Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Editor: tiểu mao
Những ý tưởng ngo ngoe muốn rục rịch hay những ý nghĩ muốn giở trò xấu trong Văn Dụ khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt sạchsẽcủa Kỷ An Ninhthìkhôngthể nào thi triển được.
Hoàn toàn suy sụp.
anhnghiến răng oán hậnnói: “Mấy ngày nayanhlúc nào cũng nhớ đến em, ban ngàyanhphảiđixã giao, buổi tối phải thiết kế phương án huấn luyện cho em. Gọi cho emthìemkhôngnhận, gửi tin nhắnthìkhôngthèm xem, em đúng là lạnh lùng.”
Kỷ An Ninh giải thích: “đanggiờ làm nênkhôngnhận điện thoại được, lúc thấythìcũng muộn rồi. Tin nhắn em có xem.”
“Có xem?” Văn Dụ hầm hừnói, “Vậy sao hôm saukhônggọi lại?”
Kỷ An Ninhnói: “Emkhônghay mở 3G, phải có wifithìem mới xem được tin nhắn.”
“…” Văn Dụ lập tức câm nín.
Lý do nàyanhđúng là chưa gặp bao giờ.
“Giờ mở cửa được chưa?” Kỷ An Ninh hỏi.
Văn Dụ “Hừ”mộttiếng, mở cửa xuống xe.
Bên nàyanhvừa mở cửa, Kỷ An Ninh cũng mở cửa xe ra, nhảymộtcái xuống xe, gió lạnh thổi vù vù. Kỷ An Ninh lập tức hối hận sao mìnhkhôngmặc dày hơn.
Sau khi bà ngoại mất trí,khôngcòn ai vào lúccôbước ra khỏi cửa nhắc nhởcômặc thêm áo.
Vừa co người lại,mộtcái áo khoác từtrêntời giáng xuống, khoáctrênvaicô. Kỷ An Ninh vừa quay đầu liền thấy Văn Dụ chỉ mặc mỗi cái áo thun.
“anhmặc ít quá!” Kỷ An Ninhnói, lập tức muốn đem áo trả lạianh.
Văn Dụ nắm hai bên vạt áo kéo lại, lập tức đem cả người Kỷ An Ninh bao lại trong cánh tay.
“Mặc vào!”anhnói, “Mùa đônganhcòn mặc áo ngắn tay, tí nhiệt độ này có là gì.”
Tayanhnóng rực, dán tới gần làm Kỷ An Ninh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể củaanh.
côyên lặng chui tay áo vào, đem bản thân bọc kín: “Vậy em về đây.”cômuốn Văn Dụ mau lái xe quay về, tránh việc bị lạnh quá lâu.
Văn Dụ lại kiên trì muốn đưacôđến trước cửa phòng.
Thể chất đúng làkhônggiống nhau. Kỷ An Ninh phải mặc thêm áo ngoài của Văn Dụ mới có thể chống lạnh, vậy mà cái mà cái lạnh này đối với Văn Dụ lạikhôngđáng kể.anhthậtrakhônglạnh chút nào.
Bước vào hành lang cảm giác ấm áp hơn nhiều.
“anhmau vềđi.” Kỷ An Ninhnói.
côvừanóivừa cởi áo khoác trả cho Văn Dụ: “Cảm ơnanh.”
Văn Dụ vươn tay,khôngcầm lấy áo mà cầm lấy tay Kỷ An Ninh, nhếch miệng cười hết sức xấu xa.
Kỷ An Ninh khẽ giật mình.
Mắt đột nhiên tối đen, Văn Dụ lấy tay che kín mắtcô.
Môi đột nhiên nóng lên, thoang thoảng mùi thuốc lá.
Kỷ An Ninh còn chưa kịp phản ứng, Văn Dụđãbuôngcôra đứng thẳng lên, mặt mày vui sướng: “Đừng khách sáo.”
Kỷ An Ninh ngây người mất hai giây lập tức túm chặt Văn Dụđanglấy áo muốn rờiđi.
“anhđứng đó cho em.”côcắn môi, “Emnóichoanhbiết, sau nàykhôngđược như vậy nữa!”
Văn Dụ cười đến là vui vẻ: “Cái nào cơ?”
Kỷ An Ninh trừnganh: “Em vớianhkhôngphải ngườiyêu!”
“anhbiết.” Văn Dụ bày ra bộ mặt vô lại, “Chúng ta là ‘Bạn bè’ mà.”
“Nhưng mà…anhvới mấy người bạn hay cởi hết quần áo tắm cùng nhau, em muốn làm bạn bè vớianhhay là hai chúng ta tắm chung với nhaumộtlầnđi?” Lúc nãy trong xeanhkhôngthể đùa nghịch lưu manh, lúc này liền đùa nghịch luôn.
Kỷ An Ninh thấy chán nản.
“anhmà còn như thế emsẽtức giận!”cônghiêm mặtnói.
“Em có tư cách gì mà tức giận?” Văn Dụkhôngsợ hãinói, “Hai chúng ta là ai chủ độngnóitrước? Hử~?”
Tiếng “Hử” này củaanhâmđiệu cao lên, ý vị kéo dài, cósựtrêu chọckhôngnóirõđược. Biểu cảm kia giống như cười màkhôngphải cười, làm cho người nào đó đỏ mặt.
Trong hành lang ánh đèn mờ nhạt càng làm cho lòng người hoảng hốt.
Cảm giác hoảng hốt này kiếp trước Kỷ An Ninh chưa từng trải qua.
côđè nén cái taiđangsắp bốc cháy đến nơi, nghiêm mặtnóivới Văn Dụ: “Emđãchoanhmộtđề nghị,anhcự tuyệt, chuyện này coi như kết thúc. Coi như lúc ấy chưa kết thúcthìbây giờanhđãhôn trả lại, mọi người xem như hòa nhau. Sau này,khôngđược như thế nữa.”
Kỷ An Ninh cứng rắn, Văn Dụ lại giống với kiếp trước bắt đầu bắn ngược lại.
Nụ cườianhtrở nên bất thiện, trực tiếp hỏi: “Kỷ An Ninh, em muốn đemanhthành lốp xe dự phòng đấy à?”
“anhnóicho em biết,” mắtanhbắt đầu lộ hung quang, “anhlớn tới chừng này,khôngcó đứa congáinào dám đemanhthành lốp xe dự phòng cả.”
Văn Dụ như thế này ngược lại làmcôthấy quen thuộc hơn.anhgiận dữ lên, Kỷ An Ninh ngược lại thấy lòng mình yên bình lại, đầu óc cũng tỉnh táo.
“Em có thời gian với sức lực nuôi lốp xe dự phòng chắc?”côhỏi lại.
Chỉmộtcâuđãphá vỡ ngờ vực vô căn cứ của Văn Dụ.
Đúng vậy.
Văn Dụ “Hừ”mộttiếngnói: “anhkhônghiểu nổi em, emrõràngkhôngghétanh. Đúngkhông?”
Kỷ An Ninh từng hôn Văn Dụ, Văn Dụ cũng từng hôn Kỷ An Ninh. Mặc dù hai lần chỉ là môi chạm môi, nhưng Văn Dụ vẫn như cũ xác định được, Kỷ An Ninh chắc chắnkhôngchán ghétanh.
Chán ghét này mà Văn Dụ chỉ làsựbài xích. Tức là hai bênkhôngthể nào tiếp nhận đối phương.
Ví dụ như nhiều ngườiđixem mắt,rõràng đối phương có điều kiệnkhôngtệ, thậm chí tướng mạo cũng rất được, nhưng lạikhôngcó cảm giác, đây là dokhôngthể tiếp nhận đối phương,khôngcó sức hấp dẫn với nhau.
Mà giữa nam nữ màkhôngcó sức hấp dẫnthìcho dù miễn cưỡng ở cùngmộtchỗ cũng rất khó chịu, thậm chí là rất khổ sở.
Văn Dụ dám lấy cái đầutrêncổ để đảm bảo, giữaanhvà Kỷ An Ninh tuyệt đối có sức hấp dẫn!
Có lẽ sức hấp dẫn củaanhvớicôkhôngmạnh bằng củacôvớianh, nhưng hormone lưu động chắc chắn tồn tại.
Cho nên Văn Dụ mớikhôngthể hiểu nổi.
Bọn họ là trai chưa cưới nữ chưa gả, đều là người độc thân, hai bên đều có sức hấp dẫn với nhau, lạikhôngcó suy nghĩ đùa giỡn muốn nuôi lốp xe dự phòng, Kỷ An Ninh vì sao cứmộtmực bướng bỉnhkhôngchịu tiếp nhậnanh?
Kỷ An Ninh thannhẹ. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)
“Than thở cái gì?” Văn Dụ nhíu mày hỏi.
Kỷ An Ninh ngước mắt nhìnanh: “anhcó biết nếu em vớianhquá thân thiết người tasẽnóigìkhông?”
Văn Dụ nhướng lông mày lên cao,nóikhinh bỉ: “Người khácnóiem thế nàothìliên quan gì đến em? Em đâu phải sống vì người ta.”
Kỷ An Ninh nhìn Văn Dụ mặt mày đường hoàng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
“Em vớianhkhônggiống nhau.”cônhẹgiọngnói, “Em cũng muốn giống nhưanh, tùy tâm sở dục,khôngkiêng nể gì cả,khôngcần để ý đến người khácnóigì, cũngkhôngcần quan tâm người khác nhìn mình thế nào... Nhưng mà, emkhônglàm được.”
Giọng Kỷ An Ninh vừanhẹvừa mềm mại.
Trong mắtcôlà vẻ cam chịu, bên môi mang theo tự giễu nhàn nhạt cùng khổ sở.
So với Kỷ An Ninh cứng đầu lúc nào cũng làmanhnổi lên tính ngang bướngthìKỷ An Ninh mềm mại như vậy làm lònganhgợn sóng.
Ánh mắt Văn Dụ trở nên lạnh lùng.
“Lớp em có ngườinóixấu em à?”anhhỏi, “Ai?nóitên choanh!”
“Sau đóthìsao?” Kỷ An Ninh hỏi, “anhđịnh đánhhắnmộttrận? Hay dùng sức ép từ gia đình, đemhắndồn ép khắp nơi? Chỉnh đến mức phải nghỉ học?”
Ái chà, hiểurõanhđấy!
Văn Dụnói: “Em chọnđi.”
Kỷ An Ninh im lặng.
côchẳng qua chỉđangmỉa mai mà thôi. Văn Dụ lại xem việc này làthật.
Suy nghĩ và thế giới quan củaanhkhônggiống vớicô.
Kỷ An Ninh rất bất lực.
Trong mắtcô, Văn Dụ cơ bảnkhôngbao giờ nghe lờicônói. Kiếp trướccônóigìanhcũngkhôngquan tâm,anhvẫn làm theo ý mình, hoàn toànkhôngquan tâm đến cảm giác hay tình cảnh củacô.
“Đừng làm càn nữa đượckhông.” Trong lòngcônảy lênsựmệt mỏi của kiếp trước,nhẹnói: “anhcó thể suy xét tới tình cảnh của emmộtchút đượckhông? Em làmộtsinh viên nghèo khó, cùng thiếu gia nhưanhở chungmộtchỗ,anhcó biết người tanóikhó nghe cỡ nàokhông?anhkhôngcần để ý, dù sao người ta cũng đâunóianh. Vậy còn em,anhcó suy nghĩ tới cảm giác của emkhông?”
“anhmuốn công khai theo đuổi, tặng hoa tặng quà, xe đón xe đưa, người ta căn bảnkhôngnhìn thấy cuộc sống em thế nào, người ta chỉ nhìn thấyanh.”
“Mặc kệ em tự lực cánh sinh thế nào, bọn họ đềukhôngnhìn thấy được. Bọn họ chỉ biếtnói, Kỷ An Ninh đeo bám con nhà giàu.”
“Kỷ An Ninh đúng là loại congáihám giàu.”
“Văn Dụ, đừng để việc này xảy ra với em, đượckhông?”
Giọngcôrấtnhẹ, trong lờinóilại mang theo u oán. U oán này do kiếp trước góp nhặt lại, nhưng vẫnkhôngcó cơ hội cho Văn Dụ biết.
Kiếp trước,côluôn cứng đối cứng,khôngchịu yếu thế trướcanh.
Hóa ra là vì điều này mà ngay từ đầucôđãcấmanhkhôngđược dùng tiền tài để theo đuổi sao?
Trước đâycôtừng bịmộttên nhà giàu dây dưa theo đuổi, nhiều lần bị quấy rầy sao?
Tên nào ngu ngốc làm Kỷ An Ninh phải chịu uất ứckhôngbiết? Chưa thấy kiểu theo đuổi congáinhư thế này!
thậtcon mẹ nó ngu xuẩn!
Đáng đờikhôngtheo đuổi được!
Văn Dụ tức giận lại thấy đau lòng, nhưng cũng thấy vui sướng khi tên ngốc nào đó gặp họa.
Giọnganhdịu lại,nói: “Emđãnóinhư thế,anhsao có thể làm thế chứ?anhđâu phải đồ ngu!”
“Chẳng qua,”anhdừngmộtchútnói, “Mấy người trước kia ở cạnh em là người thế nào? Sao rảnh đến mứcđiquản chuyện người khác thế? Chê bài tập ít quá à?”
Kỷ An Ninh cười khổ.
Nhìn kiểu này chắc chắn là phải chịu mệt mỏi, khổ sở, bộ dạng tười cười phải chịu qua bắt nạt này làm Văn Dụ rất khó chịu. Cómộtbụng tứckhôngbiết phát ra từ đâu, chỉ muốn đem tên ngốc từng dây dưa với Kỷ An Ninh đánh cho tơi bờimộttrận.
“Được rồi.anhbiết rồi.” Giọnganhdịu dàng, sờ đầu Kỷ An Ninh, rất có dáng vẻ ôn nhu, “Em yên tâmđi,anhlàm việc có chừng mực,sẽkhôngđể em bị người khácnóiranóivào.”
Văn Dụ ôn nhu như vậy làm Kỷ An Ninh thấy hoang mang.
côchỉ biết ngơ ngác nhìnanh.
“Sao thế?” Văn Dụ nhíu mày.
Kỷ An Ninh hoàn hồn, nỉ non than thở: “Văn Dụ,thậtraanhcũng… Rất tốt.”
“Đệch!” Văn Dụ cười đến là dữ tợn, “Em đây làđangphát thẻ người tốt choanhđấy à?”
Người được phát thẻ người tốt – Văn Dụ trở về chỗ của mình.
Lúc cởi áo ngoài treo lên kệ áo, nhớ tới dáng vẻ hôm nay Kỷ An Ninh mặc áo ngoài của mình. Áo ngoài rộng còncôthìnhỏnhắn, rất sợ lạnh, bao bản thân rất kín kẽ.
Khóe miệnganhnhịnkhôngđược mà cong lên.
Tắm nước nóng rồi lên giường đắp chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng muốn gặp Kỷ An Ninh, quả nhiên liền gặp được.
anhrõràng muốnmộtgiấc mộng xuân, nhưng sao so với suy nghĩthìkhônggiống nhau lắm?
“Ba ngàn tệmộtđêm?côta đáng giá chắc?”anhtừng gặp quacôgáivừa lên tiếng kia, đâykhôngphải là bạn cùng lớp với Kỷ An Ninh, rất õng a õng ẹo, có ý đồ rấtrõràng vớianhtên là tôn cái gì đó sao?
“Đáng giá chứ.” Chàng trai kia cười hì hìnói, “Nếu tôi có tiền, cho dù ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện. Tiếc là tôikhôngcó tiền.”
Mọi người cười vang.
…
Con mẹ mày!
Văn Dụ giận dữ.
Lấy tình tình củaanh, lúc này chắc chắnsẽtiến tớimộtcước đạp lăn ngườinóicâu này.
Thế nhưng trong mộnganhkhôngkhống chế được,anhkhôngthể làm gì được mấy người này, chỉ có thể lửa giận ngút trời.
Sau đóanhthấy Kỷ An Ninh.
Xuyên qua khe cửa phòng họcđangkhép hờ, Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh bình tĩnh đứng ngoài cửa, cái gìcôcũng nghe thấy.
Gương mặtcôtrắng nõn nhợt nhạt, biểu cảm lạnh nhạt mà chết lặng, giống nhưđãthành thói quen.
Kỷ An Ninh như thế nàykhônggiống Kỷ An Ninh luôn tươi cười giận rỗi vớianh, mà giống với Kỷ An Ninh lúc khai giảng khianhvừa mới quencô,mộtKỷ An Ninh đầy lạnh lùng.
Trái tim Văn Dụ như có cái gì bóp chặt, vừa chua xót vừa đau đớn.
Những ý tưởng ngo ngoe muốn rục rịch hay những ý nghĩ muốn giở trò xấu trong Văn Dụ khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt sạchsẽcủa Kỷ An Ninhthìkhôngthể nào thi triển được.
Hoàn toàn suy sụp.
anhnghiến răng oán hậnnói: “Mấy ngày nayanhlúc nào cũng nhớ đến em, ban ngàyanhphảiđixã giao, buổi tối phải thiết kế phương án huấn luyện cho em. Gọi cho emthìemkhôngnhận, gửi tin nhắnthìkhôngthèm xem, em đúng là lạnh lùng.”
Kỷ An Ninh giải thích: “đanggiờ làm nênkhôngnhận điện thoại được, lúc thấythìcũng muộn rồi. Tin nhắn em có xem.”
“Có xem?” Văn Dụ hầm hừnói, “Vậy sao hôm saukhônggọi lại?”
Kỷ An Ninhnói: “Emkhônghay mở 3G, phải có wifithìem mới xem được tin nhắn.”
“…” Văn Dụ lập tức câm nín.
Lý do nàyanhđúng là chưa gặp bao giờ.
“Giờ mở cửa được chưa?” Kỷ An Ninh hỏi.
Văn Dụ “Hừ”mộttiếng, mở cửa xuống xe.
Bên nàyanhvừa mở cửa, Kỷ An Ninh cũng mở cửa xe ra, nhảymộtcái xuống xe, gió lạnh thổi vù vù. Kỷ An Ninh lập tức hối hận sao mìnhkhôngmặc dày hơn.
Sau khi bà ngoại mất trí,khôngcòn ai vào lúccôbước ra khỏi cửa nhắc nhởcômặc thêm áo.
Vừa co người lại,mộtcái áo khoác từtrêntời giáng xuống, khoáctrênvaicô. Kỷ An Ninh vừa quay đầu liền thấy Văn Dụ chỉ mặc mỗi cái áo thun.
“anhmặc ít quá!” Kỷ An Ninhnói, lập tức muốn đem áo trả lạianh.
Văn Dụ nắm hai bên vạt áo kéo lại, lập tức đem cả người Kỷ An Ninh bao lại trong cánh tay.
“Mặc vào!”anhnói, “Mùa đônganhcòn mặc áo ngắn tay, tí nhiệt độ này có là gì.”
Tayanhnóng rực, dán tới gần làm Kỷ An Ninh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể củaanh.
côyên lặng chui tay áo vào, đem bản thân bọc kín: “Vậy em về đây.”cômuốn Văn Dụ mau lái xe quay về, tránh việc bị lạnh quá lâu.
Văn Dụ lại kiên trì muốn đưacôđến trước cửa phòng.
Thể chất đúng làkhônggiống nhau. Kỷ An Ninh phải mặc thêm áo ngoài của Văn Dụ mới có thể chống lạnh, vậy mà cái mà cái lạnh này đối với Văn Dụ lạikhôngđáng kể.anhthậtrakhônglạnh chút nào.
Bước vào hành lang cảm giác ấm áp hơn nhiều.
“anhmau vềđi.” Kỷ An Ninhnói.
côvừanóivừa cởi áo khoác trả cho Văn Dụ: “Cảm ơnanh.”
Văn Dụ vươn tay,khôngcầm lấy áo mà cầm lấy tay Kỷ An Ninh, nhếch miệng cười hết sức xấu xa.
Kỷ An Ninh khẽ giật mình.
Mắt đột nhiên tối đen, Văn Dụ lấy tay che kín mắtcô.
Môi đột nhiên nóng lên, thoang thoảng mùi thuốc lá.
Kỷ An Ninh còn chưa kịp phản ứng, Văn Dụđãbuôngcôra đứng thẳng lên, mặt mày vui sướng: “Đừng khách sáo.”
Kỷ An Ninh ngây người mất hai giây lập tức túm chặt Văn Dụđanglấy áo muốn rờiđi.
“anhđứng đó cho em.”côcắn môi, “Emnóichoanhbiết, sau nàykhôngđược như vậy nữa!”
Văn Dụ cười đến là vui vẻ: “Cái nào cơ?”
Kỷ An Ninh trừnganh: “Em vớianhkhôngphải ngườiyêu!”
“anhbiết.” Văn Dụ bày ra bộ mặt vô lại, “Chúng ta là ‘Bạn bè’ mà.”
“Nhưng mà…anhvới mấy người bạn hay cởi hết quần áo tắm cùng nhau, em muốn làm bạn bè vớianhhay là hai chúng ta tắm chung với nhaumộtlầnđi?” Lúc nãy trong xeanhkhôngthể đùa nghịch lưu manh, lúc này liền đùa nghịch luôn.
Kỷ An Ninh thấy chán nản.
“anhmà còn như thế emsẽtức giận!”cônghiêm mặtnói.
“Em có tư cách gì mà tức giận?” Văn Dụkhôngsợ hãinói, “Hai chúng ta là ai chủ độngnóitrước? Hử~?”
Tiếng “Hử” này củaanhâmđiệu cao lên, ý vị kéo dài, cósựtrêu chọckhôngnóirõđược. Biểu cảm kia giống như cười màkhôngphải cười, làm cho người nào đó đỏ mặt.
Trong hành lang ánh đèn mờ nhạt càng làm cho lòng người hoảng hốt.
Cảm giác hoảng hốt này kiếp trước Kỷ An Ninh chưa từng trải qua.
côđè nén cái taiđangsắp bốc cháy đến nơi, nghiêm mặtnóivới Văn Dụ: “Emđãchoanhmộtđề nghị,anhcự tuyệt, chuyện này coi như kết thúc. Coi như lúc ấy chưa kết thúcthìbây giờanhđãhôn trả lại, mọi người xem như hòa nhau. Sau này,khôngđược như thế nữa.”
Kỷ An Ninh cứng rắn, Văn Dụ lại giống với kiếp trước bắt đầu bắn ngược lại.
Nụ cườianhtrở nên bất thiện, trực tiếp hỏi: “Kỷ An Ninh, em muốn đemanhthành lốp xe dự phòng đấy à?”
“anhnóicho em biết,” mắtanhbắt đầu lộ hung quang, “anhlớn tới chừng này,khôngcó đứa congáinào dám đemanhthành lốp xe dự phòng cả.”
Văn Dụ như thế này ngược lại làmcôthấy quen thuộc hơn.anhgiận dữ lên, Kỷ An Ninh ngược lại thấy lòng mình yên bình lại, đầu óc cũng tỉnh táo.
“Em có thời gian với sức lực nuôi lốp xe dự phòng chắc?”côhỏi lại.
Chỉmộtcâuđãphá vỡ ngờ vực vô căn cứ của Văn Dụ.
Đúng vậy.
Văn Dụ “Hừ”mộttiếngnói: “anhkhônghiểu nổi em, emrõràngkhôngghétanh. Đúngkhông?”
Kỷ An Ninh từng hôn Văn Dụ, Văn Dụ cũng từng hôn Kỷ An Ninh. Mặc dù hai lần chỉ là môi chạm môi, nhưng Văn Dụ vẫn như cũ xác định được, Kỷ An Ninh chắc chắnkhôngchán ghétanh.
Chán ghét này mà Văn Dụ chỉ làsựbài xích. Tức là hai bênkhôngthể nào tiếp nhận đối phương.
Ví dụ như nhiều ngườiđixem mắt,rõràng đối phương có điều kiệnkhôngtệ, thậm chí tướng mạo cũng rất được, nhưng lạikhôngcó cảm giác, đây là dokhôngthể tiếp nhận đối phương,khôngcó sức hấp dẫn với nhau.
Mà giữa nam nữ màkhôngcó sức hấp dẫnthìcho dù miễn cưỡng ở cùngmộtchỗ cũng rất khó chịu, thậm chí là rất khổ sở.
Văn Dụ dám lấy cái đầutrêncổ để đảm bảo, giữaanhvà Kỷ An Ninh tuyệt đối có sức hấp dẫn!
Có lẽ sức hấp dẫn củaanhvớicôkhôngmạnh bằng củacôvớianh, nhưng hormone lưu động chắc chắn tồn tại.
Cho nên Văn Dụ mớikhôngthể hiểu nổi.
Bọn họ là trai chưa cưới nữ chưa gả, đều là người độc thân, hai bên đều có sức hấp dẫn với nhau, lạikhôngcó suy nghĩ đùa giỡn muốn nuôi lốp xe dự phòng, Kỷ An Ninh vì sao cứmộtmực bướng bỉnhkhôngchịu tiếp nhậnanh?
Kỷ An Ninh thannhẹ. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)
“Than thở cái gì?” Văn Dụ nhíu mày hỏi.
Kỷ An Ninh ngước mắt nhìnanh: “anhcó biết nếu em vớianhquá thân thiết người tasẽnóigìkhông?”
Văn Dụ nhướng lông mày lên cao,nóikhinh bỉ: “Người khácnóiem thế nàothìliên quan gì đến em? Em đâu phải sống vì người ta.”
Kỷ An Ninh nhìn Văn Dụ mặt mày đường hoàng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
“Em vớianhkhônggiống nhau.”cônhẹgiọngnói, “Em cũng muốn giống nhưanh, tùy tâm sở dục,khôngkiêng nể gì cả,khôngcần để ý đến người khácnóigì, cũngkhôngcần quan tâm người khác nhìn mình thế nào... Nhưng mà, emkhônglàm được.”
Giọng Kỷ An Ninh vừanhẹvừa mềm mại.
Trong mắtcôlà vẻ cam chịu, bên môi mang theo tự giễu nhàn nhạt cùng khổ sở.
So với Kỷ An Ninh cứng đầu lúc nào cũng làmanhnổi lên tính ngang bướngthìKỷ An Ninh mềm mại như vậy làm lònganhgợn sóng.
Ánh mắt Văn Dụ trở nên lạnh lùng.
“Lớp em có ngườinóixấu em à?”anhhỏi, “Ai?nóitên choanh!”
“Sau đóthìsao?” Kỷ An Ninh hỏi, “anhđịnh đánhhắnmộttrận? Hay dùng sức ép từ gia đình, đemhắndồn ép khắp nơi? Chỉnh đến mức phải nghỉ học?”
Ái chà, hiểurõanhđấy!
Văn Dụnói: “Em chọnđi.”
Kỷ An Ninh im lặng.
côchẳng qua chỉđangmỉa mai mà thôi. Văn Dụ lại xem việc này làthật.
Suy nghĩ và thế giới quan củaanhkhônggiống vớicô.
Kỷ An Ninh rất bất lực.
Trong mắtcô, Văn Dụ cơ bảnkhôngbao giờ nghe lờicônói. Kiếp trướccônóigìanhcũngkhôngquan tâm,anhvẫn làm theo ý mình, hoàn toànkhôngquan tâm đến cảm giác hay tình cảnh củacô.
“Đừng làm càn nữa đượckhông.” Trong lòngcônảy lênsựmệt mỏi của kiếp trước,nhẹnói: “anhcó thể suy xét tới tình cảnh của emmộtchút đượckhông? Em làmộtsinh viên nghèo khó, cùng thiếu gia nhưanhở chungmộtchỗ,anhcó biết người tanóikhó nghe cỡ nàokhông?anhkhôngcần để ý, dù sao người ta cũng đâunóianh. Vậy còn em,anhcó suy nghĩ tới cảm giác của emkhông?”
“anhmuốn công khai theo đuổi, tặng hoa tặng quà, xe đón xe đưa, người ta căn bảnkhôngnhìn thấy cuộc sống em thế nào, người ta chỉ nhìn thấyanh.”
“Mặc kệ em tự lực cánh sinh thế nào, bọn họ đềukhôngnhìn thấy được. Bọn họ chỉ biếtnói, Kỷ An Ninh đeo bám con nhà giàu.”
“Kỷ An Ninh đúng là loại congáihám giàu.”
“Văn Dụ, đừng để việc này xảy ra với em, đượckhông?”
Giọngcôrấtnhẹ, trong lờinóilại mang theo u oán. U oán này do kiếp trước góp nhặt lại, nhưng vẫnkhôngcó cơ hội cho Văn Dụ biết.
Kiếp trước,côluôn cứng đối cứng,khôngchịu yếu thế trướcanh.
Hóa ra là vì điều này mà ngay từ đầucôđãcấmanhkhôngđược dùng tiền tài để theo đuổi sao?
Trước đâycôtừng bịmộttên nhà giàu dây dưa theo đuổi, nhiều lần bị quấy rầy sao?
Tên nào ngu ngốc làm Kỷ An Ninh phải chịu uất ứckhôngbiết? Chưa thấy kiểu theo đuổi congáinhư thế này!
thậtcon mẹ nó ngu xuẩn!
Đáng đờikhôngtheo đuổi được!
Văn Dụ tức giận lại thấy đau lòng, nhưng cũng thấy vui sướng khi tên ngốc nào đó gặp họa.
Giọnganhdịu lại,nói: “Emđãnóinhư thế,anhsao có thể làm thế chứ?anhđâu phải đồ ngu!”
“Chẳng qua,”anhdừngmộtchútnói, “Mấy người trước kia ở cạnh em là người thế nào? Sao rảnh đến mứcđiquản chuyện người khác thế? Chê bài tập ít quá à?”
Kỷ An Ninh cười khổ.
Nhìn kiểu này chắc chắn là phải chịu mệt mỏi, khổ sở, bộ dạng tười cười phải chịu qua bắt nạt này làm Văn Dụ rất khó chịu. Cómộtbụng tứckhôngbiết phát ra từ đâu, chỉ muốn đem tên ngốc từng dây dưa với Kỷ An Ninh đánh cho tơi bờimộttrận.
“Được rồi.anhbiết rồi.” Giọnganhdịu dàng, sờ đầu Kỷ An Ninh, rất có dáng vẻ ôn nhu, “Em yên tâmđi,anhlàm việc có chừng mực,sẽkhôngđể em bị người khácnóiranóivào.”
Văn Dụ ôn nhu như vậy làm Kỷ An Ninh thấy hoang mang.
côchỉ biết ngơ ngác nhìnanh.
“Sao thế?” Văn Dụ nhíu mày.
Kỷ An Ninh hoàn hồn, nỉ non than thở: “Văn Dụ,thậtraanhcũng… Rất tốt.”
“Đệch!” Văn Dụ cười đến là dữ tợn, “Em đây làđangphát thẻ người tốt choanhđấy à?”
Người được phát thẻ người tốt – Văn Dụ trở về chỗ của mình.
Lúc cởi áo ngoài treo lên kệ áo, nhớ tới dáng vẻ hôm nay Kỷ An Ninh mặc áo ngoài của mình. Áo ngoài rộng còncôthìnhỏnhắn, rất sợ lạnh, bao bản thân rất kín kẽ.
Khóe miệnganhnhịnkhôngđược mà cong lên.
Tắm nước nóng rồi lên giường đắp chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng muốn gặp Kỷ An Ninh, quả nhiên liền gặp được.
anhrõràng muốnmộtgiấc mộng xuân, nhưng sao so với suy nghĩthìkhônggiống nhau lắm?
“Ba ngàn tệmộtđêm?côta đáng giá chắc?”anhtừng gặp quacôgáivừa lên tiếng kia, đâykhôngphải là bạn cùng lớp với Kỷ An Ninh, rất õng a õng ẹo, có ý đồ rấtrõràng vớianhtên là tôn cái gì đó sao?
“Đáng giá chứ.” Chàng trai kia cười hì hìnói, “Nếu tôi có tiền, cho dù ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện. Tiếc là tôikhôngcó tiền.”
Mọi người cười vang.
…
Con mẹ mày!
Văn Dụ giận dữ.
Lấy tình tình củaanh, lúc này chắc chắnsẽtiến tớimộtcước đạp lăn ngườinóicâu này.
Thế nhưng trong mộnganhkhôngkhống chế được,anhkhôngthể làm gì được mấy người này, chỉ có thể lửa giận ngút trời.
Sau đóanhthấy Kỷ An Ninh.
Xuyên qua khe cửa phòng họcđangkhép hờ, Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh bình tĩnh đứng ngoài cửa, cái gìcôcũng nghe thấy.
Gương mặtcôtrắng nõn nhợt nhạt, biểu cảm lạnh nhạt mà chết lặng, giống nhưđãthành thói quen.
Kỷ An Ninh như thế nàykhônggiống Kỷ An Ninh luôn tươi cười giận rỗi vớianh, mà giống với Kỷ An Ninh lúc khai giảng khianhvừa mới quencô,mộtKỷ An Ninh đầy lạnh lùng.
Trái tim Văn Dụ như có cái gì bóp chặt, vừa chua xót vừa đau đớn.
Bình luận facebook