Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361: Như người dưng nước lã
Gió nổi lên rồi.” Kha Tử Thích nói.
Sắc mặt La Thiên Nhã trắng bệch.Một khung cảnh thật hòa hợp.
Đồ Hoa Kỳ cố gắng điều hòa lại bầu không khí chúc mừng đã bị sự xuất hiện của Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm phá hỏng.Sự dịu dàng dành riêng cho cô giờ đã thuộc về người phụ nữ khác.
Không đâu, đây đâu phải người phụ nữ khác.La Thiên Nhã miễn cưỡng nở nụ cười.
Cô biết, giờ mình cười trông còn khó coi hơn khóc.Cô không muốn họ phải lo lắng cho mình.
Cô biết, Kha Tử Thích và Đồ Hoa Kỳ đang trăm phương nghìn kế muốn phân tán sự chú ý của cô, dỗ cô vui vẻ.Hạ Vân Cẩm luôn nở nụ cười ngọt ngào.
Không thể không nói, cô ta đã thay đổi rất nhiều.Đôi khi anh lại nghiêm túc lắng nghe cô ta nói, khóe miệng hơi nhếch lên.
Không những thế, anh còn tự tay cắt thịt bò, rót rượu cho cô ta.Nhìn chất lỏng màu đỏ trên đầu gối La Thiên Nhã, Đồ Hoa Kỳ hít vào một hơi khí lạnh, kêu lên: “Thiên Nhã, cậu bị thương rồi!” Kha Tử Thích chau mày, mọi người ở đây đều tập trung nhìn vào đầu gối La Thiên Nhã.
Sắc mặt cô trắng bệch.Lúc Lạc Thần Hi nói chuyện với Hạ Vân Cẩm, ánh mắt anh vô tình liếc về phía vị trí bên kia.
Vừa hay, lúc ấy Kha Tử Thích nắm lấy tay La Thiên Nhã, còn có nghiêng mặt mỉm cười với anh.“Thần, đ6ừng uống nữa.” Ngồi trong quán rượu Thiên Thượng Nhân Gian, Hạ Vân Cẩm không nhìn nổi nữa, đi tới ngăn Lạc Thần Hi tiếp tục đưa rượu1 vào miệng.
Lạc Thần Hi không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng hất tay, tiếp tục ngửa đầu uống.Kha Tử Thích đang định mở miệng nói thì bị Lạc Thần Hi cướp lời.
“Cậu làm ăn kiểu gì thế? Cậu có biết cậu suýt chút nữa làm cô ấy bị thương không?” Sắc mặt anh trở nên nặng nề.Cô không thể phụ ý tốt của họ được, cũng không hi vọng người bên kia nhìn ra được cô đang đau khổ.
Kết thúc bữa ăn, hai bên không hẹn mà cùng đứng lên.“Cẩn thận!”
“A!”Đáy mắt anh không tự chủ được xẹt qua tia khác thường nhưng nó lóe lên rất nhanh rồi biến mất.
Hạ Vân Cẩm ngồi đối diện anh cũng chẳng phát hiện ra.Chào Chủ tịch Lạc.” Kha Tử Thích cười, kéo tay La Thiên Nhã, mười ngón tay đan chặt.
Lạc Thần Hi nhìn tay hai người rồi lại nhìn thẳng Kha Tử Thích: “Tôi đi trước.” Hạ Vân Cẩm cười với bọn họ, ánh mắt dừng trên người La Thiên Nhã một lúc rồi kéo cánh tay Lạc Thần Hi, rời khỏi đó.Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Tử Thích, để em dìu a3nh.” Cổ túm lấy tay Kha Tử Thích, cảm thấy toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.
Hai người dìu nhau đi vào.“Em sẽ cút, nhưng không phải bấy giờ.” Hạ Vân Cẩm đỏ mắt nói.
“Trước khi tôi ra tay, lập tức rời khỏi chỗ này.” “Được! Anh đánh em đi.Sắc mặt La Thiên Nhã trắng bệch.
Cô cúi đầu, cố gắng không nhìn theo bóng lưng hai người đó.Nhưng càng cố gắng không nhìn, ánh mắt càng không tự chủ được nhìn sang bên đó.
Toàn bộ quá trình, Lạc Thần Hi đều cười nói với Hạ Vân Cẩm.“Tại sao? Tại sao lại đối xử với anh như vậy? La Thiên Nhã, em không yêu anh, em không yêu anh!” Trong lúc hỗn loạn, anh nỉ non nói.
“Không đâu.“Tôi xin lỗi, cô không sao chứ? Tôi không cố ý đầu, xin lỗi.” Nhân viên giữ cửa khẩn trương, vội vàng khom lưng không ngừng xin lỗi.
Hiển nhiên, Kha Tử Thích còn khẩn trương hơn cả hắn.Quản lý đại sảnh vội vàng chạy tới xử lý sự việc đột ngột xảy ra này.
Thấy nhóm người Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích, biết rõ lai lịch của bọn họ làm người quản lý hoảng sợ, liên tục khom lưng xin lỗi, nói muốn đưa La Thiên Nhã tới bệnh viện xử lý vết thương.“Chủ tịch Kha, trùng hợp thật đấy.” Lạc Thần Hi không thèm nhìn La Thiên Nhã, nở nụ cười tiêu chuẩn, chào hỏi Kha Tử Thích.
“Trùng hợp thật.Có lẽ, sự dịu dàng này vốn nên thuộc về cô ta, Hạ Vân Cẩm.
Khoảnh khắc ấy, ngực cô như bị một tảng đá vô hình đè lên, làm cho cô hít thở không thông.Anh giúp Đồ Hoa Kỳ đỡ hành lý đập vào chân La Thiên Nhã xuống.
Đồ Hoa Kỳ còn thầm chửi một tiếng.Em yêu anh, em rất yêu anh, Thần.” “Rõ ràng là em không yêu anh! Tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Tại sao lại bỏ anh đi theo anh ta? Anh hận em, La Thiên Nhã.
Anh hận em!” “Thần, người em yêu vẫn là anh.” Cô ta nói một cách kiên định.Nếu điều này có thể làm anh dễ chịu hơn thì anh đánh em đi.
Lạc Thần Hi, anh đánh em cũng sẽ làm lòng em dễ chịu hơn.” Hạ Vân Cẩm nắm chặt tay anh, nghẹn ngào nói.Hạ Vân Cấm xấu hổ, cứng ngắc thu lại nụ cười với La Thiên Nhã.
Lạc Thần Hi vô tình liếc mắt về phía này, lập tức bị hoảng sợ.Đồ Hoa Kỳ không biết chuyện xảy ra ở bệnh viện ngày hôm đó, thầy Lạc Thần Hi ân cần với Hạ Vân Cẩm, mắng: “Anh ấy bị sao thế? Sao lại ở bên một người phụ nữ khác? Nhìn anh ấy đi, dịu dàng chăm sóc thế kia cơ mà! Hai bảo bối nhỏ của anh ấy có biết không?” La Thiên Nhã cúi đầu, nói: “Đừng để ý tới anh ấy nữa, chúng ta ăn đồ của chúng ta đi.” Đồ Hoa Kỳ muốn nói thêm nhưng thấy La Thiên Nhã ảm đạm, sắc mặt Kha Tử Thích cũng không tốt thì không nói gì nữa.
Kha Tử Thích vươn tay, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, an ủi cô bằng ánh mắt.“Cô im ngay!” Đồ Hoa Kỳ đứng một bên không nhìn nổi nữa, rống lên.
Cô hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Thần Hi rồi lại tức giận nhìn chằm chằm Hạ Vân Cẩm.Hai người cãi nhau hấp dẫn sự chú ý của những người khác trong quán rượu.
Lạc Thần Hi đã uống tới đầu óc mơ hồ, chỉ nhìn thấy được đôi mắt của người phụ nữ trước mặt trong suốt, tựa như một chấm nhỏ trên bầu trời lóe lên, mang theo sự đau thương.Mỗi một lần giơ tay nhấc chân đều không còn vẻ nông cạn và tùy hứng như trước đây nữa.
La Thiên Nhã cố gắng khống chế bản thân không được nhìn về phía kia.Trong khi mọi người cười nói thì ánh mắt bị đôi nam nữ vừa bước vào nhà hàng Tây hấp dẫn.
Người con gái mang lại cảm giác hoàn toàn tươi mới, trang điểm nhạt trông rất tao nhã.La Thiên Nhã cảm thấy chân mình rất đau.
Kha Tử Thích nâng cô dậy, thấy sắc mặt cô nhăn nhó, anh vội vàng vén ống quần cô lên.Cô bị chồng hành lý cao ngất đập trúng chân, còn Hạ Vân Cẩm được Lạc Thần Hi kéo lại, nằm trong lòng anh vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nhân viên giữ cửa bị chồng hành lý cao ngất chắn tầm nhìn nên không nhìn thấy La Thiên Nhã và Hạ Vân Cẩm, cuối cùng dẫn tới sự cố ngoài ý muốn này.Rồi Hạ Vân Cẩm còn muốn nói gì với La Thiên Nhã thì đã bị tiếng ho khan của Đổ Hoa Kỳ cắt ngang.
Cô kéo La Thiên Nhã sang chỗ khác, thảo luận xem tối nay nên ăn món gì ngon.Cô cúi đầu, nhìn những giọt máu đang trượt dần xuống bắp chân, tự châm chọc bản thân: “Gần đây quá xui xẻo, vết thương cũ vừa khỏi lại có vết thương mới.” Giọng nói cô hơi run, là vì đau lòng nên run rẩy.
“La Thiên Nhã, cô vẫn ổn chứ?” Hạ Vân Cẩm lo lắng hỏi.Sau đó, họ lại thấy nhóm người Kha Tử Thích, tưởng hai người đi với nhau nên gọi cả anh lại, đứng đó trò chuyện.
Hạ Vân Cẩm nở nụ cười đầy thiện ý với La Thiên Nhã, cô cũng cười đáp lễ.“Được, anh muốn uống đúng 1không? Em uống với anh!” Hạ Vân Cẩm lấy một cái ly khác rót đầy.
“Cút! Tôi bảo cô cút, cô có nghe thấy không!” Anh gầm lên.1Có lẽ là do vali hành lý quá nặng nên đập một cái đã khiến cô hơi choáng váng.
Hoặc cũng có thể là sự lạnh lùng khó hiểu của Lạc Thần Hi làm cả người cô như rơi xuống hầm băng, toàn thân đông cứng.Còn người con trai thì vẫn như trước kia, mỗi một lần giơ tay nhấc chân đều đem lại khí phách vương giả và tôn quý.
Anh lịch sự kéo ghế ra giúp cô ta, quan tâm cất túi xách hộ.“Tôi nhất định sẽ truy cứu chuyện này tới cùng.” Lạc Thần Hi nghiệm mặt nói.
Hạ Vân Cẩm vội vàng nói: “Thần, hay là thôi đi, cũng đâu phải do cậu ta cố ý.” “Thôi đi? May là tôi phản ứng kịp, nếu không em đã bị thương rồi.” Mặt mày Kha Tử Thích cũng tái xanh.Kha Tử Thích nắm chặt tay cổ như thể muốn truyền thêm cho cô sức mạnh: “Thiên Nhã, chúng ta đi thôi.” Đồ Hoa Kỳ vỗ vai cô, nhìn cô với ánh mắt lo lắng: “Thiên Nhã, cậu có muốn...” “Tớ không sao.
Chúng ta đi thôi.” Ngước mắt lên, cô nở nụ cười mà bản thân xem là tự nhiên nhất.“A!”
Kha Tử Thích định xông ra che cho La Thiên Nhã nhưng đã quá muộn.Thế giới rất lớn, có đôi khi nửa đời người, hay thậm chí là cả đời này chúng ta không thể gặp được một người.
Nhưng cũng có khi, thế giới này rất nhỏ, ngoái đầu lại hay ngước mắt lên là có thể gặp được người mình không muốn thấy.Đồ Hoa Kỳ và La Thiên Nhã cùng nhau tới đón anh.
Đồ Hoa Kỳ lấy lý do xua đuổi khỉ độc để đến khách sạn Thì Chung ăn một bữa thật ngon, chúc mừng Kha Tử Thích xuất viện.“Cút, em cút cho anh!” Lạc Thần Hi hét lớn, đau khổ không thể chịu nổi.
Hôm nay là ngày Kha Tử Thích xuất viện.“Em không sao chứ? Có bị dọa không? Có bị thương không?” Anh khẩn trương nhìn Hạ Vân Cẩm.
“Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu.” Hắn cúi người nhận lỗi.Anh không quan tâm tới lời xin lỗi của quản lý đại sảnh, chỉ chăm chăm nhìn vào vết thương của La Thiên Nhã.
Thấy cô khổ sở đau đớn như vậy, anh muốn ôm hẳn La Thiên Nhã lên, nói: “Anh đưa em tới bệnh viện.” La Thiên Nhã vịn vào cánh tay anh, nói: “Em không sao, có thể tự đi được, anh chỉ cần dìu em thôi.” Thấy ánh mắt kiên định của cô, Kha Tử Thích đành thỏa hiệp, đỡ lấy cô, cho cô mượn lực chống đỡ.Kha Tử Thích hùa theo, phát huy khiếu hài hước chẳng mấy có của mình, chọc cho Đồ Hoa Kỳ cười.
La Thiên Nhã cố gắng phối hợp với hai người họ.Tại đại sảnh khách sạn.
Lạc Thần Hi đụng phải mấy thương nhân mình quen biết, đứng lại trò chuyện đôi câu, vì đường phố Li Cổ ở khu Vân Thành đã có mấy thương nhân gia nhập.Anh nhìn nhân viên giữ cửa bằng ánh mắt đáng sợ.
Hơi thở kinh người trên người anh dọa nhân viên giữ cửa mắc lỗi run lên.La Thiên Nhã cắn răng chịu đựng đau đớn trên đầu gối, chân thấp chân cao đi lướt qua Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái rồi rời đi ngay giống như là nhìn người dưng.
Mà, ngay cả người dưng cũng không bằng.
Đồ Hoa Kỳ nhặt túi xách của La Thiên Nhã lên, hừ lạnh với Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm: “Đúng là đã để cho người khác được nhìn trọn bộ.” Bỏ lại câu ấy, cô đuổi theo.
Bình luận facebook