-
Chương 66-70
Chương 66: San bằng quán ông đấy tin không?
Vương Lệ Trân cũng phát hiện ra điều đó nên lại càng cảm thấy hứng thú với thứ thuốc trên tay Long Thiên, cô ấy là thiên tài y học, nếu không thì đã chẳng nghiên cứu ra được thuốc kháng ung thư. Theo cô biết thì bây giờ trên thị trường không có loại thuốc nào sở hữu tác dụng tốt như và nhanh như thuốc trong tay Long Thiên. Xuất phát từ tình yêu với y học và trực giác của người kinh doanh, Vương Lệ Trân hỏi: “Đây là phương thuốc dân gian hả?”
“Cũng được tính là thế, anh có thể tổng hợp được loại thuốc này, nhưng hiệu quả thì không bằng”.
Mấy năm nay Long Thiên và Nhan Như Ngọc thường xuyên ganh đua cao thấp với nhau, nên khi Long Thiên biết cô ấy là thiên tài y học thì anh đã liều mạng học tập thêm về mảng này. Anh muốn một ngày nào đó mình có thể giẫm nát sự kiêu ngạo của người con gái xinh đẹp luôn nhìn người khác với nửa con mắt ấy. Có lẽ lĩnh vực khác thì Long Thiên sẽ thắng được Nhan Như Ngọc, nhưng vấn đề y học thì dù anh có ra roi thúc ngựa cố gắng cách mấy cũng không thể bì nổi. Có điều may mắn là sau vài năm, tuy rằng không thể bắt kịp Nhan Như Ngọc nhưng cũng được tính là một nửa bác sĩ.
Nhớ tới tên ẻo lả kia, Long Thiên lại thấy nổi giận. Năm đó cảnh tượng Tiêu Ngọc Phong cúi đầu trước cô gái đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, việc anh ta làm chân chạy vặt cho anh cũng thành trò cười của cả Quỷ Môn. Long Thiên đã nghẹn cục tức này lâu lắm rồi, anh nghĩ chỉ cần có cơ hội là sẽ báo thù ngay.
Nhưng trước mắt thì hi vọng có vẻ mỏng manh lắm.
Long Thiên thở dài, chỉ trong một phút im lặng đó, chẳng biết anh đang nghĩ cái gì mà lại thay đổi tận bốn loại biểu cảm. Đầu tiên là khinh thường, sau đó là ghen tị, sau đó nữa là tức giận và cuối cùng là chấp nhận. Vương Lệ Trân thật sự cảm thấy khá tò mò, không biết Long Thiên đang nghĩ gì.
Nhưng khi chợt nhận ra suy nghĩ đó thì Vương Lệ Trân lại nhanh chóng dập tắt nó ngay từ trong trứng nước, tò mò sẽ hại chết mèo, nếu Vương Lệ Trân đã quyết tâm phải đấu tranh đến cùng thì tất nhiên cô sẽ không để mình phải thua ngay từ bước đầu.
“Cảm ơn anh”, Vương Lệ Trân cảm thấy bầu không khí có gì đó quái lạ, cô cố gắng phá vỡ bầu không khí lạnh như băng đó.
Long Thiên cười cười, nhanh chóng đưa số bột phấn còn lại cho Vương Lệ Trân và nói: “Anh là đàn ông da dày thịt béo nên không cần thứ này, để lại cho em đấy. Đúng lúc em có thể nghiên cứu thử xem liệu loại thuốc này có thể sản xuất hàng loạt được không. E rằng tới lúc đó giới mỹ phẩm lại dấy lên một ngọn sóng lớn”.
Long Thiên không thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng Vương Lệ Trân nên bắt đầu mượn hoa hiến Phật hòng thu mua lòng người.
Vương Lệ Trân không nói dong dài làm gì nữa, cô nhận cái chai và bảo: “Nếu thứ này có thể sinh lời thì anh sẽ nhận 60% cổ phần công ty”.
“Không cần, anh chẳng có tí khái niệm vì về tiền bạc cả”, Long Thiên lắc đầu nói.
Đúng là anh chẳng có tí khái niệm gì về tiền bạc cả, với anh mà nói thì tiền chỉ là một thứ công cụ, chỉ cần đủ dùng là được. Hơn nữa, nếu như anh thật sự thích tiền thì cứ ngoan ngoãn trở về thừa kế gia sản của ông già nhà mình là được rồi, từng đó cũng đủ để anh tiêu xài buông thả đến hết đời. Anh vẫn kiếm tiền chỉ đơn giản là vì hoàn thành ước nguyện của người con gái buộc tóc đuôi gà năm đó mà thôi.
“Vậy tôi mời anh ăn một bữa cơm được không?” Dường như Vương Lệ Trân cảm thấy hơi ngại nên lại lên tiếng một lần nữa.
Vương Manh Manh đứng bên cạnh trợn tròn hai mắt, thế là đang tính đi hẹn hò với nhau ấy hả? Chẳng lẽ chỉ cần một cái chai đen nhỏ là mua chuộc được chị gái cô ta rồi ư?
Long Thiên lắc đầu, chẳng hề nhạy bén nhận ra được điều gì, nói: “Anh vừa mới đến công ty, có rất nhiều công việc cần giải quyết nên chắc là phải chờ đến tối”.
Vương Manh Manh giật mình, vậy là Long Thiên đã từ chối ư?
Vương Lệ Trân cũng chẳng sao cả, nói: “Thế nợ anh một bữa cơm trước vậy, chờ anh có thời gian rồi tôi lại mời anh sau”.
Mẹ nó, thời thế thay đổi quá nhanh khiến Vương Manh Manh không cách nào theo kịp, chẳng mấy khi chị gái cô ta chủ động mời ăn cơm, vậy mà anh ta lại không chịu. Anh ta lấy tư cách gì để từ chối? Anh ta là cái thá gì mà dám từ chối? Anh ta có biết đó là ước mơ của rất nhiều người đàn ông ở Bắc Hải này không?
Long Thiên đang định lên tiếng nói chuyện thì Vương Manh Manh đã nói lớn: “Tôi đói bụng rồi, tên lập dị kia, anh lập tức đi làm cơm cho tôi đi!”
Vừa nói vừa đẩy Long Thiên vào bếp, sau đó nói với Vương Lệ Trân: “Chị à, chị đang bị thương nên mau đi nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở đây mãi thế!”
“Là do chị bất cẩn đụng trúng đầu gối một tí thôi mà…” Vương Lệ Trân mất kiên nhẫn nói.
Vương Manh Manh không thèm quan tâm đế, cô ta đỡ Vương Lệ Trân quay về phòng ngủ, làm xong hết rồi mới đứng trong phòng khách chống nạnh nhìn Long Thiên đang bận rộn trong bếp, giơ nắm đấm nói: “Có Manh Manh này ở đây thì hai người đừng hòng có sự phát triển tình cảm nào, có đánh chết tôi cũng không thể để tên khốn nhà anh thành anh rể tôi đâu!”
“…”
Cùng lúc đó sau khi Phạm Thái Nhàn nhận được một cuộc điện thoại thì lập tức lái xe tới phòng bao của quán karaoke Huy Hoàng, vừa mở cửa ra thì bên trong đã có hai ông chú đang ngồi, một người hơi béo và một người khá lùn, rất dễ nhận dạng.
Phạm Thái Nhàn ngồi xuống luôn không chào hỏi gì, đi thẳng vào vấn đề: “Tìm tôi có chuyện gì thế? Hả Lữ mập?”
Ông chủ quán karaoke Huy Hoàng, Lữ mập nổi tiếng trên khắp các con phố lớn nhỏ của Bắc Hải đang ngồi rít xì gà, mặt cười tủm tỉm, dù có nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không thể nhận ra được tên béo này từng là người cầm con dao bầu chém cho hai mươi tên đầu đường xó chợ phải chạy tán loạn xung quanh.
Bên cạnh ông ta chính là Điền Hải từng có duyên gặp Phạm Thái Nhàn một lần, mặt Điền Hải cực kì a dua, Lữ mập còn chưa nói chuyện thì gã ta đã vỗ tay, một đám người từ ngoài cửa bước vào, dẫn đầu chính là Đông Tử.
Điền Hải đứng lên chẳng nói chẳng rằng gì đã cho Đông Tử một cái tát, sau đó lại với lấy chai rượu tây trên bàn đập, hành động hết sức nhanh nhẹn và dứt khoát khiến đầu Đông Tử chảy máu ròng ròng. Thấy Phạm Thái Nhàn vẫn chưa chịu nói chuyện thì lại đập thêm vài cái, tất cả đều rất tàn nhẫn, chẳng nương tay một tí nào. Tất cả những người còn lại đều cùng cảnh ngộ. Trông Điền Hải lùn lùn vậy thôi chứ đánh đấm lại cực kì tàn nhẫn.
Đến khi trên mặt của hơn mười thanh niên cao to vạm vỡ đều có vài màu sắc khác thì Điền Hải mới lên tiếng hỏi: “Cậu chủ Phạm, cậu đã bớt giận chưa?”
“Dù ông có đánh chết bọn họ thì cũng không liên quan gì đến tôi”, Phạm Thái Nhàn nhận lấy điều xì gà Lữ mập đưa tới, châm lên và rít một hơi, nói: “Đừng có mà ở đó diễn cảnh khổ nữa, có gì thì nói, rốt cuộc là tới tìm tôi để làm gì?”
“Hỏi cậu về một người thôi”, Lữ mập vẫn cười tủm tỉm nói.
“Long Thiên là đại ca của tôi, tôi chỉ có đúng một câu cho ông thôi Lữ mập. Tôi sẽ nể mặt ông, không so đo tính toán chuyện Điền Hải, nhưng nếu như ông dám đụng tới đại ca của tôi thì ông đây sẽ dám lấy một chiếc xe tăng trong quân khu ra san bằng cái quán karaoke này đấy. Ông tin không?”, Phạm Thái Nhàn nói.
Lữ mập nheo mắt lại, nở nụ cười nghiền ngẫm, nói: “Tất nhiên là tôi tin rồi, nhưng tôi muốn xác nhận lại một chút, người đó tên là Long Thiên hả?”
Chương 67: Anh lên cho tôi
Sau khi tiễn cậu chủ Phạm đã nguôi giận về thì cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Điền Hải cũng được thả xuống, gã ta không dám trêu vào tay ăn chơi trác táng số một, Phạm Thái Nhàn đã từng làm quá nhiều chuyện hoang đường. Có một việc xảy ra vài năm trước, ký ức của Điền Hải vẫn còn mới mẻ, địa điểm chính là Huy Hoàng. Khi đó Phạm Thái Nhàn đã xảy ra mâu thuẫn với một tên con ông cháu cha, đã là cậu ấm cô chiêu thì cũng phải có tí máu mặt, người đó gọi mấy đám người tới Huy Hoàng để chặn đánh Phạm Thái Nhàn.
Phạm Thái Nhàn nghe tin rồi vẫn tiếp tục ăn chơi bay lắc ở Huy Hoàng, chỉ gọi một cuộc điện thoại đã có chiếc xe việt dã có biển số của quân đội chạy tới, ba người bước xuống, dù không măc đồ lính nhưng ba người đó lại dùng tay không nhanh chóng đánh đám người kia thành nửa tàn phế.
Tên con ông cháu cha đó vẫn không phục, gọi thêm một đám người nữa tới để giữ thể diện. Cậu chủ Phạm lại gọi thêm một cú điện thoại nữa, sau đó nghe hói hình như phân khu của quân đội điều động cả một tiểu đội toàn lính cầm súng trường tấn công 97, thậm chí còn có cả một chiếc xe tăng chạy tới, tên con ông cháu cha đó sợ vãi cả nước tiểu, la hét xin giải quyết riêng. Cuối cùng tên đó phải quỳ xuống dập đầu với Phạm Thái Nhàn ba cái thì trò cười đó mới kết thúc.
Rất nhiều người nghĩ rằng đó chỉ là những lời đồn đãi vớ vẩn nhưng Điền Hải thì không nghĩ thế. Bởi vì hôm đó gã ta đã có mặt ở ngay hiện trường, khi đó quân đội đã lái một chiếc xe tăng tới gần Huy Hoàng thật khiến Điền Hải mở mang tầm mắt nên khi Phạm Thái Nhàn nói sẽ đưa một chiếc tới san bằng Huy Hoàng thì gã ta không hề nghi ngờ.
Sau khi trở lại quán karaoke, Điền Hải ngồi bên cạnh Lữ mập đang ôm hai em chân dài, hỏi: “Anh Lữ, tên Long Thiên đó là người của nhà họ Long thật hả?”
“Tình hình bên nhà họ Long thì tạm thời nhóm săn tin số một bên tôi không nắm rõ lắm, con gái lớn tên Long Lăng Tuyết, con trai cả tên Long Sơn Hổ, con trai nhỏ tên Long Sơn Báo. Thậm chí cả dòng bên cũng không có người nào tên Long Thiên, tôi nghĩ cậu ta cũng chỉ là một thằng oắt con chẳng biết từ đâu ra, không có tí dây mơ rễ má nào với nhà họ Long cả”, Lữ mập vuốt ve đùi em chân dài, hờ hững nói.
Điền Hải thầm mừng rỡ, chỉ cần không phải là cái dòng dõi hoàng gia ở thủ đô đó là được rồi. Cuối cùng cũng không phải vác cái mặt già tới xin lỗi Liêu Hồng, gã ta dè dặt hỏi: “Thế chuyện nhà máy thì sao?”
“Cậu không nghe cậu chủ Phạm nói đó hả? Đụng tới hắn thì cậu ta sẽ san bằng Huy Hoàng của tôi, tốt nhất cậu đừng rước lấy vạ về cho tôi, chút tiền nhỏ đó cũng không đáng để phải trở mặt Phạm Thái Nhàn. Chuyện tối nay tôi đã giúp cậu dọn rồi, nhưng nếu cậu vẫn thích tìm được chết thì tôi mặc kệ đấy”, Lữ mập chỉ tay vào Điền Hải rồi chửi ầm lên như dạy cháu.
Nếu không nể tình Điền Hải từng cản một con dao cho mình thì Lữ mập đã mặc kệ tên ngu ngốc này rồi, đắc tội ai cũng được đi, ai đời lại dính tới tên điên Phạm Thái Nhàn đó.
Điền Hải vội vàng há miệng cười, nói: “Em nào dám nữa đâu, chỉ cần em không phải cúi đầu xin lỗi lão khốn Liêu Hồng kia là em đã thấy cảm ơn trời đất lắm rồi”.
Lữ mập cười cười uống với Điền Hải mấy ly rồi nhanh chóng dẫn hai em chân dài lên lầu mướn phòng, hai người đẹp đó còn vui hơn cả Lữ mập. Bọn họ bán thân thật đấy nhưng cũng có những nguyên tắc của mình, mấy loại khách tầm thường kia dù có tiền cũng phải vừa mắt thì họ mới chấp nhận. Nhưng Lữ mập thì khác, ông ta chính là chủ của karaoke Huy Hoàng, nếu được bước lên giường ông ta thì chắc chắn bao lì xì phải rất dày. Vì vậy ba cái thứ tôn nghiêm, tự trọng, con rồng cháu tiên gì đó có bằng được một góc của tiền không?
Lữ mập đúng là gừng càng già càng cay, hàng nào cũng ăn được hết không ngán ai. Nhưng đang làm được một nửa thì ông ta bỗng nhiên ngừng lại, thì thào chữ Thiên trong miệng rồi giật mình nhận ra, vỗ đầu, sợ đến mức thứ đó cũng mềm nhũn xuống, mắng mình tại sao lại quên mất chuyện của mấy năm trước, nó chính là chữ đó còn gì nữa?
Ông ta không thèm quan tâm đến sự trách móc của hai em gái xinh đẹp trên giường, bỏ hết mấy chuyện vớ vẩn, nhanh chóng ngồi dậy xuống giường với lấy điện thoại di động, bấm số Điền Hải nói: “Con mẹ nó ngày mai cậu đi xin lỗi Liêu Hồng đi, dù ông ta có bảo cậu ăn cứt cậu cũng phải đi, nếu cậu không làm thì sau này chúng ta cắt đứt quan hệ!”
“…”
Hôm nay là chủ nhật, Long Thiên không cần phải đi làm nhưng điều đó không có nghĩa là Vương Lệ Trân sẽ được rảnh. Mới sáng sáu giờ Diệp Yêu Tinh đã tới đá cửa lôi cô đi, nói là phải tham gia họp hội bạn học gì đó, đến tối mới về.
Người mở cửa chính là Long Thiên, anh còn tưởng Yêu Tinh này đến đây để tìm mình nhưng Diệp Yêu Tinh lại làm bộ như không hể quen biết gì anh, nhanh chóng vào thẳng phòng ngủ kéo Vương Lệ Trân thức dậy. Vương Manh Manh nghe thấy tiếng động xong cũng tỉnh giấc, mắt lim dim vì buồn ngủ đi xuống nhà. Chờ đến khi trông thấy Diệp Yêu Tinh thì Vương Manh Manh không sợ trời cũng chẳng sợ đất hét lên chữ yêu tinh rồi ôm ngực chạy biến. Nguyên nhân là vì Diệp Yêu Tinh từng làm xoa bóp ngực cho Vương Manh Manh, xem ra cô ta cũng phải thiệt thòi khá nhiều trong tay Diệp Yêu Tinh nên mới thế.
Vương Lệ Trân bị Diệp Yêu Tinh lôi ra khỏi nhà, trước khi lên xe có dặn nếu như hôm nay Long Thiên có rảnh thì đưa Vương Manh Manh đến trường học. Tất nhiên Long Thiên sẽ không làm theo, anh muốn đi cùng nhưng Diệp Yêu Tinh lại không cho, nói đây là họp hội bạn học của bọn họ nên không được phép dẫn người nhà theo. Long Thiên cứ muốn đi, anh thật sự rất sợ Diệp Yêu Tinh sẽ dạy hư vợ mình.
Diệp Yêu Tinh không quan tâm đến lời xin xỏ của Long Thiên, nhanh chóng nhấn chân ga chạy biến. Trước khi đi còn khiêu khích nói mấy lời ngứa đòn, để lại Long Thiên đứng đó giơ ngón giữa. Tuy là hơi lo lắng cho an toàn của cô vợ nhỏ nhà mình nhưng anh cũng không thể hạn chế sự tự do của cô, hơn nữa với tính tình của Vương Lệ Trân, nếu như anh ép buộc thì chắc chắn cô sẽ cắn trả lại. Vì vậy anh buộc lòng phải quay vào trong nhà, đằng nào cũng có mấy thứ khoa học kỹ thuật hiện đại như GPRS và hệ thống tự động báo cảnh sát trên cúc áo Vương Lệ Trân nên anh cũng chẳng sợ cô xảy ra chuyện gì.
Vương Manh Manh đứng trên lầu hai lặng lẽ ló đầu ra, hỏi nhỏ: “Yêu Tinh chết tiệt đó đi chưa vậy?”
Long Thiên nói đi rồi thì Vương Manh Manh mới thở phào nhẹ nhõm, quay trở về phòng ngủ lại. Long Thiên thay quần áo thể thao để ra ngoài chạy vài vòng để làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Khi anh đang chạy bộ thì điện thoại reo lên, Long Thiên thấy người gọi tới là sát thủ Hồng thì vội vàng nghe máy nói: “Lãnh đạo, dù có muốn hỏi tội thì cũng phải chờ đến thứ hai chứ”.
Một triệu tiền hàng, Liêu Đồ chỉ lấy về được bốn triệu, Liêu Hồng là người có tính bảo thủ đó giờ nên tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng ông ta cũng không gọi cho anh vì việc đó, ông nói: “Cậu Thiên, rốt cuộc cậu có lai lịch thế nao vậy?”
“Nói thế là sao?” Long Thiên khó hiểu hỏi lại.
Chương 68: Anh lên cho tôi!
Liêu Hồng nói: “Trời vừa hửng sáng, cái gã Điền Hải đó đã đến phá giấc ngủ của người khác, tôi vừa mở cửa, còn chưa kịp càu nhàu thì gã ta đã quỳ xuống, nước mắt nước mũi tùm lum cầu xin tôi tha thứ cho lỗi lầm năm đó của gã ta, tôi đang ngạc nhiên không hiểu sao gã ta lại đột nhiên cắn rứt lương tâm, kết quả sau một hồi hỏi han mới vỡ lẽ, mặc dù Điền Hải đã hết sức giấu diếm, nhưng vẫn vô tình nhắc đến cậu, đã vậy còn đòi mời cậu ăn cơm để xin lỗi, hóa ra là cậu đã cảnh cáo gã ta, nếu không, với tính cách của Điền Hải, tuyệt đối sẽ không chủ động đến tìm tôi đâu”.
Long Thiên cười xòa: “Biết đâu gã ta thật sự cắn rứt lương tâm cũng nên”.
“Cậu nghĩ tôi sẽ tin chắc?”, Liêu Hồng cười khổ một tiếng: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi, tôi cũng chẳng muốn lo chuyện số tiền 1 triệu kia nữa, đó vốn là tiền chết, nếu có thể lấy về được thì coi như giúp tôi bớt được một gánh nặng”.
Long Thiên: “Nếu ông đã không quan tâm đến tiền, vậy 4 triệu còn lại tôi lấy hết nhé”.
Đầu dây bên kia trực tiếp ngắt máy.
Long Thiên cất điện thoại ré lên: “Lữ mập, nếu ông dám tới tìm tôi, tôi sẽ lột da ông luôn!”
Long Thiên chạy bộ xong thì quay về chuẩn bị bữa sáng, gọi Vương Manh Manh vẫn đang ngủ dậy, cô đúng là đồ tham ăn, mới đầu còn định ôm chăn ngủ tiếp, nhất quyết không chịu rời giường, nhưng vừa mới nghe có đồ ăn, lại còn là Long Thiên tự tay làm, Vương Manh Manh liền vứt chăn qua một bên luôn.
Long Thiên ở trong nhà cả buổi sáng không ra ngoài, buổi chiều, Vương Manh Manh gọi đám bạn hư hỏng tới quẩy, vẫn là mấy người ở quán karaoke tối hôm đó, Mã Chí Cao, Phùng Thiên Sách, chị em Hạ Thiên, Hạ Tuyết, cả Quả ớt nhỏ cũng tới luôn, Quả ớt nhỏ vừa tới liền không nể mặt nói lớn: “Cách cách, cái tên cẩu nô tài ở nhà cậu đâu, mau gọi ra đây đi!”
Vương Manh Manh còn chưa nói gì, Long Thiên đã đứng dựa cửa nói: “Lữ Kiều Kiều, cô bớt khẩu nghiệp chút thì chết à?”
“Tôi với anh còn cần giả vờ tử tế gì chứ, mau mau xóa mấy tấm hình kia đi, nếu không tôi sẽ…”, Quả ớt nhỏ nghĩ ngợi một hồi lâu, nghĩ hoài không ra có cách nào để uy hiếp Long Thiên.
“Nếu không thì cô sẽ làm gì?”, Long Thiên không hề sợ chút nào, nực cười, Lữ mập bố cô gặp tôi còn phải cúi người khom gối, cô là cái thá gì chứ.
Quả ớt nhỏ hơi nao núng, tối hôm đó đúng là nỗi xấu hổ của cô ta, nhưng muốn báo thù thì hiện giờ vẫn chưa có cơ hội, mặc dù bố cho phép mình tùy ý ra lệnh cho ông Hoàng, nhưng không phải là toàn quyền, Quả ớt nhỏ không dám gây sự bừa, cùng lắm là giật điện thoại anh rồi xóa sạch mấy tấm hình kia đi thì mới bớt được nỗi lo sau này.
Thấy hai người lại sắp cãi nhau đến nơi, Hạ Thiên đành đứng ra làm người hòa giải, chuyện xảy ra tối hôm đó cô ta cũng biết được đại khái, có vẻ Quả ớt nhỏ và Vương Manh Manh tối hôm đó phải chịu thiệt thòi, đồng thời cô ta cũng đã có cái nhìn khác với con người nham nhở trước mặt này, vì vậy liền nói: “Đừng cãi nhau nữa, Quả ớt nhỏ, Manh Manh rủ chúng ta đến đây chơi không phải để cậu cãi lộn, có chuyện gì để sau hãy nói”.
Hạ Tuyết thì nhõng nhẽo lắc tay Long Thiên: “Anh Thiên, anh đừng chấp Quả ớt nhỏ”.
Trải qua việc tối hôm đó, Hạ Tuyết đã giải giáp quy hàng rồi, hồi trước luôn cho rằng Quả ớt nhỏ mắng người rất có chừng mực, nhưng hiện tại lại cảm thấy cô ta gây sự vô lý, haiz, phụ nữ đúng là phụ nữ.
Quả ớt nhỏ vốn định nghe theo lời Hạ Thiên dừng cãi nhau, nhưng vừa nghe được lời của Hạ Tuyết, cơn tức lại xông thẳng lên đầu, cô ta chỉ vào Hạ Tuyết quát: “Đồ thối tha, đồ ăn cây táo rào cây sung, uổng công tớ quan tâm cậu bao nhiêu năm nay!”
Hạ Tuyết lè lưỡi, vẫn không buông tay Long Thiên ra, nể tình Hạ Tuyết, Long Thiên cũng không tranh chấp với Quả ớt nhỏ nữa, Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách đang chơi PS4, không hề có ý định tham gia cuộc cãi vã này, dù về phe nào cũng chả có gì tốt đẹp, chẳng thà trung lập còn hơn.
Phùng Thiên Sách nhận được điện thoại, gã ta mất kiên nhẫn bảo Vương Manh Manh: “Hứa Văn đang ở bên ngoài, đòi gặp cậu với anh Thiên.
“Gì? Cái tên chết giẫm đó muốn đập nhà tôi?”, Vương Manh Manh nhảy từ trên sofa xuống.
“Hình như là ý này đó”, Phùng Thiên Sách thở dài một hơi, gã ta từng nói chuyện riêng với Hứa Văn rồi, nhưng đối phương cứ nhất định đòi báo thù thì cũng đành chịu.
Mã Chí Cao lại nói: “Hay là để tôi đi giải quyết thử?”
Mã Chí Cao sớm muốn làm thân với Long Thiên, vừa hay có dịp này để bày tỏ thiện ý, nhưng Long Thiên lắc đầu nói: “Người ta đã chỉ đích danh tôi, không thể không đi được”.
Nói xong anh liền đi ra ngoài, Vương Manh Manh và mấy đứa con gái đi đằng sau, Mã Chí Cao đánh mắt với Phùng Thiên Sách, rồi cũng đi theo, bọn họ hơi khó hiểu, tối hôm đó Hứa Văn bị đánh tơi tả như thế rồi, còn sức đâu mà đến báo thù?
Cả nhóm người đi ra ngoài biệt thự, Hứa Văn đã đứng sẵn ở cổng, phía sau còn có một người đàn ông trung niên tầm 30 tuổi, ông ta khoác trên mình chiếc áo đạo màu trắng, trông rất có vẻ tiên phong đạo cốt, ông ta đứng sau Hứa Văn, vô cùng khinh thường nhìn đám trẻ ranh trước mặt.
Vương Manh Manh lạnh lùng cười, nói: “Ái chà, lại còn gọi người tới giúp nữa, muốn gì đây ta, Hứa Văn, định báo thù à?”
Trên đầu Hứa Văn vẫn đang quấn băng, nhìn thấy Long Thiên và Vương Manh Manh thì lập tức trở nên giận dữ, gã ta vĩnh viễn không quên được nỗi nhục tối hôm đó, gã ta đường đường là con trai thị trưởng mà lại để người khác ấn đầu đánh ra nông nỗi này, thế nên, gã ta dẫn theo một cao thủ riêng của ông nội mình Hứa Long từ thành phố Long tới giúp rửa nỗi nhục này.
Cậy có cao thủ chống lưng, Hứa Văn cười lạnh nói: “Vương Manh Manh, không phải tên cẩu nô tài nhà cô rất giỏi đánh nhau ư? Dám cho hắn thử sức chút với ông Đổng đang đứng phía sau tôi không?”
Nhìn thấy người đàn ông áo trắng phía sau, Vương Manh Manh cảm thấy có điều không ổn, nhưng vẫn mạnh miệng đáp: “Cũng chỉ là đánh nhau thôi”.
Hứa Văn đắc ý nói: “Nếu chỉ đánh nhau không thì có gì thú vị, chúng ta cược một chút đi, nếu ông Đổng thắng, cô phải dùng đôi môi xinh đẹp đó để phục vụ tôi, thế nào?”
Đây rõ ràng là khiêu khích, Hứa Văn này đúng là thứ miệng chó không thể mọc nổi ngà voi, dám đến tận nhà người ta gây sự, Vương Manh Manh chống nạnh, chỉ vào Long Thiên và gầm lên: “Tên xấu xí kia, anh lên cho tôi!”
Anh lên cho tôi?
Đúng là khiến người ta nghĩ theo nhiều nghĩa mà.
Chương 69: Nghịch đảo
Lời vừa nói ra, đừng nói là mọi người xung quanh sững sờ, đến cả Vương Manh Manh cũng xấu hổ chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống, nhưng lời đã nói cũng giống như nước hắt đi, giải thích chỉ chứng tỏ mình chột dạ, đó không phải là phong cách của cô ta.
Vương Manh Manh đưa ngón tay ngoắc Long Thiên, ra vẻ đâm lao thì phải theo lao, hắng giọng nói: “Anh dạy dỗ hai tên khốn này một trận cho tôi, Cách cách đây sẽ thưởng cho anh nụ hôn đầu tiên!”
Giờ đến Hạ Thiên cũng hơi bị ngạc nhiên, theo những gì cô ta biết, Long Thiên không phải là anh rể của Vương Manh Manh ư? Nếu Vương Manh Manh hôn anh, vậy há chẳng phải loạn luân hay sao?
Quả ớt nhỏ không ngại hóng chuyện cháy nhà người ta, hùa theo: “Được, Cách cách hào phóng, tên cẩu nô tài kia, còn đứng đơ ra đấy làm gì hả?”
Đã treo thưởng thì ắt sẽ có người đến giành, nếu như để mấy người thầm thương trộm nhớ Vương Manh Manh ở trường học nghe được câu này, kiểu gì cũng lập tức xông lên, nhưng Long Thiên lại không có chút hứng thú nào, mặc dù em vợ rất xinh xắn đáng yêu, nhưng vẫn là em vợ, lỡ để Vương Lệ Trân biết chuyện thì con đường chinh phục cô của anh lại càng thêm khó khăn, có điều củ khoai nóng bỏng tay này là do anh gây sự mà ra, bây giờ đối phương đã tìm đến tận nhà, Long Thiên không có lý do gì mà không ra mặt giải quyết.
Anh bước lên đứng trước mặt mọi người, không hề sợ hãi bất kỳ điều gì.
“Rất tốt, ông Đổng, mọi việc tiếp theo xin nhờ ông, tuyệt đối đừng để tôi thất vọng!”, Hứa Văn đắc ý nói, trông dáng vẻ ông ta gầy gò thế thôi, thực lực không thể đùa được đâu, Hứa Văn từng chứng kiến ông ta dùng một chưởng đánh đổ cây hơn trăm tuổi, hệt như đại hiệp mù trên núi vậy, vậy nên gã ta mới xin bố mình cho mượn người này để báo thù, Hứa Văn đã tính toán đâu vào đấy, đầu tiên là đánh Long Thiên tàn phế, sau đó sẽ chơi đùa Vương Manh Manh một chút.
Nghĩ đến đây, trên mặt gã ta hiện lên nụ cười nham nhở.
Người đàn ông trung niên tên là Đổng Đại Ngưu, mặc dù tên nghe rất tầm thường, thực lực lại không hề tầm thường chút nào, hồi mới 30 tuổi đã vượt mặt bao người, đạt đến cấp bậc hoàng kim, thành tích như vậy có lẽ cũng không là gì so với thế giới, nhưng trong số những võ sĩ ít ỏi của Hoa Hạ cũng coi như rất giỏi rồi, ít nhất hiện tại Hoa Hạ được mấy người 30 tuổi có khả năng phóng nội lực ra ngoài chứ, đến cả người được coi là cao thủ hàng đầu Bắc Hải năm đó Vương Tu Thân cũng chỉ đến thế là cùng.
Vậy nên Đổng Đại Ngưu có tư cách kiêu ngạo, hơn nữa, người đang đứng trước mặt ông ta hiện giờ dường như không hề có nội lực, chỉ là một người bình thường mà thôi, xem chừng cũng từng học đánh đấm mấy năm, nhưng chẳng là gì so với cao thủ bậc hoàng kim, với sức lực lấy một chọi mười của ông ta, Đổng Đại Ngưu tin rằng chỉ cần một đòn là đủ nốc ao Long Thiên.
Đổng Đại Ngưu nhếch miệng cười coi thường: “Nhãi ranh, tao khuyên mày lập tức cúi đầu nhận tội với cậu chủ, nếu không hậu quả tự chịu”.
“Đã đánh đâu? Sao mày cho rằng tao đánh không lại?”, Long Thiên cười nhẹ một tiếng, kể cả vào những năm tháng sóng gió ở Quỷ Môn, cũng chưa từng có ai dám nói với anh mấy lời kiểu này, đúng là rồng lạc ao ngòi, tôm cũng bỡn.
Đổng Đại Ngưu không hề coi Long Thiên ra gì, ông ta nhìn anh một cách u ám, trực tiếp ra đòn, nắm đấm mang theo nội lực ánh vàng giáng về phía Long Thiên nhanh như chớp, trong lúc anh còn chưa kịp phòng bị thì đã trúng ngay một đấm, cả người bay xa mấy mét, đập thẳng vào tường, tạo ra tiếng động đinh tai nhức óc, sau đó chỉ thấy Long Thiên dính chặt trên tường bất động.
Cú đấm này vượt qua khỏi sự tưởng tượng của mọi người, mấy người Vương Manh Manh vốn tưởng Long Thiên có thể dễ dàng thắng được trận này, nhất là Vương Manh Manh, cô ta mặt đầy hoảng hốt, một là vì Long Thiên bị giết trong vòng một giây, một là không ngờ có người sở hữu nắm đấm với lực đạo mạnh mẽ đến thế, Quả ớt nhỏ thì trầm mặc, cô ta đang suy nghĩ xem người này và ông Hoàng, ai mạnh hơn.
Đổng Đại Ngưu thu tay lại, rất có phong thái của cao thủ, nói: “Mau đưa vào bệnh viện đi, nếu đến kịp thì vẫn còn cứu được”.
Nếu như không phải do bố của Hứa Văn có ơn với ông ta, Đổng Đại Ngưu không hề muốn ra tay, đường đường là một cao thủ bậc hoàng kim lại đi đánh người bình thường, thật sự quá mất giá.
Hứa Văn càng thêm đắc ý, kiêu căng nói: “Cô thua rồi Vương Manh Manh, mau mau bước qua đây phục vụ tôi đi!”
Vương Manh Manh lúng túng không biết làm gì, Phùng Thiên Sách bước lên, nói: “Hứa Văn, làm người nên biết khoan dung, đừng ép người quá đáng”.
Hứa Văn gào mồm quát mắng: “Khoan cái con mẹ nó dung ấy, tối hôm đó tôi bị đánh tơi bời, sao không thấy cậu đứng ra can ngăn nhỉ, Phùng Thiên Sách, cút ra cho tôi, nể tình ông già trung tướng nhà cậu, tôi mới không động đến cậu!”
Sau đó gã ta quay sang nói với Đổng Đại Ngưu: “Ông Đổng, mau bắt cái đứa con gái kia qua đây cho tôi, ai dám ngăn cản lập tức đánh người đó!”
Đổng Đại Ngưu bất đắc dĩ, thở hắt ra một hơi, mặc dù ông ta coi thường hành vi này, nhưng vẫn làm theo, dù gì nhà họ Hứa mỗi năm đều cho ông ta rất nhiều tiền, nhận tiền làm việc, Đổng Đại Ngưu trước giờ là một người có đạo đức nghề nghiệp, ông ta từ từ bước đến chỗ Vương Manh Manh, một người đã đạt tới cảnh giới này như ông ta, khi nhìn thấy Vương Manh Manh và mấy cô bạn gái, cũng không khỏi nổi lên những ý nghĩ đen tối, đặc biệt là cặp chị em song sinh kia, nếu như được bọn họ phục vụ, vậy ông ta có chết sớm mấy năm cũng bằng lòng.
Vương Manh Manh thật sự sợ hãi, cả người bất giác lùi về phía sau, theo tính tình của Hứa Văn, nếu như bị bắt đi thì kết cục chắc chắn sẽ rất đáng sợ, nhưng giờ cô ta không thể dựa vào ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn mỗi chị gái thôi, khi Vương Manh Manh định gọi điện cho chị thì một âm thanh từ đằng xa vang lên.
“Thằng già kia, mày chưa ăn cơm à? Đấm gì mà như gãi ngứa”.
Chương 70: Anh có muốn có thêm một người nữa không?
Vương Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, Hạ Tuyết hô to một tiếng vạn tuế, còn Đổng Đại Ngưu lại kinh ngạc dừng bước, đám đông quay lại nhìn theo tiếng động, chỉ thấy Long Thiên bị ép chặt vào tường đang chậm rãi thoát thân ra, rồi vặn cổ cười nói: "Có phải đến lượt tao rồi không?"
Đổng Đại Ngưu không trả lời, Long Thiên lắc mình một cái đã đến trước mặt hắn, thuấn bộ, đây là chiêu thức mà võ giả đỉnh cấp thường xuyên sử dụng, người thanh niên trước mặt sao có thể sử dụng được chứ, lúc Đổng Đại Ngưu còn đang cho rằng bản thân bị hoa mắt thì đòn tấn công của Long Thiên đã kéo nhau mà đến, không chút kỹ xảo nào đánh trúng vào ngực của Đổng Đại Ngưu, một âm thanh vô cùng lớn phát ra, khiến cho những người không bị trúng một quyền này cũng rõ ràng cảm nhận được uy lực ẩn chứa của nó.
Ngực của Đổng Đại Ngưu nhất thời bị lõm vào trong, đầu óc hắn hoảng hốt, sự đau đớn bất ngờ ập đến, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Long Thiên lùi lại về sau nói: "Bẩn quá, ám khí này đúng là dùng mà không biết xấu hổ".
Quyền thứ hai đúng lúc mà tới, chính xác trúng ngay vào phần bụng của Đổng Đại Ngưu, quyền này còn mạnh mẽ hơn một quyền lúc nãy của Đổng Đại Ngưu, Đổng Đại Ngưu như con diều mất dây, cả người bay về phía sau, đụng trúng vào Hứa Văn.
Đám Vương Manh Manh đều ngây người, một giây trước bọn họ còn tưởng rằng hôm nay xem như ngày tàn rồi, không ngờ bây giờ lại lật ngược tình thế, Long Thiên trực tiếp miểu sát đối phương, gã này rốt cuộc là quái vật gì chứ?
Hứa Văn bị Đổng Đại Ngưu đè lên, gần như đau đến mức ngất đi, gã có nằm mơ cũng không ngờ được, cao thủ mà mình mời đến lại bị người ta đánh bay đi, vở kịch không phải như thế này mới đúng chứ.
Đổng Đại Ngưu vật lộn dưới đất một lúc, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt thản nhiên của Long Thiên, nghiến răng nói: "Mày cũng là võ giả sao?"
Long Thiên vẫn ngạo nghễ đứng tại chỗ, nở một nụ cười làm lộ hàm răng trắng sáng nói: "Mày thấy tao có giống không?"
Đổng Đại Ngưu ảo não, vừa ăn hai chưởng xong bụng và ngực của hắn ta đau đến không thở được, e rằng nội thương là nhẹ nhất rồi, hiểu rõ mình không có tỉ lệ thắng, chỉ là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi mà sao có thể đạt được đến cảnh giới này của võ giả chứ, người này chính là nhân tài trong hàng ngàn người mới có một, mình đen đủi cỡ nào mới gặp phải chứ?
Đổng Đại Ngưu dữ tợn lườm Hứa Văn mặt đã cắt không còn giọt máu một cái, sau đó cúi đầu hèn nhát nói: "Người anh em, à không, tiền bối, chuyện này là do Đồng Đại Ngưu tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin tiền bối tha lỗi".
Vừa nãy vẫn còn khí khái tiên phong cốt đạo mà giờ đã như chó cúp đuôi, khiến Vương Manh Manh không nhịn nổi mà nói móc một câu: "Không phải vẫn còn muốn trói tôi bắt về sao, mau lên đi, bổn cô nương đây đã khoanh tay chịu trói rồi đó".
"Vương Manh Manh, cô đừng có khoa trương", Hứa Văn cũng là một kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn cho rằng vừa nãy chỉ là ăn may mà thôi, gã giống như một tên ngu gào lên: "Lão Đổng, ông mau giết tên khốn này đi!"
Giết mày thì có, Đổng Đại Ngưu thầm chửi trong lòng, tên ngốc này vẫn chưa nhìn ra được cục diện sao, mình đã xin đối phương hi vọng có thể tha cho một con đường sống mà gã thì hay rồi, còn thêm dầu vào lửa, đúng là một tên phế vật, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn hại chết thôi.
"Tiền bối, hẹn hôm khác gặp nhé", Đổng Đại Ngưu nín nghẹn cố gắng diễn kịch nói một câu rồi ôm vết thương vội vàng muốn rời đi.
Hứa Văn vẫn đứng đó gào thét, khăng khăng không chịu đi, Long Thiên ngoáy tai có hơi mất kiên nhẫn nói: "Cái gì Ngưu ấy nhỉ, mày đợi chút đã".
Đổng Đại Ngưu giật thót tim, vội vàng dừng bước.
"Muốn đi?", Long Thiên hỏi.
Đổng Đại Ngưu vội vã gật đầu, Long Thiên nhìn Hứa Văn nói: "Hoặc là giờ mày phế hai cánh tay của tên khốn này, hoặc là tao phế hai cánh tay của mày, mày tự chọn đi".
Đổng Đại Ngưu nhìn Hứa Văn, rồi lại nhìn Long Thiên, cuối cùng từ từ đi tới nói: "Cậu chủ, giết đồng bọn chứ không giết mình, đừng trách tôi!"
Dứt lời, Đổng Đại Ngưu không do dự gì kéo tay trái của Hứa Văn lên dùng lực vặn gãy, Hứa Văn đau đớn la hét: "Đổng Đại Ngưu, mày dám phế tay tao sao, tao sẽ bảo ông tao giết chết mày, còn cả tên khốn Long Thiên kia, chúng mày đều sẽ chết không được yên!"
Đổng Đại Ngưu giả vờ như không nghe thấy, cương quyết kéo tay phải của Hứa Văn lên, đại khái là tái diễn lại, Hứa Văn khóc ròng, hai cánh tay buông thõng xuống đất, phỏng chừng sau này sẽ không còn được linh hoạt nữa, con người này là một tên hèn hạ, phải ăn vài trận làm bài học mới được, một đôi tay coi như là món quà tặng cho gã.
"Tiền bối...", Đổng Đại Ngưu quay lại cẩn thận gọi.
"Vặn răng của nó, tao ghét nhất là người đẹp trai hơn tao, miệng lưỡi còn ti tiện hơn tao", Long Thiên móc trong túi ra bao thuốc, tự châm cho mình một điếu, rồi vứt cho Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách đang đứng ngây ngốc mỗi người một điếu, hai người vội vàng nhận thuốc, nhưng không dám hút ngay.
Đổng Đại Ngưu có chút tủi thân, cao thủ người ta đều nói lời là giữ lấy lời, làm gì có ai lật lọng ngay tức thời như hắn chứ, đúng là không đáng mặt cao thủ, trong lòng Đổng Đại Ngưu thấy rất tủi, nhưng vẫn làm, đánh ra một quyền khiến Hứa Văn đang đứng chửi bới chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô hô, răng đều rụng cả ra, không những trở thành kẻ tàn phế mà còn bị hủy dung nhan nữa.
Long Thiên rít một hơi thuốc, rất hài lòng gật đầu nói: "Cút".
Đổng Đại Ngưu như thấy đại dịch sắp đến, vội vàng lôi theo cậu chủ nhà mình chạy mất dạng, không dám dừng lại dù chỉ một bước, ông ta đã quyết định rồi, sau chuyện này sẽ không ở lại Bắc Hải nữa, ở đây quá nguy hiểm rồi, tùy tiện cũng có thể gặp phải một cao thủ cấp cao, loại tiểu tốt như ông ta sao có thể lăn lộn ở đây được chứ?
Sau khi hai người đi xa, Long Thiên mới đi đến chỗ Vương Manh Manh nói: "Cô thu dọn đi, tôi đưa cô tới trường".
"Vâng... được", Vương Manh Manh không biết nói gì, Long Thiên khi nãy đã khiến cô ta kinh hãi, cô ta đột nhiên phát hiện ra anh thực ra trông cũng khá đẹp trai.
Vương Manh Manh có thể giữ được bình tĩnh, nhưng những người khác thì không, Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách coi như đã tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn Long Thiên đều đầy sự kính sợ, Hạ Thiên vẻ mặt tò mò, nhưng người hưng phấn nhất phải kể đến Hạ Tuyết, cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay của Long Thiên nói: "Anh Thiên, anh có bạn gái chưa?"
"Tôi là anh rể của Manh Manh, cô nói xem tôi đã có bạn gái chưa?", Long Thiên cười khổ trả lời.
"Vậy anh có ngại việc đổi người khác không?"
"Ngại".
"Vậy anh có muốn có thêm một người khác không?"
"... Em gái nhỏ, đừng quá kích động thế chứ".
"Đây là QQ, wechat và cả số điện thoại của em".
"Khoan đã, cô nghe tôi nói đã".
"Anh mau kết bạn với em đi, em không ngại làm tiểu tam đâu".
Long Thiên bị đẩy lùi về sau một cái chỉ biết dở khóc dở cười.
Quả ớt nhỏ đứng bên cạnh cũng có chút dở khóc dở cười nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại.
Tin nhắn là do Hoàng Đông Lâm vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô ta gửi đến, tin nhắn chỉ có năm chữ: "Cô chủ, tôi từ chức!"
Vương Lệ Trân cũng phát hiện ra điều đó nên lại càng cảm thấy hứng thú với thứ thuốc trên tay Long Thiên, cô ấy là thiên tài y học, nếu không thì đã chẳng nghiên cứu ra được thuốc kháng ung thư. Theo cô biết thì bây giờ trên thị trường không có loại thuốc nào sở hữu tác dụng tốt như và nhanh như thuốc trong tay Long Thiên. Xuất phát từ tình yêu với y học và trực giác của người kinh doanh, Vương Lệ Trân hỏi: “Đây là phương thuốc dân gian hả?”
“Cũng được tính là thế, anh có thể tổng hợp được loại thuốc này, nhưng hiệu quả thì không bằng”.
Mấy năm nay Long Thiên và Nhan Như Ngọc thường xuyên ganh đua cao thấp với nhau, nên khi Long Thiên biết cô ấy là thiên tài y học thì anh đã liều mạng học tập thêm về mảng này. Anh muốn một ngày nào đó mình có thể giẫm nát sự kiêu ngạo của người con gái xinh đẹp luôn nhìn người khác với nửa con mắt ấy. Có lẽ lĩnh vực khác thì Long Thiên sẽ thắng được Nhan Như Ngọc, nhưng vấn đề y học thì dù anh có ra roi thúc ngựa cố gắng cách mấy cũng không thể bì nổi. Có điều may mắn là sau vài năm, tuy rằng không thể bắt kịp Nhan Như Ngọc nhưng cũng được tính là một nửa bác sĩ.
Nhớ tới tên ẻo lả kia, Long Thiên lại thấy nổi giận. Năm đó cảnh tượng Tiêu Ngọc Phong cúi đầu trước cô gái đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, việc anh ta làm chân chạy vặt cho anh cũng thành trò cười của cả Quỷ Môn. Long Thiên đã nghẹn cục tức này lâu lắm rồi, anh nghĩ chỉ cần có cơ hội là sẽ báo thù ngay.
Nhưng trước mắt thì hi vọng có vẻ mỏng manh lắm.
Long Thiên thở dài, chỉ trong một phút im lặng đó, chẳng biết anh đang nghĩ cái gì mà lại thay đổi tận bốn loại biểu cảm. Đầu tiên là khinh thường, sau đó là ghen tị, sau đó nữa là tức giận và cuối cùng là chấp nhận. Vương Lệ Trân thật sự cảm thấy khá tò mò, không biết Long Thiên đang nghĩ gì.
Nhưng khi chợt nhận ra suy nghĩ đó thì Vương Lệ Trân lại nhanh chóng dập tắt nó ngay từ trong trứng nước, tò mò sẽ hại chết mèo, nếu Vương Lệ Trân đã quyết tâm phải đấu tranh đến cùng thì tất nhiên cô sẽ không để mình phải thua ngay từ bước đầu.
“Cảm ơn anh”, Vương Lệ Trân cảm thấy bầu không khí có gì đó quái lạ, cô cố gắng phá vỡ bầu không khí lạnh như băng đó.
Long Thiên cười cười, nhanh chóng đưa số bột phấn còn lại cho Vương Lệ Trân và nói: “Anh là đàn ông da dày thịt béo nên không cần thứ này, để lại cho em đấy. Đúng lúc em có thể nghiên cứu thử xem liệu loại thuốc này có thể sản xuất hàng loạt được không. E rằng tới lúc đó giới mỹ phẩm lại dấy lên một ngọn sóng lớn”.
Long Thiên không thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng Vương Lệ Trân nên bắt đầu mượn hoa hiến Phật hòng thu mua lòng người.
Vương Lệ Trân không nói dong dài làm gì nữa, cô nhận cái chai và bảo: “Nếu thứ này có thể sinh lời thì anh sẽ nhận 60% cổ phần công ty”.
“Không cần, anh chẳng có tí khái niệm vì về tiền bạc cả”, Long Thiên lắc đầu nói.
Đúng là anh chẳng có tí khái niệm gì về tiền bạc cả, với anh mà nói thì tiền chỉ là một thứ công cụ, chỉ cần đủ dùng là được. Hơn nữa, nếu như anh thật sự thích tiền thì cứ ngoan ngoãn trở về thừa kế gia sản của ông già nhà mình là được rồi, từng đó cũng đủ để anh tiêu xài buông thả đến hết đời. Anh vẫn kiếm tiền chỉ đơn giản là vì hoàn thành ước nguyện của người con gái buộc tóc đuôi gà năm đó mà thôi.
“Vậy tôi mời anh ăn một bữa cơm được không?” Dường như Vương Lệ Trân cảm thấy hơi ngại nên lại lên tiếng một lần nữa.
Vương Manh Manh đứng bên cạnh trợn tròn hai mắt, thế là đang tính đi hẹn hò với nhau ấy hả? Chẳng lẽ chỉ cần một cái chai đen nhỏ là mua chuộc được chị gái cô ta rồi ư?
Long Thiên lắc đầu, chẳng hề nhạy bén nhận ra được điều gì, nói: “Anh vừa mới đến công ty, có rất nhiều công việc cần giải quyết nên chắc là phải chờ đến tối”.
Vương Manh Manh giật mình, vậy là Long Thiên đã từ chối ư?
Vương Lệ Trân cũng chẳng sao cả, nói: “Thế nợ anh một bữa cơm trước vậy, chờ anh có thời gian rồi tôi lại mời anh sau”.
Mẹ nó, thời thế thay đổi quá nhanh khiến Vương Manh Manh không cách nào theo kịp, chẳng mấy khi chị gái cô ta chủ động mời ăn cơm, vậy mà anh ta lại không chịu. Anh ta lấy tư cách gì để từ chối? Anh ta là cái thá gì mà dám từ chối? Anh ta có biết đó là ước mơ của rất nhiều người đàn ông ở Bắc Hải này không?
Long Thiên đang định lên tiếng nói chuyện thì Vương Manh Manh đã nói lớn: “Tôi đói bụng rồi, tên lập dị kia, anh lập tức đi làm cơm cho tôi đi!”
Vừa nói vừa đẩy Long Thiên vào bếp, sau đó nói với Vương Lệ Trân: “Chị à, chị đang bị thương nên mau đi nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở đây mãi thế!”
“Là do chị bất cẩn đụng trúng đầu gối một tí thôi mà…” Vương Lệ Trân mất kiên nhẫn nói.
Vương Manh Manh không thèm quan tâm đế, cô ta đỡ Vương Lệ Trân quay về phòng ngủ, làm xong hết rồi mới đứng trong phòng khách chống nạnh nhìn Long Thiên đang bận rộn trong bếp, giơ nắm đấm nói: “Có Manh Manh này ở đây thì hai người đừng hòng có sự phát triển tình cảm nào, có đánh chết tôi cũng không thể để tên khốn nhà anh thành anh rể tôi đâu!”
“…”
Cùng lúc đó sau khi Phạm Thái Nhàn nhận được một cuộc điện thoại thì lập tức lái xe tới phòng bao của quán karaoke Huy Hoàng, vừa mở cửa ra thì bên trong đã có hai ông chú đang ngồi, một người hơi béo và một người khá lùn, rất dễ nhận dạng.
Phạm Thái Nhàn ngồi xuống luôn không chào hỏi gì, đi thẳng vào vấn đề: “Tìm tôi có chuyện gì thế? Hả Lữ mập?”
Ông chủ quán karaoke Huy Hoàng, Lữ mập nổi tiếng trên khắp các con phố lớn nhỏ của Bắc Hải đang ngồi rít xì gà, mặt cười tủm tỉm, dù có nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không thể nhận ra được tên béo này từng là người cầm con dao bầu chém cho hai mươi tên đầu đường xó chợ phải chạy tán loạn xung quanh.
Bên cạnh ông ta chính là Điền Hải từng có duyên gặp Phạm Thái Nhàn một lần, mặt Điền Hải cực kì a dua, Lữ mập còn chưa nói chuyện thì gã ta đã vỗ tay, một đám người từ ngoài cửa bước vào, dẫn đầu chính là Đông Tử.
Điền Hải đứng lên chẳng nói chẳng rằng gì đã cho Đông Tử một cái tát, sau đó lại với lấy chai rượu tây trên bàn đập, hành động hết sức nhanh nhẹn và dứt khoát khiến đầu Đông Tử chảy máu ròng ròng. Thấy Phạm Thái Nhàn vẫn chưa chịu nói chuyện thì lại đập thêm vài cái, tất cả đều rất tàn nhẫn, chẳng nương tay một tí nào. Tất cả những người còn lại đều cùng cảnh ngộ. Trông Điền Hải lùn lùn vậy thôi chứ đánh đấm lại cực kì tàn nhẫn.
Đến khi trên mặt của hơn mười thanh niên cao to vạm vỡ đều có vài màu sắc khác thì Điền Hải mới lên tiếng hỏi: “Cậu chủ Phạm, cậu đã bớt giận chưa?”
“Dù ông có đánh chết bọn họ thì cũng không liên quan gì đến tôi”, Phạm Thái Nhàn nhận lấy điều xì gà Lữ mập đưa tới, châm lên và rít một hơi, nói: “Đừng có mà ở đó diễn cảnh khổ nữa, có gì thì nói, rốt cuộc là tới tìm tôi để làm gì?”
“Hỏi cậu về một người thôi”, Lữ mập vẫn cười tủm tỉm nói.
“Long Thiên là đại ca của tôi, tôi chỉ có đúng một câu cho ông thôi Lữ mập. Tôi sẽ nể mặt ông, không so đo tính toán chuyện Điền Hải, nhưng nếu như ông dám đụng tới đại ca của tôi thì ông đây sẽ dám lấy một chiếc xe tăng trong quân khu ra san bằng cái quán karaoke này đấy. Ông tin không?”, Phạm Thái Nhàn nói.
Lữ mập nheo mắt lại, nở nụ cười nghiền ngẫm, nói: “Tất nhiên là tôi tin rồi, nhưng tôi muốn xác nhận lại một chút, người đó tên là Long Thiên hả?”
Chương 67: Anh lên cho tôi
Sau khi tiễn cậu chủ Phạm đã nguôi giận về thì cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Điền Hải cũng được thả xuống, gã ta không dám trêu vào tay ăn chơi trác táng số một, Phạm Thái Nhàn đã từng làm quá nhiều chuyện hoang đường. Có một việc xảy ra vài năm trước, ký ức của Điền Hải vẫn còn mới mẻ, địa điểm chính là Huy Hoàng. Khi đó Phạm Thái Nhàn đã xảy ra mâu thuẫn với một tên con ông cháu cha, đã là cậu ấm cô chiêu thì cũng phải có tí máu mặt, người đó gọi mấy đám người tới Huy Hoàng để chặn đánh Phạm Thái Nhàn.
Phạm Thái Nhàn nghe tin rồi vẫn tiếp tục ăn chơi bay lắc ở Huy Hoàng, chỉ gọi một cuộc điện thoại đã có chiếc xe việt dã có biển số của quân đội chạy tới, ba người bước xuống, dù không măc đồ lính nhưng ba người đó lại dùng tay không nhanh chóng đánh đám người kia thành nửa tàn phế.
Tên con ông cháu cha đó vẫn không phục, gọi thêm một đám người nữa tới để giữ thể diện. Cậu chủ Phạm lại gọi thêm một cú điện thoại nữa, sau đó nghe hói hình như phân khu của quân đội điều động cả một tiểu đội toàn lính cầm súng trường tấn công 97, thậm chí còn có cả một chiếc xe tăng chạy tới, tên con ông cháu cha đó sợ vãi cả nước tiểu, la hét xin giải quyết riêng. Cuối cùng tên đó phải quỳ xuống dập đầu với Phạm Thái Nhàn ba cái thì trò cười đó mới kết thúc.
Rất nhiều người nghĩ rằng đó chỉ là những lời đồn đãi vớ vẩn nhưng Điền Hải thì không nghĩ thế. Bởi vì hôm đó gã ta đã có mặt ở ngay hiện trường, khi đó quân đội đã lái một chiếc xe tăng tới gần Huy Hoàng thật khiến Điền Hải mở mang tầm mắt nên khi Phạm Thái Nhàn nói sẽ đưa một chiếc tới san bằng Huy Hoàng thì gã ta không hề nghi ngờ.
Sau khi trở lại quán karaoke, Điền Hải ngồi bên cạnh Lữ mập đang ôm hai em chân dài, hỏi: “Anh Lữ, tên Long Thiên đó là người của nhà họ Long thật hả?”
“Tình hình bên nhà họ Long thì tạm thời nhóm săn tin số một bên tôi không nắm rõ lắm, con gái lớn tên Long Lăng Tuyết, con trai cả tên Long Sơn Hổ, con trai nhỏ tên Long Sơn Báo. Thậm chí cả dòng bên cũng không có người nào tên Long Thiên, tôi nghĩ cậu ta cũng chỉ là một thằng oắt con chẳng biết từ đâu ra, không có tí dây mơ rễ má nào với nhà họ Long cả”, Lữ mập vuốt ve đùi em chân dài, hờ hững nói.
Điền Hải thầm mừng rỡ, chỉ cần không phải là cái dòng dõi hoàng gia ở thủ đô đó là được rồi. Cuối cùng cũng không phải vác cái mặt già tới xin lỗi Liêu Hồng, gã ta dè dặt hỏi: “Thế chuyện nhà máy thì sao?”
“Cậu không nghe cậu chủ Phạm nói đó hả? Đụng tới hắn thì cậu ta sẽ san bằng Huy Hoàng của tôi, tốt nhất cậu đừng rước lấy vạ về cho tôi, chút tiền nhỏ đó cũng không đáng để phải trở mặt Phạm Thái Nhàn. Chuyện tối nay tôi đã giúp cậu dọn rồi, nhưng nếu cậu vẫn thích tìm được chết thì tôi mặc kệ đấy”, Lữ mập chỉ tay vào Điền Hải rồi chửi ầm lên như dạy cháu.
Nếu không nể tình Điền Hải từng cản một con dao cho mình thì Lữ mập đã mặc kệ tên ngu ngốc này rồi, đắc tội ai cũng được đi, ai đời lại dính tới tên điên Phạm Thái Nhàn đó.
Điền Hải vội vàng há miệng cười, nói: “Em nào dám nữa đâu, chỉ cần em không phải cúi đầu xin lỗi lão khốn Liêu Hồng kia là em đã thấy cảm ơn trời đất lắm rồi”.
Lữ mập cười cười uống với Điền Hải mấy ly rồi nhanh chóng dẫn hai em chân dài lên lầu mướn phòng, hai người đẹp đó còn vui hơn cả Lữ mập. Bọn họ bán thân thật đấy nhưng cũng có những nguyên tắc của mình, mấy loại khách tầm thường kia dù có tiền cũng phải vừa mắt thì họ mới chấp nhận. Nhưng Lữ mập thì khác, ông ta chính là chủ của karaoke Huy Hoàng, nếu được bước lên giường ông ta thì chắc chắn bao lì xì phải rất dày. Vì vậy ba cái thứ tôn nghiêm, tự trọng, con rồng cháu tiên gì đó có bằng được một góc của tiền không?
Lữ mập đúng là gừng càng già càng cay, hàng nào cũng ăn được hết không ngán ai. Nhưng đang làm được một nửa thì ông ta bỗng nhiên ngừng lại, thì thào chữ Thiên trong miệng rồi giật mình nhận ra, vỗ đầu, sợ đến mức thứ đó cũng mềm nhũn xuống, mắng mình tại sao lại quên mất chuyện của mấy năm trước, nó chính là chữ đó còn gì nữa?
Ông ta không thèm quan tâm đến sự trách móc của hai em gái xinh đẹp trên giường, bỏ hết mấy chuyện vớ vẩn, nhanh chóng ngồi dậy xuống giường với lấy điện thoại di động, bấm số Điền Hải nói: “Con mẹ nó ngày mai cậu đi xin lỗi Liêu Hồng đi, dù ông ta có bảo cậu ăn cứt cậu cũng phải đi, nếu cậu không làm thì sau này chúng ta cắt đứt quan hệ!”
“…”
Hôm nay là chủ nhật, Long Thiên không cần phải đi làm nhưng điều đó không có nghĩa là Vương Lệ Trân sẽ được rảnh. Mới sáng sáu giờ Diệp Yêu Tinh đã tới đá cửa lôi cô đi, nói là phải tham gia họp hội bạn học gì đó, đến tối mới về.
Người mở cửa chính là Long Thiên, anh còn tưởng Yêu Tinh này đến đây để tìm mình nhưng Diệp Yêu Tinh lại làm bộ như không hể quen biết gì anh, nhanh chóng vào thẳng phòng ngủ kéo Vương Lệ Trân thức dậy. Vương Manh Manh nghe thấy tiếng động xong cũng tỉnh giấc, mắt lim dim vì buồn ngủ đi xuống nhà. Chờ đến khi trông thấy Diệp Yêu Tinh thì Vương Manh Manh không sợ trời cũng chẳng sợ đất hét lên chữ yêu tinh rồi ôm ngực chạy biến. Nguyên nhân là vì Diệp Yêu Tinh từng làm xoa bóp ngực cho Vương Manh Manh, xem ra cô ta cũng phải thiệt thòi khá nhiều trong tay Diệp Yêu Tinh nên mới thế.
Vương Lệ Trân bị Diệp Yêu Tinh lôi ra khỏi nhà, trước khi lên xe có dặn nếu như hôm nay Long Thiên có rảnh thì đưa Vương Manh Manh đến trường học. Tất nhiên Long Thiên sẽ không làm theo, anh muốn đi cùng nhưng Diệp Yêu Tinh lại không cho, nói đây là họp hội bạn học của bọn họ nên không được phép dẫn người nhà theo. Long Thiên cứ muốn đi, anh thật sự rất sợ Diệp Yêu Tinh sẽ dạy hư vợ mình.
Diệp Yêu Tinh không quan tâm đến lời xin xỏ của Long Thiên, nhanh chóng nhấn chân ga chạy biến. Trước khi đi còn khiêu khích nói mấy lời ngứa đòn, để lại Long Thiên đứng đó giơ ngón giữa. Tuy là hơi lo lắng cho an toàn của cô vợ nhỏ nhà mình nhưng anh cũng không thể hạn chế sự tự do của cô, hơn nữa với tính tình của Vương Lệ Trân, nếu như anh ép buộc thì chắc chắn cô sẽ cắn trả lại. Vì vậy anh buộc lòng phải quay vào trong nhà, đằng nào cũng có mấy thứ khoa học kỹ thuật hiện đại như GPRS và hệ thống tự động báo cảnh sát trên cúc áo Vương Lệ Trân nên anh cũng chẳng sợ cô xảy ra chuyện gì.
Vương Manh Manh đứng trên lầu hai lặng lẽ ló đầu ra, hỏi nhỏ: “Yêu Tinh chết tiệt đó đi chưa vậy?”
Long Thiên nói đi rồi thì Vương Manh Manh mới thở phào nhẹ nhõm, quay trở về phòng ngủ lại. Long Thiên thay quần áo thể thao để ra ngoài chạy vài vòng để làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Khi anh đang chạy bộ thì điện thoại reo lên, Long Thiên thấy người gọi tới là sát thủ Hồng thì vội vàng nghe máy nói: “Lãnh đạo, dù có muốn hỏi tội thì cũng phải chờ đến thứ hai chứ”.
Một triệu tiền hàng, Liêu Đồ chỉ lấy về được bốn triệu, Liêu Hồng là người có tính bảo thủ đó giờ nên tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng ông ta cũng không gọi cho anh vì việc đó, ông nói: “Cậu Thiên, rốt cuộc cậu có lai lịch thế nao vậy?”
“Nói thế là sao?” Long Thiên khó hiểu hỏi lại.
Chương 68: Anh lên cho tôi!
Liêu Hồng nói: “Trời vừa hửng sáng, cái gã Điền Hải đó đã đến phá giấc ngủ của người khác, tôi vừa mở cửa, còn chưa kịp càu nhàu thì gã ta đã quỳ xuống, nước mắt nước mũi tùm lum cầu xin tôi tha thứ cho lỗi lầm năm đó của gã ta, tôi đang ngạc nhiên không hiểu sao gã ta lại đột nhiên cắn rứt lương tâm, kết quả sau một hồi hỏi han mới vỡ lẽ, mặc dù Điền Hải đã hết sức giấu diếm, nhưng vẫn vô tình nhắc đến cậu, đã vậy còn đòi mời cậu ăn cơm để xin lỗi, hóa ra là cậu đã cảnh cáo gã ta, nếu không, với tính cách của Điền Hải, tuyệt đối sẽ không chủ động đến tìm tôi đâu”.
Long Thiên cười xòa: “Biết đâu gã ta thật sự cắn rứt lương tâm cũng nên”.
“Cậu nghĩ tôi sẽ tin chắc?”, Liêu Hồng cười khổ một tiếng: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi, tôi cũng chẳng muốn lo chuyện số tiền 1 triệu kia nữa, đó vốn là tiền chết, nếu có thể lấy về được thì coi như giúp tôi bớt được một gánh nặng”.
Long Thiên: “Nếu ông đã không quan tâm đến tiền, vậy 4 triệu còn lại tôi lấy hết nhé”.
Đầu dây bên kia trực tiếp ngắt máy.
Long Thiên cất điện thoại ré lên: “Lữ mập, nếu ông dám tới tìm tôi, tôi sẽ lột da ông luôn!”
Long Thiên chạy bộ xong thì quay về chuẩn bị bữa sáng, gọi Vương Manh Manh vẫn đang ngủ dậy, cô đúng là đồ tham ăn, mới đầu còn định ôm chăn ngủ tiếp, nhất quyết không chịu rời giường, nhưng vừa mới nghe có đồ ăn, lại còn là Long Thiên tự tay làm, Vương Manh Manh liền vứt chăn qua một bên luôn.
Long Thiên ở trong nhà cả buổi sáng không ra ngoài, buổi chiều, Vương Manh Manh gọi đám bạn hư hỏng tới quẩy, vẫn là mấy người ở quán karaoke tối hôm đó, Mã Chí Cao, Phùng Thiên Sách, chị em Hạ Thiên, Hạ Tuyết, cả Quả ớt nhỏ cũng tới luôn, Quả ớt nhỏ vừa tới liền không nể mặt nói lớn: “Cách cách, cái tên cẩu nô tài ở nhà cậu đâu, mau gọi ra đây đi!”
Vương Manh Manh còn chưa nói gì, Long Thiên đã đứng dựa cửa nói: “Lữ Kiều Kiều, cô bớt khẩu nghiệp chút thì chết à?”
“Tôi với anh còn cần giả vờ tử tế gì chứ, mau mau xóa mấy tấm hình kia đi, nếu không tôi sẽ…”, Quả ớt nhỏ nghĩ ngợi một hồi lâu, nghĩ hoài không ra có cách nào để uy hiếp Long Thiên.
“Nếu không thì cô sẽ làm gì?”, Long Thiên không hề sợ chút nào, nực cười, Lữ mập bố cô gặp tôi còn phải cúi người khom gối, cô là cái thá gì chứ.
Quả ớt nhỏ hơi nao núng, tối hôm đó đúng là nỗi xấu hổ của cô ta, nhưng muốn báo thù thì hiện giờ vẫn chưa có cơ hội, mặc dù bố cho phép mình tùy ý ra lệnh cho ông Hoàng, nhưng không phải là toàn quyền, Quả ớt nhỏ không dám gây sự bừa, cùng lắm là giật điện thoại anh rồi xóa sạch mấy tấm hình kia đi thì mới bớt được nỗi lo sau này.
Thấy hai người lại sắp cãi nhau đến nơi, Hạ Thiên đành đứng ra làm người hòa giải, chuyện xảy ra tối hôm đó cô ta cũng biết được đại khái, có vẻ Quả ớt nhỏ và Vương Manh Manh tối hôm đó phải chịu thiệt thòi, đồng thời cô ta cũng đã có cái nhìn khác với con người nham nhở trước mặt này, vì vậy liền nói: “Đừng cãi nhau nữa, Quả ớt nhỏ, Manh Manh rủ chúng ta đến đây chơi không phải để cậu cãi lộn, có chuyện gì để sau hãy nói”.
Hạ Tuyết thì nhõng nhẽo lắc tay Long Thiên: “Anh Thiên, anh đừng chấp Quả ớt nhỏ”.
Trải qua việc tối hôm đó, Hạ Tuyết đã giải giáp quy hàng rồi, hồi trước luôn cho rằng Quả ớt nhỏ mắng người rất có chừng mực, nhưng hiện tại lại cảm thấy cô ta gây sự vô lý, haiz, phụ nữ đúng là phụ nữ.
Quả ớt nhỏ vốn định nghe theo lời Hạ Thiên dừng cãi nhau, nhưng vừa nghe được lời của Hạ Tuyết, cơn tức lại xông thẳng lên đầu, cô ta chỉ vào Hạ Tuyết quát: “Đồ thối tha, đồ ăn cây táo rào cây sung, uổng công tớ quan tâm cậu bao nhiêu năm nay!”
Hạ Tuyết lè lưỡi, vẫn không buông tay Long Thiên ra, nể tình Hạ Tuyết, Long Thiên cũng không tranh chấp với Quả ớt nhỏ nữa, Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách đang chơi PS4, không hề có ý định tham gia cuộc cãi vã này, dù về phe nào cũng chả có gì tốt đẹp, chẳng thà trung lập còn hơn.
Phùng Thiên Sách nhận được điện thoại, gã ta mất kiên nhẫn bảo Vương Manh Manh: “Hứa Văn đang ở bên ngoài, đòi gặp cậu với anh Thiên.
“Gì? Cái tên chết giẫm đó muốn đập nhà tôi?”, Vương Manh Manh nhảy từ trên sofa xuống.
“Hình như là ý này đó”, Phùng Thiên Sách thở dài một hơi, gã ta từng nói chuyện riêng với Hứa Văn rồi, nhưng đối phương cứ nhất định đòi báo thù thì cũng đành chịu.
Mã Chí Cao lại nói: “Hay là để tôi đi giải quyết thử?”
Mã Chí Cao sớm muốn làm thân với Long Thiên, vừa hay có dịp này để bày tỏ thiện ý, nhưng Long Thiên lắc đầu nói: “Người ta đã chỉ đích danh tôi, không thể không đi được”.
Nói xong anh liền đi ra ngoài, Vương Manh Manh và mấy đứa con gái đi đằng sau, Mã Chí Cao đánh mắt với Phùng Thiên Sách, rồi cũng đi theo, bọn họ hơi khó hiểu, tối hôm đó Hứa Văn bị đánh tơi tả như thế rồi, còn sức đâu mà đến báo thù?
Cả nhóm người đi ra ngoài biệt thự, Hứa Văn đã đứng sẵn ở cổng, phía sau còn có một người đàn ông trung niên tầm 30 tuổi, ông ta khoác trên mình chiếc áo đạo màu trắng, trông rất có vẻ tiên phong đạo cốt, ông ta đứng sau Hứa Văn, vô cùng khinh thường nhìn đám trẻ ranh trước mặt.
Vương Manh Manh lạnh lùng cười, nói: “Ái chà, lại còn gọi người tới giúp nữa, muốn gì đây ta, Hứa Văn, định báo thù à?”
Trên đầu Hứa Văn vẫn đang quấn băng, nhìn thấy Long Thiên và Vương Manh Manh thì lập tức trở nên giận dữ, gã ta vĩnh viễn không quên được nỗi nhục tối hôm đó, gã ta đường đường là con trai thị trưởng mà lại để người khác ấn đầu đánh ra nông nỗi này, thế nên, gã ta dẫn theo một cao thủ riêng của ông nội mình Hứa Long từ thành phố Long tới giúp rửa nỗi nhục này.
Cậy có cao thủ chống lưng, Hứa Văn cười lạnh nói: “Vương Manh Manh, không phải tên cẩu nô tài nhà cô rất giỏi đánh nhau ư? Dám cho hắn thử sức chút với ông Đổng đang đứng phía sau tôi không?”
Nhìn thấy người đàn ông áo trắng phía sau, Vương Manh Manh cảm thấy có điều không ổn, nhưng vẫn mạnh miệng đáp: “Cũng chỉ là đánh nhau thôi”.
Hứa Văn đắc ý nói: “Nếu chỉ đánh nhau không thì có gì thú vị, chúng ta cược một chút đi, nếu ông Đổng thắng, cô phải dùng đôi môi xinh đẹp đó để phục vụ tôi, thế nào?”
Đây rõ ràng là khiêu khích, Hứa Văn này đúng là thứ miệng chó không thể mọc nổi ngà voi, dám đến tận nhà người ta gây sự, Vương Manh Manh chống nạnh, chỉ vào Long Thiên và gầm lên: “Tên xấu xí kia, anh lên cho tôi!”
Anh lên cho tôi?
Đúng là khiến người ta nghĩ theo nhiều nghĩa mà.
Chương 69: Nghịch đảo
Lời vừa nói ra, đừng nói là mọi người xung quanh sững sờ, đến cả Vương Manh Manh cũng xấu hổ chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống, nhưng lời đã nói cũng giống như nước hắt đi, giải thích chỉ chứng tỏ mình chột dạ, đó không phải là phong cách của cô ta.
Vương Manh Manh đưa ngón tay ngoắc Long Thiên, ra vẻ đâm lao thì phải theo lao, hắng giọng nói: “Anh dạy dỗ hai tên khốn này một trận cho tôi, Cách cách đây sẽ thưởng cho anh nụ hôn đầu tiên!”
Giờ đến Hạ Thiên cũng hơi bị ngạc nhiên, theo những gì cô ta biết, Long Thiên không phải là anh rể của Vương Manh Manh ư? Nếu Vương Manh Manh hôn anh, vậy há chẳng phải loạn luân hay sao?
Quả ớt nhỏ không ngại hóng chuyện cháy nhà người ta, hùa theo: “Được, Cách cách hào phóng, tên cẩu nô tài kia, còn đứng đơ ra đấy làm gì hả?”
Đã treo thưởng thì ắt sẽ có người đến giành, nếu như để mấy người thầm thương trộm nhớ Vương Manh Manh ở trường học nghe được câu này, kiểu gì cũng lập tức xông lên, nhưng Long Thiên lại không có chút hứng thú nào, mặc dù em vợ rất xinh xắn đáng yêu, nhưng vẫn là em vợ, lỡ để Vương Lệ Trân biết chuyện thì con đường chinh phục cô của anh lại càng thêm khó khăn, có điều củ khoai nóng bỏng tay này là do anh gây sự mà ra, bây giờ đối phương đã tìm đến tận nhà, Long Thiên không có lý do gì mà không ra mặt giải quyết.
Anh bước lên đứng trước mặt mọi người, không hề sợ hãi bất kỳ điều gì.
“Rất tốt, ông Đổng, mọi việc tiếp theo xin nhờ ông, tuyệt đối đừng để tôi thất vọng!”, Hứa Văn đắc ý nói, trông dáng vẻ ông ta gầy gò thế thôi, thực lực không thể đùa được đâu, Hứa Văn từng chứng kiến ông ta dùng một chưởng đánh đổ cây hơn trăm tuổi, hệt như đại hiệp mù trên núi vậy, vậy nên gã ta mới xin bố mình cho mượn người này để báo thù, Hứa Văn đã tính toán đâu vào đấy, đầu tiên là đánh Long Thiên tàn phế, sau đó sẽ chơi đùa Vương Manh Manh một chút.
Nghĩ đến đây, trên mặt gã ta hiện lên nụ cười nham nhở.
Người đàn ông trung niên tên là Đổng Đại Ngưu, mặc dù tên nghe rất tầm thường, thực lực lại không hề tầm thường chút nào, hồi mới 30 tuổi đã vượt mặt bao người, đạt đến cấp bậc hoàng kim, thành tích như vậy có lẽ cũng không là gì so với thế giới, nhưng trong số những võ sĩ ít ỏi của Hoa Hạ cũng coi như rất giỏi rồi, ít nhất hiện tại Hoa Hạ được mấy người 30 tuổi có khả năng phóng nội lực ra ngoài chứ, đến cả người được coi là cao thủ hàng đầu Bắc Hải năm đó Vương Tu Thân cũng chỉ đến thế là cùng.
Vậy nên Đổng Đại Ngưu có tư cách kiêu ngạo, hơn nữa, người đang đứng trước mặt ông ta hiện giờ dường như không hề có nội lực, chỉ là một người bình thường mà thôi, xem chừng cũng từng học đánh đấm mấy năm, nhưng chẳng là gì so với cao thủ bậc hoàng kim, với sức lực lấy một chọi mười của ông ta, Đổng Đại Ngưu tin rằng chỉ cần một đòn là đủ nốc ao Long Thiên.
Đổng Đại Ngưu nhếch miệng cười coi thường: “Nhãi ranh, tao khuyên mày lập tức cúi đầu nhận tội với cậu chủ, nếu không hậu quả tự chịu”.
“Đã đánh đâu? Sao mày cho rằng tao đánh không lại?”, Long Thiên cười nhẹ một tiếng, kể cả vào những năm tháng sóng gió ở Quỷ Môn, cũng chưa từng có ai dám nói với anh mấy lời kiểu này, đúng là rồng lạc ao ngòi, tôm cũng bỡn.
Đổng Đại Ngưu không hề coi Long Thiên ra gì, ông ta nhìn anh một cách u ám, trực tiếp ra đòn, nắm đấm mang theo nội lực ánh vàng giáng về phía Long Thiên nhanh như chớp, trong lúc anh còn chưa kịp phòng bị thì đã trúng ngay một đấm, cả người bay xa mấy mét, đập thẳng vào tường, tạo ra tiếng động đinh tai nhức óc, sau đó chỉ thấy Long Thiên dính chặt trên tường bất động.
Cú đấm này vượt qua khỏi sự tưởng tượng của mọi người, mấy người Vương Manh Manh vốn tưởng Long Thiên có thể dễ dàng thắng được trận này, nhất là Vương Manh Manh, cô ta mặt đầy hoảng hốt, một là vì Long Thiên bị giết trong vòng một giây, một là không ngờ có người sở hữu nắm đấm với lực đạo mạnh mẽ đến thế, Quả ớt nhỏ thì trầm mặc, cô ta đang suy nghĩ xem người này và ông Hoàng, ai mạnh hơn.
Đổng Đại Ngưu thu tay lại, rất có phong thái của cao thủ, nói: “Mau đưa vào bệnh viện đi, nếu đến kịp thì vẫn còn cứu được”.
Nếu như không phải do bố của Hứa Văn có ơn với ông ta, Đổng Đại Ngưu không hề muốn ra tay, đường đường là một cao thủ bậc hoàng kim lại đi đánh người bình thường, thật sự quá mất giá.
Hứa Văn càng thêm đắc ý, kiêu căng nói: “Cô thua rồi Vương Manh Manh, mau mau bước qua đây phục vụ tôi đi!”
Vương Manh Manh lúng túng không biết làm gì, Phùng Thiên Sách bước lên, nói: “Hứa Văn, làm người nên biết khoan dung, đừng ép người quá đáng”.
Hứa Văn gào mồm quát mắng: “Khoan cái con mẹ nó dung ấy, tối hôm đó tôi bị đánh tơi bời, sao không thấy cậu đứng ra can ngăn nhỉ, Phùng Thiên Sách, cút ra cho tôi, nể tình ông già trung tướng nhà cậu, tôi mới không động đến cậu!”
Sau đó gã ta quay sang nói với Đổng Đại Ngưu: “Ông Đổng, mau bắt cái đứa con gái kia qua đây cho tôi, ai dám ngăn cản lập tức đánh người đó!”
Đổng Đại Ngưu bất đắc dĩ, thở hắt ra một hơi, mặc dù ông ta coi thường hành vi này, nhưng vẫn làm theo, dù gì nhà họ Hứa mỗi năm đều cho ông ta rất nhiều tiền, nhận tiền làm việc, Đổng Đại Ngưu trước giờ là một người có đạo đức nghề nghiệp, ông ta từ từ bước đến chỗ Vương Manh Manh, một người đã đạt tới cảnh giới này như ông ta, khi nhìn thấy Vương Manh Manh và mấy cô bạn gái, cũng không khỏi nổi lên những ý nghĩ đen tối, đặc biệt là cặp chị em song sinh kia, nếu như được bọn họ phục vụ, vậy ông ta có chết sớm mấy năm cũng bằng lòng.
Vương Manh Manh thật sự sợ hãi, cả người bất giác lùi về phía sau, theo tính tình của Hứa Văn, nếu như bị bắt đi thì kết cục chắc chắn sẽ rất đáng sợ, nhưng giờ cô ta không thể dựa vào ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn mỗi chị gái thôi, khi Vương Manh Manh định gọi điện cho chị thì một âm thanh từ đằng xa vang lên.
“Thằng già kia, mày chưa ăn cơm à? Đấm gì mà như gãi ngứa”.
Chương 70: Anh có muốn có thêm một người nữa không?
Vương Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, Hạ Tuyết hô to một tiếng vạn tuế, còn Đổng Đại Ngưu lại kinh ngạc dừng bước, đám đông quay lại nhìn theo tiếng động, chỉ thấy Long Thiên bị ép chặt vào tường đang chậm rãi thoát thân ra, rồi vặn cổ cười nói: "Có phải đến lượt tao rồi không?"
Đổng Đại Ngưu không trả lời, Long Thiên lắc mình một cái đã đến trước mặt hắn, thuấn bộ, đây là chiêu thức mà võ giả đỉnh cấp thường xuyên sử dụng, người thanh niên trước mặt sao có thể sử dụng được chứ, lúc Đổng Đại Ngưu còn đang cho rằng bản thân bị hoa mắt thì đòn tấn công của Long Thiên đã kéo nhau mà đến, không chút kỹ xảo nào đánh trúng vào ngực của Đổng Đại Ngưu, một âm thanh vô cùng lớn phát ra, khiến cho những người không bị trúng một quyền này cũng rõ ràng cảm nhận được uy lực ẩn chứa của nó.
Ngực của Đổng Đại Ngưu nhất thời bị lõm vào trong, đầu óc hắn hoảng hốt, sự đau đớn bất ngờ ập đến, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Long Thiên lùi lại về sau nói: "Bẩn quá, ám khí này đúng là dùng mà không biết xấu hổ".
Quyền thứ hai đúng lúc mà tới, chính xác trúng ngay vào phần bụng của Đổng Đại Ngưu, quyền này còn mạnh mẽ hơn một quyền lúc nãy của Đổng Đại Ngưu, Đổng Đại Ngưu như con diều mất dây, cả người bay về phía sau, đụng trúng vào Hứa Văn.
Đám Vương Manh Manh đều ngây người, một giây trước bọn họ còn tưởng rằng hôm nay xem như ngày tàn rồi, không ngờ bây giờ lại lật ngược tình thế, Long Thiên trực tiếp miểu sát đối phương, gã này rốt cuộc là quái vật gì chứ?
Hứa Văn bị Đổng Đại Ngưu đè lên, gần như đau đến mức ngất đi, gã có nằm mơ cũng không ngờ được, cao thủ mà mình mời đến lại bị người ta đánh bay đi, vở kịch không phải như thế này mới đúng chứ.
Đổng Đại Ngưu vật lộn dưới đất một lúc, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt thản nhiên của Long Thiên, nghiến răng nói: "Mày cũng là võ giả sao?"
Long Thiên vẫn ngạo nghễ đứng tại chỗ, nở một nụ cười làm lộ hàm răng trắng sáng nói: "Mày thấy tao có giống không?"
Đổng Đại Ngưu ảo não, vừa ăn hai chưởng xong bụng và ngực của hắn ta đau đến không thở được, e rằng nội thương là nhẹ nhất rồi, hiểu rõ mình không có tỉ lệ thắng, chỉ là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi mà sao có thể đạt được đến cảnh giới này của võ giả chứ, người này chính là nhân tài trong hàng ngàn người mới có một, mình đen đủi cỡ nào mới gặp phải chứ?
Đổng Đại Ngưu dữ tợn lườm Hứa Văn mặt đã cắt không còn giọt máu một cái, sau đó cúi đầu hèn nhát nói: "Người anh em, à không, tiền bối, chuyện này là do Đồng Đại Ngưu tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin tiền bối tha lỗi".
Vừa nãy vẫn còn khí khái tiên phong cốt đạo mà giờ đã như chó cúp đuôi, khiến Vương Manh Manh không nhịn nổi mà nói móc một câu: "Không phải vẫn còn muốn trói tôi bắt về sao, mau lên đi, bổn cô nương đây đã khoanh tay chịu trói rồi đó".
"Vương Manh Manh, cô đừng có khoa trương", Hứa Văn cũng là một kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn cho rằng vừa nãy chỉ là ăn may mà thôi, gã giống như một tên ngu gào lên: "Lão Đổng, ông mau giết tên khốn này đi!"
Giết mày thì có, Đổng Đại Ngưu thầm chửi trong lòng, tên ngốc này vẫn chưa nhìn ra được cục diện sao, mình đã xin đối phương hi vọng có thể tha cho một con đường sống mà gã thì hay rồi, còn thêm dầu vào lửa, đúng là một tên phế vật, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn hại chết thôi.
"Tiền bối, hẹn hôm khác gặp nhé", Đổng Đại Ngưu nín nghẹn cố gắng diễn kịch nói một câu rồi ôm vết thương vội vàng muốn rời đi.
Hứa Văn vẫn đứng đó gào thét, khăng khăng không chịu đi, Long Thiên ngoáy tai có hơi mất kiên nhẫn nói: "Cái gì Ngưu ấy nhỉ, mày đợi chút đã".
Đổng Đại Ngưu giật thót tim, vội vàng dừng bước.
"Muốn đi?", Long Thiên hỏi.
Đổng Đại Ngưu vội vã gật đầu, Long Thiên nhìn Hứa Văn nói: "Hoặc là giờ mày phế hai cánh tay của tên khốn này, hoặc là tao phế hai cánh tay của mày, mày tự chọn đi".
Đổng Đại Ngưu nhìn Hứa Văn, rồi lại nhìn Long Thiên, cuối cùng từ từ đi tới nói: "Cậu chủ, giết đồng bọn chứ không giết mình, đừng trách tôi!"
Dứt lời, Đổng Đại Ngưu không do dự gì kéo tay trái của Hứa Văn lên dùng lực vặn gãy, Hứa Văn đau đớn la hét: "Đổng Đại Ngưu, mày dám phế tay tao sao, tao sẽ bảo ông tao giết chết mày, còn cả tên khốn Long Thiên kia, chúng mày đều sẽ chết không được yên!"
Đổng Đại Ngưu giả vờ như không nghe thấy, cương quyết kéo tay phải của Hứa Văn lên, đại khái là tái diễn lại, Hứa Văn khóc ròng, hai cánh tay buông thõng xuống đất, phỏng chừng sau này sẽ không còn được linh hoạt nữa, con người này là một tên hèn hạ, phải ăn vài trận làm bài học mới được, một đôi tay coi như là món quà tặng cho gã.
"Tiền bối...", Đổng Đại Ngưu quay lại cẩn thận gọi.
"Vặn răng của nó, tao ghét nhất là người đẹp trai hơn tao, miệng lưỡi còn ti tiện hơn tao", Long Thiên móc trong túi ra bao thuốc, tự châm cho mình một điếu, rồi vứt cho Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách đang đứng ngây ngốc mỗi người một điếu, hai người vội vàng nhận thuốc, nhưng không dám hút ngay.
Đổng Đại Ngưu có chút tủi thân, cao thủ người ta đều nói lời là giữ lấy lời, làm gì có ai lật lọng ngay tức thời như hắn chứ, đúng là không đáng mặt cao thủ, trong lòng Đổng Đại Ngưu thấy rất tủi, nhưng vẫn làm, đánh ra một quyền khiến Hứa Văn đang đứng chửi bới chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô hô, răng đều rụng cả ra, không những trở thành kẻ tàn phế mà còn bị hủy dung nhan nữa.
Long Thiên rít một hơi thuốc, rất hài lòng gật đầu nói: "Cút".
Đổng Đại Ngưu như thấy đại dịch sắp đến, vội vàng lôi theo cậu chủ nhà mình chạy mất dạng, không dám dừng lại dù chỉ một bước, ông ta đã quyết định rồi, sau chuyện này sẽ không ở lại Bắc Hải nữa, ở đây quá nguy hiểm rồi, tùy tiện cũng có thể gặp phải một cao thủ cấp cao, loại tiểu tốt như ông ta sao có thể lăn lộn ở đây được chứ?
Sau khi hai người đi xa, Long Thiên mới đi đến chỗ Vương Manh Manh nói: "Cô thu dọn đi, tôi đưa cô tới trường".
"Vâng... được", Vương Manh Manh không biết nói gì, Long Thiên khi nãy đã khiến cô ta kinh hãi, cô ta đột nhiên phát hiện ra anh thực ra trông cũng khá đẹp trai.
Vương Manh Manh có thể giữ được bình tĩnh, nhưng những người khác thì không, Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách coi như đã tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn Long Thiên đều đầy sự kính sợ, Hạ Thiên vẻ mặt tò mò, nhưng người hưng phấn nhất phải kể đến Hạ Tuyết, cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay của Long Thiên nói: "Anh Thiên, anh có bạn gái chưa?"
"Tôi là anh rể của Manh Manh, cô nói xem tôi đã có bạn gái chưa?", Long Thiên cười khổ trả lời.
"Vậy anh có ngại việc đổi người khác không?"
"Ngại".
"Vậy anh có muốn có thêm một người khác không?"
"... Em gái nhỏ, đừng quá kích động thế chứ".
"Đây là QQ, wechat và cả số điện thoại của em".
"Khoan đã, cô nghe tôi nói đã".
"Anh mau kết bạn với em đi, em không ngại làm tiểu tam đâu".
Long Thiên bị đẩy lùi về sau một cái chỉ biết dở khóc dở cười.
Quả ớt nhỏ đứng bên cạnh cũng có chút dở khóc dở cười nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại.
Tin nhắn là do Hoàng Đông Lâm vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô ta gửi đến, tin nhắn chỉ có năm chữ: "Cô chủ, tôi từ chức!"
Bình luận facebook