• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (8 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Sớm tụ sớm tan

Mộ Tư khựng lại, lập tức cười qua, "Vậy sao, chúc mừng.”

Anh ta đương nhiên sẽ không tin, cho rằng đây chẳng qua là cái cớ Thịnh Hoàn Hoàn bịa ra, xem ra anh ta không thể mềm lòng với cô nữa, nếu không cô lại quấn lấy anh như trước.

Mộ Tư bỏ qua một tia khác thường dâng lên trong lòng, ôm Bạch Tuyết cũng không quay đầu lại rời đi.

Chúc mừng, chúc mừng!

Thịnh Hoàn Hoàn cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Cố Bắc Thành vẫn ngồi trong xe, giọng khàn khàn giống như người sắp chết, "Anh nghe thấy không, anh ta lại nói chúc mừng em.”

Cố Bắc Thành không đành lòng, hối hận vì đã đưa cô đến đây: "Có lẽ cậu ta chưa không được lời của em, hoặc có lẽ cậu ta không tin.”

Nước mắt từ hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn chảy xuống, cô cong khóe miệng tự giễu: "Vậy sao?”

Cô còn muốn lừa gạt chính mình tới khi nào?

23 giờ 26 phút, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại trong nhà, có người đã đưa Thịnh Sam Sam về, trên người con bé ngoại trừ mấy vết bầm tím thì không có gì đáng ngại.

Vừa xuống xe người giúp việc liền ôm đứa bé đang ngủ say bước nhanh ra đón.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của em gái, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn mấy ngày nay cuối cùng cũng biến mất.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn bận rộn đến khuya mới nằm xuống, Cố Bắc Thành không biết rời đi lúc nào.

Tối hôm qua một đêm không ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng mình đêm nay có thể ngủ ngon một giấc, cô thật sự quá mệt mỏi.

Thế nhưng, cô vẫn mất ngủ.

Chờ trời sáng, cô sẽ trở thành vợ của Lăng Tiêu!

Mấy ngày nay Thịnh phu nhân cũng ngủ không ngon, hiện tại cũng yên tâm ngủ một giấc, Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận kéo chăn cho bà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nằm bên cạnh mĩm cười.

Sự lựa chọn của cô là đúng!

Chỉ cần bọn họ bình an, cô cũng sẽ vui vẻ!

Một đêm không ngủ.

Trời vừa sáng, Thịnh Hoàn Hoàn liền thu dọn đi xuống lầu.

Dì Đồng nấu cho cô bát mì.

Mì ăn được một nửa, không đợi dì Đồng mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn cô: "Có chuyện gì thì nói đi, lát nữa tôi phải ra ngoài.”

Dì Đồng cẩn thận từng li từng tí: "Hôm qua nhận được một bưu kiện gửi từ nước ngoài tới, chúng tôi không biết nên xử lý thế nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: "Lấy lại đây.”

Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn kiện hàng, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, cảm xúc lẫn lộn trong hốc mắt đan xen phức tạp.

Tháng trước, cô đặc biệt chạy ra nước ngoài đặt làm chân giả cho Mộ Tư......

Nhìn cái chân giả kia, thứ tình cảm mấy ngày nay bị Thịnh Hoàn Hoàn phong tỏa ở đáy lòng, đang từng tấc từng tấc vỡ tan, lý trí cũng đang từng chút tan rã.

Cô đột nhiên đứng lên, chạy như bay ra ngoài.

Giờ phút này, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn quản gì nữa, cô muốn đi tìm anh, cô đã hứa với anh vĩnh viễn không rời không bỏ, cô muốn cho anh biết, cô chưa từng quên lời hứa của mình.

Bọn họ đều nói anh chỉ là nhất thời hồ đồ, anh rất nhanh sẽ trở lại, cô sợ hãi, sợ một ngày nào đó anh đột nhiên quay đầu lại, lại phát hiện cô đã không ở đây.

Chuyện xảy ra tối hôm qua, đều bị Thịnh Hoàn Hoàn bỏ lại sau đầu, cô muốn gặp lại Mộ Tư một lần, một lần cuối cùng...

Thịnh Hoàn Hoàn ôm chặt chân giả, nhanh chóng lên xe.

Dọc theo đường đi, những kỉ niệm cô cùng với Mộ Tư không ngừng chiếu lại ở trong đầu.

Cách đây không lâu, cô đi giày cao gót bị trật chân, Mộ Tư không để ý đến đôi chân không trọn vẹn của mình, cõng cô suốt một chặn đường dài, chỗ chân gãy cũng vì thế mà bị thương.

Nhưng anh không rên một tiếng, thẳng tắp sống lưng cõng cô tiến về phía trước.

Khi đó, cô cảm giác mình là toàn bộ thế giới của anh, chính là sinh mệnh của cô.

Sau khi trở về, cô bôi thuốc cho anh, hôn xuống chân bị cụt của anh.

Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn coi anh là kiêu ngạo của cô, không cho phép kẻ nào khinh miệt anh, ai dám mở miệng sỉ nhục anh, cô sẽ trả lại cho người đó gấp mười lần.

Anh là người đàn ông cô nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ.

Cô đã từng thề với chính mình, cả đời này tuyệt sẽ không phản bội, không rời không bỏ anh, những tư vị thống khổ tuyệt vọng kia, cô không muốn anh nếm trải.

Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, chỉ cần anh quay đầu lại, là có thể nhìn thấy cô đứng sau lưng anh.

Ai cũng có lúc phạm sai lầm, phải không?

Chỉ cần anh quay đầu lại, cô sẽ tha thứ cho anh.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, mình đã ở ngoài cửa Mộ gia.

Hôm nay Mộ Tư phải cùng Bạch Tuyết bay sang Mỹ, bây giờ đang vội vàng ra sân bay, cho nên ra ngoài cũng sớm.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người hầu đem rương hành lý của anh đặt ở sau xe, Bạch Tuyết thân mật kéo tay Mộ Tư, hai người cùng ngồi lên xe.

Cô không muốn thừa nhận, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tuyết, cô ghen tị đến phát điên.

Ngày đó anh nói với cô, người anh yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết.

Mãi cho đến khi từ Mộ gia đi ra, đầu óc của cô đều trống rỗng, thậm chí ngay cả một câu chất vấn hay oán giận cũng không làm được.

Câu cuối cùng cô nói với anh, chính là hỏi anh vì sao muốn đào hôn.

Hiện tại, cô còn muốn hỏi anh một câu.

Sáu năm qua, ngoại trừ lợi dụng, có từng yêu cô chưa?

Cửa lớn chạm trổ hoa lệ mở ra, một chiếc Maybach chậm rãi từ bên trong đi ra.

Mộ Tư rất nhanh phát hiện ra cô.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn tựa như bị một bàn tay nắm chặt, cô đột nhiên đạp chân ga xông lên chặn đường Maybach.

Tài xế vội vàng phanh lại, định mắng chửi người nào lái xe không có mắt, khi thấy Thịnh Hoàn Hoàn là người lái liền không dám nói gì.

Bởi vì thắng xe quá nhanh khiến Bạch Tuyết đụng đầu vào thành ghế, cô ta đau đớn kêu lên.

Mộ Tư khẩn trương kiểm tra, sau đó mới an tâm nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, cô lại muốn làm gì?”

Tối hôm qua còn cố ý chạy tới thông báo cho anh, nói hôm nay cô kết hôn, hiện tại người lại xuất hiện ở đây, xem ra đúng như anh ta sở liệu những lời tối qua là do cô bịa ra mà thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn quay xe lại, đưa hộp đựng chân giả từ cửa sổ xe cho anh: "Đây là chân giả tháng trước toii đặt ở Mỹ, tiền là do anh trả.”

Thanh âm của cô bình tĩnh dị thường.

Mộ Tư vươn tay, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại nắm chặt không buông.

Anh ngước mắt nhìn cô, tối hôm qua sắc trời tối tăm không thấy rõ, hiện tại mới phát hiện cô đã gầy, mặt nhọn, ánh mắt có phần u buồn hơn trước, nhưng lại đẹp kinh tâm động phách.

Lúc này hốc mắt cô đỏ bừng, hèn mọn nhìn anh ta, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu, giống như có rất nhiều lời muốn nói với anh ta.

Xem ra cô còn chưa từ bỏ ý định với anh, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trái tim Mộ Tư đột nhiên trở nên rất phiền não: "Hoàn Hoàn, bây giờ tôi phải đến sân bay, cô muốn cái gì cũng có thể nói ra, chờ tôi trở về sẽ tận lực bồi thường cho cô.”

Chờ anh trở về, hết thảy đều đã muộn!

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt cái hộp kia không chịu buông tay, nhưng nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, hai chữ "đừng đi", làm thế nào cũng không nói nên lời.

Mới ngắn ngủi hơn một tháng, người phụ nữ ngồi ở bên cạnh anh đã không còn là cô.

Người đàn ông mình dùng sinh mệnh bảo vệ sáu năm này, lựa chọn ruồng bỏ cô, những tư vị cô từng không muốn cho anh nếm thử nhất, hiện tại anh đều để cho cô nếm trải.

Tê tâm liệt phế, đau đến không muốn sống.

Cuối cùng Mộ Tư buông tay ra, anh không nhìn cô nữa, giọng nói lạnh lùng lại sắc bén, "Hoàn Hoàn, hợp thì tụ không hợp thì tan, đừng làm cho nhau quá khó xử, đồ đạc tôi không cần, cô ném đi!"

Dứt lời, anh đạp ghế trước một cái, tài xế hiểu ý lập tức lái xe rời đi.

Nhìn Maybach đã đi xa, Thịnh Hoàn Hoàn tự giễu, đôi môi thất sắc, cô còn chờ mong gì nữa?

Rõ ràng đã biết cái gì cũng không vãn hồi được, vì sao còn muốn tự rước lấy nhục?

Biết rõ anh sẽ buông tay, biết rõ cho dù anh lựa chọn ở lại, cô và anh cũng không thể quay về quá khứ.

Tâm đã có vết nứt, thời thời khắc khắc đều đau, làm sao có thể bỏ qua nó?

Nhưng cô vẫn không cam lòng, đây là cơ hội cuối cùng của cô và anh!

Mỗi lần vạch rõ ranh giới với anh, trái tim cô đều rỉ máu.

Cô tỏ vẻ nhẫn tâm tuyệt tình, kỳ thật trong lòng so với ai khác đều rõ ràng, cô không bỏ xuống được.

Nhưng hiện tại, cô hết hy vọng rồi!

Lúc này đây, là hoàn toàn hết hy vọng!

Ở trước mặt Mộ Tư, cô thất bại thảm hại.

Cô nhìn chằm chằm chân giả trong tay hơn mười giây, chậm rãi lui xe về phía sau, dừng ở thùng rác ngoài cửa Mộ gia, giơ tay ném nó ra ngoài.

Thế thôi!

A Tư, em đã cố gắng rôi, là anh lựa chọn không cần em!

Kiếp sau, nguyện tôi và anh đều tốt đẹp!

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đại viện Mộ gia trước mắt, đây từng là nơi cô lưu luyến nhất.

Nơi này chứa đựng quá nhiều hồi ức của bọn họ, từ nay về sau, nơi này cô sẽ không trở lại nữa!
Chương 22: Cô Và Lăng Tiêu Kết Hôn

Trên đường đến sân bay, Mộ Tư vẫn không yên lòng, Bạch Tuyết gọi anh ta vài tiếng, anh ta đều không có phản ứng.

Hai mắt Bạch Tuyết ảm đạm, cô nói với Mộ Tư: "Mộ Tư, chúng ta trở về đi, không đi Mỹ nữa.”

Mộ Tư cuối cùng cũng đáp lại: "Sao đột nhiên không muốn đi?”

Bạch Tuyết luôn bị ác mộng tra tấn, bác sĩ nói đây là tâm bệnh, muốn hoàn toàn thoát khỏi ác mộng tra tấn trước hết phải tiêu trừ nội tâm sợ hãi của cô.

Lần này Mộ Tư đi Mỹ, chính là muốn tới nơi đã từng giam cầm Bạch Tuyết nhiều năm kia, nhìn xem những năm qua cô sống như thế nào, sau đó đem nó phá hủy.

Bạch Tuyết cười có chút cô đơn, khiến người ta thương xót: "Tâm Mộ Tư không ở đây, em không muốn miễn cưỡng anh, em hy vọng anh có thể vui vẻ.”

Mộ Tư căng thẳng, tự trách mình vì Thịnh Hoàn Hoàn mà phân tâm, áy náy ôm thân thể gầy yếu của Bạch Tuyết vào trong ngực, "Đừng nghĩ lung tung, anh có em là đủ rồi, sẽ không nghĩ đến những người khác nữa.”

Về phần Thịnh Hoàn Hoàn, chờ sau khi anh trở về nhất định sẽ bồi thường cho cô!

Đêm qua Mã Lai trở về suy nghĩ cả một buổi tối, muốn đem tình hình Thịnh gia nói cho Mộ Tư, giúp hay không giúp, đó là lựa chọn của lão đại.

Nhưng khi Mã Lai gọi điện thoại cho Mộ Tư, anh ta đã lên máy bay, điện thoại di động đang trong trạng thái tắt máy.

Cho nên Mộ Tư làm sao cũng không nghĩ tới, khi anh ta mang theo Bạch Tuyết chạy đến sân bay, Thịnh Hoàn Hoàn đang chạy như bay đến cục dân chính.

Một tuần sau anh từ Mỹ trở về, Thịnh Hoàn Hoàn đã gả cho Lăng Tiêu, đầu đầy tóc đen vì người khác.

Sau này mỗi khi nghĩ đến buổi sáng ngày hôm nay, trong lòng anh đều đau đến tê tâm phế liệt, những tư vị Thịnh Hoàn Hoàn không muốn anh nếm được nhất, là anh tự tay đút cho mình ăn.

Khi anh nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn Cố Bắc Thành, Cố Bắc Thành chỉ nói với anh ta một câu: "Tự mình làm tự mình chịu.”

Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cục dân chính.

Lúc đến nơi là 7 giờ 58 phút, may mắn cô không đến muộn.

Nhưng sau khi cô xuống xe, cũng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Tiêu, chỉ có Bạch quản gia đứng ở dưới một cây đại thụ nhìn cô.

“Bạch quản gia.”

Thịnh Hoàn Hoàn đi về phía Bạch quản gia.

Bạch quản gia cúi người với cô: "Thịnh tiểu thư.”

“Lăng Tiêu có việc bận sao?" Cô hỏi.

Bạch quản gia không trả lời, chỉ không nóng không lạnh nói: "Lăng thiếu bảo Thịnh tiểu thư chờ ở đây.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong không hỏi nhiều nữa, đứng đợi dưới bóng cây.

Bây giờ là giữa hè, bầu trời quang đãng vạn dặm, làn da cô mềm mại, cho dù là mặt trời buổi sáng cũng vô cùng khắc nghiệt.

“Thịnh tiểu thư xin dừng lại, đứng ở chỗ cũ.”

“Cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Bạch quản gia, cho rằng mình nghe lầm.

Bạch quản gia kiên nhẫn lặp lại: "Mời Thịnh tiểu thư trở lại chỗ cũ, đợi Lăng thiếu tới.”

Tại sao?

Thịnh Hoàn Hoàn rất khó hiểu.

Bạch quản gia mặt không chút thay đổi: "Nếu Thịnh tiểu thư cảm thấy khó xử, bây giờ có thể rời đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn xem như hiểu ra, đây là Lăng Tiêu đang cố ý làm khó dễ cô, nếu không Bạch quản gia sẽ không ngốc đến mức đi bắt nạt một cô gái sắp trở thành thiếu phu nhân Lăng gia.

Thịnh Hoàn Hoàn quay trở lại đứng dưới ánh mặt trời, nhưng rất nhanh cô liền biết, Lăng Tiêu không chỉ đơn giản làm khó cô như vậy.

Cô đứng dưới ánh mặt trờisuốt năm giờ đồng hồ, mồ hôi ướt hết quần áo, làn da bị phơi nắng đến đỏ bừng, miệng khô lưỡi rát, nhưng cũng không thấy bóng dáng của Lăng Tiêu xuất hiện.

Bạch quản gia vẫn đứng dưới gốc cây đại thụ nhìn cô.

Giữa ánh nắng gay gắt của mặt trời, phơi Thịnh Hoàn Hoàn đến đầu óc choáng váng, trước mắt cô dần biến thành màu đen, cô thật sự là chịu không nổi nữa lên tiếng hỏi: "Bạch quản gia, khi nào Lăng Tiêu đến?"

Bạch quản gia cúi đầu về phía cô: "Thịnh tiểu thư cứ ở đây chờ đi.”

Ý là, ngay cả ông ta cũng không biết khi nào Lăng Tiêu sẽ đến?

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, khó khăn mở miệng: "Có thể cho tôi chai nước không? Tôi sắp không kiên trì nổi rồi.”

Cô không muốn ngất xỉu ở đây!

Bạch quản gia trầm tư một lát, ra hiệu cho bảo vệ bên cạnh đi lấy nước.

Uống hết một chai nước tinh khiết 600 ml, Thịnh Hoàn Hoàn cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút.

Cô trả lại bình không cho vệ sĩ, nói một tiếng "Cám ơn", sau đó nhìn về phía Bạch quản gia: "Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ông đi ăn cơm đi, không cần ở đây cùng tôi chịu phạt, tôi sẽ không rời đi.”

Bạch quản gia sửng sốt, sau đó nói: "Trước khi Lăng thiếu trở lại, tôi không thể đi đâu cả.”

“Trở lại? Ông nói Lăng Tiêu đến rồi lại đi?”

Bạch quản gia gật đầu.

"Đã đến rồi, tại sao chưa tới 8 giờ đã đi?"

Thịnh Hoàn Hoàn vô cùng khó hiểu: "Bạch quản gia, tại sao anh ta lại làm khó tôi như vậy, tôi cũng không đến muộn không phải sao?"

Bạch quản gia lại chậm rãi trả lời cô: "Cái này phải hỏi Thịnh tiểu thư, trước khi đến đây cô đã đi đâu?"

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiểu ra toàn bộ.

Lăng Tiêu biết cô tới Mộ gia, đây là sự trừng phạt của hắn đối với cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên có chút sợ hãi, là cô quá xúc động, vạn nhất Lăng Tiêu đổi ý, cô ngay cả khóc cũng không có chỗ khóc.

Hiện tại chỉ để cho cô ở dưới ánh mặt trời phơi nắng, trừng phạt này đã là nhẹ nhất rồi.

Cô cảm kích Bạch quản gia nói: "Tôi hiểu rồi, cám ơn Bạch quản gia nhắc nhở.”

Bạch quản gia thấy cô thông suốt cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ mong đại tiểu thư Thịnh gia này sau này có thể thông minh một chút, nếu không bọn họ cũng phải chịu khổ theo.

Cục dân chính tan tầm lúc 5 giờ, Lăng Tiêu đợi đến 4 giờ 39 phút mới xuất hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn phơi nắng một ngày dưới ánh mặt trời, da đã bị cháy nắng, vừa đau vừa ngứa, môi đều tróc ra, nhiều lần thiếu chút nữa ngất xỉu.

Hai người rất nhanh đã làm xong thủ tục, kế tiếp phải chụp ảnh kết hôn, hai người ngồi thẳng tắp, khoảng cách khá xa nhau.

“Tới gần một chút, lại gần một chút, lại gần một chút......”

Mỗi lần nhiếp ảnh gia vẫn nói "tới gần một chút", Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Tiêu không nhúc nhích chỉ đành phải tự mình lại gần hắn một chút.

Cô phát hiện sắc mặt Lăng Tiêu càng ngày càng khó coi, dừng lại ở đó không hề di chuyển thêm nữa, cô lặng lẽ nắm lấy cánh tay bị cháy nắng, hít vào một hơi.

Không gãi lại ngứa, gãi lại đau, rất tra tấn người.

Lăng Tiêu rũ mi liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, ánh mắt lạnh lùng phiền chán.

“Tối hôm qua hao hết tâm tư nói muốn gả cho tôi, em gái vừa tìm về, hôm nay đã muốn đi tìm bạn trai cũ tái hợp. Phụ nữ, đều đê tiện tham lam như nhau.”

Nghe được Lăng Tiêu tràn ngập châm biếm, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác vô cùng xấu hổ, "Tôi cam đoan đây là lần cuối cùng, về sau tôi sẽ cố gắng làm một người vợ và người mẹ.”

Cô thì thầm bảo đảm với hắn.

Lăng Tiêu đe dọa cô: "Tốt nhất nhớ kỹ lời của cô, lúc nào tôi cũng sẽ nhìn chằm chằm cô, nếu lại có lần sau, cô biết hậu quả rồi đấy.”

"Hai người đang nói cái gì vậy, tôi bảo hai người tới gần một chút, tới gần một chút..."

Nhiếp ảnh gia không còn kiên nhẫn, bước lên trước ấn mặt hai người lại với nhau.

Lăng Tiêu lập tức tách ra khỏi người Thịnh Hoàn Hoàn, sắc mặt lạnh đến dọa người.

Nhiếp ảnh gia mắt mù kia không nhận ra giữa bọn họ có vấn đề, tức giận nói với Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu: "Đừng căng thẳng, hai người tới kết hôn, không phải tới ly hôn.”

Lần này, Thịnh Hoàn Hoàn chủ động nhích lại gần, nhếch khóe miệng trước ống kính.

Hình ảnh bị ống kính cố định.

Nhiếp ảnh gia không hài lòng nhìn tấm ảnh, "Cô dâu cũng không tệ lắm, chỉ là sắc mặt chú rể quá khó coi, thêm một tấm nữa, chú rể cười một cái.”

Còn chưa nói xong, Lăng Tiêu đã đứng lên, ánh mắt đằng đằng sát khíquét về phía nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia hơi bị chột dạ nuốt một ngụm nước miếng xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía nhiếp ảnh gia nói với anh ta: "Tấm vừa rồi đi, phiền anh mau in ra, sắp tan làm rồi.”

Nhiếp ảnh gia sững sờ gật đầu, "A...... A, lập tức xong ngay.”

Hiệu suất làm việc của nhân viên rất cao, trước 5 giờ hai quyển giấy chứng nhận kết hôn đã nằm trong tay bọn họ, mỗi người cầm trong tay một quyển.

Từ cục dân chính đi ra, Bạch quản gia cầm một cái hộp đi tới, thái độ trở nên cung kính: "Chúc mừng Lăng thiếu và Thiếu phu nhân, đây là nhẫn lão thái thái chuẩn bị cho hai người.”

Đó là một đôi nhẫn bạch kim, ở giữa khảm kim cương lóng lánh, hai chiếc nhẫn đặt cùng một chỗ, có thể hợp lại thành một trái tim hoàn chỉnh, đơn giản nhưng vô cùng tinh tế.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện, mặt trên còn khắc hai chữ cái HT.

Đó là chữ cái đầu tiên của chữ Hoàn và chữ Tiêu.

Đây là một cặp nhẫn đôi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy anh khẽ mím môi, liền nói với quản gia: "Giao cho tôi đi, thay tôi cảm ơn bà nội, tôi chắc chắn sẽ cất giữ thật tốt.”

Chiếc nhẫn này chắc chắn Lăng Tiêu sẽ không đeo, trước tiên cô cất đi, sau đó lén trả lại cho hắn, như vậy cũng sẽ không bác bỏ mặt mũi của lão thái thái.

Bạch quản gia lắc đầu: "Chỉ sợ không được, lão thái thái dặn hai người nhất định phải đeo lên, sau đó chụp ảnh gửi cho bà ấy.”

Lăng Tiêu nghiêm nghị, lạnh lùng nói, "Bạch quản gia, rốt cuộc ông là người của ai?”
Chương 23: Lần sau còn không nhớ, đến canh cũng không có uống

Bạch quản gia kéo đuôi lông mày, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Lăng thiếu, cậu vẫn nên đeo đi, nó có thể giúp cậu ngăn cản không ít phụ nữ tới làm phiền, nếu cậu không đeo, lát nữa lão thái thái lại nháo, thân thể bà ấy không chịu nổi sự kích thích này.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, Lăng Tiêu muốn cản phụ nữ làm gì cần nhẫn, chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.

Hắn chán ghét phụ nữ như vậy, đối với tình yêu chẳng thèm ngó tới, làm sao có thể đeo chiếc nhẫn này, xem ra lão thái thái nhất định phải thất vọng rồi.

Đang lúc Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ cách đuổi Bạch quản gia thì Lăng Tiêu đột nhiên vươn tay, cầm lấy chiếc nhẫn nam đeo vào ngón áp út.

Thịnh Hoàn Hoàn: "......”

Hắn thật sự đeo vào tay!

Bạch quản gia không chút kinh ngạc: "Thiếu phu nhân đến lượt cô rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn thu hồi sự khiếp sợ trên mặt, cầm lấy nhẫn đeo lên, kích thước vô cùng phù hợp.

Bạch quản gia lấy điện thoại di động ra, Thịnh Hoàn Hoàn đặt tay lên tay Lăng Tiêu, xúc cảm hơi lạnh kia, làm cho trái tim cô run lên.

Từ nay về sau, người đàn ông này chính là chồng của cô, cô phải lấy lòng nhưng không thể ỷ lại.

Bạch quản gia chụp ảnh, phát hiện tay Thịnh Hoàn Hoàn bị cháy nắng nên có hơi đỏ, so với Lăng Tiêu còn đen hơn, tránh cho lão thái thái truy cứu ông ta đã lấy ảnh chỉnh sửa độ sáng của ảnh.

Mà Lăng Tiêu đã sớm lên xe rời đi.

Có thể gửi ảnh cho tôi không?

"Tất nhiên."

Thịnh Hoàn Hoàn kết bạn với Bạch quản gia trên weixin, sau đó ông ta gửi ảnh qua cho cô.

Trước khi rời đi, Bạch quản gia nói với Thịnh Hoàn Hoàn, "Thiếu phu nhân, 7 giờ sáng mai tôi tới đón cô, tiểu thiếu gia vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy cô, cậu ấy sẽ rất vui.”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, "Được, tối nay tôi sẽ thu dọn đồ đạc.”

Nghĩ có thể gặp được cậu bé khiến người ta yêu thích kia, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cũng vui mừng.

Cô biết, Lăng Tiêu sở dĩ cưới cô, công lao của cậu bé là lớn nhất, tiếp theo mới là sự đồng ý của Lăng lão thái thái.

Tiếp theo Bạch quản gia gửi hai dãy số để cô lưu lại, một là của ông ta, một là của Lăng Tiêu.

Sau khi nói lời tạm biệt với Bạch quản gia, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không lập tức về nhà, cô quá đói bụng, đi đến quán ăn vặt ven đường, ăn hết hai bát sủi cảo lớn.

Sau đó đến tiệm thuốc mua thuốc mỡ, bôi lên mặt và cánh tay bị cháy nắng, dùng bột che khuất làn da đỏ bừng, mới trở về Thịnh gia.

Lăng Tiêu ngồi trong Rolls Royce, nhìn ảnh Vincent vừa gửi tới, môi nhếch lên cười nhạo.

Xem ra người phụ nữ này cực kỳ đói bụng.

Thịnh gia đại tiểu thư luôn luôn ăn uống sạch sẽ, đường đường là danh viện của Hải thành, hôm nay lại ngồi ở quán cũ bên đường ăn như hổ đói, ăn đến say sưa.

Nhìn da Thịnh Hoàn Hoàn sậm màu, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh nắng đốt chát, ánh mắt châm chọc của Lăng Tiêu càng nồng đậm.

Quả nhiên, chỉ cần không cho ăn thì cái gì cũng dễ nói chuyện hơn.

Lần sau còn không nhớ, ngay cả canh cũng không được uống.

Lăng Tiêu ném di động sang một bên, nhắm mắt dặn dò tài xế: "Quay về công ty.”

Thịnh Hoàn Hoàn về đến nhà, Thịnh phu nhân vừa cho Sam Sam bú sữa xong, cô bé thỏa mãn ợ một cái.

Nhìn bức tranh ấm áp này, nỗi buồn trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tan biến không ít, cô đi tới nhẹ giọng nói: "Mẹ, để con ôm một cái đi!"

Thịnh phu nhân cẩn thận giao Tiểu Sam Sam cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô cùng em gái đùa giỡn, một lát sau con bé liền buồn ngủ.

“Dì Đồng, ôm Sam Sam đi ngủ.”

Thịnh phu nhân gọi dì Đồng tới, đem con gái nhỏ giao cho bà ta.

Sau đó Thịnh phu nhân kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng, "Hoàn Hoàn, mẹ thương lượng với con một chuyện.”

“Mẹ nói đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn đại khái đoán được Thịnh phu nhân muốn nói gì.

Cũng tốt, cô đang lo lắng không biết nên nói chuyện Lăng Tiêu với mẹ như thế nào.

Thịnh phu nhân nói, "Mẹ nghĩ kỹ rồi, Trần Văn Hưng muốn thay thế vị trí của ba con, vậy thì tùy ông ấy đi, đem cổ phần trên danh nghĩa của ba con chuyển cho ông ấy, cổ phần trong tay mẹ con chúng ta, đủ cho chúng ta ăn mặc không lo cả đời.”

“Có phải Trần Văn Hưng đã nói gì với mẹ không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghi ngờ, Sam Sam đã cứu trở về, một kế không thành, Trần Văn Hưng khẳng định còn có kế tiếp.

“Ông ta nói...... nếu chúng ta không làm theo, người tiếp theo bị bắt cóc chính là con, ông ta sẽ hủy hoại con hoàn toàn.

Nói xong lời này, Thịnh phu nhân giống như trong nháy mắt già đi mười mấy tuổi, phẫn nộ thống hận rồi lại không thể làm gì, "Cho hắn đi, cả nhà chúng ta bình an vẫn là quan trọng nhất.”

“Mẹ, mẹ cảm thấy Trần Văn Hưng chỉ muốn những thứ này sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn đem chuyện đêm đó ở Trần gia nói cho Thịnh phu nhân, đêm đó cô thiếu chút nữa bị bắt, ép buộc bồi Phó Bác một đêm.

“Dã tâm của Trần Văn Hưng là tất cả gia sản của Thịnh gia, bao gồm cả biệt thự này, trong đó bao gồm cả con.”

Trần Văn Hưng muốn lợi dụng vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, trải đường cho dã tâm của ông ta.

Thịnh phu nhân nghe xong tức giận cả người đều phát run, nước mắt tuông ra như đê vỡ: "Đều là do mẹ vô dụng, đều là mẹ vô dụng, sau này ba mẹ con chúng ta phải làm sao bây giờ.”

Thịnh phu nhân tuyệt vọng lại bất lực, bà thậm chí còn nghĩ, nếu như lúc này Mộ Tư nhớ lại tình cũ, có thể ra tay kéo mẹ con bà một tay thì tốt rồi.

Thịnh phu nhân thật sự sợ, con gái vừa xinh ra bị cướp, Thịnh Xán ở bệnh viện thiếu chút nữa bị mưu sát, hiện tại Trần Văn Hưng lại lấy tính mạng Thịnh Hoàn Hoàn ra uy hiếp, bà thật sự chống đỡ không nổi.

Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng ôm lấy Thịnh phu nhân tuyệt vọng, "Mẹ, đừng lo lắng, Trần Văn Hưng kiêu ngạo không bao lâu nữa đâu, Lăng Tiêu sẽ giúp chúng ta.”

Lăng Tiêu?

Nghe cái tên này khiến Thịnh phu nhân run lên: "Lăng Tiêu sao lại giúp chúng ta?”

Nhà bọn họ với Lăng gia trước giờ không lui tới, Lăng Tiêu làm sao lại vô duyên vô cớ giúp bọn họ?

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp giải thích, sắc mặt Thịnh phu nhân đã thay đổi, "Hoàn Hoàn, con đừng làm chuyện ngu ngốc, mẹ và ba con tình nguyện hai bàn tay trắng cũng tuyệt đối không cho phép con chà đạp chính mình như vậy.”

Mẹ đang hiểu lầm cô làm tình nhân của Lăng Tiêu?

“Mẹ, con không phải......”

“Trước tiên con nghe mẹ nói xong, Lăng Tiêu là người giàu có nhất ở Hải Thành không sai, nhưng đó là người như thế nào, thủ đoạn âm độc, người thân không nhận, con đi theo người như vậy sẽ không có kết cục tốt, mẹ không cho phép con tới gần hắn.”

Thịnh phu nhân kích động, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: "Trần Văn Hưng khinh người quá đáng, nhưng nhà chúng ta cũng không phải không có ai, mẹ tình nguyện tán gia bại sản cũng không cho ông ta đạt được mục đích.”

Bà làm phu nhân thì yếu, nhưng làm mẹ thì mạnh.

Giờ phút này Thịnh phu nhân vì Thịnh Hoàn Hoàn mà bất chấp tất cả, cùng lắm thì cá chết lưới rách với Trần Văn Hưng.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn ảm đạm, "Mẹ, đã không kịp rồi.”

"Con nói lời này là có ý gì, có phải con đã đã cùng ngủ hắn?"

Thịnh phu nhân nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, vừa giận vừa đau long: "Đứa nhỏ ngốc này, con muốn tức chết mẹ sao, cắt đứt đi, sau này mẹ không cho phép con qua lại nữa, có nghe thấy không?"

“Không dứt được.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười khổ trong lòng.

Thịnh phu nhân giận không kềm được, "Hoàn Hoàn, hắn không phải người tốt.”

“Con biết.”

Chính vì hắn không phải người tốt nên cô mới chọn.

Chỉ có hắn không từ kỳ thủ đoạn nào mới có thể cứu Thịnh gia.

“Nó sẽ không cưới đứa trẻ ngốc như con đâu, con đây là rơi vào hố lửa.”
Chương 24: Người đàn ông ác ma kia lại thành con rể của bà

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cố chấp như thế, trong lòng Thịnh phu nhân đau như cắt.

Lần này, Thịnh Hoàn Hoàn không tranh cãi nữa, lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra đưa cho bà Thịnh: "Mẹ, con và anh ấy đã kết hôn hai giờ trước.”

Thịnh phu nhân sững sờ nhìn quyển sổ đỏ trước mắt, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Sau khi tỉ mỉ xem giấy chứng nhận kết hôn nhiều lần, mới xác nhận chuyện này là thật.

Người đàn ông khiến cả giới kinh doanh Hải Thành phải thay đổi sắc mặt, là người trẻ tuổi giàu nhất Hải Thành lại trở thành con rể của bà!

“Sao nó lại đồng ý cưới con?”

Thịnh phu nhân không thể tiêu hóa được sự thật này.

Thì ra Hoàn Hoàn nói không dứt được, là ý này.

Bà còn tưởng rằng, cô làm tình nhân cho Lăng Tiêu.

Tình nhân thì không thể thấy ánh sáng, còn vợ thì được pháp luật bảo vệ, cũng được người ta chúc phúc, chênh lệch giữa hai thứ là mười vạn tám ngàn dặm.

Nhưng nghĩ đến ác danh của Lăng Tiêu, Thịnh phu nhân lại không vui nổi.

Huống hồ, Lăng Tiêu còn có một đứa con riêng!

Thịnh Hoàn Hoàn nắm thật chặt tay Thịnh phu nhân: "Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng cái gì, con trai Lăng Tiêu rất thích con, đó là một cậu bé rất đẹp trai đáng yêu, mẹ thấy khẳng định cũng sẽ thích.”

“Còn có Lăng lão thái thái cũng tán thành chuyện này, con gái mẹ thông minh xinh đẹp, biết nên lấy lòng Lăng Tiêu như thế nào, sẽ không để cho mình chịu khổ.”

Thịnh phu nhân vừa nghe con gái bảo bối của mình về sau phải dựa vào lấy lòng Lăng Tiêu mà sống qua ngày, của hắn sống qua ngày, lòng như dao cắt, nước mắt chảy ròng.

Thịnh Hoàn Hoàn an ủi Thịnh phu nhân hồi lâu, mãi đến khi tâm tình bà ổn định mới trở về phòng.

Sau khi tắm rửa xong, cô lại bôi thuốc mỡ lên, cánh tay đã không còn ngứa ngáy đau đớn như ban ngày, cũng may không phải giữa hè, sáng nay trước khi ra cửa đã bôi kem chống nắng, cho nên chỉ bị cháy nắng nhẹ.

Nằm ở trên giường, nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn ngập mê mang.

Đời này cô không có lý tưởng gì lớn, chỉ muốn tìm một người yêu thương rồi kết hôn, vì anh sinh hai ba đứa con xinh đẹp đáng yêu, sau đó nhìn bọn chúng từng ngày trưởng thành, vô cùng đơn giản sống hết đời này.

Cô vẫn cho rằng, người này chính là Mộ Tư.

Không nghĩ tới, anh ta chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời dài dằng dặc của cô.

Thích Ca Mâu Ni từng nói qua một câu: Vô luận tôi và bạn gặp ai, thì người đó đều là người nên xuất hiện trong sinh mệnh của ngươi, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, sự xuất hiện của người đó nhất định sẽ dạy cho chúng ta một điều gì đó.

Cùng Mộ Tư trải qua sáu năm, hắn quả thật dạy cho cô rất nhiều thứ, khắc cốt ghi tâm nhất chính là vết thương.

Anh ta dạy cho cô ở quãng đời còn lại, không thể nào hoàn toàn tin tưởng người khác, cũng đừng dành hết tâm tư của mình cho một người.

Thịnh Hoàn Hoàn mở album ảnh trên điện thoại ra, nơi đó ghi lại thời gian tốt đẹp nhất của cô và Mộ Tư, ghi lại từng chút từng chút sáu năm qua.

Hiện tại, cô muốn dọn sạch toàn bộ chúng vào sọt rác.

Không chỉ album ảnh, còn có bạn bè, nhật ký, tất cả những gì có liên quan đến anh ta, cô không muốn nhìn thấy nữa.

Những gì nên blok thì blok nên xóa bỏ xóa bỏ, giống như anh ta chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của cô.

Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn đem ảnh Bạch quản gia gửi tới, đăng lên nhóm bạn bè với dòng cap: "Hôm nay là mùng chín tháng năm âm lịch, giữa hè, em kết hôn.”

Hình đăng lên cô thiết lập quyền hạn, chỉ có mấy người cô tín nhiệm nhất mới có thể nhìn thấy.

Sau khi đăng không bao lâu, mấy người bạn tốt nhao nhao chạy tới hỏi cô chuyện gì xảy ra, thật hay giả, chú rể là ai.

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời vấn đề của bọn họ, đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai cô sẽ chuyển đến Lăng gia ở.

Trần gia. Đám người Trần Văn Hưng đã luống cuống.

Tối hôm qua Trần Vân Phàm thấy Thịnh Hoàn Hoàn rất lâu cũng không chịu rời khỏi Lăng gia, anh ta liền gọi điện thoại cho Trần Văn Hưng.

Trần Văn Hưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Thịnh Hoàn Hoàn có thể dựa vào Lăng Tiêu, ông ta ra lệnh để cho Trần Vân Phàm chờ Thịnh Hoàn Hoàn vừa rời khỏi Lăng gia thì liền bắt người.

Kết quả bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn lại đi trước, kế hoạch ông ta thất bại.

Trần Văn Hưng luống cuống, suốt đêm thức trắng nghĩ cách.

Nhưng tin tức xấu nối gót tới, làm ông ta mất bình tĩnh.

Đầu tiên là Thịnh Sam Sam được cứu, tiếp theo là cổ đông đã đồng ý bán cổ phần cho ông ta đột nhiên đổi ý, hôm nay tin tức Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu xuất hiện ở bên ngoài cục dân chính, càng làm cho ông ta trở tay không kịp.

Trần phu nhân và anh em Trần Do Mỹ oán giận Trần Văn Hưng thủ đoạn không đủ tàn nhẫn, làm cho Thịnh Hoàn Hoàn có cơ hội xoay người.

"Đêm nay con tìm người tới hủy hoại cô ta, sau đó đem video công bố lên mạng, đến lúc đó xem Lăng Tiêu còn dám đem chiếc giày rách này cưới vào cửa hay không."

Trần Vân Phàm là một người ngoan độc, so với Trần Văn Hưng chỉ có hơn mà không kém: "Con bảo Trần Cường đi làm, sau khi chuyện thành lập lập tức đưa cậu ta ra nước ngoài, ai có thể tra được là chúng ta làm?"

Trần Văn Hưng vốn là người cẩn thận, đổi lại bình thường ông ta khẳng định sẽ không đồng ý cách làm của Trần Vân Phàm.

Nhưng hiện tại Trần Văn Hưng đã không còn cách nào khác, trong lòng ông ta đang nghĩ chờ khi Lăng Tiêu chân chính nhúng tay vào chuyện công ty khẳng định sẽ đem ông ta ra khai đao đầu tiên.

Thay vì đến lúc đó người là dao thớt ta là thịt cá, không bằng hiện tại hóa bị động thành chủ động, có lẽ còn có thể có đường thắng.

Sự tình tới rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn còn đang thu dọn quần áo, liền có hai mươi mấy người đàn ông uống đến "say mèm" phá vỡ cửa lớn, vọt vào Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe được động tĩnh, bước nhanh đến ban công, liền thấy một đám người đàn ông cầm gậy sắt trong tay vọt tới đánh người.

Vệ sĩ của Thịnh gia được Thịnh Hoàn Hoàn điều một bộ phận đi bệnh viện bảo vệ Thịnh Xán, giờ phút này trong Thịnh gia cũng chỉ còn mười mấy vệ sĩ căn bản không ngăn được.

Hai mươi mấy người đàn ông trong tay đều có thiết côn, dù trong tay vệ sĩ có điện kích côn cũng không phải đối thủ.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa báo cảnh sát, vừa bảo người hầu khóa cửa lại.

Sau khi báo cảnh sát, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không yên tâm, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, đáng tiếc vang lên vài tiếng đã bị cúp máy.

Thịnh Hoàn Hoàn gọi cho Bạch quản gia, vừa lấy súng đồ chơi ra.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn nhòm người ra ngoài ban công lần nữa, phát hiện tình huống bên ngoài có chút biến hóa, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đội mũ vịt từ đâu xông đến dùng quyền cước đạp ngã mấy tên say rượu.

Thân thủ của người nọ khiến Thịnh Hoàn Hoàn thán phục.

Nhưng cho dù người đó có giỏi hơn nữa, nhưng cũng không thể đối đầu với nhiều người như vậy được.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới sự phối hợp hoàn mỹ lúc trước với Mộ Tư, đem súng bắn đồ chơi đặt lên vai.

Súng này tầm bắn xa, đánh không chết người, nhưng bắn vào người cũng rất đau đấy, có thể gây trở ngại động tác của bọn họ.

Vincent phụng mệnh giám thị nhất cử nhất động của Thịnh Hoàn Hoàn, không ngờ lại gặp phải tình huống như vậy, bản thân hắn khẳng định không đánh lại được nhiều người như vậy, nhưng hắn có thể kéo dài thời gian, cho đến khi cứu binh chạy tới.

Nhưng hắn không nghĩ tới, trong những người này lại ẩn giấu một cao thủ, ra tay cực nhanh, lực lượng vô cùng mạnh, vây khốn hắn lại.

Ngay khi hắn thầm than thở, thì có một viên bi màu vàng nho nhỏ, bỗng nhiên bắn vào con ngươi của người đàn ông đang giơ thiết côn muốn gõ lên đầu hắn.

Một kích liền trúng!
Chương 25: Đêm nay dọn đến Lăng gia ở

Người đàn ông bị đánh trúng kêu thảm thiết, thiết côn buông lỏng dung tay che lại đôi mắt bị thương.

Ánh mắt là chỗ yếu ớt nhất của con người, sau khi bị đánh trúng không mở ra được, hành động của cả người đều bị hạn chế.

Ngay sau đó lại truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết.

Tốc độ bắn súng của Thịnh Hoàn Hoàn rất nhanh, những người đó còn chưa kịp phản ứng, cô đã bắn mấy phát, mắt, nách, háng, cổ tay phải, đều là mục tiêu cô.

Những chỗ này một khi bị bắn trúng, trong khoảng thời gian ngắn không hoạt động lại được

Có Thịnh Hoàn Hoàn trợ giúp, Vincent rất nhanh lao ra khỏi vòng vây, đoạt lấy thiết côn bắt đầu phản kích, trong vài phút đã quật ngã hơn mười người.

Đám người bảo tiêu của Thịnh gia lúc này mới đứng dậy, gia nhập vào trận chiến.

Đúng lúc này, một người đàn ông đeo mặt nạ đen phát hiện ra Thịnh Hoàn Hoàn, anh ta bỏ lại đồng đội, vọt tới ban công chỗ cô đang đứng.

Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng cũng nhanh, lập tức nhắm vào người đàn ông bắn mấy phát.

Người đàn ông kia lăn vài vòng trên mặt đất, trốn dưới ban công.

Thịnh Hoàn Hoàn biết anh ta đang ở dưới chân cô, nhưng cách sàn nhà cô không thể nhìn thấy anh, như vậy khẩu súng trên tay cô sẽ trở thành phế vật.

Chỗ cô đang đứng ở trên lầu hai, độ cao không quá cao. Người đàn ông kia hiển nhiên đã trải qua huấn luyện đặc thù, lúc nào cũng sẽ leo lên, hoặc là nhảy dựng lên cướp đi súng của cô, đem cô kéo xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giằng co ở đây, cô muốn lên sân thượng.

Nhưng cô vừa đi, biệt thự liền thất thủ, cánh cửa sổ kia căn bản không ngăn được người đàn ông đeo mặt nạ, cho nên cô tuyệt đối không thể để anh ta đi lên.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ném súng xuống, cầm lấy giá hoa gỗ lim bên cạnh, chỉ cần anh ta dám nhảy lên, cô liền ném chậu hoa qua.

Nhưng cô quá khinh thường thân thủ của người đàn ông kia, khi cô ném giá hoa xuống, người đàn ông kia lại bắt được giá hoa, mượn sức của cô lên ban công.

Một mùi rượu phả vào mặt, ngay sau đó cổ của cô đã bị người ta bóp chặt.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, quá trình chỉ trong một cái chớp mắt.

Trần Cường siết chặt cổ Thịnh Hoàn Hoàn, ngẩng mặt lên, hài lòng nhếch miệng, "Không hổ là đệ nhất danh viện, khuôn mặt nhỏ nhắn thật xinh đẹp, đáng giá.”

Dứt lời, anh ta siết cổ Thịnh Hoàn Hoàn, kéo cô vào trong phòng, ném cô lên giường, bắt đầu cởi dây thắt lưng.

Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ sợ hãi, lập tức xuống giường phóng ra cửa.

Trần Cường có vài phần kinh ngạc, tốc độ phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn khiến anh tabất ngờ, nhưng vậy thì sao, cô vẫn là con mồi trong tay anh ta, trốn không thoát.

Ngay trước khi Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng nắm chặt cửa, Trần Cường kéo cô trở về, ném lên giường lần nữa, cũng giơ tay gỡ mặt nạ bảo hộ xuống.

Đó là một khuôn mặt xấu xí, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn gặp một người đàn ông khó coi như vậy, xấu xí đến mức khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Trần Cường thấy Thịnh Hoàn Hoàn ghét mình, anh ta giơ dây lưng trong tay quất về phía cô: "Tiện nhân.”

Nhìn dây lưng rơi xuống, nội tâm Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt vọng, toàn thân trở nên vô cùng cứng ngắc, đồng tử sợ hãi mở to.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay to đột nhiên chặn tầm mắt của cô, tiếng dây thắt lưng đánh vào người lướt qua bên tai cô.

Ngay sau đó cô liền nghe thấy một tiếng "Oanh" vang lên, người đàn ông xấu xí kia đã thống khổ ngã trên mặt đất.

Mà người đàn ông đứng ở trước mặt anh ta lại giống như một vương giả uy nghiêm, làm người ta sợ lạnh thấu xương.

Lăng Tiêu?

Anh ta đến khi nào?

Trần Cường nhìn thấy Lăng Tiêu, tựa như thấy quỷ, cả người run lẩy bẩy, "Sao...... Sao lại là cậu?

Mặt Lăng Tiêu sương lạnh, chân giẫm lên mặt Trần Cường: "Chẳng lẽ cha con Trần gia không nói cho mày biết, Thịnh Hoàn Hoàn bây giờ là thiếu phu nhân của Lăng gia?”

Trần Vân Phàm đáng chết, tên khốn này lại hại mình.

Trần Cường đau đớn gào thét dưới chân Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu chớp mắt cũng không chớp một cái, nhấc chân một cước đá vào bụng Trần Cường.

“Còn không cút?”

Thanh âm hắn lạnh lùng vang lên.

Trần Cường cắn chặt răng, chống đỡ thân thể lảo đảo đứng lên, khoảnh khắc từ trên ban công nhảy xuống, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông đưa lưng về phía cô, đối với cô lúc này mà nói, người đàn ông xuất hiện trước mặt cô không khác gì trong các bộ phim ngôn tình trên ti vi mà cô thường xem.

Cô lí nhí mở miêng: "Lăng Tiêu, cảm ơn anh.”

Nếu như không phải Lăng Tiêu kịp thời xuất hiện, chỉ sợ cô sẽ bị......

Nghĩ đến diện mạo xấu xí của người đàn ông vừa rồi, Thịnh Hoàn Hoàn liền buồn nôn, bị người đàn ông như vậy vũ nhục, cô tình nguyện cắn lưỡi tự sát.

Lăng Tiêu xoay người, bóng người cao lớn bao phủ Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn không thấy rõ mặt hắn, dưới uy nghiêm của hắn, cô cảm giác toàn thân đều căng thẳn: "Anh... anh vào lúc nào?"

Cô không nghĩ tới, hắn sẽ đến.

Vừa mới gọi điện thoại cầu cứu nhưng bị từ chối cuộc gọi.

Là Bạch quản gia nói cho hắn biết sao, hắn tới cũng quá đúng lúc!

Bên ngoài đã không nghe thấy tiếng đánh nhau, xem ra những người xông vào Thịnh gia gây sự, hẳn là đã được giải quyết.

Thịnh Hoàn Hoàn mơ hồ có thể nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, lúc này ngoại trừ may mắn còn lại đều là cảm kích.

Nếu Lăng Tiêu không xuất hiện, cô không biết thứ chờ đợi Thịnh gia sẽ như thế nào.

Lăng Tiêu không trả lời cô, điện thoại di động của hắn vang lên.

Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt hắn bắt đầu thay đổi, hai hàng lông mày siết chặt vào nhau.

“Có chuyện gì vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác được ánh mắt Lăng Tiêu hết sức bất thiện, giống như cuộc điện thoại khiến tâm tình hắn trở nên không vui là có liên quan đến cô.

Lăng Tiêu ấn mở loa ngoài, trong phòng yên tĩnh, truyền đến tiếng đồ vật vỡ nát, cùng vài tiếng an ủi của người hầu.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy ba chữ tiểu thiếu gia, hình ảnh quen thuộc hiện lên trong đầu.

Cô thử thăm dò hỏi: "Là tiếng Thiên Vũ đập đồ?”

“Nó không gặp được cô nên tức giận.”

Thanh âm Lăng Tiêu không có một chút ấm áp nào, ngay sau đó dùng ngữ khí ra lệnh nói với Thịnh Hoàn Hoàn: "Cho cô mười phút thu dọn đồ cùng tôi trở về Lăng gia.”

“Bây giờ?”

“Cô có ý kiến?”

“Không...... không có.”

Cô, cô nào dám có ý kiến.

Hắn đã cứu cả gia đình cô, hắn nói gì thì chính là thế đó.

Lăng Tiêu quét mắt nhìn phòng cô, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới buông lỏng bản thân, bò xuống khỏi giường, lúc này mớ phát hiện trên người mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ.

Cô vừa mới bị Trần Cường quăng lên giường, váy ngủ bị xoắn đến tận bên mông, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn nà.

Nghĩ đến Lăng Tiêu vừa mới đứng ở chỗ này lâu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ lên......

Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng thay quần áo, đi ra khỏi phòng hô một tiếng, nói cho mọi người biết nguy hiểm đã giải.

Người hầu trốn cùng Thịnh phu nhân, cẩn thận mở cửa.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dặn dò người hầu: "Tôi phải ra ngoài, phiền mọi người trong vòng năm phút giúp tôi thu dọn quần áo, tôi phải đi ngay bây giờ.”

Người hầu gật đầu, vội vàng vào phòng cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đi vào nói chuyện với Thịnh phu nhân, Thịnh phu nhân vạn phần không nỡ, nước mắt chảy ròng, nhưng không ngăn cản cô đi cùng Lăng Tiêu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom