-
Chương 166-170
Chương 166: Nội gián
Tôi cau mày: “Anh Đỗ, sao thế?”
“Con khốn đó! Mẹ nó chứ!” Đỗ Minh Cường lại tức giận mắng nhiếc vài câu. Dường như sau khi hít sâu một hơi, ông ta mới cố kiềm chế được cảm xúc của mình, chầm chậm nói: “Chiếc Lexus đó là của thằng em trai tôi, người tài xế đó cũng là người của nó. Lần trước lúc cậu đến nhà tôi, chắc đã gặp người này rồi, đứng ngay cạnh Đỗ Minh Hào ấy.”
Tôi nhớ ra, sau đó nhíu chặt hàng lông mày: “Anh Đỗ, ý của anh là Ngải Lệ Toa và Đỗ Minh hào đang cấu kết với nhau?”
“Ừ đúng thế, chắc trăm phần trăm. Đỗ Minh Hào và cô ta cấu kết với nhau, mục đích là… Có lẽ là muốn moi chút tin tức gì đó từ tôi, cũng có thể là muốn lấy mạng tôi cũng nên!”
Nghe thấy vậy, tâm trạng của tôi lập tức căng thẳng.
Chẳng trách Ngải Lệ Toa lại đổi xe giữa đường, rồi bắt một chiếc taxi khác về nhà. Mục đích chính là không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa cô ta và Đỗ Minh Hào.
“Hừ! Con khốn đó! Bảo sao tự dưng nó lại gọi bảo nhớ tôi. Tôi không nói cho nó biết mình đang ở Chiêng May, nó gọi cho tôi chẳng qua là được Đỗ Minh Hào bày mưu tính kế, muốn gặp tôi.”
Tôi không nhịn được hỏi: “Anh Đỗ, chuyện anh đến Chiêng May, anh có nói với ai không?”
“Tôi chỉ nói với mấy người tin cậy thôi… Khoan, ý cậu là bên cạnh tôi có nội gián ư?”
“Tôi không biết, người của anh thì anh phải hiểu hơn tôi chứ.”
“Mẹ kiếp! Lũ chó má ăn cây táo rào cây sung này!” Sau khi trầm mặc vài giây, Đỗ Minh Cường đột nhiên nổi đóa chửi một câu.
Rõ ràng ông ta đã đoán ra nội gián bên cạnh mình, thậm chí có thể đã biết được là ai.
Tôi hỏi: “Anh định xử lý chuyện này thế nào?”
Đỗ Minh Cường trầm ngâm một lát, giọng nói chợt trở nên lạnh lùng: “Chuyện tôi hận nhất trên đời chính là phản bội, chắc chắn tôi sẽ không tha cho chúng nó.”
“Anh định giết họ à?”
“Đến lúc ấy cậu sẽ biết.”
Tôi không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Tự anh phải cẩn thận đấy, tốt nhất là gọi thêm vài người thân tín nữa tới, dù gì thì Chiêng May cũng không phải là địa bàn của anh.”
“Cậu yên tâm, nó không dám làm loạn ở Chiêng May đâu. Vì nếu nó chọc giận Suchat thì sau này bít cửa hợp tác với ông ấy.”
“Anh vẫn nên cẩn thận đấy, cẩn tắc vô áy náy.”
“Ừ, tôi biết rồi. À, A Dương, mấy hôm này, có phải cậu định dẫn bạn học đi chùa Trắng chùa Đen không?”
“Ừ, chúng tôi đến đó chơi.”
“Thế thì cậu đừng dẫn họ đến Chiêng Ray, lúc này bên đó không được yên ổn lắm.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
“À, tôi nghe nói tối nay cậu gặp chút phiền phức ở quán bar của Willen hả?”
Nghe thấy câu hỏi này, tôi không khỏi bật cười: “Tin tức của anh đúng là nhanh nhạy thật đấy.”
“Suchat kể với tôi, đây là địa bàn của ông ấy. Biết cậu là anh em của tôi, nên cậu xảy ra bất kỳ chuyện gì, ông ấy đều báo cho tôi hết.”
“Chút chuyện vặt vãnh thôi, người của Suchat đến cái là giải quyết xong rồi.”
“Tôi còn nghe nói cậu đánh cho thằng con ẻo lả của Willen một trận thảm thương trên sàn đấu hả?”
“Ờ, đúng là tôi có đánh hắn một trận.”
“Đánh hay lắm, tôi thấy thằng nhãi ấy ngứa mắt lâu rồi. Bề ngoài tỏ ra nho nhã lịch thiệp, thực chất là một thằng điên vô lý.”
“Sở dĩ tôi lên sàn đấu đánh hắn cũng là vì nhìn chướng mắt quá.”
“Ha ha, thằng nhóc nhà cậu vẫn giống như xưa. À, thôi không nói chuyện nữa, đi nghỉ sớm đi.”
“Ok, bye.”
Ngắt điện thoại của Đỗ Minh Cường xong, tôi ném máy lên giường, sau đó cởi đồ đi vào nhà tắm, tắm rửa.
Lúc dòng nước mát mẻ xối xuống người, trong lòng tôi vẫn có cảm giác giông tố sắp kéo tới.
Có lẽ Đỗ Minh Cường không thể tránh được xảy ra xung đột với Đỗ Minh Hào, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Anh em ruột trở mặt thành kẻ thù, chuyện này không chỉ xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết, mà có cả ở ngoài đời, đặc biệt là trong những gia tộc giàu có.
Nếu hai bên thật sự đánh nhau thì đó chính là khai chiến quy mô lớn.
Sẽ có người phải chết.
Đỗ Minh Cường từng nói, Đỗ Minh Hào qua lại với người của vùng Tam giác vàng. Hơn nữa trong gia tộc của họ, có không ít người đi theo Đỗ Minh Hào, vì rất nhiều người không muốn đi trên con đường đứng đắn, thấy kiếm tiền không được nhanh như trước kia, đặc biệt là những người trẻ bồng bột. Bọn họ nghĩ đàn ông là phải tạo dựng sự nghiệp lớn, lẫy lừng, dù có phải đổ máu ở đầu đường.
Cũng có nghĩa là thực lực của Đỗ Minh Hào không kém hơn Đỗ Minh Cường là bao, lúc khai chiến còn chưa biết ai thua ai thắng.
Mà cách đơn giản nhất chính là âm thầm triệt hạ Đỗ Minh Cường, chỉ cần ông ta chết, người của ông ta nhất định sẽ như rắn mất đầu không biết phải làm sao. Đến lúc đó, Đỗ Minh Hào ra mặt vung tay, hoặc bắt ép hay dụ dỗ, cả nhà họ Đỗ đương nhiên sẽ rơi cả vào tay gã.
Cách âm thầm triệt hạ này sẽ khiến người ta không thể đề phòng, đặc biệt là mua chuộc người bên cạnh Đỗ Minh Cường, như vậy sẽ khiến ông ta nguy hiểm hơn.
Cùng với đó, chỉ cần Đỗ Minh Hào chết, Đỗ Minh Cường sẽ không còn bất kỳ uy hiếp nào nữa.
Mong sao ông ta nhanh chóng đánh thắng trận này, dù phải dùng cách nào đi nữa.
Tắm nước lạnh xong, toàn thân thôi thư thái hơn rất nhiều, tôi thoải mái nằm trên giường, dùng túi chườm đá đã sắp tan hết tiếp tục chườm vào đùi, một tay khác thì cầm lấy điện thoại.
Cả buổi tối, tôi không vào nhóm chat trên WeChat, hình như có mấy trăm tin nhắn rồi, tôi kéo lịch sử trò chuyện lên, sau đó đọc từng tin một.
Không bao lâu sau, tôi đã tìm thấy clip liên quan đến mình, cắt nối lại, bên dưới có mấy trăm tin nhắn đang thảo luận về chuyện này.
Hoàng Lễ Thành và Từ Triết thì kể lại quá trình hết lần này đến lần khác trong nhóm, nào là tôi đánh thằng tây trật khớp, sau đó đánh Song ngã sõng soài trên sàn đấu, đây là nơi để họ thổi phồng câu chuyện lên.
Trong nhóm có hơn hai mươi bạn học không đến Xiêng La, nên thấy rất thích thú với clip và quá trình câu chuyện mà họ kể, ai nấy đều không ngừng hỏi đông hỏi tây Hoàng Lễ Thành và Từ Triết.
Không lâu sau, mấy bạn học cùng đến Xiêng La khác cũng tham gia vào đại hội chém gió, cả nhóm chat nháo nhào lên.
Trong lúc đó, có không ít người @tôi. Sau khi đọc xong lịch sử trò chuyện, tôi trả lời đại vài câu, sau đó tắt điện thoại đi ngủ.
Đánh nhau một trận xong, tôi thấy hơi mệt, trên người vẫn còn đau nhức. Nhưng mai không phải đi làm, tôi có thể ngủ nướng được rồi.
Ngày hôm sau, chín giờ hơn tôi mới dậy. Lúc muốn trở mình ngồi dậy, tôi cảm thấy cơ bắp trên toàn thân đều nhức mỏi, chắc do lâu không luyện tập, hôm qua tự dưng đánh nhau với người ta, nên các múi cơ chưa thích ứng kịp.
Vả lại, đùi trái tôi chỉ đỡ hơn hôm qua một chút, vẫn còn rất đau.
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi lại nằm trên giường một lúc, cầm điện thoại mở WeChat thì thấy Ôn Hân, Từ Triết và các bạn học khác đã đang nói chuyện rồi.
Toi gọi cho A Luân, bảo cậu ra đi đón tôi trước, rồi đón đám Ôn Hân sau.
Ngắt máy xong, tôi lại nằm ườn thêm một lúc, sau đó dậy đi tắm.
Hôm qua, trước khi chia tay Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường, họ đã hẹn trước hai ngày sau gặp lại, đến lúc đó sẽ quyết định có hợp tác hay không và điều khoản cơ bản hợp tác thế nào.
Chương 167: Không có dũng khí
Hai ngày nay, Đồng An Chi đang bận mấy việc như khảo sát dự án, xem báo cáo phân tích hoặc tìm luật sư ở đây,v.v. Dù sao ông ấy cũng rất bận, chắc chắn không có thời gian rảnh để tìm tôi. Ông ấy biết tôi phải gặp gỡ bạn học, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì ông ấy cũng sẽ không đến tìm tôi.
Bạch Vi cho tôi nghỉ mấy ngày, vì vậy hai ngày nay, tôi sẽ cùng với đám Từ Triết và Ôn Hân đi chơi đây đó.
Nhưng sau hai ngày đó, tôi sẽ không đi Bingkok với họ nữa mà đến BTT làm tiếp dự án. Bây giờ dự án đã bước vào giai đoạn cuối, hệ thống làm cho BTT không có vấn đề gì lớn, chỉ cần sửa lại một số chi tiết, nếu nhanh thì một hai tuần nữa là có thể chính thức hoạt động rồi.
Trong giai đoạn cuối cùng, tôi muốn cố gắng bảo đảm hoạt động bình thường của dự án, nên phải ở lại Chiêng May.
Trước đó, Bạch Vi vẫn luôn bận chuyện đăng ký công ty con và xin ưu đãi đầu tư của BOI. Nhưng hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, hệ thống hành chính không đi làm, cô ấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm, có thể để cho cô ấy tạm thời làm thay công việc của tôi. Nhưng hai ngày sau, tôi phải quay lại làm để cô ấy tiếp tục xử lý chuyện công ty con.
Sau khi đi chơi ở Bingkok hai ngày, Từ Triết và Ôn Hân sẽ đến đảo Phuki rồi ở lại đó bốn ngày. Thật ra tôi rất muốn đi cùng, bởi nghe nói bãi biển ở đảo Phuki rất đẹp, nước biển cũng rất trong, mà từ nhỏ tôi đã thích biển rồi.
Nếu như đến lúc đó, dự án thuận lợi, điều kiện cho phép, có thể tôi sẽ đến ngay đảo Phuki tụ họp với đám Ôn Hân.
Ðương nhiên, nếu như Bạch Vi muốn đi, cho dù dự án không quá thuận lợi, tôi cũng sẽ đi với cô ấy, công việc hoãn lại mấy ngày cũng không sao, dù sao thì chắc chắn có thể bàn giao trước thời hạn hợp đồng.
Với lại hơn một tháng qua, ngoại trừ về quê nhà ở huyện Bình mấy ngày, thời gian còn lại tôi cũng chưa từng nghỉ ngơi, kể cả chủ nhật cũng tăng ca ở BTT. Lần này coi như là nghỉ ngơi hai ngày để giải khuây, thả lỏng một chút cũng tốt.
Tôi rửa mặt xong xuôi, mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài rồi gõ cửa phòng Bạch Vi. Bên trong không ai đáp lại, có lẽ cô ấy đã đến BTT cùng với đồng nghiệp khác từ sáng sớm rồi.
Tôi đi ra cửa khách sạn, gặp với A Luân đang chờ ở đó. Không bao lâu sau, chúng tôi đã tới khách sạn mà đám Ôn Hân ở.
Sau khi bảo A Luân chờ ở trên xe, một mình tôi đi vào khách sạn thì nhìn thấy ngay Ôn Hân đang ăn bữa sáng ở quầy bánh ngọt, dáng vẻ yên tĩnh đó hệt như cô ấy thời đại học.
"Hi, chào." Ôn Hân nhìn thấy tôi thì lộ ra một nụ cười dịu dàng vui vẻ.
"Chào, mấy người kia đâu?" Tôi vừa nói vừa cười mà đi tới.
"Mấy cô ấy vừa mới dậy, bây giờ có lẽ vẫn đang đánh răng rửa mặt. Cậu ăn sáng chưa?"
"Chưa."
"Vậy ăn cùng đi."
"Ờ."
Tôi đi lấy một cái bánh mì cuộn len, một miếng Mousse trà xanh và một chai sữa bò, rồi ngồi bên cạnh Ôn Hân.
Thật ra tôi cũng không thích ăn bữa sáng bằng bánh ngọt cho lắm, nhưng bây giờ đã sắp mười giờ rồi, chẳng muốn chạy ra đường mua cái khác nữa.
Chúng tôi vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện về mấy đề tài linh tinh, ví dụ như phong cảnh, thời tiết, phong tục tập quán của nước Xiêng La,...
"Phương Dương, ngoài quan hệ đồng nghiệp ra thì cậu với giám đốc Bạch... Có phải là đang yêu nhau không?" Ôn Hân bỗng dưng hỏi một câu chẳng liên quan đến mấy vấn đề vừa rồi.
Tôi ngẩn người một chút rồi nhìn cô ấy, thấy gương mặt cô ấy vừa có vẻ tò mò mà vừa có chút lúng túng.
"Thật ngại quá, tôi không ý gì khác, chỉ là tò mò mà thôi."
Có thể là cô ấy cảm nhận được ánh mắt của tôi hơi kỳ lạ, cũng có thể là do chột dạ nên nói thêm vào.
Tôi thu ánh mắt lại, lắc đầu cười: "Không phải, chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần mà thôi, còn là cấp trên cấp dưới ấy."
"Nhưng tôi nhìn ra được cô ấy thích cậu, với lại... Hình như cậu cũng rất thích cô ấy mà." Nét mặt của Ôn Hân lộ rõ vẻ dè dặt.
Tôi vẫn cười rồi lắc đầu: "Cậu nhìn lầm rồi, tôi với cô ấy chỉ là có mối quan hệ khá tốt mà thôi. Cậu nên biết hoàn cảnh gia đình cô ấy, một thiên kim giàu sang quyền thế, sao có thể thích loại người nghèo rớt mùng tơi như tôi được."
Ôn Hân cũng lắc đầu: "Giám đốc Bạch có lẽ không phải là loại người quá coi trọng tiền bạc địa vị."
"Cô ấy thật sự không để mắt tới những thứ đó, nhưng những người ở tầng lớp như cô ấy hầu như đều xem trọng môn đăng hộ đối."
"Không đâu, Phương Dương à, môn đăng hộ đối mà đa số người có tiền coi trọng là chỉ tài hoa, mà không phải là tiền tài và địa vị. Tài hoa là nhân tố quan trọng tạo nên mọi thứ, trên thực tế có rất nhiều người xuất thân nghèo khó đều có sở trường ở một phương diện nào đó, hoặc sau gây dựng sự nghiệp thành công thì dĩ nhiên là môn đăng hộ đối với người có tiền rồi. Hơn nữa, bây giờ cũng có rất nhiều người giàu có không coi trọng môn đăng hộ đối, người như giám đốc Bạch chắc chắn sẽ không tầm thường như thế.”
"Tối hôm qua, lúc gặp giám đốc Bạch, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ. Lúc đó đã muộn như vậy rồi, một người con gái xinh đẹp trẻ tuổi lại ra ngoài ăn đêm với một người đàn ông, ai nhìn cũng biết giữa họ có ý gì đó. Huống hồ lúc ăn đêm, ánh mắt mà cô ấy nhìn cậu rất khác lạ, còn cậu... Cũng gần như thế với cô ấy."
"Đây là giác quan thứ sáu của tôi cảm nhận được, giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ chuẩn nha. Dù sao thì hai người rõ ràng đã thích nhau rồi, tôi chỉ tò mò mà thôi, vậy hai người có ở bên nhau không thế?"
Nghe thấy những lời dường như có lý của Ôn Hân, tôi không thể tìm được câu nào phản bác lại, chỉ nở nụ cười rồi lắc lắc đầu: "Không, tôi với cô ấy không yêu nhau, chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần mà thôi."
Đây là lời nói thật lòng, tôi với Bạch Vi thật sự không yêu đương, chỉ là quan hệ có chút... mập mờ mà thôi.
Loại mập mờ này, là thứ tôi khó mà khống chế được.
Có những lúc một câu nói, một ánh mắt, hoặc là một động tác nào đó đều xảy ra trong lúc tình cờ. Mặc dù sau đó bản thân cảm thấy như vậy không hay cho lắm, nhưng lúc đó lại chẳng để ý đến vậy.
Có người từng nói, tình yêu luôn đến lúc người ta lơ đãng. Trước đây tôi thường dè bỉu những lời thơ ca như này, bởi vì thứ mà bản thân tin tưởng chính là nỗ lực.
Tôi từng cho rằng tiền bạc phải nỗ lực kiếm lấy, tình yêu cũng phải thông qua sự cố gắng mới có thể giành được. Lúc trước hẹn hò với Lâm Lạc Thủy, cũng là do bản thân cố gắng theo đuổi mà có được.
Còn tình yêu đến lúc bất chợt, đó là sau khi đi lướt qua nhau, thoáng nhìn nhau giữa biển người tấp nập, bỗng cảm thấy khó có thể quên ánh nhìn đó, ngày nhớ đêm mong, thậm chí day dứt vì nó.
Bất chợt như vậy thì sẽ chỉ để lỡ tình yêu mà thôi.
Người có hành động, người có quyết tâm, sẽ cố gắng đi tìm người ấy, cố gắng theo đuổi đối phương, đồng thời cũng sẽ tiếp tục cố gắng để gìn giữ tình yêu quý giá này.
Chương 168: Chuyến du lịch
Quả thật đúng như những gì cô ấy nói, Bạch Vi có những ưu điểm kể trên, nhưng cũng có khuyết điểm, ví dụ như hơi tự cho mình là đúng, cũng hơi cao ngạo lạnh lùng.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Bạch Vi một thời gian dài, tôi bỗng phát hiện những khuyết điểm kia đang dần biến mất, còn ưu điểm thì… dần dần nhiều lên, càng lúc càng rõ.
Tôi không biết liệu đây có được coi là kiểu người tình trong mắt hóa Tây Thi không, không biết liệu có phải đôi mắt mình có bị tình cảm che mờ mất hay không.
Tôi chỉ biết, ưu điểm càng ngày càng nhiều của cô ấy chính là một trong những nguyên nhân khiến tôi không dám phá vỡ lớp giấy ngăn cách kia.
Cô ấy càng ưu tú, khi càng nhìn thấy được sự đơn thuần và thiện lương của cô ấy, tôi càng không dám làm như vậy, có thể là bởi sợ mình sẽ khinh nhờn.
Trước kia, tôi còn muốn đè cô ấy lên giường, xé rách quần áo, muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô ấy.
Nhưng bây giờ, tôi không hề có cái suy nghĩ đó, cho dù chỉ là một chút.
Ngay cả khi bắt gặp cô gái với nụ cười rực rỡ như hoa mùa hạ, vui vẻ tựa một cánh bướm trong lễ hội té nước, tôi của lúc ấy cũng không dám phá vỡ lớp giấy mỏng manh kia.
Vừa nghĩ tới đó, tôi bỗng có chút ngạc nhiên, không biết mình đã trở thành kiểu người không quả quyết như vậy từ bao giờ.
“Phương Dương, cậu sao thế?”
Lúc đang suy nghĩ như mất hồn, Ôn Hân lại dè dặt lên tiếng hỏi.
Tôi định thần lại rồi cười: “Không, không có gì, chỉ hơi ngây người mà thôi.”
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi cậu cái vấn đề khó xử như vậy, tôi biết câu đó rất khó trả lời.”
“Không sao, ăn sáng đi, Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng sắp xuống rồi đấy.”
“Chắc là sắp rồi.” Ôn Hân nâng tay lên, liếc qua chiếc đồng hồ dường như có giá trị không hề nhỏ trên cổ tay mình.
Vừa mới dứt lời, ở chỗ thang máy cách đó không xa bỗng có một nhóm người đi tới, chính là đám Từ Triết và Lâm Tĩnh.
Ôn Hân vẫy tay với bọn họ.
“Bữa sáng muốn ăn gì? Ăn bánh kem ở đây, hay là ra ngoài ăn? Từ đây đi thêm vài phút có vài quán ăn nữa, mấy thứ như bún, mì, cháo đều có cả.” Sau khi đợi mấy người kia tới gần, tôi bèn hỏi.
“Ăn luôn ở đây được rồi, hai người thì sao?” Từ Triết nói xong liền tự đi tới quầy chọn món.
“Ừ, cũng không còn sớm nữa, ăn luôn ở đây đi, ăn xong thì xuất phát tới Chiêng Ray luôn.”
“Đi ba ngôi chùa kia là được, không vào Chiêng Ray nữa.” Tôi tiếp lời.
“Tại sao?”
Ôn Hân và Lâm Tĩnh đều ngây người, bởi vì hành trình trong kế hoạch là tới chùa Trắng và đền Đen chơi một chuyến trước, đến chiều muộn sẽ tới Chiêng Ray ăn cơm, rồi tối sẽ đi đêm về Chiêng May.
Nhưng sau khi tối qua Đỗ Minh Cường gọi điện cho tôi bảo mình không muốn vào Chiêng Ray, tôi liền quyết định đổi hành trình, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, đành phải thuận miệng nói: “Có lẽ sẽ không kịp, hơn nữa Chiêng Ray cũng nhỏ, trong thành phố cũng không có gì chơi.”
“Không phải đã nói là tối về sao? Dù sao cũng có xe mà?”
“Về đây rồi ăn sau, đến đường Nimman, ăn xong còn có thời gian đi dạo.” Cuối cùng tôi cũng đã tìm được một cái cớ khá hợp lý.
Dường như Ôn Hân và Lâm Tĩnh cũng cảm thấy có lý nên không tiếp tục hỏi thêm nữa mà chỉ gật đầu đồng ý.
Ăn sáng xong, chúng tôi ra ngoài, ngồi lên chiếc Toyota Hiace, A Luân lái xe đưa họ tới Chùa Trắng.
Thật ra, rất nhiều người đến Xiêng La du lịch cũng không tới chùa Trắng và đền Đen, nhưng nơi đó cũng có một ngôi chùa Xanh rất nổi tiếng, nhưng ba ngôi chùa đó đều nằm ở Chiêng Ray, chùa Trắng cách Chiêng May gần nhất cũng phải đến hơn 70 km, đi bus mất ít nhất hai tiếng rưỡi, lộ trình xe vừa đi vừa về cũng vào khoảng sáu tiếng.
Hành trình ban đầu là do mấy cô gái Ôn Hân và Lâm Tĩnh bàn bạc rồi quyết định. Sở dĩ đến Chùa Trắng và đền Đen là bởi họ nhìn ảnh chụp trên mạng, cảm thấy nó rất đẹp, phụ nữ vẫn luôn không có sức chống cự với những thứ xinh đẹp, thế nên dù hơi xa nhưng cũng phải tới đó thăm quan thử.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ đến với điểm dừng chân Chiêng May đầu tiên, bởi vì nơi đây có sân bay, cũng có cả tôi. Họ sẽ ở đây hai ngày rồi sau đó lại tiếp tục đi về phía năm tới Bingkok và đảo Phuki, Pattaya đã bị họ bỏ qua bởi vì không đủ thời gian.
Nơi xe đến đầu tiên chính là chùa Trắng tương đối gần, trước kia tôi đã từng tới đây một lần, coi như quen thuộc phần nào, có thể miễn cưỡng làm người hướng dẫn du lịch tạm thời.
Khi Ôn Hân và mấy cô gái khác nhìn thấy tòa kiến trúc màu trắng kia từ phía xa là đã hào hứng trong lòng, không ngừng cảm thán, nhưng đến khi họ tới gần rồi nhìn thấy những con rồng trắng và các bức phù điêu thần bí thì lại đều giữ im lặng.
Không chỉ có mỗi nhóm mấy cô gái mà tất cả mọi người trong đó có tôi đều tỏ ra rất tĩnh lặng.
Tôi cũng không phải tín đồ cửa Phật, chẳng qua những bức phù điêu giống y đúc lộ rõ vẻ thần bí thậm chí là hung ác kia đột nhiên khiến tôi không khỏi trang nghiêm hơn mà thôi.
Tên đầy đủ của chùa Trắng là chùa Rồng Trắng, có lẽ nơi đây được đặt theo tên những con rồng trắng sống động như thật được chạm khắc trên lan can và mái đình của hầu hết các tòa nhà. Hơn nữa tất cả kiến trúc đều có màu trắng, tọa lạc giữa nơi cỏ tươi nước biếc, từ xa nhìn lại, dưới sự phụ trợ của bầu trời xanh phía sau, trông chúng đẹp đến mức khiến người nhìn ngạt thở.
Thật ra ngôi chùa này vẫn đang trong quá trình xây dựng, nghe nói phải cần chín mươi năm sau thì mới có thể xây xong toàn bộ, đến lúc đó, ngôi chùa này đủ để được coi như dấu tích của thần linh.
Ngoài chùa Rồng Trắng, ở Chiêng Ray còn có một ngôi chùa khác được liệt vào danh lam thắng cảnh, nhưng nó vẫn đang trong quá trình xây dựng, đó chính là chùa Xanh, từ chùa Rồng Trắng đi theo hướng bắc thêm khoảng 10 km nữa là tới.
Chùa Xanh lấy màu xanh và màu vàng óng làm chủ thể, giống với chùa Rồng Trắng, nơi đây cũng là sự tồn tại khác loại trong số các kiến trúc Phật giáo, cần phải mấy thêm mấy chục năm nữa mới có thể hoàn thành, đến lúc đó, tất nhiên cũng sẽ trở thành một tòa dấu tích của thần linh khác.
Nhưng hiện giờ quy mô của chùa Xanh vẫn còn tương đối nhỏ, cho dù có thăm quan tỉ mỉ thế nào thì hai, ba chục phút sau cũng chẳng còn gì để xem nữa.
Từ chùa Xanh đi thêm về phía bắc mấy ki-lô-mét nữa chính là một nơi được gọi là đền Đen của địa ngục. Thật ra nơi đây không phải đền miếu gì mà là một bảo tàng với hình thức khuôn viên, chẳng qua nó được hòa thêm lối kiến trúc Phật giáo, màu sắc chỉnh thể là màu đen, mà ở Chiêng Ray có một ngôi chùa Trắng, thế nên mới được gọi là đền Đen.
Ở nơi đây trưng bày các loại xương động vật, trong đó nhiều nhất là sừng trâu, có cả da rắn, da cá sấu hoặc thi thể các loài động vật khác được phơi khô, cũng như các tác phẩm điêu khắc có hình thù kỳ lạ khác nhau, đủ loại vật dụng hiến tế và công cụ giết chóc…
Cộng thêm cả cách bố trí giống hệt với nơi hiến tế trong lịch sử, lại càng khiến bảo tàng này lộ rõ vẻ âm trầm và kỳ quái hơn.
Lúc mới đặt chân tới đền Đen, có vẻ mấy cô gái đều tỏ ra hơi căng thẳng, bởi dù sao đồ vật được trưng bày ở đây cũng khá đáng sợ.
Nhất là Ôn Hân, dường như như cô ấy hơi nhát gan, kể từ sau khi bước chân vào đền Đen vẫn luôn túm chặt lấy cánh tay của một cô gái khác.
Lúc nhìn thấy hình điêu khắc ‘chỗ nào đó’ của người đàn ông trông khá to, trong lúc lơ đãng tôi liền thấy khuôn mặt cô ấy hơi ửng đỏ.
Có vẻ như cô ấy cũng rất dễ thẹn thùng.
Chúng tôi không vào Chiêng Ray, đi dạo đền Đen xong thì tìm nơi để ngồi nghỉ, sau khi ăn chút gì đó xong, khoảng 5 giờ cả bọn lái xe quay về Chiêng May.
Lúc đến Chiêng May mới hơn 7 giờ một chút, sắc trời cũng đã hơi tối, tôi bảo A Luân lái xe đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở đường Nimman
Trên đường đi, tôi gọi điện cho Bạch Vi, hỏi cô ấy có muốn đi ăn cơm cùng không, nhưng cô ấy nói rằng mình đã ăn rồi, lại thấy hơi mệt nên cũng không muốn ra ngoài đi dạo, mà chỉ muốn ở khách sạn nghỉ ngơi.
Ăn tối xong, tôi dẫn mấy cô gái Ôn Hân và Lâm Tĩnh đi dạo chợ đêm, đến quán bar uống rượu, ăn khuya… Tới tận hơn 11 giờ thì mọi người mới quay lại khách sạn.
Lúc này tôi mới phát hiện ra rằng việc hướng dẫn du lịch cũng chẳng hề thoải mái như trong tưởng tượng của mình.
Chương 169: Cò kè mặc cả
Hôm sau, tôi lại dẫn họ đi chơi ở Thành Phố Cổ, công viên nước Grand Canyon và một vài chùa miếu tương đối nổi tiếng khác, khoảng bốn năm giờ chiều quay về thành phố, sau khi ăn tối sớm sớm liền bảo A Luân đưa họ tới sân bay, họ sắp phải bay tới Bingkok rồi.
Tuy rằng bọn họ đều bảo tôi đi Bingkok cùng nhưng tôi nói tôi thực sự bận rộn, tạm thời không thể dứt ra được, qua mấy ngày nữa sẽ tới đảo Phuki tụ họp với họ sau.
Mấy cô gái cũng không kì kèo thêm, mà chỉ luôn miệng nhắc tôi nhớ phải đến đảo Phuki tụ họp.
Thậm chí tôi còn không có thời gian tiễn họ đến sân bay, bởi vì thời gian hẹn gặp Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường lần hai đã sắp tới, địa điểm gặp vẫn là club lần trước.
Sau khi tiễn Ôn Hân và Lâm Tĩnh xong, tôi chờ ở chỗ hẹn không bao lâu thì xe của Đồng An Chi đã chậm rãi dừng ở ven đường.
Kéo cửa ra rồi ngồi lên xe, Đồng An Chi liền cười hỏi: “Nhóm bạn kia của cậu đi rồi à?”
“Đúng vậy, đến Bingkok rồi.”
“Tôi đã nói là mình đến không đúng lúc mà, khiến cậu không có thời gian rỗi đi chơi với bạn rồi.”
“Gặp gỡ nhau thì lúc nào cũng được, nhưng cơ hội làm ă sẽ không chờ đợi ai.”
Dứt lời, tôi cũng nói sang chuyện khác: “Anh Đồng, chắc hẳn chúng tôi có thể nhận được kết quả vào tối nay chứ?”
Đồng An Chi gật đầu: “Ừ, tôi cũng hi vọng vậy, phải xem đám Đỗ Minh Cường có đủ thoải mái không đã. Thật ra thì yêu cầu lần trước tôi đề cập cũng không phải không thể bàn thêm, chủ yếu là phải xem nên bàn thế nào thôi.”
“Bọn họ đã bàn bạc hai ngày rồi, có lẽ tối nay sẽ nói lại với anh chăng.”
“Có khi vậy, à đúng rồi, A Dương này, nếu trong tỷ lệ nắm giữ cổ phần được tăng thêm cho cậu có một phần tương tự như cách thức quyền lựa chọn thì cậu có thể chấp nhận không? Ý là tạm thời số cổ phần đó sẽ do tôi và đám Đỗ Minh Cường giữ trước hộ cậu, trong khoảng thời gian giao ước, cậu có thể mua lại nó với một cái giá thỏa thuận nào đó. Tất nhiên, thời gian đầu sẽ đưa cậu một số lượng cổ phần trước, còn phần cổ phần quyền chọn chỉ là một phần khác mà thôi.”
Tôi nhanh chóng đáp lời: “Anh Đồng, tất nhiên là được, nếu như các anh đưa tôi quá nhiều thì trái lại tôi còn thấy băn khoăn, tốt nhất nên dùng phương thức này đi, nhưng vẫn không thể nhiều quá, nếu không tôi sợ ông Suchat sẽ có ý kiến, hoặc là sợ các anh không thể đồng ý, ảnh hưởng tới sự hợp tác của các anh.”
“Chuyện này thì cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng giữ vững cân bằng. Sau lần gặp mặt trước, tôi gần như đã biết giới hạn của bọn họ rồi, nếu như bảo bọn họ nhượng lại một phần cổ phần cho cậu thì e rằng dù chỉ là một chút cũng sẽ rất khó, nhưng nếu như bảo cậu bỏ tiền ra mua lại với một cái giá hợp lý thì chắc hẳn sẽ không thành vấn đề.”
Nói tới đây, Đồng An Chi liền phân tích một thông tin trong cuộc gặp mặt nói chuyện lần trước của ông ấy cho tôi nghe.
Rõ ràng, ông ấy đã coi tôi như một đối tác trên cùng chiến tuyến rồi, hoặc nên nói là ông ấy đủ thẳng thắn với tôi.
Một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi, ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cũng đứng ở cửa club đón chúng tôi giống hệt lần trước.
Địa điểm ăn cơm vẫn là căn phòng bao lần trước, sau khi hai bên ngồi xuống cũng không hề nói tới mấy chủ đề râu ria giống lần trước mà ngay lập tức bàn tới vấn đề liên quan với dự án kia, chẳng qua chỉ không nhắc đến việc hợp tác cụ thể mà thôi.
Tôi tìm một cơ hội trịnh trọng cảm ơn Suchat về chuyện xảy ra ở quán bar của Song hôm trước.
Ông ta cười xòa nói đó chỉ là chút chuyện nhỏ, bảo tôi là nếu như về sau mà tôi gặp phải loại chuyện kiểu đó ở Chiêng May thì chính ông ta còn cảm thấy hơi áy náy.
Tất nhiên mấy câu này chỉ là lời xã giao, sẽ không ai cho là thật, chẳng qua có một số lời vẫn nên nói để giữ mặt mũi mà thôi.
Cho tới sau khi đã ăn uống no say, Đỗ Minh Cường liền nhân cơ hội nghiêm mặt nhìn về phía Đồng An Chi, nghiêm túc lên tiếng: “Anh Đồng, cách thức hợp tác mà lần trước chúng ta bàn tới, về cơ bản chúng tôi đều có thể chấp nhận, nhưng về phương diện tỉ lệ bỏ vốn và phân chia cổ phần thì hai hôm nay chúng tôi vẫn đang thảo luận, nhưng rất xin lỗi, chúng tôi không thể đồng ý với cách phân chia tỉ lệ này được!”
Đồng An Chi cười khẽ: “Tôi hiểu mà, vậy thì cách nhìn của anh Đỗ đây thế nào? Các anh cảm thấy cách thức nào hợp lý hơn?”
“Lần trước anh Đồng cũng đã nói qua rồi, nguồn lực và kinh nghiệm của quý công ty sẽ xuất vốn dựa theo trang thiết bị và nhân công, đồng thời phần tỉ lệ này sẽ do chúng tôi phụ trách bỏ ra, nhưng nhiều nhất chúng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận con số 10%, hai bên vẫn chia theo tỉ lệ cũ là 49% và 51%. Hơn nữa… về phần kia của A Dương, chúng tôi đã nhượng lại hai phần cho cậu ta rồi, đây là tỉ lệ lớn nhất mà chúng tôi có thể chấp nhận.”
“Nhưng mọi người đều biết, A Dương có tác dụng rất quan trọng trong việc hợp tác lần này, hơn nữa về sau cậu ta cũng bỏ công sức rất nhiều vì hạng mục, thế nên chắc hẳn cậu ta phải nhận được nhiều cổ phần hơn, ngoài hai người chúng ta ra, chúng tôi còn hi vọng anh Đồng cũng có thể nhượng lại một phần cổ phần cho cậu ta.”
“Không không không!”
Đỗ Minh Cường vừa dứt lời, Đồng An Chi đã vội vàng lắc đầu mà nói: “Anh Đỗ, tôi không hề có ý kiến gì về phần dành cho A Dương, vốn dĩ tôi có phương án nhượng lại một phần cho cậu ấy rồi, đó là chuyện về sau, đợi đến sau khi đàm phán hợp tác giữa chúng ta xong thì sẽ bàn tới phần đó sau.”
“Nhưng 10% mà anh Đỗ mới vừa nói… thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng khó lòng đồng ý được, chỉ tính riêng về hiệu ứng thương hiệu thì công ty chúng tôi đã không chỉ ngừng ở khoảng giá đó rồi, huống chi tôi còn phải phụ trách làm việc, đối với tôi mà nói thì chuyện này không được công bằng cho lắm.”
“Anh Đồng, hiệu ứng thương hiệu của quý công ty chỉ ở Hoa Hạ mà thôi, về phần làm việc thì thật ra những chuyện chúng tôi làm trong hạng mục này cũng không hề ít. Cứ xét về giấy phép bảo vệ môi trường và giấy phép xây dựng, chúng tôi có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và chi phí cho quý công ty, còn có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề hành chính lẫn phi hành chính.”
“Nếu anh hợp tác với công ty bất động sản khác, chắc chắn bọn họ sẽ không làm được hai điều này, nhưng chúng tôi thì có thể bảo đảm tuyệt đối trên hai phương diện này cho anh.”
Đồng An Chi lắc đầu cười cười, rõ ràng cũng không đồng ý với lời nói của Đỗ Minh Cường.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu cò kè mặc cả, tôi ngồi bên cạnh tập trung tinh thần phiên dịch cuộc nói chuyện của hai người họ cho Suchat và Sangsu nghe, nhưng cơ bản cũng không theo kịp được tốc độ của bọn họ, mà chỉ có thể nhặt nhạnh ra những điểm chính để thuật lại mà thôi.
Trong vấn đề này, gần như cả hai bên đều không hề nhường nhau một nào, sau khi bàn bạc hồi lâu, Đỗ Minh Cường tỏ ra rất bất lực, dang tay cười khổ rồi lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận với mấy người Suchat.
Đối với bọn họ, sự khác biệt giữa 15% và 10% có thể rất lớn, nếu như tổng đầu tư là 15 triệu baht, khoản hơn kém 5% chính là 75 triệu baht, đổi sang tệ cũng xấp xỉ 20 triệu, đó cũng chẳng phải một con số nhỏ.
Tôi đang nghĩ, nếu người đàm phán với Đồng An Chi hiện giờ không phải Đỗ Minh Cường và Suchat, liệu có khi nào ông ấy cũng sẽ không cò kè mặc cả giống như thế này không?
Trước kia khi chạy doanh thu, tôi cũng đã từng gặp rất nhiều tình huống khách hàng ép giá sản phầm, có thể nói là tập mãi cũng thành quen, nhưng đó chỉ là đối với các hàng hóa mua sắm thông thường mà thôi.
Còn cuộc đàm phán giữa Đồng An Chi với Đỗ Minh Cường và Suchat là mối hợp tác hơn 1 tỷ, mặc dù chỉ là baht, nhưng quy đổi sang tệ cũng lên đến vài trăm triệu, cuộc đời tôi chưa từng tiếp xúc với loại đàm phán ở đẳng cấp này, hiện giờ tôi mới phát hiện ra nó cũng không giống với những gì mà mình tưởng tượng và nhìn thấy trên tivi.
Chương 170: Sáp nhập và thu mua
Hai bên đàm phán với nhau không hề có ánh mắt sâu xa, cũng không phát hiện thấy khí thế của ông chủ lớn nắm trong tay tài sản lên đến hàng chục hàng trăm triệu gì. Các cuộc đàm phán tôi xem trên ti vi đều là hai bên đưa ra kế hoạch và giá cả, miệng lưỡi trơn tru diễn giải một hồi, sau đó các sếp sẽ thờ ơ nói một câu “Đồng ý”.
Nhưng giữa Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường chỉ cau mày trợn mắt ra sức tranh luận đấu lý, thảo luận từng ly từng tí về giá cả thôi, trông chẳng khác gì phường chợ búa.
Tôi nghĩ chắc là phương thức và đối tượng hợp tác đều khá đặc biệt, nên Đồng An Chi mới dùng thái độ này để đàm phán chăng.
Dẫu sao đây cũng đã vượt qua phạm vi hợp tác kinh doanh bình thường, có thể coi là đối tác đặc biệt được rồi.
Cũng có thể vì hợp tác với người xa lạ ở nơi đất khách quê người, để có thể nắm giữ được nhiều thứ hơn trong quá trình hợp tác sau này, nên bọn họ mới cố tình cho phía đối tác thấy thái độ kiên quyết không nhún nhường của mình.
Sau khi cò kè mặc cả hồi lâu, Đỗ Minh Cường đột nhiên đưa ra một chiêu sát thủ: Trước kia, ông ta và Suchat đã khống chế cổ phần của một công ty bất động sản tầm trung nằm trong địa phận Chiêng May. Họ đồng ý dùng công ty này thành lập một công ty mới để hợp tác với Đồng An Chi, thậm chí còn có thể dùng cách thức sáp nhập và thu mua.
Cũng có nghĩa là ông ta đưa ra hai phương án hợp tác mới với Đồng An Chi, một là dùng công ty A của họ và công ty B của Đồng An Chi hợp tác thành lập một công ty mới là C. Dù là công ty mới, nhưng có thể nhận được vốn từ hai công ty mẹ.
Phương án còn lại là để Đồng An Chi sáp nhập với công ty A của họ, sau đó công ty này sẽ vẫn là A nhưng do Đồng An Chi nắm giữ cổ phần, đồng thời xây dựng lại kết cấu tổ chức trung tâm, người điều khiển thực tế đổi thành Đồng An Chi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Đỗ Minh Cường và Suchat không cần bỏ ra 15% vốn giúp Đồng An Chi nữa.
Nếu như vậy, vốn và lợi ích thương hiệu của hai công ty sẽ ngang nhau, đôi bên gần như sẽ bỏ ra và có địa vị ngang bằng trong quá trình hợp tác.
Sau khi Đỗ Minh Cường nói xong, Đồng An Chi thấy hơi ngạc nhiên, sau đó ông ấy lắc đầu mỉm cười khó hiểu, rồi lại hơi nhíu mày trầm mặc.
Thật ra, tôi cũng không ngờ Đỗ Minh Cường và Suchat còn giấu chiêu này. Ngày trước, ông ta nói với tôi là mình và Suchat chưa từng làm về bất động sản, nhưng thực chất họ đã làm rồi, thậm chí còn có một công ty với quy mô tương đối nữa.
Bảo sao tự dưng Đỗ Minh Cường lại muốn làm về bất động sản, thì ra ông ta đã làm từ lâu rồi.
Rõ ràng là ông ta đã lừa tôi, nhưng đây không phải là chuyện xấu xa gì. Cách hợp tác của hai công ty sẽ tốt hơn, dù gì thì vốn chung từ hai công ty cũng hơn một.
Tôi có thể hiểu cho ông ta, có lẽ ban đầu ông ta không định lấy công ty đó ra để hợp tác mà chỉ muốn dùng cách đầu tư để hợp tác với Đồng An Chi. Một mặt là để Đồng An Chi giúp ông ta và Suchat kiếm tiền và học hỏi kinh nghiệm từ ông ấy, mặt khác là tiếp tục kinh doanh và phát triển công ty của họ.
Đây có lẽ là nguyên tắc không dồn vốn vào một chỗ.
Cũng có thể là Đỗ Minh Cường đã định lấy công ty này ra để hợp tác từ lâu, sở dĩ bây giờ ông ta mới nói, chắc là định thăm dò con át chủ bài của Đồng An Chi, tranh thủ được nhiều lợi ích hơn khi đàm phán, hoặc tránh cho mình phải bỏ ra quá nhiều.
Đỗ Minh Cường không nói chuyện này cho tôi, chắc không phải vì không tin tôi, mà là không muốn làm tôi khó xử.
Vì nếu tôi nói chuyện này cho Đồng An Chi biết, Đỗ Minh Cường sẽ bị Đồng An Chi biết hết lá bài tẩy. Còn nếu tôi không nói cho Đồng An Chi biết, kiểu gì ông ấy cũng sẽ thấy không hài lòng với tôi.
Làm người trung gian là vậy, không được đắc tội với hai bên, nên Đỗ Minh Cường dứt khoát giấu tôi chuyện này, như vậy thì tôi sẽ không đắc tội với bên nào cả.
Đương nhiên cũng có thể là ông ta thấy không cần thiết phải nói cho tôi biết, vì đó là mối làm ăn của ông ta và Suchat, cùng lắm là thêm một mình Sangsu nữa thôi.
Còn tôi trước kia chỉ là bạn của ông ta, chứ không phải là đối tác.
“Rất xin lỗi A Dương, không phải tôi cố ý giấu cậu chuyện này, càng không phải vì tôi không tin cậu, mà chỉ là một cách làm ăn thôi.” Có lẽ Đỗ Minh Cường nhìn ra suy nghĩ của tôi, nên thẳng thắn nói.
Tôi mỉm cười: “Không sao, tôi hiểu!”
“Cậu hiểu thì tốt, cậu cũng thấy đấy, điều kiện của anh Đồng hơi khó chấp nhận với chúng tôi. Cực chẳng đã, chúng tôi mới đưa ra cách hợp tác này, đây có thể coi là thành ý lớn nhất của tôi và Suchat rồi. Vì điều này có nghĩa là chúng tôi sẽ giao quyền điều khiển công ty của mình cho anh Đồng đây.”
Nói rồi, Đỗ Minh Cường ngoảnh sang nhìn Đồng An Chi, hỏi: “Anh Đồng, anh thấy hứng thú với cách hợp tác nào trong hai phương án này?”
Đồng An Chi cười lắc đầu: “Anh Đỗ, phương án thứ hai sáp nhập xí nghiệp cần phải bỏ quá nhiều vốn, cũng quá phí thời gian, tính sơ sơ đã thấy mất rất nhiều thời gian rồi, rất xin lỗi là tôi không đủ kiên nhẫn!”
“Thế anh chọn cách thứ nhất đúng không?” Đỗ Minh Cường không thấy ngạc nhiên chút nào, ông ta đã lường trước được điều này nên mới đưa ra phương án đó.
“Anh Đỗ đừng vội, phương án thứ nhất cũng lãng phí không ít thời gian, vì tôi không biết các thông tin như quy mô, lợi ích thương hiệu, kỹ thuật và đội ngũ tài nguyên của công ty các anh như thế nào, nên tôi cần có thời gian để phân tích và đánh giá.”
“Vì đối tượng hợp tác đã từ anh và ông Suchat biến thành một xí nghiệp, nên đương nhiên tôi phải đánh giá lại đối tượng này. À, anh Đỗ này, tôi thấy rất hiếu kỳ, trước kia tôi đã điều tra rất kỹ về anh, ông Suchat và ông Sangsu, nhưng không phát hiện thông tin có xí nghiệp bất động sản nào đứng tên của các vị, công ty đó của các anh ở đâu ra vậy?”
Đỗ Minh Cường gật đầu: “Tôi hiểu, chúng tôi cũng không vội quyết định ngay. Còn việc anh không tra được thông tin đăng ký tên của chúng tôi là vì chúng tôi để người khác nắm giữ cổ phần và đứng tên thay.”
“Ra vậy.”
“Anh Đồng, thẳng thắn mà nói, tôi và Suchat đã thu mua công ty đó được hơn hai năm rồi. Trong thời gian đó, cũng có làm hai dự án nhỏ, cũng được ông Sangsu giúp về mặt hành chính, nhưng lợi nhuận… thì lỗ thê thảm, chính là tiền vốn và lãi không tỉ lệ thuận với nhau, cũng có thể nói là không được như mong đợi.
“Có lẽ vì tôi và Suchat không phải người rành nghề này, đây cũng là lý do chúng tôi thành tâm thật ý muốn hợp tác với anh Đồng, giao mối làm ăn cho người chuyên nghiệp làm, còn chúng tôi chỉ phụ trách đầu tư và thu lợi thôi.”
“Xin anh Đồng cứ yên tâm, cơ sở của công ty đó vẫn còn, cũng có lợi ích thương hiệu không tệ. Chỉ có điều tôi và Suchat không rành về ngành này, nên chưa đi được đúng hướng thôi, đến dự án cơ bản nhất cũng chọn không xong.”
Đỗ Minh Cường nói những lời này rất chân thành, nhưng cũng có điểm đáng nghi, ví dụ như lợi ích thương hiệu của công ty đó.
Công ty được ông ta và Suchat thu mua, đồng thời làm hai dự án, nhưng không kiếm được tiền thì lợi ích thương hiệu tốt được đến đâu.
Hơn nữa, nền tàng chắc chắn cũng chẳng ra sao, lý do không kiếm được tiền là vì con mắt của sếp, nhưng chắc chắn cũng tồn tại vấn đề năng lực của đội ngũ nhân viên.
Tôi có thể nghĩ đến những điều này thì đương nhiên Đồng An Chi cũng có thể nghĩ tới.
Tôi cau mày: “Anh Đỗ, sao thế?”
“Con khốn đó! Mẹ nó chứ!” Đỗ Minh Cường lại tức giận mắng nhiếc vài câu. Dường như sau khi hít sâu một hơi, ông ta mới cố kiềm chế được cảm xúc của mình, chầm chậm nói: “Chiếc Lexus đó là của thằng em trai tôi, người tài xế đó cũng là người của nó. Lần trước lúc cậu đến nhà tôi, chắc đã gặp người này rồi, đứng ngay cạnh Đỗ Minh Hào ấy.”
Tôi nhớ ra, sau đó nhíu chặt hàng lông mày: “Anh Đỗ, ý của anh là Ngải Lệ Toa và Đỗ Minh hào đang cấu kết với nhau?”
“Ừ đúng thế, chắc trăm phần trăm. Đỗ Minh Hào và cô ta cấu kết với nhau, mục đích là… Có lẽ là muốn moi chút tin tức gì đó từ tôi, cũng có thể là muốn lấy mạng tôi cũng nên!”
Nghe thấy vậy, tâm trạng của tôi lập tức căng thẳng.
Chẳng trách Ngải Lệ Toa lại đổi xe giữa đường, rồi bắt một chiếc taxi khác về nhà. Mục đích chính là không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa cô ta và Đỗ Minh Hào.
“Hừ! Con khốn đó! Bảo sao tự dưng nó lại gọi bảo nhớ tôi. Tôi không nói cho nó biết mình đang ở Chiêng May, nó gọi cho tôi chẳng qua là được Đỗ Minh Hào bày mưu tính kế, muốn gặp tôi.”
Tôi không nhịn được hỏi: “Anh Đỗ, chuyện anh đến Chiêng May, anh có nói với ai không?”
“Tôi chỉ nói với mấy người tin cậy thôi… Khoan, ý cậu là bên cạnh tôi có nội gián ư?”
“Tôi không biết, người của anh thì anh phải hiểu hơn tôi chứ.”
“Mẹ kiếp! Lũ chó má ăn cây táo rào cây sung này!” Sau khi trầm mặc vài giây, Đỗ Minh Cường đột nhiên nổi đóa chửi một câu.
Rõ ràng ông ta đã đoán ra nội gián bên cạnh mình, thậm chí có thể đã biết được là ai.
Tôi hỏi: “Anh định xử lý chuyện này thế nào?”
Đỗ Minh Cường trầm ngâm một lát, giọng nói chợt trở nên lạnh lùng: “Chuyện tôi hận nhất trên đời chính là phản bội, chắc chắn tôi sẽ không tha cho chúng nó.”
“Anh định giết họ à?”
“Đến lúc ấy cậu sẽ biết.”
Tôi không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Tự anh phải cẩn thận đấy, tốt nhất là gọi thêm vài người thân tín nữa tới, dù gì thì Chiêng May cũng không phải là địa bàn của anh.”
“Cậu yên tâm, nó không dám làm loạn ở Chiêng May đâu. Vì nếu nó chọc giận Suchat thì sau này bít cửa hợp tác với ông ấy.”
“Anh vẫn nên cẩn thận đấy, cẩn tắc vô áy náy.”
“Ừ, tôi biết rồi. À, A Dương, mấy hôm này, có phải cậu định dẫn bạn học đi chùa Trắng chùa Đen không?”
“Ừ, chúng tôi đến đó chơi.”
“Thế thì cậu đừng dẫn họ đến Chiêng Ray, lúc này bên đó không được yên ổn lắm.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
“À, tôi nghe nói tối nay cậu gặp chút phiền phức ở quán bar của Willen hả?”
Nghe thấy câu hỏi này, tôi không khỏi bật cười: “Tin tức của anh đúng là nhanh nhạy thật đấy.”
“Suchat kể với tôi, đây là địa bàn của ông ấy. Biết cậu là anh em của tôi, nên cậu xảy ra bất kỳ chuyện gì, ông ấy đều báo cho tôi hết.”
“Chút chuyện vặt vãnh thôi, người của Suchat đến cái là giải quyết xong rồi.”
“Tôi còn nghe nói cậu đánh cho thằng con ẻo lả của Willen một trận thảm thương trên sàn đấu hả?”
“Ờ, đúng là tôi có đánh hắn một trận.”
“Đánh hay lắm, tôi thấy thằng nhãi ấy ngứa mắt lâu rồi. Bề ngoài tỏ ra nho nhã lịch thiệp, thực chất là một thằng điên vô lý.”
“Sở dĩ tôi lên sàn đấu đánh hắn cũng là vì nhìn chướng mắt quá.”
“Ha ha, thằng nhóc nhà cậu vẫn giống như xưa. À, thôi không nói chuyện nữa, đi nghỉ sớm đi.”
“Ok, bye.”
Ngắt điện thoại của Đỗ Minh Cường xong, tôi ném máy lên giường, sau đó cởi đồ đi vào nhà tắm, tắm rửa.
Lúc dòng nước mát mẻ xối xuống người, trong lòng tôi vẫn có cảm giác giông tố sắp kéo tới.
Có lẽ Đỗ Minh Cường không thể tránh được xảy ra xung đột với Đỗ Minh Hào, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Anh em ruột trở mặt thành kẻ thù, chuyện này không chỉ xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết, mà có cả ở ngoài đời, đặc biệt là trong những gia tộc giàu có.
Nếu hai bên thật sự đánh nhau thì đó chính là khai chiến quy mô lớn.
Sẽ có người phải chết.
Đỗ Minh Cường từng nói, Đỗ Minh Hào qua lại với người của vùng Tam giác vàng. Hơn nữa trong gia tộc của họ, có không ít người đi theo Đỗ Minh Hào, vì rất nhiều người không muốn đi trên con đường đứng đắn, thấy kiếm tiền không được nhanh như trước kia, đặc biệt là những người trẻ bồng bột. Bọn họ nghĩ đàn ông là phải tạo dựng sự nghiệp lớn, lẫy lừng, dù có phải đổ máu ở đầu đường.
Cũng có nghĩa là thực lực của Đỗ Minh Hào không kém hơn Đỗ Minh Cường là bao, lúc khai chiến còn chưa biết ai thua ai thắng.
Mà cách đơn giản nhất chính là âm thầm triệt hạ Đỗ Minh Cường, chỉ cần ông ta chết, người của ông ta nhất định sẽ như rắn mất đầu không biết phải làm sao. Đến lúc đó, Đỗ Minh Hào ra mặt vung tay, hoặc bắt ép hay dụ dỗ, cả nhà họ Đỗ đương nhiên sẽ rơi cả vào tay gã.
Cách âm thầm triệt hạ này sẽ khiến người ta không thể đề phòng, đặc biệt là mua chuộc người bên cạnh Đỗ Minh Cường, như vậy sẽ khiến ông ta nguy hiểm hơn.
Cùng với đó, chỉ cần Đỗ Minh Hào chết, Đỗ Minh Cường sẽ không còn bất kỳ uy hiếp nào nữa.
Mong sao ông ta nhanh chóng đánh thắng trận này, dù phải dùng cách nào đi nữa.
Tắm nước lạnh xong, toàn thân thôi thư thái hơn rất nhiều, tôi thoải mái nằm trên giường, dùng túi chườm đá đã sắp tan hết tiếp tục chườm vào đùi, một tay khác thì cầm lấy điện thoại.
Cả buổi tối, tôi không vào nhóm chat trên WeChat, hình như có mấy trăm tin nhắn rồi, tôi kéo lịch sử trò chuyện lên, sau đó đọc từng tin một.
Không bao lâu sau, tôi đã tìm thấy clip liên quan đến mình, cắt nối lại, bên dưới có mấy trăm tin nhắn đang thảo luận về chuyện này.
Hoàng Lễ Thành và Từ Triết thì kể lại quá trình hết lần này đến lần khác trong nhóm, nào là tôi đánh thằng tây trật khớp, sau đó đánh Song ngã sõng soài trên sàn đấu, đây là nơi để họ thổi phồng câu chuyện lên.
Trong nhóm có hơn hai mươi bạn học không đến Xiêng La, nên thấy rất thích thú với clip và quá trình câu chuyện mà họ kể, ai nấy đều không ngừng hỏi đông hỏi tây Hoàng Lễ Thành và Từ Triết.
Không lâu sau, mấy bạn học cùng đến Xiêng La khác cũng tham gia vào đại hội chém gió, cả nhóm chat nháo nhào lên.
Trong lúc đó, có không ít người @tôi. Sau khi đọc xong lịch sử trò chuyện, tôi trả lời đại vài câu, sau đó tắt điện thoại đi ngủ.
Đánh nhau một trận xong, tôi thấy hơi mệt, trên người vẫn còn đau nhức. Nhưng mai không phải đi làm, tôi có thể ngủ nướng được rồi.
Ngày hôm sau, chín giờ hơn tôi mới dậy. Lúc muốn trở mình ngồi dậy, tôi cảm thấy cơ bắp trên toàn thân đều nhức mỏi, chắc do lâu không luyện tập, hôm qua tự dưng đánh nhau với người ta, nên các múi cơ chưa thích ứng kịp.
Vả lại, đùi trái tôi chỉ đỡ hơn hôm qua một chút, vẫn còn rất đau.
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi lại nằm trên giường một lúc, cầm điện thoại mở WeChat thì thấy Ôn Hân, Từ Triết và các bạn học khác đã đang nói chuyện rồi.
Toi gọi cho A Luân, bảo cậu ra đi đón tôi trước, rồi đón đám Ôn Hân sau.
Ngắt máy xong, tôi lại nằm ườn thêm một lúc, sau đó dậy đi tắm.
Hôm qua, trước khi chia tay Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường, họ đã hẹn trước hai ngày sau gặp lại, đến lúc đó sẽ quyết định có hợp tác hay không và điều khoản cơ bản hợp tác thế nào.
Chương 167: Không có dũng khí
Hai ngày nay, Đồng An Chi đang bận mấy việc như khảo sát dự án, xem báo cáo phân tích hoặc tìm luật sư ở đây,v.v. Dù sao ông ấy cũng rất bận, chắc chắn không có thời gian rảnh để tìm tôi. Ông ấy biết tôi phải gặp gỡ bạn học, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì ông ấy cũng sẽ không đến tìm tôi.
Bạch Vi cho tôi nghỉ mấy ngày, vì vậy hai ngày nay, tôi sẽ cùng với đám Từ Triết và Ôn Hân đi chơi đây đó.
Nhưng sau hai ngày đó, tôi sẽ không đi Bingkok với họ nữa mà đến BTT làm tiếp dự án. Bây giờ dự án đã bước vào giai đoạn cuối, hệ thống làm cho BTT không có vấn đề gì lớn, chỉ cần sửa lại một số chi tiết, nếu nhanh thì một hai tuần nữa là có thể chính thức hoạt động rồi.
Trong giai đoạn cuối cùng, tôi muốn cố gắng bảo đảm hoạt động bình thường của dự án, nên phải ở lại Chiêng May.
Trước đó, Bạch Vi vẫn luôn bận chuyện đăng ký công ty con và xin ưu đãi đầu tư của BOI. Nhưng hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, hệ thống hành chính không đi làm, cô ấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm, có thể để cho cô ấy tạm thời làm thay công việc của tôi. Nhưng hai ngày sau, tôi phải quay lại làm để cô ấy tiếp tục xử lý chuyện công ty con.
Sau khi đi chơi ở Bingkok hai ngày, Từ Triết và Ôn Hân sẽ đến đảo Phuki rồi ở lại đó bốn ngày. Thật ra tôi rất muốn đi cùng, bởi nghe nói bãi biển ở đảo Phuki rất đẹp, nước biển cũng rất trong, mà từ nhỏ tôi đã thích biển rồi.
Nếu như đến lúc đó, dự án thuận lợi, điều kiện cho phép, có thể tôi sẽ đến ngay đảo Phuki tụ họp với đám Ôn Hân.
Ðương nhiên, nếu như Bạch Vi muốn đi, cho dù dự án không quá thuận lợi, tôi cũng sẽ đi với cô ấy, công việc hoãn lại mấy ngày cũng không sao, dù sao thì chắc chắn có thể bàn giao trước thời hạn hợp đồng.
Với lại hơn một tháng qua, ngoại trừ về quê nhà ở huyện Bình mấy ngày, thời gian còn lại tôi cũng chưa từng nghỉ ngơi, kể cả chủ nhật cũng tăng ca ở BTT. Lần này coi như là nghỉ ngơi hai ngày để giải khuây, thả lỏng một chút cũng tốt.
Tôi rửa mặt xong xuôi, mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài rồi gõ cửa phòng Bạch Vi. Bên trong không ai đáp lại, có lẽ cô ấy đã đến BTT cùng với đồng nghiệp khác từ sáng sớm rồi.
Tôi đi ra cửa khách sạn, gặp với A Luân đang chờ ở đó. Không bao lâu sau, chúng tôi đã tới khách sạn mà đám Ôn Hân ở.
Sau khi bảo A Luân chờ ở trên xe, một mình tôi đi vào khách sạn thì nhìn thấy ngay Ôn Hân đang ăn bữa sáng ở quầy bánh ngọt, dáng vẻ yên tĩnh đó hệt như cô ấy thời đại học.
"Hi, chào." Ôn Hân nhìn thấy tôi thì lộ ra một nụ cười dịu dàng vui vẻ.
"Chào, mấy người kia đâu?" Tôi vừa nói vừa cười mà đi tới.
"Mấy cô ấy vừa mới dậy, bây giờ có lẽ vẫn đang đánh răng rửa mặt. Cậu ăn sáng chưa?"
"Chưa."
"Vậy ăn cùng đi."
"Ờ."
Tôi đi lấy một cái bánh mì cuộn len, một miếng Mousse trà xanh và một chai sữa bò, rồi ngồi bên cạnh Ôn Hân.
Thật ra tôi cũng không thích ăn bữa sáng bằng bánh ngọt cho lắm, nhưng bây giờ đã sắp mười giờ rồi, chẳng muốn chạy ra đường mua cái khác nữa.
Chúng tôi vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện về mấy đề tài linh tinh, ví dụ như phong cảnh, thời tiết, phong tục tập quán của nước Xiêng La,...
"Phương Dương, ngoài quan hệ đồng nghiệp ra thì cậu với giám đốc Bạch... Có phải là đang yêu nhau không?" Ôn Hân bỗng dưng hỏi một câu chẳng liên quan đến mấy vấn đề vừa rồi.
Tôi ngẩn người một chút rồi nhìn cô ấy, thấy gương mặt cô ấy vừa có vẻ tò mò mà vừa có chút lúng túng.
"Thật ngại quá, tôi không ý gì khác, chỉ là tò mò mà thôi."
Có thể là cô ấy cảm nhận được ánh mắt của tôi hơi kỳ lạ, cũng có thể là do chột dạ nên nói thêm vào.
Tôi thu ánh mắt lại, lắc đầu cười: "Không phải, chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần mà thôi, còn là cấp trên cấp dưới ấy."
"Nhưng tôi nhìn ra được cô ấy thích cậu, với lại... Hình như cậu cũng rất thích cô ấy mà." Nét mặt của Ôn Hân lộ rõ vẻ dè dặt.
Tôi vẫn cười rồi lắc đầu: "Cậu nhìn lầm rồi, tôi với cô ấy chỉ là có mối quan hệ khá tốt mà thôi. Cậu nên biết hoàn cảnh gia đình cô ấy, một thiên kim giàu sang quyền thế, sao có thể thích loại người nghèo rớt mùng tơi như tôi được."
Ôn Hân cũng lắc đầu: "Giám đốc Bạch có lẽ không phải là loại người quá coi trọng tiền bạc địa vị."
"Cô ấy thật sự không để mắt tới những thứ đó, nhưng những người ở tầng lớp như cô ấy hầu như đều xem trọng môn đăng hộ đối."
"Không đâu, Phương Dương à, môn đăng hộ đối mà đa số người có tiền coi trọng là chỉ tài hoa, mà không phải là tiền tài và địa vị. Tài hoa là nhân tố quan trọng tạo nên mọi thứ, trên thực tế có rất nhiều người xuất thân nghèo khó đều có sở trường ở một phương diện nào đó, hoặc sau gây dựng sự nghiệp thành công thì dĩ nhiên là môn đăng hộ đối với người có tiền rồi. Hơn nữa, bây giờ cũng có rất nhiều người giàu có không coi trọng môn đăng hộ đối, người như giám đốc Bạch chắc chắn sẽ không tầm thường như thế.”
"Tối hôm qua, lúc gặp giám đốc Bạch, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ. Lúc đó đã muộn như vậy rồi, một người con gái xinh đẹp trẻ tuổi lại ra ngoài ăn đêm với một người đàn ông, ai nhìn cũng biết giữa họ có ý gì đó. Huống hồ lúc ăn đêm, ánh mắt mà cô ấy nhìn cậu rất khác lạ, còn cậu... Cũng gần như thế với cô ấy."
"Đây là giác quan thứ sáu của tôi cảm nhận được, giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ chuẩn nha. Dù sao thì hai người rõ ràng đã thích nhau rồi, tôi chỉ tò mò mà thôi, vậy hai người có ở bên nhau không thế?"
Nghe thấy những lời dường như có lý của Ôn Hân, tôi không thể tìm được câu nào phản bác lại, chỉ nở nụ cười rồi lắc lắc đầu: "Không, tôi với cô ấy không yêu nhau, chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần mà thôi."
Đây là lời nói thật lòng, tôi với Bạch Vi thật sự không yêu đương, chỉ là quan hệ có chút... mập mờ mà thôi.
Loại mập mờ này, là thứ tôi khó mà khống chế được.
Có những lúc một câu nói, một ánh mắt, hoặc là một động tác nào đó đều xảy ra trong lúc tình cờ. Mặc dù sau đó bản thân cảm thấy như vậy không hay cho lắm, nhưng lúc đó lại chẳng để ý đến vậy.
Có người từng nói, tình yêu luôn đến lúc người ta lơ đãng. Trước đây tôi thường dè bỉu những lời thơ ca như này, bởi vì thứ mà bản thân tin tưởng chính là nỗ lực.
Tôi từng cho rằng tiền bạc phải nỗ lực kiếm lấy, tình yêu cũng phải thông qua sự cố gắng mới có thể giành được. Lúc trước hẹn hò với Lâm Lạc Thủy, cũng là do bản thân cố gắng theo đuổi mà có được.
Còn tình yêu đến lúc bất chợt, đó là sau khi đi lướt qua nhau, thoáng nhìn nhau giữa biển người tấp nập, bỗng cảm thấy khó có thể quên ánh nhìn đó, ngày nhớ đêm mong, thậm chí day dứt vì nó.
Bất chợt như vậy thì sẽ chỉ để lỡ tình yêu mà thôi.
Người có hành động, người có quyết tâm, sẽ cố gắng đi tìm người ấy, cố gắng theo đuổi đối phương, đồng thời cũng sẽ tiếp tục cố gắng để gìn giữ tình yêu quý giá này.
Chương 168: Chuyến du lịch
Quả thật đúng như những gì cô ấy nói, Bạch Vi có những ưu điểm kể trên, nhưng cũng có khuyết điểm, ví dụ như hơi tự cho mình là đúng, cũng hơi cao ngạo lạnh lùng.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Bạch Vi một thời gian dài, tôi bỗng phát hiện những khuyết điểm kia đang dần biến mất, còn ưu điểm thì… dần dần nhiều lên, càng lúc càng rõ.
Tôi không biết liệu đây có được coi là kiểu người tình trong mắt hóa Tây Thi không, không biết liệu có phải đôi mắt mình có bị tình cảm che mờ mất hay không.
Tôi chỉ biết, ưu điểm càng ngày càng nhiều của cô ấy chính là một trong những nguyên nhân khiến tôi không dám phá vỡ lớp giấy ngăn cách kia.
Cô ấy càng ưu tú, khi càng nhìn thấy được sự đơn thuần và thiện lương của cô ấy, tôi càng không dám làm như vậy, có thể là bởi sợ mình sẽ khinh nhờn.
Trước kia, tôi còn muốn đè cô ấy lên giường, xé rách quần áo, muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô ấy.
Nhưng bây giờ, tôi không hề có cái suy nghĩ đó, cho dù chỉ là một chút.
Ngay cả khi bắt gặp cô gái với nụ cười rực rỡ như hoa mùa hạ, vui vẻ tựa một cánh bướm trong lễ hội té nước, tôi của lúc ấy cũng không dám phá vỡ lớp giấy mỏng manh kia.
Vừa nghĩ tới đó, tôi bỗng có chút ngạc nhiên, không biết mình đã trở thành kiểu người không quả quyết như vậy từ bao giờ.
“Phương Dương, cậu sao thế?”
Lúc đang suy nghĩ như mất hồn, Ôn Hân lại dè dặt lên tiếng hỏi.
Tôi định thần lại rồi cười: “Không, không có gì, chỉ hơi ngây người mà thôi.”
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi cậu cái vấn đề khó xử như vậy, tôi biết câu đó rất khó trả lời.”
“Không sao, ăn sáng đi, Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng sắp xuống rồi đấy.”
“Chắc là sắp rồi.” Ôn Hân nâng tay lên, liếc qua chiếc đồng hồ dường như có giá trị không hề nhỏ trên cổ tay mình.
Vừa mới dứt lời, ở chỗ thang máy cách đó không xa bỗng có một nhóm người đi tới, chính là đám Từ Triết và Lâm Tĩnh.
Ôn Hân vẫy tay với bọn họ.
“Bữa sáng muốn ăn gì? Ăn bánh kem ở đây, hay là ra ngoài ăn? Từ đây đi thêm vài phút có vài quán ăn nữa, mấy thứ như bún, mì, cháo đều có cả.” Sau khi đợi mấy người kia tới gần, tôi bèn hỏi.
“Ăn luôn ở đây được rồi, hai người thì sao?” Từ Triết nói xong liền tự đi tới quầy chọn món.
“Ừ, cũng không còn sớm nữa, ăn luôn ở đây đi, ăn xong thì xuất phát tới Chiêng Ray luôn.”
“Đi ba ngôi chùa kia là được, không vào Chiêng Ray nữa.” Tôi tiếp lời.
“Tại sao?”
Ôn Hân và Lâm Tĩnh đều ngây người, bởi vì hành trình trong kế hoạch là tới chùa Trắng và đền Đen chơi một chuyến trước, đến chiều muộn sẽ tới Chiêng Ray ăn cơm, rồi tối sẽ đi đêm về Chiêng May.
Nhưng sau khi tối qua Đỗ Minh Cường gọi điện cho tôi bảo mình không muốn vào Chiêng Ray, tôi liền quyết định đổi hành trình, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, đành phải thuận miệng nói: “Có lẽ sẽ không kịp, hơn nữa Chiêng Ray cũng nhỏ, trong thành phố cũng không có gì chơi.”
“Không phải đã nói là tối về sao? Dù sao cũng có xe mà?”
“Về đây rồi ăn sau, đến đường Nimman, ăn xong còn có thời gian đi dạo.” Cuối cùng tôi cũng đã tìm được một cái cớ khá hợp lý.
Dường như Ôn Hân và Lâm Tĩnh cũng cảm thấy có lý nên không tiếp tục hỏi thêm nữa mà chỉ gật đầu đồng ý.
Ăn sáng xong, chúng tôi ra ngoài, ngồi lên chiếc Toyota Hiace, A Luân lái xe đưa họ tới Chùa Trắng.
Thật ra, rất nhiều người đến Xiêng La du lịch cũng không tới chùa Trắng và đền Đen, nhưng nơi đó cũng có một ngôi chùa Xanh rất nổi tiếng, nhưng ba ngôi chùa đó đều nằm ở Chiêng Ray, chùa Trắng cách Chiêng May gần nhất cũng phải đến hơn 70 km, đi bus mất ít nhất hai tiếng rưỡi, lộ trình xe vừa đi vừa về cũng vào khoảng sáu tiếng.
Hành trình ban đầu là do mấy cô gái Ôn Hân và Lâm Tĩnh bàn bạc rồi quyết định. Sở dĩ đến Chùa Trắng và đền Đen là bởi họ nhìn ảnh chụp trên mạng, cảm thấy nó rất đẹp, phụ nữ vẫn luôn không có sức chống cự với những thứ xinh đẹp, thế nên dù hơi xa nhưng cũng phải tới đó thăm quan thử.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ đến với điểm dừng chân Chiêng May đầu tiên, bởi vì nơi đây có sân bay, cũng có cả tôi. Họ sẽ ở đây hai ngày rồi sau đó lại tiếp tục đi về phía năm tới Bingkok và đảo Phuki, Pattaya đã bị họ bỏ qua bởi vì không đủ thời gian.
Nơi xe đến đầu tiên chính là chùa Trắng tương đối gần, trước kia tôi đã từng tới đây một lần, coi như quen thuộc phần nào, có thể miễn cưỡng làm người hướng dẫn du lịch tạm thời.
Khi Ôn Hân và mấy cô gái khác nhìn thấy tòa kiến trúc màu trắng kia từ phía xa là đã hào hứng trong lòng, không ngừng cảm thán, nhưng đến khi họ tới gần rồi nhìn thấy những con rồng trắng và các bức phù điêu thần bí thì lại đều giữ im lặng.
Không chỉ có mỗi nhóm mấy cô gái mà tất cả mọi người trong đó có tôi đều tỏ ra rất tĩnh lặng.
Tôi cũng không phải tín đồ cửa Phật, chẳng qua những bức phù điêu giống y đúc lộ rõ vẻ thần bí thậm chí là hung ác kia đột nhiên khiến tôi không khỏi trang nghiêm hơn mà thôi.
Tên đầy đủ của chùa Trắng là chùa Rồng Trắng, có lẽ nơi đây được đặt theo tên những con rồng trắng sống động như thật được chạm khắc trên lan can và mái đình của hầu hết các tòa nhà. Hơn nữa tất cả kiến trúc đều có màu trắng, tọa lạc giữa nơi cỏ tươi nước biếc, từ xa nhìn lại, dưới sự phụ trợ của bầu trời xanh phía sau, trông chúng đẹp đến mức khiến người nhìn ngạt thở.
Thật ra ngôi chùa này vẫn đang trong quá trình xây dựng, nghe nói phải cần chín mươi năm sau thì mới có thể xây xong toàn bộ, đến lúc đó, ngôi chùa này đủ để được coi như dấu tích của thần linh.
Ngoài chùa Rồng Trắng, ở Chiêng Ray còn có một ngôi chùa khác được liệt vào danh lam thắng cảnh, nhưng nó vẫn đang trong quá trình xây dựng, đó chính là chùa Xanh, từ chùa Rồng Trắng đi theo hướng bắc thêm khoảng 10 km nữa là tới.
Chùa Xanh lấy màu xanh và màu vàng óng làm chủ thể, giống với chùa Rồng Trắng, nơi đây cũng là sự tồn tại khác loại trong số các kiến trúc Phật giáo, cần phải mấy thêm mấy chục năm nữa mới có thể hoàn thành, đến lúc đó, tất nhiên cũng sẽ trở thành một tòa dấu tích của thần linh khác.
Nhưng hiện giờ quy mô của chùa Xanh vẫn còn tương đối nhỏ, cho dù có thăm quan tỉ mỉ thế nào thì hai, ba chục phút sau cũng chẳng còn gì để xem nữa.
Từ chùa Xanh đi thêm về phía bắc mấy ki-lô-mét nữa chính là một nơi được gọi là đền Đen của địa ngục. Thật ra nơi đây không phải đền miếu gì mà là một bảo tàng với hình thức khuôn viên, chẳng qua nó được hòa thêm lối kiến trúc Phật giáo, màu sắc chỉnh thể là màu đen, mà ở Chiêng Ray có một ngôi chùa Trắng, thế nên mới được gọi là đền Đen.
Ở nơi đây trưng bày các loại xương động vật, trong đó nhiều nhất là sừng trâu, có cả da rắn, da cá sấu hoặc thi thể các loài động vật khác được phơi khô, cũng như các tác phẩm điêu khắc có hình thù kỳ lạ khác nhau, đủ loại vật dụng hiến tế và công cụ giết chóc…
Cộng thêm cả cách bố trí giống hệt với nơi hiến tế trong lịch sử, lại càng khiến bảo tàng này lộ rõ vẻ âm trầm và kỳ quái hơn.
Lúc mới đặt chân tới đền Đen, có vẻ mấy cô gái đều tỏ ra hơi căng thẳng, bởi dù sao đồ vật được trưng bày ở đây cũng khá đáng sợ.
Nhất là Ôn Hân, dường như như cô ấy hơi nhát gan, kể từ sau khi bước chân vào đền Đen vẫn luôn túm chặt lấy cánh tay của một cô gái khác.
Lúc nhìn thấy hình điêu khắc ‘chỗ nào đó’ của người đàn ông trông khá to, trong lúc lơ đãng tôi liền thấy khuôn mặt cô ấy hơi ửng đỏ.
Có vẻ như cô ấy cũng rất dễ thẹn thùng.
Chúng tôi không vào Chiêng Ray, đi dạo đền Đen xong thì tìm nơi để ngồi nghỉ, sau khi ăn chút gì đó xong, khoảng 5 giờ cả bọn lái xe quay về Chiêng May.
Lúc đến Chiêng May mới hơn 7 giờ một chút, sắc trời cũng đã hơi tối, tôi bảo A Luân lái xe đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở đường Nimman
Trên đường đi, tôi gọi điện cho Bạch Vi, hỏi cô ấy có muốn đi ăn cơm cùng không, nhưng cô ấy nói rằng mình đã ăn rồi, lại thấy hơi mệt nên cũng không muốn ra ngoài đi dạo, mà chỉ muốn ở khách sạn nghỉ ngơi.
Ăn tối xong, tôi dẫn mấy cô gái Ôn Hân và Lâm Tĩnh đi dạo chợ đêm, đến quán bar uống rượu, ăn khuya… Tới tận hơn 11 giờ thì mọi người mới quay lại khách sạn.
Lúc này tôi mới phát hiện ra rằng việc hướng dẫn du lịch cũng chẳng hề thoải mái như trong tưởng tượng của mình.
Chương 169: Cò kè mặc cả
Hôm sau, tôi lại dẫn họ đi chơi ở Thành Phố Cổ, công viên nước Grand Canyon và một vài chùa miếu tương đối nổi tiếng khác, khoảng bốn năm giờ chiều quay về thành phố, sau khi ăn tối sớm sớm liền bảo A Luân đưa họ tới sân bay, họ sắp phải bay tới Bingkok rồi.
Tuy rằng bọn họ đều bảo tôi đi Bingkok cùng nhưng tôi nói tôi thực sự bận rộn, tạm thời không thể dứt ra được, qua mấy ngày nữa sẽ tới đảo Phuki tụ họp với họ sau.
Mấy cô gái cũng không kì kèo thêm, mà chỉ luôn miệng nhắc tôi nhớ phải đến đảo Phuki tụ họp.
Thậm chí tôi còn không có thời gian tiễn họ đến sân bay, bởi vì thời gian hẹn gặp Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường lần hai đã sắp tới, địa điểm gặp vẫn là club lần trước.
Sau khi tiễn Ôn Hân và Lâm Tĩnh xong, tôi chờ ở chỗ hẹn không bao lâu thì xe của Đồng An Chi đã chậm rãi dừng ở ven đường.
Kéo cửa ra rồi ngồi lên xe, Đồng An Chi liền cười hỏi: “Nhóm bạn kia của cậu đi rồi à?”
“Đúng vậy, đến Bingkok rồi.”
“Tôi đã nói là mình đến không đúng lúc mà, khiến cậu không có thời gian rỗi đi chơi với bạn rồi.”
“Gặp gỡ nhau thì lúc nào cũng được, nhưng cơ hội làm ă sẽ không chờ đợi ai.”
Dứt lời, tôi cũng nói sang chuyện khác: “Anh Đồng, chắc hẳn chúng tôi có thể nhận được kết quả vào tối nay chứ?”
Đồng An Chi gật đầu: “Ừ, tôi cũng hi vọng vậy, phải xem đám Đỗ Minh Cường có đủ thoải mái không đã. Thật ra thì yêu cầu lần trước tôi đề cập cũng không phải không thể bàn thêm, chủ yếu là phải xem nên bàn thế nào thôi.”
“Bọn họ đã bàn bạc hai ngày rồi, có lẽ tối nay sẽ nói lại với anh chăng.”
“Có khi vậy, à đúng rồi, A Dương này, nếu trong tỷ lệ nắm giữ cổ phần được tăng thêm cho cậu có một phần tương tự như cách thức quyền lựa chọn thì cậu có thể chấp nhận không? Ý là tạm thời số cổ phần đó sẽ do tôi và đám Đỗ Minh Cường giữ trước hộ cậu, trong khoảng thời gian giao ước, cậu có thể mua lại nó với một cái giá thỏa thuận nào đó. Tất nhiên, thời gian đầu sẽ đưa cậu một số lượng cổ phần trước, còn phần cổ phần quyền chọn chỉ là một phần khác mà thôi.”
Tôi nhanh chóng đáp lời: “Anh Đồng, tất nhiên là được, nếu như các anh đưa tôi quá nhiều thì trái lại tôi còn thấy băn khoăn, tốt nhất nên dùng phương thức này đi, nhưng vẫn không thể nhiều quá, nếu không tôi sợ ông Suchat sẽ có ý kiến, hoặc là sợ các anh không thể đồng ý, ảnh hưởng tới sự hợp tác của các anh.”
“Chuyện này thì cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng giữ vững cân bằng. Sau lần gặp mặt trước, tôi gần như đã biết giới hạn của bọn họ rồi, nếu như bảo bọn họ nhượng lại một phần cổ phần cho cậu thì e rằng dù chỉ là một chút cũng sẽ rất khó, nhưng nếu như bảo cậu bỏ tiền ra mua lại với một cái giá hợp lý thì chắc hẳn sẽ không thành vấn đề.”
Nói tới đây, Đồng An Chi liền phân tích một thông tin trong cuộc gặp mặt nói chuyện lần trước của ông ấy cho tôi nghe.
Rõ ràng, ông ấy đã coi tôi như một đối tác trên cùng chiến tuyến rồi, hoặc nên nói là ông ấy đủ thẳng thắn với tôi.
Một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi, ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cũng đứng ở cửa club đón chúng tôi giống hệt lần trước.
Địa điểm ăn cơm vẫn là căn phòng bao lần trước, sau khi hai bên ngồi xuống cũng không hề nói tới mấy chủ đề râu ria giống lần trước mà ngay lập tức bàn tới vấn đề liên quan với dự án kia, chẳng qua chỉ không nhắc đến việc hợp tác cụ thể mà thôi.
Tôi tìm một cơ hội trịnh trọng cảm ơn Suchat về chuyện xảy ra ở quán bar của Song hôm trước.
Ông ta cười xòa nói đó chỉ là chút chuyện nhỏ, bảo tôi là nếu như về sau mà tôi gặp phải loại chuyện kiểu đó ở Chiêng May thì chính ông ta còn cảm thấy hơi áy náy.
Tất nhiên mấy câu này chỉ là lời xã giao, sẽ không ai cho là thật, chẳng qua có một số lời vẫn nên nói để giữ mặt mũi mà thôi.
Cho tới sau khi đã ăn uống no say, Đỗ Minh Cường liền nhân cơ hội nghiêm mặt nhìn về phía Đồng An Chi, nghiêm túc lên tiếng: “Anh Đồng, cách thức hợp tác mà lần trước chúng ta bàn tới, về cơ bản chúng tôi đều có thể chấp nhận, nhưng về phương diện tỉ lệ bỏ vốn và phân chia cổ phần thì hai hôm nay chúng tôi vẫn đang thảo luận, nhưng rất xin lỗi, chúng tôi không thể đồng ý với cách phân chia tỉ lệ này được!”
Đồng An Chi cười khẽ: “Tôi hiểu mà, vậy thì cách nhìn của anh Đỗ đây thế nào? Các anh cảm thấy cách thức nào hợp lý hơn?”
“Lần trước anh Đồng cũng đã nói qua rồi, nguồn lực và kinh nghiệm của quý công ty sẽ xuất vốn dựa theo trang thiết bị và nhân công, đồng thời phần tỉ lệ này sẽ do chúng tôi phụ trách bỏ ra, nhưng nhiều nhất chúng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận con số 10%, hai bên vẫn chia theo tỉ lệ cũ là 49% và 51%. Hơn nữa… về phần kia của A Dương, chúng tôi đã nhượng lại hai phần cho cậu ta rồi, đây là tỉ lệ lớn nhất mà chúng tôi có thể chấp nhận.”
“Nhưng mọi người đều biết, A Dương có tác dụng rất quan trọng trong việc hợp tác lần này, hơn nữa về sau cậu ta cũng bỏ công sức rất nhiều vì hạng mục, thế nên chắc hẳn cậu ta phải nhận được nhiều cổ phần hơn, ngoài hai người chúng ta ra, chúng tôi còn hi vọng anh Đồng cũng có thể nhượng lại một phần cổ phần cho cậu ta.”
“Không không không!”
Đỗ Minh Cường vừa dứt lời, Đồng An Chi đã vội vàng lắc đầu mà nói: “Anh Đỗ, tôi không hề có ý kiến gì về phần dành cho A Dương, vốn dĩ tôi có phương án nhượng lại một phần cho cậu ấy rồi, đó là chuyện về sau, đợi đến sau khi đàm phán hợp tác giữa chúng ta xong thì sẽ bàn tới phần đó sau.”
“Nhưng 10% mà anh Đỗ mới vừa nói… thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng khó lòng đồng ý được, chỉ tính riêng về hiệu ứng thương hiệu thì công ty chúng tôi đã không chỉ ngừng ở khoảng giá đó rồi, huống chi tôi còn phải phụ trách làm việc, đối với tôi mà nói thì chuyện này không được công bằng cho lắm.”
“Anh Đồng, hiệu ứng thương hiệu của quý công ty chỉ ở Hoa Hạ mà thôi, về phần làm việc thì thật ra những chuyện chúng tôi làm trong hạng mục này cũng không hề ít. Cứ xét về giấy phép bảo vệ môi trường và giấy phép xây dựng, chúng tôi có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và chi phí cho quý công ty, còn có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề hành chính lẫn phi hành chính.”
“Nếu anh hợp tác với công ty bất động sản khác, chắc chắn bọn họ sẽ không làm được hai điều này, nhưng chúng tôi thì có thể bảo đảm tuyệt đối trên hai phương diện này cho anh.”
Đồng An Chi lắc đầu cười cười, rõ ràng cũng không đồng ý với lời nói của Đỗ Minh Cường.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu cò kè mặc cả, tôi ngồi bên cạnh tập trung tinh thần phiên dịch cuộc nói chuyện của hai người họ cho Suchat và Sangsu nghe, nhưng cơ bản cũng không theo kịp được tốc độ của bọn họ, mà chỉ có thể nhặt nhạnh ra những điểm chính để thuật lại mà thôi.
Trong vấn đề này, gần như cả hai bên đều không hề nhường nhau một nào, sau khi bàn bạc hồi lâu, Đỗ Minh Cường tỏ ra rất bất lực, dang tay cười khổ rồi lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận với mấy người Suchat.
Đối với bọn họ, sự khác biệt giữa 15% và 10% có thể rất lớn, nếu như tổng đầu tư là 15 triệu baht, khoản hơn kém 5% chính là 75 triệu baht, đổi sang tệ cũng xấp xỉ 20 triệu, đó cũng chẳng phải một con số nhỏ.
Tôi đang nghĩ, nếu người đàm phán với Đồng An Chi hiện giờ không phải Đỗ Minh Cường và Suchat, liệu có khi nào ông ấy cũng sẽ không cò kè mặc cả giống như thế này không?
Trước kia khi chạy doanh thu, tôi cũng đã từng gặp rất nhiều tình huống khách hàng ép giá sản phầm, có thể nói là tập mãi cũng thành quen, nhưng đó chỉ là đối với các hàng hóa mua sắm thông thường mà thôi.
Còn cuộc đàm phán giữa Đồng An Chi với Đỗ Minh Cường và Suchat là mối hợp tác hơn 1 tỷ, mặc dù chỉ là baht, nhưng quy đổi sang tệ cũng lên đến vài trăm triệu, cuộc đời tôi chưa từng tiếp xúc với loại đàm phán ở đẳng cấp này, hiện giờ tôi mới phát hiện ra nó cũng không giống với những gì mà mình tưởng tượng và nhìn thấy trên tivi.
Chương 170: Sáp nhập và thu mua
Hai bên đàm phán với nhau không hề có ánh mắt sâu xa, cũng không phát hiện thấy khí thế của ông chủ lớn nắm trong tay tài sản lên đến hàng chục hàng trăm triệu gì. Các cuộc đàm phán tôi xem trên ti vi đều là hai bên đưa ra kế hoạch và giá cả, miệng lưỡi trơn tru diễn giải một hồi, sau đó các sếp sẽ thờ ơ nói một câu “Đồng ý”.
Nhưng giữa Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường chỉ cau mày trợn mắt ra sức tranh luận đấu lý, thảo luận từng ly từng tí về giá cả thôi, trông chẳng khác gì phường chợ búa.
Tôi nghĩ chắc là phương thức và đối tượng hợp tác đều khá đặc biệt, nên Đồng An Chi mới dùng thái độ này để đàm phán chăng.
Dẫu sao đây cũng đã vượt qua phạm vi hợp tác kinh doanh bình thường, có thể coi là đối tác đặc biệt được rồi.
Cũng có thể vì hợp tác với người xa lạ ở nơi đất khách quê người, để có thể nắm giữ được nhiều thứ hơn trong quá trình hợp tác sau này, nên bọn họ mới cố tình cho phía đối tác thấy thái độ kiên quyết không nhún nhường của mình.
Sau khi cò kè mặc cả hồi lâu, Đỗ Minh Cường đột nhiên đưa ra một chiêu sát thủ: Trước kia, ông ta và Suchat đã khống chế cổ phần của một công ty bất động sản tầm trung nằm trong địa phận Chiêng May. Họ đồng ý dùng công ty này thành lập một công ty mới để hợp tác với Đồng An Chi, thậm chí còn có thể dùng cách thức sáp nhập và thu mua.
Cũng có nghĩa là ông ta đưa ra hai phương án hợp tác mới với Đồng An Chi, một là dùng công ty A của họ và công ty B của Đồng An Chi hợp tác thành lập một công ty mới là C. Dù là công ty mới, nhưng có thể nhận được vốn từ hai công ty mẹ.
Phương án còn lại là để Đồng An Chi sáp nhập với công ty A của họ, sau đó công ty này sẽ vẫn là A nhưng do Đồng An Chi nắm giữ cổ phần, đồng thời xây dựng lại kết cấu tổ chức trung tâm, người điều khiển thực tế đổi thành Đồng An Chi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Đỗ Minh Cường và Suchat không cần bỏ ra 15% vốn giúp Đồng An Chi nữa.
Nếu như vậy, vốn và lợi ích thương hiệu của hai công ty sẽ ngang nhau, đôi bên gần như sẽ bỏ ra và có địa vị ngang bằng trong quá trình hợp tác.
Sau khi Đỗ Minh Cường nói xong, Đồng An Chi thấy hơi ngạc nhiên, sau đó ông ấy lắc đầu mỉm cười khó hiểu, rồi lại hơi nhíu mày trầm mặc.
Thật ra, tôi cũng không ngờ Đỗ Minh Cường và Suchat còn giấu chiêu này. Ngày trước, ông ta nói với tôi là mình và Suchat chưa từng làm về bất động sản, nhưng thực chất họ đã làm rồi, thậm chí còn có một công ty với quy mô tương đối nữa.
Bảo sao tự dưng Đỗ Minh Cường lại muốn làm về bất động sản, thì ra ông ta đã làm từ lâu rồi.
Rõ ràng là ông ta đã lừa tôi, nhưng đây không phải là chuyện xấu xa gì. Cách hợp tác của hai công ty sẽ tốt hơn, dù gì thì vốn chung từ hai công ty cũng hơn một.
Tôi có thể hiểu cho ông ta, có lẽ ban đầu ông ta không định lấy công ty đó ra để hợp tác mà chỉ muốn dùng cách đầu tư để hợp tác với Đồng An Chi. Một mặt là để Đồng An Chi giúp ông ta và Suchat kiếm tiền và học hỏi kinh nghiệm từ ông ấy, mặt khác là tiếp tục kinh doanh và phát triển công ty của họ.
Đây có lẽ là nguyên tắc không dồn vốn vào một chỗ.
Cũng có thể là Đỗ Minh Cường đã định lấy công ty này ra để hợp tác từ lâu, sở dĩ bây giờ ông ta mới nói, chắc là định thăm dò con át chủ bài của Đồng An Chi, tranh thủ được nhiều lợi ích hơn khi đàm phán, hoặc tránh cho mình phải bỏ ra quá nhiều.
Đỗ Minh Cường không nói chuyện này cho tôi, chắc không phải vì không tin tôi, mà là không muốn làm tôi khó xử.
Vì nếu tôi nói chuyện này cho Đồng An Chi biết, Đỗ Minh Cường sẽ bị Đồng An Chi biết hết lá bài tẩy. Còn nếu tôi không nói cho Đồng An Chi biết, kiểu gì ông ấy cũng sẽ thấy không hài lòng với tôi.
Làm người trung gian là vậy, không được đắc tội với hai bên, nên Đỗ Minh Cường dứt khoát giấu tôi chuyện này, như vậy thì tôi sẽ không đắc tội với bên nào cả.
Đương nhiên cũng có thể là ông ta thấy không cần thiết phải nói cho tôi biết, vì đó là mối làm ăn của ông ta và Suchat, cùng lắm là thêm một mình Sangsu nữa thôi.
Còn tôi trước kia chỉ là bạn của ông ta, chứ không phải là đối tác.
“Rất xin lỗi A Dương, không phải tôi cố ý giấu cậu chuyện này, càng không phải vì tôi không tin cậu, mà chỉ là một cách làm ăn thôi.” Có lẽ Đỗ Minh Cường nhìn ra suy nghĩ của tôi, nên thẳng thắn nói.
Tôi mỉm cười: “Không sao, tôi hiểu!”
“Cậu hiểu thì tốt, cậu cũng thấy đấy, điều kiện của anh Đồng hơi khó chấp nhận với chúng tôi. Cực chẳng đã, chúng tôi mới đưa ra cách hợp tác này, đây có thể coi là thành ý lớn nhất của tôi và Suchat rồi. Vì điều này có nghĩa là chúng tôi sẽ giao quyền điều khiển công ty của mình cho anh Đồng đây.”
Nói rồi, Đỗ Minh Cường ngoảnh sang nhìn Đồng An Chi, hỏi: “Anh Đồng, anh thấy hứng thú với cách hợp tác nào trong hai phương án này?”
Đồng An Chi cười lắc đầu: “Anh Đỗ, phương án thứ hai sáp nhập xí nghiệp cần phải bỏ quá nhiều vốn, cũng quá phí thời gian, tính sơ sơ đã thấy mất rất nhiều thời gian rồi, rất xin lỗi là tôi không đủ kiên nhẫn!”
“Thế anh chọn cách thứ nhất đúng không?” Đỗ Minh Cường không thấy ngạc nhiên chút nào, ông ta đã lường trước được điều này nên mới đưa ra phương án đó.
“Anh Đỗ đừng vội, phương án thứ nhất cũng lãng phí không ít thời gian, vì tôi không biết các thông tin như quy mô, lợi ích thương hiệu, kỹ thuật và đội ngũ tài nguyên của công ty các anh như thế nào, nên tôi cần có thời gian để phân tích và đánh giá.”
“Vì đối tượng hợp tác đã từ anh và ông Suchat biến thành một xí nghiệp, nên đương nhiên tôi phải đánh giá lại đối tượng này. À, anh Đỗ này, tôi thấy rất hiếu kỳ, trước kia tôi đã điều tra rất kỹ về anh, ông Suchat và ông Sangsu, nhưng không phát hiện thông tin có xí nghiệp bất động sản nào đứng tên của các vị, công ty đó của các anh ở đâu ra vậy?”
Đỗ Minh Cường gật đầu: “Tôi hiểu, chúng tôi cũng không vội quyết định ngay. Còn việc anh không tra được thông tin đăng ký tên của chúng tôi là vì chúng tôi để người khác nắm giữ cổ phần và đứng tên thay.”
“Ra vậy.”
“Anh Đồng, thẳng thắn mà nói, tôi và Suchat đã thu mua công ty đó được hơn hai năm rồi. Trong thời gian đó, cũng có làm hai dự án nhỏ, cũng được ông Sangsu giúp về mặt hành chính, nhưng lợi nhuận… thì lỗ thê thảm, chính là tiền vốn và lãi không tỉ lệ thuận với nhau, cũng có thể nói là không được như mong đợi.
“Có lẽ vì tôi và Suchat không phải người rành nghề này, đây cũng là lý do chúng tôi thành tâm thật ý muốn hợp tác với anh Đồng, giao mối làm ăn cho người chuyên nghiệp làm, còn chúng tôi chỉ phụ trách đầu tư và thu lợi thôi.”
“Xin anh Đồng cứ yên tâm, cơ sở của công ty đó vẫn còn, cũng có lợi ích thương hiệu không tệ. Chỉ có điều tôi và Suchat không rành về ngành này, nên chưa đi được đúng hướng thôi, đến dự án cơ bản nhất cũng chọn không xong.”
Đỗ Minh Cường nói những lời này rất chân thành, nhưng cũng có điểm đáng nghi, ví dụ như lợi ích thương hiệu của công ty đó.
Công ty được ông ta và Suchat thu mua, đồng thời làm hai dự án, nhưng không kiếm được tiền thì lợi ích thương hiệu tốt được đến đâu.
Hơn nữa, nền tàng chắc chắn cũng chẳng ra sao, lý do không kiếm được tiền là vì con mắt của sếp, nhưng chắc chắn cũng tồn tại vấn đề năng lực của đội ngũ nhân viên.
Tôi có thể nghĩ đến những điều này thì đương nhiên Đồng An Chi cũng có thể nghĩ tới.
Bình luận facebook