-
Chương 91-95
Chương 91: Đập ruồi muỗi
Dường như Vương Lệ Trân chưa bao giờ chủ động tìm Long Thiên, tính luôn cả lần họp hội bạn học, nếu Diệp Yêu Tinh không gửi tin nhắn cho anh thì có lẽ anh cũng chẳng có cơ hội chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân. Vì thế sau bữa cơm trưa xong trở lại phòng làm việc chuẩn bị nghỉ ngơi, thì việc nhận được tin nhắn của Vương Lệ Trân khiến Long Thiên không hề vui vẻ mà còn nhíu mày.
“Chiều nay theo tôi đi tham gia cuộc họp”.
Tin nhắn vẫn ngắn gọn như trước, hơn nữa còn nghe như mệnh lệnh, cực kì thích hợp với tác phong mạnh mẽ ép người của Vương Lệ Trân, tất nhiên đó không phải là trọng điểm, vấn đề là cô nhóc đó lại chủ động muốn đi cùng anh, chẳng lẽ trong cuộc họp đó có gì nguy hiểm ư.
“Mấy giờ?”, Long Thiên suy nghĩ cả buổi trời rồi trả lời hai chữ ngắn gọn.
“Ba giờ, anh làm tài xế”.
Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, Long Thiên trả lời: “Tuân lệnh vợ”.
Vương Lệ Trân không trả lời tin nhắn nữa, cô đã tiếp nhận được sự thật là mặt Long Thiên rất dày rồi, việc nhận những tin nhắn cợt nhả đã trở thành cơm bữa với cô trong mấy ngày nay, hồi đầu cô còn mắng lại vài câu, sau đó nhận ra Long Thiên sẽ chẳng bao giờ thay đổi, hơn nữa cô càng mắng thì tên khốn đó lại càng vui nên Vương Lệ Trân đã rút kinh nghiệm, chỉ cần anh không gọi cô như thế trước mặt mọi người là được.
Xế chiều hôm đó Long Thiên đến phòng làm việc của Liêu Hồng để xin phép, ông ta khá là xa cách với Long Thiên, nói không chừng vẫn còn bực bội về chuyện anh tham ô một triệu, giọng điệu khó chịu, châm chọc rồi lại khiêu khích, cái gì mà cậu chủ không cần phải xin phép, cậu thích thì làm còn không thích thì nghỉ thôi. Long Thiên vặn lại luôn, anh nói chúng ta có nên tiến hành nghiên cứu học thuật thêm lần nữa không nhỉ, gần đây anh có khá nhiều tư tưởng mới mẻ về mặt quản lý nhân lực, hơn nữa lần này chúng ta có thể trao đổi bằng năm loại ngôn ngữ.
Điều này khiến Liêu Hồng nhớ lại màn thể hiện hết sức biến thái lúc anh đến phỏng vấn, tới giờ mặt ông ta vẫn còn đau. Ông ta phùng mang trợn mắt bảo Long Thiên lượn ra chỗ khác chơi, Long Thiên vui vẻ hớn hở ra khỏi phòng làm việc, này thì nói móc nói xiên các kiểu, tôi không làm gì được ông chắc.
Trước khi xuống lầu Long Thiên gửi cho Vương Lệ Trân một tin nhắn, nói anh sẽ chờ ở quán cà phê đầu đường để người ta không nói ra nói vào, Long Thiên luôn làm rất tốt khoản này, anh cũng không quan tâm việc tất cả người trong công ty biết anh là chồng Vương Lệ Trân nhưng anh vẫn chọn tôn trọng vợ mình.
Ba phút sau, Vương Lệ Trân mang đôi giày cao gót xuất hiện ở đầu đường, vẫn là dáng vẻ đầy tự tin, duyên dáng và thời thượng. Đằng sau là Mộc Tiểu Nhã cùng với cả chồng tài liệu, bộ đôi thiên nga và vịt con xấu xí điển hình. Anh không nói Mộc Tiểu Nhã xấu, trên thực tế nếu xét về gương mặt thì Mộc Tiểu Nhã còn nhỉnh hơn về tuổi tác, nét đẹp của tuổi thanh xuân đủ để kha khá đàn ông phải bỏ mặc sống chết vì cô ta. Nhưng đứng phía Vương Lệ Trân rực rỡ chói mắt thì sự khác biệt và đối lập nhau rất rõ ràng, có thể nói là thua xa vạn dặm.
Long Thiên nghĩ có Mộc Tiểu Nhã theo thế này thì hẳn là liên quan đến công việc, Vương Lệ Trân ngồi ở khoang sau, Mộc Tiểu Nhã định ngồi bên ghế phụ lái nhưng cảm thấy không ổn lắm nên đành phải dè dặt ngồi bên cạnh Vương Lệ Trân, lén nháy mắt với Long Thiên, cực kì đáng yêu.
Long Thiên dập tắt điếu thuốc hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Sân Golf Thiên Sơn”, Vương Lệ Trân trả lời.
“Đi đánh golf à? Trò đó chỉ thích hợp với phụ nữ, anh đi theo để làm gì? Còn không bằng đi bắn cung, nghe có vẻ đàn ông hơn”, Long Thiên khinh bỉ nói.
Vương Lệ Trân hừ lạnh: “Tại sao tài xế lái xe lại lắm mồm thế nhỉ, anh không muốn thì xuống xe đi”.
“Cái gì, thích mạnh miệng đúng không?”, Long Thiên cũng thấy khó chịu, ông đây là một Bạch Diêm Vương của Quỷ Môn, chạy tới đây làm tài xế cho em thì thôi đi, còn phải nghe mấy lời châm chọc mỉa mai của em nữa, anh xin phép không hầu.
Tính Vương Lệ Trân là thế, thích ăn mềm không ăn cứng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Mộc Tiểu Nhã, gọi điện thoại kêu tài xế tới, tập đoàn chúng ta cũng chẳng có gì đâu nhưng tài xế thì nhiều lắm”.
Long Thiên hừ lạnh, nói: “Gọi đi, em gọi người nào tới anh sẽ đánh người đó, em gọi hai người tới anh đánh luôn cả hai”.
“Long Thiên, anh bị điên hả?”
“Vương Lệ Trân, em có thuốc không?”
Thấy cảnh tượng khẩu chiến đã diễn ra vô số lần ở nhà lại sắp lên sóng và chuẩn bị chuyển sang đánh nhau, Mộc Tiểu Nhã bị kẹp ở giữa đành phải bất đắc dĩ nói: “Anh Thiên, chủ tịch đang có tâm trạng không tốt thôi, anh đừng giận chị ấy làm gì”.
Những lời đó khiến Vương Lệ Trân trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Nhã, con bé này càng ngày càng quá quắt. Mộc Tiểu Nhã bị trừng nên sợ, thè lưỡi không dám lộ mặt ra nữa. Long Thiên bèn lên tiếng: “Nể mặt Tiểu Nhã nên anh không chấp nhặt với em đấy”.
“Không cần, nếu anh không thích thì cứ xuống xe đi”, Vương Lệ Trân tức giận nói, lại còn nể mặt Mộc Tiểu Nhã nữa, tôi là cấp trên trực tiếp của hai người, làm ơn phân biệt cho rõ trật tự trên dưới đi!
Long Thiên không đáp lời, có trời mới biết hôm nay Vương Lệ Trân uống nhầm thuốc gì, tính tình nóng nảy như lửa, cứ cãi nhau thế này chắc Long Thiên sẽ xuống xe thật. Cái gì cũng có mức độ của nó, một vừa hai phải thôi, vượt quá thì sẽ là tự rước lấy nhục.
Long Thiên hết sức tập trung lái xe, tất nhiên anh cũng sẽ để ý xem rốt cuộc nguyên nhân gì đã khiến Vương Lệ Trân tức giận đến thế. Trong đoạn đối thoại của Vương Lệ Trân và Mộc Tiểu Nhã, Long Thiên đã nghe được rằng có lẽ lần này là một đợt nhắm vào tập đoàn Vương Thị hòng bức vua thoái vị. Có tổng cộng hơn mười công ty dược quy mô lớn bắt tay với nhau để yêu cầu tập đoàn Vương Thị giảm giá cung ứng dược cho họ xuống 20%, thuốc là dòng sản phẩm ít lời nhưng tiêu thụ mạnh, nhất là với công ty cung ứng, trên thị trường bán một hộp thuốc cảm viên con nhộng khoảng hơn ba mươi đồng, giá nhập hàng chỉ cần bảy tám đồng thôi, vậy mà họ còn phải giảm xuống 20% giá nữa thì không đủ để bù lại vốn.
Nghe Mộc Tiểu Nhã báo cáo danh sách các công ty, sắc mặt Vương Lệ Trân ngày càng tệ, cô cười lạnh nói: “Chắc là công ty dược phẩm Tần Thị đã cho bọn họ cái gan đó, đánh vào giá tiền, Tần Tung Hoành học được cái trò hại người không lợi mình này vậy? Ha ha, tranh thủ lúc bố tôi không có ở đây để bắt nạt một đứa con gái như tôi ư?”
“Chủ tịch, thái độ của bọn họ kiên quyết lắm, chúng ta cứ để yên như vậy thì liệu có ổn không?”, Mộc Tiểu Nhã lo lắng nói, cô ta sợ nhất chính là tình huống hơn mười ông chủ doanh nghiệp bắt tay với nhau để đối phó Vương Lệ Trân, tới lúc đó dù cô có mạnh mẽ thế nào cũng không thể đỡ nổi.
Sắc mặt Vương Lệ Trân khá là âm u nói: “Một đám ô hợp thì có thể tạo ra được sóng gió gì, tôi sẽ đến gặp bọn họ để xem thử có phải tất cả đều đứng về phía Tần Tung Hoành hay không, nếu là thật thì tôi cũng thua tâm phục khẩu phục”.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu, không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy Vương Lệ Trân như thế này thì cô ta luôn cảm thấy hơi lo lắng.
Chương 92: Đập con ruồi mà thôi
Chiếc xe dừng ở sân Golf Thiên Sơn, không hổ là chỗ của người nhiều tiền, chỉ riêng số lượng những chiếc xe sang đỗ trong bãi đã đủ để mở một cuộc triển lãm xe rồi.
Các nhân vật của công ty dược phẩm nổi tiếng hàng đầu như công ty dược phẩm Thiên Sơn, Hoằng Hưng và Thiên Kỷ đều tập trung ở sân Golf Thiên Sơn, họ đều ăn mặc rất giản dị, hầu hết đều mặc sơ mi POLO cùng với áo khoác ngoài.
Khi bước vào trong sân bóng và bắt gặp mấy người này, bộ vest của Long Thiên có phần chơi trội, có vài người hừ mũi khinh thường, dường như mặc định anh giống mấy kẻ quê mùa chưa từng tới sân golf bao giờ, còn bộ đồ công sở của Vương Lệ Trân và Mộc Tiểu Nhã không khiến người ta cảm thấy kì cục, là vì nhiều người đến đây cũng thường có thư ký ăn mặc kiểu vậy đi cùng.
Bọn họ nhìn thấy Vương Lệ Trân thì cũng không chủ động tới chào hỏi, có thể nói là do cuộc họp này khá đột ngột, hơn nữa lại là bên Vương Lệ Trân đề xuất, cho nên chỉ chú tâm chơi golf, trong đó một số người tỏ ra lạnh nhạt với ý kiến của cô, có thể không một công ty dược phẩm nào dám thờ ơ với tập đoàn Vương Thị hàng đầu thế giới, nhưng nếu là mười mấy công ty liên kết lại với nhau thì khí thế sẽ khác biệt.
Vương Lệ Trân không hề lo lắng gấp gáp, sau khi bảo Mộc Tiểu Nhã tìm chỗ ngồi xuống, cũng không tiến lên chào hỏi, cô gọi một ly café, một người đàn ông thô kệch như Long Thiên trước giờ không thích mấy chỗ ra vẻ thượng đẳng tao nhã như thế này, vừa đặt mông xuống liền cảm thấy choáng váng, may là có hai người đẹp trước mặt để ngắm, nếu không chắc anh không trụ nổi thêm một giây nào nữa.
Đây chắc là di truyền từ Long Thiên Tượng, ông ấy có khi còn là ông tổ thô kệch cơ, có lần ông ấy mặc quần đùi đi biển cộng với áo may ô mà đòi chạy vào sân golf trải nghiệm cách sống của người có tiền, kết quả là bị bảo vệ ngăn lại một cách thê thảm, Long Thiên Tượng chân đi dép lê, đứng ở cổng tranh cãi với bảo vệ cả nửa ngày trời, dù ông ấy đã nói rất tử tế rồi nhưng đối phương vẫn không chịu cho qua, còn mắng vài câu, sau cùng chửi ông ấy là đồ ngu.
Long Thiên Tượng nheo mắt một cái, liền kêu người lái xe tông thẳng vào cổng, sau đó lấy ra 100 triệu tiền mặt, mua đứt cái sân golf đó luôn, người phụ trách sân golf thấy vậy thì sợ vãi tè ra quần, tên bảo vệ cả đời chưa được thấy nhiều tiền mặt như vậy, muốn điên luôn.
Đại diện của mười mấy công ty dược phẩm thong thả đi tới, trông khí thế của tên đi trước tiên như kiểu đang dẫn đầu các đồng chí cách mạng không bằng. Ông ta tên là Đông Cường, 55 tuổi, là một trong những lãnh đạo cấp cao của công ty dược phẩm Hoằng Hưng, cũng là một người có máu mặt trong ngành, lần này đều do một tay ông ta liên kết các công ty lại để tạo phản.
Vương Lệ Trân vẫn chỉ ngồi yên uống café, không hề bị khí thế của đối phương áp đảo, có thể một phần do vị trí, Đông Cường cùng với đám người đứng trước mặt cô, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân.
Long Thiên thầm tán thưởng trong lòng, Vương Lệ Trân lúc này thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
“Lệ Trân đến rồi à, không đánh vài đường ư?”, đây không phải lần đầu tiên Đông Cường nói chuyện với Vương Lệ Trân, ông ta biết rõ cô rất kiêu ngạo, trong lòng suy tính gì không biết được, nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười.
Vương Lệ Trân đứng dậy: “Chú Cường, chú làm thế này hình như không đúng cho lắm?”
Đông Cường đã chuẩn bị sẵn với sự tra hỏi của Vương Lệ Trân, tính nhẫn nhịn được rèn luyện qua bao năm trên thương trường cuối cùng cũng có chỗ để thể hiện, ông ta vẫn trưng vẻ mặt vô tội, cười nói: “Chỗ nào không đúng chứ, chúng ta làm ăn có chữ tín, hơn nữa cũng đâu phải riêng công ty chú không vừa ý với giá thành bên cháu, Lệ Trân à, cháu nghĩ oan cho chú rồi”.
Vương Lệ Trân nhìn quanh một lượt, ai nấy đều mang vẻ mặt thấy người khác gặp nạn mà vui mừng, bọn họ đang chờ xem cô sẽ ứng biến ra sao. Đây đều là những tên cáo già lăn lội trên thương trường nhiều năm, bình thường Vương Lệ Trân kiêu ngạo như nào bọn họ vẫn cố nhịn, nhưng thân là đàn ông, bọn họ nhẫn nhịn không có nghĩa là cam chịu việc mình kém cỏi hơn một người phụ nữ, một khi cô rơi vào thế khó, bọn họ sẽ không ngại mà ném đá xuống giếng, hơn nữa độ ác độc không thua kém bất kỳ ai.
“Tần Tung Hoành đâu rồi? Dám đâm sau lưng mà không dám đứng ra trước mặt ư?”, Vương Lệ Trân vừa cất lời đã đâm thẳng vào người khác, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Cả mặt Đông Cường sượng trân, mặc dù đây là chuyện mà ai cũng hiểu rõ, nhưng Vương Lệ Trân đừng nói huỵch toẹt ra thế chứ, ông ta cười nói: “Lệ Trân à, hôm nay cháu đến chắc để gặp bọn chú nhỉ, nếu muốn tìm cậu chủ Tần thì cháu nên đến công ty dược phẩm Tần Thị mới phải”.
Đông Cường cũng không hề yếu thế mà phản kích lại Vương Lệ Trân một cách gay gắt.
“Cháu sẽ tìm, nhưng không phải bây giờ, nếu như hắn ta ở đây thì càng tốt, đỡ mất công”, Vương Lệ Trân nói với Đông Cường: “Chú Cường, nói điều kiện của mấy người đi”.
Đông Cường đáp: “Đơn giản lắm, giảm 20% giá thành, nếu cháu đồng ý thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác”.
“Vương Lệ Trân, cô cứ coi như đây là thông điệp cuối cùng cũng được, nếu như cô không chấp nhận, chúng ta không cần bàn bạc gì thêm nữa, cũng mong cô đừng quấy rầy mọi người chơi golf”.
“Vương Lệ Trân, nói một câu khó nghe, cô kiếm của bọn tôi bao nhiêu tiền như thế, sao nhất định cắn chặt không buông chỗ lợi nhuận ít ỏi này? Bọn tôi ở đây là do nể mặt anh Cường, tốt nhất là đừng lãng phí thì giờ”.
“Công ty dược phẩm Tần Thị cũng đã giảm xuống 20%, chúng tôi vì nể mặt Vương Chấn Đào nên mới hợp tác với cô, cô nên trân trọng cơ hội này mới phải, đừng có tham nhỏ mất lớn, nếu cô không làm nổi thì gọi bố cô ra bàn chuyện với chúng tôi đi”.
Đám người đứng sau nhao nhao hùa theo lời của Đông Cường.
Đông Cường ngạo mạn nói: “Lệ Trân, cháu cũng nghe thấy rồi đó, mọi người đều có ý kiến như nhau, nếu cháu không giảm giá, e là chúng ta chẳng còn cách nào tiếp tục hợp tác, giả sử mười mấy công ty dược phẩm đều chấm dứt hợp tác, vậy chắc cháu cũng đoán được kết cục của tập đoàn Vương Thị chứ nhỉ? Không đến mức phá sản, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn, thế nên chú khuyên cháu suy nghĩ cho kỹ vào!”
Cảnh mà Mộc Tiểu Nhã lo sợ nhất cũng đến rồi.
Bốn phía là địch, Vương Lệ Trân đơn độc ở giữa không ai giúp đỡ.
Rầm!
Long Thiên đột nhiên đấm mạnh lên bàn, chiếc bàn không vỡ vụn ra mà lún hẳn xuống đất, không khí lập tức trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía người thanh niên có vẻ ngoài xấu xí này.
Long Thiên đưa ánh mắt sắc như dao nhìn qua một lượt, sau đó lại cười ngờ nghệch: “Ngại quá, tôi đập con ruồi mà thôi, mọi người tiếp tục đi”.
Chương 93: Một gậy vào lỗ
Long Thiên biết cách xử lý của Vương Lệ Trân có tác dụng nhất định cho cô, cho nên khi mọi người đang công kích Vương Lệ Trân, Long Thiên cuối cùng đã hiểu rõ vị trí của mình hôm nay. Anh vừa không biết đánh golf lại càng không hiểu chuyện kinh doanh, cũng chỉ có thân thủ là êm xuôi nhất, vậy Vương Lệ Trân đưa anh tới chẳng phải để tạo uy thế với đám người kia sao?
Một chưởng của Long Thiên không đánh vỡ mặt bàn, cũng không quá đột ngột và bất lịch sự, nhưng chiếc bàn sập xuống đất cũng đủ khiến đám ông chủ bình thường chỉ sống trong nhung lụa kia phải mở mang tầm mắt, cộng thêm câu nói đó lại càng khiến tất cả chấn động.
Đập một con ruồi, câu nói rất có ngụ ý, mấy lão hồ ly như đám Đông Cường đã lăn lộn trên thương trường bao năm nay rồi lẽ nào lại không hiểu ý tứ trong câu nói này của Long Thiên sao. Anh đang ví von bọn họ chỉ như đám ruồi bọ, nếu như cứ tiếp tục vo ve thì anh cũng không ngại giáng một chưởng này lên người họ.
Bọn họ lúc này mới nhìn chằm chằm vào người thanh niên nãy giờ luôn im lặng, chỉ nhìn bên ngoài thôi thì cũng không thể nhìn ra được có thực lực gì, không giống như giới thượng lưu. Anh mặc một bộ âu phục chẳng ra làm sao, toàn thân đều toát ra vẻ côn đồ lưu manh, khả năng tám chín mười phần là bảo vệ do Vương Lệ Trân thuê về thôi, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống như những bảo vệ chuyên nghiệp. Bắc Hải có rất nhiều cộng sự hay được người ta nhắc đến, ví dụ như Tần Tung Hoàng và Ảnh Tử, Lữ mập và Hoàng Đông Lâm, đây đều là những tổ hợp rất thú vị. Chỉ là bọn họ thật sự không biết người đàn ông xuất hiện bên cạnh Vương Lệ Trân kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào.
Long Thiên thổi con ruồi đã chết bẹp dí trên tay, sau đó vẫn giữ nụ cười ngây ngô vô hại, có điều ánh mắc sắc bén lại quét trên gương mặt từng người.
Long Thiên ra tay như vậy nhưng Vương Lệ Trân cũng không trách mắng anh bất lịch sự, ngược lại còn cảm thấy an tâm vì có người đàn ông như vậy ở bên cạnh mình, giống như cho dù trời có sập xuống thì người con gái yếu đuối như cô cũng không phải chống đỡ nữa. Sự bất an ban đầu của Vương Lệ Trân hoàn toàn tan biến và thay thế bằng sự tự tin ung dung, Mộc Tiểu Nhã đã thấy Vương Lệ Trân của ngày trước trở về rồi, cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vương Lệ Trân lấy lại cơ trên, không thèm nhìn Đông Cường nói: "Thật sự không còn đường để quay đầu sao?"
Giọng điệu của Vương Lệ Trân vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không vì đám người này gây sức ép mà nhe nanh giơ vuốt, hôm nay cô tới đây kỳ thực chỉ muốn có một câu trả lời mà thôi, dù sao đều là những đối tác đã hợp tác lâu năm, nếu thật sự phải trở mặt với nhau thì cô cũng hi vọng có thể giải quyết một cách hòa bình.
Đông Cường có chút ngạc nhiên với thái độ của Vương Lệ Trân, như những gì ông ta nói, nếu như hơn chục cửa hàng thuốc bản địa quy mô lớn rời bỏ tập đoàn Vương Thị, thì tương đương với cắt đứt một phần ba vốn của tập đoàn Vương Thị. Việc này đã đến bước đả thương đến tận xương tủy rồi, mà đối phương thì lại tỏ thái độ bình thản như không, trừ phi là muốn giành lại quyền chủ đạo từ đầu. Nghĩ đến đây, Đông Cường quyết tâm gật đầu nói: "Lệ Trân, hôm nay bọn chú tới không phải để thương lượng với cháu, mà là để thông báo cho cháu biết".
Đối phương muốn giành lại quyền chủ đạo, Đông Cường càng không muốn nhượng bộ, ông ta không tin Vương Lệ Trân thật sự không sao cả, chẳng qua đó chỉ là một chút thủ đoạn kết giao của người làm ăn mà thôi. Hơn nữa, bọn họ bây giờ đã có chỗ dựa rồi, cho dù Vương Lệ Trân không hợp tác với họ thì họ vẫn còn các kênh nhập hàng khác, đối với những công ty nhà thuốc này mà nói thì ai có thể khiến họ kiếm được tiền thì người đó chính là ông chủ tốt, nghĩa khí hay không nghĩa khí, đê tiện hay không đê tiện chẳng có ý nghĩa gì với người làm ăn cả.
Vả lại mặc dù công ty dược phẩm Tần Thị không bằng Vương Thị, nhưng cũng là doanh nghiệp lớn số một số hai trong ngành, những năm nay vẫn luôn cạnh tranh gay gắt vị trí số một ở Bắc Hải với Vương Thị. Những công ty kinh doanh nhà thuốc quy mô lớn như Đông Cường đương nhiên là đối tượng để họ tranh giành, đối với tập đoàn Vương Thị mà nói, hơn mười nhà thuốc quy mô lớn bỏ đi gần như là một nhát công kích trí mạng, thậm chí có thể nói với sức mạnh của hơn mười nhà thuốc này, công ty dược phẩm Tần Thị hoàn toàn có thể đè đầu được tập đoàn Vương Thị.
Cho nên Đông Cường tự tin Vương Lệ Trân sẽ thua không ngóc đầu lên được, từ trước đến nay ông ta vẫn là một người làm ăn rất xảo quyệt, trừ khi nắm chắc hơn tám mươi phần trăm, nếu không thì hôm nay sẽ không có màn kịch bức vua thoái vị này.
Mọi người đều đang đợi câu trả lời của Vương Lệ Trân, vô hình chung có chút đảo lộn, vốn dĩ cục diện trong tưởng tượng của bọn họ không phải như thế này, mà lẽ ra phải là Vương Lệ Trân đến cầu xin bọn họ mới đúng. Thế nào mà giờ lại như bọn họ đang cầu xin Vương Lệ Trân đưa ra quyết định vậy?
Vương Lệ Trân dần lấy lại thế thượng phong ban đầu chậm rãi ung dung uống một ngụm cà phê, sau đó lạnh lùng nói: "Các người có thể đi rồi".
Trực tiếp thông báo đuổi khách, đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ được đến.
Hơn mười lãnh đạo cấp cao ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm của Đông Cường lại càng giống như ăn phải phân, bọn họ đã dự liệu tất cả các trường hợp, nhưng duy nhất chỉ có không ngờ được thái độ của đối phương lại bình chân như vại thế này, thậm chí có thể nói là có chút coi thường.
"Lệ Trân, cháu chắc chứ?", Đông Cường mãi mới có chút phản ứng không ghìm lại được hỏi.
Vương Lệ Trân đứng lên, cũng không thèm nhìn Đông Cường, mà nhìn Long Thiên hỏi: "Anh có biết đánh golf không?"
Long Thiên thật thà lắc đầu nói: "Không biết, nhưng có thể học".
Vương Lệ Trân nhìn Mộc Tiểu Nhã nói: "Tiểu Nhã, cô đi kiếm mấy bộ đồ thể thao đi, ba chúng ta đánh vài cọc".
Mộc Tiểu Nhã lập tức gật đầu đi làm, ba người rất phối hợp, hoàn toàn không để ý đến đám người Đông Cường.
Đám người Đông Cường đi không được mà ở lại cũng chẳng xong, buổi đàm phán ngày hôm nay đã hoàn toàn đi vào thế hạ phong, mặc dù kết quả không chênh lệch với tưởng tượng của họ bao nhiêu, nhưng thái độ này của đối phương thì quả thật là hoàn toàn trái ngược.
"Cháu sẽ phải hối hận".
Đông Cường buông một câu rồi thảm hại kéo đám người rời đi, lúc rời đi không còn được hăng hái hăm hở như lúc tới nữa, đoán chừng trong lòng đang âm thầm dấy lên ngờ vực. Thái độ của Vương Lệ Trân cứng rắn như vậy, lẽ nào có ẩn tình gì. Hơn nữa hôm nay đã bức ép như vậy liệu sau này đối phương có ghi hận tính sổ không, lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, mặc dù bọn họ đã đứng chung thuyền rồi, nhưng khó tránh khỏi sau này tập đoàn Vương Thị sẽ có hành động mang tính trả thù.
Sau khi đám lãnh đạo cấp cao của công ty nhà thuốc rời đi, Long Thiên mới hỏi: "Có cần anh đi dạy dỗ cho mấy tên già đó không, chuyện khiến người khác khuất phục là sở trường của anh đó".
Chương 94: Một gậy vào lỗ
Mặc dù Vương Lệ Trân không thể hiện sự sợ hãi, nhưng Long Thiên hiểu rõ, thật ra cô rất muốn thuyết phục những người này, nếu không thì cũng sẽ không đến. Giờ đổ bể rồi nên Long Thiên cũng sợ Vương Lệ Trân sẽ mất tinh thần.
Vương Lệ Trân lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi chỉ tới để xác nhận một chút, chỉ là làm ăn thôi mà không cần thiết phải phạm tội".
"Vậy có thể vượt qua được chuyện này không?", Long Thiên hỏi, anh không hiểu rõ chuyện kinh doanh, cho nên cũng không hiểu sự quay lưng của hơn mười nhà thuốc quy mô lớn này gây ra những đả kích lớn thế nào với tập đoàn Vương Thị.
Vương Lệ Trân nói: "Coi như là bị thương vào tận xương cốt đi, có điều đây có thể cũng là một sự khởi đầu mới, tới đây là một trận chiến lâu dài, để xem tôi và Tần Tung Hoành ai mới là người không thể chống đỡ được. Tôi mất đi kênh tiêu thụ, hắn buôn bán thua lỗ, nói cho cùng thì cũng chỉ là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi thôi".
"Tên Tần Tung Hoành đó rốt cuộc có lai lịch thế nào, hình như ai cũng có bộ dạng rất ngưỡng mộ khi nhắc đến hắn, hắn giỏi vậy sao?", Long Thiên tò mò hỏi.
Vương Lệ Trân vui vẻ nói: "Bắc Hải Tam Tú, một người là Tưởng Chung Dục, thiên tài chứng khoán, được ca tụng là Buffett phiên bản trẻ tuổi, là quái vật đã tạo ra lợi nhuận hai trăm phần trăm trên thị trường chứng khoán liên tục trong một tháng. Người thứ hai là Trương Tử Thành, mười bốn tuổi đã tạo ra một APP kết bạn có lợi nhuận một triệu nhân dân tệ, mười tám tuổi thành lập viện khoa học công nghệ Sao Chổi có trị giá một tỷ nhân dân tệ, hai mươi tuổi đã có bài tự truyện cá nhân đăng trên tạp chí Ngôi Sao Tương Lai, điều quan trọng nhất là tay trắng dựng nên cơ đồ. Người cuối cùng chính là Tần Tung Hoành, anh thấy người có thể so sánh ngang bằng với hai quái vật kia thì có chỗ nào yếu kém không?"
Long Thiên khịt mũi coi thường, kiếm được nhiều tiền thì có gì ghê gớm, cho bọn họ một nhát súng thì có dám đối đầu với anh không?
Đây là lí do vì sao Long Thiên Tượng nói Long Thiên không phù hợp làm kinh doanh, nguyên nhân là bởi vì lối tư duy vấn đề của anh mãi mãi rất đơn giản, không phục thì đánh, cách này mặc dù ngang ngược nhưng lại rất có hiệu quả. Đối diện với võ lực tuyệt đối, mưu kế gì đó rõ ràng chỉ là điều thừa thãi.
Hai mươi phút sau, Vương Lệ Trân và Mộc Tiểu Nhã thay đồ xong, Vương Lệ Trân mặc một bộ đồ thể thao lại càng toát lên hơi thở thanh xuân, cởi bỏ lớp ngụy trang xuống thì cũng rất đáng yêu, khiến Long Thiên vui tai vui mắt.
Mặc dù Long Thiên sinh ra trong nhung lụa, nhưng không phải thế mà tư chất vận động của anh kém cỏi. Hỡn nữa đã từng tải qua huấn luyện của Quỷ Môn, bất luận là súng ống, phóng dao hay là bắn súng, anh đều thể hiện tốc độ trưởng thành đủ khiến người khác ở Quỷ Môn phải há miệng. Cho nên cú đánh đầu tiên hơi lắt léo của Long Thiên đã khiến Vương Lệ Trân cảm nhận được tính bùng nổ của sức mạnh nam giới.
Sau cú vung gậy, Long Thiên hướng tầm mắt theo quả bóng golf đang bay đi, mãi chưa thu hồi ánh mắt, thể hiện rõ sự sâu xa, thậm chí còn có chút tham vọng và nóng nảy.
Vương Lệ Trân im lặng chờ đợi, cho thấy sự kiên nhẫn tuyệt đối. Mộc Tiểu Nhã lại có vẻ mặt rất sùng bái, Long Thiên như vậy trong mắt cô thật sự rất đẹp trai.
Một lát sau, Vương Lệ Trân tự đáy lòng nói: "Anh rất có thiên phú".
Long Thiên hí hửng, anh phát hiện ra thời gian này mình càng ngày càng biết thỏa mãn, cũng không biết có phải là nhờ quá trình chinh phục nữ hoàng Vương hay không, tóm lại một câu khen ngợi của Vương Lệ Trân còn khiến anh vui sướng hơn rất nhiều so với lập được công lớn ở Quỷ Môn.
Dã tâm của con người sẽ thay đổi dựa theo vị trí. Khi còn là Long thiên quần là áo lượt thực ra chẳng có chí hướng gì, nguyện vọng lớn nhất chỉ là cưới được một đống vợ về để hầu hạ bản thân. Sau này khi gặp Lâm Chi Tử thì lại đổi thành muốn sống trọn đời cùng cô ấy. Mãi đến khi ra nhập Quỷ Môn, lúc còn là thực tập sinh thì mỗi ngày đều mong muốn có thể tập luyện ít lại một chút, ngủ nhiều thêm một chút, khi ra trận thì hi vọng có thể giữ mạng, khi làm huấn luyện viên thì hi vọng có thể gánh vác được cho người khác, vậy khi đến Bắc Hải thì dã tâm của anh là gì đây?
Hay là quay lại như ban đầu, hi vọng một ngày có thể chinh phục được người đẹp như băng sơn trước mặt kia sao?
Hết cách rồi, tầm nhìn của đại thiếu gia Long vẫn luôn thiển cận như vậy, dù sao đã quen với cuộc sống chỉ biết hôm nay mà không biết ngày mai, từ lâu anh đã học được cách sống như vậy rồi.
Ngồi trên xe điện trên sân golf, Vương Lệ Trân nói: "Thời gian này có lẽ công việc của công ty sẽ ít đi một nửa, tôi muốn nghiên cứu bột thuốc mà mấy ngày trước anh cho tôi, xem xem có thể sản xuất được không".
"Em muốn là được", Long Thiên rõ ràng không để tâm chuyện này.
"Vậy thuốc đó có tên không", Vương Lệ Trân hỏi.
Long Thiên cố gắng nhớ lại, hình như Nhan Như Ngọc đã từng nói qua tên của loại thuốc đó, nhưng anh đã quên mất nên liền tự bịa ra một cái, nói: "Thuốc trả lại sắc đẹp cho tôi".
Mộc Tiểu Nhã bên cạnh phì cười, Vương Lệ Trân thì lườm anh một cái.
Chiếc xe dừng lại, Vương Lệ Trân chỉ vào dãy núi ba mặt bị nước bao quanh, một mặt còn lại là bốn boong-ke bị hỏng phía trước cười nói: "Long Thiên, dám đấu một gậy không, để xem anh có thể đánh được đến dãy núi kia không, cho anh ba cơ hội, đánh được đến thì coi như anh thắng".
Mộc Tiểu Nhã lập tức đưa gậy golf cho Long Thiên, Long Thiên lắc đầu nói: "Không đánh".
"Sao thế? Sợ à?", Vương Lệ Trân có chút ngạc nhiên hỏi.
Long Thiên bĩu môi nói: "Thắng thì cũng chẳng có lợi lộc gì".
"Anh muốn lợi lộc gì?", Vương Lệ Trân buồn cười vì sự trẻ con bộc phát của anh.
Long Thiên nhìn hai người phụ nữ nói: "Đánh được đến thì hai người mỗi người hôn anh một cái".
Mộc Tiêu Nhã kêu 'a' lên một tiếng, mắng Long Thiên là lưu manh, nhưng vẫn có chút mong đợi nhìn Vương Lệ Trân. Vương Lệ Trân hiếm lắm mới có thể mượn cớ công việc để được vui vẻ một chút nên đã phá lệ đồng ý.
Như vậy Long Thiên mới bừng bừng hăng hái nhận lấy gậy golf từ tay Mộc Tiểu Nhã, tư thế phát gậy khiến người bên cạnh nhìn rất thoải mái. Hai người phụ nữ không kìm lòng nổi tập trung vào quả bóng nhỏ đang bay theo một đường cong hoàn mỹ trên không trung, bóng gần như đã bay được tới dãy núi.
Quả nhiên, quả bóng gần như đã rơi trên dãy núi như một kỳ tích, điểm rơi không tệ, mang máng còn có thể nhìn được nó đang thuận thế lăn về lỗ vậy.
Long Thiên quay người đưa gậy golf cho Mộc Tiểu Nhã rồi nở một nụ cười tự tin.
Mộc Tiểu Nhã cầm lấy gậy golf, đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, ngay đến cả Vương Lệ Trân vẫn luôn giữ được vẻ bình tĩnh cũng đang có biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có thể nói là đã thật sự bị chấn động.
Một gậy vào lỗ.
Long Thiên chỉ vào má mình nói: "Nào, đến đi các bảo bối!"
Chương 95: Khoảng khắc ngọt ngào
Vương Lệ Trân cũng phải dở khóc dở cười khi thấy được một bàn thắng thần kỳ như vậy, đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với gậy đánh golf kể từ năm mười tuổi, đến nay cũng đã chừng mười lăm năm rồi. Nhưng vẫn chưa thấy ai có thể một phát ăn ngay trên sân bãi chính thức. Cô thật sự nghi ngờ Long Thiên đang ‘giả heo để ăn thịt hổ’, hoặc có thể anh thật sự là cao thủ của bộ môn này, nếu không, chỉ trong một thời gian ngắn sao có thể ghi được một bàn thắng đẹp mắt như vậy.
Với Long Thiên, có thể đánh bóng vào lỗ với cự li gần một cách thần kì như vậy thì còn cần thêm chút may mắn chứ không chỉ riêng thực lực, tuy hàng năm anh luôn đứng top 3 trong cuộc sát hạch bắn tỉa ở Quỷ Môn nhưng đánh golf và bắn súng không giống nhau, ngoại trừ ngắm chuẩn thì lực đánh cũng rất quan trọng. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên Long Thiên chính thức tiếp xúc với môn thể thao này. Ngay cả bản thân Long Thiên còn phải ngạc nhiên khi có thể một gậy ăn ngay chứ đừng nói đến Vương Lệ Trân.
Tất nhiên, may mắn cũng là một phần của sức mạnh, Long Thiên đã trải qua trên dưới một nghìn trận chiến lớn nhỏ vì vậy anh cũng hiểu rõ đạo lý này, muốn sống sót trên chiến trường thì may mắn là một điều không thể thiếu. Cũng hên là vận may của anh không tệ, nếu không thì đã trở thành một cái xác khô từ lâu rồi, ở một nơi như Quỷ Môn, cho dù anh có là đứa con cưng của trời cũng đừng mong nhận được bất kì ưu đãi nào.
Có chơi có chịu, dù Vương Lệ Trân hiểu rõ chân lý này nhưng khi bản thân ở vào trường hợp đó thì lại rất khó thực hiện, dù sao với Vương Lệ Trân mà nói, phải hôn anh chàng ngốc nghếch này chính là thử thách lớn nhất trong cuộc đời cô, nhưng chuyện này lại không thể trách người khác được. Suy cho cùng là bản thân cô tự nguyện đồng ý, ai mà biết anh thực sự có thể một phát trúng lỗ ngay.
Tâm trạng của Mộc Tiểu Nhã lúc này cũng giống Vương Lệ Trân, chỉ khác là cô ấy mong đợi nhiều hơn một chút, hôn Long Thiên trước mặt vợ anh, hơn nữa còn là cấp trên lãnh đạo trực tiếp của cô ấy. Chuyện này đúng là quá kích thích rồi. Chỉ cần nghĩ tới đây, mặt Mộc Tiểu Nhã đã đỏ ửng cả lên.
Hai người phụ nữ đều im lặng không nói gì một lúc lâu, Long Thiên cười thúc giục: "Sao vậy? Lẽ nào hai người muốn trở mặt sao".
"Lúc nãy tôi có nói gì sao? Cũng muộn rồi, chúng ta trở lại làm việc thôi", Vương Lệ Trân bình tĩnh chuyển chủ đề, quả không hổ danh là nữ vương từng lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh.
May là Long Thiên đã có chuẩn bị, ngay lúc Vương Lệ Trân xoay người định rời đi thì giọng nói của Vương Lệ Trân đột nhiên vang lên, còn có thể nghe rõ lời đồng ý hôn Long Thiên của cô, hóa ra Long Thiên đã lén ghi âm lại. Làm gì có chuyện anh không có sự đề phòng sau lần chịu thiệt trước cơ chứ?
Long Thiên vui vẻ nói: "Chứng cứ rõ ràng, em còn muốn chối sao?"
Một người trước giờ luôn bình tĩnh như Vương Lệ Trân, lúc này cũng phải run rẩy, cô quay đầu nhìn Long Thiên một cách phức tạp, ánh mắt oán giận xen chút giận hờn như một thiếu nữ đôi mươi.
Mộc Tiểu Nhã đứng bên cạnh lúng túng không biết nên nói gì, cúi đầu nghịch ngón tay, đầu óc rối loạn. Trong thế giới đơn thuần của cô ấy thì loại chuyện này chẳng khác nào loạn luân, mặc dù cô gái này từng được vinh dự gọi là kẻ thứ ba, nhưng khi thực sự phải nhập vai cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng. Cô lén nhìn Long Thiên và Vương Lệ Trân một cái thì thấy họ vẫn đang nói về chuyện đó, Long Thiên cười xấu xa còn Vương Lệ Trân thì vẫn vô cảm như vậy.
Đột nhiên, Vương Lệ Trân bước nhanh đến, hành động mạnh bạo này khiến Long Thiên suýt tưởng rằng cô định tát mình, Vương Lệ Trân dừng lại trước mặt Long Thiên và kiêu ngạo nhìn vào mắt anh. Long Thiên rất cao, Vương Lệ Trân không đi giày cao gót vẫn cao tới 1m7, nhưng khi đứng trước mặt anh thì vẫn thấp hơn một cái đầu.
Sân chơi vào lúc xế chiều đẹp như một bức tranh, mặt trời như đang từ từ lặn xuống sau lưng hai người, nó cũng tượng trưng cho khoảng cách như đang từ từ được kéo lại gần, ánh nắng vàng rực chiếu rọi toàn bộ mặt đất, đẹp như một thước phim.
Mặt đối mặt trong ba giây.
Vương Lệ Trân kiễng chân lên, lần đầu tiên nữ hoàng trước giờ luôn ngẩng cao đầu kiêu ngạo thể hiện sự e thẹn của một thiếu nữ, cô nhẹ nhàng hôn lên má Long Thiên nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Tất cả như ngưng đọng.
Mộc Tiểu Nhã đứng gần đó không khỏi choáng váng, cô ấy thề rằng đây là cảnh tượng đẹp nhất mà mình từng thấy.
Mộc Tiểu Nhã, người đang đau lòng không hiểu vì lý do gì, thì thầm: "Họ mới đúng là một đôi trời sinh".
Có vẻ Long Thiên không ngờ rằng Vương Lệ Trân thực sự nhận thua, khi cô hôn lên má anh, trông anh hoàn toàn trái ngược với hình tượng người đàn ông cà lơ phất phơ thường ngày, thậm chí còn đơ như một cục đá. Chờ tới khi anh phản ứng lại, thì Vương Lệ Trân đã xoay người, tim đập thình thịch rời đi trước.
Long Thiên sờ sờ má, không kiềm chế được mà vui ra mặt, anh đã tiến được thêm một bước tới gần con đường khiến Vương Lệ Trân tan chảy.
“Này, em xấu hổ sao?” Long Thiên vui vẻ hét lên.
Vương Lệ Trân bị anh nhìn thấu, vội vàng bước nhanh, nóng lòng muốn rời khỏi chốn thị phi này ngay lập tức, một người đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như Vương Lệ Trân chưa từng phải chạy trối chết như vậy, quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Long Thiên vô cùng vui vẻ, quay đầu nhìn Mộc Tiểu Nhã đang đứng cách đó không xa, dù lúc này Long Thiên có mặt dày cỡ nào cũng không tiện tiến lên hôn. Vương Lệ Trân đánh đòn phủ đầu khiến bầu không khí trở nên kì dị. Đương nhiên lúc đầu Long Thiên cũng không định giấu Mộc Tiểu Nhã, nếu không anh sẽ không nói cho cô ấy biết sự thật rằng anh đã đăng kí kết hôn với Vương Lệ Trân rồi.
Mộc Tiểu Nhã không dám nhìn thẳng vào mắt Long Thiên, trong lòng cảm thấy buồn chán, thầm thở dài một hơi rồi rời đi cùng Vương Lệ Trân. Long Thiên nhìn vào khoảng không rộng lớn trong sân golf, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút mất mát và thất bại. Tình huống này mà anh cũng không kiểm soát được thì sau này khi Vương Lệ Trân và người chị gái hay nói cách khác là cô vợ nuôi từ nhỏ Cừu Đông Thanh chạm mặt thì anh chỉ có nước đứng ra làm bia đỡ đạn.
Dường như Vương Lệ Trân chưa bao giờ chủ động tìm Long Thiên, tính luôn cả lần họp hội bạn học, nếu Diệp Yêu Tinh không gửi tin nhắn cho anh thì có lẽ anh cũng chẳng có cơ hội chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân. Vì thế sau bữa cơm trưa xong trở lại phòng làm việc chuẩn bị nghỉ ngơi, thì việc nhận được tin nhắn của Vương Lệ Trân khiến Long Thiên không hề vui vẻ mà còn nhíu mày.
“Chiều nay theo tôi đi tham gia cuộc họp”.
Tin nhắn vẫn ngắn gọn như trước, hơn nữa còn nghe như mệnh lệnh, cực kì thích hợp với tác phong mạnh mẽ ép người của Vương Lệ Trân, tất nhiên đó không phải là trọng điểm, vấn đề là cô nhóc đó lại chủ động muốn đi cùng anh, chẳng lẽ trong cuộc họp đó có gì nguy hiểm ư.
“Mấy giờ?”, Long Thiên suy nghĩ cả buổi trời rồi trả lời hai chữ ngắn gọn.
“Ba giờ, anh làm tài xế”.
Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, Long Thiên trả lời: “Tuân lệnh vợ”.
Vương Lệ Trân không trả lời tin nhắn nữa, cô đã tiếp nhận được sự thật là mặt Long Thiên rất dày rồi, việc nhận những tin nhắn cợt nhả đã trở thành cơm bữa với cô trong mấy ngày nay, hồi đầu cô còn mắng lại vài câu, sau đó nhận ra Long Thiên sẽ chẳng bao giờ thay đổi, hơn nữa cô càng mắng thì tên khốn đó lại càng vui nên Vương Lệ Trân đã rút kinh nghiệm, chỉ cần anh không gọi cô như thế trước mặt mọi người là được.
Xế chiều hôm đó Long Thiên đến phòng làm việc của Liêu Hồng để xin phép, ông ta khá là xa cách với Long Thiên, nói không chừng vẫn còn bực bội về chuyện anh tham ô một triệu, giọng điệu khó chịu, châm chọc rồi lại khiêu khích, cái gì mà cậu chủ không cần phải xin phép, cậu thích thì làm còn không thích thì nghỉ thôi. Long Thiên vặn lại luôn, anh nói chúng ta có nên tiến hành nghiên cứu học thuật thêm lần nữa không nhỉ, gần đây anh có khá nhiều tư tưởng mới mẻ về mặt quản lý nhân lực, hơn nữa lần này chúng ta có thể trao đổi bằng năm loại ngôn ngữ.
Điều này khiến Liêu Hồng nhớ lại màn thể hiện hết sức biến thái lúc anh đến phỏng vấn, tới giờ mặt ông ta vẫn còn đau. Ông ta phùng mang trợn mắt bảo Long Thiên lượn ra chỗ khác chơi, Long Thiên vui vẻ hớn hở ra khỏi phòng làm việc, này thì nói móc nói xiên các kiểu, tôi không làm gì được ông chắc.
Trước khi xuống lầu Long Thiên gửi cho Vương Lệ Trân một tin nhắn, nói anh sẽ chờ ở quán cà phê đầu đường để người ta không nói ra nói vào, Long Thiên luôn làm rất tốt khoản này, anh cũng không quan tâm việc tất cả người trong công ty biết anh là chồng Vương Lệ Trân nhưng anh vẫn chọn tôn trọng vợ mình.
Ba phút sau, Vương Lệ Trân mang đôi giày cao gót xuất hiện ở đầu đường, vẫn là dáng vẻ đầy tự tin, duyên dáng và thời thượng. Đằng sau là Mộc Tiểu Nhã cùng với cả chồng tài liệu, bộ đôi thiên nga và vịt con xấu xí điển hình. Anh không nói Mộc Tiểu Nhã xấu, trên thực tế nếu xét về gương mặt thì Mộc Tiểu Nhã còn nhỉnh hơn về tuổi tác, nét đẹp của tuổi thanh xuân đủ để kha khá đàn ông phải bỏ mặc sống chết vì cô ta. Nhưng đứng phía Vương Lệ Trân rực rỡ chói mắt thì sự khác biệt và đối lập nhau rất rõ ràng, có thể nói là thua xa vạn dặm.
Long Thiên nghĩ có Mộc Tiểu Nhã theo thế này thì hẳn là liên quan đến công việc, Vương Lệ Trân ngồi ở khoang sau, Mộc Tiểu Nhã định ngồi bên ghế phụ lái nhưng cảm thấy không ổn lắm nên đành phải dè dặt ngồi bên cạnh Vương Lệ Trân, lén nháy mắt với Long Thiên, cực kì đáng yêu.
Long Thiên dập tắt điếu thuốc hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Sân Golf Thiên Sơn”, Vương Lệ Trân trả lời.
“Đi đánh golf à? Trò đó chỉ thích hợp với phụ nữ, anh đi theo để làm gì? Còn không bằng đi bắn cung, nghe có vẻ đàn ông hơn”, Long Thiên khinh bỉ nói.
Vương Lệ Trân hừ lạnh: “Tại sao tài xế lái xe lại lắm mồm thế nhỉ, anh không muốn thì xuống xe đi”.
“Cái gì, thích mạnh miệng đúng không?”, Long Thiên cũng thấy khó chịu, ông đây là một Bạch Diêm Vương của Quỷ Môn, chạy tới đây làm tài xế cho em thì thôi đi, còn phải nghe mấy lời châm chọc mỉa mai của em nữa, anh xin phép không hầu.
Tính Vương Lệ Trân là thế, thích ăn mềm không ăn cứng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Mộc Tiểu Nhã, gọi điện thoại kêu tài xế tới, tập đoàn chúng ta cũng chẳng có gì đâu nhưng tài xế thì nhiều lắm”.
Long Thiên hừ lạnh, nói: “Gọi đi, em gọi người nào tới anh sẽ đánh người đó, em gọi hai người tới anh đánh luôn cả hai”.
“Long Thiên, anh bị điên hả?”
“Vương Lệ Trân, em có thuốc không?”
Thấy cảnh tượng khẩu chiến đã diễn ra vô số lần ở nhà lại sắp lên sóng và chuẩn bị chuyển sang đánh nhau, Mộc Tiểu Nhã bị kẹp ở giữa đành phải bất đắc dĩ nói: “Anh Thiên, chủ tịch đang có tâm trạng không tốt thôi, anh đừng giận chị ấy làm gì”.
Những lời đó khiến Vương Lệ Trân trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Nhã, con bé này càng ngày càng quá quắt. Mộc Tiểu Nhã bị trừng nên sợ, thè lưỡi không dám lộ mặt ra nữa. Long Thiên bèn lên tiếng: “Nể mặt Tiểu Nhã nên anh không chấp nhặt với em đấy”.
“Không cần, nếu anh không thích thì cứ xuống xe đi”, Vương Lệ Trân tức giận nói, lại còn nể mặt Mộc Tiểu Nhã nữa, tôi là cấp trên trực tiếp của hai người, làm ơn phân biệt cho rõ trật tự trên dưới đi!
Long Thiên không đáp lời, có trời mới biết hôm nay Vương Lệ Trân uống nhầm thuốc gì, tính tình nóng nảy như lửa, cứ cãi nhau thế này chắc Long Thiên sẽ xuống xe thật. Cái gì cũng có mức độ của nó, một vừa hai phải thôi, vượt quá thì sẽ là tự rước lấy nhục.
Long Thiên hết sức tập trung lái xe, tất nhiên anh cũng sẽ để ý xem rốt cuộc nguyên nhân gì đã khiến Vương Lệ Trân tức giận đến thế. Trong đoạn đối thoại của Vương Lệ Trân và Mộc Tiểu Nhã, Long Thiên đã nghe được rằng có lẽ lần này là một đợt nhắm vào tập đoàn Vương Thị hòng bức vua thoái vị. Có tổng cộng hơn mười công ty dược quy mô lớn bắt tay với nhau để yêu cầu tập đoàn Vương Thị giảm giá cung ứng dược cho họ xuống 20%, thuốc là dòng sản phẩm ít lời nhưng tiêu thụ mạnh, nhất là với công ty cung ứng, trên thị trường bán một hộp thuốc cảm viên con nhộng khoảng hơn ba mươi đồng, giá nhập hàng chỉ cần bảy tám đồng thôi, vậy mà họ còn phải giảm xuống 20% giá nữa thì không đủ để bù lại vốn.
Nghe Mộc Tiểu Nhã báo cáo danh sách các công ty, sắc mặt Vương Lệ Trân ngày càng tệ, cô cười lạnh nói: “Chắc là công ty dược phẩm Tần Thị đã cho bọn họ cái gan đó, đánh vào giá tiền, Tần Tung Hoành học được cái trò hại người không lợi mình này vậy? Ha ha, tranh thủ lúc bố tôi không có ở đây để bắt nạt một đứa con gái như tôi ư?”
“Chủ tịch, thái độ của bọn họ kiên quyết lắm, chúng ta cứ để yên như vậy thì liệu có ổn không?”, Mộc Tiểu Nhã lo lắng nói, cô ta sợ nhất chính là tình huống hơn mười ông chủ doanh nghiệp bắt tay với nhau để đối phó Vương Lệ Trân, tới lúc đó dù cô có mạnh mẽ thế nào cũng không thể đỡ nổi.
Sắc mặt Vương Lệ Trân khá là âm u nói: “Một đám ô hợp thì có thể tạo ra được sóng gió gì, tôi sẽ đến gặp bọn họ để xem thử có phải tất cả đều đứng về phía Tần Tung Hoành hay không, nếu là thật thì tôi cũng thua tâm phục khẩu phục”.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu, không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy Vương Lệ Trân như thế này thì cô ta luôn cảm thấy hơi lo lắng.
Chương 92: Đập con ruồi mà thôi
Chiếc xe dừng ở sân Golf Thiên Sơn, không hổ là chỗ của người nhiều tiền, chỉ riêng số lượng những chiếc xe sang đỗ trong bãi đã đủ để mở một cuộc triển lãm xe rồi.
Các nhân vật của công ty dược phẩm nổi tiếng hàng đầu như công ty dược phẩm Thiên Sơn, Hoằng Hưng và Thiên Kỷ đều tập trung ở sân Golf Thiên Sơn, họ đều ăn mặc rất giản dị, hầu hết đều mặc sơ mi POLO cùng với áo khoác ngoài.
Khi bước vào trong sân bóng và bắt gặp mấy người này, bộ vest của Long Thiên có phần chơi trội, có vài người hừ mũi khinh thường, dường như mặc định anh giống mấy kẻ quê mùa chưa từng tới sân golf bao giờ, còn bộ đồ công sở của Vương Lệ Trân và Mộc Tiểu Nhã không khiến người ta cảm thấy kì cục, là vì nhiều người đến đây cũng thường có thư ký ăn mặc kiểu vậy đi cùng.
Bọn họ nhìn thấy Vương Lệ Trân thì cũng không chủ động tới chào hỏi, có thể nói là do cuộc họp này khá đột ngột, hơn nữa lại là bên Vương Lệ Trân đề xuất, cho nên chỉ chú tâm chơi golf, trong đó một số người tỏ ra lạnh nhạt với ý kiến của cô, có thể không một công ty dược phẩm nào dám thờ ơ với tập đoàn Vương Thị hàng đầu thế giới, nhưng nếu là mười mấy công ty liên kết lại với nhau thì khí thế sẽ khác biệt.
Vương Lệ Trân không hề lo lắng gấp gáp, sau khi bảo Mộc Tiểu Nhã tìm chỗ ngồi xuống, cũng không tiến lên chào hỏi, cô gọi một ly café, một người đàn ông thô kệch như Long Thiên trước giờ không thích mấy chỗ ra vẻ thượng đẳng tao nhã như thế này, vừa đặt mông xuống liền cảm thấy choáng váng, may là có hai người đẹp trước mặt để ngắm, nếu không chắc anh không trụ nổi thêm một giây nào nữa.
Đây chắc là di truyền từ Long Thiên Tượng, ông ấy có khi còn là ông tổ thô kệch cơ, có lần ông ấy mặc quần đùi đi biển cộng với áo may ô mà đòi chạy vào sân golf trải nghiệm cách sống của người có tiền, kết quả là bị bảo vệ ngăn lại một cách thê thảm, Long Thiên Tượng chân đi dép lê, đứng ở cổng tranh cãi với bảo vệ cả nửa ngày trời, dù ông ấy đã nói rất tử tế rồi nhưng đối phương vẫn không chịu cho qua, còn mắng vài câu, sau cùng chửi ông ấy là đồ ngu.
Long Thiên Tượng nheo mắt một cái, liền kêu người lái xe tông thẳng vào cổng, sau đó lấy ra 100 triệu tiền mặt, mua đứt cái sân golf đó luôn, người phụ trách sân golf thấy vậy thì sợ vãi tè ra quần, tên bảo vệ cả đời chưa được thấy nhiều tiền mặt như vậy, muốn điên luôn.
Đại diện của mười mấy công ty dược phẩm thong thả đi tới, trông khí thế của tên đi trước tiên như kiểu đang dẫn đầu các đồng chí cách mạng không bằng. Ông ta tên là Đông Cường, 55 tuổi, là một trong những lãnh đạo cấp cao của công ty dược phẩm Hoằng Hưng, cũng là một người có máu mặt trong ngành, lần này đều do một tay ông ta liên kết các công ty lại để tạo phản.
Vương Lệ Trân vẫn chỉ ngồi yên uống café, không hề bị khí thế của đối phương áp đảo, có thể một phần do vị trí, Đông Cường cùng với đám người đứng trước mặt cô, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân.
Long Thiên thầm tán thưởng trong lòng, Vương Lệ Trân lúc này thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
“Lệ Trân đến rồi à, không đánh vài đường ư?”, đây không phải lần đầu tiên Đông Cường nói chuyện với Vương Lệ Trân, ông ta biết rõ cô rất kiêu ngạo, trong lòng suy tính gì không biết được, nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười.
Vương Lệ Trân đứng dậy: “Chú Cường, chú làm thế này hình như không đúng cho lắm?”
Đông Cường đã chuẩn bị sẵn với sự tra hỏi của Vương Lệ Trân, tính nhẫn nhịn được rèn luyện qua bao năm trên thương trường cuối cùng cũng có chỗ để thể hiện, ông ta vẫn trưng vẻ mặt vô tội, cười nói: “Chỗ nào không đúng chứ, chúng ta làm ăn có chữ tín, hơn nữa cũng đâu phải riêng công ty chú không vừa ý với giá thành bên cháu, Lệ Trân à, cháu nghĩ oan cho chú rồi”.
Vương Lệ Trân nhìn quanh một lượt, ai nấy đều mang vẻ mặt thấy người khác gặp nạn mà vui mừng, bọn họ đang chờ xem cô sẽ ứng biến ra sao. Đây đều là những tên cáo già lăn lội trên thương trường nhiều năm, bình thường Vương Lệ Trân kiêu ngạo như nào bọn họ vẫn cố nhịn, nhưng thân là đàn ông, bọn họ nhẫn nhịn không có nghĩa là cam chịu việc mình kém cỏi hơn một người phụ nữ, một khi cô rơi vào thế khó, bọn họ sẽ không ngại mà ném đá xuống giếng, hơn nữa độ ác độc không thua kém bất kỳ ai.
“Tần Tung Hoành đâu rồi? Dám đâm sau lưng mà không dám đứng ra trước mặt ư?”, Vương Lệ Trân vừa cất lời đã đâm thẳng vào người khác, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Cả mặt Đông Cường sượng trân, mặc dù đây là chuyện mà ai cũng hiểu rõ, nhưng Vương Lệ Trân đừng nói huỵch toẹt ra thế chứ, ông ta cười nói: “Lệ Trân à, hôm nay cháu đến chắc để gặp bọn chú nhỉ, nếu muốn tìm cậu chủ Tần thì cháu nên đến công ty dược phẩm Tần Thị mới phải”.
Đông Cường cũng không hề yếu thế mà phản kích lại Vương Lệ Trân một cách gay gắt.
“Cháu sẽ tìm, nhưng không phải bây giờ, nếu như hắn ta ở đây thì càng tốt, đỡ mất công”, Vương Lệ Trân nói với Đông Cường: “Chú Cường, nói điều kiện của mấy người đi”.
Đông Cường đáp: “Đơn giản lắm, giảm 20% giá thành, nếu cháu đồng ý thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác”.
“Vương Lệ Trân, cô cứ coi như đây là thông điệp cuối cùng cũng được, nếu như cô không chấp nhận, chúng ta không cần bàn bạc gì thêm nữa, cũng mong cô đừng quấy rầy mọi người chơi golf”.
“Vương Lệ Trân, nói một câu khó nghe, cô kiếm của bọn tôi bao nhiêu tiền như thế, sao nhất định cắn chặt không buông chỗ lợi nhuận ít ỏi này? Bọn tôi ở đây là do nể mặt anh Cường, tốt nhất là đừng lãng phí thì giờ”.
“Công ty dược phẩm Tần Thị cũng đã giảm xuống 20%, chúng tôi vì nể mặt Vương Chấn Đào nên mới hợp tác với cô, cô nên trân trọng cơ hội này mới phải, đừng có tham nhỏ mất lớn, nếu cô không làm nổi thì gọi bố cô ra bàn chuyện với chúng tôi đi”.
Đám người đứng sau nhao nhao hùa theo lời của Đông Cường.
Đông Cường ngạo mạn nói: “Lệ Trân, cháu cũng nghe thấy rồi đó, mọi người đều có ý kiến như nhau, nếu cháu không giảm giá, e là chúng ta chẳng còn cách nào tiếp tục hợp tác, giả sử mười mấy công ty dược phẩm đều chấm dứt hợp tác, vậy chắc cháu cũng đoán được kết cục của tập đoàn Vương Thị chứ nhỉ? Không đến mức phá sản, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn, thế nên chú khuyên cháu suy nghĩ cho kỹ vào!”
Cảnh mà Mộc Tiểu Nhã lo sợ nhất cũng đến rồi.
Bốn phía là địch, Vương Lệ Trân đơn độc ở giữa không ai giúp đỡ.
Rầm!
Long Thiên đột nhiên đấm mạnh lên bàn, chiếc bàn không vỡ vụn ra mà lún hẳn xuống đất, không khí lập tức trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía người thanh niên có vẻ ngoài xấu xí này.
Long Thiên đưa ánh mắt sắc như dao nhìn qua một lượt, sau đó lại cười ngờ nghệch: “Ngại quá, tôi đập con ruồi mà thôi, mọi người tiếp tục đi”.
Chương 93: Một gậy vào lỗ
Long Thiên biết cách xử lý của Vương Lệ Trân có tác dụng nhất định cho cô, cho nên khi mọi người đang công kích Vương Lệ Trân, Long Thiên cuối cùng đã hiểu rõ vị trí của mình hôm nay. Anh vừa không biết đánh golf lại càng không hiểu chuyện kinh doanh, cũng chỉ có thân thủ là êm xuôi nhất, vậy Vương Lệ Trân đưa anh tới chẳng phải để tạo uy thế với đám người kia sao?
Một chưởng của Long Thiên không đánh vỡ mặt bàn, cũng không quá đột ngột và bất lịch sự, nhưng chiếc bàn sập xuống đất cũng đủ khiến đám ông chủ bình thường chỉ sống trong nhung lụa kia phải mở mang tầm mắt, cộng thêm câu nói đó lại càng khiến tất cả chấn động.
Đập một con ruồi, câu nói rất có ngụ ý, mấy lão hồ ly như đám Đông Cường đã lăn lộn trên thương trường bao năm nay rồi lẽ nào lại không hiểu ý tứ trong câu nói này của Long Thiên sao. Anh đang ví von bọn họ chỉ như đám ruồi bọ, nếu như cứ tiếp tục vo ve thì anh cũng không ngại giáng một chưởng này lên người họ.
Bọn họ lúc này mới nhìn chằm chằm vào người thanh niên nãy giờ luôn im lặng, chỉ nhìn bên ngoài thôi thì cũng không thể nhìn ra được có thực lực gì, không giống như giới thượng lưu. Anh mặc một bộ âu phục chẳng ra làm sao, toàn thân đều toát ra vẻ côn đồ lưu manh, khả năng tám chín mười phần là bảo vệ do Vương Lệ Trân thuê về thôi, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống như những bảo vệ chuyên nghiệp. Bắc Hải có rất nhiều cộng sự hay được người ta nhắc đến, ví dụ như Tần Tung Hoàng và Ảnh Tử, Lữ mập và Hoàng Đông Lâm, đây đều là những tổ hợp rất thú vị. Chỉ là bọn họ thật sự không biết người đàn ông xuất hiện bên cạnh Vương Lệ Trân kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào.
Long Thiên thổi con ruồi đã chết bẹp dí trên tay, sau đó vẫn giữ nụ cười ngây ngô vô hại, có điều ánh mắc sắc bén lại quét trên gương mặt từng người.
Long Thiên ra tay như vậy nhưng Vương Lệ Trân cũng không trách mắng anh bất lịch sự, ngược lại còn cảm thấy an tâm vì có người đàn ông như vậy ở bên cạnh mình, giống như cho dù trời có sập xuống thì người con gái yếu đuối như cô cũng không phải chống đỡ nữa. Sự bất an ban đầu của Vương Lệ Trân hoàn toàn tan biến và thay thế bằng sự tự tin ung dung, Mộc Tiểu Nhã đã thấy Vương Lệ Trân của ngày trước trở về rồi, cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vương Lệ Trân lấy lại cơ trên, không thèm nhìn Đông Cường nói: "Thật sự không còn đường để quay đầu sao?"
Giọng điệu của Vương Lệ Trân vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không vì đám người này gây sức ép mà nhe nanh giơ vuốt, hôm nay cô tới đây kỳ thực chỉ muốn có một câu trả lời mà thôi, dù sao đều là những đối tác đã hợp tác lâu năm, nếu thật sự phải trở mặt với nhau thì cô cũng hi vọng có thể giải quyết một cách hòa bình.
Đông Cường có chút ngạc nhiên với thái độ của Vương Lệ Trân, như những gì ông ta nói, nếu như hơn chục cửa hàng thuốc bản địa quy mô lớn rời bỏ tập đoàn Vương Thị, thì tương đương với cắt đứt một phần ba vốn của tập đoàn Vương Thị. Việc này đã đến bước đả thương đến tận xương tủy rồi, mà đối phương thì lại tỏ thái độ bình thản như không, trừ phi là muốn giành lại quyền chủ đạo từ đầu. Nghĩ đến đây, Đông Cường quyết tâm gật đầu nói: "Lệ Trân, hôm nay bọn chú tới không phải để thương lượng với cháu, mà là để thông báo cho cháu biết".
Đối phương muốn giành lại quyền chủ đạo, Đông Cường càng không muốn nhượng bộ, ông ta không tin Vương Lệ Trân thật sự không sao cả, chẳng qua đó chỉ là một chút thủ đoạn kết giao của người làm ăn mà thôi. Hơn nữa, bọn họ bây giờ đã có chỗ dựa rồi, cho dù Vương Lệ Trân không hợp tác với họ thì họ vẫn còn các kênh nhập hàng khác, đối với những công ty nhà thuốc này mà nói thì ai có thể khiến họ kiếm được tiền thì người đó chính là ông chủ tốt, nghĩa khí hay không nghĩa khí, đê tiện hay không đê tiện chẳng có ý nghĩa gì với người làm ăn cả.
Vả lại mặc dù công ty dược phẩm Tần Thị không bằng Vương Thị, nhưng cũng là doanh nghiệp lớn số một số hai trong ngành, những năm nay vẫn luôn cạnh tranh gay gắt vị trí số một ở Bắc Hải với Vương Thị. Những công ty kinh doanh nhà thuốc quy mô lớn như Đông Cường đương nhiên là đối tượng để họ tranh giành, đối với tập đoàn Vương Thị mà nói, hơn mười nhà thuốc quy mô lớn bỏ đi gần như là một nhát công kích trí mạng, thậm chí có thể nói với sức mạnh của hơn mười nhà thuốc này, công ty dược phẩm Tần Thị hoàn toàn có thể đè đầu được tập đoàn Vương Thị.
Cho nên Đông Cường tự tin Vương Lệ Trân sẽ thua không ngóc đầu lên được, từ trước đến nay ông ta vẫn là một người làm ăn rất xảo quyệt, trừ khi nắm chắc hơn tám mươi phần trăm, nếu không thì hôm nay sẽ không có màn kịch bức vua thoái vị này.
Mọi người đều đang đợi câu trả lời của Vương Lệ Trân, vô hình chung có chút đảo lộn, vốn dĩ cục diện trong tưởng tượng của bọn họ không phải như thế này, mà lẽ ra phải là Vương Lệ Trân đến cầu xin bọn họ mới đúng. Thế nào mà giờ lại như bọn họ đang cầu xin Vương Lệ Trân đưa ra quyết định vậy?
Vương Lệ Trân dần lấy lại thế thượng phong ban đầu chậm rãi ung dung uống một ngụm cà phê, sau đó lạnh lùng nói: "Các người có thể đi rồi".
Trực tiếp thông báo đuổi khách, đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ được đến.
Hơn mười lãnh đạo cấp cao ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm của Đông Cường lại càng giống như ăn phải phân, bọn họ đã dự liệu tất cả các trường hợp, nhưng duy nhất chỉ có không ngờ được thái độ của đối phương lại bình chân như vại thế này, thậm chí có thể nói là có chút coi thường.
"Lệ Trân, cháu chắc chứ?", Đông Cường mãi mới có chút phản ứng không ghìm lại được hỏi.
Vương Lệ Trân đứng lên, cũng không thèm nhìn Đông Cường, mà nhìn Long Thiên hỏi: "Anh có biết đánh golf không?"
Long Thiên thật thà lắc đầu nói: "Không biết, nhưng có thể học".
Vương Lệ Trân nhìn Mộc Tiểu Nhã nói: "Tiểu Nhã, cô đi kiếm mấy bộ đồ thể thao đi, ba chúng ta đánh vài cọc".
Mộc Tiểu Nhã lập tức gật đầu đi làm, ba người rất phối hợp, hoàn toàn không để ý đến đám người Đông Cường.
Đám người Đông Cường đi không được mà ở lại cũng chẳng xong, buổi đàm phán ngày hôm nay đã hoàn toàn đi vào thế hạ phong, mặc dù kết quả không chênh lệch với tưởng tượng của họ bao nhiêu, nhưng thái độ này của đối phương thì quả thật là hoàn toàn trái ngược.
"Cháu sẽ phải hối hận".
Đông Cường buông một câu rồi thảm hại kéo đám người rời đi, lúc rời đi không còn được hăng hái hăm hở như lúc tới nữa, đoán chừng trong lòng đang âm thầm dấy lên ngờ vực. Thái độ của Vương Lệ Trân cứng rắn như vậy, lẽ nào có ẩn tình gì. Hơn nữa hôm nay đã bức ép như vậy liệu sau này đối phương có ghi hận tính sổ không, lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, mặc dù bọn họ đã đứng chung thuyền rồi, nhưng khó tránh khỏi sau này tập đoàn Vương Thị sẽ có hành động mang tính trả thù.
Sau khi đám lãnh đạo cấp cao của công ty nhà thuốc rời đi, Long Thiên mới hỏi: "Có cần anh đi dạy dỗ cho mấy tên già đó không, chuyện khiến người khác khuất phục là sở trường của anh đó".
Chương 94: Một gậy vào lỗ
Mặc dù Vương Lệ Trân không thể hiện sự sợ hãi, nhưng Long Thiên hiểu rõ, thật ra cô rất muốn thuyết phục những người này, nếu không thì cũng sẽ không đến. Giờ đổ bể rồi nên Long Thiên cũng sợ Vương Lệ Trân sẽ mất tinh thần.
Vương Lệ Trân lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi chỉ tới để xác nhận một chút, chỉ là làm ăn thôi mà không cần thiết phải phạm tội".
"Vậy có thể vượt qua được chuyện này không?", Long Thiên hỏi, anh không hiểu rõ chuyện kinh doanh, cho nên cũng không hiểu sự quay lưng của hơn mười nhà thuốc quy mô lớn này gây ra những đả kích lớn thế nào với tập đoàn Vương Thị.
Vương Lệ Trân nói: "Coi như là bị thương vào tận xương cốt đi, có điều đây có thể cũng là một sự khởi đầu mới, tới đây là một trận chiến lâu dài, để xem tôi và Tần Tung Hoành ai mới là người không thể chống đỡ được. Tôi mất đi kênh tiêu thụ, hắn buôn bán thua lỗ, nói cho cùng thì cũng chỉ là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi thôi".
"Tên Tần Tung Hoành đó rốt cuộc có lai lịch thế nào, hình như ai cũng có bộ dạng rất ngưỡng mộ khi nhắc đến hắn, hắn giỏi vậy sao?", Long Thiên tò mò hỏi.
Vương Lệ Trân vui vẻ nói: "Bắc Hải Tam Tú, một người là Tưởng Chung Dục, thiên tài chứng khoán, được ca tụng là Buffett phiên bản trẻ tuổi, là quái vật đã tạo ra lợi nhuận hai trăm phần trăm trên thị trường chứng khoán liên tục trong một tháng. Người thứ hai là Trương Tử Thành, mười bốn tuổi đã tạo ra một APP kết bạn có lợi nhuận một triệu nhân dân tệ, mười tám tuổi thành lập viện khoa học công nghệ Sao Chổi có trị giá một tỷ nhân dân tệ, hai mươi tuổi đã có bài tự truyện cá nhân đăng trên tạp chí Ngôi Sao Tương Lai, điều quan trọng nhất là tay trắng dựng nên cơ đồ. Người cuối cùng chính là Tần Tung Hoành, anh thấy người có thể so sánh ngang bằng với hai quái vật kia thì có chỗ nào yếu kém không?"
Long Thiên khịt mũi coi thường, kiếm được nhiều tiền thì có gì ghê gớm, cho bọn họ một nhát súng thì có dám đối đầu với anh không?
Đây là lí do vì sao Long Thiên Tượng nói Long Thiên không phù hợp làm kinh doanh, nguyên nhân là bởi vì lối tư duy vấn đề của anh mãi mãi rất đơn giản, không phục thì đánh, cách này mặc dù ngang ngược nhưng lại rất có hiệu quả. Đối diện với võ lực tuyệt đối, mưu kế gì đó rõ ràng chỉ là điều thừa thãi.
Hai mươi phút sau, Vương Lệ Trân và Mộc Tiểu Nhã thay đồ xong, Vương Lệ Trân mặc một bộ đồ thể thao lại càng toát lên hơi thở thanh xuân, cởi bỏ lớp ngụy trang xuống thì cũng rất đáng yêu, khiến Long Thiên vui tai vui mắt.
Mặc dù Long Thiên sinh ra trong nhung lụa, nhưng không phải thế mà tư chất vận động của anh kém cỏi. Hỡn nữa đã từng tải qua huấn luyện của Quỷ Môn, bất luận là súng ống, phóng dao hay là bắn súng, anh đều thể hiện tốc độ trưởng thành đủ khiến người khác ở Quỷ Môn phải há miệng. Cho nên cú đánh đầu tiên hơi lắt léo của Long Thiên đã khiến Vương Lệ Trân cảm nhận được tính bùng nổ của sức mạnh nam giới.
Sau cú vung gậy, Long Thiên hướng tầm mắt theo quả bóng golf đang bay đi, mãi chưa thu hồi ánh mắt, thể hiện rõ sự sâu xa, thậm chí còn có chút tham vọng và nóng nảy.
Vương Lệ Trân im lặng chờ đợi, cho thấy sự kiên nhẫn tuyệt đối. Mộc Tiểu Nhã lại có vẻ mặt rất sùng bái, Long Thiên như vậy trong mắt cô thật sự rất đẹp trai.
Một lát sau, Vương Lệ Trân tự đáy lòng nói: "Anh rất có thiên phú".
Long Thiên hí hửng, anh phát hiện ra thời gian này mình càng ngày càng biết thỏa mãn, cũng không biết có phải là nhờ quá trình chinh phục nữ hoàng Vương hay không, tóm lại một câu khen ngợi của Vương Lệ Trân còn khiến anh vui sướng hơn rất nhiều so với lập được công lớn ở Quỷ Môn.
Dã tâm của con người sẽ thay đổi dựa theo vị trí. Khi còn là Long thiên quần là áo lượt thực ra chẳng có chí hướng gì, nguyện vọng lớn nhất chỉ là cưới được một đống vợ về để hầu hạ bản thân. Sau này khi gặp Lâm Chi Tử thì lại đổi thành muốn sống trọn đời cùng cô ấy. Mãi đến khi ra nhập Quỷ Môn, lúc còn là thực tập sinh thì mỗi ngày đều mong muốn có thể tập luyện ít lại một chút, ngủ nhiều thêm một chút, khi ra trận thì hi vọng có thể giữ mạng, khi làm huấn luyện viên thì hi vọng có thể gánh vác được cho người khác, vậy khi đến Bắc Hải thì dã tâm của anh là gì đây?
Hay là quay lại như ban đầu, hi vọng một ngày có thể chinh phục được người đẹp như băng sơn trước mặt kia sao?
Hết cách rồi, tầm nhìn của đại thiếu gia Long vẫn luôn thiển cận như vậy, dù sao đã quen với cuộc sống chỉ biết hôm nay mà không biết ngày mai, từ lâu anh đã học được cách sống như vậy rồi.
Ngồi trên xe điện trên sân golf, Vương Lệ Trân nói: "Thời gian này có lẽ công việc của công ty sẽ ít đi một nửa, tôi muốn nghiên cứu bột thuốc mà mấy ngày trước anh cho tôi, xem xem có thể sản xuất được không".
"Em muốn là được", Long Thiên rõ ràng không để tâm chuyện này.
"Vậy thuốc đó có tên không", Vương Lệ Trân hỏi.
Long Thiên cố gắng nhớ lại, hình như Nhan Như Ngọc đã từng nói qua tên của loại thuốc đó, nhưng anh đã quên mất nên liền tự bịa ra một cái, nói: "Thuốc trả lại sắc đẹp cho tôi".
Mộc Tiểu Nhã bên cạnh phì cười, Vương Lệ Trân thì lườm anh một cái.
Chiếc xe dừng lại, Vương Lệ Trân chỉ vào dãy núi ba mặt bị nước bao quanh, một mặt còn lại là bốn boong-ke bị hỏng phía trước cười nói: "Long Thiên, dám đấu một gậy không, để xem anh có thể đánh được đến dãy núi kia không, cho anh ba cơ hội, đánh được đến thì coi như anh thắng".
Mộc Tiểu Nhã lập tức đưa gậy golf cho Long Thiên, Long Thiên lắc đầu nói: "Không đánh".
"Sao thế? Sợ à?", Vương Lệ Trân có chút ngạc nhiên hỏi.
Long Thiên bĩu môi nói: "Thắng thì cũng chẳng có lợi lộc gì".
"Anh muốn lợi lộc gì?", Vương Lệ Trân buồn cười vì sự trẻ con bộc phát của anh.
Long Thiên nhìn hai người phụ nữ nói: "Đánh được đến thì hai người mỗi người hôn anh một cái".
Mộc Tiêu Nhã kêu 'a' lên một tiếng, mắng Long Thiên là lưu manh, nhưng vẫn có chút mong đợi nhìn Vương Lệ Trân. Vương Lệ Trân hiếm lắm mới có thể mượn cớ công việc để được vui vẻ một chút nên đã phá lệ đồng ý.
Như vậy Long Thiên mới bừng bừng hăng hái nhận lấy gậy golf từ tay Mộc Tiểu Nhã, tư thế phát gậy khiến người bên cạnh nhìn rất thoải mái. Hai người phụ nữ không kìm lòng nổi tập trung vào quả bóng nhỏ đang bay theo một đường cong hoàn mỹ trên không trung, bóng gần như đã bay được tới dãy núi.
Quả nhiên, quả bóng gần như đã rơi trên dãy núi như một kỳ tích, điểm rơi không tệ, mang máng còn có thể nhìn được nó đang thuận thế lăn về lỗ vậy.
Long Thiên quay người đưa gậy golf cho Mộc Tiểu Nhã rồi nở một nụ cười tự tin.
Mộc Tiểu Nhã cầm lấy gậy golf, đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, ngay đến cả Vương Lệ Trân vẫn luôn giữ được vẻ bình tĩnh cũng đang có biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có thể nói là đã thật sự bị chấn động.
Một gậy vào lỗ.
Long Thiên chỉ vào má mình nói: "Nào, đến đi các bảo bối!"
Chương 95: Khoảng khắc ngọt ngào
Vương Lệ Trân cũng phải dở khóc dở cười khi thấy được một bàn thắng thần kỳ như vậy, đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với gậy đánh golf kể từ năm mười tuổi, đến nay cũng đã chừng mười lăm năm rồi. Nhưng vẫn chưa thấy ai có thể một phát ăn ngay trên sân bãi chính thức. Cô thật sự nghi ngờ Long Thiên đang ‘giả heo để ăn thịt hổ’, hoặc có thể anh thật sự là cao thủ của bộ môn này, nếu không, chỉ trong một thời gian ngắn sao có thể ghi được một bàn thắng đẹp mắt như vậy.
Với Long Thiên, có thể đánh bóng vào lỗ với cự li gần một cách thần kì như vậy thì còn cần thêm chút may mắn chứ không chỉ riêng thực lực, tuy hàng năm anh luôn đứng top 3 trong cuộc sát hạch bắn tỉa ở Quỷ Môn nhưng đánh golf và bắn súng không giống nhau, ngoại trừ ngắm chuẩn thì lực đánh cũng rất quan trọng. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên Long Thiên chính thức tiếp xúc với môn thể thao này. Ngay cả bản thân Long Thiên còn phải ngạc nhiên khi có thể một gậy ăn ngay chứ đừng nói đến Vương Lệ Trân.
Tất nhiên, may mắn cũng là một phần của sức mạnh, Long Thiên đã trải qua trên dưới một nghìn trận chiến lớn nhỏ vì vậy anh cũng hiểu rõ đạo lý này, muốn sống sót trên chiến trường thì may mắn là một điều không thể thiếu. Cũng hên là vận may của anh không tệ, nếu không thì đã trở thành một cái xác khô từ lâu rồi, ở một nơi như Quỷ Môn, cho dù anh có là đứa con cưng của trời cũng đừng mong nhận được bất kì ưu đãi nào.
Có chơi có chịu, dù Vương Lệ Trân hiểu rõ chân lý này nhưng khi bản thân ở vào trường hợp đó thì lại rất khó thực hiện, dù sao với Vương Lệ Trân mà nói, phải hôn anh chàng ngốc nghếch này chính là thử thách lớn nhất trong cuộc đời cô, nhưng chuyện này lại không thể trách người khác được. Suy cho cùng là bản thân cô tự nguyện đồng ý, ai mà biết anh thực sự có thể một phát trúng lỗ ngay.
Tâm trạng của Mộc Tiểu Nhã lúc này cũng giống Vương Lệ Trân, chỉ khác là cô ấy mong đợi nhiều hơn một chút, hôn Long Thiên trước mặt vợ anh, hơn nữa còn là cấp trên lãnh đạo trực tiếp của cô ấy. Chuyện này đúng là quá kích thích rồi. Chỉ cần nghĩ tới đây, mặt Mộc Tiểu Nhã đã đỏ ửng cả lên.
Hai người phụ nữ đều im lặng không nói gì một lúc lâu, Long Thiên cười thúc giục: "Sao vậy? Lẽ nào hai người muốn trở mặt sao".
"Lúc nãy tôi có nói gì sao? Cũng muộn rồi, chúng ta trở lại làm việc thôi", Vương Lệ Trân bình tĩnh chuyển chủ đề, quả không hổ danh là nữ vương từng lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh.
May là Long Thiên đã có chuẩn bị, ngay lúc Vương Lệ Trân xoay người định rời đi thì giọng nói của Vương Lệ Trân đột nhiên vang lên, còn có thể nghe rõ lời đồng ý hôn Long Thiên của cô, hóa ra Long Thiên đã lén ghi âm lại. Làm gì có chuyện anh không có sự đề phòng sau lần chịu thiệt trước cơ chứ?
Long Thiên vui vẻ nói: "Chứng cứ rõ ràng, em còn muốn chối sao?"
Một người trước giờ luôn bình tĩnh như Vương Lệ Trân, lúc này cũng phải run rẩy, cô quay đầu nhìn Long Thiên một cách phức tạp, ánh mắt oán giận xen chút giận hờn như một thiếu nữ đôi mươi.
Mộc Tiểu Nhã đứng bên cạnh lúng túng không biết nên nói gì, cúi đầu nghịch ngón tay, đầu óc rối loạn. Trong thế giới đơn thuần của cô ấy thì loại chuyện này chẳng khác nào loạn luân, mặc dù cô gái này từng được vinh dự gọi là kẻ thứ ba, nhưng khi thực sự phải nhập vai cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng. Cô lén nhìn Long Thiên và Vương Lệ Trân một cái thì thấy họ vẫn đang nói về chuyện đó, Long Thiên cười xấu xa còn Vương Lệ Trân thì vẫn vô cảm như vậy.
Đột nhiên, Vương Lệ Trân bước nhanh đến, hành động mạnh bạo này khiến Long Thiên suýt tưởng rằng cô định tát mình, Vương Lệ Trân dừng lại trước mặt Long Thiên và kiêu ngạo nhìn vào mắt anh. Long Thiên rất cao, Vương Lệ Trân không đi giày cao gót vẫn cao tới 1m7, nhưng khi đứng trước mặt anh thì vẫn thấp hơn một cái đầu.
Sân chơi vào lúc xế chiều đẹp như một bức tranh, mặt trời như đang từ từ lặn xuống sau lưng hai người, nó cũng tượng trưng cho khoảng cách như đang từ từ được kéo lại gần, ánh nắng vàng rực chiếu rọi toàn bộ mặt đất, đẹp như một thước phim.
Mặt đối mặt trong ba giây.
Vương Lệ Trân kiễng chân lên, lần đầu tiên nữ hoàng trước giờ luôn ngẩng cao đầu kiêu ngạo thể hiện sự e thẹn của một thiếu nữ, cô nhẹ nhàng hôn lên má Long Thiên nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Tất cả như ngưng đọng.
Mộc Tiểu Nhã đứng gần đó không khỏi choáng váng, cô ấy thề rằng đây là cảnh tượng đẹp nhất mà mình từng thấy.
Mộc Tiểu Nhã, người đang đau lòng không hiểu vì lý do gì, thì thầm: "Họ mới đúng là một đôi trời sinh".
Có vẻ Long Thiên không ngờ rằng Vương Lệ Trân thực sự nhận thua, khi cô hôn lên má anh, trông anh hoàn toàn trái ngược với hình tượng người đàn ông cà lơ phất phơ thường ngày, thậm chí còn đơ như một cục đá. Chờ tới khi anh phản ứng lại, thì Vương Lệ Trân đã xoay người, tim đập thình thịch rời đi trước.
Long Thiên sờ sờ má, không kiềm chế được mà vui ra mặt, anh đã tiến được thêm một bước tới gần con đường khiến Vương Lệ Trân tan chảy.
“Này, em xấu hổ sao?” Long Thiên vui vẻ hét lên.
Vương Lệ Trân bị anh nhìn thấu, vội vàng bước nhanh, nóng lòng muốn rời khỏi chốn thị phi này ngay lập tức, một người đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như Vương Lệ Trân chưa từng phải chạy trối chết như vậy, quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Long Thiên vô cùng vui vẻ, quay đầu nhìn Mộc Tiểu Nhã đang đứng cách đó không xa, dù lúc này Long Thiên có mặt dày cỡ nào cũng không tiện tiến lên hôn. Vương Lệ Trân đánh đòn phủ đầu khiến bầu không khí trở nên kì dị. Đương nhiên lúc đầu Long Thiên cũng không định giấu Mộc Tiểu Nhã, nếu không anh sẽ không nói cho cô ấy biết sự thật rằng anh đã đăng kí kết hôn với Vương Lệ Trân rồi.
Mộc Tiểu Nhã không dám nhìn thẳng vào mắt Long Thiên, trong lòng cảm thấy buồn chán, thầm thở dài một hơi rồi rời đi cùng Vương Lệ Trân. Long Thiên nhìn vào khoảng không rộng lớn trong sân golf, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút mất mát và thất bại. Tình huống này mà anh cũng không kiểm soát được thì sau này khi Vương Lệ Trân và người chị gái hay nói cách khác là cô vợ nuôi từ nhỏ Cừu Đông Thanh chạm mặt thì anh chỉ có nước đứng ra làm bia đỡ đạn.
Bình luận facebook