-
Chương 516-520\
Chương 516: Trên mặt đang cười nhưng trong lòng lại trống rỗng
Diệp Sâm vỗ nhẹ bả vai Trần Uy: “Trẻ nhỏ dễ dạy."
Trần Uy cười như đứa trẻ to xác được ăn kẹo: “Cảm ơn đã khen."
Nam Tầm: “..."
Đám chết tiệt chân ngoài dài hơn chân trong này.
Kỳ thật mọi người đều rất xem trọng Diệp Sâm, dù sao đã sớm quen biết, hơn nữa anh vừa về đến đã san bằng ngôi biệt thự kia của Cố Nam Thành, hung hăng vả mặt gã, làm họ cảm thấy rất hả giận.
Mà Đường Dật cũng kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lăng Kha.
"Sao anh cũng tới nữa?"
Ngày đó sau khi uống rượu với Đường Dật, hiện tại Lăng Kha đã có thể thản nhiên đối mặt với anh.
Đường Dật thầm mắng: Đương nhiên là do bị trong nhà ép rất chặt.
Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, Đường Dật cảm thấy đề nghị lần trước của Diệp Sâm rất có khả năng.
Nếu như phải cưới một người phụ nữ trở về thì Lăng Kha rất tốt, rất nhanh nhẹn đáng yêu!
Đường Dật lập tức bán đứng Diệp Sâm: “Bị Diệp Sâm gọi tới."
"À!" Lăng Kha không hỏi nhiều nữa.
Đường Dật tạm dừng, làm ra vẻ ung dung mà nói với Lăng Kha: “Cơm nước xong xuôi tôi đưa cô trở về, tôi có lời này muốn nói với cô."
Lăng Kha: “Ừm?"
"Ăn cơm đi." Đường Dật gắp không ít đồ ăn cho Lăng Kha, trùng hợp đều là món cô thích ăn.
Lăng Kha: “..."
Chẳng lẽ người này cô uống rượu một lần với cô đã uống ra tình cảm?
Một bên khác, Diệp Sâm cũng dùng đôi đũa sạch sẽ gắp chút đồ ăn cho Nam Tầm, còn đeo bao tay lột tôm cho cô ấy.
Từng con tôm hoàn chỉnh được bày ra trước mặt Nam Tầm, chồng lên như ngọn núi nhỏ, Diệp Sâm tháo bao tay rồi tràn ngập cảm giác thành tựu mà cười nói với Nam Tầm: “Em ăn đi!"
Nam Tầm: “..."
Người đàn ông này đang cho heo ăn sao?
Cô chợt nhớ tới trước đây rất lâu Cố Nam Thành cũng từng cẩn thận lột tôm cho cô, nhưng những ký ức này như đã trở nên rất xa xôi, cứ như là đời trước!
Nam Tầm gắp con tôm bỏ vào miệng, hốc mắt hơi ướt, cô ấy đột nhiên đứng lên rồi lao vào toilet trong phòng.
Diệp Sâm biến sắc, lo lắng đuổi theo: “Nam Tầm."
Diệp Sâm vừa dừng bước thì một cánh tay đã duỗi về hướng anh, dùng sức kéo anh vào.
"Phanh" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Diệp Sâm đã bị Nam Tầm đè lên ván cửa.
"Nam..."
Diệp Sâm vừa mở miệng thì đôi môi đã bị Nam Tầm ngăn chặn.
Hạnh phúc tới quá nhanh, Diệp Sâm cảm thấy trên đầu có pháo hoa đang nổ tung.
Qua tận nửa ngày Diệp Sâm mới phản ứng lại, lập tức muốn đổi bị động thành chủ động, nhưng lúc này Nam Tầm lại đột nhiên buông anh ra: “Đi luyện xe với em, em muốn tham gia cuộc thi quốc tế."
Đầu óc Diệp Sâm hơi choáng váng: “Được, tôi đi với em."
"Giờ đi ngay đi."
Tay Nam Tầm rơi vào tay cầm trên cửa, ra hiệu cho Diệp Sâm tránh ra.
Diệp Sâm lập tức ôm chặt lấy eo Nam Tầm, đè cô lên ván cửa, đôi mắt dưới lớp kính sắc bén như chim ưng, giọng nói anh trở nên khàn đặc: “Đương nhiên phải đi, nhưng phải chờ tôi đòi hồi báo lại trước rồi nói."
Vừa dứt lời, anh đã chặn đôi môi mình mong nhớ đã lâu, thành công chiếm đất.
Mà lần này Nam Tầm chẳng những không đẩy anh ra, còn chủ động đưa tay ôm cổ Diệp Sâm, nhiệt tình đáp lại anh.
Ngày đó Nam Tầm khi nhìn thấy Lăng Hoa Thanh và An Lan mất mạng thì trong lòng đã có lĩnh ngộ mới.
Đứng trước cái chết thì tất cả những chuyện vụn vặt đã trở nên không đáng sợ nữa.
Cô đã không còn tình cảm với Cố Nam Thành, Diệp Sâm yêu cô nhiều năm, vẫn luôn chờ đợi cô nên bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào, vì sao cô không thể thử ở bên anh?
Cô không muốn trốn vào mai rùa nữa, đã ly hôn lại thì thế nào, từng sinh con thì thế nào, chẳng lẽ không có quyền được yêu sao?
Sự nhiệt tình của Nam Tầm làm Diệp Sâm kích động đến suýt cướp cò trong toilet.
Qua hồi lâu Diệp Sâm mới buông cô ra, dịu dàng dựa trán vào đầu cô: “Nam Tầm, nói cho tôi biết em đang có ý gì?"
Nam Tầm nói: “Diệp Sâm, chúng ta hẹn hò thử đi."
Diệp Sâm cười: “Trực tiếp nhảy qua bước hẹn hò, kết hôn đi."
Nam Tầm biết Diệp Sâm rất nghiêm túc nên cô mới chịu hẹn hò với anh thử xem, nhưng từng có một cuộc hôn nhân thất bại làm cô không muốn dễ dàng trao hết nữa.
Hai người yêu nhau đến mấy thì chỉ cần ở bên nhau sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, có cái giải quyết được, có cái không.
Diệp Sâm xuất ngoại nhiều năm, có khi Nam Tầm cũng không hiểu anh.
Cho nên hai chữ kết hôn này quá qua loa đối với họ.
Diệp Sâm như đã biết cô đang lo lắng cái gì, thế là nói: “Tôi biết em sẽ không chịu, vậy thì hẹn hò trước đi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng biểu hiện, nếu đạt tiêu chuẩn thì em không được chơi xấu."
Nam Tầm trêu chọc nói: “Vậy anh phải biểu hiện tốt một chút, anh quen biết em nhiều năm rồi chắc cũng biết em là người rất bắt bẻ, hơn nữa còn rất khó hầu hạ."
Diệp Sâm khẽ cười, trong tươi cười mang theo vài phần tà khí, anh cúi đầu phà hơi ra bên tai Nam Tầm: “Tôi sẽ cố gắng hầu hạ em thật tốt."
Câu nói này cực kỳ mập mờ, khiến vành tai Nam Tầm nóng lên, cô đẩy anh ra rồi mở cửa: “Chúng ta đi ra ngoài đi."
Lời nói này còn chưa dứt thì mấy người nép lên ván cửa nghe lén đã ngã vào.
Mọi người: “..."
Nam Tầm càng lúng túng, nhấc chân đạp một phát lên mông Trần Uy.
Trần Uy cố ý che mông "Ngao ngao" gọi, dáng vẻ làm ầm ĩ y như khi còn bé.
Diệp Sâm nắm tay Nam Tầm, nhìn đám người trẻ tuổi chật vật mà tuyên bố: “Tôi và chị Nam Tầm của mọi người đang hẹn hò, về sau nhìn thấy tôi phải gọi là anh rể."
Nam Tầm: “..."
Đám người không chút do dự: “Anh rể!"
Cơm còn chưa ăn xong thì Diệp Sâm đã dẫn Nam Tầm đi.
Lăng Kha vô cùng kích động nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết vậy?"
Lăng Kha cảm thấy mình đã bỏ lỡ chuyện rất quan trọng.
Bà tám Lăng Kha này còn không biết thì Thịnh Hoàn Hoàn càng không rõ.
Nhưng chị Nam Tầm nhất định đã xảy ra chuyện gì với Diệp Sâm, nếu không tại sao chị Nam Tầm lại đột nhiên chịu hẹn hò với Diệp Sâm?
Nam Tầm chịu bước ra bước này làm Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt vui mừng, cô tin tưởng Diệp Sâm sẽ không phụ lòng Nam Tầm.
Thấy Diệp Sâm và Nam Tầm đã rồi đi, Đường Dật cũng ngồi không yên nên đi đến bên tai Lăng Kha thấp giọng nói: “Chúng ta cũng đi đi!"
"Ừm? Nhưng tôi còn chưa ăn xong mà." Lăng Kha chỉ vào cái chén nhỏ còn chồng chất thật cao của mình.
Đường Dật lại dẫn cô đi ra ngoài: “Đừng ăn, nói xong thì tôi mời cô ăn đồ ngon."
Tim Lăng Kha đập thình thịch, rốt cuộc là chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Lần trước sau khi cô đưa hắn về thì không có làm cái gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Kha bị Đường Dật kéo đi thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hay là Lăng Kha và Đường Dật cũng xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Đường Dật này... Không biết thế nào!
Chắc Lăng Tiêu rất hiểu anh.
Lăng Tiêu...
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng vứt bỏ cái tên này ra khỏi đầu rồi trở lại bàn ăn với đám bạn, cô bưng nước trái cây trước mặt lên: “Đến đây, chúc phúc tình cảm của chị Nam Tầm và Diệp Sâm thuận thuận lợi lợi, tình nồng ý đậm."
"Đến, uống..."
Sau khi Lăng Kha và Nam Tầm rời đi, bầu không khí vẫn rất tốt, dù sao hiện tại lại có thêm một chủ đề.
Thịnh Hoàn Hoàn cư ăn uống đến khi bữa cơm này kết thúc, nhìn một đám bạn nối khố quậy phá chơi đù, trên mặt đang cười nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Chương 517: Tôi chịu đùa giả làm thật
Lăng Kha bị Đường Dật kéo xuống hầm để xe rồi lên xe của anh.
Lăng Kha không biết Đường Dật muốn đi đâu, trên đường đi anh vẫn không nói gì.
Lăng Kha cảm thấy hơi xấu hổ: “Cái kia, không phải anh có lời muốn nói sao?"
Những lời phải nói tiếp theo khiến lòng bàn tay Đường Dật trong ứa mồ hôi, anh trầm mặc hồi lâu mới đáp lại một câu: “Lát nữa rồi nói."
"À." Lăng Kha gật đầu, tùy ý tìm đề tài để nói chuyện: “Ngày anh uống say tỉnh lại không đau đầu chứ?"
"Đau."
Cả đời cũng khó mà quên được kiểu đau đầu đó.
Lăng Kha nói: “Thật có lỗi, tôi không biết tửu lượng của anh..."
Đường Dật nghe xong lập tức làm sáng tỏ cho mình: “Tửu lượng của tôi rất tốt, đêm đó không phải cô trộn mấy loại rượu lại với nhau sao, tôi không thể uống như vậy."
"À!" Lăng Kha tỏ ý đã hiểu.
Đường Dật lại sợ Lăng Kha không tin: “Tửu lượng của tôi rất tốt, không tin cô hỏi Diệp Sâm thử xem, mỗi lần uống rượu với họ, lần nào không phải tôi đưa họ trở về?"
Lăng Kha nhìn vẻ mặt nghiêm túc nghiêm trang của Đường Dật mà thốt ra: “Thật đáng yêu."
"Ừm?"
"À! Tôi nói là..." Lăng Kha có chút lúng túng trừng mắt nhìn, vội kiếm cớ: “Tôi nói là đêm đó dáng vẻ anh uống say thật đáng yêu, lúc thì hát nhạc thiếu nhi lúc thì nhảy múa."
Đường Dật: “..."
Theo anh biết thì anh uống say chỉ nằm ngáy o o thôi.
Đường Dật giả vờ không biết Lăng Kha đang nói dối mà chở cô đến bên cạnh một dòng sông nhỏ.
Bờ sông có một lối đi bộ, cứ cách một đoạn sẽ có một chiếc đèn đường rất hữu tình.
Lăng Kha và Đường Dật đi dưới ánh đèn đường, trong lòng đột nhiên khẩn trương lên: Đường Dật dẫn cô tới nơi này không phải là muốn tỏ tình với cô đó chứ?
Sau đó Lăng Kha nhìn vòng một bằng phẳng và đôi chân ngắn của mình thì lập tức nhụt chí.
Nhất định là cô suy nghĩ nhiều, làm sao Đường Dật lại để ý đến cô.
Hừm, nhất định là cô cả nghĩ quá thôi!
Lúc này Đường Dật dừng bước: “Lăng Kha, cô cảm thấy tôi thế nào?"
"A?" Lăng Kha kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
"Cô cảm thấy tôi thế nào?"
"Anh... Anh rất... Rất tốt!"
Lăng Kha khẩn trương nói năng lộn xộn.
Chẳng lẽ là uống rượu một lần với cô mà uống ra tình cảm rồi?
"Vậy chúng ta kết hôn đi!" Đường Dật không kịp chờ đợi mà nói.
"A?" Lăng Kha bị hù liên tục lui về phía sau hai bước: “Cái này. . . Cái này cũng quá nhanh rồi?"
"Cô hiểu lầm rồi." Đường Dật vội vàng giải thích: “Không phải cô bị trong nhà thúc giục kết hôn sao, tôi cũng vậy, nếu như chúng ta đăng ký kết hôn thì không cần bị sắp xếp xem mắt nữa."
"Ý anh là kết hôn giả?" Lăng Kha lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Hầy, tôi cứ nghĩ là cái khác."
"Cô nghĩ là gì?"
Lăng Kha nói: “Không có gì!"
A, nói ra để anh chê cười cô sao?
"Vậy cô đồng ý rồi?" Đường Dật mong đợi hỏi.
Lăng Kha xua tay với anh: “Mặc dù tôi cảm thấy đề nghị này của anh không tệ, nhưng hôn nhân đâu phải trò đùa? Muốn làm thì phải làm thật."
Đường Dật lập tức biết nghe lời phải: “Vậy chúng ta làm thật đi."
Ai, khả năng phân tích của ông anh này không được rồi!
Lăng Kha kiên nhẫn giải thích với Đường Dật: “Tôi nói là tìm cô gái anh thích để làm thật. Anh tìm tôi làm gì, tôi và anh còn chưa gặp mặt bao nhiêu lần đúng không?"
Lăng Kha tạm ngừng rồi nói tiếp: “Hơn nữa trò này đã diễn nát rồi, rất dễ bị vạch trần, đến lúc đó không chỉ anh và tôi xấu hổ mà hai nhà chúng ta đều mất mặt."
"Hơn nữa anh mới hai mươi mấy thôi, tuổi này không phải lớn đối với đàn ông các anh. Hơn nữa anh cũng đẹp trai ngời ngời, phong lưu phóng khoáng, còn ở biệt thự xa hoa, muốn vợ đẹp sao mà không có?"
Đường Dật: “Đẹp trai ngời ngời?"
Lăng Kha lui về sau một bước: “Ừm, đẹp trai ngời ngời."
Đường Dật: “Phong lưu phóng khoáng?"
Lăng Kha lại lui về sau một bước: Ấy, anh nói chuyện thì nói đi, cứ áp sát như thế làm gì?
"Phong lưu phóng khoáng?" Đường Dật không nhận được đáp án nên tiếp tục tới gần cô.
Anh phát hiện dáng vẻ lúc này của cô đặc biệt ngon miệng, nhất là dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn giống như một khối bánh gatô sữa tươi, làm người ta rất muốn gặm một cái.
"Vâng, phong... Phong lưu phóng khoáng." Lăng Kha tiếp tục lui về sau, anh anh anh áp sát như thế làm gì?
Đường Dật dựa vào thực sự quá gần, làm Lăng Kha nghĩ là anh muốn hôn cô nên nhịn không được đẩy anh một cái, kết quả lại không đứng vững mà ngã về phía sau: “A..."
"Lăng Kha." Đường Dật phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay kéo cô lại, kết quả trực tiếp bị cô kéo vào trong nước.
Bịch, trong sông có thêm hai người ướt như chuột lột.
Cũng may nước không sâu, chỉ tới bụng của hai người.
Lăng Kha kinh hãi không nhẹ, ngẩng đầu thì nhìn thấy tóc của Đường Dật xẹp xuống, cô chỉ vào anh mà cười ha ha: “Ha ha... Anh... Dáng vẻ của anh giống như chàng ngốc vậy, ha ha..."
Đường Dật: “..."
Cái này trách ai?
Đường Dật dùng tay vén phần tóc xẹp xuống trên trán mình lên, ngũ quan lập thể lập tức xuất hiện trước mắt: “Cô từng gặp chàng ngốc này đẹp trai như vậy chưa?"
Thật sự... rất bảnh!
Một cơn gió thổi tới, Lăng Kha cảm thấy hơi lạnh: “Cái kia... Chúng ta đi lên trước đi!"
Thật sự khá lạnh, Đường Dật lập tức leo lên rồi kéo Lăng Kha khỏi con sông, tìm ra áo khoác của mình từ trong xe rồi choàng lên người cô: “Mặc vào trước đi, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về."
Lăng Kha báo ra địa chỉ nhà mình, sau khi lên xe Đường Dật còn quan tâm thắt giây an toàn giúp cô.
Lăng Kha thầm mến Lệ Hàn Ti nhiều năm nhưng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này, không khỏi cảm thán: Đường Dật là người đàn ông chu đáo, không biết tương lai cô gái nhà nào được hưởng phúc đây.
Trên đường đi, Đường Dật và Lăng Kha nói ngày đó anh và Diệp Sâm bị Đường nãi nãi và Đường phu nhân bắt gặp.
Lăng Kha nhịn không được, rất không đạo đức mà cười ha ha: “Má ơi, Diệp Sâm còn mới đánh một trận với Lệ Hàn Ti, bà và mẹ anh trông thấy vết thương trên người anh ấy nhất định muốn điên lên! Ha ha..."
Đường Dật nghiêng mặt qua nhìn người phụ nữ ôm bụng cười to bên cạnh mà hỏi: “Cho nên hiện tại mỗi ngày tôi đều bị ép hôn, cô cảm thấy mình có trách nhiệm không?"
"Ha... A... Cái kia, lo lái xe đi."
Ánh mắt của Đường Dật quá nóng làm Lăng Kha rất chột dạ.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ở ngoài cửa Lăng gia.
"Cái kia, tạm biệt, đi đường nhớ cẩn thận."
Lăng Kha vội tháo dây an toàn rồi nhảy xuống xe, nhưng tốc độ của Đường Dật càng nhanh, lập tức bắt được Lăng Kha đang muốn chạy trốn rồi đặt lên trên xe, phủ áo khoác trên tay lên người cô lần nữa rồi chống bàn tay bên tai cô.
Lăng Kha chỉ cao tới cổ Đường Dật, anh phải cúi đầu xuống mới có thể đối mặt với cô, nhìn từ cái cửa sổ nào đó của Lăng gia thì Lăng Kha như bị Đường Dật kéo lại, hai người đang hôn nhau.
Đường Dật từ trên cao nhìn xuống Lăng Kha: “Lăng Kha, suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi đi, nếu người kia là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật."
Nói xong, Đường Dật liền buông Lăng Kha ra rồi mở cửa xe rời đi.
Lăng Kha sững sờ đứng tại chỗ, nửa ngày sau mới hiểu ý của Đường Dật.
"Nếu người kia là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật."
Cho nên Đường Dật vừa mới tỏ tình với cô sao?
Lúc này một tiếng quát chói tai truyền đến từ ban công lầu hai: “Lăng Kha, người đàn ông vừa rồi là ai?"
Lăng Kha biến sắc: “Xong đời! ! !"
Chương 518: Có lẽ đó không phải một giấc mộng
"Sao lại không liên lạc được chứ?"
"Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã nhìn thấy Chúc Văn Bội và Thịnh Tư Nguyên lộ ra sắc mặt nặng nề, không biết hai người đang thảo luận chuyện gì.
Sau khi phát hiện cô đi vào thì họ lập tức im lặng.
Chúc Văn Bội đứng lên: “Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi."
"Bà ngoại." Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Chúc Văn Bội rồi lôi kéo bà ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, ông đi xem bệnh cho Mộ Tư sao?"
Trước đó cô có đề cập qua chuyện của Mộ Tư với ông ngoại, bởi vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên cô quên mất việc này.
Thịnh Tư Nguyên gật đầu: “Nhìn thì hi vọng rất xa vời, nếu như..."
Thịnh Tư Nguyên đột nhiên ngừng lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hỏi: “Nếu như cái gì?"
Thịnh Tư Nguyên xua tay, không muốn nhiều lời: “Tóm lại tất cả đều xem ý trời đi."
Xem ý trời?
Xem ý trời là có ý gì?
Đời này Mộ Tư không đứng lên được nữa sao?
Chúc Văn Bội thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng thì vội vàng an ủi: “Cháu đừng nghe ông ngoại cháu nói bậy, vẫn có hi vọng, chỉ cần... Chỉ cần..."
"Chỉ cần cái gì?"
Sao ông bà ngoại đều chỉ nói một nửa như vậy chứ?
Chúc Văn Bội đổi giọng: “Cháu đừng quan tâm đến chuyện này, giao cho bà và ông ngoại đi, chân của Mộ Tư vẫn còn hi vọng, yên tâm đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại đột nhiên hỏi: “Có phải sẽ gặp nguy hiểm gì không?"
Cô nghĩ mãi mà không rõ, trừ cái đó ra ông bà ngoại còn gì cần giấu diếm cô.
Chúc Văn Bội cười cười: “Không có, không phải chỉ là cứu người sao, sao lại gặp nguy hiểm? Mau lên lầu đi nghỉ ngơi đi cháu!"
Đúng là gặp nguy hiểm, chẳng qua không phải họ mà là Lăng Tiêu đi vào rừng sâu núi thẳm.
Tối hôm qua sau khi Hoàn Hoàn ngủ thì Lăng Tiêu đã đến, hắn nói với họ rằng mình có cách giúp Thịnh Xán tỉnh lại, chỉ cần tìm được y si Tô Quy.
Là lão trung y của giới Trung y nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng biết y si Tô Quy, chẳng qua vào nhiều năm trước ông ấy đã quy ẩn, về sau còn có lời đồn nói ông ấy đã qua đời.
Lăng Tiêu nói hắn tìm được manh mối, y si Tô Quy đang ở rừng Sương Mù.
Đây chính là nơi tràn ngập nguy hiểm không có bóng người, cho nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên căn bản không dám nói chuyện này cho Thịnh Hoàn Hoàn biết.
Thịnh Hoàn Hoàn biết vợ chồng Thịnh Tư Nguyên nhất định là có chuyện gì giấu diếm cô, nhưng vì sao họ không chịu nói?
Khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy Lăng Kha kêu rên trong group: “Cứu mạng, tớ bị cha mẹ ép hôn."
Hạ Tri Vi ở nước ngoài nói: “Sợ cái gì, chỉ kêu cậu đi xem mắt thôi chứ đâu phải chỉ rõ ai muốn cậu lập tức gả đi đâu, cậu cứ chọn một người thuận mắt nhất từ đông đảo đối tượng xem mắt mà hẹn hò, yêu đương ứng phó một chút thôi!"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói: “Một ngày xem mắt bảy tám người thì chắc chắn sẽ có một người phù hợp với cậu."
Lăng Kha đau khổ thét lên: “Hai chị gái, cái này không phải xem mắt, là ép hôn, ép tớ lập tức kết hôn. Vừa rồi mẹ tớ thấy tớ được một người đàn ông đưa về nhà thì nhất quyết nói tớ đang yêu đương, con mắt nào của mẹ trông thấy tớ yêu đương?"
Hạ Tri Vi nói: “Cậu nói xem bình thường ở nhà cậu phá đến mức nào mà khiến cha mẹ cậu không kịp chờ đợi muốn gả cậu đi như vậy."
Lăng Kha yếu ớt trả lời một câu: “Tôi chỉ ăn hơi nhiều, xài hơi nhiều... Mà thôi!"
Kỳ thật Lăng Kha biết cha mẹ chỉ sợ cô còn cứng đầu quấn lấy Lệ Hàn Ti không buông giống như trước kia!
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới đêm nay Lăng Kha bị Đường Dật kéo ra ngoài, thế là hỏi: “Người đàn ông đưa cậu trở về là Đường Dật?"
Lăng Kha trầm mặc một lát: “Ừm, anh ấy nói muốn kết hôn giả với tớ, chuyện là như vầy..."
Lăng Kha nói luyên thuyên một tràng, sau khi biết nguyên nhân Đường Dật bị người nhà ép hôn thì Thịnh Hoàn Hoàn và Hạ Tri Vi cười muốn vỡ bụng.
Hạ Tri Vi nói: “Kết hôn đi, tớ cam đoan sau khi cậu gả đi thì bà nội và mẹ của Đường Dật nhất định sẽ chiều hư cậu."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Giống như trên, họ nhất định sẽ cưng cậu như tiểu tổ tông."
Lăng Kha: “... Đâu có khoa trương như vậy! Nhưng hình như Đường Dật thật sự có ý với tớ. Ảnh nói là 'Nếu như đối tượng là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật.' cái này không phải là đang tỏ tình với tớ sao?"
Hạ Tri Vi hỏi: “Đường Dật kia đẹp trai không? Điều kiện thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trả lời: “Đẹp nha, điều kiện cũng tốt, là bác sĩ thiên tài."
Hạ Tri Vi nói: “Vậy thì gả đi, hiếm khi gặp được một người mắt mù."
Lăng Kha: “... Tớ kém vậy thật sao? Nhưng nói thật, nếu như không có vết xe đổ của Hoàn Hoàn thì tớ sẽ cân nhắc đến chuyện kết hôn hợp đồng với Đường Dật, tớ sắp bị cha mẹ ép điên thật rồi."
Sau một lúc lâu Thịnh Hoàn Hoàn mới đáp lại: “Tớ và Lăng Tiêu không giống, khi tụi tớ kết hôn thì cả hai đều là người xa lạ. Nhưng cậu và Đường Dật thì khác, anh ấy thích cậu, nếu như cậu không ghét anh ấy thì có thể yêu đương đàng hoàng thử, là yêu đương chân chính ấy."
Yêu đương chân chính ấy?
Nhìn thấy câu nói này, Lăng Kha không khỏi hơi thương cảm, những năm cô thầm mến Lệ Hàn Ti không tính là yêu đương, nhiều lắm chỉ là tự mình đa tình tương tư đơn phương.
Cô cũng rất tò mò yêu đương thật sự là như thế nào.
Lăng Kha nhớ tới sự chu đáo và quan tâm chăm sóc của Đường Dật đối với cô, khóe miệng cô hơi nhếch lên: Cô không ghét Đường Dật, đôi khi còn cảm thấy anh khá đáng yêu.
Tiếp tục trò chuyện trong chốc lát, Thịnh Hoàn Hoàn mở Weibo ra thì phát hiện trên Weibo có rất nhiều tin tức liên quan tới Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi.
Thì ra đêm nay Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi dùng một điệu múa Thủy Tụ trên cúp Hoa Đào làm đám người phải trầm trồ, tổ hợp của họ được bỏ phiếu siêu cao, đè bẹp những người khác.
Bởi vậy Weibo của hai người tăng không ít fan.
Hôm qua vừa thắng An Na nên hôm nay Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn còn đang tiếp tục tăng fan, nhưng độ hot đã bị Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi ép xuống.
Không ít fan hâm mộ nhắn lại dưới Weibo của cô nhao nhao biểu thị tiếc nuối.
Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi Weibo, ném điện thoại qua một bên rồi bất giác nhìn về phía ban công, trong đầu hiện ra giấc mộng đêm qua.
Có lẽ đó không phải là giấc mộng.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ, nhưng người mà cô đợi cũng chưa từng xuất hiện, chờ mong thất bại, cô chỉ có thể cười nhạo mình ngu dốt.
Cô từ chối tuyệt tình như vậy, làm sao Lăng Tiêu còn xuất hiện nữa?
Về sau hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu!
Bên ngoài sắc trời đã dần sáng, Thịnh Hoàn Hoàn mới thất vọng chìm vào giấc ngủ.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy đã là chạng vạng tối, cô vội vàng đứng lên đi vào phòng tắm, sau khi ra ngoài thì chọn một cái váy và một đôi giày đế bằng trong tủ giày.
Đêm nay cô phải đi tham gia tiệc sinh nhật của Phượng Cảnh Thiên.
Sau khi sửa soạn xong đi ra ngoài, Chúc Văn Bội trông thấy cô, ngẫm nghĩ rồi không gọi cô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết lúc này y si Tô Quy và Thịnh Tư Nguyên đang ở trong phòng của Thịnh Xán, Chúc Văn Bội muốn nói với cô nhưng lại sợ cuối cùng phải thất vọng.
Mà phía sau núi Thịnh gia, Lăng Tiêu quỳ một gối trước mộ Thịnh phu nhân rồi buông một chùm hoa thật đẹp xuống: “Bác gái, hi vọng bác phù hộ cho bác trai tỉnh lại, bác cũng không nỡ thấy Hoàn Hoàn cô đơn như thế đúng không?"
Trong tấm ảnh, Thịnh phu nhân nở nụ cười xán lạn mà hiền lành.
Chương 519: Cháu hi vọng quãng đời còn lại mỗi ngày thức dậy đều có thể trông thấy cô ấy
"Hôm nay cháu đến còn có một việc muốn nói với bác. Cháu muốn nói cháu sẽ không rời khỏi Hoàn Hoàn, cháu thích cô ấy, từng tuổi này cháu chỉ rung động với một mình cô ấy." Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Cháu hi vọng quãng đời còn lại mỗi ngày thức dậy đều có thể trông thấy cô ấy, hi vọng lúc người khác nhắc đến cô ấy sẽ nghĩ đến cháu, nói Thịnh Hoàn Hoàn là vợ của Lăng Tiêu."
"Cháu biết trước kia mình không tốt, không biết quý trọng cô ấy, nhưng về sau cháu sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ cô ấy. Cho nên hi vọng bác gái dưới suối vàng hãy phù hộ cho cháu và Hoàn Hoàn, cháu cam đoan với bác là đời này sẽ yêu thương tôn trọng cô ấy."
Trong ảnh, Thịnh phu nhân nở nụ cười xán lạn hiền lành.
Lăng Tiêu nghĩ bà nhất định sẽ chấp nhận!
Lúc này Văn Sâm đi tới từ đằng xa: “Lăng Gia, Thịnh tiểu thư ra ngoài, muốn tôi đi theo không?"
Lăng Tiêu chống mộ bia mà đứng lên: “Tôi đi chung với anh."
Đáy mắt Văn Sâm lướt qua một tia lo lắng: “Nhưng thương tích của anh..."
Lăng Tiêu thờ ơ: “Không ngại."
Phượng Cảnh Thiên tổ chức tiệc sinh nhật trong biệt thự bên bờ biển của mình, lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi đến đó thì trông thấy rất nhiều nam thanh nữ tú đang đậu từng dãy xe sang bên ngoài biệt thự.
Mấy vệ sĩ mà Thịnh Hoàn Hoàn dẫn theo bị chặn ở ngoài cửa, bảo vệ gác cổng nói chỉ có thể mang một người đi vào.
Anh ta còn nói đây là phép tắc, mọi người phải bình đẳng như nhau.
Thịnh Hoàn Hoàn không làm khó anh ta mà chọn một người tương đối nhanh nhẹn đi theo.
Sau khi đi vào, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ mặc Bikini đi tới đi lui, phần lớn những người này đều là minh tinh hạng ba bốn hay hotgirl trên mạng.
Sau lưng các cô có một ao nước nóng mấy chục mét vuông.
Mà Phượng Cảnh Thiên đang huênh hoang ngồi trên ghế dài bên cạnh ao, trái ôm phải ấp.
Quả nhiên Phượng Cảnh Thiên không phụ tên tuổi công tử đào hoa.
"Phượng tổng, sinh nhật vui vẻ." Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy món quà từ trong tay vệ sĩ phía sau rồi dùng hai tay nâng lên.
Phượng Cảnh Thiên đuổi hai người phụ nữ bên người mình đi rồi lười biếng dựa vào ghế nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “À, đây không phải là tiểu thư đứng đầu, tay đua quán quân của Hải Thành - Thịnh Hoàn Hoàn sao? A, tôi nên gọi cô là Thịnh tổng mới đúng."
Nam nữ bốn phía đều nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Phượng Cảnh Thiên nhận lấy hộp quà trên tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi cố ý sờ lên mu bàn tay của cô, từ từ vuốt ve.
Thịnh Hoàn Hoàn buồn nôn rụt tay lại: “Phượng tổng, không biết hai cụ nhà có tới không, tôi muốn gửi lời thăm hỏi đến họ."
"Không cần lấy cha mẹ tôi ra dọa tôi." Phượng Cảnh Thiên cười cười rồi nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với ánh mắt sáng ngời: “Tôi nói thẳng với cô đấy Thịnh Hoàn Hoàn, thiếu gia đây coi trọng cô, phong thái của cô trên đường đua thật khiến người ta khó quên."
Phượng Cảnh Thiên lộ ra vẻ mặt dâm dê, sau đó lại ngả ngớn nói: “Không cần nói nhiều, chúng ta quen nhau đi, hai nhà Phượng Thịnh liên thủ thì chắc chắn sẽ nâng cao một bước."
Nói xong anh ta đi vh Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay muốn ôm eo của cô, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn tránh ra.
Thịnh Hoàn Hoàn giận tái mặt nói: “Phượng tổng, xin hãy tự trọng, nếu anh thật sự muốn theo đuổi tôi thì xin dùng thái độ chân thành."
Mặc dù lúc này Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn cho Phượng Cảnh Thiên một bạt tai rồi đạp anh ta một phát, nhưng đang ở địa bàn của người khác nên Thịnh Hoàn Hoàn đành phải nhịn.
Lúc này một giọng nói bén nhọn truyền đến: “Phượng tổng, Thịnh Hoàn Hoàn chướng mắt anh đó."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về hướng tiếng nói thì trông thấy Lam Tiếu, Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương.
Người vừa nói chuyện là Lam Tiếu.
Lúc này Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Đứa em họ này của tôi mắt cao hơn đầu, nó cảm thấy Phượng tổng không xứng với nó, cảm thấy anh không bằng Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh."
Phượng Cảnh Thiên nghe xong thì tức giận nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi chỉ hỏi cô một câu, có chịu quen tôi hay không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh bốn phía thì thấy Trần Du Mỹ và Trần Vân Phàm cười hả hê trong đám người, xem ra tiệc sinh nhật này đã sớm có sắp xếp, cô muốn thoát thân cũng không dễ.
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói với Phượng Cảnh Thiên: “Phượng tổng, đêm nay tôi đến nơi này là do kính trọng, anh làm như vậy không có ý nghĩa. Lúc vào tôi đã thông báo với vệ sĩ, năm phút cứ gọi cho tôi một lần."
Vừa nói xong, điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn đã reo lên.
Thịnh Hoàn Hoàn lấy điện thoại ra rồi giơ về hướng Phượng Cảnh Thiên: “Nếu như vệ sĩ không nghe thấy tiếng nói của tôi thì rất nhanh phóng viên và cảnh sát sẽ bao vây nơi này, tôi nghĩ đám cư dân mạng sẽ rất có hứng thú với tiệc sinh nhật của Phượng tổng."
Sắc mặt Phượng Cảnh Thiên lập tức âm trầm xuống: “Cô đang uy hiếp tôi?"
Điện thoại vẫn đang reo, Thịnh Hoàn Hoàn bắt máy: “Tôi rất ổn, năm phút sau lại gọi cho tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn cúp máy rồi lễ phép cười một tiếng với Phượng Cảnh Thiên: “Cái này sao lại là uy hiếp được, phải gọi là tự bảo vệ bản thân."
Lam Tiếu đi đến bên cạnh Phượng Cảnh Thiên rồi tức giận quát Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô xem thường ai vậy? Phượng tổng thích cô, không quan tâm cô từng ly hôn mà cô lại không biết tốt xấu như thế."
Trần Phỉ Phỉ cũng thêm mắm thêm muối: “Hoàn Hoàn, không phải cô còn muốn bám theo Lăng Tiêu đó chứ, theo tôi được biết thì Lăng Tiêu còn không đến tang lễ của mẹ cô, Lăng gia cũng không thông báo với cô về tang lễ của Lăng Hoa Thanh và An Lan, cô nên dẹp ý tưởng này đi."
Bạch Sương tiếp tục nói: “Đường gia thì càng không cần phải nói, Đường Thắng Văn là nhân vật lớn, sao lại cho phép Đường Nguyên Minh cưới cô vào cửa? Cứ kén cá chọn canh còn không bằng lựa chọn Phượng tổng tuổi trẻ tài cao!"
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, sao đến chỗ nào cũng có mấy con tôm tép nhãi nhép này hết vậy?
Lúc này Phượng Cảnh Thiên cười lạnh rồi khinh thường nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, nói thật với cô, theo đuổi cô là ý của cha mẹ tôi, cô cho rằng tôi thích thứ giày rách từng ly hôn như cô à?"
Thịnh Hoàn Hoàn đứng thẳng lưng dậy, toàn thân tỏa ra khí chất không thể xâm phạm: “Vậy tôi đi được rồi chưa Phượng tổng?"
Phượng Cảnh Thiên cảm thấy như đấm một quyền vào bông rồi bị dội ngược trở về, cảm giác làm anh ta càng tức giận, cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không coi mình ra gì: “Nếu cô dám đi thì ngày mai Phượng thị sẽ xé bỏ hợp tác với Thịnh Thế, đây cũng là ý của cha mẹ tôi."
Hai tay Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt thành nắm đấm.
Phượng gia có rất nhiều công xưởng gia công, rất nhiều nhãn hiệu dưới trướng của Thịnh Thế đều cần dây chuyền sản xuất của Phượng gia, hơn nữa xưởng gia công khác không làm chất lượng được như họ.
Nếu như dây chuyền sản xuất bị cắt đứt thì mấy nhãn hiệu của Thịnh Thế sẽ không có sản phẩm được bán ra, cũng không thể giao hàng đúng hẹn những món hàng đã được khách đặt trước.
Muốn đi kiện Phượng thị thì đơn tố án tối thiểu cũng cần đến ba tháng, Thịnh Thế căn bản chịu không nổi.
Không ngờ Phượng gia lại hèn hạ như thế.
Phượng Cảnh Thiên ngoắc tay: “Người đâu, đưa Bikini tôi đã chuẩn bị cho Thịnh tiểu thư đến đây."
Vừa dứt lời, một người hầu đã mang một bộ Bikini màu đen tới.
Phượng Cảnh Thiên dò xét Thịnh Hoàn Hoàn từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ngực cô: “Chắc Thịnh tiểu thư cũng là 34C đúng không?"
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng bị người ta làm nhục như vậy, cô không khống chế được mà tát thẳng vào mặt Phượng Cảnh Thiên.
Đáng tiếc không đánh trúng mặt anh ta thì đã bị nắm lấy tay rồi đẩy mạnh cô về phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi trợn to hai mắt: Con của cô!
Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ đã ôm chặt cô từ phía sau...
Chương 520: Đường đường là tỷ phú giàu nhất thành phố mà lại như tên du côn vô lại
Sau khi đứng vững, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Vừa rồi Phượng Cảnh Thiên đẩy rất mạnh nên nếu như cô té xuống thì đứa nhỏ sẽ không giữ được, may mà có người đỡ lấy cô kịp thời.
Thịnh Hoàn Hoàn tưởng rằng là vệ sĩ cô dẫn vào, ai ngờ ngẩng đầu đã nhìn thấy một gương mặt anh tuấn phi phàm.
Lăng Tiêu?
Tại sao hắn lại ở chỗ này.
Thịnh Hoàn Hoàn không kịp nghĩ nhiều thì Phượng Cảnh Thiên đã kêu thảm một tiếng, quay đầu lại liền thấy anh ta ngã xuống đất, mặt đầy đau đớn mà ôm lấy bụng.
Bọn Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ biến sắc, lập tức trốn vào trong đám người.
Lam Tiếu đặc biệt không cam lòng, nếu như vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn té xuống thì đứa bé trong bụng cô nhất định sẽ không giữ được, không ngờ Lăng Tiêu lại xuất hiện kịp thời như thế.
Sau khi Phượng Cảnh Thiên bị Lăng Tiêu đá bay thì không ai trong tiệc rượu dám đứng ra nói chuyện cho Phượng Cảnh Thiên.
Lúc này chỉ nghe Lăng Tiêu nói: “Đứng lên, mặc bộ đồ này vào."
Lăng Tiêu vung tay lên hất mâm gỗ trong tay người hầu xuống đất, bộ Bikini màu đen kia rơi xuống trước mắt Phượng Cảnh Thiên.
Nhưng Phượng Cảnh Thiên quá đau nên căn bản không đứng dậy nổi.
Văn Sâm bước lên trước rồi hung hăng đạp mấy cái vào bụng Phượng Cảnh Thiên, anh ta ngao ngao kêu thảm: “Đau... Đau quá... Đừng đá, tôi mặc tôi mặc..."
Phượng Cảnh Thiên bị đạp hộc máu, nhưng nhìn người đàn ông tôn quý lạnh lẽo trước mặt và nhng người xung quanh hận không thể tránh xa, bảo vệ trong biệt thự đều biến mất, anh ta đành run lẩy bẩy đứng lên.
Văn Sâm nói: “Cởi quần áo ra, thay bộ trên mặt đất vào."
"Tôi cởi, tôi cởi." Phượng Cảnh Thiên như biến thành người khác, giống một con chó.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tránh ra khỏi vòng tay của Lăng Tiêu, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy.
"Lăng Tiêu, anh buông tôi ra trước đã."
Lúc này một bàn tay to đã che tầm mắt của cô lại, tiếng nói trầm thấp dễ nghe như đàn Cello vang lên bên tai cô: “Nếu không muốn tôi hôn em ở đây thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích."
Cả tấm lưng của Thịnh Hoàn Hoàn đều dán lên ngực Lăng Tiêu, mơ hồ còn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, mặt của cô bất giác nóng lên, bên tai đỏ bừng.
Không biết qua bao lâu Lăng Tiêu mới buông cô ra.
Khi cô nhìn thấy Phượng Cảnh Thiên mặc Bikini thì kiềm lòng không được bật cười, lúc này Phượng Cảnh Thiên như một người phụ nữ mang thai sáu tháng.
Phượng Cảnh Thiên nhìn có vẻ gầy, nhưng phóng túng quá nhiều khiến anh ta còn trẻ đã có bụng bia, toàn thân mọc ra rất nhiều lông, anh ta mặc Bikini trông thật sự quá buồn cười.
"Hả giận không?" Lăng Tiêu ghé vào bên tai Thịnh Hoàn Hoàn mà hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, sau đó lại dùng sức đẩy Lăng Tiêu ra.
Tại sao cô lại suýt rơi vào cạm bẫy dịu dàng của hắn lần nữa?
"Cảm ơn vừa rồi Lăng tổng đỡ tôi một cái."
Thịnh Hoàn Hoàn xa lạ nói, sau đó nhìn về phía Phượng Cảnh Thiên: “Phượng Cảnh Thiên, anh nhất định rất hận tôi đúng không? Nhưng tôi nghĩ anh nên hận những người phụ nữ không tìm hiểu tình hình mà tùy ý quạt gió châm lửa bên tai hơn, đáng thương anh bị người ta lợi dụng mà không biết."
Lúc này Phượng Cảnh Thiên mới nhớ tới bọn người Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ, ánh mắt âm u nhìn về phía họ làm họ mặt mày trắng bệch.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy mục đích đã đạt thành thì quay người đi ra ngoài.
Lăng Tiêu lập tức đuổi theo: “Hoàn Hoàn, tôi đưa em về."
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không cần."
Đám người hiểu ra, thì ra Lăng Tiêu mới là người bị từ chối sao?
Tình cảnh này hoàn toàn trái ngược với lời đồn!
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vừa đi thì người xung quanh lập tức lá mặt lá trái với Phượng Cảnh Thiên, Phượng Cảnh Thiên nhận áo choàng khoác lên người rồi đẩy người phụ nữ trước mặt ra, phẫn nộ nói: “Đem mấy con tiện nhân Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ tới cho tôi."
Ba người người phụ nữ Lam Tiếu, Trần Phỉ Phỉ, Bạch Sương bị người ta đẩy quỳ xuống đất, Phượng Cảnh Thiên bảo họ tự tát mình, tát đến khi anh ta hài lòng mới thôi.
Trần Phỉ Phỉ không cam tâm: “Phượng tổng, tôi cũng không ngờ Lăng Tiêu lại..."
Lời còn chưa nói hết, Phượng Cảnh Thiên đã tát thẳng một bàn tay tới.
Trần Phỉ Phỉ sờ bên mặt đau đớn mà phẫn nộ trừng Phượng Cảnh Thiên: “Dù sao cha tôi cũng là cổ đông lớn của Thịnh Thế..."
Phượng Cảnh Thiên trở tay lại tát thêm một bạt tai: “Tôi quan tâm cha cô là ai à, cô không tự tát thì hôm nay tôi cho người đập nát mặt cô."
Lam Tiếu và Bạch Sương sợ hãi nên "Chát" một tiếng đã tự tát mình.
Cuối cùng Trần Phỉ Phỉ chỉ có thể tự tát theo.
Phượng Cảnh Thiên cảm thấy chưa hết giận nên lại chỉ vào Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ và nói: “Hai người tát nhau cho tôi, dùng sức mạnh lên, nếu không tôi bảo bảo vệ tát giúp các người."
Trần Do Mỹ nhìn mấy người phụ nữ có kết cục bi thảm này thì khinh bỉ nói với Trần Vân Phàm sắc mặt âm trầm: “Em đã nói họ ngu, một là không làm, đã làm thì phải khiến cô ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người, chỉ mấy trò vặt vãnh này thì thấm thía gì?"
Trần Vân Phàm đặc biệt không cam lòng: “Vậy em nói xem phải làm thế nào? Nếu chơi chết được nó thì anh chết cũng cam lòng."
Từ khi bị người phụ nữ này phế mất của quý, Trần Vân Phàm bị mọi người chế giễu khắp nơi, mỗi ngày đều cảm thấy sống không bằng chết.
Trần Do Mỹ vô tình nói với Trần Vân Phàm: “Nếu anh không sợ cả chết thì còn gì phải lo lắng?"
Chỉ cần không liên lụy đến cô ta thì Trần Vân Phàm muốn làm gì cô ta cũng mặc kệ.
Nếu có thể thành công coi như giải mối hận trong lòng cô ta, nếu không được thì Trần Vân Phàm chết ở bên ngoài cũng tốt, tránh liên lụy cô ta bị chế giễu.
Ngoài cổng, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông dựa vào đầu xe của cô ta không chịu đi thì vừa tức vừa buồn cười: “Lăng tổng, nếu anh coi trọng xe của tôi thì tôi tặng anh một chiếc, bây giờ có thể tránh ra khỏi xe của tôi không?"
Lăng Tiêu vẫn ngồi đó bất động, kiêu ngạo mà nhìn cô: “Đưa chìa khoá cho tôi, tôi đưa em về nhà."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, người nhà của cô sẽ không muốn nhìn thấy hắn, nhưng nhìn người đàn ông trước mắt thì lời nói hung ác đến bên miệng lại không nói ra được.
"Rốt cuộc anh có đi ra hay không?"
"Không." Lăng Tiêu nâng một chân thon dài lên, chiếc giày da mới tinh giẫm lên đầu xe của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt nhìn cô như diều hâu nhìn chằm chằm con mồi: “Đưa chìa khoá cho tôi, không thì tôi khiêng em lên xe."
Đường đường là tỷ phú đứng đầu Hải Thành mà lại như tên du côn vô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn tức đến đỏ bừng cả mặt, cô hít mấy hơi rồi mới bất đắc dĩ nói: “Lăng Tiêu, anh để tôi thở với được không? Có chuyện gì qua mười ngày nửa tháng nữa chúng ta bàn lại được không?"
Kỳ thật nhìn thấy Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất mừng rất vui.
Nhưng hiện tại cô không cách nào đáp lại hắn...
Nửa tháng nữa thôi, nửa tháng nữa thì có thể làm phẫu thuật, hiện tại thai nhi còn quá nhỏ.
Nếu đến lúc đó Lăng Tiêu muốn để cô sinh đứa nhỏ này ra thì cô sẽ liều một lần nữa vì cô và hắn.
Nếu hắn không muốn thì cô sẽ phá thai.
Dù hắn lựa chọn như thế nào thì cô cũng tôn trọng hắn.
Hiện tại mẹ của cô vừa đi chưa được mấy ngày, nếu cô và Lăng Tiêu quá thân cận thì ông bà ngoại sẽ rất thất vọng về cô.
Lần này Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm tầm mười giây rồi mới dời người khỏi xe cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhìn gương mặt mất mát của hắn, cô sợ mình sẽ mềm lòng, càng sợ mình không đè nén được cảm xúc giấu trong đáy lòng.
Diệp Sâm vỗ nhẹ bả vai Trần Uy: “Trẻ nhỏ dễ dạy."
Trần Uy cười như đứa trẻ to xác được ăn kẹo: “Cảm ơn đã khen."
Nam Tầm: “..."
Đám chết tiệt chân ngoài dài hơn chân trong này.
Kỳ thật mọi người đều rất xem trọng Diệp Sâm, dù sao đã sớm quen biết, hơn nữa anh vừa về đến đã san bằng ngôi biệt thự kia của Cố Nam Thành, hung hăng vả mặt gã, làm họ cảm thấy rất hả giận.
Mà Đường Dật cũng kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lăng Kha.
"Sao anh cũng tới nữa?"
Ngày đó sau khi uống rượu với Đường Dật, hiện tại Lăng Kha đã có thể thản nhiên đối mặt với anh.
Đường Dật thầm mắng: Đương nhiên là do bị trong nhà ép rất chặt.
Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, Đường Dật cảm thấy đề nghị lần trước của Diệp Sâm rất có khả năng.
Nếu như phải cưới một người phụ nữ trở về thì Lăng Kha rất tốt, rất nhanh nhẹn đáng yêu!
Đường Dật lập tức bán đứng Diệp Sâm: “Bị Diệp Sâm gọi tới."
"À!" Lăng Kha không hỏi nhiều nữa.
Đường Dật tạm dừng, làm ra vẻ ung dung mà nói với Lăng Kha: “Cơm nước xong xuôi tôi đưa cô trở về, tôi có lời này muốn nói với cô."
Lăng Kha: “Ừm?"
"Ăn cơm đi." Đường Dật gắp không ít đồ ăn cho Lăng Kha, trùng hợp đều là món cô thích ăn.
Lăng Kha: “..."
Chẳng lẽ người này cô uống rượu một lần với cô đã uống ra tình cảm?
Một bên khác, Diệp Sâm cũng dùng đôi đũa sạch sẽ gắp chút đồ ăn cho Nam Tầm, còn đeo bao tay lột tôm cho cô ấy.
Từng con tôm hoàn chỉnh được bày ra trước mặt Nam Tầm, chồng lên như ngọn núi nhỏ, Diệp Sâm tháo bao tay rồi tràn ngập cảm giác thành tựu mà cười nói với Nam Tầm: “Em ăn đi!"
Nam Tầm: “..."
Người đàn ông này đang cho heo ăn sao?
Cô chợt nhớ tới trước đây rất lâu Cố Nam Thành cũng từng cẩn thận lột tôm cho cô, nhưng những ký ức này như đã trở nên rất xa xôi, cứ như là đời trước!
Nam Tầm gắp con tôm bỏ vào miệng, hốc mắt hơi ướt, cô ấy đột nhiên đứng lên rồi lao vào toilet trong phòng.
Diệp Sâm biến sắc, lo lắng đuổi theo: “Nam Tầm."
Diệp Sâm vừa dừng bước thì một cánh tay đã duỗi về hướng anh, dùng sức kéo anh vào.
"Phanh" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Diệp Sâm đã bị Nam Tầm đè lên ván cửa.
"Nam..."
Diệp Sâm vừa mở miệng thì đôi môi đã bị Nam Tầm ngăn chặn.
Hạnh phúc tới quá nhanh, Diệp Sâm cảm thấy trên đầu có pháo hoa đang nổ tung.
Qua tận nửa ngày Diệp Sâm mới phản ứng lại, lập tức muốn đổi bị động thành chủ động, nhưng lúc này Nam Tầm lại đột nhiên buông anh ra: “Đi luyện xe với em, em muốn tham gia cuộc thi quốc tế."
Đầu óc Diệp Sâm hơi choáng váng: “Được, tôi đi với em."
"Giờ đi ngay đi."
Tay Nam Tầm rơi vào tay cầm trên cửa, ra hiệu cho Diệp Sâm tránh ra.
Diệp Sâm lập tức ôm chặt lấy eo Nam Tầm, đè cô lên ván cửa, đôi mắt dưới lớp kính sắc bén như chim ưng, giọng nói anh trở nên khàn đặc: “Đương nhiên phải đi, nhưng phải chờ tôi đòi hồi báo lại trước rồi nói."
Vừa dứt lời, anh đã chặn đôi môi mình mong nhớ đã lâu, thành công chiếm đất.
Mà lần này Nam Tầm chẳng những không đẩy anh ra, còn chủ động đưa tay ôm cổ Diệp Sâm, nhiệt tình đáp lại anh.
Ngày đó Nam Tầm khi nhìn thấy Lăng Hoa Thanh và An Lan mất mạng thì trong lòng đã có lĩnh ngộ mới.
Đứng trước cái chết thì tất cả những chuyện vụn vặt đã trở nên không đáng sợ nữa.
Cô đã không còn tình cảm với Cố Nam Thành, Diệp Sâm yêu cô nhiều năm, vẫn luôn chờ đợi cô nên bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào, vì sao cô không thể thử ở bên anh?
Cô không muốn trốn vào mai rùa nữa, đã ly hôn lại thì thế nào, từng sinh con thì thế nào, chẳng lẽ không có quyền được yêu sao?
Sự nhiệt tình của Nam Tầm làm Diệp Sâm kích động đến suýt cướp cò trong toilet.
Qua hồi lâu Diệp Sâm mới buông cô ra, dịu dàng dựa trán vào đầu cô: “Nam Tầm, nói cho tôi biết em đang có ý gì?"
Nam Tầm nói: “Diệp Sâm, chúng ta hẹn hò thử đi."
Diệp Sâm cười: “Trực tiếp nhảy qua bước hẹn hò, kết hôn đi."
Nam Tầm biết Diệp Sâm rất nghiêm túc nên cô mới chịu hẹn hò với anh thử xem, nhưng từng có một cuộc hôn nhân thất bại làm cô không muốn dễ dàng trao hết nữa.
Hai người yêu nhau đến mấy thì chỉ cần ở bên nhau sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, có cái giải quyết được, có cái không.
Diệp Sâm xuất ngoại nhiều năm, có khi Nam Tầm cũng không hiểu anh.
Cho nên hai chữ kết hôn này quá qua loa đối với họ.
Diệp Sâm như đã biết cô đang lo lắng cái gì, thế là nói: “Tôi biết em sẽ không chịu, vậy thì hẹn hò trước đi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng biểu hiện, nếu đạt tiêu chuẩn thì em không được chơi xấu."
Nam Tầm trêu chọc nói: “Vậy anh phải biểu hiện tốt một chút, anh quen biết em nhiều năm rồi chắc cũng biết em là người rất bắt bẻ, hơn nữa còn rất khó hầu hạ."
Diệp Sâm khẽ cười, trong tươi cười mang theo vài phần tà khí, anh cúi đầu phà hơi ra bên tai Nam Tầm: “Tôi sẽ cố gắng hầu hạ em thật tốt."
Câu nói này cực kỳ mập mờ, khiến vành tai Nam Tầm nóng lên, cô đẩy anh ra rồi mở cửa: “Chúng ta đi ra ngoài đi."
Lời nói này còn chưa dứt thì mấy người nép lên ván cửa nghe lén đã ngã vào.
Mọi người: “..."
Nam Tầm càng lúng túng, nhấc chân đạp một phát lên mông Trần Uy.
Trần Uy cố ý che mông "Ngao ngao" gọi, dáng vẻ làm ầm ĩ y như khi còn bé.
Diệp Sâm nắm tay Nam Tầm, nhìn đám người trẻ tuổi chật vật mà tuyên bố: “Tôi và chị Nam Tầm của mọi người đang hẹn hò, về sau nhìn thấy tôi phải gọi là anh rể."
Nam Tầm: “..."
Đám người không chút do dự: “Anh rể!"
Cơm còn chưa ăn xong thì Diệp Sâm đã dẫn Nam Tầm đi.
Lăng Kha vô cùng kích động nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết vậy?"
Lăng Kha cảm thấy mình đã bỏ lỡ chuyện rất quan trọng.
Bà tám Lăng Kha này còn không biết thì Thịnh Hoàn Hoàn càng không rõ.
Nhưng chị Nam Tầm nhất định đã xảy ra chuyện gì với Diệp Sâm, nếu không tại sao chị Nam Tầm lại đột nhiên chịu hẹn hò với Diệp Sâm?
Nam Tầm chịu bước ra bước này làm Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt vui mừng, cô tin tưởng Diệp Sâm sẽ không phụ lòng Nam Tầm.
Thấy Diệp Sâm và Nam Tầm đã rồi đi, Đường Dật cũng ngồi không yên nên đi đến bên tai Lăng Kha thấp giọng nói: “Chúng ta cũng đi đi!"
"Ừm? Nhưng tôi còn chưa ăn xong mà." Lăng Kha chỉ vào cái chén nhỏ còn chồng chất thật cao của mình.
Đường Dật lại dẫn cô đi ra ngoài: “Đừng ăn, nói xong thì tôi mời cô ăn đồ ngon."
Tim Lăng Kha đập thình thịch, rốt cuộc là chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Lần trước sau khi cô đưa hắn về thì không có làm cái gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Kha bị Đường Dật kéo đi thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hay là Lăng Kha và Đường Dật cũng xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Đường Dật này... Không biết thế nào!
Chắc Lăng Tiêu rất hiểu anh.
Lăng Tiêu...
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng vứt bỏ cái tên này ra khỏi đầu rồi trở lại bàn ăn với đám bạn, cô bưng nước trái cây trước mặt lên: “Đến đây, chúc phúc tình cảm của chị Nam Tầm và Diệp Sâm thuận thuận lợi lợi, tình nồng ý đậm."
"Đến, uống..."
Sau khi Lăng Kha và Nam Tầm rời đi, bầu không khí vẫn rất tốt, dù sao hiện tại lại có thêm một chủ đề.
Thịnh Hoàn Hoàn cư ăn uống đến khi bữa cơm này kết thúc, nhìn một đám bạn nối khố quậy phá chơi đù, trên mặt đang cười nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Chương 517: Tôi chịu đùa giả làm thật
Lăng Kha bị Đường Dật kéo xuống hầm để xe rồi lên xe của anh.
Lăng Kha không biết Đường Dật muốn đi đâu, trên đường đi anh vẫn không nói gì.
Lăng Kha cảm thấy hơi xấu hổ: “Cái kia, không phải anh có lời muốn nói sao?"
Những lời phải nói tiếp theo khiến lòng bàn tay Đường Dật trong ứa mồ hôi, anh trầm mặc hồi lâu mới đáp lại một câu: “Lát nữa rồi nói."
"À." Lăng Kha gật đầu, tùy ý tìm đề tài để nói chuyện: “Ngày anh uống say tỉnh lại không đau đầu chứ?"
"Đau."
Cả đời cũng khó mà quên được kiểu đau đầu đó.
Lăng Kha nói: “Thật có lỗi, tôi không biết tửu lượng của anh..."
Đường Dật nghe xong lập tức làm sáng tỏ cho mình: “Tửu lượng của tôi rất tốt, đêm đó không phải cô trộn mấy loại rượu lại với nhau sao, tôi không thể uống như vậy."
"À!" Lăng Kha tỏ ý đã hiểu.
Đường Dật lại sợ Lăng Kha không tin: “Tửu lượng của tôi rất tốt, không tin cô hỏi Diệp Sâm thử xem, mỗi lần uống rượu với họ, lần nào không phải tôi đưa họ trở về?"
Lăng Kha nhìn vẻ mặt nghiêm túc nghiêm trang của Đường Dật mà thốt ra: “Thật đáng yêu."
"Ừm?"
"À! Tôi nói là..." Lăng Kha có chút lúng túng trừng mắt nhìn, vội kiếm cớ: “Tôi nói là đêm đó dáng vẻ anh uống say thật đáng yêu, lúc thì hát nhạc thiếu nhi lúc thì nhảy múa."
Đường Dật: “..."
Theo anh biết thì anh uống say chỉ nằm ngáy o o thôi.
Đường Dật giả vờ không biết Lăng Kha đang nói dối mà chở cô đến bên cạnh một dòng sông nhỏ.
Bờ sông có một lối đi bộ, cứ cách một đoạn sẽ có một chiếc đèn đường rất hữu tình.
Lăng Kha và Đường Dật đi dưới ánh đèn đường, trong lòng đột nhiên khẩn trương lên: Đường Dật dẫn cô tới nơi này không phải là muốn tỏ tình với cô đó chứ?
Sau đó Lăng Kha nhìn vòng một bằng phẳng và đôi chân ngắn của mình thì lập tức nhụt chí.
Nhất định là cô suy nghĩ nhiều, làm sao Đường Dật lại để ý đến cô.
Hừm, nhất định là cô cả nghĩ quá thôi!
Lúc này Đường Dật dừng bước: “Lăng Kha, cô cảm thấy tôi thế nào?"
"A?" Lăng Kha kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
"Cô cảm thấy tôi thế nào?"
"Anh... Anh rất... Rất tốt!"
Lăng Kha khẩn trương nói năng lộn xộn.
Chẳng lẽ là uống rượu một lần với cô mà uống ra tình cảm rồi?
"Vậy chúng ta kết hôn đi!" Đường Dật không kịp chờ đợi mà nói.
"A?" Lăng Kha bị hù liên tục lui về phía sau hai bước: “Cái này. . . Cái này cũng quá nhanh rồi?"
"Cô hiểu lầm rồi." Đường Dật vội vàng giải thích: “Không phải cô bị trong nhà thúc giục kết hôn sao, tôi cũng vậy, nếu như chúng ta đăng ký kết hôn thì không cần bị sắp xếp xem mắt nữa."
"Ý anh là kết hôn giả?" Lăng Kha lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Hầy, tôi cứ nghĩ là cái khác."
"Cô nghĩ là gì?"
Lăng Kha nói: “Không có gì!"
A, nói ra để anh chê cười cô sao?
"Vậy cô đồng ý rồi?" Đường Dật mong đợi hỏi.
Lăng Kha xua tay với anh: “Mặc dù tôi cảm thấy đề nghị này của anh không tệ, nhưng hôn nhân đâu phải trò đùa? Muốn làm thì phải làm thật."
Đường Dật lập tức biết nghe lời phải: “Vậy chúng ta làm thật đi."
Ai, khả năng phân tích của ông anh này không được rồi!
Lăng Kha kiên nhẫn giải thích với Đường Dật: “Tôi nói là tìm cô gái anh thích để làm thật. Anh tìm tôi làm gì, tôi và anh còn chưa gặp mặt bao nhiêu lần đúng không?"
Lăng Kha tạm ngừng rồi nói tiếp: “Hơn nữa trò này đã diễn nát rồi, rất dễ bị vạch trần, đến lúc đó không chỉ anh và tôi xấu hổ mà hai nhà chúng ta đều mất mặt."
"Hơn nữa anh mới hai mươi mấy thôi, tuổi này không phải lớn đối với đàn ông các anh. Hơn nữa anh cũng đẹp trai ngời ngời, phong lưu phóng khoáng, còn ở biệt thự xa hoa, muốn vợ đẹp sao mà không có?"
Đường Dật: “Đẹp trai ngời ngời?"
Lăng Kha lui về sau một bước: “Ừm, đẹp trai ngời ngời."
Đường Dật: “Phong lưu phóng khoáng?"
Lăng Kha lại lui về sau một bước: Ấy, anh nói chuyện thì nói đi, cứ áp sát như thế làm gì?
"Phong lưu phóng khoáng?" Đường Dật không nhận được đáp án nên tiếp tục tới gần cô.
Anh phát hiện dáng vẻ lúc này của cô đặc biệt ngon miệng, nhất là dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn giống như một khối bánh gatô sữa tươi, làm người ta rất muốn gặm một cái.
"Vâng, phong... Phong lưu phóng khoáng." Lăng Kha tiếp tục lui về sau, anh anh anh áp sát như thế làm gì?
Đường Dật dựa vào thực sự quá gần, làm Lăng Kha nghĩ là anh muốn hôn cô nên nhịn không được đẩy anh một cái, kết quả lại không đứng vững mà ngã về phía sau: “A..."
"Lăng Kha." Đường Dật phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay kéo cô lại, kết quả trực tiếp bị cô kéo vào trong nước.
Bịch, trong sông có thêm hai người ướt như chuột lột.
Cũng may nước không sâu, chỉ tới bụng của hai người.
Lăng Kha kinh hãi không nhẹ, ngẩng đầu thì nhìn thấy tóc của Đường Dật xẹp xuống, cô chỉ vào anh mà cười ha ha: “Ha ha... Anh... Dáng vẻ của anh giống như chàng ngốc vậy, ha ha..."
Đường Dật: “..."
Cái này trách ai?
Đường Dật dùng tay vén phần tóc xẹp xuống trên trán mình lên, ngũ quan lập thể lập tức xuất hiện trước mắt: “Cô từng gặp chàng ngốc này đẹp trai như vậy chưa?"
Thật sự... rất bảnh!
Một cơn gió thổi tới, Lăng Kha cảm thấy hơi lạnh: “Cái kia... Chúng ta đi lên trước đi!"
Thật sự khá lạnh, Đường Dật lập tức leo lên rồi kéo Lăng Kha khỏi con sông, tìm ra áo khoác của mình từ trong xe rồi choàng lên người cô: “Mặc vào trước đi, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về."
Lăng Kha báo ra địa chỉ nhà mình, sau khi lên xe Đường Dật còn quan tâm thắt giây an toàn giúp cô.
Lăng Kha thầm mến Lệ Hàn Ti nhiều năm nhưng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ này, không khỏi cảm thán: Đường Dật là người đàn ông chu đáo, không biết tương lai cô gái nhà nào được hưởng phúc đây.
Trên đường đi, Đường Dật và Lăng Kha nói ngày đó anh và Diệp Sâm bị Đường nãi nãi và Đường phu nhân bắt gặp.
Lăng Kha nhịn không được, rất không đạo đức mà cười ha ha: “Má ơi, Diệp Sâm còn mới đánh một trận với Lệ Hàn Ti, bà và mẹ anh trông thấy vết thương trên người anh ấy nhất định muốn điên lên! Ha ha..."
Đường Dật nghiêng mặt qua nhìn người phụ nữ ôm bụng cười to bên cạnh mà hỏi: “Cho nên hiện tại mỗi ngày tôi đều bị ép hôn, cô cảm thấy mình có trách nhiệm không?"
"Ha... A... Cái kia, lo lái xe đi."
Ánh mắt của Đường Dật quá nóng làm Lăng Kha rất chột dạ.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại ở ngoài cửa Lăng gia.
"Cái kia, tạm biệt, đi đường nhớ cẩn thận."
Lăng Kha vội tháo dây an toàn rồi nhảy xuống xe, nhưng tốc độ của Đường Dật càng nhanh, lập tức bắt được Lăng Kha đang muốn chạy trốn rồi đặt lên trên xe, phủ áo khoác trên tay lên người cô lần nữa rồi chống bàn tay bên tai cô.
Lăng Kha chỉ cao tới cổ Đường Dật, anh phải cúi đầu xuống mới có thể đối mặt với cô, nhìn từ cái cửa sổ nào đó của Lăng gia thì Lăng Kha như bị Đường Dật kéo lại, hai người đang hôn nhau.
Đường Dật từ trên cao nhìn xuống Lăng Kha: “Lăng Kha, suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi đi, nếu người kia là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật."
Nói xong, Đường Dật liền buông Lăng Kha ra rồi mở cửa xe rời đi.
Lăng Kha sững sờ đứng tại chỗ, nửa ngày sau mới hiểu ý của Đường Dật.
"Nếu người kia là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật."
Cho nên Đường Dật vừa mới tỏ tình với cô sao?
Lúc này một tiếng quát chói tai truyền đến từ ban công lầu hai: “Lăng Kha, người đàn ông vừa rồi là ai?"
Lăng Kha biến sắc: “Xong đời! ! !"
Chương 518: Có lẽ đó không phải một giấc mộng
"Sao lại không liên lạc được chứ?"
"Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã nhìn thấy Chúc Văn Bội và Thịnh Tư Nguyên lộ ra sắc mặt nặng nề, không biết hai người đang thảo luận chuyện gì.
Sau khi phát hiện cô đi vào thì họ lập tức im lặng.
Chúc Văn Bội đứng lên: “Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi."
"Bà ngoại." Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Chúc Văn Bội rồi lôi kéo bà ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, ông đi xem bệnh cho Mộ Tư sao?"
Trước đó cô có đề cập qua chuyện của Mộ Tư với ông ngoại, bởi vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên cô quên mất việc này.
Thịnh Tư Nguyên gật đầu: “Nhìn thì hi vọng rất xa vời, nếu như..."
Thịnh Tư Nguyên đột nhiên ngừng lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hỏi: “Nếu như cái gì?"
Thịnh Tư Nguyên xua tay, không muốn nhiều lời: “Tóm lại tất cả đều xem ý trời đi."
Xem ý trời?
Xem ý trời là có ý gì?
Đời này Mộ Tư không đứng lên được nữa sao?
Chúc Văn Bội thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng thì vội vàng an ủi: “Cháu đừng nghe ông ngoại cháu nói bậy, vẫn có hi vọng, chỉ cần... Chỉ cần..."
"Chỉ cần cái gì?"
Sao ông bà ngoại đều chỉ nói một nửa như vậy chứ?
Chúc Văn Bội đổi giọng: “Cháu đừng quan tâm đến chuyện này, giao cho bà và ông ngoại đi, chân của Mộ Tư vẫn còn hi vọng, yên tâm đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại đột nhiên hỏi: “Có phải sẽ gặp nguy hiểm gì không?"
Cô nghĩ mãi mà không rõ, trừ cái đó ra ông bà ngoại còn gì cần giấu diếm cô.
Chúc Văn Bội cười cười: “Không có, không phải chỉ là cứu người sao, sao lại gặp nguy hiểm? Mau lên lầu đi nghỉ ngơi đi cháu!"
Đúng là gặp nguy hiểm, chẳng qua không phải họ mà là Lăng Tiêu đi vào rừng sâu núi thẳm.
Tối hôm qua sau khi Hoàn Hoàn ngủ thì Lăng Tiêu đã đến, hắn nói với họ rằng mình có cách giúp Thịnh Xán tỉnh lại, chỉ cần tìm được y si Tô Quy.
Là lão trung y của giới Trung y nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng biết y si Tô Quy, chẳng qua vào nhiều năm trước ông ấy đã quy ẩn, về sau còn có lời đồn nói ông ấy đã qua đời.
Lăng Tiêu nói hắn tìm được manh mối, y si Tô Quy đang ở rừng Sương Mù.
Đây chính là nơi tràn ngập nguy hiểm không có bóng người, cho nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên căn bản không dám nói chuyện này cho Thịnh Hoàn Hoàn biết.
Thịnh Hoàn Hoàn biết vợ chồng Thịnh Tư Nguyên nhất định là có chuyện gì giấu diếm cô, nhưng vì sao họ không chịu nói?
Khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy Lăng Kha kêu rên trong group: “Cứu mạng, tớ bị cha mẹ ép hôn."
Hạ Tri Vi ở nước ngoài nói: “Sợ cái gì, chỉ kêu cậu đi xem mắt thôi chứ đâu phải chỉ rõ ai muốn cậu lập tức gả đi đâu, cậu cứ chọn một người thuận mắt nhất từ đông đảo đối tượng xem mắt mà hẹn hò, yêu đương ứng phó một chút thôi!"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói: “Một ngày xem mắt bảy tám người thì chắc chắn sẽ có một người phù hợp với cậu."
Lăng Kha đau khổ thét lên: “Hai chị gái, cái này không phải xem mắt, là ép hôn, ép tớ lập tức kết hôn. Vừa rồi mẹ tớ thấy tớ được một người đàn ông đưa về nhà thì nhất quyết nói tớ đang yêu đương, con mắt nào của mẹ trông thấy tớ yêu đương?"
Hạ Tri Vi nói: “Cậu nói xem bình thường ở nhà cậu phá đến mức nào mà khiến cha mẹ cậu không kịp chờ đợi muốn gả cậu đi như vậy."
Lăng Kha yếu ớt trả lời một câu: “Tôi chỉ ăn hơi nhiều, xài hơi nhiều... Mà thôi!"
Kỳ thật Lăng Kha biết cha mẹ chỉ sợ cô còn cứng đầu quấn lấy Lệ Hàn Ti không buông giống như trước kia!
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới đêm nay Lăng Kha bị Đường Dật kéo ra ngoài, thế là hỏi: “Người đàn ông đưa cậu trở về là Đường Dật?"
Lăng Kha trầm mặc một lát: “Ừm, anh ấy nói muốn kết hôn giả với tớ, chuyện là như vầy..."
Lăng Kha nói luyên thuyên một tràng, sau khi biết nguyên nhân Đường Dật bị người nhà ép hôn thì Thịnh Hoàn Hoàn và Hạ Tri Vi cười muốn vỡ bụng.
Hạ Tri Vi nói: “Kết hôn đi, tớ cam đoan sau khi cậu gả đi thì bà nội và mẹ của Đường Dật nhất định sẽ chiều hư cậu."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Giống như trên, họ nhất định sẽ cưng cậu như tiểu tổ tông."
Lăng Kha: “... Đâu có khoa trương như vậy! Nhưng hình như Đường Dật thật sự có ý với tớ. Ảnh nói là 'Nếu như đối tượng là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật.' cái này không phải là đang tỏ tình với tớ sao?"
Hạ Tri Vi hỏi: “Đường Dật kia đẹp trai không? Điều kiện thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trả lời: “Đẹp nha, điều kiện cũng tốt, là bác sĩ thiên tài."
Hạ Tri Vi nói: “Vậy thì gả đi, hiếm khi gặp được một người mắt mù."
Lăng Kha: “... Tớ kém vậy thật sao? Nhưng nói thật, nếu như không có vết xe đổ của Hoàn Hoàn thì tớ sẽ cân nhắc đến chuyện kết hôn hợp đồng với Đường Dật, tớ sắp bị cha mẹ ép điên thật rồi."
Sau một lúc lâu Thịnh Hoàn Hoàn mới đáp lại: “Tớ và Lăng Tiêu không giống, khi tụi tớ kết hôn thì cả hai đều là người xa lạ. Nhưng cậu và Đường Dật thì khác, anh ấy thích cậu, nếu như cậu không ghét anh ấy thì có thể yêu đương đàng hoàng thử, là yêu đương chân chính ấy."
Yêu đương chân chính ấy?
Nhìn thấy câu nói này, Lăng Kha không khỏi hơi thương cảm, những năm cô thầm mến Lệ Hàn Ti không tính là yêu đương, nhiều lắm chỉ là tự mình đa tình tương tư đơn phương.
Cô cũng rất tò mò yêu đương thật sự là như thế nào.
Lăng Kha nhớ tới sự chu đáo và quan tâm chăm sóc của Đường Dật đối với cô, khóe miệng cô hơi nhếch lên: Cô không ghét Đường Dật, đôi khi còn cảm thấy anh khá đáng yêu.
Tiếp tục trò chuyện trong chốc lát, Thịnh Hoàn Hoàn mở Weibo ra thì phát hiện trên Weibo có rất nhiều tin tức liên quan tới Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi.
Thì ra đêm nay Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi dùng một điệu múa Thủy Tụ trên cúp Hoa Đào làm đám người phải trầm trồ, tổ hợp của họ được bỏ phiếu siêu cao, đè bẹp những người khác.
Bởi vậy Weibo của hai người tăng không ít fan.
Hôm qua vừa thắng An Na nên hôm nay Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn còn đang tiếp tục tăng fan, nhưng độ hot đã bị Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi ép xuống.
Không ít fan hâm mộ nhắn lại dưới Weibo của cô nhao nhao biểu thị tiếc nuối.
Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi Weibo, ném điện thoại qua một bên rồi bất giác nhìn về phía ban công, trong đầu hiện ra giấc mộng đêm qua.
Có lẽ đó không phải là giấc mộng.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ, nhưng người mà cô đợi cũng chưa từng xuất hiện, chờ mong thất bại, cô chỉ có thể cười nhạo mình ngu dốt.
Cô từ chối tuyệt tình như vậy, làm sao Lăng Tiêu còn xuất hiện nữa?
Về sau hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu!
Bên ngoài sắc trời đã dần sáng, Thịnh Hoàn Hoàn mới thất vọng chìm vào giấc ngủ.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy đã là chạng vạng tối, cô vội vàng đứng lên đi vào phòng tắm, sau khi ra ngoài thì chọn một cái váy và một đôi giày đế bằng trong tủ giày.
Đêm nay cô phải đi tham gia tiệc sinh nhật của Phượng Cảnh Thiên.
Sau khi sửa soạn xong đi ra ngoài, Chúc Văn Bội trông thấy cô, ngẫm nghĩ rồi không gọi cô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết lúc này y si Tô Quy và Thịnh Tư Nguyên đang ở trong phòng của Thịnh Xán, Chúc Văn Bội muốn nói với cô nhưng lại sợ cuối cùng phải thất vọng.
Mà phía sau núi Thịnh gia, Lăng Tiêu quỳ một gối trước mộ Thịnh phu nhân rồi buông một chùm hoa thật đẹp xuống: “Bác gái, hi vọng bác phù hộ cho bác trai tỉnh lại, bác cũng không nỡ thấy Hoàn Hoàn cô đơn như thế đúng không?"
Trong tấm ảnh, Thịnh phu nhân nở nụ cười xán lạn mà hiền lành.
Chương 519: Cháu hi vọng quãng đời còn lại mỗi ngày thức dậy đều có thể trông thấy cô ấy
"Hôm nay cháu đến còn có một việc muốn nói với bác. Cháu muốn nói cháu sẽ không rời khỏi Hoàn Hoàn, cháu thích cô ấy, từng tuổi này cháu chỉ rung động với một mình cô ấy." Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Cháu hi vọng quãng đời còn lại mỗi ngày thức dậy đều có thể trông thấy cô ấy, hi vọng lúc người khác nhắc đến cô ấy sẽ nghĩ đến cháu, nói Thịnh Hoàn Hoàn là vợ của Lăng Tiêu."
"Cháu biết trước kia mình không tốt, không biết quý trọng cô ấy, nhưng về sau cháu sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ cô ấy. Cho nên hi vọng bác gái dưới suối vàng hãy phù hộ cho cháu và Hoàn Hoàn, cháu cam đoan với bác là đời này sẽ yêu thương tôn trọng cô ấy."
Trong ảnh, Thịnh phu nhân nở nụ cười xán lạn hiền lành.
Lăng Tiêu nghĩ bà nhất định sẽ chấp nhận!
Lúc này Văn Sâm đi tới từ đằng xa: “Lăng Gia, Thịnh tiểu thư ra ngoài, muốn tôi đi theo không?"
Lăng Tiêu chống mộ bia mà đứng lên: “Tôi đi chung với anh."
Đáy mắt Văn Sâm lướt qua một tia lo lắng: “Nhưng thương tích của anh..."
Lăng Tiêu thờ ơ: “Không ngại."
Phượng Cảnh Thiên tổ chức tiệc sinh nhật trong biệt thự bên bờ biển của mình, lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi đến đó thì trông thấy rất nhiều nam thanh nữ tú đang đậu từng dãy xe sang bên ngoài biệt thự.
Mấy vệ sĩ mà Thịnh Hoàn Hoàn dẫn theo bị chặn ở ngoài cửa, bảo vệ gác cổng nói chỉ có thể mang một người đi vào.
Anh ta còn nói đây là phép tắc, mọi người phải bình đẳng như nhau.
Thịnh Hoàn Hoàn không làm khó anh ta mà chọn một người tương đối nhanh nhẹn đi theo.
Sau khi đi vào, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ mặc Bikini đi tới đi lui, phần lớn những người này đều là minh tinh hạng ba bốn hay hotgirl trên mạng.
Sau lưng các cô có một ao nước nóng mấy chục mét vuông.
Mà Phượng Cảnh Thiên đang huênh hoang ngồi trên ghế dài bên cạnh ao, trái ôm phải ấp.
Quả nhiên Phượng Cảnh Thiên không phụ tên tuổi công tử đào hoa.
"Phượng tổng, sinh nhật vui vẻ." Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy món quà từ trong tay vệ sĩ phía sau rồi dùng hai tay nâng lên.
Phượng Cảnh Thiên đuổi hai người phụ nữ bên người mình đi rồi lười biếng dựa vào ghế nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “À, đây không phải là tiểu thư đứng đầu, tay đua quán quân của Hải Thành - Thịnh Hoàn Hoàn sao? A, tôi nên gọi cô là Thịnh tổng mới đúng."
Nam nữ bốn phía đều nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Phượng Cảnh Thiên nhận lấy hộp quà trên tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi cố ý sờ lên mu bàn tay của cô, từ từ vuốt ve.
Thịnh Hoàn Hoàn buồn nôn rụt tay lại: “Phượng tổng, không biết hai cụ nhà có tới không, tôi muốn gửi lời thăm hỏi đến họ."
"Không cần lấy cha mẹ tôi ra dọa tôi." Phượng Cảnh Thiên cười cười rồi nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với ánh mắt sáng ngời: “Tôi nói thẳng với cô đấy Thịnh Hoàn Hoàn, thiếu gia đây coi trọng cô, phong thái của cô trên đường đua thật khiến người ta khó quên."
Phượng Cảnh Thiên lộ ra vẻ mặt dâm dê, sau đó lại ngả ngớn nói: “Không cần nói nhiều, chúng ta quen nhau đi, hai nhà Phượng Thịnh liên thủ thì chắc chắn sẽ nâng cao một bước."
Nói xong anh ta đi vh Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay muốn ôm eo của cô, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn tránh ra.
Thịnh Hoàn Hoàn giận tái mặt nói: “Phượng tổng, xin hãy tự trọng, nếu anh thật sự muốn theo đuổi tôi thì xin dùng thái độ chân thành."
Mặc dù lúc này Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn cho Phượng Cảnh Thiên một bạt tai rồi đạp anh ta một phát, nhưng đang ở địa bàn của người khác nên Thịnh Hoàn Hoàn đành phải nhịn.
Lúc này một giọng nói bén nhọn truyền đến: “Phượng tổng, Thịnh Hoàn Hoàn chướng mắt anh đó."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về hướng tiếng nói thì trông thấy Lam Tiếu, Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương.
Người vừa nói chuyện là Lam Tiếu.
Lúc này Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Đứa em họ này của tôi mắt cao hơn đầu, nó cảm thấy Phượng tổng không xứng với nó, cảm thấy anh không bằng Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh."
Phượng Cảnh Thiên nghe xong thì tức giận nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi chỉ hỏi cô một câu, có chịu quen tôi hay không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh bốn phía thì thấy Trần Du Mỹ và Trần Vân Phàm cười hả hê trong đám người, xem ra tiệc sinh nhật này đã sớm có sắp xếp, cô muốn thoát thân cũng không dễ.
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói với Phượng Cảnh Thiên: “Phượng tổng, đêm nay tôi đến nơi này là do kính trọng, anh làm như vậy không có ý nghĩa. Lúc vào tôi đã thông báo với vệ sĩ, năm phút cứ gọi cho tôi một lần."
Vừa nói xong, điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn đã reo lên.
Thịnh Hoàn Hoàn lấy điện thoại ra rồi giơ về hướng Phượng Cảnh Thiên: “Nếu như vệ sĩ không nghe thấy tiếng nói của tôi thì rất nhanh phóng viên và cảnh sát sẽ bao vây nơi này, tôi nghĩ đám cư dân mạng sẽ rất có hứng thú với tiệc sinh nhật của Phượng tổng."
Sắc mặt Phượng Cảnh Thiên lập tức âm trầm xuống: “Cô đang uy hiếp tôi?"
Điện thoại vẫn đang reo, Thịnh Hoàn Hoàn bắt máy: “Tôi rất ổn, năm phút sau lại gọi cho tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn cúp máy rồi lễ phép cười một tiếng với Phượng Cảnh Thiên: “Cái này sao lại là uy hiếp được, phải gọi là tự bảo vệ bản thân."
Lam Tiếu đi đến bên cạnh Phượng Cảnh Thiên rồi tức giận quát Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô xem thường ai vậy? Phượng tổng thích cô, không quan tâm cô từng ly hôn mà cô lại không biết tốt xấu như thế."
Trần Phỉ Phỉ cũng thêm mắm thêm muối: “Hoàn Hoàn, không phải cô còn muốn bám theo Lăng Tiêu đó chứ, theo tôi được biết thì Lăng Tiêu còn không đến tang lễ của mẹ cô, Lăng gia cũng không thông báo với cô về tang lễ của Lăng Hoa Thanh và An Lan, cô nên dẹp ý tưởng này đi."
Bạch Sương tiếp tục nói: “Đường gia thì càng không cần phải nói, Đường Thắng Văn là nhân vật lớn, sao lại cho phép Đường Nguyên Minh cưới cô vào cửa? Cứ kén cá chọn canh còn không bằng lựa chọn Phượng tổng tuổi trẻ tài cao!"
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, sao đến chỗ nào cũng có mấy con tôm tép nhãi nhép này hết vậy?
Lúc này Phượng Cảnh Thiên cười lạnh rồi khinh thường nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, nói thật với cô, theo đuổi cô là ý của cha mẹ tôi, cô cho rằng tôi thích thứ giày rách từng ly hôn như cô à?"
Thịnh Hoàn Hoàn đứng thẳng lưng dậy, toàn thân tỏa ra khí chất không thể xâm phạm: “Vậy tôi đi được rồi chưa Phượng tổng?"
Phượng Cảnh Thiên cảm thấy như đấm một quyền vào bông rồi bị dội ngược trở về, cảm giác làm anh ta càng tức giận, cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không coi mình ra gì: “Nếu cô dám đi thì ngày mai Phượng thị sẽ xé bỏ hợp tác với Thịnh Thế, đây cũng là ý của cha mẹ tôi."
Hai tay Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt thành nắm đấm.
Phượng gia có rất nhiều công xưởng gia công, rất nhiều nhãn hiệu dưới trướng của Thịnh Thế đều cần dây chuyền sản xuất của Phượng gia, hơn nữa xưởng gia công khác không làm chất lượng được như họ.
Nếu như dây chuyền sản xuất bị cắt đứt thì mấy nhãn hiệu của Thịnh Thế sẽ không có sản phẩm được bán ra, cũng không thể giao hàng đúng hẹn những món hàng đã được khách đặt trước.
Muốn đi kiện Phượng thị thì đơn tố án tối thiểu cũng cần đến ba tháng, Thịnh Thế căn bản chịu không nổi.
Không ngờ Phượng gia lại hèn hạ như thế.
Phượng Cảnh Thiên ngoắc tay: “Người đâu, đưa Bikini tôi đã chuẩn bị cho Thịnh tiểu thư đến đây."
Vừa dứt lời, một người hầu đã mang một bộ Bikini màu đen tới.
Phượng Cảnh Thiên dò xét Thịnh Hoàn Hoàn từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ngực cô: “Chắc Thịnh tiểu thư cũng là 34C đúng không?"
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng bị người ta làm nhục như vậy, cô không khống chế được mà tát thẳng vào mặt Phượng Cảnh Thiên.
Đáng tiếc không đánh trúng mặt anh ta thì đã bị nắm lấy tay rồi đẩy mạnh cô về phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi trợn to hai mắt: Con của cô!
Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ đã ôm chặt cô từ phía sau...
Chương 520: Đường đường là tỷ phú giàu nhất thành phố mà lại như tên du côn vô lại
Sau khi đứng vững, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Vừa rồi Phượng Cảnh Thiên đẩy rất mạnh nên nếu như cô té xuống thì đứa nhỏ sẽ không giữ được, may mà có người đỡ lấy cô kịp thời.
Thịnh Hoàn Hoàn tưởng rằng là vệ sĩ cô dẫn vào, ai ngờ ngẩng đầu đã nhìn thấy một gương mặt anh tuấn phi phàm.
Lăng Tiêu?
Tại sao hắn lại ở chỗ này.
Thịnh Hoàn Hoàn không kịp nghĩ nhiều thì Phượng Cảnh Thiên đã kêu thảm một tiếng, quay đầu lại liền thấy anh ta ngã xuống đất, mặt đầy đau đớn mà ôm lấy bụng.
Bọn Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ biến sắc, lập tức trốn vào trong đám người.
Lam Tiếu đặc biệt không cam lòng, nếu như vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn té xuống thì đứa bé trong bụng cô nhất định sẽ không giữ được, không ngờ Lăng Tiêu lại xuất hiện kịp thời như thế.
Sau khi Phượng Cảnh Thiên bị Lăng Tiêu đá bay thì không ai trong tiệc rượu dám đứng ra nói chuyện cho Phượng Cảnh Thiên.
Lúc này chỉ nghe Lăng Tiêu nói: “Đứng lên, mặc bộ đồ này vào."
Lăng Tiêu vung tay lên hất mâm gỗ trong tay người hầu xuống đất, bộ Bikini màu đen kia rơi xuống trước mắt Phượng Cảnh Thiên.
Nhưng Phượng Cảnh Thiên quá đau nên căn bản không đứng dậy nổi.
Văn Sâm bước lên trước rồi hung hăng đạp mấy cái vào bụng Phượng Cảnh Thiên, anh ta ngao ngao kêu thảm: “Đau... Đau quá... Đừng đá, tôi mặc tôi mặc..."
Phượng Cảnh Thiên bị đạp hộc máu, nhưng nhìn người đàn ông tôn quý lạnh lẽo trước mặt và nhng người xung quanh hận không thể tránh xa, bảo vệ trong biệt thự đều biến mất, anh ta đành run lẩy bẩy đứng lên.
Văn Sâm nói: “Cởi quần áo ra, thay bộ trên mặt đất vào."
"Tôi cởi, tôi cởi." Phượng Cảnh Thiên như biến thành người khác, giống một con chó.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tránh ra khỏi vòng tay của Lăng Tiêu, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy.
"Lăng Tiêu, anh buông tôi ra trước đã."
Lúc này một bàn tay to đã che tầm mắt của cô lại, tiếng nói trầm thấp dễ nghe như đàn Cello vang lên bên tai cô: “Nếu không muốn tôi hôn em ở đây thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích."
Cả tấm lưng của Thịnh Hoàn Hoàn đều dán lên ngực Lăng Tiêu, mơ hồ còn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, mặt của cô bất giác nóng lên, bên tai đỏ bừng.
Không biết qua bao lâu Lăng Tiêu mới buông cô ra.
Khi cô nhìn thấy Phượng Cảnh Thiên mặc Bikini thì kiềm lòng không được bật cười, lúc này Phượng Cảnh Thiên như một người phụ nữ mang thai sáu tháng.
Phượng Cảnh Thiên nhìn có vẻ gầy, nhưng phóng túng quá nhiều khiến anh ta còn trẻ đã có bụng bia, toàn thân mọc ra rất nhiều lông, anh ta mặc Bikini trông thật sự quá buồn cười.
"Hả giận không?" Lăng Tiêu ghé vào bên tai Thịnh Hoàn Hoàn mà hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, sau đó lại dùng sức đẩy Lăng Tiêu ra.
Tại sao cô lại suýt rơi vào cạm bẫy dịu dàng của hắn lần nữa?
"Cảm ơn vừa rồi Lăng tổng đỡ tôi một cái."
Thịnh Hoàn Hoàn xa lạ nói, sau đó nhìn về phía Phượng Cảnh Thiên: “Phượng Cảnh Thiên, anh nhất định rất hận tôi đúng không? Nhưng tôi nghĩ anh nên hận những người phụ nữ không tìm hiểu tình hình mà tùy ý quạt gió châm lửa bên tai hơn, đáng thương anh bị người ta lợi dụng mà không biết."
Lúc này Phượng Cảnh Thiên mới nhớ tới bọn người Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ, ánh mắt âm u nhìn về phía họ làm họ mặt mày trắng bệch.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy mục đích đã đạt thành thì quay người đi ra ngoài.
Lăng Tiêu lập tức đuổi theo: “Hoàn Hoàn, tôi đưa em về."
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không cần."
Đám người hiểu ra, thì ra Lăng Tiêu mới là người bị từ chối sao?
Tình cảnh này hoàn toàn trái ngược với lời đồn!
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vừa đi thì người xung quanh lập tức lá mặt lá trái với Phượng Cảnh Thiên, Phượng Cảnh Thiên nhận áo choàng khoác lên người rồi đẩy người phụ nữ trước mặt ra, phẫn nộ nói: “Đem mấy con tiện nhân Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ tới cho tôi."
Ba người người phụ nữ Lam Tiếu, Trần Phỉ Phỉ, Bạch Sương bị người ta đẩy quỳ xuống đất, Phượng Cảnh Thiên bảo họ tự tát mình, tát đến khi anh ta hài lòng mới thôi.
Trần Phỉ Phỉ không cam tâm: “Phượng tổng, tôi cũng không ngờ Lăng Tiêu lại..."
Lời còn chưa nói hết, Phượng Cảnh Thiên đã tát thẳng một bàn tay tới.
Trần Phỉ Phỉ sờ bên mặt đau đớn mà phẫn nộ trừng Phượng Cảnh Thiên: “Dù sao cha tôi cũng là cổ đông lớn của Thịnh Thế..."
Phượng Cảnh Thiên trở tay lại tát thêm một bạt tai: “Tôi quan tâm cha cô là ai à, cô không tự tát thì hôm nay tôi cho người đập nát mặt cô."
Lam Tiếu và Bạch Sương sợ hãi nên "Chát" một tiếng đã tự tát mình.
Cuối cùng Trần Phỉ Phỉ chỉ có thể tự tát theo.
Phượng Cảnh Thiên cảm thấy chưa hết giận nên lại chỉ vào Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ và nói: “Hai người tát nhau cho tôi, dùng sức mạnh lên, nếu không tôi bảo bảo vệ tát giúp các người."
Trần Do Mỹ nhìn mấy người phụ nữ có kết cục bi thảm này thì khinh bỉ nói với Trần Vân Phàm sắc mặt âm trầm: “Em đã nói họ ngu, một là không làm, đã làm thì phải khiến cô ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người, chỉ mấy trò vặt vãnh này thì thấm thía gì?"
Trần Vân Phàm đặc biệt không cam lòng: “Vậy em nói xem phải làm thế nào? Nếu chơi chết được nó thì anh chết cũng cam lòng."
Từ khi bị người phụ nữ này phế mất của quý, Trần Vân Phàm bị mọi người chế giễu khắp nơi, mỗi ngày đều cảm thấy sống không bằng chết.
Trần Do Mỹ vô tình nói với Trần Vân Phàm: “Nếu anh không sợ cả chết thì còn gì phải lo lắng?"
Chỉ cần không liên lụy đến cô ta thì Trần Vân Phàm muốn làm gì cô ta cũng mặc kệ.
Nếu có thể thành công coi như giải mối hận trong lòng cô ta, nếu không được thì Trần Vân Phàm chết ở bên ngoài cũng tốt, tránh liên lụy cô ta bị chế giễu.
Ngoài cổng, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông dựa vào đầu xe của cô ta không chịu đi thì vừa tức vừa buồn cười: “Lăng tổng, nếu anh coi trọng xe của tôi thì tôi tặng anh một chiếc, bây giờ có thể tránh ra khỏi xe của tôi không?"
Lăng Tiêu vẫn ngồi đó bất động, kiêu ngạo mà nhìn cô: “Đưa chìa khoá cho tôi, tôi đưa em về nhà."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, người nhà của cô sẽ không muốn nhìn thấy hắn, nhưng nhìn người đàn ông trước mắt thì lời nói hung ác đến bên miệng lại không nói ra được.
"Rốt cuộc anh có đi ra hay không?"
"Không." Lăng Tiêu nâng một chân thon dài lên, chiếc giày da mới tinh giẫm lên đầu xe của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt nhìn cô như diều hâu nhìn chằm chằm con mồi: “Đưa chìa khoá cho tôi, không thì tôi khiêng em lên xe."
Đường đường là tỷ phú đứng đầu Hải Thành mà lại như tên du côn vô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn tức đến đỏ bừng cả mặt, cô hít mấy hơi rồi mới bất đắc dĩ nói: “Lăng Tiêu, anh để tôi thở với được không? Có chuyện gì qua mười ngày nửa tháng nữa chúng ta bàn lại được không?"
Kỳ thật nhìn thấy Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất mừng rất vui.
Nhưng hiện tại cô không cách nào đáp lại hắn...
Nửa tháng nữa thôi, nửa tháng nữa thì có thể làm phẫu thuật, hiện tại thai nhi còn quá nhỏ.
Nếu đến lúc đó Lăng Tiêu muốn để cô sinh đứa nhỏ này ra thì cô sẽ liều một lần nữa vì cô và hắn.
Nếu hắn không muốn thì cô sẽ phá thai.
Dù hắn lựa chọn như thế nào thì cô cũng tôn trọng hắn.
Hiện tại mẹ của cô vừa đi chưa được mấy ngày, nếu cô và Lăng Tiêu quá thân cận thì ông bà ngoại sẽ rất thất vọng về cô.
Lần này Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm tầm mười giây rồi mới dời người khỏi xe cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhìn gương mặt mất mát của hắn, cô sợ mình sẽ mềm lòng, càng sợ mình không đè nén được cảm xúc giấu trong đáy lòng.
Bình luận facebook