Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Editor: tiểu mao
Chủ nhật Kỷ An Ninhđira ngoài, còn chưa tới trạm xe buýtđãnhận được điện thoại của Đỗ Thanh: “Có thể tới đây góp mặt chút đượckhông?”
Cái gọi góp mặt này là ban đầuđãhẹn xong với người mẫu khác, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thất hẹn, bây giờ cần người đến thay thế. Giống như Kỷ An Ninh là người mới, chưa có danh tiếng, cũngkhôngcó nhãn hiệu hay thợ chụp ảnh nào ký kết cùng, cơ bản chính là kiếm tiền từ mấy việc góp mặt này.
Kỷ An Ninh lúc đầu muốn cự tuyệt, Đỗ Thanh miệng rất nhanh,đãvội vàngnóimộtđống lớn: “khôngnhiều, khoảng ba mươi bộ,anhcho em bốn mươi nămmộtbộ, lấy tốc độ của em chắc mất khoảng ba đến bốn giờ. Tới haykhông?”
Kỷ An Ninh làm gia sưmộttiếng được chín mươi tệ, cũng bởi vì học Hoa đại, là trường nổi tiếng mới có được giá tiền này.
Đỗ Thanhnóira con số này làm suy nghĩ Kỷ An Ninh xoay chuyển, ba bốn tiếng ước chừng có thể kiếm được 1300 -1600 tệ. Số tiền này vừa hay có thể trả cho hộ công.
Bà ngoạiđanghồi phục rất tốt, hôm nay có thể xuống giườngđilại. Còn có dì Trương ở đó,côtới bệnh viện muộn mấy tiếng chắc cũngkhôngvấn đề gì.
“đi!” Kỷ An Ninh lập tức trả lời, “Ở đâu?”
Thời gian là vàng bạc, sau khi hỏirõđịa chỉ,côkhôngkeo kiệt, trực tiếp gọi taxiđiluôn.
Tối thứ bảy Văn Dụ còn nghĩ sáng chủ nhậtsẽdậy sớmmộtchút, kết quả vì uống rượu nên ngủ rất say, bò dậykhôngnổi.
Cũng vì biết bà ngoại Kỷ An Ninh cũngkhôngcó chuyện lớn gì, bên đó có hộ công chăm sóc, Kỷ An Ninh rất an ổn,khônggặp phải gặp phải chuyện gì, cho nên Văn Dụ cũngkhôngcần vội.
Lúc thức dậyđãmuộn, nhìn đồng hồ, giờ này chắc Kỷ An Ninhđangở bệnh viện,anhđịnh trực tiếp tới bệnh viện luôn. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Tối thứ bảyanhtheo Văn Quốc An ngồi xe về nhà, xe của mình để ở chỗ của mình. Trong gara như đầy ảo ảnh mấy cái xe cổ, sở thích thưởng thức của người già đối với xe cộthậtkhônghiểu nổi. Nếukhôngthìcũng là xe của Trình Liên, đậm chất nữ tính. Văn Dụ mò trong tủ đựng chìa khóa xe ở garamộtlúc, mới tìm được chìa khóa của chiếc Ferrari, láiđi.
trênđường còn dừng trướcmộtcửa hàng bánh ngọt, muamộtcái bánhkhôngđường mềm mại dễ tiêu hóa cho bà ngoại Kỷ An Ninh.
Ai biết vô cùng vui vẻ bước vào phòng bệnh lại chẳng thấy bóng dáng Kỷ An Ninh đâu.
“Con bénóicó việc, phải quá trưa mới tới.” Dì Trươngnói, nhận lấy bánh ngọt Văn Dụ mua, “Làm gì vậy? Sao cháukhôngbiết,côấy saokhôngnóivới cháu?”
Ái chà, rất cẩn thận, cònkhôngđường.
Càng ngày càng cảm thấy Kỷ An Ninhthậtsựrất có mắt nhìn.
Văn Dụ nhìn khí sắc bà ngoạikhôngtệ, hỏi thăm hai câu, thấykhôngcó chuyện gìanhmới rờiđi.
Vừa ra khỏi phòng bệnh liền gọi cho Kỷ An Ninh.
rõràng việc dạy kèm cuối tuầncôđãdời hết rồi,côcòn việc gì làm nữa? Văn Dụ thấy kì quái.
Điện thoạikhôngai nhận, Văn Dụ gọi mấy cuộc, tới tận khianhngồi vào xe, Kỷ An Ninh cũng chịu nhận điện thoại.
“Giờ emđanglàm việc, ừ ừ, là người mẫu.” Kỷ An Ninhnóixong, liền nghe thấy ngữ điệu của Văn Dụ trong điện thoạikhôngđược bình thường, nhưngcôkhôngcó thời gian cũnganhnóichuyện tỉ mỉ, “Em bên nàyđangrất bận,khôngnóinữa! Vị trí? Được, emsẽgửi choanh!”
Kỷ An Ninh vội vàng cúp điện thoại.
Văn Dụ nhìn qua điện thoại bị cúp, sắc mặt rất khó coi.
Kỷ An Ninh vừanóichuyện người mẫu, trong lònganhliền “lộp bộp”mộtphát. Kỷ An Ninh trong điện thoại nghe hiểu, nhưngkhônghiểu lý do.
côkhôngbiết, cómộtloại người mẫu được xưng là “Người mẫu thương vụ”, những người nàykhôngphải là người mẫu biểu diễn catwalk, cũngkhôngphải kiểu nhưcôchuyên chụp ảnh quảng cáo hoặc quay video gì đó, mà là kiểu chuyên môn có mặt trong những bữa tiệc tụ họp của mấy phú hào. Người mẫu chỉ là cách gọi bên ngoài của mấy người này.
Kỷ An Ninh vừanóitới chuyện người mẫu, Văn Dụ liền nghĩ ngay tới cái này.
Chỉ có thểnóithanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*.
*Người ngay thẳng cho dùkhônggiải thích hay biện hộ gìthìngười ta vẫn ngay thẳng, bị vu oanthìkhôngcần giải thíchsựthậtvẫn dần được phơi bày, còn người xấu xa dù che giấu lấp liếm đến đâu cuối cùng vẫnsẽlộ bản chất. Haynóicách khác, nữ chính làm việc đoàng hoàng, mà nam chính suy nghĩ đen tối nên nghĩ chị làm việckhôngđứng đắn.
Kỷ An Ninh nhanh chóng gửi vị trí cho Văn Dụ, cất điện thoại, nhanh chân nhanh tay thay quần áo.
Văn Dụ lo lắng cảmộtđường, sợ Kỷ An Ninh vờ ngớ ngẩn, bị công ty người mẫu lừa gạt, cả đường đều phóng xe nhanh. Dừng xe, dựa theo vị trí, nhanh chóng tìm được Kỷ An Ninh.
Chỗ chụp ảnh vẫn là khu nhà kia, chẳng qua lần nàykhôngphải chụp bên trong mà chụp ngoại cảnh bên ngoài. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Có phòng thay đồ di động,đangcó mấy người tụ tập ở đó, có mấy tấm phản quang và thiết bị, Văn Dụ lập tức tìm được.
Kỷ An Ninhđangmặcmộtbộ đồ vải bông cho mùa đông, kiểu dáng trẻ trung, đối diện với thợ chụp ảnh có bím tócnhỏđanggiơ ống kính, cười vô cùng ngọt ngào.
Cơ thểcôkhôngngừng chuyển động, thay đổi nhiều tư thế cùng góc độ, giống nhưđangkhiêu vũ. Người mẫu quảng cáo chính là như thế, ảnh chụp đưa ra đăng lênthìrất đẹp nhưng quá trình quay chụp lại có phần khá hài hước.
Văn Dụ dừng bước, nhìnmộtlát, trái tim cuối cùng cũng buông lỏng.
Người mẫu nếu như nhạy cảm với ống kính, phối hợp tốtthìmộttổ ảnh chỉ cần chụp tanh tách mấy cái là xong việc.
“OK!” Đỗ Thanh kêu, “Bộ tiếp theo!”
Kỷ An Ninh vội vàng chạy vào phòng thay đồ, Văn Dụ gọicômộttiếng, Kỷ An Ninh tuy bận rộn nhưng lại rất vui vẻnói: “anhtới rồi à?anhđợi emmộtchút! Emđithay đồđã!”
côchui vào phòng thay đồ, cách cái màn sân khấunóichuyện với Văn Dụ: “Chụp được hơn nửa rồi, chắc khoảngmộttiếng nữa là xong,anhcó thể chờ đượckhông?khôngthìanhcứ về trướcđi.”
Văn Dụnói: “anhchờ em.”
Văn Dụ tìmmộtchỗ có vẻ ổn, khoanh tay đứng nhìn mấy người bận rộn.
Trước giờ chưa tùng thấy Kỷ An Ninh như thế này. Mỗi bộcôthay đổi bộ nào cũng đẹp.côcũng càng ngày càng quen thuộc với ống kính, càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng nhạy cảm với ống kính.
Trước ống kínhcôtrở nên hoạt bát linh động, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng mộc mạc yên tĩnh lúc bình thường.
Văn Dụ lo lắng cảmộtđường, đến lúc này ngược lại càng xem càng thấy cảnh đẹp ý vui.anhnhìn Kỷ An Ninh trước ống kính ngọt ngào, xinh xắn, tràn đầy vẻ đẹp thanh xuân, khóe miệnganhkhôngkhỏi cong lên.
Vẫn nên mua thêm nhiều đồ chocô,anhnghĩ, chocôăn mặcthậtxinh đẹp, cũng làm cho người ta thấy tâm tình tốt đẹp.
Nhìncôbé kia, đúng là rực rỡ chói sáng!
mộttiếng nhanh chóng trôi qua, Kỷ An Ninh bận rộn, Văn Dụ cũngkhôngbuồn chán,anhthậm chí còn thấy rất thỏa mãn thị giác.
Thợ chụp ảnh bím tócnhỏkia gọi: “Còn nữakhông?khôngcó? Ok, vậy kết thúc thôi.”
hắngọi Kỷ An Ninh qua, chỉ chocô: “Tìm người kia tính tiền.”
Văn Dụ nhìn Kỷ An Ninh thay đồ,điđếnnóichuyện vớimộtcôgáitrẻ,côgáikia đưa chocômộtsấp tiền mặt. Kỷ An Ninh đem tiền bỏ vào trong ví, biểu cảmtrênmặt trông vô cùng vui vẻ.
Con mắt như mang ý cười, gò má như phát ra ánh sáng.
Có cần tới mức đókhông? Văn Dụ buồn cười.
khônghiểu sao, cảm xúc vui vẻ của Kỷ An Ninh giống như lây sang choanh.
Kỷ An Ninh tính xong tiền công,khôngđitìm Văn Dụ ngay màđinóilời cảm ơn với Đỗ Thanh trước, đơn việc này là do Đỗ Thanh tìm chocô.
“Được, tốt hơn so với lần trước, ở nhà luyện tập qua à?” Đỗ Thanh hỏi.
“Ừm! Trong nhóm có đăng video, emđitheo học tập.” Kỷ An Ninhnói.
Đỗ Thanh đề nghịcô: “Có thời gianthìtìmmộtkhóa học chính quy họcmộtít. Trong nhóm thường tìm giúp, đừng tìm bừa, dễ gặp phải người xấu.”
Đỗ Thanh cómộtđôi mắt hoa đào, vóc người đẹp, phong cách quần áo cũng rất cá tính,mộtthân phong phạm văn nghệ, gặp người như vậy mấy vị phụ huynhsẽkhuyên congáimình “tránh lại gần loại người này”. Nhưng Kỷ An Ninh lại cảm thấyhắnthậtra cũng khá tốt.
đangnghĩ ngợi, Đỗ Thanh khẽ vươn tay, gỡ sợi dây buộc tóc sau đầu,mộtmái tóc bay bay trong gió. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụ từ lúc thấy Kỷ An Ninhđitớinóichuyện với thợ chụp ảnh phong tao kia* liền híp mắt lại.
*phong tao: dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.
nóirathìbản năng bảo vệ địa bàn của đàn ôngkhônghề thua kém phụ nữ,anhtỉnh bơ mà đến gần chỗ Kỷ An Ninh và người nhiếp ảnh gia kia,đãthấy tên kia bỗng nhiên gỡ dây buộc tóc,mộtđầu lông lợn như tóc rối ở trong gió phát tình mà bay loạn lên, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh, hỏi: “Đói bụngkhông? Cùng ăn cơmđi,anhmời khách.”
Vừa mới thoát khỏi trạng thái quỷ súc trong công việc, lúc nàyhắntađãtrở về trạng thái củamộtchàng trai trẻ tuổi,đitrêucôgáixinh đẹp như thường.
“...Ờ!” Kỷ An Ninhkhôngkịp chuẩn bịđãbị trêu, vừa quay đầu liền thấy Văn Dụ, đột nhiên nhanh trí, lập tức nghĩ ra lý do từ chối: “khôngđược rồi, bạn trai em tới đón em rồi.”
Bịmộtthằng khác tán tỉnh bạngáingay trước mặt, Văn Dụ ban đầu cảm thấy rất tức giận,đangđịnh bước nhanh tới bên này, bỗng nhiên nghe được lý do cự tuyệt thoái thác của Kỷ An Ninh, còn tưởng mình nghe nhầm.
anhlập tức dừng bước.
Đỗ Thanh nhìn về phía Văn Dụ.
Trai đẹp đối diện với trai đẹp, hormone giống đực trời sinhđãcó chiến ý, lúc này mắt chạm nhau như vang lên tiếng sét xẹt xẹt trongkhôngkhí.
Nhưng dù sao Văn Dụ vẫn mạnh hơnmộtbậc, dù saoanhcũng là “chính chủ” được chính miệng Kỷ An Ninh chứng nhận, so với Đỗ Thanhthìđúng lý hợp tình hơn nhiều.
Đỗ Thanh gật đầu: “Được, để lần sauđi, có việcanhsẽgọi em. Dù sao cuối tuần em mới có thời gian đúngkhông?”
Văn Dụ: “...” Lần sau emgáicậu ý!
Kỷ An Ninh chân thànhnóicảm ơn, tạm biệthắn,đitới cạnh Văn Dụ: “đithôi, tới bệnh viện.”
“đibệnh viện cái gì, emkhôngnhìn bây giờ là mấy giờ rồi, emkhôngđói bụng à?” Văn Dụ cạn lời, “Ăn cơm trước rồiđibệnh viện.”
Để xong nhanhmộtchút mà bỏ qua luôn giờ cơm.
“Bận đến ngu người luôn!” Kỷ An Ninh nâng trán.
Thần sắctrênmặtcôgiờ khá sáng láng, quétđitrầm thấp mấy ngày trước.
Văn Dụ tranh công: “Buổi sánganhcó tới thăm bà ngoại, tinh thần bà rất tốt, xuống giườngđilại rồi.anhcũng mua cho bà ít bánh ngọt, bà rất thích. Yên tâmđi,khôngcó đường đâu...”
Hai người vừađivừa bàn luận lát nữasẽăn gì.
“anhcứ cười gì thế?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Hả?” Văn Dụkhôngthừa nhận, “anhcó cười à?”
“anhvẫn luôn cười đấy thôi!” Kỷ An Ninh hỏi.
Văn Dụ cố gắng kìm nén,nói: “khôngcó, chắc em nhìn nhầm rồi.”
Liền nhanh chânđivề trước.
Kỷ An Ninhkhônghiểu, trong chốc lát đột nhiên tỉnh ngộ.
“Văn Dụ, Văn Dụ.”côđuổi kịp Văn Dụ,nóichoanhbiết, “Lúc nãy có phảianhnghe thấy rồikhông? Em vì từ chốianhta mớinóithế.”
Văn Dụ chân dài bướcđi, bước chân siêu dài: “khôngnghe thấy,khôngnghe thấy gì hết! Dù saoanhcũng là chính chủ, do em tự đóng dấu thừa nhận!”
“...” Kỷ An Ninh bất lực, “Này,anhđừng có ngây thơ như thế chứ!”
“đimau lên,anhđói chết rồi!” Cứ ngây thơ như thế đấy!
Mọi chuyện của bà ngoại Kỷ An Ninh đều rất thuận lợi, việc khôi phục rất tốt,khôngcó biến chứng gì xảy ra. Tới thứ tư, Kỷ An Ninh và Văn Dụ cùng tới làm thủ tục xuất viện cho bà ngoại.
Lúc đó Văn Dụ xử lý thủ tục nhập viện, trực tiếp đưamộtvạn tiền thế chấp, lúc thanh toán trực tiếp quẹt thẻ,khôngcần phải nộp tiền thêm, số tiền dưsẽtheo đường cũ mà quay về thẻ củaanh.
Kỷ An Ninhđitheo Văn Dụ, đợi đến lúc hóa đơn xuất ra,côliền đoạt mất.
Có kiếp trước nên có có thể tính được đại khái viện phí mất bao nhiêu, liền nhìn con số cụ thể.
Quả nhiên gần giống với con số trong trí nhớ.
Chủ nhật Kỷ An Ninhđira ngoài, còn chưa tới trạm xe buýtđãnhận được điện thoại của Đỗ Thanh: “Có thể tới đây góp mặt chút đượckhông?”
Cái gọi góp mặt này là ban đầuđãhẹn xong với người mẫu khác, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thất hẹn, bây giờ cần người đến thay thế. Giống như Kỷ An Ninh là người mới, chưa có danh tiếng, cũngkhôngcó nhãn hiệu hay thợ chụp ảnh nào ký kết cùng, cơ bản chính là kiếm tiền từ mấy việc góp mặt này.
Kỷ An Ninh lúc đầu muốn cự tuyệt, Đỗ Thanh miệng rất nhanh,đãvội vàngnóimộtđống lớn: “khôngnhiều, khoảng ba mươi bộ,anhcho em bốn mươi nămmộtbộ, lấy tốc độ của em chắc mất khoảng ba đến bốn giờ. Tới haykhông?”
Kỷ An Ninh làm gia sưmộttiếng được chín mươi tệ, cũng bởi vì học Hoa đại, là trường nổi tiếng mới có được giá tiền này.
Đỗ Thanhnóira con số này làm suy nghĩ Kỷ An Ninh xoay chuyển, ba bốn tiếng ước chừng có thể kiếm được 1300 -1600 tệ. Số tiền này vừa hay có thể trả cho hộ công.
Bà ngoạiđanghồi phục rất tốt, hôm nay có thể xuống giườngđilại. Còn có dì Trương ở đó,côtới bệnh viện muộn mấy tiếng chắc cũngkhôngvấn đề gì.
“đi!” Kỷ An Ninh lập tức trả lời, “Ở đâu?”
Thời gian là vàng bạc, sau khi hỏirõđịa chỉ,côkhôngkeo kiệt, trực tiếp gọi taxiđiluôn.
Tối thứ bảy Văn Dụ còn nghĩ sáng chủ nhậtsẽdậy sớmmộtchút, kết quả vì uống rượu nên ngủ rất say, bò dậykhôngnổi.
Cũng vì biết bà ngoại Kỷ An Ninh cũngkhôngcó chuyện lớn gì, bên đó có hộ công chăm sóc, Kỷ An Ninh rất an ổn,khônggặp phải gặp phải chuyện gì, cho nên Văn Dụ cũngkhôngcần vội.
Lúc thức dậyđãmuộn, nhìn đồng hồ, giờ này chắc Kỷ An Ninhđangở bệnh viện,anhđịnh trực tiếp tới bệnh viện luôn. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Tối thứ bảyanhtheo Văn Quốc An ngồi xe về nhà, xe của mình để ở chỗ của mình. Trong gara như đầy ảo ảnh mấy cái xe cổ, sở thích thưởng thức của người già đối với xe cộthậtkhônghiểu nổi. Nếukhôngthìcũng là xe của Trình Liên, đậm chất nữ tính. Văn Dụ mò trong tủ đựng chìa khóa xe ở garamộtlúc, mới tìm được chìa khóa của chiếc Ferrari, láiđi.
trênđường còn dừng trướcmộtcửa hàng bánh ngọt, muamộtcái bánhkhôngđường mềm mại dễ tiêu hóa cho bà ngoại Kỷ An Ninh.
Ai biết vô cùng vui vẻ bước vào phòng bệnh lại chẳng thấy bóng dáng Kỷ An Ninh đâu.
“Con bénóicó việc, phải quá trưa mới tới.” Dì Trươngnói, nhận lấy bánh ngọt Văn Dụ mua, “Làm gì vậy? Sao cháukhôngbiết,côấy saokhôngnóivới cháu?”
Ái chà, rất cẩn thận, cònkhôngđường.
Càng ngày càng cảm thấy Kỷ An Ninhthậtsựrất có mắt nhìn.
Văn Dụ nhìn khí sắc bà ngoạikhôngtệ, hỏi thăm hai câu, thấykhôngcó chuyện gìanhmới rờiđi.
Vừa ra khỏi phòng bệnh liền gọi cho Kỷ An Ninh.
rõràng việc dạy kèm cuối tuầncôđãdời hết rồi,côcòn việc gì làm nữa? Văn Dụ thấy kì quái.
Điện thoạikhôngai nhận, Văn Dụ gọi mấy cuộc, tới tận khianhngồi vào xe, Kỷ An Ninh cũng chịu nhận điện thoại.
“Giờ emđanglàm việc, ừ ừ, là người mẫu.” Kỷ An Ninhnóixong, liền nghe thấy ngữ điệu của Văn Dụ trong điện thoạikhôngđược bình thường, nhưngcôkhôngcó thời gian cũnganhnóichuyện tỉ mỉ, “Em bên nàyđangrất bận,khôngnóinữa! Vị trí? Được, emsẽgửi choanh!”
Kỷ An Ninh vội vàng cúp điện thoại.
Văn Dụ nhìn qua điện thoại bị cúp, sắc mặt rất khó coi.
Kỷ An Ninh vừanóichuyện người mẫu, trong lònganhliền “lộp bộp”mộtphát. Kỷ An Ninh trong điện thoại nghe hiểu, nhưngkhônghiểu lý do.
côkhôngbiết, cómộtloại người mẫu được xưng là “Người mẫu thương vụ”, những người nàykhôngphải là người mẫu biểu diễn catwalk, cũngkhôngphải kiểu nhưcôchuyên chụp ảnh quảng cáo hoặc quay video gì đó, mà là kiểu chuyên môn có mặt trong những bữa tiệc tụ họp của mấy phú hào. Người mẫu chỉ là cách gọi bên ngoài của mấy người này.
Kỷ An Ninh vừanóitới chuyện người mẫu, Văn Dụ liền nghĩ ngay tới cái này.
Chỉ có thểnóithanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*.
*Người ngay thẳng cho dùkhônggiải thích hay biện hộ gìthìngười ta vẫn ngay thẳng, bị vu oanthìkhôngcần giải thíchsựthậtvẫn dần được phơi bày, còn người xấu xa dù che giấu lấp liếm đến đâu cuối cùng vẫnsẽlộ bản chất. Haynóicách khác, nữ chính làm việc đoàng hoàng, mà nam chính suy nghĩ đen tối nên nghĩ chị làm việckhôngđứng đắn.
Kỷ An Ninh nhanh chóng gửi vị trí cho Văn Dụ, cất điện thoại, nhanh chân nhanh tay thay quần áo.
Văn Dụ lo lắng cảmộtđường, sợ Kỷ An Ninh vờ ngớ ngẩn, bị công ty người mẫu lừa gạt, cả đường đều phóng xe nhanh. Dừng xe, dựa theo vị trí, nhanh chóng tìm được Kỷ An Ninh.
Chỗ chụp ảnh vẫn là khu nhà kia, chẳng qua lần nàykhôngphải chụp bên trong mà chụp ngoại cảnh bên ngoài. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Có phòng thay đồ di động,đangcó mấy người tụ tập ở đó, có mấy tấm phản quang và thiết bị, Văn Dụ lập tức tìm được.
Kỷ An Ninhđangmặcmộtbộ đồ vải bông cho mùa đông, kiểu dáng trẻ trung, đối diện với thợ chụp ảnh có bím tócnhỏđanggiơ ống kính, cười vô cùng ngọt ngào.
Cơ thểcôkhôngngừng chuyển động, thay đổi nhiều tư thế cùng góc độ, giống nhưđangkhiêu vũ. Người mẫu quảng cáo chính là như thế, ảnh chụp đưa ra đăng lênthìrất đẹp nhưng quá trình quay chụp lại có phần khá hài hước.
Văn Dụ dừng bước, nhìnmộtlát, trái tim cuối cùng cũng buông lỏng.
Người mẫu nếu như nhạy cảm với ống kính, phối hợp tốtthìmộttổ ảnh chỉ cần chụp tanh tách mấy cái là xong việc.
“OK!” Đỗ Thanh kêu, “Bộ tiếp theo!”
Kỷ An Ninh vội vàng chạy vào phòng thay đồ, Văn Dụ gọicômộttiếng, Kỷ An Ninh tuy bận rộn nhưng lại rất vui vẻnói: “anhtới rồi à?anhđợi emmộtchút! Emđithay đồđã!”
côchui vào phòng thay đồ, cách cái màn sân khấunóichuyện với Văn Dụ: “Chụp được hơn nửa rồi, chắc khoảngmộttiếng nữa là xong,anhcó thể chờ đượckhông?khôngthìanhcứ về trướcđi.”
Văn Dụnói: “anhchờ em.”
Văn Dụ tìmmộtchỗ có vẻ ổn, khoanh tay đứng nhìn mấy người bận rộn.
Trước giờ chưa tùng thấy Kỷ An Ninh như thế này. Mỗi bộcôthay đổi bộ nào cũng đẹp.côcũng càng ngày càng quen thuộc với ống kính, càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng nhạy cảm với ống kính.
Trước ống kínhcôtrở nên hoạt bát linh động, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng mộc mạc yên tĩnh lúc bình thường.
Văn Dụ lo lắng cảmộtđường, đến lúc này ngược lại càng xem càng thấy cảnh đẹp ý vui.anhnhìn Kỷ An Ninh trước ống kính ngọt ngào, xinh xắn, tràn đầy vẻ đẹp thanh xuân, khóe miệnganhkhôngkhỏi cong lên.
Vẫn nên mua thêm nhiều đồ chocô,anhnghĩ, chocôăn mặcthậtxinh đẹp, cũng làm cho người ta thấy tâm tình tốt đẹp.
Nhìncôbé kia, đúng là rực rỡ chói sáng!
mộttiếng nhanh chóng trôi qua, Kỷ An Ninh bận rộn, Văn Dụ cũngkhôngbuồn chán,anhthậm chí còn thấy rất thỏa mãn thị giác.
Thợ chụp ảnh bím tócnhỏkia gọi: “Còn nữakhông?khôngcó? Ok, vậy kết thúc thôi.”
hắngọi Kỷ An Ninh qua, chỉ chocô: “Tìm người kia tính tiền.”
Văn Dụ nhìn Kỷ An Ninh thay đồ,điđếnnóichuyện vớimộtcôgáitrẻ,côgáikia đưa chocômộtsấp tiền mặt. Kỷ An Ninh đem tiền bỏ vào trong ví, biểu cảmtrênmặt trông vô cùng vui vẻ.
Con mắt như mang ý cười, gò má như phát ra ánh sáng.
Có cần tới mức đókhông? Văn Dụ buồn cười.
khônghiểu sao, cảm xúc vui vẻ của Kỷ An Ninh giống như lây sang choanh.
Kỷ An Ninh tính xong tiền công,khôngđitìm Văn Dụ ngay màđinóilời cảm ơn với Đỗ Thanh trước, đơn việc này là do Đỗ Thanh tìm chocô.
“Được, tốt hơn so với lần trước, ở nhà luyện tập qua à?” Đỗ Thanh hỏi.
“Ừm! Trong nhóm có đăng video, emđitheo học tập.” Kỷ An Ninhnói.
Đỗ Thanh đề nghịcô: “Có thời gianthìtìmmộtkhóa học chính quy họcmộtít. Trong nhóm thường tìm giúp, đừng tìm bừa, dễ gặp phải người xấu.”
Đỗ Thanh cómộtđôi mắt hoa đào, vóc người đẹp, phong cách quần áo cũng rất cá tính,mộtthân phong phạm văn nghệ, gặp người như vậy mấy vị phụ huynhsẽkhuyên congáimình “tránh lại gần loại người này”. Nhưng Kỷ An Ninh lại cảm thấyhắnthậtra cũng khá tốt.
đangnghĩ ngợi, Đỗ Thanh khẽ vươn tay, gỡ sợi dây buộc tóc sau đầu,mộtmái tóc bay bay trong gió. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Văn Dụ từ lúc thấy Kỷ An Ninhđitớinóichuyện với thợ chụp ảnh phong tao kia* liền híp mắt lại.
*phong tao: dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.
nóirathìbản năng bảo vệ địa bàn của đàn ôngkhônghề thua kém phụ nữ,anhtỉnh bơ mà đến gần chỗ Kỷ An Ninh và người nhiếp ảnh gia kia,đãthấy tên kia bỗng nhiên gỡ dây buộc tóc,mộtđầu lông lợn như tóc rối ở trong gió phát tình mà bay loạn lên, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh, hỏi: “Đói bụngkhông? Cùng ăn cơmđi,anhmời khách.”
Vừa mới thoát khỏi trạng thái quỷ súc trong công việc, lúc nàyhắntađãtrở về trạng thái củamộtchàng trai trẻ tuổi,đitrêucôgáixinh đẹp như thường.
“...Ờ!” Kỷ An Ninhkhôngkịp chuẩn bịđãbị trêu, vừa quay đầu liền thấy Văn Dụ, đột nhiên nhanh trí, lập tức nghĩ ra lý do từ chối: “khôngđược rồi, bạn trai em tới đón em rồi.”
Bịmộtthằng khác tán tỉnh bạngáingay trước mặt, Văn Dụ ban đầu cảm thấy rất tức giận,đangđịnh bước nhanh tới bên này, bỗng nhiên nghe được lý do cự tuyệt thoái thác của Kỷ An Ninh, còn tưởng mình nghe nhầm.
anhlập tức dừng bước.
Đỗ Thanh nhìn về phía Văn Dụ.
Trai đẹp đối diện với trai đẹp, hormone giống đực trời sinhđãcó chiến ý, lúc này mắt chạm nhau như vang lên tiếng sét xẹt xẹt trongkhôngkhí.
Nhưng dù sao Văn Dụ vẫn mạnh hơnmộtbậc, dù saoanhcũng là “chính chủ” được chính miệng Kỷ An Ninh chứng nhận, so với Đỗ Thanhthìđúng lý hợp tình hơn nhiều.
Đỗ Thanh gật đầu: “Được, để lần sauđi, có việcanhsẽgọi em. Dù sao cuối tuần em mới có thời gian đúngkhông?”
Văn Dụ: “...” Lần sau emgáicậu ý!
Kỷ An Ninh chân thànhnóicảm ơn, tạm biệthắn,đitới cạnh Văn Dụ: “đithôi, tới bệnh viện.”
“đibệnh viện cái gì, emkhôngnhìn bây giờ là mấy giờ rồi, emkhôngđói bụng à?” Văn Dụ cạn lời, “Ăn cơm trước rồiđibệnh viện.”
Để xong nhanhmộtchút mà bỏ qua luôn giờ cơm.
“Bận đến ngu người luôn!” Kỷ An Ninh nâng trán.
Thần sắctrênmặtcôgiờ khá sáng láng, quétđitrầm thấp mấy ngày trước.
Văn Dụ tranh công: “Buổi sánganhcó tới thăm bà ngoại, tinh thần bà rất tốt, xuống giườngđilại rồi.anhcũng mua cho bà ít bánh ngọt, bà rất thích. Yên tâmđi,khôngcó đường đâu...”
Hai người vừađivừa bàn luận lát nữasẽăn gì.
“anhcứ cười gì thế?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Hả?” Văn Dụkhôngthừa nhận, “anhcó cười à?”
“anhvẫn luôn cười đấy thôi!” Kỷ An Ninh hỏi.
Văn Dụ cố gắng kìm nén,nói: “khôngcó, chắc em nhìn nhầm rồi.”
Liền nhanh chânđivề trước.
Kỷ An Ninhkhônghiểu, trong chốc lát đột nhiên tỉnh ngộ.
“Văn Dụ, Văn Dụ.”côđuổi kịp Văn Dụ,nóichoanhbiết, “Lúc nãy có phảianhnghe thấy rồikhông? Em vì từ chốianhta mớinóithế.”
Văn Dụ chân dài bướcđi, bước chân siêu dài: “khôngnghe thấy,khôngnghe thấy gì hết! Dù saoanhcũng là chính chủ, do em tự đóng dấu thừa nhận!”
“...” Kỷ An Ninh bất lực, “Này,anhđừng có ngây thơ như thế chứ!”
“đimau lên,anhđói chết rồi!” Cứ ngây thơ như thế đấy!
Mọi chuyện của bà ngoại Kỷ An Ninh đều rất thuận lợi, việc khôi phục rất tốt,khôngcó biến chứng gì xảy ra. Tới thứ tư, Kỷ An Ninh và Văn Dụ cùng tới làm thủ tục xuất viện cho bà ngoại.
Lúc đó Văn Dụ xử lý thủ tục nhập viện, trực tiếp đưamộtvạn tiền thế chấp, lúc thanh toán trực tiếp quẹt thẻ,khôngcần phải nộp tiền thêm, số tiền dưsẽtheo đường cũ mà quay về thẻ củaanh.
Kỷ An Ninhđitheo Văn Dụ, đợi đến lúc hóa đơn xuất ra,côliền đoạt mất.
Có kiếp trước nên có có thể tính được đại khái viện phí mất bao nhiêu, liền nhìn con số cụ thể.
Quả nhiên gần giống với con số trong trí nhớ.
Bình luận facebook