• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (1 Viewer)

  • Chương 46-50

Chương 46: Tay nghề nấu ăn của cô là học vì ai?

Tối hôm qua Bạch Tuyết ngất xỉu, Mộ Tư lo lắng đưa cô ta đến bệnh viện rồi canh chừng cả đêm bên cạnh...

Trải qua một đêm đã có kết quả kiểm tra.

Đầu Bạch Tuyết bị tổn thương, trên người cũng có không ít vết thương, bác sĩ cảm thấy là bệnh cũ tái phát dẫn đến ngất đi, một phần do cảm xúc bị kích động, may mắn chỉ là ngẫu nhiên, không có trở ngại gì.

Mộ Tư nhớ tới chuyện Nam Tầm sỉ nhục Bạch Tuyết vào tối hôm qua, sắc mặt âm trầm, anh ta lập tức gọi cho Cố Nam Thành, bảo gã xem chừng Nam Tầm, nếu có lần sau thì đừng trách anh ta không nể mặt.

Cú điện thoại này làm Cố Nam Thành và Nam Tầm cãi nhau ầm ĩ một trận.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa trở lại Thịnh gia thì Lăng Kha đã gửi tin nhắn cho cô: "Tối hôm qua người đại náo bãi xe đua thành Tây có phải là cậu không?"

Thịnh Hoàn Hoàn gửi mấy dấu hỏi cho cô ấy.

Tiếp đó Lăng Kha gửi một tấm hình cho cô, đó một bên mặt bị chụp trúng vào tối hôm qua lúc cô tranh tài với Lăng Tiêu, trông rất mơ hồ.

Thịnh Hoàn Hoàn trêu chọc: "Mờ vậy mà cậu cũng nhận ra được à?"

Lăng Kha: "Cô gái có kỹ thuật lái xe tốt như vậy ở Hải thành trừ cậu với chị Nam Tầm ra thì còn có thể là ai? Một bên mặt này nhìn thế nào cũng không giống chị Nam Tầm, người lái chiếc Lamborghini kia là ai, hiện tại cả hiệp hội xe đua đều đang tìm hai người kìa."

Thịnh Hoàn Hoàn: "Tìm tụi tớ làm gì?"

Lăng Kha: "Tháng sau có cuộc thi đua xe quốc tế, cậu có thao tác ghê gớm như vậy thì đội xe nào không ra sức mà lôi kéo chứ?"

Hoa Hạ là nước lớn về ngành ô tô, xuất hiện không ít tay đua quốc tế, hàng năm Hoa Hạ đều cử hành một cuộc thi đua xe quốc tế rất lớn, năm nay sẽ được tổ chức ở Hải thành.

Mức độ yêu xe của người Hoa có thể sánh ngang với sự cuồng nhiệt của đàn ông dành cho World Cup.

Thịnh Hoàn Hoàn: "Tớ không có hứng thú thi đấu, quá nguy hiểm, mẹ tớ không cho chơi."

Lăng Kha cắn răng: "Cậu nói dối không thấy cắn rứt lương tâm à, bác gái căn bản không biết cậu biết đua, trận đấu đó chính là cuộc thi quốc tế, ai cũng có trách nhiệm làm vẻ vang cho nước nhà biết không hả."

Thịnh Hoàn Hoàn: "Tiểu nữ bất tài, thôi giao nhiệm vụ quang vinh này cho đấng nam nhi yêu nước đi! Không phải cậu muốn biết người đấu với tớ là ai à?"

Lăng Kha: "Là ai?"

Thịnh Hoàn Hoàn: "Lăng Tiêu."

Lăng Kha lập tức bị dời lực chú ý: "Lăng Tiêu? Không ngờ kỹ thuật lái xe của anh ta tốt như vậy, chờ một chút, Lăng Tiêu, cậu thắng luôn cả Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cậu quá kiêu ngạo, cả Lăng Tiêu cũng dám thắng."

Thịnh Hoàn Hoàn: "Vì sao không dám?"

Lăng Kha: "Cẩn thận anh ta chơi chết cậu trên giường."

Nghe câu nói này, toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cứng ngắc, cô không khỏi nghĩ đến câu nói đêm đó Lăng Tiêu nói khẽ bên tai cô, cảm giác sợ hãi ngày ấy lại dâng lên.

Lăng Kha nói đúng, Lăng Tiêu thật sự muốn làm chết cô, hơn nữa không phải loại mập mờ kia, mà là tra tấn cô đến chết, hiện tại cô trông thấy hắn đã thấy sợ.

Chẳng qua tối hôm qua cô thắng được chỉ do may mắn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thực lực của Lăng Tiêu thật sự mạnh hơn cô.

Vào giờ cơm trưa, Thịnh phu nhân đã gói đồ ăn để Thịnh Hoàn Hoàn đưa đến Thịnh Thế cho Lăng Tiêu.

Nhìn hai hộp cơm, Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu nổi: “Tại sao là hai hộp."

Thịnh phu nhân lập tức kéo Thịnh Hoàn Hoàn vừa ngồi xuống bàn ăn dậy, nhét hai hộp cơm vào ngực cô: “Trong đó có một hộp là của con, đi thì đừng vội trở về, Lăng Tiêu vất vả, con làm vợ thì nên pha cà phê, đấm bóp lưng cho nó."

Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn nói cho Thịnh phu nhân, nếu cô làm như thế thật thì Lăng Tiêu nhất định sẽ chỉ vào mũi bảo cô cút.

Nhưng cô không thể nói với bà chuyện này, chỉ có thể gật đầu xác nhận rồi xách hai hộp cơm đi ra ngoài.

Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không muốn đi đưa cơm cho Lăng Tiêu.

Vừa lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn đã rất "Thân thiết" nhìn Wenson: “Wenson, anh vất vả rồi, còn chưa ăn cơm đúng không, cái này cho anh."

Wenson mặt không cảm xúc: “Thiếu phu nhân, Lăng thiếu đang chờ cô đưa cơm."

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Kỳ thật làm một vệ sĩ thì đần một chút mới càng xứng chức.

Người của Thịnh Thế đều biết Thịnh Hoàn Hoàn, cô mang theo gương mặt cao cấp này thì không cần thẻ cũng có thể đi vào phòng tổng giám đốc, cũng không cần thư ký thông báo, cô đã tiến lên gõ cửa một cái.

Đẩy cửa đi vào, Lăng Tiêu đang ngồi trước máy tính làm việc, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông ngồi trên vị trí của ba, trong lòng đột nhiên trở nên đắng chát.

Khi còn bé, ba luôn muốn bồi dưỡng cô thành nữ cường, tương lai có thể thay ông ngồi lên vị trí này. Đáng tiếc cô sinh ra không có năng khiếu làm ăn, đã làm ông thất vọng.

Về sau ba đã dồn hết tâm huyết cho Mộ Tư, một lòng muốn bồi dưỡng anh ta thành vương giả giới kinh doanh, tương lai dẫn dắt Thịnh Thế bước ra thị trường quốc tế.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hiển nhiên ba đã bồi dưỡng thành công, chỉ tiếc sự thành công này không dính dáng gì đến Thịnh Thế, ngược lại còn tăng thêm cho Thịnh Thế một đối thủ cạnh tranh rất mạnh.

Tập đoàn Thịnh Thế và Mộ thị có rất nhiều nghiệp vụ tương tự, tương lai nhất định sẽ có cạnh tranh. Nếu ba biết kết quả hôm nay thì nhất định sẽ rất hối hận!

Thịnh Hoàn Hoàn không quấy rầy Lăng Tiêu mà yên lặng đi qua một bên chờ đợi, ánh mắt không khỏi rơi lên một bên mặt anh tuấn của Lăng Tiêu.

Ai cũng nói đàn ông chăm chỉ làm việc là quyến rũ nhất, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không sai.

Thời khắc này Lăng Tiêu thật sự làm người ta không dời mắt ra được.

Sự bình tĩnh và nhạy bén kia làm người ta mê muội, dù trên người hắn tràn ngập cảm giác xa cách, nhưng uy thế lộ ra trong lúc lơ đãng lại như anh túc hấp dẫn người ta cam tâm trầm luân.

Chẳng biết lúc nào ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn đã rơi xuống đôi môi mỏng mê người kia, đêm đó hắn gần như hôn khắp toàn thân, nhưng chỉ không hôn môi cô...

Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu ngừng lại, ngẩng đầu trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang chống cằm, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng đang nhìn chằm chằm... Môi hắn.

Ánh mắt Lăng Tiêu trở nên thâm trầm.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới tỉnh táo lại, ra vẻ trấn định mà dời mắt đi, đưa tay mở hộp cơm ra.

Cô vừa bày ra từng món ăn trong hộp, vừa nói với Lăng Tiêu: “Ăn cơm, Lăng Tiêu anh thật có lộc ăn, đây đều những món sở trường của mẹ tôi, người bình thường không ăn được đâu."

Mùi đồ ăn nhanh chóng lan toả cả văn phòng.

Lăng Tiêu nâng bước chân thon dài đi tới, ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn những món ăn phong phú mà lạnh nhạt liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Cô làm món nào?"

Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại: “Cái gì?"

Lăng Tiêu có chút không vui: “Không có món nào là cô làm."

Thịnh Hoàn Hoàn không biết vì sao hắn đột nhiên tức giận: “Tay nghề của mẹ tôi tốt hơn tôi nhiều."

Cô cũng đau lòng cho mẹ, nhưng hôm nay mẹ rất vui nên nói gì cũng muốn tự mình xuống bếp, cô đành đứng bên cạnh phụ thôi.

Hơn nữa hắn có thể liếc một cái đã nhận ra có phải do cô nấu không sao?

Ai ngờ nghe Thịnh Hoàn Hoàn trả lời, sắc mặt Lăng Tiêu trở nên càng lạnh lẽo: “Vậy tay nghề nấu ăn của cô là học vì ai?"

Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, đột nhiên nhớ đến Mộ Tư.

Cô học nấu ăn là vì Mộ Tư, mấy món sở trường của cô đều là Mộ Tư thích ăn nhất, ăn cả trăm lần cũng không ngán.
Chương 47: Sao Hoàn Hoàn lại ở trên xe Lăng Tiêu?

Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nói: “Đương nhiên là vì người chồng tương lai của tôi, cũng chính là anh hiện giờ."

Mặc dù ban đầu cô HỌC vì Mộ Tư, nhưng người được lợi cuối cùng chắc chắn là chồng và con của cô.

Còn Mộ Tư đã là quá khứ, đời này cô sẽ không xuống bếp vì anh ta nữa, anh ta cũng không cần rửa tay nấu canh cho cô.

Hình như Lăng Tiêu khá hài lòng với câu trả lời của cô, sắc mặt cũng dịu đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, kẹp hai cục thịt Đông Pha đặt vào bát của Lăng Tiêu: “Tôi có nói với mẹ là anh thích ăn thịt Đông Pha, mẹ làm rất nhiều, anh ăn thêm một chút."

Người phụ nữ này đang lấy lòng hắn sao?

Còn nhớ kỹ hắn thích ăn cái gì.

Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, dưới ánh mắt mong đợi của cô, hắn kẹp một cục thịt rồi bỏ vào miệng.

Thịnh Hoàn Hoàn cười hỏi: “Thế nào, mẹ tôi nấu ăn ngon không?"

Lăng Tiêu nuốt xuống rồi không nhanh không chậm nói một câu: “Không ngon bằng cô làm."

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Lăng Tiêu đang khen cô sao?

Nhịp tim của Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi lỗi một nhịp, lập tức nói: “Vậy sao, có lẽ anh đã quen vị của tôi."

Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.

Thịnh Hoàn Hoàn phát giác mình nói sai, lập tức giải thích: “Ý tôi nói là vị đồ ăn."

Nói xong liền thấy Lăng Tiêu cười mà không phải cười nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy mình vẽ vời thêm chuyện, đương nhiên là vị đồ ăn, cô thì có thể có vị gì?

Cô đột nhiên cảm thấy thật mất mặt, dứt khoát vùi đầu ăn, thẳng đến gương mặt xinh đẹp bị một hạt đậu nành bắn trúng.

Cô ngẩng đầu liền thấy Lăng Tiêu lựa từng miếng đồ ăn không thích ra rồi ném vào bát của cô.

"Ăn hết." Hắn nói như ra lệnh.

"Vâng!" Thịnh Hoàn Hoàn giận mà không dám nói gì, tức giận ăn hết đồ ăn.

Nhìn cô tức giận phồng má, đôi môi mỏng của Lăng Tiêu hơi giương lên, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Sau bữa ăn, Lăng Tiêu tiếp tục làm việc, Thịnh Hoàn Hoàn pha ly cà phê cho hắn rồi làm ra vẻ tùy ý hỏi hắn: “Cái kia, anh có mệt không?"

Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn ho nhẹ một tiếng: “Nếu anh mệt thì tôi có thể đấm bóp cho anh."

Coi như nể mặt hắn làm việc chăm chỉ vì Thịnh Thế!

Vẻ mặt Lăng Tiêu thật lạnh lùng, không chút lưu tình mà từ chối: “Không cần, cô có thể đi về."

Thịnh Hoàn Hoàn không đi, cô rút quyển sách mà trước kia Thịnh Xán luôn căn dặn phải đọc khỏi giá sách rồi đi đến một bên, im lặng ngồi xuống.

Sau một tiếng, Lăng Tiêu nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến, ngẩng đầu liền trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm đè lên sách ngủ rất ngon! ! !

Lăng Tiêu cầm điện thoại lên ra lệnh cho thư ký: “Thông báo với các nhân viên cấp quản lý của công ty đến phòng hội nghị họp trong vòng năm phút."

Sau hai giờ, một bàn tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn.

Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn thì thầm một tiếng, lèm nhèm mở mắt ra, khi trông thấy người trước mặt thì lập tức tỉnh táo lại.

Cô vội vàng đứng lên: “Làm việc xong rồi?"

Lăng Tiêu không nóng không lạnh "Ừ" một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Tiến vào thang máy, Lăng Tiêu quay người đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy hai hộp cơm bước nhanh đuổi theo, ánh mắt của hắn rơi lên đùi cô, lông mày nhíu thật chặt.

Thịnh Hoàn Hoàn cố nén khó chịu giữa hai chân mà đuổi theo, cũng không phát hiện sự khác thường của hắn, chỉ khẽ cắn môi: “Lăng Tiêu, hiện tại còn sớm, không bằng đến nhà tôi ăn cơm chiều?"

Kết hôn một tuần mà cô còn chưa dẫn hắn đi gặp ba.

Lăng Tiêu không trả lời, lấy điện thoại ra rồi bấm bấm liên tục, không bao lâu sau trên màn hình đã xuất hiện hình ảnh mấy loại thuốc mỡ.

Lúc thang máy mở ra, hắn để tay qua một bên và nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc đi ra ngoài trước, Lăng Tiêu đi sau lưng cô, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi chân thẳng tắp của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu, Lăng Tiêu mới tăng tốc bước chân.

"Lên xe." Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, Lăng Tiêu gọi một vệ sĩ tới rồi thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó mới đi lên xe theo.

"Chúng ta đi đâu?" Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt qua nhìn hắn.

Lăng Tiêu không trả lời, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, cũng không bảo tài xế chạy đi.

Thịnh Hoàn Hoàn mang đầy nghi vấn, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Qua chừng mười phút, có người gõ gõ cửa sổ xe, một túi đồ được đưa vào.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua, hình như là thuốc, Lăng Tiêu bị bệnh sao?

Lăng Tiêu cầm lấy hai loại thuốc mỡ rồi nhanh chóng đọc thuyết minh trên đó, sau đó đưa một loại cho Thịnh Hoàn Hoàn.

"Đây là cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc, xem xong thuyết minh thì bên tai đỏ bừng.

Vừa rồi hắn bảo cô đi trước là do phát hiện cô đi lại hơi khác lạ sao? Cô đã rất cẩn thận mà còn nhìn ra được à?

Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng: “Bôi đi."

Thịnh Hoàn Hoàn khó tin: “Ngay bây giờ?"

Lăng Tiêu nhấn nút điều khiển, màn cửa tự động che chắn cả xe, sau đó lại liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu rất cứng rắn: “Còn lo lắng cái gì?"

Thịnh Hoàn Hoàn mặt đỏ tới mang tai, kinh hoảng bất an: “Về nhà rồi bôi đi, dù sao cũng nhanh đến mà."

Lăng Tiêu không vui nói: “Toàn thân cô có chỗ nào tôi chưa thấy qua?"

Không phải Thịnh Hoàn Hoàn già mồm, thực sự quá khó mở miệng trước mặt hắn, cô làm không được.

Ai ngờ Lăng Tiêu lại nói: “Muốn tôi bôi giúp cô?"

Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi mở to hai mắt, liên tục lắc đầu.

Một lát sau, Lăng Tiêu đã kéo màn cửa lên, mở cửa sổ xe ra.

Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn khẽ run, cả người đã ửng hồng, gương mặt xinh đẹp kiều diễm ướt át làm người ta hận không thể cắn một cái.

Lăng Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt lạnh lùng hiện ra chút bực bội, nhưng đôi mắt đen thâm thúy lại nóng rực như lửa.

Lúc này đang trong giờ cao điểm, dòng xe cộ dày đặc, xuất hiện tình trạng kẹt xe.

Bọn họ đang ngồi trên chiếc Rolls-Royce, mà bên cạnh Rolls-Royce lại có một chiếc Maybach đang đậu.

Chờ hồi lâu mà dòng xe vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, cửa sổ chiếc Maybach bị mở ra, gương mặt của Mộ Tư xuất hiện trong đó.

Chỉ cách một thước rưỡi, Lăng Tiêu và Mộ Tư lập tức phát hiện đối phương, ánh mắt sắc bén của họ va chạm ngay trên không trung.

Mộ Tư gật đầu với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, sau đó dời mắt đi, làm như không nhìn thấy Mộ Tư lấy lòng.

Đối mặt với thái độ khinh miệt của Lăng Tiêu, gương mặt ôn hoà của Mộ Tư không có chút dao động nào.

Lúc Mộ Tư muốn rời mắt đi thì một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt, thân thể anh ta trở nên cứng đờ.

Hoàn Hoàn?

Sao cô lại ở trên xe của Lăng Tiêu?

Lúc này Mộ Tư mới nhớ đến tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn lái chiếc Bugatti của Lăng Tiêu, bởi vì Bạch Tuyết đột nhiên ngất xỉu nên chuyện này đã bị anh ta ném ra sau đầu.

Hiện tại nhớ tới, sắc mặt anh ta trở nên âm trầm.

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra, đang định cho người đi thăm dò thì lại nghe giọng của Thịnh Hoàn Hoàn truyền đến, mang theo một tia mừng rỡ.

"Lăng Tiêu, đây là đường về nhà tôi." Thịnh Hoàn Hoàn còn tưởng rằng Lăng Tiêu sẽ không đến Thịnh gia.

Mộ Tư trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ nhìn Lăng Tiêu, gương mặt xinh đẹp kiều diễm ướt át còn mang theo vệt đỏ ửng ngượng ngùng, quyến rũ đến cực điểm.

Mộ Tư cũng không xa lạ gì với dáng vẻ này của Thịnh Hoàn Hoàn, mỗi lần bị anh ta hôn, cô đều mặt đỏ tới mang tai, dáng vẻ thẹn thùng quyến rũ kia làm người ta hận không thể phá huỷ cô rồi nuốt trọn vào bụng.
Chương 48: Vì sao lại là Lăng Tiêu?

Sao Hoàn Hoàn lại lộ ra vẻ mặt này trước mặt Lăng Tiêu?

Vừa rồi bọn họ làm gì trong xe, sao mặt Hoàn Hoàn lại đỏ thành như thế, giống như vừa được đàn ông hung hăng yêu thương.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong lòng Mộ Tư có cảm giác khó mà nói rõ, anh ta rất phẫn nộ, đặc biệt phẫn nộ. Trong phẫn nộ lại xen lẫn một chút khủng hoảng khó hiểu.

"Lăng Tiêu, đây là đường về nhà tôi." Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên vang lên, mang theo tia vui sướng khó che giấu được.

"Ừm." Lăng Tiêu không lạnh không nhạt đáp lại tiếng.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe hắn trả lời thì thật mừng rỡ: “Tôi gọi điện thoại cho Bạch quản gia, bảo ông ấy dẫn Thiên Vũ qua luôn được không?"

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên cửa xe, nhìn rất lười biếng thoải mái: “Tùy cô."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Bạch quản gia.

Sau khi cúp máy, cô lại nhìn Lăng Tiêu: “Trong nhà có người đưa chút hải sản tới, đêm nay chúng ta ăn hải sản."

Mẹ biết Lăng Tiêu đến thì nhất định sẽ rất vui!

Lăng Tiêu mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn cô, môi mỏng chậm rãi phun ra một chữ: “Được."

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt xinh đẹp như toả ra thứ ánh sáng dịu dàng, làm người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, rất dễ chịu.

Từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phát hiện Mộ Tư, ánh mắt cô vẫn luôn tập trung lên người Lăng Tiêu, mang theo sự cẩn thận lấy lòng.

Hoàn Hoàn đang lấy lòng Lăng Tiêu?

Vì sao?

Ánh mắt Mộ Tư dừng lên trên ngón tay đang gõ nhẹ cửa xe của Lăng Tiêu, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp úp lấp lánh dưới ánh mặt trời, muốn người ta xem nhẹ cũng khó.

Mộ Tư âm trầm đóng cửa sổ xe lại, hỏi Bạch Băng ngồi ở phía trước: “Thịnh Xán còn đang ở bệnh viện sao?"

Bạch Băng hơi kinh ngạc, từ lúc từ hôn đến bây giờ, Mộ Tư chỉ hỏi qua một câu liên quan tới Thịnh gia: “Thịnh Xán chưa chết đúng không?"

Bạch Băng đã đáp lại rằng: “Thịnh Xán không chết, còn sống."

Sau đó Mộ Tư không tiếp tục hỏi đến nữa.

Đây là lần thứ hai.

Ánh mắt của Bạch Băng ngồi ở ghế lái đột nhiên lấp lóe, trầm mặc một lát mới nói cụ thể: “Sau khi xảy ra tai nạn, Thịnh Xán vẫn luôn hôn mê, bây giờ đã được đón về Thịnh gia."

"Thịnh Xán vẫn luôn hôn mê?" Câu nói này làm mặt Mộ Tư đột nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh đi mấy phần: “Bạch Băng, chuyện nghiêm trọng như vậy vì sao không nói cho tôi biết?"

Bạch Băng rất thẳng thắn: “Anh không hỏi đến, tôi cũng có tư tâm của mình."

Bạch Băng và Bạch Tuyết là anh em ruột, Bạch Tuyết bị Thịnh Xán cầm tù ba tháng, Thịnh Hoàn Hoàn còn từng là vị hôn thê của Mộ Tư, tất nhiên Bạch Băng sẽ không chủ động nhắc đến Thịnh gia với anh ta.

Thân là anh trai của Bạch Tuyết, Bạch Băng ước gì Mộ Tư và Thịnh gia cắt đứt mọi liên hệ, cả đời không qua lại với nhau.

Lời nói của Bạch Băng làm Mộ Tư không cách nào trách cứ, nhưng trong lòng vẫn không vui, còn có một tia sợ hãi mà cả anh ta cũng không rõ.

Mộ Tư lớn lên trong hoàn cảnh rất phức tạp, Thịnh gia có được gia sản chục tỷ, anh ta hiểu rõ nếu Thịnh Xán ngã xuống thì mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn sẽ đối mặt với cái gì.

Cuối cùng anh ta đã biết tại sao Thịnh Hoàn Hoàn phải đi lấy lòng Lăng Tiêu.

Nhưng mà Hoàn Hoàn, cô tìm ai không được, vì sao lại là Lăng Tiêu?

Làn xe phía trước rốt cục cũng di chuyển, Mộ Tư nhìn chiếc Rolls-Royce kia rồi thốt ra: “Đi theo bọn họ."

Bạch Băng sững sờ, giọng nói mang đầy lửa giận, anh ta cố kiềm nén mà nhắc nhở: “Mộ Tư, đây không phải chuyện anh nên làm."

Bạch Băng là bạn nối khố của Mộ Tư, cũng là người anh ta tin tưởng nhất, những năm qua bọn họ cùng trải qua rất nhiều chuyện, không mấy ai hiểu được tình nghĩa của họ.

Có chuyện gì Mộ Tư cũng sẽ thương lượng với Bạch Băng, nhưng giờ phút này, anh ta không quan tâm đến tình nghĩa anh em gì nổi, chỉ khư khư cố chấp mà quát: “Tôi bảo anh đi theo bọn họ."

Bạch Băng nắm chặt vô lăng, cuối cùng vẫn đuổi theo Rolls-Royce.

Rất nhanh Lăng Tiêu đã phát hiện Mộ Tư đang theo dõi hắn và Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hắn cũng không ngăn cản.

Thái độ của Lăng Tiêu là: Nếu muốn đi cùng như vậy thì hắn cho đi theo thoải mái.

Chỉ là Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn không biết gì bên cạnh, vẻ mặt hơi lạnh xuống.

Bạch quản gia đến còn sớm hơn bọn Thịnh Hoàn Hoàn, ông ôm lấy cậu nhóc chờ ở cửa lớn bên ngoài Thịnh gia, nhưng không đi vào.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuống xe thì Lăng Thiên Vũ đã chạy về hướng cô, giơ đôi tay nhỏ mũm mĩm trắng trẻo lên muốn cô ôm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bảnh trai của Lăng Thiên Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ôm lấy cậu, nhịn không được hôn một cái lên gương mặt trắng nõn đó.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lúc này Lăng Tiêu cũng xuống xe, Thịnh phu nhân nhiệt tình đi ra đón, cả nhà tươi cười bước vào Thịnh gia.

Nhìn cảnh này, tim Mộ Tư như bị một khối đá lớn đè lên, hít thở cũng trở nên khó khăn.

Bạch Băng không nói gì, chỉ châm điếu thuốc rồi hút điếu này đến điếu khác.

Khi Bạch Băng hút xong điếu thứ sáu thì Mộ Tư cũng mở miệng: “Trở về đi!"

Trở lại Mộ gia, Bạch Tuyết liền cười nhẹ chạy tới, đưa tay ôm lấy anh ta: “Anh Mộ Tư, rốt cục anh cũng về rồi."

Mộ Tư nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thanh tú trước mặt, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ đến tận xương của Thịnh Hoàn Hoàn khi ngồi bên cạnh Lăng Tiêu.

Anh ta cố gắng bỏ qua dị thường trong lòng, cưng chiều xoa tóc Bạch Tuyết: “Vừa xuất viện, đừng chạy nhanh như vậy."

Bạch Tuyết thẹn thùng khẽ gật đầu: “Dạ, nghe anh Mộ Tư."

Bạch Băng trêu ghẹo: “Tuyết Nhi quá muốn gặp anh nên trong mắt không còn nhìn thấy người anh trai này nữa."

Bạch Tuyết lập tức vừa thẹn lại giận: “Anh."

Bạch Băng tiến lên nhéo nhéo mặt Bạch Tuyết: “Được rồi, anh đùa em thôi, đi vào đi!"

"Dạ."

Bạch Tuyết dùng một tay nắm Mộ Tư, tay còn lại kéo Bạch Băng, đám người làm thấy thế thì vừa ước ao vừa đố kỵ, các cô cũng muốn trở thành cô công chúa được cưng chiều như Bạch Tuyết.

Bây giờ lão thái thái cũng đã tới, rất nhanh Bạch Tuyết sẽ gả vào Mộ gia rồi trở thành thiếu phu nhân của họ, không biết đời trước Bạch Tuyết có cứu vớt ngân hà hay không mà số phận tốt như thế.

Mộ Tư tiến vào phòng khách, lập tức nhìn thấy Mộ lão thái thái.

Ngày đó Mộ Tư vừa về nước đã gọi điện thoại cho lão thái thái ngay trước mặt Bạch Tuyết, mời bà đến chủ trì hôn lễ của bọn họ, hiện tại lão thái thái đã đến.

Mộ lão thái thái rất gầy, trông có vẻ hơi cay nghiệt, Mộ Tư dẫn Bạch Tuyết đi lên trước, lạnh nhạt kêu lên: “Bà nội."

Mộ Thành Chu là đứa con trai lão thái thái yêu mến nhất, bởi vì chuyện của Mộ Thành Chu mà quan hệ giữa lão thái thái và Mộ Tư rất xa cách.

Lão thái thái không thích Mộ Tư, nhưng bây giờ Mộ Tư đang được thế, bà không thể không phụ thuộc vào anh ta.

Lão thái thái cũng không quan tâm Mộ Tư muốn cưới ai, chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm của mình, bà nhìn Bạch Tuyết một cái rồi đột nhiên cười lạnh: “Tư Nhi thật là ném dưa hấu nhặt hạt vừng, ánh mắt thật tốt."

Mặt Bạch Băng lập tức đen lại, lão thái thái đang châm chọc Mộ Tư không cần tiểu thư đứng đầu lại đi nhặt một Bạch Tuyết cả gia thế, khí chất và dung mạo đều kém xa Thịnh Hoàn Hoàn.

Thật là ác độc khi nói ra lời này trước mặt Bạch Tuyết.

Mộ Tư và Bạch Băng lo lắng nhìn về phía Bạch Tuyết, chỉ thấy sắc mặt Bạch Tuyết tái nhợt, cắn chặt môi, lã chã chực khóc, lung lay sắp đổ.
Chương 49: Thịnh Hoàn Hoàn hiểu lầm Lăng Tiêu

Mộ Tư thương tiếc ôm Bạch Tuyết, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn về phía Mộ lão thái thái: “Bà nội, Bạch Tuyết là người phụ nữ của cháu, xin bà tôn trọng một chút."

Mộ lão thái thái xem thường, bắt bẻ mà nhìn Bạch Tuyết: “Đứa con gái này nhìn là biết bạc phước, hẹp hòi, thực sự khó đến nơi thanh nhã, nhưng nếu cháu đã quyết định thì bà cũng không tiện nói thêm gì nữa, bà sẽ đích thân lên núi một chuyến cầu ngày tốt cho."

Mộ Tư lạnh lùng nói: “Cảm ơn bà nội, nhà cháu cơm canh đạm bạc nên không giữ bà lại ăn tối được."

Sắc trời bên ngoài đã tối đen, lão thái thái đang đói bụng, Mộ Tư đuổi người đi lúc này cũng rất nhẫn tâm.

Lão thái thái đứng lên hừ lạnh một tiếng: “Bà già này quen ăn cơm rau, không ăn nổi sơn hào hải vị nhà cháu, sợ không tiêu hóa được."

Nói xong, bà nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Lão thái thái đi rồi thì Bạch Tuyết hất tay Mộ Tư ra, tủi thân khóc lóc nhốt mình trong phòng, Bạch Băng vội vàng chạy đến cửa an ủi.

Mộ Tư nhíu mày lại, trong lòng bỗng cảm thấy rất bực bội.

Thịnh gia.

Đêm nay ăn tiệc hải sản, Thịnh Hoàn Hoàn lột mấy con tôm cho Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc đặc biệt thích ăn.

Trên bàn ăn, Lăng Tiêu ưu nhã như một quý tộc.

Thịnh phu nhân lén đánh giá hắn và Thịnh Hoàn Hoàn, càng xem càng thấy xứng, ý cười trên khóe miệng càng đậm: “A Tiêu, hôm nay mệt không, không bằng đêm nay ở lại nơi này?"

Bàn tay đang lột tôm của Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, nghiêng mặt qua nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn Thịnh phu nhân, mấy giây sau cũng để đũa xuống trả lời: “Được."

Sau đó hắn nhìn về phía Bạch quản gia: “Trở về cầm một bộ đồ tới đây."

Thịnh Hoàn Hoàn rất kinh ngạc vì Lăng Tiêu chấp nhận ở lại qua đêm, nhìn thế nào hắn cũng không giống người hiền hoà như thế.

Hôm nay hắn rất khác thường!

Thịnh phu nhân mừng rỡ: “Thật tốt quá, các con ở lại thì trong nhà cũng náo nhiệt hơn một chút."

Thấy mẹ vui vẻ, Thịnh Hoàn Hoàn bỏ qua kinh ngạc trong lòng, cầm con tôm đã lột trong tay bỏ vào cái đĩa trước mặt Lăng Tiêu, đây là phần thưởng của hắn.

Cậu nhóc đang trông mong chờ Thịnh Hoàn Hoàn lột tôm cho mình, kết quả tôm lại vào dĩa của Lăng Tiêu, cậu lập tức mím chặt cái miệng nhỏ, tức giận trừng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu làm như không thấy lửa giận của Lăng Thiên Vũ, kẹp con tôm kia lên hài lòng bỏ vào miệng, cậu nhóc tức giận đến hai bên mặt đều phồng lên.

Thịnh phu nhân và Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bật cười.

Thịnh phu nhân lập tức an ủi Lăng Thiên Vũ: “Còn mà còn mà, để mẹ con lột thêm cho."

Không biết có phải chữ "Mẹ" này hợp ý của Lăng Thiên Vũ không mà cậu nhóc lập tức không giận dữ nữa, đột nhiên cười với Thịnh phu nhân làm trái tim bà suýt tan chảy.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi dịu dàng nhếch khóe miệng lên, lại lột hai con tôm cho Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc đắc ý bắt đầu ăn.

Sau bữa ăn, Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ đi thăm Thịnh Xán, sau đó trở về phòng mình.

Vừa bước vào phòng, Lăng Tiêu không chút kiêng kỵ bắt đầu đánh giá, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi may mắn trước đó đã dọn sạch mọi thứ về Mộ Tư, nếu không đêm nay thật sự khó lòng giải thích.

Đột nhiên, Lăng Tiêu ngừng lại bên cạnh tủ quần áo, đôi mắt đen thâm thúy lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Trong này có giấu thứ gì không?"

"Cái gì?" Hơn nửa ngày Thịnh Hoàn Hoàn vẫn chưa kịp phản ứng.

Lăng Tiêu cười lạnh: “Nội y sexy, CD người lớn, trong này không có mấy thứ đó chứ?"

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đỏ tới mang tai, hận không thể đào lỗ chui vào: “Không có, thật sự không có, tôi đã nói đó không phải của tôi, tôi chưa chạm qua mà đã bị anh nhìn thấy."

Trên gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu có thêm một phần tà ác: “Nghe có vẻ cô rất tiếc nuối?"

"Không có, làm gì có." Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ phủ nhận, vội vàng mở tủ quần áo kéo một cái váy ngủ ra: “Tôi đi tắm, anh tùy ý."

Nói xong thì cô "Trốn" vào phòng tắm.

Lăng Tiêu lạnh lùng giật giật khóe miệng rồi đi ra ngoài cửa.

Thịnh Hoàn Hoàn tắm rửa đi ra thì không thấy Lăng Tiêu đâu, cậu nhóc cũng không có mặt, cô đi ra ngoài thì tìm được Lăng Thiên Vũ trong phòng trẻ con.

Cậu đang nằm đè lên cái nôi, dán mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tiểu Sam Sam.

Thịnh Hoàn Hoàn hiếu kì đi qua, lập tức trông thấy Tiểu Sam Sam vô thức nắm lấy ngón trỏ của Lăng Thiên Vũ mà mút.

Lăng Thiên Vũ phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn thì đỏ mặt vội vàng rút ngón tay ra, không ngờ Tiểu Sam Sam lập tức mếu máo, oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc rất to.

Lăng Thiên Vũ chân tay luống cuống, lại đưa ngón tay ra nhét vào miệng Tiểu Sam Sam, con bé lập tức không khóc.

Lăng Thiên Vũ khóc không ra nước mắt mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười, lên tiếng bảo người hầu pha sữa bột tới, nhờ vậy mới thành công dùng núm vú cao su thay thế cho ngón tay.

Lăng Thiên Vũ ngủ rồi mà Lăng Tiêu vẫn chưa về, Thịnh Hoàn Hoàn ra ngoài tìm hắn, nhưng đột nhiên nghe được tiếng "Tít tít tít".

Thịnh Hoàn Hoàn không xa lạ gì với âm thanh này, ngày đó chụp oxy của Thịnh Xán bị người ta phá trong bệnh viện cũng phát ra tiếng còi báo động này.

"Ba." Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc, vội chạy tới phòng Thịnh Xán.

Cửa đang đóng chặt, bên trong không có ai.

Thịnh Hoàn Hoàn xông vào liền thấy cái chụp oxy trên mặt Thịnh Xán vẫn còn, tiếng cảnh báo vừa rồi cứ như ảo giác của cô.

Nhưng vừa rồi cô nghe thấy rất rõ ràng, không có khả năng sai lầm.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn rơi vào cái chụp trên mặt Thịnh Xán, cô thò tay lấy nó ra, tiếng cảnh báo "Tít tít tít" lập tức vang lên, nghe giống vừa rồi y như đúc.

Ánh mắt cô tập trung lên ban công, hiển nhiên người kia đã chạy thoát từ nơi này.

Lúc này cửa đang mở, có người hầu nghe thấy tiếng cảnh báo thì lập tức chạy tới.

Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghi có người muốn hại Thịnh Xán, cô lập tức sai người hầu luân phiên canh chừng 24/24, cũng cho người lắp đặt camera giám sát.

Thịnh Hoàn Hoàn không tìm thấy Lăng Tiêu, lúc trở về đã phát hiện hắn ở trong phòng, cô đột nhiên nghĩ đến sự khác thường hôm nay của hắn.

“Vừa rồi anh đi đâu vậy?" Cô hỏi.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía cô, không trả lời.

Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn trở nên rất lạnh lẽo cứng rắn: “Lăng Tiêu, hôm nay vì sao anh lại chịu ở lại như mẹ tôi bảo?"

Lăng Tiêu hững hờ mở miệng: “Không phải các người hi vọng như vậy sao?"

Vấn đề là Lăng Tiêu quan tâm suy nghĩ của người khác từ khi nào?

"Vừa rồi anh đi đâu?" Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi lần nữa.

Lăng Tiêu khôn khéo đến cỡ nào: “Cô muốn nói gì?"

"Vừa rồi chụp oxy của ba tôi bị người ta tháo xuống."

Lăng Tiêu nghe xong thì cười lạnh, ánh mắt rất sắc bén: “Cô cảm thấy là tôi làm? Nếu tôi muốn lấy mạng của Thịnh Xán thì cần gì phải đích thân làm?"

Thịnh Hoàn Hoàn bị hỏi không phản bác được, Lăng Tiêu muốn giết ba cô thì đâu cần lao lực như vậy, cần tự ra tay sao?

Bây giờ cả Thịnh Thế đều nằm trong tay hắn, nếu hắn muốn thì không cần tốn bao nhiêu sức lực cũng có thể thành công, căn bản không cần vẽ vời thêm chuyện.

Huống chi bây giờ tên của cô còn nằm trên hộ khẩu nhà hắn, hắn không có lý do làm như thế.

Thịnh Hoàn Hoàn gục đầu xuống: “Thật xin lỗi."

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Lăng Thiên Vũ đã ngủ say đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn không ngăn cản hắn, bởi vì cô biết mình không ngăn được.
Chương 50: Hoàn Hoàn đã chặn hết tất cả phương thức liên lạc của anh ta

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng Lăng Tiêu rời đi, trong lòng phiền muộn nói không nên lời, xem ra hắn thật sự tức giận.

Nhưng nếu không phải Lăng Tiêu thì là ai?

Từ sau khi xảy ra chuyện đó, cô đã cho người hầu mới tới trong nhà nghỉ hết, những người còn lại đều là người hầu lâu năm của Thịnh gia.

Trước đó luôn rất bình yên, sao lại trùng hợp xảy ra vào tối nay như vậy?

Nhớ tới dị thường của Lăng Tiêu, hoài nghi trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn khó tiêu tan triệt để, nhưng hắn thật sự không có lý do giết ba, trừ phi trong đó có ẩn tình mà cô không biết.

Lăng Tiêu, vừa rồi anh thật sự không đi vào phòng ba tôi?

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bực bội, cũng may lúc này Thịnh phu nhân đã đi ngủ!

Cô suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: “Thật xin lỗi Lăng Tiêu, tôi không nên hoài nghi anh."

Lăng Tiêu không đáp lại.

Tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không dám mơ mộng Lăng Tiêu sẽ nhắn tin trả lời, cô đang phiền muộn thì Nam Tầm đột nhiên gọi đến: “Hoàn Hoàn, đi ra uống một ly với chị đi."

"Được." Thịnh Hoàn Hoàn đang buồn phiền nên đồng ý không chút do dự.

Nam Tầm đặt một phòng ở Thịnh Thế Danh Môn, Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi ra khỏi thang máy đã bước ngang qua một người đàn ông chừng 30 tuổi.

Người đàn ông này nhìn hơi quen mắt, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu, chẳng qua người mà cô cảm thấy quen mắt thực sự quá nhiều, cho nên cũng không để ý.

Chu Duệ không nghĩ tới đêm nay lại gặp được Thịnh Hoàn Hoàn, cuộc gặp gỡ hôm qua đã làm lòng gã ngứa ngáy, đáng tiếc cô ngồi một lát liền đi, gã không có cơ hội đưa cô lên giường.

Đêm nay nói thế nào cũng phải kéo cô lên giường.

May mà gã đã sớm chuẩn bị!

Đêm nay Chu Duệ vốn đi ra để săn gái, trên người có mang theo thuốc, chỉ cần một viên nhỏ là có thể đánh ngất một người trưởng thành.

Gã đi theo sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn, thấy cô bước vào một gian phòng, ngoài cửa chỉ có hai vệ sĩ.

Chu Duệ đứng ở góc cua đó một lúc lâu, phục vụ đưa rượu đi ra từ bên trong, khi đi ngang qua thì bị gã ngăn lại...

Mộ gia.

Bạch Tuyết bị cầm tù nhiều năm nên nội tâm rất tự ti, bị Mộ lão thái thái sỉ nhục như vậy đã khóc đến sưng mắt, nói thẳng mình không xứng với Mộ Tư.

Thật vất vả Mộ Tư mới trấn an được, chờ Bạch Tuyết ngủ thì đã rất trễ, về đến phòng anh ta lại trằn trọc không yên, trong đầu cứ hiện ra dáng vẻ thẹn thùng quyến rũ của Thịnh Hoàn Hoàn.

Rốt cuộc cô và Lăng Tiêu làm gì trong xe?

Đêm nay có phải Lăng Tiêu đã qua đêm ở Thịnh gia?

Mộ Tư càng nghĩ càng bực bội, cầm điện thoại lên rồi mở ra, không tự chủ được lật danh bạ rồi đánh một chữ "Hoàn".

Kết quả là trống rỗng.

Lúc này Mộ Tư còn chưa kịp phản ứng, lại nhập vào hai chữ "Hoàn Hoàn", kết quả vẫn trống rỗng.

Mộ Tư nhíu mày lại, bắt đầu kéo tìm tin nhắn trò chuyện trước đó với Thịnh Hoàn Hoàn, kết quả vẫn không có.

Lúc này Mộ Tư mới phản ứng lại, Thịnh Hoàn Hoàn đã chặn số của mình.

Lần trước Thịnh Hoàn Hoàn xoá số của Mộ Tư, Bạch Tuyết lại tìm được số của cô từ điện thoại của Mộ Tư rồi gọi đến, ngày đó cô đã chặn số điện thoại này ngay trước mặt Lăng Tiêu.

Hiện tại tất nhiên Mộ Tư không tìm thấy số của Thịnh Hoàn Hoàn.

Mộ Tư biến sắc, lập tức mở phần mềm chat ra, gửi một dấu chấm hỏi qua, rất nhanh bên cạnh tin nhắn này đã xuất hiện một dấu "!" màu đỏ.

Sau đó anh ta nhận được nhắc nhở của hệ thống: “Tin nhắn đã được gửi, nhưng bị đối phương từ chối.".

Mộ Tư lập tức mở phần mềm chat khác ra, lại không tìm được avatar của Hoàn Hoàn, cô trực tiếp biến mất khỏi danh sách bạn bè của anh ta. Lần này Mộ Tư hoàn toàn xác định Thịnh Hoàn Hoàn đã chặn tất cả phương thức liên lạc của mình.

Cô muốn triệt để cắt đứt quan hệ với anh ta, cả bạn bè bình thường cũng không làm.

Nhận thức này làm vẻ mặt Mộ Tư trở nên rất khó coi.

Anh ấn nút quay lại, muốn tìm kiếm đám bạn bè của Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng anh không có quyền hạn nên không nhìn thấy cái gì cả, thế là trở lại lịch sử tin nhắn.

Lần cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho anh là vào ngày kết hôn, cô gửi một tấm ảnh selfie mặc áo cưới của mình.

Trong ảnh, cô mặc bộ váy cưới, cài chiếc khăn voan trắng noãn, nhìn vào ống kính mà cười thật tươi, gương mặt dịu dàng, hạnh phúc ngọt ngào trong mắt như muốn tràn ra ngoài.

Mộ Tư không khỏi nhớ tới ngày đó Thịnh Hoàn Hoàn mặc áo cưới đuổi theo ra ngoài, cô mặc váy cưới thật đẹp, đẹp đến mức làm người ta không dời mắt ra được.

Mộ Tư bực bội vứt điện thoại qua một bên, không bao lâu sau lại nhặt lên, tìm được Cố Bắc Thành trong danh bạ, muốn hỏi anh ta thời gian này Thịnh gia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh ta đột nhiên nhớ lại, ngày đó lúc Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Cố Bắc Thành đã nói với anh ta một câu: “Nếu anh đã lựa chọn vứt bỏ, về sau chuyện của em ấy sẽ không liên quan gì đến Mộ Tư anh nữa."

Mộ Tư từ bỏ, lại gửi tin nhắn cho Malle: “Ở đâu?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mấy phút sau Malle mới trả lời anh ta: “Sinh nhật của Hứa Ninh Viễn, chúng tôi ở chỗ cũ, anh hai có muốn đi qua không?"

Mộ Tư lập tức trả lời: “Nửa giờ sau đến."

….

Sau khi vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện chỉ có một mình Nam Tầm.

"Đến đây, ngồi đi." Nam Tầm nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, tiếp đó cứ uống hết ly này đến ly khác.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, vừa ngồi xuống bên cạnh Nam Tầm thì cô ấy đã rót ly rượu cho cô rồi cười nói: “Uống đi, đêm nay không say không về."

Thịnh Hoàn Hoàn uống hai ly với Nam Tầm rồi mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?"

Cảm xúc của Nam Tầm rất không ổn.

Nam Tầm cười: “Không có gì, có thể có chuyện gì, chẳng qua là Mộ Tư gọi điện thoại nói vớ Cố Nam Thành về chuyện tối hôm qua, anh ta cãi nhau ầm ĩ một trận với chị."

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, không ngờ Mộ Tư lại làm như vậy, xem ra anh ta thật sự rất bận tâm chuyện của Bạch Tuyết, không nỡ để cô ta chịu chút thiệt thòi nào.

"Chị không giải thích với anh Nam Thành sao?"

"Anh ta có hỏi cái gì đâu, chỉ nói chị ngang ngược, không coi ai ra gì, tại sao chị phải giải thích?"

Nói xong Nam Tầm lại nốc cạn một ly.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới câu nói tối hôm qua của Nam Tầm: “Em nói xem tại sao con người lại thay đổi?"

Lấy tình cảm của Cố Nam Thành và Nam Tầm thì thực sự không đáng cãi nhau vì chuyện nhỏ này, nhưng có vẻ thái độ của Cố Nam Thành đã thay đổi, trở nên rất mất kiên nhẫn.

Nếu không Cố Nam Thành sẽ không chẳng hỏi chẳng rằng đã khẳng định là Nam Tầm sai, còn chỉ trích Nam Tầm ngang ngược, không coi ai ra gì.

"Có phải chị đi tìm Trần Do Mỹ không?"

"Không có, chị cũng muốn đi, lại bị anh ta cản, còn xoá hình trong điện thoại của chị, không để chị tung ra, anh ta đang bảo vệ con tiện nhân kia." Hốc mắt Nam Tầm đỏ ngàu, vẻ mặt hơi dữ tợn: “Còn dám nói mình và Trần Do Mỹ không có chuyện gì, chuyện hoang đường này ai mà tin?"

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Nam Tầm như vậy thì không biết nói gì.

Cô, Lăng Kha, Nam Tầm và Hạ Tri Vi ở nước ngoài là đám bạn tốt, trong đó Nam Tầm là rộng rãi nhất.

Nam Tầm tốt nghiệp trường quân đội hàng đầu Hoa Hạ, là sinh viên giỏi rất được coi trọng, đáng lý ra cô ấy sẽ có một tiền đồ rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp cô liền gả cho Cố Nam Thành, trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.

Có rất nhiều thứ đều là Nam Tầm dạy cho cô, bao gồm đua xe và bắn súng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom