Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Mặc dù trong phòngđãmở máy điều hòa, nhiệt độ ổn định, đảm bảo độ ẩm, nhưng mùa hè vẫn khiến người ta thấy nóng bức trong người.
Kỷ An Ninh ngồi trong thư phòngnhỏcủa phòng ngủ viết bài tập, đứng dậyđitới phòng bếp cầm chai nước uống, nhìnmộtcái, lại thuận tay cầm thêm chai bia, mang tới thư phòng lớn cho Văn Dụ.
Nhà này có hai thư phòng.
Thư phòng lớn mới là thư phòng chính thức, có bàn đọc sách lớn thêm giá sách bự, để đầy các loại sách khác nhau.
Thư phòngnhỏnằm trong khu vực phòng ngủ, cách phòng ngủmộtcánh cửa, thiết kế tương đối đơn giản, giống như để cho chủ dùng khi rảnh rỗi.
Phỏng chừng lúc trước trang trí là tính sắp xếp như vậy. Nhưng con người trời sinh lười biếng,đãcó gầnthìcần gì xa.trêncơ bản từ lúc Kỷ An Ninh chuyển đến nhìn thấy, Văn Dụ chủ yếu sử dụng thư phòngnhỏnày.
Số lần dùng thư phòng chính kia chỉ đếmtrênđầu ngón tay.
Hôm naykhôngbiếtanhbị gì, lại chạy tới thư phòng lớn làm.
Cửađangkhép, Kỷ An Ninh gõ cửamộtcái, thò đầu vào hỏi: “Có thể vàokhông?”
Tóc đen nhánh rũ xuống, con mắt mở to, như chú hamsternhỏđikiếm ăn.
Văn Dụ cười, khép lại văn kiện trong tay,nói: “Vàođi.”
Kỷ An Ninh cắn ống hút,đivào đưa bia choanh.
“Tự nhiên tri kỷ thế!” Văn Dụ nhận bia, thuận thế ôm eocô, “Hônmộtcái, hônmộtcái!”
Văn Dụ tuổi trẻ thể tráng, tinh lực hơn người, nhu cầu sinh lý tràn đầy. Nếu nhưanhhứng lên, phòng ăn phòng tắm đều là chiến trường. Gia hỏa này lại rất am hiểu trêu chọc, Kỷ An Ninh luôn bị chìm vào.
Rất nhiều chuyện chưa bao giờ nghĩ tới, đều bịanhmangđinếm qua.
Kỷ An Ninh cũngkhôngmuốn ởtrênbàn sách thô sáp cứng người này đại chiếnmộttrận, hônmộtcái liền nhạy bén tránh ranói: “Bài tập của em còn chưa viết xong,anhlàm việc củaanhđi!”
Văn Dụ cười nhìncôchạy trốn, còn biết giữ cửa choanhnữa đấy.
Vừa đóng cửa, nụ cười Văn Dụ phai nhạtđi.anhnhìn qua hai tập văn kiện trước mặt, ngẩn người.
Văn kiện bên trong là kết quả lão Hình điều tra được.mộtcái là Kỷ An Ninh,mộtcái là Triệu Thần.
Văn Dụ mở ra, xem kĩ lạimộtlần nữa.
Nhưng tựa như lúc lão Hình phân tích, hai người nhìn thế nào cũngkhôngcó khả năng gặp nhau.
Văn Dụkhôngnhịn được cắn ngón tay.
Dựa theo phân tích của bác sĩ tâm lý, mộng là dohiệnthực ảnh hưởng.
Kỷ An Ninh từngnóivớianhrằng trước kiacôbị người ta quấy rầy, gặp phải người xấu, cùng với thông tincôe ngại Triệu Thần.
Nhưng tin tức này tiến vào đầuanh, vặn vẹo biến hình, thế là lần đầu tiênanhmơ thấy mộng Triệu Thần quấy rầy Kỷ An Ninh ở Hoa đại, lại thêmmộtgiấc về cảnh Triệu Thần có ý đồ sử dụng vũ lực với Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh kịch liệt chống cự.
Là như vậy... À?
trênlý luận hẳn là như vậy. Là do Văn Dụ đem thông tin từhiệnthực, vặn vẹo biến hình thành giấc mộng. Nhưng giấc mộng này với cảnh ởhiệnthựckhônggiống nhau.
Văn Dụ tin phục những gì bác sĩnói, bởi vì nghe vô cùng khoa học.
Nhưngkhôngbiết do đâu,anhvẫn canh cánh trong lòng với mấy giấc mộng này.
Khianhở trong mơ tránh thoát khỏi góc nhìn thứ nhất, lúc quay người thấy được toàn cảnh giấc mộng, trái timanhco rút cực kỳ khó chịu.
Kỷ An Ninh, chật vật như thế.
Dùng hết sức lực để giãy dụa như thế.
côdường như hiểurõnếu mìnhkhôngchạy thoát được, chờ đợicôsẽlà vận mệnh gì.
Văn Dụkhônghiểu,rõràng ở tronghiệnthực, để Kỷ An Ninh chịumộtchút khổanhcũngkhôngnỡ. Vì sao trong mơanhlại cấu tạo nên cục diện nguy hiểm, gian nan như vậy?
Bác sĩnói, mỗi lầnanhđều tỉnh lại vào tiết điểm này, là bởi vì giấc mộng do chínhanhkiến tạo ra, cho nên tiềm thứcanhbiết bước phát triển kế tiếp, vì để tránh cho mình bị tổn thương,anhluôn để cho mình tỉnh lại để chạy trốn.
Văn Dụ cảm thấy, bác sĩnóithậtsựrất có lý.
Căn cứ vào hoàn cảnh trong mộng, dưới tình huốngkhôngcó ai giúp đỡ, Kỷ An Ninh gần nhưkhôngcó khả năng dựa vào bản thân để thoát khỏi ma trảo của Triệu Thần.
Như vậy nếu giấc mộng này tiếp tực tiếp diễn... Văn Dụ giờđangở trạng thái thanh tỉnh, cũngkhôngcó cách nào tưởng tượng trong mộngsẽxảy ra chuyện gì.
Mỗi lầnanhđều để bản thân tỉnh lại, đúng là có dấu hiệu trốn tránh.
Bác sĩnóichoanhbiết, căn cứ theosựmiêu tả củaanh, giấc mộng này hiển nhiên còn chưa thựcsựkết thúc. Trong đại nãoanhvô cùng có khả năngđãdựng lênmộtcâu chuyện hoàn chỉnh thậm chí bị che kín trong não, giống nhưmộtbộ phim.
Bác sĩ hi vọng lần sau,anhcó thể thử vượt qua tiết điểm này, tiếp tục giấc mộng.
Văn Dụ vậy mà lại do dự.
Nhưng bác sĩ cũngkhôngthúc giụcanh, ngược lạinóichoanhbiết,anhcó thời gianmộttuần để suy nghĩthậtkỹ. Đương nhiên, nếu như căn bệnh lặpđilặp lại giấc mơ củaanhcó thể tự lành,anhcũng có thểkhôngcần trị liệu tiếp.
Văn Dụ nhìn chằm chằm hai tập tài liệu trước mắt, nhìn chằm chằmthậtlâu, mới kéo ra ngăn kéo, nhét chúng vào, đóng lại cũng khóa luôn ngăn kéo.
anhđứng dậyđitới tiểu thư phòng.
Kỷ An Ninh vừa lúc viết xong bài tập, đứng gần mặt bàn thu thập sách vở, nghe thấy tiếng động liền quay đầu liếc mắt nhìnanh,nói: “anhlàm xong rồi à?”
Văn Dụ “Ừ”mộttiếng,điqua ômcôtừ sau lưng, hônnhẹlên cái cổ thon dài, hỏi: “Bài tập viết xong chưa?”
Kỷ An Ninh mớinóimộtcâu “Viết xong rồi.” Tay Văn Dụ liền trượt đến eocô, hai tay khép lại, xoa nắnmộtphen.
Kỷ An Ninh lập tức biếtanhmuốn làm gì.
Có lòng muốn kháng cự, lại bị Văn Dụ trêu chọc như thế, cuối cùng vẫnkhôngthoát được bàn đọc sách thô ráp.
Lúc xuống được, ven bàn đọc sáchđãbị mồ hôi vẽ ra hình dạng mật đào.
Kỷ An Ninh che mắt.
Văn Dụ muốn thử dưới tình huốngkhôngcó bác sĩ, tự mình đột phá được tiết điểm kia.
Nhưng cứ khianhôm Kỷ An Ninh chìm vào giấc ngủ, hết lần này tới lần khác đều ngủ rất yên ổn,mộtđêmkhôngmộng.
Đến hôm trước ngày hẹn, Văn Dụ lạiđigặp bác sĩ. Trải qua cân nhắc,anhđem tính huống nàynóicho bác sĩ.
“Ômcôấy liền ngủ rất yên ổn,khôngmơ thấy gì.”anhnói.
Bác sĩ gật đầunói: “Lo nghĩ của cậu vốn docôấy mà sinh ra, tình cảm giữa hai người hài hòa, ổn định, hiển nhiên là giúp giảm bớt lo âu trong tiềm thức.”
Lời bác sĩ vẫn luôn rất khoa học, rất có sức thuyết phục.
hiệntại Văn Dụ cũng coi như thành lập đủ cảm giác tín nhiệm vớihắn.sựtin tưởng này đặc biệt quan trọng giữa bác sĩ và bệnh nhân, đặc biệt là với bác sĩ tâm lý và bệnh nhân.
Cuối cùng Văn Dụ quyết định, muốn dướisựtrợ giúp của bác sĩ thửmộtchút.
“Tôi muốn nhìn xem nếu có thểkhôngtỉnh, liệu có thể tiếp tục giấc mộng này.”anhnói.
Lần này vào mộng lại càng dễ.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy cầu thang, Văn Dụ liên nhập mộng.anhngẩng đầumộtcái, liền thấy Kỷ An Ninhđangchân trần, liều mạng chạy lêntrên.
Bộ dạngcôlàmanhkhôngđành lòng nhìn. Có chút do dự, ngay lúccôbiến mất ở khúc quanh cầu thang, theo sát là mấy người đàn ôngđangđuổi theo.
“côta ở phíatrên!” Bọn họ kêu.
Bọn họ xuyên qua thân thể Văn Dụ, đuổi theo Kỷ An Ninh.
Văn Dụ nắm chặt tay,đitheo.
Đám đàn ông lúc lên sân thượng, pháthiệnchỉ cómộtcái cửa ra vào, liềnkhôngvội mà tìmcô, bọn họ gọi điện cho Triệu Thần, chờ Triệu Thầnđilên.
Văn Dụ lại biết Kỷ An Ninhđangtrốn ở đâu.anhxuyên qua thân thể bọn họ,đivề hướng đó.
anhđitheo con đường của Triệu Thần, lúc tới nơi đó, tự nhiên mà làm như Triệu Thần, quay đầu nhìn lại, đối mặt với đôi mắt Kỷ An Ninh.
Như con thú bị nhốt, hơi đỏ nhưngkhôngtừ bỏ.
côcắn môithậtchặt, ngưng thở, nắm chặt mũi khoan đến nỗi ngón tay trắng bệch.
côkhôngluyện qua cận chiến hay kickboxing, nhưng cả ngườicôđều căng thẳng, vận sức chờ phát động, hoàn toàn là do bản năng sinh tồn thúc đẩy.
An Ninh củaanh!
Khi Văn Dụ lắc đầu, chợt thấy sắc mặt Kỷ An Ninh đột nhiên thay đổi, cái mũi khoan thép kia bỗng nhiên ném về phíaanh.
Từnhỏđãluyện kickboxing, Văn Dụ phản ứng cực nhanh, lùi về saumộtbước, lộ ra thân thể Triệu Thần. Triệu Thần tới đây,hắnđứng ngay chỗ Văn Dụ đứng, thân thể hai người chồng lên nhau. Mũi khoan thép kia phảng phất như vung mạnh vào mặt Văn Dụ.
Văn Dụ lùi hẳnmộtbước rồi đứng vững, nhìn thế giới này dừng lại. Người bất động, máu ngừng bay.
Văn Dụ biết, đây chính là điểm mấu chốt.
Mục đích nhập mộng lần này củaanhlà vì để tiếp tục giấc mộng này. Nhưng Văn Dụ lúc này, lòng bàn tay ẩm ướt, tim đập rộn lên,trêntrán đều là mồ hôi lạnh.
anhrõràng cảm giác được, nếu như tiếp tục, nhất địnhsẽxảy ra chuyện màanhkhôngmuốn thấy.
anhđãchuẩn bị đầy đủ tư tưởng mới nhập mộng,khôngngờ vẫn kháng cự như vậy,khôngtrách đượcanhđều tỉnh lại vào lúc này.
Nhưng giọng bác sĩ vẫn vang lên bên taianh,hắnnói: “Nếu muốn biết rốt cuộc tiềm thức muốnnóicho cậu cái gì, chỉ có thể tìm kiếm trong mơ.”
Lòng bàn tay Văn Dụ vẫn luôn đổ mồ hôi,anhnắm chặt tay, nhắm mắt lại, hít sâumộtcái.
Sau đó, đột ngột mở mắt
Tất cả đều động!
Đồng thời cảnh tượng vốn luôn yên lặng, lúc này như được bấm nútâmlượng, đột nhiênhiệnlênâmthanh như bình thường.
Văn Dụ lập tức nghe đượcâmthanh xe cộtrênđường, nghe được chỗ nào đó dưới lầu phát nhạc. Tiếng kêu vang nhất bên tai là tiếng Triệu Thần kêu gào thảm thiết.
hắngào thảm rồi ngã về phía sau.
Kỷ An Ninh nhảy quahắn, bỗng nhiên xuyên qua thân thể Văn Dụ. Văn Dụ quay người, nhìn Kỷ An Ninh định phóng về phía cầu thang, lại bị người của Triệu Thần ấntrênmặt đất.
Người congáicủaanhmang ý đồ phản kháng, trời sinh quật cường, sao có thể dễ dàng từ bỏ.anhthấycôcầm nửa cục gạchtrênmặt đất, trở tay liền đập vào mặtmộttên bảo vệ.
Giống tínhcôthật!
Cuối cùng,côdướisựvây bắt của đám đàn ông, hết đường trốn chạy, phải nhảy lên lan can công trình kiến trúc.
“Đừng tới đây! Các người đừng tới đây!”côkhàn giọng kêu.
Trong taycôchỉ có nửa cục gạch, phía saucôlà ba mươi mấy tầng lầu trời cao.
Trước mặtcôlàmộtđám đàn ông đầy ác ý.
côphải làm sao?
côcó thể làm sao?
Trái tim Văn Dụ như bị bóp nghẹt.
Nhưnganhbiết đây là mộng, những người này đều là hư ảo, bọn họ có thể xuyên qua thân thể củaanh. Trong giấc mộng này,anhcăn bảnkhôngcó cách nào giúp Kỷ An Ninh.
Thế là Văn Dụ trơ mắt nhìn mấy tên đàn ông tới gần, Kỷ An Ninh hoảng sợ vội lùi về saumộtbước.
Văn Dụ vẫn đưa tay ra.
Nhưng đôi tayanhđối với Kỷ An Ninh mànói, chỉ làmộtảo ảnh.
Hoặc Kỷ An Ninh đối với Văn Dụ mànói, chỉ là hư ảnh.
anhcái gì cũngkhôngngăn được. Kỷ An Ninh đạpmộtbước vàokhôngtrung, hướng về sau rơi xuống.
Văn Dụkhôngchút nghĩ ngợi, nhảy ra ngoài theo, đưa tay về phíacô.
Sau đó,anhtỉnh.
Bác sĩ vẫn ngồi bên giường, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát người bệnhmộtchút. Nếu như tới thời gian, người bệnh vẫn chưa tỉnh,hắnsẽrung chuông, đưa người bệnh ra khỏisựthôi miên.
hắnngẩng đầu nhìn Văn Dụmộtchút, nhìn dưới mí mắtanh, tròng mắt chuyển động rất nhanh, đây là biểuhiệndo vỏ não vận động kịch liệt.
hắnnhìn thoáng qua máy bấm giờ, thời gian người bệnh nhập mộng lần này,đãvượt qua thời gian lần trước bị đánh thức lẫn lần tự động tỉnh lại trước đó.
hắnthấyanhcó vẻkhôngmuốn tỉnh lại, liền cúi đầu tiếp tục ghi chép vào sổ.
Mới viết được hai bút, người bệnhtrêngiường bỗng ngồi bật dậy.
Bác sĩ hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện vớimộtđôi mắt.
Đen như mực, đỏ rực như máu.
Như muốn giết người.
P/s: nhận xét xem Văn Dụ rốt cuộc có phải trọng sinh haykhông?
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Mặc dù trong phòngđãmở máy điều hòa, nhiệt độ ổn định, đảm bảo độ ẩm, nhưng mùa hè vẫn khiến người ta thấy nóng bức trong người.
Kỷ An Ninh ngồi trong thư phòngnhỏcủa phòng ngủ viết bài tập, đứng dậyđitới phòng bếp cầm chai nước uống, nhìnmộtcái, lại thuận tay cầm thêm chai bia, mang tới thư phòng lớn cho Văn Dụ.
Nhà này có hai thư phòng.
Thư phòng lớn mới là thư phòng chính thức, có bàn đọc sách lớn thêm giá sách bự, để đầy các loại sách khác nhau.
Thư phòngnhỏnằm trong khu vực phòng ngủ, cách phòng ngủmộtcánh cửa, thiết kế tương đối đơn giản, giống như để cho chủ dùng khi rảnh rỗi.
Phỏng chừng lúc trước trang trí là tính sắp xếp như vậy. Nhưng con người trời sinh lười biếng,đãcó gầnthìcần gì xa.trêncơ bản từ lúc Kỷ An Ninh chuyển đến nhìn thấy, Văn Dụ chủ yếu sử dụng thư phòngnhỏnày.
Số lần dùng thư phòng chính kia chỉ đếmtrênđầu ngón tay.
Hôm naykhôngbiếtanhbị gì, lại chạy tới thư phòng lớn làm.
Cửađangkhép, Kỷ An Ninh gõ cửamộtcái, thò đầu vào hỏi: “Có thể vàokhông?”
Tóc đen nhánh rũ xuống, con mắt mở to, như chú hamsternhỏđikiếm ăn.
Văn Dụ cười, khép lại văn kiện trong tay,nói: “Vàođi.”
Kỷ An Ninh cắn ống hút,đivào đưa bia choanh.
“Tự nhiên tri kỷ thế!” Văn Dụ nhận bia, thuận thế ôm eocô, “Hônmộtcái, hônmộtcái!”
Văn Dụ tuổi trẻ thể tráng, tinh lực hơn người, nhu cầu sinh lý tràn đầy. Nếu nhưanhhứng lên, phòng ăn phòng tắm đều là chiến trường. Gia hỏa này lại rất am hiểu trêu chọc, Kỷ An Ninh luôn bị chìm vào.
Rất nhiều chuyện chưa bao giờ nghĩ tới, đều bịanhmangđinếm qua.
Kỷ An Ninh cũngkhôngmuốn ởtrênbàn sách thô sáp cứng người này đại chiếnmộttrận, hônmộtcái liền nhạy bén tránh ranói: “Bài tập của em còn chưa viết xong,anhlàm việc củaanhđi!”
Văn Dụ cười nhìncôchạy trốn, còn biết giữ cửa choanhnữa đấy.
Vừa đóng cửa, nụ cười Văn Dụ phai nhạtđi.anhnhìn qua hai tập văn kiện trước mặt, ngẩn người.
Văn kiện bên trong là kết quả lão Hình điều tra được.mộtcái là Kỷ An Ninh,mộtcái là Triệu Thần.
Văn Dụ mở ra, xem kĩ lạimộtlần nữa.
Nhưng tựa như lúc lão Hình phân tích, hai người nhìn thế nào cũngkhôngcó khả năng gặp nhau.
Văn Dụkhôngnhịn được cắn ngón tay.
Dựa theo phân tích của bác sĩ tâm lý, mộng là dohiệnthực ảnh hưởng.
Kỷ An Ninh từngnóivớianhrằng trước kiacôbị người ta quấy rầy, gặp phải người xấu, cùng với thông tincôe ngại Triệu Thần.
Nhưng tin tức này tiến vào đầuanh, vặn vẹo biến hình, thế là lần đầu tiênanhmơ thấy mộng Triệu Thần quấy rầy Kỷ An Ninh ở Hoa đại, lại thêmmộtgiấc về cảnh Triệu Thần có ý đồ sử dụng vũ lực với Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh kịch liệt chống cự.
Là như vậy... À?
trênlý luận hẳn là như vậy. Là do Văn Dụ đem thông tin từhiệnthực, vặn vẹo biến hình thành giấc mộng. Nhưng giấc mộng này với cảnh ởhiệnthựckhônggiống nhau.
Văn Dụ tin phục những gì bác sĩnói, bởi vì nghe vô cùng khoa học.
Nhưngkhôngbiết do đâu,anhvẫn canh cánh trong lòng với mấy giấc mộng này.
Khianhở trong mơ tránh thoát khỏi góc nhìn thứ nhất, lúc quay người thấy được toàn cảnh giấc mộng, trái timanhco rút cực kỳ khó chịu.
Kỷ An Ninh, chật vật như thế.
Dùng hết sức lực để giãy dụa như thế.
côdường như hiểurõnếu mìnhkhôngchạy thoát được, chờ đợicôsẽlà vận mệnh gì.
Văn Dụkhônghiểu,rõràng ở tronghiệnthực, để Kỷ An Ninh chịumộtchút khổanhcũngkhôngnỡ. Vì sao trong mơanhlại cấu tạo nên cục diện nguy hiểm, gian nan như vậy?
Bác sĩnói, mỗi lầnanhđều tỉnh lại vào tiết điểm này, là bởi vì giấc mộng do chínhanhkiến tạo ra, cho nên tiềm thứcanhbiết bước phát triển kế tiếp, vì để tránh cho mình bị tổn thương,anhluôn để cho mình tỉnh lại để chạy trốn.
Văn Dụ cảm thấy, bác sĩnóithậtsựrất có lý.
Căn cứ vào hoàn cảnh trong mộng, dưới tình huốngkhôngcó ai giúp đỡ, Kỷ An Ninh gần nhưkhôngcó khả năng dựa vào bản thân để thoát khỏi ma trảo của Triệu Thần.
Như vậy nếu giấc mộng này tiếp tực tiếp diễn... Văn Dụ giờđangở trạng thái thanh tỉnh, cũngkhôngcó cách nào tưởng tượng trong mộngsẽxảy ra chuyện gì.
Mỗi lầnanhđều để bản thân tỉnh lại, đúng là có dấu hiệu trốn tránh.
Bác sĩnóichoanhbiết, căn cứ theosựmiêu tả củaanh, giấc mộng này hiển nhiên còn chưa thựcsựkết thúc. Trong đại nãoanhvô cùng có khả năngđãdựng lênmộtcâu chuyện hoàn chỉnh thậm chí bị che kín trong não, giống nhưmộtbộ phim.
Bác sĩ hi vọng lần sau,anhcó thể thử vượt qua tiết điểm này, tiếp tục giấc mộng.
Văn Dụ vậy mà lại do dự.
Nhưng bác sĩ cũngkhôngthúc giụcanh, ngược lạinóichoanhbiết,anhcó thời gianmộttuần để suy nghĩthậtkỹ. Đương nhiên, nếu như căn bệnh lặpđilặp lại giấc mơ củaanhcó thể tự lành,anhcũng có thểkhôngcần trị liệu tiếp.
Văn Dụ nhìn chằm chằm hai tập tài liệu trước mắt, nhìn chằm chằmthậtlâu, mới kéo ra ngăn kéo, nhét chúng vào, đóng lại cũng khóa luôn ngăn kéo.
anhđứng dậyđitới tiểu thư phòng.
Kỷ An Ninh vừa lúc viết xong bài tập, đứng gần mặt bàn thu thập sách vở, nghe thấy tiếng động liền quay đầu liếc mắt nhìnanh,nói: “anhlàm xong rồi à?”
Văn Dụ “Ừ”mộttiếng,điqua ômcôtừ sau lưng, hônnhẹlên cái cổ thon dài, hỏi: “Bài tập viết xong chưa?”
Kỷ An Ninh mớinóimộtcâu “Viết xong rồi.” Tay Văn Dụ liền trượt đến eocô, hai tay khép lại, xoa nắnmộtphen.
Kỷ An Ninh lập tức biếtanhmuốn làm gì.
Có lòng muốn kháng cự, lại bị Văn Dụ trêu chọc như thế, cuối cùng vẫnkhôngthoát được bàn đọc sách thô ráp.
Lúc xuống được, ven bàn đọc sáchđãbị mồ hôi vẽ ra hình dạng mật đào.
Kỷ An Ninh che mắt.
Văn Dụ muốn thử dưới tình huốngkhôngcó bác sĩ, tự mình đột phá được tiết điểm kia.
Nhưng cứ khianhôm Kỷ An Ninh chìm vào giấc ngủ, hết lần này tới lần khác đều ngủ rất yên ổn,mộtđêmkhôngmộng.
Đến hôm trước ngày hẹn, Văn Dụ lạiđigặp bác sĩ. Trải qua cân nhắc,anhđem tính huống nàynóicho bác sĩ.
“Ômcôấy liền ngủ rất yên ổn,khôngmơ thấy gì.”anhnói.
Bác sĩ gật đầunói: “Lo nghĩ của cậu vốn docôấy mà sinh ra, tình cảm giữa hai người hài hòa, ổn định, hiển nhiên là giúp giảm bớt lo âu trong tiềm thức.”
Lời bác sĩ vẫn luôn rất khoa học, rất có sức thuyết phục.
hiệntại Văn Dụ cũng coi như thành lập đủ cảm giác tín nhiệm vớihắn.sựtin tưởng này đặc biệt quan trọng giữa bác sĩ và bệnh nhân, đặc biệt là với bác sĩ tâm lý và bệnh nhân.
Cuối cùng Văn Dụ quyết định, muốn dướisựtrợ giúp của bác sĩ thửmộtchút.
“Tôi muốn nhìn xem nếu có thểkhôngtỉnh, liệu có thể tiếp tục giấc mộng này.”anhnói.
Lần này vào mộng lại càng dễ.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy cầu thang, Văn Dụ liên nhập mộng.anhngẩng đầumộtcái, liền thấy Kỷ An Ninhđangchân trần, liều mạng chạy lêntrên.
Bộ dạngcôlàmanhkhôngđành lòng nhìn. Có chút do dự, ngay lúccôbiến mất ở khúc quanh cầu thang, theo sát là mấy người đàn ôngđangđuổi theo.
“côta ở phíatrên!” Bọn họ kêu.
Bọn họ xuyên qua thân thể Văn Dụ, đuổi theo Kỷ An Ninh.
Văn Dụ nắm chặt tay,đitheo.
Đám đàn ông lúc lên sân thượng, pháthiệnchỉ cómộtcái cửa ra vào, liềnkhôngvội mà tìmcô, bọn họ gọi điện cho Triệu Thần, chờ Triệu Thầnđilên.
Văn Dụ lại biết Kỷ An Ninhđangtrốn ở đâu.anhxuyên qua thân thể bọn họ,đivề hướng đó.
anhđitheo con đường của Triệu Thần, lúc tới nơi đó, tự nhiên mà làm như Triệu Thần, quay đầu nhìn lại, đối mặt với đôi mắt Kỷ An Ninh.
Như con thú bị nhốt, hơi đỏ nhưngkhôngtừ bỏ.
côcắn môithậtchặt, ngưng thở, nắm chặt mũi khoan đến nỗi ngón tay trắng bệch.
côkhôngluyện qua cận chiến hay kickboxing, nhưng cả ngườicôđều căng thẳng, vận sức chờ phát động, hoàn toàn là do bản năng sinh tồn thúc đẩy.
An Ninh củaanh!
Khi Văn Dụ lắc đầu, chợt thấy sắc mặt Kỷ An Ninh đột nhiên thay đổi, cái mũi khoan thép kia bỗng nhiên ném về phíaanh.
Từnhỏđãluyện kickboxing, Văn Dụ phản ứng cực nhanh, lùi về saumộtbước, lộ ra thân thể Triệu Thần. Triệu Thần tới đây,hắnđứng ngay chỗ Văn Dụ đứng, thân thể hai người chồng lên nhau. Mũi khoan thép kia phảng phất như vung mạnh vào mặt Văn Dụ.
Văn Dụ lùi hẳnmộtbước rồi đứng vững, nhìn thế giới này dừng lại. Người bất động, máu ngừng bay.
Văn Dụ biết, đây chính là điểm mấu chốt.
Mục đích nhập mộng lần này củaanhlà vì để tiếp tục giấc mộng này. Nhưng Văn Dụ lúc này, lòng bàn tay ẩm ướt, tim đập rộn lên,trêntrán đều là mồ hôi lạnh.
anhrõràng cảm giác được, nếu như tiếp tục, nhất địnhsẽxảy ra chuyện màanhkhôngmuốn thấy.
anhđãchuẩn bị đầy đủ tư tưởng mới nhập mộng,khôngngờ vẫn kháng cự như vậy,khôngtrách đượcanhđều tỉnh lại vào lúc này.
Nhưng giọng bác sĩ vẫn vang lên bên taianh,hắnnói: “Nếu muốn biết rốt cuộc tiềm thức muốnnóicho cậu cái gì, chỉ có thể tìm kiếm trong mơ.”
Lòng bàn tay Văn Dụ vẫn luôn đổ mồ hôi,anhnắm chặt tay, nhắm mắt lại, hít sâumộtcái.
Sau đó, đột ngột mở mắt
Tất cả đều động!
Đồng thời cảnh tượng vốn luôn yên lặng, lúc này như được bấm nútâmlượng, đột nhiênhiệnlênâmthanh như bình thường.
Văn Dụ lập tức nghe đượcâmthanh xe cộtrênđường, nghe được chỗ nào đó dưới lầu phát nhạc. Tiếng kêu vang nhất bên tai là tiếng Triệu Thần kêu gào thảm thiết.
hắngào thảm rồi ngã về phía sau.
Kỷ An Ninh nhảy quahắn, bỗng nhiên xuyên qua thân thể Văn Dụ. Văn Dụ quay người, nhìn Kỷ An Ninh định phóng về phía cầu thang, lại bị người của Triệu Thần ấntrênmặt đất.
Người congáicủaanhmang ý đồ phản kháng, trời sinh quật cường, sao có thể dễ dàng từ bỏ.anhthấycôcầm nửa cục gạchtrênmặt đất, trở tay liền đập vào mặtmộttên bảo vệ.
Giống tínhcôthật!
Cuối cùng,côdướisựvây bắt của đám đàn ông, hết đường trốn chạy, phải nhảy lên lan can công trình kiến trúc.
“Đừng tới đây! Các người đừng tới đây!”côkhàn giọng kêu.
Trong taycôchỉ có nửa cục gạch, phía saucôlà ba mươi mấy tầng lầu trời cao.
Trước mặtcôlàmộtđám đàn ông đầy ác ý.
côphải làm sao?
côcó thể làm sao?
Trái tim Văn Dụ như bị bóp nghẹt.
Nhưnganhbiết đây là mộng, những người này đều là hư ảo, bọn họ có thể xuyên qua thân thể củaanh. Trong giấc mộng này,anhcăn bảnkhôngcó cách nào giúp Kỷ An Ninh.
Thế là Văn Dụ trơ mắt nhìn mấy tên đàn ông tới gần, Kỷ An Ninh hoảng sợ vội lùi về saumộtbước.
Văn Dụ vẫn đưa tay ra.
Nhưng đôi tayanhđối với Kỷ An Ninh mànói, chỉ làmộtảo ảnh.
Hoặc Kỷ An Ninh đối với Văn Dụ mànói, chỉ là hư ảnh.
anhcái gì cũngkhôngngăn được. Kỷ An Ninh đạpmộtbước vàokhôngtrung, hướng về sau rơi xuống.
Văn Dụkhôngchút nghĩ ngợi, nhảy ra ngoài theo, đưa tay về phíacô.
Sau đó,anhtỉnh.
Bác sĩ vẫn ngồi bên giường, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát người bệnhmộtchút. Nếu như tới thời gian, người bệnh vẫn chưa tỉnh,hắnsẽrung chuông, đưa người bệnh ra khỏisựthôi miên.
hắnngẩng đầu nhìn Văn Dụmộtchút, nhìn dưới mí mắtanh, tròng mắt chuyển động rất nhanh, đây là biểuhiệndo vỏ não vận động kịch liệt.
hắnnhìn thoáng qua máy bấm giờ, thời gian người bệnh nhập mộng lần này,đãvượt qua thời gian lần trước bị đánh thức lẫn lần tự động tỉnh lại trước đó.
hắnthấyanhcó vẻkhôngmuốn tỉnh lại, liền cúi đầu tiếp tục ghi chép vào sổ.
Mới viết được hai bút, người bệnhtrêngiường bỗng ngồi bật dậy.
Bác sĩ hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện vớimộtđôi mắt.
Đen như mực, đỏ rực như máu.
Như muốn giết người.
P/s: nhận xét xem Văn Dụ rốt cuộc có phải trọng sinh haykhông?
Bình luận facebook