• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bị phú nhị đại theo đuổi (2 Viewers)

  • Chương 78

Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Chỗ bệnh viện công mà Kỷ An Ninh lấy thuốc cho bà ngoại cách khu tập thể Hoa đại hai trạm xe. Ngồi xe cũng được màđibộ cũng gần. Nhưngđixa buýtthìphải đợi nên nếu thời tiếtkhôngquá xấu, bình thường Kỷ An Ninh đềuđibộ qua đó.
Qua Tết xuân, thời tiết ngày càng ấm ấp hơn.
Kỷ An Ninh lấy xong thuốc,nóichuyện chào hỏi với mấy bácgáithân quen, liền đeo túi lên lưng, bước chânnhẹnhàng quay về.
Cảmộtđoạn đường,côchỉ nghĩ đến Văn Dụ,
Kiếp này,sẽkhôngbỏ lỡ nữa,cônghĩ.côsẽluônđicùnganh, cùnganhtrải qua thời gian khó khăn nhất này.
Về phần Dương Bác, Kỷ An Ninh cũngkhôngcảm thấy quá lo lắng.
Nếu đúng theo vòng xoáy thời gian, từ tin tứccônghe thấy nhìn thấy, bất luận giữa Văn Dụ và Dương Bác có ân oán gì, nếukhôngphải vì chuyện của Triệu Thầnthìbên thắng vốn phải là Văn Dụ.
Kiếp này, chuyện của Triệu Thầnsẽkhôngxảy ra. Văn Dụ cũngkhôngbị Dương Bác nắm được đằng chuôi,sẽkhôngbị thua hết cả bàn cờ.
anhsẽlà người chiến thắng cuối cùng.
Kỷ An Ninhđitrênđường liền nghe thấy tiếng còi, từ xađangđến gần.côquay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe cứu hỏatrênđường cái phóng như tên bắn,đingang qua ngườicô, hướng về phía bên kia màđi.
Chính là hướng về phía Hoa đại.
Kỷ An Ninhkhôngkhỏi nhìn kĩ. Khói bốc cao lên trời, nhưng do bị mấy công trình kiến trúc phụ cận che khuất nênkhôngbiết bắt nguồn từ đâu.
Lạiđithêm vài bước,mộtbác kiađicùng hướng vớicô, gặp đượcmộtbácgáikhácđihướng đối diện, hai người quen biết nhau.
Bácgáibên nàyđitới hỏi: “Này, chỗ nào cháy thế?”
Bácgáikia trả lời: “Là chỗ đối diện Hoa đại, lửa cháy ghê lắm!”
Kỷ An Ninhđangđi, vì câu này mà dừng chân,côdo dựmộtchút, tiến tới hỏi: “côơi, cụ thể là chỗ nào vậy ạ?côcó thấykhông?”
“Thấy chứ!côthấy lửa cháy sáng lắm!” Bác kianói, “Hình như là ở phía sau tiệm KFC.”
Phía sau KFC... Đó là khu tập thể Hoa đại!
Kỷ An Ninh cuống cuồng chạy!
Hai bácgáikia quay mặt nhìn nhau.
mộtngườinói: “Cái này...”
Người kia cũngnói: “Chắckhôngxui thế chứ?”
Kỷ An Ninh chạy như điên!
Trái tim như muốn thoát khỏi lồng ngực, bất an mãnh liệt với sợ hãi bao phủcô. Dự cảm bất thường giống như chiếc khóa sắt ghìm chặt cổcôlại,khôngkhí nhưkhôngvào được phổi, chỉ thấy ngạt thở.
Adrenaline bộc phát, Kỷ An Ninh cả đời này cũng chưa bao giờ chạy nhanh như thế.
Nhưng vẫn chậmmộtbước.
Bằng mắt thường có thể thấyrõ, lửa lớn và khói đặc thoát ra từ tầng ba. Đó chính là cửa sổ nhà Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh gào lênmộttiếng tê tâm liệt phế,cônhư phát điên vội đẩy người khác muốn lao vào trong.
Người vây xem ý thức được chuyện gì đó, nhao nhao né tránh nhường đường chocô. Nhưng Kỷ An Ninh vẫn bị cản lại.
hiệntrường có nhân viên cứu hỏa và cảnh sát, đội cảnh sát Hoa đại cũng tới. Bọn họ ngăncôlại,khôngchocôxông tới phía trước nữa.
“Bà ngoại tôi còn ở trong nhà! Bà ngoại tôi vẫn còn ở trong nhà!” Tiếngcôbé kia thét chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ, “Mấy người mau cứu bàđi! Xin mấy người mau cứu bà ngoại tôiđi!”
Mấy người vây xem gần đó theo bản năng bịt chặt lỗ tai.
Sau này khi bọn họnóicho người khác về chuyện hôm nay, khinóivềcôgáikia, đều suy nghĩ hồi lâu, ngoại trừ từ “tê tâm liệt phế”thìkhôngbiết dùng từ gì để hình dung.
“Đáng thương.” Bọn họ lúcnóicòn vô thức mà rùng mìnhmộtcái.
Mấy tòa nhà cũ có cái lợi làkhôngđược cao. Thang mây đưa lên, vòi nước cao áp phun tới, mau chóng dập tắt được ngọn lửa.
Nhân viên cứu hỏa phá cửa vào, khiêng thi thể bà ngoại ra.
Thi thể được để trong túi đựng xác màu đen,khôngcho nhìn.
Kỷ An Ninh ban đầu còn chưa biết túi màu đen được khiêng ra là cái gì.
Lúc xảy ra chuyện, chủ nhiệm Từ bên hậu cần vừa hayđangở trường, nghe tin liền tới để chủ trì đại cục. Đội phòng cháy chữa cháynóichuyện vớihắntrước.
Khi Kỷ An Ninh nhìn thấy nhân viên cứu hỏađangthìthầm với chủ nhiệm Từ, còn kéomộtnhân viên cứu hỏa khác hỏi: “anhcó thấy bà ngoại tôi đâukhông?anhcó thấy bà lão nàokhông? Bà có chuyện gìkhông?”
Sau khi chủ nhiệm Từnóichuyện xong, liền dùng ánh mắt khó xử phức tạp nhìn Kỷ An Ninhmộtcái.
“Tiểu Kỷ, tiểu Kỷ, em đến đâymộtchút, thầy muốnnóichút chuyện với em...” chủ nhiệm Từ đặc biệt dùng giọng điệunhẹnhàng ôn hòanóivới Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh vội vội vàng vàngđiqua: “Chủ nhiệm, chủ nhiệm Từ! Bọn họ thấy bà ngoại em rồi! Bà có saokhông?”
Gương mặtcôtrắng bệch, trong mắt đầy sợ hãi.mộtđôi tay bắt lấy tay chủ nhiệm Từ, bóp tới mứchắnđau đớn.
Chủ nhiệm Từ trước nay vẫn tự xưng làđãnhìn thấu hồng trần,sẽkhôngdễ nảy ra thương hại với đồng tình, nhưng giờ khắc này vẫn thấykhôngđành lòng.
Nhưnghắnchỉ có thể kiên trì, mở miệngnói: “Tiểu Kỷ à, em nghe thầynóinày, con người có lúc sớm tối họa phúc*...”
*như kiểu lên voi xuống chó, lúc lên lúc xuống như đồ thị sin.
Chỉmộtcâu này, đầu Kỷ An Ninh như nổ oànhmộttiếng.
“Vậy nên, chúng ta, cứ thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên thôi...” Chủ nhiệm Từ tiếp tục an ủicô.
Nhân viên cứu hỏa gặp qua tình huống này cũngkhôngít, ngược lại thấy tỉnh táo hơn, nhìn chủ nhiệm Từ nãy giờkhôngnóiđến chuyện chết kia, liềnnóithẳng: “Bạn học này, mời em đến xác nhận thân phận của người chết.”
hắnđangngồi xổmtrênmặt đất, bên tayhắnlà túi đựng xác màu đen.
Kỷ An Ninh ngây dại.
côđivề trướcmộtbước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Chủ nhiệm Từ vội đỡcô, dìu cánh taycô, gần như là ômcôđiqua.
Mấy bước này, gần như là rút hết sạch sức lực toàn thân Kỷ An Ninh.côcòn cách túi đựng xác kia mấy bước, lạikhôngdám tiếp tụcđitới.
Châncôrun lên, hàm răng run rẩy.
Nhân viên cứu hỏa thở dài, mởmộtgóc túi đựng xác ra.
Kỷ An Ninh nhìn thoáng qua.
Mắt tối sầm lại, ngấtđi...
Kỷ An Ninh mơ thấymộtgiấc mơ.
cômơ thấymộtchiếc cân to lớn.
Từ trong hư vô vươn tớimộtbàn tay to lớn,nhẹnhàng đemcôđặt vàomộtbên cân.
côlập tức bị chìm xuống.
Bàn tay to lớn kia dừng lạimộtchút, hình như là suy tưmộtchốc, bỗng nhiên mở ra, hướng tới thân thểcômà nắm...
Cái tay kia xuyên qua thân thểcô. Nhưng trong khoảng khắc đó,côcảm nhận mình như thiếu gì đó, là do cái tay kiađãmangđi‘mộtphần cơ thể’cô, khiếncônhẹhơn.
Kỷ An Ninh vẫn biếtrõ, ‘mộtphần cơ thể’ kia đối vớicôrất quan trọng. Bởi vìcôcảm nhận được thân thể như bị xé toạc đầy đau đớn.
côbị khuyết thiếu hét lênmộttiếng “không” đầy sắc nhọn, chói tai, nhưng cũng chẳng thể ngăn cái tay kia mang theo thái độ hài lòng biến mất vào hư vô.
Cái cân khôi phục lại cân bằng.
Kỷ An Ninh mở mắt ra, lọt và mắt làmộtmàu trắng xóa, giống như trần bệnh viện.
Tay củacôbị nắmthậtchặt, có người ghé vào bên giườngcô, bởi vì bịcôlàm giật mình mà đột nhiên bừng tỉnh: “Em tỉnh rồi?”
Kỷ An Ninh quay mặt sang, người kia là Văn Dụ.
Sắc mặtanhtái nhợt, con mắt đỏ bừng, trong thần sắc lộ vẻ tiều tụy lẫn mỏi mệt, bộ dạng thậm chí còn thê thảm hơn hôm qua.
Đây là thứcôđạt được.
Nhưng cũng vì vậy màcômấtđibà ngoại.
Bởi vìtrêntrờikhôngcho phépcôcó được quá nhiều.
Nước mắt Kỷ An Ninh chảy xuống, nhìn về Văn Dụ, động động bờ môi, lại chỉ phát ta tiếng “A a” khàn khàn,khôngnóithành lời.
“Emnóicái gì? Em muốn cái gì?” Văn Dụ lo lắng đưa mặt gần sátcô, muốn ngherõràngmộtchút.
Nhưng Kỷ An Ninh chỉ phát ra được tiếng “A a”, khó nghe, như bị mất tiếng.
côkhôngnóira lời, thế là đành im lặng, nhìn vềanhmà lẳng lặng rơi lệ.
“Chứng tắt tiếng.” Bác sĩ tới khám chocô,nóicho Văn Dụ, “Phải chịu kích thích quá mạnh, dẫn tới tạm thời mấtđikhả năng ngôn ngữ.”
Trong mắt Văn Dụ đầy tia máu, thanhâmcũng khàn khàn, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Có thể hồi phụckhông?”
“Dưới tình huống bình thường, đa phầnthìcó thể. Cũngkhôngloại trừ khả năng mãi mãikhôngnóilại được.” Bác sĩnói, “Cũngkhôngcó cách nào khác,côbé ấy bị kích thích, cứ để chocôbé ấy nghỉ ngơithậttốt, bản thân tự điều chỉnh thôi.”
Bọn họđangở ngoài phòng bệnh, tránh để Kỷ An Ninh nghe thấy. Sau đó bác sĩ rờiđi.
Văn Dụ ở hành lang bực bội châmmộtđiếu thuốc, rít hai hơi. Lập tức bịmộty tá xông tới quát lớn: “Làm gì đấy! Dập thuốc ngay! Ở đâykhôngđược hút thuốc!”
Văn Dụ dụi tắt thuốc, điện thoại vang lên.
“Văn Dụ à, thầy là chủ nhiệm Từ.” Đầu bên kia điện thoạinói, “Tiểu Kỷ sao rồi?”
“côấy tỉnh rồi.” Văn Dụnói.
Chủ nhiệm Từnói: “Tỉnh là tốt rồi, em ấy làm thầy sợ muốn chết, suýt nữathìngã.”
Văn Dụ lúc ấykhôngcó ở đó, nhưng nghe chủ nhiệm Từ thuận miệng miêu tả lại, cũng cảm thấy lo lắng.
Chủ nhiệm Từ gọi điện tớikhôngchỉ muốn hỏi chút chuyện về Kỷ An Ninh,hắncòn mang tới tin tức mới.
“Đội phòng cháy chữa cháyđãthăm dò quahiệntrường, tìm được nguyên nhân gây hỏa hoạn rồi.”hắnnói, “Lửa bắt nguồn từ phòng khách, nguyên nhân là domộtcái bật lửa. Bà lãokhôngphải là người lớn tuổi hay lẫn sao, chắc làkhôngcẩn thận đốt ghế sofa rồi.”
Thân thể Văn Dụ chững lại, im lặng mất mấy giây.
Khianhmở miệng lại, chínhanhcũng có thể nghe được giọng của mình.
“Đánh... Bật lửa? Là bật lửa... Thế nào?” Trong lònganhâmthầm sinh ra sợ hãi, vì ngăn chặn cảm giác sợ hãi này,anhlại hỏi thêmmộtcâu, “Là loại bật lửa chỉ dùngmộtlần à?”
“khôngphải, chủ nhiệm Từnói, “Làm bằng kim loại, bị đốt thành đen rồi, nhưng bọn họnói, chắc là màu bạc, phíatrêncòn có hoa văn.”
Văn Dụ cảm thấy trái tim mình như bịmộtbàn tay vô hình hung hăng bóp lấy.
Bộ não như bị rút sạch máu, chỉ cảm thấy choáng váng.
anhvô thức đưa tay vào túi quần, lại chỉ mò đượcmộtcái bật lửa dùngmộtlần. Kỷ An Ninh ngủ mê mấy tiếng, trong khoảng thời gian này,anhđimua thuốc, lại pháthiệnkhôngtìm thấy cái bật lửa màu bạc chạm khắc hoa văn của mình đâu, đành phải tốn thêmmộtđồng để muamộtcái bật lửa dùngmộtlần.
Văn Dụkhôngbiết điện thoại tắt thế nào.
Lúcanhbước vào phòng bệnh, chỉ thấy hai chân như đeo chì.
Kỷ An Ninhđangnằmtrêngiường bệnh, con mắt nhìn thẳng vào trần nhà, toàn thân đều mấtđisức sống. Giống như cách xaanhcả vạn dặm.
rõràng,anhđãthấy phòng bếp nhàcôcómộtcái khóa sắt.
rõrànganhtừng hỏi qua.
rõràng, bà ngoại từng đốt bếpmộtlần, cho nênkhôngthể mở cửa bếp.
Có lẽanhkhôngchung suy nghĩ vớicô.anhkhôngsớm chiều ở chung với bà ngoại củacô,sẽkhôngvì lo lắng quá mức mà đem toàn bộ mồi lửa chuyển tới chỗ bàkhôngchạm tới.
anhcàngkhôngnghĩ đến, bật lửa củaanhlại rơi trong nhà Kỷ An Ninh.
Hôm qua,anhcòn cảm thấy, mìnhđãđitới thời điểm khó khăn nhất cuộc đời.
Hôm nay,anhmới biết được, sau khó khăn nhất còn có khó khăn hơn, bên trong thung lũng vẫn còn vực sâu.
anhgần như hao hết sức lực toàn thân mớiđiđược tới bên giường Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninhkhôngnhìnanh, mắtcônhìn chằm chằm vào trần nhà, ánh mắt vô hồn.
côvốn làmộtcôgáidưới cuộc sống chật vật vẫn giữ nguyênsựquật cường, tích cực mà sống, toàn thân đều lộ ra sức sống.
Giờ đây, những sức sống, tức giận, tất cả đều biến mất. Sức sống củacô, phảng phất như bị bà ngoại mangđihết.
Văn Dụ đau khổ đến mức muốn xé nát bản thân, muốn tức giận mà hét to. Nhưng khianhnhìn thấy Kỷ An Ninh như thế,anhbiếtanhkhôngthể.
Kỷ An Ninhđãngã xuống,anhkhôngthể ngã theo.
Trong hai người bọn họ, dù sao cũng phải cómộtngười đứng vững,khôngthể đều ngã xuống.
Văn Dụ hítmộthơithậtdài, đưa tay lên xoanhẹtrán Kỷ An Ninh,nóinhẹ: “Bác sĩnóiemkhôngsao, chỉ cần về nhà nghỉ ngơithậttốt là được. Em có thể đứng dậykhông? Hay muốn ở lại đây nằm thêm?”
Kỷ An Ninh vô thần quay đầu qua choanhmộtcái nhìn thoáng qua, định chống cơ thể dậy.
Văn Dụ dìucôngồi dậy,đigiày chocô, kéocôxuống đất.
Chân Kỷ An Ninh vừa chạm đất liền mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Văn Dụ ôm lấycô, pháthiệncả ngườicôđều mềm mại, bất lực,điđường cũng khó khăn.
Văn Dụ cắn răngmộtcái, cúi người đỡ châncô, bếcôlên.
“đi, chúng ta cùng về nhà.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom