• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (3 Viewers)

  • Chương 81-85

Chương 81: Tào Tháo mặt trắng

Cùng Hoàng Phương Phi đi đến nhà ăn, người phụ nữ thép của phòng kinh doanh này trực tiếp dẫn Long Thiên đến nhà ăn chọn món trên lầu hai, gọi ba món một canh, đều là những món ăn trong gia đình bình thường, có lẽ cũng đã thăm dò được Long Thiên không thích những món thịt thà cá mú cầu kỳ, cho nên gọi rất đơn giản.

Hai người vừa nói chuyện vừa tìm chỗ ngồi, Long Thiên cũng khéo léo giữ một khoảng cách nhất định với Hoàng Phương Phi, người phụ nữ này rất giỏi dụ dỗ người khác, nhất cử nhất động đều đầy cảm giác quyến rũ, thậm chí thỉnh thoảng còn có những câu nói đùa xấu hổ hơn cả Long Thiên, đại khái là Long Thiên đã đồng ý ngày kia sẽ tháp tùng cô ta, cho nên trông cô ta rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn cho Long Thiên, khiến không ít đàn ông bàn bên nhìn mà đều âm thầm ngưỡng mộ.

Người này trông cũng không đẹp trai lắm, tại sao cô Hoàng lại đối xử với anh ấy tốt như vậy, việc này cũng kỳ lạ ghê, lẽ nào người đẹp bây giờ đều thích những người đàn ông bình thường sao, khẩu vị nặng vậy à? Đây có lẽ là câu hỏi nghĩ mãi không thông của đám đàn ông đang ở trên căn-tin lầu hai.

Kỳ thực Long Thiên cũng không xấu, chải chuốt một chút thì cũng khá đẹp trai, nếu không thì một thân âu phục màu đen tối hôm đó đã không khiến mọi người chú ý rồi, nhưng vấn đề là anh ấy quá lười, lười ăn diện cho nên trông rất tầm thường.

Không chỉ đàn ông thắc mắc Long Thiên có sức hấp dẫn gì mà ngay đến cả phụ nữ cũng lũ lượt tò mò nhìn anh, phụ nữ đều rất thích tám chuyện, rất nhanh đã có người nhắc đến Long Thiên, sau khi biết đây chính là người đã đánh Trương Lượng, hơn nữa còn là giám đốc nhân sự mới nhậm chức thì ai ai cũng đã bừng tỉnh hiểu ra, người này bây giờ xem như chính là một nhân vật quan trọng của tập đoàn Vương Thị, nghe nói hôm trước còn giúp tập đoàn Vương Thị thu hồi được món tiền đã mất hi vọng từ lâu, người có thể làm được chuyện lớn như vậy nếu như không có chút bối cảnh thì không thể tin được.

Vậy là chủ đề người đàn ông đang ngồi đối diện với Hoàng Phương Phi là ai nhanh chóng chuyển thành Long Thiên rốt cuộc có chống lưng thế nào, trong đó cũng có không ít cô gái trẻ liếc mắt đưa tình sùng bái nhìn Long Thiên, nếu không phải có cô Phi ở đó thì có lẽ vài cô gái trẻ đã muốn đến làm quen rồi.

Trong đó bao gồm cả Mộc Tiểu Nhã, người đang bừng bừng hăng hái lên lầu hai định mua cho Long Thiên một cái đùi gà to, cô vừa bước chân lên lầu hai thì nhìn thấy rõ ràng Long Thiên đang ngồi cùng Hoàng Phương Phi, lúc đó trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, cảm giác giống như mẹ hiền vợ đảm bắt gian tại trận kẻ thông dâm đang ở trên giường vậy.

"Sao trưởng phòng Hoàng lại ăn cơm cùng anh Thiên nhỉ?"

Mộc Tiểu Nhã băn khoăn trong lòng, nhưng vẫn thoải mái đi tới ngồi bên cạnh Long Thiên, cười nói: "Anh Thiên, anh ở đây à, tôi còn tưởng anh ở dưới lầu một, ồ, trưởng phòng Hoàng cũng ở đây, hai người đang nói chuyện gì thế?"

Rất nhiều bà tám hóng hớt đang âm thầm quan sát đều cảm thấy bắt đầu náo nhiệt rồi, mọi người đều biết Long Thiên đánh Trương Lượng là vì đứng ra bảo vệ Mộc Tiểu Nhã, thế là tự nhiên nhận định mối quan hệ giữa Mộc Tiểu Nhã và Long Thiên không đơn giản, hơn nữa còn rất có khả năng là người yêu của nhau, giờ tất cả đều ở đây, lẽ nào lại xuất hiện tình tiết tiểu tam đấu với chính thất sao?

Long Thiên quay lại nhìn Mộc Tiểu Nhã, lập tức nở nụ cười cả người lẫn vật đều vô tội nói: "Chuyện công việc thôi, cô chưa ăn cơm à, hay là ăn cùng luôn không?"

Mộc Tiểu Nhã cũng không khách sáo, sau khi bảo nhân viên phục vụ mang lên một bát cơm rồi mới cười nói: "Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, trưởng phòng Hoàng, chị không ngại chứ?"

Cô đã mang cả cơm đến rồi, ai có thể đuổi cô đi chứ, trong lòng Hoàng Phương Phi cười khổ, người phụ nữ này đã tôi luyện nhiều năm, sao không thể nhìn ra được chút tính toán của Mộc Tiểu Nhã chứ, bình dấm chua này đã đổ rồi, có lẽ chỉ Long Thiên là không biết gì thôi.

Hoàng Phương Phi cũng không ghét bỏ hành động của Mộc Tiểu Nhã, ngược lại còn cảm thấy khá vui vẻ, cô ta rất thích trêu ghẹo Mộc Tiểu Nhã thật thà, mỗi lần chạm mặt đều trêu cho cô gái nhỏ này phải đỏ mặt tía tai, dẫn đến mỗi lần Mộc Tiểu Nhã nhút nhát gặp phải mình đều cố tình đi đường vòng, hôm nay lại tự mình mò đến, thật sự khiến Hoàng Phương Phi không thể không cảm thán sức mạnh của tình yêu.

"Tiểu Nhã, cô sợ tôi cướp mất bạn trai của cô cho nên mới tới đây giám sát chứ gì", Hoàng Phương Phi nói trúng tim đen.

Con chim non như Mộc Tiểu Nhã làm sao có thể đấu được với cô Phi công phu thâm sâu chứ, một câu nói đã không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành cúi đầu lí nhí nói: "Anh Thiên không phải là bạn trai của em, em chỉ tới ăn cơm thôi".

"Ồ, thật sao? Cô chắc chắn chứ?", Hoàng Phương Phi vui vẻ nói: "Nếu như cô không phải là bạn gái của cậu ấy thì tôi không lo lắng nữa rồi, nói thật với cô, tôi đã hẹn với Long Thiên tối nay cùng đi ăn tối rồi, cô cũng biết chị Hoàng đây cũng độc thân lâu năm rồi, may quá cô không tranh giành với tôi".

Mộc Tiểu Nhã 'a' một tiếng, ngẩng đầu nhìn Long Thiên rồi lại nhìn Hoàng Phương Phi, lấy hết dũng khí nói: "Trưởng phòng Hoàng, cách biệt tuổi tác giữa hai người hơi lớn mà".

"Long Thiên hai mươi hai tuổi, tôi cũng chỉ hơn cậu ấy có sáu tuổi, tục ngữ có câu rất hay, phụ nữ hơn ba tuổi như ôm cục vàng, tôi hơn sáu tuổi chẳng phải là ôm được hai cục sao, hơn nữa, cô tưởng chị đây sẽ để ý mấy vấn đề nhỏ như tuổi tác sao?", Hoàng Phương Phi cảm thấy rất thú vị, lại chọc thêm vài câu nữa.

Mộc Tiểu Nhã không biết làm sao nên buột miệng nói ra: "Trưởng phòng Hoàng, chị không thể làm thế được!"

"Tại sao?"

"Bởi vì..."

Mộc Tiểu Nhã vốn muốn nói Long Thiên là chồng của Vương Lệ Trân, nhưng Vương Lệ Trân đã dặn không được nói chuyện này với bất cứ ai, nếu không sẽ đuổi Mộc Tiểu Nhã đi, cho nên đang nói dở thì không dám nói nữa nhưng cũng không tìm được lý do nào phù hợp hơn, phản ứng tức thời cần động não như thế này đối với Mộc Tiểu Nhã mà nói là một gánh nặng quá sức.

Cô Phi đương nhiên không nghĩ nhiều, cùng lắm cũng chỉ cho rằng Mộc Tiểu Nhã xấu hổ mà thôi, mà cô ấy đúng là xấu hổ thật, cho nên Hoàng Phương Phi cũng phát lòng từ bi mà bỏ qua Mộc Tiểu Nhã ngây thơ, cô ta cười nói: "Tôi chỉ đùa thôi, đừng sợ, không có ai cướp mất bạn trai của cô đâu".

Mộc Tiểu Nhã căng thẳng giải thích nói: “Em không có ý đó, chúng em chỉ là bạn bè bình thường thôi..."

"Được rồi, ánh mắt của cô đã bán đứng cô rồi, đây là chuyện của cô, tôi cũng không tiện nói ha, có điều...", nói đến đây, Hoàng Phương Phi nhìn Long Thiên nói: "Tiểu Nhã của công ty chúng ta là một cô gái tốt đơn thuần, nếu như cậu dám lừa dối cô ấy thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu".

Long Thiên cười nói: "Chị, chị yên tâm, nếu như thật sự xác định mối quan hệ với tiểu Nhã rồi thì tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy".

Câu nói này khiến Mộc Tiểu Nhã xấu hổ đỏ cả mặt, rõ ràng cô không có ý như vậy mà, tại sao hai người này cứ một đưa một đẩy cho mình vào hố chứ, dường như khiến cho cô ấy giải thích gì cũng vô dụng.
Chương 82: Tào Tháo mặt trắng

Cô Phi ăn ít nên rời đi đầu tiên, trước lúc đi còn không quên vứt lại một câu đùa giai nói đừng quên cuộc hẹn của chúng ta, khiến cho Mộc Tiểu Nhã nãy giờ không dám ngẩng đầu lên lại nghi ngờ nhìn Long Thiên, muốn nghe từ chính miệng anh nói cuộc hẹn này là chuyện gì. Nhưng nhanh chóng Mộc Tiểu Nhã đã ý thức được mình có hơi liều lĩnh, bây giờ bản thân cũng không phải là bạn gái của Long Thiên, thậm chí ngay đến bạn thân cũng không phải, người ta có nghĩa vụ phải giải thích với mình sao? Nhưng cô ấy vẫn không ghìm nổi sự tò mò.

Long Thiên lại còn chu đáo bồi thêm một câu, nói: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là chuyện công việc thôi, hơn nữa cô ta có phẩm chất gì, tôi có phẩm chất gì, nếu thật sự dây phải cô ta thì có lẽ tôi đúng là đen đủi ấy, tôi sẽ không đụng vào quân cờ mà mình không nắm rõ đâu".

Mộc Tiểu Nhã thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Anh Thiên, anh còn biết đánh cờ à, vậy chắc chắn anh là một cao thủ, toán học chắc cũng rất tốt".

"Ý gì vậy?", Long Thiên tò mò hỏi.

Mộc Tiểu Nhã khẽ ra vẻ nhăn nhó, tựa hồ như có điểm không dám nói.

Long Thiên nhanh chóng phản ứng lại nói: "Cô gái nhỏ, cô nói tôi rất biết tính toán đúng không?"

Mộc Tiểu Nhã lanh lợi gật đầu, Long Thiên cười khổ một tiếng cảm thán nói: "Thật ra tôi chỉ chơi chút mánh nhỏ thôi, mấy năm trước lăn lộn đấu với trời với đất với người, đấu nhiều rồi nên có nhiều thứ không hiểu cũng đã hiểu ra, nếu như cô ở trong hoàn cảnh của tôi, cô cũng sẽ trở nên tính toán, bởi vì chỉ cần đi nhầm một bước là rất có khả năng không chỉ bản thân xong đời, mà còn liên lụy đến cả những người bên cạnh nữa. Suy cho cùng trên đời này có rất nhiều người xấu, tôi phải học cách bảo vệ bản thân, Tiểu Nhã à, cô vẫn còn nhỏ, có rất nhiều thứ và cảnh vật cô chưa từng gặp qua, tôi khuyên cô nếu có thời gian thì nên ra ngoài đi thăm thú nhiều hơn, tuyệt đối không được xem Bắc Hải là cả thế giới của cô, như vậy thì người thiệt thòi chỉ có cô thôi".

Hai mắt Mộc Tiểu Nhã nhìn Long Thiên một cách sùng bái, nói: "Anh Thiên, anh hiểu biết nhiều thật".

"Tôi còn tưởng cô muốn nói tôi nham hiểm chứ", Long thiên bĩu môi nói.

"Không, tôi chỉ cảm thấy anh rất giống một nhân vật lịch sử mà tôi đã đọc trong sách".

"Ai vậy?"

"Tào Tháo mặt trắng".

Long Thiên cười lớn, Mộc Tiểu Nhã lại đắc ý một phen.

Sau khi mỗi người một ngả, Long Thiên trở về văn phòng trải qua một buổi chiều vô vị, buổi tối thì về nhà Vương Lệ Trân nấu cơm, hai người vẫn đấu võ miệng như lúc sáng, Long Thiên rất đắc ý khi làm như vậy, bởi vì chỉ có như thế anh mới có cơ hội nhất định để làm tan chảy khối băng này, nếu không thì Vương Lệ Nhân lại không nóng không lạnh giống như mấy ngày trước, e rằng Long Thiên cả đời này cũng đừng mong có cái kết viên mãn với Vương Lệ Trân.

Điều đáng sợ nhất khi theo đuổi phụ nữ không phải là đối phương ghét anh, mà là đối phương hết sức khách sáo lịch sự giữ một khoảng cách với anh, dù anh có dồn hết sức lực nhưng lại phát hiện ra đối phương vẫn bất động đứng nguyên tại chỗ, đó mới là điều bi thương nhất.

Khoảng chừng chín giờ tối, Phạm Thái Nhàn gọi điện tới, Long Thiên mới nhớ ra chuyện lúc trưa, Phạm Thái Nhàn đã hẹn với mình nói muốn tổ chức buổi chào mừng cho mình ở quán karaoke Huy Hoàng.

Long Thiên vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi sự nhõng nhẽo đeo bám của Phạm Thái Nhàn, hơn nữa người ta cũng đã sắp xếp xong hết rồi, không đi thì cũng hơi không nể mặt, dễ dàng khiến đám cấp dưới nghi ngờ mình chỉ giỡn hớt, khó khăn lắm mới mượn cớ Điền Hải để giết gà dọa khỉ, Long Thiên cũng không muốn đổ sông đổ bể cho nên đành gọi điện cho Tiêu Ngọc Phong, nhờ anh ta đến trợ giúp.

Tiêu Ngọc Phong đương nhiên đồng ý, sau khi Long Thiên nói với Vương Lệ Trân một tiếng thì liền ra ngoài, bởi vì dự tính sẽ phải uống rượu nên không lái xe, mà bắt taxi đi.

Đến cửa quán karaoke Huy Hoàng, anh đi thẳng vào số phòng riêng mà Phạm Thái Nhàn đã nhắn, sau khi vào mới phát hiện ra gần như toàn bộ nhân viên của tổ nhân sự số hai đều có mặt, không có ai vắng mặt, rất nể mặt nể mũi.

Nhìn thấy Long Thiên mọi người đều đứng lên vây quanh, Phạm Thái Nhàn đầu têu bắt đầu náo nhiệt lên, Long Thiên đến muộn nên tự uống phạt chén rượu rồi mới ngồi xuống vị trí trung tâm, thực ra anh không thích vị trí bị chú ý nhiều thế này, bởi vì thói quen nghề nghiệp nên anh thích những chỗ góc hơn, như vậy không chói mắt, dễ dàng hành động hơn.

Nhưng bất đắc dĩ tối nay anh lại là nhân vật chính, nên đành nghe theo sự xắp xếp, sau khi ngồi xuống thì cũng có không ít người đến mời rượu, bất luận là quen hay không quen cũng đều uống mấy chén, dù sao sau này Long Thiên cũng sẽ là cấp trên của họ, làm thân một chút cũng không có gì xấu, chỉ cần Long Thiên không hà khắc thì sau này sẽ dễ làm việc hơn, uống rượu nói chuyện đều rất cởi mở, khiến đám nhân viên vốn không quen biết Long Thiên luôn nói năng cẩn thận giờ cũng phở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chơi rất vui vẻ.

Trong lúc mấy nhân viên nữ mà cầm đầu là Tào Nghệ đang vây quanh Long Thiên, đa số điều muốn hỏi thăm đều là chuyện liên quan đến Hoàng Phương Phi và Mộc Tiểu Nhã, thỉnh thoảng mới có một hai người lấy hết dũng cảm để liếc mắt đưa tình, Long Thiên vẫn nhất nhất từ chối khéo, nói những gì nên nói và những gì không nên nói thì thôi, mặc dù thỉnh thoảng cũng buông vài lời trêu ghẹo nhưng chỉ nói thôi chứ không động tay động chân.

Như vậy đã lấy được thiện cảm của rất nhiều cô gái, trong lòng thầm nghĩ giám đốc Long và tên Trương Lượng kia quả nhiên là hai loại người khác nhau, sau này làm việc dưới chướng người này cũng không cần sợ sẽ bị lợi dụng sàm sỡ nữa, đương nhiên bọn họ cũng tự mình biết rõ, ngay đến người đẹp đẳng cấp như Hoàng Phương Phi và Mộc Tiểu Nhã dường như còn bị đổ gục thì bọn họ cũng không tự mình đa tình mà cho rằng Long Thiên sẽ để ý đến họ.

Phụ nữ đều vây quanh Long Thiên, điều này dẫn đến trong lòng Phạm Thái Nhàn và những người đàn ông khác cảm thấy đìu hiu trống vắng, Phạm Thái Nhàn đành gọi mấy cô đào tiếp rượu lên, đám phụ nữ đều không có ý kiến gì, dù sao cũng là người lớn cả, ai còn để ý mấy trò góp vui này nữa.

Long Thiên vốn dĩ không hào hứng, kết quả là lượt đào đầu tiên lên đã khiến anh choáng váng, người đứng thứ hai không phải ai khác mà chính là nữ cảnh sát đã từng làm khó anh ở đồn cảnh sát hồi đó, Hoa Tô Mạt!
Chương 83: Đã gặp ắt hẳn là có duyên

Chuyện gì thế này, bây giờ đến cảnh sát Hoa cũng phải đi làm việc bán thời gian, Long Thiên được mở mang tầm mắt, mấy trò này ở đâu ra đây?

Hôm nay Tô Mạt không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc một chiếc váy liền gợi cảm, tai đeo một cặp hoa tai to, chân đi đôi giày cao gót 5 phân, vốn cô ta đã rất cao rồi, đi giày cao gót vào, cặp chân càng dài miên man, cộng thêm ngũ quan thanh tú, tóc được buộc gọn sau gáy, trông rất thanh lịch, vừa xuất hiện liền lu mờ hết những người khác, Tô Mạt sở hữu vẻ đẹp kiểu một khi vừa nhìn là trong mắt chả còn để ý được ai khác nữa.

Tô Mạt dường như không quen với hình tượng này lắm, đứng trước đám đông, cô ta có phần ngại ngùng, lúng túng không biết làm gì, tối nay cô ta đến đây chấp hành nhiệm vụ, nhưng hình như hành động có sơ xuất, vào nhầm phòng rồi, càng đen đủi hơn nữa là, Tô Mạt phát hiện ra có một người đàn ông nãy giờ vẫn đang nhìn mình chăm chú, đến lúc cô ta nhận ra người đó, lập tức cảm thấy hôm nay mình xong đời chắc rồi, thế nào lại là tên Long Thiên có thù với mình từ lâu chứ.

Tô Mạt thầm cầu nguyện Long Thiên không chọn mình, nếu không, không những làm lỡ nhiệm vụ, mà còn bị anh hành ra trò.

Phạm Thái Nhàn cũng nhìn thấy Tô Mạt, anh ta chỉ cảm thấy cô gái này cũng không tệ, ít nhất trông cao cấp hơn nhiều so với mấy cô ở Huy Hoàng, anh ta thầm chửi Lữ mập không có tình nghĩa, có hàng ngon như này mà cứ giấu, không chia sẻ cho anh em.

Phạm Thái Nhàn đứng lên cười nói: “Ra ngoài chơi là để đổi gió, lại đây cho anh chọn vài cô nào, khỏi chịu cái cảnh đồng nghiệp nữ chỉ vây quanh anh Thiên tám chuyện, còn chúng ta thì ngồi đần ra đấy nhìn”.

Tú bà vừa nhìn đã nhận ra Phạm Thái Nhàn, bà ta lập tức cầm ly rượu nên nói: “Đâu có, nếu đã là bạn của anh Phạm, vậy thì cũng là bạn của tôi, mọi người cạn ly nào, mấy em gái ở chỗ tôi đều là hàng hiếm cả, nếu không phải anh Phạm dặn dò trước, tôi còn lâu mới nỡ gọi bọn họ ra”.

Mấy cô gái làm ở đây lâu dĩ nhiên rất biết đưa đẩy, cạn xong một ly, Chu Hòa Phong bắt đầu giở ngón nịnh hót, nói với Long Thiên: “Anh Thiên, anh chọn trước đi ạ”.

Long Thiên cũng không phải lần đầu tới mấy chỗ này, đương nhiên không hề ngần ngại, anh nở một nụ cười ranh mãnh, điều Tô Mạt lo sợ nhất cũng tới rồi, chỉ thấy Long Thiên từ từ chỉ về phía cô ta, nói: “Chọn cô ta đi”.

Không ít người trong phòng đều thở dài một hơi, bọn họ đã sớm chú ý đến cô gái này, cô ta là lựa chọn số một trong đầu bọn họ, nhưng cấp trên đã chỉ định cô ta, bọn họ cũng không ngu đến nỗi mà giành cho được, chỉ đành trách mắt chọn người của Long Thiên tinh tường.

Thấy Long Thiên chọn Tô Mạt, tú bà vội nói: “Anh này, hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Mộng đi làm, chưa được thành thạo cho lắm, anh nhẹ tay cho nha”.

“Không sao, tôi thích người tươi mới hơn”, Long Thiên vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, nói: “Cái cô tên Tiểu Mộng kia còn đứng đó làm gì hả, mau qua rót rượu cho anh đây”.

Tô Mạt tức đến mức nghiến răng ken két, cô ta không đến đây để bị Long Thiên trêu đùa, nhưng đã rơi vào miệng cọp thì không thể thoát ra được rồi, nếu không mọi chuyện sẽ đổ bể, trong đầu tức muốn phát khùng nhưng cô ta vẫn tươi cười đon đả nói: “Anh à, tối nay em thấy không khỏe cho lắm, hay là để chị em khác bầu bạn với anh nhé?”

Mặt tú bà lập tức xanh lè, mới ngày đầu đi làm đã từ chối khách hàng, lại còn là ở chỗ anh Phạm, nếu Lữ mập biết chuyện này, chẳng phải bà ta sẽ bị tống cổ ư, Phạm Thái Nhàn chưa kịp lên tiếng, tú bà vội quát: “Tiểu Mộng, mau qua phục vụ vị kia, nếu không thì biến ngay lập tức, sau này đừng có vào chỗ tôi nữa!”

Đã đến nước này, vì mục đích của mình, Tô Mạt giờ chỉ có thể nằm gai nếm mật, cô ta bất lực bước đến cạnh Long Thiên, Tào Nghệ và mấy cô gái khác chủ động nhường chỗ, trong lòng thầm uất ức, bây giờ mấy người bao phòng này cũng làm cao quá rồi, có để cho gái nhà lành người ta một đường sống hay không đây.

Mấy tên vô tích sự như Chu Hòa Phong bình thường chém gió giỏi lắm, nhưng một khi gặp chuyện kiểu này ai nấy đều trở nên ngại ngùng, Phạm Thái Nhàn nhìn ra tâm sự trong lòng bọn họ, liền giúp họ chọn vài người, mặc dù không bằng Tô Mạt, nhưng cũng đều rất xinh đẹp, dù sao tiêu chuẩn vào Huy Hoàng cũng rất cao, tuy chưa đến mức một chọi trăm, nhưng không phải ai cũng chẳng ra làm sao.

Tô Mạt vừa ngồi xuống chưa kịp nói gì, một bàn tay ma mãnh đã mò lên đùi cô ta, khiến cho một người trước giờ chưa từng yêu ai, và cũng chưa từng tiếp xúc gần thế này với đàn ông như Tô Mạt lập tức đỏ bừng mặt, vô cùng khó chịu, cô ta cười một cách cứng đờ, gạt bàn tay của Long Thiên ra: “Thưa anh, mong anh lịch sự một chút”.

Long Thiên quan sát một lượt đánh giá Tô Mạt: “Đã làm nghề này còn đòi tự trọng à?”

Nếu bình thường Long Thiên dám nói chuyện kiểu này, Tô Mạt đã thẳng tay tát vào mặt anh, nhưng giờ không giống vậy, vì để bảo toàn đại sự, cô ta chỉ có thể phản bác: “Không bàn đến tự trọng, nhưng ít ra cũng phải xem là ai”.

Long Thiên hỏi lại: “Ý của cô là, cô không ưng tôi?”

Tô Mạt gật đầu, Long Thiên không tức giận mà ngược lại cười nói: “Thú vị, thực ra, tôi cũng chả ưng gì cô, dù sao tôi cũng không thích loại con gái bạo lực, tôi chưa quên mấy việc cô làm với tôi đâu, cảnh sát Hoa!”

Anh đúng là đã nhận ra rồi!

Tô Mạt vốn còn đang mong chờ may mắn rằng Long Thiên sẽ quên mất, nhưng không ngờ anh lại nhớ rõ cô ta, vậy thì anh chọn cô ta chắc chắn là cố tình muốn trêu đùa, nếu đã mở bài, Tô Mạt cũng chẳng ngại thấp giọng đe dọa: “Long Thiên, giờ tôi đang chấp hành nhiệm vụ, anh đừng có cản trở cảnh sát làm việc, nếu không, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ buộc anh tội môi giới mại dâm, bắt về đồn 10 ngày”.

Long Thiên cười lạnh: “Tôi mua dâm của ai cơ?”

Tô Mạt hiểu ra, tức điên người, lời này không phải ám chỉ cô ta là gái mại dâm ư?

Tô Mạt đang muốn nổi nóng lắm rồi nhưng vẫn cố nén giận: “Long Thiên, anh đừng có gây chuyện nữa được không?”

Long Thiên cười xấu xa: “Muốn đi chứ gì?”

Tô Mạt gật gật đầu, Long Thiên châm một điếu thuốc, nói: “Muốn đi thì dễ thôi, gọi tôi một tiếng chồng yêu, tôi để cô đi ngay”.
Chương 84: Đã gặp ắt hẳn là có duyên(2)

“Anh đừng có mà mơ!”, Tô Mạt nghiến răng nói, tên này quả nhiên không dễ gì tha cho mình.

Long Thiên đột nhiên kêu to lên: “Phạm Thái Nhàn!”

Tô Mạt giật mình thon thót, không lẽ anh định mách tội cô, đến lúc đó tú bà nhất định sẽ nghi ngờ cô ta, dù sao lúc xin vào đây làm cô ta đã tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, thế là Tô Mạt vội vàng kéo tay Long Thiên: “Anh đừng có la nữa, tôi gọi là được chứ gì!”

Long Thiên giờ mới nâng ly rượu lên hướng về phía Phạm Thái Nhàn: “Không có gì, tôi muốn uống với anh một ly thôi”.

Phạm Thái Nhàn cười ha ha: “Có thế hả, tôi còn tưởng chuyện gì cơ”.

Cạn ly xong, Phạm Thái Nhàn lại tiếp tục cầm mic hát hò, Long Thiên ngồi xuống, khều khều tai nói: “Nào gọi đi”.

“Ch... Chồng yêu”.

“Không nghe thấy gì cả”.

“CHỒNG YÊU!”

Tô Mạt nổi cáu gầm lên, vừa đúng lúc Phạm Thái Nhàn hát hết bài, cho nên cả phòng hát nhất thời trở nên yên tĩnh, tiếng hét vừa rồi của Tô Mạt vang vọng khắp phòng, tất cả mọi người ồ lên, Phạm Thái Nhàn liền gào lớn anh Long ngầu nhất, Tô Mạt chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, từ bé đến giờ cô ta chưa từng mất mặt như thế này.

Long Thiên hài lòng gật đầu, Tô Mạt căm phẫn trừng mắt nhìn anh một cái rồi chuẩn bị quay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ sau này phải tìm cơ hội báo thù, Long Thiên cũng không ngăn cản cô ta, quấy rối cũng quấy rối rồi, dù sao cũng không thể cản trở chính sự của người ta, Long Thiên vẫn hiểu rất rõ điều này.

Sau khi Tô Mạt đi, Phạm Thái Nhàn dẫn theo một cô gái qua, nói: “Anh Thiên, sao đi mất rồi, có phải giở chứng giận dỗi gì không, hay là tôi kêu tú bà dạy dỗ cô ta một trận”.

Long Thiên tìm bừa một lý do: “Cô ta tới ngày đó, tôi không muốn vượt đèn đỏ đâu, nên để cô ta đi nghỉ ngơi rồi”.

Phạm Thái Nhàn rõ ràng không tin, vui vẻ nói: “Anh Thiên, anh ngây thơ thế, cô ta nói đến ngày anh liền tin à, mấy cô gái ở đây thích làm bộ làm tịch lắm, chỉ cần anh có hứng thú, tôi lập tức gọi cho anh vài cô, tối nay tôi dù mất hết thể diện, cũng sẽ cho anh chơi tới bến luôn!”

Long Thiên lắc đầu: “Thôi khỏi, không có hứng thú, tối nay còn phải trả bài cho vợ nữa, ta về ta tắm ao ta thôi”.

Phạm Thái Nhàn nửa tin nửa ngờ: “Thật hay điêu thế, yên tâm, tôi tuyệt đối không mách lẻo với chị dâu đâu!”

Long Thiên không đáp, chỉ tự nhấp rượu, trong lòng suy nghĩ về chuyện Tô Mạt không hề đeo tai nghe tích hợp, đúng là thiếu chuyên nghiệp, đã vậy đến việc nhỏ như phòng nào cũng vào sai, rõ ràng là cô ta không hoạt động cùng nhóm, một mình vào hang hổ à? Ha ha, đến 90% là xảy ra chuyện rồi”.

“...”

Sau khi đi ra, Tô Mạt lại đi đến một phòng khác, cô ta xem lại số phòng, xác nhận đã đúng địa điểm cần tới rồi mới bước vào, mục tiêu tối nay là nghi can tên Uông An, là một phú nhị đại , nghi ngờ phạm tội cưỡng bức thiếu nữ chưa thành niên, vốn vụ án này đã có kết luận rồi, nhưng hắn ta bắt cóc bố cô gái và bắt cô khai man trước tòa, giúp cho hắn ta trắng án.

Vụ án này do Tô Mạt phụ trách, cô ta thật sự không chấp nhận nổi, từ nhỏ Tô Mạt đã có ý thức cực kỳ mạnh về công lý, trừ gian diệt bạo luôn là việc mà cô ta muốn làm nhất, đó cũng chính là lý do Tô Mạt vào ngành cảnh sát, cô ta không thể quên được biểu cảm tuyệt vọng của cô thiếu nữ lúc trên tòa, cũng không thể quên bộ dạng đắc ý của Uông An, chỉ là vụ án này đã kết thúc, bên phía cảnh sát cũng không muốn tốn nhân lực nữa, cho nên Tô Mạt đành tới đây một mình.

Cô ta nghe ngóng được Uông An thích tới đây tiêu khiển, cho nên đã đeo máy nghe lén trên người, hy vọng dưới sự kích thích của rượu ngon gái đẹp, hắn ta sẽ nói ra sự thật về tội ác của mình, kế hoạch này thật sự ngu ngốc, nhưng Tô Mạt hết cách rồi, chỉ có thể hy sinh để sự thật được phơi bày.

Trong phòng có 5 nam 5 nữ, tỉ lệ hoàn hảo, Tô Mạt vào có chút bất ngờ, có điều trông cô ta rõ ràng có khí chất hơn so với mấy cô gái phấn son đầy mặt kia, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của mấy tên súc sinh.

“Ôi chà, người đẹp từ đâu tới thế này, nào, đã gặp hẳn là có duyên rồi, chúng ta uống một ly đi”, Uông An đứng dậy nâng ly, không thèm để ý tới cô nàng bên cạnh đang cau có giận dỗi.

Người đẹp thì ở đâu cũng được ưu ái, Tô Mạt còn chưa nói lời nào Uông An đã cắn câu, cô ta kìm nén ý muốn đánh cho hắn ta một trận nhừ tử, nở một nụ cười giả trân: “Chỉ uống một ly sao đủ, hôm nay chúng ta không say không về, anh có dám không?”

“Ái chà, anh An, xem ra cô em này nhắm đến anh rồi”.

“Đúng thế, anh An, anh không được để mất mặt đâu đấy”.

“Phải đó, anh em chúng ta khó khăn lắm mới có dịp, phải chơi cho thật đã mới được!”

Một vài tên đàn em nháo nhào hô hào, Uông An được cổ vũ, cạn xong một ly liền tiến lên kéo Tô Mạt, nói: “Yên tâm, tối nay không uống đến khi em gục, tôi sẽ không đi đâu”.

Sự kinh tởm trào lên trong lòng Tô Mạt, nhưng cô ta chỉ có thể phối hợp ngồi xuống cạnh Uông An, sau khi uống được ba hiệp, Tô Mạt nãy giờ vẫn luôn bị Uông An quấy rối bắt đầu mớm lời dò hỏi, tiếc rằng hắn ta có tính cảnh giác cực cao, không hề lơ là, cứ đến lúc sắp vào chủ đề thì hắn ta lại dừng lại, điều này khiến cho Tô Mạt vô cùng khổ sở, may là tửu lượng của cô ta cũng không tệ, uống hơn mười ly rồi mà vẫn tỉnh táo, Uông An thì ngược lại, hắn ta đã ngà ngà say.

Tô Mạt nâng ly: “Anh An, nào, uống tiếp đi”.

Uông An âm thầm đánh mắt về phía đồng bọn, hưng phấn đáp: “Uống, có người đẹp bầu bạn, tối nay không say không về”.

Tô Mạt dồn toàn bộ chú ý về phía Uông An, cho nên không hề để ý rằng một tên đàn em lén lút bỏ thuốc bột trắng vào ly rượu, đợi lúc Tô Mạt đặt ly xuống liền nhanh tay đưa ly kia qua, giả bộ như không có gì: “Người đẹp này, đừng chỉ uống với mỗi anh An, uống với tôi một ly đi chứ, đã gặp ắt hẳn là có duyên mà lại”.

Tô Mạt vì muốn chuyện này được thuận lợi, không hề nghi ngờ mà lập tức nhận lấy ly rượu, cạn xong liền uống hết sạch.

Uông An ngồi bên cạnh hau háu nhìn dáng người Tô Mạt liếm mép, hắn ta sắp kiềm chế không nổi ngọn lửa ham muốn trong người.
Chương 85 Sự uy vũ của anh Long

Uông An nhìn Tô Mạt uống ly rượu đã bị bỏ thuốc, thầm nghĩ đêm nay mình thật may mắn, người đàn bà ngu ngốc này lại tự dâng mình đến tận cửa, đêm nay nhất định phải khiến cô ta sung sướng cho đến chết, thân hình uyển chuyển của Tô Mạt khiến hắn không nhịn được mà nuốt nước bọt. Chỉ cần nghĩ tới lát nữa cô ta sẽ nằm trên giường cho hắn tùy ý làm nhục là hắn lại cảm thấy vô cùng kích thích, ‘chỗ nào đó’ cũng bắt đầu ngóc đầu dậy rồi.

Tô Mạt chưa biết mình đã rơi vào tròng của Uông An, cô ta vẫn ngây ngô nghĩ cách chuốc say Uông An để lấy bằng chứng, sau khi uống xong ly rượu được Uông An mời lại lập tức quay sang cụng ly với hắn, Uông An đương nhiên đồng ý tiếp, kỹ năng diễn xuất của hắn rất tốt, còn giả bộ như sắp say đến nơi nhưng thực ra là tỉnh táo hơn ai hết.

Năm phút sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Tô Mạt cảm thấy hơi choáng váng, không thể nào, với tửu lượng của cô ta thì ngàn chén cũng không thể say, nhưng tại sao nhanh như vậy đã không trụ được rồi. Tô Mạt dựa người vào sô pha, khiến đường cong cơ thể cô ta lộ ra rõ nét hơn, quả là một cám dỗ chí mạng đối với bất kỳ người đàn ông nào, cô ta ôm đầu, trên trán rịn đầy mồ hôi.

“Có phải em cảm thấy hơi chóng mặt đúng không cảnh sát Tô?”, Uông An cười khẩy.

Hắn gọi cô ta là cảnh sát Tô, nếu vậy, lẽ nào trước đó hắn đã biết thân phận của cô ta rồi sao?

“Anh An, ý anh là sao?”, Tô Mạt gắng gượng giữ lý trí giả ngu hỏi.

Uông An đạt được mục đích, xảo trá nói: "Đừng diễn nữa, tôi biết em là ai, haha, học đòi người khác chơi trò ném đá dấu tay, còn dùng tới cả mĩ nhân kế. Cô ta có quan hệ gì với em? Có đáng để em bán mình cho cô ta không?"

Hóa ra từ khi Tô Mạt bước vào, Uông An đã biết thân phận của cô ta rồi, cậu ấm này nhìn thì có vẻ ngốc nghếch nhưng thực ra lại rất gian xảo, hắn cố tình giả vờ như không biết gì để khiến Tô Mạt trở thành đồ chơi của mình. Hay cho một kế tương kế tựu kế.

Tô Mạt cũng bắt đầu hiểu ra, cô ta cắn răng nói: "Anh đã biết tôi là ai từ trước rồi nên mới cố tình giả ngu đúng không".

“Không giả ngu thì sao có thể chuốc say em được?”, Uông An cởi cúc áo sơ mi đầu tiên ra, cười bỉ ổi nói: “Từng chơi rất nhiều phụ nữ rồi nhưng tôi vẫn chưa được chơi gái cảnh sát đâu đó, cũng không biết mùi vị thế nào đây? Những ai có mặt ở đây tối nay đều có phần, chờ tôi xong việc, sẽ thưởng cô ta cho các người".

Mấy tên cặn bã còn lại trở nên vô cùng phấn khích khi thấy Uông An phóng khoáng như vậy. Bọn họ có ý định này từ rất lâu rồi, thân hình chữ s cùng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành này quả đúng là cực phẩm, nếu có thể mây mưa với một người đẹp như vậy thì dù có phải sống ít hơn mười năm cũng đáng.

“Cảm ơn cậu chủ An”, một tên mập lau nước miếng trên miệng, háo hức muốn thử.

Tô Mạt biết mình không thể ở lại chỗ này nữa, đứng dậy muốn rời đi, nhưng vừa mới đứng lên, hai chân đột nhiên mềm nhũn ngồi phịch xuống, lúc này cô ta mới nhận ra mình đã trúng bẫy. Đám người hèn hạ này đúng là quá bỉ ổi.

“Uông An, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận”, Tô Mạt uy hiếp, nhưng giọng điệu lại thỏ thẻ mềm yếu, trong một tình huống như thế này mà lại phát ra những âm thanh đó chắc chắn không phải chuyện tốt, chí ít đối với Uông An nó cũng chỉ như thêm chút gia vị cho trò chơi mà thôi.

Trước mặt là một người phụ nữ gợi cảm, mặt Tô Mạt đã đỏ bừng như quả táo chín, dáng người tỷ lệ vàng hấp dẫn, không khác gì như đang thử thách lý trí của một người đàn ông.

“Tới đây nào, em yêu”, Uông An không nhịn được nữa mà nhào tới.

Tô Mạt gắng gượng giữ được chút lý trí vội vàng nép vào góc sô pha khiến hắn ta nhảy bổ vào không trung, lúc này Uông An như một con sói đói nào sẽ buông tha cho chú thỏ con này, hắn tiếp tục vồ lên, nhưng lại bị ăn một cái tát của Tô Mạt.

Cái tát này đã trực tiếp chọc giận Uông An, hắn tức giận mắng chửi: "Con đàn bà này, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt có đúng không?"

Cái tát đó là sức lực cuối cùng của Tô Mạt, giờ đây cô ta hoàn toàn bất lực, Uông An không chút thương hoa tiếc ngọc, tức giận kéo tóc Tô Mạt, sau đó hung hăng tát Tô Mạt một cái, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức in một dấu vết đỏ ửng.

“Anh buông tôi ra”, Tô Mạt vùng vẫy hét lên.

Nhưng cô càng giãy dụa, Uông An càng hung bạo, hắn kéo quần áo Tô Mạt, hung dữ nói: "Haha, con đàn bà này, cảnh sát thì ghê gớm lắm à, thích trừng mắt có đúng không, đêm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là đàn ông đích thực. Đúng rồi, các người chuẩn bị sẵn điện thoại đi, nếu lúc đó cô ta dám kiện, chúng ta sẽ đăng video lên mạng, để mọi người cùng xem cô ta hèn hạ tới mức nào”.

Uông An vừa ra lệnh, bốn tên cặn bã khác đang ngồi xem kịch vội vàng lấy điện thoại ra chĩa máy ảnh về phía Tô Mạt, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đừng mong đợi rằng những người chơi cùng loại người như Uông An sẽ đứng ra bênh vực kẻ yếu. Họ chỉ đang chực chờ mong muốn ghi lại được những thước phim đẹp mắt, sau này có cái mà đem đi khoe khoang thôi.

Tô Mạt bị Uông An đè xuống, cô ta muốn đẩy ra nhưng lại không có chút sức lực nào, lẽ nào đêm nay thật sự sẽ bị đám cặn bã này làm nhục sao?

Nghĩ đến đây, một người luôn kiên cường như Tô Mạt cũng không khỏi rơi nước mắt, ông trời ơi, người tốt thật sự không nhận được báo đáp sao? Tại sao những tên súc sinh này thì lại có thể làm càn tới vậy?

Nỗi tuyệt vọng to lớn ập lên người Tô Mạt, cô ta như người chết đuối giữa biển khơi, cô đơn không nơi nương tựa, ngay cả một gốc cây khô để bám vào cũng không có.

Uông An dường như cảm thấy được nỗi tuyệt vọng của cô ta, ngạo mạn nói: "Hét đi, để xem có ai tới cứu cô không".

Mấy tên cặn bã xung quanh đều ồ lên cười, thúc giục Uông An nhanh lên, bọn họ cũng muốn chơi.

"Không phải ở đây có người tới rồi sao?"

Đột nhiên, một giọng nói bình tĩnh vang lên, là Long Thiên đang tươi cười đứng dựa vào cửa. Cũng không biết anh đã đứng ở đó từ lúc nào.

Anh chỉ tình cờ đi ngang qua, không ngờ lại thấy được một cảnh tượng như vậy, không biết nên mắng Tô Mạt ngu ngốc hay là do hành vi của những người này quá ngu ngốc đây, lẽ nào họ không biết phòng KTV có thể nhìn thấy từ bên ngoài sao? Thật là không chuyên nghiệp chút nào.

Uông An không ngốc, hắn chỉ nghĩ sẽ không có ai tới quấy rầy chuyện tốt của mình, nhưng không ngờ lại có kẻ đứng mũi chịu sào, dám làm việc nghĩa, hắn nhìn Long Thiên khinh thường nói: "Người anh em, đây không phải là chuyện mà anh có thể nhúng tay vào đâu, đừng tự tìm phiền phức nữa”.

“Không, người anh em hiểu lầm rồi”, Long Thiên vội xua tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom