• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (1 Viewer)

  • Chương 151-155

Chương 151: Nụ cười tàn nhẫn

Ngũ Hành Sơn ở núi Trung Nam rất nổi tiếng, tương truyền năm đó Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung và bị nhốt ở đây, nơi này có năm đỉnh núi với độ cao thấp khác nhau, nhìn từ phía xa trông giống như hình bàn tay năm ngón, xứng đáng với danh hiệu kỳ quan đẹp nhất Bắc Hải, chỉ có điều đêm nay cảnh đẹp như vậy lại bị lãng phí.

Vầng trăng trên cao như muốn trốn đi, sắc đêm bao trùm ngọn núi, đương nhiên, đêm hôm khuya khoắt chả thằng ngu nào chạy lên núi ngoại trừ mấy người có sở thích làm mấy chuyện đặc biệt ở những địa điểm đặc biệt, nhưng mấy năm trước đã xảy ra một sự việc, người ta đồn trên núi này có ma, thế là chả còn mấy người lớn gan dám đến đây chơi mấy trò kích thích nữa, họ sợ rằng gọi ma gọi quỷ sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nhà máy luyện thép này thực ra đã bị bỏ hoang, nhưng nơi này đã được ông chủ nhà họ Tần mua lại, mới đầu dự định xây một tòa biệt thự khang trang, vừa bước ra khỏi nhà là có thể tận hưởng không khí trong lành trên núi Trung Nam, kéo dài tuổi thọ, tiếc là chưa kịp xây xong thì ông chủ đã từ giã cõi đời, Bắc Hải có vô vàn tin đồn về người đàn ông đã tung hoành trên thương trường hàng chục năm này, đa số là khen ngợi hành trình phấn đấu ông ta, sự ra đi của ông ta cũng được người lắm chuyện mổ xẻ, trong đó có hai giả thuyết khiến người ta bàn tán không ngớt, một nói cậu chủ nhà họ Tần là sao chổi hại ông bố đoản mệnh, hại chết ông chủ là việc đương nhiên, còn giả thuyết thứ hai là việc xây nhà trên núi Trung Sơn đã mạo phạm đến ma quỷ đã tu luyện thành thần ở nơi đây, cho nên mới mất mạng.

Lời đồn về quỷ thần hầu hết đều xoay quanh cái chết kỳ quái của ông chủ nhà họ Tần, cái chết của doanh nhân hàng đầu trong giới đương nhiên sẽ được người ta ghi nhớ, đây là một loại mê lực.

Tối nay, ngọn núi đầy rẫy tin đồn này đã đón một nhóm người không biết sợ hãi là gì, người từng ở Quỷ Môn đều không tin vào ma quỷ, bọn họ chỉ tin vào đao và súng trong tay, bởi vì thứ giết chết bọn họ không phải là ma quỷ mà là người, trong mắt bọn họ, từ xưa đến nay, thứ khó đối phó nhất cũng là con người.

Long Thiên đương nhiên cũng vậy, tối nay anh tới đây để giết người, chính bản thân mình đã là Diêm Vương thì còn sợ gì mấy thứ ma quỷ. Anh lạnh lùng ngẩng đầu quan sát, xem ra tối nay lại gây thêm tội nghiệt rồi, Long Thiên từng giết rất nhiều người, từ người thứ 10 thì anh không đếm nữa, một là lười nhớ mấy thứ xui xẻo đó, hai là nhớ rồi thì tối ngủ không yên giấc.

Tội ác giống như thuốc lá, một khi đã vướng vào rồi thì chẳng cách nào dứt ra được.

Đây là câu của một vị tiền bối thích kể chuyện thuộc đội ngũ của Long Thiên, lúc đó đang ở trong rừng rậm Amazon, bọn họ bị kẹt ở chốn rừng sâu nước độc, đối phương điều ba nhóm bộ đội đặc chủng tổng cộng 50 người tới, trong tay Long Thiên chỉ có một con dao găm, súng của vị tiền bối kia thì chỉ còn 5 viên đạn, hai người bị đám bộ đội vây trong rừng, rõ ràng bọn họ muốn ép hai người chết đói, cho nên chỉ vây hãm chứ không tấn công.

Sau đó, hai người cắn răng dựa lưng vào nhau chủ động đột phá vòng vây, tàn sát gần nửa tiếng đồng hồ, 50 quân tinh nhuệ bị xử sạch, không một ai sống sót, đổi lại Long Thiên bị gãy một tay một chân, vị tiền bối kia thì gục ngã dưới vũng máu, cả người dính hơn 40 viên đạn, chỉ có mỗi cái đầu là còn nguyên.

Nhưng sau đó vẫn không qua khỏi, trước khi chết đã nhờ Long Thiên đem xác mình về quê nhà, chôn cạnh mộ của một cô gái, nói rằng lúc sống không thể ở cạnh nhau, chết rồi nên được chôn cùng một chỗ, Long Thiên đồng ý, gãy mất một tay một chân, vác theo thi thể nặng nề của vị tiền bối kia, đi mất 4 ngày mới ra khỏi rừng, trong những ngày đó, anh dùng xác người làm lương thực, đó là lí do sau này mọi người gọi anh là Bạch Diêm Vương.

Một kẻ từng ăn thịt người như Long Thiên cảm thấy trên đời này chẳng có thứ gì khó ăn nữa, cũng chả cảm thấy có khó khăn gì không vượt qua được, trận đấu như tối nay tuyệt đối không phải xảy ra lần đầu, cho dù có nguy hiểm hơn nữa cũng trải qua rồi, chẳng có gì phải sợ!

“Lên đi, từng người một xuống báo danh nhập hộ khẩu với Diêm Vương!”

Long Thiên hô to, trong tay hiện lên một thanh đao, lưỡi đao sắc lẹm, sống động chân thực, người ta phán đoán trình độ của cao thủ cấp Địa dựa vào vũ khí mà họ tạo nên, độ chân thực của vũ khí càng cao thì năng lực càng đáng gờm, thanh đao trong tay Long Thiên thậm chí còn nhìn rõ ràng cả đường vân trên lưỡi đao.

Vị cao thủ cấp Huyền nhất phẩm cấp cao nhất và cũng từng trải qua nhiều chuyện nhất có mặt tại đây cau mày, không còn nghi ngờ gì nữa, đêm nay sẽ xảy ra một trận tử chiến, nhưng không có nghĩa là bọn họ đủ tự tin, 20 võ sĩ cảm tử nhà họ Tần chết bấy nhiêu lại bổ sung bấy nhiêu, mấy năm nay vẫn có thể đứng vững trong đội ngũ này cũng là một loại bản lĩnh.

“Cho đám cậu chủ từ thủ đô tới chiêm ngưỡng thực lực của chúng ta!”, cao thủ nhất phẩm hô to một tiếng, những cao thủ cấp Huyền xung quanh đều đã chuẩn bị sẵn sàng, ý chí chiến đấu bừng bừng, còn chuyện gì sung sướng hơn việc hợp lực giết chết một cao thủ cấp Địa?

Tiếng súng vang lên.

Cách đó không xa, một tên bắn tỉa tay đầy mồ hôi lạnh nổ phát súng đầu tiên.

Tiếc là chả trúng ai.

Người đàn ông trung niên được gọi là tay súng thần bí đang ẩn mình trong bóng đêm kêu ‘Ầy’ tiếc nuối một tiếng, thân ảnh Long Thiên chợt biến mất khỏi chỗ cũ như ma quỷ, sau đó xuất hiện trước mặt tên cao thủ nhất phẩm, một đao chém xuống, không đợi tên cao thủ rởm đó kịp phản ứng lại, chỉ với một nhát đao đã chặt đứt đầu tên cao thủ khoảng 40 vừa bước vào cấp Địa kia, dứt khoát nhanh gọn, cái đầu người rớt xuống đất, lăn lông lốc, bám đầy máu và bụi đất.

Vị cao thủ nhất phẩm nọ vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh hoàng, mấy người xung quanh nhìn thấy mà kinh hãi, cả đám cao thủ cấp Huyền vốn đã chuẩn bị sẵn sàng giờ đều sững sờ, bọn họ từng chứng kiến kẻ có thân thủ kinh khủng, nhưng đã từng thấy ai kinh khủng như thế này đâu?

Long Thiên quay người tung đao, thanh đao xoẹt một đường trên không trung, chém trúng tên đứng trên cao bắn phát súng đầu tiên hồi nãy, người này vẫn đang kinh ngạc thì đã bị đao chém lật ngược cả người, dù đánh chết tên đó cũng không tin trên đời tồn tại một kẻ thần kỳ như này.

“Hai người”.

Long Thiên nhẩm đếm, thanh đao vừa biến mất trên không trung, sau đó lại lập tức xuất hiện trong tay anh, Long Thiên cầm đao tung người lên, tốc độ cực nhanh.
Chương 152: Toàn quân bị diệt

Mấy tên cao thủ cấp Huyền mắt trợn tròn kia nhanh chóng hoàn hồn, chúng không có thời gian để khóc thương cho cái chết của thủ lĩnh đám thân tín, bởi vì nếu như không vực lại tinh thần thì sợ rằng người chết tiếp theo sẽ chính là bọn chúng. Thu lại suy nghĩ nắm chắc phần thắng trong tay ban đầu, lúc này không thể không nghiêm túc chiến đấu rồi, dù sao người bọn chúng phải đối mặt là một quái vật không thua gì cậu chủ của chúng.

Long Thiên sải bước chạy, đạp một nhát vào tên cao thủ trung phẩm đứng mũi chịu sào khiến hắn trực tiếp bay ngược về phía sau, còn chưa kịp phản công lại, Long Thiên lại quỷ mị xuất hiện trước mặt chúng, con dao găm trong tay lại hạ xuống, dứt khoát linh hoạt một chia làm hai, hiện trường máu tanh cực độ!

"Ba tên".

Bốn tên cao thủ cấp Huyền khác phản ứng cũng khá nhanh bao vây tứ phía, Long Thiên mang theo dao bên mình, vung lên con dao sáng loáng lạnh lẽo, thủ cấp của bốn tên cùng lúc rơi xuống đất!

"Bảy tên".

Long Thiên trong lòng không mảy may chút mặc niệm, sau khi nhìn anh dùng thủ đoạn gần như độc đoán tàn nhẫn giải quyết bảy tên, cuối cùng trong đội ngũ thân tín đó cũng có kẻ tỉnh ngộ phải lo lấy sống chết của bản thân rồi, lúc này khó tránh khỏi kinh hồn bạt vía. Một tên trẻ tuổi mới ra nhập vào đội ngũ thân tín chưa được bao lâu đã bắt đầu muốn rút lui, trong lúc những tên khác đều đang liều mạng xông lên thì hắn lại chậm lại một nhịp, do dự không biết có nên tham sống sợ chết hay không.

Hành động bản năng đó không qua mắt được Long Thiên, con dao trong tay anh lại một lần nữa được phóng ra mà không có dự đoán trước, xuyên qua một khoảng cách bay tới, cuối cùng cắm phập vào tên cao thủ cấp Huyền định bỏ chạy kia khiến hắn gục ngay xuống đất!

Lưỡi dao bên trên, thi thể bên dưới, thân dao run lên nhè nhẹ.

"Tám tên".

Long Thiên đứng tại chỗ vẫn đang giữ động tác phóng dao nhếch miệng cười nói: "Nếu đã đến rồi thì đừng mong rời khỏi".

Một cỗ sát khí to lớn bao vây toàn hiện trường, khiến tất cả mọi người không rét mà run, hơn nữa còn sinh ra ảo giác, nơi này giống như địa ngục, còn người thanh niên toàn thân vấy máu kia chính là Diêm Vương!

"..."

Mười phút trước, trong xưởng luyện thép, Trương Tử Thành lại nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Lữ mập, ông hi vọng chủ nhân của ông đến hay không đến?"

Lữ mập ngẩn người nhìn mặt đất nói: "Cái mạng quèn của Lữ mập tao đây không đáng để cậu chủ cứu, cho nên cậu ấy không đến tao còn mừng hơn, nhưng trong lòng tao biết rõ, nếu như cậu ấy không đến thì mùa đông năm đó cũng chẳng làm người tốt cõng một người lạ như tao vào phòng rồi. Những năm nay ở nhà họ Long, cũng đã nghe qua trong nhà họ Long có một vị Công Tôn vĩnh viễn không xuất quan, nghe nói vẫn luôn luyện cái gì mà nhân đạo, lão mập không hiểu, cũng chưa từng tiếp xúc với vị cao nhân này, nhưng cái gọi là nhân đó có lẽ chính là khoảnh khắc đại thiếu gia đưa tay ra với tao, tao đã được nhìn thấy rồi".

"Công Tôn vô địch, người được công nhận là cao thủ số một Hoa Hạ, một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi có thể so sánh với ông ta, lão mập, ông không phải có hơi khoa trương đó chứ?", Trương Tử Thành khinh miệt nói, đối với lão quái vật thật sự được gọi là vô địch kia, hắn luôn mang theo tư tưởng khao khát. Người tu luyện võ đạo có thể trở thành người như vậy chính là đã tu thành chính quả rồi.

Lữ mập cười nói: "Trong lòng tao, ông Công Tôn cũng được, mà ông chủ cũng được, tóm lại đều không bằng được cậu chủ. Bởi vì cậu ấy có thứ mà bọn họ không có được".

"Ồ? Là thứ gì vậy?", Trương Tử Thành thoáng chút hào hứng hỏi.

"Tuổi trẻ", Lữ mập đại trí giả ngu trả lời.

Trương Tử Thành khinh miệt đáp: "Cũng là vì tuổi trẻ, cho nên mới dám đơn thương độc mã chui vào chỗ chết đó".

Bên ngoài xưởng luyện thép truyền đến âm thanh khác thường.

Lữ mập đồng thời cố gắng lao lên liều chết một phen, Trương Tử Thành lùi về sau mấy bước, giơ một chân lên đạp ngã Lữ mập đang chật vật hấp hối, sau đó một trọng quyền hạ xuống đúng phần ngực của Lữ mập, lão mập lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Trương Tử Thành lau vệt máu trên mặt, chân vẫn không rời ngực của Lữ mập, đứng từ trên cao nhìn xuống nói: "Muốn chết cũng đừng vội, đợi nhìn thấy thủ cấp của chủ nhân ông xong, tôi sẽ thành toàn cho ông".

Mười phút sau, bụi bặm lắng xuống, bên ngoài cũng không còn một âm thanh nào vang lên nữa.

Trương Tử Thành cười ha ha nói: "Lữ mập, mới có mười phút đồng hồ, chủ nhân của ông cũng yếu ớt quá, xem ra tôi đã được mở mang tầm mắt rồi, hắn suy cho cùng cũng chẳng phải là cao thủ cấp Địa gì cả, nói ra cũng phải, nếu như đâu đâu cũng thấy cao thủ cấp Địa thì cũng chẳng đáng giá nữa".

Lữ mập nhìn ra ngoài cửa, như trút được gánh nặng, cười càng lúc càng đắc ý.

Cửa lớn từ từ được mở ra.

Trương Tử Thành quay đầu lại nhìn, trong lòng đang ảo tưởng nếu như thủ cấp của cậu chủ Long Thiên kia mà được mang tới, hắn nhất định sẽ hung hãn đá dưới chân, để anh hiểu rõ, anh dựa vào cái gì để so sánh với thiếu gia nhà hắn. Cho dù anh có phải là cao thủ cấp Địa hay không, có phải là con trai của vị Diêm Vương nào đó ở thủ đô hay không thì khi đứng trước mặt cậu chủ của hắn cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Thế nhưng biểu cảm của hắn đã cứng đặc lại, một người đàn ông, một người đàn ông toàn thân nhuốm máu, giống như người vừa từ dưới địa ngục đi lên, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía hắn.

Trương Tử Thành trợn tròn mắt, hắn thật sự không dám tin, mười cao thủ cấp Huyền cộng thêm bốn tay súng bắn tỉa đã hoàn toàn bị tiêu diệt chỉ trong mười phút sao?

Kẻ này rõ ràng không phải người, là quái vật!

Trương Tử Thành hét lớn một tiếng, chân khí toàn thân sục sôi ào ào lên, có sự tức giận muốn báo thù cho đồng bọn, nhưng nhiều hơn vẫn là không cam tâm trở thành kẻ bị bỏ rơi.

Tần Tung Hoành thất thủ rồi sao?

Không thể.

Vậy giải thích thế nào về màn xuất hiện trước mắt đây?

Rất rõ ràng, cậu chủ hắn đã biết trước rồi cho nên mới không ở hiện trường, mười một thân tín chẳng qua chỉ là dùng để giữ chân Long Thiên cho hắn chuẩn bị mà thôi, cũng có nghĩa rằng, từ đầu Tần Tung Hoành đã biết trước kết cục của chúng, nhưng vẫn không hề có một chút thương tiếc nào để chúng đi vào chỗ chết.

Một kẻ đưa thuộc hạ của mình lên đoạn đầu đài, một người vì để cứu thuộc hạ mà không ngại đi vào hang cọp, khoảnh khắc này dường như đã phân rõ cao thấp rồi.

Trương Tử Thành đang muốn ra tay, nhưng không nhúc nhích được.

Hắn từ từ cúi đầu.

Nhìn thấy một cánh tay xuyên thẳng qua ngực hắn từ phía sau.

Đó là một bàn tay đầy vết chai sạn, không hề mỹ miều đẹp đẽ, nhưng bàn tay đó lại xuất ra một con dao kinh hãi thế tục, dễ dàng lấy mạng hắn chỉ bằng một chiêu.

Lữ mập nhìn thấy Long Thiên tự tay giết Trương Tử Thành, tiêu sái mà đứng đó, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của anh.

Đang nhe răng cười.
Chương 153: Dương đông kích tây

Long Thiên rút tay ra, Trương Tử Thành ngã 'phịch' một tiếng xuống đất, trên ngực hiện ra một cái lỗ to, nhưng vẫn còn một hơi thở, hắn vươn tay ra như muốn cố gắng tóm lấy gì đó, nhưng chẳng tóm được cái gì, miệng vẫn không cam tâm đứt quãng nói: "A... cậu chủ... tại sao... tại sao cậu lại bỏ rơi chúng tôi?"

Mặc dù là thân tín, cũng đã sớm chuẩn bị bỏ mạng vì chủ nhân, nhưng cách chết này thực sự quá oan ức, không phải chết trên chiến trường bên cạnh Tần Tung Hoành, mà là bị vứt bỏ một cách vô tình. Trương Tử Thành hắn cũng là con người mà, đương nhiên không cam tâm, từ khi gia nhập vào nhà họ Tần vẫn luôn bán mạng vì Tần Tung Hoành, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này, Trương Tử Thành không oán hận thủ đoạn độc ác của chủ nhân, chỉ là không ít thì nhiều cũng có chút đố kỵ, cùng là bán mạng như nhau, kết quả hắn và Lữ mập quả thật lại khác nhau một trời một vực.

Trương Tử Thành cuối cùng vẫn không thể có được câu trả lời, trút ra hơi thở cuối cùng, chết không nhắm mắt.

Long Thiên lau vết máu của hắn lên quần áo hắn, sau đó đi tới giúp Lữ mập cởi trói, tầm nhìn tập trung trên gương mặt đã bị mất một bên tai của Lữ mập, ánh mắt của anh vẫn giữ sự tức giận như cũ.

Lữ mập thần sắc sáng láng, vừa nãy ông ta tận mắt nhìn thấy uy phong của Long Thiên, thân thủ này cho dù có là thiên tài của mấy thế gia quy ẩn ở thủ đô có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp. Lữ mập rất mong đợi, đợi Long Thiên về thủ đô, để những võ giả nói như rồng leo, làm như mèo mửa kia được nhìn thấy phong thái cao thủ này của đại thiếu gia, còn không sợ cụp đuôi vào sao?

Lữ mập chú ý tới tầm nhìn của Long thiên, vẻ mặt không sao cả nói: "Cậu chủ, không sao, lão mập vốn đã xấu xí, thêm một cái tai hay bớt một cái tai cũng chẳng sao cả".

"Sớm biết thế này tôi đã không cho chúng chết dễ dàng như vậy rồi", Long Thiên lạnh nhạt nói.

Lữ mập cười rồi nhìn thi thể của Trương Tử Thành nói: "Đều là bán mạng vì người khác, tên này cũng coi như một đấng nam nhi, chết như vậy quả thật có lợi cho hắn rồi, có điều tôi cũng không làm được việc thiếu đạo đức như giày vò một xác chết nữa".

Long Thiên châm một điếu thuốc lên hút rồi nói: "Bên ngoài có mười bốn thi thể, cộng thêm của tên này nữa là tổng cộng mười lăm, tối nay ông bận bịu rồi".

Đây là lần đại khai sát giới đầu tiên của Long Thiên kể từ sau khi trở về Hoa Hạ, trước đây mặc dù ở Quỷ Môn anh đã giết không ít người, nhưng anh đều không cần phải lo việc dọn dẹp thi thể, bởi vì Quỷ Môn có bộ phần hậu cần đặc biệt chuyên phụ trách việc này, anh chỉ cần giết người là được. Nhưng lần này anh đến Bắc Hải có một mình, cũng may có lão mập, Long Thiên tin rằng ông ta sẽ xử lý rất tốt việc này.

"Cậu chủ yên tâm, tôi dám bảo đảm những người ở đây căn bản đều là dân lưu vong, chết thì chết thôi, không có ai đi điều tra đâu, chuyện này có lão mập lo là được rồi, bảo đảm không để lại chút dấu vết nào", Lữ mập vỗ ngực nói.

"Được, ông cho người dọn dẹp đi, tôi phải về rồi. Để lại toàn bộ chủ lực ở đây, còn bản thân hắn thì không thấy đâu, tên Tần Tung Hoành này chơi chiêu dương đông kích tây cũng mượt thật, mười một cao thủ cấp Huyền, cộng thêm bốn tay súng bắn tỉa, hào phóng thật, hơn nữa có lẽ hắn cũng chẳng hề thương tiếc một chút nào", Long Thiên cười lạnh một tiếng, lúc đến anh không thấy Tần Tung Hoành là đã đại khái đoán được dụng ý của hắn rồi, Vương Lệ Trân nói không sai, mục đích của hắn từ đầu đã không phải cái gọi là công thức thuốc, mà chính là Vương Lệ Trân.

Về phần cái hắn muốn là công thức chế tạo H2Z4 hay là thứ gì khác thì có lẽ phải đi hỏi trực tiếp rồi.

Lữ mập trong lòng vẫn sợ hãi nói: "Tôi thật sự không ngờ tên Tần Tung Hoành này lại độc ác như vậy, vốn dĩ cho rằng hắn chỉ là một tay doanh nhân biết làm ăn mà thôi, giờ xem ra Lữ mập tôi đã coi thường hắn rồi, có thể khiến nhiều người bán mạng vì mình như vậy, trong đó còn không thiếu cao thủ, lại có thể gãi đúng chỗ ngứa, biết bắt được lão mập tôi để dụ đại thiếu gia ra mặt, có quyết đoán lại có đủ sự nham hiểm, con người này thật không dễ đối phó. Lão mập tôi lăn lộn nhiều năm như vậy cũng chỉ có một vệ sĩ là lão Hoàng đã gần tiến vào cấp Huyền, mười một cao thủ cấp Huyền mà coi như không, nói vứt bỏ là vứt bỏ, cậu chủ, cậu giao đấu với hắn vẫn nên cẩn thận chút".

"Yên tâm, bất luận hắn có khó đối phó thế nào thì đêm nay phần nhiều là phải ở lại nhà họ Vương rồi", Long Thiên thản nhiên nói.

Lữ mập kinh ngạc nói: "Đại thiếu gia, đã sắp xếp người ở thủ đô kia ở bên chỗ nhà họ Vương rồi sao?"

"Không, nhưng người đó vẫn ở đấy, chỉ cần Tần Tung Hoành chưa bước vào bậc thềm thì hơn phân nửa là không có đường sống", Long Thiên vừa nghĩ đến người đàn ông được mệnh danh là mỹ nhân số một của Quỷ Môn kia lại không nhịn nổi một cơn rùng mình.

Mau về sớm thôi, có lẽ có còn có thể xem được màn kịch hay.

"..."

Sau khi Long Thiên ra khỏi nhà chưa được bao lâu, Hoàng Đông Lâm ở lại bảo vệ sự an toàn cho mấy người phụ nữ ở biệt thự nhà họ Vương, Quả ớt nhỏ và Vương Manh Manh ngồi ở phòng khách, Vương Lệ Trân ở trong thư phòng, Hoàng Đông Lâm kê một chiếc ghế ngồi ở cửa chính biệt thự, tập trung đến mười hai phần tinh thần, Lữ mập bị bắt đi trước mặt ông ta, Hoàng Đông Lâm vẫn cảm thấy hổ thẹn, hôm nay cho dù thế nào cũng phải giữ chặt cửa chính, nếu như bất cứ người phụ nữ nào trong nhà xảy ra chuyện thì Hoàng Đông Lâm chỉ có nước lấy mạng đền tội thôi.

Hoàng Đông Lâm cả đời nghiên cứu võ đạo, tâm tư đơn giản, chỉ đáng tiếc tư chất bình thường, gần bốn mươi tuổi mới tiến vào cấp Hoàng, mất mười năm mới nhìn thấy cánh cửa cấp Huyền. Trên thế giới này thiên tài vẫn ít ỏi, mặc dù những thiên tài chưa đến hai mươi tuổi đã tiến vào cấp Huyền không ít, nhưng đa số sự phát triển của các võ giả đều giống như Hoàng Đông Lâm, dù sao ông ta không phải là con cháu thế gia, không có công pháp và đan dược phụ trợ, muốn thành tài chỉ có thể dựa vào bản thân từng bước từng bước một mà thôi.

Khi Lữ mập đến Bắc Hải mới mời ông ta làm vệ sĩ, trước đó ông ta sống nay đây mai đó, sở dĩ ở lại bên cạnh Lữ mập là vì một lời hứa của Lữ mập, chỉ cần ông ta vào được cấp Huyền, Lữ mập sẽ mặt dày đi xin anh Phạm, nhờ anh ta tìm một công pháp phù hợp với ông ta ở tầng một viện võ học Bắc Hải. Mấy năm nay làm không ít chuyện phạm pháp cho Lữ mập, một mình Hoàng Đông Lâm gần như làm rất nhiều việc từ vệ sĩ, sát thủ cho đến trợ lý, đương nhiên Lữ mập cũng không bạc đãi ông ta, những tiền nên trả thì đều trả nhiều chứ không trả ít.

Lấy tiền của người, giúp người giảm bớt tai họa.

Nếu như nói Lữ mập cam tâm tình nguyện bán mạng cho Long Thiên, thì Hoàng Đông Lâm cũng cam tâm tình nguyện bán mạng cho Lữ mập.
Chương 154: Người đàn ông mặc trường bào trắng

Chỉ là ông ta không ngờ, cậu đại thiếu gia mà Lữ mập hay nhắc tới đó lại thật sự dám một mình xông vào hang cọp, tối hôm qua có ba tên cao thủ cấp Huyền tới bắt Lữ mập đi, Hoàng Đông Lâm không ngốc, nếu như đối phương đã chủ động yêu cầu gặp mặt, vậy thì chắc chắn đã bày binh bố trận chờ long trọng hơn tối qua nhiều. Thực lực của cậu đại thiếu gia đó không yếu, nhưng hơn nửa là cũng lành ít dữ nhiều, nếu như cậu ấy ngã xuống thì có lẽ tất cả người trong nhà bao gồm cả ông ta cũng gặp chuyện chẳng lành.

Hoàng Đông Lâm đang suy nghĩ làm sao ứng phó thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Ông ta nhíu mày, người duy nhất trong nhà không rõ có chuyện gì là Vương Manh Manh định đứng lên đi mở cửa nhưng lại bị Hoàng Đông Lâm quát: "Đừng nhúc nhích!"

Vương Manh Manh lập tức dừng lại, vẻ mặt hồ nghi, cô ta chỉ biết bố của Quả ớt nhỏ bị bắt đi, sâu xa bên trong thì không hiểu rõ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hoàng Đông Lâm thì cũng tự hiểu ra người bên ngoài cửa tuyệt đối không phải người tốt gì cả.

Quả ớt nhỏ đi tới kéo Vương Manh Manh ra phía sau mình, cô ta chín chắn hơn Vương Manh Manh nhiều, đương nhiên biết người đến gõ cửa hỏi thăm lúc này chính là kẻ đã bắt bố mình. Long Thiên không nói cho Quả ớt nhỏ biết rốt cuộc là kẻ nào đã bắt bố cô ta, cô ta cũng không dám hỏi, vì hỏi cũng vô dụng, cho nên chỉ đành chờ ở đây.

Vương Manh Manh được bảo vệ phía sau nhỏ giọng nói: "Quả ớt nhỏ, rốt cuộc là có chuyện gì thế, có vẻ nghiêm trọng vậy, còn cả Long Thiên nữa, không biết đã chạy đi đâu rồi?"

Quả ớt nhỏ bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này cô vẫn phải đợi người khác giải thích giùm, chứ cũng không biết giải thích sao cho Vương Manh Manh, Hoàng Đông Lâm nói: "Cô chủ, cô dẫn cô Vương về phòng đi, khóa cửa lại, không được ra ngoài".

Quả ớt nhỏ lập tức làm theo, kéo Vương Manh Manh chạy lên trên lầu, Hoàng Đông Lâm đứng lên, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch.

Cửa nhà bị mở ra một cách nhẹ nhàng, không hề phá cửa vào, mà bị mở ra như không khóa. Từ bên ngoài có một người đàn ông đang đi vào, diện mạo tuấn tú, nửa thân trên mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, nửa thân dưới mặc một chiếc quần tông xuyệt tông đen với áo, chân đi một đôi giày da được lau sáng bóng, tổng thể đem đến có người khác một cảm giác cao lãnh nhưng không thiếu sự phong nhã.

Gương mặt như ngọc của người đàn ông mang theo một nụ cười ôn hòa, bất cứ ai lần đầu tiên nhìn thấy đều không thể nghĩ rằng hắn ta là loại người tội ác tày trời, huống hồ ngoại hình còn vô cùng đẹp đẽ, cho dù có làm chuyện xấu thì cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt thôi.

Vẻ mặt Hoàng Đông Lâm vô cùng kinh ngạc, ông ta hoàn toàn không ngờ được đây chính là người đã bắt chủ nhân của mình đi. Ông ta đã gặp hắn vài lần trong mấy buổi tiệc xã giao, cũng biết người đàn ông này là ai, chỉ là sao có thể là hắn, hắn và Lữ mập xưa này chưa từng có dây dưa gì đến nhau mà?

Không chỉ là Hoàng Đông Lâm ngạc nhiên, mà ngay cả Vương Manh Manh đang đứng trên lầu cũng vô cùng kinh ngạc, đây không phải là bạch mã hoàng tử của cô ta, Tần Tung Hoành sao? Sao lại đến đây chứ?

"Anh Tần, sao lại là anh?", Vương Manh Manh mở miệng hỏi.

Mặc dù Quả ớt nhỏ chưa gặp Tần Tung Hoành, nhưng cũng nghe nói đến danh tiếng của Bắc Hải Tam Tú, hơn nữa có một quãng thời gian Vương Manh Manh suốt ngày luôn miệng nhắc đến cái tên Tần Tung Hoành, nên Quả ớt nhỏ cũng có chút ấn tượng.

Tần Tung Hoành không đếm xỉa đến Hoàng Đông Lâm đang coi hắn là kẻ thù số một, quay đầu nhìn Vương Manh Manh vui vẻ nói: "Manh Manh, chị em có nhà không? Anh có chút chuyện tìm cô ấy".

Vương Manh Manh đang định nói thì Quả ớt nhỏ kéo cô ta lại, ra hiệu cô đừng nói những điều dư thừa.

Hoàng Đông Lâm hừ lạnh một tiếng, đôi chân tích lực đã lâu nhanh như chớp quét về phía tên công tử không biết tốt xấu kia, cơ thể Tần Tung Hoành nhẹ nhàng di chuyển, bàn tay trái nắm quyền đánh vào đầu gối của Hoàng Đông Lâm nhẹ nhàng một cái, Hoàng Đông Lâm thế mà lập tức ngã gục xuống đất, phát ra một âm thanh nặng nề, nền nhà bằng gạch men thượng hạng nháy mắt hiện ra một nứt lan dần ra.

Vẻn vẹn chỉ một chiêu đã khiến đầu gối trái của Hoàng Đông Lâm vỡ vụn, ông già rất am hiểu quyền anh nước ngoài này không khỏi choáng váng thở hổn hển, tay phải của Tần Tung Hoàng lại tùy ý đặt lên vai của Hoàng Đông Lâm, ông già đã bước một nửa vào cấp Huyền lập tức không thể nhúc nhích.

Cơ thể dường như bị một cỗ lực khổng lồ chế ngự, chỉ để giữ vững tư thế quỳ gối kia cũng đã phải dùng hết sức lực rồi, cửa thư phòng mở ra, Vương Lệ Trân với vẻ đẹp khuynh thành xuất hiện đứng trên lầu hai, từ trên cao nói xuống: "Bỏ ông ta ra, tôi đi với anh".

Tần Tung Hoành cười khổ một tiếng nói: "Trước sau như một đều không thích dông dài, anh còn tưởng em sẽ hỏi thêm mấy câu không liên quan nữa cơ, xem ra là do anh lo thừa rồi, như vậy cũng tốt, tiết kiệm được không ít sức lực".

Vương Lệ Trân quý chữ như vàng, đi từ trên lầu hai xuống, Vương Manh Manh vội vàng giữ chị gái mình lại, rồi lại nhìn anh chàng bạch mã hoàng tử của mình kia hỏi: "Anh Tần, rốt cuộc là có chuyện gì vậy!?"

"Nên giải thích thế nào đây?", Tần Tung Hoành có chút khổ não nói: "Tóm lại anh và chị gái em có chút chuyện cần bàn, sau này sẽ giải thích cho em sau".

Hoàng Đông Lâm nghiến răng kiên trì muốn đứng lên, nhưng tay của Tần Tung Hoành vẫn chưa buông ra, ông ta làm gì có sức lực để đứng lên, vận dụng hết tu vi toàn thân cũng không thể nhúc nhích, thất khiếu đã bắt đầu có vết máu rồi, cứ tiếp tục như vậy e rằng cách cái chết không còn xa nữa.

"Ông già, hà tất gì phải vậy?", Tần Tung Hoành bất đắc dĩ nói.

Hoàng Đông Lâm nghiến răng nói: "Có tao ở đây, mày không được mang ai đi hết!"

"Ương ngạnh với thực lực không tương xứng cũng là một loại lãng phí đó", tay trái Tần Tung Hoành dùng sức, một luồng áp lực cực đại giáng xuống khiến cơ thể Hoàng Đông Lâm càng thấp dần, yết hầu hơi ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, Hoàng Đông Lâm đã mất đi ý thức rồi.

Tần Tung Hoành thu tay lại nói: "Yên tâm, ông ta chưa chết, cho nên chúng ta có thể đi được chưa?"

Vương Lệ Trân bỏ tay Vương Manh Manh ra nói: "Em không được đi theo".

Vương Manh Manh muốn lao lên giữ chị gái lại nhưng bị Quả ớt nhỏ ôm chặt lấy, Quả ớt nhỏ hiểu rõ, ba người phụ nữ trói gà không chặt bọn họ tuyệt đối không có tư cách để chống đối mệnh lệnh của Tần Tung Hoành.

Đột nhiên sắc mặt của Tần Tung Hoàng ngưng trọng, nhìn về phía cửa ra vào.

Ngoài cửa là một người đàn ông thân mặc một bộ trường bào màu trắng đang khoanh tay đứng ngạo nghễ ngay tại lối đi vào.

Bất cứ ai khi nhìn thấy người đàn ông này đều sẽ liên tưởng ngay đến một câu nói.

Người bên đường như ngọc, công tử thế vô song.
Chương 155: Người đàn ông mặc trường bào

Ngày nay không phải bất cứ người đàn ông nào mặc được trường bào mà không gây ra cảm giác kỳ quặc, trừ người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ trước mặt đây, một thân mặc trường bào nhưng không có cảm giác kỳ quặc khác người, mà ngược lại còn mang đến cảm giác tiên phong cốt đạo, xuất sắc hơn người.

Người đàn ông mặc trường bào đứng sừng sững trước mặt Tần Tung Hoành nho nhã, thần sắc tự nhiên, khí thế không hề thua kém chút nào.

Hai người có ngoại hình tuyệt mỹ, đứng đối diện với nhau, không cần thêm bất cứ chi tiết nào, chính là một bức tranh vô cùng đẹp đẽ. Vương Manh Manh và Quả ớt nhỏ đứng đằng sau nhìn đến ngây ngốc, hai cô gái này trai đẹp thế nào cũng đã gặp qua, nhưng cái anh trai vừa xinh đẹp vừa khí chất thế này thì đúng là vẫn chưa từng được gặp. So sánh với làn da của hai người họ thì còn không trắng nõn nhẵn nhụi bằng người ta nữa, ngay cả Vương Lệ Trân cũng thoáng chút kinh ngạc, nếu như không phải người đàn ông tóc ngắn thì cô còn tưởng rằng đó là một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành ấy chứ.

"Là chướng ngại vật Long Thiên mời đến cản đường sao?", Tần Tung Hoành mỉm cười nói.

Người đàn ông mặc trường bào không trả lời, tay trái từ từ giơ lên, không khí xung quanh bắt đầu gợn sóng, dao động rất nhỏ, một chiếc kim châm nhỏ như sợi tóc chậm rãi hiện ra, tay trái của người đàn ông nhẹ nhàng phóng ra như búng ngón tay, kim châm lao vút về phía Tần Tung Hoành.

Tần Tung Hoành tiến lên trước nửa bước, dường như sợ chiếc kim châm này sẽ làm tổn hại đến Vương Lệ Trân mà hắn khó khăn lắm mới có trong tay, sau đó tay trái giơ lên tạo ra một hoa thương năm tấc, khởi động một vòng, kim châm bay đến vòng tròn này thì không thể tiếp tục di chuyển, nhưng lại phát ra âm thanh chói tai, kim châm không thể tiến về phía trước, Tần Tung Hoành nắm lấy hoa thương năm tấc, đầu thưowng xuống dưới đất, khẽ quát một tiếng: "Lên!"

Hoa thương dài năm tấc xới lên một mảng bùn đất từ đường bê tông bên ngoài biệt thự cuốn cả chiếc kim đâm bay về phía người đàn ông mặc trường bào, sau khi hoa thương cuốn bùn đất lên, vác thương lên vai, một cước ầm ầm đạp trên mặt đất, nhất thời khiến bụi đất cuộn lên ào ào, Tần Tung Hoành đạp trên bậc thềm lao về phía trước!

Người đàn ông mặc trường bào cười nhạo một tiếng, ống tay áo bên phải vung lên phần phật, quét sạch đám bụi đất chướng mắt, bụi bay đầy trời, nổ tung bốn phía, sau khi đống bùn đất hỗn loạn tạo ra từ chân khí dư thừa này rơi xuống đất thì đã gây nên vô số cái hố nhỏ.

Tần Tung Hoành trước mặt đã tiến đến gần, cây thương dài trong tay vững chắc, dũng mãnh tấn công về phía trước, thân hình người đàn ông mặc trường bào khẽ lùi về sau, tư thế tiêu sái, một công một lùi, tương phản với nhau!

Tay phải của người đàn ông mặc trường bào đang lùi về sau xoay tròn, chân khí lại lần nữa biến hóa, đằng sau lưng trái phải hiện lên ba chiếc kim châm, anh ta khẽ cười, kim châm cùng lúc lao đến, khoảng cách gần đến mức muốn tránh cũng không được. Tần Tung Hoành biến sắc, lập tức điều chỉnh tư thế, né tránh hai chiếc kim châm trái phải, chiếc kim châm thứ ba thì đã gần đến trán, chỉ còn thiếu một tấc nữa thôi là trúng rồi, Tần Tung Hoành trợn mắt, một cỗ áp lực cực đại lập tức được ngưng tụ lại, rõ ràng ngăn lại chiếc châm trí mạng đủ để tiễn hắn xuống hoàng tuyền.

Hạ thấp cơ thể xuống, nhảy lên thân thương, người đàn ông mặc trường bào hiếm lắm mới lộ ra biểu cảm thận trọng, lùi người về sau nhưng thật ra là đã tránh được một chiêu tiên nhân chi lộ, ngay sau đó tay trái ấn lên phần bụng của Tần Tung Hoành, chiếc kim châm được tạo ra từ chân khí xuyên qua bụng của Tần Tung Hoành đi ra ngoài, chỉ để lại một lỗ nhỏ mà mắt thường có thể thấy được.

Chiếc kim châm này không chỉ xuyên qua bụng Tần tung Hoành mà còn xuyên thủng cả một cây cột phía sau lưng hắn.

Tần Tung Hoành bị thương lùi lại muốn rút, nhưng người đàn ông mặc trường bào vẫn truy sát, bất thình lình một phát súng phản đòn nhắm đến tử huyệt yết hầu. Hay cho tên Tần Tung Hoành, hắn thế mà không ngại ăn một kim châm để dụ địch tới gần, quả nhiên là vô cùng nham hiểm giảo hoạt!

Hai người cứ ngươi tiến ta lui, khiến Vương Lệ Trân trợn mắt há mồm lên nhìn, trận đánh này quả thực còn khoa trương hơn trong phim truyền hình nữa. Cô vốn ban đầu không có ấn tượng lắm với cái gọi là võ đạo, cùng lắm thì cũng chỉ chứng kiến kỳ tích một chiến mười của Vương Tu Thân mà thôi, làm gì được chứng khiến màn long trời lở đất này chứ. Hôm nay được tận mắt chứng kiến mới biết thế nào đáng sợ, không ghìm nổi mà nghĩ đến vị nữ yêu đao ở thủ đô kia lẽ nào cũng khủng bố như vậy sao?

Vương Manh Manh và Quả ớt nhỏ phía sau cũng mở rộng tầm mắt, hai người đàn ông trước mắt đều trẻ tuổi, nhưng thực lực thì mấy ông bảo vệ già nhà họ kia hoàn toàn không thể so sánh được. Ông Hoàng ban đầu trong mắt Quả ớt nhỏ là thiên hạ vô địch kia chẳng phải khi đứng trước Tần Tung Hoành, ngay cả tư cách phản kháng cũng không có sao? Cho dù có là Vương Tu Thân thì có lẽ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp. Lúc này bọn họ mới nhận thức được, trước đó bọn họ thực sự rất thiển cận, thế giới này đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn.

Vậy Long Thiên thì sao, so với hai người trước mặt đây thì ai thắng ai thua đây?

Phát súng này của Tần Tung Hoành chói mắt như cầu vồng giữa ban ngày, một súng phản công này càng khiến người khác chói mắt không chịu nổi, người đàn ông mặc trường bào vươn hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp lấy phát súng chỉ còn cách yết hầu nửa tấc, khiến nó không thể tiếp tục di chuyển.

Tay trái của người đàn ông mặc trường bào giơ lên không trung, khí thế đột nhiên tăng vọt, sau đó nắm chặt lại, phía sau lưng hiện lên vô số kim châm, Tần Tung Hoành nhìn thấy mà khiếp sợ, người đàn ông mặc trường bào phất tay trái, kim châm bắn nhanh về phía trước. Tần Tung Hoành thông minh vứt bỏ hoa thương, nhanh chóng lùi lại, nhưng tiếc là đã chậm một bước, đoán chừng hắn đã biến thành con nhím rồi!

Kim châm tứ phía, Tần Tung Hoành trái phải né tránh, không bị trúng kim châm, đám người Vương Lệ Trân phía sau vội vàng lùi lại, chỉ sợ tai bay vạ gió. Nhưng lạ là chỉ cần kim châm vượt qua khỏi vòng công kích Tần Tung Hoành sẽ lập tức hóa thành hư không, khống chế kim châm một cách chính xác như vậy quả thực khiến người khác phải vỗ tay tán thưởng.

Tần Tung Hoành ổn định thân hình, nhìn người đàn ông mặc trường bào, màn giao tranh vừa nãy nhìn thì có vẻ người tám lạng kẻ nửa cân, nhưng thực tế là Tần Tung Hoành đã thua nửa chiêu, phần bụng hắn âm ỉ đau, có lẽ là huyệt vị đã bị đóng lại, vận công lúc này có vẻ rất tốn sức.

Rõ ràng, người đàn ông trước mắt và hắn đều là cấp Địa, hơn nữa còn rất có khả năng là tu vi cao hơn hắn.

Hoa thương trong tay Tần Tung Hoành lại hiện lên, chỉ là lần này không vội vàng tấn công, mười một thân tín có thể cản chân Long Thiên được bao lâu? Theo như Tần Tung Hoành dự liệu thì có lẽ không tới hai mươi phút. Hiện giờ đã lãng phí không ít thời gian rồi, mặc dù từ núi Trung Nam về đây cũng phải mất một tiếng đồng hồ, nhưng nếu như Long Thiên đạp hết chân ga thì chỉ mất nửa tiếng thôi. Nếu như trong phòng hai mươi phút mà không đánh bại được chướng ngại vật trước mắt này thì đợi đến lúc Long Thiên về, hai người họ liên thủ với nhau thì trận này đánh thế nào được nữa?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom