Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Editor: tiểu mao
Sáng sớm thứ bảy, Kỷ An Ninh rời giường, chăm sóc bà ngoại ăn cháo, ăn thêm quả trứng gà, chuẩn bị tốt cơm trưa và cơm tối cho bà.
“Consẽtranh thủ chiều về sớm.”cônóivới bà, “Sau đó tới quán cà phê.”
côthấyđãgần tới giờ hẹn, đeo túi xách xuống lầu.
Xuống dưới lầucôtheo thói quen tìm chiếc xe Hummer đen của Văn Dụ, kết quả Hummerthìkhôngtìm được, lại thấymộtcái xe việt dã còn to hơn con Hummer kia, lốp xe to đến dọa người.
Kính xe đều hạ xuống, Văn Dụ ngồi ở trong xe hút thuốc, quay đầu thoáng nhìncô, con mắt trong phút chốc liền sáng lên.
Người muốn ăn mặc.
Mặc dù Kỷ An Ninh có thể đem bao tải thành phong cách thời trang, có thể mặc trang phục thiếu niên thành phong cách gợi cảm, nhưng khicôthựcsựmặc trang phục thời thượng đúng là rất khác biệt.
Tới tận khicôlên xe thắt chặt dây an toàn, mắt Văn Dụ vẫn còn sáng lập lòe.
“Sao thế?” Kỷ An Ninhkhônghiểu.
“khôngcó gì?” Văn Dụ mỉm cười, tâm tình tốt đẹp, “Ngồi vững,anhdẫn emđiăn sáng.”
nóicái gì mà chỗ ăn sáng rất xa, đều là chuyện ma quỷ gạt người. Văn Dụ chỉ muốn dẫn Kỷ An Ninhđiăn sáng.
mộtbuổi sáng cuối tuần cùng nhauđiăn sáng, sau đó cùng bạn bèđiđánh bóng, hai người cùng ăn trưa với nhau, đúng làmộtngày hẹn hò hoàn mỹ. Đây chính là lần đầuanhvàcôhẹn hò!
Văn Dụ mang Kỷ An Ninh tớimộtnhà hàng Quảng Đông, hoàn cảnh ưu nhã, điểm tâm tinh xảo, mỹ nhân như họa. Đáng tiếc, mỹ nhân như họa kia lại thất thần, thậm chí có chútkhôngmuốn ăn. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụkhôngnhịn được hỏi: “Em sao thế?khôngthoải mái à?”
Giờ trong lòng Kỷ An Ninhđangnghĩ đến hôm nay gặp được Dương Bác nên tâm tưkhôngđểtrênđồ ăn, qua loa tắc tráchnói: “Sáng sớmkhôngcó khẩu vị.”
Văn Dụ gắp chocôsủi cảo tôm và bánh bao lưu sa*: “Ăn nhiềumộtchút, chút nữa phải vận động mạnh.”
*Bánh bao nhân trứng muối, vỏ vàng.
Kỷ An Ninh đem những mónanhgắp vào trong đĩa yên lặng ăn hết, giụcanh: “Khi nàothìđi?khôngtới muộn chứ?”
Đúng là sát phong cảnh. Gấp làm gì, Văn Dụ cố ý sắp xếp cho hai người ở riêng với nhau vào sáng sớm, nào có nhanh như vậyđãchạy qua.
“Em gấp gáp như vậy làm gì?” Văn Dụ bất mãn hỏi.
Kỷ An Ninh giật mình vì bản thân quá lộ liễu, lấy lệnói: “Sợanhvì em mà tới muộn.”
“khôngvội, thời gian vừa đủ.” Văn Dụnói.
anhgọi nước ngô nóng, rót cho Kỷ An Ninhmộtcốc: “Nhìn em ăn ít quá, uống cái nàyđi, ấm người. Em gầy quá.”
Đây là lần đầu tiên Văn Dụ ghét bỏ congái‘quá gầy’.thậtraanhthích mấycôgáigầymộtchút, dù sao đối với đàn ông mànói, gầy vẫn đẹp hơn. Huống hồ, ngực Kỷ An Ninh cũngkhôngnhỏ,côlà điển hình của eonhỏngực to, đây là hình thể đáng mơ ước mà mấycônàng giảm béo muốn hướng tới.
Nhưng Văn Dụ lại cảm thấy Kỷ An Ninh ‘quá gầy’, lại luôn cảm thấycôgầy như thế là do quá cực khổ, quá mệt mỏi.anhliềnkhôngnhịn được muốncôăn nhiềumộtchút, thêm chút thịt.
“Gầy sao? Em thấy bình thường mà.” Bản thân Kỷ An Ninh lạikhôngcảm thấy điều ấy.
côtrời sinh có khung xươngnhỏ, cho nên mới mặc vừa đồ sơ trung. Bởi vì khung xươngnhỏ, cho nên nhìn quathìgầy nhưngcôcảm thấy vẫn có da có thịt. Chỉ làcôphải vất vả lâu ngày, cơ bắp vốn rắn chắc, so với người cùng cân nặngthìnhìn gầynhỏhơn.
“Tập trung huấn luyện cơ bắp kia đúng là rất hiệu quả.”côsờ bụngnói, “Cảm giác cơ bắp rất bền chắc.”
Văn Dụ mặtkhôngđổi sắcnói: “thậtsao, đểanhxem thử.”
Con sói háo sắc nàykhôngbiết xấu hổ muốn đưa tay sờ.
Kỷ An Ninh: “…”
Kỷ An Ninhmộtphát bắt lại vuốt sói củaanh, nắm ngón tay bẻ ngược lại.
“Á, á, đừng bẻ! Chút nữakhôngđánh bóng được mất.” Sắc lang xin khoan dung, tự động thu lại vuốt sói, phàn nàn: “Em học chiêu này khi nào thế?”
Kỷ An Ninh uốngmộtngụm nước ngô: “Trước kia lúc làm ở NL, đại ca bảo an chỉ cho.”
Văn Dụ: “Hử… Em thích uống cái này?”
Nước ngô thơm thơm ngọt ngào, nóng hổi, rất thích hợp uống vào mùa này. Kỷ An Ninhmộtngụm liềnyêuthích.
Trong dạ dày ấm áp, mới nhận ra buổi sáng mình đúng là quá nóng vội, áp lại ý nghĩ trong lòng, chậm rãi nhấp nháp nước ngô.
Hai người,mộtngười khắc chế nhẫn nại,mộtngười vui vẻ hưởng thụ. Cùngmộtbàn lớn thế mà tâm tư lại khác biệt.
Văn Dụ hẹn với Lý Hách lúc chín rưỡi.
Chỗ chơi bóng là hội sở gì đó, dù sao lúc lái xe vào, Kỷ An Ninhkhôngthấy có quảng cáo bắt mắt. Nhưng trong sân ưu nhã lại thấy chỗ đậu xe rất phong phú. Trong đó đều là xe có hình thù kì quái, cái xe việt dã siêu bự của Văn Dụ đậu ở đó cũngkhôngcó chói mắt lắm.
Lý Hách tới sớm nhất,đangđợi bọn họ ở đường lớn.
Văn Dụ mang theo Kỷ An Ninhđiqua, giới thiệu hai người với nhau.
Lúc giới thiệu Kỷ An Ninh, tayanhvừa nhấc liền ôm lấy bả vai Kỷ An Ninh: “Kỷ An Ninh.”
Ý tuyên cáo rấtrõràng, bảo vệ như sợ người ta ăn mất, Lý Hách đúng là chưa thấy bao giờ.
“Lý Hách.” Lý Hách mỉm cười đưa tay với Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh nắm tayhắn: “Chàoanh.”
Lý Hách cố ý cầm tay Kỷ An Ninhkhôngbuông: “Hoa đại à?... Cùng khóa với tiểu Dụ à?...anhlà người nhìn tiểu Dụ lớn lên?”
Văn Dụkhôngkhách khí gạt tayhắnxuống,nóicho Kỷ An Ninh: “Người già và trung niên đều thích lải nhải như vậy, đừng để ý.”
Lý Hách cười mắng: “Gì! Tôi mới hai bảy!”
Hai người họ quen thân với nhau,nóicườikhôngkiêng kị gì, làm cho Kỷ An Ninh thả lỏng người.côhỏi: “Những người khác chưa tới sao?”
thậtra từ sáng sớm nay Văn DụđãpháthiệnKỷ An Ninh có chút khẩn trương, Lý Hách chủ định muốn trêuanh,anhcũng cố ý đùa theo. Quả nhiên mặt màycôthoải mái hơn hẳn.
anhnhìn thời gian: “Vẫn còn sớm.”
Ba người cứ đứng ở đường lớnnóichuyệnmộtlúc,khôngbao lâu,mộtngười bạn khác của bọn họ tới, Dương Bác là người tới cuối cùng.
Trước khi Dương Bác tới, bốn người cùng nhau chuyện trò, Kỷ An Ninh rất an tĩnh.côkhôngquen với bọn họ, chủ đề bọn họđangnóicôcũngkhôngchen vào nổi, chỉ đành an tĩnh ngồimộtbên.
Nhưng ánh mắtcôdù vô tình hay cố ý đều hướng về phía cửa ra vào.côbiết sau khi đậu xe ở bãi, muốn vào đại sảnh phảiđiqua cánh cửa kia.
Văn Dụđangnóichuyện với Lý Hách, bỗng nhiên cảm giác được Kỷ An Ninh căng thẳng.anhquay đầu, nhìn theo ánh mắtcôliền thấy được Dương Bác.
anhnhìn Kỷ An Ninhmộtchút, pháthiệnánh mắtcôđangdừng lạitrênDương Bácđangđinhanh tới đây, ánh mắt Văn Dụ ngưng lại.
Dương Bác nhanh chânđitới, cườinói: “Đều tới sớm vậy à?”
hắnrất thân với Lý Hách, cũng có quen biết với Văn Dụ, lạikhôngbiết Văn Dụ có người bạn khác là Kỷ An Ninh, thế là lại phải giới thiệu hai bên với nhau.
Lý Hách lớn tuổi, lại xấu xa, lúc giới thiệu Kỷ An Ninh, trực tiếpnóicho Dương Bác: “Đây là An Ninh, bạngáicủa Văn Dụ.”
Nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa. Lúc này mà phủ nhận, tất cả mọi ngườisẽmất mặt, Kỷ An Ninh chỉ có thể chấp nhận. Văn Dụ cho Lý Háchmộtánh mắt “Làm rất tốt”.
Dương Bác nhìn Kỷ An Ninh nhiều hơnmộtchút.
Ngươiđãtới đông đủ, mọi người phân chia nam nữ tới phòng thay đồ.
Kỷ An Ninh rờiđi, Lý Hách lúc này mới cườinóivới Văn Dụ: “khôngtrách được cậu muốn nghiêm túc phòng thủ mảnh đất Hoa đại này! Tiểu tử, số đào hoa của cậu vượng đấy!”
hắnlớn tuổi, mắt nhìn tốt,đãbất động thanh sắc dò xét Kỷ An Ninh từ sớm.
Có thể để Văn Dụ cắm cờ tuyên bố chủ quyền, nhan sắc củacôbé này đúng làkhôngcần phảinói.
Mới từ học sinh trung học trở thành sinh viên đại học,khôngbiết là trời sinh yên tĩnh hay tính cách cũng đủ trầm tĩnh, tóm lại là so với loại congáilíu ríu nóng lòng thểhiệnthìcôcàng làm Lý Hách có hảo cảm hơn.
Chỉ làkhôngbiếtsựnhiệt tình của Văn Dụ kéo dài được bao lâu.
Thay quần áođivào sân bóng, lại gặp Kỷ An Ninh,cômặc đồ ngắnnhỏ, lộ ramộtđoạn eo trắng nõn,nhỏnhắn tinh tế.
Trắng như tuyết, mảnh như liễu.
Mấy nam nhân đềukhôngnhịn được nhìn thoáng qua. Cũngkhôngphải có ý nghĩ gì với Kỷ An Ninh, bản năng động vật thôi.
Văn Dụđiqua ôm sau lưngcô, cười hì hìnói: “côấy chưa từng chơi, tôi dạycôấy trước.”nóixong liền kéo Kỷ An Ninhđitới sân khác.
Lòng Kỷ An Ninh căn bản cũngkhôngđặttrênviệc đánh bóng, nhưng đây là docôlấy cớ muốnđitheo,khôngthể từ chối được, chỉ có thể bị Văn Dụ kéo tới sân kia. Cũng may hai sân này sát nhau, mặc dù tường thủy tinh bao xung quanh, nhưng vẫn có thể thấy hành lang bên ngoài. Bàn nghỉ ngơi đểtrênlốiđi.
“Này! Em chuyên tâm chút!” Văn Dụ bất mãnnói“Sáng sớmđãthất thần. Ăn no quá à?khôngtới mức đó chứ?”
Đừng nhìn Văn Dụ bình thường hay cười đùa tí tửng, thường hay có bộ dạng lỗ mãng, Kỷ An Ninh ở câu lạc bộ kickboxingđãđược lĩnh giáo quasựnghiêm túctrênmộtsố phương diện củaanh.
Vội vàng thu lại hồn vía, thànhthậtnhận lỗi: “Xin lỗi.”
Thái độ này cũngkhôngtệ lắm.
Càngkhôngtồi là khi dân chuyên nghiệp làanhnắm tay chỉ dạycôchơi bóng, được ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào ngực, đây mới là mục đích chính của Văn Dụ.
Ba người bên kia thay phiên nhau ra trận. Đổi ngườithìngười kia ra lốiđinhỏnghỉ ngơi.
Nhìn thấy tên tiểu tử Văn Dụ ở sát vách mượn danh nghĩa dạy chơi bóng, trắng trợn đem congáinhà người ta ôm vào ngực, người nghỉ ngơisẽcườimộttiếng.
Kỷ An Ninh phản ứng nhanh nhẹn, phối hợp cũngkhôngtồi, học rất nhanh.
“Có thể cho em thửmộtchútkhông?”côhỏi.
Văn Dụ lưu luyếnkhôngrời buôngcôra. Bóng squash bắn rất nhanh, lực đánh mạnh, Kỷ An Ninh chơithậtthìphải chuyên tâm.
Squash xem như vận động mạnh, Văn Dụ mang theocôđánhmộtlúc, rất nhanhđãtoát mồ hôi.
Đợi đến lúc bắt đầu thở dốc, lại lọt mấtmộtquả bóng, Kỷ An Ninh liếc qua, pháthiệnngười nghỉ ngơi bên ngoàiđãbiến thành Dương Bác.côrũ vợt bóng xuống,nói: “Mệt quá, nghỉmộtlúcđi.”
Hai người đẩy cửa thủy tinh ra, cũng ngồi chung bàn với Dương Bác, nhìn Lý Hách và người bạn khácđangchơi bóng.
Kỷ An Ninh mới pháthiệnra,côsuy nghĩ quá đơn giản. Lấy thân phận ‘bạngáiVăn Dụ’ để tiếp cận Dương Bácthậtsựrất lúng túng. Văn Dụ ở ngay bên cạnh, căn bảnkhôngthể nào thựchiệnnhiệm vụ.
côchỉ có thể an tĩnh nghe hai ngườinóichuyện phiếm.
Tướng mạo Dương Bác tuấn tú, khí độ thành thục, trong lờinóichuyện hàm ý sâu xa, đây là mẫu đàn ông trẻ tuổi rất có sức hấp dẫn. Ánh mắt Kỷ An Ninh mà tập trungtrênngườihắnquá lâu, Văn Dụ liềnkhôngvui.
anhcầm bình nước suối uốngmộtngụm, buông xuống, tay buông bình nước lập tức bao lại cánh tayđangđặttrênbàn của Kỷ An Ninh.
Động tác này đủrõràng, ánh mắt Dương Bác chuyểnmộtvòngtrêntay hai người, mỉm cười hiểu thấu.
Kỷ An Ninh lại rất bất đắc dĩ, sức ghen của Văn Dụ quá lớn,côdự cảm hôm nayđimộtchuyếnkhôngcông. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Nhưng mọi chuyện lại vượt quá dự kiến củacô.
Ở giữa sân bóng, năm người hai sân, thay nhau ra sân, nhưng bất kể là đổi vòng nào Văn Dụ cũng đều mang theo Kỷ An Ninh. Lý Hách muốn kéocôcùng đánhmộttrận đều bị Văn Dụ trực tiếp cự tuyệt. Trêu tới mức mấy người đều cười ha hả, cười đến lỗ tai Kỷ An Ninh đỏ bừng.
Đánh bóng xong, mọi ngườiđitắm rửa. Kỷ An Ninh sợ mình tắm chậm để người khác phải chờ nên tắm rất nhanh, tóc khô liềnđira.
Kết quả ngoài đại sảnh chỉ có mình Dương Bác,hắnngồi ở chỗ đó, nhìn Kỷ An Ninhđira, cười đưa tay ra hiệu vớicô.
Kỷ An Ninhđiqua hỏi: “Những người khác đâu?”
Dương Bácnói: “Ở trong kia.”
Hóa ra con trai cũngkhôngphải ai cũng tắm nhanh như vậy.
Mãi mới chờ đến lúc chỉ có hai người, nhân cơ hội này Kỷ An Ninh thử thăm dò hỏi: “anhvới Văn Dụ quen nhau lâu chưa?”
“Cũngkhônglâu lắm.” Dương Bácnói, “Trưởng bối quen lâu hơn.”
Kỷ An Ninh hỏihắntrong nhà làm gì, Dương Bácnóimập mờkhôngrõràng, trong câu trả lời mang cảm giác là người láu cá lõi đời ở xã hội.
Kỷ An Ninh nhận ra bản thânthậtsựkhôngcó tài làm gián điệp điều tra tình báo, có chút bấc đắc dĩ.
Ngược lại, Dương Bác hỏicômộtvài vấn đề, phần lớn liên quan tớicô, đơn giản như trường học, chuyên ngành, tuổi tác gì đó. Kỷ An Ninh có chút nản chí, thu lại lòng điều tra, Dương Bác hỏi cái gì,côcân nhắc lễ phép trả lời.
côvừa mới vận động, lại tắm nước nóng, gương mặt bị hun nóng đến trắng hồng, đôi mắt đen nhánh, thanh tĩnh sáng tỏ, thanh diễm động lòng người. Ánh mắt Dương Bác lưu luyếntrênmặtcômộtlát, mắt nhìn về phía phòng thay đồ nam, tay lấy ra tấm thẻ mỉm cười đẩy qua.
Kỷ An Ninh khẽ giật mình, ngước mắt nhìnhắn.
“Danh thiếp cá nhân củaanh.” Người đàn ônganhtuấn cười vô cùng phong độ, trong mắt như cósựmê hoặc, “Phíatrêncó số điện thoại củaanh.”
Cho bạngáicủa người khác danh thiếp cá nhân.
Kỷ An Ninhkhôngnghĩ tới hướng này. Nhưng chuyện này cũng làmộtcơ hội vớicô,côkhôngmuốn bỏ lỡ.
côthu lại tấm danh thiếp kia, gật đầunói: “Khi về emsẽthêm bạn wechat.”
Mớinóixong, mấy người Văn Dụ liền nối đuôiđira.
Nguy hiểmthật.
1/Sủi cảo tôm
2/ Bánh bao lưu sa
Sáng sớm thứ bảy, Kỷ An Ninh rời giường, chăm sóc bà ngoại ăn cháo, ăn thêm quả trứng gà, chuẩn bị tốt cơm trưa và cơm tối cho bà.
“Consẽtranh thủ chiều về sớm.”cônóivới bà, “Sau đó tới quán cà phê.”
côthấyđãgần tới giờ hẹn, đeo túi xách xuống lầu.
Xuống dưới lầucôtheo thói quen tìm chiếc xe Hummer đen của Văn Dụ, kết quả Hummerthìkhôngtìm được, lại thấymộtcái xe việt dã còn to hơn con Hummer kia, lốp xe to đến dọa người.
Kính xe đều hạ xuống, Văn Dụ ngồi ở trong xe hút thuốc, quay đầu thoáng nhìncô, con mắt trong phút chốc liền sáng lên.
Người muốn ăn mặc.
Mặc dù Kỷ An Ninh có thể đem bao tải thành phong cách thời trang, có thể mặc trang phục thiếu niên thành phong cách gợi cảm, nhưng khicôthựcsựmặc trang phục thời thượng đúng là rất khác biệt.
Tới tận khicôlên xe thắt chặt dây an toàn, mắt Văn Dụ vẫn còn sáng lập lòe.
“Sao thế?” Kỷ An Ninhkhônghiểu.
“khôngcó gì?” Văn Dụ mỉm cười, tâm tình tốt đẹp, “Ngồi vững,anhdẫn emđiăn sáng.”
nóicái gì mà chỗ ăn sáng rất xa, đều là chuyện ma quỷ gạt người. Văn Dụ chỉ muốn dẫn Kỷ An Ninhđiăn sáng.
mộtbuổi sáng cuối tuần cùng nhauđiăn sáng, sau đó cùng bạn bèđiđánh bóng, hai người cùng ăn trưa với nhau, đúng làmộtngày hẹn hò hoàn mỹ. Đây chính là lần đầuanhvàcôhẹn hò!
Văn Dụ mang Kỷ An Ninh tớimộtnhà hàng Quảng Đông, hoàn cảnh ưu nhã, điểm tâm tinh xảo, mỹ nhân như họa. Đáng tiếc, mỹ nhân như họa kia lại thất thần, thậm chí có chútkhôngmuốn ăn. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụkhôngnhịn được hỏi: “Em sao thế?khôngthoải mái à?”
Giờ trong lòng Kỷ An Ninhđangnghĩ đến hôm nay gặp được Dương Bác nên tâm tưkhôngđểtrênđồ ăn, qua loa tắc tráchnói: “Sáng sớmkhôngcó khẩu vị.”
Văn Dụ gắp chocôsủi cảo tôm và bánh bao lưu sa*: “Ăn nhiềumộtchút, chút nữa phải vận động mạnh.”
*Bánh bao nhân trứng muối, vỏ vàng.
Kỷ An Ninh đem những mónanhgắp vào trong đĩa yên lặng ăn hết, giụcanh: “Khi nàothìđi?khôngtới muộn chứ?”
Đúng là sát phong cảnh. Gấp làm gì, Văn Dụ cố ý sắp xếp cho hai người ở riêng với nhau vào sáng sớm, nào có nhanh như vậyđãchạy qua.
“Em gấp gáp như vậy làm gì?” Văn Dụ bất mãn hỏi.
Kỷ An Ninh giật mình vì bản thân quá lộ liễu, lấy lệnói: “Sợanhvì em mà tới muộn.”
“khôngvội, thời gian vừa đủ.” Văn Dụnói.
anhgọi nước ngô nóng, rót cho Kỷ An Ninhmộtcốc: “Nhìn em ăn ít quá, uống cái nàyđi, ấm người. Em gầy quá.”
Đây là lần đầu tiên Văn Dụ ghét bỏ congái‘quá gầy’.thậtraanhthích mấycôgáigầymộtchút, dù sao đối với đàn ông mànói, gầy vẫn đẹp hơn. Huống hồ, ngực Kỷ An Ninh cũngkhôngnhỏ,côlà điển hình của eonhỏngực to, đây là hình thể đáng mơ ước mà mấycônàng giảm béo muốn hướng tới.
Nhưng Văn Dụ lại cảm thấy Kỷ An Ninh ‘quá gầy’, lại luôn cảm thấycôgầy như thế là do quá cực khổ, quá mệt mỏi.anhliềnkhôngnhịn được muốncôăn nhiềumộtchút, thêm chút thịt.
“Gầy sao? Em thấy bình thường mà.” Bản thân Kỷ An Ninh lạikhôngcảm thấy điều ấy.
côtrời sinh có khung xươngnhỏ, cho nên mới mặc vừa đồ sơ trung. Bởi vì khung xươngnhỏ, cho nên nhìn quathìgầy nhưngcôcảm thấy vẫn có da có thịt. Chỉ làcôphải vất vả lâu ngày, cơ bắp vốn rắn chắc, so với người cùng cân nặngthìnhìn gầynhỏhơn.
“Tập trung huấn luyện cơ bắp kia đúng là rất hiệu quả.”côsờ bụngnói, “Cảm giác cơ bắp rất bền chắc.”
Văn Dụ mặtkhôngđổi sắcnói: “thậtsao, đểanhxem thử.”
Con sói háo sắc nàykhôngbiết xấu hổ muốn đưa tay sờ.
Kỷ An Ninh: “…”
Kỷ An Ninhmộtphát bắt lại vuốt sói củaanh, nắm ngón tay bẻ ngược lại.
“Á, á, đừng bẻ! Chút nữakhôngđánh bóng được mất.” Sắc lang xin khoan dung, tự động thu lại vuốt sói, phàn nàn: “Em học chiêu này khi nào thế?”
Kỷ An Ninh uốngmộtngụm nước ngô: “Trước kia lúc làm ở NL, đại ca bảo an chỉ cho.”
Văn Dụ: “Hử… Em thích uống cái này?”
Nước ngô thơm thơm ngọt ngào, nóng hổi, rất thích hợp uống vào mùa này. Kỷ An Ninhmộtngụm liềnyêuthích.
Trong dạ dày ấm áp, mới nhận ra buổi sáng mình đúng là quá nóng vội, áp lại ý nghĩ trong lòng, chậm rãi nhấp nháp nước ngô.
Hai người,mộtngười khắc chế nhẫn nại,mộtngười vui vẻ hưởng thụ. Cùngmộtbàn lớn thế mà tâm tư lại khác biệt.
Văn Dụ hẹn với Lý Hách lúc chín rưỡi.
Chỗ chơi bóng là hội sở gì đó, dù sao lúc lái xe vào, Kỷ An Ninhkhôngthấy có quảng cáo bắt mắt. Nhưng trong sân ưu nhã lại thấy chỗ đậu xe rất phong phú. Trong đó đều là xe có hình thù kì quái, cái xe việt dã siêu bự của Văn Dụ đậu ở đó cũngkhôngcó chói mắt lắm.
Lý Hách tới sớm nhất,đangđợi bọn họ ở đường lớn.
Văn Dụ mang theo Kỷ An Ninhđiqua, giới thiệu hai người với nhau.
Lúc giới thiệu Kỷ An Ninh, tayanhvừa nhấc liền ôm lấy bả vai Kỷ An Ninh: “Kỷ An Ninh.”
Ý tuyên cáo rấtrõràng, bảo vệ như sợ người ta ăn mất, Lý Hách đúng là chưa thấy bao giờ.
“Lý Hách.” Lý Hách mỉm cười đưa tay với Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh nắm tayhắn: “Chàoanh.”
Lý Hách cố ý cầm tay Kỷ An Ninhkhôngbuông: “Hoa đại à?... Cùng khóa với tiểu Dụ à?...anhlà người nhìn tiểu Dụ lớn lên?”
Văn Dụkhôngkhách khí gạt tayhắnxuống,nóicho Kỷ An Ninh: “Người già và trung niên đều thích lải nhải như vậy, đừng để ý.”
Lý Hách cười mắng: “Gì! Tôi mới hai bảy!”
Hai người họ quen thân với nhau,nóicườikhôngkiêng kị gì, làm cho Kỷ An Ninh thả lỏng người.côhỏi: “Những người khác chưa tới sao?”
thậtra từ sáng sớm nay Văn DụđãpháthiệnKỷ An Ninh có chút khẩn trương, Lý Hách chủ định muốn trêuanh,anhcũng cố ý đùa theo. Quả nhiên mặt màycôthoải mái hơn hẳn.
anhnhìn thời gian: “Vẫn còn sớm.”
Ba người cứ đứng ở đường lớnnóichuyệnmộtlúc,khôngbao lâu,mộtngười bạn khác của bọn họ tới, Dương Bác là người tới cuối cùng.
Trước khi Dương Bác tới, bốn người cùng nhau chuyện trò, Kỷ An Ninh rất an tĩnh.côkhôngquen với bọn họ, chủ đề bọn họđangnóicôcũngkhôngchen vào nổi, chỉ đành an tĩnh ngồimộtbên.
Nhưng ánh mắtcôdù vô tình hay cố ý đều hướng về phía cửa ra vào.côbiết sau khi đậu xe ở bãi, muốn vào đại sảnh phảiđiqua cánh cửa kia.
Văn Dụđangnóichuyện với Lý Hách, bỗng nhiên cảm giác được Kỷ An Ninh căng thẳng.anhquay đầu, nhìn theo ánh mắtcôliền thấy được Dương Bác.
anhnhìn Kỷ An Ninhmộtchút, pháthiệnánh mắtcôđangdừng lạitrênDương Bácđangđinhanh tới đây, ánh mắt Văn Dụ ngưng lại.
Dương Bác nhanh chânđitới, cườinói: “Đều tới sớm vậy à?”
hắnrất thân với Lý Hách, cũng có quen biết với Văn Dụ, lạikhôngbiết Văn Dụ có người bạn khác là Kỷ An Ninh, thế là lại phải giới thiệu hai bên với nhau.
Lý Hách lớn tuổi, lại xấu xa, lúc giới thiệu Kỷ An Ninh, trực tiếpnóicho Dương Bác: “Đây là An Ninh, bạngáicủa Văn Dụ.”
Nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa. Lúc này mà phủ nhận, tất cả mọi ngườisẽmất mặt, Kỷ An Ninh chỉ có thể chấp nhận. Văn Dụ cho Lý Háchmộtánh mắt “Làm rất tốt”.
Dương Bác nhìn Kỷ An Ninh nhiều hơnmộtchút.
Ngươiđãtới đông đủ, mọi người phân chia nam nữ tới phòng thay đồ.
Kỷ An Ninh rờiđi, Lý Hách lúc này mới cườinóivới Văn Dụ: “khôngtrách được cậu muốn nghiêm túc phòng thủ mảnh đất Hoa đại này! Tiểu tử, số đào hoa của cậu vượng đấy!”
hắnlớn tuổi, mắt nhìn tốt,đãbất động thanh sắc dò xét Kỷ An Ninh từ sớm.
Có thể để Văn Dụ cắm cờ tuyên bố chủ quyền, nhan sắc củacôbé này đúng làkhôngcần phảinói.
Mới từ học sinh trung học trở thành sinh viên đại học,khôngbiết là trời sinh yên tĩnh hay tính cách cũng đủ trầm tĩnh, tóm lại là so với loại congáilíu ríu nóng lòng thểhiệnthìcôcàng làm Lý Hách có hảo cảm hơn.
Chỉ làkhôngbiếtsựnhiệt tình của Văn Dụ kéo dài được bao lâu.
Thay quần áođivào sân bóng, lại gặp Kỷ An Ninh,cômặc đồ ngắnnhỏ, lộ ramộtđoạn eo trắng nõn,nhỏnhắn tinh tế.
Trắng như tuyết, mảnh như liễu.
Mấy nam nhân đềukhôngnhịn được nhìn thoáng qua. Cũngkhôngphải có ý nghĩ gì với Kỷ An Ninh, bản năng động vật thôi.
Văn Dụđiqua ôm sau lưngcô, cười hì hìnói: “côấy chưa từng chơi, tôi dạycôấy trước.”nóixong liền kéo Kỷ An Ninhđitới sân khác.
Lòng Kỷ An Ninh căn bản cũngkhôngđặttrênviệc đánh bóng, nhưng đây là docôlấy cớ muốnđitheo,khôngthể từ chối được, chỉ có thể bị Văn Dụ kéo tới sân kia. Cũng may hai sân này sát nhau, mặc dù tường thủy tinh bao xung quanh, nhưng vẫn có thể thấy hành lang bên ngoài. Bàn nghỉ ngơi đểtrênlốiđi.
“Này! Em chuyên tâm chút!” Văn Dụ bất mãnnói“Sáng sớmđãthất thần. Ăn no quá à?khôngtới mức đó chứ?”
Đừng nhìn Văn Dụ bình thường hay cười đùa tí tửng, thường hay có bộ dạng lỗ mãng, Kỷ An Ninh ở câu lạc bộ kickboxingđãđược lĩnh giáo quasựnghiêm túctrênmộtsố phương diện củaanh.
Vội vàng thu lại hồn vía, thànhthậtnhận lỗi: “Xin lỗi.”
Thái độ này cũngkhôngtệ lắm.
Càngkhôngtồi là khi dân chuyên nghiệp làanhnắm tay chỉ dạycôchơi bóng, được ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào ngực, đây mới là mục đích chính của Văn Dụ.
Ba người bên kia thay phiên nhau ra trận. Đổi ngườithìngười kia ra lốiđinhỏnghỉ ngơi.
Nhìn thấy tên tiểu tử Văn Dụ ở sát vách mượn danh nghĩa dạy chơi bóng, trắng trợn đem congáinhà người ta ôm vào ngực, người nghỉ ngơisẽcườimộttiếng.
Kỷ An Ninh phản ứng nhanh nhẹn, phối hợp cũngkhôngtồi, học rất nhanh.
“Có thể cho em thửmộtchútkhông?”côhỏi.
Văn Dụ lưu luyếnkhôngrời buôngcôra. Bóng squash bắn rất nhanh, lực đánh mạnh, Kỷ An Ninh chơithậtthìphải chuyên tâm.
Squash xem như vận động mạnh, Văn Dụ mang theocôđánhmộtlúc, rất nhanhđãtoát mồ hôi.
Đợi đến lúc bắt đầu thở dốc, lại lọt mấtmộtquả bóng, Kỷ An Ninh liếc qua, pháthiệnngười nghỉ ngơi bên ngoàiđãbiến thành Dương Bác.côrũ vợt bóng xuống,nói: “Mệt quá, nghỉmộtlúcđi.”
Hai người đẩy cửa thủy tinh ra, cũng ngồi chung bàn với Dương Bác, nhìn Lý Hách và người bạn khácđangchơi bóng.
Kỷ An Ninh mới pháthiệnra,côsuy nghĩ quá đơn giản. Lấy thân phận ‘bạngáiVăn Dụ’ để tiếp cận Dương Bácthậtsựrất lúng túng. Văn Dụ ở ngay bên cạnh, căn bảnkhôngthể nào thựchiệnnhiệm vụ.
côchỉ có thể an tĩnh nghe hai ngườinóichuyện phiếm.
Tướng mạo Dương Bác tuấn tú, khí độ thành thục, trong lờinóichuyện hàm ý sâu xa, đây là mẫu đàn ông trẻ tuổi rất có sức hấp dẫn. Ánh mắt Kỷ An Ninh mà tập trungtrênngườihắnquá lâu, Văn Dụ liềnkhôngvui.
anhcầm bình nước suối uốngmộtngụm, buông xuống, tay buông bình nước lập tức bao lại cánh tayđangđặttrênbàn của Kỷ An Ninh.
Động tác này đủrõràng, ánh mắt Dương Bác chuyểnmộtvòngtrêntay hai người, mỉm cười hiểu thấu.
Kỷ An Ninh lại rất bất đắc dĩ, sức ghen của Văn Dụ quá lớn,côdự cảm hôm nayđimộtchuyếnkhôngcông. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Nhưng mọi chuyện lại vượt quá dự kiến củacô.
Ở giữa sân bóng, năm người hai sân, thay nhau ra sân, nhưng bất kể là đổi vòng nào Văn Dụ cũng đều mang theo Kỷ An Ninh. Lý Hách muốn kéocôcùng đánhmộttrận đều bị Văn Dụ trực tiếp cự tuyệt. Trêu tới mức mấy người đều cười ha hả, cười đến lỗ tai Kỷ An Ninh đỏ bừng.
Đánh bóng xong, mọi ngườiđitắm rửa. Kỷ An Ninh sợ mình tắm chậm để người khác phải chờ nên tắm rất nhanh, tóc khô liềnđira.
Kết quả ngoài đại sảnh chỉ có mình Dương Bác,hắnngồi ở chỗ đó, nhìn Kỷ An Ninhđira, cười đưa tay ra hiệu vớicô.
Kỷ An Ninhđiqua hỏi: “Những người khác đâu?”
Dương Bácnói: “Ở trong kia.”
Hóa ra con trai cũngkhôngphải ai cũng tắm nhanh như vậy.
Mãi mới chờ đến lúc chỉ có hai người, nhân cơ hội này Kỷ An Ninh thử thăm dò hỏi: “anhvới Văn Dụ quen nhau lâu chưa?”
“Cũngkhônglâu lắm.” Dương Bácnói, “Trưởng bối quen lâu hơn.”
Kỷ An Ninh hỏihắntrong nhà làm gì, Dương Bácnóimập mờkhôngrõràng, trong câu trả lời mang cảm giác là người láu cá lõi đời ở xã hội.
Kỷ An Ninh nhận ra bản thânthậtsựkhôngcó tài làm gián điệp điều tra tình báo, có chút bấc đắc dĩ.
Ngược lại, Dương Bác hỏicômộtvài vấn đề, phần lớn liên quan tớicô, đơn giản như trường học, chuyên ngành, tuổi tác gì đó. Kỷ An Ninh có chút nản chí, thu lại lòng điều tra, Dương Bác hỏi cái gì,côcân nhắc lễ phép trả lời.
côvừa mới vận động, lại tắm nước nóng, gương mặt bị hun nóng đến trắng hồng, đôi mắt đen nhánh, thanh tĩnh sáng tỏ, thanh diễm động lòng người. Ánh mắt Dương Bác lưu luyếntrênmặtcômộtlát, mắt nhìn về phía phòng thay đồ nam, tay lấy ra tấm thẻ mỉm cười đẩy qua.
Kỷ An Ninh khẽ giật mình, ngước mắt nhìnhắn.
“Danh thiếp cá nhân củaanh.” Người đàn ônganhtuấn cười vô cùng phong độ, trong mắt như cósựmê hoặc, “Phíatrêncó số điện thoại củaanh.”
Cho bạngáicủa người khác danh thiếp cá nhân.
Kỷ An Ninhkhôngnghĩ tới hướng này. Nhưng chuyện này cũng làmộtcơ hội vớicô,côkhôngmuốn bỏ lỡ.
côthu lại tấm danh thiếp kia, gật đầunói: “Khi về emsẽthêm bạn wechat.”
Mớinóixong, mấy người Văn Dụ liền nối đuôiđira.
Nguy hiểmthật.
1/Sủi cảo tôm
2/ Bánh bao lưu sa