Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 362: Chẳng đáng chạm mặt
“Chủ tịch Lạc, rất xin lỗi anh, nhân viên này là người mới tới, vào ngày đầu tiên đi làm đã để xảy ra sự cố lớn như này.
Xin lỗ3i anh, mong anh tha thứ.” “Em nói xem, nên xử lý thế nào đây?” Phía sau vang lên tiếng Lạc Thần Hi hỏi Hạ Vân Cẩm.Ở bên cạnh anh, anh sẽ bảo vệ em bằng tất cả những gì mình có thể.” Đến đây nào, ở bên cạnh anh đi.
Mãi mãi đừng rời khỏi.Cô vậy mà lại đi tìm người đâm xe vào Kha Tử Thích, cho anh ta vào bệnh viện, mượn cơ hội để La Thiên Nhã và Lạc Thần Hi nảy sinh mâu thuẫn.
Chiều này tuy hơi cũ nhưng rất hiệu quả.Cô nghĩ cô vạch trần tôi trước mặt Thân thì có thể độc chiếm anh ấy chắc?”
* Cùng chết chung.Hạ Nhất Y hừ lạnh, quay mặt sang chỗ khác, dường như không thể cãi lại chuyện này.
Hạ Vân Cẩm đặt mông ngồi xuống đổi diện cô ta, đốt một điếu thuốc lá để hút: “Thư ký Ha sáng suốt gan dạ thể này là lần đầu tôi nhìn thấy đấy.Nghỉ ngơi xong, chúng ta lại cùng nhau lên đường, Thiên Nhã, anh không cần biết em có đồng ý không nhưng anh đã coi em là bạn gái của mình rồi.
Anh muốn ích kỷ một lần, chỉ một lần này thôi.Thấy Thiên Nhã thể này, lòng tôi rất khó chịu! Tại sao phải lừa tên đó? Hai người không thấy dáng vẻ vừa rồi của anh ta nực cười, gợi đòn tới mức nào sao? Bây giờ anh ta coi Hạ Vân Cẩm là bảo bối trong tay đấy! Hạ Vân Cẩm làm ra những chuyện gì anh ta còn không biết sao? Anh ta muốn trả thù cũng đừng tìm Hạ Vân Cẩm để diễn kịch chứ!” “Hoa Kỳ, cậu đừng nói nữa được không?” La Thiên Nhã bình tĩnh nói.
Đồ Hoa Kỳ run lên.“Ha ha ha, cô nhìn này, đây là Thần tặng tôi đấy.
Những thứ này đều là Thần tặng cho tôi.“Hoa Kỳ, đừng làm thế.” Kha Tử Thích mở miệng khuyên nhủ cô.
“Xin hai người đấy, hai người có thể chịu được đau khổ nhưng tôi không chịu được.Trước đây, khi hai chúng tôi còn là vợ chồng, anh ấy chưa từng chủ động tặng cho tôi mấy đồ như này.
Thậm chí, anh ấy còn chả thèm liếc mặt nhìn tôi.Hạ Nhất Y ưu nhã uống rượu vang đỏ, dáng vẻ thong dong tự đắc này khác hẳn với lúc cô ta ở trước mặt Hạ Vân Cẩm.
“Cô bình tĩnh nhỉ? Hình như Hạ Vân Cẩm với anh tôi tro tàn lại cháy rồi, cô không lo lắng chút nào sao? Cô đoán xem, việc đầu tiên cô ta làm sau khi chiếm được lòng tín nhiệm của anh tôi là gì?” “Đầu tiên cô ta sẽ nghĩ cách gạt bỏ tôi.Cô muốn rời xa anh và cô ta, không muốn nghe thấy giọng nói củ1a bọn họ nữa.
May là vết thương trên đầu gối chỉ là vết thương ngoài da.“Hoa Kỳ, cậu muốn đi đâu?” La Thiên Nhã sợ cô làm việc một cách kích động nên vội vàng ngẩng đầu lên, không đoái hoài tới việc hai mắt mình đã sưng húp vì khóc.
Đồ Hoa Kỳ giận tới sắp phát điện: “Ngay bây giờ tớ sẽ đi nói cho anh ta biết chân tướng! Để cho anh ta biết vấn đề là ở trên người anh ta, để cho anh ta đừng có giả vờ như mình bị phản bội rồi thỏa thích đi phong lưu khắp nơi bằng vẻ mặt thối nát đó!”Còn lần này, anh biết chắc cổ sẽ tiếp tục từ chối nhưng vẫn muốn nói ra.
Giờ đây, anh không cho phép cô từ chối nữa.Lòng Kha Tử Thích cũng chẳng dễ chịu hơn La Thiên Nhã là bao.
La Thiên Nhã quay mặt sang chỗ khác, nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.Dù vậy, cô biết chắc Đồ Hoa Kỳ và Kha Tử Thích đều biết cô đang khóc.
Đồ Hoa Kỳ mở cửa xe, cầm túi xách đi xuống.Hạ Vân Cẩm 6đã suy nghĩ chu toàn: “Hay là thôi đi, dù sao thì em cũng không bị thương.
Quản lý, người anh nên đi nhận lỗi là cô La mới đún1g.Sau một lúc im lặng, đột nhiên anh nói: “Thiên Nhã, chúng ta ở bên nhau đi! Ít nhất, em hãy thử một chút, cho anh một cơ hội.” Đây là lần thứ hai anh nói những lời này, hi vọng cô có thể ở bên mình.
Lần trước cổ từ chối là do mọi tâm tư của cô đều đặt trên người La Tiểu Bảo hoặc có lẽ là khi đó cô đã thích Lạc Thần Hi.Tử Thích, anh đưa Thiên Nhã về trước đi.” Cô nghĩ mình cũng cần yên tĩnh một lát.
Đồ Hoa Kỳ tức giận rời khỏi xe, Kha Tử Thích siết chặt tay lái.Nếu còn nghẹn ứ như này cô sẽ điên mất thôi.
Kha Tử Thích thắng xe lại, không nói câu nào.Chả biết từ lúc nào, nước mắt cô lã chã rơi.
“Ôi! Kha Tử Thích, anh dừng xe cho tôi!” Đồ Hoa Kỳ thật sự không chịu nổi nữa.Tuy diễn xuất của tôi không bằng cô, không giành được giải thưởng Oscar nhưng tôi không dễ dàng bị nhìn thấu như vậy đâu.” Tâm trạng của Hạ Vân Cẩm rất tốt, cô ta xem lời mỉa mai của Hạ Nhất Y là đang khen ngợi: “Đừng thế chứ, tôi cũng đâu coi cô là vũ khí.
Hành động lần này của cô tuy bị tội chiếm được nhưng không phải cô đã đạt được mục đích rồi sao? Thần hoàn toàn tuyệt vọng về La Thiên Nhã, ít nhất là giờ anh ấy đã chuyển từ yêu sang hận, cố gắng của cô đâu uổng phí.” Sắc mặt Hạ Nhất Y thay đổi: “Tôi không biết cô đang nói cái gì cả.”So với tôi thì chỉ có hơn chứ không có kém.” Sắc mặt Hạ Nhất Y cực kỳ khó coi.
Lồng ngực cô ta phập phồng liên tục: “Đúng thế, tôi chỉ có hơn chứ không có kém, thế nên cô không được chọc giận tôi.Cô ngửi thử mùi giấm trên người mình đi, lan ra cả người rồi.
Đừng trách tôi không nhắc cô trước nhé, đặt một bình dấm chua như cô bên cạnh Thân, anh ấy sẽ nhanh chóng phát hiện ra cô có chị không ổn.” Hạ Nhất Y ngoài cười nhưng trong không cười, phản bác: “Thế sao? Cô đừng quá coi thường tôi.Nếu không, kế hoạch của cô có khả năng sẽ bị bại lộ.” Nghe cô ta uy hiếp, Hạ Vân Cẩm cười ha ha: “Ha ha ha, thư ký Hạ càng ngày càng không kiềm chế được cơn giận rồi.
Không phải cô muốn tôi cùng cô đồng quy vu tận luôn chứ? Đừng quên, trong tay chúng ta đều có nhược điểm của đối phương.“Tử Thích, em sắp mệt chết rồi.” La Thiên Nhã yếu ớt nói.
“Mệt thì dựa vào anh mà nghỉ ngơi này.Và cũng không phải cứ yêu sâu đậm là được đối phương yêu.” “Tôi không quan tâm giờ Thần có yêu tôi không, tôi sẽ để anh ấy tiếp nhận tôi một lần nữa, cố gắng cho anh ấy thích một tôi hoàn toàn mới.” “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Cô nghĩ cô có thể giả vờ thế này được bao lâu? Rất nhanh thôi, người thông minh như Chủ tịch sẽ phát hiện ra cô đang diễn kịch.” “Cái này không cần thư ký Hạ phải quan tâm, cô nên quan tâm tới bản thân mình thì hơn.Ngồi trên xe, La Thiên Nhã không nói câu nào.
Mấy người bọn họ đều im lặng.Thần, anh thấy thế nào?” “Tùy em quyết định.” Lạc Thần Hi hời hợt nói.
La Thiên Nhã dừng chân, sắc mặt tái nhợt.
Cô nghiến răng, nhíu chặt mày bước chân ra khỏi đại sảnh.Anh muốn đưa em về chỗ mình.
Mặc kệ em hận anh, oán anh hay thậm chí là chán ghét anh, anh cũng muốn ở bên cạnh làm một nửa kia của em, Thiên Nhã...” Kha Tử Thích quay đầu, nhìn góc nghiêng khuôn mặt cô.Nhưng, cô thật sự không chịu nổi nữa.
“Xin lỗi, tớ muốn xuống xe mua ít đổ cho Vũ Triết, anh ấy sẽ tới đón tớ.Cô nhìn đi, giờ hai người họ đã cắt đứt hoàn toàn rồi, trong này có công lao rất lớn của cô đấy.” “Cô ngồi đây làm ngư ông đắc lợi rất vui vẻ, thỏa mãn, rất đắc ý sao?” Hạ Nhất Y oán hận nói.
“Chậc, xem cô nói gì kìa.Biết La Thiên Nhã đang cố gắng áp chế đau khổ trong lòng mà cô còn nói vậy, cô thầm hận chính mình vì quá xúc động.
Những lời vừa rồi đúng như là cầm một nắm muối sát vào lòng La Thiên Nhã.Đừng để những gì mình làm thành công cốc rồi còn rơi vào bi kịch.” “Ai vui ai buồn nào có nói trước được? Lời cô đã nói, tôi cũng tặng lại cho cô.” “Ha ha, được, tôi thấy trò chơi của chúng ta càng ngày càng thú vị rồi.” “Đây không phải trò chơi mà là đang đấu võ, hiểu chưa?” “Đấu võ cũng được, trò chơi cũng thế.
Thư ký Hạ, cổ lên nhé.” Trong phòng bao tại quán rượu.Kha Tử Thích tìm được bệnh viện tốt nhất gần đó, để bác sĩ băng bó lại cho La Thiên Nhã.
Giằng co một hồi, Kha Tử Thích lái xe đưa Đồ Hoa Kỳ và La Thiên Nhã về nhà.Hiện giờ thì hay rồi, anh ấy vậy mà chủ động tăng độ cho tôi, còn đối xử với tôi rất dịu dàng.” Hạ Vân Cẩm khoe khoang chiến lợi phẩm của mình, đặc ý.
Hạ Nhất Y lạnh lùng nhìn quần áo và trang sức trong tay cô ta, nói với giọng châm chọc: “Vui không? Mấy thứ này toàn là đồ tôi chọn để tặng cô đấy.” Khóe miệng Hạ Vân Cẩm dần thu lại nhưng vẫn không hết đắc ý: “Thế thì sao chứ? Từ trước tới giờ Thần không biết chọn quần áo và đồ trang sức cho phụ nữ mà, cho cô làm thay đó là may mắn của cô, cũng có nghĩa là anh ấy coi trọng tôi.” Hạ Nhất Y cười nhạt: “Cô nghĩ như vậy thì cứ cho là như thể đi.” Hạ Vân Cẩm thấy cô ta khinh thường thì ném hết quần áo trong tay lên sofa, nói: “Cô đừng không ăn được nho lại chê nho chua.Hạ Vân Cẩm cười nhạt, hơi híp mắt lại: “Không muốn người khác biết thì đừng làm.
Thư ký Hạ, tác phong và hành động của cô càng ngày càng to gan rồi đấy.Đồ Hoa Kỳ thấy giận thay La Thiên Nhã.
Nhưng nhìn La Thiên Nhã giờ đây muốn liều chết gắng gượng, nếu cô nói thêm cái gì đó chắc chỉ khiến La Thiên Nhã thêm đau buồn hơn thôi.Anh thấy, cô mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt lại, dường như đã mơ màng ngủ mất.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đã ngủ say của cô hồi lâu, anh nở nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy, cứ yên tâm ngủ đi.Tôi yêu Thần, tuyệt đối không ít hơn cô đâu.
Trên thế giới này, chẳng lẽ còn có người yêu anh ấy lâu hơn cả tôi sao?” Hạ Nhất Y châm biếm: “Không phải cứ yêu lâu là yêu sâu đậm.La Thiên Nhã vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cái gì cũng không nói.
Cô lén có suy nghĩ lau nước mắt đi nhưng sợ hành động sẽ làm họ phát hiện ra mình đang khó chịu.Tôi cũng phải dùng sức chín trâu hai hổ mới thu lại được sự tín nhiệm của Thần đấy.
Cô nên biết rằng thế giới này rất công bằng.Tôi biết, cô ta là người rất sĩ diện, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.” Hạ Nhất Y hơi cong môi, châm biếm nói.
Lạc Thần Dương nở nụ cười: “À, tôi rất có lòng tin vào cô đấy.” Trong mắt Hạ Nhất Y lóe lên tia ranh mãnh: “Cô ta tưởng Chủ tịch thích cô ta thật sao? Chẳng qua, Chủ tịch chỉ đang lợi dụng cô ta mà thôi, dùng cô ta để trả thù La Thiên Nhã.
Buồn cười nhất là cô ta còn đắc ý, tưởng mình bắt được Chủ tịch vào tay rồi.” Lạc Thần Dương bắt chéo chân, nghịch chiếc nhẫn ngọc bích trên tay mình: “Thư ký Hạ có thể bình tĩnh mà xử lý mọi việc tôi rất yên tâm.
Trận trước cô mất lý trí như thể làm tôi lo lắng đấy.”
Bình luận facebook