Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Editor: tiểu mao
Nhưng điều thú vị là, hôm nay Kỷ An Ninh cũng thay đổi phong cách quần áo,côchuyển sang mặc đồ rộng thùng thình.
Vào tuần nghỉ lễ,côcố ý chạymộtchuyến tới chợ bán quần áo nổi danh ở tỉnh này. Chợ kia rất lớn cũng nổi tiếng, mấy người ngoại tỉnh đều tới đây mua quần áo.
Ở đây nổi tiếng về giá rẻ.
Kiếp trước Kỷ An Ninh hà khắc với bản thân tới mức thành bệnh, kiếp nàycôhạ quyết tâm phải thay đổi, phải mua cho mình vài bộ quần áo mới.
Giá rẻ đương nhiên làkhôngcó hàng tốt, bằng mắt thường cũng có thể thấy vải vócthìkém, đường may cẩu thả, kém xa mấy bộ đồ thiếu niêncômặc kia, mặc dù mấy bộ đó quánhỏ. Nhưng cho dù có là bao tải mặc lên người đẹpthìđều là thời trang, khi bạn đủ xinh đẹpthìngười tasẽtự động bỏ qua mấy vậttrênthân.
“Chút nữa emsẽđihỏi chủ nhiệm Từmộtchút.” Kỷ An Ninh cắn đũanói.
“Hả?” Văn Dụ hỏi, “Chủ nhiệm Từ ngành chúng ta à? Làm gì thế?”
“khôngphải, là chủ nhiệm Từ ở hậu cần.” Kỷ An Ninhnói, “Nhà ăn trường học có danh ngạch cho người làm việc ngoài giờ, nhưng chỉ có vài người được vào, phải nhanh chóng đăng kí mới được. Lúc mới vào học, khi đó bà ngoại còn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới nên em phải chăm lo cho bà. Đợi tới lúc em muốn xinthìđãhết chỗ rồi. Lát nữa em phải tìm thầy ấy,khôngchừng danh ngạch vẫn còn trống.”
Lúc Kỷ An Ninh sống lại,đãqua thời điểm đăng kí nêncôphải tìm cách kiếm tiền từ việc mua cơm thay người ta.
Văn Dụ chớp chớp mắt,anhbảocôdừng việc mua cơm hộ,cônghethậtà?
Tâm tình Văn Dụ trở nên rất tốt: “anhđicùng em.”
Văn Dụ cũng có ấn tượng với chủ nhiệm Từ ở hậu cần. Lúc Văn Quốc An quyên tiền cho trường xây tòa nhà thí nghiệm, Văn Dụ có qua lạikhôngít với mấy chủ nhiệm hậu cần.
“Mời vào.” Chủ nhiệm Từ định ăn xong cơm chưathìchợp mắtmộtchút, tự nhiên có người gõ cửa, ông liền thấy hơi khó chịu.
Ông biết người vừa vào, là Kỷ An Ninh, đâykhôngphảicôgáicõng bà ngoạiđihọc đây sao. Lúc trước sắp xếp phòng ở chocôlà do ông lo liệu.
“Chuyện gì?” Ông hỏi.
Chủ nhiệm Từkhôngphải là giảng viên, ông chỉ là nhân viên hành chính. Ngày trước công việc hậu cần này tương đối béo bở, so với mấy giảng viên thanh cao, mấy giáo sư kiathìông giống với thương nhân hơn, ông cũng tiếp xúc nhiều với sinh viên hơn.nóichuyện thiếu chút phong độ trí thức, nhiều hơn làsựkhéo léo đưa đẩy, cả người đây mùi của con buôn.
Nghe Kỷ An Ninhnóixong, ông liền cau mày: “khôngphải thầykhôngmuốn giúp em, nhưng mà từ đầu danh ngạchđãcó hạn, emkhôngđến xin từ sớm, thầy cũng đâu thể cho thêm em vào. Thầy biết em gặp khó khăn, nhưng trong trường này sinh viên khó khăn đâu phải chỉ có mình em, những người tới đây đều là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn cả…”
Ông từ chối hết sức thuần thục, Kỷ An Ninh cảm thấy hơi thất vọng, chỉ có thể xin ông: “Vậy làm phiền thầy, nếu có ngườikhônglàm nữa có thể ưu tiên báo trước cho em đượckhôngạ?”
Chủ nhiệm Từ là người bận rộn, sao có thể quản mấy chuyện vặt vãnh như thế này, ông từ chối: “Đến lúc đó nhà ănsẽdán thông báo, em phải tựđixemđi. Nếu người nào cũngnóithầy phải ưu tiên cân nhắc, ưu tiên thông báothìthầy biết ưu tiên cho ai.”
Kỷ An Ninhkhôngphải kiểu ngườikhôngbiết nhìn sắc mặt người khác, nhưng mà có đôi lúc phảikhôngcần thể diện. Tình huống bị người ta lạnh nhạt bắt về chờ đợi nàycôcũngkhôngphải chưa từng gặp qua.
đangmuốnnói“Làm phiền thầy rồi”, giọng Văn Dụ đột nhiên vang lên: “Chủ nhiệm Từ, chỉ giúp chút chuyện thôi mà.”
Hai người cùng nhìn về phía cửa, Văn Dụđangcười hì hì dựa vào cửa.
“Hả? Văn Dụ?” Chủ nhiệm Từ tỏ vẻ vui mừng, “Sao em lại tới đây? Đúngthậtlà, lâu rồikhôngtới thăm thầy.”
“khôngphải emđãtới đây rồi sao?” Văn Dụ cười hì hìnói.
Chủ nhiệm Từ đột nhiên phản ứng lại, nhìn Kỷ An Ninhmộtchút rồi lại nhìn Văn Dụ: “Hai người là…?”
Văn Dụ rất muốnnóicho chủ nhiệm Từ biết “Đây là bạngáiem” nhưng đoán chừng Kỷ An Ninh bướng bỉnh này chắc chắnsẽkhôngvui.anhđiqua cười hì hìnóivới chủ nhiệm Từ: “Đây là tiểu sư muội trong câu lạc bộ.”
Mặc dùkhôngnóilà “bạngái”, nhưng cuối cùngkhôngnhịn được vẫn tiện tay khoác vai Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh: “…”
“Cái này à…” Chủ nhiệm Từ vừa nhìnđãhiểu, hào phóngnói, “Để thầy quay về hỏi nhà ăn thử xem, hay là, các em cứ về trướcđi, thầysẽgọi cho em sau.”
rõràng là chuyện của Kỷ An Ninh, nhưng chủ nhiệm Từnói“gọi cho em sau” lại lànóivới Văn Dụ. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụ cười đến vui vẻ: “Vậy xin nhờ cả vào thầy.”
Rời khỏi văn phòng chủ nhiệm Từ,đixuốngmộttầng lầu, Kỷ An Ninh mới hỏi: “anhrất thân thiết với chủ nhiệm Từ à?”
“Cũngkhôngtính là thân.” Văn Dụ mỉm cười, “Nhàanhtừng quyên tiền xây dựngmộttòa nhà.”
“…” Kỷ An Ninh thở dài, “Cảm ơn.”
“Chuyệnđãđược giải quyết rồi, em còn than thở gì thế?” Văn Dụ đuổi theocôhỏi.
Kỷ An Ninh vểnh môi thổi thổi tóc mái trước mặt,mộtlát sau mớinói: “anhcó biết lúc nãy khi vừa bước ra khỏi văn phòng em nghĩ gìkhông?”
“Nghĩ gì?”
“Emđangnghĩ,” Kỷ An Ninh thở dài, “Có tiềnthậttốt,điđâu người ta cũng tươi cười với mình, bật đèn xanh cho, muốn làm cái gì chỉ cầnmộtcâu là xong.thậtđáng sợ, tiền tài đúng là dễ ăn mòn lòng người, em nghĩ như vậy.”
“Nếuđãbị ăn mònthìdứt khoát làm bạngáianhđi.” Văn Dụ mỉm cười, “anhhiểu nhất là dùng tiền tài ăn mòn người khác.”
Đúng là chẳng có tí hài hước nào cả!
Kỷ An Ninh lườmanhmộtcái, sải bướcđitiếp.
Lại bị cự tuyệt thêm lần nữa thế mà Văn Dụ lại cười hết sức vui sướng,anhthích bộ dạng hoạt bát như thế này củacô.anhhồn nhiênkhôngbiết trong người mìnhđãẩnẩnchút thuộc tính M. Kỷ An Ninh chỉ liếcmộtcái màanhđãthấy lòng mình ngứa ngáy,anhmỉm cười đuổi theo: “Này, chờanhvới! Hôm nay hết tiếtkhôngphải tới chỗ Thư Thần đúngkhông? Tối nay tới câu lạc bộ kickboxingkhông?”
Buổi chiều vào giờ ra chơi, Kỷ An Ninh nhận được điện thoại của Văn Dụ: “Xong rồi, emđitới tìm quản lý Hồ của nhà ăn, ông ấysẽsắp xếp lịch trực ban cho em. Sắp xếp xongthìnóithời gian choanh.”
“Được, chiều nay sau khi tan học emsẽđi.” Kỷ An Ninhnói.
“Còn nữa,anhnóivới em này!” Văn Dụ chưa làm việckhôngcông bao giờ, “Việc nàyanhgiúp em giải quyết, phải có thù lao, sau này em phải ăn cơm vớianh!”
Đừngnóilà sau này, cho dù bây giờ Kỷ An Ninh ăn cơm cũngkhôngthoát được Văn Dụ, đối vớicômànóichẳng có gì khác biệt. Màcôđãsuy nghĩ kĩ, nhất định phải tiến thêmmộtbước với Văn Dụ.
côkhôngbiết kiếp trước Văn Dụ với Dương Bác có ân oán thế nào, nhưngcôsống lạimộtkiếp nên có ưu thế tiên tri,khôngthể nàokhôngnghĩ biện pháp nhắc nhởanh.
“Được.”côthoải mái đáp ứng.
Cúp điện thoại, Kỷ An Ninh đột nhiên nhớ tớimộtchuyện khác.
“Hân Vũ, Hân Vũ.”côgọi Mạnh Hân Vũ, hỏicônàng, “Camera máy cậu chụp nétkhông, chụp giúp tớmộttấm. Tớ có việc cần dùng.”
Điện thoại củacôlà hàng nhái, độ phân giải cực kì thấp.
Điện thoại Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh đều giống nhau.
“Để tớ chụp cho cậu.” Bạch Lộ, bạn cùng phòng của Mạnh Hân Vũ lấy di động của mình ra chụp giúp.
Điện thoại Bạch Lộ là iphone, chụp hình rất đẹp.
“Cậu ăn ảnhthậtđấy!” Bạch Lộ vừa khen ngợi vừa đưa ảnh cho Kỷ An Ninh xem thuận miệng hỏi: “Cậu làm gì mà cần ảnh này vậy? Tiếp tân à?”
“khôngphải, tớ muốn thử làm người mẫu.” Kỷ An Ninhnói.
Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ vừa mừng vừa sợ: “Người mẫu? Oa, là người mẫu biểu diễn catwalk à?”
Congáiđều rất hứng thú với nghề người mẫu, Kỷ An Ninh cười,nóinhững gì mình biết cho hai người họ: “… Là người mẫu chụp ảnh quảng cáo, chụp sản phẩm cho mấy shop bán hàngtrênmạng.”
Mạnh Hân Vũnói: “Tớ còn tưởng là mấy người mẫu chuyên nghiệp trong mấy công ty.”
“khôngphải đâu, tự mìnhđiứng tuyển, người ta thấy đượcthìsẽhẹn thời gian chụp.” Kỷ An Ninhnói, “Là bạn nữ kianóicho tớ biết, tớ cũngkhôngbiết người ta có nhìn trúng mìnhkhôngnữa.”
“Cậu cần gì phải lo chứ?” Bạch Lộ vỗ ngựcnói, “Cậu nhìn kỹ thuật chụp ảnh của tớđi, chụp cho cậu đẹp như thế này! Chắc chắn người tasẽnhìn trúng!”
“Dẹpđimá, là do người ta đẹp sẵn thôi!” Mạnh Hân Vũ vừa cười vừa vỗ đầu Bạch Lộ, “Cậu lại muốn tìm thêm việc mới à, cậuđãlàm bao nhiêu việc rồi còn gì?”
Mạnh Hân Vũ hỏi vừa đúng thời điểm,cônhân cơ hội nàynóicho bọn họ biết: “Tớ xin nghỉ chỗ quán bar kia rồi.”
“Hả, xin nghỉ á?khôngphải cậunóibên kia kiếm được nhiều tiền à?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc.
“Do hoàn cảnhkhôngtốt,khôngan toàn.” Kỷ An Ninhnói.
“Đúng vậy, chỗ kia quá hỗn loạn.” Bạch Lộnói, “Bọn tớ đều lo lắng cho cậu.”
côgáinàynóivô cùng tự nhiên, giống như xuất phát từ nội tâm vậy, tới mức làm Kỷ An Ninh sửng sốt mấtmộtlúc.
Trong trí nhớ Kỷ An Ninh, kiếp trước Bạch Lộ mặc dùkhôngcố ýđitruyền bá mấy tin đồn kia, nhưng cũng từng nghe người tanói, từng líu lưỡi cũng từng phụ họa. Nhưng bây giờ, ánh mắt Bạch Lộ rất đơn thuần, đơn giản giống nhưđanglo lắng cho người bạn cùng lớp vậy.
khônggiống, kiếp nàyđãkhônggiống nữa.
“trênmặt tớ bị dính cái gì à?” Bạch Lộ thấy Kỷ An Ninh vẫn luôn nhìn mình chăm chú, liền giơ tay sờ lên mặt.
Kỷ An Ninh cườimộttiếng che giấu cho qua, lại trầm ngâmmộtchút, lôi Triệu Thần ranói: “thậtra là trước kì nghỉ, cómộtnam sinh tới chơi chỗ quán bar tớ làm thêm, cảm thấy…rất đáng ghét.”
“A, ai vậy? Tớ có biếtkhông?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc.
“hắntanóimình tên Triệu Thần, năm hai, cứ cố quấn lấy tớ để xin số điện thoại, cảm thấy…rất ghét kiểu người như thế.” Kỷ An Ninh vừanói, vừa theo bản năng ôm lấy cánh tay, chà sát cánh tay mình.
Đó là biểuhiệncủamộtđứa congáikhi nhớ tới người mình thấy chán ghét ghê tởm, đây là phản ứng tự nhiên.
Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ đều cảm nhận được cảm xúc của Kỷ An Ninh.
“Sau đóthìsao?” Cáccônhíu mày hỏi.
“Sau đó, tới thấy trong lòng bất an,hắnta uống rượu… Tớ liền gọi cho sư huynh Văn Dụ.” Kỷ An Ninhnói.
Haicôgáitừ lo lắng biến thành hai mắt tỏa hoa đào, cùng nhau phát ra tiếng "Wow~", hưng phấn tra hỏi: “Sau đóthìsao? Sau đóthìsao?anhấy tớianhhùng cứu mỹ nhân à?”
Biết chuyện xảy ra phía sau, hai người đều vui tới choáng luôn: “Tớithậtkìa, Wow…”
Phát ramộttrận hoa si, Bạch Lộ còn khuyên Kỷ An Ninh: “An Ninh này, Văn sư huynh tốt như vậy, cậu nhất định phải bắt được đấy. Cậu đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần người ta đối xử tốt với cậu là được.”
Mạnh Hân Vũ lại chú ý tới điểm khác,cônàngnói: “Xã hội đúng là nhiều người xấu, trong trường cũng có loại con trai đáng ghét như thế. Cậunóixem tớ có nên khuyên bạn cùng quê kiakhông, bảo cậu ấy xin nghỉ ở quán bar.thậtra điều kiện nhà cậu ấy cũngkhôngkém lắm, chỉ là cậu ấy tiêu tiền hơi hoang phí…”
cônàng vừa nhắc tới Vu Hà, ánh mắt Kỷ An Ninh liền ngưng trọng.
Nhưng điều thú vị là, hôm nay Kỷ An Ninh cũng thay đổi phong cách quần áo,côchuyển sang mặc đồ rộng thùng thình.
Vào tuần nghỉ lễ,côcố ý chạymộtchuyến tới chợ bán quần áo nổi danh ở tỉnh này. Chợ kia rất lớn cũng nổi tiếng, mấy người ngoại tỉnh đều tới đây mua quần áo.
Ở đây nổi tiếng về giá rẻ.
Kiếp trước Kỷ An Ninh hà khắc với bản thân tới mức thành bệnh, kiếp nàycôhạ quyết tâm phải thay đổi, phải mua cho mình vài bộ quần áo mới.
Giá rẻ đương nhiên làkhôngcó hàng tốt, bằng mắt thường cũng có thể thấy vải vócthìkém, đường may cẩu thả, kém xa mấy bộ đồ thiếu niêncômặc kia, mặc dù mấy bộ đó quánhỏ. Nhưng cho dù có là bao tải mặc lên người đẹpthìđều là thời trang, khi bạn đủ xinh đẹpthìngười tasẽtự động bỏ qua mấy vậttrênthân.
“Chút nữa emsẽđihỏi chủ nhiệm Từmộtchút.” Kỷ An Ninh cắn đũanói.
“Hả?” Văn Dụ hỏi, “Chủ nhiệm Từ ngành chúng ta à? Làm gì thế?”
“khôngphải, là chủ nhiệm Từ ở hậu cần.” Kỷ An Ninhnói, “Nhà ăn trường học có danh ngạch cho người làm việc ngoài giờ, nhưng chỉ có vài người được vào, phải nhanh chóng đăng kí mới được. Lúc mới vào học, khi đó bà ngoại còn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới nên em phải chăm lo cho bà. Đợi tới lúc em muốn xinthìđãhết chỗ rồi. Lát nữa em phải tìm thầy ấy,khôngchừng danh ngạch vẫn còn trống.”
Lúc Kỷ An Ninh sống lại,đãqua thời điểm đăng kí nêncôphải tìm cách kiếm tiền từ việc mua cơm thay người ta.
Văn Dụ chớp chớp mắt,anhbảocôdừng việc mua cơm hộ,cônghethậtà?
Tâm tình Văn Dụ trở nên rất tốt: “anhđicùng em.”
Văn Dụ cũng có ấn tượng với chủ nhiệm Từ ở hậu cần. Lúc Văn Quốc An quyên tiền cho trường xây tòa nhà thí nghiệm, Văn Dụ có qua lạikhôngít với mấy chủ nhiệm hậu cần.
“Mời vào.” Chủ nhiệm Từ định ăn xong cơm chưathìchợp mắtmộtchút, tự nhiên có người gõ cửa, ông liền thấy hơi khó chịu.
Ông biết người vừa vào, là Kỷ An Ninh, đâykhôngphảicôgáicõng bà ngoạiđihọc đây sao. Lúc trước sắp xếp phòng ở chocôlà do ông lo liệu.
“Chuyện gì?” Ông hỏi.
Chủ nhiệm Từkhôngphải là giảng viên, ông chỉ là nhân viên hành chính. Ngày trước công việc hậu cần này tương đối béo bở, so với mấy giảng viên thanh cao, mấy giáo sư kiathìông giống với thương nhân hơn, ông cũng tiếp xúc nhiều với sinh viên hơn.nóichuyện thiếu chút phong độ trí thức, nhiều hơn làsựkhéo léo đưa đẩy, cả người đây mùi của con buôn.
Nghe Kỷ An Ninhnóixong, ông liền cau mày: “khôngphải thầykhôngmuốn giúp em, nhưng mà từ đầu danh ngạchđãcó hạn, emkhôngđến xin từ sớm, thầy cũng đâu thể cho thêm em vào. Thầy biết em gặp khó khăn, nhưng trong trường này sinh viên khó khăn đâu phải chỉ có mình em, những người tới đây đều là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn cả…”
Ông từ chối hết sức thuần thục, Kỷ An Ninh cảm thấy hơi thất vọng, chỉ có thể xin ông: “Vậy làm phiền thầy, nếu có ngườikhônglàm nữa có thể ưu tiên báo trước cho em đượckhôngạ?”
Chủ nhiệm Từ là người bận rộn, sao có thể quản mấy chuyện vặt vãnh như thế này, ông từ chối: “Đến lúc đó nhà ănsẽdán thông báo, em phải tựđixemđi. Nếu người nào cũngnóithầy phải ưu tiên cân nhắc, ưu tiên thông báothìthầy biết ưu tiên cho ai.”
Kỷ An Ninhkhôngphải kiểu ngườikhôngbiết nhìn sắc mặt người khác, nhưng mà có đôi lúc phảikhôngcần thể diện. Tình huống bị người ta lạnh nhạt bắt về chờ đợi nàycôcũngkhôngphải chưa từng gặp qua.
đangmuốnnói“Làm phiền thầy rồi”, giọng Văn Dụ đột nhiên vang lên: “Chủ nhiệm Từ, chỉ giúp chút chuyện thôi mà.”
Hai người cùng nhìn về phía cửa, Văn Dụđangcười hì hì dựa vào cửa.
“Hả? Văn Dụ?” Chủ nhiệm Từ tỏ vẻ vui mừng, “Sao em lại tới đây? Đúngthậtlà, lâu rồikhôngtới thăm thầy.”
“khôngphải emđãtới đây rồi sao?” Văn Dụ cười hì hìnói.
Chủ nhiệm Từ đột nhiên phản ứng lại, nhìn Kỷ An Ninhmộtchút rồi lại nhìn Văn Dụ: “Hai người là…?”
Văn Dụ rất muốnnóicho chủ nhiệm Từ biết “Đây là bạngáiem” nhưng đoán chừng Kỷ An Ninh bướng bỉnh này chắc chắnsẽkhôngvui.anhđiqua cười hì hìnóivới chủ nhiệm Từ: “Đây là tiểu sư muội trong câu lạc bộ.”
Mặc dùkhôngnóilà “bạngái”, nhưng cuối cùngkhôngnhịn được vẫn tiện tay khoác vai Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh: “…”
“Cái này à…” Chủ nhiệm Từ vừa nhìnđãhiểu, hào phóngnói, “Để thầy quay về hỏi nhà ăn thử xem, hay là, các em cứ về trướcđi, thầysẽgọi cho em sau.”
rõràng là chuyện của Kỷ An Ninh, nhưng chủ nhiệm Từnói“gọi cho em sau” lại lànóivới Văn Dụ. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụ cười đến vui vẻ: “Vậy xin nhờ cả vào thầy.”
Rời khỏi văn phòng chủ nhiệm Từ,đixuốngmộttầng lầu, Kỷ An Ninh mới hỏi: “anhrất thân thiết với chủ nhiệm Từ à?”
“Cũngkhôngtính là thân.” Văn Dụ mỉm cười, “Nhàanhtừng quyên tiền xây dựngmộttòa nhà.”
“…” Kỷ An Ninh thở dài, “Cảm ơn.”
“Chuyệnđãđược giải quyết rồi, em còn than thở gì thế?” Văn Dụ đuổi theocôhỏi.
Kỷ An Ninh vểnh môi thổi thổi tóc mái trước mặt,mộtlát sau mớinói: “anhcó biết lúc nãy khi vừa bước ra khỏi văn phòng em nghĩ gìkhông?”
“Nghĩ gì?”
“Emđangnghĩ,” Kỷ An Ninh thở dài, “Có tiềnthậttốt,điđâu người ta cũng tươi cười với mình, bật đèn xanh cho, muốn làm cái gì chỉ cầnmộtcâu là xong.thậtđáng sợ, tiền tài đúng là dễ ăn mòn lòng người, em nghĩ như vậy.”
“Nếuđãbị ăn mònthìdứt khoát làm bạngáianhđi.” Văn Dụ mỉm cười, “anhhiểu nhất là dùng tiền tài ăn mòn người khác.”
Đúng là chẳng có tí hài hước nào cả!
Kỷ An Ninh lườmanhmộtcái, sải bướcđitiếp.
Lại bị cự tuyệt thêm lần nữa thế mà Văn Dụ lại cười hết sức vui sướng,anhthích bộ dạng hoạt bát như thế này củacô.anhhồn nhiênkhôngbiết trong người mìnhđãẩnẩnchút thuộc tính M. Kỷ An Ninh chỉ liếcmộtcái màanhđãthấy lòng mình ngứa ngáy,anhmỉm cười đuổi theo: “Này, chờanhvới! Hôm nay hết tiếtkhôngphải tới chỗ Thư Thần đúngkhông? Tối nay tới câu lạc bộ kickboxingkhông?”
Buổi chiều vào giờ ra chơi, Kỷ An Ninh nhận được điện thoại của Văn Dụ: “Xong rồi, emđitới tìm quản lý Hồ của nhà ăn, ông ấysẽsắp xếp lịch trực ban cho em. Sắp xếp xongthìnóithời gian choanh.”
“Được, chiều nay sau khi tan học emsẽđi.” Kỷ An Ninhnói.
“Còn nữa,anhnóivới em này!” Văn Dụ chưa làm việckhôngcông bao giờ, “Việc nàyanhgiúp em giải quyết, phải có thù lao, sau này em phải ăn cơm vớianh!”
Đừngnóilà sau này, cho dù bây giờ Kỷ An Ninh ăn cơm cũngkhôngthoát được Văn Dụ, đối vớicômànóichẳng có gì khác biệt. Màcôđãsuy nghĩ kĩ, nhất định phải tiến thêmmộtbước với Văn Dụ.
côkhôngbiết kiếp trước Văn Dụ với Dương Bác có ân oán thế nào, nhưngcôsống lạimộtkiếp nên có ưu thế tiên tri,khôngthể nàokhôngnghĩ biện pháp nhắc nhởanh.
“Được.”côthoải mái đáp ứng.
Cúp điện thoại, Kỷ An Ninh đột nhiên nhớ tớimộtchuyện khác.
“Hân Vũ, Hân Vũ.”côgọi Mạnh Hân Vũ, hỏicônàng, “Camera máy cậu chụp nétkhông, chụp giúp tớmộttấm. Tớ có việc cần dùng.”
Điện thoại củacôlà hàng nhái, độ phân giải cực kì thấp.
Điện thoại Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh đều giống nhau.
“Để tớ chụp cho cậu.” Bạch Lộ, bạn cùng phòng của Mạnh Hân Vũ lấy di động của mình ra chụp giúp.
Điện thoại Bạch Lộ là iphone, chụp hình rất đẹp.
“Cậu ăn ảnhthậtđấy!” Bạch Lộ vừa khen ngợi vừa đưa ảnh cho Kỷ An Ninh xem thuận miệng hỏi: “Cậu làm gì mà cần ảnh này vậy? Tiếp tân à?”
“khôngphải, tớ muốn thử làm người mẫu.” Kỷ An Ninhnói.
Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ vừa mừng vừa sợ: “Người mẫu? Oa, là người mẫu biểu diễn catwalk à?”
Congáiđều rất hứng thú với nghề người mẫu, Kỷ An Ninh cười,nóinhững gì mình biết cho hai người họ: “… Là người mẫu chụp ảnh quảng cáo, chụp sản phẩm cho mấy shop bán hàngtrênmạng.”
Mạnh Hân Vũnói: “Tớ còn tưởng là mấy người mẫu chuyên nghiệp trong mấy công ty.”
“khôngphải đâu, tự mìnhđiứng tuyển, người ta thấy đượcthìsẽhẹn thời gian chụp.” Kỷ An Ninhnói, “Là bạn nữ kianóicho tớ biết, tớ cũngkhôngbiết người ta có nhìn trúng mìnhkhôngnữa.”
“Cậu cần gì phải lo chứ?” Bạch Lộ vỗ ngựcnói, “Cậu nhìn kỹ thuật chụp ảnh của tớđi, chụp cho cậu đẹp như thế này! Chắc chắn người tasẽnhìn trúng!”
“Dẹpđimá, là do người ta đẹp sẵn thôi!” Mạnh Hân Vũ vừa cười vừa vỗ đầu Bạch Lộ, “Cậu lại muốn tìm thêm việc mới à, cậuđãlàm bao nhiêu việc rồi còn gì?”
Mạnh Hân Vũ hỏi vừa đúng thời điểm,cônhân cơ hội nàynóicho bọn họ biết: “Tớ xin nghỉ chỗ quán bar kia rồi.”
“Hả, xin nghỉ á?khôngphải cậunóibên kia kiếm được nhiều tiền à?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc.
“Do hoàn cảnhkhôngtốt,khôngan toàn.” Kỷ An Ninhnói.
“Đúng vậy, chỗ kia quá hỗn loạn.” Bạch Lộnói, “Bọn tớ đều lo lắng cho cậu.”
côgáinàynóivô cùng tự nhiên, giống như xuất phát từ nội tâm vậy, tới mức làm Kỷ An Ninh sửng sốt mấtmộtlúc.
Trong trí nhớ Kỷ An Ninh, kiếp trước Bạch Lộ mặc dùkhôngcố ýđitruyền bá mấy tin đồn kia, nhưng cũng từng nghe người tanói, từng líu lưỡi cũng từng phụ họa. Nhưng bây giờ, ánh mắt Bạch Lộ rất đơn thuần, đơn giản giống nhưđanglo lắng cho người bạn cùng lớp vậy.
khônggiống, kiếp nàyđãkhônggiống nữa.
“trênmặt tớ bị dính cái gì à?” Bạch Lộ thấy Kỷ An Ninh vẫn luôn nhìn mình chăm chú, liền giơ tay sờ lên mặt.
Kỷ An Ninh cườimộttiếng che giấu cho qua, lại trầm ngâmmộtchút, lôi Triệu Thần ranói: “thậtra là trước kì nghỉ, cómộtnam sinh tới chơi chỗ quán bar tớ làm thêm, cảm thấy…rất đáng ghét.”
“A, ai vậy? Tớ có biếtkhông?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc.
“hắntanóimình tên Triệu Thần, năm hai, cứ cố quấn lấy tớ để xin số điện thoại, cảm thấy…rất ghét kiểu người như thế.” Kỷ An Ninh vừanói, vừa theo bản năng ôm lấy cánh tay, chà sát cánh tay mình.
Đó là biểuhiệncủamộtđứa congáikhi nhớ tới người mình thấy chán ghét ghê tởm, đây là phản ứng tự nhiên.
Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ đều cảm nhận được cảm xúc của Kỷ An Ninh.
“Sau đóthìsao?” Cáccônhíu mày hỏi.
“Sau đó, tới thấy trong lòng bất an,hắnta uống rượu… Tớ liền gọi cho sư huynh Văn Dụ.” Kỷ An Ninhnói.
Haicôgáitừ lo lắng biến thành hai mắt tỏa hoa đào, cùng nhau phát ra tiếng "Wow~", hưng phấn tra hỏi: “Sau đóthìsao? Sau đóthìsao?anhấy tớianhhùng cứu mỹ nhân à?”
Biết chuyện xảy ra phía sau, hai người đều vui tới choáng luôn: “Tớithậtkìa, Wow…”
Phát ramộttrận hoa si, Bạch Lộ còn khuyên Kỷ An Ninh: “An Ninh này, Văn sư huynh tốt như vậy, cậu nhất định phải bắt được đấy. Cậu đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần người ta đối xử tốt với cậu là được.”
Mạnh Hân Vũ lại chú ý tới điểm khác,cônàngnói: “Xã hội đúng là nhiều người xấu, trong trường cũng có loại con trai đáng ghét như thế. Cậunóixem tớ có nên khuyên bạn cùng quê kiakhông, bảo cậu ấy xin nghỉ ở quán bar.thậtra điều kiện nhà cậu ấy cũngkhôngkém lắm, chỉ là cậu ấy tiêu tiền hơi hoang phí…”
cônàng vừa nhắc tới Vu Hà, ánh mắt Kỷ An Ninh liền ngưng trọng.
Bình luận facebook