• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (1 Viewer)

  • Chương 171-175

Chương 171: Đàm phán

Nhưng ông ấy không nói ra, mà chỉ mỉm cười rồi hỏi: “Anh Đỗ, tôi muốn hỏi một chuyện. So với cách dùng thân phận công dân ở đây để hợp tác với tôi, công ty đó của anh và ông Suchat có thể làm gì cho tôi, nói cách khác là có thể cung cấp tài nguyên và giúp đỡ gì được cho công ty và dự án của chúng ta?”

Hình như Đỗ Minh Cường đã có sự chuẩn bị trước cho câu hỏi này, ông ta không chút do dự đáp: “Đội ngũ nòng cốt sẽ do anh tổ chức và xây dựng, cơ sở tầm trung và thấp có thể điều động người trong công ty lúc đầu của chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi có thể tổ chức một đội ngũ quản lý tài sản có kinh nghiệm phong phú cho anh, công ty bất động sản ở Xiêng La thường sẽ làm quản lý tài sản hậu kỳ.”

“Điều quan trọng nhất là, sau khi có đội ngũ quản lý tài sản giàu kinh nghiệm rồi, chúng ta có thể làm các dự án ngoài bất động sản như cụm công nghiệp hay du lịch. Ai cũng biết ngành công nghiệp du lịch của Xiêng La luôn rất nổi, còn công ty mà chúng tôi thu mua lúc trước, khi xưa cũng làm du lịch là chính.”

Đồng An Chi không vội trả lời Đỗ Minh Cường ngay, mà khẽ cau mày trầm ngâm suy nghĩ.

Một lát sau, ông ấy hỏi: “Anh Đỗ, xin hỏi ông Sangsu có giữ cổ phần của công ty đó không?”

“Không, đại diện đứng tên hộ cũng không luôn.”

Tôi không phiên dịch câu này của Đỗ Minh Cường cho Suchat và Sangsu.

Đồng An Chi gật đầu, nói: “Anh Đỗ, tôi vẫn phải suy nghĩ thêm, ví dụ như khảo sát và đánh giá về công ty của anh và ông Suchat. Nếu được, anh có thể cung cấp cho tôi chút tài liệu được không? Chẳng hạn như đội ngũ, dự án thành công và dự án kinh doanh hiện tại của các anh…”

“Đương nhiên là được, những tài liệu này chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, anh Đồng chờ một lát.”

Nói rồi, Đỗ Minh Cường đứng dậy đi sang chiếc bàn bên cạnh, cầm một chiếc va li ở trên bàn lên.

“Anh Đồng, tài liệu đều ở đây.” Nói rồi, ông ta đưa chiếc va li đến bên cạnh Đồng An Chi.

“Xem ra anh Đỗ đã chuẩn bị từ trước rồi.” Đồng An Chi lắc đầu cười.

“Đương nhiên, chúng tôi thành tâm muốn hợp tác với anh Đồng, nên đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo rồi.”

“Bao gồm cả kế sách tung hỏa mù cho tôi lúc trước nữa.” Đồng An Chi cười hi hi nói.

Đỗ Minh Cường cười sảng khoái: “Anh Đồng cứ đùa.”

“Được rồi, tôi sẽ cầm về nghiên cứu cẩn thận, nhanh nhất thì hai ngày nữa, tôi sẽ trả lời các anh. Chúng ta bàn nốt cho xong một chuyện nữa đi, liên quan đến quyền nắm giữ cổ phần của A Dương.”

Đỗ Minh Cường có vẻ hơi khó xử: “Anh Đồng, không giấu gì anh, trước đó, chúng tôi đã bàn bạc nghiêm túc với A Dương rồi. 2% cổ phần là giới hạn lớn nhất mà tôi và anh Suchat có thể bỏ ra.”

Nghe thấy vậy, tôi đang khẽ phiên dịch cho Suchat cũng vội vàng nói: “Đúng. Lúc trước, anh Đỗ, ông Suchat và tôi đã bàn bạc xong rồi. Tôi rất hài lòng với con số 2% này, cũng rất cảm kích họ và cả anh Đồng nữa, cảm ơn anh đã muốn dành nhiều cổ phần hơn cho tôi.”

Đồng An Chi không trả lời tôi, chỉ lắc đầu với Đỗ Minh Cường: “Anh Đỗ, tôi không yêu cầu các anh cho A Dương nhiều cổ phần hơn ngay từ lúc hợp tác ban đầu, có thể là hình thức quyền hạn. Đưa ra một cái giá đã được thỏa thuận sẵn, trong một khoảng thời gian nhất định, cậu ấy có thể dùng cái giá này để mua quyền sở hữu một số cổ phần mà các anh đang nắm giữ. Giá cả có thể tỉ lệ với con số đầu tư của hợp tác ban đầu, tỷ lệ có thể là 1%.”

“Để bày tỏ thành ý với đối tác là A Dương và nguyên tắc công bằng với anh Đỗ cùng ông Suchat, tôi cũng sẽ nhượng lại 1% cổ phần cho A Dương trong hợp tác ban đầu. Ngoài ra thì vẫn giống như các anh, dùng hình thức quyền hạn để cậu ấy giữ lại một ít quyền nắm giữ cổ phần. Đến lúc đó, cậu ấy cũng có thể bỏ vốn theo tỷ lệ đầu tư để mua một ít cổ phần mà cậu ấy đang có.”

“Vả lại, cậu ấy chỉ hưởng thụ phần trăm hoa hồng tương ứng với cổ phần thực thôi. Sau khi mua quyền hạn quyền nắm giữ cổ phần mới có thể hưởng phần trăm từ phần này.”

Đỗ Minh Cường không nói gì, mà cũng cau mày trầm ngâm suy nghĩ.

Tôi thì cũng thấy hơi ngại, phiên dịch lại y nguyên lời của Đồng An Chi cho Suchat nghe, ông ta cũng nhíu mày suy ngẫm.

Đồng An Chi không làm phiền họ, chỉ tự rót trà mà phục vụ mới đổi.

Trên đường đến đây, Đồng An Chi đã nhắc đến hình thức quyền hạn với tôi. Lúc đó, tôi tưởng mỗi người họ để lại 1% cho tôi đã là rất được rồi.

Dẫu sao bước đầu hợp tác tôi cũng đã giữ 2% cổ phần, nếu sau này có thể lấy thêm 2% nữa là 4%. Nếu được chia hoa hồng từ dự án kiếm được 100 triệu nữa, thì tôi cũng được chia 4 triệu rồi.

Thật ra có rất ít dự án lãi được 100 triệu, số tiền này mua được cả trăm căn hộ rồi.

Tôi không ngờ Đồng An Chi còn cho tôi thêm 1% ngay ở bước hợp tác ban đầu, nếu vậy thì ngay từ đầu, tổng cộng tôi đã có 3%, cũng không ít.

Đương nhiên tôi sẽ không từ chối, vì đã từ chối rất nhiều lần rồi, nếu từ chối tiếp thì thành ra lòng thòng quá.

Sau khi cho tôi thêm 1%, Đồng An Chi chỉ còn lại 48% cổ phần, tôi giữ 3%, Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu giữ 49% còn lại, vậy là cao hơn Đồng An Chi.

Nhưng Đồng An Chi vẫn là cổ đông lớn nhất, vì Đỗ Minh Cường và Suchat phải chia một ít quyền nắm giữ cổ phần cho Sangsu, tỉ lệ mà Sangsu nhận được chắc chắn cao hơn tôi.

Nếu là 5% thì công ty của Đỗ Minh Cường và Suchat chỉ giữ 44%, vẫn thấp hơn tỉ lệ mà Đồng An Chi có.

Từ việc Đồng An Chi lấy thêm quyền nắm giữ cổ phần cho tôi thì có thể thấy, ông ấy có vẻ lôi kéo người trung gian là tôi hơn, cũng có nghĩa là ông ấy muốn tôi cố gắng duy trì trạng thái cân bằng.

Sau vài giây yên tĩnh, Đỗ Minh Cường và Suchat khẽ thương lượng với nhau bằng tiếng Xiêng La.

Một lát sau, Đỗ Minh Cường mới ngoảnh lại, gật đầu với Đồng An Chi nói: “Anh Đồng, chúng tôi đồng ý với phương án tỉ lệ nắm giữ cổ phần của A Dương mà anh đưa ra. Giai đoạn đầu, anh chuyển nhượng 1% quyền sở hữu cổ phần cho cậu ấy, sau đó mỗi người chúng ta để lại cho cậu ấy 1%. Đến lúc đó, để cậu ấy mua chỗ quyền sở hữu cổ phần này theo giá tỉ lệ bỏ vốn.”

Đồng An Chi cũng gật đầu: “Vậy chuyện này quyết vậy nhé, còn vấn đề hợp tác, để tôi suy nghĩ thêm vài ngày. Đến lúc đó, tôi sẽ cho các anh một câu trả lời chuẩn xác.”

“Được.”

Bàn đến đây, Đỗ Minh Cường chủ động chuyển đề tài sang những chuyện không liên quan khác, không thảo luận chuyện hợp tác và quyền cổ phần nữa.

Tôi thầm nghĩ, nếu không có gì bất ngờ, hai hôm nữa, Đồng An Chi sẽ đồng ý vụ hợp tác này, vì tôi nhìn ra được là ông ấy đã động lòng.

Điều khiến ông ấy động lòng chắc là dự án du lịch mà Đỗ Minh Cường nhắc tới.

Theo tôi được biết, trước kia, công ty của Đồng An Chi chưa từng kinh doanh về cụm công nghiệp và du lịch, mà chỉ làm tiêu thụ đơn thuần sau khi mở rộng thôi, dù là sản nghiệp gì phát triển ra cũng chỉ để bán, chứ không tự kinh doanh.

Dẫu sao, khu vực có thể làm cụm công nghiệp ở thành phố trong nước cũng rất đắt, những xí nghiệp không có thực lực tuyệt đối không dám làm, mà cũng không làm được.

Còn dự án du lịch, điểm ở thành phố du lịch nổi tiếng thì người bình thường không làm nổi, đây không phải vấn đề cứ có tiền là làm được.

Nhưng những nơi không quá nổi tiếng, làm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, thậm chí có thể còn lỗ chổng vó.

Sau khi tạm thời bỏ qua vấn đề bỏ vốn và quyền cổ phần, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường lại bàn một lượt về những điểm có thể xảy ra bất đồng, nhưng không lớn. Đến hơn chín giờ tối, đôi bên mới đàm phán xong.
Chương 172: Là của cậu

Thấy không còn sớm nữa, Đồng An Chi đứng dậy chào tạm biệt, tôi cũng đứng lên định rời đi cùng ông ấy.

Nhưng ngay lúc đó, Đỗ Minh Cường lại ái ngại nói: “A Dương, lâu rồi chúng ta không trò chuyện với nhau, cậu ngồi thêm một lúc đi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu về. Anh Đồng, anh không ngại chứ?”

Đồng An Chi không hề để tâm cười đáp: “Đương nhiên là không, bạn bè thì nên gặp gỡ nhiều một chút, tôi không quấy rầy mọi người nữa.”

Tôi cũng gật đầu: “Được, lát tôi về sau.”

Ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cũng đứng dậy, cùng tôi tiễn Đồng An Chi ra tận cửa, cho tới khi ông ấy lên xe rời đi mới quay vào trong club.

Trên đường đi, Đỗ Minh Cường quàng vai tôi, dùng tiếng Xiêng La nói: “Dương, tôi rất xin lỗi về chuyện cổ phần, tôi và Suchat còn phải chia một phần cho Sangsu nên là…”

“Tôi hiểu mà.”

Tôi biết ông ta nói bằng tiếng Xiêng La là muốn cho Suchat hiểu chúng tôi đang nói chuyện gì. Sau khi ngắt lời ông ta đúng lúc, tôi mỉm cười, cũng đáp lại bằng tiếng Xiêng La: “Anh Đỗ, 2% với tôi mà nói đã là không ít rồi. Nếu đầu tư 1 tỷ rưỡi, vậy thì tôi được mức đầu tư là 30 triệu baht, đồng nghĩa với việc tôi đã lấy không của các anh rồi. Về chuyện này tôi rất cảm kích các anh, xuất phát từ nội tâm đấy và tôi cũng thấy rất áy náy nữa.”

“Nhưng tôi chưa từng chê ít, càng không có suy nghĩ muốn lấy nhiều hơn. Sở dĩ ông Đồng muốn lấy cho tôi nhiều hơn, thứ nhất là vì ông ấy muốn độ quan trọng của người trung gian như tôi lớn hơn và có tiếng nói hơn, như vậy có thể giữ cân bằng trung gian tốt hơn."

“Thứ hai là vì ông ấy nợ tôi, vì tôi từng cứu vợ con ông ấy. Trước đây, ông ấy còn muốn cho tôi hai triệu nhân dân tệ, nhưng tôi không lấy. Bây giờ ông ấy cho tôi 1% cổ phần thực và 1% quyền hạn, còn muốn giúp tôi giành lấy nhiều cổ phần hơn chỉ là đang báo đáp tôi mà thôi. Đương nhiên trong đó cũng có tác dụng khích lệ, muốn tôi thấy quyền hạn rồi sẽ nỗ lực làm việc cho ông ấy, hay nói cách khác là làm việc cho tất cả chúng ta.”

“Còn về anh và ông Suchat, hai người không nợ nần gì tôi cả, ngược lại còn giúp tôi không ít chuyện, tôi chỉ ở giữa bắc cầu giăng dây mà thôi, đâu thể mặt dày đòi các anh nhiều hơn, tôi còn đang thấy áy náy lắm đây này. 1% quyền hạn đó cứ để đấy cho Đồng An Chi thấy là được, đến lúc đó, tôi sẽ không mua, chờ đến khi nó hết thời hạn luôn.”

Đỗ Minh Cường vỗ vai tôi: “Ha ha, tính cách cậu tôi biết rõ, nên điều này tôi hiểu. Nhưng 1% quyền hạn đã nói là để cho cậu thì chắc chắn là của cậu. Cậu không cần quá khiêm tốn, nếu không có cậu làm trung gian, bọn tôi đâu thể đàm phán được với Đồng An Chi. Nếu trực tiếp tìm đến cửa, e là còn chẳng gặp được ông ấy. Dù sao ở Xiêng La cũng có không ít người muốn hợp tác với ông ấy.”

“Anh Đỗ, tôi thật sự có thể sử dụng quyền hạn sao?”

“Đã bảo cho cậu rồi thì là của cậu.”

Đây là câu Suchat nói chen vào, ông ta cười nói: “Dương, đừng từ chối nữa, ông An Chi đã nói sẽ để cậu làm trợ lý cho ông ấy trong dự án này. Nếu như vậy thì cậu đang lao động kiếm tiền cho tất cả chúng ta, mấy người chúng tôi không làm gì cả, còn phải trông cậy vào năng lực và sự nỗ lực của cậu. Thế nên 1% quyền hạn này chắc chắn phải cho cậu. Nói theo cách của người Hoa Hạ các cậu là làm nhiều hưởng nhiều.”

“Ông Suchat, tôi…”

“Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, chúng ta đến vườn hoa ngồi đi.”

Đỗ Minh Cường ngắt lời tôi, sau đó cầm một ly rượu lên đưa cho tôi, còn mình cũng bưng một ly, quàng vai tôi tiến về phía vườn hoa.

Suchat gọi một nhân viên phục vụ dặn dò vài câu, sau đó cùng Sangsu đi ra ngoài theo.

Tôi không nhắc tới chuyện quyền hạn nữa, nếu họ đã nói đến mức này rồi thì tới lúc đó tính tiếp vậy.

Suchat không gọi các cô gái tới, chỉ bảo phục vụ mang ít thức ăn và rượu đến vườn hoa thôi.

Đỗ Minh Cường giữ tôi ở lại không phải vì có chuyện gì quan trọng muốn nói, chắc chỉ là muốn cho tôi và Suchat, Sangsu tăng thêm tình cảm mà thôi. Bởi vì sau khi vào vườn hoa, chúng tôi căn bản không nói đến chủ đề gì quan trọng, chỉ uống rượu và nói chuyện phiếm.

Hơn nữa cũng không nói chuyện bao lâu, hơn mười giờ là tan cuộc.

Trên đường quay về thành phố bằng xe của Đỗ Minh Cường, tôi bỗng nhớ tới người phụ nữ tên Ngải Lệ Toa của ông ta, không nhịn được hỏi một câu: “Chuyện người phụ nữ kia của anh thế nào rồi?”

Đỗ Minh Cường cười khổ một tiếng: “Điều tra rõ rồi, đúng là cô ta đã thông đồng với thằng em trai ngoan của tôi, hơn nữa còn từ mấy tháng trước rồi. Nếu không nhờ cậu nói, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn không biết gì, nói đến chuyện này vẫn là nhờ có cậu.”

“Ha ha, tôi làm việc cũng cẩn thận lắm đấy chứ, đề phòng người ngoài, người bên cạnh, lúc nào cũng cẩn trọng từng bước, không ngờ vẫn không đề phòng được người phụ nữ ở bên cạnh mình. May là cô ta chỉ thăm dò tin tức cho Đỗ Minh Hào thôi, nhưng bây giờ nhớ lại thật sự có chút ghê sợ, một người phụ nữ bình thường ngủ bên cạnh mình lại là kẻ thù của mình, chỉ thiếu điều nhân lúc tôi ngủ mà đâm tôi một dao thôi.”

Tôi không biết phải an ủi ông ta thế nào, chỉ hỏi: “Không có tổn hại gì lớn chứ?”

“Không, xưa nay tôi không nói chuyện làm ăn của mình cho phụ nữ biết, nhưng sau khi cô ta nói hành trình của tôi và một số người tôi từng gặp cho Đỗ Minh Hào, Đỗ Minh Hào hẳn cũng đoán được tôi đang làm gì.”

“Đỗ Minh Hào sẽ ngăn cản anh làm bất động sản sao?”

“Chắc sẽ không đến mức đó, nó chỉ phản đối tôi nhường việc làm ăn của gia tộc cho người khác, chính là những hoạt động buôn lậu và những việc làm trong bóng tối trước kia. Có một phần tôi đã bán cho người khác rồi, bao gồm cả những người hợp tác với tôi trước đây, hoặc là những thành viên tách ra khỏi gia tộc, đang cố gắng thu gom tiền bạc đầu tư nhiều hơn vào những công việc chính đáng.”

“Đối với Đỗ Minh Hào mà nói, cách làm của tôi làm suy yếu thực lực của gia tộc, dâng cái bánh ngon cho người khác. Hơn nữa, không chỉ có nó mà trong nhóm các các lão già từng đi theo ông già tôi đánh chiếm địa bàn cũng có không ít người phản đối cách làm của tôi.”

“Hiện nay, Đỗ Minh Hào đang cố gắng giành lấy sự ủng hộ của bọn họ, gồm cả một số người thuộc thế hệ trẻ. Đợi khi nó có được đầy đủ sự ủng hộ sẽ ép tôi nhường chỗ, đến lúc đó… có khả năng nó sẽ đuổi cùng giết tận.”

Tôi nhíu mày: “Anh định làm thế nào?”

“Chia nhà.” Đỗ Minh Cường trả lời không chút do dự: “Đợi bên phía Đồng An Chi chắc chắn, sản nghiệp hợp pháp sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó tôi sẽ thương lượng với nó, nhường việc làm ăn của gia tộc cho nó.”

“Những thành viên khác trong gia tộc anh thì sao? Ví dụ như những ông lão đã từng cùng bố anh đánh chiếm địa bàn ý.”

“Tôi sẽ thành lập một công ty, đầu tư số tiền được chia và sản nghiệp hợp pháp vào công ty đó, cho những người ủng hộ tôi một phần dưới hình thức cổ đông, những ai không đồng ý thì để họ đi theo Đỗ Minh Hào. Bây giờ tôi cũng đang thương lượng, trước mắt thì tỉ lệ ủng hộ khoảng 50:50.”

Tôi lại cau mày im lặng trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Nếu Đỗ Minh Hào không đồng ý chia tài sản mà nhất quyết trở mặt muốn triệt hạ anh thì sao?”

Nghe tôi hỏi như vậy, Đỗ Minh Cường không trả lời vội, chỉ lắc đầu cười, sau đó hít sâu một hơi.

“Trước mắt mà nói, tạm thời nó vẫn không dám hoàn toàn trở mặt, bởi vì một khi khai chiến, máu sẽ chảy thành sông. Mà không ai muốn nhìn thấy kết quả này, kể cả những lão già kia.”
Chương 173: Ngưu tầm ngưu mã tầm mã

“Nhưng tôi sẽ không vì thế mà lơ là, khoảng thời gian này, tôi cũng đang sắp xếp và chuẩn bị, chỉ chờ khi nó khai chiến và máu chảy cạn, tất cả sẽ yên ổn trở lại.”

Giọng nói và sắc mặt của ông ta rất bình tĩnh, có lẽ trong lòng cũng vậy.

Tôi không đáp lại lời của ông ta, chỉ lặng lẽ nhìn ngọn đèn đường mờ ảo của vùng ngoại ô qua cửa xe.

Có lẽ Đỗ Minh Cường cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng anh em tương tàn, nhưng lại không biết phải làm sao. Ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, nên mới tỏ ra bình thản như vậy.

Sau vài giây trầm mặc, ông ta nói tiếp: “Cậu yên tâm, dù khai chiến, tôi cũng sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến việc hợp tác với Đồng An Chi. Đến lúc đó, tôi sẽ rút về Chiêng Ray, không đến đây hỏi chuyện dự án nữa, mà sẽ giao cho cậu và Suchat xử lý là được.

“Đỗ Minh Hào cũng sẽ không thò tay đến Chiêng May đâu, dẫu sao nơi này cũng là địa phận của Suchat. Trong dự án này có phần của Suchat và Sangsu, nên nó không dám làm loạn đâu.”

“Vì vài chuyện làm ăn và quy tắc giang hồ, nên Suchat và Sangsu không tiện trở mặt với nó và cũng ngại ra mặt giúp tôi, họ chỉ có thể âm thầm giúp tôi từng chút một thôi. Nhưng nếu nó dám thò tay đến Chiêng May và hoàn toàn trở mặt với Suchat và Sangsu, nó sẽ không có lợi ích gì cả, chỉ càng thua thê thảm hơn thôi.”

“Vì vậy, chuyện của gia tộc tôi không liên quan đến vụ hợp tác dự án này. Nếu Đồng An Chi có hỏi, cậu cứ nói thật cho tôi.”

Tôi gật đầu: “Được, chắc ông ấy cũng không hỏi chuyện này đâu.”

“À, A Dương, tôi có thể nhờ cậu một việc không?” Ông ta đột nhiên nhìn tôi một cách nghiêm túc.

“Đừng khách sáo thế, làm được gì tôi sẽ làm ngay.”

Ông ta gật đầu mỉm cười, sau đó trịnh trọng nói: “Nếu Đỗ Minh Hào thật sự muốn khai chiến, tôi muốn đưa bọn trẻ về nước ở một thời gian. Cậu có thể đưa chúng về và chăm sóc chúng nó hộ tôi được không? Cậu biết đấy, tôi chỉ có mình cậu là bạn ở trong nước thôi.”

“Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Chỉ là tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi. Chỉ cho chúng về nước một thời gian, chờ sự việc qua đi, tôi sẽ lại đón chúng về.”

Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào ông ta, một lát sau, mới nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tụi nhỏ.”

“Thế thì tốt.”

Đỗ Minh Cường cảm kích vỗ vai tôi.

“A Dương, còn một chuyện nữa. Tôi đã lần lượt chuyển một ít tài sản về nước, chẳng may tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn không giữ được tài sản ở bên Xiêng La này. Nhưng cậu có thể xử lý tài sản trong nước hộ tôi không? Chờ các con tôi lớn rồi chia cho chúng nó, đương nhiên chắc chắn tôi sẽ trả công cho cậu theo…”

“Anh nói cái quái gì thế?” Tôi không nhịn được ngắt lời ông ta, hơi bực bội nói: “Đừng nhắc chuyện ngoài ý muốn nữa, anh thấy mình không đánh lại được Đỗ Minh Hào à? Dù đến lúc đó không đấu lại được, có thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng, nhớ chưa?”

Đỗ Minh Cường cười: “Nhớ rồi, cậu yên tâm, tôi rất sợ chết, chỉ là đề phòng chẳng may thôi.”

Đúng là ông ta rất sợ chết. Ngày trước khi ở trong tù, mỗi lần làm gì, ông ta đều trốn sau lưng người của mình, không bao giờ chủ động xông lên trước.

Sợ chết là chuyện tốt, người không sợ chết thì thường hay chết khá sớm.

Tôi cũng không muốn xử lý chuyện làm ăn thay Đỗ Minh Cường, càng không muốn nuôi con giúp ông ta.

Huống hồ, ông ta có những hai đứa con, vừa nghĩ đến đám trẻ con ở độ tuổi này, tôi đã thấy đau đầu.

Nhưng nếu ngày đó thật sự xảy đến, đương nhiên tôi sẽ không thể bỏ mặc mấy đứa con của ông ta được.

Vì ông ta thật sự coi tôi là bạn!

Ông ta có thể kể chuyện muốn chia nhà cho tôi biết, có thể bảo tôi trông con và quản lý tiền bạc hộ, đủ thấy ông ta tin tưởng tôi đến mức nào.

Chúng tôi không nói đến chuyện Đỗ Minh Hào nữa, chỉ trò chuyện về các chủ đề khác. Đến khi xe đi vào nội thành và dừng trước cổng khách sạn tôi ở.

Tôi quay về phòng khách sạn, đi tắm, sau đó nằm lên giường xem điện thoại.

Đã mấy tiếng đồng hồ kể từ lúc đám Ôn Hân lên máy bay rồi. Lúc tụ tập với đám Đỗ Minh Cường, tôi đã nhận được điện thoại của Bansha, nói các bạn tôi đã đến Bingkok, hướng dẫn viên du lịch mà ông ta sắp xếp đã đón và đưa họ đến khách sạn rồi.

Vừa mở WeChat ra, tôi đã nhìn thấy một tin nhắn do Bạch Vi gửi tới, cô ấy hỏi tôi đám Ôn Hân đã đi chưa, tôi có đi cùng họ không.

Tôi nhắn lại, bảo mình không đi, ngày mai sẽ đi làm như bình thường, sau đó lại gửi vài tin nhắn lên nhóm chat của đám bạn học, hỏi họ đi đường có thuận lợi không, đến đó đã quen chưa…

Bạch Vi vẫn chưa ngủ, rất nhanh đã nhắn trả lại.

Chúng tôi nhắc đến Ôn Hân, bấy giờ tôi mới biết nhà Ôn Hân làm về tài chính, cũng rất giàu có, đầu tư một dự án bỏ ra vài tỷ cũng không thành vấn đề.

Điều khiến tôi thấy hơi bất ngờ là trước kia trông cô ấy rất điềm tĩnh, ngoài xinh đẹp và có khí chất ra, trông không có gì đặc biệt cả. Cô ấy không hề thể hiện, mà khiêm tốn hơn bất kỳ ai.

Thật ra, đến bây giờ cô ấy vẫn rất khiêm tốn, đồ dùng và quần áo mặc trên người hình như cũng không phải hàng hiệu gì cả. So với cách ăn mặc và chiếc túi mà Lưu San San xách trên tay thì Ôn Hân thật sự là rất bình thường.

Đương nhiên là không tính tỷ lệ quay đầu nhìn cô ấy cực cao.

Trong lúc nói chuyện với Bạch Vi, tôi còn biết được một thông tin, nhà họ Bạch của cô ấy và gia tộc của Ôn Hân có mối quan hệ rất tốt, trưởng bối từng là bạn bè của nhau, nên hai nhà cũng có hợp tác làm ăn. Ví dụ nhà họ Ôn từng đầu tư vào dự án mà nhà họ Bạch làm, còn nhà họ Bạch bây giờ cũng đang dẫn dắt nhà họ Ôn làm kinh tế.

Chỉ có điều là Bạch Vi hầu như không can dự vào việc kinh doanh của nhà mình, mà chỉ dồn hết tâm sức vào Phần mềm Trí Văn, nên cô ấy cực ít tham gia vào các hoạt động xã giao của tầng lớn trên hay của gia tộc, vì thế mới chỉ tiếp xúc với Ôn Hân một lần.

Nhưng sau lần gặp mặt ở Xiêng La này, bọn họ đã trò chuyện rất hợp, còn add WeChat của nhau nữa. Bây giờ, Bạch Vi đang vừa nói chuyện với tôi, cũng vừa nói chuyện với Ôn Hân.

Bọn họ đã hẹn sau khi về nước sẽ cùng đi dạo phố, mua sắm, uống cà phê…

Có lẽ là người thế nào thì chơi với người thế ấy, cả hai cô ấy đều rất xuất sắc.

Nếu luận về tướng mạo, tôi thấy Bạch Vi nhỉnh hơn một chút. Trước kia, tôi ghét cái vẻ lạnh lùng và kiêu căng khi làm việc của cô ấy, nhưng bây giờ lại thấy lúc cô ấy mặc bộ váy công sở duyên dáng ôm sát, hình như càng có một vẻ riêng biệt.

Còn Ôn Hân, cô ấy có một vẻ khí chất ngọt ngào và nhã nhặn, như hai người hoàn toàn khác nhau.

Tôi biết lý do họ nói chuyện hợp gu, không phải hoàn toàn là do ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mà còn vì tính hiếu kỳ của Ôn Hân.

Gần như tôi đã có thể nhận ra là cô ấy thích tôi, cô ấy cũng biết mối quan hệ mập mờ giữa tôi và Bạch Vi. Vì thế, cô ấy mới cố tình tiếp cận Bạch Vi, để tò mò tìm hiểu về quan hệ và tình cảm của chúng tôi.

Sáng ngày hôm sau, lúc bước ra khỏi cửa, tôi tình cờ gặp Bạch Vi cũng đi ra hành lang.

Cô ấy vẫn mặc bộ váy công sở già dặn nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, duyên dáng như thường ngày, màu đen huyền bí trang trọng kết hợp với màu trắng thuần khiết trong sáng, đơn giản gọn gàng, nhưng luôn khiến cô ấy trở nên thu hút hơn.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi đã thích cách ăn mặc này của cô ấy, hình như nó đặc biệt có thể thể hiện khí chất và vẻ đẹp của Bạch Vi.
Chương 174: Tình trong như đã, mặt ngoài còn e

“Hi.”

Cô ấy khẽ mỉm cười chào tôi, động tác vẫn thuần thục và tao nhã, nhưng trên gương mặt không còn vẻ lạnh lùng và kiêu căng như trước nữa, vả lại giọng điệu còn có vẻ khá thân thiết, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, thái độ của cô ấy với tôi đã thành như hiện giờ, đây cũng là dáng vẻ mà tôi thích.

“Hi.” Tôi cũng chào lại, sau đó hỏi: “Hôm nay, cô phải đi giải quyết chuyện của công ty con à?”

Cô ấy lắc đầu: “Tôi gửi đơn đi rồi, đang chờ duyệt. Mấy ngày tới, tạm thời không bận gì.”

“Thế cô… đến BTT à?”

“Ừm.”

“Phía BTT có tôi trông coi rồi, cô cứ nghỉ ngơi vài ngày đi.”

Cô ấy vẫn lắc đầu: “Ở khách sạn chán lắm, mà tôi cũng không biết đi đâu chơi.”

Tôi hỏi thử: “Hay là cô đến Bingkok tìm Ôn Hân cùng chơi vài ngày xem?”

“Không, Ôn Hân phải đi cùng bạn cô ấy, một người ngoài như tôi chen vào thì không hay.”

Lúc chúng tôi đang nói chuyện, mấy đồng nghiệp của nhóm dự án cũng đi từ trong phòng ra. Sau khi chào hỏi, họ cùng chúng tôi đi vào thang máy.

Có sự xuất hiện của người khác, nên tôi không tiện nói chuyện riêng với Bạch Vi nữa, vì thế chỉ lẳng lặng chờ thang máy.

Tôi nghĩ nếu mình đến Bingkok hay đảo Phuki với Bạch Vi, chắc cô ấy sẽ không từ chối. Lúc trước, tôi cũng từng bảo với cô ấy, có thời gian rảnh thì cùng ra biển chơi, đến lúc nên đi chơi một chuyến rồi.

Nhưng phải chờ mấy hôm nữa, nhanh nhất cũng phải hai ngày. Một là vì dự án của BTT mấy hôm nay đang sửa vài chi tiết mấu chốt tương đối quan trọng, tôi không thể bỏ đi vào lúc này được.

Hai là trong hai hôm tới, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường sẽ lại gặp nhau. Lần gặp gỡ này, bọn họ sẽ quyết định có hợp tác hay không, còn có vấn đề bỏ vốn và quyền nắm giữ cổ phần nữa. Chuyện này còn quan trọng hơn, nên tôi càng không thể vắng mặt.

Vì vậy, hai hôm nữa, nếu hoàn cảnh cho phép, tôi sẽ hẹn Bạch Vi đi đảo Phuki chơi một chuyến.

Ra biển, tôi có thể lặng lẽ dạo bước với cô ấy trên nền cát trắng mềm mịn, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ mặc bikini của cô ấy, tôi tin rằng đó sẽ là cảnh đẹp nhất trên thế gian này.

Còn Ôn Hân… cô ấy cũng có thể coi là một cảnh đẹp mỹ miều khác.

Lúc suy nghĩ này hiện lên trong đầu tôi, tôi ngẩn ra, tại sao mình lại tưởng tượng đến cảnh đó của Ôn Hân chứ?

Chẳng lẽ tôi cũng thấy hứng thú với cô gái trầm tính và ngọt ngào trong ấn tượng của mình rồi sao?

Không thể nào, chắc do lâu quá rồi tôi chưa động vào phụ nữ thôi.

Cũng có thể là sau khi phát hiện có một cô gái thích mình, có một loại suy nghĩ đắc ý và thỏa mãn nảy sinh trong tiềm thức của tôi, hoặc là biểu hiện của tâm địa gian xảo rung động tận nơi sâu thẳm tâm hồn thôi.

Có lẽ là cả hai lý do này, thật sự rất lâu rồi tôi không động vào phụ nữ, sau khi phát hiện có một cô gái không những xinh đẹp, mà còn rất có khí chất mến mộ mình, có thứ gì đó trong sâu thẳm nội tâm đã khẽ bị rung động.

Vừa nghĩ vậy, tôi lập tức tự nói với mình như thế là không được.

Tôi không phải là chính nhân quân tử gì, càng không phải là thánh nhân hay kẻ trăng hoa. Nhưng tôi có nguyên tắc làm người của mình, cũng luôn tuân thủ ranh giới đạo đức cơ bản.

Nhưng nghĩ lại thì tôi cũng đâu có gì sai, dẫu sao tôi cũng đang độc thân, cũng chưa chính thức yêu đương với Bạch Vi, cho nên tôi vẫn có quyền lựa chọn chứ.

Nếu tôi chọn Ôn Hân, có lẽ tôi sẽ được đáp lại ngay, đối tượng này có gương mặt xinh đẹp, khí chất xuất chúng, vừa tài hoa vừa giàu có, đúng là hoàn hảo.

Nhưng hình như tôi không thích Ôn Hân, chỉ là một loại khao khát bản năng tạm thời bị rung động của phái mạnh với phái yếu thôi, chỉ là tính tạm thời.

Nếu tôi chọn Bạch Vi, có lẽ sẽ gặp vô vàn khó khăn, có thể vì tính cách hai đứa cũng không hợp lắm, hoặc do áp lực từ nhiều phía hay các vấn đề khác, để rồi cuối cùng không có kết quả gì hết.

Nhưng tôi thích cô ấy và cô ấy cũng vậy.

Sự lựa chọn này hình như không quá khó, giữa một tình cảm tạm bợ dễ dàng có được nhưng không được coi là tình yêu, và một tình yêu có muôn vàn gian khó, tôi nghĩ phần đông mọi người sẽ chọn vế sau.

Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng không biết người ta có chịu cùng mình đối mặt và chiến thắng những thử thách đó hay không thôi.

Điều đơn giản nhất là: Nếu chúng tôi thật sự chọc thủng được lớp màng ngăn cách mỏng manh đó, lúc đối mặt với sự phản đối kịch liệt của người nhà, Bạch Vi sẽ làm thế nào?

Nếu cô ấy yếu đuối, rút lui và lựa chọn từ bỏ, đoạn tình cảm ấy sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Thế thì tôi thà vui vẻ với thứ tình cảm dễ dàng có được còn hơn.

“Anh đang nghĩ gì thế?”

Lúc tôi đang ngẩn người thất thần, bên tai chợt vang lên giọng nói của Bạch Vi.

Tôi định thần lại, phát hiện thang máy đã đến, các đồng nghiệp đang đứng bên trong nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, còn Bạch Vi đứng bên cạnh cũng đang nhìn tôi một cách khó hiểu.

“Không, không có gì, mau vào thôi.”

Tôi mỉm cười ngượng ngạo, chờ Bạch Vi ngoảnh sang hướng khác và đi vào thang máy, tôi cũng đi vào theo sau cô ấy.

Các đồng nghiệp và Bạch Vi thảo luận về chuyện dự án và hỏi han chuyện công ty con, cùng các vấn đề như nếu phải cắt cử người sang công ty con thì lương bổng với đại ngộ như thế nào… trong thang máy.

Mấy hôm trước, Bạch Vi đã tổ chức họp một lần, công bố quyết định sẽ mở công ty con ở Chiêng May, hỏi xem có ai đồng ý ở lại đây hay không.

Mấy ngày nay, đây chính là vấn đề mà các đồng nghiệp thảo luận nhiều nhất.

Đương nhiên, trong quy định điều lệ tương quan, xí nghiệp mà người nước ngoài đầu tư bắt buộc phải thuê bốn công dân Xiêng La, hoặc sau khi giải quyết chế độ an toàn xã hội cho bốn người này xong thì mới được thuê một nhân công nước ngoài.

Ngoài tôi ra, những đồng nghiệp khác đương nhiên là nhân công nước ngoài ở Xiêng La. Tôi không nói cho họ biết chuyện mình được nhân danh hiệu Công dân vinh dự ở Chiêng May, kể cả Bạch Vi. Nên chắc giờ họ vẫn chưa biết chuyện này, trừ khi có người biết tiếng Xiêng La tình cờ đọc tin tức có liên quan.

Số lượng nhân công nước ngoài bị hạn chế, nên không phải ai đăng ký cũng được ở lại. Bạch Vi chỉ đang trưng cầu ý kiến của họ thôi, nếu có người đồng ý ở lại, cô ấy còn phải lựa chọn dựa theo yêu cầu của các khâu trong kết cấu tổ chức.

Không có quá nhiều người đăng lý, chỉ có lác đác vài người, chủ yếu đều là vì mức lương và trợ cấp cao khi được điều động sang nước ngoài làm việc.

Bạch Vi không hỏi tôi có ở lại hay không, vì lúc trước chúng tôi đã bàn xong rồi, tôi sẽ là người phụ trách công ty con ở Xiêng La.

Đây cũng là điều khiến tôi khá đắn đo gần đây, Đồng An Chi đã nói rõ rằng nếu ông ấy hợp tác với đám Đỗ Minh Cường, ông ấy muốn tôi qua làm trợ thủ cho mình.

Trợ thủ ở đây chưa chắc là trợ lý, mà có thể là lãnh đạo của một tập thể hay nhân vật chủ chốt của một bộ phận nào đó. Nói chung là một vị trí có thể giúp đỡ thực chất cho ông ấy ở các phương diện nào đó và có thể nỗ lực và công hiến cho dự án.

Bên đó có cổ phần của tôi, nếu tôi sang đó, cũng coi như là làm công cho chính mình. Nhưng nếu ở lại Phần mềm Trí Văn, tôi chỉ đơn thuần là một người làm thuê thôi.

Vả lại, Hà Khai Thành đã năm lần bảy lượt nói với tôi, người nhà của Bạch Vi muốn tôi mau chóng tránh xa cô ấy.

Trước kia, tôi đã từng có suy nghĩ bỏ đi, huống chi là bây giờ, tôi sắp có được cổ phần của một công ty bất động sản, nên càng muốn rời khỏi Phần mềm Trí Văn, làm thuê cho chính mình.

Nhưng trước đó, tôi đã đồng ý với Bạch Vi, ở lại đảm nhiệm chức vụ giám đốc của công ty con tại Xiêng La.

Tôi không biết nên xin từ chức với cô ấy thế nào, lúc đó, chắc cô ấy sẽ thất vọng lắm.

Hơn nữa, dạo này, quan hệ giữa tôi và Bạch Vi đã tốt dần, cũng ngày càng thân thiết và mờ ám hơn, tấm màn ngăn cách mỏng manh giữa chúng tôi dường như không cần chọc cũng có thể thủng bất cứ lúc nào.

Điều này khiến tôi không nỡ rời xa cô ấy.
Chương 175: Đồng An Chi

Nhưng tôi cũng không biết nên từ chối thế nào với bên Đồng An Chi.

Có lẽ hai hôm nữa, khi họ xác định hợp tác, tôi cũng phải đưa ra một quyết định quan trọng.

Sau khi nghĩ đến vấn đề này, tâm trạng của tôi trở trên hơi nặng nề, cả đường đi, tôi đều trầm mặc ít nói.

Dường như Bạch Vi đã nhìn ra tâm trạng rối bời của tôi. Đến BTT, sau khi chờ các đồng nghiệp khác về vị trí làm việc, cô ấy đã cố tình gọi tôi đến một góc vắng người bên ngoài phòng làm việc.

“Anh sao thế?” Cô ấy nghi hoặc hỏi.

“Không sao.” Tôi lắc đầu như không có chuyện gì.

“Nhưng trông anh có vẻ như đang có tâm sự.”

Tôi bất đắc dĩ mỉm cười, tìm đại một cái cớ nói: “Chỉ là đang nhớ lại những lời mà Hà Khai Thành từng nói khi đến tìm tôi lúc trước thôi.”

Đây đúng là một lý do hợp lý, vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt của Bạch Vi cũng hiện ra vẻ ảo não.

“Anh đừng nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần anh đồng ý ở lại thì không ai có thể bắt anh đi được, kể cả là chú Thành và người nhà của tôi.”

Tôi cảm kích gật đầu: “Ừm cảm ơn. Nhưng tôi vẫn muốn biết, nếu bọn họ thật sự có thể bắt tôi rời đi, cô có người dự bị cho vị trí giám đốc của công ty con bên Xiêng La chưa? Tôi sợ đến lúc đó, cô sẽ không chuẩn bị kịp, ảnh hưởng công việc không thể triển khai.”

Bạch Vi lắc đầu: “Không ai có thể bắt anh đi được cả, trừ khi họ cũng buộc tôi đi luôn.”

Sau khi nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt cô ấy, tôi thấy hơi chột dạ, cũng không dáp tiếp tục quanh co ở vấn đề này nữa.

“Sau khi Chung Khang Ninh bị đuổi, bộ phận nghiệp vụ quốc tế đã thay giám đốc mới chưa?” Tôi đổi chủ đề.

“Ừ, thay rồi, chọn một tổ trưởng của bộ phận đó luôn. Vì phương hướng chủ yếu là ở Đông Nam Á, nên tôi cố tình chọn một tổ trưởng của nhóm Đông Nam Á.”

“Đến lúc đó không phải nhóm Đông Nam Á cũng tách ra từ bộ phận nghiệp vụ, sau đó chuyển đến Xiêng La à? Như vậy thì anh ta cũng có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc của công ty con bên này rồi.”

Bạch Vi ngước lên nhìn tôi, hỏi: “Anh cứ hỏi mãi về chuyện này, có phải định bỏ đi không?”

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, đành nhún vai: “Đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Chủ yếu là nhỡ đâu tôi không ở lại đây được, sợ kế hoạch của cô sẽ bị đảo lộn ấy mà.”

Bạch Vi nhìn tôi đăm đăm vài giây, nói: “Anh yên tâm, kế hoạch sẽ không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, tôi không muốn anh đi. Thôi không nói đến chuyện này nữa, về làm việc đi.”

“Ừm.”

Tôi gật đầu với cô ấy, sau đó quay người đi vào phòng làm việc.

Chắc cô ấy đã nhìn ra sự chột dạ của tôi, cũng đã đoán được tôi đang nghĩ gì, vì cô ấy rất thông minh.

Tôi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, không nghĩ đông nghĩ tây nữa, mà tập trung làm việc.

Buổi trưa, tranh thủ lúc ăn trưa xong, tôi đã đi đến trường cùng với đàn em của Bansha. Luyện bắn một tiếng đồng hồ xong, tôi lại về BTT làm việc.

Buổi chiều sau khi tan ca, tôi không cùng về với Bạch Vi, mà tự bắt một chiếc xe tuk tuk đi đến khách sạn của Đồng An Chi. Ông ấy hẹn tôi tối nay cùng dùng bữa, bảo tôi đến khách sạn gặp ông ấy trước.

Dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ của Đồng An Chi, tôi đi vào căn phòng rộng rãi mà ông ấy đang ở. Tôi thấy ông ấy đang cầm một tập tài liệu, cô thư ký đứng bên cạnh đang nói gì đó, bàn trà phía trước thì chất đầy các loại tài liệu và đồ dùng làm việc.

Thấy tôi đến, ông ấy không bỏ tập tài liệu trong tay xuống, chỉ bảo tôi qua đó ngồi, sau đó đẩy vài tập tài liệu đến trước mặt tôi, nói đây là tài liệu về công ty bất động sản của Đỗ Minh Cường và Suchat, bên trong gồm có những dự án mà họ đã và đang thực hiện, còn có quy mô và đội ngũ nhân viên và lời lỗ nữa.

Trong đó còn có một ít báo cáo chưa được phân tích và đánh giá quá hoàn thiện, chắc là người của công ty Đồng An Chi làm vội trong hai ngày nay.

Lúc tôi đọc những tài liệu đó, Đồng An Chi và cô thư ký vẫn ở bên cạnh giải thích và phân tích cho tôi.

Cô thư ký đó của Đồng An Chi tên là Trương Linh, chúng tôi đã gặp nhau mấy lần, nên cũng coi như là quen biết. Cô ấy có vẻ ngoài bình thường, nhưng rất thông minh và già dặn, hơn nữa trí nhớ cực tốt. Hầu như cô ấy có thể nhớ hết các con số trong những tập tài liệu này, thậm chí còn chính xác đến từng số lẻ.

Đồng An Chi không có nhiều thời gian để điều tra về công ty của Đỗ Minh Cường và Suchat, chỉ có thể làm vài phân tích một mặt, trọng điểm là quản lý kinh doanh ngành du lịch.

Đây là điểm mà ông ấy coi trọng, vì ông ấy không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này. Nhưng đội ngũ trong công ty của Đỗ Minh Cường và Suchat thì có. Sau này, ông ấy vẫn phải coi tập thể đó là những thành viên nòng cốt, để xây dựng lại một đội ngũ vận hành quản lý của thương nghiệp và ngành du lịch.

Bây giờ, ông ấy đã không còn quan tâm đến 15% đó nữa, dẫu sao Đỗ Minh Cường và Suchat cũng có một số vốn đầu tư nhất định, còn có thể cung cấp lợi ích về mặt hành chính và phi hành chính, hai bên đầu tư không cách biệt nhau là bao.

Trong quá trính phân tích những tài liệu này cho tôi, Đồng An Chi thể hiện ra một thái độ khẳng định và sự mong đợi khó kiềm chế. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tối mai họ sẽ lại gặp mặt, ông ấy sẽ ký hợp đồng hợp tác ngay tại đó.

Đồng thời, ông ấy đã nghiêm túc coi tôi như một đối tác làm ăn thật sự, nếu không thì sẽ không phân tích những tài liệu đó cho tôi một cách hẳn hoi như thế, lại còn thường xuyên hỏi quan điểm và ý kiến của tôi nữa.

Chúng tôi ngồi trong phòng khách sạn của ông ấy hơn một tiếng đồng hồ, đến hơn bảy giờ tối mới rời khỏi phòng, tìm một nhà hàng gần đó để dùng bữa.

Đồng An Chi không quá chú trọng đến vấn đề này, ngồi trong một nhà hàng không cao cấp, đối mặt với những món ăn không thể coi là đẹp đẽ, nhưng ông ấy vẫn có thể ăn một cách ngon lành.

Ông ấy nói với tôi, thật ra trước kia ông ấy rất nghèo. Hơn hai mươi năm trước, ông ấy chỉ là một người ở tầng lớp thấp, việc gì cũng đã từng làm thử, từ nhặt rác, nhân viên giao hàng, công nhân công trình… Ông ấy làm từ một thợ hồ đến chủ thầu, cuối cùng thành ông chủ ngành bất động sản. Sau khi trải qua hai mươi năm vất vả, bây giờ, một năm ông ấy có thể kiếm được số tiền mà người bình thường có kiếm mấy đời cũng không được.

Ông ấy cũng từng có giai đoạn sa đọa, mười lăm năm trước, sau khi kiếm được một khoản tiền lớn từ dự án bất động sản đầu tiên, hai vợ chồng họ đã ly hôn, nguyên nhân… đơn giản là vì ông ấy ngoại tình.

Lúc đó, ông ấy mới khoảng bốn mươi tuổi, đúng lúc đang như sói như hổ, mấy năm sau khi ly hôn, ông ấy thay phụ nữ liên tục, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng. Nhưng lúc không còn thiếu tiền và càng không thiếu phụ nữ, ông ấy chợt phát hiện mình ngày càng cô đơn.

Trước khi ly hôn, ông ấy có hai cô con gái, cả hai đều sống và được mẹ ruột nuôi nấng. Dù chúng vẫn nhận ông ấy là bố, nhưng mỗi năm, ba bố con chỉ gặp nhau có một, hai lần thôi.

Về sau, ông ấy dần hiểu ra chân lý của cuộc đời nên đã lấy cô vợ hiện tại và lại có một cậu con trai. Điều này khiến mấy năm trở lại đây, ông ấy đã cảm nhận được niềm hạnh phúc mà trước đây chưa từng có, niềm hạnh phúc đến từ gia đình và người thân.

Câu chuyện của Đồng An Chi rất thường gặp, sau khi cải cách mở cửa và nền kinh tế của Hoa Hạ bước vào giai đoạn phát triển thần tốc, rất nhiều người đã giàu lên, sau đó đã đổi vợ mình thành những cô gái trẻ đẹp.

Đây có lẽ chính là đạo lý bên nhau lúc gian khó, chia ly khi đủ đầy.

Cũng có thể nói đây là một mặt khuất phía sau mà những người thành công không muốn cho ai biết, mặt trái mặt phải đều có cả.

Tôi không ngờ Đồng An Chi cũng có một mặt thế này, từ biểu hiện trong cuộc sống hàng ngày của ông ấy, tôi hoàn toàn không nhìn ra ông ấy từng là một người đàn ông phụ bạc người vợ tào khang của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom