• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (5 Viewers)

  • Chương 401-402

Chương 401: Làm sao tôi dám động vào đồ của Lăng tổng

Thịnh Hoàn Hoàn nôn nhiều đến mức mũi đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ra.

Nhưng hai hàng nước mắt này lại làm khóe miệng hơi nhếch lên của Lăng Tiêu biến mất, sắc mặt cũng đen thui.

Sao cô lại thương tâm như vậy?

Còn rơi lệ vì Đường Nguyên Minh.

Lăng Tiêu cảm thấy rất may mắn vì mình đã trợ giúp Đường Thắng Võ một tay, nếu như lần này Đường Nguyên Minh kịp phản ứng thì lần sau muốn gài bẫy anh cũng không dễ.

Thật vất vả dạ dày mới dễ chịu một chút, Thịnh Hoàn Hoàn tìm một bồn rửa tay gần đó để súc miệng, lúc này một giọng nói làm người ta không ưa nổi lại truyền đến từ phía sau: "Thịnh tiểu thư, không ngờ cô lại ở đây."

Lăng Tiêu nhìn về phía người tới, vẻ không vui trên khuôn mặt tuấn tú càng tăng mạnh.

Thịnh Hoàn Hoàn lau khô tay rồi quay đầu: “Ngài Henry có việc gì sao?"

Henry nâng bước chân thon dài đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, lịch sự hạ thấp người trước cô rồi vươn tay, ngũ quan đẹp trai lộ ra mấy phần chân thành: “Không biết tôi có vinh hạnh mời Thịnh tiểu thư nhảy một điệu không?"

Thịnh Hoàn Hoàn biết Henry có ý đồ xấu với mình nên tất nhiên không chịu: “Thật có lỗi thưa ngài Henry, tôi đang cảm thấy hơi khó chịu."

Ý cười trên khóe miệng Henry biến mất, đứng thẳng dậy nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi không nhìn thấy chút thành ý hợp tác nào từ Thịnh tiểu thư cả, Thịnh tiểu thư cảm thấy chuyện hợp tác giữa chúng ta có cũng được mà không có cũng không sao hay là không coi trọng tôi?"

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống, cô rất phản cảm với loại người càn quấy này nên cũng không tính chịu đựng: “Thực xin lỗi, nếu ngài Henry khăng khăng nghĩ như vậy thì tôi cũng hết cách, tôi không thoải mái nên xin lỗi không tiếp được."

"Chớ đi!" Henry nghe Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi thì lập tức chặn trước mặt cô: “Nếu cô không muốn khiêu vũ thì chúng ta ngồi xuống tâm sự đi, tôi là người thích đua xe, có chút vấn đề muốn xin cô chỉ giáo."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình dây dưa với Henry: “Hôm nào đi!"

Nói xong, cô đi vòng qua bên cạnh Henry, ai ngờ Henry lại nắm lấy tay cô từ phía sau, tay còn lại đặt lên cái cây phía sau cô: “Thịnh tiểu thư, có người nói với cô là đàn ông càng có dục vọng chinh phục phụ nữ không nghe lời không?"

Henry nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trước mắt mà tâm tình không ngừng phập phồng.

Không ngờ khi đến gần nhìn thì người phụ nữ này càng mê người, gương mặt đôi môi đỏ và làn da tinh tế tuyết trắng đó làm anh ta không khỏi nghĩ đến hai thành ngữ: Óng ánh long lanh, thổi qua là rách.

Da trên mặt còn như vậy thì nơi bị quần áo che khuất sẽ thế nào nữa?

Thịnh Hoàn Hoàn vươn một tay che trước ngực, sắc mặt triệt để lạnh xuống, đôi mắt xinh đẹp trở nên sắc bén: “Nơi này là Hải Thành, mong rằng ngài Henry tự trọng."

Ánh mắt Henry dời xuống từ trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đột nhiên rất muốn lột quần áo trên người cô để xem nhìn thử phong cảnh bên trong mê người đến cỡ nào: “Thịnh tiểu thư đừng hù dọa tôi, không phải Hải Thành các người có câu nói là ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ sao?"

Ánh mắt của Henry làm Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy buồn nôn, khi tay anh ta sắp đụng vào mặt cô thì ánh mắt cô phát lạnh, chiếc chân dài nhấc lên đập vào dưới hông anh ta: “Đi chết đi!"

Nhưng Henry như sớm đoán được cô sẽ có động tác này nên lập tức thu tay lại bắt lấy chân cô, tham lam hưởng thụ xúc cảm tinh tế trong bàn tay: “Tính tình của Thịnh tiểu thư thật nóng nảy, để người khách đến từ phương xa là tôi dạy cho cô cách đón chào khách thế nào nhé."

Nói xong anhh ta cúi đầu xuống hôn lên môi Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn bị nắm lấy một tay, tay còn lại đặt trước ngực, chân lại bị bắt lấy nên nhất thời không thể tránh thoát.

Hơn nữa Henry có vẻ không đơn giản, sức lực lớn đến lạ kỳ.

Nhìn ngũ quan của Henry phóng đại vô hạn trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác buồn nôn trong dạ dày càng mãnh liệt.

Nhưng gương mặt của Henry đột nhiên ngừng lại, tiếp đó một cái bóng hiện lên rồi toàn thân cô chợt nhẹ nhàng đi, bên tai truyền đến một tiếng kêu đau.

Là Lăng Tiêu!

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía người tới, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Henry ăn một đấm của Lăng Tiêu mà liên tục lui về phía sau mấy bước, còn chưa đứng vững thì phần bụng lại ăn một cú đá, trực tiếp đạp anh ta ngã xuống đất.

"Con mẹ nó mày muốn chết." Henry giận dữ, cũng mặc kệ đối phương là ai mà giơ nắm đấm lên phản kích.

Tốc độ của Henry nhanh như một con báo săn, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến sức lực cực mạnh của anh ta thì lo lắng hô về hướng Lăng Tiêu: “Cẩn thận."

Henry thật sự là người luyện võ, động tác lưu loát mà dữ dội, nắm đấm mang theo tiếng gió vừa mạnh vừa nhanh, mỗi một quyền đều đánh vào điểm yếu của Lăng Tiêu.

Nhưng Lăng Tiêu cũng không đơn giản, lần nào cũng có thể tránh đi công kích của Henry, hơn nữa rất nhanh đã từ bị động hóa thành chủ động, đấm từng quyền từng quyền vào mặt Henry.

So với Henry, động tác của Lăng Tiêu càng linh hoạt, tốc độ phản ứng càng nhanh, hắn có thể tránh thoát công kích của Henry, nhưng Henry lại không thể né được nắm đấm của hắn.

Rất nhanh Henry đã bị đánh mặt mũi bầm dập, khóe miệng lỗ mũi toàn là máu.

"Lăng Tiêu, đủ rồi." Nhìn chiêu thức hung ác của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn thật sợ hắn đánh chết Henry.

Cuối cùng Lăng Tiêu đá ra một chân hất Henry văng xa ba mét.

Henry ngã xuống đất, máu trào ra từ miệng anh ta.

Biết mình không phải đối thủ của Lăng Tiêu, Henry mới từ bỏ phản kích mà nhìn Lăng Tiêu và hỏi: “Lăng tổng, anh có ý gì?"

Lăng Tiêu đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Tôi đang dùng hành động thực tế nói cho ngài Henry biết đây là cách Hải Thành chúng tôi chào đón khách."

Henry ngẩn người, thân thể cứng ngắc bỗng buông lỏng rồi nằm bẹp xuống đất nở nụ cười: “Xem ra tôi đụng vào thứ không nên đụng, vì thế mới bị đánh."

Lăng Tiêu lạnh lẽo nói: “Hiểu thì tốt, nếu có lần sau thì vĩnh viễn ở lại Hải Thành đi, để anh được toại nguyện làm phân bón hóa học dưới hoa mẫu đơn."

Henry cười cười, trong mắt lại không có chút e ngại nào: “Làm sao tôi dám động vào đồ của Lăng tổng, lần này chỉ là ngoài ý muốn, người không biết vô tội mà!"

Nói xong, Henry chống tay đứng lên rồi khom người với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật có lỗi thưa Thịnh tiểu thư, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô."

Mặc dù thái độ của anh rất khiêm nhường, nhưng lại không kiêu ngạo không tự ti, tựa như một quý ông rất lễ phép phong độ.

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn lãng phí thời gian với người này: “Tôi không muốn gặp lại anh nữa."

"Được." Henry cười gật đầu, lê thân thể bị thương mà rời đi.

Sau khi Henry đi rồi, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, chí ít Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy như vậy.

Cô không được tự nhiên mà nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cảm ơn."

Lăng Tiêu xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi: “Cô muốn cảm ơn thế nào?"

Cảm ơn thế nào?

Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt mà hỏi ngược lại: “Lăng tiên sinh muốn cảm ơn thế nào?"

Lăng Tiêu trầm ngâm: “Mời tôi ăn cơm đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Hay là đổi cái khác đi, bây giờ chúng ta bị chú ý nhiều lắm, tôi không muốn có scandal với anh để tránh vị hôn thê của anh chạy đến kiếm chuyện với tôi."

Lăng Tiêu nói: “Vậy đừng để họ biết."

Đồ đểu.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn dâng lên một cơn lửa giận: “Thứ cho tôi không tiếp được."

Lăng Tiêu mang theo khí thế rất khiếp người bước từng bước về hướng cô: “Thái độ của Thịnh tiểu thư đối với ân nhân thật làm trái tim người ta rét lạnh."

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nói: “Lăng tiên sinh là người sắp kết hôn, nên ít dây dưa thì tốt hơn, miệng đời đáng sợ, không bằng Lăng tiên sinh nghĩ kỹ rồi lại nói với tôi đi, xin lỗi không tiếp được."
Chương 402: Dù sao đây là cũng là con ruột của gã

Lăng Tiêu không ngăn cản mà để mặc Thịnh Hoàn Hoàn rời đi.

Hắn đứng ở chỗ cũ, nhìn theo hướng cô rời đi mà châm một điếu thuốc rồi hút hết hơi này tới hơi khác.

Khi phiền não và trầm tư thì đàn ông thường thích hút thuốc!

...

Đêm nay Nam Tầm chỉ muốn im lặng làm nền, sau khi chúc mừng Đường Thắng Võ thì cô đã ôm Cố Hoan đi ăn cái gì đó.

Nhưng có vài người cố tình muốn đến kiếm chuyện với cô!

Cô nhìn đôi nam nữ chắn trước mặt mình mà nhướng mày lạnh nhạt nói: “Chó khôn không cản đường."

Sắc mặt Cố Nam Thành trầm xuống: “Nam Tầm, cô coi lời của tôi trở thành gió thoảng bên tai à?"

Trần Do Mỹ đứng một bên làm người hiền lành, cô ta kéo kéo góc áo Cố Nam Thành, lắc đầu ý bảo gã đừng tức giận.

Sau đó cô ta nhìn về phía Nam Tầm mà nhẹ giọng nói: “Chị Nam Tầm, anh Nam Tầm có mấy lời muốn nói với chị."

Nam Tầm ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn hai người: “Thật có lỗi, tôi không có gì muốn nói với hai người, hơn nữa tôi nhìn thấy hai người là ghê tởm, cho nên làm phiền hai người tự giác tránh xa tôi ra một chút."

Cố Nam Thành giận tím mặt: “Đứng trước mặt con gái thì ăn nói khách sáo một chút, đừng cả ngày chanh chua móc họng cứ như cả thế giới đều thiếu nợ cô."

Nam Tầm nhíu mày, cô mặc chiến y màu đỏ làm khí thế như cao lên hai thước tám: “Không ai ép các người nhìn sắc mặt tôi, hình như là hai người tự đến rước khó chịu mà?"

Cố Hoan nhìn thấy Cố Nam Thành vốn cũng rất vui vẻ, dù sao con nít mau quên, nhưng thấy Trần Do Mỹ cũng có mặt thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức trầm xuống.

Cô bé không quên, cũng do dì này mà cha mới ly hôn với mẹ, vô tình vưt bỏ cô bé và mẹ.

Sắc mặt Cố Nam Thành càng khó coi: “Tôi đến chỉ muốn cảnh cáo cô đừng quên ước định ban đầu của chúng ta, hiện tại mọi người đang mắng tôi và Tiểu Mỹ, rốt cuộc cô âm thầm nói cái gì với người bên ngoài?"

Nam Tầm hỏi lại: “Chửi các người không phải là điều hiển nhiên sao?"

Cố Nam Thành cắn răng: “Nam Tầm, nếu cô tiếp tục giữ thái độ này thì chúng ta không có gì để nói, tôi sẽ đoạt lại quyền nuôi nấng Hoan Hoan lần nữa."

Nam Tầm cười lạnh: “Vậy anh muốn thế nào?"

Cố Nam Thành yêu cầu như lẽ đương nhiên: “Tôi muốn cô đăng lên Weibo lần nữa để làm sáng tỏ là sau khi chúng ta ly hôn thì Tiểu Mỹ mới ở chung với tôi."

Nhìn cái bản mặt của người đàn ông này xem, không biết vì sao lúc trước cô lại coi trọng thứ này?

Nam Tầm còn chưa mở miệng thì Cố Hoan đã không nhịn được mà siết chặt hai tay thành quả đấm nhỏ mà rống vào mặt người cha bạc tình của mình: “Cha là đồ lừa đảo, tại sao lại ép mẹ nói dối cho các người, rõ ràng cha và mẹ còn chưa ly hôn thì người này đã xuất hiện rồi."

Giọng của Cố Hoan rất lớn, lập tức làm các khách khứa bên cạnh chú ý, mọi người bày ra dáng vẻ xem trò vui mà bắt đầu tám chuyện.

Mặt Cố Nam Thành tái xanh, càng bất mãn với Nam Tầm: “Nam Tầm, thì ra cô dạy con gái như vậy sao."

Cố Hoan bất mãn vì Cố Nam Thành mắng mẹ mình nên tức giận trả lời lại Cố Nam Thành: “Là con tự nhìn thấy, không cần mẹ dạy, cha là người cha hư không có trách nhiệm, bà ta là người phụ nữ hư phá hoại gia đình người khác."

Bốn phía bắt đầu nghị luận ầm ĩ, đứa nhỏ còn bé như vậy sẽ không nói dối, tức là lời của cô bé chính là chân tướng, các quý phụ lập tức hóa thân thành sứ giả chính nghĩa mà mắng Trần Do Mỹ rất thảm.

Đối với các quý phụ mà nói, tiểu tam vĩnh viễn là đối tượng mà họ đề phòng, họ vừa căm ghét vừa hận tiểu tam, muốn trách thì trách Trần Do Mỹ đã làm chuyện mà ai cũng ghê tởm.

Nghe những lời chói tai này, sắc mặt Trần Do Mỹ trắng nhợt, thân thể mảnh khảnh lung lay muốn ngã.

Cố Nam Thành vội đỡ lấy cô ta rồi tức giận trừng Nam Tầm, sau đó mới nhìn về hướng Hoan Hoan: “Hoan Hoan, con còn nhỏ nên không hiểu được chuyện của người lớn, kỳ thật cha mẹ đã sớm ly hôn, sợ con thương tâm mới không nói cho con biết."

Hốc mắt Cố Hoan đỏ bừng: “Cha gạt con."

Cố Nam Thành nói dối không chớp mắt, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra lời nói dối hèn hạ nhất: “Cha không lừa con, cha và mẹ con đã sớm không có tình cảm, dì Tiểu Mỹ không phải người phụ nữ xấu, dì ấy là người cha yêu."

Ai ngờ không biết Cố Hoan bị câu nào kích thích mà chỉ vào Trần Do Mỹ mà khóc rống nói: “Bà ta là người phụ nữ xấu, là bà ta giành mất cha, làm con với mẹ không có nhà để về, chỉ có thể ở khách sạn, nếu không phải dì Hoàn Hoàn cho mẹ tiền thì mẹ căn bản không có tiền mua nhà."

Mọi người lập tức thổn thức, tiếng mắng chửi càng dữ dội bất bình hơn, có người còn muốn ghi lại cuộc đối thoại vừa rồi để đăng lên mạng cho mọi người cùng mắng chửi đôi cẩu nam nữ này.

Ngay cả Nam Tầm cũng không nghĩ đến Cố Hoan lại nói ra những lời này, cô chưa từng dạy con bé, nhưng con bé từ nhỏ đã cẩn thận nên cũng nhìn ra được.

Điều này chứng minh tâm tư của Cố Hoan mẫn cảm hơn bạn cùng tuổi, đây không phải là điều Nam Tầm kỳ vọng.

Mà Cố Nam Thành thì sao?

Gã cũng không nghĩ đến có một ngày mình lại bị con gái lên án, nói cô bé không có nhà để về, chỉ có thể đi theo mẹ ở khách sạn.

Nói không đau lòng là giả.

Dù sao đây cũng là con ruột của gã!

Không biết có phải mang tâm lý thương hại cho kẻ yếu hay không mà giờ phút này Cố Nam Thành lại không tức giận nổi nữa, thì ra sau khi rời khỏi gã, Nam Tầm chỉ có thể dẫn con gái đi ở khách sạn.

Cố Nam Thành đột nhiên cảm thấy có lẽ hôm nay Nam Tầm mặc bộ quần áo này không phải là muốn khoe khoang, mà là muốn gã nhớ lại kỷ niệm của bọn họ.

Nam Tầm còn chưa buông bỏ được gã!

Cố Nam Thành càng nghĩ càng cảm thấy là nguyên nhân này, nếu không Nam Tầm có lý do nào lại làm như vậy?

Trần Do Mỹ thấy Cố Nam Thành lựa chọn trầm mặc vào lúc này thì trong lòng cực kỳ hận, cô ta không thể để tình thế phát triển như vậy nữa: “Thì ra chị Nam Tầm đang trách anh Nam Tầm cho ít tiền quá, chị không nói với Hoan Hoan sao, không phải cha con bé không cần nó mà là mẹ con bé coi nó là cây rụng tiền, tham lam muốn cả tập đoàn Cố Linh."

"Chẳng lẽ chị không nói cho Hoan Hoan là chị ngoại tình với... Diệp Sâm nên cha con bé mới ly hôn với chị? Là chị và Diệp Sâm chèn ép quá đáng mới làm anh Nam Tầm không thể không từ bỏ quyền nuôi nấng?"

Nam Tầm ngoại tình với... Diệp Sâm, mới là nguyên nhân ly hôn?

Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Nam Tầm, chỉ thấy Nam Tầm nâng tay lên tát thẳng vào mặt Trần Do Mỹ.

Nhưng bàn tay của Nam Tầm còn chưa tát vào mặt cô ta thì đã bị Cố Nam Thành bắt lấy rồi hất ra.

Nam Tầm nhìn chằm chằm Cố Nam Thành: “Anh nói cho mọi người xem nguyên nhân chúng ta ly hôn có phải bởi vì tôi ngoại tình với... Diệp Sâm không."

Trần Do Mỹ nắm chặt cánh tay của Cố Nam Thành, hai mắt ứa đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu mà khẩn cầu gã.

Cố Nam Thành biết rõ đây là cơ hội duy nhất để gã và Trần Do Mỹ thoát khỏi tiếng xấu gian phu dâm phụ, lúc trước Nam Tầm thật sự muốn gã tay không rời đi, nhưng thừa nhận Nam Tầm ngoại tình với... Diệp Sâm lúc họ còn là vợ chồng thì không phải là tự cắm sừng lên đầu mình sao?

Gã nhìn người phụ nữ lạnh lẽo cứng đầu trước mắt, không cách nào gật đầu nổi.

Trần Do Mỹ khóc càng thê thảm, hai tay siết chặt cánh tay của Cố Nam Thành rồi khàn khàn nói: “Anh Nam Tầm, cầu xin anh nghĩ cho đứa nhỏ chưa ra đời của chúng ta, em thật sự không chịu nổi."

Đứa nhỏ, đứa nhỏ!

Cả người Cố Nam Thành căng cứng, cổ họng lăn lộn vài cái rồi mới nhẫn tâm nói với Nam Tầm: “Có phải hay không thì không phải trong lòng cô rõ nhất sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom