• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (1 Viewer)

  • Chương 281-285

Chương 281: Tên ngốc

Nếu luận về tu vi của tất cả những người có mặt ở đó thì cùng lắm Nghiêm Vô Song chỉ kém mỗi người vệ sĩ cấp Thiên cửu phẩm Trịnh Hòa mà thôi, cho dù có so sánh với Thái Vũ Si người ngoài tập luyện ra thì chẳng biết làm gì vẫn cao hơn một bậc.

Hai mươi tư tuổi cô ta đã là cao thủ cấp Địa thượng phẩm rồi, cách cấp Thiên chỉ một bước thôi, tốc độc tiến bộ này cho dù có ở thủ đô nơi con cháu thế gia đầy đường cũng vẫn là một sự tồn tại vô cùng hiếm có.

Nhưng khi đối mặt với người thanh niên cầm đao này vẫn không thấy rõ động tác của anh ta, thậm chí ngay đến ngoại hình cũng chưa nhìn rõ đã bị kèm chặt rồi, đối với Yên Vô Song tâm cao khí ngạo mà nói, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.

Nhưng đối phương thân thủ bất phàm, lại cộng thêm năng lực của cậu thiếu niên kiếm gỗ và mỹ nam tử kia cũng không yếu, có thể ngăn cản được Trịnh Hòa và Thái Vũ Si, tạm thời chưa nói đến có thể thắng hay không, nhưng tu vi tuyệt đối phải trên cấp Huyền.

Ba vị cao thủ cấp Địa? Lẽ nào là vệ sĩ nhà họ Phạm?

Yên Vô Song không quay đầu lại nhìn rõ xem người đang kèm chặt mìnhlà ai, chỉ thản nhiên nói: "Các người lẽ nào muốn đối đầu với nhà họ Yên chúng tôi sao?"

"Đối đầu thì không dám, nhưng cũng không thể chỉ có nhà họ Yên các cô là được quyền ức hiếp người khác còn không cho phép tôi ức hiếp cô, đúng chứ, Yên Vô Song", thanh niên cầm đao cười lạnh một tiếng, anh quả thực đã từng gặp mặt Yên Vô Song một lần, đó là trước khi anh vào Quỷ Môn, đã từng một lần chịu thiệt trong tay cô gái này.

Yên Vô Song chỉ cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, nhưng Thái Vũ Si đang ngăn lại màn ngân châm bên cạnh vừa nghe thấy giọng nói này đột nhiên giận dữ nói: "Long Sơn Hổ, không ngờ lại gặp lại tên phế vật này ở đây".

Người thanh niên cầm đao đó đương nhiên chính là người có tên ban đầu là Long Sơn Hổ, về sau này đổi thành Long Thiên, thấy Thái Vũ Si hét tên mình, cũng chẳng thèm để ý đến hai từ phế vật, mà anh chỉ mỉm cười nói: "Anh Thái, lâu rồi không gặp".

Thái Vũ Si chính là anh Thái, một trong những người bạn năm đó của Long Thiên, hai người năm đó vì Lâm Chỉ Tử mà không đánh không quen biết, từ sau đó lại suốt ngày tụ tập với nhau, cùng Tiểu Nam Tử và Phong Ức Không được coi là bốn thiếu nhiên hư hỏng của thủ đô.

Nhưng sau này khi Lâm Chi Tử mất, anh Thái oán hận Long Thiên không bảo vệ được cô ấy, cho nên hai người từ đó không còn liên hệ gì với nhau nữa.

Long Thiên thật sự không ngờ lần gặp mặt tiếp theo, Thái Vũ Si lại cùng đến Bắc Hải với Yên Vô Song, lẽ nào anh ta đã quên mất mối thù năm đó cô gái này đã đánh họ sấp mặt ở rạp chiếu phim rồi sao?

"Long Sơn Hổ, con trai của Long Thiên Tượng sao?", Yên Vô Song thì thầm một tiếng, sau đó quay đầu lại muốn nhìn rõ xem có đúng là tên công tử ở thủ đô năm đó đã từng bị ăn hành trong tay cô ta không.

Long Thiên lại dùng lưỡi đao 'kim cang' vỗ vào mặt Yên Vô Song nói: "Còn không phải sao, bà cô già, đừng mơ lôi kéo làm quen, tôi với cô thiệt tình là không quen biết, nếu thật sự muốn nói thì chỉ có chút thù vặt, đừng động đậy, chuyện này chúng ta kiểu gì cũng phải có phương án giải quyết, nếu cô làm loạn thì không cẩn thận tôi lại để lại vài vết sẹo trên mặt cô đấy, đến lúc đó không gả đi được tôi cũng chẳng quan tâm đâu".

Yên Vô Song đường đường là cô chủ của nhà họ Yên, nào đã từng bị sỉ nhục như vậy, lập tức nổi điên quát: "Long Sơn Hổ, cậu dám!"

Long Thiên cười như điên nói: "Thiên hạ này đúng là không có chuyện mà bổn công tử đây không dám làm, năm đó ai cũng nói không dây được vào con hổ cái như cô đâu, ở quán ăn đêm đó cũng không cho bổn công tử đây được việc, tuy rằng kết cục bị ăn tẩn một chút, nhưng cũng không thấy nhà họ Yên các cô dám chặt đứt hai cánh tay của tôi nhỉ?"

Trịnh Hòa bức lui thiếu niên kiếm gỗ, Long Thiên nháy mắt một cái, Lưu Công Cẩn liền rút lui không đánh nữa, hôm nay sở dĩ ra tay chẳng qua chỉ là không nhịn nổi nhà họ Yên này quá bắt nạt người khác mà thôi, hơn nữa cũng chẳng dễ dàng gì mà gặp được một cao thủ cấp Thiên, Lưu Công Cẩn cũng ngứa tay nên mới phối hợp với Nhan Như Ngọc cùng Long Thiên bất ngờ tập kích thôi.

Cậu ta và Phạm Thái Nhàn cũng chẳng quen nhau, có thể nói là đến hôm nay mới gặp mặt, nếu như Long Thiên đã bắt trộm phải bắt tên đầu sỏ trước thì Lưu Công Cẩn cũng không cần bịn rịn không buông tha nữa.

Trịnh Hòa nhíu mày, tối nay sao tự nhiên lại rắc rối thế này, chuyện cô chủ sỉ nhục tên ăn hại nhà họ Phạm cùng lắm cũng chỉ là chuyện đùa giỡn của hậu bối, tiếp sau đó ông ta tin rằng cô chủ có thể xử lý êm đẹp, nhưng đột nhiên lại nhảy đâu ra một cậu chủ nhà họ Long, vậy thì chuyện đi theo hướng khác rồi.

Nhà họ Phạm và nhà họ Yên nói thế nào cũng là hai gia tộc có quan hệ liên hôn, coi như là người mình, nhưng với nhà họ Long thì chính là kẻ địch không đội trời chung.

Trong trận truy sát Long Thiên Tượng năm đó, nhà họ Yên cũng bỏ không ít sức lực đằng sau lưng, mặc dù mấy năm nay ở thủ đô cũng không xảy ra trận chiến quy mô lớn nào với Long Thiên Tượng, nhưng cũng chỉ có thể coi như hai bên dè chừng lẫn nhau, chứ chưa đến được mức nước sông không phạm nước giếng.

Nếu thật sự phá vỡ cái ranh giới bằng giấy này vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận tử chiến, có nhà họ Tạ làm tấm gương đi tước, nhà họ Yên có thể tùy tiện so cao thấp với Long Thiên Tượng được sao?

Trịnh Hòa không có tự tin đó, thế là mở miệng nói: "Cậu chủ Long, chuyện gì cũng nên từ từ thương lượng".

Long Thiên khinh miệt cười một tiếng rồi nói: "Vừa nãy lúc các người ức hiếp người của tôi sao không thấy nói câu này, người nhà họ Yên uy phong lớn thật, vừa đến đã bắt người khác phải quỳ gối, nhà họ Long chúng tôi cũng không phải không thể thua bởi các người. Hay là cô Yên đây cũng thể hiện chút thành ý, quỳ xuống cho chúng tôi học hỏi một chút đi".

Yên Vô Song nghiến răng mở miệng, chỉ là chưa đợi cô ta lên tiếng mắng người, Trịnh Hòa âm hiểm nháy mắt thuấn bước, ra tay chớp nhoáng đã chỉ cách Long Thiên chừng ba bước chân, âm thầm mang theo gió lạnh, giọng nói chói tai quát: "To gan!"
Chương 282: Tên ngốc thực thụ

Trịnh Hòa dốc toàn lực tấn công, khí hải đột ngột tăng vọt, ý lạnh thấu xương, định lao tới một kích đánh lui Long Thiên để giải cứu cho cô chủ nhà mình, 'kim cang' trong tay Long Thiên vẫn giữ ngang cổ Yên Vô Song, tay trái anh thực hiện một động tác, hình ảnh 'bồ tát' đột nhiên hiện lên giữa ba người, sau đó lao nhanh về phía Trịnh Hòa.

Nhìn thấy 'bồ tát' đột nhiên xuất hiện, Trịnh Hòa còn chưa đánh đến chỗ Long Thiên chỉ đành vội vàng ra tay, hai quyền va chạm vào nhau, hai cỗ chân khí chớp mắt va chạm, Trịnh Hòa lấy đôi giày vải dưới chân kia làm trung tâm, xoay tròn làm bùn đất văng tung tóe, nhưng Trịnh Hòa vẫn như một ngọn núi bất động, chân khí lưu chuyển trong cơ thể không những không giảm xuống mà ngược lại còn như vừa được ăn no nê, lại lần nữa bành trướng ra.

"Ầm!"

Trịnh Hòa lùi về sau một bước, 'bồ tát' lăn mình một vòng trên không trung rồi quay về trên tay Long Thiên.

Chiêu này đã khiến tất cả mọi người chấn động, vẻ mặt anh Thái khiếp sợ, anh ta không ngờ người bạn năm đó lại có thể bức lui cao thủ cấp Thiên cửu phẩm Trịnh Hòa.

Ngay đến Yên Vô Song lúc nào cũng kiêu căng lúc này cũng phải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô ta hiểu năng lực của ông vệ sĩ này hơn bất cứ ai, không ngờ lần này đã bị rơi vào thế hạ phong chỉ bằng một chiêu, tên công tử nhà họ Long này thật sự đúng như lời đồn, đã bước vào Bá đạo rồi sao.

Phần lớn li thủ đao chỉ là khoa chân múa tay, nhưng li thủ đao của người thanh niên này xuất ra lại có chân khí dạt dào, bá đạo hơn chân khí bình thường rất nhiều, Trịnh Hòa đã từ bỏ ý định đánh lén, chỉ hoài nghi nói :"Đây là một đao trong Bá đạo sao?"

Long Thiên không thèm nói nhiều, chỉ nhìn Phạm Thái Nhàn hỏi: "Này nói gì đi chứ, muốn xử thế nào, cô gái này sống hay chết? Anh yên tâm, nếu tôi đã dám hỏi như vậy thì đương nhiên không sợ đụng chạm đến nhà họ Yên, Long Thiên Tượng chỉ mong tôi đi tìm mấy người này gây chuyện để ông ấy tiện viện cớ xử lý đám khốn đó thôi".

Khóe miệng anh Thái khẽ nhếch lên, nhiều năm không gặp rồi mà thằng nhóc Long Sơn Hổ này vẫn khoa trương không coi ai ra gì giống như trước đây.

Việc này khiến anh ta nhớ lại những ngày tháng vô pháp vô thiên chơi cùng nhau, nếu không phải xảy ra chuyện của Lâm Chi Tử thì tối nay có lẽ anh ta cũng đứng về phía của Long Thiên rồi.

Nhưng từ năm đó đã không làm được bạn bè rồi, lại công thêm hiện nay Yên Vô Song cũng coi như là bạn, anh ta đương nhiên biết bản thân nên đứng về bên nào.

Nếu như Phạm Thái Nhàn thật sự muốn báo thù thì anh Thái cũng phải ra tay đầu tiên, tất nhiên điều kiện đầu tiên là anh ta phải vượt qua được Nhan Như Ngọc như hổ rình mồi trước mặt đây đã.

Nhan Như Ngọc cười khinh miệt, tựa hồ như đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng của người đang ông to cao này, anh ta cười kẻ này không biết tự lượng sức mình.

Cảnh tượng này thật sự khiến lão Quỷ cảm khái, tục ngữ đã nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhưng trong thực tế ai có thể đợi anh được ba mươi năm chứ, đa số đều thay đổi theo thời gian cả thôi.

Có thù thì phải báo ngay, mấy phút trước ông ta và cậu chủ còn bị người nhà họ Yên này đánh sấp mặt, mấy phút sau, mạng của mấy người này đã do cậu chủ định đoạt rồi.

Trong ngữ khí của Long Thiên cho thấy dường như có giết người phụ nữ đáng ghét nhà họ Yên này cũng chẳng có gì ghê gớm, ông ta có lẽ đã hiểu ra vì sao ông Phạm lại muốn giữ quan hệ tốt với cậu chủ nhà họ Long này rồi, cũng hiểu ra tại sao Phạm Thái Nhàn lại không ngại đối đầu với nhà họ Đỗ để bảo vệ Vương Lệ Trân.

Tất cả mọi người đều đang đợi một câu nói của Phạm Thái Nhàn, trước khi Long Thiên xuất hiện, Phạm Thái Nhàn dường như chẳng quan trọng mấy lúc này lại có tác dụng quyết định, đánh hay hòa đều dựa vào một câu nói của anh ta.

Phạm Thái Nhàn ngồi trên đất, nhìn Long Thiên nói: "Lão đại, tha cho cô ta đi, tôi sẽ tự lấy lại sân chơi của mình, nếu như anh giết cô ta, thì nửa năm sau tôi biết tìm ai để trút cục tức này đây?"

Trịnh Hòa nghe vậy liền thở phào một hơi, bất kể là vì nguyên nhân gì, chuyện này có thể giải quyết êm đẹp là tốt nhất, Yên Vô Song lại khinh miệt nói: "Tôi không cần loại vô dụng như anh cứu, Long Sơn Hổ, bổn cô nương đây không bằng anh, không có gì để nói, nếu anh thật sự muốn giết tôi thì bớt nói mấy lời vô nghĩa đi".

Long Thiên vin vào đó cười đểu giả nói: "Ha ha, em gái họ Yên à, cái miệng nhỏ này cũng khoa trương gớm nhỉ, tôi thích, nếu như bằng lòng biểu diễn một màn thổi kèn thì càng hay hơn đó".

Lưu Công Cẩn hùa theo Long Thiên cười dung tục, phỏng chừng như đang nghĩ đến cảnh tượng đó vậy, Trịnh Hòa cũng có chút không biết làm sao, miệng lưỡi của tên cậu chủ nhà họ Long lại sắc hơn cả dao như vậy, Long Thiên Tượng làm thế nào mà dạy dỗ ra một thằng con trai mất nết không kiêng nể ai như vậy chứ?

Ông ấy ở thủ đô nhiều năm như vậy rồi cũng chưa báo được mối thù với nhà họ Yên năm đó, thằng nhóc này lại dám khiêu khích như vậy, thật sự tưởng rằng bước vào Bá đạo là thiên hạ vô địch rồi sao?

Yên Vô Song vô cùng tức giận, hận nỗi không thể tự mình đâm đầu vào đao này, để đỡ phải chịu sự sỉ nhục của đối phương nữa, cô ta thề rằng chỉ cần có thể trở về thủ đô nhất định sẽ tìm hơn mười cao thủ quay lại Bắc Hải tìm lại thể diện.

Đương nhiên muốn báo thù thì đầu tiên phải sống được đã.

Long Thiên lần nữa nháy mắt với Phạm Thái Nhàn, thấy anh Phạm vẫn kiên trì lắc đầu nên đành thu đao về nói: "Coi như hôm nay các cô gặp may, từ đâu đến thì cút về đó đi!"

Yên Vô Song thấy đao đã rời khỏi cổ mình đột nhiên quay người đánh lén một chưởng, người đàn bà thối tha này đúng là đồ vong ơn bội nghĩa mà, Nhan Như Ngọc là người có thái độ đúng mực như vậy mà thấy còn có chút nổi điên, Long Thiên mặt không cảm xúc, lùi về sau né tránh một kích khí thế sắc bén này, thân hình quỷ mị giơ chân lên đá một cước, Yên Vô Song chỉ cảm thấy phần mông đau nhói, trọng tâm mất thăng bằng lập tức quỳ mọp ngay trước mặt Phạm Thái Nhàn một cách vô cùng mất phong độ.

Phạm Thái Nhàn đang ngồi dạng cả hai chân ra, tư thế này quả thật là dễ khiến người khác hiểu nhầm.

Phạm Thái Nhàn cười ha ha nói: "Tư thế không tệ, không cần vội, sau này vẫn còn thời gian để thử".

Yên Vô Song giận tím mặt, đứng lên định truy sát tên đầu sỏ hại cô ta mất mặt thế này, cũng may Trịnh Hòa đã biết rõ thế cục nên lập tức ngăn cô ta lại, cũng không dám ở lại nữa, một tay nhấc bổng Yên Vô Song vẫn đang nhe nanh múa vuốt, tay còn lại dắt cô gái nhỏ từ đầu đến vẫn giữ vẻ mặt khô khan không cảm xúc cao chạy xa bay.

Dù đã bỏ chạy nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm gử của Yên Vô Song nói: "Phạm Thái Nhàn, vẫn còn nửa năm nữa, tôi nhất định sẽ giết chết anh!"

Phạm Thái Nhàn cười lớn đứng dậy, nhìn Long Thiên nói: "Cảm ơn anh, lão đại".

Long Thiên vuốt mũi nói: "Không cần đâu, anh đã giúp tôi không ít, tôi là người có đi có lại, hơn nữa từ lâu tôi cũng đã ghét cô gái họ Yên này rồi. Ngược lại anh đó, lẽ nào thật sự đã bị cô ta hành mãi thành ra thích người ta rồi sao?"

Vẻ mặt Phạm Thái Nhàn không quan tâm nói: "Không đến mức thích, nhưng tôi là người thích ngực sữa khủng, vừa nhìn thấy bộ ngực cỡ E của Yên Vô Song tôi đã không đi thẳng được rồi, nếu như anh giết cô ta thì sau này tôi không được sờ bộ ngực nóng bỏng đó nữa, thế cũng hơi đáng tiếc".

"Đừng có giả vờ ngốc nghếch nữa, tôi thấy ngay đến Câu Tiễn nằm gai nếm mật thời cổ đại kia cũng không bằng anh đâu, một quỳ đó cơ bản đã khiến nhà họ Yên xác nhận anh chính xác là một tên bỏ đi một trăm phần trăm. Sau nửa năm, nếu anh may ra có bỗng nhiên nổi tiếng, thì một chiêu của ông nội nhà anh không những chỉ giúp anh trút giận mà thậm chí còn trút giận cho cả nhà họ Phạm nữa".

Long Thiên lấy lại vẻ bình thản nói: "Nửa năm sau đến đại hội đấu võ, tôi cũng sẽ tới tham dự".

Phạm Thái Nhàn gật đầu, nhìn về bãi đỗ xe đã không còn Yên Vô Song nữa, suy nghĩ xuất thần liền hô lớn lên: "Yên Vô Song, mối nhục ngày hôm này, hôm khác nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!"

Cộng thêm một câu này nữa thì chính xác đã đủ làm một tên ngốc rồi.
Chương 283: Mỗi người một ngả

Trịnh Hòa để chiếc Cadillac lại và dẫn theo đôi chị em kia bỏ trốn hơn năm dặm, phát hiện đám người Long Thiên không hề đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, đặt Yên Vô Song và cô gái nhỏ xuống, lau mồ hôi trên trán.

Lúc nãy Trịnh Hòa không dám ở lại lâu hơn, ai mà biết được cậu ấm nhà họ Long kia có lật lọng hay không, nơi này không phải là thủ đô, nếu như ra tay thật thì Trịnh Hòa không đủ tự tin rằng mình có thể một hơi giải quyết được ba tên thanh niên tu vi không hề thấp, cộng thêm Long Thiên với thân phận cực kỳ đặc biệt, nếu như xảy ra chuyện gì thì chắc Long Thiên Tượng sẽ đến nhà họ Yên liều mạng mất.

Đánh thì không đánh lại, giết cũng không giết nổi, không chạy thì làm gì được bây giờ?

Sau khi được đặt xuống đất, mặt Yên Vô Song vẫn bình tĩnh không có cảm xúc gì đặc biệt, cô gái nhỏ thì đã ngồi bệt bên vệ đường, trực tiếp khóc òa lên mặc kệ vẻ mặt hoảng hốt của người qua đường khi nhìn ba người họ, tiếng khóc vang vọng, quanh quẩn ở ngã tư đường, ai không biết lại hiểu nhầm rằng Trịnh Hòa bắt cóc đôi chị em này để làm chuyện phạm pháp.

Cũng do e ngại bản lãnh bay trên trời rồi đáp xuống đất của Trịnh Hòa nên họ mới đứng yên nhìn, chứ không chắc mấy anh hùng đường phố đã chen miệng vào rồi.

Trịnh Hòa không dám nhìn thẳng vào hai cô chủ một lớn một nhỏ này, bình thường ông ta đã làm việc cực kỳ cẩn thận, sợ làm sai chuyện gì lại đắc tội với đôi chị em được gia tộc yêu thương chiều chuộng rồi, bây giờ nghe thấy tiếng khóc lại càng thấp thỏm không yên, không dám đi dỗ, chỉ biết bất đắc dĩ đứng đó và cảm thấy uất ức không sao tả được.

Ít nhiều gì ông ta cũng là cao thủ cấp Thiên cửu phẩm, lẽ ra có thể tung hoành ngang dọc, ở thủ đô cao thủ nhiều như mây cũng sẽ có kha khá người nể mặt ông ta, vậy mà vừa mới tới Bắc Hải không bao lâu thì đã bị ba tên trẻ tuổi hơn hành xác, đúng là lật thuyền ngay trong mương.

Sắc mặt Yên Vô Song âm u đến lạ, nghe thấy tiếng khóc của em họ thì lại càng bực bội, lên tiếng nói: “Tiểu Nguyệt đừng khóc nữa, không thấy mất mặt à?”

Yên Tiểu Nguyệt khóc được một lát thì tiếng khóc mới nhỏ lại, nghe lời chị họ nói thế thì bực tức bảo: “Còn nói nữa, nếu chị không chạy tới gây chuyện với cái anh đó thì bây giờ có phải bỏ trốn thê thảm thế này không?”

Yên Tiểu Nguyệt là con gái nhỏ trong nhà họ Yên, được gia đình yêu thương hết mực nên tùy hứng thành thói, không hề sợ người chị họ hung dữ này tí nào, bởi vì cô bé biết dáng vẻ đó của cô ta chỉ là giả vờ, thật ra người chị này đối xử với cô bé tốt hơn bất kì ai.

Yên Vô Song nhìn thấy gương mặt uất ức của Yên Tiểu Nguyệt thì có tức giận cách mấy cũng phải cố kiềm chế, vỗ đầu cô bé nói: “Chú Trịnh không đánh lại tên Long Thiên kia, có lẽ Thái Võ Si cũng không phải là đối thủ của tên cầm kiếm gỗ kia, chị đánh với tên dùng nam châm kia cũng chỉ nắm được năm mươi phần trăm nên chỉ có thể bỏ trốn, suy cho cùng thì quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn, nếu em không vui thì về nhà nói với ông nội nhiều vào để ông ấy sắp xếp mấy cao thủ tới giúp em hả giận. Không thì bảo bố em ra tay, ít nhất thì ông ấy cũng là chú của tên thùng cơm kia, ông ấy lên tiếng thì hẳn là tên đó sẽ chấp nhận.

Yên Tiểu Nguyệt lắc đầu nói: “Nếu nói chuyện hôm nay chị làm cho ông nội biết thì chắc chắn ông sẽ nhốt chị lại, báo thù lại càng không thể, thôi bỏ đi, dù sao bọn họ cũng không làm tổn thương đến tôi, tôi cũng lười chấp nhặt với bọn họ, hơn nữa rõ ràng là do chúng ta gây chuyện với họ trước nên có lý cũng thành vô lý thôi”.

Yên Tiểu Nguyệt còn nhỏ nhưng đầu óc tinh ranh, suy cho cùng cũng là con của danh gia vọng tộc, dù Yên Vô Song không nói thì cô bé cũng biết được rằng họ không phải là người có lý, nếu để ông nội biết chuyện này thì hẳn là sẽ mắng chị họ.

“Chỉ có Tiểu Nguyệt biết thương chị thôi”, Yên Vô Song yêu thương sờ đầu Yên Tiểu Nguyệt, nhìn sang Trình Hòa sắc mặt âm u, nói: “Chú Trịnh, tôi biết chú sẽ nói cho bố tôi biết tất cả mọi chuyện diễn ra, chú cứ nói cho ông ấy biết, thật ra bao năm nay Phạm Thái Nhàn đang giấu tài, vẻ mặt công tử bột quần là áo lụa chỉ là ngụy trang, cậu ấm nhà họ Phạm có dã tâm cực kì lớn, thậm chí đã hợp tác với nhà họ Long, chỉ cần có cơ hội sẽ nhanh chóng thâu tóm nhà họ Yên chúng ta”.

Tối nay Trịnh Hòa đã phải chịu không biết bao nhiêu nhục nhã từ cậu ấm nhà họ Long, ông ta đã nghĩ ra một trăm cách để quay về thủ đô làm khó làm dễ nhà họ Long, đảo lộn nhà họ Long đã cắm rễ sâu vào lòng đất thủ đô là chuyện không thể nhưng khiến cho Long Thiên Tượng khó chịu một chút cũng tốt.

Nhưng nghe cô chủ nói thế khiến Trịnh Hòa hơi ngạc nhiên, có thể thấy cô ta đang muốn dẫn mồi lửa để đẩy Phạm Thái Nhàn vào chỗ chết!

Nhà họ Phạm là đồng minh của nhà họ Yên, tuy là mấy năm nay không liên lạc nhiều nhưng ít ra thì nhà họ Yên cũng có một người con rể họ Phạm, vuốt mặt cũng phải nể mũi, con rể nhà họ Phạm đối xử với những người như ông ta cực kì tốt.

Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, nói: “Cô chủ, chuyện này chúng ta không thể nói linh tinh được, tôi sẽ nói đúng sự thật, ông cụ nghe hai chị em cô bị người ta bắt nạt thì chắc chắn sẽ trút giận thay hai người, nhưng nếu ông ấy biết tên vô dụng nhà họ Phạm có dã tâm lớn thì chẳng khác gì khiến ông ấy kiên quyết muốn để cô kết hôn với người đó để dễ dàng khống chế cả nhà họ Phạm?”

Yên Vô Song nghiêm túc cân nhắc rồi cau mày lên tiếng: “Chú nói thế cũng đúng, nếu phải sống với tên vô dụng đó thì mặt mũi của tôi sẽ mất sạch hết, đến lúc đó mấy kẻ khốn ở thủ đô lại tranh thủ cười nhạo vào mặt tôi”.

Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm, Yên Vô Song nói tiếp: “Để Thái Võ Si ở lại đó có sao không?”

“Cậu ta từng là bạn với tên nhóc nhà họ Long, có lẽ tên đó sẽ không làm khó làm dễ gì đâu, chúng ta ở đây chờ cậu ta lái xe tới đón thôi”, Trịnh Hòa đáp.

Yên Vô Song hỏi: “Chú Trịnh, tên công tử bột nhà họ Long đã vào Bá đạo và có cơ hội trở thành Phách Vương thật ư?”

“Tôi cũng không biết cậu ta có thể trở thành Phách Vương hay không nhưng vào Bá đạo chính là sự thật, không có khí để bảo vệ thanh đao trong tay cậu ta thì nó không thể đỡ được một đòn của tôi”, Trịnh Hòa cười nói.

Yên Vô Song suy nghĩ về chuyện gì đó, ngày xưa khi gặp được tên họ Long trong buổi chiếu phim tối ở thủ đô, anh vẫn chưa là một võ giả, tại sao mới ba năm không gặp đã vào Bá đạo, còn một tay tiêu diệt nhà họ Đỗ vang danh Bắc Hải, nếu mấy năm nay Long Sơn Hổ không giả ngây giả dại mà thật sự dùng tu vi bốn năm đó để làm được tất cả những việc ấy thì sao.

Tâm trạng Yện Vô Song cực kỳ phức tạp, khẽ nhỏ giọng nói: “Tên công tử bột nhà họ Long đột nhiên nổi lên như mặt trời ban trưa, ngày xưa tên đó cũng chỉ là giá áo túi cơm vô dụng, liệu có thể trở nên mạnh mẽ trong một sớm một chiều như thế không?
Chương 284: Anh em

Trịnh Hòa cười nhạo, nói: “Chắc chắn không thể có chuyện đó được, tôi đã dùng thần thức kiểm tra rồi, tên đó chẳng khác gì người bình thường cả, đừng nói là võ giả mà cả tố chất cũng gầy yếu hơn người bình thường rất nhiều, có lẽ thằng nhóc nhà họ Long kia giả ngây giả dại còn cậu ấm nhà họ Phạm thì thật còn hơn vàng bốn số chín”.

“Cũng đúng, có thể quỳ xuống trước mặt tôi thì làm gì có tài năng đáng nói?”, Yên Vô Song cười mỉa mai.

Yên Tiểu Nguyệt trông có vẻ đang ngắm mây ngắm hoa đột nhiên lên tiếng: “Nếu như anh ta chỉ giả vờ thì sao?”

Trịnh Hòa và Yên Vô Song đều sửng sốt, Yên Tiểu Nguyệt thông minh từ nhỏ, đó cũng là lý do tại sao nhà họ Yên yêu thương cưng chiều con bé, chỉ cần nuôi dưỡng và dạy dỗ đúng hướng thì chắc chắn tu vi sẽ không thua kém gì Yên Vô Song, quan trọng hơn là con bé có khả năng nhìn thấu lòng người, có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ trong lòng đối phương, nếu thật sự đúng như lời cô bé nói, Phạm Thái Nhàn đang cố giả vờ làm một tên ngốc thì hành động quỳ xuống đó có thể nghĩ theo một hướng khác.

Liên tưởng đến việc tên công tử nhà họ Long sẵn sàng ra tay để bảo vệ, lưng Trịnh Hòa bắt đầu vã mồ hôi lạnh, Yên Vô Song lại nghiêm túc nói: “Em nói thật không Tiểu Nguyệt?”

Yên Tiểu Nguyệt thẻ lưỡi nói: “Em chỉ nói thế thôi, có lẽ anh ta là một tên vô dụng thật cũng nên”.

Yên Vô Song à lên, mắng kẻ vô dụng đúng là vô dụng, nếu như anh ta là loại anh hùng có thể nằm gai nếm mật thì dù có phải làm lẻ cho người như thế cô ta cũng có ngại gì?

Tiếc là anh ta không phải một anh hùng.

“…”

Trịnh Hòa dẫn chị em nhà họ Yên bỏ trốn mất dạng, để lại Thái Vũ Si xấu hổ đứng đó, anh ta và Long Thiên từng là bạn với nhau thật nhưng cũng không liên lạc với nhau hơn bốn năm rồi, hơn nữa thân phận của hai người trong lần gặp mặt này cũng hơi xấu hổ nên nhất thời chẳng biết nói gì.

Có lẽ là biết Long Thiên có quen biết với Thái Ca nên nhóm Nhan Như Ngọc cũng không làm khó làm dễ người này, Phạm Thái Nhàn đưa phần quà cho Nhan Như Ngọc để anh ta chuyển cho Vương Manh Manh rồi đỡ Lão Quỷ dậy chuẩn bị đến bệnh viện, đi ngang qua thanh niên cao to kia lại nói: “Cảm ơn anh đã nương tay, nhưng tôi sẽ nhớ thật kỹ chuyện tối hôm nay”.

Thái Ca nhún vai tỏ vẻ không quan tâm lắm, trông như kiểu thích kiếm chuyện thì mình cứ chơi với nhau thôi.

Phạm Thái Nhàn và Lão Quỷ lái chiếc Ferrari đi mất, Lưu Công Cẩn theo Nhan Như Ngọc về chỗ cũ, nơi đó vẫn còn rất nhiều em gái chờ cậu ta, nếu không có đánh nhau thì hẳn là cậu ta đã không bỏ lại rồi.

Nơi này chỉ còn lại mỗi Long Thiên và Thái Vũ Si, Long Thiên nghĩ nghĩ, quyết định ra quầy bán tạp hóa mua thuốc hút, là 1906 mọi người thường hút, mười lăm đồng một hộp.

Anh mở hộp thuốc lá ra đưa cho Thái Vũ Si một điếu, Thái Vũ Si thoáng do dự rồi nhận lấy, Long Thiên châm lên cho anh ta rồi tự châm cho mình một điếu, rít nhẹ và nhả khói.

Hai người đều ngồi xuống đất, chẳng nói chẳng rằng, đúng là thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, năm đó bọn họ cũng được xem là anh em tốt có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nhưng vì Lâm Chi Tử nên cuối cùng mỗi người một ngả.

Thái Ca phá vỡ bầu không khí im ắng nói: “Thật ra tôi đã đọc hết tất cả những lá thư cậu viết cho tôi trong suốt thời gian qua nhưng vì không biết phải trả lời thế nào nên mới không hồi âm”.

“Anh có xem là được rồi”, Long Thiên ngẩng đầu lên nhìn trời: “Anh có còn hận tôi vì khi đó đã không thể bảo vệ Chi Tử thật tốt không?”

Thái Vũ Si nhả khói, mặt bình tĩnh nói: “Ban đầu tôi đã rất hận, suy cho cùng Chi Tử cũng chết vì cậu, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ chẳng biết gì, hệt như cô bé lọ lem trong phim truyền hình vậy, ngây ngô như tờ giấy trắng vậy.

Khi đó tôi đã nghĩ rằng một cây cỏ nhỏ như cô ấy không nên bị mưa rền gió dữ của thể giới này tàn phá, thế nhưng cậu lại xuất hiện, Tiểu Nam Tử và Phong Ức Không luôn mắng tôi khờ, nhưng có ngu cũng nhận ra được cô ấy mà theo cậu thì chẳng có kết quả gì tốt đẹp.

Không bàn đến mối quan hệ gia đình loạn như một mớ bòng bong của cậu, chỉ xét đến lúc chúng ta đi chơi với nhau thôi tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu suýt bị ám sát bao nhiêu lần rồi?

Bọn Tiểu Nam Tử không biết, một võ giả như tôi lại không thể ngồi yên được, nếu không có vệ sĩ ngấm ngầm bảo vệ thì liệu cậu có thể sống được đến bây giờ hay không?”

“Nên tôi đã có một linh cảm từ rất sớm, Chi Tử đi theo cậu thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện chẳng lành.

Mọi thứ cũng không vượt ra ngoài dự đoán của tôi, một đám bắt cóc nhằm vào cậu nhưng cuối cùng cô ấy lại thành người phải hy sinh, tôi có thể nghĩ ra được những điều đó thì tại sao một người thông minh như cậu lại không cân nhắc tới được?

Nói hận cậu thì có một nửa là hận nhưng nửa khác chỉ là một cái cớ, nếu khi đó tôi cố gắng hơn một chút, cứng rắn hơn một chút giật lấy cô ấy khỏi tay cậu thì hẳn là mọi chuyện đã không xảy ra”.

Long Thiên hút một hơi thuốc, nói: “Anh không cướp được cô ấy đâu, tôi với cô ấy yêu nhau thật lòng, cô ấy đã lén nói cho tôi biết là cô ấy không thích loại người có suy nghĩ đơn giản như anh, đầu óc ngu si tứ chi phát triển”.

Thái Vũ Si trợn tròn mắt, sau đó cười thoải mái nói: “Cậu thay đổi khá nhiều đấy, nhưng cái miệng này vẫn đáng ghét như ngày xưa”.

“Người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch, năm đó anh thua tôi ở điểm này nên Lâm Chi Tử mới chọn tôi chứ không phải là anh”, Long Thiên nói như lẽ đương nhiên.

Thái Vũ Si dập tắt điếu thuốc, sau đó đứng dậy nói: “Nếu như cậu khóc sướt mướt xin lỗi tôi như ngày xưa, có lẽ tôi sẽ tiếp tục hận cậu, nhưng bây giờ tôi lại không thể tìm thấy lý do.

Thật ra tôi hiểu, Chi Tử đã chết rồi thì tôi có khó chịu cũng chẳng bằng nỗi đau trong lòng cậu, ít ra tôi có thể hận, cậu còn thì ngoài hận bản thân mình ra cậu chẳng làm được gì.

Vì lẽ đó, cậu đáng thương hơn tôi nhiều, vả lại chuyện cũng qua từ rất lâu rồi, tất cả mọi thứ đã buông xuống, người phải nhìn về phía trước, nếu không người ta đi cũng không yên lòng”.

Long Thiên ngoáy lỗ tai, nói: “Để ý con bé nhà họ Yên rồi hả?”

“Cậu không thấy là hai người họ rất giống nhau ư?”, Thái Vũ Si không hề quay đầu lại: “Giống nhau ở sự cứng đầu, giống nhau ở miệng lưỡi đanh đá nhưng lòng mềm yếu, giống nhau ở việc không thích người suy nghĩ đơn giản, đầu óc ngu si tứ chi phát triển”.

“Vẫn là bạn chứ?”

Thái Vũ Si không nói gì, Long Thiên phủi mông đứng dậy, mỗi người đều có một tương lai khác nhau, mỗi người mỗi ngả, anh và Thái Vũ Si đều biết sau này gặp nhau sẽ không còn cảnh ngồi lại nói chuyện phiếm như thế nữa.
Chương 285: Sợ vợ!

Thái Vũ Si lái chiếc Cadillac rời đi, trận phong ba này cuối cùng cũng đã hạ màn rồi, Thái Vũ Si cũng đã đưa ra sự lựa chọn, như vậy cũng tốt, lần sau gặp lại cũng không cần làm kiêu nữa.

Năm đó bốn gia tộc lớn cùng dốc hết lực lượng truy sát Long Thiên Tượng, thực ra mẹ của Long Thiên, Ngô Tuyết Nhi cũng có mặt, còn đỡ một chưởng cho Long Thiên Tượng, lúc đó bà vốn đang mang thai, dù bị thương nặng nhưng vẫn nhất quyết muốn sinh Long Thiên ra, cho nên mới lâm vào cảnh khó sinh mà qua đời.

Mối quan hệ giữa hai cha con nhà họ Long cũng vì nguyên nhân này mà trở nên lạnh nhạt, Long Thiên Tượng oán hận Long Thiên đã cướp đi sinh mạng người phụ nữ ông yêu, Long Thiên thì oán hận Long Thiên Tượng rõ ràng có năng lực nhưng không báo thù cho mẹ anh, vì vậy mới dẫn đến hai bố con suốt ngày khắc nhau.

Long Thiên nghĩ rằng nếu Long Thiên Tượng không báo thù cho mẹ anh, thì anh sẽ tự mình đi làm việc đó, cho nên sớm muộn gì anh cũng phải đụng mặt với nhà họ Yên.

Long Thiên không biết tại sao Thái Vũ Si lại dây dưa với nhà họ Yên, nhưng nếu như đến lúc đó mà muốn ngăn cản thì anh cũng không niệm tình cũ.

Trên đời này có hai chuyện không thể ngăn cản Long Thiên, một là điều tra ra hung thủ đã giết chết Lâm Chi Tử năm đó, hai là giết hết kẻ thù là bốn đại gia tộc để báo thù cho mẹ anh.

Đại hội đấu võ của các đệ tử trên thế giới sau nửa năm nữa chính là cơ hội tuyệt vời nhất, anh phải đánh bại tất cả các tuyển thủ tham dự, sau đó có thể giết chết tất cả kẻ thù năm đó ngay tại chính đại hội này.

Muốn hoàn thành được tâm nguyện này thì bắt buộc phải nhanh chóng nâng cao thực lực, mặc dù hiện nay anh đã là Bá giả cửu phẩm, nhưng vẫn chưa thể đắc ý được, dù sao càng mạnh hơn bao nhiêu thì càng nắm chắc phần thắng bấy nhiêu.

Quay lại trong phòng riêng, Lữ mập đang mời rượu trong phòng VIP, chuyện ở bãi đỗ xe ông ta cũng đã biết rồi, nhận ra người đối đầu với Phạm Thái Nhàn chính là cô chủ ngang ngược của nhà họ Yên.

Lữ mập cũng chỉ có mỗi một Hoàng Đông Lâm ở bên cạnh là có thể ra mặt, nhưng ngay đến lão Quỷ cũng bị người ta chà đạp dưới đất thì Lữ mập đương nhiên tự hiểu rõ mình không phải là đối thủ của mấy người nhà họ Yên đó, cho nên mới đến phòng riêng tìm nhóm Long Thiên, vừa hay Long Thiên đang định ra ngoài mua bao thuốc nên tiện dẫn theo Lưu Công Cẩn và Nhan Như Ngọc xuống giúp người nhà lấy lại sân chơi luôn.

Thấy cậu chủ trở về, Lữ mập thở phào nhẹ nhõm, xán lại gần hỏi nhỏ: "Cậu chủ, có cần tôi tìm vài người trói cô gái nhà họ Yên đó lại cho cậu trút giận không, ở thủ đô có cho lão mập mười lá gan cũng không dám động vào cô ta, nhưng đây là Bắc Hải, lại là hai chuyện khác nhau rồi".

Long Thiên trêu chọc nói: "Chưa nói đến bản thân Yên Vô Song đã là cao thủ cấp Địa thượng phẩm, mà một vệ sĩ bên cạnh cô ta đã bước vào cấp Thiên rồi, đám người mà ông tìm đến cố lắm thì cũng chỉ tầm như ông Hoàng, thế chẳng phải là đi chui đầu vào chỗ chết sao".

Lữ mập cười hèn mọn nói: "Chúng ta không tấn công trực diện mà chơi chiêu là được rồi. Lão mập tôi đã nghe ngóng khách sạn cô ta ở ồi, tối nay sẽ dặn nhân viên phục vụ ở đó hạ thuốc, rồi tìm vài người bắt cóc cô ta, lúc đó toàn thân cô ta đã mềm nhũn ra rồi, còn không ngoan ngoãn nghe lời sao. Đợi sau khi cậu chủ xong việc, Lữ mập sẽ cho người xử lý cô ta, chôn ở Tử Kim Sơn, như vậy thần không biết quỷ không hay".

Long Thiên nhìn nụ cười của Lữ mập, trong lòng anh lại trào lên một sự ớn lạnh, tên Lữ mập này đúng thật là có vài phần nham hiểm, nếu như trong thời cổ đại thì tuyệt đối chính là loại nô tài vẽ đường cho hươu chạy.

Nhưng cũng chẳng trách ông ta được, giang hồ thực sự quá nguy hiểm, không có chút mánh khóe thì không thể sống yên ổn ở Bắc Hải được.

Lữ mập có thể chiếm được một vị trí trong thế giới ngầm ở Bắc Hải cũng không thể chỉ dựa vào tài nói đạo lý với người khác được.

"Thôi bỏ đi, khẩu vị của tôi và tay Phạm Thái Nhàn đó không giống nhau, tôi không thích ngực quá to, nhìn trông như quả đu đủ vậy, buồn nôn lắm. Chuyện tối nay cho dù có lặp lại thì ông cũng đừng tìm bọn họ gây sự nữa, để tránh ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nhà họ Yên nếu như nổi trận lôi đình thì chưa nói đến tôi, ngay cả Long Thiên Tượng cũng không bảo vệ ông được đâu", Long Thiên khoát tay nói.

Lữ mập cười nói: "Đều nghe lời cậu chủ hết vậy".

Đừng tưởng rằng những gì Lữ mập vừa nói chỉ là nói chơi mà thôi, mấy năm ở thủ đô hồi đó, tên lõi đời này cũng đã làm không ít chuyện thiếu đạo đức rồi, cũng may mặc dù Long Thiên có ăn chơi trác táng thế nào nhưng vẫn có điểm dừng, mấy cô gái bị Lữ mập lén lừa đến khách sạn đa số đều chỉ trêu ghẹo vài câu rồi thả cho đi, chứ chưa thật sự làm chuyện ức hiếp con gái nhà lành.

Cho nên nếu như Long Thiên mà gật đầu thật thì Lữ mập cũng chẳng coi nhà họ Yên ra gì, trời cao đất rộng, cậu chủ là to nhất, điểm này ông ta giống hệt với lão Quỷ lúc nào cũng bảo vệ cho Phạm Thái Nhàn kia.

Lữ mập nói chuyện với cậu chủ thêm vài câu nữa, sau đó dặn dò con gái mình uống ít thôi rồi rời đi trước.

Đối nhân xử thế của ông mập này đã được tu luyện thành tinh rồi, biết ông ta có mặt ở đây thì mấy cô nhóc cậu nhóc này sẽ không thoải mái, dù sao ai cũng biết bố của Quả ớt nhỏ là người thế nào, ngoài mấy võ giả như Long Thiên ra, thì những người khác đều vẫn là học sinh, một con cá sấu xã hội đên ở đây thì họ sao có thể thoải mái được chứ?

Sau khi Lữ mập đi, Long Thiên trở lại chỗ ngồi của mình, Vương Lệ Trân đã uống chút rượu nên mặt có hơi ửng đỏ, trông quyến rũ hơn bình thường một chút.

Vừa thấy vợ như vậy Long Thiên liền nghĩ ngay đến câu nói của Phương Nhân Vương, huyết mạch thực phương cần máu huyết của rồng mới có thể sống qua được hai mươi bảy tuổi, tức là còn hai năm nữa thôi.

Bất luận Vương Lệ Trân có bằng lòng hay không, Long Thiên cũng phải công đức viên mãn, vừa nghĩ đến đã xao động không chịu nổi, ánh mắt nhìn Vương Lệ Trân cũng trở nên có tính xâm chiếm hơn.

Dường như đã nhìn ra cái người không đoan chính này đang nghĩ đến chuyện bậy bạ gì, Vương Lệ Trân lả lướt phong tình lườm anh một cái rồi nói: "Hạ lưu xấu xa".

"Sao em lại mắng người rồi, anh còn chưa nói gì mà em đã mắng anh hạ lưu, lẽ nào không phải chính em mới đang nghĩ chuyện bậy bạ đó chứ?", Long Thiên cười hi hi nói.

Vương Lệ Trân hừ lạnh một tiếng nói: "Anh vừa giơ cái mông lên tôi đã biết anh muốn làm gì rồi".

"Vậy nếu như anh nâng mông em lên thì sao?", Long Thiên hỏi ngược lại.

Cuối cùng Vương Lệ Trân vẫn không đọ được độ mặt dày với Long Thiên, ở cùng nhau đã lâu nhưng chưa từng thấy Vương Lệ Trân đấu võ miệng thắng anh lần nào, lần này cũng không ngoại lệ, Vương Lệ Trân nghe vậy liền giơ tay lên muốn đánh anh.

Long Thiên vội vàng né sang một bên, anh đã từng đích thân lĩnh giáo sức mạnh của Vương Lệ Trân, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Con phượng hoàng này đúng là phiền phức, trước đây ỷ vào sức mạnh nên còn có khả năng bướng bỉnh, nhưng hiện giờ xem ra một chút cơ hội cũng không có rồi.

Vương Lệ Trân cười đắc ý, Long Thiên cười khổ một tiếng, Tiểu Nam Tử uống đã hơi nhiều xông tới châm chọc nói: "Hóa ra cậu cũng sợ vợ giống tôi à".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom