Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Editor: tiểu mao
trênbàn ăn, Văn Dụ hỏi: “Chuyền nữ sinh họ Vu kia là thế nào?”
Kỷ An Ninh kinh ngạc nhìnanhmộtcái.
Văn Dụ thần sắc tự nhiên hỏi: “Lúc chờ em, Mã ca cónóivớianh.nóilà sinh viên trường mìnhthìphải? Cùng lớp em à?”
“khôngphải.” Kỷ An Ninhnói, “Là đồng hương Mạnh Hân Vũ. Ban đầucôấy muốn em giới thiệu tới NL làm thêm, em từ chối.côấy lại nghenóiemđanglàm người mẫu quảng cáo, kiếm tiền được, lạinóimuốn em giúpcôấy giới thiệu cái này. Em nhờ Hân Vũnóiđây là do trang web đăng giúp thôi,côấy nghe được tên của Hỏa Dực, trực tiếp nhắn email tới hòm thư của Mã ca tự tiến cử mình,nóilà do em giới thiệu.”
“khôngsao đâu, emnóivới Mã ca rồi, emkhônggiới thiệucôấy.”
Văn Dụ nghiêm túc nghe Kỷ An Ninh tường thuật lại quá trình,thậtra Mã cađãbáo cáo vớianhmộtlần rồi, nhưng lại nghe Kỷ An Ninh kể lạimộtlần, nghe racôcũngkhôngphải dễ bắt nạt, lúc từ chốithìvẫn biết từ chối,anhvẫn cảm thấy vui vẻ.
Giờ ở trong lòng Văn Dụ, Kỷ An Ninh chính là người củaanh.
Hàm nghĩa “người củaanh” nghĩa là thuộc sở hữu củaanh, cũng đượcanhbảo vệ.
Văn Dụ là ngườikhôngchứa nổi hạt cát trong mắt. Đối vớianhmànói, bất luận là kẻ nào cũngkhôngđược nắt nạt Kỷ An Ninh, chửi bớicôcũngkhôngđược.
Lợi dụng Kỷ An Ninh cũngkhôngđược phép.
Nhưng trong lòng Kỷ An Ninh tự hiểu, cũng biết cách từ chối, tâm trạng Văn Dụ rất tốt,khôngsinh ra lệ khí gì.
anhnhìn ảnh của Vu Hà,anhchưa từng gặpcôgáinày. Kỷ An Ninh bảoanhkhôngcần để ý,anhgật đầu đáp ứng, đểcôđixử lý.
trênbàn ăn,anhân cần chia thức ăn chocô.
Rượu làmộtthứ kỳ diệu. Uốngmộtchútkhôngsay lắm nhưng lạinóira những điều bình thườngkhôngnói, làm những chuyện bình thường vốnkhônglàm.
Kỷ An Ninh ở trong xe cùng Văn Dụ môi lưỡi lộn xộn,khôngbiết là mìnhđangđoạt lấy hay là bị đoạt lấy.
Văn Dụ thò tay vào trong quần áocô. Bàn tay đầy lửa nóng, bởi vì tập thể hình mà có chút thô ráp, trượt qua từng đoạn eo xoa nắn.
Cảm giác kiathậtsựdễ chịu. Nhưmộtcơn đói được làm dịu, nhưng lại làm người ta càng khát vọng thêm.
Kỷ An Ninh run rẩy. Trong cổ họngkhôngnhìn được phát taâmthanh làm Văn Dụ càng thêm máu nóng sôi trào.
Văn Dụ bị căng đến đau. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Nhưng dù trần xe cao, cuối cùng cũngkhôngphải nơi thích hợp để làm. Huống hồ,anhđãsớm nhìn ra Kỷ An Ninhkhôngcó kinh nghiệm, lần đầu củacôkhôngnên phát sinh ở chỗ như thế này.
“Đến chỗanhđi.” Văn Dụ cắn lỗ tai Kỷ An Ninhnói.
Thân thểđangchìm trongsựthư giãn và khoái cảm, Kỷ An Ninh phút chốc tỉnh táo lại, lý trí lần nữa quay về.
“Em, em phải về nhà...”cômuốn túm tay Văn Dụ. Giọng như mất tiếng, hô hấp vẫn còn lộn xộn, trongkhônggian u tối này lại càng quyến rũ.
Văn Dụ biết Kỷ An Ninh muốn trốn.anhnhịn lâu lắm rồi, hôm nay sao có thể dễ dàng tha chocô.
“khôngđược.”anhngang nhiên cự tuyệt,nhẹcắn tai Kỷ An Ninh, đầu lưỡi duỗi vào.
Cả thân thể Kỷ An Ninh đều run rẩy: “Văn Dụ!”
Ngón tay Văn Dụ nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, kéo khóa quần, giải phóng tiểu đệđangđau nhức kia, lôi kéo tay Kỷ An Ninh ấn về phía đó.
Kỷ An Ninh tựa vào đầu vai Văn Dụ phát ra tiếng kêu sợ hãi trầm thấp, bối rối nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấmkhôngchịu buông ra, cùng Văn Dụ phân cao thấp.
Hô hấp Văn Dụ nặng nề, mềm giọng cầu xin bên taicô: “An Ninh, Kỷ An Ninh...”
An Ninh...
Kỷ An Ninh...
Đêm khuya, trong phòng giam, người đàn ông trẻ tuổiđangchờ đợi cái chết đến, nhớ kỹ têncômà thủ dâm.
Lông mi Kỷ An Ninh khẽ run, mở mắt ra.
cônhớ tới lúc đócôkhôngsờ được mặt,khôngchạm được bờ môianh.cônhớ lúc đó mình lơ lửng trongkhôngkhí, che mặt khóc nức nở đầy bi thương.
Văn Dụ chăm chú nắm chặt cổ tay Kỷ An Ninh, đểcôkhôngtránh thoát được. Nhưnganhkhôngdám dùng sức quá lớn, sợ làmcôbị đau.
Cổ tay Kỷ An Ninh bỗng nhiên giảm lực, bắt đầu trở nênnhẹnhàng.
Văn Dụ mò tới taycô. Kỷ An Ninh mở nắm tay,nhẹnhàng mở ra.
Văn Dụ vui mừng khôn siết, đem taycôấn xuống.
Mặt Kỷ An Ninh chôn vào đầu vai Văn Dụ, nghĩ đến thứ nóng hổi trong lòng bàn tay.côcàngkhôngdám nhìn, lúng túngnói: “Em, emkhông...”
“khôngsao đâu, bảo bối ~” Văn Dụ cắn lỗ taicô, “anhsẽdạy em!”
Thứ bảy là khoảng thời gian mọi người ra ngoài vui chơi.
Trong phòng hội sở, Phùng Kim Hải nghiêng chân hỏi Lý Hách: “Văn Dụ có đếnkhông?”
“Tới.” Lý Hách vừa cúp điện thoại cảu Văn Dụ, “Nó vừa đưa bạngáivề nhà,đangtrênđường đến.”
Phùng Kim Hải cười mắng: “Tiểu tử này, trọng sắc khinh bạn! Đợi nó tới ông đây nhất định phải phạt rượu!”
Cònnói: “côbạngáinày của nó cũng ngoanthậtđấy, mỗi ngày cứ ru rú ở nhàkhôngra ngoài à?”
Lý Háchnói: “Vẫn cònnhỏmà, mới học năm nhất.” Lớn tuổimộtchút cũng rộng rãi hơn, từng gặp qua nhiều loại congái, đối với kiểu congáingoan ngoãn như Kỷ An Ninh càng phá lệ rộng rãi.
Phùng Kim Hải đột nhiên phản ứng.
“Chờ chút? Nó đưa bạngáivề nhà rồi?”hắnchấn kinh.
Lúc tối còn đăng ảnh tình cảm lên vòng bạn bè, tiếp theo chẳng lẽkhôngphải làmộtkhắc xuân tiêu giá ngàn vàng à?
Tên tiểu tử Văn Dụ kia từ lúc nào trở thành con trai nhà lành giữ gìn trinh tiết rồi? Vậy mà đưa người ta về nhà?
Lý Hách ngậm thuốc cười cười.
“Tiểu Dụ a...”hắnthong thảnói, “Lần này bại.”
Văn Dụ chạy tới, vừa vào cửađãbị Phùng Kim Hải ép ngồi vào ghế salon.
anhtự giơ tay chịu phạt: “Ok, ok, tôi tự phạt ba chén!”
Phùng Kim Hải thấyanhthức thời mới chịu buông thaanh, trêu chọc: “Tôi nhìn cậu đăng lên vòng bạn bè, còn tưởng hôm nay cậukhôngtới. Ái chà chà!” Còn dò xétanhtừtrênxuống dưới, ánh mắt nhìn vào giữa hai chânanhcòn nấn námộttrận, trong lòng nghi ngờ có khi nàoanhbị gì khónói.
“Đệch!” Văn Dụ nhắc chân đạphắn.
Chơi đùa nhốn nháomộthồi, Lý Hách và Phùng Kim Hải đều quan sát thấy Văn Dụ hôm nay có gì đó khác lạ.
anhđangbưng ly,mộttay khoác lên lưng ghế, cả ngườihiệnlên trạng thái vừa buông lỏng lại vừa thỏa mãn. Nếu mở to mắt nhìn kỹ còn có thể thấy khóe mắt đuôi mày còn lưu lại mấy phần ý xuân.
Này mẹ nó... Tuyệt đối đây trạng thái sau khi xong việc!
Phùng Kim Hải và Lý Hách trao đổi mắt, nháy mắtmộtcái,mộttráimộtphải ngồi cạnh Văn Dụ, đem kẹpanhở giữa.
Văn Dụ: “...” Hai người này bị sao đây? Đột nhiên muốn trình diễn Đoạn Bối Sơn (GAY) à?
“Tránh ra chút, tránh ra chút, phòng lớn thế này, chen cái gì?”anhtrái đẩy phải cản. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
“Tiểu tử ngươi, đừng giả bộ nữa.” Lý Hách cần điếu thuốc cười, “Thànhthậtkhia báo, hôm nay làm gì rồi?mộtmặt xuân sắc!”
Phùng Kim Hải cũng nháy mắt ra hiệu: “nói, có phải xơi được rồikhông?”
“Cái rắm!” Việc quan hệ với Kỷ An Ninh, Văn Dụ theo bản năng bảo vệcô, “Đừng đoán mò.”
“Lại dám bất kính với mấyanh!” Phùng Kim Hải đứng lên muốn đánhanh.
Văn Dụ ỷ vào việc mình luyện võ, phản chếhắn.
“Ôi ôi ôi ôi! Lý Hách, mau cạo chết nó!” Phùng Kim Hải kêu lên đau đớn.
Lý Hách vui sướng đứngmộtbên xem hai người đánh nhau, mồmthìđáp ứng, môngkhôngchuyển ổ.
Văn Dụ cười mắng: “Làmanh!” Buông Phùng Kim Hải, đứng lên muốnđi.
Phùng Kim Hải hô to: “điđâu đấy?”
Văn Dụ: “Phòng vệ sinh!”
Ai biết vừa đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Tiền Hạo Nhiênđangép Tôn Nhã Nhàn vào tường, hôn đến tình dục dâng trào.
Hai người căn bảnkhôngpháthiệnVăn Dụ mở cửa.
Văn Dụ: “...”
Bất đắc dĩ trợn mắtmộtcái, đóng cửa lại, đẩy cửa phòng bao,đira phòng vệ sinh ở bên ngoài.
Tối hôm đó, Triệu Thần cũngđicùng bạn bè đến đây chơi.
Ở bãi đỗ xe, vừa bước xuống xe,đãnhìn thấymộtchiếc siêu xe phiên bản giới hạn toàn thế giới. Mặc dù bãi đỗ xe này tụ tập nhiều xe sang trọng, chiếc siêu xe này vẫn vô cùng nổi bật.
Triệu Thần nhịnkhôngđược “Wow~”mộttiếng.
mộtngười bạn củahắnta bỗng “A”mộttiếng,nói: “Đây xeanhhọ tao.”
Người bên ngoài hỏi: “anhhọ nào cơ?”
Lại có ngườinói: “Nhìn cái xe nàythìcòn có thể là ai, đương nhiên là vị thái tử Lý gia kia rồi.”
“Đúng vậy.” Bạn Triệu Thầnnói, “anhhọ taoyêuxe có tiếng, đâykhôngphải xeanhấy thích nhất à.anhấy thích nhất là chiếc xe thể thao Maybach này.”
Có người kinh ngạc: “Maybach... Có xe thể thao?”
Chiếc xe kia quá nổi tiếng trong vòng, Triệu Thần cũng từng nghe qua, lập tức tiếp lời: “Sản xuất riêng, đồ đần! 1600 vạn đấy!”
Mấy người vừađivừa phát raâmthanh vô cùng hâm mộ.
đithang máy lên tầng, có quản lý dẫn bọn họ tới phòng baođãđược đặt trước. Bạn Triệu Thần cúi đầu loay hoay đọc điện thoạimộtlúc, bỗng nhiên ngẩng đầunói: “anhhọ tao cũng ở tầng này, taođiqua chào hỏianhấy tí.”
Triệu Thần cũng là người thích luồn cúi, mắt đảo quanh,nói: “Taođivới mày.”
Văn Dụ ở trong nhà vệ sinh, rửa tay, đứng trước gương soi trái soi phải. Trong lòng tự nhủ, bộ dạng mình cũng đâu có gì đặc biệt, sao đám gia hỏa nàyanhmắt tốt thế nhỉ, thế mà cũng nhìn ra.
Mặc dù hôm naykhôngvượt rào, nhưng Văn Dụ quả thựcđãnhịn quá lâu, đột nhiên được giải phóng, tinh thần cả người cũngkhônggiống bình thường. Là doanhkhôngnhận ra mà thôi.
Còn chưa trở lại phòng bao, cáchmộtđoạn liền thấy Lý Háchđangđứng trước cửa phòngnóichuyện với hai người nữa. Trong đó cómộtngười nhìn khá quen mắt, Văn Dụkhôngkhỏi nhìn kĩ chút.
anhđiquathìhai người kiađãquay người rờiđi. Văn Dụ hỏi: “Ai thế?”
“mộtđứa em họ bà con xa tới chào hỏi.” Lý Háchnói.mộtngười khác là tới làm quen. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Hóa ra là em họ Lý Hách, sao lại ở cùng với Triệu Thần.
Văn Dụđangnghĩ ngợi, Lý Háchnóitiếp: “Mới từ thành phố Du đến đây, sau này ở đây luôn, bạn bè nó mở tiệc đón gió tẩy trần.”
Văn Dụ dừng bước, lặp lạimộtlần: “Thành phố Du?”
Lý Hách kinh ngạc quay đầu, hỏi: “Thế nào?”
Văn Dụ biểu lộ khó lường.
Trong phòng, Tiền Hạo Nhiên vè Tôn Nhã Nhànđãbước ra khỏi nhà vệ sinh.
Trông thấy Văn Dụ, Tiền Hạo Nhiên liền đứng lênđivề phíaanh.
Bây giờ Tôn Nhã Nhàn được tân trang từ đầu đến chân, rất có mấy phần bộ dáng, cũng coi như có thể mang ra ngoài.côta thoáng nhìn qua,côta vẫn luôn sợ Văn Dụ, thấy Văn Dụ căn bảnkhôngchú ýcôta liền thu hồi ánh nhìn. Ở chỗ này, thân phậncôta chỉ là bạngáiTiền Hạo Nhiên, tình cảm bạn bè với Văn Dụ coi như bằngkhông.
Tiền Hạo Nhiên cùng Văn Dụ ra ngoài cửanóichuyện.
“Thế nào rồi? Người tôi tìm cho cậu.” Tiền Hạo Nhiên hỏi.
“Vẫn chưa trở lại.” Văn Dụnói.
Tiền Hạo Nhiên cũngkhônghỏi Văn Dụ muốn tra cái gì, chỉ cam đoan vớianh: “Tôi tìm người này từ nhà ông ngoại bên kia, năng lực tuyệt đốikhôngvấn đề.”
Văn Dụ ôm bả vaihắnnói: “Cảm ơn.”
Người Văn Dụ chờ trở lại vào tuần thứ hai tháng mười hai.
Người kia đưa cho Văn Dụmộttúi văn kiện bằng da trâu. Văn Dụ mở ra xem xét, chỉ có vài trang giấy mỏng, nhíu màynói: “Sao ít thế?”
“Chỉ tra được từng ấy.” Người kia cường điệunói, “côbé này rất đơn giản.”
Văn Dụ nâng mấy tờ giấy lên, tập trung đọc kĩ.
Cuộc đời Kỷ An Ninh đều được ghi lạitrênmấy tờ giấy này.
“côbé này lúcnhỏgia cảnh cũngkhôngtệ lắm, ngoại trừ việc mẹ qua đời sớm. Bố bận rộn suốt ngày, vẫn luôn được bà ngoại chăm sóc.” Người kianói, “Bố là Kỷ Thái Hòa ban đầu làm ăn cũngkhôngtệ lắm, sau đó tin nhầm bạn bè, đầu tư vàomộthạng mục, kết quả khiến bản thân bị lỗ nặng. Toàn bộ tài sản của người này đều chuyển hết vào nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, liền đánh chủ ý lên mẹ vợ. Dỗ dành mẹ vợ bán nhà ở, ôm khoản vay chạy trốn. Congáicũngkhôngcần.”
Kiểu tình huống như vậythậtra cũng dễ hiểu. Nếu bán nhà cửa dùng tiền đó để trả nợ chưa chắcđãtrả hết. Tự mình ôm tiền chạy, đợi ngày khác đông sơn tái khởi.
Chỉ là mẹ vợthìthôiđi, congáiruột cũngkhôngcần, đúng là điên rồi.
mộtbà lão vớimộtcôbé vừa mới lên sơ trung,khôngnhà để ở, đối mặt vớimộtđám chủ nợ suốt ngày ép trả nợ, vất vả cỡ nào có thể hiểu được.
Văn Dụthậtmuốn mắng mẹ nó.
Mấy cái đằng sau về sinh hoạt của Kỷ An Ninh hơi khái quát, đại khái là bà lão mangcôlàm sao mưu sinh, hai người mất nhà,điđến chỗ nào, trải qua sinh hoạt như thế nào.khôngcó nội dung nào mang tính miêu tả, hoàn toàn là trần thuật khách quan.
Sau đó là tình huống trong trường của Kỷ An Ninh.
“khôngtra được cái gì khác sao?” Văn Dụ nhìn xong quay ra hỏi.
“khôngphảikhôngtra được.” Người kia nhìn Văn Dụ nhíu mày, biện hộ cho bản thân, “Là tình huống mà ngài muốn biết rất có khả năngkhôngtồn tại. Trường học củacôbé này là trường trọng điểm, phong cách trường học rất nghiêm khắc,khôngnghenóicósựkiện bắt nạt nào phát sinh. Tới thăm cũng chỉ có mấy người bạn học, cũng đềunóilà lúc đó đều bận rộn học tập, bao gồm cảcôbé này. Cuộc sống cao trung vô cùng đơn giản, cũngkhôngcósựkiện nào đặc biệt xảy ra. Chí ít làkhôngxảy ra ở trong trường.”
Nhưng Kỷ An Ninhsẽkhônglừaanh. Lúccôngẫu nhiên tiết lộ chuyện cũ, thần sắc lóe lên trong mắt càngkhônggạt được.
cônhất địnhđãtrải qua cái gì đó.
Văn Dụ sờ cầm suy tưmộthồi, quyết định đổi sang phương án điều tra khác.
“anhtra giúp tôimộtchút về người khác.”anhnói, “Tên là Triệu Thần, thiếu gia công ty dược Thịnh Đằng, bây giờđanghọc năm hai ở Hoa đại. Nhưng lúc trước từng ở thành phố Du. Hình...”
Người kia vở cầm bút vở ghi chép vừanói:”Gọi tôi lão Hình là được.”
Văn Dụ gật đầunói: “Lão Hình,anhgắng điều tra thêm, lúc Triệu Thần còn ở thành phố Du có gặp Kỷ An Ninhkhông.”
anhkhôngtruy cứu vụ trướckhôngtra được tin tức gì hữu dụng, lão Hình thở dàimộthơinói: “Được, Văn thiếu.”
trênbàn ăn, Văn Dụ hỏi: “Chuyền nữ sinh họ Vu kia là thế nào?”
Kỷ An Ninh kinh ngạc nhìnanhmộtcái.
Văn Dụ thần sắc tự nhiên hỏi: “Lúc chờ em, Mã ca cónóivớianh.nóilà sinh viên trường mìnhthìphải? Cùng lớp em à?”
“khôngphải.” Kỷ An Ninhnói, “Là đồng hương Mạnh Hân Vũ. Ban đầucôấy muốn em giới thiệu tới NL làm thêm, em từ chối.côấy lại nghenóiemđanglàm người mẫu quảng cáo, kiếm tiền được, lạinóimuốn em giúpcôấy giới thiệu cái này. Em nhờ Hân Vũnóiđây là do trang web đăng giúp thôi,côấy nghe được tên của Hỏa Dực, trực tiếp nhắn email tới hòm thư của Mã ca tự tiến cử mình,nóilà do em giới thiệu.”
“khôngsao đâu, emnóivới Mã ca rồi, emkhônggiới thiệucôấy.”
Văn Dụ nghiêm túc nghe Kỷ An Ninh tường thuật lại quá trình,thậtra Mã cađãbáo cáo vớianhmộtlần rồi, nhưng lại nghe Kỷ An Ninh kể lạimộtlần, nghe racôcũngkhôngphải dễ bắt nạt, lúc từ chốithìvẫn biết từ chối,anhvẫn cảm thấy vui vẻ.
Giờ ở trong lòng Văn Dụ, Kỷ An Ninh chính là người củaanh.
Hàm nghĩa “người củaanh” nghĩa là thuộc sở hữu củaanh, cũng đượcanhbảo vệ.
Văn Dụ là ngườikhôngchứa nổi hạt cát trong mắt. Đối vớianhmànói, bất luận là kẻ nào cũngkhôngđược nắt nạt Kỷ An Ninh, chửi bớicôcũngkhôngđược.
Lợi dụng Kỷ An Ninh cũngkhôngđược phép.
Nhưng trong lòng Kỷ An Ninh tự hiểu, cũng biết cách từ chối, tâm trạng Văn Dụ rất tốt,khôngsinh ra lệ khí gì.
anhnhìn ảnh của Vu Hà,anhchưa từng gặpcôgáinày. Kỷ An Ninh bảoanhkhôngcần để ý,anhgật đầu đáp ứng, đểcôđixử lý.
trênbàn ăn,anhân cần chia thức ăn chocô.
Rượu làmộtthứ kỳ diệu. Uốngmộtchútkhôngsay lắm nhưng lạinóira những điều bình thườngkhôngnói, làm những chuyện bình thường vốnkhônglàm.
Kỷ An Ninh ở trong xe cùng Văn Dụ môi lưỡi lộn xộn,khôngbiết là mìnhđangđoạt lấy hay là bị đoạt lấy.
Văn Dụ thò tay vào trong quần áocô. Bàn tay đầy lửa nóng, bởi vì tập thể hình mà có chút thô ráp, trượt qua từng đoạn eo xoa nắn.
Cảm giác kiathậtsựdễ chịu. Nhưmộtcơn đói được làm dịu, nhưng lại làm người ta càng khát vọng thêm.
Kỷ An Ninh run rẩy. Trong cổ họngkhôngnhìn được phát taâmthanh làm Văn Dụ càng thêm máu nóng sôi trào.
Văn Dụ bị căng đến đau. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Nhưng dù trần xe cao, cuối cùng cũngkhôngphải nơi thích hợp để làm. Huống hồ,anhđãsớm nhìn ra Kỷ An Ninhkhôngcó kinh nghiệm, lần đầu củacôkhôngnên phát sinh ở chỗ như thế này.
“Đến chỗanhđi.” Văn Dụ cắn lỗ tai Kỷ An Ninhnói.
Thân thểđangchìm trongsựthư giãn và khoái cảm, Kỷ An Ninh phút chốc tỉnh táo lại, lý trí lần nữa quay về.
“Em, em phải về nhà...”cômuốn túm tay Văn Dụ. Giọng như mất tiếng, hô hấp vẫn còn lộn xộn, trongkhônggian u tối này lại càng quyến rũ.
Văn Dụ biết Kỷ An Ninh muốn trốn.anhnhịn lâu lắm rồi, hôm nay sao có thể dễ dàng tha chocô.
“khôngđược.”anhngang nhiên cự tuyệt,nhẹcắn tai Kỷ An Ninh, đầu lưỡi duỗi vào.
Cả thân thể Kỷ An Ninh đều run rẩy: “Văn Dụ!”
Ngón tay Văn Dụ nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, kéo khóa quần, giải phóng tiểu đệđangđau nhức kia, lôi kéo tay Kỷ An Ninh ấn về phía đó.
Kỷ An Ninh tựa vào đầu vai Văn Dụ phát ra tiếng kêu sợ hãi trầm thấp, bối rối nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấmkhôngchịu buông ra, cùng Văn Dụ phân cao thấp.
Hô hấp Văn Dụ nặng nề, mềm giọng cầu xin bên taicô: “An Ninh, Kỷ An Ninh...”
An Ninh...
Kỷ An Ninh...
Đêm khuya, trong phòng giam, người đàn ông trẻ tuổiđangchờ đợi cái chết đến, nhớ kỹ têncômà thủ dâm.
Lông mi Kỷ An Ninh khẽ run, mở mắt ra.
cônhớ tới lúc đócôkhôngsờ được mặt,khôngchạm được bờ môianh.cônhớ lúc đó mình lơ lửng trongkhôngkhí, che mặt khóc nức nở đầy bi thương.
Văn Dụ chăm chú nắm chặt cổ tay Kỷ An Ninh, đểcôkhôngtránh thoát được. Nhưnganhkhôngdám dùng sức quá lớn, sợ làmcôbị đau.
Cổ tay Kỷ An Ninh bỗng nhiên giảm lực, bắt đầu trở nênnhẹnhàng.
Văn Dụ mò tới taycô. Kỷ An Ninh mở nắm tay,nhẹnhàng mở ra.
Văn Dụ vui mừng khôn siết, đem taycôấn xuống.
Mặt Kỷ An Ninh chôn vào đầu vai Văn Dụ, nghĩ đến thứ nóng hổi trong lòng bàn tay.côcàngkhôngdám nhìn, lúng túngnói: “Em, emkhông...”
“khôngsao đâu, bảo bối ~” Văn Dụ cắn lỗ taicô, “anhsẽdạy em!”
Thứ bảy là khoảng thời gian mọi người ra ngoài vui chơi.
Trong phòng hội sở, Phùng Kim Hải nghiêng chân hỏi Lý Hách: “Văn Dụ có đếnkhông?”
“Tới.” Lý Hách vừa cúp điện thoại cảu Văn Dụ, “Nó vừa đưa bạngáivề nhà,đangtrênđường đến.”
Phùng Kim Hải cười mắng: “Tiểu tử này, trọng sắc khinh bạn! Đợi nó tới ông đây nhất định phải phạt rượu!”
Cònnói: “côbạngáinày của nó cũng ngoanthậtđấy, mỗi ngày cứ ru rú ở nhàkhôngra ngoài à?”
Lý Háchnói: “Vẫn cònnhỏmà, mới học năm nhất.” Lớn tuổimộtchút cũng rộng rãi hơn, từng gặp qua nhiều loại congái, đối với kiểu congáingoan ngoãn như Kỷ An Ninh càng phá lệ rộng rãi.
Phùng Kim Hải đột nhiên phản ứng.
“Chờ chút? Nó đưa bạngáivề nhà rồi?”hắnchấn kinh.
Lúc tối còn đăng ảnh tình cảm lên vòng bạn bè, tiếp theo chẳng lẽkhôngphải làmộtkhắc xuân tiêu giá ngàn vàng à?
Tên tiểu tử Văn Dụ kia từ lúc nào trở thành con trai nhà lành giữ gìn trinh tiết rồi? Vậy mà đưa người ta về nhà?
Lý Hách ngậm thuốc cười cười.
“Tiểu Dụ a...”hắnthong thảnói, “Lần này bại.”
Văn Dụ chạy tới, vừa vào cửađãbị Phùng Kim Hải ép ngồi vào ghế salon.
anhtự giơ tay chịu phạt: “Ok, ok, tôi tự phạt ba chén!”
Phùng Kim Hải thấyanhthức thời mới chịu buông thaanh, trêu chọc: “Tôi nhìn cậu đăng lên vòng bạn bè, còn tưởng hôm nay cậukhôngtới. Ái chà chà!” Còn dò xétanhtừtrênxuống dưới, ánh mắt nhìn vào giữa hai chânanhcòn nấn námộttrận, trong lòng nghi ngờ có khi nàoanhbị gì khónói.
“Đệch!” Văn Dụ nhắc chân đạphắn.
Chơi đùa nhốn nháomộthồi, Lý Hách và Phùng Kim Hải đều quan sát thấy Văn Dụ hôm nay có gì đó khác lạ.
anhđangbưng ly,mộttay khoác lên lưng ghế, cả ngườihiệnlên trạng thái vừa buông lỏng lại vừa thỏa mãn. Nếu mở to mắt nhìn kỹ còn có thể thấy khóe mắt đuôi mày còn lưu lại mấy phần ý xuân.
Này mẹ nó... Tuyệt đối đây trạng thái sau khi xong việc!
Phùng Kim Hải và Lý Hách trao đổi mắt, nháy mắtmộtcái,mộttráimộtphải ngồi cạnh Văn Dụ, đem kẹpanhở giữa.
Văn Dụ: “...” Hai người này bị sao đây? Đột nhiên muốn trình diễn Đoạn Bối Sơn (GAY) à?
“Tránh ra chút, tránh ra chút, phòng lớn thế này, chen cái gì?”anhtrái đẩy phải cản. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
“Tiểu tử ngươi, đừng giả bộ nữa.” Lý Hách cần điếu thuốc cười, “Thànhthậtkhia báo, hôm nay làm gì rồi?mộtmặt xuân sắc!”
Phùng Kim Hải cũng nháy mắt ra hiệu: “nói, có phải xơi được rồikhông?”
“Cái rắm!” Việc quan hệ với Kỷ An Ninh, Văn Dụ theo bản năng bảo vệcô, “Đừng đoán mò.”
“Lại dám bất kính với mấyanh!” Phùng Kim Hải đứng lên muốn đánhanh.
Văn Dụ ỷ vào việc mình luyện võ, phản chếhắn.
“Ôi ôi ôi ôi! Lý Hách, mau cạo chết nó!” Phùng Kim Hải kêu lên đau đớn.
Lý Hách vui sướng đứngmộtbên xem hai người đánh nhau, mồmthìđáp ứng, môngkhôngchuyển ổ.
Văn Dụ cười mắng: “Làmanh!” Buông Phùng Kim Hải, đứng lên muốnđi.
Phùng Kim Hải hô to: “điđâu đấy?”
Văn Dụ: “Phòng vệ sinh!”
Ai biết vừa đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Tiền Hạo Nhiênđangép Tôn Nhã Nhàn vào tường, hôn đến tình dục dâng trào.
Hai người căn bảnkhôngpháthiệnVăn Dụ mở cửa.
Văn Dụ: “...”
Bất đắc dĩ trợn mắtmộtcái, đóng cửa lại, đẩy cửa phòng bao,đira phòng vệ sinh ở bên ngoài.
Tối hôm đó, Triệu Thần cũngđicùng bạn bè đến đây chơi.
Ở bãi đỗ xe, vừa bước xuống xe,đãnhìn thấymộtchiếc siêu xe phiên bản giới hạn toàn thế giới. Mặc dù bãi đỗ xe này tụ tập nhiều xe sang trọng, chiếc siêu xe này vẫn vô cùng nổi bật.
Triệu Thần nhịnkhôngđược “Wow~”mộttiếng.
mộtngười bạn củahắnta bỗng “A”mộttiếng,nói: “Đây xeanhhọ tao.”
Người bên ngoài hỏi: “anhhọ nào cơ?”
Lại có ngườinói: “Nhìn cái xe nàythìcòn có thể là ai, đương nhiên là vị thái tử Lý gia kia rồi.”
“Đúng vậy.” Bạn Triệu Thầnnói, “anhhọ taoyêuxe có tiếng, đâykhôngphải xeanhấy thích nhất à.anhấy thích nhất là chiếc xe thể thao Maybach này.”
Có người kinh ngạc: “Maybach... Có xe thể thao?”
Chiếc xe kia quá nổi tiếng trong vòng, Triệu Thần cũng từng nghe qua, lập tức tiếp lời: “Sản xuất riêng, đồ đần! 1600 vạn đấy!”
Mấy người vừađivừa phát raâmthanh vô cùng hâm mộ.
đithang máy lên tầng, có quản lý dẫn bọn họ tới phòng baođãđược đặt trước. Bạn Triệu Thần cúi đầu loay hoay đọc điện thoạimộtlúc, bỗng nhiên ngẩng đầunói: “anhhọ tao cũng ở tầng này, taođiqua chào hỏianhấy tí.”
Triệu Thần cũng là người thích luồn cúi, mắt đảo quanh,nói: “Taođivới mày.”
Văn Dụ ở trong nhà vệ sinh, rửa tay, đứng trước gương soi trái soi phải. Trong lòng tự nhủ, bộ dạng mình cũng đâu có gì đặc biệt, sao đám gia hỏa nàyanhmắt tốt thế nhỉ, thế mà cũng nhìn ra.
Mặc dù hôm naykhôngvượt rào, nhưng Văn Dụ quả thựcđãnhịn quá lâu, đột nhiên được giải phóng, tinh thần cả người cũngkhônggiống bình thường. Là doanhkhôngnhận ra mà thôi.
Còn chưa trở lại phòng bao, cáchmộtđoạn liền thấy Lý Háchđangđứng trước cửa phòngnóichuyện với hai người nữa. Trong đó cómộtngười nhìn khá quen mắt, Văn Dụkhôngkhỏi nhìn kĩ chút.
anhđiquathìhai người kiađãquay người rờiđi. Văn Dụ hỏi: “Ai thế?”
“mộtđứa em họ bà con xa tới chào hỏi.” Lý Háchnói.mộtngười khác là tới làm quen. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Hóa ra là em họ Lý Hách, sao lại ở cùng với Triệu Thần.
Văn Dụđangnghĩ ngợi, Lý Háchnóitiếp: “Mới từ thành phố Du đến đây, sau này ở đây luôn, bạn bè nó mở tiệc đón gió tẩy trần.”
Văn Dụ dừng bước, lặp lạimộtlần: “Thành phố Du?”
Lý Hách kinh ngạc quay đầu, hỏi: “Thế nào?”
Văn Dụ biểu lộ khó lường.
Trong phòng, Tiền Hạo Nhiên vè Tôn Nhã Nhànđãbước ra khỏi nhà vệ sinh.
Trông thấy Văn Dụ, Tiền Hạo Nhiên liền đứng lênđivề phíaanh.
Bây giờ Tôn Nhã Nhàn được tân trang từ đầu đến chân, rất có mấy phần bộ dáng, cũng coi như có thể mang ra ngoài.côta thoáng nhìn qua,côta vẫn luôn sợ Văn Dụ, thấy Văn Dụ căn bảnkhôngchú ýcôta liền thu hồi ánh nhìn. Ở chỗ này, thân phậncôta chỉ là bạngáiTiền Hạo Nhiên, tình cảm bạn bè với Văn Dụ coi như bằngkhông.
Tiền Hạo Nhiên cùng Văn Dụ ra ngoài cửanóichuyện.
“Thế nào rồi? Người tôi tìm cho cậu.” Tiền Hạo Nhiên hỏi.
“Vẫn chưa trở lại.” Văn Dụnói.
Tiền Hạo Nhiên cũngkhônghỏi Văn Dụ muốn tra cái gì, chỉ cam đoan vớianh: “Tôi tìm người này từ nhà ông ngoại bên kia, năng lực tuyệt đốikhôngvấn đề.”
Văn Dụ ôm bả vaihắnnói: “Cảm ơn.”
Người Văn Dụ chờ trở lại vào tuần thứ hai tháng mười hai.
Người kia đưa cho Văn Dụmộttúi văn kiện bằng da trâu. Văn Dụ mở ra xem xét, chỉ có vài trang giấy mỏng, nhíu màynói: “Sao ít thế?”
“Chỉ tra được từng ấy.” Người kia cường điệunói, “côbé này rất đơn giản.”
Văn Dụ nâng mấy tờ giấy lên, tập trung đọc kĩ.
Cuộc đời Kỷ An Ninh đều được ghi lạitrênmấy tờ giấy này.
“côbé này lúcnhỏgia cảnh cũngkhôngtệ lắm, ngoại trừ việc mẹ qua đời sớm. Bố bận rộn suốt ngày, vẫn luôn được bà ngoại chăm sóc.” Người kianói, “Bố là Kỷ Thái Hòa ban đầu làm ăn cũngkhôngtệ lắm, sau đó tin nhầm bạn bè, đầu tư vàomộthạng mục, kết quả khiến bản thân bị lỗ nặng. Toàn bộ tài sản của người này đều chuyển hết vào nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, liền đánh chủ ý lên mẹ vợ. Dỗ dành mẹ vợ bán nhà ở, ôm khoản vay chạy trốn. Congáicũngkhôngcần.”
Kiểu tình huống như vậythậtra cũng dễ hiểu. Nếu bán nhà cửa dùng tiền đó để trả nợ chưa chắcđãtrả hết. Tự mình ôm tiền chạy, đợi ngày khác đông sơn tái khởi.
Chỉ là mẹ vợthìthôiđi, congáiruột cũngkhôngcần, đúng là điên rồi.
mộtbà lão vớimộtcôbé vừa mới lên sơ trung,khôngnhà để ở, đối mặt vớimộtđám chủ nợ suốt ngày ép trả nợ, vất vả cỡ nào có thể hiểu được.
Văn Dụthậtmuốn mắng mẹ nó.
Mấy cái đằng sau về sinh hoạt của Kỷ An Ninh hơi khái quát, đại khái là bà lão mangcôlàm sao mưu sinh, hai người mất nhà,điđến chỗ nào, trải qua sinh hoạt như thế nào.khôngcó nội dung nào mang tính miêu tả, hoàn toàn là trần thuật khách quan.
Sau đó là tình huống trong trường của Kỷ An Ninh.
“khôngtra được cái gì khác sao?” Văn Dụ nhìn xong quay ra hỏi.
“khôngphảikhôngtra được.” Người kia nhìn Văn Dụ nhíu mày, biện hộ cho bản thân, “Là tình huống mà ngài muốn biết rất có khả năngkhôngtồn tại. Trường học củacôbé này là trường trọng điểm, phong cách trường học rất nghiêm khắc,khôngnghenóicósựkiện bắt nạt nào phát sinh. Tới thăm cũng chỉ có mấy người bạn học, cũng đềunóilà lúc đó đều bận rộn học tập, bao gồm cảcôbé này. Cuộc sống cao trung vô cùng đơn giản, cũngkhôngcósựkiện nào đặc biệt xảy ra. Chí ít làkhôngxảy ra ở trong trường.”
Nhưng Kỷ An Ninhsẽkhônglừaanh. Lúccôngẫu nhiên tiết lộ chuyện cũ, thần sắc lóe lên trong mắt càngkhônggạt được.
cônhất địnhđãtrải qua cái gì đó.
Văn Dụ sờ cầm suy tưmộthồi, quyết định đổi sang phương án điều tra khác.
“anhtra giúp tôimộtchút về người khác.”anhnói, “Tên là Triệu Thần, thiếu gia công ty dược Thịnh Đằng, bây giờđanghọc năm hai ở Hoa đại. Nhưng lúc trước từng ở thành phố Du. Hình...”
Người kia vở cầm bút vở ghi chép vừanói:”Gọi tôi lão Hình là được.”
Văn Dụ gật đầunói: “Lão Hình,anhgắng điều tra thêm, lúc Triệu Thần còn ở thành phố Du có gặp Kỷ An Ninhkhông.”
anhkhôngtruy cứu vụ trướckhôngtra được tin tức gì hữu dụng, lão Hình thở dàimộthơinói: “Được, Văn thiếu.”
Bình luận facebook