• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (4 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương 51: Lăng thiếu, thiếu phu nhân bị Mộ Tư mang đi

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt dữ tợn hiện giờ của Nam Tầm, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Tình yêu vốn tốt đẹp, nhưng tới cuối cùng lại thường làm một người vốn ưu tú và độc lập trở nên không lý trí, mặt mày xấu xí!

Nhưng người ngoài rất khó chen vào vấn đề tình cảm, điều Thịnh Hoàn Hoàn có thể làm chỉ là yên lặng uống rượu với Nam Tầm.

Nhìn thấy đã uống gần hết, Thịnh Hoàn Hoàn muốn ngăn cản Nam Tầm, lúc này di động của Nam Tầm đột nhiên reo lên.

Nam Tầm cầm di động lên nhìn thoáng qua, là một dãy số xa lạ, vì thế cô ném nó qua một bên, nhưng đối phương đặc biệt kiên nhẫn, cứ gọi hết lần này tới lần khác.

“Con mẹ nó ai vậy?” Rốt cuộc Nam Tầm cũng không kiên nhẫn bấm nghe, cả giận quát.

“Nam Tầm, là tôi, Trần Do Mỹ.”

“Trần Do Mỹ?” Khí thế của Nam Tầm hoàn toàn thay đổi: “Mày còn dám gọi điện thoại đến?”

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn cũng trầm xuống, tới sát Nam Tầm, muốn nghe Trần Do Mỹ sẽ nói gì với cô ấy.

“Nam Tầm, chúng ta gặp mặt đi, tôi biết cô hiểu lầm tôi và anh Nam Thành, tôi có thể giải thích với cô chuyện ở khách sạn ngày đó.”

“Địa chỉ.”

Trần Do Mỹ nói ra một địa chỉ, Nam Tầm lập tức đứng lên.

Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng giữ chặt cô lại: “Đừng đi, có gì mà không thể nói trong điện thoại? Trần Do Mỹ không có ý tốt, rất có khả năng đây là cái bẫy.”

Nam Tầm lại kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn xuống, nụ cười có chút bi thương và kiên quyết: “Không phải anh ta nói chị rất ngang ngược sao, vậy chị sẽ để anh ta thấy cái gì mới gọi là ngang ngược.”

Cô ấy muốn xem nếu mình thật sự đánh con tiện nhân kia thì gã ta sẽ làm gì cô.

“Chị Nam Tầm, đừng đi...”

Trần Do Mỹ quỷ kế đa đoan, Nam Tầm uống không ít rượu nên đã hơi say, lúc này nếu đi gặp Trần Do Mỹ thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn ngăn cản cô ấy, lại phát hiện toàn thân nhũn ra, tay chân không còn sức lực, đi chưa được mấy bước đã ngã xuống đất.

Mà Nam Tầm đã nổi giận đùng đùng dẫn hai vệ sĩ đi rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn lấy di động ra, lại phát hiện ngón tay mình đang run, thân thể càng bủn rủn.

Lúc này cô đã đoán ra mình bị bỏ thuốc, cô không màng đến bản thân mà gọi cho Cố Bắc Thành, nói địa chỉ của Trần Do Mỹ cho anh, bảo anh lập tức dẫn người qua đó.

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức bò ra ngoài cửa, còn chưa bò đến cạnh cửa thì đã bất tỉnh.

Lúc này Chu Duệ đẩy cửa đi vào, đỡ Thịnh Hoàn Hoàn lên từ mặt đất, gã ta cùng vệ sĩ nâng Thịnh Hoàn Hoàn đã hôn mê ra ngoài, rất nhanh đã vào thang máy.

Sau khi tiến vào thang máy, Chu Duệ nâng mặt Thịnh Hoàn Hoàn lên, si mê nói: “Tiểu thư đứng đầu của Hải Thành thật không làm tôi thất vọng, làn da này non mịn đến mức có thể nhéo ra nước.”

Vệ sĩ cũng lộ ra vẻ mặt trầm trồ: “Chu thiếu thực có phúc, nhưng tôi cảm thấy hơi lo.”

Tốt xấu gì Thịnh Hoàn Hoàn cũng là tiểu thư hàng đầu của Hải Thành, làm không tốt sẽ rước họa vào thân.

Chu Duệ tuỳ tiện sờ mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đầy tự tin mà nói: “Yên tâm, sáng mai chúng ta lập tức trở về Vân Thành, đêm nay chúng ta lại quay vài cuộn phim xuất sắc lại, đến lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn cũng không dám tính sổ với tôi.”

Nói xong, gã ta cười lên sang sảng.

Hương thơm cơ thể của Thịnh Hoàn Hoàn hoà lẫn với mùi rượu làm Chu Duệ cảm thấy rất sung sướng.

Thang máy đi thẳng xuống lầu một, trong lúc đó Chu Duệ cứ không kiên nhẫn bấm nút rất nhiều lần, vừa mở cửa lập tức gấp không chờ nổi kéo Thịnh Hoàn Hoàn ra ngoài: “Xe, xe ở đâu? Ông đây đã nghẹn điên rồi.”

Bãi đỗ xe rất đông đúc, vệ sĩ làm chuyện phi pháp nên khẩn trương kinh hoảng, hơn nữa Chu Duệ rất gấp, hai người có vẻ luống cuống tay chân.

Mộ Tư vừa xuống xe đã thấy hai người đàn ông kéo một cô gái đi tìm xe, cô gái kia rũ đầu, mái tóc dài che mặt, rõ ràng đã bất tỉnh.

Mộ Tư đã từng nhìn thấy quá nhiều chuyện như vậy, cũng lười quan tâm.

Đang định rời đi thì ánh mắt anh ta vô tình liếc qua chân Thịnh Hoàn Hoàn, tầm mắt lại dời về.

Hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn mặc một cái váy dài đến đầu gối.

Mộ Tư nhớ Thịnh Hoàn Hoàn cũng có một đôi giày cao gót như vậy, chân của cô gái này cũng trắng nõn xinh đẹp giống như Thịnh Hoàn Hoàn.

Mộ Tư đột nhiên nhăn mày lại, anh ta nhận ra Chu Duệ, hai mắt chợt trầm xuống, lập tức đi về hướng ba người.

Chu Duệ cũng thấy rõ mặt Mộ Tư, lập tức nói với vệ sĩ: “Mau, mau đi cản hắn lại.”

Vệ sĩ phản ứng lại, vừa đi lên trước hai bước thì ngực đã bị hung hăng đạp một cái, cả người bị đá bay ra ngoài.

Chu Duệ thấy thế thì ôm Thịnh Hoàn Hoàn liên tục lui về phía sau: “Đừng tới đây.”

“Trả cô ấy cho tôi.” Mộ Tư đi từng bước tới gần Chu Duệ, lúc này anh ta đã xác định cô gái Chu Duệ đang ôm là Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt anh tràn ra lửa giận ngút trời.

Chu Duệ thấy vệ sĩ té ngã không bò dậy nổi, lại nhìn Mộ Tư giống như Diêm La, biết người đàn ông này không đơn giản, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đang hôn mê trong ngực, gã cố nén tiếc nuối mà đẩy cô ra ngoài: “Trả cho anh.”

Sau khi đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra, Chu Duệ lập tức nhanh chân bỏ chạy.

Lúc này một cái bóng đen vọt ra, giơ chân đá vào bụng Chu Duệ, tiếp theo ấn gã xuống đất rồi nện một đấm thật mạnh vào mặt gã.

Mộ Tư liếc nhìn Vinson một cái, lập tức ôm Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh lên xe.

Vinson buông Chu Duệ ra, thấy chiếc Porsche màu trắng đã chạy ra khỏi gara thì lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tiêu: “Lăng thiếu, thiếu phu nhân bị Mộ Tư mang đi.”

Mộ Tư mang Thịnh Hoàn Hoàn đến một căn nhà yên tĩnh nằm trên danh nghĩa của mình, anh rất ít tới nơi này, ban ngày có người hầu đến quét dọn, tới tối chỉ còn lại hai bảo vệ gác bên ngoài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, Porsche chạy vào bên trong.

Một lát sau Mộ Tư ôm Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, vừa vào nhà đã cẩn thận đặt cô lên sô pha.

Thịnh Hoàn Hoàn như đang ngủ say, mái tóc dài đen nhánh rơi rụng trên chiếc sô pha vàng nhạt, làn da trắng nõn vì uống rượu nên ửng hồng, kiều diễm ướt át, non nớt như nhuỵ hoa.

Cô thực đẹp, đẹp như một yêu cơ!

Mộ Tư nhìn người con gái làm bạn 6 năm với mình trước mắt, ánh mắt có chút phức tạp.

Mộ Tư cứ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy một lúc lâu mới duỗi tay tháo cái túi trên vai cô xuống, muốn giúp cô thoải mái một ít, lúc này chiếc điện thoại bỗng trượt ra từ trong túi.

Mộ Tư cứng lại, thần sai quỷ khiến thế nào mà lại nhặt điện thoại lên, nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi dùng vân tay của cô để mở khóa.

Lọt vào tầm mắt không hề là ảnh nền quen thuộc nữa, ban đầu vốn là tấm ảnh chụp chung của bọn họ, hiện giờ đã trở thành một cái đồng hồ cát nằm trên bờ biển.

Đồng hồ cát màu đỏ cô đơn nằm trên bờ biển, dòng cát mịn chảy ra bị gió biển thổi bay đi.

Mà bên cạnh còn có một hàng chữ: “Chuyện xưa như mây khói, đã không nắm bắt được thì cứ để nó bay theo làn gió.”

Nhìn hàng chữ này, trái tim Mộ Tư đột nhiên siết chặt.

Anh ta lại mở album lên, bên trong trừ một ít ảnh trẻ con thì không còn cái gì nữa. Hình giữa anh ta và cô đều bị xóa bỏ, không còn lấy một tấm.

Mộ Tư lại mở ra phần mềm chat mà trước kia họ thường dùng để xem nhật ký của cô, kết quả đã không còn cái gì.

Tất cả mọi thứ trong 6 năm nay giữa cô và anh đều bị xóa bỏ, không để lại chút dấu vết nào.
Chương 52: Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn

Mộ Tư đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Anh ta nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn đang nhắm chặt hai mắt, cặp mắt hạnh xinh đẹp lại tươi sáng kia đã từng dịu dàng chan chứa yêu thương, hiện giờ đang bị hai hàng lông mi thật dài che khuất, anh không nhìn thấy cái gì cả.

Nhưng anh ta biết, khi mở ra thì trong đó không còn sự dịu dàng yêu thương của ngày xưa nữa, chỉ có lạnh lùng và xa cách, tựa như tối hôm qua cô chắn trước người Nam Tầm với ánh mắt lạnh nhạt kia.

Mộ Tư đột nhiên cảm thấy không cam lòng, trong lòng anh như còn chờ mong điều gì, cuối cùng anh click mở WeChat của cô, muốn xem cô có xóa bỏ sạch tất cả mọi thứ về anh hay không.

Nhưng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang, anh nghe thấy tiếng xe, còn không chỉ là một chiếc.

Anh ta hiếm khi tới nơi này, huống chi đã giờ này rồi mà đối phương còn không mời mà đến, ngẫm lại cũng đoán được là ai.

Mặt Mộ Tư hơi trầm xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó buông di động xuống rồi đứng lên, cánh cửa đột nhiên đã bị đẩy ra.

Mộ Tư nhìn Lăng Tiêu nghênh ngang xông vào địa bàn của mình, còn mang theo dáng vẻ như vương giả bễ nghễ thiên hạ, bước từng bước một về hướng anh.

Phía sau vương giả này còn có một đám tướng sĩ uy nghiêm đi theo.

Mộ Tư thật sự không ngờ Lăng Tiêu sẽ tìm đến cửa nhanh như vậy, hơn nữa còn dẫn theo nhiều người đến thế, xem ra là anh ta quá khinh địch.

Lăng Tiêu đã lắp định vị vào di động của Thịnh Hoàn Hoàn, căn bản không cần tìm là có thể biết chính xác vị trí của cô.

Rất nhanh sắc mặt Mộ Tư đã khôi phục vẻ ôn hoà, tươi cười nhìn Lăng Tiêu không mời mà đến: “Cơn gió nào Lăng tổng tới, cái miếu nhỏ của tôi không chứa nổi đại Phật như anh.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn cô gái đang nằm hôn mê trên sô pha, thấy quần áo cô còn ngay ngắn thì mới nhìn về phía Mộ Tư, không khách sáo nói: “Cái miếu rách nát của anh thật sự không chứa nổi tôi, tôi đến mang người của mình đi.”

Lăng Tiêu thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón áp út, lạnh lùng nhếch môi lên: “Nếu anh thiếu tiền chỉ cần báo một tiếng, nể tình đêm nay anh ra tay giúp đỡ, tôi quyên chút tiền cho anh cũng được.”

Mộ Tư không vội không bực mà cười nói: “Lăng tổng thật hào phóng, nhưng tôi nghe không hiểu anh nói gì, ai là người của anh?”

“Đừng giả vờ hồ đồ, thế thì chán lắm.” Khí thế của Lăng Tiêu trở nên rất sắc bén, hắn không để ý tới Mộ Tư mà đến gần Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm trên sô pha.

Mộ Tư đứng bên sô pha, đi lên trước hai bước, chắn trước mặt Lăng Tiêu: “Lăng tổng muốn dẫn người đi cũng được, nhưng phải đợi cô ấy tỉnh lại, chính miệng nói cô ấy chịu đi theo anh thì anh mới được dẫn người đi.”

Yêu cầu này của Mộ Tư rất hợp lý, nhưng anh ta không biết Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn, Lăng Tiêu đến dẫn vợ mình đi cần gì được người khác cho phép?

Lăng Tiêu duy ngã độc tôn mà nói: “Đây không phải chuyện anh định đoạt.”

Dứt lời thì một đám vệ sĩ cao lớn đã xông về hướng Mộ Tư.

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Mộ Tư: “Nếu Mộ thiếu còn muốn giữ được cái chân còn lại thì tốt nhất đừng phản kháng vô vị.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hắn vừa dứt lời đã đi qua bên cạnh Mộ Tư, khom lưng muốn bế Thịnh Hoàn Hoàn lên.

Lúc này, trong mắt Mộ Tư xẹt qua một tia nguy hiểm, giơ tay liền chém vào sau lưng Lăng Tiêu.

Sau lưng Lăng Tiêu như có đôi mắt, thân thể chợt lóe, một tay nắm lấy Mộ Tư, tay còn lại đánh thật mạnh vào anh ta.

Mộ Tư vội nâng đầu gối lên, dùng sức húc vào bụng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu dùng khuỷu tay chặn công kích của Mộ Tư, sau đó siết nắm đấm lại, đánh một quyền thẳng vào bụng Mộ Tư.

Mộ Tư kêu rên, cả người đảo về phía sau, ngã vào bàn trà rồi lăn thẳng xuống đất.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm người ta không thấy rõ.

Thẳng đến Lăng Tiêu bế Thịnh Hoàn Hoàn lên, Mộ Tư còn muốn đuổi theo thì lại bị bọn vệ sĩ vừa tỉnh táo lại bao vây.

Vệ sĩ do Lăng Tiêu mang đến đều có võ, Mộ Tư chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu mang đi.

Lúc đi vệ sĩ còn lấy túi của Thịnh Hoàn Hoàn về, nhưng chiếc di động rơi dưới đất lại bị bỏ sót.

Nhìn đám người không kiêng nể gì xông tới, lại nghênh ngang rời đi, mặt Mộ Tư đen như đêm trước lúc bão táp ập tới.

Một lát sau, hai bảo vệ bị đánh mặt mũi bầm dập vọt vào, thấy Mộ Tư không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Mộ Tư nhìn hai bảo vệ bị đánh sưng mặt, những vết sưng đỏ đó giống như đánh vào mặt anh, đánh vào tôn nghiêm của một người đàn ông.

Lửa giận lập tức bùng nổ, anh ta giơ chân đá ngã sô pha, lập tức cầm điện thoại gọi cho bọn Mã Lai Đường Văn Vũ, đêm nay Lăng Tiêu đừng mơ dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi.

Mã Lai nhận được điện thoại thì lập tức bảo người tắt nhạc, Đường Văn Vũ và Hứa Ninh Viễn nhìn về phía anh ta gần như cùng lúc.

Khi Mộ Tư nói Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu cưỡng chế mang đi, Mã Lai trầm mặc vài giây, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Hai bảo vệ biết đoàn người Lăng Tiêu lái xe gì, Mộ Tư trực tiếp nói rõ tình hình với Mã Lai rồi lập tức ra lệnh: “Các cậu lập tức dẫn người đến đường XX, chặn Lăng Tiêu lại cho tôi, giờ tôi lập tức đi qua.”

Một lát sau vẫn nghe thấy Mã Lai đáp lại, Mộ Tư chau mày: “Mã Lai?”

Mã Lai đi vào một nơi yên lặng, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh hỏi: “Lão đại, anh cản Lăng Tiêu lại làm gì?”

Mặt Mộ Tư càng âm trầm: “Đương nhiên là phải cướp Hoàn Hoàn về, hiện tại cô ấy còn hôn mê, ai biết Lăng Tiêu sẽ làm gì.”

Nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm ướt át vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư liền lo sợ bất an: “Đừng hỏi nữa, mau đi đi.”

Nếu không đi nữa, chờ Lăng Tiêu chạy ra đại lộ thì không còn kịp nữa.

Nhưng Mộ Tư lại nghe thấy Mã Lai thở dài, bất đắc dĩ lại bi ai mà nói: “Lão đại, đừng đuổi theo, cho dù Lăng Tiêu muốn làm gì Thịnh tiểu thư cũng là hợp pháp.”

Cả người Mộ Tư cứng đờ, đầu óc hơi ngơ ra: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Mã Lai không đành lòng mà nói: “Bọn họ đã kết hôn.”

Đầu Mộ Tư trống rỗng, ngực như bị một ngọn núi lớn đè nặng, làm anh ta khó chịu sắp hít thở không thông, sau một lúc lâu mới tìm lại giọng nói của mình: “Vừa rồi cậu nói cái gì.”

“Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn.”

“Cậu lặp lại lần nữa.”

Nghe tiếng nói khàn khàn truyền tới, Mã Lai cũng cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến Mộ Tư đã đối xử với Thịnh Hoàn Hoàn thế nào thì rất tức giận: “Tôi nói chị dâu đã đi lấy chồng, ngay vào ngày anh đi Mỹ, chị dâu và Lăng Tiêu đã đến Cục Dân Chính, một nửa Hải Thành đều đã biết việc này.”

Mã Lai vừa dứt lời thì điện thoại đã bị đối phương cắt đứt.

Mã Lai chửi nhỏ một tiếng, cũng không biết đang tức giận với ai.

Lúc này Đường Văn Vũ và Hứa Ninh Viễn đi đến, Mã Lai trầm trọng mà nhìn bọn họ: “Lão đại đã biết chuyện của chị dâu và Lăng Tiêu rồi.”

Sắc mặt Đường Văn Vũ và Hứa Ninh Viễn lập tức thay đổi.

Ba người trầm mặc hồi lâu, Đường Văn Vũ nói: “Sớm muộn gì đều sẽ biết thôi, dù sao anh ta đã chọn Bạch Tuyết, cũng không có gì để khó chịu.”

Hứa Ninh Viễn cũng nói: “Đúng vậy, hẳn lão đại đã sớm đoán được kết quả này, chỉ cho anh ta thay lòng đổi dạ, không cho người ta đi lấy chồng à?”
Chương 53: Vì sao lại trơ mắt nhìn cô gả cho tên ma quỷ Lăng Tiêu kia

Mã Lai nghe xong thì không vui mà nói: “Các anh biết cái gì.”

Mỗi lần lão đại uống say đều gọi tên chị dâu... Cũng là tên của Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ sợ cả lão đại cũng không rõ địa vị của cô quan trọng đến mức nào trong lòng mình.

Nghĩ đến giọng nói vừa rồi của Mộ Tư, Mã Lai không khỏi hơi lo lắng.

E rằng có vài thứ đã mất đi rồi mới biết nó đáng quý đến mức nào.

Giờ phút này trong đầu Mộ Tư trống rỗng, di động rơi xuống khỏi tay anh, thân hình cao lớn ngã vào sô pha, cả người như bị rút cạn linh hồn.

“Đừng đuổi theo, cho dù Lăng Tiêu muốn làm gì Thịnh tiểu thư cũng là hợp pháp.”

“Bọn họ đã kết hôn.”

“Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn.”

“Tôi nói chị dâu đã đi lấy chồng, ngay vào ngày anh đi Mỹ, chị dâu và Lăng Tiêu đã đến Cục Dân Chính, một nửa Hải Thành đều đã biết việc này.”

Lời nói của Mã Lai quanh quẩn trong đầu Mộ Tư hết lần này đến lần khác.

Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu kết hôn ngay vào ngày anh ta và Bạch Tuyết đi Mỹ, một nửa Hải Thành đều đã biết việc này, chỉ có anh hoàn toàn không biết gì cả.

Thì ra đêm đó cô không lừa anh, cô thật sự kết hôn với Lăng Tiêu.

Khó trách cô muốn xoá sạch tất cả những thứ liên quan đến anh.

Khó trách Lăng Tiêu lại nói hắn đến mang người của mình đi.

Thì ra ngay vào tuần trước, cô đã lấy chồng, trở thành vợ của người khác!

Lúc này di động của Thịnh Hoàn Hoàn phát ra âm thanh nhắc nhở lượng điện không đủ, Mộ Tư tỉnh táo lại, vội tìm di động của cô trên mặt đất.

Di động của cô được đặt mật mã vẽ tay, Mộ Tư có thể dễ dàng mở khoá, anh mở Wechat ra rồi click mở danh sách bạn bè của cô.

Nơi đó chỉ có một tấm hình, không còn cái gì nữa.

Tấm hình kia là hai bàn tay một lớn một nhỏ, trên ngón áp út đều đeo một chiếc nhẫn kim cương, vừa nhìn liền biết đó là nhẫn đôi.

Mộ Tư từng nhìn thấy chiếc nhẫn này trên tay Lăng Tiêu.

Thì ra đó là nhẫn cưới của bọn họ!

Mộ Tư nhìn chằm chằm tấm hình kia rất lâu cũng không thể dời mắt, anh và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau 6 năm, tất nhiên anh đã nhận ra tay của cô.

Tay cô tinh tế thon dài lại có thịt, móng tay chỉnh tề có màu hồng nhạt khỏe mạnh, khi nắm trong tay sẽ cảm thấy ấm ấm mềm mềm, mềm mại không xương.

Sau một lúc lâu, Mộ Tư mới nhìn về phía hàng chữ trên tấm hình.

“Hôm nay là mùng chín tháng năm âm lịch, giữa mùa hạ, tôi kết hôn.”

Trong lòng Mộ Tư bỗng căng thẳng, nét hồng hào trên mặt đã biến mất, trắng bệch như tờ giấy.

Cô thật sự kết hôn.

Cô thật sự lấy chồng.

Cô thành vợ người khác...

Nhìn hàng chữ này, một đoạn ký ức đã phủ bụi nhiều năm đột nhiên hiện lên trong đầu.

Mộ Tư như về tới buổi tiệc của 6 năm trước, anh nhìn thiếu nữ kiên định bước từng bước một về hướng mình dưới ánh mắt không thể tin được, lại chứa đầy khinh thường của mọi người.

“Vì sao là anh.” Anh hỏi.

“Bởi vì thích!” Cô làm ra vẻ nhẹ nhàng, đôi mắt xinh đẹp toả sáng.

Thiếu nữ xinh đẹp, tinh xảo như một con búp bê Tây Dương, đồng tử trắng đen rõ ràng thật sạch sẽ trong trẻo, chân thành dũng cảm.

“Ba mẹ em sẽ không đồng ý, anh là một người tàn phế.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Vậy thì đã sao?” Cô kiên định lại cố chấp: “Mộ Tư, đêm nay trừ anh ra thì em sẽ không chọn ai khác.”

“Nhưng anh và Bạch Tuyết có quan hệ gì? Có một lần tan học... Em thấy anh cõng cô ấy.”

“Cô ấy là con gái của chú tài xế, ngày đó chân cô ấy bị trẹo.”

“Vậy anh có thích cô ấy không?”

“Anh và anh trai của Bạch Tuyết - Bạch Băng là bạn tốt, cô ấy chỉ như đứa em gái của anh thôi.”

“Thật không?”

“Đương nhiên.”

“Mộ Tư, em tin anh.”

Anh nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay.

Tay cô thật nhỏ, thật mềm, mềm như không xương.

Khuôn mặt nhỏ của cô trắng nõn xinh đẹp, cặp mắt đen nhánh như đá quý lộng lẫy.

Cô cười rất ngọt rất sạch sẽ, có chút ngây ngô, có chút ngượng ngùng.

Tất cả mọi thứ của cô đều tốt đẹp như vậy, mà anh lại che giấu một trái tim dơ bẩn.

Ngay vào ba tháng trước, cô ôm lấy anh từ phía sau, tin tưởng ỷ lại anh, giọng nói dịu dàng êm tai: “A Tư, không lâu nữa em sẽ tốt nghiệp, chờ tốt nghiệp rồi chúng ta liền kết hôn!”

Mộ Tư đau khổ nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại nữa.

Bạn có từng được người ta tin tưởng vô điều kiện không?

Có người nào từng cố chấp điên cuồng vì bạn không?

Trong đời bạn có từng xuất hiện một người không hề giữ lại mà yêu bạn sâu sắc không?

Cô lương thiện mỹ lệ dũng cảm thông minh, rõ ràng là một cô công chúa cao quý, lại chịu tiếp nhận thân thể tàn tật của bạn, chịu giặt quần áo nấu cơm cho bạn, chịu đi mạo hiểm với bạn bằng cả sinh mệnh, chịu đối đầu với cả thế giới vì bạn.

Nếu không có, vậy bạn không cách nào cảm nhận được tâm trạng lúc này của Mộ Tư.

Lúc này anh như một đứa trẻ to xác chỉ có vài tuổi, không cẩn thận đánh mất con thú bông đã làm bạn với mình bao năm, anh đứng ngồi không yên, kinh hoàng mất kiểm soát.

Mộ Tư đột nhiên nhớ tới sáng sớm ngày Thịnh Hoàn Hoàn tới tìm mình, cô nắm chặt cái chân giả kia không bỏ, trong mắt như có muôn ngàn lời nói muốn kể ra.

Anh biết rõ cô tới đưa chân giả chỉ là tìm cớ gặp mình, nhưng anh lại buông tay ra, nói cô ném đi!

Đó là lần cuối cùng cô tới tìm anh, cô nỗ lực muốn nắm chặt tay anh, anh lại làm như không thấy mà buông cô ra, không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Khi đó cô bất lực tuyệt vọng, đành phải đưa bàn tay về phía người khác.

Bàn tay mà anh buông ra lập tức có người thay anh nắm chặt, người mà anh vứt bỏ cuối cùng cũng thành vợ người khác.

Hiện giờ anh bỗng quay đầu lại, phát hiện phía sau đã không còn gì nữa, cô gái yêu anh 6 năm, từng nói muốn đi theo anh cả đời đã biến mất trong dòng người, hoàn toàn tan biến sau khi anh buông tay.

Mộ Tư không biết vì sao tim mình lại đau đớn, khủng hoảng sợ hãi như vậy, anh nhìn chiếc sô pha Thịnh Hoàn Hoàn vừa nằm, trong lòng cũng trở nên trống rỗng.

Giống như một gian phòng mất đi tất cả, bị cả thế giới vứt bỏ.

Thịnh Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn...

Anh đột nhiên đứng lên, chạy ra khỏi biệt thự.

Chiếc Porsche màu trắng lao vút đi, vượt hết cái đèn đỏ này tới đèn đỏ khác trong đêm khuya, cuối cùng Mộ Tư ngừng lại ngoài chung cư của Cố Bắc Thành rồi dùng sức đá cửa.

“Cố Bắc Thành, anh cút ra đây cho tôi.”

Cố Bắc Thành vừa ngủ, nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa thì lập tức tỉnh táo, chậm rãi mặc quần áo rồi xuống giường.

Cánh cửa vừa mở ra thì một nắm tay đã vung đến, cũng may Cố Bắc Thành có phòng bị, lập tức lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn người tới: “Hơn nửa đêm mà anh còn phát điên cái gì?”

Hai mắt Mộ Tư đỏ bừng như một con dã thú bị thương, anh ta tiến lên kéo lấy cổ áo Cố Bắc Thành, khàn khàn gào rống: “Vì sao không ngăn cản cô ấy, không phải anh thích cô ấy sao, vì sao lại trơ mắt nhìn cô ấy gả cho tên ma quỷ Lăng Tiêu kia?”

Lúc này Mộ Tư đã mất hết phong độ, không còn lý trí.

Cố Bắc Thành kéo kéo khóe miệng, không nóng không lạnh mà hỏi: “Anh đang nói ai?”

“Anh còn giả ngu.”

“Tôi không biết anh đang nói ai.”

Cố Bắc Thành muốn đối nghịch với Mộ Tư để làm anh ta khó chịu.

Mộ Tư siết chặt cổ áo Cố Bắc Thành, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Hoàn Hoàn, tôi đang nói đến Thịnh Hoàn Hoàn, anh vừa lòng chưa?”

Cố Bắc Thành kéo tay Mộ Tư ra, hỏi ngược lại: “Anh là gì của Thịnh Hoàn Hoàn? Anh có tư cách gì hỏi đến chuyện của cô ấy?”
Chương 54: Đối với Hoàn Hoàn, anh mới là ma quỷ

Mộ Tư bị hỏi không biết trả lời thế nào, anh ta ngơ ngẩn nhìn Cố Bắc Thành hồi lâu cũng tìm không thấy giọng nói của mình.

Cố Bắc Thành dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ngày đó tôi đã nói, nếu anh chọn vứt bỏ thì sau này chuyện của cô ấy không liên quan gì đến anh nữa, cô ấy muốn tìm đến ai, muốn gả cho ai cũng không dính dáng gì đến anh, anh có tư cách gì tới hỏi?”

Cô ấy muốn tìm đến ai, muốn gả cho ai cũng không dính dáng gì đến anh.

Lời nói của Cố Bắc Thành như một con dao bén nhọn lần lượt đâm vào ngực anh ta, làm anh không ngừng rỉ máu.

Sau một lúc lâu, anh ta mới tìm lại giọng nói của mình: “Không phải anh yêu cô ấy sao, vì sao trơ mắt nhìn cô ấy gả cho người khác?”

Cố Bắc Thành đau khổ nhắm mắt lại: “Tôi là tên vô dụng, không giúp được cô ấy cái gì cả.”

Từ lời nói của Cố Bắc Thành, Mộ Tư nghe ra sự bất đắc dĩ của Thịnh Hoàn Hoàn, cả Cố Bắc Thành cũng bó tay không có cách giải quyết vấn đề mà cô gặp phải.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mộ Tư khàn khàn hỏi: “Trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Bắc Thành mở mắt ra, nhìn Mộ Tư với ánh mắt tràn ngập căm hận, kể lại tất cả những chuyện Thịnh gia gặp phải.

Mộ Tư nghe xong thì đứng cứng đờ ở đó, vẫn không nhúc nhích.

“Cô ấy gả cho tên ma quỷ Lăng Tiêu kia đều tại anh, nếu anh không hủy hôn, Thịnh Xán sẽ không xảy ra tai nạn, Trần Văn Hưng cũng không dám không kiêng nể gì như thế, Hoàn Hoàn sẽ không cùng đường nên tìm tới Lăng Tiêu, tất cả đều do anh.”

Hận thù của Cố Bắc Thành khó tiêu tan, rống giận đấm một cái vào khóe miệng Mộ Tư, đánh cho anh ta ngã xuống đất.

Khóe miệng Mộ Tư đang đổ máu, lại không có ý đánh trả.

Lúc trước Thịnh Xán xảy ra tai nạn, anh ta cũng đoán ra Thịnh Thế sẽ nổi lên phong ba, anh hỏi Bạch Băng về tình hình của Thịnh Xán, Bạch Băng nói ông không chết được.

Anh cho rằng Thịnh Xán bị thương không nặng, rất nhanh sẽ có thể trở lại Thịnh Thế.

Anh cũng biết Cố Bắc Thành sẽ luôn ở bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, nếu Thịnh gia có chuyện gì thì Cố Bắc Thành sẽ đi xin Cố Nam Thành hỗ trợ, sẽ không xuất hiện vấn đề lớn.

Nhưng anh ta lại không ngờ Thịnh Xán đã rơi vào hôn mê sâu, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, càng không ngờ Trần Văn Hưng to gan lớn mật như thế.

Cố Bắc Thành cũng không chút mềm lòng, nhìn xuống từ trên cao, tức giận chỉ vào anh ta: “Mấy năm nay tôi chưa bao giờ muốn giành với anh, bởi vì tôi biết trong mắt cô ấy chỉ có anh, trong lòng chỉ chứa được anh, chỉ khi ở bên anh thì cô ấy mới hạnh phúc, nhưng anh thì sao, anh đối xử với cô ấy thế nào?”

Nói xong, Cố Bắc Thành nắm lấy cổ áo Mộ Tư, kéo anh ta lên từ mặt đất.

Nhưng lần này, Mộ Tư lại nắm chặt tay anh, cuồng loạn gào rống: “Vì sao anh không nói cho tôi biết, vì sao anh không nói sớm cho tôi.”

Hoàn Hoàn bị ép đến đường cùng, mà anh ta lại không biết gì cả.

Nếu Cố Bắc Thành sớm nói ra thì anh nhất định sẽ không để Hoàn Hoàn gả cho Lăng Tiêu.

Nhìn Mộ Tư đau khổ, Cố Bắc Thành nở nụ cười hả hê và nói: “Vì sao tôi phải nói cho anh biết? Không phải anh một lòng nghĩ đến Bạch Tuyết sao, vậy anh phải bảo vệ cô ta cho tốt, Hoàn Hoàn gả cho ai có liên quan gì đến anh?”

Mộ Tư rống giận: “Lăng Tiêu là ác ma.”

“Đối với Hoàn Hoàn, anh mới là ác ma.” Cố Bắc Thành giơ tay lại cho Mộ Tư một quyền, tức giận chỉ vào anh ta và nói: “Lăng Tiêu tệ đến đâu cũng là nhà giàu số một của Hải Thành, vẻ ngoài anh tuấn, oai phong hiên ngang, là vua của Hải Thành, có chỗ nào không tốt hơn thằng què là anh?”

Mộ Tư bị đánh lui về phía sau vài bước, tay chống trên sô pha, anh ta đột nhiên bật cười, cười vô cùng châm chọc, cười đến mức nước mắt chảy xuống từ gương mặt anh tuấn đó: “Anh nói rất đúng, tôi là thằng què, lấy điều kiện của cô ấy thì chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là có thể tìm được người tốt hơn tôi.”

Nhưng nhiều năm qua, trong mắt cô luôn chỉ có anh. Đối với cô, anh mới là tốt nhất, cho dù anh là một tên què.

Anh ta giật giật, quay đầu nhìn về phía Cố Bắc Thành, khóe miệng chảy càng nhiều máu: “Bạch Tuyết đã cứu mạng tôi, vì tôi mà cô ấy chịu rất nhiều đau khổ, tôi yêu cô ấy, tôi tiếp cận Thịnh Hoàn Hoàn chỉ vì lợi dụng.”

Cố Bắc Thành cười lạnh: “Vậy anh chạy tới chỗ tôi làm gì?”

Máu tươi chảy từ khóe miệng xuống cằm, lại dính lên sơ mi trắng, nhìn Mộ Tư có vẻ thực thê lương, bị đau thương tột độ vây quanh, thân thể đang run rẩy: “Đúng vậy, tôi chạy tới tìm anh làm gì, tôi đang sợ cái gì?”

Từ lúc Mộ Tư hủy hôn đến bây giờ, Cố Bắc Thành vẫn luôn chờ đợi giờ khắc này, hiện giờ rốt cuộc anh cũng thấy được dáng vẻ chật vật sa sút của Mộ Tư.

Nhưng có thể làm gì đây, vui sướng khi người gặp họa à?

Anh cũng là một trong những người sa sút tuyệt vọng, anh còn đáng buồn hơn Mộ Tư.

Nhìn Mộ Tư như vậy, cuối cùng Cố Bắc Thành cũng không đánh tiếp được, chỉ có thể trút hết lửa giận lên cái sô pha bên chân, “Phanh” một tiếng sô pha bị đá ngã, liên tục ăn vài cú.

Qua hồi lâu, hô hấp của Cố Bắc Thành mới vững vàng lại, anh nhìn về phía Mộ Tư, thở hắt ra rồi nói: “Anh đi đi, về sau đừng đến nữa.”

Tình bạn giữa anh và Mộ Tư đã đứt đoạn từ thời khắc Mộ Tư vứt bỏ Thịnh Hoàn Hoàn, hai người đều biết rõ chuyện này.

Mộ Tư chậm rãi đứng thẳng dậy, chết lặng đi ra ngoài cửa như mất hồn.

Lúc này Cố Bắc Thành lại mở miệng: “Cũng đừng đi tìm Hoàn Hoàn nữa, đối đãi tốt với cô gái mà anh đã chọn, lấy tính cách của Hoàn Hoàn, cô ấy sẽ hy vọng anh và cô ấy đều mạnh khỏe.”

“Đều mạnh khỏe?” Mộ Tư cô đơn cười cười, suy sút rời khỏi chung cư.

Nhìn bóng dáng của Mộ Tư, Cố Bắc Thành bực bội bồi hồi qua lại trong phòng, di động của Thịnh Hoàn Hoàn luôn không có người nghe máy.

Cố Bắc Thành đã đưa Nam Tầm về Cố gia, cô ấy không bị gì, nhưng hình như đã bị kích thích, từ đầu tới đuôi vẫn không rên một tiếng.

Anh không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, bởi vì lúc chạy tới thì Cố Nam Thành đang ôm Trần Do Mỹ đầy đầu máu me chạy nhanh ra từ trong đó, mà Nam Tầm lại không chịu nói cái gì cả.

Sau khi rời khỏi chung cư của Cố Bắc Thành, Mộ Tư chết lặng mà bước đi trong đêm đen, hai mắt trống rỗng, chiếc xe như bị anh ta quên mất, giờ phút này anh như một u hồn không nơi yên nghỉ, phiêu đãng khắp nơi.

….

Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta véo tỉnh.

Người này không phải ai khác mà chính là Lăng Tiêu.

Cô mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn lại âm trầm của Lăng Tiêu, nửa bên má phấn bị véo mạnh, cô đau đến mức ứa nước mắt: “Đau, đau, đau... Anh mau buông tay.”

Thịnh Hoàn Hoàn liên tục nói vài chữ “Đau”, che lại khuôn mặt nóng rát trợn mắt nghiến răng trừng Lăng Tiêu: “Anh làm gì?”

Mặt cô nhất định đã sưng lên rồi, đau quá!

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa làm rõ tình hình, cho rằng mình đang ngủ say thì vô cớ bị Lăng Tiêu ra tay ác độc, tất nhiên giận không thể át.

Đôi mắt thâm thúy của Lăng Tiêu nhìn cô đầy hung ác: “Xem ra là tôi quá nhân từ với cô, từ hôm nay trở đi, không được bước ra cửa nửa bước.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng cao ngạo của Lăng Tiêu, chậm rãi ngồi dậy, lại phát hiện đầu mình đau như muốn nứt ra.

Lúc này Bạch quản gia lại đi đến, nghiêm túc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, sao cô có thể uống đến bất tỉnh ở bên ngoài, thiếu gia vừa mang cô về nhà, sao cô còn nổi giận với thiếu gia?”
Chương 55: Cô cho rằng làm nũng hữu dụng đối hắn sao?

“Tôi? Uống đến bất tỉnh?” Thịnh Hoàn Hoàn vô tội chỉ vào mình, sau một lúc lâu mới nhớ tới chuyện đã xảy ra ở KTV, hình như cô bị người ta bỏ thuốc.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, lập tức kiểm tra thân thể của mình, cảm thấy trên người không có chỗ nào khó chịu thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Là Lăng Tiêu cứu cô?

Bạch quản gia thấm thía nói: “Thiếu phu nhân, hiện giờ cô là thiếu phu nhân của Lăng gia, đại diện cho thể diện của Lăng gia, lần sau đừng tùy hứng như thế.”

Bạch quản gia cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Thịnh Hoàn Hoàn, còn thấy Lăng Tiêu ôm cô vào nhà nên ông cho rằng cô chỉ uống say.

“Tôi biết rồi, cảm ơn Bạch quản gia dạy bảo, đã trễ thế này còn làm phiền ông, thật xin lỗi.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, rất áy náy mà nói với Bạch quản gia.

Thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn làm bất mãn trong lòng Bạch quản gia giảm đi một chút, ông không nói thêm gì, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm rồi rời đi.

Thấy Bạch quản gia đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm mà đi vào phòng tắm cởi áo trên ra, trên người cô trừ dấu vết Lăng Tiêu để lại đêm đó thì không có gì mới.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới hoàn toàn yên lòng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của mình, phát hiện một bên mặt thật sự bị véo sưng.

Da cô non mềm, rất dễ sưng đỏ bị thương, nhưng cũng lành rất nhanh.

Là ai bỏ thuốc vào rượu của cô? Khi cô ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì?

Thịnh Hoàn Hoàn tắm rửa xong thì đi ra từ phòng tắm, lúc này đã là 2h khuya, cô đi thăm Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc đã ngủ rất say.

Sau khi đi ra từ phòng trẻ, Thịnh Hoàn Hoàn liền gõ cửa phòng của Lăng Tiêu, cô biết hắn còn chưa ngủ.

Nhưng gõ nửa ngày cũng không có ai đoái hoài, ngay khi Thịnh Hoàn Hoàn muốn từ bỏ thì cánh cửa đã mở ra.

Lăng Tiêu mặc áo ngủ xuất hiện trong tầm mắt cô, một mùi hương mát mẻ thoải mái xông vào mũi, hiển nhiên hắn vừa tắm rửa xong.

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, xoay người đi vào bên trong.

“Lăng Tiêu, cảm ơn anh.” Thịnh Hoàn Hoàn đi theo vào, chân thành nói với hắn: “Vừa rồi thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh, đã trễ thế này còn cần anh đi một chuyến vì tôi, thật sự rất cảm ơn.”

Lăng Tiêu không hề phản ứng, bàn tay thon dài kéo ngăn tủ rồi lấy ra một cái máy sấy.

Thái độ nhận sai của Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt: “Anh đói không, tôi nấu bát mì cho anh?”

Lăng Tiêu cắm điện vào máy sấy, không liếc nhìn cô lấy một cái.

“Anh muốn sấy tóc sao, tôi giúp anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên giành lấy cái máy sấy khỏi tay hắn, tay còn lại ấn hắn lên mép giường, không cho phép từ chối mà mở chốt mở.

Động tác của Thịnh Hoàn Hoàn thành thạo lại dịu dàng, trước kia không ít lần cô từng giúp Mộ Tư sấy tóc.

Lăng Tiêu không đẩy cô ra, nhưng vẻ mặt lạnh lùng lại không có dấu hiệu ấm lại.

Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chỉnh đến mức nhỏ nhất, chậm rãi vuốt ve mái tóc hắn, còn nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết tôi xảy ra chuyện?”

Chỉ thấy Lăng Tiêu khẽ nhấp môi mỏng, không hề đáp lại.

Thịnh Hoàn Hoàn tự hỏi tự đáp: “Là Vinson nói cho anh biết?”

“Bắt được hung thủ chưa?”

“Là ai?”

“Mục đích của hắn là gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói hết nghi ngờ trong lòng ra, kết quả Lăng Tiêu không đáp lại một chữ, còn ngại cô ồn quá mà nhắm mắt lại.

Nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn không kiêng nể gì mà đánh giá hắn, ánh mắt chậm rãi dời từ đôi mày kiếm của hắn xuống.

Cô phát hiện lông mi của Lăng Tiêu rất dài, vừa rậm vừa cong, rất ít đàn ông có lông mi đẹp như vậy.

Da hắn cũng rất tốt, đặc biệt sạch sẽ, không thấy có chút đốm và sẹo mụn nào cả.

Thịnh Hoàn Hoàn thầm tán thưởng trong lòng, ánh mắt lại xẹt qua cái mũi cao cao của hắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng nhạt rồi không di chuyển nữa.

Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên mở mắt, quay đầu qua một bên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô sắc bén như chim ưng.

Tay Thịnh Hoàn Hoàn run lên, lập tức tắt máy sấy đi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không làm anh bỏng đó chứ?”

Tự nhiên cô lại nhìn chằm chằm Lăng Tiêu rồi thất thần, thiếu chút nữa đã làm hắn bỏng!

Thấy vành tai Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng, Lăng Tiêu nguy hiểm nheo mắt ưng lại: “Vừa rồi cô nghĩ đến cái gì?”

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn nóng lên, lập tức lắc đầu: “Không, không có gì.”

Lăng Tiêu giành lại máy sấy trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, lạnh lùng nhìn cô: “Có chuyện này mà cũng làm không tốt, còn chưa cút ra ngoài?”

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn thật bứt rứt, nhớ đến đêm nay cô oan uổng hắn ở Thịnh gia, hôm qua lại huỷ hai chiếc siêu xe của hắn, hiện tại hắn còn cứu cô, trong lòng cảm thấy thật băn khoăn.

Hơn nữa hắn còn không trả lời cô, không có được đáp án thì đêm nay cô sẽ mất ngủ.

Di động của cô cũng biến mất, cũng không biết Nam Tầm thế nào.

Lăng Tiêu còn ra lệnh cấm đoán, không cho phép cô ra cửa nữa.

Vậy sao mà được, cô sẽ nghẹn điên.

“Thôi để tôi làm đi, anh làm việc cả ngày nhất định rất mệt, chuyện này nên giao cho tôi làm đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cố ý xem nhẹ sắc mặt khó coi của Lăng Tiêu, lại giành cái máy sấy khỏi tay hắn rồi bật chốt mở đến lớn nhất, cố nén khí lạnh sởn tóc gáy mà sấy khô tóc giúp hắn.

Sau khi tóc khô, cô lập tức lấy gương tới đặt trước mặt hắn: “Anh xem, có phải rất bảnh trai không?”

Sự thật chứng minh cô vẫn rất có khả năng, không phải không làm nên trò trống gì như anh nói đúng không?

Lăng Tiêu liếc nhìn gương một cái, lạnh nhạt kéo nó ra rồi nhìn vào nửa bên mặt sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn: “Không muốn bị nhốt lại?”

Lăng Tiêu liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn liên tục gật đầu, nhấc tay thề: “Đêm nay chỉ là ngoài ý muốn, tôi bảo đảm không có lần sau.”

Lăng Tiêu khinh thường hừ lạnh: “Rượu bị bỏ thuốc cũng không biết, hung thủ là ai cũng không biết, bị người ta mang đi cũng không biết, cô bảo đảm có lợi ích gì?”

Lần này chỉ là ngoài ý muốn, cô thật sự không ngốc như vậy!

Nhưng đứng trước mặt Lăng Tiêu, lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra hoài nghi về chỉ số thông minh của mình, cô thật sự ngốc thế sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mặt lại, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lăng Tiêu mà cắn cắn môi, sau đó cô nắm lấy tay Lăng Tiêu, nhẹ nhàng giải thích: “Lúc ấy chỉ có tôi và Nam Tầm, không có người khác, chúng tôi cũng quen biết người phục vụ, chưa bao giờ xuất hiện chuyện như vậy, vì thế mới sơ suất.”

Nói xong, cô kéo kéo đầu ngón tay của Lăng Tiêu: “Đừng nóng giận, tôi xin lỗi anh vì chuyện đêm nay, tôi không nên hoài nghi anh, thực xin lỗi.”

Lăng Tiêu nhìn cô gái tươi đẹp như hoa trước mặt, ngón tay giật giật, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, sau đó bị lạnh lẽo bao trùm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Còn học được làm nũng, cô cho rằng dùng giọng nũng nịu như vậy có tác dụng với hắn sao?

Trên gương mặt xinh đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện chút khó khăn, đây đã là cực hạn của cô, đáng tiếc không có tác dụng với Lăng Tiêu.

Cô chậm rãi buông tay Lăng Tiêu ra: “Tôi chưa ra cửa đã ngất rồi, cho nên tôi không biết sau đó xảy ra chuyện gì.”

Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ mất mát của cô, đột nhiên đứng lên rồi đi ra bên ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng vô tình của hắn, mắt hạnh ảm đạm.

Lúc này chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ngoài cửa: “Đứng ngơ ra đó làm gì, còn không mau theo kịp?”

Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó nhếch môi lên: “Tới ngay đây.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom