-
Chương 476-480
Chương 476: Năm đó nếu không có tôi thì ba cô đã chết dưới súng của Lăng Hoa Thanh rồi
"Đúng vậy, lần này nhờ có Thịnh tổng..."
Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng nhìn nhau cười một tiếng, trải qua lần này cô mới thật sự ngồi vững trên vị trí này.
Không có Chu Tín và Dương Lập, Cao Tễ và Phương Tử Hiên lập tức thấp thỏm lo âu như rắn mất đầu.
Phương Tử Hiên còn trẻ nên lập tức không bình tịnh được mà đứng lên: “Thịnh tổng, tôi muốn vạch trần tội ác của Dương Lập..."
Cao Tễ cũng biết công ty đã biến thiên, chuyện tối hôm qua là cái bẫy của Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng, Chu Tín và Dương Lập muốn xoay người là không thể.
Chu Tín và Dương Lập ngã xuống thì tiếp theo sẽ đến phiên ông ta, cho nên ông ta phải nghĩ cách tự vệ.
Cao Tễ chần chờ mấy giây rồi cũng đứng lên theo Phương Tử Hiên: “Thịnh tổng, tôi có tội..."
"Ồ? Vậy các người nói với mọi người xem ông có tội gì."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày nhìn về phía Cao Tễ, Phương Tử Hiên phản chiến nằm trong dự liệu của cô, dù sao anh ta vừa thăng chức, chưa đi theo Dương Lập bao lâu.
Nhưng không ngờ Cao Tễ cũng nghiêng qua nhanh như, Chu Tín và Dương Lập còn chưa bị định tội mà ông ta đã thừa nhận tội của mình, có vẻ quá sốt ruột.
Dù sao ông ta cũng không như Phương Tử Hiên, ông ta dính đến rất nhiều việc!
Dựa vào cái gì ông ta cho rằng chỉ cần mình thẳng thắn thì cô sẽ tha thứ?
Ai biết Cao Tễ thật sự dám kể ra từng cái, phần lớn đều là những chuyện Thịnh Hoàn Hoàn đã tra được, mà hơn phân nửa đểu có Chu Tín và Dương Lập tham dự.
Có chuyện cả Phương Tử Hiên cũng biết, anh ta cũng nói theo, đám người càng nghe càng kinh hãi.
Những người ở đây đều biết, đến vị trí này của họ thì không người nào liêm khiết vô tội, nhưng phải có chừng mực, bước qua giới hạn kia chính là phạm tội, là phải ngồi tù.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới những năm qua phe phái của Chu Tín lại tham ô nhiều tiền như vậy, con số mười đơn vị là số tiền khổng lồ đến mức nào.
Tống Chí Thượng vỗ bàn đứng dậy, tức sùi bọt mép chỉ vào Cao Tễ mà mắng to: “Đám sâu mọt các người, Thịnh Thế đều bị các người liên lụy, nếu không bây giờ Thịnh Thế đã phát triển hơn hiện tại gấp mười lần."
"Năm đó công ty gặp nguy cơ, mắt xích tài chính gãy mất suýt phải đóng cửa, tôi và Thịnh tổng bôn ba tứ phía xin xỏ đủ đường mới xin được mấy chục triệu quay vòng vốn cho công ty, thì ra tiền đều lọt vào túi đám sâu mọt các người."
Các cao tầng cũng nổi trận lôi đình, năm đó công ty gặp nguy cơ làm họ mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, bận đến mức không có thời gian uống nước.
Sắc mặt Cao Tễ rất khó coi: “Đó là Trần Văn Hưng và Chu Tín làm, lúc ấy tôi chỉ là lính thôi, chuyện đó không tính lên đầu tôi được. Những năm qua tôi chỉ làm theo lệnh của Chu Tín, số lớn vào túi của Chu Tín và Dương Lập, đến trên tay tôi cũng chỉ có một trăm triệu."
"Anh còn có mặt mũi nói vậy."
Tống Chí Thượng tức đến mức ném điện thoại vào Cao Tễ.
Cao Tễ lập tức né tránh rồi chật vật đứng ở đó không dám lên tiếng.
Các cao tầng cũng tức khó bình tĩnh được, chỉ vào Cao Tễ và Phương Tử Hiên mắng té tát họ là con sâu làm rầu nồi canh.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, mãi đến khi tâm tình của mọi người trở nên ổn định lại thì cô mới nhìn Cao Tễ Hoãn Hoãn mà mở miệng: “Cao quản lý, những điều này chỉ là lời nói một bên của ông, cảnh sát bắt người phải có chứng cứ."
Cao Tễ nói: “Tôi có chứng cứ, nhưng có điều kiện."
"Ông nói."
"Không để bảo tôi đền tiền, không đưa tôi vào tù."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì cười nhạo: “Ông cảm thấy có khả năng sao?"
Nhìn cô có lương thiện như vậy không?
Cao Tễ lại nói ra một chuyện Thịnh Hoàn Hoàn không biết: “Tôi đã cứu Thịnh Xán một mạng."
Cao Tễ vén áo sơmi trên người lên rồi quay lưng chỉ vào vết sẹo sau lưng và nói: “Năm đó nếu không phải tôi chắn một súng cho Thịnh Xán thì ông ta đã chết dưới tay Lăng Hoa Thanh rồi."
Cái gì?
Lăng Hoa Thanh?
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, siết chặt bàn tay lại: “Sao tôi chưa từng nghe ba mẹ nhắc đến chuyện này?"
"Khi đó cô còn nhỏ, hơn nữa mẹ cô cũng không biết." Cao Tễ buông áo sơmi xuống, xoay người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi chắn một phát súng cho Thịnh Xán nên ông ta đề bạt tôi lên chức, nhưng lại không trọng dụng tôi, chỉ để tôi làm mấy chuyện râu ria, ngược lại Chu Tín rất thưởng thức tôi."
Cao Tễ tạm ngừng rồi nhìn về phía Tống Chí Thượng: “Nếu Thịnh tổng không tin thì có thể hỏi Tống quản lý, lúc ấy ông ta còn đại diện cho Thịnh tổng đến bệnh viện thăm tôi, Tống quản lý có nhớ không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Tống Chí Thượng, Tống Chí Thượng gật đầu chứng minh ông biết việc này.
"Thịnh tổng, suy nghĩ thế nào rồi?" Sau một lúc lâu, Cao Tễ hỏi.
Ngón tay thon dài của Thịnh Hoàn Hoàn gõ nhẹ lên mặt bàn, lát sau mới mở miệng: “Tôi có thể không kiện ông, tôi cũng có thể bổ sung số tiền ông thụt kẹt bằng tài khoản cá nhân của mình, nhưng tôi muốn danh sách tất cả thân tín của Chu Tín và Dương Lập, đồng thời ông phải từ chức."
Cô muốn triệt để lột sạch nanh vuốt của phe phái Chu Tín khỏi Thịnh Thế.
Các cao tầng khác không có ý kiến với kết quả xử lý này.
Hội nghị kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn gọi một mình Tống Chí Thượng vào văn phòng của cô để cùng xem chứng cứ Cao Tễ gửi tới.
Tống Chí Thượng đặc biệt kích động: “Quá tốt, có những chứng cớ này thì nửa đời sau Chu Tín và Dương Lập phải sống trong tù!"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười: “Tôi cũng không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy."
Tống Chí Thượng hừ lạnh: “Nếu không phải Cao Tễ ỷ vào mình đã cứu ba cô một mạng thì cho hắn mười lá gan cũng không dám nói thẳng ra những chuyện năm này phạm phải."
Sao lại không phải chứ?
Mới đầu cô còn cảm thấy kỳ quái là tại sao Cao Tễ lại không giữ được bình tĩnh như vậy, hóa ra là vì có đường lui.
Nhưng những chuyện này có thể để sau bàn lại, Thịnh Hoàn Hoàn muốn biết nhất là năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh muốn giết ba mình: “Chú Tống, năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh và ba tôi kết oán, sao ông ta lại muốn giết ba?"
Tống Chí Thượng thở dài: “Ai, còn không phải là vì An Lan sao."
"Có thể nói cho tôi nghe không? Chuyện này rất quan trọng với tôi, chú nhớ lại xem."
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, chẳng lẽ ba và An Lan thật sự có quan hệ không đứng đắn?
"Được, cô chờ một chút."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn bỏ qua bất kỳ việc nhỏ không đáng kể nào nên mở điện thoại ra ghi âm lại lời nói kế tiếp của Tống Chí Thượng.
Tống Chí Thượng nhớ lại chuyện năm đó rồi từ từ kể cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe: “Kỳ thật ba cô và An Lan không có gì, chỉ là có một lần An Lan uống say, bị mấy tên côn đồ quấy rối, ba cô tiến lên cứu cô ta."
"Đây vốn là chuyện tốt đi, kết quả lại bị truyền thông chụp được rồi bắt đầu tung tin đồn thất thiệt, nói ba cô anh hùng cứu mỹ nhân, có dan díu với An Lan."
"Những tấm hình kia trông rất thân mật, nhưng ba cô lại không để trong lòng, cứ nghĩ một thời gian trôi qua thì thôi, ai biết tiếp đó ác mộng mới thật sự bắt đầu."
"Lăng Hoa Thanh cứ tìm mọi cách đối nghịch với ba cô, âm thầm đoạt chuyện làm ăn của Thịnh Thế, vì thế ba cô cố ý đi tìm Lăng Hoa Thanh nói chuyện, ai ngờ đối phương cứ chắc chắn ba cô và An Lan có gian tình."
"Hơn nữa ba cô còn phát hiện Lăng Hoa Thanh cầm tù An Lan, An Lan chằng chịt vết thương, ba cô là người hiền lành nên đương nhiên không thể làm ngơ được..."
Chương 477: Phá giải ân oán năm đó
"Sau khi cứu An Lan ra thì ba cô lén đưa cô ta đến nhà Đường Thắng Văn, nghĩ rằng có thân phận của Đường Thắng Văn thì Lăng Hoa Thanh nhất định không dám làm càn như trước đó, ai ngờ..."
Nói đến đây, Tống Chí Thượng đột nhiên không lên tiếng nữa.
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại: “Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Tống Chí Thượng gật đầu: “Ai ngờ Đường Thắng Văn lại rung động với An Lan."
Cái gì?
Đường Thắng Văn lại... Thích An Lan?
"Ban đầu Đường Thắng Văn tính đợi vết thương của An Lan lành lại thì sẽ đưa cô ta đi, ai ngờ Lăng Hoa Thanh tra được An Lan ở nơi nào quá nhanh. Ngày đưa An Lan đi, đôi bên xảy ra tranh chấp đánh nhau, An Lan cản một đao cho Đường Thắng Văn nên suýt mất mạng."
"Đường Thắng Văn cũng vì thế mà rung động với An Lan, Lăng Hoa Thanh lại sinh ra ám ảnh nên càng ngày càng thậm tệ hơn, tìm mọi cách đối nghịch với hai nhà Thịnh, Đường, không chết thì không ngừng."
"Thủ đoạn của Lăng Hoa Thanh đặc biệt ác độc, năm đó Thịnh Thế suýt bị ông ta hại đến đóng cửa, lúc ấy ba cô nghèo túng phải đi khắp nơi cầu xin người ta, về sau là An Lan lén nhờ bạn mình là Diệp Chính Lan cho ba cô mượn một số tiền nên mới giúp Thịnh Thế đi qua khỏi cửa ải."
Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn đã từng gặp người này trong nhà của Nam Tầm.
Không ngờ An Lan lại có gút mắc với nhiều trưởng bối cô quen biết như vậy!
"Sau này Lăng Hoa Thanh tra được chuyện đó nên cũng có vụ việc Cao Tễ chắn một súng cho ba cô."
Tống Chí Thượng nhớ lại những chuyện này thì chỉ đánh giá Lăng Hoa Thanh bằng một câu: “Lăng Hoa Thanh là tên điên."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe đến đây thì đã hiểu được một chút, lập tức có cái nhìn mới về An Lan, từ chuyện bà cản một dao cho Đường Thắng Văn thì có thể nhìn ra bà là người dũng cảm lại có nghĩa khí.
Mà Lăng Hoa Thanh là một tên điên bị ảo tưởng khống chế.
"Năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh lại vào tù, An Lan thật sự dang díu với người khác sao?"
Bên ngoài đồn đãi rằng Lăng Hoa Thanh nhìn thấy An Lan và gian phu lên giường nên mới nóng giận đâm chết gian phu.
Tống Chí Thượng nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ nhớ là chuyện xảy ra không lâu sau khi Cao Tễ chắn súng cho ba cô, nhưng tôi biết An Lan không phải loại người như vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Mẹ tôi biết những chuyện này không?"
Tống Chí Thượng cười cười: “Mẹ cô biết rất ít, cả chuyện Cao Tễ chặn súng cho ba cô còn không dám nói với bà ấy mà."
Khó trách mẹ nói ba và Lăng Hoa Thanh chỉ có mâu thuẫn thương nghiệp thôi.
Cả buổi trưa Thịnh Hoàn Hoàn luôn người suy nghĩ về quan hệ của ba người An Lan Thịnh Xán và người gian phu đã chết khiến Lăng Hoa Thanh vào tù.
Chuyện này quá gần với thời gian Cao Tễ chắn súng cho Thịnh Xán nên Thịnh Hoàn Hoàn không thể không hoài nghi đó là An Lan liên hợp với bọn người Thịnh Xán và Đường Thắng Văn để phản kích Lăng Hoa Thanh.
Cho nên sau khi Lăng Hoa Thanh ra ngoài mới nhất quyết muốn đẩy ba vào chỗ chết.
Giữa trưa, Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng đi đến đồn cảnh sát.
Đến đồn cảnh sát, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi đi gặp Chu Tín."
Tống Chí Thượng rất ăn ý: “Tôi đi gặp Dương Lập."
Chu Tín và Dương Lập bị tách ra thẩm vấn đã được một buổi sáng, không được uống miếng nước làm hai người đều mệt mỏi rã rời.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện Chu Tín, nhìn ông ta cách một cái bàn rộng: “Không ngờ sẽ có ngày chúng ta gặp mặt bằng cách này đúng không."
Chu Tín cười cười: “Tôi sẽ ra ngoài, bởi vì tôi không có làm."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Ông không làm? Vậy tại sao tủ sắt lại nằm ở nhà ông?"
Chu Tín hỏi lại: “Cái này phải hỏi cô, vì sao cô lại giấu cái tủ rỗng vào nhà tôi?"
Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt vô tội: “Ông đang vu khống, tôi vừa tiến vào đã nghe cảnh sát nói tra được một số tiền khổng lồ trong tài khoản hải ngoại nào đó của ông, đến tận một tỷ."
Trong ánh mắt khiếp sợ của Chu Tín, Thịnh Hoàn Hoàn không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Không ngờ thứ trong tủ sắt lại đáng tiền như thế, cũng đúng, đó là công nghệ cao Đường Thị tốn tâm huyết nhiều năm mới nghiên cứu ra được, một tỷ còn lỗ nữa là."
Lúc này Chu Tín đã không giữ được bình tĩnh nữa, ông ta vỗ bàn đứng dậy: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô hại tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn ung dung lắc đầu, nói dối không biết chớp mắt: “Đó là bản lĩnh của ông, tôi học không được, Dương Lập đã khai ra tủ sắt trong nhà ông ta là do ông bảo người giấu ở đó, nhưng đồ trong đó lại là giả, không ngờ đồ thật đã bị ông bán."
Giờ khắc này, khuôn mặt Chu Tín đã đen thui: “Tôi không biết cô đang nói gì."
"Không thừa nhận cũng không sao, cảnh sát đang thẩm vấn tên trộm kia, tôi nghĩ hắn không chỉ làm giúp ông có chuyện này."
Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt một tiếng rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Chắc Tống quản lý đã nói chuyện với Dương Lập xong rồi, tôi đoán lúc này Dương Lập nhất định rất phẫn nộ."
Vừa nói xong thì vách tường kế bên đã truyền đến hai tiếng "Đùng đùng", tiếng gào thét của Dương Lập quá lớn nên dù phòng cách âm tốt đến mấy cũng không ngăn được tiếng kêu như giết heo đó: “Chu Tín ông hại tôi, ông chết không yên lành..."
Sắc mặt Chu Tín trắng nhợt: “Tôi không có làm gì."
Thịnh Hoàn Hoàn cười: “Một tỷ đã vào tài khoản của ông mà ông lại nói mình không làm gì, ai mà tin? Tôi nghĩ cảnh sát sẽ cảm thấy rất hứng thú với những lời kế tiếp của Dương Lập."
Lúc này rốt cuộc Chu Tín cũng không nhịn được nữa mà đỏ mắt nhào về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Là mày, là con tiện nhân này hại tao..."
Nhưng Chu Tín còn chưa đụng phải Thịnh Hoàn Hoàn thì đã bị cảnh sát đè xuống đất, đôi còng tay lạnh lẽo đã còng lên tay ông ta.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên rồi đi đến trước mặt Chu Tín và ngồi xuống: “Ông còn chưa biết đâu, khi ông vừa bị mang đi thì Cao Tễ đã không kịp chờ đợi phản bội ông, nói ra tội ác những năm qua của các người ngay trước mặt mọi người, không bỏ sót cái nào cả."
Hai mắt Chu Tín đỏ ngầu, cắn răng nói: “Không có khả năng, Cao Tễ không ngốc như vậy."
"Không, Cao Tễ thông minh hơn ông nhiều, hơn nữa còn có một kim bài miễn tử, ông ta đã cứu mạng ba tôi."
Giờ khắc này Chu Tín chỉ còn lại tuyệt vọng, tất cả đường lui của ông ta đều bị Thịnh Hoàn Hoàn phá hỏng.
Chu Tín giật mình mười mấy giây, ánh mắt càng ngày càng trống rỗng, cuối cùng cười lên một tiếng: “Ha ha, không nghĩ tới Chu Tín này thông minh cả đời, cuối cùng lại thua trong tay cô, ha ha ha..."
Đã nói đến đây rồi, cũng không cần thiết tiếp tục nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, quay người đi ra ngoài.
"Hoàn Hoàn." Lúc này Chu Tín lại gọi cô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước nhưng không quay đầu.
Giọng Chu Tín đã khàn đặc: “Có lỗi lầm gì cũng là do tôi, hi vọng cô đừng trút giận lên con tôi, tụi nó không biết gì cả."
Ông ta đã làm bao nhiêu chuyện thì tự ông ta biết, nửa đời sau nhất định phải sống trong tù, nhưng làm một người cha, ông ta không muốn con cái mình bị liên lụy.
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng trả lời: “Tôi là người có nguyên tắc, con cái của ông có vô tội hay không sẽ được pháp luật phán quyết."
Sau khi đi ra từ cục cảnh sát, Tống Chí Thượng đã đợi cô trong xe, Trần Anh Kiệt cũng ở trong đó...
Chương 478: Bảo Triệu Giai Ca xin lỗi Thịnh Hoàn Hoàn
Tối hôm qua sau khi Trần Anh Kiệt bắt được tên trộm thì gần như đã đánh hắn tàn phế, sau đó mới bàn điều kiện với hắn, bảo tên trộm thừa nhận mình bị Chu Tín sai khiến xâm nhập Thịnh Thế ăn cắp tủ sắt.
Mà Trần Anh Kiệt sẽ cho hắn một khoản tiền để sau khi ra tù hắn không bị tiền tài vây khốn.
Trở lại công ty, Cao Tễ, Phương Tử Hiên và mười nhân viên đã hoàn thành bàn giao, ôm đồ của họ chật vật đi ra khỏi Thịnh Thế dưới sự chỉ trỏ của mọi người.
Đến lúc này, nanh vuốt Chu Tín để lại ở Thịnh Thế đã bị nhổ sạch, Thịnh Hoàn Hoàn tránh được nổi lo về sau, chỉ cần chuyên tâm kinh doanh công ty thì sẽ dẫn dắt Thịnh Thế sáng tạo huy hoàng.
Buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn lại mở hội nghị cấp cao, cảm xúc của các cao tầng vẫn không cao, mãi đến khi người của Đường Thị xuất hiện trong phòng họp rồi giao dụng cụ cho cô.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới giải thích với mọi người: “Đây mới là đồ thật, thứ mà Chu Tín trộm đi đã được đổi rồi, không có kỹ thuật trung tâm, dự án của chúng ta có thể tiếp tục tiến hành."
Trong nháy mắt, toàn bộ không khí của phòng họp trở nên phấn chấn hẳn lên.
Thịnh Hoàn Hoàn rất hài lòng nên điểm danh Tương Tuấn Tài và Lý Vệ Lâm mà nói: “Làm rất tốt, chờ dự án thành công tôi sẽ phát một số tiền thưởng phong phú cho tất cả mọi người."
Mọi người lập tức nhiệt tình hẳn lên: “Cảm ơn Thịnh tổng."
Sau khi hội nghị kết thúc thì cả buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cần ký mấy văn kiện, nhẹ nhàng hơn trước đó quá nhiều.
Lúc rảnh rỗi, Thịnh Hoàn Hoàn lướt Weibo thì lập tức sững sờ, ba cái hotsearch đều liên quan đến cô.
Đầu tiên là chuyện của Thịnh Thế đã được lật ngược lại.
Có doanh nghiệp lớn đăng Weibo phân tích tình huống trước mắt của Thịnh Thế, gọi đây là lần thay máu lớn nhất từ lúc Thịnh Hoàn Hoàn nhận chức đến nay, đến lúc này ở Thịnh Thế đã không còn gì uy hiếp được cô nữa.
Đồng thời cũng lộ ra tin Chu Tín và Dương Lập phạm tội rất nặng, không có khả năng được thả ra nữa, cũng khen Thịnh Hoàn Hoàn rất mạnh mẽ dứt khoát, hữu dũng hữu mưu.
Dưới Weibo này là hàng loạt bình luận sùng bái.
Kéo xuống là Triệu Giai Ca được Lệ Hàn Ti cầu hôn, đám cư dân mạng lấy Thịnh Hoàn Hoàn ra so sánh, chuyện cô ly hôn lại lên hotsearch.
Cư dân mạng cũng hiểu một chút về lịch sử tình cảm của Thịnh Hoàn Hoàn, thế là có người lập bảng khảo sát, dán hình ảnh của Lăng Tiêu, Mộ Tư, Kim Thần và Đường Nguyên Minh vào một tấm hình lớn của cô.
Dưới hình ảnh là bỏ phiếu.
Trước mắt Lăng Tiêu đứng ở đầu bảng, Kim Thần đứng thứ hai, Đường Nguyên Minh và Mộ Tư lần lượt đứng thứ ba và thứ tư.
Fan CP của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đặc biệt nhiều, đám fan đều hỏi nguyên nhân họ ly hôn dưới Weibo của cô và Lăng Tiêu.
Còn có một đống bình luận cầu tái hôn, thậm chí thúc giục họ sinh con.
Cư dân mạng rất chờ mong một đứa nhỏ siêu đáng yêu ra đời.
Thậm chí có người rảnh rỗi đến mức đặt ảnh của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vào một phần mềm kết hợp nào đó, phần mềm dựa vào ảnh của hai người mà tạo ra dáng vẻ của đứa con tương lai của họ.
Đó là một đứa bé trai, gương mặt có nét giống với Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn.
Đứa bé trai này vừa xuất hiện thì đám người lại ồn ào bảo Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu tranh thủ tái hôn sinh con đi, các cô gái ngao ngao kêu lên "Thật xinh đẹp", “Thật muốn kết hôn sinh em bé!"
Thịnh Hoàn Hoàn kiếm lòng không được phóng to tấm hình em bé lên, chỉ thấy cậu nhóc có gương mặt mũm mĩm, con mắt lông mày và mũi đều giống Lăng Tiêu, cái miệng nhỏ và cằm giống cô, xinh đẹp làm người ta muốn hôn lên mặt nhóc một cái.
Cô không tự chủ được dời tay về phía bụng mình, suy nghĩ muốn sinh đứa bé này ra đột nhiên trở nên rất mãnh liệt.
Không biết Lăng Tiêu có nhìn thấy hay không, nếu như cô nói chuyện mình mang thai cho hắn biết thì hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Sắp đến lúc tan việc, Lăng Kha liên tục gửi mấy tin nhắn cho Thịnh Hoàn Hoàn bảo cô mở Weibo ra, lại có người làm trò rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nghĩ đến Triệu Giai Ca, mở Weibo ra mới biết là Lam Tiếu.
Một giờ trước Triệu Giai Ca gửi mấy tấm hình mình và Lệ Hàn Ti ăn cơm chung, cũng đặc biệt nói rõ là Lệ Hàn Ti tự mình xuống bếp, trai tài gái sắc lại phát thức ăn chó trên mạng giúp Triệu Giai Ca tăng được không ít fan.
Có người nói Triệu Giai Ca là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, được người đàn ông anh tuấn có tiền thầm mến nhiều năm, cuối cùng còn ở bên nhau.
Không bao lâu sau, Lam Tiếu lại đăng bài nhắc lại chuyện trùng áo, cứ luôn miệng nói Lăng Hoa Thanh không ưa Thịnh Hoàn Hoàn, Lam Nhan từng chắn một phát súng thay ông ta mới là con dâu lý tưởng trong suy nghĩ của Lăng Hoa Thanh.
Tin nhắn phía dưới nhìn là biết đám acc clone được thuê đến để bôi xấu Thịnh Hoàn Hoàn không chút nương tay.
Nam Tầm gửi video tìm được từ cửa hàng quần áo vào trong nhóm, bảo Thịnh Hoàn Hoàn tự xử lý.
Lăng Kha nói: “Mặc dù không biết Triệu Giai Ca có tham dự hay không, nhưng để làm sáng tỏ chuyện này thì cậu nhất định phải đăng video lên, tớ nhìn thấy mấy chữ 'Pick me girl' kia là tức ói máu rồi."
Triệu Giai Ca có không ít fan cuồng còn đang mắng Thịnh Hoàn Hoàn là pick me girl.
Thịnh Hoàn Hoàn gửi cái emo sờ đầu qua: “Cậu không sao chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn đang nói đến chuyện Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Ti làm trò sến súa trên mạng.
Lăng Kha trả lời lẫm liệt: “Tớ nói không có cảm giác, cậu tin không? Chậc chậc, đột nhiên phát hiện thì ra tớ cũng là người bạc tình!"
Thấy Lăng Kha vô tư lự như vậy, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng tin cô ấy đã triệt để đi ra: “Giỏi lắm, tiếp theo xem chị đây."
Thịnh Hoàn Hoàn đăng video lên, ngẫm nghĩ rồi viết ra vài câu thâm sâu: "Lúc đầu tôi không muốn giải thích, coi như chuyện này đã qua... Nhưng đôi khi trầm mặc không phải là cách dàn xếp ổn thỏa, mà là ngầm thừa nhận, mà ngầm thừa nhận lại chỉ khiến lời đồn càng đi xa hơn."
Viết xong cô gửi lên nhóm, Nam Tầm và Lăng Kha liên tục khen ngợi.
Lăng Kha: “Câu ‘Trầm mặc không phải là cách dàn xếp ổn thỏa, ngầm thừa nhận lại chỉ khiến lời đồn càng đi xa hơn’ quá hay, để tớ xem gửi cái Weibo này ra thì Triệu Giai Ca và Lam Tiếu còn ngồi được hay không."
Nam Tầm: “Câu nói sau cùng là một câu hai nghĩa, em trầm mặc là nhượng bộ, mà Triệu Giai Ca trầm mặc lại là ngầm thừa nhận."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy EQ của mình quá cao, lập tức ấn tay đăng lên Weibo.
Cửa hàng kia có tất cả hai cái váy cùng loại ở Hải Thành, có video làm chứng, cái váy đầu tiên là do Lăng Kha mua trước, cô mua xong thì trong tiệm còn có một cái.
Bài Weibo kia vừa được gửi lên thì fan của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức kêu gọi:
"Nữ thần uy vũ, đợt vả mặt này thật là tuyệt."
"Đám người kế bên mắng lâu như vậy, thì ra là thần tượng của mình mới là pick me girl, oa ha ha, lần đảo ngược này thật là đã cái nư quá."
"Vả mặt đi, vả mặt đi, nhìn từ trận chung kết cũng có thể thấy được nhân phẩm của Triệu Giai Ca có vấn đề..."
Mà đám fan của Triệu Giai Ca lại thất vọng về thần tượng của mình lần nữa, không ít người hủy theo dõi, trực tiếp đi qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn xin lỗi.
Triệu Giai Ca vừa sến súa xong nếm được ngon ngọt, đang trang điểm kỹ càng chuẩn bị livestream kiếm thêm fan, kết quả Thịnh Hoàn Hoàn tuỳ tiện phản kích một cái thì cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn lượng fan vất vả lắm mới tăng lên lại lập tức hạ xuống.
Rất nhanh cô ta đã nhận được điện thoại của người đại diện, bảo cô ta tranh thủ làm sáng tỏ chuyện này, đầy trách nhiệm cho Lam Tiếu và nhân viên cửa hàng, đồng thời cũng xin lỗi Thịnh Hoàn Hoàn.
Sắc mặt Triệu Giai Ca tái xanh: “Tại sao tôi phải cúi đầu trước cô ta?"
Chương 479: Lăng Tiêu đích thân đến Thịnh Thế đón Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm
Người đại diện nặng nề nói: “Cô không cúi đầu thì chuyện này không cách nào kết thúc, cô xem mới bao lâu đâu mà cô đã mất bao nhiêu fan hâm mộ, cô nhìn lại tin nhắn của các fan xem."
Triệu Giai Ca tức đến sắc mặt tái xanh, hất hết mỹ phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm xuống đất: “Thịnh Hoàn Hoàn, đồ tiện nhân, vì sao chuyện gì ả cũng đối nghịch với tôi chứ."
Lệ Hàn Ti đang dọn dẹp trong phòng bếp, hôm nay cầu hôn thành công nên anh ta đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn, mặc dù hương vị còn cần nâng cao, nhưng thấy Triệu Giai Ca vui vẻ thì Lệ Hàn Ti cũng tự hào.
Đột nhiên, trong phòng Triệu Giai Ca truyền đến tiếng vang, Lệ Hàn Ti lập tức rửa tay bước nhanh đến phòng cô ta: “Giai Ca làm sao vậy?"
Triệu Giai Ca nhìn Lệ Hàn Ti đi tới thì đột nhiên cảm thấy mình quá đáng thương, sự nghiệp không bằng Thịnh Hoàn Hoàn, đàn ông cũng không bằng Thịnh Hoàn Hoàn, thi đấu cũng thua cô, hiện tại còn phải cúi đầu nói xin lỗi, cô ta thật sự không cam lòng!
Nhất là nhớ tới lần đầu tiên với Đường Nguyên Minh mà lại bị anh sỉ nhục ghét bỏ như vậy, tim Triệu Giai Ca đau nhói từng đợt.
Thấy Triệu Giai Ca không nói lời nào, Lệ Hàn Ti nắm chặt tay cô ta rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Làm sao vậy, nếu gặp chuyện gì thì anh có thể giải quyết giúp em."
Triệu Giai Ca nhớ tới cái váy kia của Thịnh Hoàn Hoàn là Lăng Kha mua, Lệ Hàn Ti và Lăng Kha lại từng có quan hệ đó nên trong lòng càng khó chịu: “Tự anh xem đi."
Triệu Giai Ca trầm mặt đưa điện thoại cho anh ta.
Lệ Hàn Ti xem hết Weibo kia của Thịnh Hoàn Hoàn thì trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Em muốn anh làm thế nào?"
Kỳ thật Triệu Giai Ca cũng không biết mình muốn cái gì, nhưng câu nói này của Lệ Hàn Ti làm lòng cô ta hơi lạnh đi.
Cô ta lấy lại điện thoại: “Tự em giải quyết được chuyện này."
Kỳ thật Triệu Giai Ca muốn một người đàn ông không cần cô ta nói gì cũng có thể xử lý tốt tất cả mọi chuyện cho mình, nhưng Lệ Hàn Ti lại hỏi cô ta một câu: “Em muốn anh làm thế nào."
Kỳ vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.
Câu nói này như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu cô ta, từ từ giội tắt chờ mong trong lòng Triệu Giai Ca.
Lệ Hàn Ti cũng không biết nên làm sao để Triệu Giai Ca vui, mặc dù anh ta thích Triệu Giai Ca nhiều năm, nhưng cô ta luôn duy trì khoảng cách, khi thì gần, khi thì xa.
Cho nên kỳ thật anh ta cũng không hiểu Triệu Giai Ca cho lắm.
Sau khi Triệu Giai Ca lấy lại điện thoại thì không để ý đến anh ta nữa, hoàn toàn không có sự vui sướng như vừa yêu đương, chỉ một lòng đắm chìm trong phẫn nộ và không cam lòng.
Lệ Hàn Ti lấy điện thoại ra, tìm hiểu chuyện này từ đầu đến cuối một lượt rồi nói với Triệu Giai Ca: “Nếu là hiểu lầm thì làm sáng tỏ là được, em cứ nói mình cũng không ngờ Lam Tiếu sẽ nhắc lại, hơn nữa chuyện này là fan hâm mộ gây lên, không liên quan trực tiếp đến em."
"Anh không biết fan hâm mộ và nghệ sĩ trói buộc với nhau sao?" Triệu Giai Ca rất bất mãn với cách nói qua loa này của Lệ Hàn Ti: “Anh cảm thấy em giải thích như vậy thì người khác sẽ tin sao?"
"Vậy em dứt khoát đừng giải thích gì cả."
"Anh không nhìn thấy em đang liên tục mất fan sao?"
Sắc mặt Triệu Giai Ca trở nên càng khó coi.
Con người chính là như thế, nếu cảm giác bất mãn với người nào đó thì dù người đó nói cái gì, làm cái gì cũng là sai.
Lệ Hàn Ti chẳng những không có tức giận mà còn đưa tay sờ sờ đầu Triệu Giai Ca, nhẹ giọng an ủi cô ta: “Kỳ thật em không cần để ý đến chuyện này quá, em đã vào ngành giải trí thì về sau sẽ xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, em không thể luôn lo âu buồn bực, như thế quá mệt mỏi."
Nhưng những lời này chỉ làm Triệu Giai Ca càng thất vọng: “Cho nên thân là vị hôn phu của tôi, anh có thể làm gì cho tôi?"
Lệ Hàn Ti bị hỏi sững sờ, lập tức nói: “Vậy anh sẽ bảo phía Weibo đè chuyện này xuống."
"Đây chính là cách anh nghĩ ra đó sao? Vẫn không giải quyết được gì, họ vẫn sẽ mắng tôi nhân phẩm kém, lòng dạ hẹp hòi."
Triệu Giai Ca cố nén lửa giận mà dời ánh mắt khỏi mặt Lệ Hàn Ti: “Được rồi, anh đi về trước đi, em không muốn chúng ta vừa công khai quan hệ ngày đầu tiên đã cãi nhau rồi."
"Giai Ca..."
"Em muốn ở một người bình tĩnh lại được không?" Triệu Giai Ca đẩy Lệ Hàn Ti khỏi phòng mình, trước khi đóng cửa còn nói một câu với Lệ Hàn Ti: “A Ti, anh không hiểu em chút nào cả."
Lệ Hàn Ti sững sờ đứng tại chỗ.
Anh ta không rõ mình đã làm sai điều gì, cũng không hiểu vì sao Triệu Giai Ca đột nhiên bất mãn nhiều với mình như vậy.
Trong phòng, điện thoại của Triệu Giai Ca lại vang lên, người đại diện thấy cô ta còn chưa gửi Weibo thì lập tức gọi điện thoại đến thúc giục.
Triệu Giai Ca lập tức cúp máy, nhìn số fan hâm mộ trên Weibo còn đang giảm xuống, nhìn lại khu bình luận đầy lời bất mãn thậm chí chửi rủa thì hốc mắt cũng đỏ lên: “Thịnh Hoàn Hoàn tốt đến vậy sao?"
Người đại diện thấy Triệu Giai Ca chậm chạp không đăng bài thì gửi tin nhắn cho cô ta: “Tôi đã viết xong lời văn giúp cô rồi, cô trực tiếp đăng lên là được."
Bài viết do người đại diện gửi tới rất dài, thái độ thành khẩn, đồng thời cũng cố gắng đổ hết lỗi cho Lam Tiếu, ngầm kêu oan thay cho Triệu Giai Ca.
Nhưng Triệu Giai Ca không nhìn nổi những điều này, trong mắt cô ta chỉ có câu cuối cùng kia "Nay tôi thật lòng xin lỗi vì đã gây ảnh hưởng đến Thịnh Hoàn Hoàn tiểu thư."
Cho dù Triệu Giai Ca không cam lòng đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ có thể đăng lên.
Trong lòng cô ta âm thầm thề, một ngày nào đó cô ta sẽ đảo ngược lại tình huống hôm nay, cô ta muốn Thịnh Hoàn Hoàn cũng phải cúi đầu với mình ngay trên mạng.
Sau khi đăng Weibo xong, Triệu Giai Ca ném điện thoại vào phòng múa rồi mở nhạc lên bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
Cuối tuần là cúp Hoa Đào, cô ta muốn tỏa sáng rực rỡ trên đó, giành lại được vinh dự và mặt mũi đã mất trên cuộc đua quốc tế.
Triệu Giai Ca như không biết mệt mỏi mà luyện tập một mạch đến tận nửa đêm...
….
Mọi chuyện được đảo ngược như Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán, cô không lãng phí thời gian trên Weibo mà đi đến phòng nghỉ thay bộ đồ vest trắng già dặn ra, mặc chiếc váy dài và một áo đan len dệt kim màu hở cổ màu nghệ.
Cô nhìn đồng hồ, sau đó soi gương chỉnh sửa lại tóc tai một chút.
Lăng Tiêu gọi đến rất đúng giờ, vừa đến 5h là reo.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe điện thoại: “Lăng Tiêu."
Mấy giây sau giọng nói quen thuộc kia mới truyền đến: “Xe đã đến ngoài cửa Thịnh Thế."
"Được, là xe gì, tôi lập tức đi xuống."
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
Lăng Tiêu lại lên tig: “Lamborghini bạc."
Lamborghini bạc?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ngừng bước, đây không phải là xe của Lăng Tiêu sao?
Lăng Tiêu trả lời xong liền cúp điện thoại.
Tối hôm qua Lăng Tiêu nói sẽ cho người tới công ty đón cô, Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ hắn sẽ đích thân lái xe tới.
Bên ngoài có nhiều phóng viên và fan hâm mộ như vậy...
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi gọi lại cho Lăng Tiêu: “Anh lái xe vào nhà để xe đi, chúng ta đi ra từ đó."
Lăng Tiêu nhíu mày lại, đột nhiên nói một câu: “Tôi làm cô mất mặt xấu hổ lắm sao?"
"Cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp phản ứng thì “Bíp" một tiếng Lăng Tiêu đã cúp máy.
Thang máy xuống thẳng đến nhà để xe, Thịnh Hoàn Hoàn vừa ra tới đã nhìn thấy Lăng Tiêu bắt chéo đôi chân dài, lười biếng tựa trên đầu chiếc xe Lamborghini phô trương của hắn...
Chương 480: Nơi này không cần cô, Thiên Vũ cũng không cần cô
Thịnh Hoàn Hoàn bị hình ảnh này làm ngơ ra, thời khắc này Lăng Tiêu như mỹ nam đi ra từ poster, vừa bảnh vừa ngầu lại lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhìn người phụ nữ đi ra từ thang máy, đôi mắt đen của Lăng Tiêu như hai đầm nước sâu, dưới đáy đầm phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.
Cô mặc chiếc váy dài hoa nhí bóp eo, bên ngoài khoác một cái áo len dệt kim hở cổ màu nghệ, mái tóc dài rong biển kia được tết thành hình xương rồi tùy ý rũ qua một bên, đuôi tóc còn cột một đóa hoa nhỏ đáng yêu, dưới chân là một đôi ủng ngắn.
Dáng vẻ như thiếu nữ hàng xóm tươi mát dịu dàng kia thành công làm Lăng Tiêu rung động, khiến tâm tình hắn cực kỳ vui mừng.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tan tầm, Lăng Tiêu nghĩ cô sẽ mặc một bộ vest màu trắng hoặc là màu đen đi ra, không nghĩ tới... Sớm đã thay đồ rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc Đông y Thịnh Tư Nguyên nấu hai ngày nên sắc mặt cũng hồng hào sáng láng, Lăng Tiêu lại cảm thấy là trước khi cô xuống còn đặc biệt trang điểm lại.
Tâm tình của Lăng Tiêu càng sung sướng, đột nhiên đi đến chỗ ghế phụ mà lịch sự mở cửa xe cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ nhìn chằm chằm đôi giày da tỏa sáng của hắn mà nói một câu "Cảm ơn" .
Rất nhanh chiếc Lamborghini đã chạy ra ngoài từ nhà để xe.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở ghế lái phụ đưa mắt nhìn vào mu bàn tay bị phỏng của hắn, tùy ý hỏi một câu: “Hôm nay anh thoa thuốc chưa?"
Đầu ngón tay Lăng Tiêu gõ nhẹ lên tay lái hai cái: “Buổi sáng trước khi ra cửa tôi tự thoa rồi."
Tự thoa, khó trách băng bó xấu như thế!
Một đống băng gạc xốc xếch làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy quá chướng mắt.
Trên đường đi họ không trò chuyện nữa, ngón tay thon dài của Lăng Tiêu thỉnh thoảng gõ lên tay lái, nhìn có vẻ tâm tình không tệ lắm.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới hình ảnh đứa bé nhìn thấy trên Weibo, mười ngón lập tức đặt lên phần bụng: “Hôm nay anh có xem Weibo không?"
"Ừm?" Lăng Tiêu nhíu mày, nghiêng mặt qua nhìn về phía cô: “Có chuyện gì đặc biệt sao?"
Thì ra hắn không mở Weibo!
Vậy tất nhiên cũng không nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp kia.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút thất vọng: “Không có gì, chúng ta đi đâu vậy?"
Con đường trước mặt không phải là về Lăng Phủ.
Lăng Tiêu lời ít mà ý nhiều: “Bờ biển."
Vừa dứt lời, mặt biển bát ngát đã xuất hiện trước mắt, ở ngã rẽ phía trước xuất hiện mấy chiếc xe, ở giữa còn có một chiếc xe cứu thương, xung quanh có mấy chục người đang đứng.
Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy Lam Nhan, Đường Dật, Lâm Chi Vũ, Lăng Thiên Vũ, trừ mấy người cô quen biết ra thì còn lại đều là bác sĩ và vệ sĩ.
"Có nguy hiểm gì không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Lăng Tiêu dừng xe ở một bên rồi mới nghiêng mặt qua nhìn cô, giọng nói trầm thấp êm tai mang theo một ma lực trấn an lòng người: “Chỉ bắt chước một vụ tai nạn xe, tôi sẽ không lấy an nguy của Thiên Vũ ra nói đùa."
Đúng vậy, hắn sẽ không an nguy của Thiên Vũ ra nói đùa.
Lấy kỹ thuật lái xe của hắn, cô lo lắng cũng là dư thừa.
Thấy Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn cùng bước xuống xe, sắc mặt vốn tái nhợt của Lam Nhan lại trắng đi mấy phần.
Cô ta vừa chắn một súng cho Lăng Hoa Thanh, đến bây giờ còn chưa xuất viện, Lăng Tiêu chỉ cho vệ sĩ tới đón cô ta, bản thân lại chạy tới Thịnh Thế đón Thịnh Hoàn Hoàn.
Đãi ngộ chênh lệch như vậy làm Lam Nhan vừa căm hận vừa đố kị.
So ra thì Lâm Chi Vũ trầm ổn hơn nhiều.
Cô ta ôm Lăng Thiên Vũ đi về hướng Lăng Tiêu, còn lễ phép khẽ gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, thật tao nhã, đúng mực, hào phóng.
Thịnh Hoàn Hoàn cười một tiếng rồi nhìn về phía cậu nhóc trong lòng cô ta, cậu nhóc cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt cái nào, rất giống một con cún con chờ được ăn xương.
Thịnh Hoàn Hoàn kiềm lòng không đậu mà vươn tay về hướng đầu cậu, đôi mắt Lăng Thiên Vũ lập tức sáng lên lấp lánh, lúc này Lâm Chi Vũ lại đi về hướng Lăng Tiêu, lặng lẽ mang Lăng Thiên Vũ tránh khỏi sự đụng chạm của Thịnh Hoàn Hoàn.
"Thiên Vũ, nói cho ba con xem hôm nay con có ngoan không."
Lâm Chi Vũ dịu dàng nói, thay đổi tư thế ôm Lăng Thiên Vũ để cậu đến càng gần Lăng Tiêu.
Bàn tay Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, sau đó thất vọng thu tay lại, cô chưa quên sở dĩ cậu nhóc thích cô là bởi vì trên người cô có hình bóng của Lâm Chi Vũ...
Lăng Tiêu thuận tay Vũ nhận lấy Lăng Thiên, tiếp đó nhìn về phía Đường Dật: “Chuẩn bị đi!"
Đường Dật gật đầu, rất nhanh một chiếc xe Ferrari màu lam đã chạy tới.
Chiếc này xe chung kiểu với chiếc An Niên lái khi xảy ra chuyện, bên trong đã được Lam Nhan sắp xếp lại nên giống với năm đó y như đúc.
Lăng Tiêu cảm giác được thân thể Lăng Thiên Vũ bắt đầu căng cứng, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo hắn, cậu nhóc đang rất sợ hãi.
Lăng Tiêu ôm lấy Lăng Thiên Vũ đi về hướng chiếc xe, thân thể Lăng Thiên Vũ càng ngày càng căng cứng, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc Ferrari màu lam kia, hai tay nắm lấy lấy quần áo của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lập tức mở cửa xe ngồi vào, trước khi Lăng Thiên Vũ sụp đổ kêu to thì hắn đã nhét cậu vào ghế nhi đồng bên tay lái phụ rồi cài dây an toàn vào.
"Mau lên xe." Đường Dật phất phất tay với bọn người Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức leo lên chiếc xe phía trước, ngay sau đó Lâm Chi Vũ cũng ngồi vào, Lam Nhan và Đường Dật thì lên chiếc xe đằng sau.
Xe cứu thương lập tức đi theo sau họ.
Sau khi lên xe, ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn nhìn chằm chằm phía trước, lúc này giọng nói của Lâm Chi Vũ lại truyền đến bên tai cô: “Nói thật, tôi rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời cô ta mà cứ nhìn chằm chằm chiếc Ferrari phía trước, tâm tư đều đặt lên người ba con Lăng Tiêu.
Lâm Chi Vũ tiếp tục nói: “Tôi nghĩ trên buổi tiệc lần trước đã nói rõ ràng với Thịnh tiểu thư, xem ra Thịnh tiểu thư còn chưa hết hi vọng, nơi này căn bản không cần cô, Thiên Vũ cũng không cần cô."
Thịnh Hoàn Hoàn đang lo lắng cho ba con Lăng Tiêu, Lâm Chi Vũ lại cứ líu ríu kêu bên tai làm cô rất phiền.
"Có cần hay không không phải cô định đoạt." Giọng điệu của Thịnh Hoàn Hoàn không tốt lắm: “Lâm Tiểu thư có bất mãn gì thì có thể nói ngay trước mặt Lăng Tiêu, là anh ta mời tôi tới."
Lâm Chi Vũ lập tức không lên tiếng.
Thịnh Hoàn Hoàn nói không sai, là Lăng Tiêu đích thân đi đón cô tới, cô ta căn bản không có tư cách nói cái gì.
Nhưng thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn lại làm cho Lâm Chi Vũ rất bất mãn: “Tôi có ý tốt nhắc nhở cô mà cô lại không hiểu, đợi lát nữa thấy rõ hiện thực thì đừng khóc lóc trước mặt Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến cô ta, chỉ thấy chiếc Ferrari kia càng chạy càng nhanh, làm cả trái tim cô cứng lại.
Trong xe Ferrari, Lăng Thiên Vũ đã không kiềm chế được nỗi lòng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai tay nắm chặt mép ghế da mà "A a" thét lên, từ đầu tới đuôi chỉ có một âm thanh.
Rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu Lăng Thiên Vũ.
Ngày đó An Niên cũng chở cậu chạy nhanh về hướng bờ biển như vậy, Lăng Thiên Vũ nắm chặt dây an toàn trước người, trước mắt là gương mặt điên cuồng vặn vẹo của An Niên.
"Đều tại mày, cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc nên mẹ mày mới không muốn về nhà, tao giữ mày lại làm được gì, mẹ mày đã không cần chúng ta rồi..."
Lúc ấy An Niên hít quá nhiều nên thần trí mơ hồ, quên Lăng Thiên Vũ đã sớm không phải đứa nhỏ chỉ biết khóc sướt mướt cả ngày, đã rất lâu cậu không còn khóc nữa.
"Đúng vậy, lần này nhờ có Thịnh tổng..."
Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng nhìn nhau cười một tiếng, trải qua lần này cô mới thật sự ngồi vững trên vị trí này.
Không có Chu Tín và Dương Lập, Cao Tễ và Phương Tử Hiên lập tức thấp thỏm lo âu như rắn mất đầu.
Phương Tử Hiên còn trẻ nên lập tức không bình tịnh được mà đứng lên: “Thịnh tổng, tôi muốn vạch trần tội ác của Dương Lập..."
Cao Tễ cũng biết công ty đã biến thiên, chuyện tối hôm qua là cái bẫy của Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng, Chu Tín và Dương Lập muốn xoay người là không thể.
Chu Tín và Dương Lập ngã xuống thì tiếp theo sẽ đến phiên ông ta, cho nên ông ta phải nghĩ cách tự vệ.
Cao Tễ chần chờ mấy giây rồi cũng đứng lên theo Phương Tử Hiên: “Thịnh tổng, tôi có tội..."
"Ồ? Vậy các người nói với mọi người xem ông có tội gì."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày nhìn về phía Cao Tễ, Phương Tử Hiên phản chiến nằm trong dự liệu của cô, dù sao anh ta vừa thăng chức, chưa đi theo Dương Lập bao lâu.
Nhưng không ngờ Cao Tễ cũng nghiêng qua nhanh như, Chu Tín và Dương Lập còn chưa bị định tội mà ông ta đã thừa nhận tội của mình, có vẻ quá sốt ruột.
Dù sao ông ta cũng không như Phương Tử Hiên, ông ta dính đến rất nhiều việc!
Dựa vào cái gì ông ta cho rằng chỉ cần mình thẳng thắn thì cô sẽ tha thứ?
Ai biết Cao Tễ thật sự dám kể ra từng cái, phần lớn đều là những chuyện Thịnh Hoàn Hoàn đã tra được, mà hơn phân nửa đểu có Chu Tín và Dương Lập tham dự.
Có chuyện cả Phương Tử Hiên cũng biết, anh ta cũng nói theo, đám người càng nghe càng kinh hãi.
Những người ở đây đều biết, đến vị trí này của họ thì không người nào liêm khiết vô tội, nhưng phải có chừng mực, bước qua giới hạn kia chính là phạm tội, là phải ngồi tù.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới những năm qua phe phái của Chu Tín lại tham ô nhiều tiền như vậy, con số mười đơn vị là số tiền khổng lồ đến mức nào.
Tống Chí Thượng vỗ bàn đứng dậy, tức sùi bọt mép chỉ vào Cao Tễ mà mắng to: “Đám sâu mọt các người, Thịnh Thế đều bị các người liên lụy, nếu không bây giờ Thịnh Thế đã phát triển hơn hiện tại gấp mười lần."
"Năm đó công ty gặp nguy cơ, mắt xích tài chính gãy mất suýt phải đóng cửa, tôi và Thịnh tổng bôn ba tứ phía xin xỏ đủ đường mới xin được mấy chục triệu quay vòng vốn cho công ty, thì ra tiền đều lọt vào túi đám sâu mọt các người."
Các cao tầng cũng nổi trận lôi đình, năm đó công ty gặp nguy cơ làm họ mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, bận đến mức không có thời gian uống nước.
Sắc mặt Cao Tễ rất khó coi: “Đó là Trần Văn Hưng và Chu Tín làm, lúc ấy tôi chỉ là lính thôi, chuyện đó không tính lên đầu tôi được. Những năm qua tôi chỉ làm theo lệnh của Chu Tín, số lớn vào túi của Chu Tín và Dương Lập, đến trên tay tôi cũng chỉ có một trăm triệu."
"Anh còn có mặt mũi nói vậy."
Tống Chí Thượng tức đến mức ném điện thoại vào Cao Tễ.
Cao Tễ lập tức né tránh rồi chật vật đứng ở đó không dám lên tiếng.
Các cao tầng cũng tức khó bình tĩnh được, chỉ vào Cao Tễ và Phương Tử Hiên mắng té tát họ là con sâu làm rầu nồi canh.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, mãi đến khi tâm tình của mọi người trở nên ổn định lại thì cô mới nhìn Cao Tễ Hoãn Hoãn mà mở miệng: “Cao quản lý, những điều này chỉ là lời nói một bên của ông, cảnh sát bắt người phải có chứng cứ."
Cao Tễ nói: “Tôi có chứng cứ, nhưng có điều kiện."
"Ông nói."
"Không để bảo tôi đền tiền, không đưa tôi vào tù."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì cười nhạo: “Ông cảm thấy có khả năng sao?"
Nhìn cô có lương thiện như vậy không?
Cao Tễ lại nói ra một chuyện Thịnh Hoàn Hoàn không biết: “Tôi đã cứu Thịnh Xán một mạng."
Cao Tễ vén áo sơmi trên người lên rồi quay lưng chỉ vào vết sẹo sau lưng và nói: “Năm đó nếu không phải tôi chắn một súng cho Thịnh Xán thì ông ta đã chết dưới tay Lăng Hoa Thanh rồi."
Cái gì?
Lăng Hoa Thanh?
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, siết chặt bàn tay lại: “Sao tôi chưa từng nghe ba mẹ nhắc đến chuyện này?"
"Khi đó cô còn nhỏ, hơn nữa mẹ cô cũng không biết." Cao Tễ buông áo sơmi xuống, xoay người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi chắn một phát súng cho Thịnh Xán nên ông ta đề bạt tôi lên chức, nhưng lại không trọng dụng tôi, chỉ để tôi làm mấy chuyện râu ria, ngược lại Chu Tín rất thưởng thức tôi."
Cao Tễ tạm ngừng rồi nhìn về phía Tống Chí Thượng: “Nếu Thịnh tổng không tin thì có thể hỏi Tống quản lý, lúc ấy ông ta còn đại diện cho Thịnh tổng đến bệnh viện thăm tôi, Tống quản lý có nhớ không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Tống Chí Thượng, Tống Chí Thượng gật đầu chứng minh ông biết việc này.
"Thịnh tổng, suy nghĩ thế nào rồi?" Sau một lúc lâu, Cao Tễ hỏi.
Ngón tay thon dài của Thịnh Hoàn Hoàn gõ nhẹ lên mặt bàn, lát sau mới mở miệng: “Tôi có thể không kiện ông, tôi cũng có thể bổ sung số tiền ông thụt kẹt bằng tài khoản cá nhân của mình, nhưng tôi muốn danh sách tất cả thân tín của Chu Tín và Dương Lập, đồng thời ông phải từ chức."
Cô muốn triệt để lột sạch nanh vuốt của phe phái Chu Tín khỏi Thịnh Thế.
Các cao tầng khác không có ý kiến với kết quả xử lý này.
Hội nghị kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn gọi một mình Tống Chí Thượng vào văn phòng của cô để cùng xem chứng cứ Cao Tễ gửi tới.
Tống Chí Thượng đặc biệt kích động: “Quá tốt, có những chứng cớ này thì nửa đời sau Chu Tín và Dương Lập phải sống trong tù!"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười: “Tôi cũng không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy."
Tống Chí Thượng hừ lạnh: “Nếu không phải Cao Tễ ỷ vào mình đã cứu ba cô một mạng thì cho hắn mười lá gan cũng không dám nói thẳng ra những chuyện năm này phạm phải."
Sao lại không phải chứ?
Mới đầu cô còn cảm thấy kỳ quái là tại sao Cao Tễ lại không giữ được bình tĩnh như vậy, hóa ra là vì có đường lui.
Nhưng những chuyện này có thể để sau bàn lại, Thịnh Hoàn Hoàn muốn biết nhất là năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh muốn giết ba mình: “Chú Tống, năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh và ba tôi kết oán, sao ông ta lại muốn giết ba?"
Tống Chí Thượng thở dài: “Ai, còn không phải là vì An Lan sao."
"Có thể nói cho tôi nghe không? Chuyện này rất quan trọng với tôi, chú nhớ lại xem."
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, chẳng lẽ ba và An Lan thật sự có quan hệ không đứng đắn?
"Được, cô chờ một chút."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn bỏ qua bất kỳ việc nhỏ không đáng kể nào nên mở điện thoại ra ghi âm lại lời nói kế tiếp của Tống Chí Thượng.
Tống Chí Thượng nhớ lại chuyện năm đó rồi từ từ kể cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe: “Kỳ thật ba cô và An Lan không có gì, chỉ là có một lần An Lan uống say, bị mấy tên côn đồ quấy rối, ba cô tiến lên cứu cô ta."
"Đây vốn là chuyện tốt đi, kết quả lại bị truyền thông chụp được rồi bắt đầu tung tin đồn thất thiệt, nói ba cô anh hùng cứu mỹ nhân, có dan díu với An Lan."
"Những tấm hình kia trông rất thân mật, nhưng ba cô lại không để trong lòng, cứ nghĩ một thời gian trôi qua thì thôi, ai biết tiếp đó ác mộng mới thật sự bắt đầu."
"Lăng Hoa Thanh cứ tìm mọi cách đối nghịch với ba cô, âm thầm đoạt chuyện làm ăn của Thịnh Thế, vì thế ba cô cố ý đi tìm Lăng Hoa Thanh nói chuyện, ai ngờ đối phương cứ chắc chắn ba cô và An Lan có gian tình."
"Hơn nữa ba cô còn phát hiện Lăng Hoa Thanh cầm tù An Lan, An Lan chằng chịt vết thương, ba cô là người hiền lành nên đương nhiên không thể làm ngơ được..."
Chương 477: Phá giải ân oán năm đó
"Sau khi cứu An Lan ra thì ba cô lén đưa cô ta đến nhà Đường Thắng Văn, nghĩ rằng có thân phận của Đường Thắng Văn thì Lăng Hoa Thanh nhất định không dám làm càn như trước đó, ai ngờ..."
Nói đến đây, Tống Chí Thượng đột nhiên không lên tiếng nữa.
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại: “Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Tống Chí Thượng gật đầu: “Ai ngờ Đường Thắng Văn lại rung động với An Lan."
Cái gì?
Đường Thắng Văn lại... Thích An Lan?
"Ban đầu Đường Thắng Văn tính đợi vết thương của An Lan lành lại thì sẽ đưa cô ta đi, ai ngờ Lăng Hoa Thanh tra được An Lan ở nơi nào quá nhanh. Ngày đưa An Lan đi, đôi bên xảy ra tranh chấp đánh nhau, An Lan cản một đao cho Đường Thắng Văn nên suýt mất mạng."
"Đường Thắng Văn cũng vì thế mà rung động với An Lan, Lăng Hoa Thanh lại sinh ra ám ảnh nên càng ngày càng thậm tệ hơn, tìm mọi cách đối nghịch với hai nhà Thịnh, Đường, không chết thì không ngừng."
"Thủ đoạn của Lăng Hoa Thanh đặc biệt ác độc, năm đó Thịnh Thế suýt bị ông ta hại đến đóng cửa, lúc ấy ba cô nghèo túng phải đi khắp nơi cầu xin người ta, về sau là An Lan lén nhờ bạn mình là Diệp Chính Lan cho ba cô mượn một số tiền nên mới giúp Thịnh Thế đi qua khỏi cửa ải."
Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn đã từng gặp người này trong nhà của Nam Tầm.
Không ngờ An Lan lại có gút mắc với nhiều trưởng bối cô quen biết như vậy!
"Sau này Lăng Hoa Thanh tra được chuyện đó nên cũng có vụ việc Cao Tễ chắn một súng cho ba cô."
Tống Chí Thượng nhớ lại những chuyện này thì chỉ đánh giá Lăng Hoa Thanh bằng một câu: “Lăng Hoa Thanh là tên điên."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe đến đây thì đã hiểu được một chút, lập tức có cái nhìn mới về An Lan, từ chuyện bà cản một dao cho Đường Thắng Văn thì có thể nhìn ra bà là người dũng cảm lại có nghĩa khí.
Mà Lăng Hoa Thanh là một tên điên bị ảo tưởng khống chế.
"Năm đó tại sao Lăng Hoa Thanh lại vào tù, An Lan thật sự dang díu với người khác sao?"
Bên ngoài đồn đãi rằng Lăng Hoa Thanh nhìn thấy An Lan và gian phu lên giường nên mới nóng giận đâm chết gian phu.
Tống Chí Thượng nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ nhớ là chuyện xảy ra không lâu sau khi Cao Tễ chắn súng cho ba cô, nhưng tôi biết An Lan không phải loại người như vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Mẹ tôi biết những chuyện này không?"
Tống Chí Thượng cười cười: “Mẹ cô biết rất ít, cả chuyện Cao Tễ chặn súng cho ba cô còn không dám nói với bà ấy mà."
Khó trách mẹ nói ba và Lăng Hoa Thanh chỉ có mâu thuẫn thương nghiệp thôi.
Cả buổi trưa Thịnh Hoàn Hoàn luôn người suy nghĩ về quan hệ của ba người An Lan Thịnh Xán và người gian phu đã chết khiến Lăng Hoa Thanh vào tù.
Chuyện này quá gần với thời gian Cao Tễ chắn súng cho Thịnh Xán nên Thịnh Hoàn Hoàn không thể không hoài nghi đó là An Lan liên hợp với bọn người Thịnh Xán và Đường Thắng Văn để phản kích Lăng Hoa Thanh.
Cho nên sau khi Lăng Hoa Thanh ra ngoài mới nhất quyết muốn đẩy ba vào chỗ chết.
Giữa trưa, Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng đi đến đồn cảnh sát.
Đến đồn cảnh sát, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi đi gặp Chu Tín."
Tống Chí Thượng rất ăn ý: “Tôi đi gặp Dương Lập."
Chu Tín và Dương Lập bị tách ra thẩm vấn đã được một buổi sáng, không được uống miếng nước làm hai người đều mệt mỏi rã rời.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện Chu Tín, nhìn ông ta cách một cái bàn rộng: “Không ngờ sẽ có ngày chúng ta gặp mặt bằng cách này đúng không."
Chu Tín cười cười: “Tôi sẽ ra ngoài, bởi vì tôi không có làm."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Ông không làm? Vậy tại sao tủ sắt lại nằm ở nhà ông?"
Chu Tín hỏi lại: “Cái này phải hỏi cô, vì sao cô lại giấu cái tủ rỗng vào nhà tôi?"
Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt vô tội: “Ông đang vu khống, tôi vừa tiến vào đã nghe cảnh sát nói tra được một số tiền khổng lồ trong tài khoản hải ngoại nào đó của ông, đến tận một tỷ."
Trong ánh mắt khiếp sợ của Chu Tín, Thịnh Hoàn Hoàn không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Không ngờ thứ trong tủ sắt lại đáng tiền như thế, cũng đúng, đó là công nghệ cao Đường Thị tốn tâm huyết nhiều năm mới nghiên cứu ra được, một tỷ còn lỗ nữa là."
Lúc này Chu Tín đã không giữ được bình tĩnh nữa, ông ta vỗ bàn đứng dậy: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô hại tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn ung dung lắc đầu, nói dối không biết chớp mắt: “Đó là bản lĩnh của ông, tôi học không được, Dương Lập đã khai ra tủ sắt trong nhà ông ta là do ông bảo người giấu ở đó, nhưng đồ trong đó lại là giả, không ngờ đồ thật đã bị ông bán."
Giờ khắc này, khuôn mặt Chu Tín đã đen thui: “Tôi không biết cô đang nói gì."
"Không thừa nhận cũng không sao, cảnh sát đang thẩm vấn tên trộm kia, tôi nghĩ hắn không chỉ làm giúp ông có chuyện này."
Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt một tiếng rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Chắc Tống quản lý đã nói chuyện với Dương Lập xong rồi, tôi đoán lúc này Dương Lập nhất định rất phẫn nộ."
Vừa nói xong thì vách tường kế bên đã truyền đến hai tiếng "Đùng đùng", tiếng gào thét của Dương Lập quá lớn nên dù phòng cách âm tốt đến mấy cũng không ngăn được tiếng kêu như giết heo đó: “Chu Tín ông hại tôi, ông chết không yên lành..."
Sắc mặt Chu Tín trắng nhợt: “Tôi không có làm gì."
Thịnh Hoàn Hoàn cười: “Một tỷ đã vào tài khoản của ông mà ông lại nói mình không làm gì, ai mà tin? Tôi nghĩ cảnh sát sẽ cảm thấy rất hứng thú với những lời kế tiếp của Dương Lập."
Lúc này rốt cuộc Chu Tín cũng không nhịn được nữa mà đỏ mắt nhào về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Là mày, là con tiện nhân này hại tao..."
Nhưng Chu Tín còn chưa đụng phải Thịnh Hoàn Hoàn thì đã bị cảnh sát đè xuống đất, đôi còng tay lạnh lẽo đã còng lên tay ông ta.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên rồi đi đến trước mặt Chu Tín và ngồi xuống: “Ông còn chưa biết đâu, khi ông vừa bị mang đi thì Cao Tễ đã không kịp chờ đợi phản bội ông, nói ra tội ác những năm qua của các người ngay trước mặt mọi người, không bỏ sót cái nào cả."
Hai mắt Chu Tín đỏ ngầu, cắn răng nói: “Không có khả năng, Cao Tễ không ngốc như vậy."
"Không, Cao Tễ thông minh hơn ông nhiều, hơn nữa còn có một kim bài miễn tử, ông ta đã cứu mạng ba tôi."
Giờ khắc này Chu Tín chỉ còn lại tuyệt vọng, tất cả đường lui của ông ta đều bị Thịnh Hoàn Hoàn phá hỏng.
Chu Tín giật mình mười mấy giây, ánh mắt càng ngày càng trống rỗng, cuối cùng cười lên một tiếng: “Ha ha, không nghĩ tới Chu Tín này thông minh cả đời, cuối cùng lại thua trong tay cô, ha ha ha..."
Đã nói đến đây rồi, cũng không cần thiết tiếp tục nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, quay người đi ra ngoài.
"Hoàn Hoàn." Lúc này Chu Tín lại gọi cô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước nhưng không quay đầu.
Giọng Chu Tín đã khàn đặc: “Có lỗi lầm gì cũng là do tôi, hi vọng cô đừng trút giận lên con tôi, tụi nó không biết gì cả."
Ông ta đã làm bao nhiêu chuyện thì tự ông ta biết, nửa đời sau nhất định phải sống trong tù, nhưng làm một người cha, ông ta không muốn con cái mình bị liên lụy.
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng trả lời: “Tôi là người có nguyên tắc, con cái của ông có vô tội hay không sẽ được pháp luật phán quyết."
Sau khi đi ra từ cục cảnh sát, Tống Chí Thượng đã đợi cô trong xe, Trần Anh Kiệt cũng ở trong đó...
Chương 478: Bảo Triệu Giai Ca xin lỗi Thịnh Hoàn Hoàn
Tối hôm qua sau khi Trần Anh Kiệt bắt được tên trộm thì gần như đã đánh hắn tàn phế, sau đó mới bàn điều kiện với hắn, bảo tên trộm thừa nhận mình bị Chu Tín sai khiến xâm nhập Thịnh Thế ăn cắp tủ sắt.
Mà Trần Anh Kiệt sẽ cho hắn một khoản tiền để sau khi ra tù hắn không bị tiền tài vây khốn.
Trở lại công ty, Cao Tễ, Phương Tử Hiên và mười nhân viên đã hoàn thành bàn giao, ôm đồ của họ chật vật đi ra khỏi Thịnh Thế dưới sự chỉ trỏ của mọi người.
Đến lúc này, nanh vuốt Chu Tín để lại ở Thịnh Thế đã bị nhổ sạch, Thịnh Hoàn Hoàn tránh được nổi lo về sau, chỉ cần chuyên tâm kinh doanh công ty thì sẽ dẫn dắt Thịnh Thế sáng tạo huy hoàng.
Buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn lại mở hội nghị cấp cao, cảm xúc của các cao tầng vẫn không cao, mãi đến khi người của Đường Thị xuất hiện trong phòng họp rồi giao dụng cụ cho cô.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới giải thích với mọi người: “Đây mới là đồ thật, thứ mà Chu Tín trộm đi đã được đổi rồi, không có kỹ thuật trung tâm, dự án của chúng ta có thể tiếp tục tiến hành."
Trong nháy mắt, toàn bộ không khí của phòng họp trở nên phấn chấn hẳn lên.
Thịnh Hoàn Hoàn rất hài lòng nên điểm danh Tương Tuấn Tài và Lý Vệ Lâm mà nói: “Làm rất tốt, chờ dự án thành công tôi sẽ phát một số tiền thưởng phong phú cho tất cả mọi người."
Mọi người lập tức nhiệt tình hẳn lên: “Cảm ơn Thịnh tổng."
Sau khi hội nghị kết thúc thì cả buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cần ký mấy văn kiện, nhẹ nhàng hơn trước đó quá nhiều.
Lúc rảnh rỗi, Thịnh Hoàn Hoàn lướt Weibo thì lập tức sững sờ, ba cái hotsearch đều liên quan đến cô.
Đầu tiên là chuyện của Thịnh Thế đã được lật ngược lại.
Có doanh nghiệp lớn đăng Weibo phân tích tình huống trước mắt của Thịnh Thế, gọi đây là lần thay máu lớn nhất từ lúc Thịnh Hoàn Hoàn nhận chức đến nay, đến lúc này ở Thịnh Thế đã không còn gì uy hiếp được cô nữa.
Đồng thời cũng lộ ra tin Chu Tín và Dương Lập phạm tội rất nặng, không có khả năng được thả ra nữa, cũng khen Thịnh Hoàn Hoàn rất mạnh mẽ dứt khoát, hữu dũng hữu mưu.
Dưới Weibo này là hàng loạt bình luận sùng bái.
Kéo xuống là Triệu Giai Ca được Lệ Hàn Ti cầu hôn, đám cư dân mạng lấy Thịnh Hoàn Hoàn ra so sánh, chuyện cô ly hôn lại lên hotsearch.
Cư dân mạng cũng hiểu một chút về lịch sử tình cảm của Thịnh Hoàn Hoàn, thế là có người lập bảng khảo sát, dán hình ảnh của Lăng Tiêu, Mộ Tư, Kim Thần và Đường Nguyên Minh vào một tấm hình lớn của cô.
Dưới hình ảnh là bỏ phiếu.
Trước mắt Lăng Tiêu đứng ở đầu bảng, Kim Thần đứng thứ hai, Đường Nguyên Minh và Mộ Tư lần lượt đứng thứ ba và thứ tư.
Fan CP của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đặc biệt nhiều, đám fan đều hỏi nguyên nhân họ ly hôn dưới Weibo của cô và Lăng Tiêu.
Còn có một đống bình luận cầu tái hôn, thậm chí thúc giục họ sinh con.
Cư dân mạng rất chờ mong một đứa nhỏ siêu đáng yêu ra đời.
Thậm chí có người rảnh rỗi đến mức đặt ảnh của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vào một phần mềm kết hợp nào đó, phần mềm dựa vào ảnh của hai người mà tạo ra dáng vẻ của đứa con tương lai của họ.
Đó là một đứa bé trai, gương mặt có nét giống với Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn.
Đứa bé trai này vừa xuất hiện thì đám người lại ồn ào bảo Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu tranh thủ tái hôn sinh con đi, các cô gái ngao ngao kêu lên "Thật xinh đẹp", “Thật muốn kết hôn sinh em bé!"
Thịnh Hoàn Hoàn kiếm lòng không được phóng to tấm hình em bé lên, chỉ thấy cậu nhóc có gương mặt mũm mĩm, con mắt lông mày và mũi đều giống Lăng Tiêu, cái miệng nhỏ và cằm giống cô, xinh đẹp làm người ta muốn hôn lên mặt nhóc một cái.
Cô không tự chủ được dời tay về phía bụng mình, suy nghĩ muốn sinh đứa bé này ra đột nhiên trở nên rất mãnh liệt.
Không biết Lăng Tiêu có nhìn thấy hay không, nếu như cô nói chuyện mình mang thai cho hắn biết thì hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Sắp đến lúc tan việc, Lăng Kha liên tục gửi mấy tin nhắn cho Thịnh Hoàn Hoàn bảo cô mở Weibo ra, lại có người làm trò rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nghĩ đến Triệu Giai Ca, mở Weibo ra mới biết là Lam Tiếu.
Một giờ trước Triệu Giai Ca gửi mấy tấm hình mình và Lệ Hàn Ti ăn cơm chung, cũng đặc biệt nói rõ là Lệ Hàn Ti tự mình xuống bếp, trai tài gái sắc lại phát thức ăn chó trên mạng giúp Triệu Giai Ca tăng được không ít fan.
Có người nói Triệu Giai Ca là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, được người đàn ông anh tuấn có tiền thầm mến nhiều năm, cuối cùng còn ở bên nhau.
Không bao lâu sau, Lam Tiếu lại đăng bài nhắc lại chuyện trùng áo, cứ luôn miệng nói Lăng Hoa Thanh không ưa Thịnh Hoàn Hoàn, Lam Nhan từng chắn một phát súng thay ông ta mới là con dâu lý tưởng trong suy nghĩ của Lăng Hoa Thanh.
Tin nhắn phía dưới nhìn là biết đám acc clone được thuê đến để bôi xấu Thịnh Hoàn Hoàn không chút nương tay.
Nam Tầm gửi video tìm được từ cửa hàng quần áo vào trong nhóm, bảo Thịnh Hoàn Hoàn tự xử lý.
Lăng Kha nói: “Mặc dù không biết Triệu Giai Ca có tham dự hay không, nhưng để làm sáng tỏ chuyện này thì cậu nhất định phải đăng video lên, tớ nhìn thấy mấy chữ 'Pick me girl' kia là tức ói máu rồi."
Triệu Giai Ca có không ít fan cuồng còn đang mắng Thịnh Hoàn Hoàn là pick me girl.
Thịnh Hoàn Hoàn gửi cái emo sờ đầu qua: “Cậu không sao chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn đang nói đến chuyện Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Ti làm trò sến súa trên mạng.
Lăng Kha trả lời lẫm liệt: “Tớ nói không có cảm giác, cậu tin không? Chậc chậc, đột nhiên phát hiện thì ra tớ cũng là người bạc tình!"
Thấy Lăng Kha vô tư lự như vậy, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng tin cô ấy đã triệt để đi ra: “Giỏi lắm, tiếp theo xem chị đây."
Thịnh Hoàn Hoàn đăng video lên, ngẫm nghĩ rồi viết ra vài câu thâm sâu: "Lúc đầu tôi không muốn giải thích, coi như chuyện này đã qua... Nhưng đôi khi trầm mặc không phải là cách dàn xếp ổn thỏa, mà là ngầm thừa nhận, mà ngầm thừa nhận lại chỉ khiến lời đồn càng đi xa hơn."
Viết xong cô gửi lên nhóm, Nam Tầm và Lăng Kha liên tục khen ngợi.
Lăng Kha: “Câu ‘Trầm mặc không phải là cách dàn xếp ổn thỏa, ngầm thừa nhận lại chỉ khiến lời đồn càng đi xa hơn’ quá hay, để tớ xem gửi cái Weibo này ra thì Triệu Giai Ca và Lam Tiếu còn ngồi được hay không."
Nam Tầm: “Câu nói sau cùng là một câu hai nghĩa, em trầm mặc là nhượng bộ, mà Triệu Giai Ca trầm mặc lại là ngầm thừa nhận."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy EQ của mình quá cao, lập tức ấn tay đăng lên Weibo.
Cửa hàng kia có tất cả hai cái váy cùng loại ở Hải Thành, có video làm chứng, cái váy đầu tiên là do Lăng Kha mua trước, cô mua xong thì trong tiệm còn có một cái.
Bài Weibo kia vừa được gửi lên thì fan của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức kêu gọi:
"Nữ thần uy vũ, đợt vả mặt này thật là tuyệt."
"Đám người kế bên mắng lâu như vậy, thì ra là thần tượng của mình mới là pick me girl, oa ha ha, lần đảo ngược này thật là đã cái nư quá."
"Vả mặt đi, vả mặt đi, nhìn từ trận chung kết cũng có thể thấy được nhân phẩm của Triệu Giai Ca có vấn đề..."
Mà đám fan của Triệu Giai Ca lại thất vọng về thần tượng của mình lần nữa, không ít người hủy theo dõi, trực tiếp đi qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn xin lỗi.
Triệu Giai Ca vừa sến súa xong nếm được ngon ngọt, đang trang điểm kỹ càng chuẩn bị livestream kiếm thêm fan, kết quả Thịnh Hoàn Hoàn tuỳ tiện phản kích một cái thì cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn lượng fan vất vả lắm mới tăng lên lại lập tức hạ xuống.
Rất nhanh cô ta đã nhận được điện thoại của người đại diện, bảo cô ta tranh thủ làm sáng tỏ chuyện này, đầy trách nhiệm cho Lam Tiếu và nhân viên cửa hàng, đồng thời cũng xin lỗi Thịnh Hoàn Hoàn.
Sắc mặt Triệu Giai Ca tái xanh: “Tại sao tôi phải cúi đầu trước cô ta?"
Chương 479: Lăng Tiêu đích thân đến Thịnh Thế đón Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm
Người đại diện nặng nề nói: “Cô không cúi đầu thì chuyện này không cách nào kết thúc, cô xem mới bao lâu đâu mà cô đã mất bao nhiêu fan hâm mộ, cô nhìn lại tin nhắn của các fan xem."
Triệu Giai Ca tức đến sắc mặt tái xanh, hất hết mỹ phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm xuống đất: “Thịnh Hoàn Hoàn, đồ tiện nhân, vì sao chuyện gì ả cũng đối nghịch với tôi chứ."
Lệ Hàn Ti đang dọn dẹp trong phòng bếp, hôm nay cầu hôn thành công nên anh ta đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn, mặc dù hương vị còn cần nâng cao, nhưng thấy Triệu Giai Ca vui vẻ thì Lệ Hàn Ti cũng tự hào.
Đột nhiên, trong phòng Triệu Giai Ca truyền đến tiếng vang, Lệ Hàn Ti lập tức rửa tay bước nhanh đến phòng cô ta: “Giai Ca làm sao vậy?"
Triệu Giai Ca nhìn Lệ Hàn Ti đi tới thì đột nhiên cảm thấy mình quá đáng thương, sự nghiệp không bằng Thịnh Hoàn Hoàn, đàn ông cũng không bằng Thịnh Hoàn Hoàn, thi đấu cũng thua cô, hiện tại còn phải cúi đầu nói xin lỗi, cô ta thật sự không cam lòng!
Nhất là nhớ tới lần đầu tiên với Đường Nguyên Minh mà lại bị anh sỉ nhục ghét bỏ như vậy, tim Triệu Giai Ca đau nhói từng đợt.
Thấy Triệu Giai Ca không nói lời nào, Lệ Hàn Ti nắm chặt tay cô ta rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Làm sao vậy, nếu gặp chuyện gì thì anh có thể giải quyết giúp em."
Triệu Giai Ca nhớ tới cái váy kia của Thịnh Hoàn Hoàn là Lăng Kha mua, Lệ Hàn Ti và Lăng Kha lại từng có quan hệ đó nên trong lòng càng khó chịu: “Tự anh xem đi."
Triệu Giai Ca trầm mặt đưa điện thoại cho anh ta.
Lệ Hàn Ti xem hết Weibo kia của Thịnh Hoàn Hoàn thì trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Em muốn anh làm thế nào?"
Kỳ thật Triệu Giai Ca cũng không biết mình muốn cái gì, nhưng câu nói này của Lệ Hàn Ti làm lòng cô ta hơi lạnh đi.
Cô ta lấy lại điện thoại: “Tự em giải quyết được chuyện này."
Kỳ thật Triệu Giai Ca muốn một người đàn ông không cần cô ta nói gì cũng có thể xử lý tốt tất cả mọi chuyện cho mình, nhưng Lệ Hàn Ti lại hỏi cô ta một câu: “Em muốn anh làm thế nào."
Kỳ vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.
Câu nói này như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu cô ta, từ từ giội tắt chờ mong trong lòng Triệu Giai Ca.
Lệ Hàn Ti cũng không biết nên làm sao để Triệu Giai Ca vui, mặc dù anh ta thích Triệu Giai Ca nhiều năm, nhưng cô ta luôn duy trì khoảng cách, khi thì gần, khi thì xa.
Cho nên kỳ thật anh ta cũng không hiểu Triệu Giai Ca cho lắm.
Sau khi Triệu Giai Ca lấy lại điện thoại thì không để ý đến anh ta nữa, hoàn toàn không có sự vui sướng như vừa yêu đương, chỉ một lòng đắm chìm trong phẫn nộ và không cam lòng.
Lệ Hàn Ti lấy điện thoại ra, tìm hiểu chuyện này từ đầu đến cuối một lượt rồi nói với Triệu Giai Ca: “Nếu là hiểu lầm thì làm sáng tỏ là được, em cứ nói mình cũng không ngờ Lam Tiếu sẽ nhắc lại, hơn nữa chuyện này là fan hâm mộ gây lên, không liên quan trực tiếp đến em."
"Anh không biết fan hâm mộ và nghệ sĩ trói buộc với nhau sao?" Triệu Giai Ca rất bất mãn với cách nói qua loa này của Lệ Hàn Ti: “Anh cảm thấy em giải thích như vậy thì người khác sẽ tin sao?"
"Vậy em dứt khoát đừng giải thích gì cả."
"Anh không nhìn thấy em đang liên tục mất fan sao?"
Sắc mặt Triệu Giai Ca trở nên càng khó coi.
Con người chính là như thế, nếu cảm giác bất mãn với người nào đó thì dù người đó nói cái gì, làm cái gì cũng là sai.
Lệ Hàn Ti chẳng những không có tức giận mà còn đưa tay sờ sờ đầu Triệu Giai Ca, nhẹ giọng an ủi cô ta: “Kỳ thật em không cần để ý đến chuyện này quá, em đã vào ngành giải trí thì về sau sẽ xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, em không thể luôn lo âu buồn bực, như thế quá mệt mỏi."
Nhưng những lời này chỉ làm Triệu Giai Ca càng thất vọng: “Cho nên thân là vị hôn phu của tôi, anh có thể làm gì cho tôi?"
Lệ Hàn Ti bị hỏi sững sờ, lập tức nói: “Vậy anh sẽ bảo phía Weibo đè chuyện này xuống."
"Đây chính là cách anh nghĩ ra đó sao? Vẫn không giải quyết được gì, họ vẫn sẽ mắng tôi nhân phẩm kém, lòng dạ hẹp hòi."
Triệu Giai Ca cố nén lửa giận mà dời ánh mắt khỏi mặt Lệ Hàn Ti: “Được rồi, anh đi về trước đi, em không muốn chúng ta vừa công khai quan hệ ngày đầu tiên đã cãi nhau rồi."
"Giai Ca..."
"Em muốn ở một người bình tĩnh lại được không?" Triệu Giai Ca đẩy Lệ Hàn Ti khỏi phòng mình, trước khi đóng cửa còn nói một câu với Lệ Hàn Ti: “A Ti, anh không hiểu em chút nào cả."
Lệ Hàn Ti sững sờ đứng tại chỗ.
Anh ta không rõ mình đã làm sai điều gì, cũng không hiểu vì sao Triệu Giai Ca đột nhiên bất mãn nhiều với mình như vậy.
Trong phòng, điện thoại của Triệu Giai Ca lại vang lên, người đại diện thấy cô ta còn chưa gửi Weibo thì lập tức gọi điện thoại đến thúc giục.
Triệu Giai Ca lập tức cúp máy, nhìn số fan hâm mộ trên Weibo còn đang giảm xuống, nhìn lại khu bình luận đầy lời bất mãn thậm chí chửi rủa thì hốc mắt cũng đỏ lên: “Thịnh Hoàn Hoàn tốt đến vậy sao?"
Người đại diện thấy Triệu Giai Ca chậm chạp không đăng bài thì gửi tin nhắn cho cô ta: “Tôi đã viết xong lời văn giúp cô rồi, cô trực tiếp đăng lên là được."
Bài viết do người đại diện gửi tới rất dài, thái độ thành khẩn, đồng thời cũng cố gắng đổ hết lỗi cho Lam Tiếu, ngầm kêu oan thay cho Triệu Giai Ca.
Nhưng Triệu Giai Ca không nhìn nổi những điều này, trong mắt cô ta chỉ có câu cuối cùng kia "Nay tôi thật lòng xin lỗi vì đã gây ảnh hưởng đến Thịnh Hoàn Hoàn tiểu thư."
Cho dù Triệu Giai Ca không cam lòng đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ có thể đăng lên.
Trong lòng cô ta âm thầm thề, một ngày nào đó cô ta sẽ đảo ngược lại tình huống hôm nay, cô ta muốn Thịnh Hoàn Hoàn cũng phải cúi đầu với mình ngay trên mạng.
Sau khi đăng Weibo xong, Triệu Giai Ca ném điện thoại vào phòng múa rồi mở nhạc lên bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
Cuối tuần là cúp Hoa Đào, cô ta muốn tỏa sáng rực rỡ trên đó, giành lại được vinh dự và mặt mũi đã mất trên cuộc đua quốc tế.
Triệu Giai Ca như không biết mệt mỏi mà luyện tập một mạch đến tận nửa đêm...
….
Mọi chuyện được đảo ngược như Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán, cô không lãng phí thời gian trên Weibo mà đi đến phòng nghỉ thay bộ đồ vest trắng già dặn ra, mặc chiếc váy dài và một áo đan len dệt kim màu hở cổ màu nghệ.
Cô nhìn đồng hồ, sau đó soi gương chỉnh sửa lại tóc tai một chút.
Lăng Tiêu gọi đến rất đúng giờ, vừa đến 5h là reo.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe điện thoại: “Lăng Tiêu."
Mấy giây sau giọng nói quen thuộc kia mới truyền đến: “Xe đã đến ngoài cửa Thịnh Thế."
"Được, là xe gì, tôi lập tức đi xuống."
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
Lăng Tiêu lại lên tig: “Lamborghini bạc."
Lamborghini bạc?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ngừng bước, đây không phải là xe của Lăng Tiêu sao?
Lăng Tiêu trả lời xong liền cúp điện thoại.
Tối hôm qua Lăng Tiêu nói sẽ cho người tới công ty đón cô, Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ hắn sẽ đích thân lái xe tới.
Bên ngoài có nhiều phóng viên và fan hâm mộ như vậy...
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi gọi lại cho Lăng Tiêu: “Anh lái xe vào nhà để xe đi, chúng ta đi ra từ đó."
Lăng Tiêu nhíu mày lại, đột nhiên nói một câu: “Tôi làm cô mất mặt xấu hổ lắm sao?"
"Cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp phản ứng thì “Bíp" một tiếng Lăng Tiêu đã cúp máy.
Thang máy xuống thẳng đến nhà để xe, Thịnh Hoàn Hoàn vừa ra tới đã nhìn thấy Lăng Tiêu bắt chéo đôi chân dài, lười biếng tựa trên đầu chiếc xe Lamborghini phô trương của hắn...
Chương 480: Nơi này không cần cô, Thiên Vũ cũng không cần cô
Thịnh Hoàn Hoàn bị hình ảnh này làm ngơ ra, thời khắc này Lăng Tiêu như mỹ nam đi ra từ poster, vừa bảnh vừa ngầu lại lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhìn người phụ nữ đi ra từ thang máy, đôi mắt đen của Lăng Tiêu như hai đầm nước sâu, dưới đáy đầm phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.
Cô mặc chiếc váy dài hoa nhí bóp eo, bên ngoài khoác một cái áo len dệt kim hở cổ màu nghệ, mái tóc dài rong biển kia được tết thành hình xương rồi tùy ý rũ qua một bên, đuôi tóc còn cột một đóa hoa nhỏ đáng yêu, dưới chân là một đôi ủng ngắn.
Dáng vẻ như thiếu nữ hàng xóm tươi mát dịu dàng kia thành công làm Lăng Tiêu rung động, khiến tâm tình hắn cực kỳ vui mừng.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tan tầm, Lăng Tiêu nghĩ cô sẽ mặc một bộ vest màu trắng hoặc là màu đen đi ra, không nghĩ tới... Sớm đã thay đồ rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc Đông y Thịnh Tư Nguyên nấu hai ngày nên sắc mặt cũng hồng hào sáng láng, Lăng Tiêu lại cảm thấy là trước khi cô xuống còn đặc biệt trang điểm lại.
Tâm tình của Lăng Tiêu càng sung sướng, đột nhiên đi đến chỗ ghế phụ mà lịch sự mở cửa xe cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ nhìn chằm chằm đôi giày da tỏa sáng của hắn mà nói một câu "Cảm ơn" .
Rất nhanh chiếc Lamborghini đã chạy ra ngoài từ nhà để xe.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở ghế lái phụ đưa mắt nhìn vào mu bàn tay bị phỏng của hắn, tùy ý hỏi một câu: “Hôm nay anh thoa thuốc chưa?"
Đầu ngón tay Lăng Tiêu gõ nhẹ lên tay lái hai cái: “Buổi sáng trước khi ra cửa tôi tự thoa rồi."
Tự thoa, khó trách băng bó xấu như thế!
Một đống băng gạc xốc xếch làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy quá chướng mắt.
Trên đường đi họ không trò chuyện nữa, ngón tay thon dài của Lăng Tiêu thỉnh thoảng gõ lên tay lái, nhìn có vẻ tâm tình không tệ lắm.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới hình ảnh đứa bé nhìn thấy trên Weibo, mười ngón lập tức đặt lên phần bụng: “Hôm nay anh có xem Weibo không?"
"Ừm?" Lăng Tiêu nhíu mày, nghiêng mặt qua nhìn về phía cô: “Có chuyện gì đặc biệt sao?"
Thì ra hắn không mở Weibo!
Vậy tất nhiên cũng không nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp kia.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút thất vọng: “Không có gì, chúng ta đi đâu vậy?"
Con đường trước mặt không phải là về Lăng Phủ.
Lăng Tiêu lời ít mà ý nhiều: “Bờ biển."
Vừa dứt lời, mặt biển bát ngát đã xuất hiện trước mắt, ở ngã rẽ phía trước xuất hiện mấy chiếc xe, ở giữa còn có một chiếc xe cứu thương, xung quanh có mấy chục người đang đứng.
Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy Lam Nhan, Đường Dật, Lâm Chi Vũ, Lăng Thiên Vũ, trừ mấy người cô quen biết ra thì còn lại đều là bác sĩ và vệ sĩ.
"Có nguy hiểm gì không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Lăng Tiêu dừng xe ở một bên rồi mới nghiêng mặt qua nhìn cô, giọng nói trầm thấp êm tai mang theo một ma lực trấn an lòng người: “Chỉ bắt chước một vụ tai nạn xe, tôi sẽ không lấy an nguy của Thiên Vũ ra nói đùa."
Đúng vậy, hắn sẽ không an nguy của Thiên Vũ ra nói đùa.
Lấy kỹ thuật lái xe của hắn, cô lo lắng cũng là dư thừa.
Thấy Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn cùng bước xuống xe, sắc mặt vốn tái nhợt của Lam Nhan lại trắng đi mấy phần.
Cô ta vừa chắn một súng cho Lăng Hoa Thanh, đến bây giờ còn chưa xuất viện, Lăng Tiêu chỉ cho vệ sĩ tới đón cô ta, bản thân lại chạy tới Thịnh Thế đón Thịnh Hoàn Hoàn.
Đãi ngộ chênh lệch như vậy làm Lam Nhan vừa căm hận vừa đố kị.
So ra thì Lâm Chi Vũ trầm ổn hơn nhiều.
Cô ta ôm Lăng Thiên Vũ đi về hướng Lăng Tiêu, còn lễ phép khẽ gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, thật tao nhã, đúng mực, hào phóng.
Thịnh Hoàn Hoàn cười một tiếng rồi nhìn về phía cậu nhóc trong lòng cô ta, cậu nhóc cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt cái nào, rất giống một con cún con chờ được ăn xương.
Thịnh Hoàn Hoàn kiềm lòng không đậu mà vươn tay về hướng đầu cậu, đôi mắt Lăng Thiên Vũ lập tức sáng lên lấp lánh, lúc này Lâm Chi Vũ lại đi về hướng Lăng Tiêu, lặng lẽ mang Lăng Thiên Vũ tránh khỏi sự đụng chạm của Thịnh Hoàn Hoàn.
"Thiên Vũ, nói cho ba con xem hôm nay con có ngoan không."
Lâm Chi Vũ dịu dàng nói, thay đổi tư thế ôm Lăng Thiên Vũ để cậu đến càng gần Lăng Tiêu.
Bàn tay Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, sau đó thất vọng thu tay lại, cô chưa quên sở dĩ cậu nhóc thích cô là bởi vì trên người cô có hình bóng của Lâm Chi Vũ...
Lăng Tiêu thuận tay Vũ nhận lấy Lăng Thiên, tiếp đó nhìn về phía Đường Dật: “Chuẩn bị đi!"
Đường Dật gật đầu, rất nhanh một chiếc xe Ferrari màu lam đã chạy tới.
Chiếc này xe chung kiểu với chiếc An Niên lái khi xảy ra chuyện, bên trong đã được Lam Nhan sắp xếp lại nên giống với năm đó y như đúc.
Lăng Tiêu cảm giác được thân thể Lăng Thiên Vũ bắt đầu căng cứng, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo hắn, cậu nhóc đang rất sợ hãi.
Lăng Tiêu ôm lấy Lăng Thiên Vũ đi về hướng chiếc xe, thân thể Lăng Thiên Vũ càng ngày càng căng cứng, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc Ferrari màu lam kia, hai tay nắm lấy lấy quần áo của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lập tức mở cửa xe ngồi vào, trước khi Lăng Thiên Vũ sụp đổ kêu to thì hắn đã nhét cậu vào ghế nhi đồng bên tay lái phụ rồi cài dây an toàn vào.
"Mau lên xe." Đường Dật phất phất tay với bọn người Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức leo lên chiếc xe phía trước, ngay sau đó Lâm Chi Vũ cũng ngồi vào, Lam Nhan và Đường Dật thì lên chiếc xe đằng sau.
Xe cứu thương lập tức đi theo sau họ.
Sau khi lên xe, ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn nhìn chằm chằm phía trước, lúc này giọng nói của Lâm Chi Vũ lại truyền đến bên tai cô: “Nói thật, tôi rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời cô ta mà cứ nhìn chằm chằm chiếc Ferrari phía trước, tâm tư đều đặt lên người ba con Lăng Tiêu.
Lâm Chi Vũ tiếp tục nói: “Tôi nghĩ trên buổi tiệc lần trước đã nói rõ ràng với Thịnh tiểu thư, xem ra Thịnh tiểu thư còn chưa hết hi vọng, nơi này căn bản không cần cô, Thiên Vũ cũng không cần cô."
Thịnh Hoàn Hoàn đang lo lắng cho ba con Lăng Tiêu, Lâm Chi Vũ lại cứ líu ríu kêu bên tai làm cô rất phiền.
"Có cần hay không không phải cô định đoạt." Giọng điệu của Thịnh Hoàn Hoàn không tốt lắm: “Lâm Tiểu thư có bất mãn gì thì có thể nói ngay trước mặt Lăng Tiêu, là anh ta mời tôi tới."
Lâm Chi Vũ lập tức không lên tiếng.
Thịnh Hoàn Hoàn nói không sai, là Lăng Tiêu đích thân đi đón cô tới, cô ta căn bản không có tư cách nói cái gì.
Nhưng thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn lại làm cho Lâm Chi Vũ rất bất mãn: “Tôi có ý tốt nhắc nhở cô mà cô lại không hiểu, đợi lát nữa thấy rõ hiện thực thì đừng khóc lóc trước mặt Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến cô ta, chỉ thấy chiếc Ferrari kia càng chạy càng nhanh, làm cả trái tim cô cứng lại.
Trong xe Ferrari, Lăng Thiên Vũ đã không kiềm chế được nỗi lòng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai tay nắm chặt mép ghế da mà "A a" thét lên, từ đầu tới đuôi chỉ có một âm thanh.
Rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu Lăng Thiên Vũ.
Ngày đó An Niên cũng chở cậu chạy nhanh về hướng bờ biển như vậy, Lăng Thiên Vũ nắm chặt dây an toàn trước người, trước mắt là gương mặt điên cuồng vặn vẹo của An Niên.
"Đều tại mày, cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc nên mẹ mày mới không muốn về nhà, tao giữ mày lại làm được gì, mẹ mày đã không cần chúng ta rồi..."
Lúc ấy An Niên hít quá nhiều nên thần trí mơ hồ, quên Lăng Thiên Vũ đã sớm không phải đứa nhỏ chỉ biết khóc sướt mướt cả ngày, đã rất lâu cậu không còn khóc nữa.
Bình luận facebook