Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 363: Đắc ý vênh váo thì chết nhanh
Tôi đã không nhìn lầm người, vào thời khắc quan trọng, cô nhất định có thể đến giúp tôi.” “Tình cảm tôi dành cho Chủ tịch thế nào ch3ắc hẳn anh biết rõ, vậy mà anh lại chắc chắn tôi sẽ phản bội Chủ tịch tới giúp anh đến vậy sao? Vào thời khắc quan trọng, tôi có th6ể đổi ý mà.” Lạc Thần Dương cười nói: “Cái cô muốn và đồ tôi muốn không giống nhau.
Cô muốn người của anh tôi, còn tôi muốn1 anh tôi...
Nếu không, dù có phải liều tính mạng này, tôi cũng sẽ làm anh không thực hiện được thứ mình muốn.” Lạc Thần Dương hâm mộ không thôi: “Anh tôi có diễm phúc thật đấy.
Nhìn đi, lại thêm một người không muốn sống vì anh ấy rồi.” Nghe anh ta nói vậy, đáy mắt Hạ Nhất Y lóe lên tia khác thường: “Lẽ nào chuyện của Jenny Trình là do anh bày trò?” Lạc Thần Dương chỉ cười không nói.
“Trên thế giới này, không phải tất cả mọi chuyện đều đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Nếu không, cô sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Hạ Nhất Y mỉa mai: “Tôi đã cố gắng rất nhiều năm để nhìn thấu một người, nhưng từ đầu tới cuối tôi vẫn không nhìn thấu anh ấy thì làm sao tôi rảnh rỗi đi nhìn thấu anh được?” Cô ta nói tiếp: “Nhưng, chiều châm ngòi ly gián này của anh chưa thành công đâu.
Cái kiểu một kích đã sụp đổ thì tôi không cần tốn tâm tư đi phá hủy.
Cô ta thầm tính toán trong lòng, tựa như đang từng bước đi vào hoàn cảnh không thể nào xảy ra.
Chỉ khi hổ xuống đồng bằng, anh mới để ý tới sự tồn tại của cô ta.
Cô ta đang đánh cược.
Đổi lại, Lạc Thần Hi ở ngoài sáng có thể tiếp chiếu của người đứng trong tôi là Lạc Thần Dương không? Đem lại cho mình một cơ hội được sống yên bình.
La Thiên Nhã mê man ngủ mất hai ngày.
Trong lúc sốt cao, có cảm giác hai bảo bối nhỏ luôn ở bên cạnh mình, giọng của Kha Tử Thích và Đồ Hoa Kỳ cũng Vang mãi ở bên tai.
Cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là hai khuôn mặt đáng yêu của bảo bối nhỏ.
Đôi tay nhỏ bé của Lạc Lăng nắm chặt lấy tay cô.
Bọn con mới rời khỏi mami được mấy ngày chứ? Mami thiếu chút nữa là cháy hỏng đầu rồi.” Giọng nói đây trách cứ đó cứ như là một ông cụ non đang trách một đứa bé không hiểu chuyện, không biết chăm sóc cho bản thân.
Mami Thiên Nhã mới tỉnh lại mà.” Nhìn hai bảo bối nhỏ, La Thiên Nhã nở nụ cười cưng chiều: “Hai thằng nhóc này, không phải mami chỉ sốt thôi sao? Các con khẩn trương như thể làm gì? Nhìn đi, bây giờ mami đã ổn rồi.” “Mami Thiên Nhã, dù sau này xảy ra chuyện gì mami cũng không được dằn vặt bản thân mình như thế.” Lạc Lăng đau lòng nói.
Cô xấu hổ nói: “Được rồi được rồi, mami biết rồi.
Đột nhiên, cô nhớ mình chưa tắm rửa gì nên trực tiếp đi vào phòng tắm.
“Mami ngâm phần bị thương ở đầu gối vào nước làm nó bị nhiễm trùng rồi.” La Tiểu Bảo không nhịn được nói cho cô biết.
Trên đó có một bát cháo tỏa mùi hương thơm ngào ngạt.
Vì quá lo lắng cho mami Thiên Nhã nên hai ngày nay, cậu và Lạc Lăng không ăn được nhiều.
Kha Tử Thích nói: “Hay là chú mang vào đây cho các cháu ăn nhé, thế sẽ càng thơm hơn.” “Vâng, cháu muốn ăn chung với mami.” La Tiểu Bảo vui vẻ tới híp mắt lại.
“Tử Thích, cảm ơn anh.” La Thiên Nhã khách sáo nói.
Kha Tử Thích chỉ cười không nói, đi ra ngoài.
Hai bảo bối nhỏ ăn rất nhiệt tình, làm cho La Thiên Nhã vừa khỏi bệnh xong cũng thèm chảy cả nước miếng.
Lạc Lăng chẳng ham muốn gì: “Thế là đủ rồi.” Từ biểu cảm của Lạc Lăng, La Tiểu Bảo có thể nhận ra rằng cậu không thoải mái.
Trước khi đi, Lạc Lăng còn thấy Kha Tử Thích hết sức tỉ mỉ chăm sóc La Thiên Nhã.
La Tiểu Bảo gãi tay Lạc Lăng, nháy mắt ra hiệu.
“Tiểu Bảo, anh có thấy không? Kha Tử Thích cứ như là hộ hoa sứ giả của mami vậy.
La Tiểu Bảo thở dài: “Ai lại để cho cha và mami chiến tranh lạnh vậy? Lăng Lăng, vấn đề lần này thật sự rất nghiêm trọng.” Lạc Lăng cười lạnh: “Hạ Vân Cẩm vậy mà còn không biết xấu hổ, dám lượn lờ ở trước mặt cha.
“Em đã cảnh cáo cô ta rồi, nhưng cô ta lại đổi một cách thức khác để tiếp cận cha.
Bởi vì em đã sớm nhìn thấu diễn xuất của cô ta rồi, cũng nhìn chán rồi.” Lạc Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.
Lăng Lăng, anh nghĩ chúng ta trước cứ quan sát đã, không nên bứt dây đồng rừng.” La Tiểu Bảo trầm ngâm một lúc rồi nói.
Cũng để cho cô ta biết hậu quả của việc lật lọng.” Trong đôi mắt to tròn trong sáng của Lạc Lăng lóe lên tia âm trầm.
Anh sợ Hạ Vân Cẩm bắt được nhược điểm lại lợi dụng nó cắn ngược lại cha, đến lúc người của em mà bại lộ...” Lạc Lăng suy ngẫm một lúc, nói: “Cũng được.
Anh yên tâm đi, em sẽ làm việc dựa trên tình huống.” La Tiểu Bảo gật đầu: “Nhớ đấy, đừng quá đáng.
Hạ Vân Cẩm bây giờ không giống đồ ngu ngốc trước đây nữa rồi.
Sau lưng cô ta hình như có người chống đỡ.
Huống hồ, giờ cha vẫn chưa tỏ rõ thái độ, chúng ta không dò ra được tình hình phía sau.
Vì vậy...” “Em đồng ý với anh, sẽ một vừa hai phải.” Nhìn con đường phía trước, Lạc Long hơi híp mắt lại.
Tại bách hóa Hải Lệ trong trung tâm thương mại.
Kha Tử Thích đưa La Thiên Nhã đi dạo.
Từ lúc bị thương ở đầu gối tới giờ đã được một tuần, chân La Thiên Nhã đã khỏi, bệnh cũng đỡ hơn.
Lúc đầu, cô không muốn bước ra khỏi nhà nhưng thấy cô buồn bực, Kha Tử Thích lại đưa cô ra ngoài.
Bình luận facebook