Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
“nóicho cậu này,” Mạnh Hân Vũnóivới Kỷ An Ninh, “Bạch Lộ và Trần Hạo lại cãi nhau.”
“Sao lại cãi nhau?” Kỷ An Ninh rất khó hiểu, “Bọn họ tranh cãi về chuyện gì?”
“Chủ yếu là Bạch Lộ thôi, mua sắm quá nhiều, giống y đồng hương của tớ.” Mạnh Hân Vũ thở dài. Làmộtngười có thể khắc chế ham muốn hưởng thụ vật chất như Kỷ An Ninh, cũngkhônghiểu những người như Bạch Lộ và Vu Hà.
Ngươinóibọn họ xấu, bọn họ trước giờ cũng chưa từng làm chuyện xấu gì,khôngtrộmkhôngcướp, chỉ là thích mua sắm,khôngquản được cái tay.
Nhưng nếunóihọkhôngxấu, đáy lòng Mạnh Hân Vũ lạihiệnnên sầu lo mơ hồ, luôn cảm thấy Vu Hà và Bạch Lộ vì mua đồ màđivay là hành vi rấtkhôngthỏa đáng.
“Trần Hạo còn phải giúp cậu ấy trả nợ kìa.”cônàngnói.
Kỷ An Ninh thấy ngạc nhiên, hỏi: “khôngphải cậu ấynóimình có thể trả à?”
Mạnh Hân Vũ liên tục thở dài: “Tự cậu ấy cầm tiền trả nợđiăn chơi gì đó rồi,khôngphải vẫn là Trần Hạo bỏ tiền ra à?”
Kỷ An Ninh yên lặng.
Mạnh Hân Vũ cònnói: “Vẫn là cậu tốt, cậu với Văn Dụ chưa từng cãi nhau à? Cho tới giờ chưa từng nghe cậunóiqua.”
Nếu nghĩ lại, đúng là có thểnóikhôngcãi nhau, có việcthìhai người đềunóirõvới nhau, luôn có thể tìm được điểm thăng bằng đôi bên cùng chấp nhận.
Nhưng hai người bọn họ từng có thời khắc đen tối,đãtừng cùng nhau trầm luân điên dại.
Người làmcôtỉnh lại đưa ra khỏi trầm luân,khôngphải ai khác, chính là Mạnh Hân Vũ trước mặt.
Kiếp trướckhôngthể làm bạn tốt với Mạnh Hân Vũ,thậtsựtiếc nuối. May là kiếp nàykhôngbỏ lỡ.
Kỷ An Ninhkhôngtự chủ nở nụ cười, giống như Văn Dụ làm vớicô, khẽ vươn tay, giúp Mạnh Hân Vũ vén sợi tóc rối ra sau tai.
Ánh mắtcôquá dịu dàng, Mạnh Hân Vũ bị dọa sởn gai ốc: “Mẹ ơi, cậu bị cái gì nhập à?”
Văn Dụ tiếp nhận trị liệu lần thứ tư.
“Lần trước chỉ là ngủ thôi miên.” Bác sĩnói, “Lần này, tôisẽdẫn cậu nhập mộng, cậu phải thả lỏng người.”
Văn Dụ nằmtrêngiường Freud,khôngcần bác sĩnóiđãrất thả lỏng, nghe vậy cườinói: “anhyên tâm, tôi rất thư giãn.”
Văn Dụ còn muốn ngủmộtgiấcthậtngon, nhưng phương thức thôi miên của bác sĩ lần này khác với lần trước.
“đitheo tôi cùng quay về giấc mộng đó.” Bác sĩnói, “Cậu thấy cầu thang, cậuđangchạy, có ngườiđangđuổi theo cậu. Cậuđichân trần chạy tới sân thượng, sàn nhà lạnh quá, có cái gì đó đâm vào chân, cậu nhào về phía trước, ngã sấp xuống...”
Lúc bác sĩ bắt đầu miêu tả, Văn Dụrõràng còn tỉnh táo, nhưng theo tiếng bác sĩ chậm rãi miêu tả cảnh trong mộng, mí mắt Văn Dụ bắt đầu nặng trĩu, rất nhanh,anhbỗng nhiên ngã về phía trước.
Cú ngã này là ngã vào trong mộng.
Đứng lên, trốnđi, đôi chân chảy máu đụng phảimộtmũi khoan thép lạnh buốttrênđất, nhặt lên, giữ chắctrêntay.
Tiếng hít thở bao trùm lỗ tai, trái tim đập thình thịch đến rung người.
Mũi giày Triệu Thầnhiệnra trước, mặt Triệu Thần lộ ra,hắnquay đầu,hắnnhìn thấy Văn Dụ.
Văn Dụ dùng hết sức bình sinh đập mũi khoan thép qua, mũi Triệu Thần vỡ toang, máu văng ra.
Văn Dụ phút chốc liền mở mắt!
Màu trần nhà nhu hòa, ánh đèn cũng dịunhẹ, dưới thân là cái giường Freud lúc thôi liên lẫnnóichuyện.
Bác sĩ ngồi ngaytrênghế cạnh giường, lẳng lặng quan sátanh.
“Cơ chế tự vệ.” Bác sĩnói.
“Khi dây điện bị chập mạch, cầu daosẽtự động ngắt. Có người cầm dao chém cậu, cậusẽtrốn tránh. Đây đều là cơ chế tự vệ.” Bác sĩ phân tíchnói, “Cũng giống vậy, mỗi lần đều tỉnh lại cùngmộttiết điểm, bởi vì sau tiết điểm này, cậu biếtsẽcó chuyện phát sinh gây tổn thương cho cậu, cho nên cậu tự tỉnh lại để tránh tổn thương đó. Tiềm thức của cậuđãnhắc nhở cậu, lại phải bảo vệ cậu.”
“Thần kỳ!” Văn Dụ còn lưu lại dư vị hai ba câuđãđivào giấc ngủ thôi miên, “Hôm nay tôithậtsựtin tưởngthậtsựcó thứ như thôi miên. Hóa rakhôngphải là thổi phồng.”
Bác sĩ: “...”
Cho nên là lúc trước cảm thấy tôi lừa đảo, vẫn như cũ tới đây tiêu tiền để ngủmộtgiấc đấy à?
Bác sĩ đẩy kính mắt: “Hôm nay tới đây thôi. Lần sau nhập mộng phải vượt qua tiết điểm này. Còn phải thay đổi góc nhìn khác.”
Mộng cũng có góc nhìn khác nhau.
Góc nhìn thứ nhất, bạn chính là người trong mộng, động tácđangcó, chuyệnđangdiễn ra đều là do “bạn” làm.
Góc nhìn thứ ba, bất luận trong giấc mộng này có bạn haykhông, bạn cũng chỉ là người đứng xem, giống như xem phim.
Văn Dụ cảm thấy trong mộng vẫn luôn ở góc nhìn thứ nhất.
Nhưng căn cứ vàosựmiêu tả củaanh, người ở trong mơ trải qua những chuyện này chắckhôngphải làanh.anhcó cảm giác quái dị như nhập vào người nào đó.
Bác sĩ muốn đểanhrời khỏi góc nhìn này, thấyrõtoàn cảnh trong mộng.
đãhẹn lần sau.
Tôn Nhã Nhàn đổimộtngười bạn trai.
Đây cũngkhôngphải là ai tớinóicho Kỷ An Ninh. Gần đây Bạch Lộđangchiến tranh lạnh với Trần Hạo,khôngcó tâm tư bàn tán chuyện người khác.
Kỷ An Ninh chính mắt nhìn thấy.
côvà Văn Dụ tay nắm tayđitới cổng trường, vừa hay nhìn thấymộtngười đàn ông lái xe tới đón Tôn Nhã Nhàn. Văn Dụ gọimộttiếng, người kia xuống xenóichuyện với Văn Dụ.
Làmộtngười bạn trong nhóm Văn Dụ.
Lúc bọn họnóichuyện, Tôn Nhã Nhàn đứng bên cạnh, giữ vững nụ cười.
Kỷ An Ninh nhìncôtamộtcái.côta ở trong hội này, từ ở bên người đàn ông này chuyển tới ở bên người đàn ông khác. Những người đàn ông này đều biết nhau, quan hệ cũngkhôngtệ.
Nhưng Tôn Nhã Nhàn lại chẳng chịu rời khỏi nhóm này.
Đúng như suy nghĩ lúc trước của Kỷ An Ninh. Văn Dụ vìcôta mà mở ra chiếc hộp Pandora, giờkhôngđóng lại được.
Ngày hôm sau, Tôn Nhã Nhàn chặn Kỷ An Ninh ở chỗ hành lang.
“côđừng xem thường tôi,côcũng đừng có mà đắc ý.”côtanói, “Đúng, chớ đắc ý, chó chê mèo lắm lông mà thôi.”
Kỷ An Ninh cảm thấy, Tôn Nhã Nhàn có chỗ nào đó thay đổi. Tôn Nhã Nhàn này so với Tôn Nhã Nhàn kiếp trướckhônggiống nhau lắm.
Lạikhôngnóira được Tôn Nhã Nhàn tệ hơn ở chỗ nào.
“Tôi đắc ý gì?” Kỷ An Ninh nhìn thẳng vào mắtcôta, hỏi.
“Hừ.” Tôn Nhã Nhàn rời mắt, “Những người như bọnhắnđều như vậy, cùng chúng ta,nóichuyệnthìđược, muốn kết hôn, cơ bản làkhôngcó khả năng.côđừng có cảm thấy Văn Dụ đối vớicôtình cảm dài lâu hơn so với Tiền Hạo Nhiên và tôi. Cũng chỉ vìhắncònđangđihọc mà thôi,khôngtinthìđợi lúc các người tốt nghiệp xem,hắnvẫn còn ngây thơ như thế nữakhông?”
Kỷ An Ninh bị chấn kinh.
côsống hai kiếp, chưa từng nghĩ tới, có ngườisẽđem từ “ngây thơ” gán lên người Văn Dụ. Người này vậy mà còn là Tôn Nhã Nhàn.
côta mang tâm tình phức tạpnói: “yêuđương đại học vốn là như vậy, các sư huynh sư tỷkhôngphảiđãnóisao, đại đa số đều là tốt nghiệp chia tay.”
Tôn Nhã Nhàn khịt mũi coi thường, rất xã hội, rất lõi đời, cả người đều phủ kín cảm giác kiểu “Tôiđãnhìn thấu”.
côtanói: “Đừng có giả vờ hồ đồ. Chúng ta muốnkhôngphải là loạiyêuđương này.”
Kỷ An Ninhnói: “Đừng dùng từ linh tinh,khôngcó “chúng ta” nào cả.”
Tôn Nhã Nhàn tức giận quay người bỏđi.
Tan rã trongkhôngvui.
Tháng sáu, Văn Dụ tiếp nhận là trị liệu thứ năm.
“Lần này thử đột phá tiết điểm này, hoặc tránh khỏi góc nhìn này.” Bác sĩ dặn dòanh.
Theo bác sĩ miêu tả chỉ dẫn, Văn Dụ lập tức ngã té lăn ra mặt đất, ngã vào trong mộng.
anhcầm mũi khoan thép trốn trong bóng tối,khôngngừngnóivới bản thân “Mày có thể làm được, mày có thể làm được.”
Giấc mộng này đúng làđãquấy nhiễuanhrất lâu, Văn Dụ cũng đúng thực chỉ muốn thoát khỏi nó.
Thế là, ngay lúc Triệu Thầnâmtrầm lộ mặt ra, Văn Dụ vung mạnh mũi khoan thép, bỗng nhiên đánh vào sống mũihắn, trong nháy mắt máu tươi văng khắp nơi, Văn Dụ tránh ra.
anhgiống như bắn ra, lảo đảomộtlát mới đứng vững.
anhđứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về đằng sau.
Như bước vàomộtcảnh phim ngoài đời thực, thời gian bỗng ngưng lại.
Thậm chí giọt máu bắn tung tóe cũng lơ lửngtrênkhôngngay trước mặt Văn Dụ.
Cái mũi khoan thép kia đánh trúng mũi Triệu Thần, mặthắnvặn vẹo biến dạng, miệng há ra,mộtcái răng văng ra, cũng bị ngưng lạitrênkhôngtrung.
Nhưng Văn Dụkhôngnhìnhắn.
Tay Văn Dụ nắm chặt, nhìn chằm chằm vào ngườiđangnắm chặt mũi khoan.
Rất nhiều lần trước đó,anhđều theo góc nhìn của người này mà trải qua giấc mộng, giờ đây, cuối cùnganhcũng thoát ra, lấy góc nhìn thứ ba, nhìn được người này là ai.
Đầu tóc rối bời,trênmặt dính bụi.
Cánh tay lẫn vòng eo đều tinh tế, hai chân để trần,mộtchân đâm bị thương,đangchảy máu.
Văn Dụ chưa từng thấycôchật vật như thế này bao giờ.
Nhưnganhlại rất quen thuộc với đôi mắtcô.
Rất đen, rất sáng, trong mắt có ngọn lửa tức giận lẫn lạnh lẽo.
cômảnh mai yếu ớt, dựa vàomộtđoạn mũi khoan thép, đối kháng với tên đàn ông trưởng thành như Triệu Thần.
khôngphải An Ninh củaanh, còn có thể là ai?
Lần đầu tiên huấn luyện ở câu lạc bộ kickboxing, lúc đócôđãnóigì?
Em muốn học cái có tính thực dụng cao.
Emkhôngcần kiểu hình thức như phong trào thể dục thể thao, em muốn học phương pháp để emmộtmình cũng có thể đánh bạimộtngười đàn ông trưởng thành.
khôngquan tâm đối phương chết hay sống, đối phương có bị thươngkhông. Dưới tình huống có hoặckhôngcó vũ khí, lấy việc em kiềm chế đối phương hoặc là em có thể an toàn chạy thoát làm tiền đề.
Văn Dụ nhìn qua thế giới bất động này, hai tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
Lúc này tiếng chuông lục lạc mờ mịt từtrêntrời truyền xuống, Văn Dụ ngẩng đầu, trong trời đêm nhìn thấy ánh sáng.
Văn Dụ ở tronghiệnthực mở mắt ra, mắt thấy là trần nhà màu nhu hòa, đèn treo màu dịunhẹ.
Bác sĩ vẫn ngồitrênghế cạnh giường, lặng im quan sátanh.
Lần nàykhôngphải làanhchủ động tỉnh lại, mà là bị đánh thức. Nhưng ánh mắtanhhiệnrasựthay đổi.
anhlà người ra tay hào phóng,mộtchàng trai trẻ tuổi vui vẻ. Bác sĩkhôngkhó đoán được, nhất định gia đìnhanhrất giàu có, mớikhôngđể ý tới phí tư vấn đắt đỏ này, tiêumộtđống tiền lớn tới đây để ngủmộtgiấc.
Khianhlần nữa tỉnh lại từ trong giấc mộng, biểu cảm cũngkhôngđáng kể gìđãbiến mất. Sắc mặtâmtrầm đến dọa người.
“Như vậy, quan hệ giữa bạngáicậu với Triệu Thần là?” Bác sĩ hỏi.
“khôngquan hệ gì.” Giọng Văn Dụ trầm thấp lạnh lẽo, nhưng vô cùng chắc chắn, “Họ Triệu này cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi từng đánhhắn,đãnóivớianhrồi. Nhưng ngoại trừ chuyện này ra, hai người họkhôngcó bất kỳ mối quan hệ nào.”
“Có lẽ là dưới tình huống cậukhôngbiếtrõ...” Bác sĩ muốn thành lập giả thiết.
Văn Dụ đáng gãy lờihắn: “khôngcó.”
“Tôiđãmời thám tử điều tra.”anhnói, “Hai người họ trước khi vào đại học hoàn toànkhônggặp nhau, sau khi lên đại học,côấy liền gặp được tôi.”
Bác sĩ làm nghề này, thường hay nghe được từ trong miệng bệnh nhân vài việckhôngthể tưởng được. Chuyện như là mấy vị con nhà giàu thuê thám tử điều tra lịch sử của bạngái, cũngkhôngtính là gì.
hắnhỏi: “Cho nên những gì thám tử điều tra ra là bọn họkhôngcó quan hệ. Cậu tin tưởng chuyện nàythậtsao?”
“Đương nhiên.” Văn Dụkhôngchút do dựnói, “Tôi tin tưởng.”
Bác sĩ gật đầunói: “Nhưng tiềm thức của cậukhôngtin.”
“Tiềm thức của cậukhôngtin chuyện này, nóđãsáng tạo ramộtcảnh về mối quan hệ của bọn họ,mộtlần lại thêmmộtlần nhắc nhở cậu.”
Nguồn: Cung Quảng Hằng
“nóicho cậu này,” Mạnh Hân Vũnóivới Kỷ An Ninh, “Bạch Lộ và Trần Hạo lại cãi nhau.”
“Sao lại cãi nhau?” Kỷ An Ninh rất khó hiểu, “Bọn họ tranh cãi về chuyện gì?”
“Chủ yếu là Bạch Lộ thôi, mua sắm quá nhiều, giống y đồng hương của tớ.” Mạnh Hân Vũ thở dài. Làmộtngười có thể khắc chế ham muốn hưởng thụ vật chất như Kỷ An Ninh, cũngkhônghiểu những người như Bạch Lộ và Vu Hà.
Ngươinóibọn họ xấu, bọn họ trước giờ cũng chưa từng làm chuyện xấu gì,khôngtrộmkhôngcướp, chỉ là thích mua sắm,khôngquản được cái tay.
Nhưng nếunóihọkhôngxấu, đáy lòng Mạnh Hân Vũ lạihiệnnên sầu lo mơ hồ, luôn cảm thấy Vu Hà và Bạch Lộ vì mua đồ màđivay là hành vi rấtkhôngthỏa đáng.
“Trần Hạo còn phải giúp cậu ấy trả nợ kìa.”cônàngnói.
Kỷ An Ninh thấy ngạc nhiên, hỏi: “khôngphải cậu ấynóimình có thể trả à?”
Mạnh Hân Vũ liên tục thở dài: “Tự cậu ấy cầm tiền trả nợđiăn chơi gì đó rồi,khôngphải vẫn là Trần Hạo bỏ tiền ra à?”
Kỷ An Ninh yên lặng.
Mạnh Hân Vũ cònnói: “Vẫn là cậu tốt, cậu với Văn Dụ chưa từng cãi nhau à? Cho tới giờ chưa từng nghe cậunóiqua.”
Nếu nghĩ lại, đúng là có thểnóikhôngcãi nhau, có việcthìhai người đềunóirõvới nhau, luôn có thể tìm được điểm thăng bằng đôi bên cùng chấp nhận.
Nhưng hai người bọn họ từng có thời khắc đen tối,đãtừng cùng nhau trầm luân điên dại.
Người làmcôtỉnh lại đưa ra khỏi trầm luân,khôngphải ai khác, chính là Mạnh Hân Vũ trước mặt.
Kiếp trướckhôngthể làm bạn tốt với Mạnh Hân Vũ,thậtsựtiếc nuối. May là kiếp nàykhôngbỏ lỡ.
Kỷ An Ninhkhôngtự chủ nở nụ cười, giống như Văn Dụ làm vớicô, khẽ vươn tay, giúp Mạnh Hân Vũ vén sợi tóc rối ra sau tai.
Ánh mắtcôquá dịu dàng, Mạnh Hân Vũ bị dọa sởn gai ốc: “Mẹ ơi, cậu bị cái gì nhập à?”
Văn Dụ tiếp nhận trị liệu lần thứ tư.
“Lần trước chỉ là ngủ thôi miên.” Bác sĩnói, “Lần này, tôisẽdẫn cậu nhập mộng, cậu phải thả lỏng người.”
Văn Dụ nằmtrêngiường Freud,khôngcần bác sĩnóiđãrất thả lỏng, nghe vậy cườinói: “anhyên tâm, tôi rất thư giãn.”
Văn Dụ còn muốn ngủmộtgiấcthậtngon, nhưng phương thức thôi miên của bác sĩ lần này khác với lần trước.
“đitheo tôi cùng quay về giấc mộng đó.” Bác sĩnói, “Cậu thấy cầu thang, cậuđangchạy, có ngườiđangđuổi theo cậu. Cậuđichân trần chạy tới sân thượng, sàn nhà lạnh quá, có cái gì đó đâm vào chân, cậu nhào về phía trước, ngã sấp xuống...”
Lúc bác sĩ bắt đầu miêu tả, Văn Dụrõràng còn tỉnh táo, nhưng theo tiếng bác sĩ chậm rãi miêu tả cảnh trong mộng, mí mắt Văn Dụ bắt đầu nặng trĩu, rất nhanh,anhbỗng nhiên ngã về phía trước.
Cú ngã này là ngã vào trong mộng.
Đứng lên, trốnđi, đôi chân chảy máu đụng phảimộtmũi khoan thép lạnh buốttrênđất, nhặt lên, giữ chắctrêntay.
Tiếng hít thở bao trùm lỗ tai, trái tim đập thình thịch đến rung người.
Mũi giày Triệu Thầnhiệnra trước, mặt Triệu Thần lộ ra,hắnquay đầu,hắnnhìn thấy Văn Dụ.
Văn Dụ dùng hết sức bình sinh đập mũi khoan thép qua, mũi Triệu Thần vỡ toang, máu văng ra.
Văn Dụ phút chốc liền mở mắt!
Màu trần nhà nhu hòa, ánh đèn cũng dịunhẹ, dưới thân là cái giường Freud lúc thôi liên lẫnnóichuyện.
Bác sĩ ngồi ngaytrênghế cạnh giường, lẳng lặng quan sátanh.
“Cơ chế tự vệ.” Bác sĩnói.
“Khi dây điện bị chập mạch, cầu daosẽtự động ngắt. Có người cầm dao chém cậu, cậusẽtrốn tránh. Đây đều là cơ chế tự vệ.” Bác sĩ phân tíchnói, “Cũng giống vậy, mỗi lần đều tỉnh lại cùngmộttiết điểm, bởi vì sau tiết điểm này, cậu biếtsẽcó chuyện phát sinh gây tổn thương cho cậu, cho nên cậu tự tỉnh lại để tránh tổn thương đó. Tiềm thức của cậuđãnhắc nhở cậu, lại phải bảo vệ cậu.”
“Thần kỳ!” Văn Dụ còn lưu lại dư vị hai ba câuđãđivào giấc ngủ thôi miên, “Hôm nay tôithậtsựtin tưởngthậtsựcó thứ như thôi miên. Hóa rakhôngphải là thổi phồng.”
Bác sĩ: “...”
Cho nên là lúc trước cảm thấy tôi lừa đảo, vẫn như cũ tới đây tiêu tiền để ngủmộtgiấc đấy à?
Bác sĩ đẩy kính mắt: “Hôm nay tới đây thôi. Lần sau nhập mộng phải vượt qua tiết điểm này. Còn phải thay đổi góc nhìn khác.”
Mộng cũng có góc nhìn khác nhau.
Góc nhìn thứ nhất, bạn chính là người trong mộng, động tácđangcó, chuyệnđangdiễn ra đều là do “bạn” làm.
Góc nhìn thứ ba, bất luận trong giấc mộng này có bạn haykhông, bạn cũng chỉ là người đứng xem, giống như xem phim.
Văn Dụ cảm thấy trong mộng vẫn luôn ở góc nhìn thứ nhất.
Nhưng căn cứ vàosựmiêu tả củaanh, người ở trong mơ trải qua những chuyện này chắckhôngphải làanh.anhcó cảm giác quái dị như nhập vào người nào đó.
Bác sĩ muốn đểanhrời khỏi góc nhìn này, thấyrõtoàn cảnh trong mộng.
đãhẹn lần sau.
Tôn Nhã Nhàn đổimộtngười bạn trai.
Đây cũngkhôngphải là ai tớinóicho Kỷ An Ninh. Gần đây Bạch Lộđangchiến tranh lạnh với Trần Hạo,khôngcó tâm tư bàn tán chuyện người khác.
Kỷ An Ninh chính mắt nhìn thấy.
côvà Văn Dụ tay nắm tayđitới cổng trường, vừa hay nhìn thấymộtngười đàn ông lái xe tới đón Tôn Nhã Nhàn. Văn Dụ gọimộttiếng, người kia xuống xenóichuyện với Văn Dụ.
Làmộtngười bạn trong nhóm Văn Dụ.
Lúc bọn họnóichuyện, Tôn Nhã Nhàn đứng bên cạnh, giữ vững nụ cười.
Kỷ An Ninh nhìncôtamộtcái.côta ở trong hội này, từ ở bên người đàn ông này chuyển tới ở bên người đàn ông khác. Những người đàn ông này đều biết nhau, quan hệ cũngkhôngtệ.
Nhưng Tôn Nhã Nhàn lại chẳng chịu rời khỏi nhóm này.
Đúng như suy nghĩ lúc trước của Kỷ An Ninh. Văn Dụ vìcôta mà mở ra chiếc hộp Pandora, giờkhôngđóng lại được.
Ngày hôm sau, Tôn Nhã Nhàn chặn Kỷ An Ninh ở chỗ hành lang.
“côđừng xem thường tôi,côcũng đừng có mà đắc ý.”côtanói, “Đúng, chớ đắc ý, chó chê mèo lắm lông mà thôi.”
Kỷ An Ninh cảm thấy, Tôn Nhã Nhàn có chỗ nào đó thay đổi. Tôn Nhã Nhàn này so với Tôn Nhã Nhàn kiếp trướckhônggiống nhau lắm.
Lạikhôngnóira được Tôn Nhã Nhàn tệ hơn ở chỗ nào.
“Tôi đắc ý gì?” Kỷ An Ninh nhìn thẳng vào mắtcôta, hỏi.
“Hừ.” Tôn Nhã Nhàn rời mắt, “Những người như bọnhắnđều như vậy, cùng chúng ta,nóichuyệnthìđược, muốn kết hôn, cơ bản làkhôngcó khả năng.côđừng có cảm thấy Văn Dụ đối vớicôtình cảm dài lâu hơn so với Tiền Hạo Nhiên và tôi. Cũng chỉ vìhắncònđangđihọc mà thôi,khôngtinthìđợi lúc các người tốt nghiệp xem,hắnvẫn còn ngây thơ như thế nữakhông?”
Kỷ An Ninh bị chấn kinh.
côsống hai kiếp, chưa từng nghĩ tới, có ngườisẽđem từ “ngây thơ” gán lên người Văn Dụ. Người này vậy mà còn là Tôn Nhã Nhàn.
côta mang tâm tình phức tạpnói: “yêuđương đại học vốn là như vậy, các sư huynh sư tỷkhôngphảiđãnóisao, đại đa số đều là tốt nghiệp chia tay.”
Tôn Nhã Nhàn khịt mũi coi thường, rất xã hội, rất lõi đời, cả người đều phủ kín cảm giác kiểu “Tôiđãnhìn thấu”.
côtanói: “Đừng có giả vờ hồ đồ. Chúng ta muốnkhôngphải là loạiyêuđương này.”
Kỷ An Ninhnói: “Đừng dùng từ linh tinh,khôngcó “chúng ta” nào cả.”
Tôn Nhã Nhàn tức giận quay người bỏđi.
Tan rã trongkhôngvui.
Tháng sáu, Văn Dụ tiếp nhận là trị liệu thứ năm.
“Lần này thử đột phá tiết điểm này, hoặc tránh khỏi góc nhìn này.” Bác sĩ dặn dòanh.
Theo bác sĩ miêu tả chỉ dẫn, Văn Dụ lập tức ngã té lăn ra mặt đất, ngã vào trong mộng.
anhcầm mũi khoan thép trốn trong bóng tối,khôngngừngnóivới bản thân “Mày có thể làm được, mày có thể làm được.”
Giấc mộng này đúng làđãquấy nhiễuanhrất lâu, Văn Dụ cũng đúng thực chỉ muốn thoát khỏi nó.
Thế là, ngay lúc Triệu Thầnâmtrầm lộ mặt ra, Văn Dụ vung mạnh mũi khoan thép, bỗng nhiên đánh vào sống mũihắn, trong nháy mắt máu tươi văng khắp nơi, Văn Dụ tránh ra.
anhgiống như bắn ra, lảo đảomộtlát mới đứng vững.
anhđứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về đằng sau.
Như bước vàomộtcảnh phim ngoài đời thực, thời gian bỗng ngưng lại.
Thậm chí giọt máu bắn tung tóe cũng lơ lửngtrênkhôngngay trước mặt Văn Dụ.
Cái mũi khoan thép kia đánh trúng mũi Triệu Thần, mặthắnvặn vẹo biến dạng, miệng há ra,mộtcái răng văng ra, cũng bị ngưng lạitrênkhôngtrung.
Nhưng Văn Dụkhôngnhìnhắn.
Tay Văn Dụ nắm chặt, nhìn chằm chằm vào ngườiđangnắm chặt mũi khoan.
Rất nhiều lần trước đó,anhđều theo góc nhìn của người này mà trải qua giấc mộng, giờ đây, cuối cùnganhcũng thoát ra, lấy góc nhìn thứ ba, nhìn được người này là ai.
Đầu tóc rối bời,trênmặt dính bụi.
Cánh tay lẫn vòng eo đều tinh tế, hai chân để trần,mộtchân đâm bị thương,đangchảy máu.
Văn Dụ chưa từng thấycôchật vật như thế này bao giờ.
Nhưnganhlại rất quen thuộc với đôi mắtcô.
Rất đen, rất sáng, trong mắt có ngọn lửa tức giận lẫn lạnh lẽo.
cômảnh mai yếu ớt, dựa vàomộtđoạn mũi khoan thép, đối kháng với tên đàn ông trưởng thành như Triệu Thần.
khôngphải An Ninh củaanh, còn có thể là ai?
Lần đầu tiên huấn luyện ở câu lạc bộ kickboxing, lúc đócôđãnóigì?
Em muốn học cái có tính thực dụng cao.
Emkhôngcần kiểu hình thức như phong trào thể dục thể thao, em muốn học phương pháp để emmộtmình cũng có thể đánh bạimộtngười đàn ông trưởng thành.
khôngquan tâm đối phương chết hay sống, đối phương có bị thươngkhông. Dưới tình huống có hoặckhôngcó vũ khí, lấy việc em kiềm chế đối phương hoặc là em có thể an toàn chạy thoát làm tiền đề.
Văn Dụ nhìn qua thế giới bất động này, hai tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
Lúc này tiếng chuông lục lạc mờ mịt từtrêntrời truyền xuống, Văn Dụ ngẩng đầu, trong trời đêm nhìn thấy ánh sáng.
Văn Dụ ở tronghiệnthực mở mắt ra, mắt thấy là trần nhà màu nhu hòa, đèn treo màu dịunhẹ.
Bác sĩ vẫn ngồitrênghế cạnh giường, lặng im quan sátanh.
Lần nàykhôngphải làanhchủ động tỉnh lại, mà là bị đánh thức. Nhưng ánh mắtanhhiệnrasựthay đổi.
anhlà người ra tay hào phóng,mộtchàng trai trẻ tuổi vui vẻ. Bác sĩkhôngkhó đoán được, nhất định gia đìnhanhrất giàu có, mớikhôngđể ý tới phí tư vấn đắt đỏ này, tiêumộtđống tiền lớn tới đây để ngủmộtgiấc.
Khianhlần nữa tỉnh lại từ trong giấc mộng, biểu cảm cũngkhôngđáng kể gìđãbiến mất. Sắc mặtâmtrầm đến dọa người.
“Như vậy, quan hệ giữa bạngáicậu với Triệu Thần là?” Bác sĩ hỏi.
“khôngquan hệ gì.” Giọng Văn Dụ trầm thấp lạnh lẽo, nhưng vô cùng chắc chắn, “Họ Triệu này cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi từng đánhhắn,đãnóivớianhrồi. Nhưng ngoại trừ chuyện này ra, hai người họkhôngcó bất kỳ mối quan hệ nào.”
“Có lẽ là dưới tình huống cậukhôngbiếtrõ...” Bác sĩ muốn thành lập giả thiết.
Văn Dụ đáng gãy lờihắn: “khôngcó.”
“Tôiđãmời thám tử điều tra.”anhnói, “Hai người họ trước khi vào đại học hoàn toànkhônggặp nhau, sau khi lên đại học,côấy liền gặp được tôi.”
Bác sĩ làm nghề này, thường hay nghe được từ trong miệng bệnh nhân vài việckhôngthể tưởng được. Chuyện như là mấy vị con nhà giàu thuê thám tử điều tra lịch sử của bạngái, cũngkhôngtính là gì.
hắnhỏi: “Cho nên những gì thám tử điều tra ra là bọn họkhôngcó quan hệ. Cậu tin tưởng chuyện nàythậtsao?”
“Đương nhiên.” Văn Dụkhôngchút do dựnói, “Tôi tin tưởng.”
Bác sĩ gật đầunói: “Nhưng tiềm thức của cậukhôngtin.”
“Tiềm thức của cậukhôngtin chuyện này, nóđãsáng tạo ramộtcảnh về mối quan hệ của bọn họ,mộtlần lại thêmmộtlần nhắc nhở cậu.”
Bình luận facebook