-
Chương 31-35
Chương 31: Nếu như cô không muốn, hiện tại liền có thể cút
Nhưng thân ảnh Lăng Tiêu cao lớn, ánh mắt sắc bén, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Lão thái thái trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Tiêu nhi, con định khi nào thì cử hành hôn lễ với Hoàn Hoàn?”
Ánh mắt Lăng Tiêu rơi vào trên khuôn mặt thon dài của Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: "Ý cô như thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn: "......”
Hắn đúng là đồ vô sỉ, lão thái thái rõ ràng là đang hỏi hắn cơ mà.
Lão thái thái cũng không phải dạng vừa: "Hoàn Hoàn nói nghe lời con.”
“Vậy sao? Vậy bà muốn lúc nào cử hành?”
Lăng Tiêu dung tay gõ từng cái từng cái lên mặt bàn, Thịnh Hoàn Hoàn cũng căng thẳng giống như đầu ngón tay của hắn đang gõ ở trên trái tim của cô.
“Thật ra......”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở miệng, lão thái thái liền nhìn về phía cô nói: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Lão thái thái hài lòng gật đầu.
Sắc mặt Lăng Tiêu không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
Hắn đã cho cô cơ hội, là cô muốn tự rước lấy nhục, không thể trách hắn.
Lăng Tiêu thu hồi ngón tay thon dài đang gõ trên mặt bàn lại: "Đã như vậy thì nghe Hoàn Hoàn, làm phiền bà nội hao tâm tổn trí rồi.”
“Thật sự là quá tốt.”
Lão thái thái vỗ tay một cái, hăng hái bừng bừng đứng dậy: "Bây giờ nội sẽ đi sắp xếp, một tuần tới hai đứa phải nghe lời bà chỉ huy đấy.”
Nói xong, lão thái thái xách túi vội vàng rời đi.
Lão thái thái vừa đi, cả trái tim Thịnh Hoàn Hoàn đều bắt đầu co rút sợ hãi.
Lăng Tiêu đang ngồi ở trước mặt, khuôn mặt anh tuấn nhàn nhạt nhìn về phía cô, nhưng cặp mắt đen kia giống như chim ưng đang nhìn một con mồi.
Một lúc lâu sau, nghe thấy hắn cười mỉa nói: "Cô làm tốt lắm.”
Thịnh Hoàn Hoàn sao lại không nghe ra châm chọc trong lời Lăng Tiêu?
Cô cố gắng giải thích: "Lăng Tiêu, sự tình không phải như anh nghĩ.”
“Là ai nói với bà nội càng sớm càng tốt?”
Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ cảm thấy phụ nữ trên đời này đều tham lam giống nhau: "Thân phận đã cho cô, nếu như còn không muốn thì hiện tại có thể cút.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày thanh tú, "Lăng Tiêu, hôn lễ không phải tôi muốn cử hành, bởi vì tôi nói gì cũng vô dụng cho nên Bạch quản gia mới mời anh về, nếu anh không đồng ý, vừa rồi vì sao phải đồng ý với bà nội?”
“Đó là chuyện của tôi.”
Lăng Tiêu đứng lên nắm cổ áo Thịnh Hoàn Hoàn kéo tới trước mặt, thân ảnh cao lớn của hắn bao phủ cả người cô, bầu không khí giống như mây đen dày đặc khiến người ta nóng bức khó chịu.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới Lăng Tiêu sẽ đột nhiên động thủ, một tay chống bàn ăn, một tay theo phản xạ cầm mu bàn tay hắn, mở to đôi mắt to xinh đẹp nhìn vào đôi mắt hắn.
Nhìn cặp mắt trong suốt tươi đẹp kia, Lăng Tiêu lãnh khốc vô tình nói: "Cô nghe cho kỹ, tôi để cho cô đường đường chính chính vào cửa Lăng gia đã là nhân nghĩa với cô rồi, cô tốt nhất thu hồi những tâm tư nhỏ nhặt của cô cho tôi.”
Vừa dứt lời, trên đùi hắn bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn.
Cúi đầu, liền thấy Lăng Thiên Vũ ôm chân hắn, giương nanh múa vuốt với hắn.
Sắc mặt Lăng Tiêu càng thêm lạnh như băng, lời nói ra càng thêm đả thương người: "Nếu như cô không muốn ở hôn lễ lại bị vứt bỏ thêm lần nữa thì cứ phối hợp với bà nội làm việc đi.”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, ánh mắt ảm đạm: "Tôi biết rồi, tôi sẽ giải thích với bà nội.”
Lúc này Lăng Tiêu mới chán ghét bỏ cô ra.
Thịnh Hoàn Hoàn giống như thoát một kiếp nạn ngồi phịch xuống trên ghế.
Lăng Tiêu không nhìn cô một cái, xoay người trở về phòng, Bạch quản gia vội vàng đi theo.
Cậu nhóc chạy đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, kéo kéo ống tay áo của cô, thấy cô không phản ứng, lại kéo kéo.
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt, miễn cưỡng cười cười: "Dì không sao.”
Mười phút sau, Bạch quản gia trở lại trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
“Xin lỗi thiếu phu nhân, để cho cô chịu ủy khuất rồi, tôi đã giải thích với thiếu gia, nhưng ngài ấy có thể có chút hiểu lầm với cô.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn Bạch quản gia.”
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Bạch quản gia lại nói thay cho cô.
Về phần Lăng Tiêu, hắn chán ghét phụ nữ, đối với người phụ nữ có thành kiến, đương nhiên sẽ không mấy thiện cảm với cô, cho nên hắn nhìn vấn đề thường thường không giống với người khác.
Kỳ thật tỉnh táo ngẫm lại, Lăng Tiêu tức giận cũng bình thường, dù sao đi nữa cũng là do cô không kiên định, nhất thời mềm lòng xuôi theo Lăng lão thái thái.
Cô là tự rước lấy nhục mà thôi!
Lăng Tiêu không ham tiền không ham sắc của cô, còn muốn giúp cô bảo vệ tập đoàn Thịnh Thế, mà yêu cầu duy nhất của hắn là chăm sóc tốt cho Lăng Thiên Vũ.
Đó không phải là điều cô muốn sao?
Chỉ cần không chạm tới giới hạn cuối cùng của Lăng Tiêu, bọn họ có thể hòa bình chung sống với nhau, mà cô hẳn là rõ ràng những thứ này mới đúng.
Nhưng nói chuyện này với Lăng lão thái như thế nào, Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm lại liền đau đầu.
Sau khi Lăng Tiêu trở về, không đến công ty nữa.
Sau khi Lăng Thiên Vũ ngủ trưa, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu thu dọn hành lý của mình, phòng của cô ngay sát vách cậu bé còn phòng của Lăng Liêu thì ở đối diện.
Chỗ bọn họ ở là cùng một tầng, vô cùng rộng rãi.
Lăng Tiêu đi xem Lăng Thiên Vũ, đi qua trước cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn, thấy cô ở bên trong đang bận rộn sắp xếp đồ đạc.
Chờ hắn từ phòng Lăng Thiên Vũ đi ra, cô vẫn còn đang cúi đầu thu dọn, hắn dừng bước tò mõ nghĩ: Người phụ nữ này rốt cuộc đang bận rộn cái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn đang cắm đầu cắm cổ thu dọn đồ đạc không hay biết đến sự xuất hiện của Lăng Tiêu.
Khi cô mở chiếc vali cuối cùng ra, bởi vì đồ vật quá nhiều cho nên từ bên trong rơi xuống, một cái hộp cũng từ trong đống đồ lộ ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhặt cái hộp lên, đồ vật bên trong rơi ra.
Là nội y và CD mà ngày đó bạn thân tặng cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ tới người hầu trong nhà lại nhét thứ này vào.
Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn đang đưa lưng về phía cửa, Lăng Tiêu thấy cô bất động ngồi xổm trên mặt đất, đi vào bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn đang phiền não xử lý những thứ này như thế nào, liền nhìn thấy một đôi chân ở trước mặt, sợ tới mức cô lập tức ngẩng đầu lên.
Sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt đen tối sắp phun ra mực của Lăng Tiêu.
Mà lúc này trong tay Thịnh Hoàn Hoàn còn cầm một cái quần lót ren màu đen, một chỗ nào đó che đậy còn có một cái lỗ, ở trước mặt cô còn có hai cái CD người lớn, một bộ nội y hình thù kỳ quái.
"Tôi... tôi có thể giải thích."
Thịnh Hoàn Hoàn đỏ mặt, lập tức ném ren đen đi, ngượng ngùng mở miệng: "Đây là tuần trước bạn tôi tặng cho tôi, tôi không biết người giúp việc lại nhét nó vào.”
Tuần trước?
Đó không phải là đám cưới của cô với Mộ Tư sao?
Thứ này, cô cũng dám mang về nhà hắn.
Lăng Tiêu không nói gì, ánh mắt như nhìn một đống rác rưởi ghê tởm: "Lập tức đem những thứ dơ bẩn này xử lý cho tôi.”
Tôi sẽ xử lý ngay.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy hai đĩa CD, trước mặt Lăng Tiêu bẻ thành hai nửa ném vào thùng rác, sau đó nhanh chóng cầm lấy túi rác chạy ra ngoài.
Chờ Thịnh Hoàn Hoàn xử lý xong mấy thứ này, Lăng Tiêu đã trở về phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn đổ đầy mồ hôi, thật sự là mất mặt mất đến mười tám đời tổ tông luôn rồi.
Tại sao cô lại giữ thứ này?
Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó trở lại nằm xuống bên cạnh Lăng Thiên Vũ.
Chương 32: Nên làm bổn phận của một người vợ
Lăng Tiêu tức giận đùng đùng trở về phòng.
Bóng dáng của bộ ren đen và Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng hiện lên trong đầu hắn mãi không chịu tiu tan, khiến hắn cực kỳ phiền lòng.
Người phụ nữ đáng chết, dám đem thứ đó mang về nhà hắn.
Có phải cô sống chán rồi không?
Lăng Tiêu rất phẫn nộ, mới một ngày Thịnh Hoàn Hoàn đã mua chuộc được Lăng Thiên Vũ và Lăng lão thái thái, chuyện mà bao nhiêu người phụ nữ đều không làm được, cô lại dễ dàng làm được.
Càng đáng giận chính là, Bạch quản gia còn thay cô nói chuyện.
Có thể gả vào Lăng gia, có thể trong khoảng thời gian ngắn chiếm được lòng của lão thái thái và Thiên Vũ vui lòng người phụ nữ, tâm tư có thể đơn giản sao?
Lăng Tiêu ngẫm lại bản thân lúc trước tốn bao nhiêu tâm tư mới làm cho Lăng Thiên Vũ tiếp nhận hắn, trong lòng liền có chút không vui.
Mở màn hình LCD trên tường ra, Lăng Thiên Vũ còn đang ngủ say, bên giường có thêm một dáng người thanh tú.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mới tắm xong đang bôi thuốc mỡ lên cánh tay, tuy rằng phơi nắng một ngày cũng đen không ít, nhưng so với người bình thường, cô vẫn trắng hơn rất nhiều.
Cô mặc quần đùi, hai cái chân thon dài trắng như tuyết lắc lư qua lại.
Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm, trong mắt lạnh lẽo, hận không thể chạy lại tóm cô lên giường.
Vừa đặt thuốc mỡ xuống, Thịnh phu nhân liền gọi điện thoại tới.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cậu bé một cái, vội vàng cầm lấy di động đi ra ngoài ban công, "Mẹ.”
Mà Lăng Tiêu ở phòng đối diện, lập tức cầm lấy tai nghe.
Tối hôm qua Lăng Tiêu đặt máy nghe lén vào di động của Thịnh Hoàn Hoàn tất cả cuộc gọi và tin tức của cô hắn đều có thể nhìn thấy.
Ngoài ra hệ thống còn có thể định vị cụ thể vị trí của cô, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể biết Thịnh Hoàn Hoàn đang ở đâu.
“Hoàn Hoàn, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng nói: "Ngủ được mẹ ạ.”
Trên thực tế, đêm qua là đêm ngủ ngon nhất từ hôn lễ đến nay.
“Vậy là tốt rồi, con ngủ giường lạ, mẹ lo lắng con không ngủ được.”
Nói xong, Thịnh phu nhân dừng một chút, lại nói tiếp với Thịnh Hoàn Hoàn: "Tối hôm qua con đi vội vàng, có mấy lời mẹ chưa kịp nói với con.”
"Tính con mẹ hiểu, là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa, nếu con đã lựa chọn Lăng Tiêu thì phải làm tốt bổn phận của một người vợ, phải hiếu kính với lão thái thái, chăm sóc tốt cho cha con Lăng Tiêu, những chuyện khác buông xuống được thì buông xuống đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn biết, Thịnh phu nhân là chỉ Mộ Tư.
Ngón tay cái đặt trên ban công nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con biết, nếu gả cho Lăng Tiêu, con sẽ không có những tâm tư không nên có nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời, khiến sắc mặt Lăng Tiêu giản ra.
"Mẹ thấy nó rất lịch sự, tư thế oai hùng toả sáng, tuy rằng bên ngoài bình luận về nó không tốt, nhưng con người luôn có chỗ đáng khen, hai người đã trở thành vợ chồng, mẹ hy vọng con có thể sống thật tốt với nó, ân ân ái ái, bạch đầu giai lão."
Lời nói của Thịnh phu nhân khiến mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay.
Làm mẹ đều là ngóng trông con của mình sống thật tốt, nhưng có phải cô không muốn sống với hắn đâu, nhưng cô thật sự không dám tới gần Lăng Tiêu, có thể tương kính như tân cũng đã là may rồi.
“Mẹ, lời mẹ nói con nhớ kỹ.”
Không cầu tương cứu trong lúc hoạn nạn, chỉ cầu tương kính như tân.
“Còn nữa, nếu hai người đã lĩnh giấy chứng nhận, hôn lễ còn phải làm......”
“Mẹ, con đang muốn nói với mẹ chuyện này.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng cắt ngang lời Thịnh phu nhân: "Con và Lăng Tiêu không có ý định tổ chức hôn lễ, nếu như Lăng lão thái thái tìm mẹ, mẹ nhất định phải từ chối, cho dù tìm cớ gì cũng được, nhất định phải từ chối hiểu chưa?"
“Tại sao?”
Vấn đề này, Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời.
Thịnh phu nhân là người thông minh, trong phút chốc đã hiểu ra: "Nếu Lăng Tiêu không thích, vậy thì không làm, miễn chọc cho nó không vui, quan hệ giữa con và hắn vốn đã xấu hổ, không làm cũng tốt.”
“Nếu nó có tâm, tương lai không cần chúng ta nói nó cũng sẽ bồi thường cho con, yên tâm đi, phía Lăng lão thái thái mẹ sẽ giúp con từ chối.”
Thịnh Hoàn Hoàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Thịnh phu nhân lại dặn dò Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, nếu thật sự không sống được, con hãy trở về, đừng chịu đựng con nhé.”
Lời nói của Thịnh phu nhân, thành công làm cho lông mi Thịnh Hoàn Hoàn dính nước mắt, gió nhẹ nhàng hất sợi tóc của cô lên, cô nở một nụ cười giống như hoa lê tháng ba: "Mẹ, cám ơn mẹ.”
Vì ba mẹ và em gái mới sinh, cô sẽ tiếp tục kiên trì ở Lăng gia.
Chỉ là chuyện bạch đầu giai lão với Lăng Tiêu, cô thật sự không dám nghĩ.
Hắn chán ghét phụ nữ như vậy, nói không chừng còn là gay!
Lăng Tiêu nào biết Thịnh Hoàn Hoàn trong lòng đang suy nghĩ cái gì, hắn nhìn trong nụ cười của người phụ nữ trong video gỡ tai nghe ném qua một bên.
Thịnh Hoàn Hoàn, cô có một người mẹ tốt!
Buổi chiều Lăng Tiêu đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cùng Lăng Thiên Vũ chơi khắc gỗ, tiểu tử kia rất thông minh, tuổi còn nhỏ đã có thể làm ra mô hình rất phức tạp.
Nhưng ở trong nhà hoài cũng tù túng, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trẻ con vẫn nên ra ngoài nhiều một chút.
"Thiên Vũ, dì thấy bên ngoài hoa nở rất đẹp, chúng ta ra ngoài xem một chút được không?"
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ chỉ bên ngoài, bên kia còn có một cái hồ, bên hồ mọc ra các loại hoa, nở rộ lên rất đẹp.
Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, vài giây sau lắc đầu.
“Thiên Vũ không thích hoa sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn thử hỏi: "Hay là không thích mặt trời?”
Tiểu tử kia suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu.
Vậy là thích, nhưng tại sao không đi?
Cậu nhóc nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó lại cúi đầu chơi khắc gỗ.
"Thiên Vũ, bên ngoài có rất nhiều thứ thú vị hơn khắc gỗ, giống như chim biết nói, khỉ biết trèo cây, còn có voi mũi rất dài, cá mập còn lớn hơn cả nhà, nếu con không ra ngoài sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy những thứ này."
Lăng Thiên Vũ chuyên tâm chơi khắc mộc như là sống ở trong thế giới của mình, tự động đóng cửa với thế giới bên ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nổi giận: "Thiên Vũ không thích ra ngoài, vậy dì đi hái chút hoa về tặng cho con được không?"
Lăng Thiên Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng phản ứng này không phải là điều Thịnh Hoàn Hoàn muốn.
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ giơ tay lên vỗ một cái, mô hình vừa dựng xong trong nháy mắt trở nên mảnh nhỏ, bắn khắp nơi.
Phản ứng kịch liệt đột nhiên của Lăng Thiên Vũ khiến Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, cô không biết mình nói sai cái gì.
Chỉ thấy tiểu tử kia hô hấp dồn dập, ngực cao thấp phập phồng, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người.
“Thiên Vũ là không muốn dì đi ra ngoài sao, vậy dì sẽ không đi ra ngoài, con đừng tức giận.”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa an ủi, vừa quan sát biểu cảm của Lăng Thiên Vũ.
Chỉ thấy tiểu tử kia hai tay nắm chặt, như là cực lực áp chế cơn tức giận.
"Thiên Vũ không tức giận, dì không đi ra ngoài, dì sẽ ở đây chơi với con, không đi đâu cả.”
Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng hạ thấp giọng nói, cô không dám tùy ý chạm vào cậu, sợ cậu mất bình tĩnh nổ tung tại chỗ.
Một lát sau, lửa giận của tiểu tử kia mới bắt đầu tiêu tan, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, ngắn ngủi mấy chục giây, trán đã đầy mồ hôi.
Chương 33: Lấy xem đi
Thịnh Hoàn Hoàn lúc này mới dám ôm LăngThiên Vũ vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng anh trấn an: "Không sao, dì không đi không đi đâu cả, dì ở đây cùng Thiên Vũ......”
Trấn an hồi lâu, tiểu tử kia cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thịnh Hoàn Hoàn thở phào nhẹ nhõm, đem Lăng Thiên Vũ đặt ở trên ghế nhỏ, ra vẻ ủy khuất nhìn hắn: "Thiên Vũ, vừa rồi con mới dọa dì làm dì rất sợ hãi, con có thể đồng ý với dì sau này không được tùy ý tức giận được không?"
Lăng Thiên Vũ nhớ tới hình ảnh mình vừa đập vỡ mô hình, Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu tràn ngập tự trách, cúi đầu xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm bàn tay nhỏ bé đỏ bừng của cậu: "Thiên Vũ, dì không phải đang trách con, con đừng lo lắng.”
"Kỳ thật có lúc tức giận dì cũng ném đồ, có lúc dì cũng không khống chế được cơn giận, nhưng dì sẽ cố gắng không để cho mình tức giận, bởi vì đó không phải là thói quen tốt."
Lăng Thiên Vũ cái hiểu cái không nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn biết, cậu bé đã nghe lọt lời mình nói: "Nếu em thật sự không nhịn được, thì hét lên được không?”
Cô tin chỉ cần hét lên tiểu tử kia sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Lăng Thiên Vũ nhìn cô, trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ như điên, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu làm phần thưởng.
Mãi cho đến tối, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Buổi tối Lăng Tiêu trở về rất muộn, Lăng Thiên Vũ đã ngủ, hắn theo thói quen mở màn hình LCD nhìn xem lúc hắn không ở nhà cô đã làm những gì.
Khi thấy Lăng Thiên Vũ từng chút từng chút đem lửa giận đè xuống, Lăng Tiêu khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên Vũ học được cách khống chế cảm xúc của mình.
Khi thấy Lăng Thiên Vũ thỏa hiệp với Thịnh Hoàn Hoàn, nội tâm lại càng them trầm trồ, không ngờ cậu bé lại đồng ý với Thịnh Hoàn Hoàn phải khống chế sự tức giận của mình, không được tùy ý phát hỏa.
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng ở trên khuôn mặt Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp kia tràn ngập ôn nhu, hai mắt xinh đẹp lóe ra ánh sao, thanh âm cũng vô cùng dịu dàng.
Trên người cô giống như có loại ma lực, làm cho người ta cảm giác được sự bình yên.
“Lăng Tiêu, tôi có thể vào không?”
Thanh âm Thịnh Hoàn Hoàn cùng với tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Lăng Tiêu nhìn về phía cửa ra vào, nâng đôi chân thon dài bước đến mở cửa.
Nhìn bóng dáng hắn đột nhiên xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn có chút mơ hồ, bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, ánh mắt của cô đối diện với xương quai xanh của hắn.
Loại cảm giác này, thật giống như hai người yêu thân mật ôm nhau.
Cô vội vàng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với hắn, để tránh khiến hắn chán ghét.
Lăng Tiêu thấy hành động của cô, quét mắt đánh giá.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm xong, trên người mặc một bộ áo ngủ, tóc dài buộc nhẹ lộ ra cái cổ trắng nõn.
Lăng Tiêu lãnh đạm lên tiếng hỏi: "Có việc gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện Lăng Tiêu nhìn chằm chằm chân cô, mười đầu ngón chân bất giác co rút lại: "Tôi muốn nói chuyện với anh về Thiên Vũ.”
Lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy bản thân 168cm rất thấp, cần ngẩng đầu nhìn lên mới có thể đối diện với hắn.
Lăng Tiêu nhìn cô, vài giây sau mới lên tiếng: "Vào đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, đi theo Lăng Tiêu vào phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ cũng giống như người của hắn, màu xám trắng, đơn giản lại không mất đi khí phách.
Lăng Tiêu đẩy cửa thư phòng đi vào, một lát thấy Thịnh Hoàn Hoàn không theo vào, hô một tiếng: "Thịnh Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở ngoài cửa thư phòng, nghe thấy Lăng Tiêu gọi cô mới đi vào.
Lăng Tiêu từ giá sách rút ra một quyển sổ ghi chép ném cho cô: "Cầm về xem cho kỹ.”
“Đây là cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn mở quyển sổ ra, đập vào mắt là từng trang chữ cứng cáp ghi lại sở thích yêu ghét của Lăng Thiên Vũ.
Điều này đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói là một điều bất ngờ.
Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ nhếch khóe miệng: "Đây là anh viết sao?”
Chữ này cứng cáp có khí chất vương giả, chủ nhân của nó nhất định là rất để tâm đến Lăng Thiên Vũ.
Lăng Tiêu không trả lời, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nhận định đây chính là chữ của hắn viết.
Chỉ có một người cha yêu thương con cái, mới có thể không phân lớn nhỏ như thế.
Xem ra mẹ nói không sai, Lăng Tiêu có xấu hơn nữa cũng có chỗ tốt của hắn.
Ít nhất, hắn là một người cha tốt.
Lăng Tiêu nhìn nụ cười của cô, hờ hững mở miệng: "Thiên Vũ sợ máu, điểm ấy cô nhất định phải nhớ kỹ, ngoại trừ máu ra nó hắn còn có một cái cấm kị là sợ nước, sợ sông ngòi, hồ tắm, bể bơi những nơi này đừng để cho nó tới gần."
Cậu bé sợ nước?
Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nhiên nghĩ đến tình hình xảy ra vào buổi chiều, chẳng lẽ cậu bé vì sợ cái hồ kia, cho nên mới không muốn đi ra ngoài?
“Nếu thằng bé sợ, tại sao không lấp cái hồ bên ngoài lại?”
Tuy rằng cái hồ kia lấp có chút đáng tiếc, nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói không có gì quan trọng hơn Thiên Vũ không đúng sao?
Huống hồ việc này đối với Lăng Tiêu mà nói, dễ như trở bàn tay.
Lăng Tiêu dứt khoát kiên quyết: "Dù sao nó cũng phải học cách vượt qua, không thể nào trốn ở trong nhà cả đời không đi ra ngoài được.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Lăng Tiêu nói lời này cũng không sai, cũng không thể bởi vì sợ hãi cái gì thì tránh cái đó được: "Hiểu rồi, tôi đi đây..."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa.
Lăng Tiêu đối với "ánh mắt" của cô làm như không thấy, giống như phân phó hạ nhân ra lệnh: "Tới phòng bếp bưng chút đồ ăn vào đây.”
Hắn bỗng nhiên cảm giác dạ dày có chút khó chịu, có thể là giờ này còn chưa dùng cơm nên dạ dày có hơi đau.
Thịnh Hoàn Hoàn rất sảng khoái gật đầu, "Được.”
Đặt quyển số xuống, Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh rời đi.
Lăng Tiêu đợi Thịnh Hoàn Hoàn chừng 20 phút, mới thấy cô bưng bát mì đi vào.
Hắn không vui hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn đặt mì trước mặt hắn, một mùi thơm xông vào mũi, nhìn màu sắc làm cho người ta thèm ăn.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn rất bất mãn, bảo cô đi xuống bếp cô lại đi lâu như vậy, có phải cô có ý kiến với hắn, cố ý để cho hắn chờ?
Hay cô ấy bị lạc?
Nếu thật sự như vậy, hắn nên đào vỏ não của cô ra xem bên trong chứa cái gì, mới có thể ngu xuẩn như thế.
“Tôi thấy phòng bếp không có ai, cũng không biết anh thích ăn cái gì nên làm cho anh bát mì thịt bò trứng gà.”
Thịnh Hoàn Hoàn tốt tính giải thích.
Thật ra trong tủ lạnh cũng chỉ có những thứ này.
“Không có ai trong bếp à?”
Sao có thể chứ?
Thời gian cha con Lăng Tiêu dùng cơm tương đối hỗn loạn, cho nên phòng bếp vẫn sẽ chuẩn bị thức ăn chín, còn có đầu bếp luân phiên 24 giờ không gián đoạn, chuẩn bị cơm cho hai cha con bất cứ tình huống nào.
Đương nhiên, Lăng gia lớn như vậy khẳng định không chỉ một gian bếp.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn quen thuộc trước mặt, Lăng Tiêu liền biết Thịnh Hoàn Hoàn đã đi nhầm, những nguyên liệu nấu ăn này là nguyên liệu trong phòng riêng của hắn.
Lăng Tiêu đối với đồ ăn rất coi trọng, chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, hắn sẽ ở phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn gia đình đơn giản.
Nhưng gần đây hắn tương đối bận rộn, đã có một khoảng thời gian dài không vào bếp rồi.
Chương 34: Mộ Tư có gọi cho cô không?
Mặc dù như thế, mỗi ngày Bạch quản gia vẫn sẽ cho người bỏ một chút nguyên liệu tươi mới vào tủ lạnh, chuẩn bị trong bất cứ trường hợp nào.
Hiện tại, Lăng Tiêu phát hiện mình đã vô tình khai quật ra một đầu bếp mới rất có tiềm lực.
Lăng Tiêu liếc nhìn bát mì trước mặt một cái, mày rậm từ từ cau lại: “Tôi không ăn rau thơm."
"Vầy à, tôi lựa ra giúp anh." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cầm lấy đũa, dốc lòng hầu hạ quý ngài này, giúp hắn lựa từng cọng ray thơm ra khỏi bát mì.
Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mắt ở khoảng cách gần, lông mày đen, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhuận, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, óng ánh sáng trong, còn lộ ra chút hồng.
Hắn không khỏi nhớ tới lời nói trước đó của cô, trong lòng lạnh lùng chế giễu: Khó trách cô ta tự tin như thế, nói cái gì mà mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ đến mấy cũng không nuôi ra được làn da tốt như vậy, hiện tại xem ra thật sự có tư cách kiêu ngạo.
Làn da của Thịnh Hoàn Hoàn giống như sứ trắng thượng đẳng, bóng loáng tinh tế, sáng óng long lanh, mềm mại như da em bé, rất ít người thành niên có làn da tốt như vậy!
Về phần dung mạo...
Ánh mắt Lăng Tiêu liếc qua môi cô: Miễn cưỡng cũng vừa mắt.
"Xong rồi." Thịnh Hoàn Hoàn đã lựa sạch rau thơm trong mì ra.
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà cầm đũa nếm thử, thản nhiên nói: “Tô mì này là cô nấu?"
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ gật đầu, thử dò hỏi: “Không hợp khẩu vị của anh sao?"
Lăng Tiêu không nói gì, lại ăn vài miếng, sau đó đột nhiên nói một câu: “Về sau cô nấu cơm cho tôi và Thiên Vũ!"
"A?"
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên: “Chẳng lẽ đây không phải nghĩa vụ của cô sao? Thế nào, không muốn à?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lắc đầu, tiếp đó lại gật đầu một cái: “Không, tôi sẽ làm, chỉ là không ngờ anh đánh giá cao tài nấu nướng của tôi như vậy."
Có dùng đầu ngón chân cô cũng đoán ra, nếu cô lắc đầu thì tiếp theo hắn nhất định sẽ nói: Không muốn thì cút cho tôi.
Nói thật, Lăng Tiêu thích ăn mì cô nấu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất mừng rỡ.
Người ở dưới mái hiên, có thêm kỹ năng sinh tồn cũng là thêm một phần bảo hộ.
Thịnh Hoàn Hoàn quyết định nhất định phải chinh phục dạ dày của Lăng Tiêu, để tránh hắn động một chút lại muốn đuổi cô đi, mà cô lại có chuyện nhờ vả hắn, tình cảnh quá xấu hổ.
Có thêm một phần kỹ năng trong tay, về sau Lăng Tiêu nhớ đến cô còn có sở trường này, nể tình cô có chút tác dụng thì nói chuyện cũng giữ lại ba phần thể diện.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi tìm giấy bút: “Anh có thể nói cho tôi biết khẩu vị của mình và Thiên Vũ không?"
Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thịnh Hoàn Hoàn, ngón tay thon dài gõ từng cái lên mặt bàn, còn tao nhã mà ăn hết phần mì còn lại.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn ăn sạch bát mì thì chủ động đưa qua một tờ khăn ăn trắng noãn.
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc cô một cái, chùi miệng và tay rồi mới chậm rãi mở miệng: “Tôi không ăn rau thơm, rau hẹ, rau cần, rau dưa muối, quả cà, mướp đắng, củ hành tây, cà rốt..."
Thịnh Hoàn Hoàn ghi lại hết, phát hiện quý ông đây không phải dạng kén ăn bình thường, phải ghi hết nửa tờ giấy hắn mới dừng lại.
"Vậy Thiên Vũ thì sao?" Hi vọng nhóc con này đừng kén ăn giống ba của nó.
Qua hồi lâu vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu trả lời, cô ngẩng đầu liền trông thấy Lăng Tiêu đang nhìn mình chằm chằm mình, rất đương nhiên mà nói: “Nó không ăn thì cô làm cho nó ăn, nếu không tôi cưới cô về làm gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Cho nên Lăng Tiêu chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?
Xem ra công việc của cô lại tăng lên một cao độ mới!
"Vậy anh thích ăn cái gì?"
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm môi Thịnh Hoàn Hoàn, đáp lại một chữ: “Thịt."
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, trong tay có thêm một cuốn sổ và mấy quyển sách có liên quan đến bệnh tâm lý, Lăng Tiêu giới hạn cho cô trong vòng mười ngày phải xem hết.
Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn đã mở sổ ra nghiêm túc đọc.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lăng Tiêu tắm rửa đi ra, mở video ra liền trông thấy cô nằm lật xem quyển sổ của hắn, Lăng Thiên Vũ thì nằm một bên ngủ rất say sưa.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc như vậy, Lăng Tiêu mở máy tính ra.
Rất nhanh hắn có thể thu lưới chuyện tập đoàn Thịnh Thế, bây giờ Trần Văn Hưng còn đang nghĩ trăm phương ngàn kế mua cổ phần trên tay các cổ đông khác.. .
Ai không biết Lăng Tiêu luôn làm việc rất mạnh mẽ vang dội, hai ngày trôi qua, những cổ đông kia đã bị hắn bắt chẹp trong tay.
Bình thường trong một tập đoàn, người cầm cổ phần nhiều nhất có quyền lên tiếng nhất, có thể quản lý cách vận hành thường ngày của công ty.
Gia đình Thịnh Hoàn Hoàn chiếm 40% cổ phần, tiếp theo là Trần Văn Hưng, trên tay ông ta có 30%.
Các cổ đông khác đều là 10%, 5%, những cổ đông nhỏ không có quyền quyết định.
Sau khi Thịnh Xán ngã xuống, Trần Văn Hưng đạt được 5% cổ phần từ một cổ đông khác, còn có một bên vốn đã hẹn sẽ bán cổ phần cho ông ta, nhưng bởi vì Lăng Tiêu nhúng tay mà đột nhiên đổi ý.
Bây giờ Trần Văn Hưng nắm 35% cổ phần trong tay, còn thua Thịnh gia một chút, ông ta muốn lôi kéo cổ đông khác đứng về phe mình để lúc bầu chọn bỏ cho ông t một phiếu.
Nhưng cổ đông khác đã âm thầm chọn Lăng Tiêu, tất nhiên sẽ không đứng về phe ông ta.
Cho nên hai ngày này Trần Văn Hưng không ít nếm mùi thất bại.
Về phần Lăng Tiêu nhậm chức lúc nào thì phải xem biểu hiện của Thịnh Hoàn Hoàn.
Khi Lăng Tiêu khép máy tính lại, Thịnh Hoàn Hoàn còn đang đọc quyển sổ của hắn.
Mấy ngày kế tiếp, Thịnh Hoàn Hoàn luôn đọc sách, nấu cơm, chăm trẻ, thời gian trôi qua cũng rất phong phú.
Nói ra cũng kỳ quái, Lăng lão thái thái không có tới nữa, gọi điện thoại cho cô cũng không nhắc lại chuyện hôn lễ, nghe nói bà và mẹ đã nói chuyện với nhau, nhưng không biết họ nói cái gì mà đã đạt thành nhận thức chung.
Về phần Lăng Tiêu, mỗi ngày đi sớm về trễ, cơ hội hai người gặp mặt rất ít, cho nên cũng không xảy ra xung đột gì.
Ngày hôm đó, Thịnh Hoàn Hoàn đang chuẩn bị cơm tối thì Cố Bắc Thành gọi điện thoại tới.
Cố Bắc Thành nói với cô, Trần Vân Phàm bị một người phụ nữ phế ngay trên giường.
Nghe nói anh ta cưỡng ép người ta, kết quả cô kia rất cứng cỏi, tỉnh lại thì đã vung dao thiến luôn.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rất thất đức mà cười: “Trần Vân Phàm làm đủ trò xấu, đây là báo ứng hắn đáng gặp phải."
Tiếp đó Cố Bắc Thành lại hỏi Thịnh Hoàn Hoàn sống ở Lăng gia như thế nào: “Tôi đã đến nhà cô, bác gái nói hết cho tôi rồi, Lăng Tiêu có tốt với cô không?"
Cố Bắc Thành chật vật mở miệng.
Ngày hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn liền đăng ký kết hôn với Lăng Tiêu, chuyện này đả kích Cố Bắc Thành không nhẹ, anh ta thật sự không ngờ lại nhanh như vậy, làm mình trở tay không kịp.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Anh ấy rất tốt, cũng không khủng bố như bên ngoài đã nói."
Đường này là cô tự chọn, dù là sống không tốt, cô cũng sẽ không phàn nàn với người khác.
Cố Bắc Thành nói: “Vậy là tốt rồi, tôi đi làm ở công ty rồi, cảm thấy trước đó vẫn luôn lãng phí cuộc sống."
Đáng tiếc, anh ta hiểu chuyện quá muộn.
"Cũng phải, anh sớm nên ổn định."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Cố Bắc Thành thay đổi, cứ như trải qua chuyện gì, trong vòng một đêm đã trở nên trưởng thành không ít.
Nếu là trước kia, anh ta tuyệt đối sẽ không đi làm ở công ty, ngồi một buổi sáng thôi cũng đã chịu không nổi.
Làm bạn bè, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất mừng vì sự thay đổi của Cố Bắc Thành.
Trò chuyện thêm một lát, Cố Bắc Thành đột nhiên hỏi: “Mộ Tư có liên hệ với cô không?"
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, không tự chủ được nắm chặt điện thoại, hô hấp không khỏi trở nên nặng nề: “Không có."
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Thật muốn biết nếu anh ta biết cô đã gả cho Lăng Tiêu thì sẽ có biểu cảm gì."
Tính thời gian thì anh ta cũng sắp trở về.
Không về thì Mộ thị sẽ rối loạn đến lật trời!
Chương 35: Bạch Tuyết gọi điện thoại về từ Hàn Quốc
"Có thể đừng nhắc đến anh ta không?" Thịnh Hoàn Hoàn nổi giận, gắt lên với Cố Bắc Thành một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cố Bắc Thành thất thần nhìn chằm chằm điện thoại, nhếch miệng lên lộ ra chút bất đắc dĩ đau khổ: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô vẫn không quên được hắn."
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn mất tập trung, đợi cảm xúc cô bình ổn trở lại thì phát hiện thịt đều đã khét.
Cô chỉ có thể rửa sạch, chùi nồi rồi chiên lại lần nữa, rất nhanh đã có mùi thơm nức mũi.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ đến lúc trước vì học nấu ăn mà cô đã đi gặp không ít đầu bếp nổi danh, tay bị bỏng bị dao cắt không biết bao nhiêu lần, rốt cục cũng luyện thành tay nghề nấu ăn thật ngon.
Mỗi lần trông thấy Mộ Tư ăn say sưa ngon lành, cô càng cảm thấy thành công.
Anh ta nói: “Anh thích cơm em nấu."
Cô nói: “Vậy em sẽ nấu cả đời cho anh."
Đáng tiếc lúc đó cô còn quá nhỏ, không biết cả đời dài bao nhiêu!
Người đàn ông mà cô nghĩ có thể làm bạn cả đời, cuối cùng cũng chỉ qua là một khách qua đường trong những năm tháng dài đằng đẵng mà thôi!
Đêm nay Lăng Tiêu trở về rất sớm, Thịnh Hoàn Hoàn bưng bò bít tết và dĩa cá chưng đã nấu xong lên bàn, ngoài ra còn có canh gà và rau xà lách.
Đợi cô bưng hết đồ ăn lên, hai cha con một lớn một nhỏ đã rửa tay ngồi trước bàn ăn, hai gương mặt anh tuấn còn đẹp mắt ngon miệng hơn một bàn món ngon.
Thế nhưng rất nhanh, hai cha con đã biến sắc.
Canh gà quá mặn, bò bít tết quá dai, cá chưng còn không bỏ hành gừng, chẳng những tanh còn chưa chưng chín, rau xà lách trộn quá nhiều dầu.
Lăng Tiêu nổi giận đùng đùng mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Thiên Vũ cũng tội nghiệp nhìn cô.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không phát giác, chỉ lo cúi đầu bới cho mình một chén cơm trắng...
Lúc Lăng Tiêu muốn nổi giận thì điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên reo lên.
Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nghiêng mặt qua, trông thấy dãy số vô cùng quen thuộc xuất hiện trên màn hình thì sắc mặt bỗng tái đi, ngón tay lập tức quẹt một cái lên màn hình, tiếng chuông im bặt.
Mặc dù đã xoá tên Mộ Tư khỏi danh bạ điện thoại, nhưng sáu năm qua cô từng gọi cho anh ta vô số lần, dãy số đó đã khắc sâu vào đầu cô, muốn quên cũng không thể quên được.
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn rối loạn!
Tại sao anh ta lại gọi điện thoại cho cô?
Anh ta muốn nói cái gì?
Giữa bọn hắn còn có gì để nói?
Lăng Tiêu dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đang thất thần, dạ dày không được thỏa mãn, lửa giận trong lòng càng thêm tràn đầy.
Bạch quản gia đứng gần đó ho "Khục" một tiếng, Thịnh Hoàn Hoàn không phát giác, ông lại "Khục" một tiếng.
Ánh mắt như dao của Lăng Tiêu bắn về phía ông.
Bạch quản gia không dám "Khục" nữa!
Mà hình như Thịnh Hoàn Hoàn cũng tỉnh táo lại, cô nhìn sang Lăng Tiêu, lập tức đối diện với khuôn mặt tuấn tú âm trầm của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định giải thích thì Lăng Tiêu đã duỗi cánh tay ra nắm lấy điện thoại của cô, lật lịch sử cuộc gọi rồi xem dãy số kia.
Là muốn gọi ngược lại sao?
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi, đưa tay đi giành lại: “Lăng Tiêu, trả di động cho tôi."
Không thể gọi cú điện thoại này được, nếu Lăng Tiêu nghe thấy giọng nói của Mộ Tư thì nhất định sẽ hiểu lầm.
Hôm nay cô thật sự bị Mộ Tư ảnh hưởng nỗi lòng, nhưng cô chưa bao giờ muốn liên hệ với anh ta.
Cú điện thoại này là Mộ Tư gọi cho cô, cho dù Lăng Tiêu không ở đây thì cô cũng không nghe máy, cô không quên thân phận của mình, cũng chưa quên sự phản bội của anh ta.
Lăng Tiêu tuỳ tiện bắt lấy tay cô rồi đẩy ra, Thịnh Hoàn Hoàn lảo đảo ngã ngược lại ghế.
Lúc này bên kia đã nhấc máy, một giọng nói êm ái truyền đến: “Alo, chị là Hoàn Hoàn đúng không?"
Giọng của cô ta mang theo chút cẩn thận dè dặt.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới lại là giọng phụ nữ, sau đó chợt nhớ tới Bạch Tuyết.
"Alo, chị có đang nghe không?"
Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, chỉnh âm lượng điện thoại lên lớn nhất rồi chuyển qua trước mặt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu sắc mặt âm trầm, biết không làm rõ chuyện này thì hắn sẽ không bỏ qua, vừa vặn cô cũng muốn nghe cô gái như bé thỏ trắng kia muốn nói gì với mình.
Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi: “Cô là ai?"
"Chào chị, tôi là Bạch Tuyết, thật xin lỗi, chỉ sợ phải làm phiền chị rồi, hiện giờ tôi và Mộ Tư đang ở Hàn Quốc, anh ấy uống rượu, trên người mọc rất nhiều chấm đỏ, tôi không biết nên làm sao bây giờ!"
Giọng nói của Bạch Tuyết nghe có vẻ rất khủng hoảng bất lực.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại không cho là vậy. Bên cạnh Mộ Tư luôn có vệ sĩ, anh ta đến Mỹ càng không khả năng một thân một mình dẫn theo Bạch Tuyết.
Nếu cô gái này khủng hoảng thật thì nên tìm vệ sĩ, tìm phục vụ khách sạn, còn không nữa thì đưa đi bệnh viện, cách nào mà không cấp tốc hữu hiệu hơn?
Mà cô ta từ bỏ những cách thức hữu hiệu mau lẹ nhất, ngược lại nghĩ đến cô bạn gái cũ bị vứt bỏ này, còn thành công tìm được số của cô.
Rốt cuộc mục đích phía sau cú điện thoại này là gì?
Thăm dò?
Khoe khoang?
Dù là loại nào, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không muốn tiếp: “Bạch Tuyết đúng không, cô hãy nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần."
"Ừ, chị nói đi, tôi nghe."
"Kỳ thật rất đơn giản, cô đi tìm mấy bình rượu nồng độ cao đến, rót vào miệng anh ta là được rồi."
"Cái gì? Anh ấy đã rất khó chịu, không thể uống tiếp được."
"Cô chưa nghe qua câu lấy độc trị độc à? Không phải cô hỏi tôi sao, đây chính là biện pháp của tôi."
Bạch Tuyết rốt cục cũng ý thức được mình bị đùa nghịch, bé thỏ trắng cực kỳ tức giận: “Chị Hoàn Hoàn, chị làm người ta thất vọng quá."
Dứt lời, cô ta lập tức cúp máy.
Bên tai truyền đến một tiếng cười lạnh trầm thấp, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hắn: “Anh cười cái gì?"
"Cô không sợ cô ta thật sự rót rượu cho hắn?"
"Cô gái gọi điện thoại được cho tôi sẽ ngu xuẩn như thế sao?"
Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu gõ gõ trên mặt bàn, chỉ cười mà không cười, nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Cô không lo lắng?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không."
Dù sao đã không có liên quan gì đến cô, cũng không chết được.
Lăng Tiêu "A" một tiếng rồi bế Lăng Thiên Vũ lên: “Bạch quản gia, đứng canh cô ta ăn hết đồ ăn trên bàn này, không được để lại một giọt canh."
"Lăng thiếu."
Giọng Lăng Tiêu lạnh đi: “Thế nào, ông muốn ăn thay cô ta sao?"
Bạch quản gia vốn định cầu xin cho Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này cũng không dám nói nữa, sợ lại chọc giận hắn.
Sau khi Lăng Tiêu rời đi, Bạch quản gia nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn một bàn đồ ăn, không nói gì mà yên lặng cầm đũa lên ăn từng ngụm từng ngụm.
Ba khối bò bít tết, một con cá nửa cân, một đĩa rau xanh, một nồi canh gà, còn có một chút cơm, mỗi món đều không nhiều, nhưng cộng lại đủ cho ba người trưởng thành ăn.
Sau khi nếm mấy món ăn, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết vì sao Lăng Tiêu tức giận như vậy.
Cô liều mạng nhét đồ ăn vào miệng, nhiều lần muốn phun ra đều bị cô cố nhịn xuống, cuối cùng thực sự không nín được thì chạy vào nhà vệ sinh ôm lấy bồn cầu ói lên ói xuống.
Nôn xong thì cô xúc miệng, tiếp đó lại đi ra ăn.
Nhiều lần như vậy, rốt cục cũng không còn lại một giọt canh nào.
Lần cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn nôn đến kiệt sức, chỉ có thể dựa vào bồn cầu, nhưng cô không hận Lăng Tiêu, cô hận bản thân mình.
Vì sao chỉ vì một cái tên mà rối loạn tâm thần.
Vì sao đã quyết định buông xuống mà cảm xúc vẫn bị chi phối.
Phải bao lâu, còn bao lâu nữa, cô mới có thể thật sự không còn để ý đến anh ta?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng thân ảnh Lăng Tiêu cao lớn, ánh mắt sắc bén, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Lão thái thái trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Tiêu nhi, con định khi nào thì cử hành hôn lễ với Hoàn Hoàn?”
Ánh mắt Lăng Tiêu rơi vào trên khuôn mặt thon dài của Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: "Ý cô như thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn: "......”
Hắn đúng là đồ vô sỉ, lão thái thái rõ ràng là đang hỏi hắn cơ mà.
Lão thái thái cũng không phải dạng vừa: "Hoàn Hoàn nói nghe lời con.”
“Vậy sao? Vậy bà muốn lúc nào cử hành?”
Lăng Tiêu dung tay gõ từng cái từng cái lên mặt bàn, Thịnh Hoàn Hoàn cũng căng thẳng giống như đầu ngón tay của hắn đang gõ ở trên trái tim của cô.
“Thật ra......”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở miệng, lão thái thái liền nhìn về phía cô nói: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Lão thái thái hài lòng gật đầu.
Sắc mặt Lăng Tiêu không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
Hắn đã cho cô cơ hội, là cô muốn tự rước lấy nhục, không thể trách hắn.
Lăng Tiêu thu hồi ngón tay thon dài đang gõ trên mặt bàn lại: "Đã như vậy thì nghe Hoàn Hoàn, làm phiền bà nội hao tâm tổn trí rồi.”
“Thật sự là quá tốt.”
Lão thái thái vỗ tay một cái, hăng hái bừng bừng đứng dậy: "Bây giờ nội sẽ đi sắp xếp, một tuần tới hai đứa phải nghe lời bà chỉ huy đấy.”
Nói xong, lão thái thái xách túi vội vàng rời đi.
Lão thái thái vừa đi, cả trái tim Thịnh Hoàn Hoàn đều bắt đầu co rút sợ hãi.
Lăng Tiêu đang ngồi ở trước mặt, khuôn mặt anh tuấn nhàn nhạt nhìn về phía cô, nhưng cặp mắt đen kia giống như chim ưng đang nhìn một con mồi.
Một lúc lâu sau, nghe thấy hắn cười mỉa nói: "Cô làm tốt lắm.”
Thịnh Hoàn Hoàn sao lại không nghe ra châm chọc trong lời Lăng Tiêu?
Cô cố gắng giải thích: "Lăng Tiêu, sự tình không phải như anh nghĩ.”
“Là ai nói với bà nội càng sớm càng tốt?”
Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ cảm thấy phụ nữ trên đời này đều tham lam giống nhau: "Thân phận đã cho cô, nếu như còn không muốn thì hiện tại có thể cút.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày thanh tú, "Lăng Tiêu, hôn lễ không phải tôi muốn cử hành, bởi vì tôi nói gì cũng vô dụng cho nên Bạch quản gia mới mời anh về, nếu anh không đồng ý, vừa rồi vì sao phải đồng ý với bà nội?”
“Đó là chuyện của tôi.”
Lăng Tiêu đứng lên nắm cổ áo Thịnh Hoàn Hoàn kéo tới trước mặt, thân ảnh cao lớn của hắn bao phủ cả người cô, bầu không khí giống như mây đen dày đặc khiến người ta nóng bức khó chịu.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới Lăng Tiêu sẽ đột nhiên động thủ, một tay chống bàn ăn, một tay theo phản xạ cầm mu bàn tay hắn, mở to đôi mắt to xinh đẹp nhìn vào đôi mắt hắn.
Nhìn cặp mắt trong suốt tươi đẹp kia, Lăng Tiêu lãnh khốc vô tình nói: "Cô nghe cho kỹ, tôi để cho cô đường đường chính chính vào cửa Lăng gia đã là nhân nghĩa với cô rồi, cô tốt nhất thu hồi những tâm tư nhỏ nhặt của cô cho tôi.”
Vừa dứt lời, trên đùi hắn bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn.
Cúi đầu, liền thấy Lăng Thiên Vũ ôm chân hắn, giương nanh múa vuốt với hắn.
Sắc mặt Lăng Tiêu càng thêm lạnh như băng, lời nói ra càng thêm đả thương người: "Nếu như cô không muốn ở hôn lễ lại bị vứt bỏ thêm lần nữa thì cứ phối hợp với bà nội làm việc đi.”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, ánh mắt ảm đạm: "Tôi biết rồi, tôi sẽ giải thích với bà nội.”
Lúc này Lăng Tiêu mới chán ghét bỏ cô ra.
Thịnh Hoàn Hoàn giống như thoát một kiếp nạn ngồi phịch xuống trên ghế.
Lăng Tiêu không nhìn cô một cái, xoay người trở về phòng, Bạch quản gia vội vàng đi theo.
Cậu nhóc chạy đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, kéo kéo ống tay áo của cô, thấy cô không phản ứng, lại kéo kéo.
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt, miễn cưỡng cười cười: "Dì không sao.”
Mười phút sau, Bạch quản gia trở lại trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
“Xin lỗi thiếu phu nhân, để cho cô chịu ủy khuất rồi, tôi đã giải thích với thiếu gia, nhưng ngài ấy có thể có chút hiểu lầm với cô.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn Bạch quản gia.”
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Bạch quản gia lại nói thay cho cô.
Về phần Lăng Tiêu, hắn chán ghét phụ nữ, đối với người phụ nữ có thành kiến, đương nhiên sẽ không mấy thiện cảm với cô, cho nên hắn nhìn vấn đề thường thường không giống với người khác.
Kỳ thật tỉnh táo ngẫm lại, Lăng Tiêu tức giận cũng bình thường, dù sao đi nữa cũng là do cô không kiên định, nhất thời mềm lòng xuôi theo Lăng lão thái thái.
Cô là tự rước lấy nhục mà thôi!
Lăng Tiêu không ham tiền không ham sắc của cô, còn muốn giúp cô bảo vệ tập đoàn Thịnh Thế, mà yêu cầu duy nhất của hắn là chăm sóc tốt cho Lăng Thiên Vũ.
Đó không phải là điều cô muốn sao?
Chỉ cần không chạm tới giới hạn cuối cùng của Lăng Tiêu, bọn họ có thể hòa bình chung sống với nhau, mà cô hẳn là rõ ràng những thứ này mới đúng.
Nhưng nói chuyện này với Lăng lão thái như thế nào, Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm lại liền đau đầu.
Sau khi Lăng Tiêu trở về, không đến công ty nữa.
Sau khi Lăng Thiên Vũ ngủ trưa, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu thu dọn hành lý của mình, phòng của cô ngay sát vách cậu bé còn phòng của Lăng Liêu thì ở đối diện.
Chỗ bọn họ ở là cùng một tầng, vô cùng rộng rãi.
Lăng Tiêu đi xem Lăng Thiên Vũ, đi qua trước cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn, thấy cô ở bên trong đang bận rộn sắp xếp đồ đạc.
Chờ hắn từ phòng Lăng Thiên Vũ đi ra, cô vẫn còn đang cúi đầu thu dọn, hắn dừng bước tò mõ nghĩ: Người phụ nữ này rốt cuộc đang bận rộn cái gì?
Thịnh Hoàn Hoàn đang cắm đầu cắm cổ thu dọn đồ đạc không hay biết đến sự xuất hiện của Lăng Tiêu.
Khi cô mở chiếc vali cuối cùng ra, bởi vì đồ vật quá nhiều cho nên từ bên trong rơi xuống, một cái hộp cũng từ trong đống đồ lộ ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhặt cái hộp lên, đồ vật bên trong rơi ra.
Là nội y và CD mà ngày đó bạn thân tặng cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ tới người hầu trong nhà lại nhét thứ này vào.
Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn đang đưa lưng về phía cửa, Lăng Tiêu thấy cô bất động ngồi xổm trên mặt đất, đi vào bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn đang phiền não xử lý những thứ này như thế nào, liền nhìn thấy một đôi chân ở trước mặt, sợ tới mức cô lập tức ngẩng đầu lên.
Sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt đen tối sắp phun ra mực của Lăng Tiêu.
Mà lúc này trong tay Thịnh Hoàn Hoàn còn cầm một cái quần lót ren màu đen, một chỗ nào đó che đậy còn có một cái lỗ, ở trước mặt cô còn có hai cái CD người lớn, một bộ nội y hình thù kỳ quái.
"Tôi... tôi có thể giải thích."
Thịnh Hoàn Hoàn đỏ mặt, lập tức ném ren đen đi, ngượng ngùng mở miệng: "Đây là tuần trước bạn tôi tặng cho tôi, tôi không biết người giúp việc lại nhét nó vào.”
Tuần trước?
Đó không phải là đám cưới của cô với Mộ Tư sao?
Thứ này, cô cũng dám mang về nhà hắn.
Lăng Tiêu không nói gì, ánh mắt như nhìn một đống rác rưởi ghê tởm: "Lập tức đem những thứ dơ bẩn này xử lý cho tôi.”
Tôi sẽ xử lý ngay.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy hai đĩa CD, trước mặt Lăng Tiêu bẻ thành hai nửa ném vào thùng rác, sau đó nhanh chóng cầm lấy túi rác chạy ra ngoài.
Chờ Thịnh Hoàn Hoàn xử lý xong mấy thứ này, Lăng Tiêu đã trở về phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn đổ đầy mồ hôi, thật sự là mất mặt mất đến mười tám đời tổ tông luôn rồi.
Tại sao cô lại giữ thứ này?
Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó trở lại nằm xuống bên cạnh Lăng Thiên Vũ.
Chương 32: Nên làm bổn phận của một người vợ
Lăng Tiêu tức giận đùng đùng trở về phòng.
Bóng dáng của bộ ren đen và Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng hiện lên trong đầu hắn mãi không chịu tiu tan, khiến hắn cực kỳ phiền lòng.
Người phụ nữ đáng chết, dám đem thứ đó mang về nhà hắn.
Có phải cô sống chán rồi không?
Lăng Tiêu rất phẫn nộ, mới một ngày Thịnh Hoàn Hoàn đã mua chuộc được Lăng Thiên Vũ và Lăng lão thái thái, chuyện mà bao nhiêu người phụ nữ đều không làm được, cô lại dễ dàng làm được.
Càng đáng giận chính là, Bạch quản gia còn thay cô nói chuyện.
Có thể gả vào Lăng gia, có thể trong khoảng thời gian ngắn chiếm được lòng của lão thái thái và Thiên Vũ vui lòng người phụ nữ, tâm tư có thể đơn giản sao?
Lăng Tiêu ngẫm lại bản thân lúc trước tốn bao nhiêu tâm tư mới làm cho Lăng Thiên Vũ tiếp nhận hắn, trong lòng liền có chút không vui.
Mở màn hình LCD trên tường ra, Lăng Thiên Vũ còn đang ngủ say, bên giường có thêm một dáng người thanh tú.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mới tắm xong đang bôi thuốc mỡ lên cánh tay, tuy rằng phơi nắng một ngày cũng đen không ít, nhưng so với người bình thường, cô vẫn trắng hơn rất nhiều.
Cô mặc quần đùi, hai cái chân thon dài trắng như tuyết lắc lư qua lại.
Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm, trong mắt lạnh lẽo, hận không thể chạy lại tóm cô lên giường.
Vừa đặt thuốc mỡ xuống, Thịnh phu nhân liền gọi điện thoại tới.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cậu bé một cái, vội vàng cầm lấy di động đi ra ngoài ban công, "Mẹ.”
Mà Lăng Tiêu ở phòng đối diện, lập tức cầm lấy tai nghe.
Tối hôm qua Lăng Tiêu đặt máy nghe lén vào di động của Thịnh Hoàn Hoàn tất cả cuộc gọi và tin tức của cô hắn đều có thể nhìn thấy.
Ngoài ra hệ thống còn có thể định vị cụ thể vị trí của cô, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể biết Thịnh Hoàn Hoàn đang ở đâu.
“Hoàn Hoàn, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng nói: "Ngủ được mẹ ạ.”
Trên thực tế, đêm qua là đêm ngủ ngon nhất từ hôn lễ đến nay.
“Vậy là tốt rồi, con ngủ giường lạ, mẹ lo lắng con không ngủ được.”
Nói xong, Thịnh phu nhân dừng một chút, lại nói tiếp với Thịnh Hoàn Hoàn: "Tối hôm qua con đi vội vàng, có mấy lời mẹ chưa kịp nói với con.”
"Tính con mẹ hiểu, là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa, nếu con đã lựa chọn Lăng Tiêu thì phải làm tốt bổn phận của một người vợ, phải hiếu kính với lão thái thái, chăm sóc tốt cho cha con Lăng Tiêu, những chuyện khác buông xuống được thì buông xuống đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn biết, Thịnh phu nhân là chỉ Mộ Tư.
Ngón tay cái đặt trên ban công nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con biết, nếu gả cho Lăng Tiêu, con sẽ không có những tâm tư không nên có nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời, khiến sắc mặt Lăng Tiêu giản ra.
"Mẹ thấy nó rất lịch sự, tư thế oai hùng toả sáng, tuy rằng bên ngoài bình luận về nó không tốt, nhưng con người luôn có chỗ đáng khen, hai người đã trở thành vợ chồng, mẹ hy vọng con có thể sống thật tốt với nó, ân ân ái ái, bạch đầu giai lão."
Lời nói của Thịnh phu nhân khiến mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay.
Làm mẹ đều là ngóng trông con của mình sống thật tốt, nhưng có phải cô không muốn sống với hắn đâu, nhưng cô thật sự không dám tới gần Lăng Tiêu, có thể tương kính như tân cũng đã là may rồi.
“Mẹ, lời mẹ nói con nhớ kỹ.”
Không cầu tương cứu trong lúc hoạn nạn, chỉ cầu tương kính như tân.
“Còn nữa, nếu hai người đã lĩnh giấy chứng nhận, hôn lễ còn phải làm......”
“Mẹ, con đang muốn nói với mẹ chuyện này.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng cắt ngang lời Thịnh phu nhân: "Con và Lăng Tiêu không có ý định tổ chức hôn lễ, nếu như Lăng lão thái thái tìm mẹ, mẹ nhất định phải từ chối, cho dù tìm cớ gì cũng được, nhất định phải từ chối hiểu chưa?"
“Tại sao?”
Vấn đề này, Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời.
Thịnh phu nhân là người thông minh, trong phút chốc đã hiểu ra: "Nếu Lăng Tiêu không thích, vậy thì không làm, miễn chọc cho nó không vui, quan hệ giữa con và hắn vốn đã xấu hổ, không làm cũng tốt.”
“Nếu nó có tâm, tương lai không cần chúng ta nói nó cũng sẽ bồi thường cho con, yên tâm đi, phía Lăng lão thái thái mẹ sẽ giúp con từ chối.”
Thịnh Hoàn Hoàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Thịnh phu nhân lại dặn dò Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, nếu thật sự không sống được, con hãy trở về, đừng chịu đựng con nhé.”
Lời nói của Thịnh phu nhân, thành công làm cho lông mi Thịnh Hoàn Hoàn dính nước mắt, gió nhẹ nhàng hất sợi tóc của cô lên, cô nở một nụ cười giống như hoa lê tháng ba: "Mẹ, cám ơn mẹ.”
Vì ba mẹ và em gái mới sinh, cô sẽ tiếp tục kiên trì ở Lăng gia.
Chỉ là chuyện bạch đầu giai lão với Lăng Tiêu, cô thật sự không dám nghĩ.
Hắn chán ghét phụ nữ như vậy, nói không chừng còn là gay!
Lăng Tiêu nào biết Thịnh Hoàn Hoàn trong lòng đang suy nghĩ cái gì, hắn nhìn trong nụ cười của người phụ nữ trong video gỡ tai nghe ném qua một bên.
Thịnh Hoàn Hoàn, cô có một người mẹ tốt!
Buổi chiều Lăng Tiêu đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cùng Lăng Thiên Vũ chơi khắc gỗ, tiểu tử kia rất thông minh, tuổi còn nhỏ đã có thể làm ra mô hình rất phức tạp.
Nhưng ở trong nhà hoài cũng tù túng, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trẻ con vẫn nên ra ngoài nhiều một chút.
"Thiên Vũ, dì thấy bên ngoài hoa nở rất đẹp, chúng ta ra ngoài xem một chút được không?"
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ chỉ bên ngoài, bên kia còn có một cái hồ, bên hồ mọc ra các loại hoa, nở rộ lên rất đẹp.
Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, vài giây sau lắc đầu.
“Thiên Vũ không thích hoa sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn thử hỏi: "Hay là không thích mặt trời?”
Tiểu tử kia suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu.
Vậy là thích, nhưng tại sao không đi?
Cậu nhóc nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó lại cúi đầu chơi khắc gỗ.
"Thiên Vũ, bên ngoài có rất nhiều thứ thú vị hơn khắc gỗ, giống như chim biết nói, khỉ biết trèo cây, còn có voi mũi rất dài, cá mập còn lớn hơn cả nhà, nếu con không ra ngoài sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy những thứ này."
Lăng Thiên Vũ chuyên tâm chơi khắc mộc như là sống ở trong thế giới của mình, tự động đóng cửa với thế giới bên ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nổi giận: "Thiên Vũ không thích ra ngoài, vậy dì đi hái chút hoa về tặng cho con được không?"
Lăng Thiên Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng phản ứng này không phải là điều Thịnh Hoàn Hoàn muốn.
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ giơ tay lên vỗ một cái, mô hình vừa dựng xong trong nháy mắt trở nên mảnh nhỏ, bắn khắp nơi.
Phản ứng kịch liệt đột nhiên của Lăng Thiên Vũ khiến Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, cô không biết mình nói sai cái gì.
Chỉ thấy tiểu tử kia hô hấp dồn dập, ngực cao thấp phập phồng, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người.
“Thiên Vũ là không muốn dì đi ra ngoài sao, vậy dì sẽ không đi ra ngoài, con đừng tức giận.”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa an ủi, vừa quan sát biểu cảm của Lăng Thiên Vũ.
Chỉ thấy tiểu tử kia hai tay nắm chặt, như là cực lực áp chế cơn tức giận.
"Thiên Vũ không tức giận, dì không đi ra ngoài, dì sẽ ở đây chơi với con, không đi đâu cả.”
Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng hạ thấp giọng nói, cô không dám tùy ý chạm vào cậu, sợ cậu mất bình tĩnh nổ tung tại chỗ.
Một lát sau, lửa giận của tiểu tử kia mới bắt đầu tiêu tan, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, ngắn ngủi mấy chục giây, trán đã đầy mồ hôi.
Chương 33: Lấy xem đi
Thịnh Hoàn Hoàn lúc này mới dám ôm LăngThiên Vũ vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng anh trấn an: "Không sao, dì không đi không đi đâu cả, dì ở đây cùng Thiên Vũ......”
Trấn an hồi lâu, tiểu tử kia cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thịnh Hoàn Hoàn thở phào nhẹ nhõm, đem Lăng Thiên Vũ đặt ở trên ghế nhỏ, ra vẻ ủy khuất nhìn hắn: "Thiên Vũ, vừa rồi con mới dọa dì làm dì rất sợ hãi, con có thể đồng ý với dì sau này không được tùy ý tức giận được không?"
Lăng Thiên Vũ nhớ tới hình ảnh mình vừa đập vỡ mô hình, Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu tràn ngập tự trách, cúi đầu xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm bàn tay nhỏ bé đỏ bừng của cậu: "Thiên Vũ, dì không phải đang trách con, con đừng lo lắng.”
"Kỳ thật có lúc tức giận dì cũng ném đồ, có lúc dì cũng không khống chế được cơn giận, nhưng dì sẽ cố gắng không để cho mình tức giận, bởi vì đó không phải là thói quen tốt."
Lăng Thiên Vũ cái hiểu cái không nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn biết, cậu bé đã nghe lọt lời mình nói: "Nếu em thật sự không nhịn được, thì hét lên được không?”
Cô tin chỉ cần hét lên tiểu tử kia sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Lăng Thiên Vũ nhìn cô, trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ như điên, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu làm phần thưởng.
Mãi cho đến tối, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Buổi tối Lăng Tiêu trở về rất muộn, Lăng Thiên Vũ đã ngủ, hắn theo thói quen mở màn hình LCD nhìn xem lúc hắn không ở nhà cô đã làm những gì.
Khi thấy Lăng Thiên Vũ từng chút từng chút đem lửa giận đè xuống, Lăng Tiêu khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên Vũ học được cách khống chế cảm xúc của mình.
Khi thấy Lăng Thiên Vũ thỏa hiệp với Thịnh Hoàn Hoàn, nội tâm lại càng them trầm trồ, không ngờ cậu bé lại đồng ý với Thịnh Hoàn Hoàn phải khống chế sự tức giận của mình, không được tùy ý phát hỏa.
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng ở trên khuôn mặt Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp kia tràn ngập ôn nhu, hai mắt xinh đẹp lóe ra ánh sao, thanh âm cũng vô cùng dịu dàng.
Trên người cô giống như có loại ma lực, làm cho người ta cảm giác được sự bình yên.
“Lăng Tiêu, tôi có thể vào không?”
Thanh âm Thịnh Hoàn Hoàn cùng với tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Lăng Tiêu nhìn về phía cửa ra vào, nâng đôi chân thon dài bước đến mở cửa.
Nhìn bóng dáng hắn đột nhiên xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn có chút mơ hồ, bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, ánh mắt của cô đối diện với xương quai xanh của hắn.
Loại cảm giác này, thật giống như hai người yêu thân mật ôm nhau.
Cô vội vàng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với hắn, để tránh khiến hắn chán ghét.
Lăng Tiêu thấy hành động của cô, quét mắt đánh giá.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm xong, trên người mặc một bộ áo ngủ, tóc dài buộc nhẹ lộ ra cái cổ trắng nõn.
Lăng Tiêu lãnh đạm lên tiếng hỏi: "Có việc gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện Lăng Tiêu nhìn chằm chằm chân cô, mười đầu ngón chân bất giác co rút lại: "Tôi muốn nói chuyện với anh về Thiên Vũ.”
Lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy bản thân 168cm rất thấp, cần ngẩng đầu nhìn lên mới có thể đối diện với hắn.
Lăng Tiêu nhìn cô, vài giây sau mới lên tiếng: "Vào đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, đi theo Lăng Tiêu vào phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ cũng giống như người của hắn, màu xám trắng, đơn giản lại không mất đi khí phách.
Lăng Tiêu đẩy cửa thư phòng đi vào, một lát thấy Thịnh Hoàn Hoàn không theo vào, hô một tiếng: "Thịnh Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở ngoài cửa thư phòng, nghe thấy Lăng Tiêu gọi cô mới đi vào.
Lăng Tiêu từ giá sách rút ra một quyển sổ ghi chép ném cho cô: "Cầm về xem cho kỹ.”
“Đây là cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn mở quyển sổ ra, đập vào mắt là từng trang chữ cứng cáp ghi lại sở thích yêu ghét của Lăng Thiên Vũ.
Điều này đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói là một điều bất ngờ.
Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ nhếch khóe miệng: "Đây là anh viết sao?”
Chữ này cứng cáp có khí chất vương giả, chủ nhân của nó nhất định là rất để tâm đến Lăng Thiên Vũ.
Lăng Tiêu không trả lời, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nhận định đây chính là chữ của hắn viết.
Chỉ có một người cha yêu thương con cái, mới có thể không phân lớn nhỏ như thế.
Xem ra mẹ nói không sai, Lăng Tiêu có xấu hơn nữa cũng có chỗ tốt của hắn.
Ít nhất, hắn là một người cha tốt.
Lăng Tiêu nhìn nụ cười của cô, hờ hững mở miệng: "Thiên Vũ sợ máu, điểm ấy cô nhất định phải nhớ kỹ, ngoại trừ máu ra nó hắn còn có một cái cấm kị là sợ nước, sợ sông ngòi, hồ tắm, bể bơi những nơi này đừng để cho nó tới gần."
Cậu bé sợ nước?
Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nhiên nghĩ đến tình hình xảy ra vào buổi chiều, chẳng lẽ cậu bé vì sợ cái hồ kia, cho nên mới không muốn đi ra ngoài?
“Nếu thằng bé sợ, tại sao không lấp cái hồ bên ngoài lại?”
Tuy rằng cái hồ kia lấp có chút đáng tiếc, nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói không có gì quan trọng hơn Thiên Vũ không đúng sao?
Huống hồ việc này đối với Lăng Tiêu mà nói, dễ như trở bàn tay.
Lăng Tiêu dứt khoát kiên quyết: "Dù sao nó cũng phải học cách vượt qua, không thể nào trốn ở trong nhà cả đời không đi ra ngoài được.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Lăng Tiêu nói lời này cũng không sai, cũng không thể bởi vì sợ hãi cái gì thì tránh cái đó được: "Hiểu rồi, tôi đi đây..."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa.
Lăng Tiêu đối với "ánh mắt" của cô làm như không thấy, giống như phân phó hạ nhân ra lệnh: "Tới phòng bếp bưng chút đồ ăn vào đây.”
Hắn bỗng nhiên cảm giác dạ dày có chút khó chịu, có thể là giờ này còn chưa dùng cơm nên dạ dày có hơi đau.
Thịnh Hoàn Hoàn rất sảng khoái gật đầu, "Được.”
Đặt quyển số xuống, Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh rời đi.
Lăng Tiêu đợi Thịnh Hoàn Hoàn chừng 20 phút, mới thấy cô bưng bát mì đi vào.
Hắn không vui hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn đặt mì trước mặt hắn, một mùi thơm xông vào mũi, nhìn màu sắc làm cho người ta thèm ăn.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn rất bất mãn, bảo cô đi xuống bếp cô lại đi lâu như vậy, có phải cô có ý kiến với hắn, cố ý để cho hắn chờ?
Hay cô ấy bị lạc?
Nếu thật sự như vậy, hắn nên đào vỏ não của cô ra xem bên trong chứa cái gì, mới có thể ngu xuẩn như thế.
“Tôi thấy phòng bếp không có ai, cũng không biết anh thích ăn cái gì nên làm cho anh bát mì thịt bò trứng gà.”
Thịnh Hoàn Hoàn tốt tính giải thích.
Thật ra trong tủ lạnh cũng chỉ có những thứ này.
“Không có ai trong bếp à?”
Sao có thể chứ?
Thời gian cha con Lăng Tiêu dùng cơm tương đối hỗn loạn, cho nên phòng bếp vẫn sẽ chuẩn bị thức ăn chín, còn có đầu bếp luân phiên 24 giờ không gián đoạn, chuẩn bị cơm cho hai cha con bất cứ tình huống nào.
Đương nhiên, Lăng gia lớn như vậy khẳng định không chỉ một gian bếp.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn quen thuộc trước mặt, Lăng Tiêu liền biết Thịnh Hoàn Hoàn đã đi nhầm, những nguyên liệu nấu ăn này là nguyên liệu trong phòng riêng của hắn.
Lăng Tiêu đối với đồ ăn rất coi trọng, chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, hắn sẽ ở phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn gia đình đơn giản.
Nhưng gần đây hắn tương đối bận rộn, đã có một khoảng thời gian dài không vào bếp rồi.
Chương 34: Mộ Tư có gọi cho cô không?
Mặc dù như thế, mỗi ngày Bạch quản gia vẫn sẽ cho người bỏ một chút nguyên liệu tươi mới vào tủ lạnh, chuẩn bị trong bất cứ trường hợp nào.
Hiện tại, Lăng Tiêu phát hiện mình đã vô tình khai quật ra một đầu bếp mới rất có tiềm lực.
Lăng Tiêu liếc nhìn bát mì trước mặt một cái, mày rậm từ từ cau lại: “Tôi không ăn rau thơm."
"Vầy à, tôi lựa ra giúp anh." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cầm lấy đũa, dốc lòng hầu hạ quý ngài này, giúp hắn lựa từng cọng ray thơm ra khỏi bát mì.
Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mắt ở khoảng cách gần, lông mày đen, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhuận, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, óng ánh sáng trong, còn lộ ra chút hồng.
Hắn không khỏi nhớ tới lời nói trước đó của cô, trong lòng lạnh lùng chế giễu: Khó trách cô ta tự tin như thế, nói cái gì mà mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ đến mấy cũng không nuôi ra được làn da tốt như vậy, hiện tại xem ra thật sự có tư cách kiêu ngạo.
Làn da của Thịnh Hoàn Hoàn giống như sứ trắng thượng đẳng, bóng loáng tinh tế, sáng óng long lanh, mềm mại như da em bé, rất ít người thành niên có làn da tốt như vậy!
Về phần dung mạo...
Ánh mắt Lăng Tiêu liếc qua môi cô: Miễn cưỡng cũng vừa mắt.
"Xong rồi." Thịnh Hoàn Hoàn đã lựa sạch rau thơm trong mì ra.
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà cầm đũa nếm thử, thản nhiên nói: “Tô mì này là cô nấu?"
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ gật đầu, thử dò hỏi: “Không hợp khẩu vị của anh sao?"
Lăng Tiêu không nói gì, lại ăn vài miếng, sau đó đột nhiên nói một câu: “Về sau cô nấu cơm cho tôi và Thiên Vũ!"
"A?"
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên: “Chẳng lẽ đây không phải nghĩa vụ của cô sao? Thế nào, không muốn à?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lắc đầu, tiếp đó lại gật đầu một cái: “Không, tôi sẽ làm, chỉ là không ngờ anh đánh giá cao tài nấu nướng của tôi như vậy."
Có dùng đầu ngón chân cô cũng đoán ra, nếu cô lắc đầu thì tiếp theo hắn nhất định sẽ nói: Không muốn thì cút cho tôi.
Nói thật, Lăng Tiêu thích ăn mì cô nấu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất mừng rỡ.
Người ở dưới mái hiên, có thêm kỹ năng sinh tồn cũng là thêm một phần bảo hộ.
Thịnh Hoàn Hoàn quyết định nhất định phải chinh phục dạ dày của Lăng Tiêu, để tránh hắn động một chút lại muốn đuổi cô đi, mà cô lại có chuyện nhờ vả hắn, tình cảnh quá xấu hổ.
Có thêm một phần kỹ năng trong tay, về sau Lăng Tiêu nhớ đến cô còn có sở trường này, nể tình cô có chút tác dụng thì nói chuyện cũng giữ lại ba phần thể diện.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi tìm giấy bút: “Anh có thể nói cho tôi biết khẩu vị của mình và Thiên Vũ không?"
Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thịnh Hoàn Hoàn, ngón tay thon dài gõ từng cái lên mặt bàn, còn tao nhã mà ăn hết phần mì còn lại.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn ăn sạch bát mì thì chủ động đưa qua một tờ khăn ăn trắng noãn.
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc cô một cái, chùi miệng và tay rồi mới chậm rãi mở miệng: “Tôi không ăn rau thơm, rau hẹ, rau cần, rau dưa muối, quả cà, mướp đắng, củ hành tây, cà rốt..."
Thịnh Hoàn Hoàn ghi lại hết, phát hiện quý ông đây không phải dạng kén ăn bình thường, phải ghi hết nửa tờ giấy hắn mới dừng lại.
"Vậy Thiên Vũ thì sao?" Hi vọng nhóc con này đừng kén ăn giống ba của nó.
Qua hồi lâu vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu trả lời, cô ngẩng đầu liền trông thấy Lăng Tiêu đang nhìn mình chằm chằm mình, rất đương nhiên mà nói: “Nó không ăn thì cô làm cho nó ăn, nếu không tôi cưới cô về làm gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Cho nên Lăng Tiêu chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?
Xem ra công việc của cô lại tăng lên một cao độ mới!
"Vậy anh thích ăn cái gì?"
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm môi Thịnh Hoàn Hoàn, đáp lại một chữ: “Thịt."
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, trong tay có thêm một cuốn sổ và mấy quyển sách có liên quan đến bệnh tâm lý, Lăng Tiêu giới hạn cho cô trong vòng mười ngày phải xem hết.
Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn đã mở sổ ra nghiêm túc đọc.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lăng Tiêu tắm rửa đi ra, mở video ra liền trông thấy cô nằm lật xem quyển sổ của hắn, Lăng Thiên Vũ thì nằm một bên ngủ rất say sưa.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc như vậy, Lăng Tiêu mở máy tính ra.
Rất nhanh hắn có thể thu lưới chuyện tập đoàn Thịnh Thế, bây giờ Trần Văn Hưng còn đang nghĩ trăm phương ngàn kế mua cổ phần trên tay các cổ đông khác.. .
Ai không biết Lăng Tiêu luôn làm việc rất mạnh mẽ vang dội, hai ngày trôi qua, những cổ đông kia đã bị hắn bắt chẹp trong tay.
Bình thường trong một tập đoàn, người cầm cổ phần nhiều nhất có quyền lên tiếng nhất, có thể quản lý cách vận hành thường ngày của công ty.
Gia đình Thịnh Hoàn Hoàn chiếm 40% cổ phần, tiếp theo là Trần Văn Hưng, trên tay ông ta có 30%.
Các cổ đông khác đều là 10%, 5%, những cổ đông nhỏ không có quyền quyết định.
Sau khi Thịnh Xán ngã xuống, Trần Văn Hưng đạt được 5% cổ phần từ một cổ đông khác, còn có một bên vốn đã hẹn sẽ bán cổ phần cho ông ta, nhưng bởi vì Lăng Tiêu nhúng tay mà đột nhiên đổi ý.
Bây giờ Trần Văn Hưng nắm 35% cổ phần trong tay, còn thua Thịnh gia một chút, ông ta muốn lôi kéo cổ đông khác đứng về phe mình để lúc bầu chọn bỏ cho ông t một phiếu.
Nhưng cổ đông khác đã âm thầm chọn Lăng Tiêu, tất nhiên sẽ không đứng về phe ông ta.
Cho nên hai ngày này Trần Văn Hưng không ít nếm mùi thất bại.
Về phần Lăng Tiêu nhậm chức lúc nào thì phải xem biểu hiện của Thịnh Hoàn Hoàn.
Khi Lăng Tiêu khép máy tính lại, Thịnh Hoàn Hoàn còn đang đọc quyển sổ của hắn.
Mấy ngày kế tiếp, Thịnh Hoàn Hoàn luôn đọc sách, nấu cơm, chăm trẻ, thời gian trôi qua cũng rất phong phú.
Nói ra cũng kỳ quái, Lăng lão thái thái không có tới nữa, gọi điện thoại cho cô cũng không nhắc lại chuyện hôn lễ, nghe nói bà và mẹ đã nói chuyện với nhau, nhưng không biết họ nói cái gì mà đã đạt thành nhận thức chung.
Về phần Lăng Tiêu, mỗi ngày đi sớm về trễ, cơ hội hai người gặp mặt rất ít, cho nên cũng không xảy ra xung đột gì.
Ngày hôm đó, Thịnh Hoàn Hoàn đang chuẩn bị cơm tối thì Cố Bắc Thành gọi điện thoại tới.
Cố Bắc Thành nói với cô, Trần Vân Phàm bị một người phụ nữ phế ngay trên giường.
Nghe nói anh ta cưỡng ép người ta, kết quả cô kia rất cứng cỏi, tỉnh lại thì đã vung dao thiến luôn.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rất thất đức mà cười: “Trần Vân Phàm làm đủ trò xấu, đây là báo ứng hắn đáng gặp phải."
Tiếp đó Cố Bắc Thành lại hỏi Thịnh Hoàn Hoàn sống ở Lăng gia như thế nào: “Tôi đã đến nhà cô, bác gái nói hết cho tôi rồi, Lăng Tiêu có tốt với cô không?"
Cố Bắc Thành chật vật mở miệng.
Ngày hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn liền đăng ký kết hôn với Lăng Tiêu, chuyện này đả kích Cố Bắc Thành không nhẹ, anh ta thật sự không ngờ lại nhanh như vậy, làm mình trở tay không kịp.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Anh ấy rất tốt, cũng không khủng bố như bên ngoài đã nói."
Đường này là cô tự chọn, dù là sống không tốt, cô cũng sẽ không phàn nàn với người khác.
Cố Bắc Thành nói: “Vậy là tốt rồi, tôi đi làm ở công ty rồi, cảm thấy trước đó vẫn luôn lãng phí cuộc sống."
Đáng tiếc, anh ta hiểu chuyện quá muộn.
"Cũng phải, anh sớm nên ổn định."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Cố Bắc Thành thay đổi, cứ như trải qua chuyện gì, trong vòng một đêm đã trở nên trưởng thành không ít.
Nếu là trước kia, anh ta tuyệt đối sẽ không đi làm ở công ty, ngồi một buổi sáng thôi cũng đã chịu không nổi.
Làm bạn bè, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất mừng vì sự thay đổi của Cố Bắc Thành.
Trò chuyện thêm một lát, Cố Bắc Thành đột nhiên hỏi: “Mộ Tư có liên hệ với cô không?"
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, không tự chủ được nắm chặt điện thoại, hô hấp không khỏi trở nên nặng nề: “Không có."
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Thật muốn biết nếu anh ta biết cô đã gả cho Lăng Tiêu thì sẽ có biểu cảm gì."
Tính thời gian thì anh ta cũng sắp trở về.
Không về thì Mộ thị sẽ rối loạn đến lật trời!
Chương 35: Bạch Tuyết gọi điện thoại về từ Hàn Quốc
"Có thể đừng nhắc đến anh ta không?" Thịnh Hoàn Hoàn nổi giận, gắt lên với Cố Bắc Thành một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cố Bắc Thành thất thần nhìn chằm chằm điện thoại, nhếch miệng lên lộ ra chút bất đắc dĩ đau khổ: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô vẫn không quên được hắn."
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn mất tập trung, đợi cảm xúc cô bình ổn trở lại thì phát hiện thịt đều đã khét.
Cô chỉ có thể rửa sạch, chùi nồi rồi chiên lại lần nữa, rất nhanh đã có mùi thơm nức mũi.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ đến lúc trước vì học nấu ăn mà cô đã đi gặp không ít đầu bếp nổi danh, tay bị bỏng bị dao cắt không biết bao nhiêu lần, rốt cục cũng luyện thành tay nghề nấu ăn thật ngon.
Mỗi lần trông thấy Mộ Tư ăn say sưa ngon lành, cô càng cảm thấy thành công.
Anh ta nói: “Anh thích cơm em nấu."
Cô nói: “Vậy em sẽ nấu cả đời cho anh."
Đáng tiếc lúc đó cô còn quá nhỏ, không biết cả đời dài bao nhiêu!
Người đàn ông mà cô nghĩ có thể làm bạn cả đời, cuối cùng cũng chỉ qua là một khách qua đường trong những năm tháng dài đằng đẵng mà thôi!
Đêm nay Lăng Tiêu trở về rất sớm, Thịnh Hoàn Hoàn bưng bò bít tết và dĩa cá chưng đã nấu xong lên bàn, ngoài ra còn có canh gà và rau xà lách.
Đợi cô bưng hết đồ ăn lên, hai cha con một lớn một nhỏ đã rửa tay ngồi trước bàn ăn, hai gương mặt anh tuấn còn đẹp mắt ngon miệng hơn một bàn món ngon.
Thế nhưng rất nhanh, hai cha con đã biến sắc.
Canh gà quá mặn, bò bít tết quá dai, cá chưng còn không bỏ hành gừng, chẳng những tanh còn chưa chưng chín, rau xà lách trộn quá nhiều dầu.
Lăng Tiêu nổi giận đùng đùng mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Thiên Vũ cũng tội nghiệp nhìn cô.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không phát giác, chỉ lo cúi đầu bới cho mình một chén cơm trắng...
Lúc Lăng Tiêu muốn nổi giận thì điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên reo lên.
Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nghiêng mặt qua, trông thấy dãy số vô cùng quen thuộc xuất hiện trên màn hình thì sắc mặt bỗng tái đi, ngón tay lập tức quẹt một cái lên màn hình, tiếng chuông im bặt.
Mặc dù đã xoá tên Mộ Tư khỏi danh bạ điện thoại, nhưng sáu năm qua cô từng gọi cho anh ta vô số lần, dãy số đó đã khắc sâu vào đầu cô, muốn quên cũng không thể quên được.
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn rối loạn!
Tại sao anh ta lại gọi điện thoại cho cô?
Anh ta muốn nói cái gì?
Giữa bọn hắn còn có gì để nói?
Lăng Tiêu dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đang thất thần, dạ dày không được thỏa mãn, lửa giận trong lòng càng thêm tràn đầy.
Bạch quản gia đứng gần đó ho "Khục" một tiếng, Thịnh Hoàn Hoàn không phát giác, ông lại "Khục" một tiếng.
Ánh mắt như dao của Lăng Tiêu bắn về phía ông.
Bạch quản gia không dám "Khục" nữa!
Mà hình như Thịnh Hoàn Hoàn cũng tỉnh táo lại, cô nhìn sang Lăng Tiêu, lập tức đối diện với khuôn mặt tuấn tú âm trầm của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định giải thích thì Lăng Tiêu đã duỗi cánh tay ra nắm lấy điện thoại của cô, lật lịch sử cuộc gọi rồi xem dãy số kia.
Là muốn gọi ngược lại sao?
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi, đưa tay đi giành lại: “Lăng Tiêu, trả di động cho tôi."
Không thể gọi cú điện thoại này được, nếu Lăng Tiêu nghe thấy giọng nói của Mộ Tư thì nhất định sẽ hiểu lầm.
Hôm nay cô thật sự bị Mộ Tư ảnh hưởng nỗi lòng, nhưng cô chưa bao giờ muốn liên hệ với anh ta.
Cú điện thoại này là Mộ Tư gọi cho cô, cho dù Lăng Tiêu không ở đây thì cô cũng không nghe máy, cô không quên thân phận của mình, cũng chưa quên sự phản bội của anh ta.
Lăng Tiêu tuỳ tiện bắt lấy tay cô rồi đẩy ra, Thịnh Hoàn Hoàn lảo đảo ngã ngược lại ghế.
Lúc này bên kia đã nhấc máy, một giọng nói êm ái truyền đến: “Alo, chị là Hoàn Hoàn đúng không?"
Giọng của cô ta mang theo chút cẩn thận dè dặt.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới lại là giọng phụ nữ, sau đó chợt nhớ tới Bạch Tuyết.
"Alo, chị có đang nghe không?"
Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, chỉnh âm lượng điện thoại lên lớn nhất rồi chuyển qua trước mặt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu sắc mặt âm trầm, biết không làm rõ chuyện này thì hắn sẽ không bỏ qua, vừa vặn cô cũng muốn nghe cô gái như bé thỏ trắng kia muốn nói gì với mình.
Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi: “Cô là ai?"
"Chào chị, tôi là Bạch Tuyết, thật xin lỗi, chỉ sợ phải làm phiền chị rồi, hiện giờ tôi và Mộ Tư đang ở Hàn Quốc, anh ấy uống rượu, trên người mọc rất nhiều chấm đỏ, tôi không biết nên làm sao bây giờ!"
Giọng nói của Bạch Tuyết nghe có vẻ rất khủng hoảng bất lực.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại không cho là vậy. Bên cạnh Mộ Tư luôn có vệ sĩ, anh ta đến Mỹ càng không khả năng một thân một mình dẫn theo Bạch Tuyết.
Nếu cô gái này khủng hoảng thật thì nên tìm vệ sĩ, tìm phục vụ khách sạn, còn không nữa thì đưa đi bệnh viện, cách nào mà không cấp tốc hữu hiệu hơn?
Mà cô ta từ bỏ những cách thức hữu hiệu mau lẹ nhất, ngược lại nghĩ đến cô bạn gái cũ bị vứt bỏ này, còn thành công tìm được số của cô.
Rốt cuộc mục đích phía sau cú điện thoại này là gì?
Thăm dò?
Khoe khoang?
Dù là loại nào, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không muốn tiếp: “Bạch Tuyết đúng không, cô hãy nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần."
"Ừ, chị nói đi, tôi nghe."
"Kỳ thật rất đơn giản, cô đi tìm mấy bình rượu nồng độ cao đến, rót vào miệng anh ta là được rồi."
"Cái gì? Anh ấy đã rất khó chịu, không thể uống tiếp được."
"Cô chưa nghe qua câu lấy độc trị độc à? Không phải cô hỏi tôi sao, đây chính là biện pháp của tôi."
Bạch Tuyết rốt cục cũng ý thức được mình bị đùa nghịch, bé thỏ trắng cực kỳ tức giận: “Chị Hoàn Hoàn, chị làm người ta thất vọng quá."
Dứt lời, cô ta lập tức cúp máy.
Bên tai truyền đến một tiếng cười lạnh trầm thấp, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hắn: “Anh cười cái gì?"
"Cô không sợ cô ta thật sự rót rượu cho hắn?"
"Cô gái gọi điện thoại được cho tôi sẽ ngu xuẩn như thế sao?"
Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu gõ gõ trên mặt bàn, chỉ cười mà không cười, nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Cô không lo lắng?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không."
Dù sao đã không có liên quan gì đến cô, cũng không chết được.
Lăng Tiêu "A" một tiếng rồi bế Lăng Thiên Vũ lên: “Bạch quản gia, đứng canh cô ta ăn hết đồ ăn trên bàn này, không được để lại một giọt canh."
"Lăng thiếu."
Giọng Lăng Tiêu lạnh đi: “Thế nào, ông muốn ăn thay cô ta sao?"
Bạch quản gia vốn định cầu xin cho Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này cũng không dám nói nữa, sợ lại chọc giận hắn.
Sau khi Lăng Tiêu rời đi, Bạch quản gia nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn một bàn đồ ăn, không nói gì mà yên lặng cầm đũa lên ăn từng ngụm từng ngụm.
Ba khối bò bít tết, một con cá nửa cân, một đĩa rau xanh, một nồi canh gà, còn có một chút cơm, mỗi món đều không nhiều, nhưng cộng lại đủ cho ba người trưởng thành ăn.
Sau khi nếm mấy món ăn, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết vì sao Lăng Tiêu tức giận như vậy.
Cô liều mạng nhét đồ ăn vào miệng, nhiều lần muốn phun ra đều bị cô cố nhịn xuống, cuối cùng thực sự không nín được thì chạy vào nhà vệ sinh ôm lấy bồn cầu ói lên ói xuống.
Nôn xong thì cô xúc miệng, tiếp đó lại đi ra ăn.
Nhiều lần như vậy, rốt cục cũng không còn lại một giọt canh nào.
Lần cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn nôn đến kiệt sức, chỉ có thể dựa vào bồn cầu, nhưng cô không hận Lăng Tiêu, cô hận bản thân mình.
Vì sao chỉ vì một cái tên mà rối loạn tâm thần.
Vì sao đã quyết định buông xuống mà cảm xúc vẫn bị chi phối.
Phải bao lâu, còn bao lâu nữa, cô mới có thể thật sự không còn để ý đến anh ta?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bình luận facebook