• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bị phú nhị đại theo đuổi (1 Viewer)

  • Chương 47

Editor: tiểu mao
Lúc này sỏi thận của bà vẫn còn nhở nên chưa thể làm phẫu thuật. Kiếp trước chắc khoảng nửa tháng sau bà ngoại kêu đau thắt lưng,cômang bà ngoại đến bệnh viện kia, bác sĩnóiphải nuôi sỏi lớn thêm mới có thể làm phẫu thuật.
Nhưng kiếp này, ở thời điểm này, trình độ kết sỏi của bà ngoạiđãđến mức phải làm phẫu thuật.
Cái nàykhôngđúng!
Kỷ An Ninh cảm thấy nội tâm khủng hoảng.
Sau khi sống lại, mấy người bên cạnh cùng nhữngsựviệc xung quanh Kỷ An Ninh đều cósựthay đổi khác nhau, nhưng nhìn chungthìđều thay đổi theo hướng tốt.
Ví dụ như Tôn Nhã Nhàn,côđánh đòn phủ đầu, từ lúc mới bắt đầuđãáp chế được tình hìnhsẽxuấthiệnở kiếp trước.
Còn với Triệu Thần,côkhôngbiết sau nàysẽra sao, nhưngcôquyếtkhôngrơi vào bẫy như trước.
Đối với Văn Dụ,côvàanhsẽkhôngdẫm vào vết xe đổ như kiếp trước.
rõràng mọi thứ đềuđangphát triển theo chiều hướng tốt, đột nhiên bệnh tình của bà ngoại lại có xu hướng nặng hơn so với kiếp trước, giống như gõmộtcái chuông lớn bên tai Kỷ An Ninh, chấn động tới mức cảnh trước mắtcôlắc lư, hoa mắt váng đầu.
Kỷ An Ninh nằmtrênghế salonthậtlâu mới đứng dậy, nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm và quản lý Hồ của nhà ăn để xin nghỉ, lại nhắn tin cho Thư Thần xin nghỉ, đem việc dạy kèm vào cuối tuần dờiđi.
Thư Thần là người trả lời nhanh nhất, biểu thị thông cảm, còn an ủicô. Mấy người khác cũng nhao nhao nhắn lại, đều hiểu sơ về tình huống củacô, tỏ vẻ rất khoan dung.
Kỷ An Ninh dần dần bình tĩnh lại.
Suy nghĩ kỹmộtchút, Văn Dụnóikhôngsai, bà ngoại cũngkhôngbị nguy hiểm tới tính mạng, tất cảđãđược an bài xong, ca phẫu thuật ở kiếp trước cũng rất thuận lợi, kiếp này chỉ khác ở việc mời thêm hộ cộng nên tốn thêm tiền thôi.
Chỉ làcôkhônghiểu được tại sao bệnh tình của bà ngoại lại nặng thêm.
Sáng thứ năm Văn Dụ tới gõ cửa,anhtới rất sớm.
“Càng vào lúc quan trọngthìcàng phải tỉnh táo.”anhnói, “Phải đặc biệt chiếu cố tới bản thân. Em mà ngã xuống, bà ngoại của emsẽchẳng còn ai để dựa vào.”
Kiếp trước, Kỷ An Ninh té chết, bà ngoại bị khóa ở trong phòng, suýt nữa chết đói.
Kỷ An Ninh dừngmộtchútnói: “anhnóiđúng.”
Nghĩ đến tối hôm quacôkinh hoàng yếu ớt, lại nhìncôsáng nay mặt mày trầm tĩnh, Văn Dụ há to miệng cắnmộtcái sandwich.
“Xin nghỉ ở trường chưa?”
“Xin rồi.”
“Công việcthìsao?”
“đãsắp xếp xong hết rồi.”
Ăn xong hai người liền xuất phát,trênđường Văn Dụ trấn ancô: “Hôm này chỉ chuẩn bị phẫu thuật,khôngcó chuyện gì đâu, em mang theo sách vởđi. Ghi bài họctrênlớpthìnhờ bạn chép hộ, bạn học kia của em tên là gì nhỉ, vũ gì đó?”
“Mạnh Hân Vũ, em nhờcôấy rồi.” Kỷ An Ninh gật đầu.
“Em bảocôấy đưa cho Trần Hạo là được, bọn họ có quen biết nhau.anhquay lạisẽđưa cho em.” Văn Dụnói.
Hết thảy đềuđãđâu vào đấy, Kỷ An Ninh yên tâm, càng thêm trầm tĩnh hơn.
Trạng thái của bà ngoại rất tốt, hộ công tuân theo lời dặn của bác sĩ, đem bà chăm sóckhôngtệ.
Nhìn qua bà ngoại, Kỷ An Ninh liền đuổi Văn Dụ về, bản thân ở lại bên cạnh.
Chiều tối tan học, Văn Dụ lại tới, mang chocôvở ghi chép của Mạnh Hân Vũ, cùngcôchăm nom bà ngoại ăn tối, đem bà giao cho hộ công, hai người mới cùng rờiđi.
Lúc ăn cơm tối, Kỷ An Ninh có chút hối hận: “Công việc ở quán cà phê đáng rakhôngnên xin nghỉ.”
côdựa theo tư duy ở kiếp trước nên xin nghỉ, nhưng lần này bọn họ lại mời hộ công,khôngcầncôhai tư giờ đều ngồi canh bên bà ngoại,côkhôngcần thiết phải xin nghỉ.
Chậm trễ việc kiếm tiền.
“Phí nằm viện tốn bao nhiêu?” Kỷ An Ninhnói, “Biên lai đâu? Đưa cho em.”
“Em đừng có lo.” Văn Dụkhôngcho.
“Văn Dụ.” Kỷ An Ninh bất đắc dĩ.
“Kỷ An Ninh.” Văn Dụnói, “Em có thời gian để trảanhmà,khôngvội trước mắt, cũngkhôngcần vộimộthai năm.”
Nhưng mà có nhiều thứ, có khả năngmộtđời cũngkhôngtrả được, Kỷ An Ninh im lặng suy nghĩ.
Cân nhắc tới yếu tố kinh tế, Kỷ An Ninh muốnnóivới Thư Thần xin hủy bỏ việc xin nghỉ, nhưng lại nghĩ tới Thư Thần chắcđãđẩy ca củacôcho người khác,côđãnóira giờ rút lại, lại thành gây phiền phức cho người khác.
côkhôngkhỏi có chút ảo não.
Mặc dùcôkhôngnóira, nhưng Văn Dụ giống như có thể thấyrõphiền não củacô. Lên xe,anhliền xoa đầucô: “đãnóilà em đừng lo lắng, cóanhđây.”
thậtsựcó thể giao hết cho Văn Dụ sao, đều dựa vào Văn Dụ sao?
Thứ sáu, ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, lúc được đẩy ra bà ngoạiđãtỉnh lại, nhìn trạng thái rất tốt.
Văn Dụ xin nghỉ, ở lại bệnh viện cùng Kỷ An Ninh, chờ phẫu thuật thuận lợi kết thúc, Kỷ An Ninh liền đuổianhvề trường. Đúng là trong phòng bệnh nữthìanhở lại cũngkhôngtiện,anhđành về trước.
Buổi trưa Văn Quốc An gọi điện choanh, bảoanhtối nay cùng ôngđitới bữa tiệc này. Văn Dụ gọi điện cho Kỷ An Ninh,nóibuổi tốikhôngtới đóncôđược, dặncôvề nhà phải cẩn thận.
Kỷ An Ninhnói: “Biết rồi,anhlo việc củaanhđi, bên này emkhôngcó chuyện gì đâu. Còn có dì Trương nữa mà.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Dì Trương này chính là hộ công do Văn Dụ mời đến, làmộtphụ nữ trung niên cao lớn thô kệch, lúc chăm sóc người khác rất lưu loát.
Chờ Kỷ An Ninh cúp điện thoại, bà cườinói: “Bạn trai cháu đúng là rất quan tâm.”
Kỷ An Ninh cười cười,khôngnóigì.
Dì Trương kia như được mở đài: “Dìnóivới cháu này, tìm bạn trai ấy phải cảnh giác cao độ vào. Có mấy thằng con trai, nhìnthìđẹp trai cao ráo, ănnóingọt ngào, nhưng lại là người khốn nạn.
Như tháng trước đấy, cómộtcon bé cũng cỡ tuổi cháu thôi, để bốn tháng mới biết mình có thai, đến bệnh viện chúng ta phá thai. Bạn trai kia của con bé cũng giỏi lắm kìa, tổng cộng ngồi chờ nửa ngày, cái gì cũngkhônglàm, ngồi kia cứ như đại gia. Còn mắng cho con bé đó phát khóc luôn.
Bên cạnh có sản phụ kia thấykhôngvừa mắt thế lànóihai câu, thế màcôbé kia còn ngốc nghếchnói“anhấy đối xử với con rất tốt”. Như thế mà gọi là tốt? Cháunóicó ngốc haykhôngchứ?
Dìthậtsựmuốn túm con bé kia quay về nhìn cháu xem, nhìn cháu mới biết cái gì gọi là tốt.”
khôngtrách dì Trươngnóinhư vậy, bà ở bệnh việnđãlâu,đãthấy nhiều câu chuyện nhân tình, ấm lạnh nhân gian.
khôngnóitới Văn Dụ lo lắng chạy trước chạy sau,khôngchút do dự móc túi tiền, chỉnóitới ánh mắt nhìncôbé này, ánh mắt kiên nhẫn, dịu dàng, bàđãthấy đây làmộtngười đàn ông tốt.
Dì Trương nghĩ tới việc này lại muốnnóivới congáimìnhmộtchút, bảo con mình phải cảnh giác cao độ, sau này cũng phải tìm đàn ông như thế này. Đừng tìmmộttên bộ dáng đẹp đẽkhôngtin tưởng được.
Bà ngoại vừa hay tỉnh đúng lúc, nghe thấymộtđoạn như vậy, tức giậnnói: “cônóinhăngnóicuội gì đấy! Ninh Ninh mới năm nhất,côđangnóimò gì với con bé đấy hả!”
Dì Trương biết bà là người già đãng trí, vội dỗ dành bà: “Vâng vâng vâng, tôikhôngđúng,khôngnói,khôngnóinữa.”
Bà đối với bà ngoại Kỷ An Ninhthậtra rất tận tâm chăm sóc. Trongmộtphòng bệnhkhôngchỉ cómộtbệnh nhân, cũngkhôngchỉ cómộthộ công, chỉ cần so sánh sơ qua liền biết được.
Kỷ An Ninh bởi vậy mà rất cảm tạ bà.
Dì Trương lại khoát taynói: “khôngthể lấykhôngtiền của bạn trai cháu được.” Lại khen: “Cháuthậtlà có ánh mắt, biết chọn người, tiểu tử này rất hào phóng.”
Kỷ An Ninh vì thế mới biết, Văn Dụ ở chỗcôkhôngthấy, lén lút đưa cho dì ấy năm trăm tệ.
Hộ côngmộtngày đượcmộttrăm sáu mươi tệ, giao tiền đặt cọc trước, lúc xuất việnsẽtổng kết lại rồi thanh toán. Tiền này được đưa cho công ty lao động, sau đó công ty lao động lại đưa tiền cho hộ công. (Truyện edit và đăng tai cungquanghang.com)
Văn Dụ tự đưa tiền,khôngđưa cho công ty lao động, đơn giản cho dì Trương tiền boa, toàn bộ đều thuộc về bà.
Chẳng trách dì Trương lại chăm sóc bà ngoại Kỷ An Ninh tận tâm như thế.
Đây đúng là phong cách làm việc của Văn Dụ.
Thiếu Văn Dụ ngày càng nhiều rồi. Kỷ An Ninh vuốt vuốt tóc,nhẹnhàng thở ramộthơi.
khôngchỉ thời gian tối thứ sáu của Văn Dụ bị Văn Quốc An chiếm mà cả ngày thứ bảy cũng bị chiếm hết luôn.
Tối thứ bảy,anhlặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, tìm nơi an tĩnh hẻo lánh gọi cho Kỷ An Ninh.
“Bà ngoạiđanghồi phục rất tốt, bác sĩnóibà có thể xuống giườngđilại. Nhưng vẫn cần quan sát thêm mấy ngày, chắc khoảng thứ ba thứ tư là có thể xuất viện.” Kỷ An Ninhnói.
Bình thường mànói, phẫu thuật kiểu mới này chỉ cần ba đến năm ngày là có thể xuất viện. Nhưng bà ngoại Kỷ An Ninhđãlớn tuổi,trênngười còn thêm nhiều loại bệnh mãn tính, bác sĩ đề nghị ở lại quan sát thêmmộthai ngày.
Văn Dụ hỏi: “Emđangở đâu? Bệnh viện à? Đợi kết thúc tiệcanhqua đón em.”
“Em á? Em về nhà rồi,anhkhôngxem giờ mấy giờ rồi à.” Kỷ An Ninh cười, tâm tình bây giờ củacôđãnhẹnhõm hơn nhiều rồi.
Văn Dụ cũng yên tâm hơn nhiều,nói: “Vậy tốianhqua thăm em.”
Kỷ An Ninh ngăn cảnanh: “anhđừng chơi đùa lung tung.anhđiuống rượuđi, nghỉ ngơithậttốt vào đấy.”
Văn Dụ chỉ có thể từ bỏ.
Đêm nayanhuống rượu,khôngtự lái xe về mà ngồi chung xe với Văn Quốc An.
Buồng sau của xe sắp xếp hai ghế ngồi đối diện nhau, Văn Dụ vừa vào xe liền nằm xuống.trênbàn cơmanhthành thục ổn trọng, được người ta tán thưởng, nhưng ở trước mặt Văn Quốc An, hình tượng gì đó mất sạch, y như con gấu con.
Văn Quốc An ngồitrênxe đọc văn kiện, vừa ngước mắt lênđãthấy Văn Dụđangnằm bẹp nghịch điện thoại, ông gỡ cái kính lão xuống,nóianh: “Ngồi dậy, đừng nằm chơi, hỏng mắt giờ.”
Văn Dụkhôngbuồn dậy: “Cha ngồitrênxe xem văn kiện cũng hỏng mắt đấy.”
anhthấy nhàm chán, lướtmộtvòng bạn bè. PháthiệnTôn Nhã Nhàn vừa đăngmộtbài mớitrênvòng bạn bè vào mấy phút trước.
Phối đồ rất tinh xảo, cẩn thận tránhđimặt người, chỉ chụp trang trí xa hoa, mâm đựng trái cây tinh xảo, ly thủy tinh sáng chói.khôngchỉ góc chụp tốt, còn do độ phân giải cao, nhìn qua liền thấy mười phần sang trọng.
[Làm quen được mấy tinhanhtốt nghiệp từ các trường danh giátrênthế giới, cảm giác cáchnóichuyện và tầm mắt khác nhau rất lớn so với người bình thường, thu được ích lợikhôngnhỏ. Mình cũng phải nỗ lực, hi vọngmộtngày nào đó có thể trở thành người ưu tú như vậy!]
Câu văn có vẻ rất tích cực dốc lòng, ngườikhôngbiết còn tưởngcôta tham gia diễn đàn học thuật cao cấp nào đó.
Nhưng Văn Dụ biếtrõ, chẳng qua là đám Tiền Hạo Nhiên vui chơi cuối tuần như bình thường thôi, uống rượu với mấy emgái.
Tôn Nhã Nhàn cũng là emgáiđó.
Có rất nhiều emgáimuốn tiến vào cái vòng này, muốn làm quen với những người này, chỉ hậnkhôngtìm được phương pháp. Văn Dụ ban cho Tôn Nhã Nhànmộtcơ hội, dẫncôta vào.
Trong giấc mộng kia, Tôn Nhã Nhànnóichắc như đinh đóng cột, đem mũ hám giàu chụp lên đầu Kỷ An Ninh.
Văn Dụ mỗi khi thấy gương mặt xinh đẹp củacôta, nhớ tới những lờinóiác độc giết ngườikhôngthấy máu kia, trong lònganhliền dâng lên lệ khí nồng đậm.
Nhưng Tôn Nhã Nhàn lại là congái,anhkhôngthể hô đánh hô giết vớicôta.anhchocôtamộtcơ hội,côtakhôngphải vẫn thích chạy theo người nhưanhsao, vậyanhsẽchocôta cơ hội kết bạn với mấy người trong vòng này.
anhmuốn xem xem, chính Tôn Nhã Nhàn khi đối mặt với những thứcôta luôn nhiều lần đề cập tới để hãm hại Kỷ An Ninh, với ‘con nhà giàu’, với ‘kẻ có tiền’,côtasẽứng đối ra sao.
Bị Văn Quốc An đá hai lần, Văn Dụ cuối cùng vẫn phải ngồi dậy.
“Mặt sao thối thế? Ai chọc giận con à?” Văn Quốc An buồn bực hỏi.
“Ngày cuối tuần cha lại bắt conđihầumộtđám lão già uống rượu, còn bắt con vui vẻ chắc?” Văn Dụ phàn nàn.
Văn Quốc An tức giận hỏi: “Con có chuyện gì?”
Hiểu conkhôngai bằng cha. Văn Dụ trước mặt người ngoài luôn rất trầm ổn, cũng gánh được trách nhiệm của đứa con trai thừa kế duy nhất, bình thưỡngsẽkhôngnũng nịu phàn nàn như vậy. Chắc chắnđãlàm trễ nải việc gì đó củaanh.
“Con còn có thể có chuyện gì chứ.” Văn Dụ dõng dạcnói, “Chậm trễ việc con gặp bạngái.”
Văn Quốc An “Hừ”mộttiếng, châm chọcanh: “Bạngái? Bạngáihôm nay của con vẫn làcôhôm qua chắc? Ta ngược lạithậthi vọng con có thể cómộtngười bạngáiđúng nghĩa, tốt nghiệpthìtranh thủ thời gian kết hôn, tranh thủ sinh cho tamộtđứa cháu nội mập mạp.”
Văn Quốc An lớn tuổi mới có con, tuổi của ông lớn, cho dù có tỉ mỉ điều dưỡng vẫnkhôngngăn được tốc độ già yếu. Trong lòng ôngthậtra vẫn luôn lo lắng mìnhsẽkhôngđợi được tới lúc bế cháu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
“Cha xem lạiyêucầu của ngườiđi, cha có để cho ông nội ôm cháu chắc?” Văn Dụ phản kích.
Văn Dụ sinh ra quá muộn, ông bàđãqua đời từ sớm, căn bảnkhôngđợi được để ômanh.
“Cho nên đừng học theo ta, đừng kết hôn quá muộn.” Văn Quốc An lại đeo kính lão lên, “Bằngkhôngđến lúc đó consẽgiống ta, cảm thấy có lỗi với ông nội con.”
Chaanhlúc trẻ ăn chơi cho đủ vốn, tới trung niên coi trọng mẹanhtốt nghiệp từ trường danh tiếng, tuổi trẻ xinh đẹp lại có khả năng làm việc, thế là cưới về nhà. Đến lượtanh, liền vọng tưởnganhngoan ngoãn tốt nghiệp rồi kết hôn, tranh thủ thời gian nối dõi tông đường.
Nghĩ gì thế.
Văn Dụ trợn mắt trừngmộtcái.
anhrảnh tới mức nhàm chán, tiền tay cầm lấy văn kiện Văn Quốc An đểtrênghế mở ra đọc.
“Hử, chúng ta còn khai phá hạng mục viện dưỡng lão nữa sao?”anhmở ra liền cảm thấy hứng thú.
Văn Quốc An ngẩng đầu nhìnmộtchút, “Trong tương lai, thị trường dưỡng lãosẽrất có triển vọng, ta muốn tăng thêm vốn đầu tư vào cái này.”
Văn Quốc Anđangnóitới thị trường có triển vọng, Văn Dụ lại nghĩ tới bà ngoại Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh cần tiếnmộtbước quan trọng mà “gánh nặng” củacôchính là bà củacô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom