• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bị phú nhị đại theo đuổi (4 Viewers)

  • Chương 13

Editor: tiểu mao
Bắt gặp Trần Hạo quay đầu nhìn, Kỷ An Ninh cảm thấy học trưởng này khá quen mắt nhưng nhất thờikhôngnhớ ra.côhỏi: “Sư huynh, câu lạc bộ kickboxing có tuyển nữ sinhkhông?”
Nếu như Trần Hạo có thể làm chủ nhà,hắnchắc chắnsẽvỗ ngựcnói: “Tuyển, đương nhiên tuyển rồi!khôngnóingười khác cũngsẽtuyển em!”
Nhưng vấn đề là,hắnchỉ là phó đội trưởng câu lạc bộ, câu lạc bộ kickboxing do đội trưởng câu lạc bộ quyết định. Đội trưởng CLB chỉ tuyển nữ sinh vào lúc năm nhất khi vừa thành lập câu lạc bộ, sau này mấycôkhóc sướt mướt vì chịukhôngđược cường độ huấn luyện đều bị đội trưởng đáđi.
Sau đó, đội trưởngkhôngchohắntuyển nữ sinh.
“Cái này, câu lạc bộ chúng tôikhông…” Cõi lòng Trần Hạo đầy tiếc nuối, muốn mở miệng từ chối Kỷ An Ninh, ánh mắt liamộtcáithìthấy Văn Dụđangở đằng sau Kỷ An Ninh, cáchcôkhôngxa lắmđangra hiệu chohắn.
Trần Hạonóiđượcmộtnửa liền đổi giọng: “Tuyển, đương nhiên là tuyển rồi. Sư muội muốn ghi danh à? Tới đây, ghi tên ở chỗ này.”
Kỷ An Ninh lại hỏi thêm về thời gian huấn luyện.
“Mỗi ngày đều mở,trênnguyên tắcthìthành viên cao cấpmộttuần phảiđiít nhất ba buổi, thành viên bình thườngmộttuần phảiđiít nhất hai buổi. Còn…” Trần Hạo liếc mắt với Văn Dụ, linh hoạt nhạy bén vì Kỷ An Ninh tự mình lập ramộtyêucầu riêng, “Thành viên thực tập có thể linh hoạt về thời gian.”
Kỷ An Ninh có chút do dự.
Thứ khiếncôdừng bước là do vừa rồi Trần Hạo lớn giọng kêu “Cận chiến chân chính”.
Kỷ An Ninh từng trải qua vật lộn, mũi khoan thép cũng được, cục gạch cũng tốt, nhặt được cái gìthìcái đó là vũ khí.khôngcó thời gian cân nhắc có thể làm đối phương bị thương hay bị thương quá nặng, khi đó chỉ hận mìnhkhôngđủ sức, tốc độkhôngđủ nhanh.
Kỷ An Ninh biết, quyềnanhcùng với mấy phong trào thể dục thể thaokhônggiống nhau, đổ máu là điều đương nhiên.
Đời trước Kỷ An Ninh vẫn cảm thấy mình được coi là chú ý cẩn thận, nhưng chỉ chú ý cẩn thậnthìkhôngđủ,cônghĩ mình phải mạnh hơn, có chút năng lực tự vệ.
“Có khả năng em chỉ có thể đến nhiều nhất làmộttuầnmộtlần.”côdo dựnói.
“khôngcó vấn đề,khôngcó vấn đề.” Trần Hạo thoáng nhìn qua Văn Dụ,mộtánh mắt liền hiểu được ý của Văn Dụ.
Đầu tuần Văn Dụ vừa biểuhiệncó hứng thú đối vớicônàng,cônàng nàyđãtự chui đầu vào lưới, thế nên nhất định phải giữ lại.
Thế là Kỷ An Ninh đăng kí, lưu lại số điện thoại.
“Buổi tối hôm nay có đếnkhông?” Trần Hạo sốt ruột hỏi.
“Có thể. Nhưng chắc em chỉ có thể tham gia huấn luyện vào thứ hai thôi. Như vậy có đượckhông?”
“Được chứ, đương nhiên là được.” Trần Hạo nheo mắtnóivới Văn Dụ.
Văn Dụ chohắnmộtngón tay cái.
Chờ Kỷ An Ninh rờiđi, Trần Hạo cười hì hìđiqua, cầm tờ đơn hướng về phía Văn Dụ tranh công: “Xong rồi, Văn ca, em có được thưởngkhông?”
Văn Dụ chính là đội trưởng CLB kickboxing của Hoa đại. Ban đầu Hoa đạikhôngcó CLB kickboxing, hai năm trước khi Văn Dụ nhập họcđãsáng lập CLB kickboxing. Toàn bộ trang thiết bị đều doanhbỏ tiền túi ra sắm.
Trần Hạo là phó đội trưởng câu lạc bộ,hắnvới Văn Dụ trong trường học hay cùng nhau làm loạn, Kỷ An Ninh lúc trướcđãgặp quahắn, nhưngcôtránh Văn Dụ cònkhôngkịp, càngkhôngchú ý tới những người bên cạnhanhnên nhất thờikhôngnhận ra được Trần Hạo.
Văn Dụ tiếp nhận đơn đăng ký, nhìn thoáng qua, cườinói: “Ok, năm nayanhmàysẽbảo kê cho từ đầu đến chân.”
Trần Hạo vui mừng phấn khởi, Văn Dụ ngẩng đầumộtcái, thấy Kỷ An Ninhkhôngđitới nhà ăn mà hướng về phía ngoài trường.khôngđiăn cơm trưa sao?
Kỷ An Ninh nhận điện thoại: “Đúng, cổng trường của bọn em,anhtới rồi à?đangở đâu…A, em thấyanhrồi!”
Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh cất điện thoại,đitới hướng nào đó phất tay, đónmộtthiếu niên mục túđangchạy tới.
“Cầm.” Văn Dụ đem đơn đăng ký nhét lại cho Trần Hạo,đitheocô.
Kỷ An Ninh hẹn Thư Thần ăn cơm.
Cuối tuầncôđều bận việc, thời gian rảnh rỗi để mời Thư Thần ăn cơm chỉ có bây giờ. Cũng may quán cà phê ở gần Hoa đại, Thư Thần lái xe chỉ mất mấy phút.
Kỷ An Ninh vừa giao xong đơn hàng đặt cơm, bởi vì trời nóng nêncôthắt cái áo tay dài ở bên hông, chỉ mặc áo thun ngắn tay bó sát người, cánh tay cùng gương mặt trắng óng ánh, dưới ánh mặt trời như phát sáng, lúm đồng tiền tươi như hoa.
Trái tim trạch nam của Thư Thần lập tức nhảy dựng lên kêu thình thịch.
Văn Dụ lại giật mình.anhđột nhiên ý thức được, từ lần đầu tiênanhthấy Kỷ An Ninh cho đến bây giờ, Kỷ An Ninh chưa từng cười như thế này, chưa từng!
Văn Dụ dừng bước, nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc.
Hóa racôcũng biết cười.
“Chỗ này có đồ ăn Hồ Nam*, món cay Tứ Xuyên, đồ ăn Đông Bắc.” Kỷ An Ninh cười hỏi Thư Thần, “anhmuốn ăn cái gì?”
*trong covert là Tương đồ ăn, Tương là tên gọi tắt của tỉnh Hồ Nam.
Hôm naynóirõlà Kỷ An Ninh mời khách, Thư Thần nghĩmộtchút: “Đồ ăn Đông Bắc.” Đồ ăn Đông Bắc được nhiều, rất thực tế.
Mặc dùkhôngbiếtrõtình huống cụ thể trong nhà Kỷ An Ninh, nhưng thấycômộtlúc làm nhiều việc liền biết kinh tế trong nhà rất túng quẫn. Lẽ rakhôngnên để Kỷ An Ninh mời khách, nhưng mấy lần Thư Thần đề xuất mờicôăn cơm, Kỷ An Ninh đều từ chối. Nếukhôngphải vì giới thiệu chỗ dạy thêm chocô, Kỷ An Ninh muốn cảm ơnanh, chắc ngay cả cơ hội ăn cơm cùngcôcũngkhôngcó.
Thư Thầnkhôngmuốn từ bỏ cơ hội này.
Nhưng đúng lúc Thư Thầnđangvui mừng phấn khởithìcó thêm vị khách từtrêntrời rơi xuống.
Thư Thần và Kỷ An Ninh vừa ngồi xuống, Văn Dụ liền xuấthiệnở bên cạnh bàn, hai tay đút túi quần,mộtbộ dạng hờ hững: “Ồ, em cũng ở đây à?”
Kỷ An Ninh: “…”
Thư Thần: “…”
Lúc hai người trong cuộc còn chưa kịp phản ứng, vị kháchkhôngmời nào đóđãcườinhẹ, rấtkhôngkhách sáonói: “Vừa hay, cùng nhau ăn cơmđi. Vừa rồinóivới em chuyện kia nên giờanhvẫn chưa ăn cơm.”
Văn Dụnóixongđãkéo cái ghế bên cạnh Kỷ An Ninh ra, rất phối hợp mà ngồi xuống.
Thư Thần hết cách, kiên trì hỏi: “An Ninh, đây là…?”
Kỷ An Ninh trong lòng thở dài, saocôlại quên Văn Dụ là người như thế nào?anhcó chết cũngkhôngcần mặt mũi, làm việc từ trước tới giờkhôngkiêng nể gì cả. Đời trước nếukhôngphải vìanhkhôngquan tâm ánh mắt người khác, muốn làm gìthìlàm,côđâu bị người khác chỉ trỏ, bị đồn thành loại congáiham giàu.
“Đây là sư huynh của em, Văn Dụ.”côchỉ có thể giới thiệu hai người với nhau, “Đây là ông chủ của quán cà phê emđanglàm thêm, Thư Thần.”
Hóa ra là ông chủ chỗcôlàm công à. Văn Dụ nhíu mày.
Cái nhíu mày của Văn Dụ làm cho Kỷ An Ninh trong lòng giật thót. Lòng độc chiếm củaanhcực kỳ mạnh, sau nàyanhtuyên cáo chủ quyền đối vớicô, nếu ai có ý định theo đuổicôhoặc có hành vi quá thân mật đều bịanhdạy dỗ.
Kiếp trước, Thư Thần lạikhôngbịanhđánh.
Nhưng lúcanhchạy tới quán cà phê làm phiềncôthìgặp hai gã lưu manh bỉ ổi ở sau lưngđanggiở trò, hai gã đó bịanhđánh thành đầu heo, quán của Thư Thần cũng bị phá hoại. Những chi tiết trang trí tinh xảo do tự tay tỉ mẩn sắp xếp đều rối loạn hết cả lên.
Đương nhiên là Văn Dụ cũng bồi thường đầy đủ tổn thất choanh. Nhưng Thư Thần chính mắt thấysựhung ác của Văn Dụ, từ đó thấy Văn Dụ là hai chân run rẩy.
Kỷ An Ninh vẫn cảm thấy làanhcố ý đem quán phá hoại, nhưngkhôngcó chứng cứ chứng minh.
Bây giờ lông mày Văn Dụđangnhíu lại, Kỷ An Ninh trong lòng giật thót,khôngtự chủ mà giải thích choanh: “Thư Thần giới thiệu công việc gia sư cho em, làm phiền người ta như thế nên muốn mờianhấymộtbữa cơm.”
côkhôngý thức được, dưới lờinóicủacôđãhoàn toàn đem mình cùng Văn Dụ ởmộtbên, đem Thư Thần đẩy sangmộtbên khác.
Nhưng Văn Dụ và Thư Thần đều ý thức được.
Văn Dụ nhếch miệng lên, đưa tay về phía Thư Thần: “Làm phiềnanhrồi.” Thuận theo giọng điệu của Kỷ An Ninh, đứng ở góc độ củacô, thaycônóilời cảm ơn.
Giống nhưanhlà người nhà của Kỷ An Ninh.
Thư Thần cho dù là trạch nam, ngu ngốc đến mấy, đối mặt với người congáimình thíchthìvẫn cósựnhạy cảm trời sinh của đàn ông, Văn Dụ vừa xuấthiện, người cao mét tám, giá trị nhan sắc đạt điểm cao, người đầy khí chất. Đối với Kỷ An Ninh rất quen thuộc, thái độ mạnh mẽ.
Mà Kỷ An Ninh lại ngầm cho phép thái độ này.
Thư Thần chỉ có thể chịu đựngsựtắc nghẽn trong lòng, đưa tay cùng Văn Dụ nắm tay.
Kỷ An Ninh thấy sau khi Thư Thần nắm tay Văn Dụthìsắc mặt bỗng dưng thay đổi, đỏ bừng lên, giống như có lời gì khónói.
Kỷ An Ninh lặp tức vươn tay cầm tay Văn Dụ, bóp lấyanh: “Gọi món ănđi.”
Văn Dụ mỉm cười buông tay Thư Thần ra, giả mù sa mưanói: “Nhường khách chọn trước.”
Thư Thầnkhôngnghĩsẽbị mất mặt trước mặtcôgáimình thích, cố nén cái tay đau, làm nhưkhôngcó việc gìnói: “Tôi sao cũng được, tùy An Ninh chọn.”
Kỷ An Ninh vừa mới cầm thực đơn trong tayđãbị Văn Dụ cướp mất: “Đểanhđi.”
Khicôăn cơm ở nhà ăn của trường luôn ăn rau, uống cháo miễn phí. Đểcôgọi món mà nhìn thấy giá mấy món kia chẳng khác gì làm khócô.
Văn Dụ tự bao biện mà thay Kỷ An Ninh làm chủ, chọn vài món. Kỷ An Ninh vừa nghe là biết chắc chắn vượt qua dự tính của bản thân. Nhưng có thể làm gì bây giờ, Văn Dụ đúng là ma tinh hai đời củacômà.
Bữa ăn này cũng coi như là thoải mái, dù sao Văn Dụ có khí thế khống chế người ta. Tầm mắt củaanhnhìn xa hơn những người cùng tuổi, Thư Thầnthìngược lại, tính cách khá trầm lặng, hứng thú hay sở thích cũng khá hẹp, chủ đềnóichuyện luôn bị Văn Dụ nắm bắt được. Ănmộtbữa này, Văn Dụ đem Thư Thần thăm dòrõnhưngkhôngđủ để gây sợ.anhthậm chí còn trao đổi số điện thoại với Thư Thần.
Đương nhiên cũngkhônggọi là vui sướng, đối với Thư Thần là như vậy. Cả bữa ăn,anhđều cảm nhận được Văn Dụđangdùng khí thế mà đè épanh. Cơm nước xong xuôithìý định theo đuổi Kỷ An Ninh của Thư Thần cũng bị chặt đứt, so với kiếp trướcthìsớm hơnmộtchút, cũng nhanh hơn.
Nhìn mọi ngườiđãăn no, Kỷ An Ninh gọi phục vụ tới tính tiền.côthò tay vào túi xách để lấy túi tiềnthìbị Văn Dụ duỗi tay ra đè lại.
Văn Dụ đưa thẻ cho nhân viên phục vụ: “Tính tiền.”
Kỷ An Ninh thử rút hai lần nhưng tay Văn Dụ như cái kìm,côkhôngrút tay được.khôngkhó hiểu vì sao lúc nãy bắt tay, Thư Thần vì sao đột nhiên nhe răng trợn mắt chỉ thiếu kêu lên đau đớn.
“Là tôi mời khách.” Kỷ An Ninh trầm giọngnói.
“anhbiết.” Văn Dụ cười cười, “Cùnganhtranh làm gì, khó nhìn.”
Lờianhnóira làm cho người khác hiểu nhầm, giống nhưanhvà Kỷ An Ninh rất thân mật. Thư Thần đúng làđãhiểu lầm.
anhnhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, uể oải nghĩ, mình đúng làđãsuy nghĩ nhiều rồi, người ta làthậtlòngthậtý muốn tạ ơnanhđãhỗ trợ, cơ bảnkhôngphải muốn choanhcơ hội.côcùng vớianhchàng tên Văn Dụ kiarõràng rất thân mật.
Kỷ An Ninh biết Văn Dụ cố ý.
Đây mới là Văn Dụ màcôquen biết, tâm cơ xảo trá,khôngbiết xấu hổ, nhưng…sức sống bừng bừng.
khônggiống lúcanhở trong phòng giam, ngày nào cũng yên lặng tựa vào nơi lờ mờ hẻo lánh, ánh mắtâmtrầm ảm đạm, ngày hành hình từ từ đến gầnthìtrênngười giống như ngưng tụ càng ngày càng nhiều tử khí.
Hoàn toànkhôngcó chút sức sống nào.
Kiếp này có thể thấy Văn Dụ vô lại vô sỉ như vậy, Kỷ An Ninh bỗng thấy mắt mình mỏi nhừ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom