-
Chương 389-394
Chương 389: Xoay chuyển cục diện
Lúc này Thịnh Tư Nguyên lại lạnh nhạt mở miệng: “Tôi có thể giúp bà ấy vượt qua cửa ải này.”
Lần này Trần Anh Kiệt rất quả quyết: “Vậy mời Thịnh tiên sinh chẩn trị cho mẹ tôi.”
Thịnh Tư Nguyên lập tức gật đầu, không chút chần chờ đi đến trước mặt mẹ Trần rồi duỗi tay gỡ chụp dưỡng khí trên mặt bà xuống.
Hai y tá nhìn Trần Anh Kiệt với vẻ mặt đầy khó tin, không ngờ anh lại đưa ra lựa chọn này.
Y tá hơi lớn tuổi hơn tức giận chỉ vào Thịnh Tư Nguyên mà nói với Trần Anh Kiệt: “Ông ta là lừa đảo, tình trạng hiện giờ của mẹ anh được giáo sư Tề cứu chữa còn có tia hi vọng sống, nhưng hiện tại đã bị hủy trong tay anh rồi.”
Một y tá khác muốn ngăn cản Thịnh Tư Nguyên: “Đừng tháo chụp dưỡng khí, ông làm vậy sẽ làm bà ấy chết càng nhanh.”
“Dừng tay, tôi tin tưởng ông ấy.”
Y tá muốn đeo chụp dưỡng khí lại cho mẹ Trần thì bị Trần Anh Kiệt ngăn lại.
Giáo sư Tề thấy thế thì phẫn nộ cười lạnh: “Đừng động vào, đây là lựa chọn của anh ta, tôi cũng muốn xem ông ta cứu bằng cách nào.”
Bệnh tình của mẹ Trần đã rất tệ, cả giáo sư Tề cũng không chắc cứu được, Thịnh Tư Nguyên chịu nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này cũng là chuyện tốt đối với ông ta.
Bởi vì như thế thì dưới tay ông ta sẽ giảm đi một ca tử vong.
Chỉ thấy sau khi Thịnh Tư Nguyên gỡ chụp dưỡng khí của mẹ Trần xuống thì đặt tay lên bụng bà như đang tìm huyệt vị quan trọng nào đó.
Mà lúc này mẹ Trần đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sắc mặt xanh lè, cổ họng rung động khèn khẹt như giãy giụa trước khi chết.
Trần Anh Kiệt nắm chặt nắm đấm, kỳ thật trong lòng anh đau đớn hơn bất kỳ ai, anh đưa ra quyết định giao mạng mẹ mình cho một người hoàn toàn xa lạ thì trong lòng cũng bị dày vò cùng cực.
Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, nếu giáo sư Tề không thể bảo đảm thì anh chỉ có thể giao mẹ cho người dám cam đoan, có lẽ còn có thể giành được một tia hi vọng.
Chỉ mong lựa chọn này của anh là đúng!
Đúng lúc này, mọi người thấy Thịnh Tư Nguyên đột nhiên nắm tay thành quyền rồi đè mạnh lên bụng mẹ Trần.
Mẹ Trần rướn nửa người trên lên cao phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn rồi nôn ra một búng máu, tiếp theo ngã bệt xuống cái chăn trên mặt đất.
“Mẹ.” Trần Anh Kiệt biến sắc rồi suy sút quỳ xuống đất.
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, ông ngoại cứu trị thất bại sao?
Hai y tá kia tức giận bất bình:
“Tôi đã nói ông ta là lừa đảo mà.”
“Đây là kết cục do không nghe khuyên bảo.”
Giáo sư Tề tháo kính xuống thở dài than thở: “Đáng tiếc, vốn còn có tia hi vọng.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên quay đầu lại nhìn giáo sư Tề, không nhanh không chậm mà nói: “Người còn chưa chết mà anh đáng tiếc cái gì?”
Vừa nói xong thì tiếng nói suy yếu của mẹ Trần đã vang lên: “Tiểu Kiệt.”
Mọi người kinh hãi, đây là cứu được rồi sao?
Đặc biệt là giáo sư Tề, hai mắt ông ta dán chặt lên mẹ Trần.
Trần Anh Kiệt thấy mẹ Trần duỗi tay về hướng mình thì hốc mắt đỏ lên, lập tức quỳ bò đến nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
Mẹ Trần vẫn thở phì phò, nhưng trong cổ họng lại không còn tiếng khèn khẹt vừa rồi nữa, bà nắm chặt tay Trần Anh Kiệt, tham lam nhìn anh: “Con trai... Mẹ khá hơn nhiều rồi, vừa rồi thở không được, mẹ thật sợ mình ra đi để lại mình con bơ vơ không nơi nương tựa.”
Thì ra mẹ Trần không chỉ nhổ máu ra mà còn phun cả cục đàm nghẹn trong đường hô hấp.
Trần Anh Kiệt nghe xong thì lập tức quay qua Thịnh Tư Nguyên: “Xin Thịnh tiên sinh trị liệu cho mẹ tôi.”
Thịnh Tư Nguyên nâng Trần Anh Kiệt dậy: “Đứng lên đi, nếu tôi tới thì không lý nào lại thấy chết không cứu.”
Lúc này giáo sư Tề lại lạnh nhạt nói: “A, dõng dạc lắm, bà ấy mắc ung thư phổi thời kì cuối, miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ đã là ghê gớm lắm rồi, ông nói xem chữa thế nào?”
Thịnh Tư Nguyên biết nghe lời phải mà trả lời: “Cái này không làm phiền anh lo lắng, trung y bác đại tinh thâm, có vài thứ nói ra chưa chắc anh hiểu được.”
Nói xong ông lại nhìn về phía Trần Anh Kiệt: “Ôm mẹ cậu vào phòng trước đi, hiện tại bà ấy tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng.”
Giáo sư Tề lại gọi lại Trần Anh Kiệt: “Trần Anh Kiệt, anh đừng bị ông ta lừa, tôi nói thật cho anh biết, tình trạng sức khoẻ của mẹ anh cố đến mấy cũng không chịu nổi một tháng, đừng để cuối cùng mất cả người lẫn của.”
Y tá trẻ khinh thường nói: “Ở Hải Thành có rất nhiều người tự xưng là lão trung y, kỳ thật đa số đều là lừa đảo mưu tài mưu lợi, chỉ biết vài ba chiêu, không hề có bản lĩnh thật.”
Giáo sư Tề và y tá ăn nói không chút khách sáo, trực tiếp nói gộp Thịnh Tư Nguyên và những kẻ lừa đảo bán thuốc giả lừa tiền lại hại người làm một.
Nhưng Thịnh Tư Nguyên không hề tức giận mà chỉnh sửa đường trang trên người, bình thản ung dung nói: “Các người nói không sai, hiện tại Hoa Hạ thật sự có không ít kẻ lừa đảo tự xưng là lão trung y, nhưng tôi không phải, tôi cũng không cần tiền.”
Giáo sư Tề khịt mũi coi thường: “Không cần tiền? A, ai tin?”
“Tôi tin.” Lúc này một giọng nói cương nghị vang lên.
Trần Anh Kiệt đi ra từ phòng mẹ Trần, nhìn về phía giáo sư Tề mà giải thích: “Ông ấy là cha vợ của Thịnh Xán, căn bản chướng mắt chút tiền của tôi nên tất nhiên không cần tiền.”
Nhưng trên đời này không có bữa cơm miễn phí, Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không đột nhiên đến tìm anh, bọn họ nhất định có mục đích nào đó.
“Cha vợ của Thịnh Xán?” Giáo sư Tề giật mình, dù sao năm đó Thịnh Xán cũng là nhà giàu số một của Hải Thành, phần lớn ai cũng biết tên của ông.
Nhưng thật không ngờ người bị ông ta nhận định là lừa đảo trước mặt lại là cha vợ của Thịnh Xán.
Thịnh Xán có tài sản chục tỷ, nếu là cha vợ của Thịnh Xán thì sao lại nhìn trúng chút tiền lương trong tay Trần Anh Kiệt?
Giáo sư Tề lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Vậy vị này là?”
Trần Anh Kiệt nói: “Tiểu thư đứng đầu Hải Thành - Thịnh Hoàn Hoàn.”
Hiển nhiên vừa rồi khi Thịnh Hoàn Hoàn tự giới thiệu mình với Trần Anh Kiệt thì giáo sư Tề căn bản không nghiêm túc nghe.
Trong nháy mắt giáo sư Tề có cảm giác bị người ta chơi, ông ta thẹn quá thành giận cả giận nói với Trần Anh Kiệt: “Nếu anh đã mời Thịnh lão thì còn nhờ người khác mời tôi tới làm gì?”
Không đợi Trần Anh Kiệt trả lời, ông ta lại nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh lão, nếu ông nói mình là lão trung y thì vì sao tôi lại chưa nghe nói đến tên của ông trong ngành?”
Thịnh Tư Nguyên nhận lấy hai quả hạch đào màu đỏ tím được cấp dưới đưa đến rồi thích thú xoay tròn trong tay, bình tĩnh trả lời giáo sư Tề: “Tôi mới trở về từ nước ngoài, tên đầy đủ của tôi là Thịnh Tư Nguyên.”
“Cái gì... Thịnh, Thịnh Tư Nguyên?”
Vừa rồi giáo sư Tề chỉ giật mình thôi, lúc này lại cực kỳ khiếp sợ, khó có thể tin, trong kích động lại mang theo sự sùng bái không chút che giấu: “Ông... Ông là Thịnh Tư Nguyên thịnh lão?”
Thịnh Tư Nguyên nhướng mày: “Anh... Quen biết tôi?”
“Đương nhiên... Không, không tính là quen biết, nhưng đã nghe danh ngài từ lâu rồi.”
Giáo sư Tề kích động như một đứa trẻ, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, ông ta còn chủ động bắt tay Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh lão, tôi rất vinh hạnh khi gặp ngài, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, tôi chân thành xin lỗi.”
Chương 390: Hoàn Hoàn, em vẫn không tin anh
Hai y tá đặc biệt khiếp sợ, giáo sư Tề của họ là bác sĩ nổi tiếng quyền uy của Hải Thành, có bao giờ họ thấy ông ta mất kiểm soát như vậy đâu?
Y tá lớn tuổi hơn khó hiểu mà hỏi: “Giáo sư Tề, ông làm sao vậy?”
Giáo sư Tề vội vàng buông tay Thịnh Tư Nguyên ra rồi giới thiệu với hai y tá: “Vị này là người chữa khỏi bệnh cho Hàn lão gia, là ông ấy giúp y thuật Hoa Hạ chúng ta nở mặt nở mày ở hải ngoại.”
Hai y tá khiếp sợ nhìn Thịnh Tư Nguyên: “Thì ra ông là vị tiền bối mà viện trưởng thường nhắc tới với giáo sư Tề.”
Thịnh Tư Nguyên đã từng nhìn thấy tình cảnh này ở nước ngoài rất nhiều lần, nhưng đã thật lâu chưa thấy trong nước, ông rời đi nhiều năm nên trong nước đã hiếm khi có ai nhắc lại tên ông.
Biết được thân phận của Thịnh Tư Nguyên, hai y tá vội vàng xin lỗi.
Thịnh Tư Nguyên cười cười: “Không sao, hai người cũng rất có trách nhiệm với người bệnh, trách tôi không nói rõ thân phận trước thôi.”
Trần Anh Kiệt thật không ngờ Thịnh Tư Nguyên thật sự rất có địa vị, anh vốn không ôm hy vọng gì, hiện giờ ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn Thịnh Tư Nguyên và nói: “Thịnh lão, làm phiền ông khám giúp mẹ tôi.”
Mẹ Trần đã đến ung thư phổi thời kì cuối, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích, sở dĩ Trần Anh Kiệt đồng ý cho Thịnh Tư Nguyên chẩn trị cũng chỉ ôm tâm lý thử một lần, bởi vì anh biết bà đã dầu hết đèn tắt.
Nhưng hiện tại Thịnh Tư Nguyên lại bậc cháy lên ngọn lửa trong lòng Trần Anh Kiệt, làm anh thấy được hy vọng.
“Được.” Thịnh Tư Nguyên gật đầu rồi bước vào phòng mẹ Trần.
Giáo sư Tề không rời đi mà cũng theo vào, dáng vẻ khiêm tốn như một học sinh hiếu học.
Kết quả này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cô không đi theo mà bắt đầu đánh giá nhà họ Trần, có thể nhìn ra rất nhiều điều từ những thứ vụn vặt trong đời sống của mẹ con Trần Anh Kiệt.
Tỷ như điều kiện sống của bọn họ như thế nào, họ có sở thích gì khi nhàn rỗi, thói quen và sở thích được bày ra rõ ràng hơn so với điều tra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn một vòng rồi đi đến bên ngoài cửa phòng mẹ Trần.
Lúc này mẹ Trần đang bắt lấy tay Thịnh Tư Nguyên mà hỏi: “Giáo sư Tề nói tôi sống không quá một tháng, có phải là thật không?”
Giáo sư Tề nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, dựa theo bệnh tình của mẹ Trần thì một tháng đã là nhiều, bà chưa chắc đã chịu được mười ngày nửa tháng.
Đương nhiên đó chỉ là ông ta chẩn bệnh, ông ta rất chờ mong Thịnh Tư Nguyên có thể kéo dài chút thời gian này.
Thịnh Tư Nguyên vỗ vỗ tay mẹ Trần: “Tôi nói bà còn có thể thấy Tiểu Kiệt cưới vợ sinh con, bà tin không?”
Trần Anh Kiệt khó tin mà nhìn Thịnh Tư Nguyên, trong mắt ứa ra nước mắt vui sướng.
Giáo sư Tề cũng khiếp sợ nhìn Thịnh Tư Nguyên, cưới vợ sinh con thì nhanh nhất cũng cần một năm, ông thật sự có thể làm được sao?
Người tỉnh táo nhất là mẹ Trần, bà lắc đầu cô đơn cười nói: “Tuy nguyện vọng lớn nhất của tôi là thấy Tiểu Kiệt cưới vợ sinh con, nhưng tôi biết sức khoẻ của mình, tôi không chịu được lâu như vậy.”
Thịnh Tư Nguyên lại nói: “Cô chỉ cần nói có muốn hay không thôi, còn lại giao cho tôi.”
Mẹ Trần thu ý cười trên khóe miệng lại, hi vọng phủ kín đôi mắt bà: “Không phải ông đang trấn an tôi đó chứ?”
Thịnh Tư Nguyên cười nói: “Tôi không trấn an cô, chỉ cần cô tin tưởng tôi, chỉ cần cô muốn sống thì tôi có thể thực hiện nguyện vọng giúp cô.”
Giáo sư Tề bỗng hiểu ra, Thịnh Tư Nguyên đang đánh thức ý chí sống còn của người bệnh, nhưng nếu không có y thuật cao minh mà chỉ dựa vào ý chí của người bệnh cũng vô dụng.
Hơn nữa nếu không có tự tin tuyệt đối thì không bác sĩ nào dám nói ra lời nói tự vả mặt mình như vậy.
Mẹ Trần kích động rơi lệ đầy mặt: “Tôi tin tưởng ông, tôi tin Thịnh lão, tôi nhất định sẽ phối hợp trị liệu, tôi muốn sống, tôi còn muốn ôm cháu.”
Thịnh Tư Nguyên cũng nói: “Tôi cũng cam đoan với cô, chỉ cần con trai cô không kéo chân sau thì tôi có thể hoàn thành nguyện vọng này của cô.”
Mẹ Trần nhìn về phía Trần Anh Kiệt, Trần Anh Kiệt quỳ xuống mép giường: “Mẹ, con biết mẹ thích Tiểu Mạt, con sẽ cưới cô ấy về làm con dâu của mẹ.”
Mẹ Trần kích động rớt nước mắt: “Giỏi, giỏi...”
Thịnh Tư Nguyên viết một đơn thuốc rồi đưa cho giáo sư Tề, không khách sáo sai khiến: “Anh đi tìm đủ dược liệu trên đó đi.”
Giáo sư Tề không nói một câu oán giận mà liên tục gật đầu: “Được, tôi cho người đi tìm ngay.”
Đơn thuốc này có giá trị ngàn vàng, Thịnh Tư Nguyên cố ý ban ân thì làm sao ông ta dám oán giận?
Kế tiếp Thịnh Tư Nguyên phải châm cứu cho mẹ Trần, Trần Anh Kiệt ra khỏi phòng bệnh rồi nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, thản nhiên nói: “Chúng ta đến phòng khách ngồi đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu rồi đi theo phía sau anh.
Trần Anh Kiệt lấy ly trà cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi không nhanh không chậm mà mở miệng: “Nói đi, mục đích hôm nay hai người tới tìm tôi là gì.”
“Tôi là bạn của Nam Tầm.” Kế tiếp Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không chút giấu giếm: “Mục đích hôm nay tôi tới rất đơn giản, ba tôi bị tai nạn xe luôn hôn mê bất tỉnh, người duy nhất tôi tin được đang nằm ở bệnh viện, bên cạnh tôi cần có người dùng được.”
Nói cách khác chính là tôi hy vọng anh trung thành với tôi.
Trần Anh Kiệt nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ, anh cũng không tự hỏi quá lâu mà rất quả quyết nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chỉ cần ông ngoại cô có thể hoàn thành hứa hẹn của mình thì tôi có thể hứa với cô, kỳ hạn là ngày sinh mạng mẹ tôi kết thúc.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng trả lời rất sảng khoái: “Được, thành giao.”
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn có thể yêu cầu càng lâu, nhưng cô không muốn bỏ đá xuống giếng, nếu cô được Trần Anh Kiệt tán thành thì anh sẽ cam tâm tình nguyện ở lại, không cần nhiều lời.
Trần Anh Kiệt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Cô chờ một lát.”
Rất nhanh Trần Anh Kiệt đã tiện tay viết hai phần hợp đồng, hai người ký tên ấn dấu tay, Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt thưởng thức tác phong làm việc dứt khoát lưu loát sấm rền gió cuốn của người này.
Sau khi ký hợp đồng xong, Thịnh Hoàn Hoàn cất phần của mình vào rồi trêu ghẹo Trần Anh Kiệt: “Vừa rồi tôi đã nghe mọi người nói chuyện, nếu anh muốn có một hôn lễ long trọng thì tôi có thể hỗ trợ.”
Trần Anh Kiệt lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của cô, tôi hy vọng tổ chức đơn giản.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Ừm, hy vọng có thể nhận được thiệp cưới của anh.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Thịnh Tư Nguyên khen Trần Anh Kiệt không dứt miệng: “Cậu trai kia không tồi, rất hiếu thuận, làm việc cũng quyết đoán lưu loát, là người có thể giao trọng trách, làm vệ sĩ quá đáng tiếc.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Là vàng thì sẽ sáng lên, ngày mẹ Trần qua đời thì anh ta sẽ không sợ gì cả, đến lúc đó sẽ toả sáng thôi.”
Trần Anh Kiệt chỉ bị mẹ Trần liên lụy, nếu không anh có rất nhiều lựa chọn, thành tựu tương lai không có giới hạn.
Có được cấp dưới như vậy, cho dù chỉ là tạm thời thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng thỏa mãn.
Đường thị.
“Thịnh tiểu thư và Thịnh lão đi gặp Trần Anh Kiệt, người này có xuất thân từ trường quân đội, thân thủ lợi hại, mẹ anh ta bị ung thư phổi, Thịnh lão nhặt về một cái mạng cho bà ta.”
Đường Nguyên Minh nhìn tin nhắn vừa nhận được mà nhếch khóe miệng lên, đáy mắt hiện ra chút bất đắc dĩ và cưng chiều: “Hoàn Hoàn, em vẫn không tin anh, thôi, nếu như vậy có thể làm em an tâm thì tùy em vậy!”
Chương 391: Tư thế cô ấy quấn tóc quá ngầu
Sau khi trở về, Thịnh Hoàn Hoàn nhờ Thịnh mẫu dọn một phòng ngủ cho mẹ con Trần Anh Kiệt. Thứ nhất là tiện cho Thịnh Tư Nguyên chẩn trị, thứ hai là Trần Anh Kiệt cũng không cần đi qua đi lại hai ngôi nhà, giúp anh có thể an tâm không ít.
Thịnh Hoàn Hoàn hoãn hội nghị lại nửa giờ mà phe Chu Tín lại không tỏ ý bất mãn, cô và Tống Chí Thượng trao đổi một ánh mắt, hai người đều biết họ đang âm mưu gì đó.
Đáng nhắc tới chính là doanh số trang sức tăng lên rất nhiều.
Mặt khác Tương Tuấn Tài còn ngầm oán giận với cô rằng tổ dự án không đủ người làm Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ cá cược với Lý Vệ Lâm.
Chiều nay nhóm chung tổ với cô có Trần Phỉ Phỉ.
Trần Phỉ Phỉ à, là người quen nên nếu không đè bẹp cô thì thực xin lỗi những chuyện trước đó cô làm với tôi.
Sau khi đi ra khỏi công ty, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được một tin tức xấu, Lăng Kha đã bị loại trong cuộc thi buổi sáng này.
Việc này cũng nằm trong dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, dù sao cuộc thi đã tiến vào đếm ngược, Lăng Kha có thể kiên trì đến bây giờ đã là phát huy vượt qua mong muốn.
Hiện tại đoàn xe Vũ Yến chỉ còn lại Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca kiên trì trên sân thi đấu.
Trong cuộc thi buổi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn được xếp vào vòng đầu tiên.
Cùng tổ với cô còn có Trần Phỉ Phỉ và Lệ Hàn Thu của Quân Hạm, cùng với đám người Từ Văn Nhạc của đoàn xe Lôi Đình kinh đô....
Dư Văn Nhạc và Nhất Tỷ Sơ Tình đến từ cùng một đội, thực lực của hai người ngang nhau nên là đối thủ rất mạnh, mà Trần Phỉ Phỉ cũng không thể khinh thường.
Cho nên tổ thi đấu này được người xem rất chờ mong.
“Đừng khẩn trương, ổn định, cố gắng phát huy, tôi tin cô nhất định được.”
Trước khi lên sân, Cao Dương nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, cũng không biết là an ủi cô hay đang tự an ủi bản thân.
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh: “Yên tâm đi Cao đội, tôi không khẩn trương.”
Thịnh Hoàn Hoàn đưa mắt nhìn ra phía sau Trần Phỉ Phỉ, quả nhiên thấy được Lý Vệ Lâm giống như trong dự kiến, anh ta thật là fan trung thành nên không thấy vắng mặt buổi nào cả.
“Trần Phỉ Phỉ, Trần Phỉ Phỉ, chúng tôi yêu cô...”
Đám fan của Trần Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh Lý Vệ Lâm gân cổ lên kích động hò hét tên cô ta.
Không hổ là nữ thần mới ngôi lên, lượng fans thực khổng lồ.
Trần Phỉ Phỉ phất phất tay với bọn họ, một tay xách theo mũ bảo hộ, đi vào sân thi đấu với dáng vẻ hiên ngang oai hùng.
Tiếp theo Từ Văn Nhạc cũng tự tin lên sân thi đấu.
Tên của bọn họ không ngừng vang vọng trong sân thi đấu.
Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước một lên sân thi đấu, ánh mắt mọi người bất giác di chuyển theo bước chân cô, trên màn hình lớn cũng xuất hiện bóng dáng uyển chuyển tao nhã của cô.
Ngũ quan cô tinh xảo, làn da như sứ trắng, dây chuyền trên chiếc cổ thon dài sáng lên lấp lánh, đôi chân thon dài thẳng tắp mang theo gió khi đi đường trông cực kỳ khí thế.
“Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn...”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của nơi này, cô không làm gì cũng dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thật sự quá đẹp.
Tên của cô không ngừng vang lên, thắng luôn cả đám người Trần Phỉ Phỉ.
Lăng Kha lộ ra vẻ mặt si mê: “Hoàn Hoàn của tôi thật là quá thu hút!”
Mao Tuấn gật đầu: “Quả thực là nữ thần!”
Sắc mặt Triệu Giai Ca không tốt lắm, sự nổi bật của cô ta đã bị Thịnh Hoàn Hoàn cướp sạch, quảng cáo cũng bị Thịnh Hoàn Hoàn chèn ép, cái gì Thịnh Hoàn Hoàn cũng giành với cô ta, thật là khinh người quá đáng.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đi tới sân thi đấu, trong lòng Trần Phỉ Phỉ cũng đặc biệt hụt hẫng, khi còn nhỏ cô ta không bằng Thịnh Hoàn Hoàn về mọi mặt, hôm nay cô ta nhất định phải giành lại tất cả những gì đã thua trên sân thi đấu này.
“Xin các tay đua chuẩn bị.”
Nghe tiếng ra lệnh, Thịnh Hoàn Hoàn quấn mái tóc dài lên nhét vào mũ bảo hộ rồi kéo áo khoác lên lưu loát bước vào xe.
Cuộc thi này được phát sóng trực tiếp ở mấy đài truyền hình và app video, từng dòng bình luận tràn lên, đặc biệt là khi Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ở màn ảnh thì không khí trở nên càng náo nhiệt.
“Sắc đẹp đỉnh cao lại xuất hiện.”
“Cố lên nữ thần, chúng tôi xem trọng cô.”
“Tư thế cô ấy quấn tóc lên quá ngầu, tôi bị bẻ cong rồi!”
“Đặt cược đặt cược đi, vòng này tôi đặt Thịnh Hoàn Hoàn thắng.”
“Tôi đặt Trần Phỉ Phỉ thắng.”
“Tôi đặt Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Tôi đặt Từ Văn Nhạc...”
Khi tiếng súng vang lên thì hơn mười chiếc xe cùng xông ra ngoài, Từ Văn Nhạc và Trần Phỉ Phỉ dẫn đầu, Thịnh Hoàn Hoàn thì ở giữa.
Trần Phỉ Phỉ sốt ruột đoạt giải quán quân nên không ngừng gia tốc, rất nhanh đã vọt lên dẫn đầu, Từ Văn Nhạc theo sát phía sau.
Đám fan trong sân lại hò hét tên Trần Phỉ Phỉ, trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng không ngừng xuất hiện tên của Trần Phỉ Phỉ.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, công thành thì dễ giữ thành thì khó, không bao lâu sau Từ Văn Nhạc đã đuổi kịp và vượt qua Trần Phỉ Phỉ.
Thân thể Trần Phỉ Phỉ căng cứng, cô ta muốn vượt qua Từ Văn Nhạc để trở thành người đứng đầu, nhưng lại chậm chạp không đuổi kịp như mong muốn.
So ra thì Thịnh Hoàn Hoàn vẫn trong trạng thái rất thả lỏng, lại qua một cua quẹo, cô nhẹ nhàng vượt qua chiếc xe chắn trước mặt mình rồi theo sát phía sau Trần Phỉ Phỉ.
Trên màn hình lại xuất hiện:
“Mỗi lần xem Thịnh Hoàn Hoàn lướt nhanh đều cảm thấy đã con mắt.”
“Tôi cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn rất ổn định, cô ấy nhất định sẽ vượt lên trước.”
“Tôi bỗng không tự tin vào Trần Phỉ Phỉ lắm, đây là chuyện gì vậy?”
“Đối thủ của Thịnh Hoàn Hoàn là Từ Văn Nhạc.”
“Tôi cảm thấy trong tổ này thì Thịnh Hoàn Hoàn không có đối thủ.”
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã dễ dàng vượt qua Trần Phỉ Phỉ, tuy Trần Phỉ Phỉ luôn tìm cơ hội đuổi theo nhưng vẫn không thành công, bị Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn đè ép.
Giống như trên màn hình đã nói, Thịnh Hoàn Hoàn rất ổn định, thời điểm nào vượt qua ai và vòng thứ mấy vượt qua ai đều nằm trong sự khống chế của cô.
Ở vòng cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn vượt qua Từ Văn Nhạc rồi lấy được hạng nhất, mà Trần Phỉ Phỉ chỉ xếp hạng ba.
“Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn...”
Tiếng hò hét càng thêm kịch liệt làm chấn động lòng người.
Thịnh Hoàn Hoàn bước xuống xe tháo mũ bảo hộ, mái đầu tóc đen xoả xuống tung bay trong gió, trông thật tươi đẹp phóng khoáng, loá mắt làm người ta hít thở không thông.
Trên màn hình không ngừng lướt qua hai chữ “Nữ thần”.
Kim Thần cầm lòng không đậu chụp một tấm hình của Thịnh Hoàn Hoàn rồi tiện tay up lên Weibo: “Nằm trong dự đoán.”
Vì thế tên của hai người lại lên hot search lần nữa.
Sau khi kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được rất nhiều hoa, có fan tặng cũng có Đường Nguyên Minh và Mộ Tư tặng, nhưng hai người đều không có ở hiện trường.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn được người người tung hô, Triệu Giai Ca càng không cam lòng, cô ta luôn cho rằng thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn không bằng mình, tới bây giờ mới biết Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa dùng hết sức.
Nhưng dù vậy cô ta cũng chưa chắc thua.
Kế tiếp Triệu Giai Ca lên sân khấu, cùng một tổ với cô ta có Vu Quang và Kim Thần, mặt khác còn có hai người mới rất được chú ý.
Nhưng trong tổ này người nổi bật nhất chỉ có Vu Quang và Kim Thần.
Kim Thần thì không cần nhiều lời, là người được công nhận có khả năng đoạt giải quán quân nhất.
Vu Quang là đối thủ hiếm có của Kim Thần, thực lực cũng rất mạnh.
So với hai người này thì Triệu Giai Ca không đáng nhắc tới, mỗi lần cô ta xuất hiện trên màn ảnh đều chỉ dừng lại một chút rồi trực tiếp lướt qua, có thể nói là không có cảm giác tồn tại gì mấy.
Nhưng mà kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chương 392: Sống chung cần đấu trí đấu dũng
Nhưng mà kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trong vòng chạy cuối cùng, Triệu Giai Ca lại vượt qua Vu Quang, chỉ đứng sau Kim Thần.
Đây là kết quả làm mọi người bất ngờ.
Hiện trường an tĩnh hai giây rồi tên của Triệu Giai Ca và Kim Thần cùng vang lên đinh tai nhức óc.
Khúc quảng bá còn phát bài ca mới của Triệu Giai Ca là “Mộng”.
MC kích động tán dương Triệu Giai Ca: “Không có bất ngờ gì là Kim Thần là người đứng nhất, làm tôi bất ngờ nhất là một người mới, một nàng mới tài hoa và xinh đẹp, cô ấy đã vượt qua Vu Quang, chỉ đứng sau Kim Thần, tên cô ấy là Triệu Giai Ca.”
“Cô ấy vừa tung ra album mới của mình là “Mộng”, đúng vậy, chính là bài hát chúng ta đang nghe đấy, có phải rất êm tai rất hay không? Bài hát này được sáng tác bởi chính Triệu Giai Ca, cô ấy hoàn toàn xứng đáng là tài nữ Hải Thành, còn là tiểu thư đứng đầu mới của Hải Thành.”
MC rất kích động, màn ảnh hiện lên gương mặt xinh đẹp của Triệu Giai Ca, bốn phía sôi trào, tiếng thét vang lên đinh tai nhức óc, mọi người đều đang gọi tên của Triệu Giai Ca
Quảng bá phát bài “Mộng” chủ lực trong album của Triệu Giai Ca, hầu hết mọi người đều hò hét tên cô ta, cảnh tượng này rất kích động lòng người, Triệu Giai Ca đã lập tức nổi tiếng vang dội.
Mao Tuấn cảm khái nói: “Vì tạo thế cho Triệu Giai Ca, Triệu gia thật là chơi lớn quá, cũng không biết bỏ ra bao nhiêu tiền nữa!”
Lăng Kha nhìn về phía Lệ Hàn Tư mà cười cười: “Sao tôi cảm thấy cái này giống phong cách của Lệ Hàn Tư hơn, tiểu thư đứng đầu mới à? A, bọn họ thật đúng là giỏi tự phong, không sợ bị vả sưng mặt.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cô gái rực rỡ loá mắt trên sân thi đấu, cảm thấy đặc biệt bình tĩnh: “Cô ta debut với danh xưng tiểu thư đứng đầu mà, cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng cô ta thật sự rất tài hoa, bài hát cũng rất êm tai.”
Triệu Giai Ca thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người, trước đó chơi CS biểu hiện của Triệu Giai Ca làm người ta lau mắt mà nhìn, không ngờ đua xe cũng tiêu chuẩn như vậy, thật là rất ưu tú.
Khó trách Lệ Hàn Tư khăng khăng một mực, tìm mọi cách lấy lòng cô ta, nhớ mãi không quên.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp điên cuồng hiện lên:
“Thì ra Triệu Giai Ca mới là hắc mã.”
“Bài ca rất êm tai, yêu yêu.”
“Các người nói Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn ai có thực lực càng mạnh?”
Trên màn hình liên tục hiện ra các bình luận, lúc này ống quay chỉa đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, cô nhận ra nên khẽ nhếch môi đỏ lên.
Màn hình trực tiếp nổ tung:
“Thật đẹp, tim tôi không chịu nổi...”
“Các người không cảm thấy nụ cười của Thịnh Hoàn Hoàn mang theo trào phúng sao?”
“Theo tôi được biết Thịnh Hoàn Hoàn mới là tiểu thư đứng đầu của Hải Thành.”
“Nụ cười này của Thịnh Hoàn Hoàn tràn ngập khinh miệt, cô ấy cảm thấy Triệu Giai Ca không xứng so với mình sao?”
“A a a! Phong cách nữ giám đốc bá đạo!”
Không thể không thừa nhận trí tưởng tượng của quần chúng ăn dưa rất phong phú, ai cũng là biên kịch bẩm sinh, Thịnh Hoàn Hoàn càng không ngờ cô chỉ cong khóe môi lên mà đã biến thành một trận đại chiến tranh đoạt.
Gia thế của Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn bị moi ra. Từ trường học, chuyên ngành các cô từng học đến sở trường đặc biệt, từng nhận giải thưởng gì, thông tin gì điều tra ra được đều bị moi hết, sau đó thì lần lượt so sánh.
Đoạn video Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn thi nhảy lại hot trên mạng lần nữa, xông thẳng lên top3 hot search.
Đồng thời trang sức do Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn đại diện có doanh số xông thẳng lên cao, nhất thời còn thiếu hàng.
Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho Lý Vệ Lâm: “Vụ cá cược của chúng ta còn hiệu lực không?”
Trần Phỉ Phỉ chỉ đứng thứ ba trong tổ có tâm tình rất tệ, sắc mặt cực kỳ khó coi, Lý Vệ Lâm muốn an ủi lại bị cô ta lạnh mặt từ chối: “Đừng đi theo tôi, cả anh cũng muốn xem trò cười của tôi à?”
Trần Phỉ Phỉ rất nôn nóng, cứ thế này thì cô ta không thể bước vào top5 trận chung kết năm nay, vì thế tâm tình kém tới cực điểm.
Lý Vệ Lâm ngơ ra tại chỗ, lúc này tin nhắn của Thịnh Hoàn Hoàn được gửi tiến, anh ta xem rồi nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Chỉ thấy cô ngồi ở khu nghỉ ngơi mà vẫn xinh đẹp động lòng người, vừa rồi còn tinh thần toả sáng rực rỡ trên sân thi đấu.
So ra thì Trần Phỉ Phỉ có vẻ khá ảm đạm, không chút thu hút.
Lý Vệ Lâm cảm thấy rất dày vò, trong cuộc thi đấu vừa rồi anh ta cầm lòng không đậu bị Thịnh Hoàn Hoàn thu hút ánh mắt nên cảm thấy mình sắp thay lòng đổi dạ!
Không được, Trần Phỉ Phỉ mới là nữ thần trong cảm nhận của anh ta.
Anh ta ngẫm nghĩ rồi trả lời Thịnh Hoàn Hoàn: “Chỉ cần cô thắng Kim Thần thì có hiệu lực.”
Hiển nhiên câu trả lời này là đang làm khó Thịnh Hoàn Hoàn để cô biết khó mà lui.
Thịnh Hoàn Hoàn xem tin nhắn rồi cười với Lý Vệ Lâm, nhưng không đáp lại nữa.
Tâm tình của Lý Vệ Lâm rất phức tạp, có phải anh ta rất quá đáng không?
“Hoàn Hoàn, cậu có tham gia tiệc mừng thọ của chú Đường không?” Bên cạnh Lăng Kha đột nhiên hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đi chứ, cậu cũng đi à?”
Lăng Kha nhăn mặt mà nói: “Ba mẹ hận không thể lập tức gả tớ ra ngoài, đêm nay tớ không phải đi tham gia tiệc mừng thọ, mà là đi chọn rể.”
Sau khi Lăng Kha và Lệ Hàn Tư chia tay thì đã bị trong nhà ép đi coi mắt, ba mẹ Lăng Kha cũng hy vọng cô tìm được tình yêu mới, mau chóng thoát khỏi bóng tối của Lệ Hàn Tư.
Thịnh Hoàn Hoàn trêu chọc: “Vậy cậu nhớ banh mắt ra nhìn cho kỹ.”
Lăng Kha trợn trắng mắt: “Không có chút thương người nào à, tớ không muốn về nhà, bị loại trở về nhất định sẽ bị chế nhạo.”
Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không rõ tâm tư của cô: “Được rồi, trở về với tớ đi, cho cậu mặc sức lựa chọn lễ phục.”
Lăng Kha nháy mắt với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tớ biết cậu tốt nhất mà!”
Diệp phủ.
Có thể nói Diệp Sâm và Nam Tầm ở chung cứ như đấu trí đấu dũng.
Sau khi dọn vào Diệp phủ, Nam Tầm quyết định hạn chế ra cửa gặp mặt, tất nhiên Diệp Sâm không có khả năng chiều ý cô.
Em không cho tôi vào thì tôi không thể ép em ra được sao?
Vì thế Diệp Sâm cắt dây mạng phòng của cô, đồng thời dọn tất cả đồ dùng trong phòng ra ngoài.
Muốn uống nước?
Xin lỗi, tự ra đổ nước đi.
Gội đầu không có máy sấy tóc?
Xin lỗi, tự ra lấy đi!
Tóm lại cô muốn ru rú trong phòng ngủ cả ngày là không có khả năng.
Sức khoẻ của Diệp Sâm rất tốt, buổi sáng hạ sốt ngủ một giấc thì khoẻ lên không ít, giữa trưa anh ăn cơm xong thì vẫn luôn lắc lư trước mặt Nam Tầm.
Nam Tầm ngại anh chướng mắt nên dứt khoát ôm notebook ra bàn ngoài làm việc.
Buổi chiều cuối thu nhiệt độ môi trường rất dễ chịu, Diệp phủ rất lớn, bố trí xinh đẹp lại lãng mạn nên cô ngồi ở ngoài rất thích ý.
Đương nhiên nếu không có người chướng mắt thì sẽ càng thoải mái.
“Anh đủ chưa, đã nói tôi không đi.”
Nam Tầm ném mắt kính qua một bên, phẫn nộ nhìn người đàn ông ngồi đối diện cách cô chỉ có nửa thước: “Có phải anh quên sở dĩ tôi ở nơi này là do bị anh liên lụy? Tôi rất bận, tôi cũng không có nghĩa vụ đi tham gia tiệc mừng thọ chó má gì với anh cả.”
Diệp Sâm thản nhiên nói: “Em cũng quen biết Đường Thắng Võ.”
Nam Tầm: “Quen biết cũng không đi.”
Diệp Sâm tung mồi: “Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đi.”
Nam Tầm: “Cái này có quan hệ trực tiếp gì với tôi chứ?”
Chương 393: Đáng yêu đối đầu với gợi cảm thì chả là cái gì hết
Diệp Sâm khựng lại, ngón tay thon dài chỉ vào cô bé đang chơi đuổi bắt bướm bên cạnh: “Hoan Hoan muốn đi.”
Nam Tầm: “Nó không muốn.”
Diệp Sâm: “Không, nó muốn.”
Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Diệp Sâm, tôi không có hứng thú, tôi không muốn đi với anh hiểu không?”
Diệp Sâm khẽ buông tiếng thở dài, ánh mắt ảm đạm, anh nghiêm túc khẽ nói với Nam Tầm: “Tôi bị thương, bên cạnh không có bạn nữ đi cùng rất bất tiện.”
Nam Tầm không cảm xúc, lập trường rất kiên định: “Anh có thể không đi, cũng có thể tìm người khác đi với anh mà.”
Diệp Sâm lại buông tiếng thở dài: “Tôi nhất định phải đến tiệc mừng thọ này, muốn tìm một cô gái có thể chắn rượu giúp tôi, đồng thời biết tùy cơ ứng biến, nhạy cảm với nguy cơ, hơn nữa còn phải tuổi trẻ xinh đẹp thật sự rất khó.”
“Hơn nữa tôi bị thương nặng, ra ngoài sẽ mang theo phần lớn vệ sĩ, em và Hoan Hoan ở nhà không được đảm bảo an toàn, tôi không yên tâm.”
Nói xong, Diệp Sâm duỗi chân giẫm giẫm mũi chân Nam Tầm, mày kiếm rũ xuống: “Coi như tôi nợ em một ân tình được không?”
Khi Nam Tầm thay lễ phục mới bừng tỉnh hoàn hồn rằng cô bị Diệp Sâm lừa dối.
Vì sao đầu óc cô nóng lên lại nghe lời Diệp Sâm chứ?
Thôi, anh bị thương thành như vậy rồi, coi như cô làm việc thiện đi!
Nam Tầm không phát hiện mình càng ngày càng không có sức kháng cự với Diệp Sâm, nguyên tắc cũng càng ngày càng suy yếu.
Trong khoảng thời gian ở chung này, Diệp Sâm đã sớm tìm hiểu Nam Tầm quá rõ ràng, cô gái này ăn mềm không ăn cứng, dùng thủ đoạn mạnh không bằng rơi nước mắt cho cô xem!
“Ôi chao, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Cố Hoan mở to đôi mắt sáng ngời trắng đen rõ ràng mà nhìn Nam Tầm, trong mắt tràn đầy trầm trồ yêu thích.
Lễ phục trên người Nam Tầm là do Diệp Sâm chuẩn bị, váy dài đuôi cá xẻ chữ V màu đỏ rực, trên vai còn có áo choàng rũ thẳng đến bên hông rất hợp với khí chất của Nam Tầm, trông đặc biệt cao quý khí thế.
Nam Tầm cảm thấy bộ lễ phục này rất quen thuộc, trước kia hình như cô từng mặc nó, nhưng lại không nhớ là mặc ở đâu.
Bảy năm qua Nam Tầm từng đi tham dự đủ loại tiệc lớn lớn nhỏ nhỏ với Cố Nam Thành, từng mặc quá nhiều lễ phục, nhiều đến mức cô nhớ không rõ nữa.
Cho nên chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, cô cũng không để ý lắm.
“Con đang cầm cái gì?” Nam Tầm thấy Cố Hoan ôm một cái hộp mà hỏi.
Cố Hoan hiến vật quý: “Đây là chú Diệp tặng cho mẹ, nhưng chú lại nói sau khi tiệc mừng thọ kết thúc thì phải trả cho chú, thật keo kiệt.”
Cố Hoan bất mãn bĩu môi: “Sao lại có chuyện tặng rồi lại đòi lại chứ.”
Nam Tầm dở khóc dở cười: “Nếu phải trả thì không gọi là tặng, chỉ là cho mượn hiểu không? Hơn nữa chúng ta có tiền, thích cái gì có thể tự mua, không cần người khác tặng.”
Cố Hoan hiểu chuyện gật đầu, cảm thấy mẹ nói rất có lý.
Nam Tầm mở hộp ra, bên trong là một bộ trang sức nằm trên lớp vải nhung màu đen, đơn giản hào phóng lại không kém phần hoa lệ khí khái, rất hợp với bộ lễ phục này.
Nam Tầm không chút ngượng ngùng mà cầm lấy vòng cổ và hoa tai rồi đeo lên, lại mang giày cao gót vào, cô lập tức trở nên cực kỳ khí thế.
Miệng Cố Hoan đặc biệt ngọt, lập tức há hốc nói: “Oa nga, mẹ giống như một nữ vương xinh đẹp vậy!”
Nam Tầm khom người bế Cố Hoan lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào cái mũi nhỏ của cô bé: “Cục cưng của mẹ thì giống tiểu công chúa.”
Hôm nay Cố Hoan mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ, trên đầu đội vương miện, đây không phải tiểu công chúa thì là gì?
“Xong chưa?”
Diệp Sâm mặc một bộ âu phục màu đen xuất hiện ở ngoài cửa, thân hình thẳng tắp cao lớn, anh là con lai nên mang theo khí chất quý tộc phương Tây lịch lãm vững vàng, tuấn tú đẹp mắt.
Nam Tầm cảm thán diện mạo của Diệp Sâm không thua kém Cố Nam Thành chút nào.
Đáng tiếc tính cách quá cổ quái, tiếc thay cho cái mã đẹp trai này.
“Hôm nay chú Diệp thật đẹp trai.” Cố Hoan lại bắt đầu nổi máu mê trai.
Diệp Sâm muốn duỗi tay ôm cô bé, vừa động đậy đã kéo trúng vết thương nên lập tức nhớ tới mình đang bị “Thương nặng”, chỉ có thể nâng bàn tay không bị thương lên cưng chiều mà xoa xoa tóc cô bé: “Hôm nay Hoan Hoan cũng đặc biệt xinh đẹp.”
Cố Hoan không ngượng chút nào: “Còn mẹ con nữa.”
Ánh mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tầm, sau khi cô trang điểm thì đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, phong thái không suy giảm hơn năm đó chút nào.
Anh cảm thán từ đáy lòng: “Thật sự rất đẹp.”
Nhớ đến năm đó cô mặc bộ lễ phục này đính hôn với Cố Nam Thành, Diệp Sâm đã ghen ghét đến phát cuồng.
Nhưng không sao, trong quãng đời còn lại của cô sẽ thuộc về một mình anh.
Ánh mắt chiếm hữu của Diệp Sâm quá lộ liễu, quá trắng trợn làm Nam Tầm cảm thấy không được tự nhiên: “Cảm ơn đã khen ngợi, chúng ta đi thôi!”
Nhà họ Thịnh
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đã chuẩn bị xong, hai người đều mặc một bộ sườn xám vừa người, một cao gầy tinh tế, một xinh xắn lanh lợi, một tinh xảo quyến rũ, một đáng yêu lém lỉnh.
Vào thời khắc Đường Nguyên Minh nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt không thể giấu được nét si mê, mà anh cũng không muốn che giấu: “Hoàn Hoàn thật xinh đẹp.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất thản nhiên thành thạo, cô chỉ nghĩ đó là một lời khen bình thường: “Cảm ơn anh.”
Lăng Kha bị làm lơ bất mãn trêu ghẹo: “Này này này anh Minh, em to đùng thế này mà anh không nhìn thấy sao?”
Lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về phía cô: “Em cũng rất xinh đẹp.”
Lăng Kha cao ngạo “Hừ” một tiếng: “Có lệ.”
Quả nhiên, đáng yêu đối đầu với gợi cảm thì chả là cái gì hết!
Vì sao rõ ràng đều là sườn xám, vì sao mặc lên người cô là xinh xắn lanh lợi, mặc lên người Hoàn Hoàn lại là gợi cảm hút hồn?
Con mẹ nó bất công quá!!!
Nhưng mỗi người mỗi sở thích, có lẽ có người thích dạng nhỏ xinh đáng yêu như cô thì sao?
Dù sao đời này Hoàn Hoàn sẽ không làm tình địch của cô.
Nghĩ vậy, Lăng Kha lại đột nhiên cảm thấy rất an tâm!
Lăng Kha luôn không rõ vì sao đám tiểu thư Hải Thành lại thù hằn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy.
Mãi đến đêm nay khi mặc bộ sườn xám tương tự thì cô mới biết diện mạo này, dáng người này, còn có làn da này thật con mẹ nó quá gây thù chuốc oán!
Cô đẹp thì đẹp thôi, đẹp đến mức khác người, lập dị, đi đầu ngọn cờ, sáng tạo như vậy, làm người ta có cảm giác như phượng đứng trong bầy gà, cô nói xem không thù cô thì thù ai đây?
Quả thực là quá ghen ghét!
Lăng Kha quyết định đêm nay làm một mảnh lá xanh đủ tư cách là được rồi!
Nhà họ Đường
Đêm nay nhà họ Đường khách đến đầy nhà, Đường Thắng Võ lăn lộn thương trường nhiều năm nên có gia sản khổng lồ và nổi danh trong giới thương nghiệp, tiếng tăm cũng rất tốt.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, hầu hết các nhân vật có uy tín tên tuổi trong giới thương nghiệp đều tới.
Trần Do Mỹ khẩn trương nắm chặt cánh tay Cố Nam Thành, đây là lần đầu tiên cô ta dùng thân phận bạn gái đi tham dự buổi tiệc quan trọng như thế với gã.
Cố Nam Thành vỗ lên mu bàn tay cô ta mà nhẹ giọng trấn an: “Thả lỏng đi em, mọi chuyện có anh mà.”
“Dạ.” Trần Do Mỹ gật đầu, nghĩ đến lá bài tẩy trong bụng mình thì lập tức tự tin lên, nũng nịu cười nói: “Anh Nam Thành, anh thật tốt.”
Cô ta sắp trở thành Cố phu nhân, có gì phải lo lắng chứ?
Những đề tài như cha ruột ngồi tù, tiểu tam phá hư gia đình người khác đều đi gặp quỷ đi!
Chỉ có người ở lại cuối cùng mới là người thắng, không phải sao?
Chương 394: Quá may mắn rồi
Sau khi Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ vào bàn thì lập tức bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, dù sao chuyện giữa Cố Nam Thành và Nam Tầm cũng rất lớn nên không tránh được người ta xì xầm bàn tán.
Cố Nam Thành trực tiếp dẫn Trần Do Mỹ đi về hướng Đường Thắng Võ, làm như không nhìn thấy một số phu nhân đang chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sau khi chúc mừng Đường Thắng Võ, Cố Nam Thành tìm một vị trí để Trần Do Mỹ ngồi xuống, cả quá trình này gã hết sức cẩn thận, sợ cô bị va chạm.
“Anh Nam Thành, có anh thật tốt.”
Trần Do Mỹ hạnh phúc rúc vào ngực Cố Nam Thành như chim nhỏ nép vào người: “Gặp được anh là chuyện may mắn nhất đời này của em, dù tất cả mọi người chỉ trích em, mắng em, nhưng chỉ cần được ở bên anh thì em cũng vui vẻ chịu đựng.”
Lời Trần Do Mỹ nói làm Cố Nam Thành rất đau lòng, càng phẫn nộ trước những tiếng nói nhỏ khe khẽ của đám phu nhân đó, một lòng chỉ muốn bảo vệ cô gái trong lòng mình: “Đừng sợ, một ngày nào đó anh sẽ làm họ đều câm miệng.”
Trần Do Mỹ nâng khuôn mặt nhỏ lên thẹn thùng nhìn gã, liếc mắt đưa tình nói: “Có anh ở đây em không sợ gì cả.”
Cố Nam Thành xoa xoa đầu Trần Do Mỹ, cưng chiều nói một câu: “Cô gái ngốc.”
Đúng lúc này lối vào truyền đến tiếng xôn xao, mọi người thấy Đường Thắng Võ bước nhanh đi ra ngoài rồi đứng ở lối vào nghênh đón khách.
“Là ai mà Đường Thắng Võ lại đích thân đi nghênh đón vậy?”
Không ít người tò mò nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Lăng Tiêu ôm con trai xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đi cùng hai cha con là một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, diện mạo mỹ lệ.
“Là Lăng Tiêu, khó trách Đường Thắng Võ lại đích thân ra đón.”
“Vị kia là Thịnh Hoàn Hoàn à? Cô ta và Lăng Tiêu tái hợp sao?”
Sau khi Lâm Chi Vũ trang điểm cầu kỳ thì càng giống Thịnh Hoàn Hoàn, người không quen thuộc Thịnh Hoàn Hoàn rất dễ nhầm lẫn Lâm Chi Vũ với cô.
Rất nhanh có người vạch trần thân phận của Lâm Chi Vũ: “Đó không phải Thịnh Hoàn Hoàn, là Lâm Chi Vũ.”
“Chính là Lâm Chi Vũ đồn đãi sắp kết hôn với Lăng Tiêu sao? Cô ta và Thịnh Hoàn Hoàn cũng quá giống nhau.”
“Có lẽ Lăng Tiêu thích loại diện mạo này, thật sự rất xinh đẹp.”
“Nghe nói cô gái này sinh ra trong thế gia âm nhạc, cha là phú thương Hoa Kiều, mẹ là âm nhạc gia, Lâm Chi Vũ di truyền thiên phú âm nhạc từ mẹ, còn rất nổi tiếng ở nước ngoài, được coi là tài nữ âm nhạc đấy.”
Ở đây đều là phú thương Hải Thành nên có quan hệ rất rộng, tin tức cũng nhạy bén, rất nhanh thân phận của Lâm Chi Vũ đã bị tìm hiểu rõ ràng.
Sau đó Diệp Sâm và Nam Tầm cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Tôi không nhìn lầm đó chứ, cô gái mặc lễ phục màu đỏ, trong lòng ôm đứa nhỏ kia có phải là vợ trước của Cố Nam Thành - Nam Tầm hay không?”
Một tiếng kinh ngạc cảm thán truyền đến, tầm mắt mọi người đều tập trung lên người Nam Tầm và Diệp Sâm, bao gồm cả Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ.
Dù sao sáu chữ “Vợ trước của Cố Nam Thành” thật sự quá mẫn cảm, làm người ta muốn xem nhẹ cũng khó.
Rất nhanh tầm mắt của Cố Nam Thành đã tập trung lên người Nam Tầm .
Chỉ thấy cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ, ôm Cố Hoan trong lòng, lạnh lẽo mà xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Sâm, lễ phục bó sát người phác hoạ đường cong lả lướt của cô trông thật mê người.
Màu đỏ là màu rất khó khống chế, nhưng khoác lên người Nam Tầm lại trông rất cao quý hào phóng, thiết kế mạnh mẽ đó làm cô như một nữ vương cao quý lạnh lẽo tự cao tự đại đang bước đi.
Tim Cố Nam Thành căng thẳng như bị một tảng đá đè nặng lên, trầm trọng làm gã thở không nổi nữa.
Bộ lễ phục Nam Tầm mặc trên người không phải là bộ lúc họ đính hôn sao?
Bộ lễ phục này còn là gã đích thân chọn cho cô.
Hiện giờ bảy năm trôi qua, Nam Tầm mặc bộ lễ phục tương tự làm Cố Nam Thành cảm thấy hít thở không thông, xung quanh như biến thành cảnh tượng trong trí nhớ của gã.
Ngày đó cô cũng mặc bộ lễ phục này, kiên định, vui sướng, toả sáng mà bước từng bước về hướng gã.
Trái tim gã khẩn trương đến mức sắp nhảy ra từ lồng ngực, kích động như thằng trẻ trâu mà vừa khóc vừa cưới, các trưởng bối còn chưa lên tiếng thì gã đã vọt qua chỗ cô, dùng một tay bế cô lên nhảy nhót xoay tròn hoan hô.
Chuyện này bị người ta cười nhạo thật lâu!
“Anh Nam Thành, anh Nam Thành...”
Cố Nam Thành sực tỉnh, Trần Do Mỹ đã gọi gã vài tiếng rồi.
Gã làm ra vẻ trấn định mà dời mắt đi, nhìn về phía Trần Do Mỹ: “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Do Mỹ cực kỳ bi thương, hốc mắt đỏ bừng: “Có phải anh hối hận không? Xin lỗi, đều do em quá ích kỷ.”
Hối hận?
Từ này làm trái tim Cố Nam Thành đột nhiên siết lại, sau đó nhếch khóe miệng lên: “Nói bừa cái gì vậy, sao anh lại hối hận chứ, anh đã sớm không còn tình cảm với cô ta.”
“Anh Nam Thành, em tin tưởng anh.” Trần Do Mỹ ngây thơ cười dịu dàng với Cố Nam Thành, duỗi tay khoác lên cánh tay gã rồi dựa đầu vào vai gã và nói: “Không ngờ chị Nam Tầm lại tham dự tiệc mừng thọ cùng Diệp Sâm, xem ra họ thật sự ở bên nhau.”
Cố Nam Thành căn bản nghe không Trần Do Mỹ nói gì, ánh mắt gã lại nhìn về hướng Nam Tầm, thấy cô tự nhiên hào phóng, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Sâm thì trong lòng không khỏi dâng lên một cơn lửa giận.
Cô có ý gì?
Cố ý mặc lễ phục khi bọn họ đính hôn đi tham dự tiệc mừng thọ với Diệp Sâm là muốn sỉ nhục ai?
Gã biết ngay cô sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Diệp Sâm đang nói chuyện với Đường Thắng Võ, một bàn tay rất tự nhiên mà đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Nam Tầm, cử chỉ thân mật thản nhiên mà lịch sự.
Nam Tầm cũng không ngại ngùng gì, nếu đã hứa làm bạn nữ của anh thì chuyện này cũng bao gồm trong đó, chỉ cần Diệp Sâm không cố ý chơi xấu thì cô sẽ không làm anh mất mặt trước mặt mọi người.
“Đúng là Nam Tầm, người đàn ông đi cùng cô ta là ai? Trông thật bảnh trai, quan hệ của hai người có vẻ không bình thường!”
Có một người đàn ông tham gia party độc thân của Thịnh Hoàn Hoàn nói cho mọi người biết: “Người đàn ông đó tên là Diệp Sâm, tổ ấm tình yêu của Nam Tầm và Cố Nam Thành bị anh ta san bằng đấy.”
Những lời này làm dấy lên một loạt tiếng trầm trồ, có người cảm khái có người đố kỵ.
“Xem ra Nam Tầm này không phải người an phận.”
“Thật hâm mộ, người đàn ông kia thật đẹp trai thật khí phách, Nam Tầm quá may mắn rồi!”
“Năm đó tình yêu của Cố Nam Thành và Nam Tầm làm biết bao người hướng tới, giờ mới qua bảy năm đã cảnh còn người mất, tôi không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa.”
“Tôi cảm thấy Nam Tầm và người đàn ông này đứng chung thật xứng đôi, trước kia sao không phát hiện Nam Tầm xinh đẹp như thế?”
“Đâu chỉ xinh đẹp, thật là bùng nổ khí thế mà, đi đường còn cuốn theo gió nữa! Thật không biết tại sao Cố Nam Thành lại coi trọng Trần Do Mỹ, vì cô ả mà bỏ vợ bỏ con.”
“Nam Tầm còn ôm con gái kìa, không biết lúc này Cố Nam Thành cảm thấy thế nào.”
Lúc này đương nhiên Cố Nam Thành cực kỳ hụt hẫng, gã nhìn Diệp Sâm ôm eo Nam Tầm đi vào trong đám người, trên đường đi còn nói chuyện với cô bé trong lòng Nam Tầm, họ y như một nhà ba người.
Đối với một người đàn ông thì đây là sỉ nhục rất lớn.
Nam Tầm cố ý, cô muốn cả đời gã không dám ngẩng đầu, cả đời phải gánh tội danh vứt bỏ vợ con.
Xem ra cô không nghe lọt tai lời cảnh cáo trước đó của gã.
Lúc này Thịnh Tư Nguyên lại lạnh nhạt mở miệng: “Tôi có thể giúp bà ấy vượt qua cửa ải này.”
Lần này Trần Anh Kiệt rất quả quyết: “Vậy mời Thịnh tiên sinh chẩn trị cho mẹ tôi.”
Thịnh Tư Nguyên lập tức gật đầu, không chút chần chờ đi đến trước mặt mẹ Trần rồi duỗi tay gỡ chụp dưỡng khí trên mặt bà xuống.
Hai y tá nhìn Trần Anh Kiệt với vẻ mặt đầy khó tin, không ngờ anh lại đưa ra lựa chọn này.
Y tá hơi lớn tuổi hơn tức giận chỉ vào Thịnh Tư Nguyên mà nói với Trần Anh Kiệt: “Ông ta là lừa đảo, tình trạng hiện giờ của mẹ anh được giáo sư Tề cứu chữa còn có tia hi vọng sống, nhưng hiện tại đã bị hủy trong tay anh rồi.”
Một y tá khác muốn ngăn cản Thịnh Tư Nguyên: “Đừng tháo chụp dưỡng khí, ông làm vậy sẽ làm bà ấy chết càng nhanh.”
“Dừng tay, tôi tin tưởng ông ấy.”
Y tá muốn đeo chụp dưỡng khí lại cho mẹ Trần thì bị Trần Anh Kiệt ngăn lại.
Giáo sư Tề thấy thế thì phẫn nộ cười lạnh: “Đừng động vào, đây là lựa chọn của anh ta, tôi cũng muốn xem ông ta cứu bằng cách nào.”
Bệnh tình của mẹ Trần đã rất tệ, cả giáo sư Tề cũng không chắc cứu được, Thịnh Tư Nguyên chịu nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này cũng là chuyện tốt đối với ông ta.
Bởi vì như thế thì dưới tay ông ta sẽ giảm đi một ca tử vong.
Chỉ thấy sau khi Thịnh Tư Nguyên gỡ chụp dưỡng khí của mẹ Trần xuống thì đặt tay lên bụng bà như đang tìm huyệt vị quan trọng nào đó.
Mà lúc này mẹ Trần đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sắc mặt xanh lè, cổ họng rung động khèn khẹt như giãy giụa trước khi chết.
Trần Anh Kiệt nắm chặt nắm đấm, kỳ thật trong lòng anh đau đớn hơn bất kỳ ai, anh đưa ra quyết định giao mạng mẹ mình cho một người hoàn toàn xa lạ thì trong lòng cũng bị dày vò cùng cực.
Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, nếu giáo sư Tề không thể bảo đảm thì anh chỉ có thể giao mẹ cho người dám cam đoan, có lẽ còn có thể giành được một tia hi vọng.
Chỉ mong lựa chọn này của anh là đúng!
Đúng lúc này, mọi người thấy Thịnh Tư Nguyên đột nhiên nắm tay thành quyền rồi đè mạnh lên bụng mẹ Trần.
Mẹ Trần rướn nửa người trên lên cao phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn rồi nôn ra một búng máu, tiếp theo ngã bệt xuống cái chăn trên mặt đất.
“Mẹ.” Trần Anh Kiệt biến sắc rồi suy sút quỳ xuống đất.
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, ông ngoại cứu trị thất bại sao?
Hai y tá kia tức giận bất bình:
“Tôi đã nói ông ta là lừa đảo mà.”
“Đây là kết cục do không nghe khuyên bảo.”
Giáo sư Tề tháo kính xuống thở dài than thở: “Đáng tiếc, vốn còn có tia hi vọng.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên quay đầu lại nhìn giáo sư Tề, không nhanh không chậm mà nói: “Người còn chưa chết mà anh đáng tiếc cái gì?”
Vừa nói xong thì tiếng nói suy yếu của mẹ Trần đã vang lên: “Tiểu Kiệt.”
Mọi người kinh hãi, đây là cứu được rồi sao?
Đặc biệt là giáo sư Tề, hai mắt ông ta dán chặt lên mẹ Trần.
Trần Anh Kiệt thấy mẹ Trần duỗi tay về hướng mình thì hốc mắt đỏ lên, lập tức quỳ bò đến nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
Mẹ Trần vẫn thở phì phò, nhưng trong cổ họng lại không còn tiếng khèn khẹt vừa rồi nữa, bà nắm chặt tay Trần Anh Kiệt, tham lam nhìn anh: “Con trai... Mẹ khá hơn nhiều rồi, vừa rồi thở không được, mẹ thật sợ mình ra đi để lại mình con bơ vơ không nơi nương tựa.”
Thì ra mẹ Trần không chỉ nhổ máu ra mà còn phun cả cục đàm nghẹn trong đường hô hấp.
Trần Anh Kiệt nghe xong thì lập tức quay qua Thịnh Tư Nguyên: “Xin Thịnh tiên sinh trị liệu cho mẹ tôi.”
Thịnh Tư Nguyên nâng Trần Anh Kiệt dậy: “Đứng lên đi, nếu tôi tới thì không lý nào lại thấy chết không cứu.”
Lúc này giáo sư Tề lại lạnh nhạt nói: “A, dõng dạc lắm, bà ấy mắc ung thư phổi thời kì cuối, miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ đã là ghê gớm lắm rồi, ông nói xem chữa thế nào?”
Thịnh Tư Nguyên biết nghe lời phải mà trả lời: “Cái này không làm phiền anh lo lắng, trung y bác đại tinh thâm, có vài thứ nói ra chưa chắc anh hiểu được.”
Nói xong ông lại nhìn về phía Trần Anh Kiệt: “Ôm mẹ cậu vào phòng trước đi, hiện tại bà ấy tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng.”
Giáo sư Tề lại gọi lại Trần Anh Kiệt: “Trần Anh Kiệt, anh đừng bị ông ta lừa, tôi nói thật cho anh biết, tình trạng sức khoẻ của mẹ anh cố đến mấy cũng không chịu nổi một tháng, đừng để cuối cùng mất cả người lẫn của.”
Y tá trẻ khinh thường nói: “Ở Hải Thành có rất nhiều người tự xưng là lão trung y, kỳ thật đa số đều là lừa đảo mưu tài mưu lợi, chỉ biết vài ba chiêu, không hề có bản lĩnh thật.”
Giáo sư Tề và y tá ăn nói không chút khách sáo, trực tiếp nói gộp Thịnh Tư Nguyên và những kẻ lừa đảo bán thuốc giả lừa tiền lại hại người làm một.
Nhưng Thịnh Tư Nguyên không hề tức giận mà chỉnh sửa đường trang trên người, bình thản ung dung nói: “Các người nói không sai, hiện tại Hoa Hạ thật sự có không ít kẻ lừa đảo tự xưng là lão trung y, nhưng tôi không phải, tôi cũng không cần tiền.”
Giáo sư Tề khịt mũi coi thường: “Không cần tiền? A, ai tin?”
“Tôi tin.” Lúc này một giọng nói cương nghị vang lên.
Trần Anh Kiệt đi ra từ phòng mẹ Trần, nhìn về phía giáo sư Tề mà giải thích: “Ông ấy là cha vợ của Thịnh Xán, căn bản chướng mắt chút tiền của tôi nên tất nhiên không cần tiền.”
Nhưng trên đời này không có bữa cơm miễn phí, Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không đột nhiên đến tìm anh, bọn họ nhất định có mục đích nào đó.
“Cha vợ của Thịnh Xán?” Giáo sư Tề giật mình, dù sao năm đó Thịnh Xán cũng là nhà giàu số một của Hải Thành, phần lớn ai cũng biết tên của ông.
Nhưng thật không ngờ người bị ông ta nhận định là lừa đảo trước mặt lại là cha vợ của Thịnh Xán.
Thịnh Xán có tài sản chục tỷ, nếu là cha vợ của Thịnh Xán thì sao lại nhìn trúng chút tiền lương trong tay Trần Anh Kiệt?
Giáo sư Tề lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Vậy vị này là?”
Trần Anh Kiệt nói: “Tiểu thư đứng đầu Hải Thành - Thịnh Hoàn Hoàn.”
Hiển nhiên vừa rồi khi Thịnh Hoàn Hoàn tự giới thiệu mình với Trần Anh Kiệt thì giáo sư Tề căn bản không nghiêm túc nghe.
Trong nháy mắt giáo sư Tề có cảm giác bị người ta chơi, ông ta thẹn quá thành giận cả giận nói với Trần Anh Kiệt: “Nếu anh đã mời Thịnh lão thì còn nhờ người khác mời tôi tới làm gì?”
Không đợi Trần Anh Kiệt trả lời, ông ta lại nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh lão, nếu ông nói mình là lão trung y thì vì sao tôi lại chưa nghe nói đến tên của ông trong ngành?”
Thịnh Tư Nguyên nhận lấy hai quả hạch đào màu đỏ tím được cấp dưới đưa đến rồi thích thú xoay tròn trong tay, bình tĩnh trả lời giáo sư Tề: “Tôi mới trở về từ nước ngoài, tên đầy đủ của tôi là Thịnh Tư Nguyên.”
“Cái gì... Thịnh, Thịnh Tư Nguyên?”
Vừa rồi giáo sư Tề chỉ giật mình thôi, lúc này lại cực kỳ khiếp sợ, khó có thể tin, trong kích động lại mang theo sự sùng bái không chút che giấu: “Ông... Ông là Thịnh Tư Nguyên thịnh lão?”
Thịnh Tư Nguyên nhướng mày: “Anh... Quen biết tôi?”
“Đương nhiên... Không, không tính là quen biết, nhưng đã nghe danh ngài từ lâu rồi.”
Giáo sư Tề kích động như một đứa trẻ, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, ông ta còn chủ động bắt tay Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh lão, tôi rất vinh hạnh khi gặp ngài, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, tôi chân thành xin lỗi.”
Chương 390: Hoàn Hoàn, em vẫn không tin anh
Hai y tá đặc biệt khiếp sợ, giáo sư Tề của họ là bác sĩ nổi tiếng quyền uy của Hải Thành, có bao giờ họ thấy ông ta mất kiểm soát như vậy đâu?
Y tá lớn tuổi hơn khó hiểu mà hỏi: “Giáo sư Tề, ông làm sao vậy?”
Giáo sư Tề vội vàng buông tay Thịnh Tư Nguyên ra rồi giới thiệu với hai y tá: “Vị này là người chữa khỏi bệnh cho Hàn lão gia, là ông ấy giúp y thuật Hoa Hạ chúng ta nở mặt nở mày ở hải ngoại.”
Hai y tá khiếp sợ nhìn Thịnh Tư Nguyên: “Thì ra ông là vị tiền bối mà viện trưởng thường nhắc tới với giáo sư Tề.”
Thịnh Tư Nguyên đã từng nhìn thấy tình cảnh này ở nước ngoài rất nhiều lần, nhưng đã thật lâu chưa thấy trong nước, ông rời đi nhiều năm nên trong nước đã hiếm khi có ai nhắc lại tên ông.
Biết được thân phận của Thịnh Tư Nguyên, hai y tá vội vàng xin lỗi.
Thịnh Tư Nguyên cười cười: “Không sao, hai người cũng rất có trách nhiệm với người bệnh, trách tôi không nói rõ thân phận trước thôi.”
Trần Anh Kiệt thật không ngờ Thịnh Tư Nguyên thật sự rất có địa vị, anh vốn không ôm hy vọng gì, hiện giờ ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn Thịnh Tư Nguyên và nói: “Thịnh lão, làm phiền ông khám giúp mẹ tôi.”
Mẹ Trần đã đến ung thư phổi thời kì cuối, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích, sở dĩ Trần Anh Kiệt đồng ý cho Thịnh Tư Nguyên chẩn trị cũng chỉ ôm tâm lý thử một lần, bởi vì anh biết bà đã dầu hết đèn tắt.
Nhưng hiện tại Thịnh Tư Nguyên lại bậc cháy lên ngọn lửa trong lòng Trần Anh Kiệt, làm anh thấy được hy vọng.
“Được.” Thịnh Tư Nguyên gật đầu rồi bước vào phòng mẹ Trần.
Giáo sư Tề không rời đi mà cũng theo vào, dáng vẻ khiêm tốn như một học sinh hiếu học.
Kết quả này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cô không đi theo mà bắt đầu đánh giá nhà họ Trần, có thể nhìn ra rất nhiều điều từ những thứ vụn vặt trong đời sống của mẹ con Trần Anh Kiệt.
Tỷ như điều kiện sống của bọn họ như thế nào, họ có sở thích gì khi nhàn rỗi, thói quen và sở thích được bày ra rõ ràng hơn so với điều tra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn một vòng rồi đi đến bên ngoài cửa phòng mẹ Trần.
Lúc này mẹ Trần đang bắt lấy tay Thịnh Tư Nguyên mà hỏi: “Giáo sư Tề nói tôi sống không quá một tháng, có phải là thật không?”
Giáo sư Tề nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, dựa theo bệnh tình của mẹ Trần thì một tháng đã là nhiều, bà chưa chắc đã chịu được mười ngày nửa tháng.
Đương nhiên đó chỉ là ông ta chẩn bệnh, ông ta rất chờ mong Thịnh Tư Nguyên có thể kéo dài chút thời gian này.
Thịnh Tư Nguyên vỗ vỗ tay mẹ Trần: “Tôi nói bà còn có thể thấy Tiểu Kiệt cưới vợ sinh con, bà tin không?”
Trần Anh Kiệt khó tin mà nhìn Thịnh Tư Nguyên, trong mắt ứa ra nước mắt vui sướng.
Giáo sư Tề cũng khiếp sợ nhìn Thịnh Tư Nguyên, cưới vợ sinh con thì nhanh nhất cũng cần một năm, ông thật sự có thể làm được sao?
Người tỉnh táo nhất là mẹ Trần, bà lắc đầu cô đơn cười nói: “Tuy nguyện vọng lớn nhất của tôi là thấy Tiểu Kiệt cưới vợ sinh con, nhưng tôi biết sức khoẻ của mình, tôi không chịu được lâu như vậy.”
Thịnh Tư Nguyên lại nói: “Cô chỉ cần nói có muốn hay không thôi, còn lại giao cho tôi.”
Mẹ Trần thu ý cười trên khóe miệng lại, hi vọng phủ kín đôi mắt bà: “Không phải ông đang trấn an tôi đó chứ?”
Thịnh Tư Nguyên cười nói: “Tôi không trấn an cô, chỉ cần cô tin tưởng tôi, chỉ cần cô muốn sống thì tôi có thể thực hiện nguyện vọng giúp cô.”
Giáo sư Tề bỗng hiểu ra, Thịnh Tư Nguyên đang đánh thức ý chí sống còn của người bệnh, nhưng nếu không có y thuật cao minh mà chỉ dựa vào ý chí của người bệnh cũng vô dụng.
Hơn nữa nếu không có tự tin tuyệt đối thì không bác sĩ nào dám nói ra lời nói tự vả mặt mình như vậy.
Mẹ Trần kích động rơi lệ đầy mặt: “Tôi tin tưởng ông, tôi tin Thịnh lão, tôi nhất định sẽ phối hợp trị liệu, tôi muốn sống, tôi còn muốn ôm cháu.”
Thịnh Tư Nguyên cũng nói: “Tôi cũng cam đoan với cô, chỉ cần con trai cô không kéo chân sau thì tôi có thể hoàn thành nguyện vọng này của cô.”
Mẹ Trần nhìn về phía Trần Anh Kiệt, Trần Anh Kiệt quỳ xuống mép giường: “Mẹ, con biết mẹ thích Tiểu Mạt, con sẽ cưới cô ấy về làm con dâu của mẹ.”
Mẹ Trần kích động rớt nước mắt: “Giỏi, giỏi...”
Thịnh Tư Nguyên viết một đơn thuốc rồi đưa cho giáo sư Tề, không khách sáo sai khiến: “Anh đi tìm đủ dược liệu trên đó đi.”
Giáo sư Tề không nói một câu oán giận mà liên tục gật đầu: “Được, tôi cho người đi tìm ngay.”
Đơn thuốc này có giá trị ngàn vàng, Thịnh Tư Nguyên cố ý ban ân thì làm sao ông ta dám oán giận?
Kế tiếp Thịnh Tư Nguyên phải châm cứu cho mẹ Trần, Trần Anh Kiệt ra khỏi phòng bệnh rồi nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, thản nhiên nói: “Chúng ta đến phòng khách ngồi đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu rồi đi theo phía sau anh.
Trần Anh Kiệt lấy ly trà cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi không nhanh không chậm mà mở miệng: “Nói đi, mục đích hôm nay hai người tới tìm tôi là gì.”
“Tôi là bạn của Nam Tầm.” Kế tiếp Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không chút giấu giếm: “Mục đích hôm nay tôi tới rất đơn giản, ba tôi bị tai nạn xe luôn hôn mê bất tỉnh, người duy nhất tôi tin được đang nằm ở bệnh viện, bên cạnh tôi cần có người dùng được.”
Nói cách khác chính là tôi hy vọng anh trung thành với tôi.
Trần Anh Kiệt nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ, anh cũng không tự hỏi quá lâu mà rất quả quyết nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chỉ cần ông ngoại cô có thể hoàn thành hứa hẹn của mình thì tôi có thể hứa với cô, kỳ hạn là ngày sinh mạng mẹ tôi kết thúc.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng trả lời rất sảng khoái: “Được, thành giao.”
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn có thể yêu cầu càng lâu, nhưng cô không muốn bỏ đá xuống giếng, nếu cô được Trần Anh Kiệt tán thành thì anh sẽ cam tâm tình nguyện ở lại, không cần nhiều lời.
Trần Anh Kiệt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Cô chờ một lát.”
Rất nhanh Trần Anh Kiệt đã tiện tay viết hai phần hợp đồng, hai người ký tên ấn dấu tay, Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt thưởng thức tác phong làm việc dứt khoát lưu loát sấm rền gió cuốn của người này.
Sau khi ký hợp đồng xong, Thịnh Hoàn Hoàn cất phần của mình vào rồi trêu ghẹo Trần Anh Kiệt: “Vừa rồi tôi đã nghe mọi người nói chuyện, nếu anh muốn có một hôn lễ long trọng thì tôi có thể hỗ trợ.”
Trần Anh Kiệt lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của cô, tôi hy vọng tổ chức đơn giản.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Ừm, hy vọng có thể nhận được thiệp cưới của anh.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Thịnh Tư Nguyên khen Trần Anh Kiệt không dứt miệng: “Cậu trai kia không tồi, rất hiếu thuận, làm việc cũng quyết đoán lưu loát, là người có thể giao trọng trách, làm vệ sĩ quá đáng tiếc.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Là vàng thì sẽ sáng lên, ngày mẹ Trần qua đời thì anh ta sẽ không sợ gì cả, đến lúc đó sẽ toả sáng thôi.”
Trần Anh Kiệt chỉ bị mẹ Trần liên lụy, nếu không anh có rất nhiều lựa chọn, thành tựu tương lai không có giới hạn.
Có được cấp dưới như vậy, cho dù chỉ là tạm thời thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng thỏa mãn.
Đường thị.
“Thịnh tiểu thư và Thịnh lão đi gặp Trần Anh Kiệt, người này có xuất thân từ trường quân đội, thân thủ lợi hại, mẹ anh ta bị ung thư phổi, Thịnh lão nhặt về một cái mạng cho bà ta.”
Đường Nguyên Minh nhìn tin nhắn vừa nhận được mà nhếch khóe miệng lên, đáy mắt hiện ra chút bất đắc dĩ và cưng chiều: “Hoàn Hoàn, em vẫn không tin anh, thôi, nếu như vậy có thể làm em an tâm thì tùy em vậy!”
Chương 391: Tư thế cô ấy quấn tóc quá ngầu
Sau khi trở về, Thịnh Hoàn Hoàn nhờ Thịnh mẫu dọn một phòng ngủ cho mẹ con Trần Anh Kiệt. Thứ nhất là tiện cho Thịnh Tư Nguyên chẩn trị, thứ hai là Trần Anh Kiệt cũng không cần đi qua đi lại hai ngôi nhà, giúp anh có thể an tâm không ít.
Thịnh Hoàn Hoàn hoãn hội nghị lại nửa giờ mà phe Chu Tín lại không tỏ ý bất mãn, cô và Tống Chí Thượng trao đổi một ánh mắt, hai người đều biết họ đang âm mưu gì đó.
Đáng nhắc tới chính là doanh số trang sức tăng lên rất nhiều.
Mặt khác Tương Tuấn Tài còn ngầm oán giận với cô rằng tổ dự án không đủ người làm Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ cá cược với Lý Vệ Lâm.
Chiều nay nhóm chung tổ với cô có Trần Phỉ Phỉ.
Trần Phỉ Phỉ à, là người quen nên nếu không đè bẹp cô thì thực xin lỗi những chuyện trước đó cô làm với tôi.
Sau khi đi ra khỏi công ty, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được một tin tức xấu, Lăng Kha đã bị loại trong cuộc thi buổi sáng này.
Việc này cũng nằm trong dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, dù sao cuộc thi đã tiến vào đếm ngược, Lăng Kha có thể kiên trì đến bây giờ đã là phát huy vượt qua mong muốn.
Hiện tại đoàn xe Vũ Yến chỉ còn lại Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca kiên trì trên sân thi đấu.
Trong cuộc thi buổi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn được xếp vào vòng đầu tiên.
Cùng tổ với cô còn có Trần Phỉ Phỉ và Lệ Hàn Thu của Quân Hạm, cùng với đám người Từ Văn Nhạc của đoàn xe Lôi Đình kinh đô....
Dư Văn Nhạc và Nhất Tỷ Sơ Tình đến từ cùng một đội, thực lực của hai người ngang nhau nên là đối thủ rất mạnh, mà Trần Phỉ Phỉ cũng không thể khinh thường.
Cho nên tổ thi đấu này được người xem rất chờ mong.
“Đừng khẩn trương, ổn định, cố gắng phát huy, tôi tin cô nhất định được.”
Trước khi lên sân, Cao Dương nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, cũng không biết là an ủi cô hay đang tự an ủi bản thân.
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh: “Yên tâm đi Cao đội, tôi không khẩn trương.”
Thịnh Hoàn Hoàn đưa mắt nhìn ra phía sau Trần Phỉ Phỉ, quả nhiên thấy được Lý Vệ Lâm giống như trong dự kiến, anh ta thật là fan trung thành nên không thấy vắng mặt buổi nào cả.
“Trần Phỉ Phỉ, Trần Phỉ Phỉ, chúng tôi yêu cô...”
Đám fan của Trần Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh Lý Vệ Lâm gân cổ lên kích động hò hét tên cô ta.
Không hổ là nữ thần mới ngôi lên, lượng fans thực khổng lồ.
Trần Phỉ Phỉ phất phất tay với bọn họ, một tay xách theo mũ bảo hộ, đi vào sân thi đấu với dáng vẻ hiên ngang oai hùng.
Tiếp theo Từ Văn Nhạc cũng tự tin lên sân thi đấu.
Tên của bọn họ không ngừng vang vọng trong sân thi đấu.
Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước một lên sân thi đấu, ánh mắt mọi người bất giác di chuyển theo bước chân cô, trên màn hình lớn cũng xuất hiện bóng dáng uyển chuyển tao nhã của cô.
Ngũ quan cô tinh xảo, làn da như sứ trắng, dây chuyền trên chiếc cổ thon dài sáng lên lấp lánh, đôi chân thon dài thẳng tắp mang theo gió khi đi đường trông cực kỳ khí thế.
“Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn...”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của nơi này, cô không làm gì cũng dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thật sự quá đẹp.
Tên của cô không ngừng vang lên, thắng luôn cả đám người Trần Phỉ Phỉ.
Lăng Kha lộ ra vẻ mặt si mê: “Hoàn Hoàn của tôi thật là quá thu hút!”
Mao Tuấn gật đầu: “Quả thực là nữ thần!”
Sắc mặt Triệu Giai Ca không tốt lắm, sự nổi bật của cô ta đã bị Thịnh Hoàn Hoàn cướp sạch, quảng cáo cũng bị Thịnh Hoàn Hoàn chèn ép, cái gì Thịnh Hoàn Hoàn cũng giành với cô ta, thật là khinh người quá đáng.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đi tới sân thi đấu, trong lòng Trần Phỉ Phỉ cũng đặc biệt hụt hẫng, khi còn nhỏ cô ta không bằng Thịnh Hoàn Hoàn về mọi mặt, hôm nay cô ta nhất định phải giành lại tất cả những gì đã thua trên sân thi đấu này.
“Xin các tay đua chuẩn bị.”
Nghe tiếng ra lệnh, Thịnh Hoàn Hoàn quấn mái tóc dài lên nhét vào mũ bảo hộ rồi kéo áo khoác lên lưu loát bước vào xe.
Cuộc thi này được phát sóng trực tiếp ở mấy đài truyền hình và app video, từng dòng bình luận tràn lên, đặc biệt là khi Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ở màn ảnh thì không khí trở nên càng náo nhiệt.
“Sắc đẹp đỉnh cao lại xuất hiện.”
“Cố lên nữ thần, chúng tôi xem trọng cô.”
“Tư thế cô ấy quấn tóc lên quá ngầu, tôi bị bẻ cong rồi!”
“Đặt cược đặt cược đi, vòng này tôi đặt Thịnh Hoàn Hoàn thắng.”
“Tôi đặt Trần Phỉ Phỉ thắng.”
“Tôi đặt Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Tôi đặt Từ Văn Nhạc...”
Khi tiếng súng vang lên thì hơn mười chiếc xe cùng xông ra ngoài, Từ Văn Nhạc và Trần Phỉ Phỉ dẫn đầu, Thịnh Hoàn Hoàn thì ở giữa.
Trần Phỉ Phỉ sốt ruột đoạt giải quán quân nên không ngừng gia tốc, rất nhanh đã vọt lên dẫn đầu, Từ Văn Nhạc theo sát phía sau.
Đám fan trong sân lại hò hét tên Trần Phỉ Phỉ, trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng không ngừng xuất hiện tên của Trần Phỉ Phỉ.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, công thành thì dễ giữ thành thì khó, không bao lâu sau Từ Văn Nhạc đã đuổi kịp và vượt qua Trần Phỉ Phỉ.
Thân thể Trần Phỉ Phỉ căng cứng, cô ta muốn vượt qua Từ Văn Nhạc để trở thành người đứng đầu, nhưng lại chậm chạp không đuổi kịp như mong muốn.
So ra thì Thịnh Hoàn Hoàn vẫn trong trạng thái rất thả lỏng, lại qua một cua quẹo, cô nhẹ nhàng vượt qua chiếc xe chắn trước mặt mình rồi theo sát phía sau Trần Phỉ Phỉ.
Trên màn hình lại xuất hiện:
“Mỗi lần xem Thịnh Hoàn Hoàn lướt nhanh đều cảm thấy đã con mắt.”
“Tôi cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn rất ổn định, cô ấy nhất định sẽ vượt lên trước.”
“Tôi bỗng không tự tin vào Trần Phỉ Phỉ lắm, đây là chuyện gì vậy?”
“Đối thủ của Thịnh Hoàn Hoàn là Từ Văn Nhạc.”
“Tôi cảm thấy trong tổ này thì Thịnh Hoàn Hoàn không có đối thủ.”
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã dễ dàng vượt qua Trần Phỉ Phỉ, tuy Trần Phỉ Phỉ luôn tìm cơ hội đuổi theo nhưng vẫn không thành công, bị Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn đè ép.
Giống như trên màn hình đã nói, Thịnh Hoàn Hoàn rất ổn định, thời điểm nào vượt qua ai và vòng thứ mấy vượt qua ai đều nằm trong sự khống chế của cô.
Ở vòng cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn vượt qua Từ Văn Nhạc rồi lấy được hạng nhất, mà Trần Phỉ Phỉ chỉ xếp hạng ba.
“Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn...”
Tiếng hò hét càng thêm kịch liệt làm chấn động lòng người.
Thịnh Hoàn Hoàn bước xuống xe tháo mũ bảo hộ, mái đầu tóc đen xoả xuống tung bay trong gió, trông thật tươi đẹp phóng khoáng, loá mắt làm người ta hít thở không thông.
Trên màn hình không ngừng lướt qua hai chữ “Nữ thần”.
Kim Thần cầm lòng không đậu chụp một tấm hình của Thịnh Hoàn Hoàn rồi tiện tay up lên Weibo: “Nằm trong dự đoán.”
Vì thế tên của hai người lại lên hot search lần nữa.
Sau khi kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được rất nhiều hoa, có fan tặng cũng có Đường Nguyên Minh và Mộ Tư tặng, nhưng hai người đều không có ở hiện trường.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn được người người tung hô, Triệu Giai Ca càng không cam lòng, cô ta luôn cho rằng thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn không bằng mình, tới bây giờ mới biết Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa dùng hết sức.
Nhưng dù vậy cô ta cũng chưa chắc thua.
Kế tiếp Triệu Giai Ca lên sân khấu, cùng một tổ với cô ta có Vu Quang và Kim Thần, mặt khác còn có hai người mới rất được chú ý.
Nhưng trong tổ này người nổi bật nhất chỉ có Vu Quang và Kim Thần.
Kim Thần thì không cần nhiều lời, là người được công nhận có khả năng đoạt giải quán quân nhất.
Vu Quang là đối thủ hiếm có của Kim Thần, thực lực cũng rất mạnh.
So với hai người này thì Triệu Giai Ca không đáng nhắc tới, mỗi lần cô ta xuất hiện trên màn ảnh đều chỉ dừng lại một chút rồi trực tiếp lướt qua, có thể nói là không có cảm giác tồn tại gì mấy.
Nhưng mà kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chương 392: Sống chung cần đấu trí đấu dũng
Nhưng mà kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trong vòng chạy cuối cùng, Triệu Giai Ca lại vượt qua Vu Quang, chỉ đứng sau Kim Thần.
Đây là kết quả làm mọi người bất ngờ.
Hiện trường an tĩnh hai giây rồi tên của Triệu Giai Ca và Kim Thần cùng vang lên đinh tai nhức óc.
Khúc quảng bá còn phát bài ca mới của Triệu Giai Ca là “Mộng”.
MC kích động tán dương Triệu Giai Ca: “Không có bất ngờ gì là Kim Thần là người đứng nhất, làm tôi bất ngờ nhất là một người mới, một nàng mới tài hoa và xinh đẹp, cô ấy đã vượt qua Vu Quang, chỉ đứng sau Kim Thần, tên cô ấy là Triệu Giai Ca.”
“Cô ấy vừa tung ra album mới của mình là “Mộng”, đúng vậy, chính là bài hát chúng ta đang nghe đấy, có phải rất êm tai rất hay không? Bài hát này được sáng tác bởi chính Triệu Giai Ca, cô ấy hoàn toàn xứng đáng là tài nữ Hải Thành, còn là tiểu thư đứng đầu mới của Hải Thành.”
MC rất kích động, màn ảnh hiện lên gương mặt xinh đẹp của Triệu Giai Ca, bốn phía sôi trào, tiếng thét vang lên đinh tai nhức óc, mọi người đều đang gọi tên của Triệu Giai Ca
Quảng bá phát bài “Mộng” chủ lực trong album của Triệu Giai Ca, hầu hết mọi người đều hò hét tên cô ta, cảnh tượng này rất kích động lòng người, Triệu Giai Ca đã lập tức nổi tiếng vang dội.
Mao Tuấn cảm khái nói: “Vì tạo thế cho Triệu Giai Ca, Triệu gia thật là chơi lớn quá, cũng không biết bỏ ra bao nhiêu tiền nữa!”
Lăng Kha nhìn về phía Lệ Hàn Tư mà cười cười: “Sao tôi cảm thấy cái này giống phong cách của Lệ Hàn Tư hơn, tiểu thư đứng đầu mới à? A, bọn họ thật đúng là giỏi tự phong, không sợ bị vả sưng mặt.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cô gái rực rỡ loá mắt trên sân thi đấu, cảm thấy đặc biệt bình tĩnh: “Cô ta debut với danh xưng tiểu thư đứng đầu mà, cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng cô ta thật sự rất tài hoa, bài hát cũng rất êm tai.”
Triệu Giai Ca thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người, trước đó chơi CS biểu hiện của Triệu Giai Ca làm người ta lau mắt mà nhìn, không ngờ đua xe cũng tiêu chuẩn như vậy, thật là rất ưu tú.
Khó trách Lệ Hàn Tư khăng khăng một mực, tìm mọi cách lấy lòng cô ta, nhớ mãi không quên.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp điên cuồng hiện lên:
“Thì ra Triệu Giai Ca mới là hắc mã.”
“Bài ca rất êm tai, yêu yêu.”
“Các người nói Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn ai có thực lực càng mạnh?”
Trên màn hình liên tục hiện ra các bình luận, lúc này ống quay chỉa đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, cô nhận ra nên khẽ nhếch môi đỏ lên.
Màn hình trực tiếp nổ tung:
“Thật đẹp, tim tôi không chịu nổi...”
“Các người không cảm thấy nụ cười của Thịnh Hoàn Hoàn mang theo trào phúng sao?”
“Theo tôi được biết Thịnh Hoàn Hoàn mới là tiểu thư đứng đầu của Hải Thành.”
“Nụ cười này của Thịnh Hoàn Hoàn tràn ngập khinh miệt, cô ấy cảm thấy Triệu Giai Ca không xứng so với mình sao?”
“A a a! Phong cách nữ giám đốc bá đạo!”
Không thể không thừa nhận trí tưởng tượng của quần chúng ăn dưa rất phong phú, ai cũng là biên kịch bẩm sinh, Thịnh Hoàn Hoàn càng không ngờ cô chỉ cong khóe môi lên mà đã biến thành một trận đại chiến tranh đoạt.
Gia thế của Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn bị moi ra. Từ trường học, chuyên ngành các cô từng học đến sở trường đặc biệt, từng nhận giải thưởng gì, thông tin gì điều tra ra được đều bị moi hết, sau đó thì lần lượt so sánh.
Đoạn video Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn thi nhảy lại hot trên mạng lần nữa, xông thẳng lên top3 hot search.
Đồng thời trang sức do Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn đại diện có doanh số xông thẳng lên cao, nhất thời còn thiếu hàng.
Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho Lý Vệ Lâm: “Vụ cá cược của chúng ta còn hiệu lực không?”
Trần Phỉ Phỉ chỉ đứng thứ ba trong tổ có tâm tình rất tệ, sắc mặt cực kỳ khó coi, Lý Vệ Lâm muốn an ủi lại bị cô ta lạnh mặt từ chối: “Đừng đi theo tôi, cả anh cũng muốn xem trò cười của tôi à?”
Trần Phỉ Phỉ rất nôn nóng, cứ thế này thì cô ta không thể bước vào top5 trận chung kết năm nay, vì thế tâm tình kém tới cực điểm.
Lý Vệ Lâm ngơ ra tại chỗ, lúc này tin nhắn của Thịnh Hoàn Hoàn được gửi tiến, anh ta xem rồi nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Chỉ thấy cô ngồi ở khu nghỉ ngơi mà vẫn xinh đẹp động lòng người, vừa rồi còn tinh thần toả sáng rực rỡ trên sân thi đấu.
So ra thì Trần Phỉ Phỉ có vẻ khá ảm đạm, không chút thu hút.
Lý Vệ Lâm cảm thấy rất dày vò, trong cuộc thi đấu vừa rồi anh ta cầm lòng không đậu bị Thịnh Hoàn Hoàn thu hút ánh mắt nên cảm thấy mình sắp thay lòng đổi dạ!
Không được, Trần Phỉ Phỉ mới là nữ thần trong cảm nhận của anh ta.
Anh ta ngẫm nghĩ rồi trả lời Thịnh Hoàn Hoàn: “Chỉ cần cô thắng Kim Thần thì có hiệu lực.”
Hiển nhiên câu trả lời này là đang làm khó Thịnh Hoàn Hoàn để cô biết khó mà lui.
Thịnh Hoàn Hoàn xem tin nhắn rồi cười với Lý Vệ Lâm, nhưng không đáp lại nữa.
Tâm tình của Lý Vệ Lâm rất phức tạp, có phải anh ta rất quá đáng không?
“Hoàn Hoàn, cậu có tham gia tiệc mừng thọ của chú Đường không?” Bên cạnh Lăng Kha đột nhiên hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đi chứ, cậu cũng đi à?”
Lăng Kha nhăn mặt mà nói: “Ba mẹ hận không thể lập tức gả tớ ra ngoài, đêm nay tớ không phải đi tham gia tiệc mừng thọ, mà là đi chọn rể.”
Sau khi Lăng Kha và Lệ Hàn Tư chia tay thì đã bị trong nhà ép đi coi mắt, ba mẹ Lăng Kha cũng hy vọng cô tìm được tình yêu mới, mau chóng thoát khỏi bóng tối của Lệ Hàn Tư.
Thịnh Hoàn Hoàn trêu chọc: “Vậy cậu nhớ banh mắt ra nhìn cho kỹ.”
Lăng Kha trợn trắng mắt: “Không có chút thương người nào à, tớ không muốn về nhà, bị loại trở về nhất định sẽ bị chế nhạo.”
Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không rõ tâm tư của cô: “Được rồi, trở về với tớ đi, cho cậu mặc sức lựa chọn lễ phục.”
Lăng Kha nháy mắt với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tớ biết cậu tốt nhất mà!”
Diệp phủ.
Có thể nói Diệp Sâm và Nam Tầm ở chung cứ như đấu trí đấu dũng.
Sau khi dọn vào Diệp phủ, Nam Tầm quyết định hạn chế ra cửa gặp mặt, tất nhiên Diệp Sâm không có khả năng chiều ý cô.
Em không cho tôi vào thì tôi không thể ép em ra được sao?
Vì thế Diệp Sâm cắt dây mạng phòng của cô, đồng thời dọn tất cả đồ dùng trong phòng ra ngoài.
Muốn uống nước?
Xin lỗi, tự ra đổ nước đi.
Gội đầu không có máy sấy tóc?
Xin lỗi, tự ra lấy đi!
Tóm lại cô muốn ru rú trong phòng ngủ cả ngày là không có khả năng.
Sức khoẻ của Diệp Sâm rất tốt, buổi sáng hạ sốt ngủ một giấc thì khoẻ lên không ít, giữa trưa anh ăn cơm xong thì vẫn luôn lắc lư trước mặt Nam Tầm.
Nam Tầm ngại anh chướng mắt nên dứt khoát ôm notebook ra bàn ngoài làm việc.
Buổi chiều cuối thu nhiệt độ môi trường rất dễ chịu, Diệp phủ rất lớn, bố trí xinh đẹp lại lãng mạn nên cô ngồi ở ngoài rất thích ý.
Đương nhiên nếu không có người chướng mắt thì sẽ càng thoải mái.
“Anh đủ chưa, đã nói tôi không đi.”
Nam Tầm ném mắt kính qua một bên, phẫn nộ nhìn người đàn ông ngồi đối diện cách cô chỉ có nửa thước: “Có phải anh quên sở dĩ tôi ở nơi này là do bị anh liên lụy? Tôi rất bận, tôi cũng không có nghĩa vụ đi tham gia tiệc mừng thọ chó má gì với anh cả.”
Diệp Sâm thản nhiên nói: “Em cũng quen biết Đường Thắng Võ.”
Nam Tầm: “Quen biết cũng không đi.”
Diệp Sâm tung mồi: “Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đi.”
Nam Tầm: “Cái này có quan hệ trực tiếp gì với tôi chứ?”
Chương 393: Đáng yêu đối đầu với gợi cảm thì chả là cái gì hết
Diệp Sâm khựng lại, ngón tay thon dài chỉ vào cô bé đang chơi đuổi bắt bướm bên cạnh: “Hoan Hoan muốn đi.”
Nam Tầm: “Nó không muốn.”
Diệp Sâm: “Không, nó muốn.”
Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Diệp Sâm, tôi không có hứng thú, tôi không muốn đi với anh hiểu không?”
Diệp Sâm khẽ buông tiếng thở dài, ánh mắt ảm đạm, anh nghiêm túc khẽ nói với Nam Tầm: “Tôi bị thương, bên cạnh không có bạn nữ đi cùng rất bất tiện.”
Nam Tầm không cảm xúc, lập trường rất kiên định: “Anh có thể không đi, cũng có thể tìm người khác đi với anh mà.”
Diệp Sâm lại buông tiếng thở dài: “Tôi nhất định phải đến tiệc mừng thọ này, muốn tìm một cô gái có thể chắn rượu giúp tôi, đồng thời biết tùy cơ ứng biến, nhạy cảm với nguy cơ, hơn nữa còn phải tuổi trẻ xinh đẹp thật sự rất khó.”
“Hơn nữa tôi bị thương nặng, ra ngoài sẽ mang theo phần lớn vệ sĩ, em và Hoan Hoan ở nhà không được đảm bảo an toàn, tôi không yên tâm.”
Nói xong, Diệp Sâm duỗi chân giẫm giẫm mũi chân Nam Tầm, mày kiếm rũ xuống: “Coi như tôi nợ em một ân tình được không?”
Khi Nam Tầm thay lễ phục mới bừng tỉnh hoàn hồn rằng cô bị Diệp Sâm lừa dối.
Vì sao đầu óc cô nóng lên lại nghe lời Diệp Sâm chứ?
Thôi, anh bị thương thành như vậy rồi, coi như cô làm việc thiện đi!
Nam Tầm không phát hiện mình càng ngày càng không có sức kháng cự với Diệp Sâm, nguyên tắc cũng càng ngày càng suy yếu.
Trong khoảng thời gian ở chung này, Diệp Sâm đã sớm tìm hiểu Nam Tầm quá rõ ràng, cô gái này ăn mềm không ăn cứng, dùng thủ đoạn mạnh không bằng rơi nước mắt cho cô xem!
“Ôi chao, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Cố Hoan mở to đôi mắt sáng ngời trắng đen rõ ràng mà nhìn Nam Tầm, trong mắt tràn đầy trầm trồ yêu thích.
Lễ phục trên người Nam Tầm là do Diệp Sâm chuẩn bị, váy dài đuôi cá xẻ chữ V màu đỏ rực, trên vai còn có áo choàng rũ thẳng đến bên hông rất hợp với khí chất của Nam Tầm, trông đặc biệt cao quý khí thế.
Nam Tầm cảm thấy bộ lễ phục này rất quen thuộc, trước kia hình như cô từng mặc nó, nhưng lại không nhớ là mặc ở đâu.
Bảy năm qua Nam Tầm từng đi tham dự đủ loại tiệc lớn lớn nhỏ nhỏ với Cố Nam Thành, từng mặc quá nhiều lễ phục, nhiều đến mức cô nhớ không rõ nữa.
Cho nên chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, cô cũng không để ý lắm.
“Con đang cầm cái gì?” Nam Tầm thấy Cố Hoan ôm một cái hộp mà hỏi.
Cố Hoan hiến vật quý: “Đây là chú Diệp tặng cho mẹ, nhưng chú lại nói sau khi tiệc mừng thọ kết thúc thì phải trả cho chú, thật keo kiệt.”
Cố Hoan bất mãn bĩu môi: “Sao lại có chuyện tặng rồi lại đòi lại chứ.”
Nam Tầm dở khóc dở cười: “Nếu phải trả thì không gọi là tặng, chỉ là cho mượn hiểu không? Hơn nữa chúng ta có tiền, thích cái gì có thể tự mua, không cần người khác tặng.”
Cố Hoan hiểu chuyện gật đầu, cảm thấy mẹ nói rất có lý.
Nam Tầm mở hộp ra, bên trong là một bộ trang sức nằm trên lớp vải nhung màu đen, đơn giản hào phóng lại không kém phần hoa lệ khí khái, rất hợp với bộ lễ phục này.
Nam Tầm không chút ngượng ngùng mà cầm lấy vòng cổ và hoa tai rồi đeo lên, lại mang giày cao gót vào, cô lập tức trở nên cực kỳ khí thế.
Miệng Cố Hoan đặc biệt ngọt, lập tức há hốc nói: “Oa nga, mẹ giống như một nữ vương xinh đẹp vậy!”
Nam Tầm khom người bế Cố Hoan lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào cái mũi nhỏ của cô bé: “Cục cưng của mẹ thì giống tiểu công chúa.”
Hôm nay Cố Hoan mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ, trên đầu đội vương miện, đây không phải tiểu công chúa thì là gì?
“Xong chưa?”
Diệp Sâm mặc một bộ âu phục màu đen xuất hiện ở ngoài cửa, thân hình thẳng tắp cao lớn, anh là con lai nên mang theo khí chất quý tộc phương Tây lịch lãm vững vàng, tuấn tú đẹp mắt.
Nam Tầm cảm thán diện mạo của Diệp Sâm không thua kém Cố Nam Thành chút nào.
Đáng tiếc tính cách quá cổ quái, tiếc thay cho cái mã đẹp trai này.
“Hôm nay chú Diệp thật đẹp trai.” Cố Hoan lại bắt đầu nổi máu mê trai.
Diệp Sâm muốn duỗi tay ôm cô bé, vừa động đậy đã kéo trúng vết thương nên lập tức nhớ tới mình đang bị “Thương nặng”, chỉ có thể nâng bàn tay không bị thương lên cưng chiều mà xoa xoa tóc cô bé: “Hôm nay Hoan Hoan cũng đặc biệt xinh đẹp.”
Cố Hoan không ngượng chút nào: “Còn mẹ con nữa.”
Ánh mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tầm, sau khi cô trang điểm thì đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, phong thái không suy giảm hơn năm đó chút nào.
Anh cảm thán từ đáy lòng: “Thật sự rất đẹp.”
Nhớ đến năm đó cô mặc bộ lễ phục này đính hôn với Cố Nam Thành, Diệp Sâm đã ghen ghét đến phát cuồng.
Nhưng không sao, trong quãng đời còn lại của cô sẽ thuộc về một mình anh.
Ánh mắt chiếm hữu của Diệp Sâm quá lộ liễu, quá trắng trợn làm Nam Tầm cảm thấy không được tự nhiên: “Cảm ơn đã khen ngợi, chúng ta đi thôi!”
Nhà họ Thịnh
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đã chuẩn bị xong, hai người đều mặc một bộ sườn xám vừa người, một cao gầy tinh tế, một xinh xắn lanh lợi, một tinh xảo quyến rũ, một đáng yêu lém lỉnh.
Vào thời khắc Đường Nguyên Minh nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt không thể giấu được nét si mê, mà anh cũng không muốn che giấu: “Hoàn Hoàn thật xinh đẹp.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất thản nhiên thành thạo, cô chỉ nghĩ đó là một lời khen bình thường: “Cảm ơn anh.”
Lăng Kha bị làm lơ bất mãn trêu ghẹo: “Này này này anh Minh, em to đùng thế này mà anh không nhìn thấy sao?”
Lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về phía cô: “Em cũng rất xinh đẹp.”
Lăng Kha cao ngạo “Hừ” một tiếng: “Có lệ.”
Quả nhiên, đáng yêu đối đầu với gợi cảm thì chả là cái gì hết!
Vì sao rõ ràng đều là sườn xám, vì sao mặc lên người cô là xinh xắn lanh lợi, mặc lên người Hoàn Hoàn lại là gợi cảm hút hồn?
Con mẹ nó bất công quá!!!
Nhưng mỗi người mỗi sở thích, có lẽ có người thích dạng nhỏ xinh đáng yêu như cô thì sao?
Dù sao đời này Hoàn Hoàn sẽ không làm tình địch của cô.
Nghĩ vậy, Lăng Kha lại đột nhiên cảm thấy rất an tâm!
Lăng Kha luôn không rõ vì sao đám tiểu thư Hải Thành lại thù hằn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy.
Mãi đến đêm nay khi mặc bộ sườn xám tương tự thì cô mới biết diện mạo này, dáng người này, còn có làn da này thật con mẹ nó quá gây thù chuốc oán!
Cô đẹp thì đẹp thôi, đẹp đến mức khác người, lập dị, đi đầu ngọn cờ, sáng tạo như vậy, làm người ta có cảm giác như phượng đứng trong bầy gà, cô nói xem không thù cô thì thù ai đây?
Quả thực là quá ghen ghét!
Lăng Kha quyết định đêm nay làm một mảnh lá xanh đủ tư cách là được rồi!
Nhà họ Đường
Đêm nay nhà họ Đường khách đến đầy nhà, Đường Thắng Võ lăn lộn thương trường nhiều năm nên có gia sản khổng lồ và nổi danh trong giới thương nghiệp, tiếng tăm cũng rất tốt.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, hầu hết các nhân vật có uy tín tên tuổi trong giới thương nghiệp đều tới.
Trần Do Mỹ khẩn trương nắm chặt cánh tay Cố Nam Thành, đây là lần đầu tiên cô ta dùng thân phận bạn gái đi tham dự buổi tiệc quan trọng như thế với gã.
Cố Nam Thành vỗ lên mu bàn tay cô ta mà nhẹ giọng trấn an: “Thả lỏng đi em, mọi chuyện có anh mà.”
“Dạ.” Trần Do Mỹ gật đầu, nghĩ đến lá bài tẩy trong bụng mình thì lập tức tự tin lên, nũng nịu cười nói: “Anh Nam Thành, anh thật tốt.”
Cô ta sắp trở thành Cố phu nhân, có gì phải lo lắng chứ?
Những đề tài như cha ruột ngồi tù, tiểu tam phá hư gia đình người khác đều đi gặp quỷ đi!
Chỉ có người ở lại cuối cùng mới là người thắng, không phải sao?
Chương 394: Quá may mắn rồi
Sau khi Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ vào bàn thì lập tức bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, dù sao chuyện giữa Cố Nam Thành và Nam Tầm cũng rất lớn nên không tránh được người ta xì xầm bàn tán.
Cố Nam Thành trực tiếp dẫn Trần Do Mỹ đi về hướng Đường Thắng Võ, làm như không nhìn thấy một số phu nhân đang chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sau khi chúc mừng Đường Thắng Võ, Cố Nam Thành tìm một vị trí để Trần Do Mỹ ngồi xuống, cả quá trình này gã hết sức cẩn thận, sợ cô bị va chạm.
“Anh Nam Thành, có anh thật tốt.”
Trần Do Mỹ hạnh phúc rúc vào ngực Cố Nam Thành như chim nhỏ nép vào người: “Gặp được anh là chuyện may mắn nhất đời này của em, dù tất cả mọi người chỉ trích em, mắng em, nhưng chỉ cần được ở bên anh thì em cũng vui vẻ chịu đựng.”
Lời Trần Do Mỹ nói làm Cố Nam Thành rất đau lòng, càng phẫn nộ trước những tiếng nói nhỏ khe khẽ của đám phu nhân đó, một lòng chỉ muốn bảo vệ cô gái trong lòng mình: “Đừng sợ, một ngày nào đó anh sẽ làm họ đều câm miệng.”
Trần Do Mỹ nâng khuôn mặt nhỏ lên thẹn thùng nhìn gã, liếc mắt đưa tình nói: “Có anh ở đây em không sợ gì cả.”
Cố Nam Thành xoa xoa đầu Trần Do Mỹ, cưng chiều nói một câu: “Cô gái ngốc.”
Đúng lúc này lối vào truyền đến tiếng xôn xao, mọi người thấy Đường Thắng Võ bước nhanh đi ra ngoài rồi đứng ở lối vào nghênh đón khách.
“Là ai mà Đường Thắng Võ lại đích thân đi nghênh đón vậy?”
Không ít người tò mò nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Lăng Tiêu ôm con trai xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đi cùng hai cha con là một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, diện mạo mỹ lệ.
“Là Lăng Tiêu, khó trách Đường Thắng Võ lại đích thân ra đón.”
“Vị kia là Thịnh Hoàn Hoàn à? Cô ta và Lăng Tiêu tái hợp sao?”
Sau khi Lâm Chi Vũ trang điểm cầu kỳ thì càng giống Thịnh Hoàn Hoàn, người không quen thuộc Thịnh Hoàn Hoàn rất dễ nhầm lẫn Lâm Chi Vũ với cô.
Rất nhanh có người vạch trần thân phận của Lâm Chi Vũ: “Đó không phải Thịnh Hoàn Hoàn, là Lâm Chi Vũ.”
“Chính là Lâm Chi Vũ đồn đãi sắp kết hôn với Lăng Tiêu sao? Cô ta và Thịnh Hoàn Hoàn cũng quá giống nhau.”
“Có lẽ Lăng Tiêu thích loại diện mạo này, thật sự rất xinh đẹp.”
“Nghe nói cô gái này sinh ra trong thế gia âm nhạc, cha là phú thương Hoa Kiều, mẹ là âm nhạc gia, Lâm Chi Vũ di truyền thiên phú âm nhạc từ mẹ, còn rất nổi tiếng ở nước ngoài, được coi là tài nữ âm nhạc đấy.”
Ở đây đều là phú thương Hải Thành nên có quan hệ rất rộng, tin tức cũng nhạy bén, rất nhanh thân phận của Lâm Chi Vũ đã bị tìm hiểu rõ ràng.
Sau đó Diệp Sâm và Nam Tầm cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Tôi không nhìn lầm đó chứ, cô gái mặc lễ phục màu đỏ, trong lòng ôm đứa nhỏ kia có phải là vợ trước của Cố Nam Thành - Nam Tầm hay không?”
Một tiếng kinh ngạc cảm thán truyền đến, tầm mắt mọi người đều tập trung lên người Nam Tầm và Diệp Sâm, bao gồm cả Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ.
Dù sao sáu chữ “Vợ trước của Cố Nam Thành” thật sự quá mẫn cảm, làm người ta muốn xem nhẹ cũng khó.
Rất nhanh tầm mắt của Cố Nam Thành đã tập trung lên người Nam Tầm .
Chỉ thấy cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ, ôm Cố Hoan trong lòng, lạnh lẽo mà xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Sâm, lễ phục bó sát người phác hoạ đường cong lả lướt của cô trông thật mê người.
Màu đỏ là màu rất khó khống chế, nhưng khoác lên người Nam Tầm lại trông rất cao quý hào phóng, thiết kế mạnh mẽ đó làm cô như một nữ vương cao quý lạnh lẽo tự cao tự đại đang bước đi.
Tim Cố Nam Thành căng thẳng như bị một tảng đá đè nặng lên, trầm trọng làm gã thở không nổi nữa.
Bộ lễ phục Nam Tầm mặc trên người không phải là bộ lúc họ đính hôn sao?
Bộ lễ phục này còn là gã đích thân chọn cho cô.
Hiện giờ bảy năm trôi qua, Nam Tầm mặc bộ lễ phục tương tự làm Cố Nam Thành cảm thấy hít thở không thông, xung quanh như biến thành cảnh tượng trong trí nhớ của gã.
Ngày đó cô cũng mặc bộ lễ phục này, kiên định, vui sướng, toả sáng mà bước từng bước về hướng gã.
Trái tim gã khẩn trương đến mức sắp nhảy ra từ lồng ngực, kích động như thằng trẻ trâu mà vừa khóc vừa cưới, các trưởng bối còn chưa lên tiếng thì gã đã vọt qua chỗ cô, dùng một tay bế cô lên nhảy nhót xoay tròn hoan hô.
Chuyện này bị người ta cười nhạo thật lâu!
“Anh Nam Thành, anh Nam Thành...”
Cố Nam Thành sực tỉnh, Trần Do Mỹ đã gọi gã vài tiếng rồi.
Gã làm ra vẻ trấn định mà dời mắt đi, nhìn về phía Trần Do Mỹ: “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Do Mỹ cực kỳ bi thương, hốc mắt đỏ bừng: “Có phải anh hối hận không? Xin lỗi, đều do em quá ích kỷ.”
Hối hận?
Từ này làm trái tim Cố Nam Thành đột nhiên siết lại, sau đó nhếch khóe miệng lên: “Nói bừa cái gì vậy, sao anh lại hối hận chứ, anh đã sớm không còn tình cảm với cô ta.”
“Anh Nam Thành, em tin tưởng anh.” Trần Do Mỹ ngây thơ cười dịu dàng với Cố Nam Thành, duỗi tay khoác lên cánh tay gã rồi dựa đầu vào vai gã và nói: “Không ngờ chị Nam Tầm lại tham dự tiệc mừng thọ cùng Diệp Sâm, xem ra họ thật sự ở bên nhau.”
Cố Nam Thành căn bản nghe không Trần Do Mỹ nói gì, ánh mắt gã lại nhìn về hướng Nam Tầm, thấy cô tự nhiên hào phóng, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Sâm thì trong lòng không khỏi dâng lên một cơn lửa giận.
Cô có ý gì?
Cố ý mặc lễ phục khi bọn họ đính hôn đi tham dự tiệc mừng thọ với Diệp Sâm là muốn sỉ nhục ai?
Gã biết ngay cô sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Diệp Sâm đang nói chuyện với Đường Thắng Võ, một bàn tay rất tự nhiên mà đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Nam Tầm, cử chỉ thân mật thản nhiên mà lịch sự.
Nam Tầm cũng không ngại ngùng gì, nếu đã hứa làm bạn nữ của anh thì chuyện này cũng bao gồm trong đó, chỉ cần Diệp Sâm không cố ý chơi xấu thì cô sẽ không làm anh mất mặt trước mặt mọi người.
“Đúng là Nam Tầm, người đàn ông đi cùng cô ta là ai? Trông thật bảnh trai, quan hệ của hai người có vẻ không bình thường!”
Có một người đàn ông tham gia party độc thân của Thịnh Hoàn Hoàn nói cho mọi người biết: “Người đàn ông đó tên là Diệp Sâm, tổ ấm tình yêu của Nam Tầm và Cố Nam Thành bị anh ta san bằng đấy.”
Những lời này làm dấy lên một loạt tiếng trầm trồ, có người cảm khái có người đố kỵ.
“Xem ra Nam Tầm này không phải người an phận.”
“Thật hâm mộ, người đàn ông kia thật đẹp trai thật khí phách, Nam Tầm quá may mắn rồi!”
“Năm đó tình yêu của Cố Nam Thành và Nam Tầm làm biết bao người hướng tới, giờ mới qua bảy năm đã cảnh còn người mất, tôi không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa.”
“Tôi cảm thấy Nam Tầm và người đàn ông này đứng chung thật xứng đôi, trước kia sao không phát hiện Nam Tầm xinh đẹp như thế?”
“Đâu chỉ xinh đẹp, thật là bùng nổ khí thế mà, đi đường còn cuốn theo gió nữa! Thật không biết tại sao Cố Nam Thành lại coi trọng Trần Do Mỹ, vì cô ả mà bỏ vợ bỏ con.”
“Nam Tầm còn ôm con gái kìa, không biết lúc này Cố Nam Thành cảm thấy thế nào.”
Lúc này đương nhiên Cố Nam Thành cực kỳ hụt hẫng, gã nhìn Diệp Sâm ôm eo Nam Tầm đi vào trong đám người, trên đường đi còn nói chuyện với cô bé trong lòng Nam Tầm, họ y như một nhà ba người.
Đối với một người đàn ông thì đây là sỉ nhục rất lớn.
Nam Tầm cố ý, cô muốn cả đời gã không dám ngẩng đầu, cả đời phải gánh tội danh vứt bỏ vợ con.
Xem ra cô không nghe lọt tai lời cảnh cáo trước đó của gã.
Bình luận facebook