• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bị phú nhị đại theo đuổi (2 Viewers)

  • Chương 67

Editor: tiểu mao
Kỷ An Ninh cắn môi, cuối cùng vẫn nhận ra cái gì quan trọng hơn, lạimộtlần nữa tù chối Văn Dụ. Lý do được dùng đương nhiên vẫn là bà ngoại.
thậtrathìcái này cũngkhôngcoi là lấy cớ.côđúng làkhôngthể nàođicả đêmkhôngvề.
Văn Dụ mặc dù muốn nếm thử, nhưng cũngkhôngthấy ngạc nhiên khi bịcôtừ chối. Dù sao Kỷ An Ninh là người thế nàoanhbiếtrõ, tình huống củacôanhcũng biết.
Nhưnganhvẫnkhôngche giấu thất vọng, những tâm tình nàykhôngcần thiết phải che dấu mà nên để cho đối phương hiểurõ.
Quả nhiên trong mắt Kỷ An Ninh có chútkhôngđành lòng,cônhỏgiọngnói: “khôngthìtìmmộtchỗ dừng xe, em giúpanh…Làmmộtchút?”
“Quênđi, giờ muộn quá, em về sớm rồi nghỉ ngơiđi.” Văn Dụ cười nhéo nhéo mặtcônói.
anhbiểu lộ cảm xúc chính là muốn nhìn thấy thái độ này củacô. Giống như mấycôgáisau khi cãi nhau với bạn trai liền tức giận giả bộkhôngđể ý nhưng trong lòng vẫn muốn ngườiyêutới dỗ dành.
Thái độ của Kỷ An Ninh làm cho Văn Dụ rất hài lòng.
Nhưng tới khu tập thể Hoa đại, Văn Dụ lôi ramộtcái túi từtrênxe, noi: “đi,anhđưa em lên lầu, có chút chuyện muốnnóivới em.”
Kỷ An Ninh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Văn Dụnói: “Lên phòng rồinói.”
Gần tới nửa đêm, ở trong đêmnóichuyện đúng là lạnh run người. Kỷ An Ninh để Văn Dụ lên lầu, vào phòng ngồi.
Đèn phòng kháchkhôngmở, nhưng TV cònđangbật,đangchiếumộttiết mục, chiếu cả phòng xanh xanh tím tím. Kỷ An Ninh pháthiệngần đây bà ngoạikhôngtắt TV.
côcởi áo khoác, rón rén vào phòng ngủ nhìnmộtchút, lại rón rén lui ra ngoài,nhẹđóng chặt cửa,nhẹnhàng thởmộthơinói: “Bà ngủ rồi.”
Vừa quay đầu liền bị Văn Dụ chặn môi.
Chóp mũi đều là mùi hương của Văn Dụ.
Mặc dùanhkhônguống rượu, nhưnganhhút thuốc. Đầu lưỡi hơi chát, linh xảo câu quấn, quấy mút, kích động dục vọng sâu trong linh hồn Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh bịanhđặttrênvách tường, ép chặt, hai thân thể như muốn hòa với nhau.
Hồi lâu sau,anhmới buông môicô, chỉ ômcô, đem mặt chôn vào mái tóc củacô.
Phản ứng thân thểanhlớn như vậy,khôngcách nào bỏ qua.mộtcử độngnhỏKỷ An Ninh cũngkhôngdám làm. Sợ kích thích đếnanh, rồi lạikhôngcách nào khống chế. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Nhưng Văn Dụ cũngkhôngxúc động,anhômcôtrongkhônggian u ám, đợi phản ứng sinh lý từ từ bình ổn.anhđối vớicôban đầu chỉ có dục vọng mãnh liệt,khôngbiết từ khi nàođãtrở nên dịu dàng như nước, chảynhỏtừng giọt dài.
Lồng ngực dày rộng này, bả vai kiên cố này, cái ôm ấp dễ chịukhôngnóinên lời này.
Cảm giác phản ứng của Văn Dụđangdầnđixuống, Kỷ An Ninh phát ramộttiếng than thở thỏa mãn, hai tay ôm eo mạnh mẽ hữu lực của Văn Dụ, cũngkhôngmuốn buông ra.
Hai người ôm nhau trongkhônggian u tối. TV đảm nhiệm phông nền kiakhôngngừng làm cho căn phòng biến đổi màu sắc.
Đây là lần đầu từ lúc bọn họ quen biết nhau, ôm nhau chặt nhất,mộtlần lâu nhất.
Bà ngoại trong phòng ngủ homộttiếng phá vỡ yên tĩnh.
Văn Dụ chợt nhớanhlên lầu để làm gì.anhbuông cánh tay, thấp giọngnói: “nóivới em chút chuyện.”
Kỷ An Ninh tựa vào lồng ngựcanhkhôngmuốn động, chỉ “Ừ”mộttiếng,nói: “anhnóiđi.”
Văn Dụ vịn bả vaicô, đẩycôranói: “đibật đènđi.”
Kỷ An Ninh chậm hai giây, mới lưu luyếnkhôngrời khỏi cái ôm ấm áp thoải mái dễ chịu này,đibật đèn, tắt TV.
Văn Dụ tránh chỗ sô pha bị sập, tìmmộtchỗ chắc chắn, đem giấy tờ trong văn kiện lôi ra,nóivới Kỷ An Ninh: “Em xem mấy cái này trướcđi.”
Kỷ An Ninh hiếu kì: “Cái gì vậy?”điqua nhận lấy, ngồi cạnh Văn Dụ.
Mới nhìn hai cái liền đổi sắc mặt, chợt ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn Văn Dụ: “anhcó ý gì?”
“Em ngheanhnóiđã,” Văn Dụ giải thích cặn kẽ chocô, “Hạng mục nhà Đại Ái này là do công ty bên dưới nhàanhlàm, đây làmộthãng mục dưỡng lão cấp cao, chuyên phục vụ những người lớn tuổi bị đãng trí, những trường hợp đặc biệt như nhồi máu não, nhồi máu cơ tim, liệt nửa người,… có nhân viên chuyên nghiệp, hộ lý chăm sóc tận tình.anhcó thể cam đoan với em, bà ngoại em nếu vào chỗ này, chất lượng sinh hoạt của bà tuyệt đối cómộtbước nhảy vọt lớn về chất.”
Văn Dụ hiển nhiênđãsớm làm xong bài tập, chuẩn bị thuyết phục Kỷ An Ninh trongmộtlần.
Bà ngoại giống như xiềng xích trói chặt lấy Kỷ An Ninh, mà Văn Dụ ở cùng với Kỷ An Ninh, cả hai cùng bị ảnh hưởng.
Văn Dụ muốn thay đổi sinh hoạt Kỷ An Ninh,anhđangbước từng bước, bà ngoại chính là bước cuối cùng cũng là bước quan trọng nhất.
Chất lượng sinh hoạthiệngiờ của bà ngoạithậtra cũngkhôngđược gọi là tốt, điều kiệnanhcung cấp cho bà ngoại tốt hơn so với điều kiện của Kỷ An Ninh. Văn Dụ tin chắc, lấy lí trí cùngsựtỉnh táo của Kỷ An Ninh,côsẽđưa rasựlựa chọn đúng đắn.
Kỷ An Ninh hiểurõý của Văn Dụ.anhmuốncôđưa bà ngoại đến viện dưỡng lão!
Kỷ An Ninh biết “nhà Đại Ái” này, kiếp trước sau khicôté chân chết, Văn Dụ liền sắp xếp bà đến viện dưỡng lão này.anhnóichính xáckhôngsai, Đại Ái đúng là có thể chăm sóc tốt cho bà ngoại.
Nhưng…
“khôngđược!” Kỷ An Ninh cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
Giọngcôrất kiên quyết, có phần vượt quá dự đoán của Văn Dụ.anhtới giờ chưa từng thấycôcó giọng điệu như thế với mấy chuyện kia.
“Đừng vội từ chối, em cứ tìm hiểu kĩ tình huống cụ thể trướcđi.” Văn Dụnói.
Nhưng Kỷ An Ninh cái gì cũngkhôngmuốn nghe,côlấy cớnói: “Loại dưỡng lão này quá cao cấp, emkhônggánh nổi.”
Văn Dụ nheo mắt, cẩn thận quan sát biểu cảm của Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninhkhôngtiếp xúc trực diện với mắtanh, dời mắt mà nhìn sang hướng khác.
“An Ninh, emđanglấy cớ,khôngthànhthậtrồi.” Văn Dụnói, “Em biếtrõanhcầm cái này tới là có ý gì.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
“Em biết.” Kỷ An Ninh lấy tay ấn trán, cánh tay đểtrênmặtcômộtcái bóng, “anhmuốn thay em nuôi bà ngoại. Chuyện nàykhôngđược.”
Văn Dụnói: “Em luôn khách sáo vớianh. Được thôi,anhkhôngthay em nuôi. Giờ emkhôngđủ sức,khôngcó nghĩa là sau này cùngkhôngđảm đương nổi. Nhưng trước khi em có thể gồng gánh nổi, em vẫn cònanhđây,anhkhôngthay em nuôi bà ngoại, nhưnganhcó thể thay em ứng ra. Sau này em có thể từ từ trảanh, nhưng đầu tiên, chúng ta cứ để bà được sống tốt trướcđãcó đượckhông?”
Kỷ An Ninh bắt đầu gặm ngón tay. Lúccôxoắn xuýt, phiền nãocôsẽvô thức làm vậy.
Văn Dụ để chocôthời gian suy nghĩ.
Nhưng Kỷ An Ninh rất nhanh liền dừng lại, kiên địnhnói: “khôngcần, em có thể chăm sóc bà.”
Văn Dụ nhíu mày.
“Em chăm sóc bà thế nào? Cứ như thế này cả ngày cả đêm khóa bà trong căn phòng tối om này à?”anhvặn hỏi.
Sắc mặt Kỷ An Ninh thay đổi.côđứng lên, khoanh tay,đitớiđilui trong phòng, đảo quanh tại chỗ.
Bỗng nhiêncôdừng lại,nóivới Văn Dụ: “anhđừng quan tâm. Emđãtính kĩ trong lòng rồi.”
Văn Dụ trợn mắt trừngmộtcái, tật ác miệng từ lâukhôngdùng vớicôbỗng lòi ra, mỉa mainói: “A, em tính cái gì rồi?nóianhnghe thử nào?”
Kỷ An Ninhnói: “Emđãnóivới Mã ca rồi, Mã canóianhấy có thể đảm bảo công việc em ổn định, lươngsẽtăng dần. Chờ tiền trong tay em thoải máimộtchút, emsẽmờimộtdì tới chăm sóc bà ngoại, tình huốngsẽtốt hơn bây giờ.”
Văn Dụ cườinói: “A, cái căn phòng bé tí này em định để cho người ta ngủ ở sô pha hay là ngủtrênsàn đây? Em nghĩ đứng đắn mờimộtdì tớithìcũng phải có hai phòng ngủ chứ nhỉ. Trường có thể thay em cung cấpmộtchỗ che mưa chắn gió, cũngkhôngcó nghĩa là trường có nghĩa vụ nâng cao chất lượng sinh hoạt. Tiền mời dì kia, thêm tiền thuê phòng, em cũng dự toán tốt rồi à?”
Kỷ An Ninh lại gặm ngón tay.
mộtlát sau,côngẩng đầunói: “Em mờimộtdìkhôngngủ lại nhà.”
côđây là…Chết cũngkhôngnghe?
Văn Dụ nhíu mày.anhnghiêng đầu nhìncômộthồi.
“An Ninh.” Văn Dụ đứng lênnói, “Emnóithậtvớianh, đừng lấy chuyện tiền nong làm cớ nữa, cuối cùng là em nghĩ thế nào, vì saokhôngmuốn đưa bà ngoại đến chỗ tốt hơn?”
Kỷ An Ninh nhìnanhnói: “Văn Dụ, coi như sau này em có thể tự gồng gánh nhưng đó cũng là cảmộtđoạn thời gian khá dài.anhbây giờyêuđương với em, tình nguyện bỏ tiền ra vì em, vậy nếu như chúng ta chia taythìsao? Nếu như trước lúc em có thể tự gánh vác, chúng ta chia taythìsao? Vậy em phải làm sao bây giờ? Chia tay rồi,anhchắc chắnkhôngthích em nữa, đương nhiên cũngkhôngvui khi phải tiêu tiền cho em, vậy bà ngoại em biết làm sao? Muốn đưa bà từ chỗ đó đuổi ra à?”
cônóimộthơi nhiều như vậy, Văn Dụ chỉ nghe thấy hai từ “Chia tay”.
anhtức quá hóa cười: “nóicái gì đó!đangtốt đẹp,nóichia tay vớikhôngchia tay gì chứ.anhđối với em thế nào, trong lòng emkhôngrõsao?”
Kỷ Ann Ninh cắn cắn môinói: “Văn Dụ,anhtrước kia từng có bao nhiêu bạngái, thời gian quen nhau dài nhất là bao lâu?”
Đây đúng là đánh rắn bảy tấc. Văn Dụ vừanóimộtchút liền bị chặn đứng.
Kỷ An Ninh tới giờ chưa từng đề cập tới “trước kia”. Xét theo vấn đề tình cảm,côđúng làkhôngcó lịch sử tình trường. Nhưng trước giờcôchưa từng tra hỏi chuyện lúc trước của Văn Dụ,khôngvì chuyện trước kia mà ghen tuông, Văn Dụ cảm thấy mừng rỡnhẹnhõm. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
khôngnghĩ tời giờ phút nàycôlại nhắc tới.
Ánh mắt Văn Dụ hốt hoảng, dời mắtđichỗ khác: “Mấy chuyện lúc trước có gì tốt đâu mànói.”
anhlại chuyển ánh mắt, nhìncô, biểu thịsựchung tình: “Tóm lại, emkhônggiống họ.”
“Em có gì màkhônggiống?” Kỷ Ann Ninh nhìn chằm chằmanh,nói, “Em cũng giống người khác, đều xinh đẹp mà thôi.”
Văn Dụ nhíu mày.
“Đại thiếu gia có tiền nhưanh, nhìn thấy mấycôgáixinh đẹp, suy nghĩ đầu tiênkhôngphải làcôgáinày là người như thế nào mà trước tiên là phản ứng sinh lý đúngkhông?” Kỷ An Ninh giống nhưđangtrần thuậtmộtchuyệnkhôngliên quan đến bảm thân, giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong lờinóichứa mấy phần sắc bén, giống như xuyên phámộttầng giấy cửa sổ.
“Sau đó liền vung tiền để theo đuổi, mục tiêu cuối cùng chính là muốn ngủ cùngcôgáiđấy đúngkhông?”
“Sau khi ngủ xongthìsao?khôngcó lâu dài. Văn Dụ,mộtngười bạngáilâu dàianhcũngkhôngcó.”
Đây đúng làsựthật, Văn Dụkhôngcó cách nào phủ nhận, gần như đúng hết.
Nhưng Kỷ An Ninh từ đâu mà biết?côkhônggiống người thích nghe ngóng lịch sử tình trường của người khác. Nhất định là ai miệng tiện chạy theo gót châncônóihươunóivượn.
Giờ Văn Dụ rất muốn đạp tên khốn nàymộtcước.
Nhưng đầu tiên,anhphải đối mặt với Kỷ An Ninh trước mới được.
anhkhôngngờ chỉ chủ đề viện dưỡng lão lại bức Kỷ An Ninhnóira lời trong lòng, Văn Dụ cũng thấy kinh ngạc.
“Cho nên Kỷ An Ninh,”anhnắm cằmcô, “Em vẫn luôn kháng cự việcanhtiêu tiền vì em, vẫn luônkhôngcho phépanhmua cho món quà đắt giá, emthậtra… Vẫn luôn vì tương lai mà chuẩn bị tốt cho việc chia tay đúngkhông?”
Trong mắt Văn Dụ toát ra hung quang.
Mặc dù đúng làanhchỉ thấy vui vẻ trước mắt,khôngnghĩ quá xa tới tương lai mai sau. Nhưng cũng vì hai người họ còn trẻ, hai người họ còn chưa học xong đại học nữa! Nghĩ mấy cái kia còn quá sớm!
Chỉ là,anhkhôngcân nhắc tới tương laikhôngcó nghĩa là Kỷ An Ninhkhôngcân nhắc đến chuyện “Tương lai có khả năng chia tay” a!
anhmóc tim móc phổi chocô. Đời này chưa từng đối tốt với người nào như thế.
Kết quảmộttấm chân tình đổi lấy cái gì?
Quá khốn kiếp! Gan Văn Dụ cũng thấy đau!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom