-
Chương 271-275
Chương 271: Lời hẹn mười năm
Theo đuổi con gái cần kiên nhẫn, cần mặt dày, cần biết chút mánh khóe, chỉ cần kiên trì theo đuổi ba nguyên tắc này thì sớm muộn gì cũng có thể trèo lên được giường của đối phương.
Vậy nên đổi ngược lại, theo đuổi đàn ông cũng thế, hơn nữa còn cần kiên trì hơn, mặt dày hơn, nhiều chiêu trò hơn, nếu không sao có thể ôm Nhan Như Ngọc về được.
Rõ ràng Vương Manh Manh làm rất tốt điểm này, ngay đến Long thiên cũng không có tự tin có thể khuyên được Nhan Như Ngọc ở lại thêm một ngày, dù sao cũng quen biết tên lang băm này lâu rồi nên Long Thiên khá hiểu tính cách của anh ta, một khi đã quyết định chuyện gì thì cho dù có mười con bò cũng không kéo lại được.
Dù bên ngoài tính cách có vẻ ẩm ương khó chiều, nhưng thực tế trên một vài phương diện lại suy nghĩ cân não hơn bất cứ ai, nếu không cũng chẳng vì một lời hứa với Long Thiên mà anh ta lại đảo lộn võ mạch để ngăn cản Đỗ Cương Nghị, suýt chút nữa là đã bỏ mạng vì một lời hứa rồi.
Nhan Như Ngọc nói đi là đi đó thế mà lại vì Vương Manh Manh mà ở lại Bắc Hải thêm một ngày nữa, chuyện này đúng là hiếm có khó tìm, nếu như để mấy tay quen biết Nhan Như Ngọc ở Quỷ Môn biết được thì đúng là được mở rộng tầm mắt.
Nhan thần y trong tưởng tượng là người chưa từng thỏa hiệp với bất cứ ai, thế mà giờ lại thỏa hiệp rồi, Long Thiên thầm nghĩ chẳng lẽ Vương Manh Manh đánh bậy đánh bạ mà lại có thể kéo được mỹ nam băng lãnh cao cao tại thượng kia xuống mặt đất rồi sao.
Vương Manh Manh nín khóc cười tươi, tận hưởng cảm giác được bàn tay trắng nõn của Nhan Như Ngọc vuốt ve, nhìn giống như con mèo nhỏ chỉ muốn được ôm vậy, cảm xúc vừa nãy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô nàng không còn khóc lóc nữa mà cười nói: "Anh hứa rồi đó nhé, không được đi đấy".
Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: "Tôi chỉ nói sẽ ở lại thêm một chút thôi, sinh nhật cô kết thúc là tôi sẽ đi ngay".
"Vậy ở lại thêm một ngày nữa thôi, được không?", Vương Manh Manh được voi đòi tiên làm nũng nói.
Nhan Như Ngọc có chút khó xử, nhưng cũng không lập tức từ chối, Vương Manh Manh coi như vị lang quân như ý này đã ngầm đồng ý rồi, nhảy chân sáo đi chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật tối nay.
Thấy Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh thân thiết như vậy, Long Thiên cũng có chút ngưỡng mộ lẫn đố kỵ, nhớ lại lần đầu tiên gặp cô em vợ này, cô nhóc còn chẳng cho anh chút mặt mũi nào, vốn dĩ còn cho rằng cô em vợ dũng cảm này là một nữ hán tử, ai ngờ từ ngày gặp Nhan Như Ngọc thì ngày càng trở nên nữ tính hơn, khiến người ta không thể không thầm than, nữ giới trên đời này đều có lòng mê trai hết, chỉ là không si mê anh mà thôi.
Vương Lệ Trân thở dài một hơi thật sâu, đại khái biết là có khuyên cũng vô dụng, nếu một cô gái đã quyết định muốn nhảy vào hố lửa thì chẳng ai có thể lôi lại được.
Bằng không trên đời này cũng chẳng có nhiều câu chuyện tình yêu thê mỹ đến vậy, đều không phải là vì nguyên nhân một lòng tình nguyện này sao?
Hơn nữa, Vương Manh Manh hiện tại đang ở trong độ tuổi nổi loạn, cho dù Vương Lệ Trân có lấy lý do gì để khuyên bảo rằng cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cô nàng cũng chịu tổn thương, thì trong mắt Vương Manh Manh cũng chỉ cho rằng Vương Lệ Trân đang ngăn cản cô nàng theo đuổi hạnh phúc mà thôi.
Tình yêu là mù quáng mà, đặc biệt với con gái, khi yêu vào chỉ số IQ bằng không cũng là điều dễ hiểu, cũng có không ít người mù hết cả mắt.
Long Thiên giơ tay ra vuốt vuốt hàng lông mày của Vương Lệ Trân, cười nói: "Người xưa đã nói rồi, phúc ai người nấy hưởng, em chỉ là chị nó, chưa đến lượt em phải lo lắng chuyện này đâu. Chẳng qua chỉ là chịu chút tổn thương tình cảm thôi mà, có gì ghê gớm đâu, con người ai mà chẳng phải trải qua đắng cay ngọt bùi mới có thể trưởng thành được. Hơn nữa em gái em như vậy đã rất giỏi giang rồi, có thể khiến tên lang băm đó thay đổi quyết định thậm chí là thoả hiệp, anh chưa từng gặp ai có bản lĩnh này trong suốt nhiều năm qua, nói không chừng Manh Manh lại thật sự đạt được ý nguyện đó".
"Chung quy lại thì Manh Manh vẫn còn cách thế giới của Nhan Như Ngọc quá xa", Vương Lệ Trân miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói.
Long Thiên vui vẻ đáp: "Chuyện trên đời này, ngoại trừ ông già bên kia có thể một lời nói rõ được ra thì làm gì có ai có thể đoán trước được. Giống như em vậy, ban đầu em cũng cho rằng em cách quá xa thế giới của anh, vậy mà mới bao lâu chứ, em liền trở mình biến thành một con phượng hoàng rồi, thậm chí tu vi còn cao hơn cả anh, nói không chừng Manh Manh cũng có năng lực huyết mạch gì đó, em đừng quên, lúc ở lầu một, con bé còn có thể phá cửa tử thành cửa sinh đó".
Nói đến đây, Vương Lệ Trân nhìn ông già đang xỉa răng nói: "Ông Phương, em gái tôi liệu có giống như tôi không, cũng có sức mạnh kỳ quái nào đó chăng?"
Phương Nhân Vương sau khi xỉa răng xong, lại bẩn thỉu ngoáy tai nói: "Thực phượng trên đời này chỉ có một thôi, nếu như có hai con thì cũng chẳng đáng giá nữa, còn về cô em gái của cô thì lúc rảnh rỗi tôi đã xem số mệnh cho nó rồi, có số dẫn rồng vào miếu đấy".
Long Thiên vừa nghe vậy liền tấm tắc cười nói: "Wow, nếu như đây là thời cổ đại thì chẳng phải là tốt số, không làm hoàng hậu thì cũng làm quý phi sao".
Phương Nhân Vương có vẻ đánh giá cao thằng nhóc họ Long này nói: "Cậu cũng hiểu biết nhiều đó".
"Mấy năm ở Quỷ Môn, ông Công Tôn cũng không cho tôi đụng vào công pháp, cho nên lúc rảnh rỗi không có việc gì làm tôi cũng hay xem mấy thứ linh tinh. Quay trở lại với chuyện số mệnh dẫn rồng vào miếu này, thực ra là giống như Đường Tăng, nghe nói ăn một miếng thịt không những có thể nâng cao tu vi mà còn trường sinh bách lão, nếu như để cho mấy tên ma đầu biết được thì còn không lũ lượt kéo tới tranh cướp cắn một miếng bánh thơm phức này sao?", Long Thiên có chút lo lắng nói.
Phương Nhân Vương khinh miệt nói: "Có gì mà phải lo lắng chứ, chỉ cần không phải là mấy kẻ phản đạo đã trở thành ma đế thì có lão phu tọa trấn ở đây, bọn chúng dám đến cướp sao?"
"Ngược lại tôi lại mong chúng tới cướp, như vậy tôi mới có cơ hội nâng cao tu vi được", Long Thiên cười lạnh nói.
Vương Lệ Trân bực tức nhéo tai Long Thiên một cái nói: "Tôi không quan tâm số mệnh gì hết, ai dám tổn hại đến Manh Manh, tôi sẽ khiến kẻ đó chết không được êm đẹp".
Long Thiên xin tha mạng nói: "Anh chỉ nói chơi thôi mà, hơn nữa anh cũng không thể để em vợ nhà mình xảy ra chuyện gì được, đúng không?"
Nghe vậy Vương Lệ Trân mới thả lỏng tay ra, Long Thiên đang định lên tiếng thì nghe thấy Vương Manh Manh vừa gọi điện thoại xong, nói: "Đúng rồi, Long Thiên, anh có quen biết với anh kiếm gỗ ở nhà hàng Bắc Uyển đó đúng không, sinh nhật tối nay của tôi gọi cả anh ta tới đi, lần trước cũng may có anh ta ra tay giúp đỡ, bổn cách cách còn chưa chính thức cảm ơn anh ta nữa".
Long Thiên nói một câu không thành vấn đề, trước khi ông Công Tôn đi có dặn Long Thiên phải giữ quan hệ tốt với thiếu niên kiếm gỗ đó, còn khen thằng nhóc đó có thể trở thành một thần kiếm Từ Thiên Lang tiếp theo, mặc dù Long Thiên cho rằng chuyện này ít nhất cũng phải mười năm hai mươi năm sau mới có thể xảy ra, nhưng nếu như đối phương có tiềm lực vậy thì kết giao cũng là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa qua thời gian này cũng phải tới thăm hỏi nhà hàng Bắc Uyển, muốn theo học đao pháp của ông Mã thì việc quan trọng đầu tiên là phải tạo được mối quan hệ tốt đã.
Chương 272: Cô gái nhà họ Yên
Với mạng lưới tình báo của nhà họ Long, muốn có được cách liên lạc với thằng nhóc kiếm gỗ có gì khó chứ.
Long Thiên nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại đi, cũng chẳng nhiều lời mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, ban đầu Lưu Công Cẩn không đồng ý, chỉ sợ cái tay nham hiểm này sẽ bày cái bẫy gì đó cho mình, cuối cùng Long Thiên phải ra đòn sát thủ, nói nếu như Lưu Công Cẩn tới thì sẽ sắp xếp bảy tám người mẫu hầu hạ cậu ta, Lưu Công Cẩn nói nể mặt người đẹp nên mới đồng ý.
Bên trong điện thoại còn có giọng của Mã Tiêu Tiêu truyền tới, dường như đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, nên cũng gào lên muốn tới ăn bánh sinh nhật, Long Thiên cũng hào phóng, bảo cậu ta mang theo cả cô nhóc cùng tới.
Sau khi cúp điện thoại, Long Thiên lại liên lạc với Phạm Thái Nhàn, đây là do Vương Lệ Trân đã dặn dò, trong trận Tử Kim Sơn, nhà họ Phạm cũng đã giúp đỡ không ít, quả thực nên nhân cơ hội này để cảm ơn đối phương cho tử tế.
Thời gian ở Tử Kim Sơn, Phạm Thái Nhàn suốt ngày võ mồm với Vương Manh Manh nên mối quan hệ cũng thân thiết hơn, vừa nghe thấy là sinh nhật của cô ta đã mạnh miệng nói sẽ tặng quà thật to.
Long Thiên nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn gọi cả Tiểu Nam Tử và Tiêu Ngọc Phong đang ở Bắc Hải cùng tới, tiệc sinh nhật phải náo nhiệt vui vẻ một chút mới có ý nghĩa.
Về phần địa điểm buổi tiệc, nếu muốn hát karaoke thì đương nhiên phải tới chỗ của Lữ mập kia rồi.
Tới Bắc Hải đã lâu, nếu không làm thịt Lữ mập một trận thì dù Long Thiên không để tâm nhưng Lữ mập thì rất không yên tâm.
Hơn nữa buổi tụ họp tối hôm nay đều là một đám người rất khủng, cũng coi như tặng cho Lữ mập một cơ hội thuận nước giong thuyền đi vậy.
Thế là một buổi sinh nhật bình thường đã gom được một nửa nhân vật có thể hô mưa gọi gió ở Bắc Hải lại một chỗ rồi, Vương Manh Manh lần này được dịp nở mày nở mặt, lẽ nào là mệnh dẫn rồng vào miếu đây sao, bên cạnh đều là những nhân vật lớn có thể xưng vương trong lĩnh vực của mình.
"..."
Sau khi Phạm Thái Nhàn nhận được cuộc gọi của Long Thiên thì trong lòng cảm thấy rất vui, đừng coi thường bữa tiệc sinh nhật này, nếu như Long Thiên đã mời anh ta thì có nghĩa là đã coi anh ta gần như người mình rồi, sự nỗ lực trong thời gian này coi như đã được đền đáp.
Nhà họ Đỗ đã lụn bại dưới tay Long Thiên, việc này khiến ông nội anh ta phải vỗ tay khen ngợi, dặn dò Phạm Thái Nhàn phải giữ mối quan hệ tốt với Long Thiên, mối thiện duyên này chắc chắn sẽ mang lại quả ngọt.
Mặc dù Phạm Thái Nhàn biết ý nghĩa trong lời nói của ông nội mình, những cũng hiểu qua lại với loại người như Long Thiên thì tốt nhất là đừng nên có thái độ cầu lợi, nếu không cùng lắm chỉ có thể làm bạn, chứ không thể thành anh em được.
Về mặt này, Tiểu nam Tử đã rất thông mình phân rõ ranh giới, nếu không sao có thể làm anh em tốt với người đại trí giả ngu như Long Thiên lâu như vậy được.
Sau khi Phạm Thái Nhàn biết được địa điểm tổ chức tiệc xong thì kêu lão Quỷ cùng anh ta ra ngoài đi chọn quà, tặng tiền hay tặng xe đều quá tầm thường, hơn nữa cũng không phù hợp với tính cách của Phạm Thái Nhàn, anh ta thích chọn những món đồ chơi khiến người khác thích hơn.
"Cậu chủ à, chúng ta đã đi cả buổi chiều tồi, sao cậu cũng cầu kỳ như phụ nữ vậy, nếu là tôi thì cứ tặng một chiếc xe thể thao là xong", lão Quỷ đi sau Phạm Thái Nhàn, có chút câm nín nói.
Phạm Thái Nhàn chẳng thèm quay đầu lại nói: "Tặng quà cho con gái cần phải tốn chút thời gian, nếu không sao thể hiện đủ thành ý chứ".
Lão Quỷ cười hi hi nói: "Hiếm lắm mới cậu chủ để tâm như vậy, không phải là đã thích cô nhóc nhà họ Vương rồi đó chứ? Ồ, khẩu vị của cậu chủ từ bao giờ lại trở nên thanh đạm như vậy, không có đôi gò bồng đào bốc lửa mà cũng thấy hứng thú sao, không phải cậu luôn nói cậu thích cái gì ý nhỉ? Ồ, đúng rồi, thích ngực sữa khủng".
Phạm Thái Nhàn đứng trong một cửa hàng trang sức, đang cầm hai món đồ trang sức lên so sánh, nghe thấy vậy liền cười mắng: "Lão Quỷ, ông tưởng tôi giống ông chắc, tặng đồ cho người ta chỉ mong cùng người ta lên giường sao, tôi không có ý đồ trục lợi như ông đâu".
Lão Quỷ coi thường bĩu môi nói: "Đó là mấy người đàn ông không biết lão Quỷ thành thật, lúc nào cũng mở miệng nói mấy câu châm ngôn tình yêu gì đó, suy cho cùng chẳng phải đều là vì muốn trèo lên giường sao? Chút chuyện lộ liễu giữa nam nữ này, lão Quỷ tôi ghét nhất là vòng vo tam quốc, cứ thẳng thắn ra giá là tốt nhất, giống như quán karaoke Huy Hoàng, đứng thành một hàng trước mặt, ai càng đẹp càng quý giá thì càng xứng đáng tiêu nhiều tiền. Nói đi nói lại, tối nay cậu chủ mở hầu bao đi, dù sao cũng đến chỗ của Lữ mập rồi hay là tiện đường cho lão Quỷ tôi trải nghiệm chút đi?"
Phạm Thái Nhàn cuối cùng cũng chọn được một sợi dây chuyền bằng bạch kim, giá cả không đắt lắm, cũng chỉ khoảng mười ngàn nhân dân tệ, chủ yếu là thiết kế rất đẹp, rất có phong cách.
Sau khi nháy mắt rồi nở một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời với nhân viên bán hàng bảo cô ta gói lại cho anh xong, mới nhìn lão Quỷ bực tức nói: "Ông già này già đầu rồi còn không biết xấu hổ, sao nói nhiều thế, ở đây đông người như vậy mà ông lại nói mấy chuyện chơi gái với tôi, người nào không biết còn cho rằng tôi cũng vô liêm sỉ giống ông đấy".
"Sợ gì chứ, ai dám nói lung tung, lão Quỷ tôi sẽ cho kẻ đó một cái bạt tai hoa mắt luôn", lão Quỷ dương dương đắc ý nói.
Phạm Thái Nhàn trừng mắt lườm ông già một cái rồi nói: "Ông cũng hành động như mấy người dân bình thường sao, nếu như tối nay ông dám nói những lời này trước mặt Long Thiên hay là Nhan Như Ngọc, đừng nói là cho ông vài người phụ nữ, cho dù ông có muốn vài cô cũng không thành vấn đề, vấn đề là ông có dám không?"
Lão Quỷ rất thành thật lắc đầu, mấy người bạn đó của cậu chủ đều là những người mà ông ta không thể đắc tội được, thấy biểu cảm méo mó của lão Quỷ, Phạm Thái Nhàn cười mắng: "Đúng thật là".
Lão Quỷ liền cười khì khì.
Sau khi chọn quà xong, hai người lái chiếc xe Ferrari của Phạm Thái Nhàn tới quán karaoke Huy Hoàng, Phạm Thái Nhàn ngồi bên ghế phụ, miệng ngậm điếu thuốc lá vui vẻ nói: "Lão Quỷ, hôm nay hình như cũng là sinh nhật của Yên Vô Song".
"Cậu chủ vẫn còn nghĩ đến cô con gái nhà họ Yên không có mắt nhìn đó sao? Tôi vừa nhìn đã biết người phụ nữ đó là loại chanh chua khắc chồng rồi, năm đó nếu như có lão Quỷ bên cạnh cậu chủ, làm gì đến lượt cô ta khiến cậu chủ ôm cục tức như vậy chứ, cậu chủ à, đợi đến ngày nào đó cậu muốn tới thủ đô để đòi lại thể diện năm nào, nhất định phải đưa lão Quỷ đi cùng, lão Quỷ tiếp thêm sức mạnh cho cậu", lão Quỷ hừng hực khí thế nói.
Phạm Thái Nhàn vui vẻ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, đã mười năm không gặp cô gái được định sẵn là khắc mệnh kia rồi.
Vẫn còn cách nửa năm nữa sẽ tới lời hẹn mười năm.
C đã biến thành E rồi nhỉ.
Thật muốn sờ thử xem sao.
Chương 273: Suy bụng ta ra bụng người
Biết được Vương Manh Manh muốn tổ chức tiệc sinh nhật, hơn nữa còn chọn địa điểm ở địa bàn của mình, Lữ mập lập tức vui vẻ nhiệt liệt đồng ý ngay, còn nói tối nay Huy Hoàng sẽ không nhận thêm bất cứ vị khách nào khác, bao toàn bộ quán cho Long Thiên, chỉ phục vụ mình anh thôi.
Phải biết rằng, một tối kinh doanh của quán karaoke Huy Hoàng đạt gần bảy con số, nguyên do là một dây chuyền phục vụ từ hát hò cho đến sauna đều là tiêu chuẩn hàng dầu ở thủ đô.
Những nhân viên tiếp rượu ở các quán karaoke khác nhiều nhất hết cỡ cũng chỉ khoảng một ngàn nhân dân tệ, nhưng Huy Hoàng thì khác, dàn người mẫu đều có giá thấp nhất từ hai ngàn đến mười ngàn, cao cấp hơn chút nữa là hạng minh tinh có giá phải hai mươi ngàn đến năm mươi ngàn, đều là những minh tinh hạng C hạng D và mấy KOLs nổi tiếng trên mạng, thỉnh thoảng mới có minh tinh hạng A hoặc hạng B thì giá càng trên trời, tuy nhiên xin chú ý, đây chỉ là giá tiếp rượu mà thôi, muốn đi khách sạn thì phải giá khác.
Hơn nữa bất kể giá cả bao nhiêu thì Huy Hoàng đều sẽ lấy bốn mươi phần trăm, hết cách rồi, ai bảo tất cả những người có tiền ở cả thành phố Bắc Hải này đều thường đến chỗ của Lữ mập chứ, đến chỗ khác quả thật rất khó câu được cá to.
Chưa nói đến người khác mà nói ngay như tay công tử anh Phạm đây, đã từng vung tiền như nước ở Huy Hoàng, một đêm bao gồm cả tiền rượu nước và nhân viên đã tiêu hơn bảy trăm nghìn tệ, việc này đã không còn đơn giản là khoa trương lãng phí rồi, mà đơn giản là đốt tiền.
Cho nên việc Lữ mập muốn bao toàn bộ quán cho Long Thiên ngoài thể hiện rất có thành ý ra thì trong đó không chỉ đơn giản là vấn đề tiền bạc, mà còn vì Long Thiên mà từ tối rất nhiều nhân vật lớn tối nào cũng đến mui vui ở quán karaoke Huy Hoàng.
Không thể không nói Lữ mập ở bên cạnh Long Thiên Tượng hơn mười năm quả thực là đã thay da đổi thịt, bản lĩnh làm ăn cũng ngày càng lợi hại hơn, đặc biệt là chỗ sản nghiệp xám lạnh này, Long thiên còn nhớ năm đó khi Long Thiên Tượng bảo Lữ mập đến Bắc Hải phát triển, chỉ đưa cho Lữ mập mười ngàn tệ, thế mà mới có mất năm Lữ mập đã trả cả vốn lẫn lời rồi, hơn nữa vào các dịp lễ tết đều công tiến, mặc dù tập đoàn Tượng Quốc không thiếu chút tiền nhỏ công tiến này của Lữ mập, nhưng Long Thiên coi trọng chính là ở chỗ tay mập này có ơn ắt báo.
Trong cái xã hội này, muốn tìm được tay sai uống nước nhớ nguồn quả thực rất khó.
Long Thiên bảo Lữ mập không cần phải tốn kém như vậy, cứ tiếp tục công việc làm ăn của ông ta, chỉ cần giữ lại một phòng riêng lớn là được, tối nay cộng thêm cả mấy người bạn của Manh Manh và mấy người bạn của anh cũng chỉ khoảng ba mươi người thôi.
Lữ mập cũng không nói qua nói lại, Long Thiên đã nói không bao hết thì không bao hết vậy, ông ta để lại hai phòng riêng lớn nhất, rượu nước cũng là loại tốt nhất, nhân viên cũng là những nhân viên tốt nhất.
Long Thiên nói không cần nhân viên, để tránh vợ anh mất vui.
Lữ mập cười ha ha trong điện thoại nói ông ta biết nên làm thế nào, còn nói toàn bộ chi phí tối nay ông ta sẽ chi hết, việc này cậu chủ không được từ chối nữa, nếu không ông ta sẽ đập đầu vào miếng đậu phụ mà chết.
Long Thiên nói không lại được đối phương nên đành đồng ý.
Tám giời tối, Long Thiên thân là chủ tiệc nên đã đưa Vương Lệ Trân đến trước chào hỏi bạn bè của Vương Manh Manh, ông Phương là người thích náo nhiệt nên cũng đi cùng, Vương Manh Manh và Nhan Như Ngọc thì đi lấy bánh sinh nhật đã được đặt trước.
Phòng riêng nhanh chóng trở nên sôi nổi náo nhiệt, đám bạn của Vương Manh Manh bao gồm con gái của Lữ mập, Quả ớt nhỏ, Phùng Thiên Sách, phú nhị đại cấp một Mã Chí Cao, cùng cả cặp song sinh nhà họ Hạ, còn lại căn bản đều là nữ sinh, khoảng gần hai mươi người.
Nữ sinh béo gầy đủ cả, Long Thiên nhìn mà thích cả mắt, thầm nghĩ mặc dù tối nay không gọi nhân viên rót rượu nhưng có những em gái nữ sinh ngây thơ này cũng đủ khiến cho Lưu Công Cẩn không muốn về rồi.
Đám Quả ớt nhả dường như không ngờ được rằng cả Vương Lệ Trân cũng có mặt, ban đầu còn tỏ ra câu nệ thận trọng, dù sao Vương Lệ Trân cũng đã từng được coi như nữ ma đầu trong giới của họ.
Hai chị em song sinh nhà họ Hạ lần đầu tiên được gặp Vương Lệ Trân cũng tò mò quan sát, đặc biệt là Hạ Tuyết như bị trúng tà từ sau chuyện của Hứa Văn đã yêu thầm Long Thiên, nhìn thấy vợ của Long Thiên xinh đẹp như vậy nên nhất thời nhụt chí cảm thấy kém cỏi đành uống bia giải sầu.
Tối nay Vương Lệ Trân ăn mặc hết sức khiêm tốn, cố ý giấu đi khí chất nữ vương của cô, có lẽ là sợ mấy cô nhóc nghịch ngợm này bình thường đã sợ cô rồi hôm nay còn sợ hơn nữa, cho nên đã chọn cách ăn mặc trang điểm trông như chị gái nhà bên, nhưng cho dù như vậy cũng không che giấu được vẻ đẹp của cô, những hoa khôi của lớp hay hoa khôi của trường bình thường suốt ngày cạnh tranh ở trường lúc này không tự ti cũng phải thấy tự ti.
Nam thì sợ người khác có nhiều tiền hơn mình, nữ thì sợ người khác xinh đẹp hơn mình, con người suy cho cùng cũng không thể thoát khỏi tâm lý thích so sánh này.
Hạ Tuyết vốn dĩ tưởng rằng tối nay có thể gặp được người tình trong mộng là Long Thiên nên rất vui vẻ, ai ngờ Vương Lệ Trân lại cũng có mặt, nên không dám tới chào hỏi, chỉ âm thầm lén nhìn trộm Long Thiên đang khuấy động không khí mà thôi, không giấu nổi sự ái mộ trong ánh mắt.
Hạ Thiên thân làm chị gái, lại nhìn thấy bộ dạng bị đả kích như vậy của em giá nên không nhịn nổi mà trêu ghẹo nói: "Sao thế, không phải ngày nào cũng nói phải sinh khỉ con cho anh Long của em sao? Sao lúc này người ta ở ngay đây rồi lại không dám đến gần thế?"
Hạ Tuyết lườm chị gái mình một cái nói: "Chị, thế chị không hiểu rồi, muốn làm tiểu tam cũng phải rất cầu kỳ, một trong số đó là không được tranh sủng với chính thất, tranh không được thì mất mặt, tranh được thì bị người ta oán hận, hơn nữa cũng không được chồng yêu thích, em gọi đó là hóa bị động thành chủ động, liếc mắt đưa tình thôi, chị không hiểu đâu".
"Gì vậy, xem mấy bộ phim cung đấu cân não xong giờ đầu óc em suốt ngày nghĩ những gì không biết, thật sự tưởng rằng Long Thiên là hoàng đế để em làm quý phi của anh ấy không bằng, em đó, đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi", Hạ Thiên dở khóc dở cười nói.
Hạ Tuyết rất kiên cường nói: "Dù sao em thích thì chị cũng không quản được đâu".
Chương 274: Anh em tốt
"Em là em gái của chị, sao chị có thể không quản chứ, hay là em đổi mục tiêu khác thử xem, anh Long Thiên đó không phải là người em có thể hàng phục được đâu. Phùng Thiên Sách thời gian này không phải đã bắt đầu tấn công em rồi sao, tên hồng nhị đại này mặc dù không phải hạng A nhưng ít nhất cũng có ông nội đẹp như hoa, cũng khá được đó", Hạ Thiên khuyên giải nói.
Hạ Tuyết lắc đầu, si mê nhìn về hướng có Long Thiên nói: "Người phụ nữ đã để mắt đến chim ưng rồi, sao có thể yêu lại con quạ chứ?"
Hạ Thiên lườm Hạ Tuyết một cái, biết em gái mình hết thuốc chữa rồi.
Trong phòng riêng lúc này là kiểu điển hình nữ nhiều nam ít, ngoại trừ Long Thiên, Phùng Thiên Sách, Mã Chí Cao và ông Phương đang bận coi bói cho đám nữ sinh ra thì căn bản đều là con gái.
Ban đầu mặc dù có chút câu nệ, nhưng sau khi Vương Lệ Trân miễn cưỡng nở vài nụ cười thân thiện thì mấy cô nhóc đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Tục ngữ có câu ba người phụ nữ họp lại là thành cái chợ, vậy nhiều như vậy tụ lại một chỗ thì đương nhiên buôn chuyện không ngớt rồi.
Long Thiên chỉ cần khuấy động không khí một lúc ban đầu thôi, sau đó thì không cần tới anh nữa, ai hát thì hát, ai uống rượu thì uống rượu, ai chơi game thì chơi game.
Tiêu Ngọc Phong và Tiểu Nam Tử đến cùng một lúc, hai người này từ sau khi quen nhau thì không ít lần hẹn đi đua xe, cũng coi như là anh em tốt, bọn họ đều là bạn của Long Thiên nên rất nhanh có thể chơi được với nhau.
Hai người xuất hiện ít nhất cũng khiến cho đám con gái cảm thấy đỡ chán hơn.
Tiểu Nam Tử thì không cần nói rồi, khuôn mặt đó trong đám người mà Long Thiên quen biết thì chỉ thua mỗi Nhan Như Ngọc mà thôi, so với mấy hot boy Hàn Quốc không biết cao hơn bao nhiêu lần, Tiêu Ngọc Phong cũng không cần phải bàn cãi, body cường tráng, ngũ quan rõ nét, là kiểu phong cách rắn rỏi bụi bặm điển hình.
Hai người này gần như đã đáp ứng đầy đủ tiêu chí trong mơ của mấy cô nữ sinh rồi, cho nên chẳng còn mấy ai tìm ông Phương coi bói nữa, mà bắt đầu phát động tiến công đến hai người đàn ông này.
Tiêu Ngọc Phong khá khô khan, hơn nữa cũng không giỏi bắt chuyện với nữ giới, nên chẳng mấy chốc đã bị một nữ sinh trêu cho đỏ cả mặt, chạy trối chết sang tìm đội trưởng Long uống rượu.
Còn Tiểu Nam Tử thì là bậc thầy xã giao rồi, lúc ở thủ đô gần như ngày nào cũng phải đến những nơi thế này, thế nên cứ như cá gặp nước, mấy người đá qua đá lại, nhưng Tiểu Nam Tử cũng không chủ động tấn công, đại khái là ở nhà đã có bà vợ dữ dằn rồi cho nên cũng phải kiềm chế hơn so với ngày trước.
Tiêu Ngọc Phong tìm Long Thiên uống rượu, Long Thiên tiện tay đưa cuốn công pháp 'Phá thiên tru' cho Tiêu Ngọc Phong, sau đó nói: "Cậu cầm lấy cuốn này đi, tôi lấy đại ở nhà đó, không đáng bao nhiêu đâu, chân cậu đã từng bị thương, cho nên tu luyện quyền pháp vẫn tốt hơn. Cậu vốn đã có năng lực của cấp Hoàng hạ tam phẩm, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, trong vòng một năm lên được cấp Huyền không thành vấn đề, cậu đừng vội từ chối, cậu làm cảnh sát nên thường phải đọ sức với người khác, tu vi võ đạo cao một chút cũng tốt cho cậu hơn".
Đừng tưởng Long Thiên nói xuề xoa qua loa như vậy mà coi thường, cuốn công pháp này là đo đích thân ông Công Tôn chọn đó, nghĩ lại thì Long Thiên nói trong vòng một năm có thể trở thành cấp Huyền, đó là sự bảo đảm thấp nhất, dựa trên tính cách cần cù chịu khó của Tiêu Ngọc Phong, đến lúc đó tuyệt đối không chỉ có kết quả như vậy đâu.
Tiêu Ngọc Phong mỉm cười rồi nhận lấy chút thành ý này, từ sau khi rút lui khỏi Quỷ Môn, Tiêu Ngọc Phong gần như đã từ bỏ võ đạo, chỉ là đội trưởng Long đã quan tâm anh ta như vậy, anh ta cũng không thể không nhận lấy được.
"Người gác cổng đấu trường, Đại Tượng đã chết rồi, Tiểu Ưng giúp chúng ta mở ra một con đường máu cũng đã chết rồi, Hồng Anh giúp cậu đỡ một súng cũng đã chết rồi, nên cậu không thể chết nữa, nếu không tiểu đội Diêm Vương đó của tôi chẳng còn ai nữa", Long Thiên lẩm bẩm nói.
Tiêu Ngọc Phong khóe mắt đỏ hoe, rót một cốc bia nói: "Đội trưởng yên tâm, Ngọc Phong nhất định sẽ sống thật tốt cho anh xem".
"Không phải là vì tôi, mà là vì chính bản thân cậu", Long Thiên vỗ vai đối phương, chân thành nói.
Tiêu Ngọc Phong trịnh trọng gật đầu, sau đó uống thêm một cốc nữa, cốc này Long Thiên uống cùng anh ta, thế là hai người chạm cốc xong sau đó dốc ngược xuống mặt bàn cùng đồng thanh nói: "Kính Diêm Vương".
Sau đó Long Thiên ngoắc tay vẫy Tiểu Nam Tử đang chơi game với mấy em nữ sinh lại, Tiểu Nam Tử trên mặt đã có vài vết son môi sau khi ngồi xuống thì bất đắc dĩ nói: "Mẹ kiếp thế giới này thay đổi thật rồi, con gái bây giờ bạo thật, uống vài cốc bia mà đã có ba người ngầm ra ý tối nay rảnh rồi, mẹ kiếp, hồi đó chúng ta tán gái khó biết bao, mới có vài năm thôi mà đã đảo lộn hết cả".
Long Thiên vui vẻ nói: "Tôi vừa quay lại được rồi đấy, đang định mách lẻo cho Đoàn Ân Khiết biết đấy".
Tiểu Nam Tử lập tức mất vui, chặn ngang ôm chặt lấy Long Thiên khóc khóc mếu mếu nói: "Tiểu Hổ Tử, cậu không thể bán đứng anh em được, nếu như để bà xã tôi biết được thì khéo thiến tôi mất".
Long Thiên ra vẻ đẩy Tiểu Nam Tử ra nói: "Cậu như vậy thật buồn nôn đó, tôi nói cho cậu biết muốn tôi không báo cáo cho Đoàn Ân Khiết cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện".
"Đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được, cậu không biết vợ tôi dữ dằn thế nào đâu", Tiểu Nam Tử khổ não nói.
Long Thiên nói: "Nếu như cậu ở nhà họ Đoàn phải chịu tủi nhục hay là có chuyện gì không làm rõ ràng được thì cứ tới tìm tôi, không được từ chối sự giúp đỡ của tôi, chỉ cần đồng ý chuyện này với tôi thôi thì Đoàn Ân Khiết sẽ vĩnh viễn không bao giờ xem được đoạn video".
Tiểu Nam Tử nghe xong liền cầm chai bia trên bàn một hơi uống sạch rồi mới quay đầu lại mặt không cảm xúc hỏi: "Tiểu Hổ Tử, chúng ta là mối quan hệ gì chứ?"
"Mẹ nó, cùng tán gái trong trường với nhau, cùng đánh nhau, cùng bỏ học, cùng mắng người, là loại tình cảm sẵn sàng đưa lưng cho đối phương đi", Long Thiên cười, sau đó nghiêm túc chỉ vào sô-pha nói: "Nếu như tôi ngồi ở đó thì bắt buộc cậu phải ngồi bên cạnh tôi!"
"Tiểu Hổ Tử, cảm ơn cậu...", Tiểu Nam Tử đôi môi run rẩy nói.
"Làm kiêu phải không?", Long Thiên cười ha ha nói.
Tiểu Nam Tử nhếch miệng cười nói: "Mẹ kiếp nếu tôi mà là phụ nữ thì nhất định phải gả cho cậu!"
"Xì!"
Hai người lại chạm cốc, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Vương Lệ Trân chỉ yên lặng nhìn tất cả sắp xếp của người đàn ông này, dù là trong quãng thời gian đấu với nhà họ Đỗ đến long trời lở đất đó anh cũng chưa từng quên nghĩ cho những người bên cạnh, đây là một người đàn ông trong ngoài mâu thuẫn, đối với kẻ địch thì chưa từng khoan dung nương tay, nhưng đối với người mình thì lại không hề keo kiệt, người đàn ông như vậy khó trách lại có thể khiến Cừu Đông Thanh kiêu ngạo ngất trời động lòng như vậy, bởi vì quả thật sức hấp dẫn của anh không phải bình thường.
Long Thiên chưa từng nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần bất cứ hồi đáp nào, anh chỉ nhớ ông nội anh đã từng nói một câu, người khác đối xử tốt với con, thì con phải đối xử tốt lại gấp nhiều lần với người ta.
Ít một chút thì gọi là anh em thân thiết, thêm một chút thì lại từ bụng ta suy ra bụng người.
Chương 275: Thật đẹp
Lưu Công Cẩn là một du khách nghèo, những năm qua, cậu ta đi chu du khắp nơi trên thiên hạ từng làm qua kẻ trộm, ngủ dưới gầm cầu, ăn xin, đã từng không ăn không uống suốt ba ngày liền mà vẫn không chết.
Cho nên luyện đến mức bản thân có đói lả ra mà không muốn ăn cơm cũng là chuyện bình thường, dáng vẻ phóng khoáng cầm thanh kiếm đi khắp thế gian trong tưởng tượng của người khác, hoàn toàn khác với thực tế, thậm chí còn khổ hạnh hơn cả các nhà sư tu khổ hạnh.
Chỉ có thanh kiếm gỗ là thứ duy nhất ở bên cạnh cậu ta vào lúc đó.
Ngay cả khi trên người không có lấy một xu dính túi, cậu ta cũng không có ý định bán nó, vì đây là niềm tin của cậu ta, cũng có thể là vì cậu ta và thanh kiếm gỗ này đã sống tựa vào nhau trong mấy năm đó, mới dẫn tới sự lĩnh ngộ xốc nổi trong việc gia nhập kiếm người hợp nhất.
Tuy không có tu vi và kiếm pháp, nhưng thanh kiếm gỗ ngày càng rắn chắc, sau đó cậu ta tình cờ gặp được Thích Đông Phương cũng là một du khách nghèo, một lớn một nhỏ liền chung tay với nhau để sống qua ngày.
Có kinh nghiệm nhiều năm, Lưu Công Cẩn thành thạo tất cả các loại mánh khoé. Lúc đó cậu ta vốn không biết Thích Đông Phương cũng là kiếm giáp, một trong 13 kiếm giáp nổi tiếng của Hoa Hạ, chỉ cảm thấy đối phương rất khiêm tốn, mặc áo choàng dài rất có phong thái của cao nhân, giống như mấy thầy bói toán kia vậy.
Thêm một người thì thêm một phần chi tiêu, hai người muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân thì phải bày quầy hàng.
Thường thì Thích Đông Phương giả làm cao nhân, Lưu Công Cẩn đóng người coi bói, khi nghe được những lời bói toán thì vờ ngạc nhiên hô hoán lên vài câu, nếu cược đánh cờ thì sẽ giả làm người thắng cuộc, để những người xung quanh mê muội mà muốn thử sức, kết quả đương nhiên là bị hai người họ ăn sạch một cách thê thảm.
Tuy cuộc sống lúc đó nghèo khổ, nhưng cũng có thể thuê được nhà, không cần ngủ dưới gầm cầu.
Thời gian rảnh, Thích Đông Phương sẽ kể cho Lưu Công Cẩn những chuyện kỳ lạ, tâm trạng tốt còn chỉ vài chiêu cho cậu ta.
Tuy Lưu Công Cẩn không cho cái lão già này là cao nhân gì, nhưng có người tán dóc cũng coi là chuyện tốt, mãi tới khi Thích Đông Phương rất nghiêm túc rút kiếm ra, chặt cây thành hai khúc trong rừng trúc, Lưu Công Cẩn mới bừng tỉnh, ông cụ Thích không phải bốc phét, mà đúng là rất lợi hại.
Không hành lễ bái sư, Thích Đông Phương dạy Lưu Công Cẩn cửu kiếm, nếu không phải Mã đao giáp nói đó chính là chiêu kiếm pháp thiên nhân cửu kiếm mạnh nhất thiên hạ này thì Lưu Công Cẩn tới giờ cũng không biết chiêu kiếm đó lại lợi hại như thế.
Có trời mới biết Thích Đông Phương được mệnh danh là kiếm giáp lại nhìn trúng mình ở điểm đó, mới sống lưu lạc với mình trong một khoảng thời gian.
Lưu Công Cẩn không ngốc, nhưng rất nhiều chuyện lười phải suy nghĩ, cũng không cảm thấy Thích Đông Phương sẽ hại mình.
Hơn nữa, lúc đó cậu ta còn không có một xu dính túi, ngoại trừ thanh kiếm gỗ, vậy Thích Đông Phương có thể có ý đồ gì được chứ?
Cửu kiếm giết chín người cũng là lẽ đương nhiên.
Tám người trước là đều kẻ ác khét tiếng, Lưu Công Cẩn cũng không nhân từ nương tay, mãi tới khi gặp người thứ chín là Long Thiên thì độ khó mới tăng lên.
Điều quan trọng nhất chính là tên khốn này quá nham hiểm và biến thái.
Cùng đẳng cấp tu vi, dùng song đao khiến Lưu Công Cẩn chịu thiệt, điều biến thái nhất chính là mới mấy ngày, tên khốn kia lại vô cớ bước vào Bá đạo trở thành bá giả, còn chính tay giết lão quái vật nhà họ Đỗ.
Thật sự thì Lưu Công Cẩn cũng là tên bại trận dưới tay của lão quái vật nhà họ Đỗ.
Vậy bản thân đối đầu với Long Thiên, người đã trở thành bá giả kia cũng không có cửa thắng nổi.
Nhiệm vụ này đoán chừng là trong thời gian ngắn không hoàn thành được rồi.
Cũng may ông cụ Thích nhân từ, Lưu Công Cẩn không cần phải hành sự lỗ mãng, trước tiên kết giao tốt, sau đó lặng lẽ đâm một nhát sau lưng cũng không hề hấn gì.
Cho nên tối nay cậu ta mới tới dự tiệc sinh nhật của Vương Manh Manh, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Còn về chuyện đâm một nhát sau lưng thì chờ cơ hội hành động là được.
Nhưng không ngờ cô bé Mã Tiêu Tiêu nhất quyết đòi theo.
Một lớn một nhỏ xuất hiện tại thang máy của KTV tráng lệ, Lưu Công Cẩn chưa từng tới những nơi như vậy.
Mấy năm trước đó, ngay cả ăn cũng ăn không no, lấy đâu ra tiền mà tiêu xài ở nơi như vậy.
Ngược lại Mã Tiêu Tiêu thì giống khách hàng thân thiết, người nhỏ nhưng lại lanh lợi, giúp Lưu Công Cẩn chọn một bộ quần áo giống với các khách quen ở đây, thanh kiếm gỗ vẫn đeo ở thắt lưng, Mã Tiêu Tiêu không phải là vô cớ phản đối, mang theo thanh kiếm gỗ như vậy trông rất kỳ quặc, nhưng cậu ta vẫn khăng khăng muốn đeo theo thanh kiếm.
Mã Tiêu Tiêu nghiêng đầu và mỉm cười: “Anh Công Cẩn, chút nữa vào phòng VIP chắc chắn có không ít cô gái, anh đừng có bị làm cho mê mẩn nha, khiến em cũng mất mặt lắm đó”.
“Anh mới không thèm đấy. Em tưởng anh và bố em như nhau chắc, thấy phụ nữ thì hai mắt sáng trưng à”, Lưu Công Cẩn tỏ ra mỉa mai, nhưng trong lòng vẫn rất mong đợi.
Bao nhiêu năm khổ luyện, cũng chưa từng trải qua mùi vị phụ nữ ra sao.
Lúc Long Thiên kia nói sẽ giới thiệu cho cậu ta 7 8 cô gái, cậu ta quả thật có chút động lòng, nhưng tối nay có mặt cô bé này, danh hiệu trai tân cũng chưa xoá bỏ được.
Mã Tiêu Tiêu hừ một tiếng: “Quạ trong thiên hạ đều màu đen, trên miệng nói là không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật”.
“Anh nói ranh con như em, học đâu ra những thứ này vậy?”, Lưu Công Cẩn che mặt cạn lời, mấy năm qua vì kiếm sống mà đã không ít lần chửi bới với những người phụ nữ chanh chua, võ mồm cũng rất khá, nhưng gặp phải Mã Tiêu Tiêu thì đúng là nói không lại đối phương.
“Trên TV, trong tiểu thuyết đều có nói, đàn ông các anh đều là động vật nghĩ bằng thân dưới!”, Mã Tiêu Tiêu tức giận lên tiếng, giống như bản thân thật sự đã bị tên khốn nào lừa vậy.
Lưu Công Cẩn nhỏ tiếng: “Còn bố em thì hay nói phụ nữ là con cọp đấy. Anh thấy em chính là cọp con, lớn lên chắc chắn là cọp cái rồi”.
Mã Tiêu Tiêu vừa nghe thì tức giận và lên tiếng: “Anh nói nữa, em sẽ kêu bố em đánh cho anh một trận đấy!”
Lưu Công Cẩn chột dạ: “Được rồi, lẽ nào anh đánh không lại thì cũng không được né tránh sao?”
“Không được né tránh. Anh là do em dùng bạch mã Dương Tử Minh đổi lại đấy, cả đời chỉ có thể thuộc về em”, Mã Tiêu Tiêu chống nạnh lên tiếng nói.
Lưu Công Cẩn vô cùng cưng chiều, cười nói: “Tiêu Tiêu à, em biết bố em là cao thủ từ lúc nào vậy. Chết tiệt, anh ở nhà hàng lâu vậy mà không hề nhận ra ông ta lại là Mã đao giáp đấy”.
Nghĩ tới đây, Lưu Công Cẩn khá tự ti. Cậu ta quen biết Thích Đông Phương lâu như vậy cũng không biết đối phương là kiếm giáp.
Mã Tiêu Tiêu cười nói: “Em không biết đao giáp hay gì cả, em chỉ biết bố em là người lợi hại nhất trong thiên hạ này”.
Lưu Công Cẩn không hỏi nữa, biết là có hỏi nữa thì cũng không ra được gì.
Thấy Lưu Công Cẩn không nói gì, còn tưởng cậu ta giận, cô bé bèn nói thêm: “Đừng nản lòng, trong mắt em, anh Công Cẩn là người lợi hại thứ hai đấy, lợi hại hơn nhiều so với tên Long Thiên gì đó luôn ấy”.
Lời này rõ ràng rất hữu dụng, Lưu Công Cẩn xoa đầu của Mã Tiêu Tiêu và cười ngốc nghếch.
Đúng lúc đó, Long Thiên đang đứng đợi ở trước cửa phòng VIP thì nghe thấy, bèn cười nói: “Đúng, anh Công Cẩn của em lợi hại nhất rồi, sao anh có thể sánh được chứ”.
Theo đuổi con gái cần kiên nhẫn, cần mặt dày, cần biết chút mánh khóe, chỉ cần kiên trì theo đuổi ba nguyên tắc này thì sớm muộn gì cũng có thể trèo lên được giường của đối phương.
Vậy nên đổi ngược lại, theo đuổi đàn ông cũng thế, hơn nữa còn cần kiên trì hơn, mặt dày hơn, nhiều chiêu trò hơn, nếu không sao có thể ôm Nhan Như Ngọc về được.
Rõ ràng Vương Manh Manh làm rất tốt điểm này, ngay đến Long thiên cũng không có tự tin có thể khuyên được Nhan Như Ngọc ở lại thêm một ngày, dù sao cũng quen biết tên lang băm này lâu rồi nên Long Thiên khá hiểu tính cách của anh ta, một khi đã quyết định chuyện gì thì cho dù có mười con bò cũng không kéo lại được.
Dù bên ngoài tính cách có vẻ ẩm ương khó chiều, nhưng thực tế trên một vài phương diện lại suy nghĩ cân não hơn bất cứ ai, nếu không cũng chẳng vì một lời hứa với Long Thiên mà anh ta lại đảo lộn võ mạch để ngăn cản Đỗ Cương Nghị, suýt chút nữa là đã bỏ mạng vì một lời hứa rồi.
Nhan Như Ngọc nói đi là đi đó thế mà lại vì Vương Manh Manh mà ở lại Bắc Hải thêm một ngày nữa, chuyện này đúng là hiếm có khó tìm, nếu như để mấy tay quen biết Nhan Như Ngọc ở Quỷ Môn biết được thì đúng là được mở rộng tầm mắt.
Nhan thần y trong tưởng tượng là người chưa từng thỏa hiệp với bất cứ ai, thế mà giờ lại thỏa hiệp rồi, Long Thiên thầm nghĩ chẳng lẽ Vương Manh Manh đánh bậy đánh bạ mà lại có thể kéo được mỹ nam băng lãnh cao cao tại thượng kia xuống mặt đất rồi sao.
Vương Manh Manh nín khóc cười tươi, tận hưởng cảm giác được bàn tay trắng nõn của Nhan Như Ngọc vuốt ve, nhìn giống như con mèo nhỏ chỉ muốn được ôm vậy, cảm xúc vừa nãy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô nàng không còn khóc lóc nữa mà cười nói: "Anh hứa rồi đó nhé, không được đi đấy".
Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: "Tôi chỉ nói sẽ ở lại thêm một chút thôi, sinh nhật cô kết thúc là tôi sẽ đi ngay".
"Vậy ở lại thêm một ngày nữa thôi, được không?", Vương Manh Manh được voi đòi tiên làm nũng nói.
Nhan Như Ngọc có chút khó xử, nhưng cũng không lập tức từ chối, Vương Manh Manh coi như vị lang quân như ý này đã ngầm đồng ý rồi, nhảy chân sáo đi chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật tối nay.
Thấy Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh thân thiết như vậy, Long Thiên cũng có chút ngưỡng mộ lẫn đố kỵ, nhớ lại lần đầu tiên gặp cô em vợ này, cô nhóc còn chẳng cho anh chút mặt mũi nào, vốn dĩ còn cho rằng cô em vợ dũng cảm này là một nữ hán tử, ai ngờ từ ngày gặp Nhan Như Ngọc thì ngày càng trở nên nữ tính hơn, khiến người ta không thể không thầm than, nữ giới trên đời này đều có lòng mê trai hết, chỉ là không si mê anh mà thôi.
Vương Lệ Trân thở dài một hơi thật sâu, đại khái biết là có khuyên cũng vô dụng, nếu một cô gái đã quyết định muốn nhảy vào hố lửa thì chẳng ai có thể lôi lại được.
Bằng không trên đời này cũng chẳng có nhiều câu chuyện tình yêu thê mỹ đến vậy, đều không phải là vì nguyên nhân một lòng tình nguyện này sao?
Hơn nữa, Vương Manh Manh hiện tại đang ở trong độ tuổi nổi loạn, cho dù Vương Lệ Trân có lấy lý do gì để khuyên bảo rằng cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cô nàng cũng chịu tổn thương, thì trong mắt Vương Manh Manh cũng chỉ cho rằng Vương Lệ Trân đang ngăn cản cô nàng theo đuổi hạnh phúc mà thôi.
Tình yêu là mù quáng mà, đặc biệt với con gái, khi yêu vào chỉ số IQ bằng không cũng là điều dễ hiểu, cũng có không ít người mù hết cả mắt.
Long Thiên giơ tay ra vuốt vuốt hàng lông mày của Vương Lệ Trân, cười nói: "Người xưa đã nói rồi, phúc ai người nấy hưởng, em chỉ là chị nó, chưa đến lượt em phải lo lắng chuyện này đâu. Chẳng qua chỉ là chịu chút tổn thương tình cảm thôi mà, có gì ghê gớm đâu, con người ai mà chẳng phải trải qua đắng cay ngọt bùi mới có thể trưởng thành được. Hơn nữa em gái em như vậy đã rất giỏi giang rồi, có thể khiến tên lang băm đó thay đổi quyết định thậm chí là thoả hiệp, anh chưa từng gặp ai có bản lĩnh này trong suốt nhiều năm qua, nói không chừng Manh Manh lại thật sự đạt được ý nguyện đó".
"Chung quy lại thì Manh Manh vẫn còn cách thế giới của Nhan Như Ngọc quá xa", Vương Lệ Trân miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói.
Long Thiên vui vẻ đáp: "Chuyện trên đời này, ngoại trừ ông già bên kia có thể một lời nói rõ được ra thì làm gì có ai có thể đoán trước được. Giống như em vậy, ban đầu em cũng cho rằng em cách quá xa thế giới của anh, vậy mà mới bao lâu chứ, em liền trở mình biến thành một con phượng hoàng rồi, thậm chí tu vi còn cao hơn cả anh, nói không chừng Manh Manh cũng có năng lực huyết mạch gì đó, em đừng quên, lúc ở lầu một, con bé còn có thể phá cửa tử thành cửa sinh đó".
Nói đến đây, Vương Lệ Trân nhìn ông già đang xỉa răng nói: "Ông Phương, em gái tôi liệu có giống như tôi không, cũng có sức mạnh kỳ quái nào đó chăng?"
Phương Nhân Vương sau khi xỉa răng xong, lại bẩn thỉu ngoáy tai nói: "Thực phượng trên đời này chỉ có một thôi, nếu như có hai con thì cũng chẳng đáng giá nữa, còn về cô em gái của cô thì lúc rảnh rỗi tôi đã xem số mệnh cho nó rồi, có số dẫn rồng vào miếu đấy".
Long Thiên vừa nghe vậy liền tấm tắc cười nói: "Wow, nếu như đây là thời cổ đại thì chẳng phải là tốt số, không làm hoàng hậu thì cũng làm quý phi sao".
Phương Nhân Vương có vẻ đánh giá cao thằng nhóc họ Long này nói: "Cậu cũng hiểu biết nhiều đó".
"Mấy năm ở Quỷ Môn, ông Công Tôn cũng không cho tôi đụng vào công pháp, cho nên lúc rảnh rỗi không có việc gì làm tôi cũng hay xem mấy thứ linh tinh. Quay trở lại với chuyện số mệnh dẫn rồng vào miếu này, thực ra là giống như Đường Tăng, nghe nói ăn một miếng thịt không những có thể nâng cao tu vi mà còn trường sinh bách lão, nếu như để cho mấy tên ma đầu biết được thì còn không lũ lượt kéo tới tranh cướp cắn một miếng bánh thơm phức này sao?", Long Thiên có chút lo lắng nói.
Phương Nhân Vương khinh miệt nói: "Có gì mà phải lo lắng chứ, chỉ cần không phải là mấy kẻ phản đạo đã trở thành ma đế thì có lão phu tọa trấn ở đây, bọn chúng dám đến cướp sao?"
"Ngược lại tôi lại mong chúng tới cướp, như vậy tôi mới có cơ hội nâng cao tu vi được", Long Thiên cười lạnh nói.
Vương Lệ Trân bực tức nhéo tai Long Thiên một cái nói: "Tôi không quan tâm số mệnh gì hết, ai dám tổn hại đến Manh Manh, tôi sẽ khiến kẻ đó chết không được êm đẹp".
Long Thiên xin tha mạng nói: "Anh chỉ nói chơi thôi mà, hơn nữa anh cũng không thể để em vợ nhà mình xảy ra chuyện gì được, đúng không?"
Nghe vậy Vương Lệ Trân mới thả lỏng tay ra, Long Thiên đang định lên tiếng thì nghe thấy Vương Manh Manh vừa gọi điện thoại xong, nói: "Đúng rồi, Long Thiên, anh có quen biết với anh kiếm gỗ ở nhà hàng Bắc Uyển đó đúng không, sinh nhật tối nay của tôi gọi cả anh ta tới đi, lần trước cũng may có anh ta ra tay giúp đỡ, bổn cách cách còn chưa chính thức cảm ơn anh ta nữa".
Long Thiên nói một câu không thành vấn đề, trước khi ông Công Tôn đi có dặn Long Thiên phải giữ quan hệ tốt với thiếu niên kiếm gỗ đó, còn khen thằng nhóc đó có thể trở thành một thần kiếm Từ Thiên Lang tiếp theo, mặc dù Long Thiên cho rằng chuyện này ít nhất cũng phải mười năm hai mươi năm sau mới có thể xảy ra, nhưng nếu như đối phương có tiềm lực vậy thì kết giao cũng là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa qua thời gian này cũng phải tới thăm hỏi nhà hàng Bắc Uyển, muốn theo học đao pháp của ông Mã thì việc quan trọng đầu tiên là phải tạo được mối quan hệ tốt đã.
Chương 272: Cô gái nhà họ Yên
Với mạng lưới tình báo của nhà họ Long, muốn có được cách liên lạc với thằng nhóc kiếm gỗ có gì khó chứ.
Long Thiên nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại đi, cũng chẳng nhiều lời mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, ban đầu Lưu Công Cẩn không đồng ý, chỉ sợ cái tay nham hiểm này sẽ bày cái bẫy gì đó cho mình, cuối cùng Long Thiên phải ra đòn sát thủ, nói nếu như Lưu Công Cẩn tới thì sẽ sắp xếp bảy tám người mẫu hầu hạ cậu ta, Lưu Công Cẩn nói nể mặt người đẹp nên mới đồng ý.
Bên trong điện thoại còn có giọng của Mã Tiêu Tiêu truyền tới, dường như đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, nên cũng gào lên muốn tới ăn bánh sinh nhật, Long Thiên cũng hào phóng, bảo cậu ta mang theo cả cô nhóc cùng tới.
Sau khi cúp điện thoại, Long Thiên lại liên lạc với Phạm Thái Nhàn, đây là do Vương Lệ Trân đã dặn dò, trong trận Tử Kim Sơn, nhà họ Phạm cũng đã giúp đỡ không ít, quả thực nên nhân cơ hội này để cảm ơn đối phương cho tử tế.
Thời gian ở Tử Kim Sơn, Phạm Thái Nhàn suốt ngày võ mồm với Vương Manh Manh nên mối quan hệ cũng thân thiết hơn, vừa nghe thấy là sinh nhật của cô ta đã mạnh miệng nói sẽ tặng quà thật to.
Long Thiên nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn gọi cả Tiểu Nam Tử và Tiêu Ngọc Phong đang ở Bắc Hải cùng tới, tiệc sinh nhật phải náo nhiệt vui vẻ một chút mới có ý nghĩa.
Về phần địa điểm buổi tiệc, nếu muốn hát karaoke thì đương nhiên phải tới chỗ của Lữ mập kia rồi.
Tới Bắc Hải đã lâu, nếu không làm thịt Lữ mập một trận thì dù Long Thiên không để tâm nhưng Lữ mập thì rất không yên tâm.
Hơn nữa buổi tụ họp tối hôm nay đều là một đám người rất khủng, cũng coi như tặng cho Lữ mập một cơ hội thuận nước giong thuyền đi vậy.
Thế là một buổi sinh nhật bình thường đã gom được một nửa nhân vật có thể hô mưa gọi gió ở Bắc Hải lại một chỗ rồi, Vương Manh Manh lần này được dịp nở mày nở mặt, lẽ nào là mệnh dẫn rồng vào miếu đây sao, bên cạnh đều là những nhân vật lớn có thể xưng vương trong lĩnh vực của mình.
"..."
Sau khi Phạm Thái Nhàn nhận được cuộc gọi của Long Thiên thì trong lòng cảm thấy rất vui, đừng coi thường bữa tiệc sinh nhật này, nếu như Long Thiên đã mời anh ta thì có nghĩa là đã coi anh ta gần như người mình rồi, sự nỗ lực trong thời gian này coi như đã được đền đáp.
Nhà họ Đỗ đã lụn bại dưới tay Long Thiên, việc này khiến ông nội anh ta phải vỗ tay khen ngợi, dặn dò Phạm Thái Nhàn phải giữ mối quan hệ tốt với Long Thiên, mối thiện duyên này chắc chắn sẽ mang lại quả ngọt.
Mặc dù Phạm Thái Nhàn biết ý nghĩa trong lời nói của ông nội mình, những cũng hiểu qua lại với loại người như Long Thiên thì tốt nhất là đừng nên có thái độ cầu lợi, nếu không cùng lắm chỉ có thể làm bạn, chứ không thể thành anh em được.
Về mặt này, Tiểu nam Tử đã rất thông mình phân rõ ranh giới, nếu không sao có thể làm anh em tốt với người đại trí giả ngu như Long Thiên lâu như vậy được.
Sau khi Phạm Thái Nhàn biết được địa điểm tổ chức tiệc xong thì kêu lão Quỷ cùng anh ta ra ngoài đi chọn quà, tặng tiền hay tặng xe đều quá tầm thường, hơn nữa cũng không phù hợp với tính cách của Phạm Thái Nhàn, anh ta thích chọn những món đồ chơi khiến người khác thích hơn.
"Cậu chủ à, chúng ta đã đi cả buổi chiều tồi, sao cậu cũng cầu kỳ như phụ nữ vậy, nếu là tôi thì cứ tặng một chiếc xe thể thao là xong", lão Quỷ đi sau Phạm Thái Nhàn, có chút câm nín nói.
Phạm Thái Nhàn chẳng thèm quay đầu lại nói: "Tặng quà cho con gái cần phải tốn chút thời gian, nếu không sao thể hiện đủ thành ý chứ".
Lão Quỷ cười hi hi nói: "Hiếm lắm mới cậu chủ để tâm như vậy, không phải là đã thích cô nhóc nhà họ Vương rồi đó chứ? Ồ, khẩu vị của cậu chủ từ bao giờ lại trở nên thanh đạm như vậy, không có đôi gò bồng đào bốc lửa mà cũng thấy hứng thú sao, không phải cậu luôn nói cậu thích cái gì ý nhỉ? Ồ, đúng rồi, thích ngực sữa khủng".
Phạm Thái Nhàn đứng trong một cửa hàng trang sức, đang cầm hai món đồ trang sức lên so sánh, nghe thấy vậy liền cười mắng: "Lão Quỷ, ông tưởng tôi giống ông chắc, tặng đồ cho người ta chỉ mong cùng người ta lên giường sao, tôi không có ý đồ trục lợi như ông đâu".
Lão Quỷ coi thường bĩu môi nói: "Đó là mấy người đàn ông không biết lão Quỷ thành thật, lúc nào cũng mở miệng nói mấy câu châm ngôn tình yêu gì đó, suy cho cùng chẳng phải đều là vì muốn trèo lên giường sao? Chút chuyện lộ liễu giữa nam nữ này, lão Quỷ tôi ghét nhất là vòng vo tam quốc, cứ thẳng thắn ra giá là tốt nhất, giống như quán karaoke Huy Hoàng, đứng thành một hàng trước mặt, ai càng đẹp càng quý giá thì càng xứng đáng tiêu nhiều tiền. Nói đi nói lại, tối nay cậu chủ mở hầu bao đi, dù sao cũng đến chỗ của Lữ mập rồi hay là tiện đường cho lão Quỷ tôi trải nghiệm chút đi?"
Phạm Thái Nhàn cuối cùng cũng chọn được một sợi dây chuyền bằng bạch kim, giá cả không đắt lắm, cũng chỉ khoảng mười ngàn nhân dân tệ, chủ yếu là thiết kế rất đẹp, rất có phong cách.
Sau khi nháy mắt rồi nở một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời với nhân viên bán hàng bảo cô ta gói lại cho anh xong, mới nhìn lão Quỷ bực tức nói: "Ông già này già đầu rồi còn không biết xấu hổ, sao nói nhiều thế, ở đây đông người như vậy mà ông lại nói mấy chuyện chơi gái với tôi, người nào không biết còn cho rằng tôi cũng vô liêm sỉ giống ông đấy".
"Sợ gì chứ, ai dám nói lung tung, lão Quỷ tôi sẽ cho kẻ đó một cái bạt tai hoa mắt luôn", lão Quỷ dương dương đắc ý nói.
Phạm Thái Nhàn trừng mắt lườm ông già một cái rồi nói: "Ông cũng hành động như mấy người dân bình thường sao, nếu như tối nay ông dám nói những lời này trước mặt Long Thiên hay là Nhan Như Ngọc, đừng nói là cho ông vài người phụ nữ, cho dù ông có muốn vài cô cũng không thành vấn đề, vấn đề là ông có dám không?"
Lão Quỷ rất thành thật lắc đầu, mấy người bạn đó của cậu chủ đều là những người mà ông ta không thể đắc tội được, thấy biểu cảm méo mó của lão Quỷ, Phạm Thái Nhàn cười mắng: "Đúng thật là".
Lão Quỷ liền cười khì khì.
Sau khi chọn quà xong, hai người lái chiếc xe Ferrari của Phạm Thái Nhàn tới quán karaoke Huy Hoàng, Phạm Thái Nhàn ngồi bên ghế phụ, miệng ngậm điếu thuốc lá vui vẻ nói: "Lão Quỷ, hôm nay hình như cũng là sinh nhật của Yên Vô Song".
"Cậu chủ vẫn còn nghĩ đến cô con gái nhà họ Yên không có mắt nhìn đó sao? Tôi vừa nhìn đã biết người phụ nữ đó là loại chanh chua khắc chồng rồi, năm đó nếu như có lão Quỷ bên cạnh cậu chủ, làm gì đến lượt cô ta khiến cậu chủ ôm cục tức như vậy chứ, cậu chủ à, đợi đến ngày nào đó cậu muốn tới thủ đô để đòi lại thể diện năm nào, nhất định phải đưa lão Quỷ đi cùng, lão Quỷ tiếp thêm sức mạnh cho cậu", lão Quỷ hừng hực khí thế nói.
Phạm Thái Nhàn vui vẻ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, đã mười năm không gặp cô gái được định sẵn là khắc mệnh kia rồi.
Vẫn còn cách nửa năm nữa sẽ tới lời hẹn mười năm.
C đã biến thành E rồi nhỉ.
Thật muốn sờ thử xem sao.
Chương 273: Suy bụng ta ra bụng người
Biết được Vương Manh Manh muốn tổ chức tiệc sinh nhật, hơn nữa còn chọn địa điểm ở địa bàn của mình, Lữ mập lập tức vui vẻ nhiệt liệt đồng ý ngay, còn nói tối nay Huy Hoàng sẽ không nhận thêm bất cứ vị khách nào khác, bao toàn bộ quán cho Long Thiên, chỉ phục vụ mình anh thôi.
Phải biết rằng, một tối kinh doanh của quán karaoke Huy Hoàng đạt gần bảy con số, nguyên do là một dây chuyền phục vụ từ hát hò cho đến sauna đều là tiêu chuẩn hàng dầu ở thủ đô.
Những nhân viên tiếp rượu ở các quán karaoke khác nhiều nhất hết cỡ cũng chỉ khoảng một ngàn nhân dân tệ, nhưng Huy Hoàng thì khác, dàn người mẫu đều có giá thấp nhất từ hai ngàn đến mười ngàn, cao cấp hơn chút nữa là hạng minh tinh có giá phải hai mươi ngàn đến năm mươi ngàn, đều là những minh tinh hạng C hạng D và mấy KOLs nổi tiếng trên mạng, thỉnh thoảng mới có minh tinh hạng A hoặc hạng B thì giá càng trên trời, tuy nhiên xin chú ý, đây chỉ là giá tiếp rượu mà thôi, muốn đi khách sạn thì phải giá khác.
Hơn nữa bất kể giá cả bao nhiêu thì Huy Hoàng đều sẽ lấy bốn mươi phần trăm, hết cách rồi, ai bảo tất cả những người có tiền ở cả thành phố Bắc Hải này đều thường đến chỗ của Lữ mập chứ, đến chỗ khác quả thật rất khó câu được cá to.
Chưa nói đến người khác mà nói ngay như tay công tử anh Phạm đây, đã từng vung tiền như nước ở Huy Hoàng, một đêm bao gồm cả tiền rượu nước và nhân viên đã tiêu hơn bảy trăm nghìn tệ, việc này đã không còn đơn giản là khoa trương lãng phí rồi, mà đơn giản là đốt tiền.
Cho nên việc Lữ mập muốn bao toàn bộ quán cho Long Thiên ngoài thể hiện rất có thành ý ra thì trong đó không chỉ đơn giản là vấn đề tiền bạc, mà còn vì Long Thiên mà từ tối rất nhiều nhân vật lớn tối nào cũng đến mui vui ở quán karaoke Huy Hoàng.
Không thể không nói Lữ mập ở bên cạnh Long Thiên Tượng hơn mười năm quả thực là đã thay da đổi thịt, bản lĩnh làm ăn cũng ngày càng lợi hại hơn, đặc biệt là chỗ sản nghiệp xám lạnh này, Long thiên còn nhớ năm đó khi Long Thiên Tượng bảo Lữ mập đến Bắc Hải phát triển, chỉ đưa cho Lữ mập mười ngàn tệ, thế mà mới có mất năm Lữ mập đã trả cả vốn lẫn lời rồi, hơn nữa vào các dịp lễ tết đều công tiến, mặc dù tập đoàn Tượng Quốc không thiếu chút tiền nhỏ công tiến này của Lữ mập, nhưng Long Thiên coi trọng chính là ở chỗ tay mập này có ơn ắt báo.
Trong cái xã hội này, muốn tìm được tay sai uống nước nhớ nguồn quả thực rất khó.
Long Thiên bảo Lữ mập không cần phải tốn kém như vậy, cứ tiếp tục công việc làm ăn của ông ta, chỉ cần giữ lại một phòng riêng lớn là được, tối nay cộng thêm cả mấy người bạn của Manh Manh và mấy người bạn của anh cũng chỉ khoảng ba mươi người thôi.
Lữ mập cũng không nói qua nói lại, Long Thiên đã nói không bao hết thì không bao hết vậy, ông ta để lại hai phòng riêng lớn nhất, rượu nước cũng là loại tốt nhất, nhân viên cũng là những nhân viên tốt nhất.
Long Thiên nói không cần nhân viên, để tránh vợ anh mất vui.
Lữ mập cười ha ha trong điện thoại nói ông ta biết nên làm thế nào, còn nói toàn bộ chi phí tối nay ông ta sẽ chi hết, việc này cậu chủ không được từ chối nữa, nếu không ông ta sẽ đập đầu vào miếng đậu phụ mà chết.
Long Thiên nói không lại được đối phương nên đành đồng ý.
Tám giời tối, Long Thiên thân là chủ tiệc nên đã đưa Vương Lệ Trân đến trước chào hỏi bạn bè của Vương Manh Manh, ông Phương là người thích náo nhiệt nên cũng đi cùng, Vương Manh Manh và Nhan Như Ngọc thì đi lấy bánh sinh nhật đã được đặt trước.
Phòng riêng nhanh chóng trở nên sôi nổi náo nhiệt, đám bạn của Vương Manh Manh bao gồm con gái của Lữ mập, Quả ớt nhỏ, Phùng Thiên Sách, phú nhị đại cấp một Mã Chí Cao, cùng cả cặp song sinh nhà họ Hạ, còn lại căn bản đều là nữ sinh, khoảng gần hai mươi người.
Nữ sinh béo gầy đủ cả, Long Thiên nhìn mà thích cả mắt, thầm nghĩ mặc dù tối nay không gọi nhân viên rót rượu nhưng có những em gái nữ sinh ngây thơ này cũng đủ khiến cho Lưu Công Cẩn không muốn về rồi.
Đám Quả ớt nhả dường như không ngờ được rằng cả Vương Lệ Trân cũng có mặt, ban đầu còn tỏ ra câu nệ thận trọng, dù sao Vương Lệ Trân cũng đã từng được coi như nữ ma đầu trong giới của họ.
Hai chị em song sinh nhà họ Hạ lần đầu tiên được gặp Vương Lệ Trân cũng tò mò quan sát, đặc biệt là Hạ Tuyết như bị trúng tà từ sau chuyện của Hứa Văn đã yêu thầm Long Thiên, nhìn thấy vợ của Long Thiên xinh đẹp như vậy nên nhất thời nhụt chí cảm thấy kém cỏi đành uống bia giải sầu.
Tối nay Vương Lệ Trân ăn mặc hết sức khiêm tốn, cố ý giấu đi khí chất nữ vương của cô, có lẽ là sợ mấy cô nhóc nghịch ngợm này bình thường đã sợ cô rồi hôm nay còn sợ hơn nữa, cho nên đã chọn cách ăn mặc trang điểm trông như chị gái nhà bên, nhưng cho dù như vậy cũng không che giấu được vẻ đẹp của cô, những hoa khôi của lớp hay hoa khôi của trường bình thường suốt ngày cạnh tranh ở trường lúc này không tự ti cũng phải thấy tự ti.
Nam thì sợ người khác có nhiều tiền hơn mình, nữ thì sợ người khác xinh đẹp hơn mình, con người suy cho cùng cũng không thể thoát khỏi tâm lý thích so sánh này.
Hạ Tuyết vốn dĩ tưởng rằng tối nay có thể gặp được người tình trong mộng là Long Thiên nên rất vui vẻ, ai ngờ Vương Lệ Trân lại cũng có mặt, nên không dám tới chào hỏi, chỉ âm thầm lén nhìn trộm Long Thiên đang khuấy động không khí mà thôi, không giấu nổi sự ái mộ trong ánh mắt.
Hạ Thiên thân làm chị gái, lại nhìn thấy bộ dạng bị đả kích như vậy của em giá nên không nhịn nổi mà trêu ghẹo nói: "Sao thế, không phải ngày nào cũng nói phải sinh khỉ con cho anh Long của em sao? Sao lúc này người ta ở ngay đây rồi lại không dám đến gần thế?"
Hạ Tuyết lườm chị gái mình một cái nói: "Chị, thế chị không hiểu rồi, muốn làm tiểu tam cũng phải rất cầu kỳ, một trong số đó là không được tranh sủng với chính thất, tranh không được thì mất mặt, tranh được thì bị người ta oán hận, hơn nữa cũng không được chồng yêu thích, em gọi đó là hóa bị động thành chủ động, liếc mắt đưa tình thôi, chị không hiểu đâu".
"Gì vậy, xem mấy bộ phim cung đấu cân não xong giờ đầu óc em suốt ngày nghĩ những gì không biết, thật sự tưởng rằng Long Thiên là hoàng đế để em làm quý phi của anh ấy không bằng, em đó, đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi", Hạ Thiên dở khóc dở cười nói.
Hạ Tuyết rất kiên cường nói: "Dù sao em thích thì chị cũng không quản được đâu".
Chương 274: Anh em tốt
"Em là em gái của chị, sao chị có thể không quản chứ, hay là em đổi mục tiêu khác thử xem, anh Long Thiên đó không phải là người em có thể hàng phục được đâu. Phùng Thiên Sách thời gian này không phải đã bắt đầu tấn công em rồi sao, tên hồng nhị đại này mặc dù không phải hạng A nhưng ít nhất cũng có ông nội đẹp như hoa, cũng khá được đó", Hạ Thiên khuyên giải nói.
Hạ Tuyết lắc đầu, si mê nhìn về hướng có Long Thiên nói: "Người phụ nữ đã để mắt đến chim ưng rồi, sao có thể yêu lại con quạ chứ?"
Hạ Thiên lườm Hạ Tuyết một cái, biết em gái mình hết thuốc chữa rồi.
Trong phòng riêng lúc này là kiểu điển hình nữ nhiều nam ít, ngoại trừ Long Thiên, Phùng Thiên Sách, Mã Chí Cao và ông Phương đang bận coi bói cho đám nữ sinh ra thì căn bản đều là con gái.
Ban đầu mặc dù có chút câu nệ, nhưng sau khi Vương Lệ Trân miễn cưỡng nở vài nụ cười thân thiện thì mấy cô nhóc đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Tục ngữ có câu ba người phụ nữ họp lại là thành cái chợ, vậy nhiều như vậy tụ lại một chỗ thì đương nhiên buôn chuyện không ngớt rồi.
Long Thiên chỉ cần khuấy động không khí một lúc ban đầu thôi, sau đó thì không cần tới anh nữa, ai hát thì hát, ai uống rượu thì uống rượu, ai chơi game thì chơi game.
Tiêu Ngọc Phong và Tiểu Nam Tử đến cùng một lúc, hai người này từ sau khi quen nhau thì không ít lần hẹn đi đua xe, cũng coi như là anh em tốt, bọn họ đều là bạn của Long Thiên nên rất nhanh có thể chơi được với nhau.
Hai người xuất hiện ít nhất cũng khiến cho đám con gái cảm thấy đỡ chán hơn.
Tiểu Nam Tử thì không cần nói rồi, khuôn mặt đó trong đám người mà Long Thiên quen biết thì chỉ thua mỗi Nhan Như Ngọc mà thôi, so với mấy hot boy Hàn Quốc không biết cao hơn bao nhiêu lần, Tiêu Ngọc Phong cũng không cần phải bàn cãi, body cường tráng, ngũ quan rõ nét, là kiểu phong cách rắn rỏi bụi bặm điển hình.
Hai người này gần như đã đáp ứng đầy đủ tiêu chí trong mơ của mấy cô nữ sinh rồi, cho nên chẳng còn mấy ai tìm ông Phương coi bói nữa, mà bắt đầu phát động tiến công đến hai người đàn ông này.
Tiêu Ngọc Phong khá khô khan, hơn nữa cũng không giỏi bắt chuyện với nữ giới, nên chẳng mấy chốc đã bị một nữ sinh trêu cho đỏ cả mặt, chạy trối chết sang tìm đội trưởng Long uống rượu.
Còn Tiểu Nam Tử thì là bậc thầy xã giao rồi, lúc ở thủ đô gần như ngày nào cũng phải đến những nơi thế này, thế nên cứ như cá gặp nước, mấy người đá qua đá lại, nhưng Tiểu Nam Tử cũng không chủ động tấn công, đại khái là ở nhà đã có bà vợ dữ dằn rồi cho nên cũng phải kiềm chế hơn so với ngày trước.
Tiêu Ngọc Phong tìm Long Thiên uống rượu, Long Thiên tiện tay đưa cuốn công pháp 'Phá thiên tru' cho Tiêu Ngọc Phong, sau đó nói: "Cậu cầm lấy cuốn này đi, tôi lấy đại ở nhà đó, không đáng bao nhiêu đâu, chân cậu đã từng bị thương, cho nên tu luyện quyền pháp vẫn tốt hơn. Cậu vốn đã có năng lực của cấp Hoàng hạ tam phẩm, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, trong vòng một năm lên được cấp Huyền không thành vấn đề, cậu đừng vội từ chối, cậu làm cảnh sát nên thường phải đọ sức với người khác, tu vi võ đạo cao một chút cũng tốt cho cậu hơn".
Đừng tưởng Long Thiên nói xuề xoa qua loa như vậy mà coi thường, cuốn công pháp này là đo đích thân ông Công Tôn chọn đó, nghĩ lại thì Long Thiên nói trong vòng một năm có thể trở thành cấp Huyền, đó là sự bảo đảm thấp nhất, dựa trên tính cách cần cù chịu khó của Tiêu Ngọc Phong, đến lúc đó tuyệt đối không chỉ có kết quả như vậy đâu.
Tiêu Ngọc Phong mỉm cười rồi nhận lấy chút thành ý này, từ sau khi rút lui khỏi Quỷ Môn, Tiêu Ngọc Phong gần như đã từ bỏ võ đạo, chỉ là đội trưởng Long đã quan tâm anh ta như vậy, anh ta cũng không thể không nhận lấy được.
"Người gác cổng đấu trường, Đại Tượng đã chết rồi, Tiểu Ưng giúp chúng ta mở ra một con đường máu cũng đã chết rồi, Hồng Anh giúp cậu đỡ một súng cũng đã chết rồi, nên cậu không thể chết nữa, nếu không tiểu đội Diêm Vương đó của tôi chẳng còn ai nữa", Long Thiên lẩm bẩm nói.
Tiêu Ngọc Phong khóe mắt đỏ hoe, rót một cốc bia nói: "Đội trưởng yên tâm, Ngọc Phong nhất định sẽ sống thật tốt cho anh xem".
"Không phải là vì tôi, mà là vì chính bản thân cậu", Long Thiên vỗ vai đối phương, chân thành nói.
Tiêu Ngọc Phong trịnh trọng gật đầu, sau đó uống thêm một cốc nữa, cốc này Long Thiên uống cùng anh ta, thế là hai người chạm cốc xong sau đó dốc ngược xuống mặt bàn cùng đồng thanh nói: "Kính Diêm Vương".
Sau đó Long Thiên ngoắc tay vẫy Tiểu Nam Tử đang chơi game với mấy em nữ sinh lại, Tiểu Nam Tử trên mặt đã có vài vết son môi sau khi ngồi xuống thì bất đắc dĩ nói: "Mẹ kiếp thế giới này thay đổi thật rồi, con gái bây giờ bạo thật, uống vài cốc bia mà đã có ba người ngầm ra ý tối nay rảnh rồi, mẹ kiếp, hồi đó chúng ta tán gái khó biết bao, mới có vài năm thôi mà đã đảo lộn hết cả".
Long Thiên vui vẻ nói: "Tôi vừa quay lại được rồi đấy, đang định mách lẻo cho Đoàn Ân Khiết biết đấy".
Tiểu Nam Tử lập tức mất vui, chặn ngang ôm chặt lấy Long Thiên khóc khóc mếu mếu nói: "Tiểu Hổ Tử, cậu không thể bán đứng anh em được, nếu như để bà xã tôi biết được thì khéo thiến tôi mất".
Long Thiên ra vẻ đẩy Tiểu Nam Tử ra nói: "Cậu như vậy thật buồn nôn đó, tôi nói cho cậu biết muốn tôi không báo cáo cho Đoàn Ân Khiết cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện".
"Đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được, cậu không biết vợ tôi dữ dằn thế nào đâu", Tiểu Nam Tử khổ não nói.
Long Thiên nói: "Nếu như cậu ở nhà họ Đoàn phải chịu tủi nhục hay là có chuyện gì không làm rõ ràng được thì cứ tới tìm tôi, không được từ chối sự giúp đỡ của tôi, chỉ cần đồng ý chuyện này với tôi thôi thì Đoàn Ân Khiết sẽ vĩnh viễn không bao giờ xem được đoạn video".
Tiểu Nam Tử nghe xong liền cầm chai bia trên bàn một hơi uống sạch rồi mới quay đầu lại mặt không cảm xúc hỏi: "Tiểu Hổ Tử, chúng ta là mối quan hệ gì chứ?"
"Mẹ nó, cùng tán gái trong trường với nhau, cùng đánh nhau, cùng bỏ học, cùng mắng người, là loại tình cảm sẵn sàng đưa lưng cho đối phương đi", Long Thiên cười, sau đó nghiêm túc chỉ vào sô-pha nói: "Nếu như tôi ngồi ở đó thì bắt buộc cậu phải ngồi bên cạnh tôi!"
"Tiểu Hổ Tử, cảm ơn cậu...", Tiểu Nam Tử đôi môi run rẩy nói.
"Làm kiêu phải không?", Long Thiên cười ha ha nói.
Tiểu Nam Tử nhếch miệng cười nói: "Mẹ kiếp nếu tôi mà là phụ nữ thì nhất định phải gả cho cậu!"
"Xì!"
Hai người lại chạm cốc, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Vương Lệ Trân chỉ yên lặng nhìn tất cả sắp xếp của người đàn ông này, dù là trong quãng thời gian đấu với nhà họ Đỗ đến long trời lở đất đó anh cũng chưa từng quên nghĩ cho những người bên cạnh, đây là một người đàn ông trong ngoài mâu thuẫn, đối với kẻ địch thì chưa từng khoan dung nương tay, nhưng đối với người mình thì lại không hề keo kiệt, người đàn ông như vậy khó trách lại có thể khiến Cừu Đông Thanh kiêu ngạo ngất trời động lòng như vậy, bởi vì quả thật sức hấp dẫn của anh không phải bình thường.
Long Thiên chưa từng nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần bất cứ hồi đáp nào, anh chỉ nhớ ông nội anh đã từng nói một câu, người khác đối xử tốt với con, thì con phải đối xử tốt lại gấp nhiều lần với người ta.
Ít một chút thì gọi là anh em thân thiết, thêm một chút thì lại từ bụng ta suy ra bụng người.
Chương 275: Thật đẹp
Lưu Công Cẩn là một du khách nghèo, những năm qua, cậu ta đi chu du khắp nơi trên thiên hạ từng làm qua kẻ trộm, ngủ dưới gầm cầu, ăn xin, đã từng không ăn không uống suốt ba ngày liền mà vẫn không chết.
Cho nên luyện đến mức bản thân có đói lả ra mà không muốn ăn cơm cũng là chuyện bình thường, dáng vẻ phóng khoáng cầm thanh kiếm đi khắp thế gian trong tưởng tượng của người khác, hoàn toàn khác với thực tế, thậm chí còn khổ hạnh hơn cả các nhà sư tu khổ hạnh.
Chỉ có thanh kiếm gỗ là thứ duy nhất ở bên cạnh cậu ta vào lúc đó.
Ngay cả khi trên người không có lấy một xu dính túi, cậu ta cũng không có ý định bán nó, vì đây là niềm tin của cậu ta, cũng có thể là vì cậu ta và thanh kiếm gỗ này đã sống tựa vào nhau trong mấy năm đó, mới dẫn tới sự lĩnh ngộ xốc nổi trong việc gia nhập kiếm người hợp nhất.
Tuy không có tu vi và kiếm pháp, nhưng thanh kiếm gỗ ngày càng rắn chắc, sau đó cậu ta tình cờ gặp được Thích Đông Phương cũng là một du khách nghèo, một lớn một nhỏ liền chung tay với nhau để sống qua ngày.
Có kinh nghiệm nhiều năm, Lưu Công Cẩn thành thạo tất cả các loại mánh khoé. Lúc đó cậu ta vốn không biết Thích Đông Phương cũng là kiếm giáp, một trong 13 kiếm giáp nổi tiếng của Hoa Hạ, chỉ cảm thấy đối phương rất khiêm tốn, mặc áo choàng dài rất có phong thái của cao nhân, giống như mấy thầy bói toán kia vậy.
Thêm một người thì thêm một phần chi tiêu, hai người muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân thì phải bày quầy hàng.
Thường thì Thích Đông Phương giả làm cao nhân, Lưu Công Cẩn đóng người coi bói, khi nghe được những lời bói toán thì vờ ngạc nhiên hô hoán lên vài câu, nếu cược đánh cờ thì sẽ giả làm người thắng cuộc, để những người xung quanh mê muội mà muốn thử sức, kết quả đương nhiên là bị hai người họ ăn sạch một cách thê thảm.
Tuy cuộc sống lúc đó nghèo khổ, nhưng cũng có thể thuê được nhà, không cần ngủ dưới gầm cầu.
Thời gian rảnh, Thích Đông Phương sẽ kể cho Lưu Công Cẩn những chuyện kỳ lạ, tâm trạng tốt còn chỉ vài chiêu cho cậu ta.
Tuy Lưu Công Cẩn không cho cái lão già này là cao nhân gì, nhưng có người tán dóc cũng coi là chuyện tốt, mãi tới khi Thích Đông Phương rất nghiêm túc rút kiếm ra, chặt cây thành hai khúc trong rừng trúc, Lưu Công Cẩn mới bừng tỉnh, ông cụ Thích không phải bốc phét, mà đúng là rất lợi hại.
Không hành lễ bái sư, Thích Đông Phương dạy Lưu Công Cẩn cửu kiếm, nếu không phải Mã đao giáp nói đó chính là chiêu kiếm pháp thiên nhân cửu kiếm mạnh nhất thiên hạ này thì Lưu Công Cẩn tới giờ cũng không biết chiêu kiếm đó lại lợi hại như thế.
Có trời mới biết Thích Đông Phương được mệnh danh là kiếm giáp lại nhìn trúng mình ở điểm đó, mới sống lưu lạc với mình trong một khoảng thời gian.
Lưu Công Cẩn không ngốc, nhưng rất nhiều chuyện lười phải suy nghĩ, cũng không cảm thấy Thích Đông Phương sẽ hại mình.
Hơn nữa, lúc đó cậu ta còn không có một xu dính túi, ngoại trừ thanh kiếm gỗ, vậy Thích Đông Phương có thể có ý đồ gì được chứ?
Cửu kiếm giết chín người cũng là lẽ đương nhiên.
Tám người trước là đều kẻ ác khét tiếng, Lưu Công Cẩn cũng không nhân từ nương tay, mãi tới khi gặp người thứ chín là Long Thiên thì độ khó mới tăng lên.
Điều quan trọng nhất chính là tên khốn này quá nham hiểm và biến thái.
Cùng đẳng cấp tu vi, dùng song đao khiến Lưu Công Cẩn chịu thiệt, điều biến thái nhất chính là mới mấy ngày, tên khốn kia lại vô cớ bước vào Bá đạo trở thành bá giả, còn chính tay giết lão quái vật nhà họ Đỗ.
Thật sự thì Lưu Công Cẩn cũng là tên bại trận dưới tay của lão quái vật nhà họ Đỗ.
Vậy bản thân đối đầu với Long Thiên, người đã trở thành bá giả kia cũng không có cửa thắng nổi.
Nhiệm vụ này đoán chừng là trong thời gian ngắn không hoàn thành được rồi.
Cũng may ông cụ Thích nhân từ, Lưu Công Cẩn không cần phải hành sự lỗ mãng, trước tiên kết giao tốt, sau đó lặng lẽ đâm một nhát sau lưng cũng không hề hấn gì.
Cho nên tối nay cậu ta mới tới dự tiệc sinh nhật của Vương Manh Manh, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Còn về chuyện đâm một nhát sau lưng thì chờ cơ hội hành động là được.
Nhưng không ngờ cô bé Mã Tiêu Tiêu nhất quyết đòi theo.
Một lớn một nhỏ xuất hiện tại thang máy của KTV tráng lệ, Lưu Công Cẩn chưa từng tới những nơi như vậy.
Mấy năm trước đó, ngay cả ăn cũng ăn không no, lấy đâu ra tiền mà tiêu xài ở nơi như vậy.
Ngược lại Mã Tiêu Tiêu thì giống khách hàng thân thiết, người nhỏ nhưng lại lanh lợi, giúp Lưu Công Cẩn chọn một bộ quần áo giống với các khách quen ở đây, thanh kiếm gỗ vẫn đeo ở thắt lưng, Mã Tiêu Tiêu không phải là vô cớ phản đối, mang theo thanh kiếm gỗ như vậy trông rất kỳ quặc, nhưng cậu ta vẫn khăng khăng muốn đeo theo thanh kiếm.
Mã Tiêu Tiêu nghiêng đầu và mỉm cười: “Anh Công Cẩn, chút nữa vào phòng VIP chắc chắn có không ít cô gái, anh đừng có bị làm cho mê mẩn nha, khiến em cũng mất mặt lắm đó”.
“Anh mới không thèm đấy. Em tưởng anh và bố em như nhau chắc, thấy phụ nữ thì hai mắt sáng trưng à”, Lưu Công Cẩn tỏ ra mỉa mai, nhưng trong lòng vẫn rất mong đợi.
Bao nhiêu năm khổ luyện, cũng chưa từng trải qua mùi vị phụ nữ ra sao.
Lúc Long Thiên kia nói sẽ giới thiệu cho cậu ta 7 8 cô gái, cậu ta quả thật có chút động lòng, nhưng tối nay có mặt cô bé này, danh hiệu trai tân cũng chưa xoá bỏ được.
Mã Tiêu Tiêu hừ một tiếng: “Quạ trong thiên hạ đều màu đen, trên miệng nói là không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật”.
“Anh nói ranh con như em, học đâu ra những thứ này vậy?”, Lưu Công Cẩn che mặt cạn lời, mấy năm qua vì kiếm sống mà đã không ít lần chửi bới với những người phụ nữ chanh chua, võ mồm cũng rất khá, nhưng gặp phải Mã Tiêu Tiêu thì đúng là nói không lại đối phương.
“Trên TV, trong tiểu thuyết đều có nói, đàn ông các anh đều là động vật nghĩ bằng thân dưới!”, Mã Tiêu Tiêu tức giận lên tiếng, giống như bản thân thật sự đã bị tên khốn nào lừa vậy.
Lưu Công Cẩn nhỏ tiếng: “Còn bố em thì hay nói phụ nữ là con cọp đấy. Anh thấy em chính là cọp con, lớn lên chắc chắn là cọp cái rồi”.
Mã Tiêu Tiêu vừa nghe thì tức giận và lên tiếng: “Anh nói nữa, em sẽ kêu bố em đánh cho anh một trận đấy!”
Lưu Công Cẩn chột dạ: “Được rồi, lẽ nào anh đánh không lại thì cũng không được né tránh sao?”
“Không được né tránh. Anh là do em dùng bạch mã Dương Tử Minh đổi lại đấy, cả đời chỉ có thể thuộc về em”, Mã Tiêu Tiêu chống nạnh lên tiếng nói.
Lưu Công Cẩn vô cùng cưng chiều, cười nói: “Tiêu Tiêu à, em biết bố em là cao thủ từ lúc nào vậy. Chết tiệt, anh ở nhà hàng lâu vậy mà không hề nhận ra ông ta lại là Mã đao giáp đấy”.
Nghĩ tới đây, Lưu Công Cẩn khá tự ti. Cậu ta quen biết Thích Đông Phương lâu như vậy cũng không biết đối phương là kiếm giáp.
Mã Tiêu Tiêu cười nói: “Em không biết đao giáp hay gì cả, em chỉ biết bố em là người lợi hại nhất trong thiên hạ này”.
Lưu Công Cẩn không hỏi nữa, biết là có hỏi nữa thì cũng không ra được gì.
Thấy Lưu Công Cẩn không nói gì, còn tưởng cậu ta giận, cô bé bèn nói thêm: “Đừng nản lòng, trong mắt em, anh Công Cẩn là người lợi hại thứ hai đấy, lợi hại hơn nhiều so với tên Long Thiên gì đó luôn ấy”.
Lời này rõ ràng rất hữu dụng, Lưu Công Cẩn xoa đầu của Mã Tiêu Tiêu và cười ngốc nghếch.
Đúng lúc đó, Long Thiên đang đứng đợi ở trước cửa phòng VIP thì nghe thấy, bèn cười nói: “Đúng, anh Công Cẩn của em lợi hại nhất rồi, sao anh có thể sánh được chứ”.
Bình luận facebook