-
Chương 296-300
Chương 296: Rất ra dáng đàn ông
Tạ Quan Ưng chửi tên nhóc này một câu, sau khi đứng vững, hắn lại muốn chĩa súng vào Long Sơn Báo, nhưng đã quá muộn, Long Thiên vụt về phía Tạ Quan Ưng như một bóng ma, thanh đao trong tay không chút lưu tình mà đâm xuyên qua người cậu hai xấu số của nhà họ Tạ này, hắn bị xuyên từ trước ngực ra sau, chết bất đắc kỳ tử chỉ trong một chiêu.
Khi rút thanh đao ra, anh vẩy vết máu dính trên tay mình, Tạ Quan Ưng ngã xuống đất, thậm chí còn không kịp kêu la lên một tiếng.
Long Sơn Báo hoan hô lên: “Mẹ kiếp, ngầu quá đi mất!”
Long Thiên trừng mắt nhìn đứa em ngốc nghếch này, Long Sơn Báo lập tức im bặt lại, kèm theo một nụ cười nhếch mép, Long Thiên thở dài quay người cởi trói cho Long Sơn Báo, cậu ta trầm giọng hỏi: “Anh, làm sao anh biết em bị bắt cóc đến đây vậy?”
Long Thiên hời hợt nói: “Em mang điện thoại trên người, nên anh nhờ một người bạn giúp anh theo dõi tín hiệu”.
Long Sơn Báo khoe khoang nói với Mộng Nhi đang ngây người ra: “Mộng Nhi, chị đã thấy chưa? Anh trai của tôi ngầu bá cháy đấy!”
Mộng Nhi phản ứng lại thì cười khổ, hôm nay cậu cả nhà họ Long mang đến cho cô ta quá nhiều sự kinh ngạc, làm ở vũ trường nhiều năm như vậy, không hiếm thấy nam nhân đánh nhau, cũng thấy không ít cảnh ác liệt, cầm mã tấu chém người, nhưng chưa bao giờ thấy tên nào giết người xong lại bình tĩnh như không có gì xảy ra như vậy, lại còn giết hẳn ba người, đều chết trong bộ dạng rất ám ảnh.
Chỉ cần lăn lộn trong phạm vi ở Thủ Đô, tình báo nhanh nhạy một chút đều biết Long Đại Diêm Vương có hai người con trai ruột, một người phóng khoáng không thích bị trói buộc và một ngỗ ngược bất cần đời, rất nhiều người lầm tưởng rằng người sau được “sủng ái” sẽ soán ngôi trong tương lai và trở thành người kế thừa doanh nghiệp của một gia tộc lớn, nhưng Mộng Nhi biết rõ rằng Long Sơn Báo rất kính trọng và ngưỡng mộ người anh cùng bố khác mẹ này từ tận đáy lòng.
Cô ta chưa đủ tư cách để nhìn thấy được khuôn mặt thật của Long Đại Diêm Vương, chưa nói đến việc Long Đại Diêm Vương đang ở Thủ Đô, hầu như ở toàn bộ Hoa Hạ đều là danh nhân lẫy lừng và anh hùng kiệt xuất, mà lúc này, người thanh niên đang giúp mình cởi dây trói ở trước mặt, chính là người dũng mãnh dám mắng Long Thiên Tượng là đồ không ra gì trước mặt ông ta.
Nhìn thấy diện mạo của chàng trai này cũng không có gì nổi bật, Mộng Nhi run rẩy và cảm thấy hổ thẹn.
Sau khi Long Thiên cởi trói cho Mộng Nhi, anh kéo lấy người em trai Long Sơn Báo của mình, người lúc nào cũng dính chặt với anh từ lúc còn nhỏ, đá vào mông của cậu ta một cái, sau đó đứng dậy mỉm cười và nói một cách hào hùng: “Xin chào, Trương San San, tôi là anh trai của thằng nhóc này, gọi là Long Thiên. Cô có thể gọi tôi là Long Thiên”.
“Mộng Nhi ngây người ra, người thanh niên lúc này cư xử với mình dường như rất tự nhiên, không có chút tự cao hay khinh thường.
Cô ta duỗi tay ra, cánh tay không còn run rẩy nắm lấy chào hỏi, sau đó nhẹ nhàng lấy ra.
Giờ phút này, cô ta biết thiên hạ này có ấm có lạnh, hơn nữa không phải lúc nào cũng toàn là đạo đức giả, hai mắt cô ta đỏ hoe, khóe mắt chợt ẩm ướt.
Từ ngày đầu tiên cô ta bước vào Thiên Thượng Nhân Gian, ngoài cậu nhóc kiêu ngạo muốn bao nuôi mình cả đời thì không có người đàn ông nào đến mà không nhìn vào khuôn mặt cùng thân hình của cô ta, càng không có người nào chịu cư xử nhẹ nhàng, chủ động đưa tay ra chào hỏi cô ta một cách bình đẳng, họ sẵn sàng chạm vào chỗ khác hơn, cũng không ai gọi cô ta bằng cái tên thật của mình, một cái tên mà đến bản thân cô ta cũng đã bắt đầu cảm thấy xa lạ với nó.
Những người đàn ông đó đều nói rằng tôi chọn số 6, hét lên cái tên số 6 khiến cô ta buồn nôn.
Bản thân cô ta không hề ghen tị với cuộc sống giàu có và tôn nghiêm của người bình thường, chỉ cần bản thân tồn tại trong mắt một số người không phải là kẻ đạo đức giả, giữ lại một chút liêm sĩ cho cô ta thì cô ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhìn thấy hốc mắt đối phương ẩm ướt, Long Thiên đi tới nói: “Tôi làm cô sợ hãi sao?”
Mộng Nhi lắc đầu, có chút hồi hộp rồi cúi đầu xuống, không dám nhìn vào Long Thiên, cho dù người thanh niên kia thể hiện ra sự tôn trọng, cô ta cũng không thể hiểu được vì sao lại rất cảm động.
“Mộng Nhi đang ngại ngùng à”, Long Sơn Báo mỉm cười, sau đó nở nụ cười hí hởn nói: “Anh, em nói cho anh chuyện này, anh không được phép giận đấy”.
Nói xong liền giúp Long Thiên châm một điếu thuốc, anh hút thuốc nhìn tên nhóc kia không mấy vui vẻ nói: “Không chắc, nói đi, nói xong rồi thì từ đâu đến thì quay về ngay chỗ đó. Lớn như vậy rồi mà không có đầu óc, không biết cái đầu này của em đáng giá bao nhiêu tiền. Suốt ngày chạy quanh, cẩn thận bị người khác cắt đi đổi tiền”.
“Có anh đây, em mới không thèm sợ ấy”, Tiểu Báo Tử vô cùng phấn khích, sau đó thì thào nói: “Hai năm trước, không phải em từng nhắc đến Mộng Nhi với anh sao? Chị ấy đã ở bên cạnh em suốt những năm qua. Chị ấy là do em đặc biệt chọn cho anh đấy, lần này em đến là để tặng chị ấy cho anh”.
Mộng Nhi càng đỏ mặt hơn khi nghe những lời của Long Sơn Báo, từ ngày cô ta được cậu ta bao nuôi thì hiểu ra tên nhóc này là muốn nhờ mình làm giúp bài tập về nhà, nhưng số tiền kiếm được không ít, tất cả đều theo quy định, thậm chí còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Long Thiên hút điếu thuốc, giễu cợt: “Rất có tiền đồ à, không lo học hành, hút thuốc, đánh nhau, bây giờ còn tặng phụ nữ cho anh?”
Long Sơn Báo nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng ngoan cố cắn điếu thuốc và không nói gì.
Long Thiên không nể nang nói: “Em có gây chuyện như thế nào anh không quản, nhưng đừng làm hại những cô gái khác. Em biết anh trai của mình là hang cọp mà vẫn muốn đẩy cô ấy vào. Không phải hại người khác thì là gì chứ, lập tức trở về ngay hôm nay, đừng ở đây gây rắc rối cho anh”.
Long Sơn Báo vẫn không nói.
“Ha ha, anh thật sự không nhìn ra đấy, càng ngày càng ra dáng đàn ông rồi đấy”, Long Thiên liếc xéo nói: “Xem ra đã lớn rồi, không còn là tên nhóc vô liêm sỉ bu theo sau mông anh ngày nào nữa rồi”.
Long Sơn Báo đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn Long Thiên, trong lòng không dám tin.
Từ nhỏ đến lớn, có hai điều luôn đối nghịch đó là những người mà cậu ta coi là thân thiết nhất lại có thái độ hoàn toàn trái ngược nhau.
Mẹ cậu ta luôn khen ngợi cậu ta, cho dù có gây ra chuyện long trời lỡ đất, cũng không phải lỗi của cậu ta.
Nhưng ở bên cạnh anh trai lại chưa bao giờ được một lời khen ngợi.
Long Thiên đột nhiên hỏi: “Sao em lại đột nhiên tới Bắc Hải giao cho anh một người phụ nữ thế này?”
Long Sơn Báo thì thào: “Anh à, hai ngày nữa là sinh nhật anh rồi. Bốn năm rồi em không gặp anh, nhớ anh nên muốn đến gặp anh”.
Long Thiên sửng sốt, đưa tay ra tính, mới có mười mấy tuổi, đến sinh nhật của bố mẹ ruột của mình còn không thèm nhớ tới, anh nghĩ có thể em trai của mình bị bắt cóc nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi.
Anh chợt mềm lòng, đồng ý cho cậu ta ở lại hai ngày.
Vẻ mặt của Long Sơn Báo mừng rỡ, như chú cún con vẫy vẫy cái đuôi của mình.
Hai anh em họ đi phía trước, Mộng Nhi hay còn được gọi là Trương San San ở phía sau khẽ khóc, giống như một cô gái chưa trưởng thành bị ấm ức nhiều ngày cuối cùng tự nhủ phải khóc một lần cho thỏa thích.
Chương 297: Anh trai
Chuyện ở công trường bỏ hoang đương nhiên giao cho Lữ mập xử lý, dù sao lão mập đó cũng quen làm những việc này rồi, hơn nữa nếu như Long Thiên không thường xuyên làm phiền ông ta thì ông ta cũng không chịu được, dù sao cậu chủ đến Bắc Hải đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lữ mập cũng không giúp được gì, cũng còn mỗi việc này là làm được thôi.
Cho nên lúc nhận được điện thoại cậu chủ gọi đến Lữ mập còn khá vui vẻ, việc này khiến Long Thiên có chút câm nín, cũng chẳng phải chuyện kiếm tiền gì mà là bảo ông ta xử lý thi thể, chuyện này thì có gì vui chứ?
Tiểu Báo Tử rất thông minh, nghe giọng điệu của anh trai là biết người trong điện thoại là ai, nên gào lên hỏi: "Có phải là Lữ mập đầu bò đó không".
Lữ mập trong điện thoại sững sờ chốc lát, sau đó mới cười hỏi: "Cậu chủ, cậu hai cũng đến Bắc Hải à?"
Thấy cái đôi một lớn một nhỏ đều thông minh lanh lợi như vậy, Long Thiên bèn đưa điện thoại cho tiểu Báo Tử, tiểu Báo Tử cầm điện thoại vui vẻ nói: "Lữ mập, là tôi đây, Long Sơn Báo, khó khăn lắm mới đến địa bàn của ông, hay là tối nay đưa tôi đi chơi vui vẻ chút đi, tôi nghe nói ông mở quán karaoke, chắc không thiếu người đẹp, tối nay cho tôi đi mở mang tầm mắt, thế nào?"
Cái đôi một lớn một nhỏ này từ trước đây đã suốt ngày dính lấy nhau rồi, có thể nói hai vị công tử nhà họ Long này sở dĩ có thể trở thành các công tử ăn chơi đều không thiếu công lao của Lữ mập, có rất nhiều hộp đêm là do Lữ mập dẫn đến.
Sau khi Long Thiên đi, cả nhà họ Long cũng chỉ có mỗi Long Sơn Báo là quý Lữ mập, lão mập cũng vui vẻ đối xử với thằng nhóc này như với cậu chủ.
Lúc Lữ mập còn chưa đến Bắc Hải, hai người có thể nói là bạn chiến, bình thường đều là Lữ mập giấu người nhà họ Long đưa thằng nhóc đi ăn chơi, còn thằng nhóc thì phụ trách chi tiền.
Sau này khi Lữ mập đến Bắc Hải, người không nỡ nhất chính là tiểu Báo Tử, nước mắt nước mũi tiễn ở sân bay.
Lữ mập nghe thấy giọng nói quen thuộc nhất thời vô cùng kích động nói: "Cậu hai, nghe cậu nói kìa, cậu đang ở đâu, bây giờ tôi đến đón cậu, lập tức sắp xếp cho cậu cũng không thành vấn đề. Tốt quá rồi, cả hai cậu chủ đều ở Bắc Hải, sau này Lữ mập không còn cô đơn nữa rồi".
Tiểu Báo Tử cười cười đang định trả lời thì bị Long Thiên lườm cho một cái nên đành hậm hực nói: "Vẫn là Lữ mập nghĩa khí, nhưng lần này tôi giấu mẹ tôi đến nên không ở lại lâu được, đợi qua sinh nhật anh trai là tôi phải về rồi, đợi lần sau vậy nhé".
Lữ mập hiểu rõ tính nết của cậu hai này nên liền hiểu ra ngay, có cậu chủ ở đó thì thằng nhóc này không dám cẩu thả, chỉ đành cười nói không vấn đề.
Long Thiên nhận lại điện thoại, bảo Lữ mập đừng có làm hư tiểu Báo Tử, sau đó nhanh chóng xử lý chuyện ở công trường bỏ hoang đi.
Lữ mập vâng vâng dạ dạ vài câu, không dám chậm trễ.
Cái đôi một lớn một nhỏ này đều rất bố láo, nhưng không dám trái nửa lời Long Thiên nói.
Hai người lên chiếc xe Maybach do Long Thiên lái tới, Long Sơn Báo ngồi ở ghế phụ, Mộng Nhi ngồi phía sau nhìn hai anh em nịnh hót nhau.
Tiểu Báo Tử sờ sờ chiếc xe Maybach tò mò hỏi: "Anh, mặc dù chiếc xe này không đắt, nhưng người bình thường cũng không mua được, anh thật sự đã câu được một bà vợ giàu ở Bắc Hải này à?"
Long Thiên lại lườm thằng nhóc mất nết một cái, thằng nhóc lập tức che miệng nói: "Kìa kìa, đi theo mấy con bồ câu nên nói năng không chú ý, anh, anh đừng để ý nha".
Tuổi của tiểu Báo Tử vốn đáng lẽ sắp phải thi vào cấp ba rồi, nhưng hiện nay vẫn chỉ đang học lớp bốn, do suốt ngày gây chuyện nên đã bị đúp mấy năm liền.
Ở trường thì cu cậu chính là một tên Hỗn Thế Ma Vương, ngày nào đi học cũng dẫn theo một đám phú nhị đại làm chuyện mất dạy, thực ra nghĩ lại thì cậu nhóc có tiền đồ hơn Long Thiên nhiều, hồi nhỏ Long Thiên trải qua cuộc sống khá khó khăn, mãi đến khi ông nội tạ thế thì mới trở về dinh thự nhà họ Long sống, đến vào cấp ba mới trở nên ăn chơi trác táng, suy nghĩ lúc đó của anh thực ra cũng giống như tiểu Báo Tử bây giờ, do cũng bất mãn với Long Thiên Tượng nên mới ra sức đốt tiền của ông ấy, nhưng khổ nỗi tiền của Long Thiên Tượng lại nhiều quá, đốt như thế ông ấy cũng chẳng nhíu mày lấy một cái.
Long Thiên nói: "Đừng nói gì mà vợ giàu, không lịch sự chút nào, đó là chị dâu của em, lúc gặp mặt em an phận cho anh tý đi, nếu như dám nói mấy chuyện vớ vẩn thì lập tức cút về thủ đô cho anh".
Tiểu Báo Tử ngạc nhiên nói: "Anh, anh thật sự đã tìm cho em một người chị dâu rồi sao? Thế thì chị Đông Thanh sẽ đau lòng lắm đấy".
Ở nhà họ Long, ngoài Long Thiên ra thì Cừu Đông Thanh đối xử với cậu ta cũng không tệ, ít nhất gặp mặt cũng cười nói chào hỏi, cho nên từ lâu Long Sơn Báo đã coi nữ vương kiêu ngạo ngất trời này là chị dâu tương lai của mình rồi, hơn nữa Long Sơn Báo đã soi hết cả thủ đô rồi, người có thể xứng với anh trai ưu tú của cậu nhóc cũng chỉ thấy được mỗi Cừu Đông Thanh.
"Không sao, anh trai em đã nói rõ với chị con dâu được nuôi từ bé đó rồi, cô ấy sẽ làm vợ bé, không xích mích gì cả", Long Thiên đắc ý nói.
Vẻ mặt tiểu Báo Tử chấn động, chị Đông Thanh đó là đại mỹ nhân số một số hai ở thủ đô, người theo đuổi phải xếp hàng từ cửa Đông sang cửa Bắc còn chưa hết, mấy năm nay có bao nhiêu thanh niên anh tuấn đã tấn công, ngay đến Đoàn Tử Long nhà họ Đoàn cũng là một trong những người theo đuổi nhưng chẳng có ai thành công cả.
Tiểu Báo Tử cũng đắc ý nói: "Quả không hổ là anh trai của em, nếu như mấy kẻ tự xưng là thanh niên tuấn tú ở thủ đô mà biết được tin này thì còn không tức đến hộc máu sao".
Long Thiên chuyên tâm lái xe, tiểu Báo Tử luyên thuyên suốt cả dường đi, hỏi cái này hỏi cái kia, tâm trạng Long Thiên cũng tốt nên trả lời vài câu, còn lại đa số đều là Long Sơn Báo tự hỏi tự trả lời, cứ như vậy huyên thuyên suốt cả đường về đến biệt thự nhà họ Vương.
Vương Manh Manh đã dậy rồi, đang ngồi xem phim bộ ở phòng khách, vừa thấy Long Thiên dẫn hai người vào liền hỏi: "Long Thiên, đây là người thân của anh à?"
Long Thiên cười rồi giới thiệu nói: "Đây là em trai của anh, tiểu Báo Tử, còn đây là bạn gái của nó Trương San San".
Long Sơn Báo vốn muốn tỏ ra trầm tư từ tốn lập tức thất bại, nản lòng thoái chí, nhìn Vương Manh Manh lộ liễu nói: "Anh, đây không phải là chị dâu đó chứ, mẹ nó, anh đúng là trâu già thích gặm cỏ non mà!"
Long Thiên táng vào đầu cậu ta một cái rồi mắng: "Thằng mất nết này, có em mới thích lái máy bay bà già ấy, đây là em vợ của anh, gọi là chị đi".
Vẻ mặt tiểu Báo Tử hờn tủi im lặng không nói gì, chỉ đành ngồi xuống ghế sô-pha châm thuốc lên hút, cũng không quên đưa cho ông anh mình một điếu, Long Thiên cũng chẳng để ý gì việc này, đàn ông mà, hút thuốc là chuyện bình thường.
Chương 298: Em ngủ với anh
Vương Manh Manh cảm thấy thú vị, cười nói: "Em của anh khá hơn anh nhiều đấy, mới tí tuổi đầu mà đã có bạn gái rồi".
Long Thiên cười không nói gì, tiểu Hổ Tử lại nóng mặt, cả đời này của cu cậu không chấp nhận được nhất là người khác bôi nhọ anh trai cậu, nên nhảy đổng lên nói: "Cô nói năng chú ý chút đi, anh tôi lợi hại hơn tôi nhiều đó!"
"Ồ, nhìn thế mà không ngờ cũng bảo vệ anh trai gớm nhỉ", Vương Manh Manh vui vẻ nói: "Nếu như cậu đã tôn trọng anh trai như vậy, anh trai cậu vừa nói gì, bảo cậu gọi tôi là chị, cậu còn không gọi à".
Tiểu Báo Tử trợn trừng mắt muốn nói cô đừng có khoe mẽ, kết quả lại bị Long Thiên lườm cho một cái, lập tức ngoan như cún, cúi gằm mặt xuống gọi một tiếng chị.
Vương Manh Manh tâm trạng khá tốt, xoa đầu tiểu Báo Tử nói: "Được, nếu cậu đã gọi chị là chị thì sau này ở Bắc Hải bổn cách cách sẽ làm chỗ dựa cho cậu, không ai dám ức hiếp cậu đâu".
Mộng Nhi nãy giờ không dám lên tiếng cảm thấy thú vị, lén che miệng cười, tiểu Báo Tử hung hăng trừng mắt lườm cô ta, cô ta vội vàng thè lưỡi nhìn đi chỗ khác.
Tiểu Báo Tử như ông cụ non thở dài thườn thượt, nếu ông anh ngay đến em vợ cũng có rồi thì xem ra món quà này khả năng cao là không tặng được nữa. Sau này về thủ đô tiếp tục bao nuôi hay là phóng sinh tiểu Báo Tử đều đồng ý, xem đối phương có đồng ý hay không thôi.
Vương Lệ Trân không đi làm thì cơ bản đều ở trong thư phòng, cô không giống như Diệp Yêu Tinh, một ngày mà không đi làm SIBA thì không chịu được, cô thích những nơi yên tĩnh hơn. Vừa nghe thấy ngoài phòng khách hơi ồn ào nên đẩy cửa đi ra, thấy một nam một nữ ngồi ở phòng khách, Vương Lệ Trân thông minh như vậy nên lập tức có thể đoán ra thằng nhóc con này là ai, nhìn cậu ta cười nói: "Đây là em trai của anh đúng không?"
Tiểu Báo Tử chưa kịp phản ứng lại, nhìn đại mỹ nhân đứng trước cửa thư phòng không thua kém gì chị Đông Thanh, đồ mặc ở nhà của Vương Lệ Trân khá đơn giản, nhưng vẫn không thể giấu được khí chất nữ vương khi ở trên thường trường của cô, dẫn đến tiểu Báo Tử lập tức liên tưởng đến chị Đông Thanh, thằng ranh con trời không sợ đất không sợ này thế mà lại trở nên ngại ngùng e thẹn.
Mặc dù trong nhà họ Long, chị Đông Thanh vẫn luôn vui vẻ hòa nhã với cu cậu, nhưng từ sâu tận trong lòng tiểu Báo Tử vẫn hơi sợ nữ Yêu Đao này, lúc này lại gặp Vương Lệ Trân ngang sức ngang tài với chị Đông Thanh nên đương nhiên cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Long Thiên vỗ nhẹ vào đầu tiểu Báo Tử nói: "Không phải vừa nãy em cứ luôn miệng hỏi chị dâu của em trông như thế nào sao? Sao giờ gặp mặt lại không nói năng được gì thế?"
Tiểu Báo Tử gãi đầu nói: "Em chào chị dâu".
Vương Lệ Trân nở nụ cười khuynh thành nói: "Không cần nói tôi cũng biết cậu nhóc này là em trai của anh, hai người đều đức hạnh như nhau nhỉ".
Tiểu Báo Tử rất vui vẻ, Long Thiên lại cảm thấy có chút buồn bực.
Vương Lệ Trân tiếp tục nói: "Chị đi dọn phòng giúp em, tối nay ở lại đây đi".
Tiểu Báo Tử biến hóa nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn nói: "Không cần phiền chị dâu đâu, bọn em đã đặt phòng khách sạn rồi, tối nay về đó ngủ là được ạ".
Vương Lệ Trân lắc đầu nói: "Đều là người một nhà, đã đến đây thì phải ở cùng nhau chứ, sao có thể để các em ra khách sạn ở được".
Tiểu Báo Tử sững người chốc lát, ngay đến Long Thiên cũng cảm thấy có chút cảm động, anh hiểu thói quen của vợ mình, có chút ưa sạch sẽ, trong nhà mà có người ngoài ở thì sẽ cảm thấy không được thoải mái, nhưng vừa nãy lúc cô nói như vậy rõ ràng là chân thành từ tận đáy lòng, Long Thiên đi lên nói: "Anh dọn cùng em".
Vương Lệ Trân liếc thấy Long Thiên đang hơi cảm động, cười duyên nói: "Không cần đâu, anh cứ chơi với em trai đi, tôi dọn một mình cũng được, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo".
"Được", Long Thiên cũng không nhiều lời, trực tiếp hôn lên trán Vương Lệ Trân một cái trước mặt mọi người, khiến Vương Lệ Trân thẹn thùng đỏ cả mặt.
Mộng Nhi thấy vậy có thể nói là thua tâm phục khẩu phục, cô ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Long Thiên lại từ chối mình, có người vợ như vậy ở nhà thì có người đàn ông nào còn hứng thú hái hoa dại bên ngoài nữa?
Tiểu Báo Tử nói thầm: "Cùng là chị em gái mà sao lại khác nhau thế nhỉ?"
Nhưng đã bị Vương Manh Manh nghe thấy, lập tức cầm cái gối tựa phi tới, tiểu Báo Tử cũng không chịu thua, nhân lúc ông anh không để ý liền phản kích, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ cứ như vậy mà chí chóe ầm ĩ cả lên.
Phương Nhân Vương đang hát kinh kịch ở ngoài sân cũng cười sảng khoái nói: "Náo nhiệt thật, khiến lão phu cảm nhận được sự vui vẻ của tình thân anh chị em nên không thèm chấp chút chuyện nhỏ sáng nay với thằng nhóc họ Long kia nữa".
Sau khi ăn trưa xong, Long Thiên dẫn cả nhà ra ngoài, đến mấy nơi thắng cảnh của Bắc Hải chơi, cả đoàn người náo nhiệt suốt cả đường đi, có hai đứa dở hơi suốt ngày tấu hài là Vương Manh Manh và tiểu Báo Tử thì gần như không có phút giây nào được yên tĩnh. Ông Phương cũng hùa theo đùa giỡn, giống như một lão nhi đồng vậy.
Ban đầu tiểu Báo Tử phải ngồi chung xe với ông Phương thì còn rất buồn bực, ai ngờ mới nói được vài cầu lại thành bạn vong niên, chủ đề của hai ông cháu mười câu thì tám chín câu là nói đến phụ nữ, tiểu Báo Tử nhắc đến phụ nữ là thao thao bất tuyệt, cuối cùng thậm chí còn diễn biến thành ông Phương lại là người nghe tiểu Báo Tử kể chuyện.
Đến mười giờ đêm, chơi cả ngày trời nên mọi người đều khá mệt, ai cũng về phòng mình đi nghỉ ngơi. Long Thiên nằm trên giường đang định ngủ thì tiểu Báo Tử mặc quần áo ngủ đi vào nhõng nhẽo nói: "Anh, em ngủ một mình không ngủ được, hay là anh nói chuyện với em đi".
Long Thiên cũng bất đắc dĩ nói: "Em muốn ngủ ở đây à?"
"Có được không?", mắt tiểu Báo Tử sáng rực lên.
Long Thiên phất tay nói: "Cút về phòng em lấy chăn với gối đi, lớn đầu thế kia rồi còn quen giường nữa, không xấu hổ à? Nói trước nhé, e ngủ dưới đất".
Tiểu Báo Tử lập tức làm theo, chẳng bao lâu đã trải sẵn cái giường nằm dưới đất, cứ như vậy hai anh em một trên một dưới ngủ cùng một phòng.
"Anh", tiểu Báo Tử cười gọi.
"Ừ?", Long Thiên hỏi.
"Không có gì, chỉ gọi chơi thôi", tiểu Báo Tử trả lời cộc lốc.
Long Thiên mỉm cười, tiếp tục nhìn lên trần nhà.
Vừa quen giường vừa sợ lạnh nhưng Long Sơn Báo cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dường như trời có sập xuống cũng không sợ.
Chương 299: Sức hút của Long Thiên
Tiểu Báo Tử đã ngủ say, nhưng Long Thiên lại ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nhớ lại rất nhiều chuyện thuở nhỏ, chẳng hạn như hồi Tiểu Báo Tử vẫn còn thích gây sự với anh.
Lúc mới hiểu chuyện, thực ra Tiểu Báo Tử không hề dính lấy anh, mà rất hay tranh giành hơn thua với anh, nguyên nhân có lẽ cũng là vì mẹ kế xúi giục.
Dù sao, quan hệ giữa hai anh em bọn họ khá phức tạp, mà điều này lại chính là do lối sống lộn xộn của Long Thiên Tượng tạo ra.
Nhà họ Long có ba người con, con gái lớn thực ra không phải con ruột của Long Thiên Tượng, chuyện này là bà nội nói cho anh.
Lúc Long Thiên Tượng kết hôn với Thích Vân Man, bà ta đã có một cô con gái hai tuổi, cũng chính là Long Lăng Tuyết, người trước giờ luôn không vừa mắt Long Thiên, đây cũng có thể là lý do vì sao bà cụ nhà họ Long lại không thích Thích Vân Man.
Sau đó Long Thiên Tượng ở bên mẹ ruột của anh là Ngô Tuyết Nhi, chuyện này ít nhiều cũng có sự xúi giục của bà cụ.
Mấy năm sau, sau khi Ngô Tuyết Nhi qua đời vì khó sinh, Long Thiên Tượng lại cưới một người phụ nữ khác, cũng chính là mẹ ruột của Long Sơn Báo, Sở Hàn Hương.
Lúc vào nhà họ Long cái bụng bầu của bà ta đã rất lớn rồi, bà ta rất ghét Long Thiên vì anh được bà cụ nhà họ Long yêu chiều quá mức, mà Long Thiên Tượng lại nghe lời bà cụ nhất, nên đương nhiên bà ta sẽ sợ bị Long Thiên cướp hết tài sản, con trai chính là lá bài duy nhất mà bà ta có thể đối phó Long Thiên.
Vì vậy đương nhiên bà ta sẽ hy vọng Long Sơn Báo giỏi hơn Long Thiên về mọi mặt.
Thực ra lúc đó, khi vẫn chưa hiểu chuyện Long Thiên rất căm hận cái gia tộc kỳ quái của chính mình, dù sao loại quan hệ hỗn loạn này đúng là rất kỳ quặc.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người khiến mọi thứ trở nên rối tung như vậy lại chính là bố ruột của anh.
Lúc đầu, khi quay về nhà Họ Long, anh chiến tranh lạnh với Long Thiên Tượng là vì ông ta không cho nổi mẹ anh lấy một cái danh phận, đã thế còn khiến một người phụ nữ khác có chửa, anh thật sự không hiểu nổi.
Sau này, khi đã trưởng thành anh mới dần dần chấp chận được chuyện này.
Dù sao với loại đàn ông như Long Thiên Tượng mà cả đời chỉ có ba người phụ nữ là đã tốt lắm rồi, sở dĩ anh không làm hòa với Long Thiên Tượng là vì đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng Long Thiên Tượng chưa từng có ý muốn báo thù cho mẹ anh.
Hồi đó, mẹ anh bị thương nặng vì cứu Long Thiên Tượng khỏi vòng vây của bốn gia tộc lớn, đây cũng là nguyên nhân sau này mẹ anh khó sinh, một mạng đổi một mạng, Long Thiên đã được sinh ra đời nhưng Ngô Tuyết Nhi lại vì vậy mà chết.
Ấy thế mà bao nhiêu năm trôi qua, Long Thiên Tượng chưa từng chủ động đi tìm bốn gia tộc đó, ngoại trừ một khoảng thời gian trước bị ép phải tiêu diệt nhà họ Tạ ra, vị Long Diêm Vương này đã coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đây mới là lý do vì sao anh hận Long Thiên Tượng.
Tất nhiên anh sẽ báo thù, một khi thực lực đủ mạnh, anh sẽ cho mẹ một lời giải thích rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Long Thiên đột nhiên tỉnh ngủ, nhìn dáng vẻ ngáy ngủ của Long Sơn Báo anh thấy hơi buồn cười, mấy năm trước thằng nhóc này còn suốt ngày đối đầu với anh nhưng mấy năm gần đây lại bắt đầu tâm phục anh.
Chủ yếu là vì vào ngày sinh nhật năm bảy tuổi của cậu ta, Long Thiên Tượng đang nói chuyện với một ông chủ bất động sản ở thủ đô, thấy cậu ta ôm mặt đi theo Lữ mập thấp thỏm vào phòng khách mà ông ta cũng không thèm hỏi lấy một câu.
Nhưng vì không chịu được sự chất vấn bằng khuôn mặt giận dữ của Sở Hàn Hương Lữ mập đành nói ra sự thật.
Lữ mập rất giỏi trong việc cáo mượn oại hùm ở tập đoàn Tượng Quốc, nhưng khi ra ngoài ông ta lại không bao giờ dám tỏ ra hổ báo, hay mượn danh Long Thiên Tượng ra uy, nếu không đám xã hội đen ở thủ đô đó cũng không đến nỗi không cần nhiều lời mà cho Tiểu Báo Tử mấy cái bạt tai như vậy, có thể thấy bọn họ ra tay rất mạnh, không hề thủ hạ lưu tình.
Biết được sự thật, Sở Hàn Hương làm ầm lên muốn báo thù cho con trai, bà ta nhìn người chồng còn chưa cho mình lấy nổi một tờ giấy đăng ký kết hôn với ánh mắt đáng thương, nhưng Long Thiên Tượng chỉ lạnh lùng nói một câu, chẳng phải nó vẫn chưa chết đấy sao?
Bà cụ cũng giậu đổ bìm leo, nói một tràng với giọng điệu mẹ thế nào thì con thế đấy thôi.
Vết thương của Tiểu Báo Tử đã chuyển từ đỏ sang tím, Sở Hàn Hương đau lòng ôm lấy cậu ta khóc lóc không thôi, như thể bị cả gia tộc cô lập vậy.
Lúc đó, Long Thiên vừa xuống cầu thang thì tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ được thừa hưởng tính cách luôn che chở cho con cái của ông nội là Long Quang Minh, nên anh đã lập tức nổi điên, mắng Long Thiên Tượng là loại không ra gì.
Sau đó nhìn Tiểu Báo Tử tức giận nói, có phải đàn ông nhà họ Long không? Nếu phải thì mau bước ra đây, sau đó anh rời khỏi nhà họ Long mà không nói một lời.
Điều bất ngờ là Tiểu Báo Tử thật sự vùng ra khỏi vòng tay của mẹ và chạy ra ngoài.
Cuối cùng, đứa trẻ này đã tận mắt chứng kiến cảnh Long Thiên dẫn theo Tiểu Nam Tử, Phong Ức Không và anh Thái đâm chết người.
Khi bỏ chạy, Long Thiên run rẩy đưa con dao găm vẫn còn dính máu cho Tiểu Báo Tử và mắng, sau này lỡ nhóc lại lên cơn gây ra chuyện tốt như hôm nay thì cứ vậy mà làm.
Lúc đó Tiểu Báo Tử đã bật khóc, đó cũng là lần đầu tiên cậu ta cất tiếng gọi anh từ tận đáy lòng.
Mà một tiếng ‘anh trai’ này đã gọi suốt năm năm liền.
Trong mấy năm ở Quỷ Môn, thực ra Long Thiên đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, về chuyện thằng nhóc này có thể sẽ tranh giành tài sản với anh, anh cũng không còn bận tâm nhiều nữa.
Anh có thể không cần lấy một xu của Long Thiên Tượng, nhưng nói cho cùng anh vẫn là người nhà họ Long, sự nghiệp nhà họ Long vẫn cần có người kế thừa.
Đây không phải là vì Long Thiên Tượng, mà là sợ bà nội sẽ buồn.
Vì vậy, trong mắt anh, Tiểu Báo Tử thực sự thích hợp trở thành chủ tịch tương lai của tập đoàn Tượng Quốc hơn, nếu anh đã có dự định như vậy thì cũng chẳng có lý do gì để tranh giành nữa.
Chương 300: Hãy hòa vào làm một với cơ thể em nhé!
Long Thiên không ngủ được đi ra khỏi phòng, muốn lên sân thượng hút một điếu thuốc, nhưng phát hiện ra đã có người đứng đó hút trước rồi.
Đó chính là Mộng Nhi, người phụ nữ đáng lẽ sẽ là món quà sinh nhật của anh.
Thấy Long Thiên Mộng Nhi hốt hoảng dập tắt tàn thuốc, như thể một đứa trẻ ngoan bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu.
Long Thiên lắc đầu nói: "Không cần căng thẳng như vậy, con gái hút thuốc cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tôi cũng chẳng để tâm".
Anh thực sự không để tâm thật, vì năm đó, khi ở chung với chị Dung Dung và những nữ hiệp đó, anh đã quen với việc nhìn thấy cảnh một nhóm phụ nữ nhả khói trong nhà vệ sinh nam rồi, hơn nữa đa số các nam sinh ở trường đều kiêng dè, không dám vào trong quấy rầy, sợ sẽ bị ăn đòn.
Chỉ có đám người Long Thiên mới có quyền hút thuốc cùng bọn họ, hơn nữa anh biết hút thuốc cũng là do chị Dung Dung dạy, anh có nhớ loáng thoáng rằng, lúc đó cô ta còn nói một câu, ‘không biết hút thuốc mà cũng gọi là đàn ông à, còn không bằng đám con gái bọn tôi nữa’, khiến Long Thiên vô cùng kinh ngạc.
“Không ngủ được sao?”, Mộng Nhi có chút thận trọng nói.
Long Thiên sờ mũi cười: "Tiểu Báo Tử ngáy to quá tôi không ngủ được, có lửa không?"
Long Thiên ngậm một điếu thuốc, Mộng Nhi tiện thể giúp anh châm lửa.
Sau một hồi im lặng, dường như Mộng Nhi đã thích ứng được với khí chất của Long Thiên.
Điều này khiến ngay cả bản thân cô ta cũng vô cùng ngạc nhiên.
Cậu nhóc Long Sơn Báo thì không nói làm gì, bình thường ngay cả một khách hàng lớn của Thiên Thượng Nhân gian cô ta còn không dám suồng sã, luôn phải cẩn thận, dè chừng nhìn sắc mặt mà đoán ý, nhưng Long Thiên thì lại khác.
Theo những gì cô ta biết, với địa vị của Long Thiên ở nhà họ Long thì càng không thể dễ nói chuyện như vậy, thậm chí anh còn không hề kiêu ngạo một chút nào.
“Cô sợ tôi sao?”, Long Thiên phá vỡ sự im lặng, cất giọng hỏi.
Mộng Nhi dựa người vào lan can, tay cầm điếu thuốc với tư thế của một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ.
Muốn làm được cái nghề của bọn họ thì phải cạnh tranh rất khốc liệt cũng như phải có những thủ thuật và kỹ năng then chốt của riêng mình mới có thể nổi bật được.
Như cô ta luôn kiên trì đi theo con đường trở thành quý phi, thậm chí còn đặc biệt học tiếng Bắc Hải, chỉ cần không cởi quần áo thì cô ta sẽ là một nữ doanh nhân Bắc Hải chân chính, mà kiểu phụ nữ này mới khiến đàn ông có ham muốn chinh phục, vì vậy trước khi được Tiểu Báo Tử bao nuôi công việc làm ăn của cô ta cũng khá thuận lợi rồi.
Mộng Nhi gật đầu rồi lại lắc đầu, tinh nghịch nhìn Long Thiên, vô cùng đáng yêu.
Cô ta quả thật là một mỹ nữ có tư chất làm bình hoa, đặc biệt là cái dáng người đầy đặn khiến đàn ông phải tấm tắc khen ngợi kia.
Long Thiên cười khổ, không nói nên lời.
Mộng Nhi cảm thấy cứ im lặng thế này cũng không hay, vì vậy cô ta lấy can đảm nói: "Anh là một người tốt".
“Bình thường khi phụ nữ từ chối đàn ông đều sẽ nói như vậy”, Long Thiên buồn bực nói.
Mộng Nhi sợ đối phương hiểu lầm, muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy sự đùa cợt trong ánh mắt anh, cô ta mới nhận ra anh chỉ đang nói đùa để kéo gần khoảng cách thôi.
Điều này khiến cô ta nhẹ nhõm hơn một chút, cuối cùng cũng có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đầy ưu tú này, cô ta không có lý do gì để không tự ti, Tiểu Báo Tử từng kể rất nhiều về sự xuất chúng của chàng trai trẻ tuổi này cho cô ta nghe.
"Trước khi tới, cậu nhỏ từng nói với em, anh chắc chắn là người duy nhất trong nhà cậu ấy không ghét em, lúc đầu em không tin, có đánh chết em cũng không tin. Trên đường tới Bắc Hải, em luôn sợ anh sẽ mắng cậu nhỏ, nhưng bây giờ xem ra em mới là người đã nghĩ nhiều, cậu nhỏ có một người anh rất tốt, dù mỗi lần gặp mặt người anh này lại đá vào mông cậu ấy một cái", Mộng Nhi cười nói.
Long Thiên hít một hơi thuốc nói: "Tôi không có lý do gì để ghét cô. Hai năm qua, Tiểu Báo Tử đã viết rất nhiều thư cho tôi, trong đó cũng có nhắc đến cô, vì vậy tôi mới biết tên thật của cô.
Thực ra, tôi biết cô đã dạy cho nó rất nhiều điều mà bố mẹ nó không có cơ hội dạy. Gia đình chúng tôi lúc đầu cũng không phải có tiền có quyền như bây giờ, lúc nhỏ tôi còn biết một chút thế nào gọi là sự giản gị của một gia đình, nhưng Tiểu Báo Tử thì khác, vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng.
Bố nó thì mặc kệ không thèm quan tâm, à cũng chính là bố của tôi, cái người tên Long Thiên Tượng chưa bao giờ để tâm đến việc nuôi dạy con cái đó. Mẹ nó thì lại quá bao bọc, mới ngã một cái mà cứ làm như trời sập đến nơi, như vậy thì có thể trông chờ gì đây.
Bà nội tôi cũng không thích nó, vì vậy nói Tiểu Báo Tử may mắn thì đúng là có may mắn, đáng thương thì cũng đáng thương thật, nhưng dù vậy, nó vẫn chưa trưởng thành, thằng bé luôn có cảm giác như mọi người trên thế giới này đều đang mắc nợ nó.
Nếu không có cô, tới bây giờ nó cũng vẫn chỉ là một cậu công tử bột ngậm thìa vàng không chút triển vọng, sớm muộn cũng sẽ bị tôi hoặc Long Thiên Tượng chặt gãy một chân để đỡ phải cảm thấy mất mặt".
"Em không có tốt như vậy. Em chỉ cảm thấy cậu nhỏ đối xử tốt với em, vì vậy em cũng nên đối xử tốt với cậu ấy. Nói cho cùng vẫn là anh đã dạy cậu ấy", Mộng Nhi nhìn Long Thiên nói: "Có thể anh không biết, Tiểu Báo Tử có một cuốn sách được cậu ấy cất giữ rất kỹ, lần nào cũng bảo em đọc cho nghe, những đạo lý không biết là vô tình hay cố ý mà anh từng nói với cậu ấy đều giống y hệt những lời trích trong cuốn sách đó".
Long Thiên cười khổ: "Thằng nhóc đó rất thích làm mấy loại chuyện này. Nói thật, đây đều là những lời từ tận đáy lòng tôi, nếu cô muốn giận thì cứ coi như không nghe thấy đi. Làm cái nghề của bọn cô đúng là không tốt đẹp gì, nhưng người phụ nữ đó vừa sinh ra đã muốn làm cái nghề này, còn không phải là vì có nỗi khổ riêng sao".
“Em không giận, anh nói vậy em mới dám nói chuyện với anh”, Mộng Nhi che miệng cười, cô ta không hề cảm thấy khó chịu với câu nói này của Long Thiên.
Người đàn ông này chỉ đang nói sự thật thôi.
Đây cũng là lý do tại sao làm cái nghề của bọn họ, thà làm bất cứ bất cứ điều gì cho đàn ông chứ nhất quyết không hôn.
“Thực ra tôi và Tiểu Báo Tử chỉ là được đầu thai tốt hơn cô thôi”, Long Thiên mỉm cười, anh thích sự thẳng thắn của Mộng Nhi.
“Nếu em gặp được anh trước khi gặp Tiểu Báo Tử, em nhất định sẽ giới thiệu người chị em tốt nhất của em cho anh, em cũng biết, anh đã không còn là cậu chủ bảnh bao nổi tiếng khắp thủ đô của trước kia nữa”, Mộng nhi cảm khái nói, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Long Thiên, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn kĩ gương mặt anh, tươi cười, mạnh dạn nói: "Anh thật sự rất có sức hút”.
“Về điểm này thì tôi công nhận, dù sao da mặt cũng dày sẵn rồi”, Long Thiên lớn tiếng cười.
Mộng Nhi dập tắt điếu thuốc rồi bất chợt tinh nghịch nói: "Trong khoảng thời gian làm ở Thiên Thượng Nhân Gian em thường nghe các chị em nhắc đến anh, trước kia anh cũng gọi là khách quen ở đó. Lúc đó, em đã thấy hơi tò mò rồi, những người làm cái nghề này như bọn em đều là mấy con điếm vô tình, tại sao một người đàn ông đã không còn ở thủ đô lại có thể khiến bọn họ vẫn ngày đêm mong nhớ như vậy, còn có người vì anh mà ghen tuông đánh nhau nữa. Nhưng bây giờ thì em đã hiểu rồi".
Long Thiên sờ sờ mũi nói: "Bởi vì tôi là người vung tiền như rác sao?"
"Không phải, bởi vì anh biết thấu hiểu. Anh coi bọn em là con người, chứ không phải thứ niềm vui được mua bằng tiền kia".
Mộng Nhi đột nhiên cởi dây đai áo ngủ ra và nói với Long Thiên một cách thẹn thùng: "Ikslaapvanavondalsjeblieftin".
Long Thiên nghi ngờ nhìn cô ta, Mộng Nhi cúi đầu thì thầm: "Đây là câu nói mà một khách hàng người Hà Lan đã dạy em, nó có nghĩa là, đêm nay hãy hòa vào làm một với cơ thể em nhé".
Tạ Quan Ưng chửi tên nhóc này một câu, sau khi đứng vững, hắn lại muốn chĩa súng vào Long Sơn Báo, nhưng đã quá muộn, Long Thiên vụt về phía Tạ Quan Ưng như một bóng ma, thanh đao trong tay không chút lưu tình mà đâm xuyên qua người cậu hai xấu số của nhà họ Tạ này, hắn bị xuyên từ trước ngực ra sau, chết bất đắc kỳ tử chỉ trong một chiêu.
Khi rút thanh đao ra, anh vẩy vết máu dính trên tay mình, Tạ Quan Ưng ngã xuống đất, thậm chí còn không kịp kêu la lên một tiếng.
Long Sơn Báo hoan hô lên: “Mẹ kiếp, ngầu quá đi mất!”
Long Thiên trừng mắt nhìn đứa em ngốc nghếch này, Long Sơn Báo lập tức im bặt lại, kèm theo một nụ cười nhếch mép, Long Thiên thở dài quay người cởi trói cho Long Sơn Báo, cậu ta trầm giọng hỏi: “Anh, làm sao anh biết em bị bắt cóc đến đây vậy?”
Long Thiên hời hợt nói: “Em mang điện thoại trên người, nên anh nhờ một người bạn giúp anh theo dõi tín hiệu”.
Long Sơn Báo khoe khoang nói với Mộng Nhi đang ngây người ra: “Mộng Nhi, chị đã thấy chưa? Anh trai của tôi ngầu bá cháy đấy!”
Mộng Nhi phản ứng lại thì cười khổ, hôm nay cậu cả nhà họ Long mang đến cho cô ta quá nhiều sự kinh ngạc, làm ở vũ trường nhiều năm như vậy, không hiếm thấy nam nhân đánh nhau, cũng thấy không ít cảnh ác liệt, cầm mã tấu chém người, nhưng chưa bao giờ thấy tên nào giết người xong lại bình tĩnh như không có gì xảy ra như vậy, lại còn giết hẳn ba người, đều chết trong bộ dạng rất ám ảnh.
Chỉ cần lăn lộn trong phạm vi ở Thủ Đô, tình báo nhanh nhạy một chút đều biết Long Đại Diêm Vương có hai người con trai ruột, một người phóng khoáng không thích bị trói buộc và một ngỗ ngược bất cần đời, rất nhiều người lầm tưởng rằng người sau được “sủng ái” sẽ soán ngôi trong tương lai và trở thành người kế thừa doanh nghiệp của một gia tộc lớn, nhưng Mộng Nhi biết rõ rằng Long Sơn Báo rất kính trọng và ngưỡng mộ người anh cùng bố khác mẹ này từ tận đáy lòng.
Cô ta chưa đủ tư cách để nhìn thấy được khuôn mặt thật của Long Đại Diêm Vương, chưa nói đến việc Long Đại Diêm Vương đang ở Thủ Đô, hầu như ở toàn bộ Hoa Hạ đều là danh nhân lẫy lừng và anh hùng kiệt xuất, mà lúc này, người thanh niên đang giúp mình cởi dây trói ở trước mặt, chính là người dũng mãnh dám mắng Long Thiên Tượng là đồ không ra gì trước mặt ông ta.
Nhìn thấy diện mạo của chàng trai này cũng không có gì nổi bật, Mộng Nhi run rẩy và cảm thấy hổ thẹn.
Sau khi Long Thiên cởi trói cho Mộng Nhi, anh kéo lấy người em trai Long Sơn Báo của mình, người lúc nào cũng dính chặt với anh từ lúc còn nhỏ, đá vào mông của cậu ta một cái, sau đó đứng dậy mỉm cười và nói một cách hào hùng: “Xin chào, Trương San San, tôi là anh trai của thằng nhóc này, gọi là Long Thiên. Cô có thể gọi tôi là Long Thiên”.
“Mộng Nhi ngây người ra, người thanh niên lúc này cư xử với mình dường như rất tự nhiên, không có chút tự cao hay khinh thường.
Cô ta duỗi tay ra, cánh tay không còn run rẩy nắm lấy chào hỏi, sau đó nhẹ nhàng lấy ra.
Giờ phút này, cô ta biết thiên hạ này có ấm có lạnh, hơn nữa không phải lúc nào cũng toàn là đạo đức giả, hai mắt cô ta đỏ hoe, khóe mắt chợt ẩm ướt.
Từ ngày đầu tiên cô ta bước vào Thiên Thượng Nhân Gian, ngoài cậu nhóc kiêu ngạo muốn bao nuôi mình cả đời thì không có người đàn ông nào đến mà không nhìn vào khuôn mặt cùng thân hình của cô ta, càng không có người nào chịu cư xử nhẹ nhàng, chủ động đưa tay ra chào hỏi cô ta một cách bình đẳng, họ sẵn sàng chạm vào chỗ khác hơn, cũng không ai gọi cô ta bằng cái tên thật của mình, một cái tên mà đến bản thân cô ta cũng đã bắt đầu cảm thấy xa lạ với nó.
Những người đàn ông đó đều nói rằng tôi chọn số 6, hét lên cái tên số 6 khiến cô ta buồn nôn.
Bản thân cô ta không hề ghen tị với cuộc sống giàu có và tôn nghiêm của người bình thường, chỉ cần bản thân tồn tại trong mắt một số người không phải là kẻ đạo đức giả, giữ lại một chút liêm sĩ cho cô ta thì cô ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhìn thấy hốc mắt đối phương ẩm ướt, Long Thiên đi tới nói: “Tôi làm cô sợ hãi sao?”
Mộng Nhi lắc đầu, có chút hồi hộp rồi cúi đầu xuống, không dám nhìn vào Long Thiên, cho dù người thanh niên kia thể hiện ra sự tôn trọng, cô ta cũng không thể hiểu được vì sao lại rất cảm động.
“Mộng Nhi đang ngại ngùng à”, Long Sơn Báo mỉm cười, sau đó nở nụ cười hí hởn nói: “Anh, em nói cho anh chuyện này, anh không được phép giận đấy”.
Nói xong liền giúp Long Thiên châm một điếu thuốc, anh hút thuốc nhìn tên nhóc kia không mấy vui vẻ nói: “Không chắc, nói đi, nói xong rồi thì từ đâu đến thì quay về ngay chỗ đó. Lớn như vậy rồi mà không có đầu óc, không biết cái đầu này của em đáng giá bao nhiêu tiền. Suốt ngày chạy quanh, cẩn thận bị người khác cắt đi đổi tiền”.
“Có anh đây, em mới không thèm sợ ấy”, Tiểu Báo Tử vô cùng phấn khích, sau đó thì thào nói: “Hai năm trước, không phải em từng nhắc đến Mộng Nhi với anh sao? Chị ấy đã ở bên cạnh em suốt những năm qua. Chị ấy là do em đặc biệt chọn cho anh đấy, lần này em đến là để tặng chị ấy cho anh”.
Mộng Nhi càng đỏ mặt hơn khi nghe những lời của Long Sơn Báo, từ ngày cô ta được cậu ta bao nuôi thì hiểu ra tên nhóc này là muốn nhờ mình làm giúp bài tập về nhà, nhưng số tiền kiếm được không ít, tất cả đều theo quy định, thậm chí còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Long Thiên hút điếu thuốc, giễu cợt: “Rất có tiền đồ à, không lo học hành, hút thuốc, đánh nhau, bây giờ còn tặng phụ nữ cho anh?”
Long Sơn Báo nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng ngoan cố cắn điếu thuốc và không nói gì.
Long Thiên không nể nang nói: “Em có gây chuyện như thế nào anh không quản, nhưng đừng làm hại những cô gái khác. Em biết anh trai của mình là hang cọp mà vẫn muốn đẩy cô ấy vào. Không phải hại người khác thì là gì chứ, lập tức trở về ngay hôm nay, đừng ở đây gây rắc rối cho anh”.
Long Sơn Báo vẫn không nói.
“Ha ha, anh thật sự không nhìn ra đấy, càng ngày càng ra dáng đàn ông rồi đấy”, Long Thiên liếc xéo nói: “Xem ra đã lớn rồi, không còn là tên nhóc vô liêm sỉ bu theo sau mông anh ngày nào nữa rồi”.
Long Sơn Báo đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn Long Thiên, trong lòng không dám tin.
Từ nhỏ đến lớn, có hai điều luôn đối nghịch đó là những người mà cậu ta coi là thân thiết nhất lại có thái độ hoàn toàn trái ngược nhau.
Mẹ cậu ta luôn khen ngợi cậu ta, cho dù có gây ra chuyện long trời lỡ đất, cũng không phải lỗi của cậu ta.
Nhưng ở bên cạnh anh trai lại chưa bao giờ được một lời khen ngợi.
Long Thiên đột nhiên hỏi: “Sao em lại đột nhiên tới Bắc Hải giao cho anh một người phụ nữ thế này?”
Long Sơn Báo thì thào: “Anh à, hai ngày nữa là sinh nhật anh rồi. Bốn năm rồi em không gặp anh, nhớ anh nên muốn đến gặp anh”.
Long Thiên sửng sốt, đưa tay ra tính, mới có mười mấy tuổi, đến sinh nhật của bố mẹ ruột của mình còn không thèm nhớ tới, anh nghĩ có thể em trai của mình bị bắt cóc nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi.
Anh chợt mềm lòng, đồng ý cho cậu ta ở lại hai ngày.
Vẻ mặt của Long Sơn Báo mừng rỡ, như chú cún con vẫy vẫy cái đuôi của mình.
Hai anh em họ đi phía trước, Mộng Nhi hay còn được gọi là Trương San San ở phía sau khẽ khóc, giống như một cô gái chưa trưởng thành bị ấm ức nhiều ngày cuối cùng tự nhủ phải khóc một lần cho thỏa thích.
Chương 297: Anh trai
Chuyện ở công trường bỏ hoang đương nhiên giao cho Lữ mập xử lý, dù sao lão mập đó cũng quen làm những việc này rồi, hơn nữa nếu như Long Thiên không thường xuyên làm phiền ông ta thì ông ta cũng không chịu được, dù sao cậu chủ đến Bắc Hải đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lữ mập cũng không giúp được gì, cũng còn mỗi việc này là làm được thôi.
Cho nên lúc nhận được điện thoại cậu chủ gọi đến Lữ mập còn khá vui vẻ, việc này khiến Long Thiên có chút câm nín, cũng chẳng phải chuyện kiếm tiền gì mà là bảo ông ta xử lý thi thể, chuyện này thì có gì vui chứ?
Tiểu Báo Tử rất thông minh, nghe giọng điệu của anh trai là biết người trong điện thoại là ai, nên gào lên hỏi: "Có phải là Lữ mập đầu bò đó không".
Lữ mập trong điện thoại sững sờ chốc lát, sau đó mới cười hỏi: "Cậu chủ, cậu hai cũng đến Bắc Hải à?"
Thấy cái đôi một lớn một nhỏ đều thông minh lanh lợi như vậy, Long Thiên bèn đưa điện thoại cho tiểu Báo Tử, tiểu Báo Tử cầm điện thoại vui vẻ nói: "Lữ mập, là tôi đây, Long Sơn Báo, khó khăn lắm mới đến địa bàn của ông, hay là tối nay đưa tôi đi chơi vui vẻ chút đi, tôi nghe nói ông mở quán karaoke, chắc không thiếu người đẹp, tối nay cho tôi đi mở mang tầm mắt, thế nào?"
Cái đôi một lớn một nhỏ này từ trước đây đã suốt ngày dính lấy nhau rồi, có thể nói hai vị công tử nhà họ Long này sở dĩ có thể trở thành các công tử ăn chơi đều không thiếu công lao của Lữ mập, có rất nhiều hộp đêm là do Lữ mập dẫn đến.
Sau khi Long Thiên đi, cả nhà họ Long cũng chỉ có mỗi Long Sơn Báo là quý Lữ mập, lão mập cũng vui vẻ đối xử với thằng nhóc này như với cậu chủ.
Lúc Lữ mập còn chưa đến Bắc Hải, hai người có thể nói là bạn chiến, bình thường đều là Lữ mập giấu người nhà họ Long đưa thằng nhóc đi ăn chơi, còn thằng nhóc thì phụ trách chi tiền.
Sau này khi Lữ mập đến Bắc Hải, người không nỡ nhất chính là tiểu Báo Tử, nước mắt nước mũi tiễn ở sân bay.
Lữ mập nghe thấy giọng nói quen thuộc nhất thời vô cùng kích động nói: "Cậu hai, nghe cậu nói kìa, cậu đang ở đâu, bây giờ tôi đến đón cậu, lập tức sắp xếp cho cậu cũng không thành vấn đề. Tốt quá rồi, cả hai cậu chủ đều ở Bắc Hải, sau này Lữ mập không còn cô đơn nữa rồi".
Tiểu Báo Tử cười cười đang định trả lời thì bị Long Thiên lườm cho một cái nên đành hậm hực nói: "Vẫn là Lữ mập nghĩa khí, nhưng lần này tôi giấu mẹ tôi đến nên không ở lại lâu được, đợi qua sinh nhật anh trai là tôi phải về rồi, đợi lần sau vậy nhé".
Lữ mập hiểu rõ tính nết của cậu hai này nên liền hiểu ra ngay, có cậu chủ ở đó thì thằng nhóc này không dám cẩu thả, chỉ đành cười nói không vấn đề.
Long Thiên nhận lại điện thoại, bảo Lữ mập đừng có làm hư tiểu Báo Tử, sau đó nhanh chóng xử lý chuyện ở công trường bỏ hoang đi.
Lữ mập vâng vâng dạ dạ vài câu, không dám chậm trễ.
Cái đôi một lớn một nhỏ này đều rất bố láo, nhưng không dám trái nửa lời Long Thiên nói.
Hai người lên chiếc xe Maybach do Long Thiên lái tới, Long Sơn Báo ngồi ở ghế phụ, Mộng Nhi ngồi phía sau nhìn hai anh em nịnh hót nhau.
Tiểu Báo Tử sờ sờ chiếc xe Maybach tò mò hỏi: "Anh, mặc dù chiếc xe này không đắt, nhưng người bình thường cũng không mua được, anh thật sự đã câu được một bà vợ giàu ở Bắc Hải này à?"
Long Thiên lại lườm thằng nhóc mất nết một cái, thằng nhóc lập tức che miệng nói: "Kìa kìa, đi theo mấy con bồ câu nên nói năng không chú ý, anh, anh đừng để ý nha".
Tuổi của tiểu Báo Tử vốn đáng lẽ sắp phải thi vào cấp ba rồi, nhưng hiện nay vẫn chỉ đang học lớp bốn, do suốt ngày gây chuyện nên đã bị đúp mấy năm liền.
Ở trường thì cu cậu chính là một tên Hỗn Thế Ma Vương, ngày nào đi học cũng dẫn theo một đám phú nhị đại làm chuyện mất dạy, thực ra nghĩ lại thì cậu nhóc có tiền đồ hơn Long Thiên nhiều, hồi nhỏ Long Thiên trải qua cuộc sống khá khó khăn, mãi đến khi ông nội tạ thế thì mới trở về dinh thự nhà họ Long sống, đến vào cấp ba mới trở nên ăn chơi trác táng, suy nghĩ lúc đó của anh thực ra cũng giống như tiểu Báo Tử bây giờ, do cũng bất mãn với Long Thiên Tượng nên mới ra sức đốt tiền của ông ấy, nhưng khổ nỗi tiền của Long Thiên Tượng lại nhiều quá, đốt như thế ông ấy cũng chẳng nhíu mày lấy một cái.
Long Thiên nói: "Đừng nói gì mà vợ giàu, không lịch sự chút nào, đó là chị dâu của em, lúc gặp mặt em an phận cho anh tý đi, nếu như dám nói mấy chuyện vớ vẩn thì lập tức cút về thủ đô cho anh".
Tiểu Báo Tử ngạc nhiên nói: "Anh, anh thật sự đã tìm cho em một người chị dâu rồi sao? Thế thì chị Đông Thanh sẽ đau lòng lắm đấy".
Ở nhà họ Long, ngoài Long Thiên ra thì Cừu Đông Thanh đối xử với cậu ta cũng không tệ, ít nhất gặp mặt cũng cười nói chào hỏi, cho nên từ lâu Long Sơn Báo đã coi nữ vương kiêu ngạo ngất trời này là chị dâu tương lai của mình rồi, hơn nữa Long Sơn Báo đã soi hết cả thủ đô rồi, người có thể xứng với anh trai ưu tú của cậu nhóc cũng chỉ thấy được mỗi Cừu Đông Thanh.
"Không sao, anh trai em đã nói rõ với chị con dâu được nuôi từ bé đó rồi, cô ấy sẽ làm vợ bé, không xích mích gì cả", Long Thiên đắc ý nói.
Vẻ mặt tiểu Báo Tử chấn động, chị Đông Thanh đó là đại mỹ nhân số một số hai ở thủ đô, người theo đuổi phải xếp hàng từ cửa Đông sang cửa Bắc còn chưa hết, mấy năm nay có bao nhiêu thanh niên anh tuấn đã tấn công, ngay đến Đoàn Tử Long nhà họ Đoàn cũng là một trong những người theo đuổi nhưng chẳng có ai thành công cả.
Tiểu Báo Tử cũng đắc ý nói: "Quả không hổ là anh trai của em, nếu như mấy kẻ tự xưng là thanh niên tuấn tú ở thủ đô mà biết được tin này thì còn không tức đến hộc máu sao".
Long Thiên chuyên tâm lái xe, tiểu Báo Tử luyên thuyên suốt cả dường đi, hỏi cái này hỏi cái kia, tâm trạng Long Thiên cũng tốt nên trả lời vài câu, còn lại đa số đều là Long Sơn Báo tự hỏi tự trả lời, cứ như vậy huyên thuyên suốt cả đường về đến biệt thự nhà họ Vương.
Vương Manh Manh đã dậy rồi, đang ngồi xem phim bộ ở phòng khách, vừa thấy Long Thiên dẫn hai người vào liền hỏi: "Long Thiên, đây là người thân của anh à?"
Long Thiên cười rồi giới thiệu nói: "Đây là em trai của anh, tiểu Báo Tử, còn đây là bạn gái của nó Trương San San".
Long Sơn Báo vốn muốn tỏ ra trầm tư từ tốn lập tức thất bại, nản lòng thoái chí, nhìn Vương Manh Manh lộ liễu nói: "Anh, đây không phải là chị dâu đó chứ, mẹ nó, anh đúng là trâu già thích gặm cỏ non mà!"
Long Thiên táng vào đầu cậu ta một cái rồi mắng: "Thằng mất nết này, có em mới thích lái máy bay bà già ấy, đây là em vợ của anh, gọi là chị đi".
Vẻ mặt tiểu Báo Tử hờn tủi im lặng không nói gì, chỉ đành ngồi xuống ghế sô-pha châm thuốc lên hút, cũng không quên đưa cho ông anh mình một điếu, Long Thiên cũng chẳng để ý gì việc này, đàn ông mà, hút thuốc là chuyện bình thường.
Chương 298: Em ngủ với anh
Vương Manh Manh cảm thấy thú vị, cười nói: "Em của anh khá hơn anh nhiều đấy, mới tí tuổi đầu mà đã có bạn gái rồi".
Long Thiên cười không nói gì, tiểu Hổ Tử lại nóng mặt, cả đời này của cu cậu không chấp nhận được nhất là người khác bôi nhọ anh trai cậu, nên nhảy đổng lên nói: "Cô nói năng chú ý chút đi, anh tôi lợi hại hơn tôi nhiều đó!"
"Ồ, nhìn thế mà không ngờ cũng bảo vệ anh trai gớm nhỉ", Vương Manh Manh vui vẻ nói: "Nếu như cậu đã tôn trọng anh trai như vậy, anh trai cậu vừa nói gì, bảo cậu gọi tôi là chị, cậu còn không gọi à".
Tiểu Báo Tử trợn trừng mắt muốn nói cô đừng có khoe mẽ, kết quả lại bị Long Thiên lườm cho một cái, lập tức ngoan như cún, cúi gằm mặt xuống gọi một tiếng chị.
Vương Manh Manh tâm trạng khá tốt, xoa đầu tiểu Báo Tử nói: "Được, nếu cậu đã gọi chị là chị thì sau này ở Bắc Hải bổn cách cách sẽ làm chỗ dựa cho cậu, không ai dám ức hiếp cậu đâu".
Mộng Nhi nãy giờ không dám lên tiếng cảm thấy thú vị, lén che miệng cười, tiểu Báo Tử hung hăng trừng mắt lườm cô ta, cô ta vội vàng thè lưỡi nhìn đi chỗ khác.
Tiểu Báo Tử như ông cụ non thở dài thườn thượt, nếu ông anh ngay đến em vợ cũng có rồi thì xem ra món quà này khả năng cao là không tặng được nữa. Sau này về thủ đô tiếp tục bao nuôi hay là phóng sinh tiểu Báo Tử đều đồng ý, xem đối phương có đồng ý hay không thôi.
Vương Lệ Trân không đi làm thì cơ bản đều ở trong thư phòng, cô không giống như Diệp Yêu Tinh, một ngày mà không đi làm SIBA thì không chịu được, cô thích những nơi yên tĩnh hơn. Vừa nghe thấy ngoài phòng khách hơi ồn ào nên đẩy cửa đi ra, thấy một nam một nữ ngồi ở phòng khách, Vương Lệ Trân thông minh như vậy nên lập tức có thể đoán ra thằng nhóc con này là ai, nhìn cậu ta cười nói: "Đây là em trai của anh đúng không?"
Tiểu Báo Tử chưa kịp phản ứng lại, nhìn đại mỹ nhân đứng trước cửa thư phòng không thua kém gì chị Đông Thanh, đồ mặc ở nhà của Vương Lệ Trân khá đơn giản, nhưng vẫn không thể giấu được khí chất nữ vương khi ở trên thường trường của cô, dẫn đến tiểu Báo Tử lập tức liên tưởng đến chị Đông Thanh, thằng ranh con trời không sợ đất không sợ này thế mà lại trở nên ngại ngùng e thẹn.
Mặc dù trong nhà họ Long, chị Đông Thanh vẫn luôn vui vẻ hòa nhã với cu cậu, nhưng từ sâu tận trong lòng tiểu Báo Tử vẫn hơi sợ nữ Yêu Đao này, lúc này lại gặp Vương Lệ Trân ngang sức ngang tài với chị Đông Thanh nên đương nhiên cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Long Thiên vỗ nhẹ vào đầu tiểu Báo Tử nói: "Không phải vừa nãy em cứ luôn miệng hỏi chị dâu của em trông như thế nào sao? Sao giờ gặp mặt lại không nói năng được gì thế?"
Tiểu Báo Tử gãi đầu nói: "Em chào chị dâu".
Vương Lệ Trân nở nụ cười khuynh thành nói: "Không cần nói tôi cũng biết cậu nhóc này là em trai của anh, hai người đều đức hạnh như nhau nhỉ".
Tiểu Báo Tử rất vui vẻ, Long Thiên lại cảm thấy có chút buồn bực.
Vương Lệ Trân tiếp tục nói: "Chị đi dọn phòng giúp em, tối nay ở lại đây đi".
Tiểu Báo Tử biến hóa nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn nói: "Không cần phiền chị dâu đâu, bọn em đã đặt phòng khách sạn rồi, tối nay về đó ngủ là được ạ".
Vương Lệ Trân lắc đầu nói: "Đều là người một nhà, đã đến đây thì phải ở cùng nhau chứ, sao có thể để các em ra khách sạn ở được".
Tiểu Báo Tử sững người chốc lát, ngay đến Long Thiên cũng cảm thấy có chút cảm động, anh hiểu thói quen của vợ mình, có chút ưa sạch sẽ, trong nhà mà có người ngoài ở thì sẽ cảm thấy không được thoải mái, nhưng vừa nãy lúc cô nói như vậy rõ ràng là chân thành từ tận đáy lòng, Long Thiên đi lên nói: "Anh dọn cùng em".
Vương Lệ Trân liếc thấy Long Thiên đang hơi cảm động, cười duyên nói: "Không cần đâu, anh cứ chơi với em trai đi, tôi dọn một mình cũng được, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo".
"Được", Long Thiên cũng không nhiều lời, trực tiếp hôn lên trán Vương Lệ Trân một cái trước mặt mọi người, khiến Vương Lệ Trân thẹn thùng đỏ cả mặt.
Mộng Nhi thấy vậy có thể nói là thua tâm phục khẩu phục, cô ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Long Thiên lại từ chối mình, có người vợ như vậy ở nhà thì có người đàn ông nào còn hứng thú hái hoa dại bên ngoài nữa?
Tiểu Báo Tử nói thầm: "Cùng là chị em gái mà sao lại khác nhau thế nhỉ?"
Nhưng đã bị Vương Manh Manh nghe thấy, lập tức cầm cái gối tựa phi tới, tiểu Báo Tử cũng không chịu thua, nhân lúc ông anh không để ý liền phản kích, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ cứ như vậy mà chí chóe ầm ĩ cả lên.
Phương Nhân Vương đang hát kinh kịch ở ngoài sân cũng cười sảng khoái nói: "Náo nhiệt thật, khiến lão phu cảm nhận được sự vui vẻ của tình thân anh chị em nên không thèm chấp chút chuyện nhỏ sáng nay với thằng nhóc họ Long kia nữa".
Sau khi ăn trưa xong, Long Thiên dẫn cả nhà ra ngoài, đến mấy nơi thắng cảnh của Bắc Hải chơi, cả đoàn người náo nhiệt suốt cả đường đi, có hai đứa dở hơi suốt ngày tấu hài là Vương Manh Manh và tiểu Báo Tử thì gần như không có phút giây nào được yên tĩnh. Ông Phương cũng hùa theo đùa giỡn, giống như một lão nhi đồng vậy.
Ban đầu tiểu Báo Tử phải ngồi chung xe với ông Phương thì còn rất buồn bực, ai ngờ mới nói được vài cầu lại thành bạn vong niên, chủ đề của hai ông cháu mười câu thì tám chín câu là nói đến phụ nữ, tiểu Báo Tử nhắc đến phụ nữ là thao thao bất tuyệt, cuối cùng thậm chí còn diễn biến thành ông Phương lại là người nghe tiểu Báo Tử kể chuyện.
Đến mười giờ đêm, chơi cả ngày trời nên mọi người đều khá mệt, ai cũng về phòng mình đi nghỉ ngơi. Long Thiên nằm trên giường đang định ngủ thì tiểu Báo Tử mặc quần áo ngủ đi vào nhõng nhẽo nói: "Anh, em ngủ một mình không ngủ được, hay là anh nói chuyện với em đi".
Long Thiên cũng bất đắc dĩ nói: "Em muốn ngủ ở đây à?"
"Có được không?", mắt tiểu Báo Tử sáng rực lên.
Long Thiên phất tay nói: "Cút về phòng em lấy chăn với gối đi, lớn đầu thế kia rồi còn quen giường nữa, không xấu hổ à? Nói trước nhé, e ngủ dưới đất".
Tiểu Báo Tử lập tức làm theo, chẳng bao lâu đã trải sẵn cái giường nằm dưới đất, cứ như vậy hai anh em một trên một dưới ngủ cùng một phòng.
"Anh", tiểu Báo Tử cười gọi.
"Ừ?", Long Thiên hỏi.
"Không có gì, chỉ gọi chơi thôi", tiểu Báo Tử trả lời cộc lốc.
Long Thiên mỉm cười, tiếp tục nhìn lên trần nhà.
Vừa quen giường vừa sợ lạnh nhưng Long Sơn Báo cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dường như trời có sập xuống cũng không sợ.
Chương 299: Sức hút của Long Thiên
Tiểu Báo Tử đã ngủ say, nhưng Long Thiên lại ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nhớ lại rất nhiều chuyện thuở nhỏ, chẳng hạn như hồi Tiểu Báo Tử vẫn còn thích gây sự với anh.
Lúc mới hiểu chuyện, thực ra Tiểu Báo Tử không hề dính lấy anh, mà rất hay tranh giành hơn thua với anh, nguyên nhân có lẽ cũng là vì mẹ kế xúi giục.
Dù sao, quan hệ giữa hai anh em bọn họ khá phức tạp, mà điều này lại chính là do lối sống lộn xộn của Long Thiên Tượng tạo ra.
Nhà họ Long có ba người con, con gái lớn thực ra không phải con ruột của Long Thiên Tượng, chuyện này là bà nội nói cho anh.
Lúc Long Thiên Tượng kết hôn với Thích Vân Man, bà ta đã có một cô con gái hai tuổi, cũng chính là Long Lăng Tuyết, người trước giờ luôn không vừa mắt Long Thiên, đây cũng có thể là lý do vì sao bà cụ nhà họ Long lại không thích Thích Vân Man.
Sau đó Long Thiên Tượng ở bên mẹ ruột của anh là Ngô Tuyết Nhi, chuyện này ít nhiều cũng có sự xúi giục của bà cụ.
Mấy năm sau, sau khi Ngô Tuyết Nhi qua đời vì khó sinh, Long Thiên Tượng lại cưới một người phụ nữ khác, cũng chính là mẹ ruột của Long Sơn Báo, Sở Hàn Hương.
Lúc vào nhà họ Long cái bụng bầu của bà ta đã rất lớn rồi, bà ta rất ghét Long Thiên vì anh được bà cụ nhà họ Long yêu chiều quá mức, mà Long Thiên Tượng lại nghe lời bà cụ nhất, nên đương nhiên bà ta sẽ sợ bị Long Thiên cướp hết tài sản, con trai chính là lá bài duy nhất mà bà ta có thể đối phó Long Thiên.
Vì vậy đương nhiên bà ta sẽ hy vọng Long Sơn Báo giỏi hơn Long Thiên về mọi mặt.
Thực ra lúc đó, khi vẫn chưa hiểu chuyện Long Thiên rất căm hận cái gia tộc kỳ quái của chính mình, dù sao loại quan hệ hỗn loạn này đúng là rất kỳ quặc.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người khiến mọi thứ trở nên rối tung như vậy lại chính là bố ruột của anh.
Lúc đầu, khi quay về nhà Họ Long, anh chiến tranh lạnh với Long Thiên Tượng là vì ông ta không cho nổi mẹ anh lấy một cái danh phận, đã thế còn khiến một người phụ nữ khác có chửa, anh thật sự không hiểu nổi.
Sau này, khi đã trưởng thành anh mới dần dần chấp chận được chuyện này.
Dù sao với loại đàn ông như Long Thiên Tượng mà cả đời chỉ có ba người phụ nữ là đã tốt lắm rồi, sở dĩ anh không làm hòa với Long Thiên Tượng là vì đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng Long Thiên Tượng chưa từng có ý muốn báo thù cho mẹ anh.
Hồi đó, mẹ anh bị thương nặng vì cứu Long Thiên Tượng khỏi vòng vây của bốn gia tộc lớn, đây cũng là nguyên nhân sau này mẹ anh khó sinh, một mạng đổi một mạng, Long Thiên đã được sinh ra đời nhưng Ngô Tuyết Nhi lại vì vậy mà chết.
Ấy thế mà bao nhiêu năm trôi qua, Long Thiên Tượng chưa từng chủ động đi tìm bốn gia tộc đó, ngoại trừ một khoảng thời gian trước bị ép phải tiêu diệt nhà họ Tạ ra, vị Long Diêm Vương này đã coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đây mới là lý do vì sao anh hận Long Thiên Tượng.
Tất nhiên anh sẽ báo thù, một khi thực lực đủ mạnh, anh sẽ cho mẹ một lời giải thích rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Long Thiên đột nhiên tỉnh ngủ, nhìn dáng vẻ ngáy ngủ của Long Sơn Báo anh thấy hơi buồn cười, mấy năm trước thằng nhóc này còn suốt ngày đối đầu với anh nhưng mấy năm gần đây lại bắt đầu tâm phục anh.
Chủ yếu là vì vào ngày sinh nhật năm bảy tuổi của cậu ta, Long Thiên Tượng đang nói chuyện với một ông chủ bất động sản ở thủ đô, thấy cậu ta ôm mặt đi theo Lữ mập thấp thỏm vào phòng khách mà ông ta cũng không thèm hỏi lấy một câu.
Nhưng vì không chịu được sự chất vấn bằng khuôn mặt giận dữ của Sở Hàn Hương Lữ mập đành nói ra sự thật.
Lữ mập rất giỏi trong việc cáo mượn oại hùm ở tập đoàn Tượng Quốc, nhưng khi ra ngoài ông ta lại không bao giờ dám tỏ ra hổ báo, hay mượn danh Long Thiên Tượng ra uy, nếu không đám xã hội đen ở thủ đô đó cũng không đến nỗi không cần nhiều lời mà cho Tiểu Báo Tử mấy cái bạt tai như vậy, có thể thấy bọn họ ra tay rất mạnh, không hề thủ hạ lưu tình.
Biết được sự thật, Sở Hàn Hương làm ầm lên muốn báo thù cho con trai, bà ta nhìn người chồng còn chưa cho mình lấy nổi một tờ giấy đăng ký kết hôn với ánh mắt đáng thương, nhưng Long Thiên Tượng chỉ lạnh lùng nói một câu, chẳng phải nó vẫn chưa chết đấy sao?
Bà cụ cũng giậu đổ bìm leo, nói một tràng với giọng điệu mẹ thế nào thì con thế đấy thôi.
Vết thương của Tiểu Báo Tử đã chuyển từ đỏ sang tím, Sở Hàn Hương đau lòng ôm lấy cậu ta khóc lóc không thôi, như thể bị cả gia tộc cô lập vậy.
Lúc đó, Long Thiên vừa xuống cầu thang thì tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ được thừa hưởng tính cách luôn che chở cho con cái của ông nội là Long Quang Minh, nên anh đã lập tức nổi điên, mắng Long Thiên Tượng là loại không ra gì.
Sau đó nhìn Tiểu Báo Tử tức giận nói, có phải đàn ông nhà họ Long không? Nếu phải thì mau bước ra đây, sau đó anh rời khỏi nhà họ Long mà không nói một lời.
Điều bất ngờ là Tiểu Báo Tử thật sự vùng ra khỏi vòng tay của mẹ và chạy ra ngoài.
Cuối cùng, đứa trẻ này đã tận mắt chứng kiến cảnh Long Thiên dẫn theo Tiểu Nam Tử, Phong Ức Không và anh Thái đâm chết người.
Khi bỏ chạy, Long Thiên run rẩy đưa con dao găm vẫn còn dính máu cho Tiểu Báo Tử và mắng, sau này lỡ nhóc lại lên cơn gây ra chuyện tốt như hôm nay thì cứ vậy mà làm.
Lúc đó Tiểu Báo Tử đã bật khóc, đó cũng là lần đầu tiên cậu ta cất tiếng gọi anh từ tận đáy lòng.
Mà một tiếng ‘anh trai’ này đã gọi suốt năm năm liền.
Trong mấy năm ở Quỷ Môn, thực ra Long Thiên đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, về chuyện thằng nhóc này có thể sẽ tranh giành tài sản với anh, anh cũng không còn bận tâm nhiều nữa.
Anh có thể không cần lấy một xu của Long Thiên Tượng, nhưng nói cho cùng anh vẫn là người nhà họ Long, sự nghiệp nhà họ Long vẫn cần có người kế thừa.
Đây không phải là vì Long Thiên Tượng, mà là sợ bà nội sẽ buồn.
Vì vậy, trong mắt anh, Tiểu Báo Tử thực sự thích hợp trở thành chủ tịch tương lai của tập đoàn Tượng Quốc hơn, nếu anh đã có dự định như vậy thì cũng chẳng có lý do gì để tranh giành nữa.
Chương 300: Hãy hòa vào làm một với cơ thể em nhé!
Long Thiên không ngủ được đi ra khỏi phòng, muốn lên sân thượng hút một điếu thuốc, nhưng phát hiện ra đã có người đứng đó hút trước rồi.
Đó chính là Mộng Nhi, người phụ nữ đáng lẽ sẽ là món quà sinh nhật của anh.
Thấy Long Thiên Mộng Nhi hốt hoảng dập tắt tàn thuốc, như thể một đứa trẻ ngoan bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu.
Long Thiên lắc đầu nói: "Không cần căng thẳng như vậy, con gái hút thuốc cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tôi cũng chẳng để tâm".
Anh thực sự không để tâm thật, vì năm đó, khi ở chung với chị Dung Dung và những nữ hiệp đó, anh đã quen với việc nhìn thấy cảnh một nhóm phụ nữ nhả khói trong nhà vệ sinh nam rồi, hơn nữa đa số các nam sinh ở trường đều kiêng dè, không dám vào trong quấy rầy, sợ sẽ bị ăn đòn.
Chỉ có đám người Long Thiên mới có quyền hút thuốc cùng bọn họ, hơn nữa anh biết hút thuốc cũng là do chị Dung Dung dạy, anh có nhớ loáng thoáng rằng, lúc đó cô ta còn nói một câu, ‘không biết hút thuốc mà cũng gọi là đàn ông à, còn không bằng đám con gái bọn tôi nữa’, khiến Long Thiên vô cùng kinh ngạc.
“Không ngủ được sao?”, Mộng Nhi có chút thận trọng nói.
Long Thiên sờ mũi cười: "Tiểu Báo Tử ngáy to quá tôi không ngủ được, có lửa không?"
Long Thiên ngậm một điếu thuốc, Mộng Nhi tiện thể giúp anh châm lửa.
Sau một hồi im lặng, dường như Mộng Nhi đã thích ứng được với khí chất của Long Thiên.
Điều này khiến ngay cả bản thân cô ta cũng vô cùng ngạc nhiên.
Cậu nhóc Long Sơn Báo thì không nói làm gì, bình thường ngay cả một khách hàng lớn của Thiên Thượng Nhân gian cô ta còn không dám suồng sã, luôn phải cẩn thận, dè chừng nhìn sắc mặt mà đoán ý, nhưng Long Thiên thì lại khác.
Theo những gì cô ta biết, với địa vị của Long Thiên ở nhà họ Long thì càng không thể dễ nói chuyện như vậy, thậm chí anh còn không hề kiêu ngạo một chút nào.
“Cô sợ tôi sao?”, Long Thiên phá vỡ sự im lặng, cất giọng hỏi.
Mộng Nhi dựa người vào lan can, tay cầm điếu thuốc với tư thế của một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ.
Muốn làm được cái nghề của bọn họ thì phải cạnh tranh rất khốc liệt cũng như phải có những thủ thuật và kỹ năng then chốt của riêng mình mới có thể nổi bật được.
Như cô ta luôn kiên trì đi theo con đường trở thành quý phi, thậm chí còn đặc biệt học tiếng Bắc Hải, chỉ cần không cởi quần áo thì cô ta sẽ là một nữ doanh nhân Bắc Hải chân chính, mà kiểu phụ nữ này mới khiến đàn ông có ham muốn chinh phục, vì vậy trước khi được Tiểu Báo Tử bao nuôi công việc làm ăn của cô ta cũng khá thuận lợi rồi.
Mộng Nhi gật đầu rồi lại lắc đầu, tinh nghịch nhìn Long Thiên, vô cùng đáng yêu.
Cô ta quả thật là một mỹ nữ có tư chất làm bình hoa, đặc biệt là cái dáng người đầy đặn khiến đàn ông phải tấm tắc khen ngợi kia.
Long Thiên cười khổ, không nói nên lời.
Mộng Nhi cảm thấy cứ im lặng thế này cũng không hay, vì vậy cô ta lấy can đảm nói: "Anh là một người tốt".
“Bình thường khi phụ nữ từ chối đàn ông đều sẽ nói như vậy”, Long Thiên buồn bực nói.
Mộng Nhi sợ đối phương hiểu lầm, muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy sự đùa cợt trong ánh mắt anh, cô ta mới nhận ra anh chỉ đang nói đùa để kéo gần khoảng cách thôi.
Điều này khiến cô ta nhẹ nhõm hơn một chút, cuối cùng cũng có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đầy ưu tú này, cô ta không có lý do gì để không tự ti, Tiểu Báo Tử từng kể rất nhiều về sự xuất chúng của chàng trai trẻ tuổi này cho cô ta nghe.
"Trước khi tới, cậu nhỏ từng nói với em, anh chắc chắn là người duy nhất trong nhà cậu ấy không ghét em, lúc đầu em không tin, có đánh chết em cũng không tin. Trên đường tới Bắc Hải, em luôn sợ anh sẽ mắng cậu nhỏ, nhưng bây giờ xem ra em mới là người đã nghĩ nhiều, cậu nhỏ có một người anh rất tốt, dù mỗi lần gặp mặt người anh này lại đá vào mông cậu ấy một cái", Mộng Nhi cười nói.
Long Thiên hít một hơi thuốc nói: "Tôi không có lý do gì để ghét cô. Hai năm qua, Tiểu Báo Tử đã viết rất nhiều thư cho tôi, trong đó cũng có nhắc đến cô, vì vậy tôi mới biết tên thật của cô.
Thực ra, tôi biết cô đã dạy cho nó rất nhiều điều mà bố mẹ nó không có cơ hội dạy. Gia đình chúng tôi lúc đầu cũng không phải có tiền có quyền như bây giờ, lúc nhỏ tôi còn biết một chút thế nào gọi là sự giản gị của một gia đình, nhưng Tiểu Báo Tử thì khác, vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng.
Bố nó thì mặc kệ không thèm quan tâm, à cũng chính là bố của tôi, cái người tên Long Thiên Tượng chưa bao giờ để tâm đến việc nuôi dạy con cái đó. Mẹ nó thì lại quá bao bọc, mới ngã một cái mà cứ làm như trời sập đến nơi, như vậy thì có thể trông chờ gì đây.
Bà nội tôi cũng không thích nó, vì vậy nói Tiểu Báo Tử may mắn thì đúng là có may mắn, đáng thương thì cũng đáng thương thật, nhưng dù vậy, nó vẫn chưa trưởng thành, thằng bé luôn có cảm giác như mọi người trên thế giới này đều đang mắc nợ nó.
Nếu không có cô, tới bây giờ nó cũng vẫn chỉ là một cậu công tử bột ngậm thìa vàng không chút triển vọng, sớm muộn cũng sẽ bị tôi hoặc Long Thiên Tượng chặt gãy một chân để đỡ phải cảm thấy mất mặt".
"Em không có tốt như vậy. Em chỉ cảm thấy cậu nhỏ đối xử tốt với em, vì vậy em cũng nên đối xử tốt với cậu ấy. Nói cho cùng vẫn là anh đã dạy cậu ấy", Mộng Nhi nhìn Long Thiên nói: "Có thể anh không biết, Tiểu Báo Tử có một cuốn sách được cậu ấy cất giữ rất kỹ, lần nào cũng bảo em đọc cho nghe, những đạo lý không biết là vô tình hay cố ý mà anh từng nói với cậu ấy đều giống y hệt những lời trích trong cuốn sách đó".
Long Thiên cười khổ: "Thằng nhóc đó rất thích làm mấy loại chuyện này. Nói thật, đây đều là những lời từ tận đáy lòng tôi, nếu cô muốn giận thì cứ coi như không nghe thấy đi. Làm cái nghề của bọn cô đúng là không tốt đẹp gì, nhưng người phụ nữ đó vừa sinh ra đã muốn làm cái nghề này, còn không phải là vì có nỗi khổ riêng sao".
“Em không giận, anh nói vậy em mới dám nói chuyện với anh”, Mộng Nhi che miệng cười, cô ta không hề cảm thấy khó chịu với câu nói này của Long Thiên.
Người đàn ông này chỉ đang nói sự thật thôi.
Đây cũng là lý do tại sao làm cái nghề của bọn họ, thà làm bất cứ bất cứ điều gì cho đàn ông chứ nhất quyết không hôn.
“Thực ra tôi và Tiểu Báo Tử chỉ là được đầu thai tốt hơn cô thôi”, Long Thiên mỉm cười, anh thích sự thẳng thắn của Mộng Nhi.
“Nếu em gặp được anh trước khi gặp Tiểu Báo Tử, em nhất định sẽ giới thiệu người chị em tốt nhất của em cho anh, em cũng biết, anh đã không còn là cậu chủ bảnh bao nổi tiếng khắp thủ đô của trước kia nữa”, Mộng nhi cảm khái nói, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Long Thiên, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn kĩ gương mặt anh, tươi cười, mạnh dạn nói: "Anh thật sự rất có sức hút”.
“Về điểm này thì tôi công nhận, dù sao da mặt cũng dày sẵn rồi”, Long Thiên lớn tiếng cười.
Mộng Nhi dập tắt điếu thuốc rồi bất chợt tinh nghịch nói: "Trong khoảng thời gian làm ở Thiên Thượng Nhân Gian em thường nghe các chị em nhắc đến anh, trước kia anh cũng gọi là khách quen ở đó. Lúc đó, em đã thấy hơi tò mò rồi, những người làm cái nghề này như bọn em đều là mấy con điếm vô tình, tại sao một người đàn ông đã không còn ở thủ đô lại có thể khiến bọn họ vẫn ngày đêm mong nhớ như vậy, còn có người vì anh mà ghen tuông đánh nhau nữa. Nhưng bây giờ thì em đã hiểu rồi".
Long Thiên sờ sờ mũi nói: "Bởi vì tôi là người vung tiền như rác sao?"
"Không phải, bởi vì anh biết thấu hiểu. Anh coi bọn em là con người, chứ không phải thứ niềm vui được mua bằng tiền kia".
Mộng Nhi đột nhiên cởi dây đai áo ngủ ra và nói với Long Thiên một cách thẹn thùng: "Ikslaapvanavondalsjeblieftin".
Long Thiên nghi ngờ nhìn cô ta, Mộng Nhi cúi đầu thì thầm: "Đây là câu nói mà một khách hàng người Hà Lan đã dạy em, nó có nghĩa là, đêm nay hãy hòa vào làm một với cơ thể em nhé".
Bình luận facebook