Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Editor: tiểu mao
Trưa nay ăn cơm trong hội sở.
Trong bữa ăn, Dương Bác chuyện trò với Văn Dụ rất vui vẻ, giống như rất ăn ý, hoàn toànkhôngnhìn ra trước đókhônglâuhắnnheo mắt thấy chỗ hở liền muốn nạy góc tường nhà Văn Dụ. Chỉ ngẫu nhiên vào lúc khoảng trống của cuộcnóichuyện,hắnmới quay đầu cho Kỷ An Ninhmộtcái nhìn thoáng qua, ngắn ngủi, nhanh chóng.
Kỷ An Ninh luôn cảm thấy trong ánh mắt kia như cười màkhôngphải cười,rõràng làđangtrò chuyện vui vẻ với Văn Dụ.
Trong lòng Kỷ An Ninh càng thêm cảnh giác người này.
Cơm nước xong xuôi, aiđiđường nấy.
Văn Dụkhôngmuốn đưa Kỷ An Ninh về nhà, hỏi: “Hay làđixem phimđi?”
Kỷ An Ninhnói: “Tối nay em còn phải tới quán cà phê,anhđưa em về nhàđi, bà ngoạiđangở nhà chờ em.”
Quán cà phê gì chứ, Văn Dụ thấykhôngquan trọng, nghỉ là đúng. Nhưngcôcómộtbà ngoại cần chăm sóc, Văn Dụ hết cách, đành phải lái xe đưacôvề.
trênđường Kỷ An Ninh hỏi: “anhrất thân với Dương Bác à?”
“Chịu đựngđi. Có quen haykhông, mọi người gặp nhau đều thểhiệngương mặt tươi cười.” Văn Dụ cảnh giác hỏi, “Em hỏihắnta làm gì?”
Văn Dụ đối với Dương Bác thực chất kém xa biểuhiệnthân thiếttrênmặt. Trình Liên và Dương Viễn qua lại với nhau, trong lòng Văn Dụ để ý, đối xử với Dương Bác cũng chỉ là biểuhiệntình cảmtrênmặt.khôngthân thiết giống như với bọn Lý Hách.
Giống nhưanhnói, có quen haykhông, gặp nhau đều thểhiệngương mặt tươi cười.trênthương trường hỗn loạn, đều như vậy.
“Cảm thấyhắnta rất quen, giống như từng gặp qua ở đâu đó.” Kỷ An Ninhnói, giả bộ như tùy tiện hỏi, “Trong nhàhắnlàm gì vậy?”
Ai ngờ Văn Dụkhôngbị qua mắt: “Em quản nhàhắnlàm gì để làm cái gì. Sao emkhôngquan tâmanh?anhhỏi em, nhàanhlàm gì, emnóichút xem.”
Kỷ An Ninh nghẹn họng.
côđúng làkhôngnóiđược. Lạinóitiếp, chí ít ở phương diện này hình như đúng làkhôngquan tâm đến Văn Dụ.
Muốn lừa Văn Dụ cũngthậtkhó, Kỷ An Ninh thấy lòng mìnhthậtmệt mỏi.
Nhưngcôlại nghĩ tới, hỏi: “Vậy mấy người cácanhgiúp đỡ lẫn nhau, việc làm ăn có cạnh tranhkhông?”
“Tạm thờikhôngcó, lĩnh vực của mỗi bênkhônggiống nhau.” Văn Dụ hỏi, “Hỏi cái này làm gì?”
Kỷ An Ninhnói: “Quan tâmanh.”
“Hừ!” Văn Dụ bất mãn, “hiệntại mới nhớ tới quan tâmanh, emkhôngthấy có lỗi với lương tâm sao? Có đủ tư cách làm bạngáingười takhông? Đúng là chẳng có đủ tư cách gì cả.”
Kỷ An Ninh dở khóc dở cười: “Văn Dụ,anhđừng có mà đượcmộttấc lại tiếnmộtthước. Lý Hách giới thiệu lung tung, em sợanhmất mặt nênkhôngphủ nhận trước mặt mọi người.”
“Cũng được, còn biết cho bạn trai mình mặt mũi. Miễn cưỡng coi như em hợp quy chuẩn.” Văn Dụ vô sỉnói.
Kỷ An Ninh quay đầukhôngthèm để ýanh.
Trong nội tâmcôđangnghĩ tới quan hệ giữa Văn Dụ và Dương Bác. Giữa bọn họnóilàtrênphương diện làm ănkhôngxảy ra cạnh tranh, Kỷ An Ninh thựcsựkhônghiểu. Nhưng hôm nay,trênbàn ăn bọn họ cũngnóirất nhiều thứ, Kỷ An Ninh cũng đềukhônghiểu.
Kiếp trước lúc chết,côvẫnđanglà sinh viên. Đối với kiến thức về kinh tế, thương nghiệp chỉ giới hạn mấy lý luận vĩ môkhôngrõràngtrênsách mà thôi. Văn Dụ, Lý Hách đều là thực hành,côcăn bảnkhôngthể mò tới được.
Kỷ An Ninh sờ cái túi bên ngoài ba lô, chỗ đó cất danh thiếp của Dương Bác.
côliên hệ với Dương Bác, liệu có đượckhông?
Hôm naycôchứng kiến mấy người Lý Háchnóichuyện, bọnhắnđều lớn tuổi, trưởng thành. Ngay cả Văn Dụ, cũng cómộtmặt thành thục khác với biểuhiệntrong trường.
So ra,cônon nớt ngây ngô, kiến thức hạn hẹp. Có thể là đối thủ của người ta sao? Đây chính là người kiếp trước tống Văn Dụ vào ngục.
Đáy lòng Kỷ An Ninh nôn nóng,khôngnhịn được cắn ngón tay.
Xe dừng ở giao lộ, đèn đỏ.
“Cái tật xấu gì thế, người bao lớn rồi.” Văn Dụ liếccômộtcái, vừa hay thấycôđangcắn ngón tay, đem taycôđẩy ra. Cảm thấy cảm xúccôkhôngđúng, hỏi: “Sao vậy?khôngvui à?”
anhnóichuyện trêu đùacô. Nhưng Kỷ An Ninh có chútkhôngyên lòng, trả lời cho có lệ.
Cả đườngcôđều tự hỏi, suy nghĩ sao cũng đều cảm thấy,mộtđứa congáinhư mìnhđiđối đầu với Dương Bác là tên đàn ông lòng dạ tâm cơ, có năng lực thủ đoạn, căn bảnkhôngcó tí phần thắng nào.
Làm sao mới có thể phá vỡ kết cục đây?
Biện pháp chưa nghĩ ra, xeđãđitới khu tập thể Hoa đại.
Kỷ An Ninh nhảy xuống xe, liến bị nắng chiếu vào mắt. Mặt trời mùa thu quá chói lóa.cônâng tay che mắt, mắt nhìn lên bầu trời. Bầu trời mùa thu, cảm giác xa xăm biết bao nhiêu.
Kỷ An Ninh nhớ tới buối tối màcôté chết ở kiếp trước, nhìnkhôngthấy sao trời, cũng chẳng thấy mặt trăng. Chỉ có đèn neon, chiếu người ta thànhyêuma quỷ quái.
Nếu như kiếp trước, cái gì cho Kỷ An Ninh giáo huấn khắc sâuthìđó là bốn chữ “Sức lựckhôngbằng”. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
côvẫn cho là bản thân đủ nhạy bén cảnh giác là có thể bảo vệ mình. Tới tận khi đối mặt với bẫy rập, bạo lực cũng quyền thế, mới biết bản thânnhỏyếu bất lực cỡ nào, căn bảnkhôngđủ để ứng phó với nguy cơ như thế.
cômuốn bảo vệ Văn Dụkhôngsai, nhưngcôlạikhôngđủ sức.
Nhưng mà, Văn Dụ đủ!
Chờ Văn Dụ đóng cửa xe, lúc vòng sang bên kia liền thấy Kỷ An Ninhđangnghiêng đầu chăm chú nhìnanh.anhhỏi: “Sao vậy?”
Cả đườngđiđều cảm giác Kỷ An Ninh là lạ.
anhkhôngbiết, Kỷ An Ninhđangnhảy xuống xe, bị ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, trong chớp mắt liền nghĩ thông suốt.
Dương Bác khẳng định là kẻ thù của Văn Dụ, điều nàykhôngcần hoài nghi. Lúc đầu Văn Dụđãsắp xếp xong chuyện của Triệu Thần,anhcó thể bình yên thoát thân, là Dương Bác đem Văn Dụ đưa vào ngục giam.
Mà nghe ý tứ trong lờinóicủa Dương Bác, Văn Dụ vốn có thể áp chếhắn.
Văn Dụ có đầy đủ năng lực áp chếhắnta.
Như vậy,thậtra từ bây giờ để Văn Dụ cảnh giác Dương Bác là được.
Châm ngòi lý gián gì đó, Kỷ An Ninh tự nhậnkhôngcó bản lĩnh này. Nhưng vừa khéo là, Dương Báckhôngbiết xuất phát từ tính toán gì lại muốn đào góc tường của Văn Dụ.
Mà Văn Dụ, Kỷ An Ninh lại hiểuanhrấtrõ. Kiếp trước,anhbởi vìcômà giống như cậu bé chưa trưởng thành, thậm chí còn động nắm đấm với mấy người muốn theo đuổicô.
Lòng tham chiếm hữu củaanhđối vớicôquả thực là đáng sợ.
Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh hơi cúi đầu, móc từ trong túi ramộtcái thẻ, trực tiếp đưa tới trước mặtanh: “Choanh.”
Văn Dụ liền giật mình,nóicâu “Cái gì vậy?” rồi đưa tay tiếp nhận, cúi đầu nhìn qua.
Tấm thẻ rất đơn giản, ngay cả hoa văn cũngkhôngcó, chỉ cómộtcái tên,mộtdãy số điện thoại, chỉ thế thôi.
Văn Dụ lại ngẩng đầu, ánh mắt có chútkhôngđúng.
Danh thiếp thương nghiệpsẽin rất nhiều thứ như công ty, tên gọi, số điện thoại thương vụ, thậm chí là email. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Loại danh thiếp tư nhân này để làm gì?
Giả như hôm nay bạn bè tụ hội với nhau, Dương Bác vàmộtngười bạn khác của Văn Dụkhôngquen nhau, liền trao đổi loại danh thiếp tư nhân này.
Nhưng nó còn có công dụng khác, thậm chí có thểnóilà công dụng rất lớn, đó là dùng vào lúc tángái, chocôgáikia lưu lại số điện thoại.
Ví dụ như thời khắc này, con mẹ nó đúng làhắnnhìn nhầm rồi, Kỷ An Ninh mẹ nó vậy mà có số điện thoại của Dương Bác!
Văn Dụ nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh: “Lúc nào?”
Kỷ An Ninh thản nhiên: “Lúcanhtắm rửa chưa ra.”
Dương Bácnóihắnkhôngmuốn tắm,đira ngoài trước. Cứ như vậy mà ra tay!
Đậu xanh! Đàn ông họ Dương đều là hồ ly tinh đực đầu thai à!
Việc của trưởng bối, Văn Dụ có thể giả câm giả điếc,khôngnhúng tay vào.khôngngờ hai cha con họ Dương này đúng là khinh người quá đáng.
Trong lòng Văn Dụ tức giận, sắc mặt liền lộ ra. Đây chính là điều Kỷ An Ninh muốn.
“Emkhônghiểurõquan hệ hai người thế nào, có quan hệ làm ănkhông,”cônói, “Em cảm thấy người này…khôngthích hợp để làm bạn.”
Văn Dụ giật mình,khôngtrách đượccôlại hung hăng hỏi chuyện về Dương Bác, còn hỏi bọn họ có quan hệ cạnh tranhkhông. Hóa ra làcôlo lắng choanh.
nóirathì, tướng mạo Dương Bác đối với congáiđúng là rất thu hút, Kỷ An Ninh lạikhôngchút thay đổi nào vìhắn, trực tiếp đem danh thiếp ‘trình lêntrên’. Ngụm ác khí trong lòng Văn Dụ tanđi, trong mắt có ý cười.
cônàng cứng đầu bướng bỉnh này hóa ra cũng có thể ngoan như vậy.
Đúng làmộtngười bạngáiđủ tư cách!
anhlắc lắc danh thiếp trong tay, trêu chọc Kỷ An Ninh: “Cơ hội tốt thế này, có thể bắt cá hai tay, cứ như vậy mà từ bỏ à?khôngphải vẫn muốn vứtanhđià,nóikhôngchừng dựa vào tên này là có thể vứtanhđirồi.”
Kỷ An Ninh cho làanhkhôngđể chuyện Dương Bác ở trong lòng, có chút sốt ruộtnói: “Nhân phẩm người nàykhôngtốt, bây giờ đào góc tường củaanh, sau này biết đâusẽđâm sau lưnganhmộtdao,anhcẩn thậnhắntamộtchút.”
Lúccônóichuyện biểu cảm nghiêm túc,côcàngnóiDương Báckhôngtốt, trong lòng Văn Dụ càng thấy hưởng thụ.
côcó biết mìnhđangnóigìkhông? Văn Dụ con mắt bắt đầu cong cong.
“Biết rồi, đừng lo lắng.”anhđột nhiên cúi đầu chạmnhẹtrán Kỷ An Ninh, cười khẽ: “Góc tườngnhỏcủaanh.”
Kỷ An Ninh ngẩn ngơ, buồn bựcnói: “Ai là góc tường củaanh!”
Văn Dụ mỉm cườinói: “Ai lo lắng choanhthìlà người đó.”
Kỷ An Ninh bịanhcười đùa tí tửng làm tức gần chết. Người này bị sao à.
côlườmanhmộtcáinói: “Em tự về,khôngcầnanhtiễn.anhvềđi.”nóixong quay người rờiđi.
“Này, An Ninh!” Văn Dụ ở đằng sau gọicô.
Kỷ An Ninh quay người.
Văn Dụ dựa cửa xe,mộtchân đứng thẳng,mộtchân chống ở sườn xe, mỉm cườinói: “Có câu này quênnóivới em.”
Kỷ An Ninh: “…”
“Em hôm nay…” Văn Dụ giơ ngón cái ra trước ngực, “Siêu xinh đẹp!”
Dưới ánh mặt trời, mũianhcao thẳng, môi mỏng gợi cảm, trong mắt như có sao trời sáng chói, sáng tỏ lòng người.
Kỷ An Ninh cảm thấy có luồng nhiệt dâng lên mặt, toàn thân sinh rasựnóng nảykhôngrõ.
“Bớt lắm mồm!”cômắnganhmộtcâu rồi quay người bỏ chạy.
Giống như chạy trốn, Văn Dụ nhìn đến là vui vẻ.
Văn Dụ ngẩng đầu nhìn trời.
Thời tiết tươi đẹp, rất thoải mái,cônương mềm mại nhu thuận,thậtvui vẻ,thậtmẹ nó ngay cả họ Dương kia cũng muốn ghê tởmanhmộtphen.
anhgọi điện cho Trình Liên: “Mẹđangở đâu?”
“Ở nhà.” Trình Liên hỏi, “Sao à?”
Văn Dụnói: “Chút nữa con về, mẹ ở nhà chờ con.”
Trình Liên còn hiếm lạ gì: “Hôm nay có trận gió nào vậy? Thứ bảy conkhôngra ngoài ăn chơi à?”
Trình Liên rất nhanh biết được đó là trận gió nào.
“Mẹnóixem họ Dương này có phải là hồ ly tinh chuyển thếkhông?” Văn Dụ cười hì hì đẩy tấm danh thiếp của Dương Bác tới trước mặt Trình Liên, “Con vừa rời mắtđimộtchút,hắnliền nhét vào tay bạngáiconmộttấm danh thiếp.hắnmuốn làm gì đây?’
Trình Liên ngạc nhiên cười lớnnói: “Người trẻ tuối ấy mà, chắc là đùa giỡn tí thôi. Lạinói, bạngáigì đó của conkhôngphải hai ba thángthìđổi à.”
“Mấy tháng đổi là chuyện của con.hắnlàm như vậy làkhôngđúng.” Văn Dụ cười lạnh, “Có phải mấy người họ Dương đều cảm thấy nữ nhân Văn gia dễ thông đồngkhông?”
Sắc mặt Trình Kiên có phần khó coi.
Văn Dụ mặc kệ.
Văn Quốc An quản giáo việc học của Văn Dụ rất nghiêm ngặt, còn mấy phương diện khác, đối với đưa conmộtVăn Dụ này lại rất cưng chiều. Tính tình của Văn Dụđãsớm quennóimộtkhôngnóihai.
Chỉ là Văn Quốc Anđãlớn tuổi, ở tuổi này,mộttháng sinh hoạtmộtlần cũngkhôngđảm bảo được. Trình Liên lạiđangở thời kì sinh long hoạt hổ, nhu cầu so với mấycôgáitrẻ còn lớn hơn.
Muốn để bà phòng đơn gối chiếc, cũngthậtđáng thương.
Cho nên Văn Dụ cũngkhôngmuốn quản chuyện của bà. Bọn họđãtừng tuổi này rồi, khả năng ly hônkhônglớn, mởmộtmắt nhắmmộtmắt cho qua là được.
Nhưng cái nàykhôngcó nghĩa là trong lòngkhôngcó chút hỏa khí nào.
Trưa nay ăn cơm trong hội sở.
Trong bữa ăn, Dương Bác chuyện trò với Văn Dụ rất vui vẻ, giống như rất ăn ý, hoàn toànkhôngnhìn ra trước đókhônglâuhắnnheo mắt thấy chỗ hở liền muốn nạy góc tường nhà Văn Dụ. Chỉ ngẫu nhiên vào lúc khoảng trống của cuộcnóichuyện,hắnmới quay đầu cho Kỷ An Ninhmộtcái nhìn thoáng qua, ngắn ngủi, nhanh chóng.
Kỷ An Ninh luôn cảm thấy trong ánh mắt kia như cười màkhôngphải cười,rõràng làđangtrò chuyện vui vẻ với Văn Dụ.
Trong lòng Kỷ An Ninh càng thêm cảnh giác người này.
Cơm nước xong xuôi, aiđiđường nấy.
Văn Dụkhôngmuốn đưa Kỷ An Ninh về nhà, hỏi: “Hay làđixem phimđi?”
Kỷ An Ninhnói: “Tối nay em còn phải tới quán cà phê,anhđưa em về nhàđi, bà ngoạiđangở nhà chờ em.”
Quán cà phê gì chứ, Văn Dụ thấykhôngquan trọng, nghỉ là đúng. Nhưngcôcómộtbà ngoại cần chăm sóc, Văn Dụ hết cách, đành phải lái xe đưacôvề.
trênđường Kỷ An Ninh hỏi: “anhrất thân với Dương Bác à?”
“Chịu đựngđi. Có quen haykhông, mọi người gặp nhau đều thểhiệngương mặt tươi cười.” Văn Dụ cảnh giác hỏi, “Em hỏihắnta làm gì?”
Văn Dụ đối với Dương Bác thực chất kém xa biểuhiệnthân thiếttrênmặt. Trình Liên và Dương Viễn qua lại với nhau, trong lòng Văn Dụ để ý, đối xử với Dương Bác cũng chỉ là biểuhiệntình cảmtrênmặt.khôngthân thiết giống như với bọn Lý Hách.
Giống nhưanhnói, có quen haykhông, gặp nhau đều thểhiệngương mặt tươi cười.trênthương trường hỗn loạn, đều như vậy.
“Cảm thấyhắnta rất quen, giống như từng gặp qua ở đâu đó.” Kỷ An Ninhnói, giả bộ như tùy tiện hỏi, “Trong nhàhắnlàm gì vậy?”
Ai ngờ Văn Dụkhôngbị qua mắt: “Em quản nhàhắnlàm gì để làm cái gì. Sao emkhôngquan tâmanh?anhhỏi em, nhàanhlàm gì, emnóichút xem.”
Kỷ An Ninh nghẹn họng.
côđúng làkhôngnóiđược. Lạinóitiếp, chí ít ở phương diện này hình như đúng làkhôngquan tâm đến Văn Dụ.
Muốn lừa Văn Dụ cũngthậtkhó, Kỷ An Ninh thấy lòng mìnhthậtmệt mỏi.
Nhưngcôlại nghĩ tới, hỏi: “Vậy mấy người cácanhgiúp đỡ lẫn nhau, việc làm ăn có cạnh tranhkhông?”
“Tạm thờikhôngcó, lĩnh vực của mỗi bênkhônggiống nhau.” Văn Dụ hỏi, “Hỏi cái này làm gì?”
Kỷ An Ninhnói: “Quan tâmanh.”
“Hừ!” Văn Dụ bất mãn, “hiệntại mới nhớ tới quan tâmanh, emkhôngthấy có lỗi với lương tâm sao? Có đủ tư cách làm bạngáingười takhông? Đúng là chẳng có đủ tư cách gì cả.”
Kỷ An Ninh dở khóc dở cười: “Văn Dụ,anhđừng có mà đượcmộttấc lại tiếnmộtthước. Lý Hách giới thiệu lung tung, em sợanhmất mặt nênkhôngphủ nhận trước mặt mọi người.”
“Cũng được, còn biết cho bạn trai mình mặt mũi. Miễn cưỡng coi như em hợp quy chuẩn.” Văn Dụ vô sỉnói.
Kỷ An Ninh quay đầukhôngthèm để ýanh.
Trong nội tâmcôđangnghĩ tới quan hệ giữa Văn Dụ và Dương Bác. Giữa bọn họnóilàtrênphương diện làm ănkhôngxảy ra cạnh tranh, Kỷ An Ninh thựcsựkhônghiểu. Nhưng hôm nay,trênbàn ăn bọn họ cũngnóirất nhiều thứ, Kỷ An Ninh cũng đềukhônghiểu.
Kiếp trước lúc chết,côvẫnđanglà sinh viên. Đối với kiến thức về kinh tế, thương nghiệp chỉ giới hạn mấy lý luận vĩ môkhôngrõràngtrênsách mà thôi. Văn Dụ, Lý Hách đều là thực hành,côcăn bảnkhôngthể mò tới được.
Kỷ An Ninh sờ cái túi bên ngoài ba lô, chỗ đó cất danh thiếp của Dương Bác.
côliên hệ với Dương Bác, liệu có đượckhông?
Hôm naycôchứng kiến mấy người Lý Háchnóichuyện, bọnhắnđều lớn tuổi, trưởng thành. Ngay cả Văn Dụ, cũng cómộtmặt thành thục khác với biểuhiệntrong trường.
So ra,cônon nớt ngây ngô, kiến thức hạn hẹp. Có thể là đối thủ của người ta sao? Đây chính là người kiếp trước tống Văn Dụ vào ngục.
Đáy lòng Kỷ An Ninh nôn nóng,khôngnhịn được cắn ngón tay.
Xe dừng ở giao lộ, đèn đỏ.
“Cái tật xấu gì thế, người bao lớn rồi.” Văn Dụ liếccômộtcái, vừa hay thấycôđangcắn ngón tay, đem taycôđẩy ra. Cảm thấy cảm xúccôkhôngđúng, hỏi: “Sao vậy?khôngvui à?”
anhnóichuyện trêu đùacô. Nhưng Kỷ An Ninh có chútkhôngyên lòng, trả lời cho có lệ.
Cả đườngcôđều tự hỏi, suy nghĩ sao cũng đều cảm thấy,mộtđứa congáinhư mìnhđiđối đầu với Dương Bác là tên đàn ông lòng dạ tâm cơ, có năng lực thủ đoạn, căn bảnkhôngcó tí phần thắng nào.
Làm sao mới có thể phá vỡ kết cục đây?
Biện pháp chưa nghĩ ra, xeđãđitới khu tập thể Hoa đại.
Kỷ An Ninh nhảy xuống xe, liến bị nắng chiếu vào mắt. Mặt trời mùa thu quá chói lóa.cônâng tay che mắt, mắt nhìn lên bầu trời. Bầu trời mùa thu, cảm giác xa xăm biết bao nhiêu.
Kỷ An Ninh nhớ tới buối tối màcôté chết ở kiếp trước, nhìnkhôngthấy sao trời, cũng chẳng thấy mặt trăng. Chỉ có đèn neon, chiếu người ta thànhyêuma quỷ quái.
Nếu như kiếp trước, cái gì cho Kỷ An Ninh giáo huấn khắc sâuthìđó là bốn chữ “Sức lựckhôngbằng”. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
côvẫn cho là bản thân đủ nhạy bén cảnh giác là có thể bảo vệ mình. Tới tận khi đối mặt với bẫy rập, bạo lực cũng quyền thế, mới biết bản thânnhỏyếu bất lực cỡ nào, căn bảnkhôngđủ để ứng phó với nguy cơ như thế.
cômuốn bảo vệ Văn Dụkhôngsai, nhưngcôlạikhôngđủ sức.
Nhưng mà, Văn Dụ đủ!
Chờ Văn Dụ đóng cửa xe, lúc vòng sang bên kia liền thấy Kỷ An Ninhđangnghiêng đầu chăm chú nhìnanh.anhhỏi: “Sao vậy?”
Cả đườngđiđều cảm giác Kỷ An Ninh là lạ.
anhkhôngbiết, Kỷ An Ninhđangnhảy xuống xe, bị ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, trong chớp mắt liền nghĩ thông suốt.
Dương Bác khẳng định là kẻ thù của Văn Dụ, điều nàykhôngcần hoài nghi. Lúc đầu Văn Dụđãsắp xếp xong chuyện của Triệu Thần,anhcó thể bình yên thoát thân, là Dương Bác đem Văn Dụ đưa vào ngục giam.
Mà nghe ý tứ trong lờinóicủa Dương Bác, Văn Dụ vốn có thể áp chếhắn.
Văn Dụ có đầy đủ năng lực áp chếhắnta.
Như vậy,thậtra từ bây giờ để Văn Dụ cảnh giác Dương Bác là được.
Châm ngòi lý gián gì đó, Kỷ An Ninh tự nhậnkhôngcó bản lĩnh này. Nhưng vừa khéo là, Dương Báckhôngbiết xuất phát từ tính toán gì lại muốn đào góc tường của Văn Dụ.
Mà Văn Dụ, Kỷ An Ninh lại hiểuanhrấtrõ. Kiếp trước,anhbởi vìcômà giống như cậu bé chưa trưởng thành, thậm chí còn động nắm đấm với mấy người muốn theo đuổicô.
Lòng tham chiếm hữu củaanhđối vớicôquả thực là đáng sợ.
Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh hơi cúi đầu, móc từ trong túi ramộtcái thẻ, trực tiếp đưa tới trước mặtanh: “Choanh.”
Văn Dụ liền giật mình,nóicâu “Cái gì vậy?” rồi đưa tay tiếp nhận, cúi đầu nhìn qua.
Tấm thẻ rất đơn giản, ngay cả hoa văn cũngkhôngcó, chỉ cómộtcái tên,mộtdãy số điện thoại, chỉ thế thôi.
Văn Dụ lại ngẩng đầu, ánh mắt có chútkhôngđúng.
Danh thiếp thương nghiệpsẽin rất nhiều thứ như công ty, tên gọi, số điện thoại thương vụ, thậm chí là email. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Loại danh thiếp tư nhân này để làm gì?
Giả như hôm nay bạn bè tụ hội với nhau, Dương Bác vàmộtngười bạn khác của Văn Dụkhôngquen nhau, liền trao đổi loại danh thiếp tư nhân này.
Nhưng nó còn có công dụng khác, thậm chí có thểnóilà công dụng rất lớn, đó là dùng vào lúc tángái, chocôgáikia lưu lại số điện thoại.
Ví dụ như thời khắc này, con mẹ nó đúng làhắnnhìn nhầm rồi, Kỷ An Ninh mẹ nó vậy mà có số điện thoại của Dương Bác!
Văn Dụ nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh: “Lúc nào?”
Kỷ An Ninh thản nhiên: “Lúcanhtắm rửa chưa ra.”
Dương Bácnóihắnkhôngmuốn tắm,đira ngoài trước. Cứ như vậy mà ra tay!
Đậu xanh! Đàn ông họ Dương đều là hồ ly tinh đực đầu thai à!
Việc của trưởng bối, Văn Dụ có thể giả câm giả điếc,khôngnhúng tay vào.khôngngờ hai cha con họ Dương này đúng là khinh người quá đáng.
Trong lòng Văn Dụ tức giận, sắc mặt liền lộ ra. Đây chính là điều Kỷ An Ninh muốn.
“Emkhônghiểurõquan hệ hai người thế nào, có quan hệ làm ănkhông,”cônói, “Em cảm thấy người này…khôngthích hợp để làm bạn.”
Văn Dụ giật mình,khôngtrách đượccôlại hung hăng hỏi chuyện về Dương Bác, còn hỏi bọn họ có quan hệ cạnh tranhkhông. Hóa ra làcôlo lắng choanh.
nóirathì, tướng mạo Dương Bác đối với congáiđúng là rất thu hút, Kỷ An Ninh lạikhôngchút thay đổi nào vìhắn, trực tiếp đem danh thiếp ‘trình lêntrên’. Ngụm ác khí trong lòng Văn Dụ tanđi, trong mắt có ý cười.
cônàng cứng đầu bướng bỉnh này hóa ra cũng có thể ngoan như vậy.
Đúng làmộtngười bạngáiđủ tư cách!
anhlắc lắc danh thiếp trong tay, trêu chọc Kỷ An Ninh: “Cơ hội tốt thế này, có thể bắt cá hai tay, cứ như vậy mà từ bỏ à?khôngphải vẫn muốn vứtanhđià,nóikhôngchừng dựa vào tên này là có thể vứtanhđirồi.”
Kỷ An Ninh cho làanhkhôngđể chuyện Dương Bác ở trong lòng, có chút sốt ruộtnói: “Nhân phẩm người nàykhôngtốt, bây giờ đào góc tường củaanh, sau này biết đâusẽđâm sau lưnganhmộtdao,anhcẩn thậnhắntamộtchút.”
Lúccônóichuyện biểu cảm nghiêm túc,côcàngnóiDương Báckhôngtốt, trong lòng Văn Dụ càng thấy hưởng thụ.
côcó biết mìnhđangnóigìkhông? Văn Dụ con mắt bắt đầu cong cong.
“Biết rồi, đừng lo lắng.”anhđột nhiên cúi đầu chạmnhẹtrán Kỷ An Ninh, cười khẽ: “Góc tườngnhỏcủaanh.”
Kỷ An Ninh ngẩn ngơ, buồn bựcnói: “Ai là góc tường củaanh!”
Văn Dụ mỉm cườinói: “Ai lo lắng choanhthìlà người đó.”
Kỷ An Ninh bịanhcười đùa tí tửng làm tức gần chết. Người này bị sao à.
côlườmanhmộtcáinói: “Em tự về,khôngcầnanhtiễn.anhvềđi.”nóixong quay người rờiđi.
“Này, An Ninh!” Văn Dụ ở đằng sau gọicô.
Kỷ An Ninh quay người.
Văn Dụ dựa cửa xe,mộtchân đứng thẳng,mộtchân chống ở sườn xe, mỉm cườinói: “Có câu này quênnóivới em.”
Kỷ An Ninh: “…”
“Em hôm nay…” Văn Dụ giơ ngón cái ra trước ngực, “Siêu xinh đẹp!”
Dưới ánh mặt trời, mũianhcao thẳng, môi mỏng gợi cảm, trong mắt như có sao trời sáng chói, sáng tỏ lòng người.
Kỷ An Ninh cảm thấy có luồng nhiệt dâng lên mặt, toàn thân sinh rasựnóng nảykhôngrõ.
“Bớt lắm mồm!”cômắnganhmộtcâu rồi quay người bỏ chạy.
Giống như chạy trốn, Văn Dụ nhìn đến là vui vẻ.
Văn Dụ ngẩng đầu nhìn trời.
Thời tiết tươi đẹp, rất thoải mái,cônương mềm mại nhu thuận,thậtvui vẻ,thậtmẹ nó ngay cả họ Dương kia cũng muốn ghê tởmanhmộtphen.
anhgọi điện cho Trình Liên: “Mẹđangở đâu?”
“Ở nhà.” Trình Liên hỏi, “Sao à?”
Văn Dụnói: “Chút nữa con về, mẹ ở nhà chờ con.”
Trình Liên còn hiếm lạ gì: “Hôm nay có trận gió nào vậy? Thứ bảy conkhôngra ngoài ăn chơi à?”
Trình Liên rất nhanh biết được đó là trận gió nào.
“Mẹnóixem họ Dương này có phải là hồ ly tinh chuyển thếkhông?” Văn Dụ cười hì hì đẩy tấm danh thiếp của Dương Bác tới trước mặt Trình Liên, “Con vừa rời mắtđimộtchút,hắnliền nhét vào tay bạngáiconmộttấm danh thiếp.hắnmuốn làm gì đây?’
Trình Liên ngạc nhiên cười lớnnói: “Người trẻ tuối ấy mà, chắc là đùa giỡn tí thôi. Lạinói, bạngáigì đó của conkhôngphải hai ba thángthìđổi à.”
“Mấy tháng đổi là chuyện của con.hắnlàm như vậy làkhôngđúng.” Văn Dụ cười lạnh, “Có phải mấy người họ Dương đều cảm thấy nữ nhân Văn gia dễ thông đồngkhông?”
Sắc mặt Trình Kiên có phần khó coi.
Văn Dụ mặc kệ.
Văn Quốc An quản giáo việc học của Văn Dụ rất nghiêm ngặt, còn mấy phương diện khác, đối với đưa conmộtVăn Dụ này lại rất cưng chiều. Tính tình của Văn Dụđãsớm quennóimộtkhôngnóihai.
Chỉ là Văn Quốc Anđãlớn tuổi, ở tuổi này,mộttháng sinh hoạtmộtlần cũngkhôngđảm bảo được. Trình Liên lạiđangở thời kì sinh long hoạt hổ, nhu cầu so với mấycôgáitrẻ còn lớn hơn.
Muốn để bà phòng đơn gối chiếc, cũngthậtđáng thương.
Cho nên Văn Dụ cũngkhôngmuốn quản chuyện của bà. Bọn họđãtừng tuổi này rồi, khả năng ly hônkhônglớn, mởmộtmắt nhắmmộtmắt cho qua là được.
Nhưng cái nàykhôngcó nghĩa là trong lòngkhôngcó chút hỏa khí nào.
Bình luận facebook