-
Chương 382-383
Chương 382: Buổi tiệc thăng chức của Đinh Văn Hoành
Lúc này Lâm Thanh Đàn đang rất đau đớn, cô không biết tại sao trong cơ thể mình lại phong ấn một cái đỉnh nhỏ màu xanh, nếu cô không trở thành tu luyện giả thì chẳng phải cả đời cũng không phát hiện bí mật này?
Lục Vân vốn rất lo lắng, nhưng sau khi cẩn thận quan sát Thanh Đỉnh thì lại thở phào một hơi.
Cái đỉnh này là pháp bảo, cũng không có ác ý gì với Lâm Thanh Đàn.
Hẳn là phong ấn đột nhiên giải trừ nên mới khiến Lâm Thanh Đàn cảm thấy đau đớn như vậy.
Sau cơn đau chính là thu hoạch.
Lục Vân đã nhìn ra mặc dù không biết là người nào phong ấn Thanh Đỉnh trong cơ thể Lâm Thanh Đàn, nhưng nhiều năm qua nó đã sớm hòa thành một thể với cô.
Nói cách khác, về sau cái Thanh Đỉnh này chính là pháp bảo riêng của Lâm Thanh Đàn.
Vừa trở thành tu luyện giả đã có một pháp bảo thần bí như vậy, đây là vận may mà vô số người nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Cả Lục Vân cũng nhịn không được ao ước mấy phần.
Hơn nữa Lục Vân suy đoán, có khả năng thiên phú y học cực cao của Lâm Thanh Đàn có liên quan đến Thanh Đỉnh này.
Đỉnh này bất phàm.
Quả nhiên như Lục Vân đã suy đoán, sau khi trải qua đau đớn ngắn ngủi thì rất nhanh Lâm Thanh Đàn đã ổn định lại, vừa suy nghĩ thì trước mặt bỗng xuất hiện một Thanh Đỉnh cao cỡ nửa người.
Đó chính là bản phóng đại của Thanh Đỉnh trong đan điền của Lâm Thanh Đàn.
"Em trai, cái này. . . Cái này cũng quá thần kỳ!" Lâm Thanh Đàn khó tin mà trợn to đôi mắt.
Trước kia cô cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, tu võ giả là cái gì đó rất xa xôi, càng đừng nói đến tu luyện giả.
Lâm Thanh Đàn thật sự không nghĩ tới có ngày mình sẽ trở thành tu luyện giả, trở thành tu luyện giả thì thôi đi, mới ngày đầu tiên mà đã thu được một pháp bảo như vậy.
Khó mà tin nổi, cứ như cảnh trong cơ.
Nhưng chân khí trong cơ thể cô là thật, cái đỉnh trước mặt cũng là thật, tất cả đều là sự thật.
Lâm Thanh Đàn hít sâu mấy ngụm không khí tươi mát mới làm bộ ngực nổi sóng chập trùng bình ổn lại.
Lục Vân nói: "Chị hai, cái Thanh Đỉnh này có lai lịch không rõ, nhưng không khó nhìn ra là một pháp bảo quý giá, chị nên tranh thủ nhận lấy đi, về sau đừng tuỳ tiện khoe khoang trước mặt người khác."
Người thường không có tội, tội là dám mang thứ cao hơn thân phận của mình.
Có một pháp bảo là phúc phận, nhưng nếu như quá rêu rao thì rất có thể sẽ đưa tới họa sát thân.
Nhất là dạng pháp bảo từ nhỏ đã được phong ấn trong cơ thể giống như của Lâm Thanh Đàn, trừ phi cô chết, nếu không cái Thanh Đỉnh này không thể nhận chủ nữa.
Nói cách khác, một khi cái Thanh Đỉnh này bị người ta để mắt tới thì cho dù Lâm Thanh Đàn muốn bỏ nó để giữ mạng cũng không được, đối phương nhất định sẽ đẩy cô vào chỗ chết để Thanh Đỉnh trở về trạng thái không chủ lần nữa.
Có lợi cũng có hại, họ không thể không cẩn thận.
Lâm Thanh Đàn gật đầu và nói: "Yên tâm đi em trai, chị không phải loại người thích khoe khoang, đâu có giống em mà cầm một thanh kiếm đi rêu rao khắp nơi."
Nghĩ lại ngày trước vào thời khắc Lục Vân hiện thân ở hải vực Thái Bình Dương thì Ngự Linh Thần Kiếm cũng theo sát mà tới, chém vào mặt biển như chia biển thành hai phần, quả thực là quá phô trương.
Hiện tại hắn còn quay ngược lại giáo dục mình.
Lâm Thanh Đàn tức giận trừng Lục Vân một cái, rất nhanh đã cất Thanh Đỉnh vào đan điền.
Lục Vân sờ sờ mũi rồi cười hắc hắc và nói: "Em chỉ muốn khí thế hơn một chút thôi, không phô trương thì làm sao thể hiện ra sự uy phong bá đạo của Vân Thiên Thần Quân chứ!"
"Đúng rồi đúng rồi, em trai uy phong bá đạo nhất, chắc em năm hiểu phương diện này nhất.” Lâm Thanh Đàn mập mờ nháy mắt mà nói.
Lục Vân than nhẹ một tiếng, từ khi nào mà chị hai đơn thuần hiền lành đã trở nên dí dởm lầy lội đến vậy?
Vương Băng Ngưng, chị thật là nguồn cội của mọi tội ác!
Lục Vân đổ hết tội lỗi làm hư các chị lên đầu chị tư Ô Yêu Vương, lúc này hắn còn chưa ý thức được Côn Luân đã bắt đầu chấn động vì chiếc Thanh Đỉnh kia.
Mấy ngày sau, Lục Vân thu được lời mời đến từ Đinh Văn Hoành, ông ấy mời hắn tham gia buổi tiệc thăng chức.
Đinh Văn Hoành thăng chức, từ phó viện trưởng thành công chuyển thành viện trưởng.
Mặc dù Võ Minh đã làm sáng tỏ chuyện của nhà họ Doãn không liên quan đến Doãn Thu Thủy, nhưng vẫn không tránh được tin đồn, cho nên bà ấy chủ động đưa ra đơn từ chức.
Bà ấy vừa nghỉ việc thì cơ hội này cũng rơi xuống đầu Đinh Văn Hoành.
Đúng lúc Lục Vân cũng muốn đến kinh thành xem thử sau khi nhà họ Doãn ngã xuống thì thế cục sẽ ra sao nên đã chấp nhận lời mời của Đinh Văn Hoành.
Trong ngày diễn ra buổi tiệc thăng chức.
Qua ba lần rượu, Đinh Văn Hoành vui tươi hớn hở kéo tay Lục Vân mà nói: "Cậu Lục, cậu thật là phúc tinh của tôi, từ khi quen biết cậu không biết vì sao vận may của tôi đột nhiên sống lại."
Ông ấy lớn tuổi hơn và cũng dày dặn kinh nghiệm hơn Doãn Thu Thủy, chỉ có phương diện bối cảnh thì không bằng bà ấy.
Vì thế ông ấy mới làm kẻ đứng thứ hai thời gian dài như thế.
Mãi đến gần đây nhà họ Doãn đột nhiên xảy ra chuyện, Doãn Thu Thủy chịu áp lực quá lớn nên đành từ chức viện trưởng và tặng vị trí này cho Đinh Văn Hoành.
Có tin tức nói rằng lúc trước sở dĩ chuyện nhà họ Doãn lén nuôi tử sĩ bị bại lộ là bởi vì Doãn Phái vội vàng muốn giết Lục Vân nên mới để lại nhược điểm này.
Mặc kệ Lục Vân và nhà họ Doãn có ân oán gì, hiện tại trong lòng Đinh Văn Hoành đang tràn ngập cảm kích đối với Lục Vân.
Nếu không nhờ Lục Vân thì ông ấy không chiếm được cơ hội này.
Lục Vân nghe Đinh Văn Hoành nói thế thì trong lòng cũng dở khóc dở cười, lúc trước hắn đâu nghĩ đến vì tìm kiếm chân tướng viện mồ côi hoả hoạn mà mình đã thay đổi cả cách cục Võ Minh kinh thành.
Thật là vô tâm cắm liễu liễu xanh um.
Thú vị là Đinh Văn Hoành còn không biết quan hệ giữa Lục Vân và nhà họ Doãn.
Nếu để ông ấy biết Doãn Thu Thủy là dì út của Lục Vân, mà ân oán giữa hắn và nhà họ Doãn cơ bản đã được hóa giải thì không biết còn nói cảm kích Lục Vân hay không.
"Cậu Lục, cậu là người tài, là Doãn Thu Thủy không có mắt nên mới không chịu thuê cậu đến trường giảng dạy. Hiện tại tôi là viện trưởng rồi, về sau trường học của chúng tôi sẽ thành lập một lớp huấn luyện tông sư, tôi sẽ để cậu Lục đến dạy, thế nào?" Đinh Văn Hoành nhiệt tình vỗ bả vai Lục Vân và nói, trông dáng vẻ như rất thưởng thức hắn.
Chương 383: Lâm Kiến trào phúng
Đinh Văn Hoành rất nhiệt tình, ông ấy vỗ bả vai Lục Vân như thể họ là anh em tốt của nhau.
Trước đó Đinh Văn Hoành đã đề cập tới chuyện thuê Lục Vân đến Học Viện Võ Đạo kinh thành dạy học, nhưng bị Doãn Thu Thủy bác bỏ.
Ông ấy cảm thấy rất mất mặt nên hôm nay nhắc lại cũng vì kiếm lại chút mặt mũi cho mình.
Ai bảo giờ tôi là viện trưởng kia chứ, về sau xem ai trong Học Viện Võ Đạo còn dám tùy tiện bác bỏ ý kiến của tôi.
Đinh Văn Hoành đang rất đắc ý.
Lục Vân lại cười khổ lắc đầu và nói: "Đinh viện trưởng, rất cảm ơn ông đã thưởng thức, nhưng người như tôi trời sinh tính cách phóng túng, sợ là không đảm đương nổi chuyện dạy học, sẽ dạy hư học sinh."
Lúc trước hắn hiên ngang biểu hiện mình là Hoành Luyện tông sư chỉ vì khiến đám thủ phạm đứng sau màn chú ý. Hiện tại chân tướng năm đó đã phơi bày, tất nhiên hắn không cần gánh danh hiệu này nữa.
Đến Học Viện Võ Đạo kinh thành dạy học thì càng không có khả năng.
Cả lớp học sở thích Trung y ở Đại học Giang Nam mà Lục Vân còn không có thời gian đi dạy, sao còn sức lực chạy tới Học Viện Võ Đạo dạy người khác luyện tập thuật Hoành Luyện.
"Ai, đáng tiếc, nhưng nếu cậu Lục đã nói như vậy thì tôi cũng không làm khó." Đinh Văn Hoành tiếc hận thở dài một hơi, một lúc sau lại hỏi: "Cậu Lục, có một chuyện tôi không biết, nhưng hỏi ra lại sợ cậu cảm thấy bị mạo phạm."
"Cứ nói đi đừng ngại."
Ánh mắt Đinh Văn Hoành lấp lóe, nói: "Tôi cứ thắc mắc quan hệ giữa cậu và Lạc Tiên Tử tốt như vậy, theo lý thuyết sẽ thân cận với nhà họ Doãn, sao lại... Trở nên căng thẳng như thế?"
Thái độ của Doãn Thu Thủy đối với Lục Vân rất tệ, đây là điều mà Đinh Văn Hoành đã sớm phát hiện, nhưng ông ấy không ngờ là Doãn Phái còn quá đáng đến mức muốn giết Lục Vân.
Rốt cuộc có thù hận lớn đến mức nào!
Đinh Văn Hoành rất khó hiểu.
Lục Vân cười lạnh trong lòng một tiếng, những người ở kinh thành này quả nhiên đều không phải dạng lương thiện gì, miệng thì hô hào anh em tình nghĩa, thực tế lại nghĩ mọi cách để moi tin.
Lục Vân không rảnh tham dự vào vụ lục đục tranh đua của họ nên từ tốn nói: "Có một chút thù cũ, cụ thể không tiện lộ ra."
Sau đó hắn không nói thêm gì nữa.
Đinh Văn Hoành lúng túng cười nói: "Ha ha, cậu Lục, mạo phạm."
Ông ấy trầm mặc giây lát rồi đột nhiên có một giọng nói mỉa mai vang lên: "Đinh viện trưởng, ông nói xem ông cần gì như vậy, hôm nay có nhiều khách quý đến đây mà ông lại đi nịnh bợ một con rùa vạn năm."
Tiếng ồn ào xung quanh lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về hướng người nói chuyện.
Lục Vân cũng liếc qua, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn không nhận ra thanh niên lên tiếng, chỉ biết bên cạnh người này là Đoạn Bằng, thế là hắn quay đầu hỏi: "Đinh viện trưởng, vị kia là?"
Đinh Văn Hoành gượng cười và nói: "Đó là công tử nhà họ Lâm - Lâm Kiến, cha của cậu ta vừa nhậm chức hộ pháp Võ Minh kinh thành."
Sau khi nhà họ Doãn ngã xuống thì một chức vị hộ pháp đã để trống ra, tất nhiên cần người phía dưới trên ngồi, mà cơ hội này lại rơi xuống đầu nhà họ Lâm.
"Lâm Kiến?" Kỳ thật khi nghe thấy cái tên này, trong lòng Lục Vân đã hiểu ra bảy tám phần.
Hắn có chút ấn tượng với cái tên này.
Ban đầu khi trợ giúp Long Thuyên chữa bệnh ở nhà họ Long, Long Thuyên giả chết, thế là cả đám người phía dưới như vỡ tung nồi, nhao nhao tranh luận tương lai nhà họ Long nên đi về đâu.
Vợ chồng Long Tề cũng là chú thím của Long Diệc Tuyết đề nghị gả cô cho Lâm Kiến, bởi vì cha Lâm Kiến là chấp sự của Võ Minh kinh thành, là một chỗ dựa rất lớn.
Long Xuyên còn đồng ý đề nghị này.
Đó là lần đầu tiên Long Diệc Tuyết xung đột cãi vả dữ dội với gia tộc như thế.
Lúc ấy Lục Vân cũng có ở hiện trường nên có chút ấn tượng với cái tên Lâm Kiến này.
Hiện tại cha Lâm Kiến thăng lên một cấp, từ chấp sự trở thành hộ pháp.
Thế là Lâm Kiến cảm thấy mình lại ghê gớm rồi.
Còn vì sao Lâm Kiến sinh ra địch ý lớn như vậy với Lục Vân, chuyện này không phải rõ ràng quá rồi sao?
Là do ghen ghét!
Một mặt đến do Lạc Tiên Tử, một mặt là do Long Diệc Tuyết.
Lạc Tiên Tử chiếm phần ít thôi, bởi vì chỉ cần là đàn ông bình thường khi biết Nữ Võ Thần trong tưởng tượng của họ bị người đàn ông khác chiếm được thì trong lòng ít nhiều gì cũng ghen ghét, nhưng loại ghen này sẽ không quá mãnh liệt, bởi vì họ cũng tự biết mình không xứng với Lạc Tiên Tử.
Giống như một nữ minh tinh mình rất thích đột nhiên tuyên bố tin kết hôn, lúc ấy trong lòng họ nhất định rất khó chịu, nhưng nghĩ lại thì đời này mình và nữ minh tinh kia rất khó gặp nhau, mà cô sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, thế là dễ chịu ngay.
Nhưng Long Diệc Tuyết thì khác.
Mặc dù sắc đẹp của Long Diệc Tuyết không kém, nhưng so với Lạc Tiên Tử thì vẫn có chênh lệch rất lớn, nhất là ở phương diện thiên phú tu võ, Lạc Tiên Tử là nữ thiên tài, Long Diệc Tuyết chỉ vừa mới nhập môn.
Lâm Kiến cảm thấy mình dư sức xứng với cô.
Dưới điều kiện tiên quyết này thì ghen tuông cũng tăng mạnh.
Nhất là vừa rồi Đoạn Bằng còn lặng lẽ nói với gã rằng gã tông sư rùa tên là Lục Vân này một chân đạp mấy thuyền, Lâm Kiến ghen ghét đến lồng ngực suýt nổ tung.
Lúc này gã mới nhịn không được chế nhạo một câu.
Bốn phía yên tĩnh một lát, sau đó liên tục có tiếng cười truyền đến.
Họ đều từng nhìn thấy Lục Vân và Uông Húc đấu võ, mặc dù kết quả cuối cùng là hoà, nhưng thái độ của họ dành cho Uông Húc và Lục Vân lại hoàn toàn khác biệt.
Uông Húc là thiên tài, nhất là một kiếm lúc trước có thể gọi là choáng ngợp.
Nhưng Lục Vân thì sao?
Chỉ phòng thủ không tiến công, một con rùa vạn năm chỉ dựa vào da dày thịt béo nhờ chơi xấu mới đánh hoà với Uông Húc, cũng coi như vương giả trong loài rùa.
Nhưng nói cho cùng thì bản chất của hắn vẫn là con rùa chẳng ra gì.
Lục Vân nghe tiếng cười nhạo xung quanh mà trên mặt không có chút phẫn nộ nào, chỉ nâng ly rượu lên chậm rãi đi về hướng Lâm Kiến, lộ ra nụ cười vô hại mà nói: "Lâm công tử đúng không, chúc mừng cha anh thăng chức, tôi uống trước rồi nói."
Nói xong, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Lâm Kiến khịt mũi coi thường, căn bản không có ý nâng ly rượu lên.
Lục Vân không tức giận mà chỉ cười cười, lại đổ cho mình một ly rồi uống cạn, uống xong thì yên lặng nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến vẫn thờ ơ.
Thế là Lục Vân lại tự uống một ly.
Lúc này Lâm Thanh Đàn đang rất đau đớn, cô không biết tại sao trong cơ thể mình lại phong ấn một cái đỉnh nhỏ màu xanh, nếu cô không trở thành tu luyện giả thì chẳng phải cả đời cũng không phát hiện bí mật này?
Lục Vân vốn rất lo lắng, nhưng sau khi cẩn thận quan sát Thanh Đỉnh thì lại thở phào một hơi.
Cái đỉnh này là pháp bảo, cũng không có ác ý gì với Lâm Thanh Đàn.
Hẳn là phong ấn đột nhiên giải trừ nên mới khiến Lâm Thanh Đàn cảm thấy đau đớn như vậy.
Sau cơn đau chính là thu hoạch.
Lục Vân đã nhìn ra mặc dù không biết là người nào phong ấn Thanh Đỉnh trong cơ thể Lâm Thanh Đàn, nhưng nhiều năm qua nó đã sớm hòa thành một thể với cô.
Nói cách khác, về sau cái Thanh Đỉnh này chính là pháp bảo riêng của Lâm Thanh Đàn.
Vừa trở thành tu luyện giả đã có một pháp bảo thần bí như vậy, đây là vận may mà vô số người nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Cả Lục Vân cũng nhịn không được ao ước mấy phần.
Hơn nữa Lục Vân suy đoán, có khả năng thiên phú y học cực cao của Lâm Thanh Đàn có liên quan đến Thanh Đỉnh này.
Đỉnh này bất phàm.
Quả nhiên như Lục Vân đã suy đoán, sau khi trải qua đau đớn ngắn ngủi thì rất nhanh Lâm Thanh Đàn đã ổn định lại, vừa suy nghĩ thì trước mặt bỗng xuất hiện một Thanh Đỉnh cao cỡ nửa người.
Đó chính là bản phóng đại của Thanh Đỉnh trong đan điền của Lâm Thanh Đàn.
"Em trai, cái này. . . Cái này cũng quá thần kỳ!" Lâm Thanh Đàn khó tin mà trợn to đôi mắt.
Trước kia cô cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, tu võ giả là cái gì đó rất xa xôi, càng đừng nói đến tu luyện giả.
Lâm Thanh Đàn thật sự không nghĩ tới có ngày mình sẽ trở thành tu luyện giả, trở thành tu luyện giả thì thôi đi, mới ngày đầu tiên mà đã thu được một pháp bảo như vậy.
Khó mà tin nổi, cứ như cảnh trong cơ.
Nhưng chân khí trong cơ thể cô là thật, cái đỉnh trước mặt cũng là thật, tất cả đều là sự thật.
Lâm Thanh Đàn hít sâu mấy ngụm không khí tươi mát mới làm bộ ngực nổi sóng chập trùng bình ổn lại.
Lục Vân nói: "Chị hai, cái Thanh Đỉnh này có lai lịch không rõ, nhưng không khó nhìn ra là một pháp bảo quý giá, chị nên tranh thủ nhận lấy đi, về sau đừng tuỳ tiện khoe khoang trước mặt người khác."
Người thường không có tội, tội là dám mang thứ cao hơn thân phận của mình.
Có một pháp bảo là phúc phận, nhưng nếu như quá rêu rao thì rất có thể sẽ đưa tới họa sát thân.
Nhất là dạng pháp bảo từ nhỏ đã được phong ấn trong cơ thể giống như của Lâm Thanh Đàn, trừ phi cô chết, nếu không cái Thanh Đỉnh này không thể nhận chủ nữa.
Nói cách khác, một khi cái Thanh Đỉnh này bị người ta để mắt tới thì cho dù Lâm Thanh Đàn muốn bỏ nó để giữ mạng cũng không được, đối phương nhất định sẽ đẩy cô vào chỗ chết để Thanh Đỉnh trở về trạng thái không chủ lần nữa.
Có lợi cũng có hại, họ không thể không cẩn thận.
Lâm Thanh Đàn gật đầu và nói: "Yên tâm đi em trai, chị không phải loại người thích khoe khoang, đâu có giống em mà cầm một thanh kiếm đi rêu rao khắp nơi."
Nghĩ lại ngày trước vào thời khắc Lục Vân hiện thân ở hải vực Thái Bình Dương thì Ngự Linh Thần Kiếm cũng theo sát mà tới, chém vào mặt biển như chia biển thành hai phần, quả thực là quá phô trương.
Hiện tại hắn còn quay ngược lại giáo dục mình.
Lâm Thanh Đàn tức giận trừng Lục Vân một cái, rất nhanh đã cất Thanh Đỉnh vào đan điền.
Lục Vân sờ sờ mũi rồi cười hắc hắc và nói: "Em chỉ muốn khí thế hơn một chút thôi, không phô trương thì làm sao thể hiện ra sự uy phong bá đạo của Vân Thiên Thần Quân chứ!"
"Đúng rồi đúng rồi, em trai uy phong bá đạo nhất, chắc em năm hiểu phương diện này nhất.” Lâm Thanh Đàn mập mờ nháy mắt mà nói.
Lục Vân than nhẹ một tiếng, từ khi nào mà chị hai đơn thuần hiền lành đã trở nên dí dởm lầy lội đến vậy?
Vương Băng Ngưng, chị thật là nguồn cội của mọi tội ác!
Lục Vân đổ hết tội lỗi làm hư các chị lên đầu chị tư Ô Yêu Vương, lúc này hắn còn chưa ý thức được Côn Luân đã bắt đầu chấn động vì chiếc Thanh Đỉnh kia.
Mấy ngày sau, Lục Vân thu được lời mời đến từ Đinh Văn Hoành, ông ấy mời hắn tham gia buổi tiệc thăng chức.
Đinh Văn Hoành thăng chức, từ phó viện trưởng thành công chuyển thành viện trưởng.
Mặc dù Võ Minh đã làm sáng tỏ chuyện của nhà họ Doãn không liên quan đến Doãn Thu Thủy, nhưng vẫn không tránh được tin đồn, cho nên bà ấy chủ động đưa ra đơn từ chức.
Bà ấy vừa nghỉ việc thì cơ hội này cũng rơi xuống đầu Đinh Văn Hoành.
Đúng lúc Lục Vân cũng muốn đến kinh thành xem thử sau khi nhà họ Doãn ngã xuống thì thế cục sẽ ra sao nên đã chấp nhận lời mời của Đinh Văn Hoành.
Trong ngày diễn ra buổi tiệc thăng chức.
Qua ba lần rượu, Đinh Văn Hoành vui tươi hớn hở kéo tay Lục Vân mà nói: "Cậu Lục, cậu thật là phúc tinh của tôi, từ khi quen biết cậu không biết vì sao vận may của tôi đột nhiên sống lại."
Ông ấy lớn tuổi hơn và cũng dày dặn kinh nghiệm hơn Doãn Thu Thủy, chỉ có phương diện bối cảnh thì không bằng bà ấy.
Vì thế ông ấy mới làm kẻ đứng thứ hai thời gian dài như thế.
Mãi đến gần đây nhà họ Doãn đột nhiên xảy ra chuyện, Doãn Thu Thủy chịu áp lực quá lớn nên đành từ chức viện trưởng và tặng vị trí này cho Đinh Văn Hoành.
Có tin tức nói rằng lúc trước sở dĩ chuyện nhà họ Doãn lén nuôi tử sĩ bị bại lộ là bởi vì Doãn Phái vội vàng muốn giết Lục Vân nên mới để lại nhược điểm này.
Mặc kệ Lục Vân và nhà họ Doãn có ân oán gì, hiện tại trong lòng Đinh Văn Hoành đang tràn ngập cảm kích đối với Lục Vân.
Nếu không nhờ Lục Vân thì ông ấy không chiếm được cơ hội này.
Lục Vân nghe Đinh Văn Hoành nói thế thì trong lòng cũng dở khóc dở cười, lúc trước hắn đâu nghĩ đến vì tìm kiếm chân tướng viện mồ côi hoả hoạn mà mình đã thay đổi cả cách cục Võ Minh kinh thành.
Thật là vô tâm cắm liễu liễu xanh um.
Thú vị là Đinh Văn Hoành còn không biết quan hệ giữa Lục Vân và nhà họ Doãn.
Nếu để ông ấy biết Doãn Thu Thủy là dì út của Lục Vân, mà ân oán giữa hắn và nhà họ Doãn cơ bản đã được hóa giải thì không biết còn nói cảm kích Lục Vân hay không.
"Cậu Lục, cậu là người tài, là Doãn Thu Thủy không có mắt nên mới không chịu thuê cậu đến trường giảng dạy. Hiện tại tôi là viện trưởng rồi, về sau trường học của chúng tôi sẽ thành lập một lớp huấn luyện tông sư, tôi sẽ để cậu Lục đến dạy, thế nào?" Đinh Văn Hoành nhiệt tình vỗ bả vai Lục Vân và nói, trông dáng vẻ như rất thưởng thức hắn.
Chương 383: Lâm Kiến trào phúng
Đinh Văn Hoành rất nhiệt tình, ông ấy vỗ bả vai Lục Vân như thể họ là anh em tốt của nhau.
Trước đó Đinh Văn Hoành đã đề cập tới chuyện thuê Lục Vân đến Học Viện Võ Đạo kinh thành dạy học, nhưng bị Doãn Thu Thủy bác bỏ.
Ông ấy cảm thấy rất mất mặt nên hôm nay nhắc lại cũng vì kiếm lại chút mặt mũi cho mình.
Ai bảo giờ tôi là viện trưởng kia chứ, về sau xem ai trong Học Viện Võ Đạo còn dám tùy tiện bác bỏ ý kiến của tôi.
Đinh Văn Hoành đang rất đắc ý.
Lục Vân lại cười khổ lắc đầu và nói: "Đinh viện trưởng, rất cảm ơn ông đã thưởng thức, nhưng người như tôi trời sinh tính cách phóng túng, sợ là không đảm đương nổi chuyện dạy học, sẽ dạy hư học sinh."
Lúc trước hắn hiên ngang biểu hiện mình là Hoành Luyện tông sư chỉ vì khiến đám thủ phạm đứng sau màn chú ý. Hiện tại chân tướng năm đó đã phơi bày, tất nhiên hắn không cần gánh danh hiệu này nữa.
Đến Học Viện Võ Đạo kinh thành dạy học thì càng không có khả năng.
Cả lớp học sở thích Trung y ở Đại học Giang Nam mà Lục Vân còn không có thời gian đi dạy, sao còn sức lực chạy tới Học Viện Võ Đạo dạy người khác luyện tập thuật Hoành Luyện.
"Ai, đáng tiếc, nhưng nếu cậu Lục đã nói như vậy thì tôi cũng không làm khó." Đinh Văn Hoành tiếc hận thở dài một hơi, một lúc sau lại hỏi: "Cậu Lục, có một chuyện tôi không biết, nhưng hỏi ra lại sợ cậu cảm thấy bị mạo phạm."
"Cứ nói đi đừng ngại."
Ánh mắt Đinh Văn Hoành lấp lóe, nói: "Tôi cứ thắc mắc quan hệ giữa cậu và Lạc Tiên Tử tốt như vậy, theo lý thuyết sẽ thân cận với nhà họ Doãn, sao lại... Trở nên căng thẳng như thế?"
Thái độ của Doãn Thu Thủy đối với Lục Vân rất tệ, đây là điều mà Đinh Văn Hoành đã sớm phát hiện, nhưng ông ấy không ngờ là Doãn Phái còn quá đáng đến mức muốn giết Lục Vân.
Rốt cuộc có thù hận lớn đến mức nào!
Đinh Văn Hoành rất khó hiểu.
Lục Vân cười lạnh trong lòng một tiếng, những người ở kinh thành này quả nhiên đều không phải dạng lương thiện gì, miệng thì hô hào anh em tình nghĩa, thực tế lại nghĩ mọi cách để moi tin.
Lục Vân không rảnh tham dự vào vụ lục đục tranh đua của họ nên từ tốn nói: "Có một chút thù cũ, cụ thể không tiện lộ ra."
Sau đó hắn không nói thêm gì nữa.
Đinh Văn Hoành lúng túng cười nói: "Ha ha, cậu Lục, mạo phạm."
Ông ấy trầm mặc giây lát rồi đột nhiên có một giọng nói mỉa mai vang lên: "Đinh viện trưởng, ông nói xem ông cần gì như vậy, hôm nay có nhiều khách quý đến đây mà ông lại đi nịnh bợ một con rùa vạn năm."
Tiếng ồn ào xung quanh lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về hướng người nói chuyện.
Lục Vân cũng liếc qua, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn không nhận ra thanh niên lên tiếng, chỉ biết bên cạnh người này là Đoạn Bằng, thế là hắn quay đầu hỏi: "Đinh viện trưởng, vị kia là?"
Đinh Văn Hoành gượng cười và nói: "Đó là công tử nhà họ Lâm - Lâm Kiến, cha của cậu ta vừa nhậm chức hộ pháp Võ Minh kinh thành."
Sau khi nhà họ Doãn ngã xuống thì một chức vị hộ pháp đã để trống ra, tất nhiên cần người phía dưới trên ngồi, mà cơ hội này lại rơi xuống đầu nhà họ Lâm.
"Lâm Kiến?" Kỳ thật khi nghe thấy cái tên này, trong lòng Lục Vân đã hiểu ra bảy tám phần.
Hắn có chút ấn tượng với cái tên này.
Ban đầu khi trợ giúp Long Thuyên chữa bệnh ở nhà họ Long, Long Thuyên giả chết, thế là cả đám người phía dưới như vỡ tung nồi, nhao nhao tranh luận tương lai nhà họ Long nên đi về đâu.
Vợ chồng Long Tề cũng là chú thím của Long Diệc Tuyết đề nghị gả cô cho Lâm Kiến, bởi vì cha Lâm Kiến là chấp sự của Võ Minh kinh thành, là một chỗ dựa rất lớn.
Long Xuyên còn đồng ý đề nghị này.
Đó là lần đầu tiên Long Diệc Tuyết xung đột cãi vả dữ dội với gia tộc như thế.
Lúc ấy Lục Vân cũng có ở hiện trường nên có chút ấn tượng với cái tên Lâm Kiến này.
Hiện tại cha Lâm Kiến thăng lên một cấp, từ chấp sự trở thành hộ pháp.
Thế là Lâm Kiến cảm thấy mình lại ghê gớm rồi.
Còn vì sao Lâm Kiến sinh ra địch ý lớn như vậy với Lục Vân, chuyện này không phải rõ ràng quá rồi sao?
Là do ghen ghét!
Một mặt đến do Lạc Tiên Tử, một mặt là do Long Diệc Tuyết.
Lạc Tiên Tử chiếm phần ít thôi, bởi vì chỉ cần là đàn ông bình thường khi biết Nữ Võ Thần trong tưởng tượng của họ bị người đàn ông khác chiếm được thì trong lòng ít nhiều gì cũng ghen ghét, nhưng loại ghen này sẽ không quá mãnh liệt, bởi vì họ cũng tự biết mình không xứng với Lạc Tiên Tử.
Giống như một nữ minh tinh mình rất thích đột nhiên tuyên bố tin kết hôn, lúc ấy trong lòng họ nhất định rất khó chịu, nhưng nghĩ lại thì đời này mình và nữ minh tinh kia rất khó gặp nhau, mà cô sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, thế là dễ chịu ngay.
Nhưng Long Diệc Tuyết thì khác.
Mặc dù sắc đẹp của Long Diệc Tuyết không kém, nhưng so với Lạc Tiên Tử thì vẫn có chênh lệch rất lớn, nhất là ở phương diện thiên phú tu võ, Lạc Tiên Tử là nữ thiên tài, Long Diệc Tuyết chỉ vừa mới nhập môn.
Lâm Kiến cảm thấy mình dư sức xứng với cô.
Dưới điều kiện tiên quyết này thì ghen tuông cũng tăng mạnh.
Nhất là vừa rồi Đoạn Bằng còn lặng lẽ nói với gã rằng gã tông sư rùa tên là Lục Vân này một chân đạp mấy thuyền, Lâm Kiến ghen ghét đến lồng ngực suýt nổ tung.
Lúc này gã mới nhịn không được chế nhạo một câu.
Bốn phía yên tĩnh một lát, sau đó liên tục có tiếng cười truyền đến.
Họ đều từng nhìn thấy Lục Vân và Uông Húc đấu võ, mặc dù kết quả cuối cùng là hoà, nhưng thái độ của họ dành cho Uông Húc và Lục Vân lại hoàn toàn khác biệt.
Uông Húc là thiên tài, nhất là một kiếm lúc trước có thể gọi là choáng ngợp.
Nhưng Lục Vân thì sao?
Chỉ phòng thủ không tiến công, một con rùa vạn năm chỉ dựa vào da dày thịt béo nhờ chơi xấu mới đánh hoà với Uông Húc, cũng coi như vương giả trong loài rùa.
Nhưng nói cho cùng thì bản chất của hắn vẫn là con rùa chẳng ra gì.
Lục Vân nghe tiếng cười nhạo xung quanh mà trên mặt không có chút phẫn nộ nào, chỉ nâng ly rượu lên chậm rãi đi về hướng Lâm Kiến, lộ ra nụ cười vô hại mà nói: "Lâm công tử đúng không, chúc mừng cha anh thăng chức, tôi uống trước rồi nói."
Nói xong, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Lâm Kiến khịt mũi coi thường, căn bản không có ý nâng ly rượu lên.
Lục Vân không tức giận mà chỉ cười cười, lại đổ cho mình một ly rồi uống cạn, uống xong thì yên lặng nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến vẫn thờ ơ.
Thế là Lục Vân lại tự uống một ly.
Bình luận facebook