• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá (8 Viewers)

  • Chương 365: Không thể cho anh tình yêu

1585578232246.png

“Xin lỗi, em không cố ý làm đứt đâu.” La Thiên Nhã nhìn miếng mề đay dưới đất rồi lại nhìn nửa sợi dây chuyền trong tay, lẩm bẩm.
Kha Tử Thích nhặt mề đay trên mặt đất lên, dịu dàng nói với La Thiên Nhã: “Không sao đâu, sửa lại là ổn rồi.

Quản lý,6 tôi mua cái này.” Quản lý nhìn Kha Tử Thích như thấy hi vọng được dấy lên.

Biết anh cũng là một trong những người phụ trác1h ở phố Li Cổ, cô không dám đắc tội.Sau đó, cô ta ôm lấy cánh tay Dương Tử, xoay người cùng anh ta rời khỏi đó.

“Chúng ta tiếp tục ăn thôi.” Kha Tử Thích vỗ tay cô, nói.

La Thiên Nhã ngẩn ngơ.“Jenny.” Dương Tử từ phía sau đi tới, gọi cô ta.

“Ồ, hóa ra là Chủ tịch Kha và Thiên Nhã, hai người cũng ở đây à.” Dương Tử cười.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên người La Thiên Nhã hại giây rồi chuyển qua Kha Tử Thích.Thân phận thiên kim tiểu thư lập tức biến thành con gái tội phạm.

Gia tài bạc triệu bị đóng băng.

Chẳng ai biết cô ta đã đi đâu, nghe nói là ra nước ngoài.La Thiên Nhã hơi nhếch miệng: “Ừm.” Kha Tử Thích nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô: “Món trang sức này rất hợp với em, hi vọng em có thể đeo nó.” Đeo nó, giống như mang theo tình yêu của anh mà tiếp tục sống.

La Thiên Nhã liếc nhìn miếng mề đay trên cổ.

Dưới ánh đèn phòng ăn, nó lóe sáng lấp lánh.“Chủ tịch Kha, hân hạnh được gặp anh.” Dương Tử vươn tay ra.

Kha Tử Thích đứng lên, bắt tay với anh ta.

“Chủ tịch Dương, đây không phải là lần đầu tiên hai ta gặp mặt, hi vọng sau này có cơ hội hợp tác với anh.” Kha Tử Thích nói.Dù em đi tới tận chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm em về, không để em tiếp tục rời khỏi mình nữa.” “Tử Thích, em không thể cho anh cái gì, càng không thể cho anh tình yêu.” La Thiên Nhã nói.

“Anh biết, đó là chuyện của anh.

Anh sẽ cố gắng giành lấy, cố gắng có được một vị trí trong lòng em.Kha Tử Thích hua hua tay trước mặt cô, nói: “Em còn nhìn tiếp là miếng thịt bò cũng ngượng ngùng vì em nhìn lâu quá đấy.” La Thiên Nhã ngước mắt nhìn anh, từ sau khi đi ra khỏi bách hóa Hải Lệ tới giờ, đây là lần đầu cô cười: “Chuyện cười của anh càng lúc càng lạnh.” Kha Tử Thích cười nói: “Muốn lạnh hơn nữa không? Em mặc ít áo lắm đấy.

Vì không muốn em bị lạnh nên em ăn nhanh lên, không là anh tiếp tục nói đấy.” Giờ La Thiên Nhã mới động vào dĩa, chậm rãi ăn.

Kha Tử Thích nhìn miếng mề đay của sợi dây chuyền trên cổ cô: “Thiên Nhã, em không được trả lại sợi dây chuyền này cho anh.Dương Tử cười nói: “Tôi rất chờ mong cơ hội đó.

Có điều, giờ đây chúng ta đang đứng ở lập trường đối địch, tôi mong là Chủ tịch Kha đừng nương tay, tôi rất trông chờ vào một màn đánh cờ đặc sắc.” Giọng nói cuồng ngạo và tràn đầy tự tin.

Kha Tử Thích khiêm tốn nói: “Sao anh lại nói thế? Tôi làm chuyện gì cũng luôn dốc hết sức mình.Nó đâu phải là tình yêu duy nhất.

Mở cửa, cô đụng ngay phải khuôn mặt mình không muốn nhìn thấy nhất nhưng nó cứ mãi xuất hiện ở trước mặt cô.

“Cô Hạ, cô có chuyện gì không?” Hạ Vân Cẩm giống hệt như lần trước, rất lịch sự: “Tôi có thể vào không?” “Không thể.” Không hiểu là xuất phát từ cảm xúc gì mà cô lại từ chối nhưng cô không muốn nghe bất cứ lời nào mà Hạ Vân Cẩm nói nữa.Anh xem, không phải em ăn rồi sao? Vẫn chưa chịu tha cho em à?” “Anh không nói đùa đâu.

Thiên Nhã, anh nói thật đấy.

Đây là tín vật đính ước, anh hi vọng em sẽ tiếp nhận nó, chấp nhận tấm lòng của anh.” Tay cầm dĩa của La Thiên Nhã khựng lại, biểu cảm cũng cứng đờ.Trong mắt Kha Tử Thích thoáng qua chút thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã vui vẻ cười: “Không sao cả.

Anh trai cũng được, người yêu cũng tốt.

Em nhớ đấy, anh là chỗ dựa của em, lúc nào cũng là như vậy.” “Tử Thích, anh tốt thật đấy.” “Anh không tốt nên em mới không thích anh.Cô không bài xích anh nhưng tình cảm dành cho anh lại như người thân trong nhà.

Dù là ai cũng sẽ không bài xích người nhà mình.

“Tử Thích, em muốn anh làm anh trai của em hơn.” La Thiên Nhã chân thành nhìn anh, nói.Trước khi đi, Kha Tử Thích nói với quản lý cửa hàng: “Bảo ông chủ của mấy người tới tìm tôi, c1huyện ông ấy muốn làm tôi sẽ giúp.” Quản lý cảm kích, đứng khom lưng cảm ơn với nhân viên cửa hàng liên tục, tiễn Kha Tử Thích và La Thiên Nhã ra cửa.

Toàn bộ giới kinh doanh đều nói Kha Tử Thích là người hòa ái dễ gần quả không phải là nói bừa.

Dáng dấp đẹp trai thì thôi, sức hút cũng không thua Lạc Thần Hi nữa.Kha Tử Thích vẫn rất nho nhã lễ độ.

Anh nở nụ cười lịch sự, khách sáo mà xa cách, ánh mắt lạnh nhạt: “Cố Trình nói quá lời rồi.” “Không ngờ cuối cùng Chủ tịch Kha lại là người ôm được người đẹp về.

Tuy quá trình hơi lắt léo nhưng không uổng phí sức lực đâu.” Jenny Trình xỉa xói.Đợi chút.

Đắc tội một người thôi là đủ rồi.

Cô không thể tiếp tục đắc 1tội với người trước mặt nữa.Cô chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời bọn họ.

Giờ đây, người qua đường là cô đã rút khỏi mối quan hệ ấy, ra khỏi thế giới của bọn họ.

“Thiên Nhã?” Kha Tử Thích dịu dàng gọi, kéo lại sự chú ý của cô.Quả nhiên, đúng là cô ta đã ra nước ngoài, tìm được một người bạn trai đưa về.

Ấy thế mà người đó lại là Dương Tử, một người bạn thân của Lạc Thần Hi.

“Chủ tịch Kha, tôi không quấy rầy khoảng thời gian tốt đẹp của hai người chứ?” Jenny Trình cười trông cực kỳ mập mờ, hỏi.Đối thủ lần này quá mạnh mẽ, tôi còn phải chiến đầu bằng mười hai phần sức lực mới có thể giữ chân tốt.” “Ha ha ha, Chủ tịch Kha khiêm tốn quá rồi.

Tôi mong là mình có thể thấy được thực lực thật sự của Chủ tịch Kha, để cho lần cạnh tranh này của chúng ta xảy ra những điều kỳ diệu.” “Tôi cũng mong vậy.

Tôi rất trông chờ vào cú ngoạn mục của Chủ tịch Dương.” “Thế nhé Chủ tịch Kha, chúng tôi đi trước.Đây là anh tặng em, em đã nhận nó rồi.” Nét mặt La Thiên Nhã cứng đờ.

Cô chột dạ cúi đầu.

Sao anh biết là cô muốn trả lại cho anh? Vừa rồi cô còn nghĩ trong đầu là nên trả lại anh như thế nào đấy.Thiên Nhã, tạm biệt.” Dương Tử lại dời ánh mắt về phía La Thiên Nhã.

Nụ cười của La Thiên Nhã trông hơi mất tự nhiên: “Tạm biệt.” Cái nhìn của Jenny Trình cực kỳ soi mói.

Cô ta cứ nhìn chằm chằm La Thiên Nhã.Đúng không?” “Không đâu, không phải như thế.” “Dù em coi anh là gì thì trong lòng anh, em cũng là người duy nhất, là bạn gái của anh.” Hãy cho phép anh được bá đạo một lần này thôi, để cho anh được đối xử với cô như đối xử với bạn gái.

Không cần biết cô có chấp nhận hay không, anh cũng sẽ tốt với cô như vậy.

Bởi vì, cô là người anh yêu.“Ơ, tôi không nhìn lầm chứ? Đây là Chủ tịch Kha và La Thiên Nhã?” Cuộc trò chuyện của hai người bị cắt đứt vì giọng nói này.

La Thiên Nhã và Kha Tử Thích quay đầu nhìn về phía người tới, thì ra là Jenny Trình.

Cô ta hệt như trước kia, nóng bỏng gợi cảm.Dương Tử xuất hiện làm cô nhớ tới Lạc Thần Hi.

Lúc ở trong cửa hàng trang sức, mỗi ánh mắt, lời nói, cử chỉ của anh đều là vì Hạ Vân Cẩm.

Chắc là anh thích Hạ Vân Cẩm thật rồi.Một đôi tình nhân sau khi kết hôn cũng sẽ thành người nhà, có cảm giác máu mủ tình thâm.” “Tử Thích, như thế không công bằng với anh.

Hơn nữa, em không làm được.” La Thiên Nhã yếu ớt nói.

“Thiên Nhã, tình yêu không cần công bằng.Cô không biết nên trả lời như thế nào nữa, không biết phải từ chối thế nào.

Cô thật sự không thể bằng lòng.

“Tử Thích, em...”Tuy là anh dễ dàng khiến người khác điên cuồng mê muội hơn nhiều so với Kha Tử Thích.

Tại Khách sạn Thì Chung.

La Thiên Nhã cúi đầu nhìn chăm chú đĩa thức ăn trước mặt, không thấy đói bụng.Xin em cho anh cơ hội, để anh được đối xử tốt với em cả đời này.”

“Anh luôn có vị trí trong lòng em mà, như người thân trong gia đình vậy đó.

Tử Thích, không phải anh đã biết chuyện này rồi sao?” “Vậy chúng ta làm người nhà của nhau đi! Ở chung với nhau như cách người nhà hay làm.Dù sao đây cũng là một món quà quý giá.

“Tử Thích, em, em không thể nhận quà anh tặng.” “Đây không phải là quà, đây là tín vật đính ước.” Kha Tử Thích kiên định nói, biểu cảm của anh rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

La Thiên Nhã mỉm cười, hơi mất tự nhiên: “Tử Thích, anh lại nói đùa rồi.Dù sao thì Hạ Vân Cẩm bây giờ không giống trước kia nữa.

Thể cũng tốt.

Có lẽ anh với Hạ Vân Cẩm mới là một đôi trời sinh.Trong dáng vẻ quyến rũ xen thêm một chút ngỗ ngược.

“Cô La, đã lâu chúng ta chưa gặp nhau nhỉ.” Jenny Trình cười nói.

La Thiên Nhã gượng cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, giờ trông cô rất ổn đấy.” Lúc Trình Đạo Phu xảy ra chuyện, cô khá đồng tình với Jenny Trình.Sao em không thử một chút? Em không bài xích anh, đúng không?” Kha Tử Thích vươn tay ra nắm lấy tay cô.

La Thiên Nhã đưa mắt nhìn đôi tay ấm áp đang phủ lên tay mình.

Đôi tay này đã cho cô bao nhiêu giúp đỡ và ấm áp? Vào lúc cô bất lực nhất, rơi vào hố đen trong cuộc sống, anh đã xuất hiện, vươn tay kéo cô ra, chẳng cần bất kỳ sự báo đáp nào.“Anh nói rồi, vào lúc này anh sẽ không để cho em lùi bước nữa.

Thiên Nhã, anh hi vọng em có thể đồng ý với anh, đừng giống như trước đây, chỉ biết trốn tránh và từ chối.

Dù thế nào thì anh cũng không buông tay em nữa.Quá đúng rồi.

Nhất là vào hoàn cảnh này, Kha Tử Thích cứ như là đấng cứu thế vậy.

Giống với Lạc Thần Hi, đơn giản mà thô bạo.Có lẽ, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra ánh mắt mình nhìn Hạ Vân Cẩm mang theo địch ý.

Hạ Vân Cẩm cười khổ.

Có lẽ cô ta đã liệu trước được việc này, La Thiên Nhã từ chối cho cô ta vào chơi.

“La Thiên Nhã, tôi tới là muốn nói cho cô biết, Thần không yêu tôi thật đâu.

Anh ấy làm thế chỉ là để cô tức giận.” Cô ta đứng ngoài cửa lớn, không hề có dáng vẻ kiêu căng phách lối trước đây mà rất hèn mọn, nhỏ bé.

“Cô tới nói cho tôi mấy việc này làm gì? Tôi không muốn biết mấy chuyện này, một chút hứng thú cũng không có.” La Thiên Nhã nói xong, đóng luôn cửa lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom