Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụ dừng xe xong, ngẩng đầu nhìnmộtcái về phía tấm biển cứng rắn trang nghiêm của cơ quan bạo lực quốc gia phía bên kia đường, nhấc chân chuẩn bịđigặp Văn Quốc An.
anhở trong nhà Kỷ An Ninh trốn tránhmộtngàymộtđêm, tỉnh táo lại, chung quy vẫnkhôngtin Văn Quốc Ansẽgiết Trình Liên.
Cũng giống như Văn Quốc An hiểurõanh,anhcũng hiểurõông. Chuyện như trong lúc nóng giận mà nổi lên sát ý giết người này,anhkhôngtin Văn Quốc Ansẽmanh động như thế. Bốanhđãtrải quakhôngbiết bao nhiêu là sóng to gió lớn, tuyệt đốisẽkhônglàm mấy chuyện bất chấp hậu quả như vậy.
mộtchiếc xe sang trọng vô thanh vô tức chạy tới trước mặtanhrồi dừng lại, ngăn cản đườngđicủaanh. Cửa sổ xe buông xuống, Dương Viễn khẽ nhô đầu ra.
Con ngươi Văn Dụ hơi co lại.
Sáng nay lão Hình có gọi điện tới,hắnđãbiết được cái chết của Trình Liên, hỏi Văn Dụ có muốn tiếp tục điều tra Dương Viễnkhông. Văn Dụ mớinóichohắnbiết cứ tiếp tục điều tra, lúc này lại gặp được chính chủ.
“Tiểu Dụ, lên xe.” Dương Viễn biểu cảm nghiêm túcnói: “Chúng tanóichuyện.”
Ánh mắt Văn Dụ lạnh lùng.
Lái xeđivòng qua mở cửa xe choanh, Văn Dụ nhấc chân bước lên xe.
Cửa sổ xe dâng lên, tính cáchâmcực tốt, buồng xe bị phong bế phía sau trở nên vô cùng yên tĩnh.
Dương Viễn nhìn ra được, toàn thân Văn Dụ căng thẳng, hiển nhiên là mang theo địch ý rất mạnh với ông ta.
Dương Viễn thở dàinói: “Chuyện của mẹ con, tađãbiết. Ta thựcsự... Ngàn lầnkhôngngờ tới...côấy vậy mà...”
Người trung niên nàynóixong, vậy mà còn che mắt nghẹn ngào, nhìn mười phần bi thương. So với bộ dạng thề thốt phủ nhận việc có quan hệkhôngđứng đắn với Trình Liên khi ở trong phòng tra hỏithìđúng là khác biệt hoàn toàn.
“Mẹ tôi chết rồi.” Văn Dụ đờ đẫnnói, “Liên quan cái rắm gì đến ông.”
Trình Liênđãkhôngcòn, căn bảnkhôngcần mấy chuyện giữ mặt mũi gì đó, chẳng cần thiết phải giả ngu.
“khôngvòng quanh nữa.” Dương Viễn lau mắt, rưng rưngnói, “Chuyện của chú và mẹ cháu, chắc là cháu cũng đoán đượcmộtít rồi, nhưng chắc cháukhôngbiết hết toàn bộ.”
Văn Dụ căm ghétnói: “Tôikhôngcó hứng thú với chuyện chó má của mấy người.”
“Đươc, được,khôngnóitới nữa.” Dương Viễn dỗanhnhư dỗ trẻnhỏ, chợt lại bi thương mànói: “Chú chỉ muốn hỏi cháu, Văn Quốc An giết mẹ cháu, cháu chẳng nhẽ vẫn muốn nhận ông ta làm bố sao?”
“Đánh rắm!” Văn Dụ nổi giận, “Ai mẹ nónóicho ông là bố tôi giết người!”
Mặc kệ đến cùng có phải Văn Quốc An giết haykhông, cũng phải do chính miệng Văn Quốc An thừa nhận vớianhtrước, Văn Dụkhôngchấp nhận để người khác cứ thế mà định tội cho Văn Quốc An.
Dương Viễn lạinói: “Mặc dù chưa phán án, nhưng chú biết, chính là ông ta! Là ông ta giết mẹ cháu!”
Văn Dụkhôngnóihai lời, cho ngay Dương Viễnmộtđấm!
Lập tức lấn người lên túm lấy cổ áo, ấn Dương Viễn xuống, đầu gối đè lên ngựchắnta.
“Con mẹ nó, ông đừng cónóihươunóivượn!”anhcười lạnh: “Ông cho rằng bố tôi quan tâm đến chút chuyện bẩn thỉu của mấy người? Ông cũng đề cao mình quá đấy!”
Động tĩnh quá lớn làm lái xe phía trước phải mở bộ đàm hỏi: “Dương tổng?”
Dương Viễn lục lọi đè cuống nút bấm để trò chuyện,nói: “khôngcó chuyện gì.”
Bộ đàm đóng lại.
Văn Dụ cười lạnh, buônghắnta ra.
Dương Viễn lau mũi,mộttay đầy máu.hắnra giật mấy tờ giấy đè lại.
Văn Dụnói: “Chuyện nhà chúng tôi ông bớt chõ mõm vào! Tôi cũngkhôngmuốn gặp lại ông!”
anhthấy chuyện Trình Liên trộm tiền của Văn gia chín phần mười là có liên quan đến người này, nhưng giờ trong tayanhkhôngđủ chứng cứ,anhliền nhịn xuốngkhôngđề cập tới.
nóixong,anhđưa tay ra kéo cửa xe.
Dương Viễnmộtphát bắt được cánh tay Văn Dụ, lạnh giọngnói: “Cháu đừng hồ đồ nữa! Chúnóicho cháu biết, mẹ cháu là do Văn Quốc An giết!”
Văn Dụkhôngnóicâu nào, lại thêmmộtđấm nữa vào mũi.
Dương Viễn làmộtngười đàn ông phong độnhẹnhàng, vốn chỉ muốn xây dựng bầukhôngkhí vừa thương xót vừanhẹnhàng để đả thông Văn Dụ,khôngnghĩ tới chuyện Văn Dụ làmộtngười trẻ tuổi vừa mất mẹ, giờ chính là lúc toàn thân đầy lệ khíkhôngcó chỗ phát tiết,khôngkhác gì thùng thuốc súng,mộtlờikhônghợp liền đánh người.
Dương Viễn hết cách, trước khi Văn Dụ xuất ra đấm thứ hai,hắnta ném ramộtcái phong thư lớn màu nâu, kêu to: “Văn Quốc An biết cháukhôngphải là con mình, cho nên mới giết mẹ cháu.”
Đầu Văn Dụ chạm trần xe, tay chống lưng ghế, duy trì tư thế chuẩn bị hành hung, cứng ngắc ở đó.
“Ôngnóicái gì?”anhcắn răng phát ra tiếng.
Dương Viễnnói: “Chúnói, cháukhôngphải...”
Cuối cùng Văn Dụ vẫn cho ông ramộtđấm, đánh lên mặt Dương Viễn, tính ra phảimộtkhoảng thời gian rất dài,hắnta tạm thờikhôngcó cách nào duy trì bộ dạng ông chú đẹp trai.
Đầu gối Văn Dụ vẫnđangđặttrênđùi Dương Viễn, bộ ngựcanhphập phồng: “Con mẹ nó ôngnóihươunóivượn!”
Dương Viễn bị đánh nổ đom đóm mắt, rên lênmộttiếng, suy yếunói: “Cháu, nhìn qua liền biết...”
Văn Dụ nhặt phong thư kia lên, ngón tay niết đốt ngón tay đến trắng bệch.
Đại khái có thể đoán được cái gì. Có thể chống đỡ lờinóidối to lớn như vậy, chỉ có thể là giám định ADN.
nóidối!
Chắc chắn lànóidối!
Trong nội tâm Văn Dụ kêu to.
Nhưng bàn tayđangnắm tài liệu kia củaanhlạiđangrun rẩy.
anhkhôngbiết sao bản thân lại thấy sợ hãi.
Nếu nhưanhkhôngphải con của Văn Quốc An, vậyanhlà con của ai?
Cả đời của Văn Dụ, toàn bộ vui vẻ, hạnh phúc, ngang ngược, tùy tiện đều được xây dựngtrênnền tảnganhlà con của Văn Quốc An.
mộtkhi nền tảng này tan rã, toàn bộ cuộc đờianhđều muốn sụp đổ.
Tay Văn Dụ run run.
anhmuốn xe phong thư ra, xé ra lạikhôngxé được.
Dương Viễn thở dài, giãy dụa ngồi dậynói: “khôngcó đóng kín.”
Ngón tay Văn Dụ sờmộtcái, lật miệng phong thư, từ trong rút ramộttờ giấythậtmỏng. Văn Dụ tập trung đọc kỹ.
Vài giây sau, Dương Viễn nhìn tờ giấy kia cũng run lên.
hắnra rút thêm mấy tờ giấy, xoa xoa cho mình, thở ranói: “Nếu cháukhôngtin, chú có thể cùng cháuđigiám định thêm lần nữa.”
“Nhưng là, mặc kệ làm mấy lần.”hắnnói, “Đềukhôngthay đổi đượcsựthậtcon là con trai ta.”
Văn Dụ cảm giác như mình bị người ta chomộtcú. Hung ác,khônglưu tình, xương sườn bị đánh xuyên, trái tim vỡ nát.
anhngước mắt nhìn người đàn ông trung niên vừa bịanhđánh sưng mặt sưng mũi kia, muốn cắn răng nghiến lợinói“Ôngnóibậy”, thế nhưng tờ giấy bịanhvò nát trong tay này lạinóirõchoanhbiết, người đàn ông nàykhôngnóibậy.
Vào buổi sáng nay, sau khi tỉnh táo lại,không,trênthực tế, là tối hôm quaanhđãtỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo,anhlạimộtlần nữa nhặt lại lòng tin, kiên định tin rằng cái chết của Trình Liên nhất định có kỳ lạ.
anhtin tưởng Văn Quốc An. Bốanhlà người thâm trầm cỡ nào, làmộtngười dù núi Thái Sơn có sụp cũngkhôngđổi sắc! Cho dù là nguyên nhân gì, mặc kệ là Trình Liên trộm tiền hay là bỏ trốn, cũngkhônglàm ông mất lý trí.
Nhưng nếu như, nếu như Văn Quốc An đột nhiên biết được chân tướnganhkhôngphải con của ôngthìsao?
Tín niệm của Văn Dụ lạimộtlần nữa sụp đổ.
“Ông, biết từ khi nào?” Văn Dụ run giọng hỏi.
“Từ lâu rồi.” Dương Viễnnói, “Nhưng takhôngmuốn phá hoại cuộc sống của con, con ở Văn gia có thể sống rất tốt, khi đó takhôngcó tiền, loại cuộc sống đó takhôngcho con được, cho nên ta quyết định nhịn. Chỉ cần con sống tốt, ta đứng từ xa nhìn con cũng vui rồi.”
Mấy lời chó má này, căn bảnkhôngvào được đầu Văn Dụ.
Nhưng Dương Viễn lạinóitiếp: “Nhưng mẹ con, mẹ con lúc đầuđãđồng ý, để con có cuộc sốngthậttốt. Thế nhưng, bà ấy hai năm nay, nhất là năm ngoái, thời kỳ mãn kinh nổi điên rất lợi hại, nhất định phải rời khỏi Văn Quốc An. Tađãkhuyên bà ấy rất nhiều lần, nhưng bà ấykhôngchịu nghe, lúc bà ấy gấp lên cònnóimuốn đem chân tướngnóicho Văn Quốc An...”
“Im ngay!” Văn Dụ vò tờ giấy kia đến biến dạng, cắn răngnói: “khôngcho phép ôngnóibậy!”
Dương Viễn nhìnanhnói: “Ta cónóibậy haykhông, trong lòng con hiểurõmà.”
Văn Dụ cắn răng đến mức hai má biến dạng: “Nếu như làthật, ông có thểnóivới cảnh sát!”
“Takhôngthể làm thế.” Dương Viễn thở dài, “Nếunóivậy, consẽmất hết tất cả.”
Nhân viên giữ xe mở bình giữ nhiệt, rót cho mìnhmộtcốc nước ấm. Ngẩng đầumộtcái, cái tên tiểu tử vừa mở cửa xe Hummer, lại ngồi lênmộtchiếc xe sang trọng khác, giờ lại đẩy cửa xe ra.
Nhân viên giữ xe vừa nhấpmộtngụm nước ấm, tiểu tử kia quay lại mở cửa xe mình. Ối, đây là muốnđià?
Nhân viên giữ xe để cốc xuống, cầm lấy cái túiđivề phía chiếc Hummer. Hummer lớnđãláiđi, hất bụi màđi!
“Này! Này! Đồng chí kia! Đóng tiền! Đóng tiền!”
Nhân viên giữ xe chạy theo mấy bước, mắt thấy xeđãbiến mất, tức gần chếtnói: “Đúng là càng có tiền càng keo kiệt!”
Vừa quay đầu thấy chiếc limousine sang trọng vẫn còn đậu ở đó.hắnđiqua gõ cửa kính ghế phụ: “Này, mấy ngườiđicùng nhau đúngkhông? Nộp giúp cậu ta phí giữ xeđi!”
Văn Dụ năm nay mới hơn hai mươi, còn chưa tới sinh nhật hai mốt tuổi. Trong đám bạn họcanhlà kiểu người vô cùng chững chạc,thậtraanhcũng giống bọn họ, vẫn còn rất trẻ tuổi.
Liên tiếp hai ngày nay, cuộc sốnganhnhư trải qua sóng to gió lớn, trầm bổng trập trùng, tín ngưỡng bị phá hủy, tái lập, lại bị đạp đổ.
Lần này chẳng còn gì để tái lập lại nữa.
Cuộc sống củaanhtoàn bộ đều sụp đổ.
Văn Dụ cảm giác đầu óc như kêu loạn.
Lần này,anhthậm chíkhôngđitìm Kỷ An Ninh.
Cho tới nay, việcanhtheo đuổicô, chăm sóccô,âmthầm nâng đỡcô, đều dựa vào cái gì? Là dựa vào thân phận con nhà giàu cùng tài lực!
Văn Dụ đột nhiên pháthiện,khôngcó danh hiệu người thừa kế,anhchả là cái thá gì.anhcũng giống như đám Trần Hạo, Tôn Khải.sẽvì việc bạngáimuốn điện thoại mới mà sầu trọc đầu.
Trong đầu Văn Dụ rối thànhmộtmớ. Căn bảnkhôngnghĩ tới, nếu nhưanhkhôngphải con Văn Quốc An,thìvẫn là con củamộtkẻ có tiền khác là Dương Viễn.
Trong tư tưởng hỗn loạn củaanh, căn bảnkhôngđặt người đàn ông Dương Viễn này vào.anhchỉ đột nhiên ý thức được hóa ra hai mươi năm cuộc đờianh, tất cả đều dựa vào Văn Quốc An mới được yên phận.
Văn Dụ lái xe đến cạnh bờ sông đường cầu phía bắc,anhđứngtrênbờ đê nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, gió thổi mạnh, trong đầu vẫn luôn ong ong.
khôngbiết gió lạnhđãthổi bao lâu, điện thoại củaanhchợt vang lên. Văn Dụkhôngđộng đậy.
Thời gian điện thoại kêu rất dài, sau đó tắt, lại vang lên.
Người gọi điện rất cố chấp.
Văn Dụ cuối cùng cũng từ trong hỗn loạn cómộtchút hồi thần, lôi điện thoại ra.
Thông báo cuộc gọi tới từ chủ nhiệm Từ ở Hoa đại.
Loại người này vào thời khắc hỗn loạn như giờ, cho dù có là hiệu trưởng Hoa đại, đối với Văn Dụ mànóicũng chỉ là người qua đường. Văn Dụ duỗi tay muốn tắt cuộc gọi này.
Ngaymộtkhắc khi tay sắp chạm vào màn hình, đột nhiên trong lòng xẹt quamộtcảm giác khác thường. Giây cuối cùng Văn Dụ quyết định đổi ý, chọn “Nhận”.
“Văn Dụ! Văn Dụ! Emđangở đâu?” Giọng chủ nhiệm Từ có chút lo lắng, “Em mau tranh thủ thời gian tới đây, Kỷ An Ninh, em ấy...”
Đầu Văn Dụ nổ oànhmộttiếng.
Lẫn lộn khó phân, đắng chát vặn vẹo, đều bị tin tức mà chủ nhiệm Từnóichoanhlàm nổ bay.
Trong đầu Văn Dụ giờ chỉ còn lại Kỷ An Ninh!
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụ dừng xe xong, ngẩng đầu nhìnmộtcái về phía tấm biển cứng rắn trang nghiêm của cơ quan bạo lực quốc gia phía bên kia đường, nhấc chân chuẩn bịđigặp Văn Quốc An.
anhở trong nhà Kỷ An Ninh trốn tránhmộtngàymộtđêm, tỉnh táo lại, chung quy vẫnkhôngtin Văn Quốc Ansẽgiết Trình Liên.
Cũng giống như Văn Quốc An hiểurõanh,anhcũng hiểurõông. Chuyện như trong lúc nóng giận mà nổi lên sát ý giết người này,anhkhôngtin Văn Quốc Ansẽmanh động như thế. Bốanhđãtrải quakhôngbiết bao nhiêu là sóng to gió lớn, tuyệt đốisẽkhônglàm mấy chuyện bất chấp hậu quả như vậy.
mộtchiếc xe sang trọng vô thanh vô tức chạy tới trước mặtanhrồi dừng lại, ngăn cản đườngđicủaanh. Cửa sổ xe buông xuống, Dương Viễn khẽ nhô đầu ra.
Con ngươi Văn Dụ hơi co lại.
Sáng nay lão Hình có gọi điện tới,hắnđãbiết được cái chết của Trình Liên, hỏi Văn Dụ có muốn tiếp tục điều tra Dương Viễnkhông. Văn Dụ mớinóichohắnbiết cứ tiếp tục điều tra, lúc này lại gặp được chính chủ.
“Tiểu Dụ, lên xe.” Dương Viễn biểu cảm nghiêm túcnói: “Chúng tanóichuyện.”
Ánh mắt Văn Dụ lạnh lùng.
Lái xeđivòng qua mở cửa xe choanh, Văn Dụ nhấc chân bước lên xe.
Cửa sổ xe dâng lên, tính cáchâmcực tốt, buồng xe bị phong bế phía sau trở nên vô cùng yên tĩnh.
Dương Viễn nhìn ra được, toàn thân Văn Dụ căng thẳng, hiển nhiên là mang theo địch ý rất mạnh với ông ta.
Dương Viễn thở dàinói: “Chuyện của mẹ con, tađãbiết. Ta thựcsự... Ngàn lầnkhôngngờ tới...côấy vậy mà...”
Người trung niên nàynóixong, vậy mà còn che mắt nghẹn ngào, nhìn mười phần bi thương. So với bộ dạng thề thốt phủ nhận việc có quan hệkhôngđứng đắn với Trình Liên khi ở trong phòng tra hỏithìđúng là khác biệt hoàn toàn.
“Mẹ tôi chết rồi.” Văn Dụ đờ đẫnnói, “Liên quan cái rắm gì đến ông.”
Trình Liênđãkhôngcòn, căn bảnkhôngcần mấy chuyện giữ mặt mũi gì đó, chẳng cần thiết phải giả ngu.
“khôngvòng quanh nữa.” Dương Viễn lau mắt, rưng rưngnói, “Chuyện của chú và mẹ cháu, chắc là cháu cũng đoán đượcmộtít rồi, nhưng chắc cháukhôngbiết hết toàn bộ.”
Văn Dụ căm ghétnói: “Tôikhôngcó hứng thú với chuyện chó má của mấy người.”
“Đươc, được,khôngnóitới nữa.” Dương Viễn dỗanhnhư dỗ trẻnhỏ, chợt lại bi thương mànói: “Chú chỉ muốn hỏi cháu, Văn Quốc An giết mẹ cháu, cháu chẳng nhẽ vẫn muốn nhận ông ta làm bố sao?”
“Đánh rắm!” Văn Dụ nổi giận, “Ai mẹ nónóicho ông là bố tôi giết người!”
Mặc kệ đến cùng có phải Văn Quốc An giết haykhông, cũng phải do chính miệng Văn Quốc An thừa nhận vớianhtrước, Văn Dụkhôngchấp nhận để người khác cứ thế mà định tội cho Văn Quốc An.
Dương Viễn lạinói: “Mặc dù chưa phán án, nhưng chú biết, chính là ông ta! Là ông ta giết mẹ cháu!”
Văn Dụkhôngnóihai lời, cho ngay Dương Viễnmộtđấm!
Lập tức lấn người lên túm lấy cổ áo, ấn Dương Viễn xuống, đầu gối đè lên ngựchắnta.
“Con mẹ nó, ông đừng cónóihươunóivượn!”anhcười lạnh: “Ông cho rằng bố tôi quan tâm đến chút chuyện bẩn thỉu của mấy người? Ông cũng đề cao mình quá đấy!”
Động tĩnh quá lớn làm lái xe phía trước phải mở bộ đàm hỏi: “Dương tổng?”
Dương Viễn lục lọi đè cuống nút bấm để trò chuyện,nói: “khôngcó chuyện gì.”
Bộ đàm đóng lại.
Văn Dụ cười lạnh, buônghắnta ra.
Dương Viễn lau mũi,mộttay đầy máu.hắnra giật mấy tờ giấy đè lại.
Văn Dụnói: “Chuyện nhà chúng tôi ông bớt chõ mõm vào! Tôi cũngkhôngmuốn gặp lại ông!”
anhthấy chuyện Trình Liên trộm tiền của Văn gia chín phần mười là có liên quan đến người này, nhưng giờ trong tayanhkhôngđủ chứng cứ,anhliền nhịn xuốngkhôngđề cập tới.
nóixong,anhđưa tay ra kéo cửa xe.
Dương Viễnmộtphát bắt được cánh tay Văn Dụ, lạnh giọngnói: “Cháu đừng hồ đồ nữa! Chúnóicho cháu biết, mẹ cháu là do Văn Quốc An giết!”
Văn Dụkhôngnóicâu nào, lại thêmmộtđấm nữa vào mũi.
Dương Viễn làmộtngười đàn ông phong độnhẹnhàng, vốn chỉ muốn xây dựng bầukhôngkhí vừa thương xót vừanhẹnhàng để đả thông Văn Dụ,khôngnghĩ tới chuyện Văn Dụ làmộtngười trẻ tuổi vừa mất mẹ, giờ chính là lúc toàn thân đầy lệ khíkhôngcó chỗ phát tiết,khôngkhác gì thùng thuốc súng,mộtlờikhônghợp liền đánh người.
Dương Viễn hết cách, trước khi Văn Dụ xuất ra đấm thứ hai,hắnta ném ramộtcái phong thư lớn màu nâu, kêu to: “Văn Quốc An biết cháukhôngphải là con mình, cho nên mới giết mẹ cháu.”
Đầu Văn Dụ chạm trần xe, tay chống lưng ghế, duy trì tư thế chuẩn bị hành hung, cứng ngắc ở đó.
“Ôngnóicái gì?”anhcắn răng phát ra tiếng.
Dương Viễnnói: “Chúnói, cháukhôngphải...”
Cuối cùng Văn Dụ vẫn cho ông ramộtđấm, đánh lên mặt Dương Viễn, tính ra phảimộtkhoảng thời gian rất dài,hắnta tạm thờikhôngcó cách nào duy trì bộ dạng ông chú đẹp trai.
Đầu gối Văn Dụ vẫnđangđặttrênđùi Dương Viễn, bộ ngựcanhphập phồng: “Con mẹ nó ôngnóihươunóivượn!”
Dương Viễn bị đánh nổ đom đóm mắt, rên lênmộttiếng, suy yếunói: “Cháu, nhìn qua liền biết...”
Văn Dụ nhặt phong thư kia lên, ngón tay niết đốt ngón tay đến trắng bệch.
Đại khái có thể đoán được cái gì. Có thể chống đỡ lờinóidối to lớn như vậy, chỉ có thể là giám định ADN.
nóidối!
Chắc chắn lànóidối!
Trong nội tâm Văn Dụ kêu to.
Nhưng bàn tayđangnắm tài liệu kia củaanhlạiđangrun rẩy.
anhkhôngbiết sao bản thân lại thấy sợ hãi.
Nếu nhưanhkhôngphải con của Văn Quốc An, vậyanhlà con của ai?
Cả đời của Văn Dụ, toàn bộ vui vẻ, hạnh phúc, ngang ngược, tùy tiện đều được xây dựngtrênnền tảnganhlà con của Văn Quốc An.
mộtkhi nền tảng này tan rã, toàn bộ cuộc đờianhđều muốn sụp đổ.
Tay Văn Dụ run run.
anhmuốn xe phong thư ra, xé ra lạikhôngxé được.
Dương Viễn thở dài, giãy dụa ngồi dậynói: “khôngcó đóng kín.”
Ngón tay Văn Dụ sờmộtcái, lật miệng phong thư, từ trong rút ramộttờ giấythậtmỏng. Văn Dụ tập trung đọc kỹ.
Vài giây sau, Dương Viễn nhìn tờ giấy kia cũng run lên.
hắnra rút thêm mấy tờ giấy, xoa xoa cho mình, thở ranói: “Nếu cháukhôngtin, chú có thể cùng cháuđigiám định thêm lần nữa.”
“Nhưng là, mặc kệ làm mấy lần.”hắnnói, “Đềukhôngthay đổi đượcsựthậtcon là con trai ta.”
Văn Dụ cảm giác như mình bị người ta chomộtcú. Hung ác,khônglưu tình, xương sườn bị đánh xuyên, trái tim vỡ nát.
anhngước mắt nhìn người đàn ông trung niên vừa bịanhđánh sưng mặt sưng mũi kia, muốn cắn răng nghiến lợinói“Ôngnóibậy”, thế nhưng tờ giấy bịanhvò nát trong tay này lạinóirõchoanhbiết, người đàn ông nàykhôngnóibậy.
Vào buổi sáng nay, sau khi tỉnh táo lại,không,trênthực tế, là tối hôm quaanhđãtỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo,anhlạimộtlần nữa nhặt lại lòng tin, kiên định tin rằng cái chết của Trình Liên nhất định có kỳ lạ.
anhtin tưởng Văn Quốc An. Bốanhlà người thâm trầm cỡ nào, làmộtngười dù núi Thái Sơn có sụp cũngkhôngđổi sắc! Cho dù là nguyên nhân gì, mặc kệ là Trình Liên trộm tiền hay là bỏ trốn, cũngkhônglàm ông mất lý trí.
Nhưng nếu như, nếu như Văn Quốc An đột nhiên biết được chân tướnganhkhôngphải con của ôngthìsao?
Tín niệm của Văn Dụ lạimộtlần nữa sụp đổ.
“Ông, biết từ khi nào?” Văn Dụ run giọng hỏi.
“Từ lâu rồi.” Dương Viễnnói, “Nhưng takhôngmuốn phá hoại cuộc sống của con, con ở Văn gia có thể sống rất tốt, khi đó takhôngcó tiền, loại cuộc sống đó takhôngcho con được, cho nên ta quyết định nhịn. Chỉ cần con sống tốt, ta đứng từ xa nhìn con cũng vui rồi.”
Mấy lời chó má này, căn bảnkhôngvào được đầu Văn Dụ.
Nhưng Dương Viễn lạinóitiếp: “Nhưng mẹ con, mẹ con lúc đầuđãđồng ý, để con có cuộc sốngthậttốt. Thế nhưng, bà ấy hai năm nay, nhất là năm ngoái, thời kỳ mãn kinh nổi điên rất lợi hại, nhất định phải rời khỏi Văn Quốc An. Tađãkhuyên bà ấy rất nhiều lần, nhưng bà ấykhôngchịu nghe, lúc bà ấy gấp lên cònnóimuốn đem chân tướngnóicho Văn Quốc An...”
“Im ngay!” Văn Dụ vò tờ giấy kia đến biến dạng, cắn răngnói: “khôngcho phép ôngnóibậy!”
Dương Viễn nhìnanhnói: “Ta cónóibậy haykhông, trong lòng con hiểurõmà.”
Văn Dụ cắn răng đến mức hai má biến dạng: “Nếu như làthật, ông có thểnóivới cảnh sát!”
“Takhôngthể làm thế.” Dương Viễn thở dài, “Nếunóivậy, consẽmất hết tất cả.”
Nhân viên giữ xe mở bình giữ nhiệt, rót cho mìnhmộtcốc nước ấm. Ngẩng đầumộtcái, cái tên tiểu tử vừa mở cửa xe Hummer, lại ngồi lênmộtchiếc xe sang trọng khác, giờ lại đẩy cửa xe ra.
Nhân viên giữ xe vừa nhấpmộtngụm nước ấm, tiểu tử kia quay lại mở cửa xe mình. Ối, đây là muốnđià?
Nhân viên giữ xe để cốc xuống, cầm lấy cái túiđivề phía chiếc Hummer. Hummer lớnđãláiđi, hất bụi màđi!
“Này! Này! Đồng chí kia! Đóng tiền! Đóng tiền!”
Nhân viên giữ xe chạy theo mấy bước, mắt thấy xeđãbiến mất, tức gần chếtnói: “Đúng là càng có tiền càng keo kiệt!”
Vừa quay đầu thấy chiếc limousine sang trọng vẫn còn đậu ở đó.hắnđiqua gõ cửa kính ghế phụ: “Này, mấy ngườiđicùng nhau đúngkhông? Nộp giúp cậu ta phí giữ xeđi!”
Văn Dụ năm nay mới hơn hai mươi, còn chưa tới sinh nhật hai mốt tuổi. Trong đám bạn họcanhlà kiểu người vô cùng chững chạc,thậtraanhcũng giống bọn họ, vẫn còn rất trẻ tuổi.
Liên tiếp hai ngày nay, cuộc sốnganhnhư trải qua sóng to gió lớn, trầm bổng trập trùng, tín ngưỡng bị phá hủy, tái lập, lại bị đạp đổ.
Lần này chẳng còn gì để tái lập lại nữa.
Cuộc sống củaanhtoàn bộ đều sụp đổ.
Văn Dụ cảm giác đầu óc như kêu loạn.
Lần này,anhthậm chíkhôngđitìm Kỷ An Ninh.
Cho tới nay, việcanhtheo đuổicô, chăm sóccô,âmthầm nâng đỡcô, đều dựa vào cái gì? Là dựa vào thân phận con nhà giàu cùng tài lực!
Văn Dụ đột nhiên pháthiện,khôngcó danh hiệu người thừa kế,anhchả là cái thá gì.anhcũng giống như đám Trần Hạo, Tôn Khải.sẽvì việc bạngáimuốn điện thoại mới mà sầu trọc đầu.
Trong đầu Văn Dụ rối thànhmộtmớ. Căn bảnkhôngnghĩ tới, nếu nhưanhkhôngphải con Văn Quốc An,thìvẫn là con củamộtkẻ có tiền khác là Dương Viễn.
Trong tư tưởng hỗn loạn củaanh, căn bảnkhôngđặt người đàn ông Dương Viễn này vào.anhchỉ đột nhiên ý thức được hóa ra hai mươi năm cuộc đờianh, tất cả đều dựa vào Văn Quốc An mới được yên phận.
Văn Dụ lái xe đến cạnh bờ sông đường cầu phía bắc,anhđứngtrênbờ đê nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, gió thổi mạnh, trong đầu vẫn luôn ong ong.
khôngbiết gió lạnhđãthổi bao lâu, điện thoại củaanhchợt vang lên. Văn Dụkhôngđộng đậy.
Thời gian điện thoại kêu rất dài, sau đó tắt, lại vang lên.
Người gọi điện rất cố chấp.
Văn Dụ cuối cùng cũng từ trong hỗn loạn cómộtchút hồi thần, lôi điện thoại ra.
Thông báo cuộc gọi tới từ chủ nhiệm Từ ở Hoa đại.
Loại người này vào thời khắc hỗn loạn như giờ, cho dù có là hiệu trưởng Hoa đại, đối với Văn Dụ mànóicũng chỉ là người qua đường. Văn Dụ duỗi tay muốn tắt cuộc gọi này.
Ngaymộtkhắc khi tay sắp chạm vào màn hình, đột nhiên trong lòng xẹt quamộtcảm giác khác thường. Giây cuối cùng Văn Dụ quyết định đổi ý, chọn “Nhận”.
“Văn Dụ! Văn Dụ! Emđangở đâu?” Giọng chủ nhiệm Từ có chút lo lắng, “Em mau tranh thủ thời gian tới đây, Kỷ An Ninh, em ấy...”
Đầu Văn Dụ nổ oànhmộttiếng.
Lẫn lộn khó phân, đắng chát vặn vẹo, đều bị tin tức mà chủ nhiệm Từnóichoanhlàm nổ bay.
Trong đầu Văn Dụ giờ chỉ còn lại Kỷ An Ninh!
Bình luận facebook