-
Chương 286-290
Chương 286: Chia ly
"Mẹ kiếp có cậu mới là đồ sợ vợ ấy", Long Thiên tức tối nói, sau đó châm điếu thuốc lên hút rồi tiếp tục: "Tôi vừa gặp anh Thái ở bên dưới, giờ đã về dưới chướng cô gái họ Yên kia rồi".
Tiểu Nam Tử ngạc nhiên nói: "Chính là con mụ điên mà năm đó đã đánh anh em mình một trận ở rạp chiếu phim sao?"
Long Thiên gật đầu, Tiểu Nam Tử bất đắc dĩ than thở: "Mấy năm cậu đi, tôi, tiểu Phong và chị
Dung Dung vẫn liên lạc tụ tập với nhau, chỉ có mỗi anh Thái là chẳng bao giờ đến, dần dà cũng không còn liên lạc tình cảm gì nữa. Tôi thật sự không ngờ tên ngốc đó lại chạy theo bám đít đám nhà họ Yên, chuyện năm đó đến một nhân vật nhỏ nhoi như tôi còn biết, lẽ nào tên ngốc này lại không biết cậu và nhà họ Yên là kẻ địch không đội trời chung sao, lẽ nào vẫn còn giận cậu vì chuyện Lâm Chi Tử?"
"Tôi nói chuyện với anh ta vài câu, cũng không phải vì Lâm Chi Tử đâu", Long Thiên thở dài nói.
Tiểu Nam Tử tức giận đập bàn nói: "Vậy anh ta có ý gì, nhất định phải đối đầu với cậu mới được sao, tình cảm chơi với nhau ngần ấy năm anh ta quên hết rồi à?
Mặc dù lần nào xảy ra chuyện cũng do anh ta chịu trận, nhưng đó đều là chuyện nhỏ, nếu có chuyện hơi lớn chút thì chúng ta ai đã từng bạc đãi anh ta chứ?
Tiểu Phong giúp anh ta đỡ một nhát dao, mẹ kiếp cậu còn vì anh ta mà bị hơn mười người đánh cho không còn ra hình người, vẫn là tôi lôi cậu từ trong đống người đó ra.
Lúc đó anh ta ở trong bệnh viện khóc lóc om sòm, còn quỳ xuống nhận cậu làm bố nuôi nữa, thế mà giờ thì sao, lương tâm đã vứt cho chó ăn nên đã quên hết tất cả rồi à?"
Long Thiên rít một hơi thuốc, không nói gì, Tiểu Nam Tử càng nói càng tức giận, đứng lên nói: "Cậu đưa địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi phải đến tìm cái tên ngu ngốc đó để nói cho rõ ràng, nếu thật sự đã quyết tâm đứng trên thuyền của nhà họ Yên, thì anh em cũng không ngăn cản anh ta theo đuổi vinh hoa phú quý, cùng lắm là cắt áo đoạn tuyệt tình nghĩa, sau này gặp lại coi như không quen biết nhau nữa!"
"Tiểu Phong thích đánh nhau hiện giờ đã trở thành quân nhân tám sọc tuân thủ kỷ luật, chị Dung Dung bất cần đời cũng đã đỗ vào đại học Thanh Hoa, Thanh Cửu không muốn chịu khổ nhất lại có thể đến sơn thôn làm giáo viên, cậu cũng trở thành con rể của nhà họ Đoàn, mọi người đều đã thay đổi rồi. Anh ta chọn làm tay sai cho nhà họ Yên cũng có gì đáng ngạc nhiên đâu, đều là số mệnh của mình, anh ta không nợ tôi cái gì, tôi cũng không nợ anh ta điều gì, nếu cứ đứng ra gào lên bắt anh ta dừng lại thì đúng là có chút quá đáng rồi", Long Thiên thản nhiên nói.
TIểu Nam Tử nghe vậy mới ngồi xuống, cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ hô uống rượu uống rượu đi.
Vẫn là những con người đó nhưng đều đã thay đổi hết rồi, có lẽ trên đời này vốn dĩ không có thứ gì mà vĩnh viễn không thay đổi.
Cũng sắp đến mười hai giờ, nên cắt bánh sinh nhật thôi, Vương Manh Manh là nhân vật chính, đội chiếc mũ sinh nhật đứng ở giữa nhìn ngọn nến cầu nguyện, Nhan Như Ngọc cầm micro hát chúc mừng sinh nhật.
Mặc dù là do Vương Manh Manh năn nỉ mãi nhưng Long Thiên cũng không thấy trên gương mặt tay lang băm này có chỗ nào không vui, có lẽ biết qua đêm nay anh ta sẽ phải đi cho nên mới thỏa mãn một lần yêu cầu của Vương Manh Manh.
Như Vương Lệ Trân đã từng nói, Vương Manh Manh cùng lắm chỉ là một vị khách qua đường trong đời Nhan Như Ngọc mà thôi, định sẵn là không thể gây nên sóng to gió lớn gì, nhưng có rất nhiều lúc tình cảm nhất thời cũng không phải là chuyện gì xấu, nỗ lực đâm đầu và tường đồng, biết tường không đổ thì người cũng học được cách trưởng thành, đây vốn dĩ cũng là một phần phải trải qua trong quá trình trưởng thành.
Sau khi Vương Manh Manh ước xong thì thổi nối, tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng, cô nàng ngửa mặt lên trời cười to nói: "Bổn cách cách bây giờ đã trưởng thành rồi, chị, sau này em có thể đi qua đêm rồi, chị không thể mắng em được nữa!"
Không ít người cũng bật cười theo, Vương Lệ Trân cũng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Nhan Như Ngọc đặt chiếc mirco xuống, sau đó quay người rời đi, Vương Manh Manh nhìn theo bóng lưng của anh ta, chỉ đứng tại chỗ cắn môi, cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.
Bạn không thể níu giữ một người phải đi, giống như bạn không thể gọi một người giả vờ ngủ dậy được.
Cô ta đã tiếp cận được sự nỗ lực lớn nhất của anh, nhưng chung quy lại vẫn không thể thành công.
Vương Manh Manh chưa yêu đã thất tình cố gắng cắn răng, nước mắt lưng tròng rồi nhưng không dám khóc.
Đột nhiên, một bàn tay đẩy cô nàng một cái, Vương Manh Manh quay lại nhìn người chị gái đang cười với mình, cô chỉ cười rồi nói: "Đi đi, chỉ tối nay thôi, chị cho phép em đi qua đêm không cần về".
Vương Manh Manh gật đầu, cuối cùng lấy hết dũng khí quay người chạy ra khỏi phòng VIP.
Long Thiên thấy vậy, cười nói: "Như thế có được không?"
"Tôi chỉ không muốn con bé phải tiếc nuối". Vương Lệ Trân ngẩng đầu nhìn Long Thiên nói: "Tôi cũng không muốn bản thân phải nuối tiếc".
Long Thiên còn chưa kịp phản ứng, Vương Lệ Trân đã nhón chân lên cưỡng hôn Long Thiên trước mặt Hạ Tuyết, trong lúc Long Thiên còn đang hoang mang, cô xoa môi mình sau đó quay lại nhìn Hạ Tuyết đang kinh ngạc, bá đạo nói: "Đây là người đàn ông của tôi, chú ý ánh mắt của mình đi".
Hạ Tuyết kêu lên một tiếng rồi bật khóc.
Vương Manh Manh lao ra khỏi phòng riêng chạy thẳng đến thang máy, cuối cùng cũng nhìn thấy Nhan Như Ngọc đang đứng dựa lưng vào tường ở cuối hàng lang, vẫn là bộ quần áo trắng như tuyết toát lên vẻ nho nhã không nói nên lời, Vương Manh Manh đi đến đứng trước mặt anh ta, ngẩng đầu lên nói: "Em biết anh phải đi, nhưng ít nhất cũng phải nói một tiếng tạm biệt chứ".
Nhan Như Ngọc cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của cô, tôi vẫn chưa tặng quà cho cô nhỉ, vừa hay tôi có một bộ công pháp Thái Cực gia truyền, có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, giờ truyền lại cho cô coi như làm quà sinh nhật đi".
Còn chưa đợi cho Vương Manh Manh từ chối, Nhan Như Ngọc đã thực hiện một động tác tay.
Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng.
Tứ tượng sinh bát quái, bát quái sinh vạn vật.
Vương Manh Manh hiểu như không hiểu nhìn Nhan Như Ngọc đột nhiên lại tập Thái Cực quyền, rồi lại thấy anh ta đột nhiên dừng lại, cô nàng không nhịn được liền hỏi: "Sau đó thế nào?"
Nhan Như Ngọc dừng lại, tiến lại gần cô nàng ghét sát vào tai nói: "Vạn vật không bằng em".
Vương Manh Manh giật mình, anh ta liền hôn lên môi cô.
Dù phải rời đi nhưng cũng cảm ơn em đã đi ngang qua thế giới của anh.
Chương 287: Quà tặng
Sau cùng, Nhan Như Ngọc vẫn rời đi, chỉ để lại nụ hôn đó, nhưng với Vương Manh Manh vậy là quá đủ rồi, ít nhất nó cũng chứng tỏ sự cố gắng của cô ta không uổng phí, rốt cuộc thì Nhan Như Ngọc vẫn không thể qua được ải của cô ta.
Chờ Nhan Như Ngọc đã đi xa, Vương Manh Manh mới sờ vào gò má vẫn còn chút hơi ấm của mình, sau đó cười ngây ngốc nhảy chân sáo về phòng VIP.
Trước giờ cảm xúc của cô ta luôn đến rồi đi rất nhanh, cái hôn vừa nãy ít nhiều cũng ẩn chứa một nỗi buồn phải chia ly, hơn nữa cô ta còn có linh cảm là nhất định sẽ gặp lại Nhan Như Ngọc.
Đêm đó cô ta trốn ngoài cửa nghe lén được cuộc trò chuyện giữa Nhan Như Ngọc và Phương Nhân Vương, cô ta không hiểu thế nào gọi là nhân quả đời trước, chỉ biết anh ta phải quay về để cứu một người phụ nữ, hơn nữa rất có thể sẽ phải bỏ mạng vì chuyện này.
Lúc đầu đương nhiên Vương Manh Manh không đồng ý cho Nhan Như Ngọc đi, cố gắng tìm mọi cách giữ anh ta ở lại.
Nhưng khi đặt mình vào vị trí của Nhan Như Ngọc, cô ta tự hỏi nếu người bị thương là Nhan Như Ngọc, thì liệu cô ta có đưa ra quyết định như Nhan Như Ngọc không, câu trả lời là có, giống như đêm đó cô ta đã đứng chắn cho Nhan Như Ngọc ở Tử Kim Sơn, vì vậy sự lựa chọn của Nhan Như Ngọc không hề sai và Vương Manh Manh cũng hiểu điều đó.
Nhưng hiểu không đồng nghĩa với việc cô ta sẽ từ bỏ, trong từ điển của Vương Cách Cách không bao giờ có hai chữ ‘từ bỏ’, anh ta đi cứu người phụ nữ của anh ta, còn cô ta vẫn sẽ tiếp tục thích anh ta, chẳng có gì gọi là mẫu thuẫn cả, cùng lắm là sau này giành đàn ông với người phụ nữ đó thôi.
Vương Cách Cách cô trẻ đẹp ngời ngời như vậy còn phải sợ giành không lại sao.
Vương Manh Manh xoa mặt, tự cổ vũ tinh thần cho bản thân, gắng gượng nở một nụ cười sau đó đẩy cửa bước vào.
Kết quả là ngay khi cánh cửa được mở ra, Hạ Tuyết liền khóc lóc chạy ra, bộ dạng như đang phải chịu một uất ức nào đó, chưa chờ Vương Manh Manh hỏi là ai đã bắt nạt cô ta, Hạ Tuyết đã chạy mất dạng.
Ở trường học, ngoài Quả ớt nhỏ, cũng chỉ có cặp song sinh nhà họ Hạ là thân thiết với cô ta, bạn thân của mình bị bắt nạt, đương nhiên Vương Manh Manh phải ra mặt đòi lại công bằng cho cô ta, vì vậy vừa bước vào phòng VIP cô ta đã hét toáng lên: "Là ai bắt nạt Tuyết Nhi nhà tôi, mau bước ra đây”.
Có vẻ mọi người vẫn chưa phản ứng kịp với tình huống vừa rồi, tất cả đồng loạt quay sang nhìn Vương Manh Manh, không dám nói linh tinh, khẩu khí vừa rồi không phải chuyện đùa, gần như đã áp chế toàn bộ căn phòng, ngay đến tên cà lơ phất phơ chưa từng để tâm đến bất cứ chuyện gì như Lưu Công Cẩn cũng phải trợn tròn hai mắt.
Thấy không có ai đáp lại, Vương Manh Manh nhìn quanh một lượt, sau đó khoanh tay nói: "Này Kiếm gỗ, là anh bắt nạt Tuyết Nhi của tôi đúng không?"
Lưu Công Cẩn vô tội oan ức nói: "Tôi chẳng làm gì cả, hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy, sao cô cứ nhắm vào tôi thế, có mình tôi là giống người xấu à?”
Vương Manh Manh nheo mắt nói: "Không phải anh thì là ai. Mã Chí Văn và Phùng Thiên Sách không có cái lá gan đó.
Long Thiên thì có chị tôi trông chừng nên cũng không dám làm loạn, ngoài anh ra thì còn ai vào đây".
Thực ra là còn có ông Phương, hơn nữa ông cụ này trông còn háo sắc hơn cả Lưu Công Cẩn, bởi vì ông ta đang nằm chảy nước dãi trên đùi của một nữ sinh trung học, nhưng đối phương không phải người dễ chọc vào, nên Vương Manh Manh mới chĩa mũi dùi vào Lưu Công Cẩn.
Chuyện này cũng đâu thể trách cô ta.
Dù sao lúc mới bước vào phòng VIP, ấn tượng đầu tiên của cô ta về Lưu Công Cẩn là vừa thấy gái hai mắt đã sáng quắc lên.
Vì vậy, Vương Manh Manh mới hiểu lầm đối phương.
Lưu Công Cẩn suýt ói ra máu, đang định giải thích là liên quan quái gì đến anh ta, thì Vương Lệ Trân lại chủ động đứng lên nói: "Là chị đã nói vài lời khiến con bé thấy khó chịu nên nó mới bỏ đi".
Vương Manh Manh sững sờ một lúc, hiển nhiên cô ta không ngờ chính chị gái mình là người đã khiến Hạ Tuyết phải bỏ đi, Lưu Công Cẩn oan ức hét lên: "Nhìn thấy chưa, cô vu oan cho tôi rồi đấy, mau xin lỗi đi".
Vương Manh Manh trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của Lưu Công Cẩn, nghi ngờ nói: "Tại sao?"
Nhưng ngay sau đó liền nhận ra câu hỏi này là quá thừa thãi, vì sau khi thấy Long Thiên đứng sau Vương Lệ Trân với vẻ mặt bất lực, cô ta cũng coi như đã hiểu được phần nào.
Con nhóc Hạ Tuyết này từ khi bắt đầu bữa tiệc sinh nhật đã không ngừng liếc mắt đưa tình với Long Thiên.
Nếu đổi lại là bình thường Vương Manh Manh cũng chẳng bận để tâm.
Nhưng hôm nay, có mặt chị gái cô ta ở đây, nói gì thì nói Long Thiên cũng là anh rể của cô ta, trắng trợn như vậy đúng là cũng hơi quá đáng thật, nhưng xét về mặt tình cảm, cô ta cũng không tiện nói, chỉ là không ngờ một người xưa giờ chưa từng tranh giành với người khác như chị gái cô ta hôm nay lại ghen tuông, mắng Hạ Tuyết đến nỗi phải bỏ đi như vậy.
Chuyện này Vương Manh Manh cũng thấy hơi khó xử.
Hạ Thiên chỉ gật đầu với Vương Lệ Trân rồi vội vàng đuổi theo em gái, theo cô ta, hành vi của Vương Lệ Trân không thể coi là bắt nạt, thậm chí có thể nói là một lời nhắc nhở để em gái cô ta bớt mơ mộng, như vậy cũng tốt, kẻo nó lại không biết vị trí của mình đang ở đâu, ngang nhiên liếc mắt đưa tình với chồng người ta ngay trước mặt vợ người ta.
Chuyện này rõ ràng là không đoan chính.
Hơn nữa, chuyện này vốn chỉ xuất phát từ phía Hạ Tuyết, từ đầu đến cuối Long Thiên chưa từng nói giúp em gái cô ta một câu, cũng có nghĩa là anh không hề thích Hạ Tuyết, ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải.
Ý của người ta đã rõ ràng như vậy rồi, người ta không hề để mắt đến em gái cô ta, Hạ Tuyết nên dẹp cái ý nghĩ đó đi, kẻo sau này lại càng thêm xấu hổ.
Vì vậy, Hạ Thiên không hề oán trách Vương Lệ Trân, ngược lại còn có chút cảm kích.
Đương nhiên Vương Lệ Trân không giải thích, cũng không cần phải giải thích, những người ở đó cũng không phải kẻ ngốc, hầu hết những người làm bạn với Vương Manh Manh đều là vì lợi ích cá nhân.
Hôm nay Vương Lệ Trân cũng coi như hổ gầm ra uy, tránh những người không có ý tốt tiếp cận em gái cô vì mục đích khác, lòng người khó lường, đừng để đến lúc bị người khác lợi dụng mà cũng không biết, tối nay Vương Lệ Trân làm như vậy, ngoài việc bảo vệ đồ của mình thì còn có ý muốn dập tắt ý đồ bẩn thỉu của những người này.
Cô không bao giờ ngại phải làm người xấu, bố mẹ cô đều không ở Bắc Hải, cô không bảo vệ em gái mình, thì ai bảo vệ đây?
Chương 288: Cảnh cáo
Sau khi cặp song sinh nhà họ Hạ rời đi, Vương Manh Manh đành dứng ra giảng hòa, mặc dù không hài lòng với cách cư xử của chị gái nhưng cô ta cũng không tranh cãi với Vương Lệ Trân. Lúc này, Vương Manh Manh dường như đã trưởng thành hơn trông thấy.
Nhưng sóng gió qua đi mọi người lại bắt đầu thấy mất hứng, ngay cả một người hướng ngoại như Quả ớt nhỏ cũng chỉ có thể thành thật đứng tại chỗ, không dám nói năng lung tung.
Ăn xong bánh kem, Mã Tiêu Tiêu ngáp một cái, Lưu Công Cẩn biết cô bé đã buồn ngủ nên đứng dậy chào tạm biệt, cô bé với lớp trang điểm dày bịch trên mặt lễ phép nói với mọi người: “Cảm ơn vì bữa tiệc".
Long Thiên mỉm cười, xoa đầu cô bé nói: "Vậy lần sau đến nhà hàng của em anh có thể ăn miễn phí không?"
"Được chứ".
"Móc ngoéo”.
"Được”.
Cô bé dơ ngón tay ra bắt ngoéo với Long Thiên, Long Thiên ngồi xổm xuống nói nhỏ: "Em phải đề phòng anh Công Cẩn nhà em đấy, anh chắc chắn cậu ta có ý đồ với em”.
Lưu Công Cẩn trừng mắt với Long Thiên, không thèm phản bác.
Cô bé giả vờ ngạc nhiên che miệng nói: "Ôi trời, bị anh phát hiện rồi sao".
Long Thiên phì cười tới nỗi đau bụng bởi sự dễ thương của cô bé.
Cô bé đi ba bước lại quay đầu vẫy tay tạm biệt Long Thiên. Xem ra tối nay anh đã hoàn toàn thu phục được cô bé, hơn nữa còn đứng cùng một chiến tuyến với cô bé. Haha, Mã đao giáp à, Mã đao giáp, tôi chủ động tới nhà, ông có thể không quan tâm, nhưng tôi sẽ lấy thiện cảm của con gái ông trước, tới lúc đó, nếu ông không dạy tôi đao pháp, tôi sẽ bảo Lưu Công Cẩn lừa đưa cô bé đi mất, xem ông tìm ai mà than khóc đây.
Sau khi bước vào thang máy, cô bé mới ngẩng đầu nói nói: "Anh Công Cẩn, Long Thiên đâu phải người xấu như bố em miêu tả đâu, em thấy anh ấy cũng giống người tốt mà".
Lưu Công Cẩn vui vẻ nói: "Bố em chỉ dọa em thôi, sợ em bị đàn ông lừa nên mới gạt em tất cả đàn ông trên thế giới đều là người xấu".
“Em biết mà, ông ấy rất thích hù dọa em, nhưng em thật sự thấy anh Long Thiên là người tốt”, cô bé nói rất nghiêm túc.
Lưu Công Cẩn bất đắc dĩ nói: "Này, con nhóc này, em đừng nói với anh là em thích cái tên dở hơi đó rồi đấy nhé, nhanh như vậy đã quên Dương Tử Minh rồi sao?"
Mã Tiêu Tiêu lộ ra vẻ mê trai nói: "Đúng là em rất thích anh ấy, anh ấy trông trưởng thành hơn Dương Tử Minh nhiều, nhưng anh ấy lại có bạn gái mất rồi, hơn nữa còn rất xinh đẹp, chắc chắn anh ấy không để ý đến em đâu".
Lưu Công Cẩn có chút đau lòng nói: "Sao em có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy chứ, lúc trước còn nói là chỉ thích mỗi mình anh thôi".
Mã Tiêu Tiêu cười đắc chí nói: "Anh ghen à?"
"Anh cần gì phải ghen vì một con nhóc như em, em tự tin quá rồi đấy".
"Anh ghen thật rồi”.
Lưu Công Cẩn bĩu môi, lần này không hề phản bác.
Cô bé rất vui nhưng che giấu cảm xúc cũng rất kỹ, cô bé không nhảy cẫng lên vì vui sướng. Thực ra cô bé chưa nói với Lưu Công Cẩn trai đẹp như Dương Tử Minh có rất nhiều, trưởng thành như Long Thiên cũng không thiếu, sau này cô bé cũng sẽ gặp được nhiều người đàn ông ưu tú, nhưng bạch mã mãi mãi chỉ có một, cho dù người đó là Long Thiên hay một trăm Dương Tử Minh cũng không thay đổi.
Anh chính là bạch mã của em, bạch mã vương tử.
"..."
Long Thiên trở về phòng VIP thì thấy mọi người gần như đã về hết, chỉ còn Vương Manh Manh vẫn còn đang hờn dỗi ở đó. Anh biết cô em vợ này đang tức giận điều gì, đơn giản là vì chuyện của Hạ Tuyết thôi, thực ra Long Thiên không hề cảm thấy vợ mình làm sai, nói thật là anh cũng không mấy thiện cảm với Hạ Tuyết khi cô ta cứ năm lần bảy lượt gửi tin nhắn làm phiền anh. Anh không ghét nhưng cũng không thích. Anh không phải là người ai đến cũng không từ chối, mặc dù mỗi lần nhìn thấy gái đẹp thì đều chọc ghẹo vài câu, nhưng cũng không phải tên háo sắc lợi dụng mọi thời cơ.
Hơn nữa, Hạ Tuyết này cũng lớn mật thật, anh đã nháy mắt cảnh cáo cô ta, mà cô ta vẫn lén lút liếc mắt đưa tình với anh, bảo sao Vương Lệ Trân lại tức giận. Như vậy thật sự rất không tốt, đàn ông chưa chắc sẽ thích phụ nữ ngoan ngoãn, nhưng chắc chắn sẽ không thích một người phụ nữ hay liếc mắt như vậy.
Sau khi đỡ ông Phương dậy, Long Thiên không giúp hai chị em nhà này hòa giải tranh chấp, chị em nhà họ Vương cũng không nói lời nào mà bắt đầu chiến tranh lạnh, bốn người lên xe trở về nhà.
Sau khi Long Thiên đưa ông Phương đã say mèm không hề có chút phong thái của một bậc cao nhân này trở lại phòng thì đi tới phòng khách, vừa bước tới phòng khách đã thấy Vương Manh Manh và Vương Lệ Trân đang ngồi đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng Vương Manh Manh vẫn bị yếu thế, sau khi nhẹ nhàng nói lời chúc ngủ ngon với chị gái, thì ngoan ngoãn trở về phòng lên giường nằm.
Lúc này Vương Lệ Trân mới đưa mắt nhìn Long Thiên, Long Thiên giật mình, Vương Lệ Trân đứng dậy nói: "Sau này còn để tôi thấy anh liếc mắt đưa tình với cô bé đó thì cẩn thận tôi móc mắt anh đấy".
Sau khi Vương Lệ Trân về phòng, Long Thiên mới sờ mũi, dở khóc dở người nói: "Vợ à, em nói vậy người khác sẽ hiểu lầm là anh được em bao nuôi đó, cơ mà, được bao như vậy cũng thoải mái phết".
"..."
Ngày hôm sau, một đôi nam nữ, một lớn một nhỏ xuất hiện ở sân bay thủ đô. Người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, mông to ngực khủng, ăn mặc rất táo bạo, đeo một chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn và một cặp kính râm rất lớn. Vừa nhìn là biết không phải mấy loại hồ ly tinh mà mấy em giai có thể thu phục. Có một điều hơi bất hợp lý là chị gái đeo túi Hermes này còn xách theo một chiếc túi du lịch hình hoạt hình trông rất chói mắt.
Mà bên cạnh là một cậu bé cao tầm hơn mét rưỡi một chút, thân hình vẫn chưa phát triển hết, trông giống học sinh cấp 2 nhưng lại tỏ vẻ như người đã trải đời, vừa bước vào khoang máy bay đã nhìn mấy chị tiếp viên hàng không xinh đẹp một cách hung dữ, thấy phải ngồi cách quá xa hàng ghế với chị gái Hermès, liền thở dài một hơi, ngồi bơ phờ trong khoang hạng nhất, lẩm bẩm rằng khó khăn lắm mới được đi cùng máy bay mà lại không có diễm phúc.
Khiến chị gái đi cùng phải bật bười.
Cậu bé bất mãn trừng mắt nhìn chị gái Hermes nói: "Mộng Nhi, chị còn cười nữa, là tôi thi hành luật gia tộc, đánh mông chị ở đây đấy có tin không”.
Hiển nhiên, họ không phải là mẹ con hay chị em gì cả.
Điều khiến người ta không khỏi kinh ngạc là chị gái Hermès lớn hơn cậu nhóc gần một con giáp này, lại nháy mắt nói: "Cậu chủ, ở đây nhiều người lắm, chờ khi nào tới khách sạn, cậu muốn phạt thế nào cũng được".
Cậu bé xoa hai tay cười: "Không được, chị là món quà mà tôi tặng anh trai. Chỉ anh trai tôi mới được vỗ mông chị thôi".
Chương 289: Cậu hai nhà họ Long
“Cậu thật sự muốn tặng tôi cho anh trai của mình sao?”
Chị gái Hermes có chút buồn bã nhìn cậu nhóc, cái dáng vẻ đáng thương đó khiến cho các chàng trai giàu có ngồi cùng khoang hạng nhất cũng thấy thương xót.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này cũng không chê vào đâu được, ít nhất cũng được chín mươi điểm trở lên trong mắt vô số đàn ông, rất tiếc là người phụ nữ đã có chồng, lại mang theo một đứa con dại, vướng bận gia đình, giá trị cũng bị giảm đi rất nhiều, khiến chỗ không chịu nghe lời rục rịch ngóc đầu dậy cũng chịu yên phận rồi.
Những người có thể đi khoang hạng nhất không nói họ giàu cỡ nào, nhưng họ vẫn có phần thành đạt trong xã hội.
Những người như vậy nhìn chung đều có tầm nhìn rất tốt.
Chưa kể túi Hermes trên người phụ nữ đó là phiên bản giới hạn, không có một trăm ngàn tệ thì không thể mua được nó, chỉ cần nhìn vào quần áo của cậu nhóc đang mặc trên người thì liền biết rằng đó không phải là một nhà giàu có bình thường.
Vớ vẩn, nếu là những nhà bình thường có yêu thương đến mấy cũng sẽ không có chuyện hoang phí quá nhiều tiền vào con cái mình như vậy đâu, nhìn quần áo phụ kiện đó cũng đủ mua một căn nhà ở Bắc Hải rồi, có thể hình dung được rằng người đàn ông nuôi hai mẹ con đó là người rất giàu có và quyền lực.
Vốn cứ nghĩ đó là sự kết hợp giữa một đứa con nhà giàu và một cô vợ con nhà giàu có, nhưng càng nghe lại càng thấy có nhiều điều không đúng.
Cậu nhóc này ra vẻ rất già cõi, thậm chí còn đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của chị gái Hermes và nói: “Chỉ cần anh trai tôi thích là được, không có gì tôi không thể cho anh ấy, Tiểu Mộng Nhi, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để chuộc thân cho chị ở trong Thiên Thượng Nhân Gian. Đưa chị từ Thủ Đô đến Bắc Hải là để chị hầu hạ anh trai của tôi, đừng làm nũng nữa, chiêu này cũng vô dụng với tôi thôi”.
Chị gái Hermes ấm ức nói: “Nhưng chị chỉ thích cậu hai thôi, không thích cậu cả à”.
Hiểu, các chàng trai ngồi cùng khoang hạng nhất nghe được cuộc trò chuyện này thì liền hiểu ra, hóa ra người phụ nữ này không phải là người mẹ, rõ ràng đó là đồ chơi của cậu nhóc này, hơn nữa cậu ta còn muốn tặng món đồ chơi này cho người khác.
Thế giới chết tiệt này, sao thế hệ sau 00 bây giờ mãnh liệt đến thế chứ, còn những người thế hệ sau 80 như bọn họ đã phải vật lộn rất lâu mới có thể kết hôn được chứ?
“Đừng giả bộ nữa. Chị đã ở Thiên Thượng Nhân Gian mấy năm rồi, không nghe mấy chị em đó của chị nói về anh trai tôi là người như thế nào sao, nếu anh ấy đồng ý cho chị ngủ trên giường của anh ấy thì chị cũng nên thắp hương bái Phật rồi. Trở về cũng đủ cho chị khoe khoang cả đời với mấy chị em đó của chị rồi ấy. Anh tôi ăn chơi ngần ấy năm, nhưng có người phụ nữ nào câu thành công con rể quý này được chứ?”, tên nhóc này vô cùng thích thú, như thể đề cập đến anh trai của mình thì lúc nào cũng có dáng vẻ hưng phấn như vậy.
Chị gái Hermes cũng đã nghe về cậu cả của nhà này, biết rằng ở Thủ Đô, anh ta được coi là một cậu chủ huyền thoại, từ khi học cấp 2, anh ta đã nhẵn mặt trong các vũ trường bất kể lớn hay nhỏ, cho dù đó là một cuộc vui nhưng anh ta cũng rất mạnh tay chi ra một khoản tiền với sáu con số vì một người phụ nữ mà không hề chớp mắt, kinh khủng nhất là cả người phụ nữ đó quỳ xuống định hiến thân nhưng anh ta chỉ trêu chọc vài câu, cùng lắm là chạm tay hoặc ngực một chút đó thôi, chứ kiên quyết không ngủ với đối phương, nhiều nhất cũng chỉ để lại một dãy số, một cái danh hiệu được viết lên là công tử Bạc Liêu làm nên một cá tính của anh trai cậu ta.
Cuối cùng, các chị em ở các vũ trường đều lấy mục tiêu leo lên giường của cậu cả họ Long này mà phấn đấu, thậm chí còn có rất nhiều hoa khôi ghen tuông mà ẩu đả với nhau.
Năm đó, khi cậu cả họ Long rời khỏi Thủ Đô, khiến một số hoa khôi khóc đến hoa cả mắt, vô cùng đau lòng.
Cũng may là cậu cả nhà họ Long rời đi còn chưa đến hai năm thì liền nổi lên một cậu hai nhà họ Long, tài đức không kém gì anh trai của mình, lại cùng một sở thích, không muốn thân thể của người ta chỉ muốn họ mắc câu mà thôi, lần này đưa cô ta đến Bắc Hải, chỉ muốn cô ta làm ấm giường của anh trai mình.
Chị gái Hermes vui vẻ nói: “Ở Thủ Đô, nếu không biết về vị anh trai này của cậu thì coi như việc hành nghề trong chốn ăn chơi vô ích rồi, nhưng Mộng Nhi đã trễ một bước rồi, lúc vào nghề thì anh trai cậu đã rời khỏi Thủ Đô, cho nên cũng chỉ nghe nói chứ chưa được tận mắt nhìn thấy. Nhưng trong lòng của Mộng Nhi vẫn là quan tâm cậu hai thôi”.
Cậu nhóc vỗ nhẹ vào đôi má trắng ngần của chị gái Hermes, ra hiệu cho cô ta xoa vai cho mình rồi nói với vẻ sầu muộn: “Nhưng anh trai này của tôi nếu không đánh thì là mắng mỏ tôi. Thực ra anh ấy không biết, cả nhà họ Long cũng chỉ có mình Tiểu Báo Tử giống như chiếc áo bông luôn kề sát bên anh ấy thôi, mặc dù chị Cừu cũng rất tốt với anh trai tôi, nhưng vẫn không bằng tôi. Sắp đến sinh nhật của anh ấy rồi, cũng chỉ có tôi là người duy nhất nhớ đến, bí mật lén mẹ tôi chạy đến Bắc Hải, chị nói thử tôi không ngại nguy hiểm bị mẹ tôi đánh chết cũng phải đến tặng quà cho anh ấy, liệu anh trai của tôi có đối tốt với tôi một chút không?”
Một công tử bột không sợ trời không sợ đất, dám cả gan giơ ngón giữa ra trước mặt những nhân vật trong thế giới ngầm ở Thủ Đô lớn hơn mình mười mấy tuổi, nay lại dấy lên một nỗi lo chưa từng có.
Ở cùng với công tử bột này hơn hai năm, Mộng Nhi cũng có thể được coi là hiểu tâm ý của cậu chủ mình, đó chính là sự sùng bái người anh trai đó của cậu ta, thậm chí đi vũ trường tiêu xài hoang phí cũng là mô phỏng lại hành động của anh trai ngày xưa, ai dám ở trước mặt nói xấu hoặc lén nói xấu anh trai mình, cậu ta đều dám liều mạng với người đó, bất kể lai lịch ra sao đều đánh cho tơi bời không bao giờ bỏ qua.
Mộng Nhi đã lăn lộn khá lâu trong giới thượng lưu, thấy vậy thì lấy làm thú vị, anh em của gia tộc nào mà không đánh nhau đến mích đầu bể trán chỉ vì tranh giành gia sản chứ, ở đâu ra hòa thuận như vậy?
Mộng Nhi an ủi: “Cậu hai đừng lo lắng, cậu cả nhất định sẽ hiểu ý tốt của cậu thôi”.
Nói đến điều này, khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Nhi có chút đỏ lên, đại khái cô ta biết ý tốt này là có liên quan đến mình.
Cô ta thật sự rất mong chờ về người cậu cả này.
Dù sao thì người phụ nữ đó rất tò mò về người đàn ông có thể làm Long Sơn Bá, một công tử bột khiến cả cái Thủ Đô đều bó tay với cậu ta lại sùng bái đến như vậy, rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào.
Chương 290: Bắt cóc
Cậu nhóc này cũng chính là em trai Long Sơn Báo của Long Thiên, cậu ta nhếch mép cười, nói: “Sao vậy, còn chưa gặp được người mà đã động lòng rồi sao. Đừng lo, anh trai tôi sẽ không bao giờ làm chị thất vọng đâu. Anh ấy là người đàn ông giỏi nhất trong thiên hạ này!”
Sau khi đến sân bay Bắc Hải, cậu nhóc có biệt danh là Tiểu Báo Tử này bắt taxi đến khách sạn với chị gái Hermes Mộng Nhi, sau khi lên xe thì cậu ta hỏi thẳng bác tài: “Khách sạn nào đắt nhất ở Bắc Hải?”
Bác tài nhất thời không phản ứng kịp, hỏi: “Ở khách sạn sao?”
Khi nói, đôi mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh cậu nhóc, hiển nhiên là cũng giống như những chàng trai ngồi ở khoang hạng nhất, họ nghĩ cậu nhóc này con của người phụ nữ này, nghĩ rằng đã có đứa con trai lớn vậy rồi mà vẫn duy trì được vóc dáng như thế.
Người phụ nữ này quả là biết cách chăm sóc mình.
“Nhìn ông như bị tê liệt vậy, tôi hỏi ông là khách sạn nào đắt nhất!”, cậu nhóc giận dữ nói, từ trước đến nay tính khí cậu ta đều không tốt, ở vũ trường nghe thấy vài lời không lọt tai là liền yêu cầu hàng chục người vây quanh đối phương, hơn nữa còn xuống ta một cách không thương tiếc.
Tên tài xế bực bội, suýt nữa là từ chối không chở, nhưng nhìn thấy cậu nhóc này có người mẹ xinh đẹp như vậy nên không thèm so đo, ông ta nở nụ cười nói: “Ở Bắc Hải muốn rẻ thì mới khó tìm, còn nếu cậu muốn đắt tiền thì đầy rẫy. Chỉ là, cậu muốn ở với mức giá bao nhiêu?”
Cậu nhóc bĩu môi nói: “Ít nhất cũng phải năm sao, nếu cả đêm không tiêu hết sáu con số thì thật khó chịu đấy”.
Tên tài xế lại tỏ ra khó chịu, nghĩ rằng tên nhóc này có bị ai đó giết chết, mình cũng sẽ không thèm ngăn cản.
Ông đây đi đường vòng rồi đưa cậu đến khách sạn Blue Moon Bay đắt tiền và xa hoa nhất, một đêm không bay của cậu năm con số, ông đây sẽ mang họ của cậu!
“Bác tài, tôi là người Bắc Hải à nha”, Mộng Nhi cười híp mắt nói với giọng Bắc Hải chính gốc.
Một câu nói như vậy đã xua tan ý nghĩ đi đường vòng của tên tài xế, cậu nhóc cũng không ngốc, mỉm cười rồi dịu dàng vê đôi má trắng ngần mọng nước của Mộng Nhi khiến tên tài xế sững sờ suýt chút nữa vượt đèn đỏ.
Sau khi đến khách sạn Blue Moon Bay, nơi nổi tiếng là sẽ khiến bạn tận hưởng được dịch vụ của tổng thống, cậu nhóc ném hai tờ tiền cho tên tài xế rồi nói một cách cool ngầu: “Không cần phải trả lại ông đây không quen bỏ tiền lẻ vào túi của mình”.
Sau đó cậu nhóc nắm lấy tay người phụ nữ đã trưởng thành và vô cùng quyến rũ xuống xe, cùng đi vào khách sạn, khiến tên tài xế giận tím cả người.
Trong khách sạn Blue Moon Bay, Mộng Nhi lấy ra một thẻ căn cước từ trong chiếc túi Hermes của mình, vì phòng tổng thống đã kín chỗ, cậu nhóc chỉ đành yêu cầu một phòng nhìn ra sông.
Ở hai đêm, tiền đặt cọc vừa đúng hai triệu.
Vào phòng khách sạn, cậu nhóc nhảy bắn lên giường lớn, sau đó cười với Mộng Nhi nói: “Trong túi còn có bài tập, chị giúp tôi làm nó trước, buổi tối tôi sẽ đưa chị đi chơi”.
Nếu mấy anh trai ngồi khoang hạng nhất kia mà nghe được lời này chắc phải nôn ra máu mà chết mất, mang theo mỹ nữ từ Thủ Đô đến Bắc Hải chỉ vì đối phương có thẻ căn cước để được ở khách sạn thì việc còn lại là giúp làm bài tập.
Chết tiệt, như vậy cũng quá lụn bại và thiếu đức rồi.
Mộng Nhi ừm một tiếng, thực sự lấy bài tập từ trong túi sách hoạt hình ra và đặt lên bàn giúp cậu nhóc làm bài tập.
Cậu nhóc lấy ra chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất, bấm một dãy số, rồi nhảy cẫng lên và nói: “Anh ơi, em đến Bắc Hải rồi!”
Nhưng không ngờ cậu nhóc gọi điện báo tin cho người anh sùng bái của mình thì đầu dây bên kia lập tức dập máy, cậu nhỏ ngây ra hồi lâu, bực bội vì bị dội gáo nước lạnh vào mặt, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục gọi, vội vàng nói: “Anh ơi, là em đây, Tiểu Báo Tử đáng yêu nhất của anh đây, em đang ở khách sạn gọi cái gì mà Blue Moon Bay chết tiệt gì đó, đệch mẹ, cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân nói với em rằng phòng tổng thống phải tốn một trăm ngàn, nhưng cô gái đó dung mạo cũng ok, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, có lẽ vẫn còn là một thiếu nữ, em đoán là anh sẽ thích, hay là em nghĩ cách bỏ tiền ra để ép cô ta phải phục tùng, đóng gói gửi đến cho anh nha? Alo, alo? Anh ơi, sao anh lại cúp điện thoại của em vậy?!”
Mộng Nhi nhìn thấy cậu chủ nhỏ như sắp khóc, vội vàng hỏi chuyện gì đang xảy ra, hiển nhiên là trong mắt cô gái giống chị, dì lại ngọt ngào giống như chim hoàng yến này chang chứa rất nhiều sự chân thành hơn so với những cô gái bình thường khác được bao nuôi.
Tiểu Báo Tử nằm trên giường buồn bã khóc, nói: “Anh trai tôi bảo tôi cút đi”.
Mộng Nhi cười khổ, có thể khiến công tử bột nhỏ vô tâm này lộ ra vẻ mặt như vậy, cũng chỉ cậu cả người chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt, cô ta cười an ủi: “Cậu chủ, cậu phải nói nghiêm túc một chút, đừng có bắt điện thoại lên là nói linh ta linh tinh, anh trai cậu không thấy phiền mới lạ”.
Long Sơn Báo trịnh trọng gật đầu, lần thứ ba gọi điện thoại, lần này rất khôn khéo biết an phận hơn nhiều, tỏ vẻ đáng thương nói: “Anh, lần này là em lén lút trốn mẹ em và Long Thiên Tượng để chạy tới đây, một mình em ở khách sạn, anh cũng biết đấy, nhà của chúng ta xuất thân không hề đơn giản. Những kẻ đó chỉ đang mong bắt cóc được hai anh em mình để moi móc một khoản tiền lớn, không ba chữ số thì cũng hai chữ số. Anh yên tâm để em ở khách sạn một mình sao, hơn nữa một mình em ở cũng rất sợ, em có thể đến chỗ của anh ngủ một đêm được không?”
Tiểu Báo Tử giở trò đáng thương, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú chỉ có ba phần là Long Thiên Tượng, còn lại thừa hưởng nét nữ tính của mẹ, biểu cảm vô cùng phong phú.
Con chim hoàng yến đằng xa cười khẩy, Tiểu Báo Tử nhận được câu trả lời, liền ném điện thoại, hét lên một tiếng vạn tuế, nhảy ra khỏi giường và vỗ nhẹ vào mặt Mộng Nhi và khen ngợi: “Vẫn là Mộng Nhi hiểu chuyện”.
Người phụ nữ trưởng thành, gần như gấp đôi tuổi của Long Sơn Báo, có chút ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, đưa ngón tay duỗi thẳng sợi tóc vương vãi quanh tai nói: “Tôi đi chuẩn bị nước cho cậu, cậu đi tắm trước đã, sau đó chúng ta lại đi tìm anh trai cậu”.
“Cũng có lý. Anh trai tôi chắc chắn không thích cách ăn mặc của tôi bây giờ. Quá nữ tính rồi”, Tiểu Báo Tử sờ vào cằm và trầm tư.
Hiện tại cậu ta đang ăn mặc theo phong cách phục cổ, một bộ vest nhỏ và đôi giày da nhỏ, quả giống công tử bột.
Biết đâu trường hợp không vui xảy ra, kẻ vô tâm đến người thân cũng không nhận như Long Thiên vừa gặp mặt đã đuổi đi, há chẳng phải sẽ khóc thét mất?
Mộng Nhi đứng dậy, vào nhà tắm xả nước vào bồn tắm, kiểm tra nhiệt độ, những công việc này rất đỗi quen thuộc với cô ta, người đã tiếp xúc với Tiểu Báo Tử hai năm nay, sau khi làm xong, cô ta vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, tính gọi Long Sơn Báo đi tắm thì lập tức sửng sốt.
Cửa chính mở toang hoang, không biết từ khi nào mà trong phòng có thêm ba người bịt mặt, một trong số họ đang cầm khẩu súng lục dí vào đầu của Long Sơn Báo, hai người còn lại thì đang đi về phía cô ta.
Long Sơn Báo bị dí súng vào đầu, áy náy nói lời xin lỗi với Mộng Nhi: “Xin lỗi, tôi biết là sẽ như thế này”.
Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng nói: “Mang chúng đi!”
"Mẹ kiếp có cậu mới là đồ sợ vợ ấy", Long Thiên tức tối nói, sau đó châm điếu thuốc lên hút rồi tiếp tục: "Tôi vừa gặp anh Thái ở bên dưới, giờ đã về dưới chướng cô gái họ Yên kia rồi".
Tiểu Nam Tử ngạc nhiên nói: "Chính là con mụ điên mà năm đó đã đánh anh em mình một trận ở rạp chiếu phim sao?"
Long Thiên gật đầu, Tiểu Nam Tử bất đắc dĩ than thở: "Mấy năm cậu đi, tôi, tiểu Phong và chị
Dung Dung vẫn liên lạc tụ tập với nhau, chỉ có mỗi anh Thái là chẳng bao giờ đến, dần dà cũng không còn liên lạc tình cảm gì nữa. Tôi thật sự không ngờ tên ngốc đó lại chạy theo bám đít đám nhà họ Yên, chuyện năm đó đến một nhân vật nhỏ nhoi như tôi còn biết, lẽ nào tên ngốc này lại không biết cậu và nhà họ Yên là kẻ địch không đội trời chung sao, lẽ nào vẫn còn giận cậu vì chuyện Lâm Chi Tử?"
"Tôi nói chuyện với anh ta vài câu, cũng không phải vì Lâm Chi Tử đâu", Long Thiên thở dài nói.
Tiểu Nam Tử tức giận đập bàn nói: "Vậy anh ta có ý gì, nhất định phải đối đầu với cậu mới được sao, tình cảm chơi với nhau ngần ấy năm anh ta quên hết rồi à?
Mặc dù lần nào xảy ra chuyện cũng do anh ta chịu trận, nhưng đó đều là chuyện nhỏ, nếu có chuyện hơi lớn chút thì chúng ta ai đã từng bạc đãi anh ta chứ?
Tiểu Phong giúp anh ta đỡ một nhát dao, mẹ kiếp cậu còn vì anh ta mà bị hơn mười người đánh cho không còn ra hình người, vẫn là tôi lôi cậu từ trong đống người đó ra.
Lúc đó anh ta ở trong bệnh viện khóc lóc om sòm, còn quỳ xuống nhận cậu làm bố nuôi nữa, thế mà giờ thì sao, lương tâm đã vứt cho chó ăn nên đã quên hết tất cả rồi à?"
Long Thiên rít một hơi thuốc, không nói gì, Tiểu Nam Tử càng nói càng tức giận, đứng lên nói: "Cậu đưa địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi phải đến tìm cái tên ngu ngốc đó để nói cho rõ ràng, nếu thật sự đã quyết tâm đứng trên thuyền của nhà họ Yên, thì anh em cũng không ngăn cản anh ta theo đuổi vinh hoa phú quý, cùng lắm là cắt áo đoạn tuyệt tình nghĩa, sau này gặp lại coi như không quen biết nhau nữa!"
"Tiểu Phong thích đánh nhau hiện giờ đã trở thành quân nhân tám sọc tuân thủ kỷ luật, chị Dung Dung bất cần đời cũng đã đỗ vào đại học Thanh Hoa, Thanh Cửu không muốn chịu khổ nhất lại có thể đến sơn thôn làm giáo viên, cậu cũng trở thành con rể của nhà họ Đoàn, mọi người đều đã thay đổi rồi. Anh ta chọn làm tay sai cho nhà họ Yên cũng có gì đáng ngạc nhiên đâu, đều là số mệnh của mình, anh ta không nợ tôi cái gì, tôi cũng không nợ anh ta điều gì, nếu cứ đứng ra gào lên bắt anh ta dừng lại thì đúng là có chút quá đáng rồi", Long Thiên thản nhiên nói.
TIểu Nam Tử nghe vậy mới ngồi xuống, cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ hô uống rượu uống rượu đi.
Vẫn là những con người đó nhưng đều đã thay đổi hết rồi, có lẽ trên đời này vốn dĩ không có thứ gì mà vĩnh viễn không thay đổi.
Cũng sắp đến mười hai giờ, nên cắt bánh sinh nhật thôi, Vương Manh Manh là nhân vật chính, đội chiếc mũ sinh nhật đứng ở giữa nhìn ngọn nến cầu nguyện, Nhan Như Ngọc cầm micro hát chúc mừng sinh nhật.
Mặc dù là do Vương Manh Manh năn nỉ mãi nhưng Long Thiên cũng không thấy trên gương mặt tay lang băm này có chỗ nào không vui, có lẽ biết qua đêm nay anh ta sẽ phải đi cho nên mới thỏa mãn một lần yêu cầu của Vương Manh Manh.
Như Vương Lệ Trân đã từng nói, Vương Manh Manh cùng lắm chỉ là một vị khách qua đường trong đời Nhan Như Ngọc mà thôi, định sẵn là không thể gây nên sóng to gió lớn gì, nhưng có rất nhiều lúc tình cảm nhất thời cũng không phải là chuyện gì xấu, nỗ lực đâm đầu và tường đồng, biết tường không đổ thì người cũng học được cách trưởng thành, đây vốn dĩ cũng là một phần phải trải qua trong quá trình trưởng thành.
Sau khi Vương Manh Manh ước xong thì thổi nối, tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng, cô nàng ngửa mặt lên trời cười to nói: "Bổn cách cách bây giờ đã trưởng thành rồi, chị, sau này em có thể đi qua đêm rồi, chị không thể mắng em được nữa!"
Không ít người cũng bật cười theo, Vương Lệ Trân cũng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Nhan Như Ngọc đặt chiếc mirco xuống, sau đó quay người rời đi, Vương Manh Manh nhìn theo bóng lưng của anh ta, chỉ đứng tại chỗ cắn môi, cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.
Bạn không thể níu giữ một người phải đi, giống như bạn không thể gọi một người giả vờ ngủ dậy được.
Cô ta đã tiếp cận được sự nỗ lực lớn nhất của anh, nhưng chung quy lại vẫn không thể thành công.
Vương Manh Manh chưa yêu đã thất tình cố gắng cắn răng, nước mắt lưng tròng rồi nhưng không dám khóc.
Đột nhiên, một bàn tay đẩy cô nàng một cái, Vương Manh Manh quay lại nhìn người chị gái đang cười với mình, cô chỉ cười rồi nói: "Đi đi, chỉ tối nay thôi, chị cho phép em đi qua đêm không cần về".
Vương Manh Manh gật đầu, cuối cùng lấy hết dũng khí quay người chạy ra khỏi phòng VIP.
Long Thiên thấy vậy, cười nói: "Như thế có được không?"
"Tôi chỉ không muốn con bé phải tiếc nuối". Vương Lệ Trân ngẩng đầu nhìn Long Thiên nói: "Tôi cũng không muốn bản thân phải nuối tiếc".
Long Thiên còn chưa kịp phản ứng, Vương Lệ Trân đã nhón chân lên cưỡng hôn Long Thiên trước mặt Hạ Tuyết, trong lúc Long Thiên còn đang hoang mang, cô xoa môi mình sau đó quay lại nhìn Hạ Tuyết đang kinh ngạc, bá đạo nói: "Đây là người đàn ông của tôi, chú ý ánh mắt của mình đi".
Hạ Tuyết kêu lên một tiếng rồi bật khóc.
Vương Manh Manh lao ra khỏi phòng riêng chạy thẳng đến thang máy, cuối cùng cũng nhìn thấy Nhan Như Ngọc đang đứng dựa lưng vào tường ở cuối hàng lang, vẫn là bộ quần áo trắng như tuyết toát lên vẻ nho nhã không nói nên lời, Vương Manh Manh đi đến đứng trước mặt anh ta, ngẩng đầu lên nói: "Em biết anh phải đi, nhưng ít nhất cũng phải nói một tiếng tạm biệt chứ".
Nhan Như Ngọc cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của cô, tôi vẫn chưa tặng quà cho cô nhỉ, vừa hay tôi có một bộ công pháp Thái Cực gia truyền, có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, giờ truyền lại cho cô coi như làm quà sinh nhật đi".
Còn chưa đợi cho Vương Manh Manh từ chối, Nhan Như Ngọc đã thực hiện một động tác tay.
Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng.
Tứ tượng sinh bát quái, bát quái sinh vạn vật.
Vương Manh Manh hiểu như không hiểu nhìn Nhan Như Ngọc đột nhiên lại tập Thái Cực quyền, rồi lại thấy anh ta đột nhiên dừng lại, cô nàng không nhịn được liền hỏi: "Sau đó thế nào?"
Nhan Như Ngọc dừng lại, tiến lại gần cô nàng ghét sát vào tai nói: "Vạn vật không bằng em".
Vương Manh Manh giật mình, anh ta liền hôn lên môi cô.
Dù phải rời đi nhưng cũng cảm ơn em đã đi ngang qua thế giới của anh.
Chương 287: Quà tặng
Sau cùng, Nhan Như Ngọc vẫn rời đi, chỉ để lại nụ hôn đó, nhưng với Vương Manh Manh vậy là quá đủ rồi, ít nhất nó cũng chứng tỏ sự cố gắng của cô ta không uổng phí, rốt cuộc thì Nhan Như Ngọc vẫn không thể qua được ải của cô ta.
Chờ Nhan Như Ngọc đã đi xa, Vương Manh Manh mới sờ vào gò má vẫn còn chút hơi ấm của mình, sau đó cười ngây ngốc nhảy chân sáo về phòng VIP.
Trước giờ cảm xúc của cô ta luôn đến rồi đi rất nhanh, cái hôn vừa nãy ít nhiều cũng ẩn chứa một nỗi buồn phải chia ly, hơn nữa cô ta còn có linh cảm là nhất định sẽ gặp lại Nhan Như Ngọc.
Đêm đó cô ta trốn ngoài cửa nghe lén được cuộc trò chuyện giữa Nhan Như Ngọc và Phương Nhân Vương, cô ta không hiểu thế nào gọi là nhân quả đời trước, chỉ biết anh ta phải quay về để cứu một người phụ nữ, hơn nữa rất có thể sẽ phải bỏ mạng vì chuyện này.
Lúc đầu đương nhiên Vương Manh Manh không đồng ý cho Nhan Như Ngọc đi, cố gắng tìm mọi cách giữ anh ta ở lại.
Nhưng khi đặt mình vào vị trí của Nhan Như Ngọc, cô ta tự hỏi nếu người bị thương là Nhan Như Ngọc, thì liệu cô ta có đưa ra quyết định như Nhan Như Ngọc không, câu trả lời là có, giống như đêm đó cô ta đã đứng chắn cho Nhan Như Ngọc ở Tử Kim Sơn, vì vậy sự lựa chọn của Nhan Như Ngọc không hề sai và Vương Manh Manh cũng hiểu điều đó.
Nhưng hiểu không đồng nghĩa với việc cô ta sẽ từ bỏ, trong từ điển của Vương Cách Cách không bao giờ có hai chữ ‘từ bỏ’, anh ta đi cứu người phụ nữ của anh ta, còn cô ta vẫn sẽ tiếp tục thích anh ta, chẳng có gì gọi là mẫu thuẫn cả, cùng lắm là sau này giành đàn ông với người phụ nữ đó thôi.
Vương Cách Cách cô trẻ đẹp ngời ngời như vậy còn phải sợ giành không lại sao.
Vương Manh Manh xoa mặt, tự cổ vũ tinh thần cho bản thân, gắng gượng nở một nụ cười sau đó đẩy cửa bước vào.
Kết quả là ngay khi cánh cửa được mở ra, Hạ Tuyết liền khóc lóc chạy ra, bộ dạng như đang phải chịu một uất ức nào đó, chưa chờ Vương Manh Manh hỏi là ai đã bắt nạt cô ta, Hạ Tuyết đã chạy mất dạng.
Ở trường học, ngoài Quả ớt nhỏ, cũng chỉ có cặp song sinh nhà họ Hạ là thân thiết với cô ta, bạn thân của mình bị bắt nạt, đương nhiên Vương Manh Manh phải ra mặt đòi lại công bằng cho cô ta, vì vậy vừa bước vào phòng VIP cô ta đã hét toáng lên: "Là ai bắt nạt Tuyết Nhi nhà tôi, mau bước ra đây”.
Có vẻ mọi người vẫn chưa phản ứng kịp với tình huống vừa rồi, tất cả đồng loạt quay sang nhìn Vương Manh Manh, không dám nói linh tinh, khẩu khí vừa rồi không phải chuyện đùa, gần như đã áp chế toàn bộ căn phòng, ngay đến tên cà lơ phất phơ chưa từng để tâm đến bất cứ chuyện gì như Lưu Công Cẩn cũng phải trợn tròn hai mắt.
Thấy không có ai đáp lại, Vương Manh Manh nhìn quanh một lượt, sau đó khoanh tay nói: "Này Kiếm gỗ, là anh bắt nạt Tuyết Nhi của tôi đúng không?"
Lưu Công Cẩn vô tội oan ức nói: "Tôi chẳng làm gì cả, hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy, sao cô cứ nhắm vào tôi thế, có mình tôi là giống người xấu à?”
Vương Manh Manh nheo mắt nói: "Không phải anh thì là ai. Mã Chí Văn và Phùng Thiên Sách không có cái lá gan đó.
Long Thiên thì có chị tôi trông chừng nên cũng không dám làm loạn, ngoài anh ra thì còn ai vào đây".
Thực ra là còn có ông Phương, hơn nữa ông cụ này trông còn háo sắc hơn cả Lưu Công Cẩn, bởi vì ông ta đang nằm chảy nước dãi trên đùi của một nữ sinh trung học, nhưng đối phương không phải người dễ chọc vào, nên Vương Manh Manh mới chĩa mũi dùi vào Lưu Công Cẩn.
Chuyện này cũng đâu thể trách cô ta.
Dù sao lúc mới bước vào phòng VIP, ấn tượng đầu tiên của cô ta về Lưu Công Cẩn là vừa thấy gái hai mắt đã sáng quắc lên.
Vì vậy, Vương Manh Manh mới hiểu lầm đối phương.
Lưu Công Cẩn suýt ói ra máu, đang định giải thích là liên quan quái gì đến anh ta, thì Vương Lệ Trân lại chủ động đứng lên nói: "Là chị đã nói vài lời khiến con bé thấy khó chịu nên nó mới bỏ đi".
Vương Manh Manh sững sờ một lúc, hiển nhiên cô ta không ngờ chính chị gái mình là người đã khiến Hạ Tuyết phải bỏ đi, Lưu Công Cẩn oan ức hét lên: "Nhìn thấy chưa, cô vu oan cho tôi rồi đấy, mau xin lỗi đi".
Vương Manh Manh trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của Lưu Công Cẩn, nghi ngờ nói: "Tại sao?"
Nhưng ngay sau đó liền nhận ra câu hỏi này là quá thừa thãi, vì sau khi thấy Long Thiên đứng sau Vương Lệ Trân với vẻ mặt bất lực, cô ta cũng coi như đã hiểu được phần nào.
Con nhóc Hạ Tuyết này từ khi bắt đầu bữa tiệc sinh nhật đã không ngừng liếc mắt đưa tình với Long Thiên.
Nếu đổi lại là bình thường Vương Manh Manh cũng chẳng bận để tâm.
Nhưng hôm nay, có mặt chị gái cô ta ở đây, nói gì thì nói Long Thiên cũng là anh rể của cô ta, trắng trợn như vậy đúng là cũng hơi quá đáng thật, nhưng xét về mặt tình cảm, cô ta cũng không tiện nói, chỉ là không ngờ một người xưa giờ chưa từng tranh giành với người khác như chị gái cô ta hôm nay lại ghen tuông, mắng Hạ Tuyết đến nỗi phải bỏ đi như vậy.
Chuyện này Vương Manh Manh cũng thấy hơi khó xử.
Hạ Thiên chỉ gật đầu với Vương Lệ Trân rồi vội vàng đuổi theo em gái, theo cô ta, hành vi của Vương Lệ Trân không thể coi là bắt nạt, thậm chí có thể nói là một lời nhắc nhở để em gái cô ta bớt mơ mộng, như vậy cũng tốt, kẻo nó lại không biết vị trí của mình đang ở đâu, ngang nhiên liếc mắt đưa tình với chồng người ta ngay trước mặt vợ người ta.
Chuyện này rõ ràng là không đoan chính.
Hơn nữa, chuyện này vốn chỉ xuất phát từ phía Hạ Tuyết, từ đầu đến cuối Long Thiên chưa từng nói giúp em gái cô ta một câu, cũng có nghĩa là anh không hề thích Hạ Tuyết, ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải.
Ý của người ta đã rõ ràng như vậy rồi, người ta không hề để mắt đến em gái cô ta, Hạ Tuyết nên dẹp cái ý nghĩ đó đi, kẻo sau này lại càng thêm xấu hổ.
Vì vậy, Hạ Thiên không hề oán trách Vương Lệ Trân, ngược lại còn có chút cảm kích.
Đương nhiên Vương Lệ Trân không giải thích, cũng không cần phải giải thích, những người ở đó cũng không phải kẻ ngốc, hầu hết những người làm bạn với Vương Manh Manh đều là vì lợi ích cá nhân.
Hôm nay Vương Lệ Trân cũng coi như hổ gầm ra uy, tránh những người không có ý tốt tiếp cận em gái cô vì mục đích khác, lòng người khó lường, đừng để đến lúc bị người khác lợi dụng mà cũng không biết, tối nay Vương Lệ Trân làm như vậy, ngoài việc bảo vệ đồ của mình thì còn có ý muốn dập tắt ý đồ bẩn thỉu của những người này.
Cô không bao giờ ngại phải làm người xấu, bố mẹ cô đều không ở Bắc Hải, cô không bảo vệ em gái mình, thì ai bảo vệ đây?
Chương 288: Cảnh cáo
Sau khi cặp song sinh nhà họ Hạ rời đi, Vương Manh Manh đành dứng ra giảng hòa, mặc dù không hài lòng với cách cư xử của chị gái nhưng cô ta cũng không tranh cãi với Vương Lệ Trân. Lúc này, Vương Manh Manh dường như đã trưởng thành hơn trông thấy.
Nhưng sóng gió qua đi mọi người lại bắt đầu thấy mất hứng, ngay cả một người hướng ngoại như Quả ớt nhỏ cũng chỉ có thể thành thật đứng tại chỗ, không dám nói năng lung tung.
Ăn xong bánh kem, Mã Tiêu Tiêu ngáp một cái, Lưu Công Cẩn biết cô bé đã buồn ngủ nên đứng dậy chào tạm biệt, cô bé với lớp trang điểm dày bịch trên mặt lễ phép nói với mọi người: “Cảm ơn vì bữa tiệc".
Long Thiên mỉm cười, xoa đầu cô bé nói: "Vậy lần sau đến nhà hàng của em anh có thể ăn miễn phí không?"
"Được chứ".
"Móc ngoéo”.
"Được”.
Cô bé dơ ngón tay ra bắt ngoéo với Long Thiên, Long Thiên ngồi xổm xuống nói nhỏ: "Em phải đề phòng anh Công Cẩn nhà em đấy, anh chắc chắn cậu ta có ý đồ với em”.
Lưu Công Cẩn trừng mắt với Long Thiên, không thèm phản bác.
Cô bé giả vờ ngạc nhiên che miệng nói: "Ôi trời, bị anh phát hiện rồi sao".
Long Thiên phì cười tới nỗi đau bụng bởi sự dễ thương của cô bé.
Cô bé đi ba bước lại quay đầu vẫy tay tạm biệt Long Thiên. Xem ra tối nay anh đã hoàn toàn thu phục được cô bé, hơn nữa còn đứng cùng một chiến tuyến với cô bé. Haha, Mã đao giáp à, Mã đao giáp, tôi chủ động tới nhà, ông có thể không quan tâm, nhưng tôi sẽ lấy thiện cảm của con gái ông trước, tới lúc đó, nếu ông không dạy tôi đao pháp, tôi sẽ bảo Lưu Công Cẩn lừa đưa cô bé đi mất, xem ông tìm ai mà than khóc đây.
Sau khi bước vào thang máy, cô bé mới ngẩng đầu nói nói: "Anh Công Cẩn, Long Thiên đâu phải người xấu như bố em miêu tả đâu, em thấy anh ấy cũng giống người tốt mà".
Lưu Công Cẩn vui vẻ nói: "Bố em chỉ dọa em thôi, sợ em bị đàn ông lừa nên mới gạt em tất cả đàn ông trên thế giới đều là người xấu".
“Em biết mà, ông ấy rất thích hù dọa em, nhưng em thật sự thấy anh Long Thiên là người tốt”, cô bé nói rất nghiêm túc.
Lưu Công Cẩn bất đắc dĩ nói: "Này, con nhóc này, em đừng nói với anh là em thích cái tên dở hơi đó rồi đấy nhé, nhanh như vậy đã quên Dương Tử Minh rồi sao?"
Mã Tiêu Tiêu lộ ra vẻ mê trai nói: "Đúng là em rất thích anh ấy, anh ấy trông trưởng thành hơn Dương Tử Minh nhiều, nhưng anh ấy lại có bạn gái mất rồi, hơn nữa còn rất xinh đẹp, chắc chắn anh ấy không để ý đến em đâu".
Lưu Công Cẩn có chút đau lòng nói: "Sao em có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy chứ, lúc trước còn nói là chỉ thích mỗi mình anh thôi".
Mã Tiêu Tiêu cười đắc chí nói: "Anh ghen à?"
"Anh cần gì phải ghen vì một con nhóc như em, em tự tin quá rồi đấy".
"Anh ghen thật rồi”.
Lưu Công Cẩn bĩu môi, lần này không hề phản bác.
Cô bé rất vui nhưng che giấu cảm xúc cũng rất kỹ, cô bé không nhảy cẫng lên vì vui sướng. Thực ra cô bé chưa nói với Lưu Công Cẩn trai đẹp như Dương Tử Minh có rất nhiều, trưởng thành như Long Thiên cũng không thiếu, sau này cô bé cũng sẽ gặp được nhiều người đàn ông ưu tú, nhưng bạch mã mãi mãi chỉ có một, cho dù người đó là Long Thiên hay một trăm Dương Tử Minh cũng không thay đổi.
Anh chính là bạch mã của em, bạch mã vương tử.
"..."
Long Thiên trở về phòng VIP thì thấy mọi người gần như đã về hết, chỉ còn Vương Manh Manh vẫn còn đang hờn dỗi ở đó. Anh biết cô em vợ này đang tức giận điều gì, đơn giản là vì chuyện của Hạ Tuyết thôi, thực ra Long Thiên không hề cảm thấy vợ mình làm sai, nói thật là anh cũng không mấy thiện cảm với Hạ Tuyết khi cô ta cứ năm lần bảy lượt gửi tin nhắn làm phiền anh. Anh không ghét nhưng cũng không thích. Anh không phải là người ai đến cũng không từ chối, mặc dù mỗi lần nhìn thấy gái đẹp thì đều chọc ghẹo vài câu, nhưng cũng không phải tên háo sắc lợi dụng mọi thời cơ.
Hơn nữa, Hạ Tuyết này cũng lớn mật thật, anh đã nháy mắt cảnh cáo cô ta, mà cô ta vẫn lén lút liếc mắt đưa tình với anh, bảo sao Vương Lệ Trân lại tức giận. Như vậy thật sự rất không tốt, đàn ông chưa chắc sẽ thích phụ nữ ngoan ngoãn, nhưng chắc chắn sẽ không thích một người phụ nữ hay liếc mắt như vậy.
Sau khi đỡ ông Phương dậy, Long Thiên không giúp hai chị em nhà này hòa giải tranh chấp, chị em nhà họ Vương cũng không nói lời nào mà bắt đầu chiến tranh lạnh, bốn người lên xe trở về nhà.
Sau khi Long Thiên đưa ông Phương đã say mèm không hề có chút phong thái của một bậc cao nhân này trở lại phòng thì đi tới phòng khách, vừa bước tới phòng khách đã thấy Vương Manh Manh và Vương Lệ Trân đang ngồi đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng Vương Manh Manh vẫn bị yếu thế, sau khi nhẹ nhàng nói lời chúc ngủ ngon với chị gái, thì ngoan ngoãn trở về phòng lên giường nằm.
Lúc này Vương Lệ Trân mới đưa mắt nhìn Long Thiên, Long Thiên giật mình, Vương Lệ Trân đứng dậy nói: "Sau này còn để tôi thấy anh liếc mắt đưa tình với cô bé đó thì cẩn thận tôi móc mắt anh đấy".
Sau khi Vương Lệ Trân về phòng, Long Thiên mới sờ mũi, dở khóc dở người nói: "Vợ à, em nói vậy người khác sẽ hiểu lầm là anh được em bao nuôi đó, cơ mà, được bao như vậy cũng thoải mái phết".
"..."
Ngày hôm sau, một đôi nam nữ, một lớn một nhỏ xuất hiện ở sân bay thủ đô. Người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, mông to ngực khủng, ăn mặc rất táo bạo, đeo một chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn và một cặp kính râm rất lớn. Vừa nhìn là biết không phải mấy loại hồ ly tinh mà mấy em giai có thể thu phục. Có một điều hơi bất hợp lý là chị gái đeo túi Hermes này còn xách theo một chiếc túi du lịch hình hoạt hình trông rất chói mắt.
Mà bên cạnh là một cậu bé cao tầm hơn mét rưỡi một chút, thân hình vẫn chưa phát triển hết, trông giống học sinh cấp 2 nhưng lại tỏ vẻ như người đã trải đời, vừa bước vào khoang máy bay đã nhìn mấy chị tiếp viên hàng không xinh đẹp một cách hung dữ, thấy phải ngồi cách quá xa hàng ghế với chị gái Hermès, liền thở dài một hơi, ngồi bơ phờ trong khoang hạng nhất, lẩm bẩm rằng khó khăn lắm mới được đi cùng máy bay mà lại không có diễm phúc.
Khiến chị gái đi cùng phải bật bười.
Cậu bé bất mãn trừng mắt nhìn chị gái Hermes nói: "Mộng Nhi, chị còn cười nữa, là tôi thi hành luật gia tộc, đánh mông chị ở đây đấy có tin không”.
Hiển nhiên, họ không phải là mẹ con hay chị em gì cả.
Điều khiến người ta không khỏi kinh ngạc là chị gái Hermès lớn hơn cậu nhóc gần một con giáp này, lại nháy mắt nói: "Cậu chủ, ở đây nhiều người lắm, chờ khi nào tới khách sạn, cậu muốn phạt thế nào cũng được".
Cậu bé xoa hai tay cười: "Không được, chị là món quà mà tôi tặng anh trai. Chỉ anh trai tôi mới được vỗ mông chị thôi".
Chương 289: Cậu hai nhà họ Long
“Cậu thật sự muốn tặng tôi cho anh trai của mình sao?”
Chị gái Hermes có chút buồn bã nhìn cậu nhóc, cái dáng vẻ đáng thương đó khiến cho các chàng trai giàu có ngồi cùng khoang hạng nhất cũng thấy thương xót.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này cũng không chê vào đâu được, ít nhất cũng được chín mươi điểm trở lên trong mắt vô số đàn ông, rất tiếc là người phụ nữ đã có chồng, lại mang theo một đứa con dại, vướng bận gia đình, giá trị cũng bị giảm đi rất nhiều, khiến chỗ không chịu nghe lời rục rịch ngóc đầu dậy cũng chịu yên phận rồi.
Những người có thể đi khoang hạng nhất không nói họ giàu cỡ nào, nhưng họ vẫn có phần thành đạt trong xã hội.
Những người như vậy nhìn chung đều có tầm nhìn rất tốt.
Chưa kể túi Hermes trên người phụ nữ đó là phiên bản giới hạn, không có một trăm ngàn tệ thì không thể mua được nó, chỉ cần nhìn vào quần áo của cậu nhóc đang mặc trên người thì liền biết rằng đó không phải là một nhà giàu có bình thường.
Vớ vẩn, nếu là những nhà bình thường có yêu thương đến mấy cũng sẽ không có chuyện hoang phí quá nhiều tiền vào con cái mình như vậy đâu, nhìn quần áo phụ kiện đó cũng đủ mua một căn nhà ở Bắc Hải rồi, có thể hình dung được rằng người đàn ông nuôi hai mẹ con đó là người rất giàu có và quyền lực.
Vốn cứ nghĩ đó là sự kết hợp giữa một đứa con nhà giàu và một cô vợ con nhà giàu có, nhưng càng nghe lại càng thấy có nhiều điều không đúng.
Cậu nhóc này ra vẻ rất già cõi, thậm chí còn đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của chị gái Hermes và nói: “Chỉ cần anh trai tôi thích là được, không có gì tôi không thể cho anh ấy, Tiểu Mộng Nhi, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để chuộc thân cho chị ở trong Thiên Thượng Nhân Gian. Đưa chị từ Thủ Đô đến Bắc Hải là để chị hầu hạ anh trai của tôi, đừng làm nũng nữa, chiêu này cũng vô dụng với tôi thôi”.
Chị gái Hermes ấm ức nói: “Nhưng chị chỉ thích cậu hai thôi, không thích cậu cả à”.
Hiểu, các chàng trai ngồi cùng khoang hạng nhất nghe được cuộc trò chuyện này thì liền hiểu ra, hóa ra người phụ nữ này không phải là người mẹ, rõ ràng đó là đồ chơi của cậu nhóc này, hơn nữa cậu ta còn muốn tặng món đồ chơi này cho người khác.
Thế giới chết tiệt này, sao thế hệ sau 00 bây giờ mãnh liệt đến thế chứ, còn những người thế hệ sau 80 như bọn họ đã phải vật lộn rất lâu mới có thể kết hôn được chứ?
“Đừng giả bộ nữa. Chị đã ở Thiên Thượng Nhân Gian mấy năm rồi, không nghe mấy chị em đó của chị nói về anh trai tôi là người như thế nào sao, nếu anh ấy đồng ý cho chị ngủ trên giường của anh ấy thì chị cũng nên thắp hương bái Phật rồi. Trở về cũng đủ cho chị khoe khoang cả đời với mấy chị em đó của chị rồi ấy. Anh tôi ăn chơi ngần ấy năm, nhưng có người phụ nữ nào câu thành công con rể quý này được chứ?”, tên nhóc này vô cùng thích thú, như thể đề cập đến anh trai của mình thì lúc nào cũng có dáng vẻ hưng phấn như vậy.
Chị gái Hermes cũng đã nghe về cậu cả của nhà này, biết rằng ở Thủ Đô, anh ta được coi là một cậu chủ huyền thoại, từ khi học cấp 2, anh ta đã nhẵn mặt trong các vũ trường bất kể lớn hay nhỏ, cho dù đó là một cuộc vui nhưng anh ta cũng rất mạnh tay chi ra một khoản tiền với sáu con số vì một người phụ nữ mà không hề chớp mắt, kinh khủng nhất là cả người phụ nữ đó quỳ xuống định hiến thân nhưng anh ta chỉ trêu chọc vài câu, cùng lắm là chạm tay hoặc ngực một chút đó thôi, chứ kiên quyết không ngủ với đối phương, nhiều nhất cũng chỉ để lại một dãy số, một cái danh hiệu được viết lên là công tử Bạc Liêu làm nên một cá tính của anh trai cậu ta.
Cuối cùng, các chị em ở các vũ trường đều lấy mục tiêu leo lên giường của cậu cả họ Long này mà phấn đấu, thậm chí còn có rất nhiều hoa khôi ghen tuông mà ẩu đả với nhau.
Năm đó, khi cậu cả họ Long rời khỏi Thủ Đô, khiến một số hoa khôi khóc đến hoa cả mắt, vô cùng đau lòng.
Cũng may là cậu cả nhà họ Long rời đi còn chưa đến hai năm thì liền nổi lên một cậu hai nhà họ Long, tài đức không kém gì anh trai của mình, lại cùng một sở thích, không muốn thân thể của người ta chỉ muốn họ mắc câu mà thôi, lần này đưa cô ta đến Bắc Hải, chỉ muốn cô ta làm ấm giường của anh trai mình.
Chị gái Hermes vui vẻ nói: “Ở Thủ Đô, nếu không biết về vị anh trai này của cậu thì coi như việc hành nghề trong chốn ăn chơi vô ích rồi, nhưng Mộng Nhi đã trễ một bước rồi, lúc vào nghề thì anh trai cậu đã rời khỏi Thủ Đô, cho nên cũng chỉ nghe nói chứ chưa được tận mắt nhìn thấy. Nhưng trong lòng của Mộng Nhi vẫn là quan tâm cậu hai thôi”.
Cậu nhóc vỗ nhẹ vào đôi má trắng ngần của chị gái Hermes, ra hiệu cho cô ta xoa vai cho mình rồi nói với vẻ sầu muộn: “Nhưng anh trai này của tôi nếu không đánh thì là mắng mỏ tôi. Thực ra anh ấy không biết, cả nhà họ Long cũng chỉ có mình Tiểu Báo Tử giống như chiếc áo bông luôn kề sát bên anh ấy thôi, mặc dù chị Cừu cũng rất tốt với anh trai tôi, nhưng vẫn không bằng tôi. Sắp đến sinh nhật của anh ấy rồi, cũng chỉ có tôi là người duy nhất nhớ đến, bí mật lén mẹ tôi chạy đến Bắc Hải, chị nói thử tôi không ngại nguy hiểm bị mẹ tôi đánh chết cũng phải đến tặng quà cho anh ấy, liệu anh trai của tôi có đối tốt với tôi một chút không?”
Một công tử bột không sợ trời không sợ đất, dám cả gan giơ ngón giữa ra trước mặt những nhân vật trong thế giới ngầm ở Thủ Đô lớn hơn mình mười mấy tuổi, nay lại dấy lên một nỗi lo chưa từng có.
Ở cùng với công tử bột này hơn hai năm, Mộng Nhi cũng có thể được coi là hiểu tâm ý của cậu chủ mình, đó chính là sự sùng bái người anh trai đó của cậu ta, thậm chí đi vũ trường tiêu xài hoang phí cũng là mô phỏng lại hành động của anh trai ngày xưa, ai dám ở trước mặt nói xấu hoặc lén nói xấu anh trai mình, cậu ta đều dám liều mạng với người đó, bất kể lai lịch ra sao đều đánh cho tơi bời không bao giờ bỏ qua.
Mộng Nhi đã lăn lộn khá lâu trong giới thượng lưu, thấy vậy thì lấy làm thú vị, anh em của gia tộc nào mà không đánh nhau đến mích đầu bể trán chỉ vì tranh giành gia sản chứ, ở đâu ra hòa thuận như vậy?
Mộng Nhi an ủi: “Cậu hai đừng lo lắng, cậu cả nhất định sẽ hiểu ý tốt của cậu thôi”.
Nói đến điều này, khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Nhi có chút đỏ lên, đại khái cô ta biết ý tốt này là có liên quan đến mình.
Cô ta thật sự rất mong chờ về người cậu cả này.
Dù sao thì người phụ nữ đó rất tò mò về người đàn ông có thể làm Long Sơn Bá, một công tử bột khiến cả cái Thủ Đô đều bó tay với cậu ta lại sùng bái đến như vậy, rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào.
Chương 290: Bắt cóc
Cậu nhóc này cũng chính là em trai Long Sơn Báo của Long Thiên, cậu ta nhếch mép cười, nói: “Sao vậy, còn chưa gặp được người mà đã động lòng rồi sao. Đừng lo, anh trai tôi sẽ không bao giờ làm chị thất vọng đâu. Anh ấy là người đàn ông giỏi nhất trong thiên hạ này!”
Sau khi đến sân bay Bắc Hải, cậu nhóc có biệt danh là Tiểu Báo Tử này bắt taxi đến khách sạn với chị gái Hermes Mộng Nhi, sau khi lên xe thì cậu ta hỏi thẳng bác tài: “Khách sạn nào đắt nhất ở Bắc Hải?”
Bác tài nhất thời không phản ứng kịp, hỏi: “Ở khách sạn sao?”
Khi nói, đôi mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh cậu nhóc, hiển nhiên là cũng giống như những chàng trai ngồi ở khoang hạng nhất, họ nghĩ cậu nhóc này con của người phụ nữ này, nghĩ rằng đã có đứa con trai lớn vậy rồi mà vẫn duy trì được vóc dáng như thế.
Người phụ nữ này quả là biết cách chăm sóc mình.
“Nhìn ông như bị tê liệt vậy, tôi hỏi ông là khách sạn nào đắt nhất!”, cậu nhóc giận dữ nói, từ trước đến nay tính khí cậu ta đều không tốt, ở vũ trường nghe thấy vài lời không lọt tai là liền yêu cầu hàng chục người vây quanh đối phương, hơn nữa còn xuống ta một cách không thương tiếc.
Tên tài xế bực bội, suýt nữa là từ chối không chở, nhưng nhìn thấy cậu nhóc này có người mẹ xinh đẹp như vậy nên không thèm so đo, ông ta nở nụ cười nói: “Ở Bắc Hải muốn rẻ thì mới khó tìm, còn nếu cậu muốn đắt tiền thì đầy rẫy. Chỉ là, cậu muốn ở với mức giá bao nhiêu?”
Cậu nhóc bĩu môi nói: “Ít nhất cũng phải năm sao, nếu cả đêm không tiêu hết sáu con số thì thật khó chịu đấy”.
Tên tài xế lại tỏ ra khó chịu, nghĩ rằng tên nhóc này có bị ai đó giết chết, mình cũng sẽ không thèm ngăn cản.
Ông đây đi đường vòng rồi đưa cậu đến khách sạn Blue Moon Bay đắt tiền và xa hoa nhất, một đêm không bay của cậu năm con số, ông đây sẽ mang họ của cậu!
“Bác tài, tôi là người Bắc Hải à nha”, Mộng Nhi cười híp mắt nói với giọng Bắc Hải chính gốc.
Một câu nói như vậy đã xua tan ý nghĩ đi đường vòng của tên tài xế, cậu nhóc cũng không ngốc, mỉm cười rồi dịu dàng vê đôi má trắng ngần mọng nước của Mộng Nhi khiến tên tài xế sững sờ suýt chút nữa vượt đèn đỏ.
Sau khi đến khách sạn Blue Moon Bay, nơi nổi tiếng là sẽ khiến bạn tận hưởng được dịch vụ của tổng thống, cậu nhóc ném hai tờ tiền cho tên tài xế rồi nói một cách cool ngầu: “Không cần phải trả lại ông đây không quen bỏ tiền lẻ vào túi của mình”.
Sau đó cậu nhóc nắm lấy tay người phụ nữ đã trưởng thành và vô cùng quyến rũ xuống xe, cùng đi vào khách sạn, khiến tên tài xế giận tím cả người.
Trong khách sạn Blue Moon Bay, Mộng Nhi lấy ra một thẻ căn cước từ trong chiếc túi Hermes của mình, vì phòng tổng thống đã kín chỗ, cậu nhóc chỉ đành yêu cầu một phòng nhìn ra sông.
Ở hai đêm, tiền đặt cọc vừa đúng hai triệu.
Vào phòng khách sạn, cậu nhóc nhảy bắn lên giường lớn, sau đó cười với Mộng Nhi nói: “Trong túi còn có bài tập, chị giúp tôi làm nó trước, buổi tối tôi sẽ đưa chị đi chơi”.
Nếu mấy anh trai ngồi khoang hạng nhất kia mà nghe được lời này chắc phải nôn ra máu mà chết mất, mang theo mỹ nữ từ Thủ Đô đến Bắc Hải chỉ vì đối phương có thẻ căn cước để được ở khách sạn thì việc còn lại là giúp làm bài tập.
Chết tiệt, như vậy cũng quá lụn bại và thiếu đức rồi.
Mộng Nhi ừm một tiếng, thực sự lấy bài tập từ trong túi sách hoạt hình ra và đặt lên bàn giúp cậu nhóc làm bài tập.
Cậu nhóc lấy ra chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất, bấm một dãy số, rồi nhảy cẫng lên và nói: “Anh ơi, em đến Bắc Hải rồi!”
Nhưng không ngờ cậu nhóc gọi điện báo tin cho người anh sùng bái của mình thì đầu dây bên kia lập tức dập máy, cậu nhỏ ngây ra hồi lâu, bực bội vì bị dội gáo nước lạnh vào mặt, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục gọi, vội vàng nói: “Anh ơi, là em đây, Tiểu Báo Tử đáng yêu nhất của anh đây, em đang ở khách sạn gọi cái gì mà Blue Moon Bay chết tiệt gì đó, đệch mẹ, cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân nói với em rằng phòng tổng thống phải tốn một trăm ngàn, nhưng cô gái đó dung mạo cũng ok, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, có lẽ vẫn còn là một thiếu nữ, em đoán là anh sẽ thích, hay là em nghĩ cách bỏ tiền ra để ép cô ta phải phục tùng, đóng gói gửi đến cho anh nha? Alo, alo? Anh ơi, sao anh lại cúp điện thoại của em vậy?!”
Mộng Nhi nhìn thấy cậu chủ nhỏ như sắp khóc, vội vàng hỏi chuyện gì đang xảy ra, hiển nhiên là trong mắt cô gái giống chị, dì lại ngọt ngào giống như chim hoàng yến này chang chứa rất nhiều sự chân thành hơn so với những cô gái bình thường khác được bao nuôi.
Tiểu Báo Tử nằm trên giường buồn bã khóc, nói: “Anh trai tôi bảo tôi cút đi”.
Mộng Nhi cười khổ, có thể khiến công tử bột nhỏ vô tâm này lộ ra vẻ mặt như vậy, cũng chỉ cậu cả người chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt, cô ta cười an ủi: “Cậu chủ, cậu phải nói nghiêm túc một chút, đừng có bắt điện thoại lên là nói linh ta linh tinh, anh trai cậu không thấy phiền mới lạ”.
Long Sơn Báo trịnh trọng gật đầu, lần thứ ba gọi điện thoại, lần này rất khôn khéo biết an phận hơn nhiều, tỏ vẻ đáng thương nói: “Anh, lần này là em lén lút trốn mẹ em và Long Thiên Tượng để chạy tới đây, một mình em ở khách sạn, anh cũng biết đấy, nhà của chúng ta xuất thân không hề đơn giản. Những kẻ đó chỉ đang mong bắt cóc được hai anh em mình để moi móc một khoản tiền lớn, không ba chữ số thì cũng hai chữ số. Anh yên tâm để em ở khách sạn một mình sao, hơn nữa một mình em ở cũng rất sợ, em có thể đến chỗ của anh ngủ một đêm được không?”
Tiểu Báo Tử giở trò đáng thương, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú chỉ có ba phần là Long Thiên Tượng, còn lại thừa hưởng nét nữ tính của mẹ, biểu cảm vô cùng phong phú.
Con chim hoàng yến đằng xa cười khẩy, Tiểu Báo Tử nhận được câu trả lời, liền ném điện thoại, hét lên một tiếng vạn tuế, nhảy ra khỏi giường và vỗ nhẹ vào mặt Mộng Nhi và khen ngợi: “Vẫn là Mộng Nhi hiểu chuyện”.
Người phụ nữ trưởng thành, gần như gấp đôi tuổi của Long Sơn Báo, có chút ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, đưa ngón tay duỗi thẳng sợi tóc vương vãi quanh tai nói: “Tôi đi chuẩn bị nước cho cậu, cậu đi tắm trước đã, sau đó chúng ta lại đi tìm anh trai cậu”.
“Cũng có lý. Anh trai tôi chắc chắn không thích cách ăn mặc của tôi bây giờ. Quá nữ tính rồi”, Tiểu Báo Tử sờ vào cằm và trầm tư.
Hiện tại cậu ta đang ăn mặc theo phong cách phục cổ, một bộ vest nhỏ và đôi giày da nhỏ, quả giống công tử bột.
Biết đâu trường hợp không vui xảy ra, kẻ vô tâm đến người thân cũng không nhận như Long Thiên vừa gặp mặt đã đuổi đi, há chẳng phải sẽ khóc thét mất?
Mộng Nhi đứng dậy, vào nhà tắm xả nước vào bồn tắm, kiểm tra nhiệt độ, những công việc này rất đỗi quen thuộc với cô ta, người đã tiếp xúc với Tiểu Báo Tử hai năm nay, sau khi làm xong, cô ta vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, tính gọi Long Sơn Báo đi tắm thì lập tức sửng sốt.
Cửa chính mở toang hoang, không biết từ khi nào mà trong phòng có thêm ba người bịt mặt, một trong số họ đang cầm khẩu súng lục dí vào đầu của Long Sơn Báo, hai người còn lại thì đang đi về phía cô ta.
Long Sơn Báo bị dí súng vào đầu, áy náy nói lời xin lỗi với Mộng Nhi: “Xin lỗi, tôi biết là sẽ như thế này”.
Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng nói: “Mang chúng đi!”
Bình luận facebook