• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (1 Viewer)

  • Chương 56-60

Chương 56: Đòi nợ

Uống được một lúc thì có một tên béo đi đến mời rượu, mọi người đều không để ý cứ tưởng là gặp lại bạn cũ nên đến, trong đó có người anh em tinh mắt nhận ra tên này là Lữ mập nổi tiếng. Lúc đó mọi người đều im lặng không ai lên tiếng, Lữ mập là ai, đó là một người tàn nhẫn giết người không chớp mắt, ngay cả ông ta cũng phải kính rượu Phạm Thái Nhàn hơn nữa còn tỏ vẻ vui mừng. Điều này chứng minh cái gì dĩ nhiên mọi người đều biết, đàn ông thấy Phạm Thái Nhàn cũng phải sợ hãi, phụ nữ lại tràn đầy hào hứng. Vị này chỉ dùng một bữa rượu và một người đã trở thành người chói mắt nhất trong cái vòng nhỏ này, giết người vô tình như các kiếm khách thời xưa.

“Anh Phạm, thằng nhóc này có nói gì không?”, một người đàn ông lớn tuổi hỏi, anh ta là Chu Hòa Phong, là người ở bộ phận cũ của Trương Lượng, cũng là người cũ lớn tuổi nhất trong tổ này. Vốn dĩ Trương Lượng đi rồi, anh ta là người có cơ hội để trở thành Giám đốc mới của tổ hai, nhưng không ngờ tự dưng xuất hiện một Long Thiên giành mất vị trí của anh ta, có thể nói anh ta cực kỳ bất mãn với Long Thiên.

Phạm Thái Nhàn chỉ vào tài liệu trên bàn nói: “Anh ta bảo tôi cử ba người đi đòi nợ, Chu Hòa Phong đi với tôi. Còn một người nữa, Tào Nghệ, cô có hứng thú tham gia không?”

Tào Nghệ là cô gái ngọt ngào vừa mới đặt câu hỏi kia, lúc này vẻ mặt cô ta cực kỳ lạnh nhạt: “Đòi nợ? Có lẽ là vụ của Điền Hải, tôi không đi đâu”.

Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói: “Chẳng phải cô vẫn luôn muốn biết Giám đốc mới đến của chúng ta có bản lĩnh gì sao? Cơ hội này chỉ có một lần thôi đấy”.

“Đúng vậy, tôi cũng muốn xem anh ta mất mặt thế nào, Tào Nghệ cũng đi xem trò cười đi”, Chu Hòa Phong nói theo.

Bị hai người cứ xúi giục, Tào Nghệ vốn không có hứng thú gì suy nghĩ một hồi, cô ta vẫn đáp: “Được, nhưng nói trước tôi sẽ không xuống xe, tôi ngồi trên xe quan sát. Các người có đánh nhau tôi cũng không ra ngoài, cùng lắm là báo cảnh sát thôi”.

“Được!”, Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói.

Các nhân viên khác cũng vui vẻ hóng kịch. Bây giờ Long Thiên mới nhậm chức, Liêu Hồng đã “ra đề” khó như vậy, hiển nhiên là làm khó đối phương để báo thù vụ tự vả. Họ rất vui khi thấy vị cấp trên mới này bị chỉnh một trận, nhất là Chu Hòa Phong. Vừa đến anh ta đã phải chịu thiệt thòi thế nào, sau này Long Thiên muốn thể hiện cũng không ai tin tưởng, anh ta lại giở chút thủ đoạn nhỏ thầm chơi xấu với anh, như vậy không sợ không ép tên ngốc đó rời đi. Đến đây điều này, sắc mặt Chu Hòa Phong trở nên nham hiểm.

Đương nhiên Phạm Thái Nhàn biết rõ tính toán của mấy người này, anh ta không vạch trần cũng là vì không có gì vui hơn khi ngồi xem hổ đánh nhau.

Cả một buổi sáng, Long Thiên đều ở trong văn phòng của mình, trên tay anh là tư liệu của tất cả thành viên trong tổ hai. Anh cẩn thận đọc hết từng phần tư liệu, Long Thiên Tượng từng nói một câu rất kinh điển, nếu con muốn cấp dưới bán mạng cho mình thì phải tìm hiểu về họ, dù không làm được, ít nhất cũng phải làm họ hiểu về con, con hy vọng một người ngay cả con cũng không biết là ai có thể bán mạng cho con sao?

Có lẽ Long Thiên không giỏi bằng Vương Lệ Trân và cô vợ được nuôi từ nhỏ của mình - Cửu Đông Thanh trong việc hoạch định chiến lược thương mại, nhưng Long Thiên cũng được xem là một người rành rẽ về mặt quản lý cấp dưới. Nếu không tại sao người có so đo tính toán như Tiêu Ngọc Phong lại giúp anh xử lý chuyện của Hoàng Trung Nghĩa. Long Thiên tự biết rõ trong đó có rất nhiều cách.

Muốn để người khác tin phục mình trừ phi đánh một gậy sau đó cho một cây kẹo mà thôi. Chuyện này của Liêu Hồng cũng xem như là một thời cơ, nếu không Long Thiên vẫn còn đau đầu về chuyện làm sao để đám cấp dưới yêu ma quỷ quái này tin tưởng mình trong một thời gian ngắn. Không nói đến những người khác, chỉ một Phạm Thái Nhàn có ý đồ xấu thôi đã đủ để Long Thiên thấy đau đầu rồi.

Long Thiên ăn trưa một mình ở căn tin của công ty, mấy người vừa trở thành cấp dưới của anh đều không có hứng thú mời anh ăn cơm. Long Thiên thấy chẳng sao cả, anh làm như không thấy loại mánh khóe này. Lúc ăn cơm, anh còn gặp phải Mộc Tiểu Nhã, vừa thấy Long Thiên, cô bưng đĩa cơm chạy đến. Lồng ngực khẽ run làm người ta hoa cả mắt, cô vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Long Thiên, hành động này thu hút rất nhiều ánh mắt đố kị của cánh đàn ông.

Mộc Tiểu Nhã được xem như là người xinh đẹp nhất trong tập đoàn Vương Thị, cũng là người tình trong mộng của không ít đàn ông, khổ nỗi là cô là trợ lý của Chủ tịch. Mặc dù bình thường Mộc Tiểu Nhã rất dễ nói chuyện nhưng vài nhân viên làm ở các bộ phận dưới chỉ có thể ngước lên cô, mơ có ngày được làm đũa mốc chòi mâm son.

“Nhóc này, vốn dĩ cấp dưới đã có không ít người không phục tôi, cô làm vậy chẳng khác nào tôi trở thành kẻ địch của toàn bộ nhân viên”, Long Thiên hơi buồn bực.

Mộc Tiểu Nhã hồn nhiên mặc kệ mấy thứ này, chỉ gắp thịt trong đĩa sang cho Long Thiên rồi nói: “Dạo này tôi đang giảm cân, anh ăn thịt này đi, tôi chưa cắn đâu nên không cho phép anh chê”.

Long Thiên gắp thịt cho vào miệng nói: “Nếu cắn rồi mới tốt, hai ta xem như là hôn gián tiếp”.

Mộc Tiểu Nhã đỏ mặt, lập tức đe dọa: “Anh mà cứ không đứng đắn như vậy, tôi sẽ mách Chủ tịch nói anh trêu chọc tôi để về nhà cô ấy phạt anh quỳ bàn phím”.

“Được, có bản lĩnh đấy, còn dám uy hiếp tôi nữa”, Long Thiên hết cách nói. Con nhóc này ngày càng không xem mình ra gì, dám ức hiếp người tốt như mình.

Mộc Tiểu Nhã đắc ý hừ một tiếng, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Anh thật sự đã kết hôn với Chủ tịch rồi hay chỉ là hôn phu thôi?”

Long Thiên không hề che giấu chuyện này, anh thành thật nói: “Đã có giấy kết hôn rồi”.

Mộc Tiểu Nhã không nói gì cúi đầu ăn cơm, Long Thiên nói chuyện với cô, cô cũng chỉ đáp lại vài ba tiếng, tâm trạng dường như hơi chán nản.

Đợi sau khi Long Thiên rời đi, Mộc Tiểu Nhã mới xoa mặt mình, tự cổ vũ: “Mặc dù hoa đã có chậu nhưng mình sẽ đến đập chậu cướp hoa, kẻ thứ ba quang vinh!”
Chương 57: Đồ quái thai

Sáu giờ tối, Long Thiên thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi rời khỏi phòng làm việc, người bên ngoài đã đi gần hết rồi, chỉ còn Phạm Thái Nhàn, Chu Hòa Phong và Tào Nghệ. Long Thiên thầm nghĩ, đúng là nhân viên mà Phạm Thái Nhàn sắp xếp, quả thực rất đúng với yêu cầu của mình. Nhìn biểu cảm của họ là biết, rõ ràng họ không hề phục tùng một người mới nhậm chức như mình. Được thôi, đã vậy thì thu dọn luôn thể, đỡ phải hục hặc với nhau, phiền phức.

“Chuẩn bị xong hết rồi chứ? Xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi”, Long Thiên nói rồi bèn đi thẳng về phía trước.

Phạm Thái Nhàn là người đầu tiên đi theo, Chu Hòa Phong thì cất tiếng hỏi: “Giám đốc, chúng ta không đi ăn chút gì đó trước ạ?”

“Không cần đâu, tôi tra trước về nơi đó rồi, không xa, cứ xong việc rồi đi ăn cơm”, Long Thiên trả lời mà chẳng buồn quay đầu lại.

Chu Hòa Phong lẩm bẩm rằng, đợi xong việc chắc chúng tôi phải vào viện trông chừng anh rồi, còn ăn uống gì nữa, nhưng bề ngoài vẫn cứ phụ họa theo. Sau khi trao đổi một ánh mắt với Tào Nghệ, anh ta bèn đi theo sau Phạm Thái Nhàn. Mục tiêu của họ vào tối nay rất rõ ràng, tuyệt đối không làm cánh chim đầu đàn, chỉ im lặng nhìn xem Long Thiên tự tìm đường chết thế nào.

Bốn người xuống dưới tầng, Liêu Hồng đã sắp xếp xong tài xế, là Liêu Đồ - con trai của Liêu Hồng, chắc vì sợ nếu Long Thiên không trấn giữ được, Liêu Đồ có thể đưa anh về, dù sao nói thế nào cũng là con rể trong nhà, nếu anh thực sự gặp chuyện gì, Liêu Hồng cũng không tiện ăn nói với Vương Chấn Đào.

Liêu Đồ lái một chiếc Highlander, hút một điếu thuốc trên xe, thấy bốn người nhóm Long Thiên xuất hiện bèn vẫy vẫy tay. Long Thiên dẫn người qua đó, anh ngồi vào ghế phụ lái, Phạm Thái Hiền và hai người kia ngồi ở hàng ghế sau. Liêu Đồ không trò chuyện cùng Long Thiên, chỉ nói năng gọn lỏn: “Mang theo có chừng này người thôi à?”

Long Thiên tỏ ra lơ đễnh nhưng trả lời đúng trọng tâm: “Một mình tôi là đủ rồi, ba người kia chỉ đi theo để hóng chuyện thôi”.

Chu Hòa Phong và Tào Nghệ ở hàng ghế sau khá lúng túng, mà Phạm Thái Hiền thì bật cười, Liêu Đồ cũng không phí lời, chỉ ngẫm nghĩ rằng người anh em này cũng khá hung hãn đó.

Chiếc xe khởi động, một đoàn người lao thẳng tới xưởng gang thép của Điền Hải, khu đất đó ở nông thôn, nhưng cũng chỉ cách khu thành thị hơn hai mươi ki-lô-mét, tốn hai mươi phút, Liêu Đồ nhanh chóng đỗ xe trước cửa công xưởng.

“Người anh em, anh định thế nào?”, Liêu Đồ đạp phanh, hỏi Long Thiên.

“Anh cứ đợi ở đây, mấy người chúng tôi xuống xem tình hình”. Long Thiên mở cửa xe, bước xuống.

Vốn dĩ Tào Nghệ định ở lại trên xe, nhưng đối phương quả quyết không cho cô ta cơ hội, Tào Nghệ chỉ có thể bất chấp xuống xe, đi theo Phạm Thái Nhàn đang nhàn nhã và Chu Hòa Phong đang căng thẳng.

Sau khi xuống xe, Long Thiên châm một điếu thuốc, quan sát tình hình của nhà xưởng, phát hiện nhà xưởng này được vận hành cũng khá ổn, công nhân đi đi lại lại trong sân cũng rất nhiều. Hai con sư tử đá trước cửa cũng khá khí phách, chắc hẳn là dạng không thiếu tiền.

“Thằng cha Điền Hải này xấu tính quá nhỉ, làm ăn lớn thế này mà thiếu có vài triệu cũng sống chết không chịu trả”.

“Càng có tiền càng keo kiệt”, Tào Nghệ phun ra một câu hận đời.

“Đi thôi!”

Long Thiên vẫn không nói câu nào thừa thãi, chỉ lặng lẽ đi phía trước, nhưng vừa vào xưởng chưa kịp gặp Điền Hải đã bị bảo vệ ở bên cạnh chặn lại. Bảo vệ này là một thanh niên, dùi cui giắt ngang hông, tư thế đi đường, tư thế cầm điếu thuốc và giọng điệu nói chuyện, chỉ cần liếc một cái đã biết gã không phải người tốt.

“Mấy đứa chúng mày làm gì đấy, đây là nơi riêng tư, cấm ra vào!”, bảo vệ huênh hoang nói.

Long Thiên mỉm cười: “Chúng tôi tới tìm Điền Hải bàn chút chuyện”.

“Chúng mày là người trong thành phố tới đòi nợ phải không?”, bảo vệ nghe vậy lập tức liếc xéo Long Thiên.

Rõ ràng tên khốn nạn Điền Hải này nợ tiền quen thói rồi, nếu không bảo vệ chẳng thể hỏi ngay câu này được, thấy Long Thiên gật đầu, bảo vệ lập tức đuổi họ: “Tổng giám đốc Điền không có ở đây, đến từ đâu thì cút về chỗ đó!”

Tào Nghệ và Chu Hòa Phong không nói gì, chỉ nhìn Long Thiên với vẻ bỡn cợt, họ muốn nhìn xem anh sẽ giải quyết thế nào, chẳng ngờ con nghé này chẳng hề nổi nóng mà vẫn giữ nguyên nụ cười: “Đại ca, chúng tôi đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, làm phiền anh thông báo một tiếng, không gặp được người thì chúng tôi không đi đâu”.

Phạm Thái Nhàn cảm thấy thất vọng, tác phong này đúng là làm mất mặt con ông cháu cha.

Bảo vệ thấy Long Thiên thật thà nên càng vênh váo hơn: “Cứ phải nói chuyện mới được đúng không? Được, chúng mày chờ đấy!”

Long Thiên nhún vai ý bảo mình không dị nghị, bảo vệ mỉm cười khinh thường, cầm điện thoại sang một góc gọi điện, còn cố tình nói rất to, không sợ Long Thiên nghe thấy, rõ ràng đang gọi người tới xử lý họ.

Đợi khi gọi điện xong, bảo vệ cất điện thoại đi, chỉ vào cửa ra vào, hùng hùng hổ hổ nói: “Chúng mày đứng chờ ngoài cửa, có người tới nói chuyện với chúng mày!”

“Đệt!”, Phạm Thái Nhàn nhẫn nhịn một hồi lâu cuối cùng không chịu nổi nữa, anh ta trừng mắt, chỉ mặt gã bảo vệ: “Tôi nói chứ người anh em này, cậu thì đáng giá bao nhiêu tiền, một ngàn tệ là thừa đủ chứ gì, cậu đứng đây hô to gọi nhỏ đóng vai xã hội đen làm gì? Cái thời tôi lăn lộn bên ngoài, chắc vẫn đang uống nước tiểu ở hồ Tây!”

“Thằng nhãi ranh kia, mày chửi ai đấy?”, bảo vệ cũng nóng mắt, căn bản không coi người này ra gì, giơ tay định rút dùi cui.

Phạm Thái Nhàn cũng không hoảng sợ, xắn tay áo lên định sống mái một phen với gã bảo vệ. Tên công tử bột này đi đâu cũng vênh váo quen rồi, tuy rằng mấy năm nay đã tem tém lại, nhưng sự kiêu ngạo trong cốt tủy vẫn không phai nhạt. Quan trọng hơn cả là anh ta chưa từng thua thiệt lần nào đâu, cả đời oai hùng chẳng lẽ bị hủy hoại trong tay một gã bảo vệ?

Khi hai người đang định lao vào nhau thì Long Thiên cản lại, sau đó cười nói: “Được rồi, chúng tôi ra ngoài đợi!”

Phạm Thái Nhàn cảm thấy không phục, Long Thiên trực tiếp túm gáy anh ta lôi ra ngoài, Tào Nghệ và Chu Hòa Phong đâu dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi theo sau, thầm nghĩ chuyến đi hôm nay e là lành ít dữ nhiều rồi.

“Chỗ này là nông thôn, không phải thành phố đâu, đánh mày cũng phí công vô ích, một đám nhãi ranh đừng có mà lên mặt”, bảo vệ mắng một câu rồi quay người vào phòng bảo vệ.

Sau khi bị lôi ra khỏi cổng, Phạm Thái Nhàn bất mãn: “Tiên sư nhà mày, bữa khác tao mà không lái xe tăng ra khỏi quân khu cho chỗ này nổ tung thì ông mày lăn lộn bao năm ở Bắc Hải coi như lãng phí!”

“Im đi, so đo chấp nhặt với một thằng bảo vệ, có thấy mất mặt không? Với cả trong quân khu không có xe tăng đâu, đồ ngu ạ!”, Long Thiên tức giận mắng.

“Anh là đồ quái thai!”, Phạm Thái Nhàn phản pháo.
Chương 58: Gặp xã hội đen

Long Thiên chẳng buồn đấu võ mồm với tên này, Chu Hòa Phong tỏ ra lo lắng: “Chắc chúng nó gọi thêm người đấy, lẽ nào chúng ta cứ đứng đây đợi người ta tới đánh mình? Tôi nghe nói mấy thằng côn đồ dân giang hồ liều lĩnh lắm, nếu chúng nó đánh chết mình rồi ném xác xuống biển thì sao, ấm ức chết đi được, hay là lần sau rồi chúng ta đến tiếp?”

Nghe thấy Chu Hòa Phong nói vậy, Tào Nghệ cũng thấy sợ hãi, dù sao thì hai người này cũng là nhân viên cấp dưới của công ty, chưa từng trải qua chuyện như thế này. Long Thiên bình tĩnh đáp: “Nếu sợ thì cứ đi trước đi”.

“Ai mà đi thì làm cháu chắt!”, Phạm Thái Nhàn đột nhiên hô lên.

Chu Hòa Phong đang định lên tiếng thì phải nuốt ngược trở về vì câu nói này, mẹ kiếp, Phạm Thái Nhàn, đừng có lôi tôi theo. Đệt, còn dùng một câu nói chặn đứng mọi thứ thế này nữa chứ. Tuy rằng anh ta cực kỳ muốn rời khỏi chốn thị phi này, nhưng dù sao bản thân anh ta cũng là thằng đàn ông, đâu thể bay sạch thể diện trước mặt phụ nữ được. Tào Nghệ còn chưa đòi đi, Chu Hòa Phong không tiện nhắc đến chuyện rời đi.

Lúc này, Tào Nghệ đã thấy hơi khủng hoảng và mất phương hướng, cô ta vốn định đến đây hóng trò hay, nào ngờ tự đào hố cho mình rơi xuống. Cô đang định kiếm cớ nào đó để mình quay lại xe với Liêu Đồ, thế nhưng mấy chiếc xe đa dụng đã lao tới trước mặt.

“Đùng” một tiếng, cửa xe mở ra, hơn hai mươi người đàn ông lực lưỡng xăm trổ vừa nhìn đã biết không phải loại hiền lành. Kẻ cầm đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, cơ thể vạm vỡ, cắt đầu đinh, ăn mặc như tên du côn, sau khi xuống xe, gã ta liếc mắt nhìn Long Thiên, kinh ngạc hỏi: “Chỉ có mấy đứa chúng mày tới đòi nợ thôi hả?”

Chu Hòa Phong vừa nhìn cảnh tượng này là biết e rằng chỉ cần một lời không hợp sẽ phải bỏ mạng ở nơi này chứ đừng hòng cầm được tiền nữa.

Long Thiên và Phạm Thái Nhàn không nói gì, Chu Hòa Phong vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã sợ tè ra quần, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Đại ca, hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi”.

“Không, chúng tôi đến đây để đòi nợ”. Long Thiên nói.

“Không đòi được tiền chúng tôi sẽ không đi đâu!”, Phạm Thái Nhàn bổ sung thêm.

Vì hành động vô tình của gã bảo vệ mà khiến Phạm Thái Nhàn đứng chung chiến tuyến với Long Thiên một cách kỳ lạ.

“Đệt, chúng mày lăn lộn ở chỗ nào? Bên Hắc Long Đảng hay bên Đồng Lạc?”, người đàn ông đầu húi cua lạnh nhạt hỏi.

“Chúng tôi không phải xã hội đen, là công ty đàng hoàng, tập đoàn Vương thị”, Tào Nghệ ôm chút tâm lý may mắn cuối cùng, tự báo tên “nhà” mình.

Nhưng báo tên tập đoàn Vương thị với đám xã hội đen có tác dụng đếch gì, nghiệp vụ khác biệt, lại không cùng một lĩnh vực, người ta đâu thể biết được. Quả nhiên gã đàn ông đầu đinh toét miệng cười, buột miệng đáp: “Bây giờ dân xã hội có văn hóa thế nhỉ, còn bày đặt tập đoàn nữa. Hôm khác đảng phái của anh em mình cũng đổi tên đi, xem xem có kiếm được cơ hội niêm yết cổ phiếu không”.

Gã đầu đinh nói vậy làm đám người phía sau cười ồ lên, tiếng cười tràn ngập vẻ coi thường. Gã đầu đinh nhìn Tào Nghệ từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dò xét: “Mấy đứa đần độn đừng tham gia vào chuyện này nữa, về bảo với người sai chúng mày đến đây là tao tên Đông Tử, người của tập đoàn Đằng Long. Tiền của Điền Hải ở chỗ tao hết, nếu nó muốn đòi thì bảo nó tới tìm tao, bây giờ chúng mày cút hết đi!”

“Vâng vâng vâng, chúng tôi cút ngay!”, Chu Hòa Phong lập tức phụ họa theo, kéo Tào Nghệ định đi.

Nhưng gã đầu đinh cản lại, nói với Chu Hòa Phong: “Đàn ông thì đi được, còn con nhỏ này phải ở lại. Anh em bọn tao đi một chuyến, không thể quay về tay không được, đúng không nào? Yên tâm, bọn tao chỉ nói chuyện với con nhỏ này thôi, không làm gì đâu”.

Lúc nói câu này, gã ta còn giơ tay sờ mặt Tào Nghệ, làm cô gái này sợ đến mức sắp khóc. Chu Hòa Phong thoáng do dự, nhưng vẫn gom hết can đảm: “Đại ca, như thế hình như không phù hợp lắm...”

“Không phù hợp cái đầu mày, nể mặt mà còn không chịu à?”, gã đầu đinh đẩy một cái rất mạnh khiến Chu Hòa Phong trói gà không chặt ngã lăn ra đất, kiểm chứng câu “hết sức vô dụng” vẫn là châm ngôn mô tả đúng đắn nhất về đám thư sinh.

Sau khi đẩy xong, gã ta giơ tay về phía Tào Nghệ. Tào Nghệ sợ quá mà bật khóc, nhưng không trông mong gì được ở Chu Hòa Phong, bèn nhìn về phía Long Thiên. Anh vẫn đang bình tĩnh đứng hút thuốc, hoàn toàn không ngó ngàng gì tới cô ta. Cấp trên kiểu này thiếu lương tâm quá, may mà Phạm Thái Nhàn ở bên cạnh cuống quýt hô lên với Long Thiên: “Mẹ kiếp anh không để tâm gì à?”

Long Thiên không trả lời, Phạm Thái Nhàn chửi thề một tiếng rồi lao tới đẩy gã đầu đinh ra, bảo vệ Tào Nghệ sau lưng mình: “Có chuyện gì thì nhắm vào tao đây này, bắt nạt đàn bà con gái thì bản lĩnh cái nỗi gì?”

“Ối chao tiên sư nó, nể nang mày quá rồi đúng không?”, Đông Tử nhíu mày chửi bậy.

Chỉ với một câu nói như thế, hơn hai mươi trợ thủ của gã ta quay lại xe, chẳng bao lâu sau, trên tay chúng có thêm đao kiếm tự chế, còn có cả một thằng kỳ quặc cầm cây thương nữa. Đám đông vây kín quanh Phạm Thái Nhàn, Đông Tử chửi ầm lên: “Thằng nhãi ranh, cho mày cơ hội cuối cùng để cút đi!”

“Tiên sư cha mày, vừa đao kiếm vừa thương, diễn “Người trong giang hồ” hả mày? Bố mày chỉ có hai bàn tay trắng thôi, có giỏi thì xông hết lên!”, Phạm Thái Nhàn hô hào ầm ĩ.

“Vừa lòng mày đây, đập chết mẹ nó đi!”

Đông Tử hô một câu, hơn hai mươi gã lực điền xăm trổ xông tới bao vây Phạm Thái Nhàn, Phạm Thái Nhàn lại chửi: “Tiên sư cha mày, đéo có tí quy tắc giang hồ nào, chí ít cũng phải cho nhau cơ hội một đấu một chứ, đánh hội đồng thật hả mày!”

Tiếng kêu của Phạm Thái Nhàn nhanh chóng bị nuốt chửng, ban đầu tên này còn nhờ vào vài ngón đòn như mèo cào để đáp trả, nhưng không cầm cự nổi hai phút đã bị ấn xuống đất mà giẫm đạp. Tên này cũng cứng cỏi ra phết, cho dù bị đánh chết cũng không xin tha, chỉ giơ tay ôm đầu mà chửi mắng. Tào Nghệ ở bên cạnh lập tức khóc nức nở, Chu Hòa Phong lồm cồm bò dậy, định giúp đỡ, nhưng bị Đông Tử đạp cho một cái chết dí trên nền đất. Hết cách rồi, cách biệt về thể lực quá lớn.

Liêu Đồ ngồi trên chiếc Highlander mà nhíu mày, không định giúp đỡ, ngược lại nhìn về phía Long Thiên vẫn không hề nhúc nhích, thầm nghĩ thằng cha này cũng không khó nắm bắt như ông già nhà mình nói, trông cũng chỉ là hạng tầm thường thôi, thậm chí còn thiếu nghĩa khí.

Long Thiên lạnh lùng bàng quan, đợi khi hút hết một điếu thuốc mới thong thả bước tới, hô lên với thằng cha đang cầm thương: “Người anh em, mượn “đồ hàng” tí nhé”.

“Hả?”

Gã cầm thương chưa kịp phản ứng thì đã ăn một cú đánh nặng nề ngay trước ngực, bay ngược về phía sau. Long Thiên bắt được cây thương, sau khi áng chừng trong tay, anh giơ tay phải lên, kéo cung như trăng tròn, cây thương bắn ra.

Xoạt!

Từ khoảng cách hơn mười mét, cây thương rạch ngang bầu không khí, ngang ngược và hung hãn đâm xuyên qua chân phải của tên Đông Tử vẫn còn đang diễu võ giương oai. Cây thương đâm xuyên qua ghim chặt gã ta trên nền đất không thể nhúc nhích được, mũi thương cắm sâu vào lòng đất, đuôi thương vẫn không ngừng dao động, dư chấn không giảm, một đòn đánh quá kinh hãi.

Liêu Đồ nhìn thấy cảnh tượng này mà lưng vã mồ hôi lạnh, không kiềm chế được mà lẩm bẩm: “Con rắn hổ mang chúa to quá!”
Chương 59: Côn đồ

Liêu Đồ không được coi là con nhà nòi, nhưng thích quyền anh, biết rõ đòn đánh đó mạnh ra sao, một cú đấm cũng có thể đo ván một con quái vật nặng bốn trăm pound, tên này rốt cuộc là quái kiệt phương nào. Liêu Đồ vốn định xuống giúp một tay nhưng giờ cũng ngồi im trên xe không dám nhúc nhích, thật nực cười, với mấy đường võ mèo của mình xuống đấy không phải múa rìu qua mắt thợ sao, bố mình cũng thật quá lợi hại, mấy tên xã hội đen tầm thường này có thể đánh lại anh ta sao?

Cây thương vừa phóng ra liền khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, Đông Tử không kịp phản ứng lại, chân phải của gã ta bị cây thương găm chặt trên mặt đất, đau điếng người, quỳ xuống đất không dám động đậy, gã ta vội nhìn về phía đám côn đồ hét toáng: “Mẹ nó, rút cái này ra cho ông trước đã”.

Bọn chúng nghe thấy vậy, cũng không thèm để ý tới người thiếu niên đang thong thả đi về phía bọn chúng, mà đổ dồn về phía Đông Tử, bốn người chụm lại cùng kéo cây thương ra. Thế nhưng cho dù bọn chúng đã dùng hết sức bình sinh, cây thương vẫn không hề di chuyển, nó chẳng khác nào cây đại thụ cao chọc trời với bộ rễ đã cắm sâu vào lòng đất.

Sức bốn người không đủ, thì lại gọi thêm bốn người khác tới, thế nhưng cây thương vẫn trơ ra không chút biến chuyển.

“Có cần tôi giúp không?”, một giọng nói từ phía sau vang lên, trong khi tất cả đám côn đồ không có cách nào kéo cây thương ra. Nghe tiếng, Đông Tử ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra người này không ai khác chính là chùm sò Long Thiên.

Mặt Đông Tử tái mét, nhưng vẫn tỏ ra sĩ diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các anh em, xông lên, đập chết nó!”

Lệnh vừa hạ xuống nhưng không ai dám xông lên, đùa hả, ai có mắt cũng biết không thể dây vào người này, cả Bắc Hải này chẳng có mấy người có lá gan đó, bởi xông lên chẳng khác nào tự tìm chỗ chết cả.

“Anh Đông, thằng này không đơn giản đâu, hảo hán không ăn thua nhau chuyện thiệt hơn trước mắt!”, một tên nhát cáy lên tiếng, nhưng đây cũng là suy nghĩ của tất cả bọn chúng lúc này.

Song trong một đám người luôn có vài kẻ không sợ chết, một tên côn đồ trông còn khá trẻ tuổi liền cầm con dao bầu lên, nói: “Tao không tin nó hung hăng mãi được, hai tay không đánh lại được bốn tay, chúng ta đông người như vậy, lẽ nào không giết chết được nó hay sao?”

Thế nhưng khi tên đó vừa dứt lời, Long Thiên đã đứng ngay trước mặt hắn, tất cả mọi người còn chưa nhìn rõ anh ra tay như nào, mà chỉ thấy tên kia giây trước vẫn còn đang hùng hổ tuyên chiến giây sau đã ôm bụng nằm lăn ra đất, toàn thân run lên, miệng rớt rãi, tạm thời không thể gượng dậy nổi.

Tâm lý chiến đấu của đám côn đồ trong chốc lát bay biến, những tên nhát cáy sớm đã vứt bỏ vũ khí la hét bỏ chạy, mấy tên ở lại còn chút nghĩa khí đứng nguyên bảo vệ cho Đông Tử. Tuy bọn chúng không bỏ chạy, nhưng tên nào tên nấy nhìn Long Thiên bằng ánh mắt sợ hãi, bởi Long Thiên trong mắt bọn chúng chẳng khác ác quỷ tới từ địa ngục, quá đáng sợ!

“Còn không ngoan ngoãn sao?”, Long Thiên nhìn Đông Tử nói.

Đông Tử sắc mặt u ám bất định, gã ta có không thích thì cũng biết hôm nay gặp phải ải khó, không thể qua được. Thế nhưng trong lòng Đông Tử vẫn có chút bực dọc, tên này quả đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi, vừa bắt đầu đã tạo khí thế át người, khiến bọn chúng biết khó mà lui, vừa lên đã nhè chân gã ta mà đánh, quá dã man!

Đông Tử cúi đầu thở dài một tiếng nói: “Các anh em, tao cũng chỉ được người khác thuê tới mà thôi...”

Lời này của Đông Tử khiến mấy tên côn đồ còn lại vội vàng buông vũ khí trong tay xuống, vì sợ tên biến thái này tưởng bọn chúng có ý định phản kháng, tới lúc đó chỉ còn lại một mình gã ta làm sao lôi được cây thương ra.

Long Thiên xua tay nói: “Biết mày cũng chỉ được thuê tới, nên tao cũng không làm khó nữa, mày bảo Điền Hải mang năm triệu tệ tiền mặt tới, như vậy mày có thể đi được rồi”.

“Trời cũng đã tối tồi, ngân hàng giờ này cũng đã đóng cửa, đi đâu moi ra được ngần ấy tiền cho mày chứ?”, Đông Tử mặt mày nhăn nhó nói.

Long Thiên khẽ cười, nói: “Tao không quan tâm, không có tiền thì tao cũng không thả người, mày là Đông Tử đúng chứ? Tao nói mày tốt xấu gì cũng giúp người ta bán mạng, nếu Điền Hải còn tiếc năm triệu tệ để cứu mày, thì sau này mày vẫn còn nhắm mắt mắt mũi bán mạng cho hắn ta sao, có ngu không chứ?”

Đông Tử trầm ngâm suy nghĩ, Long Thiên cũng đã nói thẳng, không có tiền, thì cũng đừng hòng mà đi được, cho dù có muốn lén lút trốn đi cũng khó, bởi cây thương đã ghim chặt chân gã ta, lẽ nào phải cưa chân luôn sao? Vì chút tiền này thật không đáng, mà cho dù có cưa được chân thì cũng không chạy được, lần này đã bị đánh thẳng vào chân vậy lần tới sẽ còn bị đánh vào đâu, thật không dám nói trước.

Nhưng chuyện này gã ta đã tự vỗ ngực bảo đảm với Điền Hải sẽ xử lý ổn thoả, hai năm nay Điền Hải cũng không ít lần đối tốt với gã ta, nhưng chỉ như vậy mà bán mạng cho Điền Hảo, thì sau này còn làm sao lăn lộn được trong cái giới này?

Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, Đông Tử cũng rút điện thoại ra gọi cho Điền Hải, thà mất mặt thì cũng không thể mất mạng. Cái tên thoạt nhìn trông vô hại này, có thể sẵn sàng đào hố chôn sống Đông Tử, nếu gã ta không nghe lời cũng nên.

“A lô, anh Hải”.

“Chuyện gì? Giải quyết xong chưa?”

“Chuyện này không giải quyết được, anh tới đây một chuyến đi”.

“Sao mà không giải quyết được?”

“Em phế rồi, một chân bị đâm cắm chặt trên đất luôn, anh mà không tới sau này chúng ta cũng không cần nhìn mặt nhau đâu”.

Đông Tử như rống lên khi nói ra câu cuối cùng, bởi quá uất nghẹn, bên phía Điền Hải im lặng một lúc mới lên tiếng: “Đưa điện thoại cho đứa đòi tiền”.

Đông Tử như chết đuối vớ được ngọn cỏ ven sông, vội vàng đưa điện thoại cho Long Thiên. Long Thiên nhận lấy điện thoại, liền nghe thấy giọng Điền Hải vang lên: “Người anh em, cũng là dân xã hội đen hả? Muốn tiền là một chuyện, nhưng nói chuyện trước đã, cần gì phải làm thế?”

“Có tiền thì nói, không tiền thì chỉ có thể trách đàn em của anh xui xẻo thôi”, Long Thiên cười nhạt nói.
Chương 60: Điền Hải tới

“Người anh em à, xin anh rộng lượng bỏ qua cho, năm triệu cũng không phải số tiền nhỏ, bây giờ tôi lấy đâu ra nhiều tiền mặt như thế để đưa cho anh được, trước tiên tôi đưa cho anh một nửa nhé? Được không?”, Điền Hải lùi một bước nói.

Long Thiên có chút nóng nảy, chỉ năm triệu thôi mà cũng lèo nhèo như vậy, đúng là nghèo rớt mồng tơi. Nhưng mà giọng nói anh vẫn không hề dao động, anh thản nhiên nói: “Năm triệu, một xu cũng không thiếu. Tôi cho anh hai tiếng để chuẩn bị tiền, nếu như vượt quá thời gian thì tôi sẽ phá hủy nhà máy này của anh".

Không đợi Điền Hải trả lời lại thì Long Thiên đã thẳng thừng cúp máy.

Long Thiên ném di động cho Đông Tử, rồi đi thẳng về phía Phạm Thái Nhàn đang nằm dưới đất. Anh không hề đỡ anh ta dậy mà còn đạp cho một cú: “Con mẹ nó đừng có giả chết trước mặt ông đây".

Phạm Thái Nhàn lập tức bùng nổ, anh ta nhảy dựng lên nói: “Ông cố nội Long Thiên à, nếu anh đã giải quyết được thì sao không ra tay luôn từ đầu đi, còn bắt tôi chịu trận đòn này? Anh cố ý đúng không!”

“Không phải anh nói bản thân là anh hùng hả? Tôi cho anh cơ hội thể hiện còn gì, ai mà ngờ anh lại đánh đấm không nổi. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do tôi chướng mắt anh đấy. Loại người như anh chính là kiểu thích gợi đòn", Long Thiên tức giận nói. Anh tưởng rằng cái tên này cũng có chút bản lĩnh, nhưng ai ngờ kết quả chỉ là anh hùng giấy mà thôi, còn bị xử lý vô cùng nhanh nữa. Điều này khiến Long Thiên rất thất vọng, nhưng mà sau khi thất vọng thì anh lại cảm thấy khá tán thưởng. Gần đây có không ít hiệp sĩ gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp, nhưng loại cậu ấm ăn chơi đứng ra làm hiệp sĩ thì quả thật rất hiếm có.

Phạm Thái Nhàn ngồi dưới đất giận dỗi, Long Thiên nói: “Sao không mắng nữa?”

“Ông đây chịu đựng đủ rồi, ngày mai tôi xin thôi việc, không thì sớm muộn gì cũng bị anh hại chết. Đám khốn kiếp kia thật sự là không có nghĩa khí, bọn họ nói anh chỉ là dân ngoại tỉnh, không có thế lực gì cả. Chết tiệt, không có thế lực thì tôi cũng không thắng nổi khả năng đấm đá của anh. Phát súng này cho dù lão Hoàng bên cạnh Lữ béo cũng không đỡ nổi ấy chứ. Tôi cũng không muốn trên người có thêm mấy cái lỗ đâu. Đêm nay ông đây sẽ trở về cho đám bạn bè chó má kia một trận. Ông đây có chết cũng không làm công việc này nữa”, Phạm Thái Nhàn oán thán kêu lên một tiếng.

Long Thiên không để ý đến mấy lời oán giận này, anh quay đầu nhìn về phía Chu Hòa Phong bị dọa sợ và Tào Nghệ đang đỏ cả vành mắt kia. Thật ra hai người này đề có biểu hiện không tệ, chí ít cũng không phải loại người gặp phải chuyện gì cũng sẽ bỏ chạy. Đặc biệt là Chu Hòa Phong có can đảm dám đối đầu với thế lực của đối phương, mặc dù cuối cùng vẫn có chút chật vật, nhưng vẫn được coi là người đàn ông chân chính.

“Hai người làm tốt lắm".

Câu nói này khiến cho hai người đang đứng im một chỗ không biết làm gì khẽ thở phào một hơi. Mới đầu đúng là mang theo tâm thế xem trò vui, muốn xem Long Thiên bị xấu mặt, nhưng bọn họ không ngờ được lại trở nên thế này. Quả thật còn đặc sắc hơn cả mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp nữa. Nhưng quan trọng nhất vẫn là thái độ của Long Thiên, dường như anh không trách bọn họ đã tính toán chi li ngay từ đầu. Bọn họ nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy vị lãnh đạo này rất rộng lượng, không khỏi khiến người khác khâm phục.

Chu Hòa Phong lấy can đảm nói: “Giám đốc, anh biết võ công sao?”

“Có biết một chút, xử lý mấy tên lưu manh thì không có vấn đề gì", Long Thiên cười nói, cả người đều toát ra vẻ vô hại. Nhìn thế nào cũng không thấy giống dạng người vừa mới ra tay đã khiến cho người ta khiếp đảm.

Ánh mắt Tào Nghệ lộ rõ vẻ sùng bái, đây mới đúng là đàn ông này. Khó trách giữa trưa nay lúc ở nhà ăn Mộc Tiểu Nhã lại tình nguyện làm cây si với Long Thiên.

Mới đầu Tào Nghệ còn hơi khinh thường Mộc Tiểu Nhã, nói cô ấy không có mắt nhìn, bây giờ xem ra Mộc Tiểu Nhã đã tính toán từ trước rồi.

Tào Nghệ dùng ánh mắt đắm say nhìn Long Thiên, còn Long Thiên thì chẳng hiểu phong tình, anh vẫn đang nói chuyện trên trời dưới bể với Phạm Thái Nhàn. Làm sao Chu Hòa Phong lại không nhận ra được tâm tư của Tào Nghệ chứ, anh ta nhỏ giọng trêu chọc cô ta: “Đừng nhìn nữa, nước miếng chuẩn bị chảy ra rồi kìa!”

Mặt Tào Nghệ đỏ lên, cô ta giả bộ muốn đánh người, Chu Hòa Phong cười ngây ngô vài tiếng, Tào Nghệ cũng bình thường trở lại. Mặc dù quen biết không lâu nhưng Tào Nghệ hiểu rõ người đàn ông tên Long Thiên kia không phải người mà cô ta có thể có được, bọn họ rõ ràng là người của hai thế giới. Ngược lại Chu Hòa Phong này bình thường nhìn thì nhát như cáy, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại rất mạnh mẽ. Người này có vẻ như không tệ. Nghĩ đến việc anh ta vẫn luôn có ý với mình thì cô ta cảm thấy mình đáp trả lại một chút tình cảm cũng không tồi.

Người vô tình vớ thêm được một bông hoa đào như Long Thiên lúc này lại cảm thấy có chút đói bụng. Tên Điền Hải có thể sẽ không đến đây nhanh chóng được, thế nên anh bảo Phạm Thái Nhàn đi tới chỗ Liêu Đồ mua ít đồ ăn. Nhưng Phạm Thái Nhàn không chịu đi, Long Thiên lập tức đạp một phát vào mông anh ta. Anh ta oán thán như một cô vợ nhỏ, vừa nhỏ giọng chửi măng kêu ca rằng quân tử không thèm để ý thiệt thòi trước mắt, vừa đi tới chỗ Liêu Đồ.

Xung quanh đây chẳng có gì ăn, Liêu Đồ dẫn Phạm Thái Nhàn đi mua mấy hộp cơm, anh ta cũng dựa theo căn dặn của Long Thiên, mua cho cả Đông Tử và mấy tên lưu manh kia một phần. Ai cũng vì miếng cơm manh áo cả, cuộc sống không dễ dàng gì, nên anh phân biệt công tư rất rõ ràng.

Long Thiên bảo Chu Hòa Phong cầm cơm hộp sang đó, đám lưu manh Đông Tử sững sờ không dám nhận. Bọn họ sợ rằng đây là bữa ăn cuối cùng, chỉ cần ăn xong thì sẽ lập tức lên đường mất. Đợi tới khi Long Thiên bảo ăn đi thì đám Đông Tử mới khép nép nhận lấy. Đông Tử còn nói xin lỗi với Chu Hòa Phong, Chu Hòa Phong không hề đáp lại mà xoay người đi về ngồi xổm bên cạnh Long Thiên, cúi đầu ăn cơm hộp. Trong lòng anh ta không cảm thấy bất mãn, ngược lại còn có chút tự hào. Sống hơn nửa đời người, người khác nhìn thấy anh ta đều hất mặt lên tận trời, anh ta chịu đựng đánh đập, bị người khác chỉ thẳng mặt mà mắng. Mỗi lần như thế không phải đều là anh ta cúi đầu xin lỗi người khác hả?

Có lẽ vì lần nở mày nở mặt này mà khẩu vị của Chu Hòa Phong tốt hơn rất nhiều, anh ta mạnh mẽ và cơm. Trong lòng quyết tâm sau này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực số một bên cạnh giám đốc Long, đá đít tên Trương Lượng kia đi.

Bữa cơm này không thịnh soạn, nhưng ai nấy đều rất yên tâm ăn. Liêu Đồ ngồi trên xe chứng kiến cảnh tượng quái dị này thì trong lòng cảm thấy rất kính nể Long Thiên. Long Thiên sinh ra đã có tư chất lãnh đạo, loại phong thái này không phải thứ mà người bình thường có thể học được. Trong ấn tượng của Liêu Đồ thì chỉ có người sáng lập tập đoàn Vương Thị, Vương Chấn Đào mới có năng lực này, ngay cả đại ca nhà anh ta vẫn còn kém một chút.

Rất nhanh từ cổng nhà máy lại xuất hiện một chiếc xe Maybach lao vụt đến, mẹ nó còn là loại xịn nhất. Một người có khuôn mặt như cái bánh nướng bước từ trên xe xuống, đó là một người đàn ông trung niên chân tay ngắn củn, trên tay còn cầm theo hai chiếc túi. Đúng vậy, gã ta chính là Điền Hải, gã ta chỉ đi một mình, không mang theo bất cứ vệ sĩ nào.

Điền Hải vứt hai chiếc túi xuống đất, sau đó lạnh nhạt nói: “Anh qua đây mà lấy số tiền này. Năm triệu không thiếu một đồng”.

Long Thiên cười nhạt. Anh bước lên phía trước một chút, chỉ cần lấy tiền thì nghĩa là chuyện này sẽ kết thúc tại đây. Ai ngờ Điền Hải lại cười lạnh một tiếng, gã ta rút một khẩu súng lục kề vào đầu Long Thiên, mặt không đổi sắc nói: “Nghĩ kỹ xem muốn dùng tay nào lấy tiền hả?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom