-
Chương 521-525
Chương 521: Bà ngoại, cháu muốn đi xem Lăng Tiêu
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, Lăng Tiêu nhận được một cú điện thoại.
Người gọi đến là Thịnh Tư Nguyên, ông ấy nói: “Lăng Tiêu, ba của Hoàn Hoàn tỉnh rồi, nhưng hai ngày này tốt nhất cậu đừng xuất hiện, dù sao hiện tại nó chưa biết chuyện gì, cho nó chút thời gian bình tĩnh lại."
Ký ức của Thịnh Xán chỉ tới ngày Mộ Tư hủy hôn rồi mình xảy ra tai nạn xe, chuyện tiếp theo thì ông ấy không nhớ gì cả.
Dù sao cũng phải cho ông ấy chút thời gian để chấp nhận sự thật.
Trên đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhận được điện thoại của Chúc Văn Bội, cô kích động đến mức không biết để hai tay ở đâu, cả thân thể đều đang run rẩy.
"Lái nhanh một chút." Cô nói với tài xế.
Ba tỉnh rồi, rốt cục ba cũng tỉnh rồi.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể lập tức chạy vội trở về, nhưng sau khi kích động qua đi thì khuôn mặt nhỏ dần dần tái nhợt.
Ba tỉnh, nhưng mẹ đã đi rồi.
Ba có trách cô không chăm sóc tốt cho mẹ, không lo được cho cái nhà này không?
Cô còn gả cho con trai của kẻ thù Lăng Hoa Thanh, hiện tại trong bụng còn có con của Lăng Tiêu...
Xe trở lại Thịnh gia, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại chậm chạp không dám xuống xe, cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng và tràn ngập đau khổ của Thịnh Xán.
Lúc này Thịnh Xán và vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đều đứng trước mộ của Thịnh Giai Âm, Thịnh Xán quỳ ở nơi đó, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi lại khóc đến tan nát cõi lòng.
Ông ấy và Thịnh Giai Âm ở bên nhau nhiều năm, phu xướng phụ tùy tình cảm sâu đậm, không ngờ lại không được gặp mặt bà lần cuối.
Chúc Văn Bội bảo người hầu ôm Thịnh Sam Sam tới.
Trải qua mấy ngày Tiểu Sam Sam đã quen mùi của vú em, hiện tại dễ chăm hơn rất nhiều, lúc này con bé đang chơi ngón tay của mình, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm cực kỳ đáng yêu.
Thịnh Xán quỳ gối trước mộ Thịnh Giai Âm thật lâu mà cảm xúc vẫn không thể khôi phục, mãi đến khi Chúc Văn Bội giao Thịnh Sam Sam cho ông ấy.
Thịnh Xán nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt mà cẩn thận nhận lấy đứa nhỏ, đáy mắt tràn đầy đắng chát, con gái ông còn nhỏ thế này mà đã mất mẹ rồi.
Thịnh Tư Nguyên nói: “Mấy tháng nay con hôn mê, vì chống đỡ cái nhà này mà Hoàn Hoàn chịu rất nhiều đau khổ, con không được oán trách gì nó."
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên kể lại chuyện xảy ra trong ba tháng rưỡi này lại cho Thịnh Xán, Thịnh Xán nghe xong thì đáy mắt đều là đắng chát và đau lòng.
"Con không trách con bé, muốn trách thì trách con lúc trước không nên giấu Bạch Tuyết đi, càng không nên ép Mộ Tư cưới Hoàn Hoàn."
Thịnh Xán đặc biệt tự trách: “Giai Âm chết cũng phải trách con, nếu không phải năm đó con trêu chọc Lăng Hoa Thanh thì sẽ không có những chuyện sau đó."
Thịnh Hoàn Hoàn đi tới thì nghe thấy những lời này của Thịnh Xán, trong lòng đau đớn như đao cắt.
Thịnh Xán càng ôm trách nhiệm lên người mình thì trong lòng cô càng khó chịu.
Nếu hỏi là ai sai thì chỉ có thể trách năm đó cô không nghe lời ba mẹ nói, không quan tâm mọi người phản đối mà khăng khăng chọn Mộ Tư nên mới có một loạt bi kịch sau đó.
"Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi." Thịnh Tư Nguyên phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Xán khựng lại, run rẩy quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đỏ ngầu vẩn đục đầy tràn nước mắt: “Hoàn Hoàn..."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người ba già cả xanh xao hơn trước kia không chỉ mười tuổi thì hốc mắt đỏ lên, vội chạy lên trước nhào vào lòng Thịnh Xán: “Ba..."
Chúc Văn Bội lau đi nước mắt rồi ôm Thịnh Sam Sam khỏi lòng Thịnh Xán, để lại ba con họ trước mộ Thịnh Giai Âm.
Có gì cần nói thì để họ nói rõ ràng trước mặt Thịnh Giai Âm.
Mãi đến khi đêm khuya, Thịnh Xán mới cùng Thịnh Hoàn Hoàn đi vào biệt thự.
Thịnh Xán vừa tỉnh lại nên các chức năng cơ thể còn chưa khôi phục, ông ấy gắng gượng không nổi nên sau khi trở về đã nằm xuống.
Chúc Văn Bội gọi Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng: “Hoàn Hoàn, có chuyện này bà muốn nói với cháu, hôm qua cháu có hỏi ông bà có cách nào trị cho chân của Mộ Tư đúng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm mặt: “Có liên quan đến chuyện ba tỉnh lại đúng không bà?"
Đúng rồi, cô còn chưa kịp hỏi làm sao ba tỉnh lại, cô cảm thấy có khả năng liên quan đến chuyện ông bà ngoại không muốn nói ra.
Chúc Văn Bội gật đầu rồi nói lại chuyện Lăng Tiêu đi đến rừng Sương Mù cho Thịnh Hoàn Hoàn biết: “Lần này nhờ có cậu ta mời y si Tô Quy về, bằng không ba cháu sẽ không tỉnh lại nhanh như thế."
Rừng Sương Mù?
Rừng Sương Mù mang danh không có bóng người đó sao?
Khó trách ông bà ngoại lại giấu diếm cô, nơi đó không cẩn thận là sẽ có đi không về, sao Lăng Tiêu lại ngốc như vậy?
Khó trách hai ngày này Văn Sâm không đi theo cô, hóa ra là đi theo hắn đến rừng Sương Mù.
Chúc Văn Bội nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, hôm nay lúc Lăng Tiêu trở về, bà thấy sắc mặt cậu ta không đúng, hỏi thuộc hạ của cậu ta mới biết cậu ta suýt đã mất mạng."
Chúc Văn Bội nói cho Thịnh Hoàn Hoàn, vì mời Tô Quy rời núi mà Lăng Tiêu chấp nhận đi đến vùng đầm lầy lấy gan rắn độc thay ông ấy nên suýt đã có đi không về.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rơi lệ đầy mặt: “Sao anh ấy lại ngốc như vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới ngày trước lúc mới gặp Lăng Tiêu, hắn như ác ma máu lạnh, mỗi khi đi một bước về hướng cô thì trên người đều đang chảy máu.
Về sau gặp lại hắn trong thang máy của Thịnh Thế Danh Môn thì hắn lại tôn quý lạnh lùng xa cách, làm người ta không dám đến gần.
Kết hôn ba tháng, Lăng Tiêu mang đến cho cô cảm giác lý trí đến máu lạnh, chưa từng xử sự theo cảm tính, lúc này sao lại làm ra chuyện ngu ngốc này?
Lỡ hắn thật sự xảy ra chuyện thì sẽ vĩnh viễn ở lại rừng Sương Mù không về được.
Vì cô, xứng đáng sao?
"Tô Quy nói cậu ta bị thương không nhẹ, phải tĩnh dưỡng một thời gian."
"Cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn nghe Chúc Văn Bội nói xong thì đã khóc không thành tiếng.
Đêm nay cô không dám nhìn hắn nhiều, cô sợ mình sẽ sa vào nên không phát hiện sắc mặt hắn không đúng, cũng không biết hắn bị thương.
Vì sao hắn không nói gì mà lại mạo hiểm đến rừng Sương Mù, bị thương cũng không nói ra mà còn chạy đến Phượng gia ra mặt cho cô, hắn không muốn sống nữa sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào nói: “Bà ngoại, cháu muốn đi xem anh ấy thế nào."
Chúc Văn Bội lại lắc đầu: “Đã muộn rồi, chắc Lăng Tiêu và người nhà đều đã ngủ, hơn nữa hiện tại Lăng Tiêu đã không có nguy hiểm tính mạng, Tô Quy cũng ở nhà cậu ta, cho nên cháu không cần quá lo lắng."
"Còn nữa, bà không nói chuyện cháu đang mang thai cho ba cháu biết, ngày mai tự cháu nói với nó đi, cũng nói lựa chọn của cháu ra, đến lúc đó xem ba của cháu có chấp nhận không."
Nói cách khác ông bà ngoại đã không phản đối cô và Lăng Tiêu đến với nhau, hiện tại chỉ thiếu cái gật đầu của ba.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm kích ôm lấy Chúc Văn Bội: “Bà ngoại, cám ơn bà."
Chúc Văn Bội cười nói: “Cháu hạnh phúc mới là tâm nguyện của bà và mẹ cháu, nhưng bà thấy Lăng Tiêu rất khó qua được cửa ải của ba cháu."
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Đúng vậy, lúc trước Mộ Tư phí rất nhiều công sức mới khiến ba chấp nhận."
Chúc Văn Bội sờ sờ đầu cô, cảm thán nói: “Hi vọng lần này Lăng Tiêu không làm chúng ta thất vọng."
Chúc Văn Bội nói như vậy cũng khiến Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng, cô sợ lấy tính tình kiêu ngạo lạnh lùng của Lăng Tiêu thì sẽ không cúi đầu đi lấy lòng Thịnh Xán.
Nhưng đống tài sản và quyền thế của hắn lại không đả động được Thịnh Xán, thứ có thể thuyết phục ông ấy chỉ có sự chân thành của Lăng Tiêu.
Chỉ có thật tình mới vô giá, mới có khả năng cưới được hòn ngọc quý trên tay ông ấy.
Chương 522: Bác trai, cháu thích Hoàn Hoàn
Sáng hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy rất sớm, còn chưa rửa mặt đã nhảy xuống giường đi đến phòng của Thịnh Xán, cô sợ mọi chuyện tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.
Vừa tới gần đã nghe thấy tiếng cười của Thịnh Sam Sam truyền đến từ bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào thì thấy Thịnh Xán đang ôm Tiểu Sam Sam trêu chọc, cảnh này khiến hốc mắt cô lại ướt nhòe.
Cảm ơn trời xanh, đây không phải giấc mơ, ba của cô thật sự tỉnh rồi.
"Hoàn Hoàn?" Thịnh Xán phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn thì vẫy vẫy tay về hướng cô: “Ghé thăm em con một chút đi, trông rất giống con khi còn bé, thật đáng yêu!"
Thịnh Hoàn Hoàn đi tới, một nhà ba người ngồi chung một chỗ.
Sau khi ăn điểm tâm, Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện của mình và Lăng Tiêu cho Thịnh Xán nghe, kể cả chuyện mình đã mang thai.
Thịnh Xán nghe xong thì bá đạo nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Dù thế nào cũng phải giữ đứa nhỏ lại, đây là huyết mạch của Thịnh gia, còn chuyện có cần ba nó hay không thì phải xem biểu hiện của cậu ta."
Thịnh Xán biết rõ sinh non có sẽ ảnh hưởng đến một người phụ nữ như thế nào, dù là tâm lý hay sức khỏe đều sẽ để lại đau đớn không thể xóa nhòa.
Năm đó Thịnh Giai Âm từng hư thai nên rất nhiều năm không có con, thật vất vả mới có Thịnh Hoàn Hoàn, bà phải chịu rất nhiều tra tấn mới sinh cô ra được.
Thịnh Xán không muốn Thịnh Hoàn Hoàn phải chịu đựng sự đau đớn này.
"Ba, cám ơn ba." Thịnh Hoàn Hoàn chân thành nói, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Ba không phản đối, tiếp theo phải xem biểu hiện của Lăng Tiêu!
"Ba chỉ muốn con gái cưng của mình được hạnh phúc."
Còn ân oán của Lăng Hoa Thanh và Thịnh gia thì đã trở thành quá khứ sau khi vợ chồng Lăng Hoa Thanh và Hà Song chết, Lăng Tiêu chỉ là người vô tội, điểm này thì Thịnh Xán vẫn rõ.
Sau đó Thịnh Xán lại nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu cậu ta không biết chuyện con mang thai thì tạm thời đừng nói cho cậu ta biết, trước khi ba gật đầu thì cậu ta đừng mơ làm ba của cháu ngoại."
Chúc Văn Bội và Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhau cười một tiếng: “Bà nói rồi mà, Lăng Tiêu muốn qua được ải của ba con cũng không dễ."
Thịnh Xán đặc biệt tức giận mà nói: “Sao dễ được chứ? Con nuôi Hoàn Hoàn lớn đến chừng này, nuôi con bé xinh đẹp ưu tú như vậy đã tốn biết bao tâm huyết? Thằng nhãi kia còn không biết quý trọng mà ly hôn với con bé. A, hiện tại nói muốn tái hôn là tái hôn, trên đời này làm gì có chuyện hời như thế?"
Thịnh Tư Nguyên cũng tức giận bất bình: “Đúng đấy, đâu có chuyện hời như vậy được."
Nhìn khí thế của ông ngoại và ba, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi cảm thấy lo lắng cho Lăng Tiêu!
Chúc Văn Bội liên tục lắc đầu: “Hoàn Hoàn, bà thấy Lăng Tiêu sắp phải nếm mùi đau khổ rồi!"
Lúc này người hầu đi đến: “Tiểu thư, Đường thiếu đến, ngài ấy nghe nói tiên sinh tỉnh lại nên đặc biệt tới thăm hỏi."
Nụ cười trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến mất không còn tung tích.
Đường Nguyên Minh, lúc này anh tới làm gì?
Nghĩ đến chuyện xảy ra vào ngày đó, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ sợ hãi.
Lúc này Thịnh Xán đang nhìn người hầu nên không phát hiện sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng: “Đường thiếu? Chẳng lẽ là A Minh trở về từ quân đội sao?"
Người hầu gật đầu: “Chính là đại thiếu gia Đường gia."
Thịnh Xán đặc biệt vui mừng: “Mau mau cho cậu ta vào, đã mười năm tôi chưa gặp thằng nhóc A Minh này, cũng không biết hiện tại dáng vẻ ra sao, nhất định là vừa cao vừa to con."
"Bác trai."
Thịnh Xán vừa nói xong thì Đường Nguyên Minh đã xuất hiện ở cửa ra vào.
Đường Nguyên Minh mặc quần áo trang trọng, dáng người thẳng tắp, khí thế hiên ngang, cả người tỏa ra sức mạnh, mỗi khi di chuyển một bước đều mang theo tiếng gió.
Thịnh Xán nhìn người trẻ tuổi đi về hướng mình mà liên tục tán thưởng: “Đúng là nhập ngũ có khác, chắc cháu cũng tầm 1m9 đúng không, nhìn vóc người thật là khỏe mạnh."
Đường Nguyên Minh cười cười: “Bác trai, cháu không cao như vậy, chỉ đến một mét tám mấy thôi."
Thịnh Xán cười nói: “Cũng đã rất nổi trội rồi, thật là tuấn tú lịch sự, không tệ không tệ."
Dù sao cũng là đứa nhỏ mình nhìn lớn lên, Đường Xán cũng rất thích Đường Nguyên Minh.
Hơn nữa năm đó Đường Nguyên Minh vừa trưởng thành đã được đưa vào quân đội rồi ở lại đó tận mười năm, dựa vào thực lực của bản thân mà leo lên cao, trong lòng Thịnh Xán cực kỳ tán thành Đường Nguyên Minh.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được đứng lên: “Ba, con không thoải mái lắm nên lên lầu trước."
"Làm sao vậy con?" Thịnh Xán lo lắng hỏi.
Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà quay người lên lầu, từ đầu tới cuối không liếc nhìn Đường Nguyên Minh lấy một cái.
Thịnh Xán có ngốc cũng đoán được Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đã xảy ra mâu thuẫn.
"A Minh, ngồi đi!" Thịnh Xán bảo Đường Nguyên Minh ngồi xuống: “Cháu và Hoàn Hoàn làm sao vậy?"
Theo Thịnh Xán thấy, Đường Nguyên Minh luôn là người làm việc rất có chừng mực, từ nhỏ lại đặc biệt thương Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên nghĩ là bọn họ chỉ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ.
Đường Nguyên Minh lại nói: “Bác trai, cháu muốn đi thắp nén nhang cho bác gái với bác."
Thịnh Xán không hiểu nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, Thịnh Tư Nguyên khẽ gật đầu với ông ấy.
Thịnh Tư Nguyên biết Đường Nguyên Minh đang muốn bày tỏ tâm ý của mình đối với Thịnh Hoàn Hoàn cho Thịnh Xán biết.
Khi Thịnh Giai Âm còn sống đã đặc biệt thích Đường Nguyên Minh, còn nói thẳng với vợ chồng bọn họ là hi vọng Đường Nguyên Minh có thể trở thành con rể Thịnh gia.
Nếu như Lăng Tiêu không đáng tin thì Đường Nguyên Minh là ứng cử viên không tệ.
Đi đến phía sau núi, Đường Nguyên Minh thắp nén nhang cho Thịnh phu nhân rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bác trai, cháu thích Hoàn Hoàn, lúc còn sống bác gái đã đồng ý cho cháu và Hoàn Hoàn ở bên nhau."
Thịnh Xán dừng lại: “Cái này. . . Cái này..."
Vấn đề là ông ấy không biết chuyện này!
Từ khi ông ấy tỉnh lại, Hoàn Hoàn không hề nhắc đến tên của A Minh, hơn nữa hiện tại Hoàn Hoàn đang mang thai con của Lăng Tiêu, nhìn tâm tư của cô thì người mà cô thích chính là Lăng Tiêu.
"Bác trai, xin bác đồng ý cho cháu theo đuổi Hoàn Hoàn, cháu nhất định sẽ thương yêu bảo vệ em ấy giống khi còn bé, không để em ấy chịu chút tổn thương nào."
"Cái này. . ." Thịnh Xán không đáp lại được câu nói ngay thẳng của Đường Nguyên Minh: “Cái này phải xem suy nghĩ của Hoàn Hoàn."
"Bác trai, cháu biết bác lo lắng cái gì, cháu sẽ xem đứa nhỏ trong bụng Hoàn Hoàn như con ruột của mình."
Đường Nguyên Minh trịnh trọng cam đoan với Thịnh Xán, sau đó giọng nói cũng lạnh xuống: “Lăng Tiêu đã có một đứa con trai, lúc trước Hoàn Hoàn gả cho hắn chỉ do tình thế ép buộc."
"Trong vòng ba tháng, Hoàn Hoàn sống không được vui vẻ gì, có mấy lần đêm hôm khuya khoắt còn bị Lăng Tiêu đuổi ra. Hoàn Hoàn sợ bác gái lo lắng nên không dám về nhà."
Thịnh Xán nghe những lời này của Đường Nguyên Minh thì lập tức nổi trận lôi đình, ấn tượng đối với Lăng Tiêu lập tức sụt giảm mạnh: “Lẽ nào lại như vậy, Lăng Tiêu này thật quá đáng."
Đường Nguyên Minh tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn vì muốn cứu vớt Thịnh Thế nên mới chủ động tiếp cận Lăng Tiêu, em ấy đặc biệt được Lăng lão nãi nãi và con của Lăng Tiêu thích nên Lăng Tiêu mới đồng ý cưới về, kỳ thật trong lòng hắn rất xem thường em ấy. Nếu hắn có chút tình cảm nào với Hoàn Hoàn thì sẽ không đối xử với em ấy như vậy."
"Khi bác gái còn sống vẫn không đồng ý Hoàn Hoàn ở bên cạnh Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu vừa ly hôn với Hoàn Hoàn không bao lâu thì bên cạnh lại có thêm một vị hôn thê."
Lần này cảm kích của Thịnh Xán đối với Lăng Tiêu do hắn mạo hiểm vào rừng Sương Mù mời Tô Quy trị liệu cho mình đều biến mất: “Không ngờ Lăng Tiêu này lại là cùng một loại người như Mộ Tư."
Chương 523: Ba tôi bảo tối nay anh tới nhà ăn cơm
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu thì càng nghĩ càng bất an, cô sợ Đường Nguyên Minh nói cái gì với Thịnh Xán, ba của cô không biết gì nên rất dễ bị lừa.
Càng nghĩ cô càng muốn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, bảo hắn lập tức tới ngay một chuyến, nhưng lại nghĩ tới hắn bị thương, lỡ hai người đánh nhau thì Lăng Tiêu nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Cuối cùng cô vẫn không gọi cú điện thoại này.
Nhưng may mà Đường Nguyên Minh không ở lại dùng cơm, sau khi anh đi thì Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xuống lầu liền thấy Thịnh Xán đen mặt ngồi trên ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thịnh Hoàn Hoàn thầm kêu không ổn, vội vàng ngồi xuống sau lưng Thịnh Xán: “Ba, làm sao vậy ạ?"
Thịnh Xán nghiêm khắc nói: “Hoàn Hoàn, con thành thật nói cho ba biết Lăng Tiêu là người thế nào, có phải nó từng đuổi con ra ngoài lúc nửa đêm không?"
"Ba, có phải là Đường Nguyên Minh nói gì với ba không?"
"Ba biết cậu ấy sẽ không nói dối." Thịnh Xán tin tưởng Đường Nguyên Minh sẽ không dùng những lời bịa đặt để bôi xấu Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm lấy tay Thịnh Xán rồi dựa đầu vào vai ông ấy: “Ba, người ngoài không hiểu chuyện giữa con và Lăng Tiêu, rất nhiều chuyện nói một hai câu căn bản không rõ được, ba không thể nghe lời nói một phía của Đường Nguyên Minh."
Thịnh Xán hỏi: “Ba chỉ hỏi con có phải Lăng Tiêu có một đứa con riêng ba bốn tuổi không?"
Nếu như phải thì tức là sinh hoạt cá nhân lộn xộn, loại đàn ông này không đáng tin.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Lăng Tiêu chỉ là bác của Thiên Vũ, năm đó đứa con nhỏ nhất của An Lan vừa ra đời đã được đưa ra nước ngoài, tên là An Niên, Thiên Vũ là con của An Niên. Nhưng An Niên đã mất vì bị tai nạn xe nên Lăng Tiêu mới nhận nuôi cậu bé thôi."
"Ba, Thiên Vũ là đứa nhỏ rất đáng yêu, nếu ba gặp nó thì nhất định sẽ thích."
Thịnh Xán hừ một tiếng: “Vậy vị hôn thê thì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng giải thích: “Lâm Chi Vũ là do Lăng Hoa Thanh cố gắng ép cho Lăng Tiêu, hiện tại cô ta đã về nước M rồi."
"Hai người đó trong sạch?"
"Chắc là vậy!"
Nhìn từ thái độ lần trước của Lăng Tiêu đối với Lâm Chi Vũ thì hắn và cô ta chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Cái gì?" Thịnh Xán lập tức cao giọng lên.
Thịnh Hoàn Hoàn vội đổi lời: “Nhất định là trong sạch, cô ta là do Lăng Tiêu đích thân đuổi về nước, ba yên tâm đi!"
Thịnh Xán hừ lạnh: “Vậy còn tạm được."
Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm lau mồ hôi lạnh, sau đó lại nghe Thịnh Xán hỏi: “Vậy chuyện đuổi con ra ngoài là thế nào, con gái cưng của Thịnh Xán này là để nó hà hiếp sao?"
"Đều có nguyên nhân cả, con gái của ba cũng có sai."
Thịnh Hoàn Hoàn vội tẩy trắng cho Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu người ta còn xuống bếp nấu ăn cho con gái ba kìa! Ba, ba hỏi bản thân thử xem con lớn đến chừng này có bao giờ ba nấu cho con một bữa cơm chưa?"
Thịnh Xán hơi chột dạ: “Đây là hai chuyện khác nhau."
Thịnh Hoàn Hoàn thừa thắng xông lên: “Dù sao con gái của ba đã lớn như vậy mà lần đầu tiên có đàn ông xuống bếp vì con, còn là bữa sáng, phải thức dậy chuẩn bị từ rất sớm. Ba suy nghĩ xem Lăng Tiêu có thân phận gì mà lại tự xuống bếp làm điểm tâm cho con gái của ba đó."
Thịnh Xán lại bâng quơ nói một câu: “Vậy vì sao các đứa ly hôn?"
Cái này á!
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nghĩ ra: “Còn không phải là tại Lăng Hoa Thanh, ông ta buộc Lăng Tiêu ly hôn với con, không thì con sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng."
Thịnh Xán nghe xong thì nhíu mày lại: “Một người đàn ông không bảo vệ được cả vợ mình thì cần nó làm cái gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn yếu ớt nói: “Ba, đôi khi không phải là chuyện có bản lãnh hay không."
Thịnh Xán nhớ đến Thịnh Giai Âm, không phải ông ấy cũng không bảo vệ được vợ mình sao?
Thịnh Hoàn Hoàn thấy sắc mặt Thịnh Xán trắng bệch thì vội nhận sai vào mình: “Ba, thật xin lỗi, mẹ vì cứu con mới bị..."
Thịnh Xán sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, con thích Lăng Tiêu như thế sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Ba, nếu anh ấy thật sự không quan tâm con thì tại sao phải mạo hiểm đến rừng Sương Mù, chẳng lẽ mạng của ảnh không quý sao?"
Thịnh Xán bị hỏi á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể chua xót than thở: “Có câu nữ nhi ngoại tộc, nhanh như vậy mà con đã bênh người ta chầm chập rồi!"
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng nói: “Ba, dù thế nào thì vị trí của ba trong lòng con vĩnh viễn là số một, không ai lay chuyển được."
Lần này cuối cùng Thịnh Xán cũng hài lòng: “Coi như không phí công thương con, đêm nay kêu Lăng Tiêu tới dùng cơm."
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhẹ nhàng thở ra: “Ba, anh ấy bị thương, hay là qua mấy ngày nữa được không?"
Thịnh Xán hừ lạnh: “Bị thương thì không cần ăn cơm luôn à?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Cần."
Thịnh Hoàn Hoàn về đến phòng lấy điện thoại ra, không biết cố gắng mà bắt đầu khẩn trương lên, cô phải nói gì với Lăng Tiêu day?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu mạo hiểm đi đến rừng Sương Mù thì tất cả oán giận trong lòng đối với hắn đều tiêu tan, hiện tại cô rất lo lắng cho thương tích của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu, xóa nhiều lần rồi mới gửi như sau: “Bà ngoại nói anh bị thương, có nặng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn đợi thật lâu vẫn không chờ được Lăng Tiêu trả lời.
Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi lại gửi một tin nhắn qua: “Lăng Tiêu, cám ơn những chuyện anh đã làm vì ba tôi."
Tin nhắn này gửi ra như đá chìm xuống đáy biển.
Ngay khi Thịnh Hoàn Hoàn do dự có nên gọi điện thoại cho hắn không thì nhận được một tấm hình.
Đó là hình ảnh nửa người trên vết thương chồng chất, Thịnh Hoàn Hoàn khiếp sợ che miệng lại, mắt đã cay cay.
Cô run rẩy nhắn lại một hàng chữ: “Bị thương nặng như vậy mà tối hôm qua còn đến Phượng gia, anh không muốn sống nữa sao?"
Lăng Tiêu đáp lại: “Đau lòng cho tôi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi: “Ừm."
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Kỳ thật bị thương không nặng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em thấy tối hôm qua tôi oai biết chừng nào, dùng một chân đã có thể đạp bay Phượng Cảnh Thiên."
Giọng điệu khoe khoang này thật là kiêu ngạo lại đáng yêu.
Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười: “Lợi hại như vậy thì đêm nay biểu hiện tốt một chút."
Lăng Tiêu liên tục gửi qua mấy dấu chấm hỏi: “? ? ?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đáp: “Ba tôi bảo tối nay anh tới nhà ăn cơm."
Lăng Phủ
Trông thấy tin nhắn cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn gửi tới, Lăng Tiêu đang giả vờ đáng thương lập tức như cá chép xoay người ngồi bật dậy từ trên giường, không để ý vết thương đau đớn mà khoác thêm áo đi ra ngoài: “Bạch quản gia chuẩn bị xe, chuẩn bị quà."
Chuẩn bị quà?
Chuẩn bị xe thì ông hiểu, chuẩn bị quà là chuẩn bị cái gì?
Bạch quản gia vội nghênh đón: “Thiếu gia, cậu muốn đi gặp ai?"
Ông phải biết thiếu gia đi gặp người nào mới biết được cần chuẩn bị quà gì.
Lăng Tiêu nói: “Thịnh Xán tỉnh, đêm nay tôi ăn cơm ở Thịnh gia."
Bạch quản gia lập tức hiểu, kích động xông lên lầu gào lên: “Lão thái thái, ba của phu nhân tỉnh rồi, thiếu gia muốn đi gặp ba vợ, tôi phải chuẩn bị quà gì cho ông ấy?"
Lăng Tiêu: “..."
Lăng lão thái thái lập tức mừng rỡ mà "Đùng đùng đùng" chạy xuống lầu: “Thịnh Xán tỉnh rồi? Trời ơi, chuyện tốt như vậy mà sao đến bây giờ cháu mới nói cho bà biết."
"Bà nội, bà từ từ chút." Lăng Tiêu chạy lên đỡ, sợ bà vội quá ngã xuống.
Lăng lão thái thái sốt ruột mà nắm chặt tay Lăng Tiêu: “Bảo cháu đi qua ăn cơm là ý của Thịnh Xán hay là Hoàn Hoàn?"
Chương 524: Lăng Tiêu cậu biết tại sao tôi phải mời cậu tới không
Lăng Tiêu nói rõ: “Là ý của Thịnh Xán."
Lăng lão thái thái lập tức phân tích: “Thịnh Xán vừa tỉnh thì tại sao lại muốn gặp cháu? Là ai nhắc đến cháu trước mặt ông ấy, ông ấy biết về chuyện cháu và Hoàn Hoàn ly hôn đến mức nào? Chẳng lẽ đặc biệt gọi cháu đến để mắng một trận? Hay là..."
Lăng Tiêu vội cắt ngang suy đoán của lão thái thái: “Bà nội bà đừng đoán, Hoàn Hoàn bảo cháu đêm nay biểu hiện tốt một chút, ý của những lời này chưa rõ sao?"
Lăng lão thái thái nghe vậy thì mắt lập tức sáng lên: “Hoàn Hoàn nói như vậy sao? Vậy cháu và Hoàn Hoàn còn có hi vọng, còn không mau đi ăn diện sửa soạn đi?"
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn quần áo trên người: “Như vầy không phải rất tốt sao?"
Hắn cũng không phải phụ nữ, ăn diện sửa soạn cái gì?
"Tốt cái gì mà tốt?" Lăng lão thái thái đặc biệt bất mãn, níu lấy Lăng Tiêu nói một tràng dài: “Cháu xem bộ quần áo này của mình đi, đen thui, đây là lần đầu tiên đi gặp cha vợ chứ không phải vội về chịu tang. Còn có sắc mặt của cháu nữa, hai ngày này làm gì mà mắt đen thui, mặt mày trắng bệch, lỡ Thịnh Xán nghĩ cháu thận yếu thì làm sao giao con gái cho cháu được?"
"Thận... Thận yếu?" Lăng Tiêu tức quá hóa cười: “Ha ha, cháu? Thận yếu?"
"Cười cái gì? Kết hôn với Hoàn Hoàn ba tháng mà bụng con bé chẳng có phản ứng gì cả, cháu không yếu thì ai yếu?" Lăng lão thái thái hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Hoàn Hoàn mang thai con của cháu thì còn đến phiên thằng nhóc Đường gia kia nhảy nhót sao?"
Con?
Lăng Tiêu khựng lại, sao tới bây giờ hắn vẫn không nghĩ đến vấn đề này?
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn có con của hắn thì chẳng phải mọi chuyện đơn giản hơn nhiều sao?
Lăng Tiêu mừng rỡ, khuôn mặt tuấn tú của lập tức hiện ra vẻ tà ác: “Bà nội, bà thật là một lời làm thức tỉnh người trong mộng!"
"Mừng lắm à?" Lăng lão thái thái nghiêm mặt: “Bà cho cháu biết, muộn rồi. Bà đoán hiện tại Hoàn Hoàn còn không cho cháu bước vào cửa phòng. Còn không mau đi thay quần áo khác, bà đoán đêm nay Thịnh Xán nhất định sẽ tìm mọi cách bắt lỗi cháu."
Lúc này Lăng Tiêu thật sự không nghĩ tới mọi chuyện đều bị Lăng lão thái thái đoán đúng.
Khi hắn đứng trước mặt Thịnh Xán, khi Thịnh Xán dò xét hắn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải thì hắn không khỏi may mắn Lăng lão thái thái đã định liệu trước.
…
"Ba tôi bảo tối nay anh tới nhà tôi ăn cơm."
Thịnh Hoàn Hoàn gửi xong tin nhắn thì không nhận được câu trả lời nữa.
Chờ mãi không nhận được hồi đáp làm cô rất bất an:
"Điện thoại của anh ấy hết pin sao?"
"Hay là bị thương uống thuốc ngủ rồi?"
"Hay là anh ấy không muốn tới nhà mình ăn cơm?"
"Hay là có chuyện quan trọng gì không rảnh?"
Đợi thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn lại nhịn không được gửi một tin nhắn qua: “Nếu anh có việc gấp thì hôm nào khác cũng được."
Cô ngẫm nghĩ rồi lại sợ Lăng Tiêu không biết yêu quý sức khỏe nên nhắc nhở: “Anh bị thương nặng như vậy thì nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi! Không có chuyện gì quan trọng bằng sức khỏe của mình."
Đợi thật lâu vẫn không được đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn thất vọng ném điện thoại, chạy đến ban công đi ngắt từng cánh hoa: “Đến, không đến. Đến, không đến. Đến, không đến..."
Dưới lầu.
Thịnh Xán thấy Lăng Tiêu chỉ mang lão quản gia tới, không bày ra bộ dạng tỷ phú giàu nhất trước mặt ông ấy thì cũng tương đối hài lòng.
Ánh mắt của ông ấy bắt đầu đánh giá khắp người Lăng Tiêu.
Dung mạo... Max điểm.
Dáng người... Max điểm.
Khí chất... Max điểm!
Thịnh Xán chưa bao giờ nhìn thấy hậu bối nào có vẻ tôn quý bẩm sinh giống như Lăng Tiêu, dù lẳng lặng đứng đó cũng làm người ta cảm nhận được khí chất đế vương.
Dù là Đường Nguyên Minh vừa gặp hồi sáng cũng thua kém hậu bối này đến ba phần.
Sự chênh lệch này không liên quan đến dung mạo, Đường Nguyên Minh chênh lệch về khí độ.
Thịnh Xán muốn soi mói khuyết điểm trên người Lăng Tiêu, cuối cùng phát hiện người trẻ tuổi trước mặt trừ mặt mày hơi lạnh lẽo ra thì thật sự không thể bắt bẻ cái gì khác.
Thịnh Xán không thể không tán thưởng ánh mắt lần này của Thịnh Hoàn Hoàn không tệ, Lăng Tiêu mạnh hơn Mộ Tư nhiều, nhưng không biết tính tình thế nào.
Thế là ông ấy đánh giá đến cách ăn mặc của Lăng Tiêu, âu phục màu xám phối hợp với một chiếc áo sơmi tím đậm, ống tay áo còn cài một đôi khuy áo bảo thạch lam.
Mặc bộ đồ này trông rất chững chạc, tùy ý lại không tùy tiện, hợp cách nhưng không phô trương, xem ra đã bỏ công sức ra khá nhiều.
Nhưng Thịnh Xán vẫn có cách tìm ra sai lầm: “Sao lại không đeo caravat?"
Đàn ông tham dự sự kiện gì quan trọng không phải đều đeo caravat sao?
Ý Thịnh Xán là: Cậu tới gặp tôi mà lại không đeo caravat, có phải xem thường tôi không?
Bạch quản gia âm thầm lau mồ hôi, xem ra lão thái thái đoán không sai, vừa đến thì Thịnh Xán đã định ra oai phủ đầu thiếu gia!
Lăng Tiêu đứng thẳng ở nơi đó, thản nhiên nhếch môi lên: “Bác trai, cháu chỉ đeo caravat khi làm việc công, tới gặp bác trai là chuyện nhà, cháu cảm thấy nên mặc gần gũi một chút."
Bạch quản gia đứng một bên âm thầm nhấn like cho câu nói này của Lăng Tiêu.
Thịnh Xán nhìn người trẻ tuổi không kiêu ngạo không tự ti trước mặt, thấy dáng vẻ hắn thong dong, bình thản tự tin thì trong lòng hơi khó chịu.
Ông ấy liếc nhìn quà cáp đầy bàn mà không vui nói: “Tỷ phú giàu nhất Hải Thành quả nhiên rất hào phóng, vừa ra tay đã là nhân sâm trăm năm, ngọc cực phẩm, tranh chữ của danh nhân, đây là muốn dùng tiền tài thu mua lòng người sao!"
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sáng, không nhanh không chậm mở miệng: “Bác trai nói vậy là sai rồi, cháu biết Hoàn Hoàn là báu vật của bác, nhưng bác không biết cô ấy cũng là báu vật trong lòng cháu. Cho nên cô ấy là bảo vật vô giá đối với cả bác và cháu."
Hắn chỉ vào những vật trên bàn mà kiên nhẫn giải thích với Thịnh Xán: “Những vật này chỉ là bà nội cảm ơn bác đã mời cháu đến nhà ăn cơm, tặng chút quà mọn hi vọng bác đừng chê."
Lăng Tiêu này nói chuyện thật là làm người ta không moi ra được sai lầm nào.
Một mặt nâng cao địa vị của ông ấy, một mặt là ám chỉ Lăng lão thái rất xem trọng lần gặp mặt này, tâm cơ rất đáng sợ.
"Tôi nào dám ghét bỏ những thứ tốt như vậy." Thịnh Xán cầm lấy một pho tượng ngọc Điền Hoà rồi ngắm nghía thưởng thức, sau đó hững hờ hỏi Lăng Tiêu: “Biết vì sao tôi mời cậu tới không?"
Lúc này Thịnh Xán đang thầm nghĩ: Độ bóng và mức thẩm thấu này thật sự là loại ngọc cực phẩm, chắc lão thái thái Lăng gia tặng luôn cả đồ cất giữ của mình, xem ra là rất hài lòng về Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lại rất khiêm tốn: “Vãn bối không biết, xin bác trai chỉ rõ."
Thịnh Xán buông ngọc điêu xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi chỉ muốn hỏi tại sao phải ly hôn với Hoàn Hoàn, cậu cảm thấy Hoàn Hoàn nhà tôi không xứng với cậu à?"
Lần này Lăng Tiêu trầm mặc, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng ảm đạm xuống.
Trên trán Bạch quản gia ứa mồ hôi lạnh, thiếu gia đừng ăn ngay nói thật đấy: “Thịnh tiên sinh, thiếu gia nhà tôi chưa từng cảm thấy Thiếu phu nhân không xứng với cậu ấy, khi họ ở bên nhau, thiếu gia rất tốt với Thiếu phu nhân."
"Tôi có hỏi ông à?" Thịnh Xán lạnh lùng liếc Bạch quản gia một cái rồi bắn ánh mắt sắc nhọn về hướng Lăng Tiêu: “Tôi muốn nghe cậu ta nói."
Bạch quản gia lo âu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Chỉ thấy Lăng Tiêu gục đầu xuống, qua thật lâu mới hơi cong đầu gối rồi quỳ một gối xuống đất: “Bác trai, là do cháu sai, là cháu không biết quý trọng cô ấy, để cô ấy chịu thiệt thòi."
Chương 525: Tới đây, đeo tạp dề lên giúp tôi đi
Lúc trước là Lăng Tiêu đưa ra đề nghị ly hôn, hiện tại người hối hận là hắn, nhận lầm tất nhiên cũng là hắn.
Trước kia hắn cảm thấy không quan trọng nên mới chia tay dứt khoát như vậy.
Sau khi rời đi hắn mới biết có một người tri kỷ ở bên cạnh là vô cùng quý giá, không người nào thay thế được cả.
Lăng Tiêu rất nghiêm túc nhận sai, ngày đó bị Thịnh Hoàn Hoàn mắng cho một trận làm hắn nhớ tới trong vòng ba tháng họ ở bên nhau, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, chưa từng lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của cô, làm cô chịu rất nhiều thiệt thòi.
Hắn cũng không thật sự đặt cô vào cuộc sống của mình, trong kế hoạch tương lai cũng không có cô, đối xử với cô tùy tiện như với một người hầu.
Hắn chưa hề coi cô là vợ, lại dựa vào cái gì yêu cầu cô hoàn toàn tin tưởng hắn?
Hắn nói hắn thất vọng về cô, thử hỏi cô không thất vọng về hắn sao?
Thịnh Xán nhìn người đàn ông quỳ một gối trước mặt mình, cho dù quỳ, cho dù gục đầu xuống thì khí phách và sự ngông nghênh kia cũng không giảm đi nửa phần.
Một hậu bối như vậy khiến Thịnh Xán không chán ghét nổi.
Sau một lúc lâu Thịnh Xán mới nói: “Nếu như lúc này cậu còn nhanh mồm nhanh miệng như vừa rồi để kiếm cớ trốn tránh trách nhiệm thì tôi sẽ rất xem thường cậu."
Bạch quản gia nghe xong thì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thiếu gia đã được Thịnh Xán tán thành.
Nhưng sau đó lại nghe Thịnh Xán nói: “Đứng lên đi, mang những thứ này về đi."
Bạch quản gia lại đổ mồ hôi lạnh, không phải bảo thiếu gia tới ăn cơm sao, hiện tại còn chưa ăn và cũng chưa gặp được Thiếu phu nhân mà sao lại đuổi người đi?
Phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, ai dám đối xử với thiếu gia nhà ông như vậy chứ?
Lăng Tiêu như không nghe thấy mà quỳ ở đó: “Bác trai, xin bác cho cháu thêm một cơ hội, lần này cháu nhất định sẽ không làm bác thất vọng."
Thịnh Xán cười hỏi: “Vậy cậu nói thử xem cậu có điểm nào đáng để tôi cho cậu thêm một cơ hội?"
Bạch quản gia thấy tình hình không đúng thì lập tức cúi người lui ra ngoài, tranh thủ gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã lặt trụi cả chậu hoa, cả lá cây cũng không còn mấy mảnh.
Mãi đến khi Bạch quản gia gọi điện thoại tới, Thịnh Hoàn Hoàn mới đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chậu hoa mình yêu thích chỉ còn cái thân trụi lủi thì đau lòng muốn chết, sao cô lại trở nên dễ lo nghĩ như vậy?
Điện thoại vẫn luôn vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn vội bắt máy: “Bạch quản gia?"
Chẳng lẽ Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện gì?
Bạch quản gia lập tức nói: “Thiếu phu nhân, cô có ở nhà không, nếu ở nhà thì tranh thủ xuống lầu nhìn xem, thiếu gia còn đang quỳ trên mặt đất!"
Có ý gì, Lăng Tiêu đến nhà rồi sao?
Chẳng lẽ Lăng Tiêu không trả lời tin nhắn của cô là do trực tiếp chạy đến nhà cô?
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cúp điện thoại chạy ra bên ngoài, xông ra hành lang nhìn xuống thì thấy Lăng Tiêu quỳ một gối cách một cái bàn trước Thịnh Xán.
Cô không biết hai người đang nói cái gì, nhưng cô biết có thể khiến Lăng Tiêu cúi đầu khó đến mức nào.
Giờ khắc này, trái tim đắng chát của cô lại hiện ra chút ngọt ngào.
Lăng Tiêu như vậy mới có tư cách làm bước của con cô!
Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng Lăng Tiêu, lập tức bước nhanh đi xuống lầu.
“Cậu có điểm nào đáng để tôi cho cậu thêm một cơ hội?"
Vấn đề này của Thịnh Xán làm khó Lăng Tiêu, hắn trầm mặc hồi lâu mới trầm ngâm nói: “Cháu có thể đưa bả vai cho cô ấy dựa vào, còn có một trái tim thích cô."
Thịnh Xán dò xét hắn từ trên xuống dưới: “Tôi nhìn ra thực lực của cậu, cũng không biết có đáng tin để dựa vào không, còn trái tim thích con tôi thì ngoài miệng nói không tính, phải để người ta nhìn ra."
Lăng Tiêu biết Thịnh Xán đang cố ý làm khó hắn, nhưng Thịnh gia xảy ra nhiều chuyện như vậy làm Thịnh Hoàn Hoàn bị rất nhiều tổn thương, Thịnh Xán làm ba muốn trút giận vì con của mình cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn muốn được Thịnh Hoàn Hoàn tha thứ thì phải qua ải này của Thịnh Xán trước.
Hơn nữa hiện tại Thịnh Xán cũng không phải chối bỏ hắn mà chỉ đang khảo nghiệm, đây đã là kết quả tốt nhất, Lăng Tiêu tương đối quý trọng.
Lăng Tiêu rất thành khẩn: “Xin bác trai chỉ rõ."
Thịnh Xán rất hài lòng với thái độ của Lăng Tiêu.
Dù sao Lăng Tiêu có được thân phận hôm nay cũng dựa vào đấu óc khôn khéo nhanh nhạy, chắc hẳn hắn đã sớm nhìn ra ông ấy đang cố ý làm khó dễ hắn.
Nhưng hắn vẫn chịu phối hợp, đây mới là mấu chốt.
Thịnh Xán nhìn về hướng phòng bếp: “Hôm nay đầu bếp nghỉ ngơi, đêm nay có thể ăn cơm được không thì phải xem cậu."
Không phải Hoàn Hoàn nói hắn biết làm cơm sao, vậy kiểm tra tài nấu ăn của hắn trước đã.
Lăng Tiêu hiểu ý, thì ra nan đề nằm ở đây: “Bác trai xin yên tâm giao cho cháu."
Một bữa cơm mà thôi, đối với hắn không tính là làm khó dễ.
Thịnh Xán đứng lên duỗi cái lưng mỏi ra: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc, lúc tỉnh ngủ tôi muốn trông thấy tám món một canh."
"Vâng." Lăng Tiêu cười đứng lên, cao hơn Thịnh Xán tận nửa cái đầu.
Thịnh Xán bị đôi mắt ưng mỉm cười của Lăng Tiêu làm cho đáy lòng run rẩy, cổ ông ấy cứng rắn: “Vậy còn không mau đi?"
Khi Thịnh Hoàn Hoàn chạy đến thì Lăng Tiêu đã vào phòng bếp, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng nhìn về phía Thịnh Xán: “Ba, không phải ba bảo Lăng Tiêu đi nấu cơm đó chứ, anh ấy đang bị thương mà!"
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn hướng về Lăng Tiêu, trong lòng Thịnh Xán đặc biệt khó chịu: “Đau lòng à? Ba thấy cậu ta bị thương không nặng, nấu cơm cũng không phải việc tốn sức, không có gì đáng ngại."
"Ba..."
Mặt Thịnh Xán tối sầm lại: “Nếu con cảm thấy ba làm khó cậu ta thì bảo cậu ta về đi, chẳng lẽ đầu bếp nhà chúng ta làm đồ ăn không ngon hơn sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Con đi giúp anh ấy."
Thịnh Xán: “Trở về, không được đi."
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước, Thịnh Xán mới chậm rãi trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Thịnh Xán đi, Thịnh Hoàn Hoàn đứng tại chỗ một lúc lâu, một lát sau lại thấy Thịnh Xán thò đầu ra.
Thấy bị Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện, Thịnh Xán cứng rắn nói: “Không được phép giúp cậu ta, có nghe hay không?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, lúc này Thịnh Xán mới đỏ mặt đóng cửa lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lại đứng đó một lúc lâu, ánh mắt rơi vào quà cáp chất đầy trên bàn, cô nhức đầu ấn trán, Lăng Tiêu là mang hết tất cả những vật cất chứa của mình tới sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lại đi đến phòng Thịnh Xán nhìn mấy lần rồi mới quay người bước nhanh về hướng phòng bếp.
Cô dừng ở cửa phòng bếp thì nhìn thấy Lăng Tiêu đang bận rộn trong bếp, Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, cảnh tượng này từng xuất hiện trong đầu cô vô số lần, hiện tại cuối cùng gương mặt của nhân vật nam chính đã rõ ràng.
Lăng Tiêu dường như phát hiện có người đang nhìn mình nên quay đầu lại.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh như có con nai con nhảy loạn trong đó.
Lăng Tiêu nhếch đôi môi mỏng xinh đẹp lên: “Tới hỗ trợ?"
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy nai con sắp nhảy ra khỏi ngực mình: “Ba tôi không cho tôi hỗ trợ, đây là khảo nghiệm đối với anh, nếu tôi giúp anh thì phải làm lại."
Lăng Tiêu nghe xong thì xoay người hơi dang tay ra: “Vậy thì đeo tạp dề lên giúp tôi không tính gian lận đúng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Ừm."
Cô hoài nghi hắn cố ý chờ cô đến mang giúp hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm một cái tạp dề mới ra rồi ra hiệu Lăng Tiêu xoay người sang chỗ khác.
Lăng Tiêu giơ hai tay lên nhìn cô: “Nhanh lên nào, tay tôi có vết thương."
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, Lăng Tiêu nhận được một cú điện thoại.
Người gọi đến là Thịnh Tư Nguyên, ông ấy nói: “Lăng Tiêu, ba của Hoàn Hoàn tỉnh rồi, nhưng hai ngày này tốt nhất cậu đừng xuất hiện, dù sao hiện tại nó chưa biết chuyện gì, cho nó chút thời gian bình tĩnh lại."
Ký ức của Thịnh Xán chỉ tới ngày Mộ Tư hủy hôn rồi mình xảy ra tai nạn xe, chuyện tiếp theo thì ông ấy không nhớ gì cả.
Dù sao cũng phải cho ông ấy chút thời gian để chấp nhận sự thật.
Trên đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhận được điện thoại của Chúc Văn Bội, cô kích động đến mức không biết để hai tay ở đâu, cả thân thể đều đang run rẩy.
"Lái nhanh một chút." Cô nói với tài xế.
Ba tỉnh rồi, rốt cục ba cũng tỉnh rồi.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể lập tức chạy vội trở về, nhưng sau khi kích động qua đi thì khuôn mặt nhỏ dần dần tái nhợt.
Ba tỉnh, nhưng mẹ đã đi rồi.
Ba có trách cô không chăm sóc tốt cho mẹ, không lo được cho cái nhà này không?
Cô còn gả cho con trai của kẻ thù Lăng Hoa Thanh, hiện tại trong bụng còn có con của Lăng Tiêu...
Xe trở lại Thịnh gia, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại chậm chạp không dám xuống xe, cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng và tràn ngập đau khổ của Thịnh Xán.
Lúc này Thịnh Xán và vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đều đứng trước mộ của Thịnh Giai Âm, Thịnh Xán quỳ ở nơi đó, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi lại khóc đến tan nát cõi lòng.
Ông ấy và Thịnh Giai Âm ở bên nhau nhiều năm, phu xướng phụ tùy tình cảm sâu đậm, không ngờ lại không được gặp mặt bà lần cuối.
Chúc Văn Bội bảo người hầu ôm Thịnh Sam Sam tới.
Trải qua mấy ngày Tiểu Sam Sam đã quen mùi của vú em, hiện tại dễ chăm hơn rất nhiều, lúc này con bé đang chơi ngón tay của mình, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm cực kỳ đáng yêu.
Thịnh Xán quỳ gối trước mộ Thịnh Giai Âm thật lâu mà cảm xúc vẫn không thể khôi phục, mãi đến khi Chúc Văn Bội giao Thịnh Sam Sam cho ông ấy.
Thịnh Xán nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt mà cẩn thận nhận lấy đứa nhỏ, đáy mắt tràn đầy đắng chát, con gái ông còn nhỏ thế này mà đã mất mẹ rồi.
Thịnh Tư Nguyên nói: “Mấy tháng nay con hôn mê, vì chống đỡ cái nhà này mà Hoàn Hoàn chịu rất nhiều đau khổ, con không được oán trách gì nó."
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên kể lại chuyện xảy ra trong ba tháng rưỡi này lại cho Thịnh Xán, Thịnh Xán nghe xong thì đáy mắt đều là đắng chát và đau lòng.
"Con không trách con bé, muốn trách thì trách con lúc trước không nên giấu Bạch Tuyết đi, càng không nên ép Mộ Tư cưới Hoàn Hoàn."
Thịnh Xán đặc biệt tự trách: “Giai Âm chết cũng phải trách con, nếu không phải năm đó con trêu chọc Lăng Hoa Thanh thì sẽ không có những chuyện sau đó."
Thịnh Hoàn Hoàn đi tới thì nghe thấy những lời này của Thịnh Xán, trong lòng đau đớn như đao cắt.
Thịnh Xán càng ôm trách nhiệm lên người mình thì trong lòng cô càng khó chịu.
Nếu hỏi là ai sai thì chỉ có thể trách năm đó cô không nghe lời ba mẹ nói, không quan tâm mọi người phản đối mà khăng khăng chọn Mộ Tư nên mới có một loạt bi kịch sau đó.
"Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi." Thịnh Tư Nguyên phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Xán khựng lại, run rẩy quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đỏ ngầu vẩn đục đầy tràn nước mắt: “Hoàn Hoàn..."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người ba già cả xanh xao hơn trước kia không chỉ mười tuổi thì hốc mắt đỏ lên, vội chạy lên trước nhào vào lòng Thịnh Xán: “Ba..."
Chúc Văn Bội lau đi nước mắt rồi ôm Thịnh Sam Sam khỏi lòng Thịnh Xán, để lại ba con họ trước mộ Thịnh Giai Âm.
Có gì cần nói thì để họ nói rõ ràng trước mặt Thịnh Giai Âm.
Mãi đến khi đêm khuya, Thịnh Xán mới cùng Thịnh Hoàn Hoàn đi vào biệt thự.
Thịnh Xán vừa tỉnh lại nên các chức năng cơ thể còn chưa khôi phục, ông ấy gắng gượng không nổi nên sau khi trở về đã nằm xuống.
Chúc Văn Bội gọi Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng: “Hoàn Hoàn, có chuyện này bà muốn nói với cháu, hôm qua cháu có hỏi ông bà có cách nào trị cho chân của Mộ Tư đúng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm mặt: “Có liên quan đến chuyện ba tỉnh lại đúng không bà?"
Đúng rồi, cô còn chưa kịp hỏi làm sao ba tỉnh lại, cô cảm thấy có khả năng liên quan đến chuyện ông bà ngoại không muốn nói ra.
Chúc Văn Bội gật đầu rồi nói lại chuyện Lăng Tiêu đi đến rừng Sương Mù cho Thịnh Hoàn Hoàn biết: “Lần này nhờ có cậu ta mời y si Tô Quy về, bằng không ba cháu sẽ không tỉnh lại nhanh như thế."
Rừng Sương Mù?
Rừng Sương Mù mang danh không có bóng người đó sao?
Khó trách ông bà ngoại lại giấu diếm cô, nơi đó không cẩn thận là sẽ có đi không về, sao Lăng Tiêu lại ngốc như vậy?
Khó trách hai ngày này Văn Sâm không đi theo cô, hóa ra là đi theo hắn đến rừng Sương Mù.
Chúc Văn Bội nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, hôm nay lúc Lăng Tiêu trở về, bà thấy sắc mặt cậu ta không đúng, hỏi thuộc hạ của cậu ta mới biết cậu ta suýt đã mất mạng."
Chúc Văn Bội nói cho Thịnh Hoàn Hoàn, vì mời Tô Quy rời núi mà Lăng Tiêu chấp nhận đi đến vùng đầm lầy lấy gan rắn độc thay ông ấy nên suýt đã có đi không về.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rơi lệ đầy mặt: “Sao anh ấy lại ngốc như vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới ngày trước lúc mới gặp Lăng Tiêu, hắn như ác ma máu lạnh, mỗi khi đi một bước về hướng cô thì trên người đều đang chảy máu.
Về sau gặp lại hắn trong thang máy của Thịnh Thế Danh Môn thì hắn lại tôn quý lạnh lùng xa cách, làm người ta không dám đến gần.
Kết hôn ba tháng, Lăng Tiêu mang đến cho cô cảm giác lý trí đến máu lạnh, chưa từng xử sự theo cảm tính, lúc này sao lại làm ra chuyện ngu ngốc này?
Lỡ hắn thật sự xảy ra chuyện thì sẽ vĩnh viễn ở lại rừng Sương Mù không về được.
Vì cô, xứng đáng sao?
"Tô Quy nói cậu ta bị thương không nhẹ, phải tĩnh dưỡng một thời gian."
"Cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn nghe Chúc Văn Bội nói xong thì đã khóc không thành tiếng.
Đêm nay cô không dám nhìn hắn nhiều, cô sợ mình sẽ sa vào nên không phát hiện sắc mặt hắn không đúng, cũng không biết hắn bị thương.
Vì sao hắn không nói gì mà lại mạo hiểm đến rừng Sương Mù, bị thương cũng không nói ra mà còn chạy đến Phượng gia ra mặt cho cô, hắn không muốn sống nữa sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào nói: “Bà ngoại, cháu muốn đi xem anh ấy thế nào."
Chúc Văn Bội lại lắc đầu: “Đã muộn rồi, chắc Lăng Tiêu và người nhà đều đã ngủ, hơn nữa hiện tại Lăng Tiêu đã không có nguy hiểm tính mạng, Tô Quy cũng ở nhà cậu ta, cho nên cháu không cần quá lo lắng."
"Còn nữa, bà không nói chuyện cháu đang mang thai cho ba cháu biết, ngày mai tự cháu nói với nó đi, cũng nói lựa chọn của cháu ra, đến lúc đó xem ba của cháu có chấp nhận không."
Nói cách khác ông bà ngoại đã không phản đối cô và Lăng Tiêu đến với nhau, hiện tại chỉ thiếu cái gật đầu của ba.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm kích ôm lấy Chúc Văn Bội: “Bà ngoại, cám ơn bà."
Chúc Văn Bội cười nói: “Cháu hạnh phúc mới là tâm nguyện của bà và mẹ cháu, nhưng bà thấy Lăng Tiêu rất khó qua được cửa ải của ba cháu."
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Đúng vậy, lúc trước Mộ Tư phí rất nhiều công sức mới khiến ba chấp nhận."
Chúc Văn Bội sờ sờ đầu cô, cảm thán nói: “Hi vọng lần này Lăng Tiêu không làm chúng ta thất vọng."
Chúc Văn Bội nói như vậy cũng khiến Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng, cô sợ lấy tính tình kiêu ngạo lạnh lùng của Lăng Tiêu thì sẽ không cúi đầu đi lấy lòng Thịnh Xán.
Nhưng đống tài sản và quyền thế của hắn lại không đả động được Thịnh Xán, thứ có thể thuyết phục ông ấy chỉ có sự chân thành của Lăng Tiêu.
Chỉ có thật tình mới vô giá, mới có khả năng cưới được hòn ngọc quý trên tay ông ấy.
Chương 522: Bác trai, cháu thích Hoàn Hoàn
Sáng hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy rất sớm, còn chưa rửa mặt đã nhảy xuống giường đi đến phòng của Thịnh Xán, cô sợ mọi chuyện tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.
Vừa tới gần đã nghe thấy tiếng cười của Thịnh Sam Sam truyền đến từ bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào thì thấy Thịnh Xán đang ôm Tiểu Sam Sam trêu chọc, cảnh này khiến hốc mắt cô lại ướt nhòe.
Cảm ơn trời xanh, đây không phải giấc mơ, ba của cô thật sự tỉnh rồi.
"Hoàn Hoàn?" Thịnh Xán phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn thì vẫy vẫy tay về hướng cô: “Ghé thăm em con một chút đi, trông rất giống con khi còn bé, thật đáng yêu!"
Thịnh Hoàn Hoàn đi tới, một nhà ba người ngồi chung một chỗ.
Sau khi ăn điểm tâm, Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện của mình và Lăng Tiêu cho Thịnh Xán nghe, kể cả chuyện mình đã mang thai.
Thịnh Xán nghe xong thì bá đạo nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Dù thế nào cũng phải giữ đứa nhỏ lại, đây là huyết mạch của Thịnh gia, còn chuyện có cần ba nó hay không thì phải xem biểu hiện của cậu ta."
Thịnh Xán biết rõ sinh non có sẽ ảnh hưởng đến một người phụ nữ như thế nào, dù là tâm lý hay sức khỏe đều sẽ để lại đau đớn không thể xóa nhòa.
Năm đó Thịnh Giai Âm từng hư thai nên rất nhiều năm không có con, thật vất vả mới có Thịnh Hoàn Hoàn, bà phải chịu rất nhiều tra tấn mới sinh cô ra được.
Thịnh Xán không muốn Thịnh Hoàn Hoàn phải chịu đựng sự đau đớn này.
"Ba, cám ơn ba." Thịnh Hoàn Hoàn chân thành nói, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Ba không phản đối, tiếp theo phải xem biểu hiện của Lăng Tiêu!
"Ba chỉ muốn con gái cưng của mình được hạnh phúc."
Còn ân oán của Lăng Hoa Thanh và Thịnh gia thì đã trở thành quá khứ sau khi vợ chồng Lăng Hoa Thanh và Hà Song chết, Lăng Tiêu chỉ là người vô tội, điểm này thì Thịnh Xán vẫn rõ.
Sau đó Thịnh Xán lại nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu cậu ta không biết chuyện con mang thai thì tạm thời đừng nói cho cậu ta biết, trước khi ba gật đầu thì cậu ta đừng mơ làm ba của cháu ngoại."
Chúc Văn Bội và Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhau cười một tiếng: “Bà nói rồi mà, Lăng Tiêu muốn qua được ải của ba con cũng không dễ."
Thịnh Xán đặc biệt tức giận mà nói: “Sao dễ được chứ? Con nuôi Hoàn Hoàn lớn đến chừng này, nuôi con bé xinh đẹp ưu tú như vậy đã tốn biết bao tâm huyết? Thằng nhãi kia còn không biết quý trọng mà ly hôn với con bé. A, hiện tại nói muốn tái hôn là tái hôn, trên đời này làm gì có chuyện hời như thế?"
Thịnh Tư Nguyên cũng tức giận bất bình: “Đúng đấy, đâu có chuyện hời như vậy được."
Nhìn khí thế của ông ngoại và ba, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi cảm thấy lo lắng cho Lăng Tiêu!
Chúc Văn Bội liên tục lắc đầu: “Hoàn Hoàn, bà thấy Lăng Tiêu sắp phải nếm mùi đau khổ rồi!"
Lúc này người hầu đi đến: “Tiểu thư, Đường thiếu đến, ngài ấy nghe nói tiên sinh tỉnh lại nên đặc biệt tới thăm hỏi."
Nụ cười trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến mất không còn tung tích.
Đường Nguyên Minh, lúc này anh tới làm gì?
Nghĩ đến chuyện xảy ra vào ngày đó, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ sợ hãi.
Lúc này Thịnh Xán đang nhìn người hầu nên không phát hiện sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng: “Đường thiếu? Chẳng lẽ là A Minh trở về từ quân đội sao?"
Người hầu gật đầu: “Chính là đại thiếu gia Đường gia."
Thịnh Xán đặc biệt vui mừng: “Mau mau cho cậu ta vào, đã mười năm tôi chưa gặp thằng nhóc A Minh này, cũng không biết hiện tại dáng vẻ ra sao, nhất định là vừa cao vừa to con."
"Bác trai."
Thịnh Xán vừa nói xong thì Đường Nguyên Minh đã xuất hiện ở cửa ra vào.
Đường Nguyên Minh mặc quần áo trang trọng, dáng người thẳng tắp, khí thế hiên ngang, cả người tỏa ra sức mạnh, mỗi khi di chuyển một bước đều mang theo tiếng gió.
Thịnh Xán nhìn người trẻ tuổi đi về hướng mình mà liên tục tán thưởng: “Đúng là nhập ngũ có khác, chắc cháu cũng tầm 1m9 đúng không, nhìn vóc người thật là khỏe mạnh."
Đường Nguyên Minh cười cười: “Bác trai, cháu không cao như vậy, chỉ đến một mét tám mấy thôi."
Thịnh Xán cười nói: “Cũng đã rất nổi trội rồi, thật là tuấn tú lịch sự, không tệ không tệ."
Dù sao cũng là đứa nhỏ mình nhìn lớn lên, Đường Xán cũng rất thích Đường Nguyên Minh.
Hơn nữa năm đó Đường Nguyên Minh vừa trưởng thành đã được đưa vào quân đội rồi ở lại đó tận mười năm, dựa vào thực lực của bản thân mà leo lên cao, trong lòng Thịnh Xán cực kỳ tán thành Đường Nguyên Minh.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được đứng lên: “Ba, con không thoải mái lắm nên lên lầu trước."
"Làm sao vậy con?" Thịnh Xán lo lắng hỏi.
Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà quay người lên lầu, từ đầu tới cuối không liếc nhìn Đường Nguyên Minh lấy một cái.
Thịnh Xán có ngốc cũng đoán được Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đã xảy ra mâu thuẫn.
"A Minh, ngồi đi!" Thịnh Xán bảo Đường Nguyên Minh ngồi xuống: “Cháu và Hoàn Hoàn làm sao vậy?"
Theo Thịnh Xán thấy, Đường Nguyên Minh luôn là người làm việc rất có chừng mực, từ nhỏ lại đặc biệt thương Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên nghĩ là bọn họ chỉ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ.
Đường Nguyên Minh lại nói: “Bác trai, cháu muốn đi thắp nén nhang cho bác gái với bác."
Thịnh Xán không hiểu nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, Thịnh Tư Nguyên khẽ gật đầu với ông ấy.
Thịnh Tư Nguyên biết Đường Nguyên Minh đang muốn bày tỏ tâm ý của mình đối với Thịnh Hoàn Hoàn cho Thịnh Xán biết.
Khi Thịnh Giai Âm còn sống đã đặc biệt thích Đường Nguyên Minh, còn nói thẳng với vợ chồng bọn họ là hi vọng Đường Nguyên Minh có thể trở thành con rể Thịnh gia.
Nếu như Lăng Tiêu không đáng tin thì Đường Nguyên Minh là ứng cử viên không tệ.
Đi đến phía sau núi, Đường Nguyên Minh thắp nén nhang cho Thịnh phu nhân rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bác trai, cháu thích Hoàn Hoàn, lúc còn sống bác gái đã đồng ý cho cháu và Hoàn Hoàn ở bên nhau."
Thịnh Xán dừng lại: “Cái này. . . Cái này..."
Vấn đề là ông ấy không biết chuyện này!
Từ khi ông ấy tỉnh lại, Hoàn Hoàn không hề nhắc đến tên của A Minh, hơn nữa hiện tại Hoàn Hoàn đang mang thai con của Lăng Tiêu, nhìn tâm tư của cô thì người mà cô thích chính là Lăng Tiêu.
"Bác trai, xin bác đồng ý cho cháu theo đuổi Hoàn Hoàn, cháu nhất định sẽ thương yêu bảo vệ em ấy giống khi còn bé, không để em ấy chịu chút tổn thương nào."
"Cái này. . ." Thịnh Xán không đáp lại được câu nói ngay thẳng của Đường Nguyên Minh: “Cái này phải xem suy nghĩ của Hoàn Hoàn."
"Bác trai, cháu biết bác lo lắng cái gì, cháu sẽ xem đứa nhỏ trong bụng Hoàn Hoàn như con ruột của mình."
Đường Nguyên Minh trịnh trọng cam đoan với Thịnh Xán, sau đó giọng nói cũng lạnh xuống: “Lăng Tiêu đã có một đứa con trai, lúc trước Hoàn Hoàn gả cho hắn chỉ do tình thế ép buộc."
"Trong vòng ba tháng, Hoàn Hoàn sống không được vui vẻ gì, có mấy lần đêm hôm khuya khoắt còn bị Lăng Tiêu đuổi ra. Hoàn Hoàn sợ bác gái lo lắng nên không dám về nhà."
Thịnh Xán nghe những lời này của Đường Nguyên Minh thì lập tức nổi trận lôi đình, ấn tượng đối với Lăng Tiêu lập tức sụt giảm mạnh: “Lẽ nào lại như vậy, Lăng Tiêu này thật quá đáng."
Đường Nguyên Minh tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn vì muốn cứu vớt Thịnh Thế nên mới chủ động tiếp cận Lăng Tiêu, em ấy đặc biệt được Lăng lão nãi nãi và con của Lăng Tiêu thích nên Lăng Tiêu mới đồng ý cưới về, kỳ thật trong lòng hắn rất xem thường em ấy. Nếu hắn có chút tình cảm nào với Hoàn Hoàn thì sẽ không đối xử với em ấy như vậy."
"Khi bác gái còn sống vẫn không đồng ý Hoàn Hoàn ở bên cạnh Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu vừa ly hôn với Hoàn Hoàn không bao lâu thì bên cạnh lại có thêm một vị hôn thê."
Lần này cảm kích của Thịnh Xán đối với Lăng Tiêu do hắn mạo hiểm vào rừng Sương Mù mời Tô Quy trị liệu cho mình đều biến mất: “Không ngờ Lăng Tiêu này lại là cùng một loại người như Mộ Tư."
Chương 523: Ba tôi bảo tối nay anh tới nhà ăn cơm
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu thì càng nghĩ càng bất an, cô sợ Đường Nguyên Minh nói cái gì với Thịnh Xán, ba của cô không biết gì nên rất dễ bị lừa.
Càng nghĩ cô càng muốn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, bảo hắn lập tức tới ngay một chuyến, nhưng lại nghĩ tới hắn bị thương, lỡ hai người đánh nhau thì Lăng Tiêu nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Cuối cùng cô vẫn không gọi cú điện thoại này.
Nhưng may mà Đường Nguyên Minh không ở lại dùng cơm, sau khi anh đi thì Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xuống lầu liền thấy Thịnh Xán đen mặt ngồi trên ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thịnh Hoàn Hoàn thầm kêu không ổn, vội vàng ngồi xuống sau lưng Thịnh Xán: “Ba, làm sao vậy ạ?"
Thịnh Xán nghiêm khắc nói: “Hoàn Hoàn, con thành thật nói cho ba biết Lăng Tiêu là người thế nào, có phải nó từng đuổi con ra ngoài lúc nửa đêm không?"
"Ba, có phải là Đường Nguyên Minh nói gì với ba không?"
"Ba biết cậu ấy sẽ không nói dối." Thịnh Xán tin tưởng Đường Nguyên Minh sẽ không dùng những lời bịa đặt để bôi xấu Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm lấy tay Thịnh Xán rồi dựa đầu vào vai ông ấy: “Ba, người ngoài không hiểu chuyện giữa con và Lăng Tiêu, rất nhiều chuyện nói một hai câu căn bản không rõ được, ba không thể nghe lời nói một phía của Đường Nguyên Minh."
Thịnh Xán hỏi: “Ba chỉ hỏi con có phải Lăng Tiêu có một đứa con riêng ba bốn tuổi không?"
Nếu như phải thì tức là sinh hoạt cá nhân lộn xộn, loại đàn ông này không đáng tin.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Lăng Tiêu chỉ là bác của Thiên Vũ, năm đó đứa con nhỏ nhất của An Lan vừa ra đời đã được đưa ra nước ngoài, tên là An Niên, Thiên Vũ là con của An Niên. Nhưng An Niên đã mất vì bị tai nạn xe nên Lăng Tiêu mới nhận nuôi cậu bé thôi."
"Ba, Thiên Vũ là đứa nhỏ rất đáng yêu, nếu ba gặp nó thì nhất định sẽ thích."
Thịnh Xán hừ một tiếng: “Vậy vị hôn thê thì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng giải thích: “Lâm Chi Vũ là do Lăng Hoa Thanh cố gắng ép cho Lăng Tiêu, hiện tại cô ta đã về nước M rồi."
"Hai người đó trong sạch?"
"Chắc là vậy!"
Nhìn từ thái độ lần trước của Lăng Tiêu đối với Lâm Chi Vũ thì hắn và cô ta chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Cái gì?" Thịnh Xán lập tức cao giọng lên.
Thịnh Hoàn Hoàn vội đổi lời: “Nhất định là trong sạch, cô ta là do Lăng Tiêu đích thân đuổi về nước, ba yên tâm đi!"
Thịnh Xán hừ lạnh: “Vậy còn tạm được."
Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm lau mồ hôi lạnh, sau đó lại nghe Thịnh Xán hỏi: “Vậy chuyện đuổi con ra ngoài là thế nào, con gái cưng của Thịnh Xán này là để nó hà hiếp sao?"
"Đều có nguyên nhân cả, con gái của ba cũng có sai."
Thịnh Hoàn Hoàn vội tẩy trắng cho Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu người ta còn xuống bếp nấu ăn cho con gái ba kìa! Ba, ba hỏi bản thân thử xem con lớn đến chừng này có bao giờ ba nấu cho con một bữa cơm chưa?"
Thịnh Xán hơi chột dạ: “Đây là hai chuyện khác nhau."
Thịnh Hoàn Hoàn thừa thắng xông lên: “Dù sao con gái của ba đã lớn như vậy mà lần đầu tiên có đàn ông xuống bếp vì con, còn là bữa sáng, phải thức dậy chuẩn bị từ rất sớm. Ba suy nghĩ xem Lăng Tiêu có thân phận gì mà lại tự xuống bếp làm điểm tâm cho con gái của ba đó."
Thịnh Xán lại bâng quơ nói một câu: “Vậy vì sao các đứa ly hôn?"
Cái này á!
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nghĩ ra: “Còn không phải là tại Lăng Hoa Thanh, ông ta buộc Lăng Tiêu ly hôn với con, không thì con sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng."
Thịnh Xán nghe xong thì nhíu mày lại: “Một người đàn ông không bảo vệ được cả vợ mình thì cần nó làm cái gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn yếu ớt nói: “Ba, đôi khi không phải là chuyện có bản lãnh hay không."
Thịnh Xán nhớ đến Thịnh Giai Âm, không phải ông ấy cũng không bảo vệ được vợ mình sao?
Thịnh Hoàn Hoàn thấy sắc mặt Thịnh Xán trắng bệch thì vội nhận sai vào mình: “Ba, thật xin lỗi, mẹ vì cứu con mới bị..."
Thịnh Xán sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, con thích Lăng Tiêu như thế sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Ba, nếu anh ấy thật sự không quan tâm con thì tại sao phải mạo hiểm đến rừng Sương Mù, chẳng lẽ mạng của ảnh không quý sao?"
Thịnh Xán bị hỏi á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể chua xót than thở: “Có câu nữ nhi ngoại tộc, nhanh như vậy mà con đã bênh người ta chầm chập rồi!"
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng nói: “Ba, dù thế nào thì vị trí của ba trong lòng con vĩnh viễn là số một, không ai lay chuyển được."
Lần này cuối cùng Thịnh Xán cũng hài lòng: “Coi như không phí công thương con, đêm nay kêu Lăng Tiêu tới dùng cơm."
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhẹ nhàng thở ra: “Ba, anh ấy bị thương, hay là qua mấy ngày nữa được không?"
Thịnh Xán hừ lạnh: “Bị thương thì không cần ăn cơm luôn à?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Cần."
Thịnh Hoàn Hoàn về đến phòng lấy điện thoại ra, không biết cố gắng mà bắt đầu khẩn trương lên, cô phải nói gì với Lăng Tiêu day?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu mạo hiểm đi đến rừng Sương Mù thì tất cả oán giận trong lòng đối với hắn đều tiêu tan, hiện tại cô rất lo lắng cho thương tích của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu, xóa nhiều lần rồi mới gửi như sau: “Bà ngoại nói anh bị thương, có nặng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn đợi thật lâu vẫn không chờ được Lăng Tiêu trả lời.
Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi lại gửi một tin nhắn qua: “Lăng Tiêu, cám ơn những chuyện anh đã làm vì ba tôi."
Tin nhắn này gửi ra như đá chìm xuống đáy biển.
Ngay khi Thịnh Hoàn Hoàn do dự có nên gọi điện thoại cho hắn không thì nhận được một tấm hình.
Đó là hình ảnh nửa người trên vết thương chồng chất, Thịnh Hoàn Hoàn khiếp sợ che miệng lại, mắt đã cay cay.
Cô run rẩy nhắn lại một hàng chữ: “Bị thương nặng như vậy mà tối hôm qua còn đến Phượng gia, anh không muốn sống nữa sao?"
Lăng Tiêu đáp lại: “Đau lòng cho tôi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi: “Ừm."
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Kỳ thật bị thương không nặng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em thấy tối hôm qua tôi oai biết chừng nào, dùng một chân đã có thể đạp bay Phượng Cảnh Thiên."
Giọng điệu khoe khoang này thật là kiêu ngạo lại đáng yêu.
Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười: “Lợi hại như vậy thì đêm nay biểu hiện tốt một chút."
Lăng Tiêu liên tục gửi qua mấy dấu chấm hỏi: “? ? ?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đáp: “Ba tôi bảo tối nay anh tới nhà ăn cơm."
Lăng Phủ
Trông thấy tin nhắn cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn gửi tới, Lăng Tiêu đang giả vờ đáng thương lập tức như cá chép xoay người ngồi bật dậy từ trên giường, không để ý vết thương đau đớn mà khoác thêm áo đi ra ngoài: “Bạch quản gia chuẩn bị xe, chuẩn bị quà."
Chuẩn bị quà?
Chuẩn bị xe thì ông hiểu, chuẩn bị quà là chuẩn bị cái gì?
Bạch quản gia vội nghênh đón: “Thiếu gia, cậu muốn đi gặp ai?"
Ông phải biết thiếu gia đi gặp người nào mới biết được cần chuẩn bị quà gì.
Lăng Tiêu nói: “Thịnh Xán tỉnh, đêm nay tôi ăn cơm ở Thịnh gia."
Bạch quản gia lập tức hiểu, kích động xông lên lầu gào lên: “Lão thái thái, ba của phu nhân tỉnh rồi, thiếu gia muốn đi gặp ba vợ, tôi phải chuẩn bị quà gì cho ông ấy?"
Lăng Tiêu: “..."
Lăng lão thái thái lập tức mừng rỡ mà "Đùng đùng đùng" chạy xuống lầu: “Thịnh Xán tỉnh rồi? Trời ơi, chuyện tốt như vậy mà sao đến bây giờ cháu mới nói cho bà biết."
"Bà nội, bà từ từ chút." Lăng Tiêu chạy lên đỡ, sợ bà vội quá ngã xuống.
Lăng lão thái thái sốt ruột mà nắm chặt tay Lăng Tiêu: “Bảo cháu đi qua ăn cơm là ý của Thịnh Xán hay là Hoàn Hoàn?"
Chương 524: Lăng Tiêu cậu biết tại sao tôi phải mời cậu tới không
Lăng Tiêu nói rõ: “Là ý của Thịnh Xán."
Lăng lão thái thái lập tức phân tích: “Thịnh Xán vừa tỉnh thì tại sao lại muốn gặp cháu? Là ai nhắc đến cháu trước mặt ông ấy, ông ấy biết về chuyện cháu và Hoàn Hoàn ly hôn đến mức nào? Chẳng lẽ đặc biệt gọi cháu đến để mắng một trận? Hay là..."
Lăng Tiêu vội cắt ngang suy đoán của lão thái thái: “Bà nội bà đừng đoán, Hoàn Hoàn bảo cháu đêm nay biểu hiện tốt một chút, ý của những lời này chưa rõ sao?"
Lăng lão thái thái nghe vậy thì mắt lập tức sáng lên: “Hoàn Hoàn nói như vậy sao? Vậy cháu và Hoàn Hoàn còn có hi vọng, còn không mau đi ăn diện sửa soạn đi?"
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn quần áo trên người: “Như vầy không phải rất tốt sao?"
Hắn cũng không phải phụ nữ, ăn diện sửa soạn cái gì?
"Tốt cái gì mà tốt?" Lăng lão thái thái đặc biệt bất mãn, níu lấy Lăng Tiêu nói một tràng dài: “Cháu xem bộ quần áo này của mình đi, đen thui, đây là lần đầu tiên đi gặp cha vợ chứ không phải vội về chịu tang. Còn có sắc mặt của cháu nữa, hai ngày này làm gì mà mắt đen thui, mặt mày trắng bệch, lỡ Thịnh Xán nghĩ cháu thận yếu thì làm sao giao con gái cho cháu được?"
"Thận... Thận yếu?" Lăng Tiêu tức quá hóa cười: “Ha ha, cháu? Thận yếu?"
"Cười cái gì? Kết hôn với Hoàn Hoàn ba tháng mà bụng con bé chẳng có phản ứng gì cả, cháu không yếu thì ai yếu?" Lăng lão thái thái hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Hoàn Hoàn mang thai con của cháu thì còn đến phiên thằng nhóc Đường gia kia nhảy nhót sao?"
Con?
Lăng Tiêu khựng lại, sao tới bây giờ hắn vẫn không nghĩ đến vấn đề này?
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn có con của hắn thì chẳng phải mọi chuyện đơn giản hơn nhiều sao?
Lăng Tiêu mừng rỡ, khuôn mặt tuấn tú của lập tức hiện ra vẻ tà ác: “Bà nội, bà thật là một lời làm thức tỉnh người trong mộng!"
"Mừng lắm à?" Lăng lão thái thái nghiêm mặt: “Bà cho cháu biết, muộn rồi. Bà đoán hiện tại Hoàn Hoàn còn không cho cháu bước vào cửa phòng. Còn không mau đi thay quần áo khác, bà đoán đêm nay Thịnh Xán nhất định sẽ tìm mọi cách bắt lỗi cháu."
Lúc này Lăng Tiêu thật sự không nghĩ tới mọi chuyện đều bị Lăng lão thái thái đoán đúng.
Khi hắn đứng trước mặt Thịnh Xán, khi Thịnh Xán dò xét hắn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải thì hắn không khỏi may mắn Lăng lão thái thái đã định liệu trước.
…
"Ba tôi bảo tối nay anh tới nhà tôi ăn cơm."
Thịnh Hoàn Hoàn gửi xong tin nhắn thì không nhận được câu trả lời nữa.
Chờ mãi không nhận được hồi đáp làm cô rất bất an:
"Điện thoại của anh ấy hết pin sao?"
"Hay là bị thương uống thuốc ngủ rồi?"
"Hay là anh ấy không muốn tới nhà mình ăn cơm?"
"Hay là có chuyện quan trọng gì không rảnh?"
Đợi thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn lại nhịn không được gửi một tin nhắn qua: “Nếu anh có việc gấp thì hôm nào khác cũng được."
Cô ngẫm nghĩ rồi lại sợ Lăng Tiêu không biết yêu quý sức khỏe nên nhắc nhở: “Anh bị thương nặng như vậy thì nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi! Không có chuyện gì quan trọng bằng sức khỏe của mình."
Đợi thật lâu vẫn không được đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn thất vọng ném điện thoại, chạy đến ban công đi ngắt từng cánh hoa: “Đến, không đến. Đến, không đến. Đến, không đến..."
Dưới lầu.
Thịnh Xán thấy Lăng Tiêu chỉ mang lão quản gia tới, không bày ra bộ dạng tỷ phú giàu nhất trước mặt ông ấy thì cũng tương đối hài lòng.
Ánh mắt của ông ấy bắt đầu đánh giá khắp người Lăng Tiêu.
Dung mạo... Max điểm.
Dáng người... Max điểm.
Khí chất... Max điểm!
Thịnh Xán chưa bao giờ nhìn thấy hậu bối nào có vẻ tôn quý bẩm sinh giống như Lăng Tiêu, dù lẳng lặng đứng đó cũng làm người ta cảm nhận được khí chất đế vương.
Dù là Đường Nguyên Minh vừa gặp hồi sáng cũng thua kém hậu bối này đến ba phần.
Sự chênh lệch này không liên quan đến dung mạo, Đường Nguyên Minh chênh lệch về khí độ.
Thịnh Xán muốn soi mói khuyết điểm trên người Lăng Tiêu, cuối cùng phát hiện người trẻ tuổi trước mặt trừ mặt mày hơi lạnh lẽo ra thì thật sự không thể bắt bẻ cái gì khác.
Thịnh Xán không thể không tán thưởng ánh mắt lần này của Thịnh Hoàn Hoàn không tệ, Lăng Tiêu mạnh hơn Mộ Tư nhiều, nhưng không biết tính tình thế nào.
Thế là ông ấy đánh giá đến cách ăn mặc của Lăng Tiêu, âu phục màu xám phối hợp với một chiếc áo sơmi tím đậm, ống tay áo còn cài một đôi khuy áo bảo thạch lam.
Mặc bộ đồ này trông rất chững chạc, tùy ý lại không tùy tiện, hợp cách nhưng không phô trương, xem ra đã bỏ công sức ra khá nhiều.
Nhưng Thịnh Xán vẫn có cách tìm ra sai lầm: “Sao lại không đeo caravat?"
Đàn ông tham dự sự kiện gì quan trọng không phải đều đeo caravat sao?
Ý Thịnh Xán là: Cậu tới gặp tôi mà lại không đeo caravat, có phải xem thường tôi không?
Bạch quản gia âm thầm lau mồ hôi, xem ra lão thái thái đoán không sai, vừa đến thì Thịnh Xán đã định ra oai phủ đầu thiếu gia!
Lăng Tiêu đứng thẳng ở nơi đó, thản nhiên nhếch môi lên: “Bác trai, cháu chỉ đeo caravat khi làm việc công, tới gặp bác trai là chuyện nhà, cháu cảm thấy nên mặc gần gũi một chút."
Bạch quản gia đứng một bên âm thầm nhấn like cho câu nói này của Lăng Tiêu.
Thịnh Xán nhìn người trẻ tuổi không kiêu ngạo không tự ti trước mặt, thấy dáng vẻ hắn thong dong, bình thản tự tin thì trong lòng hơi khó chịu.
Ông ấy liếc nhìn quà cáp đầy bàn mà không vui nói: “Tỷ phú giàu nhất Hải Thành quả nhiên rất hào phóng, vừa ra tay đã là nhân sâm trăm năm, ngọc cực phẩm, tranh chữ của danh nhân, đây là muốn dùng tiền tài thu mua lòng người sao!"
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sáng, không nhanh không chậm mở miệng: “Bác trai nói vậy là sai rồi, cháu biết Hoàn Hoàn là báu vật của bác, nhưng bác không biết cô ấy cũng là báu vật trong lòng cháu. Cho nên cô ấy là bảo vật vô giá đối với cả bác và cháu."
Hắn chỉ vào những vật trên bàn mà kiên nhẫn giải thích với Thịnh Xán: “Những vật này chỉ là bà nội cảm ơn bác đã mời cháu đến nhà ăn cơm, tặng chút quà mọn hi vọng bác đừng chê."
Lăng Tiêu này nói chuyện thật là làm người ta không moi ra được sai lầm nào.
Một mặt nâng cao địa vị của ông ấy, một mặt là ám chỉ Lăng lão thái rất xem trọng lần gặp mặt này, tâm cơ rất đáng sợ.
"Tôi nào dám ghét bỏ những thứ tốt như vậy." Thịnh Xán cầm lấy một pho tượng ngọc Điền Hoà rồi ngắm nghía thưởng thức, sau đó hững hờ hỏi Lăng Tiêu: “Biết vì sao tôi mời cậu tới không?"
Lúc này Thịnh Xán đang thầm nghĩ: Độ bóng và mức thẩm thấu này thật sự là loại ngọc cực phẩm, chắc lão thái thái Lăng gia tặng luôn cả đồ cất giữ của mình, xem ra là rất hài lòng về Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lại rất khiêm tốn: “Vãn bối không biết, xin bác trai chỉ rõ."
Thịnh Xán buông ngọc điêu xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi chỉ muốn hỏi tại sao phải ly hôn với Hoàn Hoàn, cậu cảm thấy Hoàn Hoàn nhà tôi không xứng với cậu à?"
Lần này Lăng Tiêu trầm mặc, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng ảm đạm xuống.
Trên trán Bạch quản gia ứa mồ hôi lạnh, thiếu gia đừng ăn ngay nói thật đấy: “Thịnh tiên sinh, thiếu gia nhà tôi chưa từng cảm thấy Thiếu phu nhân không xứng với cậu ấy, khi họ ở bên nhau, thiếu gia rất tốt với Thiếu phu nhân."
"Tôi có hỏi ông à?" Thịnh Xán lạnh lùng liếc Bạch quản gia một cái rồi bắn ánh mắt sắc nhọn về hướng Lăng Tiêu: “Tôi muốn nghe cậu ta nói."
Bạch quản gia lo âu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Chỉ thấy Lăng Tiêu gục đầu xuống, qua thật lâu mới hơi cong đầu gối rồi quỳ một gối xuống đất: “Bác trai, là do cháu sai, là cháu không biết quý trọng cô ấy, để cô ấy chịu thiệt thòi."
Chương 525: Tới đây, đeo tạp dề lên giúp tôi đi
Lúc trước là Lăng Tiêu đưa ra đề nghị ly hôn, hiện tại người hối hận là hắn, nhận lầm tất nhiên cũng là hắn.
Trước kia hắn cảm thấy không quan trọng nên mới chia tay dứt khoát như vậy.
Sau khi rời đi hắn mới biết có một người tri kỷ ở bên cạnh là vô cùng quý giá, không người nào thay thế được cả.
Lăng Tiêu rất nghiêm túc nhận sai, ngày đó bị Thịnh Hoàn Hoàn mắng cho một trận làm hắn nhớ tới trong vòng ba tháng họ ở bên nhau, hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, chưa từng lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của cô, làm cô chịu rất nhiều thiệt thòi.
Hắn cũng không thật sự đặt cô vào cuộc sống của mình, trong kế hoạch tương lai cũng không có cô, đối xử với cô tùy tiện như với một người hầu.
Hắn chưa hề coi cô là vợ, lại dựa vào cái gì yêu cầu cô hoàn toàn tin tưởng hắn?
Hắn nói hắn thất vọng về cô, thử hỏi cô không thất vọng về hắn sao?
Thịnh Xán nhìn người đàn ông quỳ một gối trước mặt mình, cho dù quỳ, cho dù gục đầu xuống thì khí phách và sự ngông nghênh kia cũng không giảm đi nửa phần.
Một hậu bối như vậy khiến Thịnh Xán không chán ghét nổi.
Sau một lúc lâu Thịnh Xán mới nói: “Nếu như lúc này cậu còn nhanh mồm nhanh miệng như vừa rồi để kiếm cớ trốn tránh trách nhiệm thì tôi sẽ rất xem thường cậu."
Bạch quản gia nghe xong thì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thiếu gia đã được Thịnh Xán tán thành.
Nhưng sau đó lại nghe Thịnh Xán nói: “Đứng lên đi, mang những thứ này về đi."
Bạch quản gia lại đổ mồ hôi lạnh, không phải bảo thiếu gia tới ăn cơm sao, hiện tại còn chưa ăn và cũng chưa gặp được Thiếu phu nhân mà sao lại đuổi người đi?
Phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, ai dám đối xử với thiếu gia nhà ông như vậy chứ?
Lăng Tiêu như không nghe thấy mà quỳ ở đó: “Bác trai, xin bác cho cháu thêm một cơ hội, lần này cháu nhất định sẽ không làm bác thất vọng."
Thịnh Xán cười hỏi: “Vậy cậu nói thử xem cậu có điểm nào đáng để tôi cho cậu thêm một cơ hội?"
Bạch quản gia thấy tình hình không đúng thì lập tức cúi người lui ra ngoài, tranh thủ gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã lặt trụi cả chậu hoa, cả lá cây cũng không còn mấy mảnh.
Mãi đến khi Bạch quản gia gọi điện thoại tới, Thịnh Hoàn Hoàn mới đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chậu hoa mình yêu thích chỉ còn cái thân trụi lủi thì đau lòng muốn chết, sao cô lại trở nên dễ lo nghĩ như vậy?
Điện thoại vẫn luôn vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn vội bắt máy: “Bạch quản gia?"
Chẳng lẽ Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện gì?
Bạch quản gia lập tức nói: “Thiếu phu nhân, cô có ở nhà không, nếu ở nhà thì tranh thủ xuống lầu nhìn xem, thiếu gia còn đang quỳ trên mặt đất!"
Có ý gì, Lăng Tiêu đến nhà rồi sao?
Chẳng lẽ Lăng Tiêu không trả lời tin nhắn của cô là do trực tiếp chạy đến nhà cô?
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cúp điện thoại chạy ra bên ngoài, xông ra hành lang nhìn xuống thì thấy Lăng Tiêu quỳ một gối cách một cái bàn trước Thịnh Xán.
Cô không biết hai người đang nói cái gì, nhưng cô biết có thể khiến Lăng Tiêu cúi đầu khó đến mức nào.
Giờ khắc này, trái tim đắng chát của cô lại hiện ra chút ngọt ngào.
Lăng Tiêu như vậy mới có tư cách làm bước của con cô!
Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng Lăng Tiêu, lập tức bước nhanh đi xuống lầu.
“Cậu có điểm nào đáng để tôi cho cậu thêm một cơ hội?"
Vấn đề này của Thịnh Xán làm khó Lăng Tiêu, hắn trầm mặc hồi lâu mới trầm ngâm nói: “Cháu có thể đưa bả vai cho cô ấy dựa vào, còn có một trái tim thích cô."
Thịnh Xán dò xét hắn từ trên xuống dưới: “Tôi nhìn ra thực lực của cậu, cũng không biết có đáng tin để dựa vào không, còn trái tim thích con tôi thì ngoài miệng nói không tính, phải để người ta nhìn ra."
Lăng Tiêu biết Thịnh Xán đang cố ý làm khó hắn, nhưng Thịnh gia xảy ra nhiều chuyện như vậy làm Thịnh Hoàn Hoàn bị rất nhiều tổn thương, Thịnh Xán làm ba muốn trút giận vì con của mình cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn muốn được Thịnh Hoàn Hoàn tha thứ thì phải qua ải này của Thịnh Xán trước.
Hơn nữa hiện tại Thịnh Xán cũng không phải chối bỏ hắn mà chỉ đang khảo nghiệm, đây đã là kết quả tốt nhất, Lăng Tiêu tương đối quý trọng.
Lăng Tiêu rất thành khẩn: “Xin bác trai chỉ rõ."
Thịnh Xán rất hài lòng với thái độ của Lăng Tiêu.
Dù sao Lăng Tiêu có được thân phận hôm nay cũng dựa vào đấu óc khôn khéo nhanh nhạy, chắc hẳn hắn đã sớm nhìn ra ông ấy đang cố ý làm khó dễ hắn.
Nhưng hắn vẫn chịu phối hợp, đây mới là mấu chốt.
Thịnh Xán nhìn về hướng phòng bếp: “Hôm nay đầu bếp nghỉ ngơi, đêm nay có thể ăn cơm được không thì phải xem cậu."
Không phải Hoàn Hoàn nói hắn biết làm cơm sao, vậy kiểm tra tài nấu ăn của hắn trước đã.
Lăng Tiêu hiểu ý, thì ra nan đề nằm ở đây: “Bác trai xin yên tâm giao cho cháu."
Một bữa cơm mà thôi, đối với hắn không tính là làm khó dễ.
Thịnh Xán đứng lên duỗi cái lưng mỏi ra: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc, lúc tỉnh ngủ tôi muốn trông thấy tám món một canh."
"Vâng." Lăng Tiêu cười đứng lên, cao hơn Thịnh Xán tận nửa cái đầu.
Thịnh Xán bị đôi mắt ưng mỉm cười của Lăng Tiêu làm cho đáy lòng run rẩy, cổ ông ấy cứng rắn: “Vậy còn không mau đi?"
Khi Thịnh Hoàn Hoàn chạy đến thì Lăng Tiêu đã vào phòng bếp, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng nhìn về phía Thịnh Xán: “Ba, không phải ba bảo Lăng Tiêu đi nấu cơm đó chứ, anh ấy đang bị thương mà!"
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn hướng về Lăng Tiêu, trong lòng Thịnh Xán đặc biệt khó chịu: “Đau lòng à? Ba thấy cậu ta bị thương không nặng, nấu cơm cũng không phải việc tốn sức, không có gì đáng ngại."
"Ba..."
Mặt Thịnh Xán tối sầm lại: “Nếu con cảm thấy ba làm khó cậu ta thì bảo cậu ta về đi, chẳng lẽ đầu bếp nhà chúng ta làm đồ ăn không ngon hơn sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Con đi giúp anh ấy."
Thịnh Xán: “Trở về, không được đi."
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước, Thịnh Xán mới chậm rãi trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Thịnh Xán đi, Thịnh Hoàn Hoàn đứng tại chỗ một lúc lâu, một lát sau lại thấy Thịnh Xán thò đầu ra.
Thấy bị Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện, Thịnh Xán cứng rắn nói: “Không được phép giúp cậu ta, có nghe hay không?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, lúc này Thịnh Xán mới đỏ mặt đóng cửa lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lại đứng đó một lúc lâu, ánh mắt rơi vào quà cáp chất đầy trên bàn, cô nhức đầu ấn trán, Lăng Tiêu là mang hết tất cả những vật cất chứa của mình tới sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lại đi đến phòng Thịnh Xán nhìn mấy lần rồi mới quay người bước nhanh về hướng phòng bếp.
Cô dừng ở cửa phòng bếp thì nhìn thấy Lăng Tiêu đang bận rộn trong bếp, Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, cảnh tượng này từng xuất hiện trong đầu cô vô số lần, hiện tại cuối cùng gương mặt của nhân vật nam chính đã rõ ràng.
Lăng Tiêu dường như phát hiện có người đang nhìn mình nên quay đầu lại.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh như có con nai con nhảy loạn trong đó.
Lăng Tiêu nhếch đôi môi mỏng xinh đẹp lên: “Tới hỗ trợ?"
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy nai con sắp nhảy ra khỏi ngực mình: “Ba tôi không cho tôi hỗ trợ, đây là khảo nghiệm đối với anh, nếu tôi giúp anh thì phải làm lại."
Lăng Tiêu nghe xong thì xoay người hơi dang tay ra: “Vậy thì đeo tạp dề lên giúp tôi không tính gian lận đúng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Ừm."
Cô hoài nghi hắn cố ý chờ cô đến mang giúp hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm một cái tạp dề mới ra rồi ra hiệu Lăng Tiêu xoay người sang chỗ khác.
Lăng Tiêu giơ hai tay lên nhìn cô: “Nhanh lên nào, tay tôi có vết thương."
Bình luận facebook