• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (1 Viewer)

  • Chương 161-165

Chương 161: Ngứa đòn

Nhan Như Ngọc muốn tìm quyển ‘Tu La Tâm Kinh’, thay vì nói là sách y thuật thì thà rằng nói đây là một quyển sách tà thuật còn hợp lý hơn, nghe nói nó chỉ người ta cách dùng tính mạng của bản thân để giúp người khác kéo dài tuổi thọ, nói ngắn gọn là dùng mạng đổi mạng. Bởi vì Long Thiên luyện chữ với Công Tôn vô địch từ nhỏ, thi thoảng được ông Công Tôn kể cho mấy chuyện đồn đại trên đời, ông ta còn nói mấy quyển sách trái với tự nhiên là sách cấm, nó sẽ hại chết người, dặn Long Thiên tuyệt đối không được đụng đến thứ đó.

Long Thiên không biết Nhan Như Ngọc tìm cuốn sách này làm gì, nhưng anh đã đồng ý giúp mất rồi, vì vậy ngày kia tới công ty liền đi tìm anh Phạm đang mặt ủ mày chau để nói chuyện cần nhờ.

Phạm Thái Nhàn khổ não nói: “Anh Thiên, anh làm thế này không nghĩa khí cho lắm đâu, hôm trước nhờ tôi thám thính năng lực của Tần Tung Hoành, khiến cho ba cao thủ cấp Huyền nhà tôi bị thương, còn tôi bị bố mắng gần chết, giờ anh còn muốn mượn sách, hay là tôi cho anh luôn cái mạng quèn này nhé?”

Long Thiên vỗ vai Phạm Thái Nhàn nói: “Không phải anh muốn học võ ư? Tôi đây là mạo hiểm đắc tội với ông cụ nhà anh, một người sắp đạt đến cao thủ cấp Thiên để dạy võ cho anh, cũng do ông cụ không nỡ để anh chịu khổ, tôi cũng hiểu được phần nào, mượn anh quyển sách thì có làm sao?”

Phạm Thái Nhàn gạt tay Long Thiên: “Thế nhưng tôi cũng quá thảm thương, lần nào cũng bị con sói hung ác nhà anh bắt nạt”.

“Giúp hay không nói một câu thôi, không giúp thì thôi, tôi tự đi mượn ông cụ nhà anh, dù sao tôi cũng từng gặp qua rồi”, Long Thiên gian xảo nói: “Nhưng mà điều tôi hứa với anh lúc trước coi như bỏ đi nhé”.

Phạm Thái Nhàn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết cái tên gian xảo xấu xa hơn cả mình này, nhưng giống như lời Long Thiên nói, giờ anh ta đã lên thuyền của giặc, muốn xuống cũng muộn rồi. Phạm Thái Nhàn cắn răng, nén giận nói: “Vậy tôi giúp anh hỏi thăm chút, nhưng tôi không dám chắc mượn được đâu đấy, dù sao ông cụ nhà tôi coi sách như báu vật, dùng núi vàng núi bạc cũng không chịu trao đổi”.

Long Thiên vui vẻ: “Yên tâm, anh cứ nói với ông cụ nhà anh đi, cho mượn cuốn này xong tuyệt đối không bị lỗ đâu, tôi đây là đang lo nghĩ cho nhà họ Phạm ấy mà”.

Long Thiên nói câu này không hề điêu, Nhan Như Ngọc đâu dễ dàng chịu nợ ai? Có thể đảm bảo cả nhà họ Phạm suốt đời không chịu bệnh tật gì, cho dù sau này mắc bệnh nan y, có món nợ ân tình này là thì coi như đã được thêm một mạng, tính thế nào đi nữa cũng là hời cho nhà họ Phạm, dùng ân tình này đổi lấy sự giúp đỡ của Phạm Thái Nhàn thì anh ta chỉ có hời.

Còn về vụ dạy võ cho Phạm Thái Nhàn, Long Thiên cũng không phải hoàn toàn từ chối, nhưng người bình thường khó mà chịu được cách huấn luyện quỷ quái của anh, năm đó dưới sự dày vò của Long Thiên, cả đám mấy tên cứng đầu như Tiêu Ngọc Phong cũng phải khóc than như mưa, anh không nghĩ rằng Phạm Thái Nhàn có thể chịu được điều này, xem chừng chỉ là nổi hứng nhất thời, được mấy hôm lại nản chí rút lui ấy mà.

Long Thiên ngồi trong phòng làm việc chờ tin, Phạm Thái Nhàn đang liên lạc với bố anh ta, mới đầu hiển nhiên là bị mắng cho té tát, kêu Phạm Thái Nhàn đừng có mon men đến gần tầng thứ nhất, đến lúc anh ta nhắc đến việc của Long Thiên thì chợt có tiến triển, bố anh ta đột nhiên gọi lại.

“Muốn lấy sách thì tự tới tầng thứ nhất tìm”.

Phạm Thái Nhàn đem lời của bố mình truyền đạt lại không sót nửa chữ cho Long Thiên, nghe xong, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, nói với ông cụ nhà anh, sau khi tan làm tôi sẽ tới thăm”.

Phạm Thái Nhàn vui vẻ: “Tôi nghĩ chuyện này là ý của ông, bố tôi không có quyền quyết định mấy vụ này, anh Thiên, có vẻ quyển sách này không dễ dàng mà lấy được đâu, ông tôi sẽ làm khó anh một chút đấy, chứ để anh cứ thế cầm sách đi thì chả còn tý thể diện nào rồi”.

Long Thiên cũng đã đoán trước đều này, lần này tới chả khác gì đến Hồng Môn Yến, nhưng dù biết trên núi có hổ thì vẫn phải mạo hiểm, khó khăn lắm mới đưa Nhan Như Ngọc theo, có Bạch Diêm Vương và Quỷ Kiến Sầu ở đây còn sợ ao rồng hang hổ gì nữa.

Long Thiên không hề bận tâm: “Không sao, cứ coi như là đến thăm tiền bối một chuyến, chào hỏi làm quen một chút cũng tốt”.

Phạm Thái Nhàn thì vui vẻ như sắp được xem kịch, đôi bên đều là người có khả năng chỉnh anh ta, nếu họ thật sự đối đầu thì đúng là một màn kịch hay, Long Thiên đã đồng ý, Phạm Thái Nhàn nhanh chóng đi sắp xếp.

Long Thiên gọi điện báo tin cho Nhan Như Ngọc đang ở biệt thự nhà họ Vương rằng mọi viêc đã thông qua, nhưng phải tự đến đó, Nhan Như Ngọc đồng ý, hai người hẹn buổi tối gặp mặt.

Vừa ngắt điện thoại liền nghe thấy tiếng gọi khác lạ của Chu Hòa Phong ở ngoài cửa, Long Thiên còn chưa kịp ra xem thế nào thì đã có người đạp cửa bật ra, Chu Hòa Phong chật vật ngã dưới đất, Long Thiên nhíu mày, ngước lên nhìn, kẻ vừa tới chính là Triệu Quang Lâm, người bị anh chơi đùa như một con khỉ mấy hôm trước.

Triệu Quang Lâm tức giận xông tới: “Cái tội ngáng đường tao, tự mình chuốc khổ!”

Lúc này Tào Nghệ cũng xông vào, vực Chu Hòa Phong dậy, tức giận nói: “Giám đốc Triệu, anh bị bệnh gì à, ngày nào cũng tới gây sự với tổ số hai chúng tôi, lần trước ăn hành vẫn chưa no à?”

Tào Nghệ đúng là chỗ nào đau đâm chỗ đó, chuyện mấy hôm trước khiến Triệu Quang Lâm trở thành trò cười của tập đoàn Vương Thị, tức đến nỗi nghỉ làm mấy ngày, hôm nay vừa quay lại liền nghe thấy Chu Hòa Phong cười cợt anh ta, trong một phút mất kiểm soát ra tay đánh người, đã vậy còn dám ra tay ngay trước mặt Long Thiên, lúc này nghe được lời mỉa mai của Tào Nghệ liền nổi điên vung tay định tát cô ta.

Long Thiên đương nhiên không để cho tên này bắt nạt cấp dưới của mình, không nói một lời mà cầm chiếc cốc trên bàn ném ngay vào đầu Triệu Quang Lâm, chảy cả máu, Long Thiên híp mắt nói: “Muốn chết à?”
Chương 162: Đánh gãy cái chân chó của hắn!

Triệu Quang Lâm ôm đầu, vẻ mặt căm hận nói: "Long Thiên, cậu dám cùng tôi xuống lầu không?"

"Ui da, mời viện binh đến rồi à?", anh Phạm đứng trong đám đông ra vẻ ngốc nghếch, coi thường nói.

Triệu Quang Lâm nhìn thấy tên này là lại tức tím mặt, thầm nghĩ lát nữa sẽ bảo anh em của mình dạy dỗ cho hai tên này một trận mới được. Triệu Quang Lâm là con nhà thế gia Vịnh Xuân, trong nhà chẳng có gì ngoài võ sĩ, nếu không phải mấy hôm trước phải ở bệnh viện trị thương thì anh ta đã dẫn người tới tận cửa rồi. Có điều giờ cũng chưa muộn, Long Thiên đã đập anh ta một trận trước mặt bao nhiêu người, nếu thù này không trả thì sau này anh ta còn lăn lộn thế nào ở tập đoàn Vương Thị nữa, làm sao có được sự chú ý của Hoàng Phương Phi chứ?

Triệu Quang Lâm nghĩ cái gì là đến cái đấy, Hoàng Phương Phi cũng vừa hay xuất hiện ở tầng mười hai, có lẽ là được người đến báo cáo. Triệu Quang Lâm dù sao cũng là cấp dưới của cô ta, đương nhiên cũng phải đến xem sao, tất nhiên cùng lắm thì cô ta cũng chỉ khuyên can chứ không thể nào đứng hẳn về phe Triệu Quang Lâm được.

Thiếu phụ phong thái thướt tha bước đi trên đôi giày cao gót vội vàng đi tới, vừa đến đã tức giận mắng: "Triệu Quang Lâm, anh làm loạn cái gì vậy?"

Nhìn thấy Hoàng Phương Phi được coi là người phe mình mà vừa đến đã chỉ trích anh ta, Triệu Quang Lâm càng thêm tức giận, có điều Triệu Quang Lâm không dám lỗ mãng với người phụ nữ này, dù sao cũng chưa lừa được lên giường mà, cho nên giọng điệu có phần khách sáo nói: "Tiểu Phi, chuyện này không liên quan đến cô, là ân oán giữa tôi và tên họ Long kia, dù thế nào thì tập đoàn Vương Thị có tôi thì sẽ không có hắn!"

Hoàng Phương Phi tức giận đến nỗi trống ngực đập thình thịch, tên Triệu Quang Lâm này nếu như không phải có tài kinh doanh, cộng thêm dược phẩm của võ quán nhà anh ta đều là do tập đoàn Vương Thị cung cấp thì Hoàng Phương Phi đã đuổi cổ anh ta từ lâu rồi. Suốt ngày tự chuốc lấy rắc rối cho mình, lẽ nào anh ta ngốc vậy sao, không nhìn ra được Long Thiên vừa vào đã được làm giám đốc có quan hệ với chủ tịch Vương sao?

Còn nữa, tiểu Phi là cái tên mà anh ta xứng đáng được gọi ư? Hoàng Phương Phi vô cùng tức giận, nếu như không phải Long Thiên nháy mắt ra hiệu đừng nói lung tung thì cô ta đã nói toạc thân phận của Long Thiên ra rồi, dọa chết tên đầu bò chỉ biết dùng thân dưới suy nghĩ mà không biết dùng não kia, để xem anh ta còn có thể dễ dàng nói ra cái câu có hắn thì không có tôi đó nữa không.

"Chị, chuyện này cứ để tôi xử lý đi", Long Thiên không hài lòng với Triệu Quang Lâm, nhưng vẫn nở nụ cười với Hoàng Phương Phi, thiếu phụ này coi như đối xử không tệ với anh, mấy ngày trước cô ta còn giúp chút sức để vả vào mặt Triệu Quang Lâm.

Hoàng Phương Phi nhìn Long Thiên với biểu cảm có lỗi và thêm chút bất đắc dĩ, Triệu Quang Lâm đến làm loạn, Hoàng Phương Phi còn không biết là vì mình sao, nếu như cô ta có thể đoán ra được thì người tinh ý như Long Thiên đương nhiên cũng có thể nhìn ra được.

Thấy thái độ của Hoàng Phương Phi với mình thì ghét bỏ, đối với Long Thiên lại tốt như vậy nên sự đố kỵ lại bừng bừng bốc lên, Triệu Quang Lâm nghiến răng nói: “Long Thiên, rốt cuộc cậu có dám xuống với tôi hay không, chúng ta giải quyết ân oán đi!"

"Dẫn đường đi", Long Thiên nhìn Triệu Quang Lâm, vẻ mặt thờ ơ nói, nếu anh đã tự mình tìm đến thì đương nhiên bổn thiếu gia đây sẽ không khiến anh thất vọng.

Triệu Quang Lâm mừng rỡ, lần này anh ta đã chuẩn bị trước hết rồi, mười người anh em đã đến, ai cũng là cao thủ đỉnh cấp trong võ quán, cộng thêm ông nội anh ta cũng tới, đó là tông sư đời đầu ở Bắc Hải đó, cho dù Long Thiên có đánh đấm giỏi thì đã sao, lẽ nào một mình có thể vượt qua được hết những người này sao?

Cho nên chỉ cần Long Thiên đồng ý, Triệu Quang Lâm thầm nghĩ nhất định có thể trút được cục tức này, nên khoa trương nói: "Muốn xem kịch thì tất cả cùng xuống đi, hôm nay tôi sẽ khiến tên Long Thiên ngu ngốc này phải mặt mũi bầm dập cút khỏi tập đoàn Vương Thị!"

Người của tổ ba đi theo Triệu Quang Lâm, ai nấy cũng vui sướng hả hê, tổ hai thì lại có chút lo lắng, đại đa số bọn họ đều biết lai lịch của Triệu Quang Lâm, nếu anh ta đã dám thách thức thì chắc chắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi. Bọn họ thật sự lo Long Thiên sẽ gặp bất lợi.

Chu Hòa Phong đứng lên nói: "Tất cả tổ hai đều theo tên khốn đó xuống lầu đi, ai dám đụng vào giám đốc Long, chúng ta sẽ khiến những kẻ đó có đến mà không có đường về!"

Chu Hòa Phong gào lên như vậy, không chỉ những người có mặt ở đó đều sững sờ mà ngay đến Long Thiên cũng có chút ngạc nhiên, một giây sau, toàn bộ người của tổ hai bắt đầu hô hào, ai có ghế cầm ghế, ai có chổi cầm chổi, tóm lại thứ gì có thể làm được vũ khí thì đều cầm trong tay, vẻ mặt tràn đầy khí thế giống như chuẩn bị đi đánh nhau vậy.

Anh Phạm lén đưa ngón tay cái lên với Chu Hòa Phong, tên Chu Hòa Phong này được đấy, mặc dù bình thường hơi nhát gan chút, nhưng vào lúc quan trọng thì cũng rất đàn ông, là một tay khá thú vị, Tào Nghệ thì tươi cười, rất hài lòng vì bạn trai mình có biểu hiện khí phách như vậy.

Long Thiên nở một nụ cười có chút vui mừng xen lẫn hoài niệm, hành động của Chu Hòa Phong khiến anh nhớ lại đám nhóc bao che cho nhau dưới chướng của anh hồi anh còn làm giáo quan, khi đó cũng như thế này, vừa có chút mâu thuẫn là liền dẫn cả đội đi đánh nhau với đội khác, Tiêu Ngọc Phong lúc nào cũng xông lên đầu tiên, Đại Tượng lúc nào cũng làm lá chắn thịt, Tiểu Ưng khiêm tốn nhất là người âm hiểm hay ra độc thủ nhất, Hồng Anh yêu thầm Tiêu Ngọc Phong thì vừa oán trách vừa đánh rất vui vẻ.

Tựa hồ như tìm lại được chút cảm giác lông bông của thời niên thiếu năm đó, Long Thiên đi trước phất tay dẫn theo tất cả thành viên tổ hai hừng hực khí thế đi theo nghênh chiến Triệu Quang Lâm.

Anh Phạm tiện tay mở một ca khúc vừa trẻ trung vừa hùng tráng 'Siêu sao loạn thế' rất phù hợp với hoàn cảnh.

Hoàng Phương Phi sững sờ đứng tại chỗ nhìn đám người này, rồi đột nhiên cười đến đau cả bụng, quả nhiên tướng quân thế nào thì binh sĩ như thế.

Hầm một bãi đậu xe, cơ bản toàn bộ nhân viên của tầng mười hai đều có mặt để hóng hớt. Triệu Quang Lâm nhìn thấy người bên phe mình thì lập tức chạy tới, ở đó tổng cộng có mười người đàn ông mặc áo cộc tay quần đùi, khoe ra cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết là có tập luyện.

Đằng sau đám người này là một ông lão đang khoanh tay cười lạnh nhìn đám người trước mặt, hôm nay ông ta đến là để trút giận cho thằng cháu trai của mình, có điều nhìn thấy đám ô hợp này lại cảm thấy không cần thiết đến mình phải ra tay, để đám đồ đệ thân yêu kia của ông ta đối phó là đã thừa sức rồi.

"Tiểu Quang, đây chính là đám đầu bò đó phải không?", một người đàn ông có làn da ngăm đen bước lên một bước, khinh miệt nhìn Long Thiên đang cầm đầu hơn mười thành viên của tổ hai, trong đó thậm chí có cả chị em phụ nữ đang cầm cả chổi quét nhà và ghế, thậm chí còn có người cả gậy thông cầu tiêu để làm vũ khí nữa, đây không phải tới để tấu hài sao?

Triệu Quang Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là tên đứng đầu đó, đại sư huynh, anh phải giúp em đánh gãy cái chân chó của hắn!"

Kết quả vừa dứt lời, Long Thiên bước lên trước một bước giơ hai tay lên, hơn mười tay đàn ông lực lưỡng đã bị một hành động nhỏ này làm cho hoang mang, Triệu Quang Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: "Sao thế? Muốn xin tha mạng à? Có phải hơi muộn rồi không?"

Long Thiên mỉm cười nói: "Không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi muốn nói tôi không cần dùng tay cũng có thể đập các người sấp mặt".
Chương 163: Đáng ghét

Nghe Long Thiên ăn nói ngông cuồng như vậy, đám người không tức giận mà còn cười cợt, bọn chúng cười tên ngốc này quá tự cao tự đại, võ quán nhà họ Triệu rất nổi tiếng ở Bắc Hải, lần nào đám con cháu đệ tử của võ quán đi tham gia các cuộc thi đấu võ thuật đều chẳng đem về một đống giải thưởng. Danh tiếng này là đồ thật chứ không phải là thứ mà mấy võ quán tam lưu khua chân múa tay kia có thể đánh đồng được.

Không nói đến những người khác mà chỉ cần nói ngay đến đại sư huynh của tên Triệu Quang Lâm này thôi, hắn chính là quán quân võ thuật của thành phố Bắc Hải, huy chương đồng võ thuật khu vực Tương Dương, chỉ những danh hiệu đó thôi đã đủ để dọa người rồi. Tên đại sư huynh này là người được xem trọng nhất trong võ quán nhà họ Triệu, tư chất võ học rất cao, từ nhỏ đã có thành tựu Vịnh Xuân Quyền, cho dù là mấy thành viên của hiệp hội võ thuật Bắc Hải cũng phải có lời khen rằng võ quán nhà họ Triệu đã mài được một viên ngọc sáng.

Hơn nữa đương gia của võ quán nhà họ Triệu, Triệu Minh Huy, cũng chính là ông già đứng khoanh tay sau cùng kia, là người có thể sánh ngang với bậc thầy võ thuật Vương Tu Thân, cho nên vừa nghe thấy Long Thiên chém gió thì cả đám đều cảm thấy hết sức thú vị, quả nhiên là trên núi không thấy hổ, khỉ con dám xưng vương.

"Nhóc con, khẩu khí lớn ghê, thật sự tưởng học được mấy món võ mèo cào rồi là thiên hạ vô địch hay sao?", đại sư huynh của võ quán nhà họ Triệu có nước da ngăm đen vẻ mặt khinh miệt nói.

Hắn đã nghe Triệu Quang Lâm kể lại, tay Long Thiên này chẳng có chiêu thức nào, chỉ là một tên hoang dã bán chuyên, có chút sức lực mà thôi, sức lực lớn cũng vô dụng, kỹ xảo mới là quan trọng nhất. Những tên tay ngang đó thường hay nói lấy số lượng đè chất lượng, nhưng trên thực tế chỉ cần biết chút kỹ xảo thì cho dù có nhỏ con hơn cũng dễ dàng đánh được kẻ địch to lớn hơn mình. Nếu không năm đó tổ sư gia Diệp Vấn nhà bọn họ sao có thể chỉ dựa vào một chiêu Vịnh Xuân Quyền là đã có thể đánh cho đám người ngoại quốc to lớn kia đến mẹ cũng không nhận ra được chứ.

"Đại sư huynh, tên khốn này ăn nói ngông cuồng, để em dạy dỗ hắn là được!"

"Đúng thế, giết gà không cần đến dao mổ trâu, em sợ đại sư huynh mà ra tay thì đánh hắn chết mất, đến lúc đó lại tình ngay lý gian!"

"Em thấy một quyền của đại sư huynh là đã có thể đánh cho tên gầy còm này bay xa mười mét rồi!"

Đám huynh đệ nhao nhao nịnh bợ, khiến cho tên đại sư huynh kia phổng mũi, phất tay ra hiệu bảo mọi người im lặng, sau đó mới nhìn Long Thiên nói: "Tên khốn, tao cho mày một cơ hội, chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi sư đệ của tao thì hôm nay tao chỉ đánh gãy chân mày thôi".

"Ui da, uy phong quá đi, bắt xin lỗi rồi còn đánh gãy chân, Bắc Hải sao lại có người vô lý như vậy chứ?", Phạm Thái Nhàn cười nói, anh Phạm đã đủ vô lý rồi, không ngờ còn có người vô lý hơn cả anh ta, nhưng đám võ phu thế tục này đều như vậy sao? Hoàn toàn không thể đánh đồng được với mấy người gác lầu rất có phong thái cao thủ trong nhà mình mà.

Mấy vị gác lầu kia nói đánh là đánh, không hề nhiều lời như vậy, đúng như lão quỷ nói, trước khi đánh mà cứ nói nhiều hết văn nọ đến văn kia thì hơn nửa là chẳng có bản lĩnh gì.

Đại sư huynh nhìn Phạm Thái Nhàn, mở miệng chửi: "Tên khốn lắm lời, mày dám đấu tay đôi với tao không?"

"Ông đây đấu tay đôi với mẹ mày ý!"

Phạm Thái Nhàn cũng chửi lại, ném cái thông bồn cầu trong tay về phía đám người đó rồi hô hào nói: "Mọi người xông lên, đánh chết đám đầu bò này đi!"

Tinh thần quần chúng của đội hai vô cùng hăm hở, xuống lầu là đã xác định sẽ kề vai sát cánh cùng với giám đốc Long rồi, lúc này ai có thể lùi bước chứ, ai ai cũng hung hăng xông lên, kết quả còn chưa đợi bọn họ xông lên thì một màn trước mắt đã khiến mọi người sửng sốt.

Phạm Thái Nhàn không những không được đánh nhau mà ngay cả tinh thần cũng được phen mông lung, cái thông bồn cầu đó rõ ràng đã được ném về phía tên đại sự huynh kia rồi mà không biết thế nào lại bay ngược về sau lưng Long Thiên, mắt thấy đúng là một pha ném ngược, cũng may Long Thiên đã biết trước anh Phạm này được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều nên đã chủ động chú ý, xoay người đón lấy rồi tặng ngay cái thông bồn cầu này lên mặt tên đại sư huynh.

Đáng thương thay cho tên đại sự huynh vừa giây trước còn oai phong lẫm liệt, giây sau đã bị cắm cái thông bồn cầu lên mặt, cả mặt bị hút vào trong, đoán chừng rút ra cũng đủ khổ.

Long Thiên không nhiều lời vô nghĩa, lúc nào nên ra tay thì liền ra tay, sau khi phi cái thông bồn cầu vào mặt tên đại sư huynh thì lăng không nhảy lên một cái, chân trái nhấc lên, trân phải hạ xuống, đạp cho hai tên gần nhất ngã sõng soài trên mặt đất, tư thế phóng khoáng đẹp trai, lực đạo kinh người.

Hai tên vừa rồi còn bận nịnh hót tên đại sư huynh chưa rõ vì sao, đầu óc đã bị giáng một cú nghiêm trọng, vừa mới ý thức được mình vừa bị đá thì đầu óc choáng váng, co quắp ngồi dưới đất quay mòng mòng.

Mọi người xung quanh phản ứng lại, nhất thời không dám châm biếm nữa, hai tên tiên phong xông lên, trái phải hai bên tung quyền ra, quả thật là người xuất thân ra từ thế gia Vịnh Xuân Quyền, từng chiêu xuất ra đúng là có bài có bản, Long Thiên sau khi tiếp đất liền nghiêng người tránh quyền đánh tới, chân trái kéo dài ra một tấc, chân phải xoay tròn, một kích đá vào đầu vô cùng đẹp mắt, khiến một tên trong đó mặt mũi vốn trông đã đáng ghét bị đá cho càng trở nên ghê tởm hơn, cả khuôn mặt như bị móp méo vào trong, ngay sau đó không hề dừng lại, một chiêu đá đuôi cọp đã đá văng tên còn lại bay ra ngoài.

Một mạch giải quyết bốn tên nhẹ như bỡn, khiến toàn bộ tổ hai đang định xông lên đồng loạt hô lên một tiếng 'đánh hay quá', Phạm Thái Nhàn thì thầm nói: "Nếu như anh đã bị ép thì mọi người không gây trở ngại cho anh nữa".

Lời nói này được mọi người nhất trí tán thành, vui vẻ xem kịch hay thôi đừng nói gì nữa. Xem Long Thiên đánh nhau đúng là mãn nhãn, nói không dùng tay là không dùng tay, toàn bộ quá trình đều dùng đôi chân lốc xoáy soái khí bức người kia, Triệu Quang Lâm không còn vẻ khoa trương đắc ý như vừa nãy nữa, vốn dĩ tưởng rằng Long Thiên khi đối mặt với nhiều anh em như vậy chắc chắn sẽ trở thành bao cát để đánh đấm loạn xạ, kết quả xem ra lúc này dường như người bên phía anh ta mới là bao cát.
Chương 164: Một phen trầm trồ

Long Thiên đại sát bốn phía, từng người một bị đạp ngã ngửa ra đất, chờ tới lúc vị đại sư huynh kia chật vật rút cây thông bồn cầu trên mặt ra định trả thù, thì cũng chỉ còn hắn và Triệu Quang Lâm là những người còn đứng vững. Những sư đệ khác, không ôm đầu, thì cũng ôm tay ôm chân, không một ai có thể đứng dậy, than khóc không ngừng.

Sắc mặt đại sư huynh đột nhiên trở nên khó coi, tuy mấy tên sư đệ này không phải là đối thủ của hắn nhưng cũng không hề dễ dàng đánh bại như vậy, lần này nếu hắn còn không biết thực lực của đối phương thì đúng là ngu ngốc. Ít nhiều cũng có chút oán hận cái người gọi là cậu chủ này, sao sư đệ lại dây vào một nhân vật nguy hiểm như vậy chứ.

Long Thiên không cho đại sư huynh thời gian lên tiếng hay cầu xin, dồn hết sức lực vào đầu gối nện cho hắn một cái vào mũi tới nỗi chảy máu mũi. Ước chừng cũng phải gãy sống mũi rồi, còn người thì bay về phía sau, nặng nề ngã xuống trước mặt tông sư đời đầu Triệu Minh Huy, mặt bê bết máu, trợn tròn hai mắt rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Triệu Minh Huy kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là đưa con trai cùng bỏ chạy, nhưng sao Long Thiên có thể dễ dàng tha cho Triệu Quang Lâm như vậy, thấy Long Thiên đã xông tới trước mặt Triệu Quang Lâm, trong tình thế cấp bách, Triệu Minh Huy vội vàng chạy như bay ra ngoài hét lên: "To gan lớn mật thật, thằng nhãi kia, mau dừng tay lại!"

Long Thiên thầm nghĩ nếu ông đã muốn bảo vệ tên ngốc này, vậy thì tôi sẽ giao hắn cho ông.

Bốp!

Triệu Quang lâm còn chưa hết kinh ngạc, đã bị đá một phát vào ngực bay về phía sau. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện phần ngực bị lõm xuống một chút, ra tay cũng nặng thật. Cổ họng Triệu Quang Lâm ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Triệu Minh Huy đến muộn một bước vô cùng tức giận, nhưng chỉ có thể đỡ lấy con trai của mình trước rồi mới tìm đối phương tính sổ.

Ông ta đưa một tay ra đỡ sau người Triệu Quang Lâm, người đã bước được nửa chân vào cấp Huyền, còn có thể đánh một trận không phân thắng bại với Vương Tu Thân như Triệu Minh Huy, chỉ cảm thấy có một lực đạo cực kì mạnh mẽ đánh vào cánh tay của ông ta, ông ta đành phải dùng cả hai tay đỡ lại, nhưng xung lực đó vẫn không hề giảm đi, Triệu Minh Huy chỉ thấy hai tay vô cùng đau đớn, giống như sắp bị xé nát vậy.

Đỡ thì đỡ được rồi nhưng lại bị dư lực đánh bật lại, hai tay sưng đỏ bị đập mạnh vào cây cột cùng Triệu Quang Lâm, may mà đã vận hết chân khí mới có thể đánh tan dư lực, nếu không cây cột này cũng không trụ được bởi một lực đập như vậy. Tới lúc này Triệu Minh Huy mới hiểu, con trai mình đã chọc phải một con quái vật khủng khiếp tới cỡ nào.

Những người có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc, toàn bộ người ở mười hai tầng lầu, trừ anh Phạm đều mắt chữ o mồm chữ a.

Sau khi ngã xuống đất, Triệu Quang Lâm bị ngất xỉu, Triệu Minh Huy vội vàng đi tới thăm dò hơi thở của anh ta, may mà vẫn còn thở, Triệu Minh Huy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Long Thiên với ánh mắt kính nể. Trước mặt Triệu Quang Lâm đang hấp hối, ông ta cũng mặc kệ cái danh tông sư đời đầu gì đó của mình, đột nhiên quỳ xuống, gục đầu xuống đất không nói một lời, hoàn toàn bái phục.

Long Thiên phất tay áo nói: "Nhỏ không hiểu chuyện, già cũng không biết dạy. Lần trước tôi đã hạ thủ lưu tình. Lần này, nể tình tấm lòng bảo vệ con trai của ông, tôi sẽ tha cho anh ta một mạng. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi độc ác".

"Không có lần sau, kể từ hôm nay, sẽ không còn ai trong võ quán nhà họ Triệu dám xuất hiện trước mặt cao nhân nữa", Triệu Minh Huy không ngẩng đầu lên hét lớn.

Long Thiên xoay người rời đi, Triệu Minh Huy vẫn quỳ xuống nói: "Cảm ơn cao nhân đã tha mạng".

Đùa chứ, một khi võ giả đã bước chân tới cấp Huyền thì cũng không cần phải quan tâm tới thế đời nữa, giết người cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vị cao thủ cấp Huyền kia không phải là chiếc bánh ngọt để tranh đoạt của các thế lực lớn. Dù có giết cả nhà họ Triệu của ông ta rồi phất áo bỏ đi, thì cũng sẽ có thế lực sau lưng tìm người chịu tội thay, chứ chưa cần nói đến cậu thanh niên không chỉ đạt tới cấp Huyền ở trước mặt này.

Triệu Minh Huy, người đạt được cấp Địa ở độ tuổi hai mươi nuốt nước miếng một cái, trời ạ, tại sao lại để ông ta gặp phải một sát thần như vậy chứ?

Hoàng Phương Phi là người đến sau cùng, vừa tới nơi đã thấy rất nhiều người ngã ngổn ngang trên đất, tên đầu sỏ Triệu Quang Lâm thì ngất xỉu ngay tại chỗ, còn có một ông già quỳ mãi không dậy, cô ta mới xuống lầu chậm có năm phút mà mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Hoàng Phương Phi biết thân thủ của Long Thiên rất cao cường, nhưng trận chiến với Đoàn Ân Long chỉ là phần nổi của tảng băng, tới hôm nay thì cô mới hiểu, chàng trai này không chỉ có thân thủ cao cường, mà còn mạnh hơn mấy tên được xưng là tông sư đời đầu lấy một chọi mười kia gấp nhiều lần.

Cái gọi là người trong ngành nhìn thực tế, người ngoài ngành xem náo nhiệt, chính là tất cả thành viên tổ hai không hiểu được thế nào gọi là cấp Huyền, cấp Địa, những gì bọn họ nhìn thấy chỉ là Long Thiên một mình áp đảo đối phương. Cùng lắm cũng chỉ là thầm cảm thán võ nghệ cao cường của Long Thiên, chứ không thể nghĩ đến những điều mà Triệu Minh Huy đang suy nghĩ.

Những người ở tổ hai cùng nhau cổ vũ, hoàn toàn trái ngược với bộ mặt như nhà có đáng tang của tổ ba. Vốn tưởng rằng Triệu Quang Lâm có thể cho họ thấy người ở tổ hai sẽ gặp chuyện không may, cuối cùng không ngờ người gọi cả đàn em đến là Triệu Quang Lâm lại bị xử gọn trong nháy mắt. Xem ra những ngày tháng sau này bọn họ sẽ phải sống như một con chó cụp đuôi rồi, nếu không, không ai có thể đoán được liệu bọn họ có trở thành Triệu Quang Lâm tiếp theo không.

Tổ hai lại bắt đầu xôn xao, mọi người nhìn Long Thiên với ánh mắt tràn đầy sự tôn kính, có mấy cô gái gan dạ lại bắt đầu nháy mắt đưa tình, Hoàng Phương Phi vội vàng chạy tới hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Tôi làm sao mà có chuyện gì được, đúng rồi, chị Hoàng, tôi đã giúp chị làm bia đỡ đạn một lần, vậy có công lao gì không?", Long Thiên quay đầu nhìn Hoàng Phương Phi tươi cười nói.

Hoàng Phương Phi bị lời nói của anh làm cho buồn cười, cười duyên dáng nói: "Cậu muốn cái gì nào, hay là để chị thấy thân báo đáp nhé?"

Vừa dứt lời, rất nhiều cô gái ở tổ hai đều hờn dỗi bảo Hoàng Phương Phi không được quyến rũ anh hùng Long của bọn họ, cùng những lời ve vãn cảnh tỉnh rằng ‘phù sa không được chảy ra ruộng người ngoài’.

Sau khi nhận được tin báo, Mộc Tiểu Nhã cũng chạy tới, vừa tới nơi đã thấy rất nhiều phụ nữ đang vây quanh Long Thiên, cô vì lo Long Thiên sẽ bị ức hiếp nên mới chạy một mạch tới đây, lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng cô không ngờ đập vào mắt lại là một cảnh tượng khiến người ta khó chịu như vậy.

Long Thiên đối xử với những cô gái này khác hẳn với vẻ ngoài hung dữ vừa nãy, dẻo miệng đến nỗi khiến người ta mơ hồ, anh cười nói: "Ấy, sao mọi người lại hẹp hòi như vậy? Yên tâm đi, tôi sẽ bảo toàn thân thể này để chờ các người đẹp đến chiếm lấy".

Các cô gái cười vô cùng rạng rỡ. Mộc Tiểu Nhã nghe đến đây thì đơ luôn cả mặt, nhìn bộ dạng của anh chẳng khác nào một tên đào hoa. Thì ra với cô gái nào anh cũng ăn nói ngọt sớt như vậy.

Triệu Quang Lâm bị đánh hôn mê sau khi gây phiền phức trông rất đáng ghét.

Nhưng cái tên hở ra một cái là lại tán tỉnh gái còn đáng ghét hơn nhiều.
Chương 165: Thích

Long Thiên cũng trông thấy Mộc Tiểu Nhã, định đi qua chào, ai ngờ cô hừ một tiếng xong liền quay lưng đi, Long Thiên hơi bối rối, nghĩ bụng chắc cô nhóc này ghen rồi.

Hoàng Phương Phi bước tới, cười nói: “Cô bạn của cậu giận rồi kìa, còn không mau dỗ đi”.

Long Thiên cười khổ: “Chị Hoàng, không thể nói bừa vậy được đâu, lời này mà để bà xã tôi nghe được là phải về quỳ trên tấm gỗ giặt quần áo đấy”.

Hoàng Phương Phi nhướng mày: “Vậy hồi nãy cậu còn dám trêu tôi, không sợ tôi mách với chủ tịch hay sao?”

“Sợ, sợ gần chết”, Long Thiên bộ dạng sợ vợ, ấm ức nói: “Chị Hoàng, chị không được hại tôi đâu đấy, nếu không sau này tôi còn lâu mới làm lá chắn cho chị nữa”.

Hoàng Phương Phi bị anh chọc cười, Vương Lệ Trân lấy phải tên này không biết là phúc hay là họa đây, anh giống như rượu vậy, mới uống cảm thấy hơi cay, nhưng càng uống càng cuốn, mắt nhìn người của Hoàng Phương Phi không phải chuẩn xác 100%, thế nhưng tương lai sẽ có không ít những cô gái ưu tú đâu vây quanh loại đàn ông như này.

Có thể ban đầu Hoàng Phương Phi cũng bị thu hút bởi anh, nhưng sau đó không dám vượt qua lôi trì, cô ta không khí chất bằng Vương Lệ Trân, không thuần khiết như Mộc Tiểu Nhã, cũng chẳng có được dáng vẻ quyến rũ lả lướt như Diệp Yêu Tinh, nếu thật sự dây dưa vào thì người không thể dứt ra không phải có mình cô ta thôi sao?

Hoàng Phương Phi không thích những công việc hay mối quan hệ mà cô ta không thể làm chủ, vì thế cái tên cứng đầu này nên để cho những người khác tranh giành thôi, cùng lắm cũng chỉ có thể giữ mối quan hệ thân thiết đúng mực với anh, không thể dấn thêm bước nào, và cũng không có dũng khí làm vậy.

Nghĩ thế, Hoàng Phương Phi liền nói: “Triệu Quang Lâm chắc chắn không dám đến gây sự với cậu rồi, nếu cậu vẫn chưa hả dạ, muốn tôi bỏ đá xuống giếng nữa thì tôi giúp cậu nghĩ vài cách chỉnh anh ta một trận?”

Long Thiên lắc đầu: “Thôi khỏi, anh ta chẳng qua là vì người đẹp mà nổi điên thôi, tôi chả chấp gì, nhưng mà sau này chị nên cẩn thận chút, đừng cứ để mấy tên này làm phiền tôi”.

Mặc dù Hoàng Phương Phi đã tính trước, nhưng nghe Long Thiên nói vậy vẫn cảm thấy hơi thất vọng: “Sao thế? Chưa gì đã chê chị phiền à?”

“Ý tôi không phải vậy”, Long Thiên sờ mũi, nói: “Theo suy nghĩ của tôi, chả có mấy người đàn ông có thể xứng với chị, tôi có thể kiềm chế không cho bọn chúng một trận, nhưng chúng cứ tìm đến cửa như thế thì sao tôi nhịn được, không phải lại than thầm một câu bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, sau đó rớt nước mắt tẩn cho bọn chúng một trận hay sao”.

Hoàng Phương Phi tức giận nói: “Hừ, miệng lưỡi không xương”.

Long Thiên cười hi hi: “Sao chị biết miệng lưỡi tôi không xương?”

Hoàng Phương Phi ngẩn người một lúc mới hiểu ẩn ý câu vừa rồi, tức đến mức định giơ tay đánh anh, Long Thiên cợt nhả xong liền nhanh chóng bỏ chạy.

Long Thiên nói vọng lại: “Chị Hoàng, chị nợ tôi một bữa nhé”.

Hoàng Phương Phi tức giận dậm chân, nhưng chỉ một lúc sau lại vén tóc nở một nụ cười quyến rũ: “Muốn tôi rút lui nhưng cứ nhất định phải chọc tôi đúng không, Long Thiên? Cẩn thận lòng người độc ác đó!”

Cách nhìn của đàn ông với phụ nữ về ái tình đa phần không giống nhau, nếu không sao lại có câu hát ‘Đừng cố đoán tâm tư của phụ nữ’, đến cả một người tình trường phong phú như Tiểu Nam Tử cũng đã mấy lần đau đầu vì vấn đề này, tấm chiếu mới Long Thiên không nhiều kinh nghiệm bằng Tiểu Nam Tử, đương nhiên không tránh khỏi gian nan trắc trở trên đường tình.

Cũng may là đặc tính đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ không biết bản thân muốn gì còn đàn ông thì hiểu rõ điều họ muốn. Một người tự cho mình là cực phẩm trong số những người đàn ông khác càng hiểu rõ mục tiêu của mình, đó chính là xây dựng tam cung lục thất hùng hậu cho riêng mình!

Mộc Tiểu Nhã là người đầu tiên phát động chiến lược này, không thể uổng phí công sức của cô ấy được, vì thế anh đã nhanh chóng tìm thấy Mộc Tiểu Nhã đang giận dỗi ở trong thang máy, có lẽ cô ấy cảm thấy lúc nãy mình hơi quá quắt, cho nên không chạy đi quá xa mà ở đây đợi anh. Nhìn thấy Long Thiên, Mộc Tiểu Nhã cúi gằm mặt, trông chả có vẻ gì là tức giận cả, ngược lại có chút đáng thương.

Long Thiên thở dài, ngồi xuống bên cạnh cười nói: “Ghen à?”

Mộc Tiểu Nhã hờn dỗi nói: “Không, ai mà dám ghen”.

“Đúng là ghen thật rồi”, Long Thiên nói, lần này Mộc Tiểu Nhã không phản bác lại.

Long Thiên nhớ lại lần đánh cược trên sân Golf Thiên Sơn, tại sao bỗng nhiên Vương Lệ Trân lại chấp thuận với yêu cầu vô lý của mình, có lẽ phần nào muốn dằn mặt với Mộc Tiểu Nhã đây là người đàn ông của cô, Long Thiên không ngăn cản, anh cảm thấy để Mộc Tiểu Nhã thấy khó mà lui cũng là một chuyện tốt.

Ngoài mặt trông Long Thiên chẳng khác gì một tên lăng nhăng, không thể có chuyện một lòng một dạ với ai, nhưng thực ra về phương diện tình cảm lại thua xa Tiểu Nam Tử, anh ta có thể thả mình vào vô số đóa hoa, người đẹp vây quanh, nhưng xong việc lại rất dứt khoát, hoàn toàn vứt mấy cô gái kia sang một bên, một lòng hướng về Đoàn Tư Khiết, người mà khiến anh ta hứng thú hơn cả. Long Thiên không chắc Tiểu Nam Tử có yêu Đoàn Tư Khiết hay không, thế nhưng Long Thiên cả đời này chắc chắn không học được cách tuyệt tình như anh ta, trở thành như thế này có lẽ là bị ảnh hưởng từ bố anh, Long Thiên Tượng.

Đến vua một xứ như Long Thiên Tượng cũng không chơi đùa nổi ba người phụ nữ chứ đừng nói đến một người kinh nghiệm non trẻ như Long Thiên. Tất nhiên kết cục của ba người kia không có gì tốt đẹp, mẹ cả bỏ Long Thiên Tượng, nhưng những năm nay có khi nào được sống hạnh phúc đâu? Mẹ của anh thì khỏi nói, trả giá bằng mạng sống của mình luôn rồi, còn người mẹ nhỏ dã tâm bừng bừng kia ngày ngày bị bà dạy bảo ở sân nhà họ Long, ngày nào cũng có cảnh mẹ chồng nàng dâu đại chiến, trông có vẻ đấu rất say sưa, nhưng chẳng lẽ bị người khác mắng nhiếc bao nhiêu năm như thế mà hồ ly tinh đó không ấm ức chút nào ư?

Hồi nhỏ Long Thiên ghét Long Thiên Tượng bởi vì trước giờ ông không coi mình như con trai của ông, thậm chí sau khi mẹ anh chết liền rước con hồ ly tinh đó về, tuy nhiên sau khi lớn rồi Long Thiên dần hiểu ra, mỗi người đều có nỗi khổ riêng của mình, có thể không có người đàn ông nào muốn trở thành người giết vợ bỏ con để chạy theo vinh hoa phú quý, nhưng khi được vây lấy bởi vô số người phụ nữ ưu tú, ai có thể chống lại cám dỗ đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom