Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Editor: tiểu mao
Tôn Nhã Nhàn vẫn muốnnóichuyện với Văn Dụ.
côtanóivới Tiền Hạo Nhiên muốnđirửa tay liền đứng dậyđitới. Bên kia Văn Dụ và Lý Háchđangnóichuyện vô cùng nhập tâm, khóe mắt cũng chẳng thèm liếccôta lấymộtcái.
Tôn Nhã Nhàn nhích tới gần, mơ hồ nghe thấy bọn họđangnóihạng mục gì đó. Lý Hách lườmcôtamộtchút, cũngkhôngphản ứng thêm, Tôn Nhã Nhàn chen miệngkhônglọt, đành phảiđitới phòng vệ sinh.
Lúccôtađiqua, Văn Dụ mới chocôtamộtcái nhìn thoáng qua.
“Mọi người chơiđi, tôi về trước đây.”anhnóivới Lý Hách.
“Này! Này!” Lý Hách đưa tay túm lại, “đilàm gì thế?”
Văn Dụ nhanh nhẹn thoát thân: “anhđừng quản em!”
Lý Háchđãsớm nhìn ra tối nay tâm tư Văn Dụkhôngđặt ở đây.hắncười mắngmộtcâu, chỉ có thể nhìn Văn Dụ chạy trước.
Tôn Nhã Nhànđitừ phòng vệ sinh ra pháthiệnVăn Dụkhôngthấy đâu nữa.côtađiqua hỏi Lý Hách: “Cái kia… Văn Dụ đâu rồi?”
Lý Háchnói: “Cậu ta có việcđitrước rồi.”
Văn Dụ némcôta ở đây? Tôn Nhã Nhàn có chút ngơ ngác.
Thái độ Lý Hách có chút lạnh nhạt. Tuổi củahắncàng lớn, khí thế càng tăng lên. Tôn Nhã Nhàn cũngkhôngdám hỏi thêm,khôngkhỏi có chút uất ức.
Lý Hách thích kiểu ngốc nghếch lại thànhthật, hoặc kiểu congáithông minh tài giỏi,khôngthích Tôn Nhã Nhàn khôn lanh như thế này.hắnđối vớicôtakhônghứng thú nhưng nhìncôta tuổi cònnhỏ, giống đóa kiều hoa, liềnnói: “khôngsao đâu, em cứ chơi với bọnanh, chút nữaanhbảo Tiền Hạo Nhiên đưa em về.”
Tôn Nhã Nhàn nhìn theo ánh mắthắn, thấy Tiền Hạo Nhiên ở đối diệnđangvẫy tay bảocôta qua. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Đó là người tốt nhiệp Cambridge,mộtcon rùa vàng kim quang lấp lánh.
Tối nay, tâm tư Văn Dụ cứ nhấp nhổmkhôngyên.anhchỉ nghĩ tới Kỷ An Ninh.
Chờ Tôn Nhã Nhànđiquaanh,anhliền nóng lòng bỏ về trước. Trực tiếp lái xe đến đường Quang Minh.
Cũng may đường Quang Minhkhônggiống với đường Kiều Nam hay bị kẹt xe vào cuối tuần, ngược lại xe rất nhanhđãtới nơi.
Lúc nàyđãqua khoảng thời gian cao điểm của quán cà phê, khách trong quán cũngkhôngtính là nhiều.
Kỷ An Ninhđangcùng Thư Thần bàn về mấy chuyện liên quan đến người mẫu chụp quảng cáo: “Vẫn chưa có hồiâm, cũngkhôngbiết có được haykhông.”
Thư Thần an ủicô: “Giờ mới thứ sáu, đừng nóng vội.”
Kỷ An Ninh cònnói: “Sáng mai em có việc, em mời bạn cùng khóa tới dạy tiểu Vân thay cho em, emđãnóivới mẹ tiểu Vân rồi. Đây là học bá lớp em, lớp trưởng lớp em luôn,côấy học giỏi cực kì…”
đangnói, cửa bị đẩy ra, tiếng lục lạc vang lên đinhđang.
Kỷ An Ninh lập tức đứng thẳng, nở nụ cười ngọt ngào kêu: “Hoan nghênh quý khách!”
Sau đó liền thấy mặt Văn Dụ.
Văn Dụ cảm thấy Thư Thần đúng là quỷ hút máu.
anhmặc dù từng cách tấm thủy tinh nhìn Kỷ An Ninh trong trang phục hầugái, sau đó từng tới đóncô, nhưng khi đó Kỷ An Ninhđãmặc lại đồ của mình. Đây là lần đầu tiên Văn Dụ được như vậy, đẩy cửa ra liền đối diện với Kỷ An Ninhđangnở nụ cười ngọt ngào.
Váy hầugáitrắng đen xen kẽ, băng đô lỗ tai mèo lông xù, thiếu chút nữa làmanhmềm nhũn cả người! Đột nhiên hiểu được mấy nhóm trạch nam kia.
Vậy mà Thư Thần trả cho Kỷ An Ninh ít tiền như vậy! Tuyệt đối là bóc lột!
“Hử? Saoanhlại đến đây?” Kỷ An Ninhnói.
“anhđến phí củakhôngđược à?” Văn Dụ tức giậnnói.
“Được,anhđến chỗ này góp cho ông chủ emmộtviên gạch, đương nhiên là được.” Kỷ An Ninh hếtnóinổi.
Thư Thần mỉm cười: “Mời vào trong, mời vào trong. Có uống chút gì đókhông?”
Văn Dụ gọi cốc latte.
Lúc Kỷ An Ninh bưng tới, biểu cảm có chút bất đắc dĩ. Thư Thần vẽtrênmặt cà phê là chân dung hoạt hình củamộtcôgái,côgáinày có lỗ tai mèo. Cái nàykhôngphải là Kỷ An Ninh à?
Thư Thần đúng là đủ ranh mãnh, hèn gì Kỷ An Ninh lại trông bắt đắc dĩ như vậy.
Văn Dụ lại thấy rất vui vẻ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụ vừa hớpmộtngụm cà phê vừa thưởng thức Kỷ An Ninh trong trang phục hầugái. Mặc dùkhônghở hang, nhưng đối với đàn ông mànói, đây đúng là “Cảnh đẹp ý vui”, làm người ta ngứa ngáy trong lòng.
Thư Thần đúng là khốn nạn, muốnnóianhta là người xấuthìchắc chắnkhôngphải.anhta thậm chí còn là người mềm yếu hiền lanh.
Chỉ là đam mê này đúng là làm người ta hận đến nghiến răng.
Trước khi Kỷ An Ninh tan làm, Văn Dụ liền kêu thanh toán.
Kỷ An Ninhnói: “khôngcần đâu, ông chủ emnóiđây là lần đầuanhtới,anhấy mời khách. Lần saukhôngmời nữa, lần sau phải trả tiền.”
Văn Dụ hướng về quầy bar phất tay biểu thị “Cảm ơn”.
Thư Thần cũng giơ tay ra biểu thị “khôngcần khách sáo”.
Hai người ở chung hòa hợp vô cùng, thế mà Kỷ An Ninh lại cảm thấykhônghài hòa.
Đợicôra đằng sau thay đồ, Văn Dụ suy nghĩmộthồi, nhấc mông đứng dậyđitới quầy bar, ngón tay gõ lên quầy.
“Hả?” Thư Thầnđangở trong quầy bar hí hoáy vẽ bản nháp truyện tranh ngẩng đầu lên, “Có gì à?”
“Hỏi thămmộtchuyện…” Văn Dụ ấp a ấp úng hỏi, “Bộ đồ mà An Ninh mặc, mua ở đâu vậy?”
Thư Thần: “…”
May mà Thư Thầnkhôngđeo kính.
Nếu hôm nayanhta đeo kính, chỉ sợ lúc nàysẽgiống như truyện tranh, thâm trầm dùng ngón giữa đẩy kính mắt lên.
Kỷ An Ninh thay quần áođira, thấy Văn Dụđangtrò chuyện vui vẻ với Thư Thần.
Dường như trong khoảng thời giancôđithay đồ,đãcó chuyện gì xảy ra xúc tiến mối quan hệ hữu nghị của hai người để cùng tiến tớimộtsựkiện trọng đại nào đó, bầukhôngkhí giữa hai người cực kì hòa hợp giống như hai người bạn lâu năm.
Chắc là mơ rồi!
Kỷ An Ninh đầy nghi ngờđitới,nóivới Văn Dụ: “Em xong rồi,đithôi?”
Bởi vì mối quan hệ kiếp trước,côcứ luôn nghi ngờ có phải nhân lúccôkhôngnhìn thấy, Văn Dụ lạiđiđe dọa Thư Thầnkhông, lo lắng Thư Thần liệu có bị dọa sợ tới mứckhôngdámnóigì.
Nhưng nhìn qua thấykhônggiống…
Đến lúc lên xe, Kỷ An Ninhkhôngnhịn đượcnói: “Thư Thần là người rất tốt,anhđừng rảnh rỗiđidọa người ta.”
Văn Dụkhônghiểu: “anhdọaanhta làm gì?”
Kỷ An Ninh nghẹn lời, cẩn thận quan sát, Văn Dụkhônggiốngđangnóidối.
“Vậy lúc nãy hai ngườinóigì thế?” Kỷ An Ninh kỳ quái hỏi.
“Khụ!khôngcó chuyện gì.” Văn Dụ quay đầu nhìn gương xe bên trái, khởi động xe láiđi, hỏi Kỷ An Ninh, “Khi nàothìxin nghỉ bên này?”
“Vẫn chưa tìm được việc phù hợp.” Kỷ An Ninh cam đoan, “Em tìm được việc mớisẽkhônglàm ở đây nữa.”
mộtthân trang phục hầugáicủa Kỷ An Ninh đúng là người ta tưởng tượng vô hạn, ở trong lòng Văn Dụ, cái này chỉ thích hợp mặc cho mìnhanhxem. Bây giờ bị nhiều người nhìn như vậy, trong lònganhkhôngthoải mái tí nào.
Nhưng Kỷ An Ninhđãchịu nghe khuyên, thái độ còn rất tốt, Văn Dụkhôngthể bức épcô, chỉ đành “Ừ”mộttiếng.
Kỷ An Ninh nghe xong liền biết Văn Dụkhôngvui.côthông minhkhônglên tiếng nữa, yên tĩnh khéo léo ngồi ở ghế lái phụ,khôngđitrêu chọc cái tên gia hỏa bá đạo tình tính nóng nảy này nữa.
Văn Dụthìnghĩ, cho Kỷ An Ninh thêmmộtthời gian nữa, nếucôkhôngtìm được công việc phù hợp để thay thế,anhsẽtùy tiện tìm trong mấy công ty chi nhánh của nhà mình, tạo chocôchức vị thích hợp.
Cam đoankhôngđểcônhìn ra đầu mối!
“Sáng mai 7h,anhqua đón em.” Văn Dụnóilịch thứ bảy chocô.
Kỷ An Ninh kinh ngạc: “Sớm như vậy à?”
“Dẫn emđiăn sáng trước.” Văn Dụnói, “Cơm nước xong xuôikhôngthể vận động ngay, cho nên ăn sớmmộtchút.”
“Em…” Kỷ An Ninh muốnnóimình ăn bánh bao ở nhà là được.
Bánh bao này là bánh bao lớncômua ở nhà ăn, có thể chống đói.mộtcái cũng làmcôno chết rồi.
Văn Dụđãsớm đoán đượccômuốn từ chối, trực tiếp chặn lại: “Chỗanhăn sáng ngược đường với chỗ em, ăn xong mà quay lại đón em rất xa, phiền lắm.” Câu này trực tiếp chặn họng Kỷ An Ninh.
anhđãnóinhư vậy, Kỷ An Ninhkhôngnóithêm gì nữa, đành phải đáp ứng.
Đến khu tập thể Hoa đại, lúc xuống xe Văn Dụ mở cốp sau lôi ra mấy cái túi giấy.
Kỷ An Ninh nhìn lướt qua: “Đây là cái gì?”
Văn Dụnói: “Mua cho em mấy bộ quần áo, vừa hay ngày mai mặc.”
Kỷ An Ninh cắn cắn môinói: “khôngphảinóimai mặc đồ thể thao cũng được sao?”
“Lúc chơi bóngthìđược.” Văn Dụnói, “Nhưng em đâu thể mặc mỗi trang phục thể thao chứ?”
Kỷ An Ninh nghẹn họng.
côcũng biết, bạn của Văn Dụkhôngphú cũng quý, như Dương Bác nhìn qua cũng là dáng vẻ giàu có. Quần áo củacôkhôngcũ nátthìcũng giá rẻ, mặc thế này màđichẳng khác gì dị biệt.
côcòn phảiđithăm dò Dương Bác nữa.
Kỷ An Ninh nhận những túi kia, khẽnói: “Cảm ơn, lại làm phiềnanhrồi.”
Văn Dụ thấycôkhônglàm ra vẻ, thở dàimộthơi lớn, cười khẽ: “Có lúc nào emkhônglàm phiềnanhà?”
trênđường,anhnóicô: “Đây là nhãn hiệu phù hợp với túi tiền,anhcòn cố ý chạy tớimộtcửa hàngkhôngnổi tiếng mới mua được.anhkhôngcầm mấy vật phẩm xa xỉ tới ăn mòn em. Đừng nghĩ nhiều.”
đitới cửa lầu, Kỷ An Ninh dừng lại, có chút do dựnói: “Emnóichoanhchuyện này,anhđừng tức giận nhé?”
“Hả?” Văn Dụ kinh ngạc, “Emnóiđi.”
“Chính là,” Kỷ An Ninh lấy dũng khínói, “Em mang cái iphoneanhcho đem bán rồi.”
“…” Văn Dụ, “Sau đó?”
Kỷ An Ninhnói: “Sau đó, emđimuamộtcái điện thoại bình thường trong nước.”
Cái gọi là ‘bình thường’ này chắc là chỉ điện thoại cấp thấp, giá rẻ, Văn Dụ trong giây lát liền hiểu.
Kỷ An Ninh hơi gục đầu xuống,nhỏgiọng giải thích: “Em biếtanhcó ý tốt. Nhưng em là sinh viên nghèo được nhận hỗ trợ, cầm điện thoại đắt tiền như vậythậtsựkhôngphù hợp.”
Kỷ An Ninh cảm thấy bất an, bởi vìkhôngchỉ là cái điện thoại mà còn là tâm ý của Văn Dụ.côluôn cảm thấy Văn Dụ mà biếtsẽkhôngvui.
Văn Dụ thế mà lại cười, xoa đầucônói: “Chuyện này có gì lớn,đãcho emthìlà của em, tùy em sử dụng.”
Kỷ An Ninh ngước mắt nhìnanh,anhgiống nhưkhôngtức giận.
Văm Dụ suy nghĩ,nóithêm: “Làanhsuy nghĩkhôngchu đáo, mua cái gì cũng quen mua loại mới nhất,khôngxem xét tới tình huống của em. Sau nàyanhsẽsuy xét kĩ.”
Kỷ An Ninh há hốc mồm: “không…”
“khôngcái gì màkhông?” Văn Dụkhôngkhách khí chặncôlại.
anhnhìncô, trong mắt đau lòng.
“Em bị người ta ảnh hưởng quá mức, em đừng để ý đến bọn họ!anhcũngkhôngbao nuôi em!”anhcó chút tức giận, “mộtngười muốn đối xử tốt vớimộtngười khác, sao lạikhôngđược?”
anhcũngkhôngphải tức giận Kỷ An Ninh,anhđangtức tối với những kẻ ảnh hưởng tớicô.
Trong giấc mộng đó,anhthấy những kẻ đó làm thế nào để hãm hạicô,anhthấycôbịcôlập, ngày nào cũng thui thủimộtmình.
rõràng chỉ là giấc mộng, nhưng lại giống nhưthật.
Mấy ngày này Văn Dụ vẫn luônnóivới bản thân, chắc chắn là do Kỷ An Ninhnóichoanhcôtừng bị người ta dây dưa qua, cũng từng bị người tanói, cho nên mấy tin tức này mới tiến vào đầuanh, ngày nghĩ đêm nằm mơ, bởi vậy giấc mộng mớithậtnhư thế.
Mặc dùanhcố thuyết phục bản thân như thế, nhưng lệ khí sinh ra trong mơ đó, sau khi tỉnh lại vẫn lưu lại trong lònganh.
Kỷ An Ninh há to miệng nhưng lại chẳng phát raâmthanh gì.
Cuối cùng,cônói: “Mai còn phải dậy sớm,anhvềđi, em cũng về đây.”
Giọngcôcó chút trầm thấp, có chút mất tiếng, khe khẽ thở dài, quay người rờiđi.
Kỷ An Ninh chạy lên lầu, mở khóa cửa lách người vào, “Ầm”mộttiếng, đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, đứng ở đó.
mộtngười muốn đối tốt vớimộtngười khác, sao lạikhôngđược?
…
Được.
Được chứ.
Túi rơitrênmặt đất, lưng Kỷ An Ninh từ từ trượt xuống, ngồi xổmtrênmặt đất, ôm lấy đầu gối.
Trong phòngkhôngbật đèn, ánh sáng từ TV phản chiếu lên mặt bà ngoại nhìn xanh xanh tím tím. Bà nghe được tiếng động, quay đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười: “Ninh Ninh về rồi à? Bà ngoại xem hết tập này rồi nấu cơm cho cháu.”
Bà nhìn qua cửa,mộtlát saunói: “Ninh Ninh đừng khóc.”
Tôn Nhã Nhàn vẫn muốnnóichuyện với Văn Dụ.
côtanóivới Tiền Hạo Nhiên muốnđirửa tay liền đứng dậyđitới. Bên kia Văn Dụ và Lý Háchđangnóichuyện vô cùng nhập tâm, khóe mắt cũng chẳng thèm liếccôta lấymộtcái.
Tôn Nhã Nhàn nhích tới gần, mơ hồ nghe thấy bọn họđangnóihạng mục gì đó. Lý Hách lườmcôtamộtchút, cũngkhôngphản ứng thêm, Tôn Nhã Nhàn chen miệngkhônglọt, đành phảiđitới phòng vệ sinh.
Lúccôtađiqua, Văn Dụ mới chocôtamộtcái nhìn thoáng qua.
“Mọi người chơiđi, tôi về trước đây.”anhnóivới Lý Hách.
“Này! Này!” Lý Hách đưa tay túm lại, “đilàm gì thế?”
Văn Dụ nhanh nhẹn thoát thân: “anhđừng quản em!”
Lý Háchđãsớm nhìn ra tối nay tâm tư Văn Dụkhôngđặt ở đây.hắncười mắngmộtcâu, chỉ có thể nhìn Văn Dụ chạy trước.
Tôn Nhã Nhànđitừ phòng vệ sinh ra pháthiệnVăn Dụkhôngthấy đâu nữa.côtađiqua hỏi Lý Hách: “Cái kia… Văn Dụ đâu rồi?”
Lý Háchnói: “Cậu ta có việcđitrước rồi.”
Văn Dụ némcôta ở đây? Tôn Nhã Nhàn có chút ngơ ngác.
Thái độ Lý Hách có chút lạnh nhạt. Tuổi củahắncàng lớn, khí thế càng tăng lên. Tôn Nhã Nhàn cũngkhôngdám hỏi thêm,khôngkhỏi có chút uất ức.
Lý Hách thích kiểu ngốc nghếch lại thànhthật, hoặc kiểu congáithông minh tài giỏi,khôngthích Tôn Nhã Nhàn khôn lanh như thế này.hắnđối vớicôtakhônghứng thú nhưng nhìncôta tuổi cònnhỏ, giống đóa kiều hoa, liềnnói: “khôngsao đâu, em cứ chơi với bọnanh, chút nữaanhbảo Tiền Hạo Nhiên đưa em về.”
Tôn Nhã Nhàn nhìn theo ánh mắthắn, thấy Tiền Hạo Nhiên ở đối diệnđangvẫy tay bảocôta qua. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Đó là người tốt nhiệp Cambridge,mộtcon rùa vàng kim quang lấp lánh.
Tối nay, tâm tư Văn Dụ cứ nhấp nhổmkhôngyên.anhchỉ nghĩ tới Kỷ An Ninh.
Chờ Tôn Nhã Nhànđiquaanh,anhliền nóng lòng bỏ về trước. Trực tiếp lái xe đến đường Quang Minh.
Cũng may đường Quang Minhkhônggiống với đường Kiều Nam hay bị kẹt xe vào cuối tuần, ngược lại xe rất nhanhđãtới nơi.
Lúc nàyđãqua khoảng thời gian cao điểm của quán cà phê, khách trong quán cũngkhôngtính là nhiều.
Kỷ An Ninhđangcùng Thư Thần bàn về mấy chuyện liên quan đến người mẫu chụp quảng cáo: “Vẫn chưa có hồiâm, cũngkhôngbiết có được haykhông.”
Thư Thần an ủicô: “Giờ mới thứ sáu, đừng nóng vội.”
Kỷ An Ninh cònnói: “Sáng mai em có việc, em mời bạn cùng khóa tới dạy tiểu Vân thay cho em, emđãnóivới mẹ tiểu Vân rồi. Đây là học bá lớp em, lớp trưởng lớp em luôn,côấy học giỏi cực kì…”
đangnói, cửa bị đẩy ra, tiếng lục lạc vang lên đinhđang.
Kỷ An Ninh lập tức đứng thẳng, nở nụ cười ngọt ngào kêu: “Hoan nghênh quý khách!”
Sau đó liền thấy mặt Văn Dụ.
Văn Dụ cảm thấy Thư Thần đúng là quỷ hút máu.
anhmặc dù từng cách tấm thủy tinh nhìn Kỷ An Ninh trong trang phục hầugái, sau đó từng tới đóncô, nhưng khi đó Kỷ An Ninhđãmặc lại đồ của mình. Đây là lần đầu tiên Văn Dụ được như vậy, đẩy cửa ra liền đối diện với Kỷ An Ninhđangnở nụ cười ngọt ngào.
Váy hầugáitrắng đen xen kẽ, băng đô lỗ tai mèo lông xù, thiếu chút nữa làmanhmềm nhũn cả người! Đột nhiên hiểu được mấy nhóm trạch nam kia.
Vậy mà Thư Thần trả cho Kỷ An Ninh ít tiền như vậy! Tuyệt đối là bóc lột!
“Hử? Saoanhlại đến đây?” Kỷ An Ninhnói.
“anhđến phí củakhôngđược à?” Văn Dụ tức giậnnói.
“Được,anhđến chỗ này góp cho ông chủ emmộtviên gạch, đương nhiên là được.” Kỷ An Ninh hếtnóinổi.
Thư Thần mỉm cười: “Mời vào trong, mời vào trong. Có uống chút gì đókhông?”
Văn Dụ gọi cốc latte.
Lúc Kỷ An Ninh bưng tới, biểu cảm có chút bất đắc dĩ. Thư Thần vẽtrênmặt cà phê là chân dung hoạt hình củamộtcôgái,côgáinày có lỗ tai mèo. Cái nàykhôngphải là Kỷ An Ninh à?
Thư Thần đúng là đủ ranh mãnh, hèn gì Kỷ An Ninh lại trông bắt đắc dĩ như vậy.
Văn Dụ lại thấy rất vui vẻ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụ vừa hớpmộtngụm cà phê vừa thưởng thức Kỷ An Ninh trong trang phục hầugái. Mặc dùkhônghở hang, nhưng đối với đàn ông mànói, đây đúng là “Cảnh đẹp ý vui”, làm người ta ngứa ngáy trong lòng.
Thư Thần đúng là khốn nạn, muốnnóianhta là người xấuthìchắc chắnkhôngphải.anhta thậm chí còn là người mềm yếu hiền lanh.
Chỉ là đam mê này đúng là làm người ta hận đến nghiến răng.
Trước khi Kỷ An Ninh tan làm, Văn Dụ liền kêu thanh toán.
Kỷ An Ninhnói: “khôngcần đâu, ông chủ emnóiđây là lần đầuanhtới,anhấy mời khách. Lần saukhôngmời nữa, lần sau phải trả tiền.”
Văn Dụ hướng về quầy bar phất tay biểu thị “Cảm ơn”.
Thư Thần cũng giơ tay ra biểu thị “khôngcần khách sáo”.
Hai người ở chung hòa hợp vô cùng, thế mà Kỷ An Ninh lại cảm thấykhônghài hòa.
Đợicôra đằng sau thay đồ, Văn Dụ suy nghĩmộthồi, nhấc mông đứng dậyđitới quầy bar, ngón tay gõ lên quầy.
“Hả?” Thư Thầnđangở trong quầy bar hí hoáy vẽ bản nháp truyện tranh ngẩng đầu lên, “Có gì à?”
“Hỏi thămmộtchuyện…” Văn Dụ ấp a ấp úng hỏi, “Bộ đồ mà An Ninh mặc, mua ở đâu vậy?”
Thư Thần: “…”
May mà Thư Thầnkhôngđeo kính.
Nếu hôm nayanhta đeo kính, chỉ sợ lúc nàysẽgiống như truyện tranh, thâm trầm dùng ngón giữa đẩy kính mắt lên.
Kỷ An Ninh thay quần áođira, thấy Văn Dụđangtrò chuyện vui vẻ với Thư Thần.
Dường như trong khoảng thời giancôđithay đồ,đãcó chuyện gì xảy ra xúc tiến mối quan hệ hữu nghị của hai người để cùng tiến tớimộtsựkiện trọng đại nào đó, bầukhôngkhí giữa hai người cực kì hòa hợp giống như hai người bạn lâu năm.
Chắc là mơ rồi!
Kỷ An Ninh đầy nghi ngờđitới,nóivới Văn Dụ: “Em xong rồi,đithôi?”
Bởi vì mối quan hệ kiếp trước,côcứ luôn nghi ngờ có phải nhân lúccôkhôngnhìn thấy, Văn Dụ lạiđiđe dọa Thư Thầnkhông, lo lắng Thư Thần liệu có bị dọa sợ tới mứckhôngdámnóigì.
Nhưng nhìn qua thấykhônggiống…
Đến lúc lên xe, Kỷ An Ninhkhôngnhịn đượcnói: “Thư Thần là người rất tốt,anhđừng rảnh rỗiđidọa người ta.”
Văn Dụkhônghiểu: “anhdọaanhta làm gì?”
Kỷ An Ninh nghẹn lời, cẩn thận quan sát, Văn Dụkhônggiốngđangnóidối.
“Vậy lúc nãy hai ngườinóigì thế?” Kỷ An Ninh kỳ quái hỏi.
“Khụ!khôngcó chuyện gì.” Văn Dụ quay đầu nhìn gương xe bên trái, khởi động xe láiđi, hỏi Kỷ An Ninh, “Khi nàothìxin nghỉ bên này?”
“Vẫn chưa tìm được việc phù hợp.” Kỷ An Ninh cam đoan, “Em tìm được việc mớisẽkhônglàm ở đây nữa.”
mộtthân trang phục hầugáicủa Kỷ An Ninh đúng là người ta tưởng tượng vô hạn, ở trong lòng Văn Dụ, cái này chỉ thích hợp mặc cho mìnhanhxem. Bây giờ bị nhiều người nhìn như vậy, trong lònganhkhôngthoải mái tí nào.
Nhưng Kỷ An Ninhđãchịu nghe khuyên, thái độ còn rất tốt, Văn Dụkhôngthể bức épcô, chỉ đành “Ừ”mộttiếng.
Kỷ An Ninh nghe xong liền biết Văn Dụkhôngvui.côthông minhkhônglên tiếng nữa, yên tĩnh khéo léo ngồi ở ghế lái phụ,khôngđitrêu chọc cái tên gia hỏa bá đạo tình tính nóng nảy này nữa.
Văn Dụthìnghĩ, cho Kỷ An Ninh thêmmộtthời gian nữa, nếucôkhôngtìm được công việc phù hợp để thay thế,anhsẽtùy tiện tìm trong mấy công ty chi nhánh của nhà mình, tạo chocôchức vị thích hợp.
Cam đoankhôngđểcônhìn ra đầu mối!
“Sáng mai 7h,anhqua đón em.” Văn Dụnóilịch thứ bảy chocô.
Kỷ An Ninh kinh ngạc: “Sớm như vậy à?”
“Dẫn emđiăn sáng trước.” Văn Dụnói, “Cơm nước xong xuôikhôngthể vận động ngay, cho nên ăn sớmmộtchút.”
“Em…” Kỷ An Ninh muốnnóimình ăn bánh bao ở nhà là được.
Bánh bao này là bánh bao lớncômua ở nhà ăn, có thể chống đói.mộtcái cũng làmcôno chết rồi.
Văn Dụđãsớm đoán đượccômuốn từ chối, trực tiếp chặn lại: “Chỗanhăn sáng ngược đường với chỗ em, ăn xong mà quay lại đón em rất xa, phiền lắm.” Câu này trực tiếp chặn họng Kỷ An Ninh.
anhđãnóinhư vậy, Kỷ An Ninhkhôngnóithêm gì nữa, đành phải đáp ứng.
Đến khu tập thể Hoa đại, lúc xuống xe Văn Dụ mở cốp sau lôi ra mấy cái túi giấy.
Kỷ An Ninh nhìn lướt qua: “Đây là cái gì?”
Văn Dụnói: “Mua cho em mấy bộ quần áo, vừa hay ngày mai mặc.”
Kỷ An Ninh cắn cắn môinói: “khôngphảinóimai mặc đồ thể thao cũng được sao?”
“Lúc chơi bóngthìđược.” Văn Dụnói, “Nhưng em đâu thể mặc mỗi trang phục thể thao chứ?”
Kỷ An Ninh nghẹn họng.
côcũng biết, bạn của Văn Dụkhôngphú cũng quý, như Dương Bác nhìn qua cũng là dáng vẻ giàu có. Quần áo củacôkhôngcũ nátthìcũng giá rẻ, mặc thế này màđichẳng khác gì dị biệt.
côcòn phảiđithăm dò Dương Bác nữa.
Kỷ An Ninh nhận những túi kia, khẽnói: “Cảm ơn, lại làm phiềnanhrồi.”
Văn Dụ thấycôkhônglàm ra vẻ, thở dàimộthơi lớn, cười khẽ: “Có lúc nào emkhônglàm phiềnanhà?”
trênđường,anhnóicô: “Đây là nhãn hiệu phù hợp với túi tiền,anhcòn cố ý chạy tớimộtcửa hàngkhôngnổi tiếng mới mua được.anhkhôngcầm mấy vật phẩm xa xỉ tới ăn mòn em. Đừng nghĩ nhiều.”
đitới cửa lầu, Kỷ An Ninh dừng lại, có chút do dựnói: “Emnóichoanhchuyện này,anhđừng tức giận nhé?”
“Hả?” Văn Dụ kinh ngạc, “Emnóiđi.”
“Chính là,” Kỷ An Ninh lấy dũng khínói, “Em mang cái iphoneanhcho đem bán rồi.”
“…” Văn Dụ, “Sau đó?”
Kỷ An Ninhnói: “Sau đó, emđimuamộtcái điện thoại bình thường trong nước.”
Cái gọi là ‘bình thường’ này chắc là chỉ điện thoại cấp thấp, giá rẻ, Văn Dụ trong giây lát liền hiểu.
Kỷ An Ninh hơi gục đầu xuống,nhỏgiọng giải thích: “Em biếtanhcó ý tốt. Nhưng em là sinh viên nghèo được nhận hỗ trợ, cầm điện thoại đắt tiền như vậythậtsựkhôngphù hợp.”
Kỷ An Ninh cảm thấy bất an, bởi vìkhôngchỉ là cái điện thoại mà còn là tâm ý của Văn Dụ.côluôn cảm thấy Văn Dụ mà biếtsẽkhôngvui.
Văn Dụ thế mà lại cười, xoa đầucônói: “Chuyện này có gì lớn,đãcho emthìlà của em, tùy em sử dụng.”
Kỷ An Ninh ngước mắt nhìnanh,anhgiống nhưkhôngtức giận.
Văm Dụ suy nghĩ,nóithêm: “Làanhsuy nghĩkhôngchu đáo, mua cái gì cũng quen mua loại mới nhất,khôngxem xét tới tình huống của em. Sau nàyanhsẽsuy xét kĩ.”
Kỷ An Ninh há hốc mồm: “không…”
“khôngcái gì màkhông?” Văn Dụkhôngkhách khí chặncôlại.
anhnhìncô, trong mắt đau lòng.
“Em bị người ta ảnh hưởng quá mức, em đừng để ý đến bọn họ!anhcũngkhôngbao nuôi em!”anhcó chút tức giận, “mộtngười muốn đối xử tốt vớimộtngười khác, sao lạikhôngđược?”
anhcũngkhôngphải tức giận Kỷ An Ninh,anhđangtức tối với những kẻ ảnh hưởng tớicô.
Trong giấc mộng đó,anhthấy những kẻ đó làm thế nào để hãm hạicô,anhthấycôbịcôlập, ngày nào cũng thui thủimộtmình.
rõràng chỉ là giấc mộng, nhưng lại giống nhưthật.
Mấy ngày này Văn Dụ vẫn luônnóivới bản thân, chắc chắn là do Kỷ An Ninhnóichoanhcôtừng bị người ta dây dưa qua, cũng từng bị người tanói, cho nên mấy tin tức này mới tiến vào đầuanh, ngày nghĩ đêm nằm mơ, bởi vậy giấc mộng mớithậtnhư thế.
Mặc dùanhcố thuyết phục bản thân như thế, nhưng lệ khí sinh ra trong mơ đó, sau khi tỉnh lại vẫn lưu lại trong lònganh.
Kỷ An Ninh há to miệng nhưng lại chẳng phát raâmthanh gì.
Cuối cùng,cônói: “Mai còn phải dậy sớm,anhvềđi, em cũng về đây.”
Giọngcôcó chút trầm thấp, có chút mất tiếng, khe khẽ thở dài, quay người rờiđi.
Kỷ An Ninh chạy lên lầu, mở khóa cửa lách người vào, “Ầm”mộttiếng, đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, đứng ở đó.
mộtngười muốn đối tốt vớimộtngười khác, sao lạikhôngđược?
…
Được.
Được chứ.
Túi rơitrênmặt đất, lưng Kỷ An Ninh từ từ trượt xuống, ngồi xổmtrênmặt đất, ôm lấy đầu gối.
Trong phòngkhôngbật đèn, ánh sáng từ TV phản chiếu lên mặt bà ngoại nhìn xanh xanh tím tím. Bà nghe được tiếng động, quay đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười: “Ninh Ninh về rồi à? Bà ngoại xem hết tập này rồi nấu cơm cho cháu.”
Bà nhìn qua cửa,mộtlát saunói: “Ninh Ninh đừng khóc.”
Bình luận facebook