• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc sống hạnh phúc (2 Viewers)

  • Chương 19~20

Chương 19

"Minh Hiên, Minh Hiên, Minh Hiên, Minh Hiên ..." Cô gọi tên anh liên hồi, dịu dàng hôn lưng anh, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Bàn tay to của anh ôm lấy bàn tay đang ở trênưng mình, một nửa muốn gỡ tay cô, một nửa lại muốn nắm chặt tay cô không buông. Cứ do dự như vậy hồi lâu, cuối cùng anh quyết định gỡ tay cô ra.

Anh quay đầu nhìn cô, khi thấy nước mắt lã chã trên mặt cô, ánh mắt anh khẽ dao động. Anh đưa ngón tay cái xoa gương mặt cô rồi lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống.

Khuôn mặt anh dù vẫn lạnh lùng như bình thường, nhưng động tác bàn tay lại vô cùng dịu dàng.

"Được rồi, khóc cái gì?" Anh nhẹ giọng trách.

Hạ An An không chịu nổi sự dịu dàng của anh, bỗng nhiên nhào vào ngực anh, đưa cánh tay mảnh khảnh ôm eo anh như sợ anh lập tức biến mất vậy.

Sắc mặt anh phức tạp nhìn cái đầu nhỏ của cô dán chặt trên ngực mình, hết cách thở dài một tiếng rồi ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, xinh xắn của cô.

"Đừng khóc nữa, ai bắt nạt em? Có phải ở vũ đoàn đã xảy ra chuyện gì không?"

Hạ An An lắc đầu, chậm rãi ló mặt khỏi ngực anh. Vì lúc này hai người đang ngồi trên sô pha, anh lại cao hơn cô quá nhiều nên muốn nhìn rõ mặt anh, cô chỉ có thể quỳ trên ghế sô pha.

Hai tay cô nâng mặt anh, đưa trán tựa vào trán anh, nhẹ giọng gọi: "Minh Hiên ..."

Âm thanh của anh có chút gấp gáp: "Ừ."

Hạ An An đột nhiên nghiêng đầu hôn má anh, cảm thấy anh dường như hung hăng nuốt nước miếng một cái.

Môi cô chậm rãi rời khỏi gương mặt anh, không ngờ vừa rời đi, anh bỗng lật người cô lại nằm trên sô pha. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt anh tái đi, trên trán còn có gân xanh nổi lên. Đôi môi mỏng mím chặt, rõ ràng đang vất vả kiềm chế điều gì đó.

Một tay anh ôm eo cô, một tay nhẹ nhàng đỡ đầu cô, tư thế vô cùng mập mờ. Hạ An An chợt cảm thấy trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực.

Anh chậm rãi cúi đầu, hơi thở nặng nề phun trên hai má cô, cơ ngực phập phồng mãnh liệt.

Hạ An An vội nhắm mắt lại, cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở này khiến cả người cô cứng đờ như người chết.

Hơi thở anh ngày càng gần, ngực anh chầm chậm chạm vào ngực cô. Hạ An An nuốt nước miếng, nhưng đợi hồi lâu không thấy chuyện gì xảy ra, cô chậm rãi mở mắt.

Gương mặt của anh chỉ cách cô một tấc, mà môi của anh đang kề sát môi cô, như có thể chạm phải bất cứ lúc nào.

"Anh ... Anh " Cô lắp bắp hồi lâu, chẳng biết nên nói gì.

"Đừng quyến rũ tôi như vậy, An An. Tôi cũng chỉ là người đàn ông bình thường." Âm thanh anh như bị một sợi tơ buộc chặt, có thể đứt bất kì lúc nào.

Hạ An An ngẩn ngơ nhìn anh, không biết phản ứng ra sao.

"Nếu em còn quyến rũ tôi, tôi không dám chắc chắn lần sau còn có thể nhịn."

Nói xong lời này, anh liền chậm rãi buông cô ra. Mặc áo vào, dùng giọng nói vẫn còn có chút căng thẳng, lên tiếng: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Sau đó, anh liền lên lầu.

Mãi đến khi bóng anh biến mất ở đầu cầu thang, Hạ An An mới bất mãn thở một hơi.

Nhịn không được thì đừng nhịn, ai bắt anh nhịn đâu chứ?

Cô đã chủ động như vậy, mà anh thì ...

Chẳng lẽ cô thật sự không hấp dẫn sao? Hạ An An vừa nghĩ vừa buồn bực trong lòng.

Hôm sau, sáng sớm cô đã chuẩn bị xong bữa sáng. Khi thấy Hoắc Minh Hiên từ trên lầu xuống, cô có chút ngại ngùng, không dám nhìn anh, lặng lẽ dọn thức ăn ra.

"Hôm nay anh cũng đến công ty à?"

Người nào đó dửng dưng đáp: "Ừ."

Anh bình tĩnh đi tới ngồi xuống, Hạ An An đưa thức anh đến trước mặt anh: "Anh dù gì cũng nên nghỉ ngơi. Cứ làm việc liều mạng như vậy, cơ thể sao có thể chịu nổi?"

Động tác cầm chén của Hoắc Minh Hiên dừng lại giây lát, ánh mắt thoáng hiện lên tia ấm áp, anh nói: "Tôi biết rồi." Thiên Dục không ở nhà, cô cũng không ở nhà, anh ở nhà một mình thật chẳng thoải mái chút nào, thà rằng đến công ty còn hơn.

Hạ An An biết, công việc của anh lúc nào cũng bận rộn, không biết lời khuyên của mình có lọt vào tại anh không.

Ăn cơm xong, Hoắc Minh Hiên vẫn chở cô đến vũ đoàn như cũ rồi mới đi làm.

Vài ngày sau khi làm việc ở Phi Thiên, Hạ An An cũng đã thích ứng khá tốt. Hoắc Minh San thấy để cô dạy như vậy thật quá uổng phí, cố tình đề bạt cô đến đội vũ công tinh anh.

"Vũ đoàn sắp phải diễn rồi, đến lúc đó tớ sẽ đề cử cậu."

Vốn dĩ, chuyện Hoắc Minh San đưa cô đến đội vũ công đã khiến cô hồi hộp rồi. Lúc này, nghe cô ấy nói vậy, vẻ mặt Hạ An An càng hiện lên mấy chữ không thể tin được, nói: "Cậu không giỡn chơi đó chứ?"

Dù đã luyện tập vài ngày, cô cũng đã tìm lại được đôi chút cảm giác khiêu vũ. Nhưng bỏ đi đến mấy năm như vậy, cô vẫn chưa trở về được trạng thái tốt nhất. Bây giờ nếu lên sân khấu, đồi với bản thân, cô thực không tự tin lắm.

"Đương nhiên không giỡn. Mấy hôm nay tớ đã âm thầm quan sát cậu. Ở đây, cậu là người có nền tảng vũ đạo tốt nhất, chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được. Huống gì còn cách thời gian biểu diễn tận hai tháng, cũng đủ để cậu luyện tập rồi. Đây chính là cơ hội tốt để cậu trở lại trước mắt công chúng. Nếu không như vậy, chẳng biết vũ đoàn nhỏ này của tớ còn có khả năng được biểu diễn nữa không."

"Nhưng mà ..." Cô vẫn băn khoăn.

Hoắc Minh San vội vàng an ủi: "Hạ An An, tự tin trước kia của cậu đi đâu rồi? Cơ hội tốt như vậy, cậu nhất định phải nắm bắt lấy."

Hạ An An đang lo lắng, nhưng vì những lời của Hoắc Minh San, tinh thần mạnh mẽ lên trong nháy mắt. Hoắc Minh San nói đúng, cô vốn là người tự tin, không nên vì thất bại trước kia mà chối bỏ tương lai của bản thân.

"Được, tớ đồng ý với cậu. Yên tâm, tớ nhất định sẽ cố hết sức."

Trên gương mặt Hạ An An lấp lánh tia sáng nhiệt huyết, ánh mắt cô kiên định, quyết liệt. Hoắc Minh San nhìn thấy vẻ mặt như thể không gì có thể cản được của Hạ An An, đột nhiên cũng bị kích thích vài phần, cười nói: "Vậy được, bây giờ chúng ta cùng thảo luận xem lúc đó cậu nên nhảy gì thôi."

Sau khi thảo luận một hồi, cuối cùng hai người quyết định chọn Phi Thiên Vũ. Vì thứ nhất, vũ đoàn của họ tên Phi Thiên, nên tên này tương đối có tính chất đại diện. Thứ hai là điệu Phi Thiên này có những bước nhảy đột phá, khiêu vũ trên không, có thể dễ dàng lấy lòng khán giả.

Tại đoạn cao trào của điệu nhảy, lúc Phi Thiên thoát khỏi trần gian mà bay lên thiên đình có một đoạn xoay người tương đối phức tạp. Đoạn xoay người này tạo thành từ vòng xoay 360°. Số lần xoay này không được ít, cũng không được nhiều, vừa phải đảm bảo kịp thời gian, vừa phải tạo hiệu ứng xinh đẹp. Suy nghĩ hồi lâu, Hạ An An quyết định xoay khoảng hai mươi lần.

Khó khăn lớn nhất của điệu này, chính là không chỉ tốc độ phải nhanh, mà lúc xoay còn phải phối hợp rất nhiều động tác. Vì vậy, Hạ An An liền tập trung vào phần này.

Quay nửa vòng, bàn chân ép sát vào eo, mũi chân từ phía sau giơ lên. Hai tay mở như tung cánh, tốc độ xoay tròn không thay đổi. Rất tốt, thân thể phối hợp hoàn hảo. Động tác tiếp theo là xoay ba vòng, đùi chậm rãi thả. Quay thêm vòng thứ bốn, chân trái hướng lên trên, di chuyển trọng tâm chân phải, mũi chân nâng lên, đồng thời hạ eo, dang hai tay.

Đang tập luyện, Hạ An An đột nhiên cảm thấy choáng váng. Cô dừng động tác lại, chậm rãi đứng dậy, nhưng cảm giác choáng váng đó vẫn không biến mất. Không gian xung quanh như đang xoay vòng vòng. Hạ An An lắc đầu để bản thân tỉnh táo một chút, thế nhưng lại càng phản tác dụng. Cô cảm thấy như đang đứng trên con quay, con quay xoay rất nhanh, thế giới trước mắt trở nên mơ hồ.

"An An? An An?" Cô nghe thấy có tiếng người lo lắng kêu tên mình, muốn phản ứng lại không thể mở miệng.

Bóng tối chợt ập đến, tựa như một vòng xoáy đen thật lớn, Hạ An An không cách nào kháng cự sức mạnh của nó, cuối cùng bị nó hút vào.

Cô không nghe được gì, cũng không nhìn thấy gì nữa.

Tầng cao nhất của cao ốc Thời Đại, tại bộ kỹ thuật công ty Lam Diệu, các nhân viên kỹ thuật đang chăm chú làm việc.

Ngồi tại bàn sau quầy bar lớn, Liên Cẩm đang sắp xếp thời gian họp, điện thoại trong túi chợt vang lên, Liên Cẩm vừa cầm lên liền giật mình.

Nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên Hoắc Minh San chủ động gọi cho cô.

Khóe miệng nở một đường cong châm biếm, Liên Cẩm vui vẻ tiếp điện thoại: "Chị Minh San, hôm nay rồng sao lại tìm tôm thế này?"

Hoắc Minh San không có thời gian để ý đến lời châm chọc của cô ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không muốn nói nhiều với cô, cô ngay lập tức vào báo cho anh tôi, An An ngất xỉu rồi, nói anh ấy đến bệnh viện ngay. Sự việc khẩn cấp, nếu cô dám giở trò, tôi không tha cho cô đâu."

Hạ An An ngất xỉu? Tin tức này khiến cô thoáng kinh ngạc nhưng lại rất mau chóng khoái chí.

Khác với vẻ lo lắng vô cùng của Hoắc Minh San, Liên Cẩm ung dung nói: "Tổng giám đốc đang bận làm việc. Chị phải biết là tổng giám đốc khi đã làm việc thì giống như tẩu hỏa nhập ma, người nào quấy rầy anh ấy chính là muốn chết. Chắc chị đã gọi cho anh ấy rồi, anh không tiếp điện thoại của chị thì chắn chắn bây giờ cũng không rảnh để ý đến chuyện khác ngoài công việc."

"Liên Cẩm! Chuyện này cấp bách, ngay cả công ty Lam Diệu so ra cũng không bằng! Cô mau vào báo cho anh ấy biết ngay!"

"Chị Minh San, chị đừng vội quá. Chờ tổng giám đốc làm việc xong, em sẽ nói cho anh ấy biết. Vậy nhé, chị An An người hiền ắt được phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu. Em phải làm việc, hy vọng chị Minh San đừng gọi lại làm phiền, hẹn gặp chị sau nhé!"

Vừa cúp điện thoại, sợ Hoắc Minh San sẽ tiếp tục quấy rầy nên Liên Cẩm liền tháo pin điện thoại ra.

Con đàn bà Hạ An An này thật đáng ghét, thích được chú ý đến vậy, muốn anh Minh Hiên không cách nào rời xa cô ta. Ngất xỉu, tôi không tin cô thật sự ngất xỉu, hơn nửa phần là chỉ muốn anh Minh Hiên về không phải sao?

Nghĩ đến đây, Liên Cẩm liền nở nụ cười châm biếm lạnh lẽo. Đang định tiếp tục làm việc, cô ta chợt nhớ lại thái độ nhẫn tâm của Hoắc Minh Hiên lúc cô bị bệnh.

Tính tình anh Minh Hiên thế nào, cô hiểu rõ. Khi anh đã làm việc thì dù mưa to gió lớn cũng chẳng ảnh hưởng được.

Liên Cẩm cho rằng Hạ An An trong lòng anh không hề quan trọng. Lúc đầu, anh cưới cô cũng chỉ vì bị hãm hại rồi khiến cô có thai mà thôi.

Chuyện Hạ An An ngất xỉu chắc chắn cũng cùng chung mục đích như chuyện cô ta bị ốm, Hoắc Minh Hiên đang bận rộn công việc nhất định sẽ không thèm quan tâm tới.

Vì để chứng minh suy đoán của mình, Liên Cẩm do dự chốc lát rồi gõ cửa phòng làm việc Tổng giám đốc.

"Vào đi!" Hồi lâu sau, âm thanh lạnh lùng của anh mới vang lên.

Quả nhiên, bị người khác quấy rầy lúc làm việc khiến anh tức giận mà. Vừa nghĩ, ánh mắt Liên Cẩm vừa hiện lên một tia đắc ý. Đẩy cửa đi vào, cô thấy anh đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, màn hình vi tính chằng chịt những code khó hiểu, hẳn là anh đang lập trình gì đó.

Khi lập trình cần độ tập trung rất cao, bị người khác quấy rầy dĩ nhiên anh vô cùng khó chịu. Nhìn sắc mặt của anh, Liên Cẩm càng sảng khoái.

"Chuyện gì?" Không để ý đến cô ta, anh lên tiếng hỏi, mắt vẫn chăm chú vào màn hình vi tính.

"Tổng giám đốc, quấy rầy anh thật không phải, chỉ là chị Minh San vừa gọi báo chị An An mới ngất xỉu, muốn em báo với anh một tiếng."

Động tác viết code của anh lập tức dừng lại, tựa như có một tia sét giáng xuống đầu, cơ thể anh cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn Liên Cẩm. Lông mày anh nhíu lại, hai tròng mắt đen rung động như hồ nước khẽ gợn sóng, khiến người khác không phát hiện ra điều gì. Giọng nói anh rét lạnh, như có thể đóng băng không khí cả trăm dặm: "Cô nói gì?"

Cô chưa từng nghe thấy giọng nói đáng sợ này của anh bao giờ, thanh âm không giống anh chút nào.

Liên Cẩm lui về sau một bước, hoàn toàn bị anh dọa cho sợ hãi.

Hoắc Minh Hiên không đợi cô trả lời, vội vàng rút di động trong túi ra, nhìn thấy màn hình hiện lên hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ của Minh San.

Không nghĩ nhiều, anh tựa như bị lửa đốt, bật dậy nhanh chóng đi ra cửa. Đến khi bước tới gần Liên Cẩm, anh thô lỗ mở cửa, lạnh giọng mắng: "Vì sao cô không nói sớm?"

Khuôn mặt anh dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

"Em ..."

Không đợi cô trả lời, anh đã bước nhanh ra ngoài.

Liên Cẩm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cuống quít ấy của anh bao giờ, cứ như anh đang sợ mất đi điều gì đó quý giá vô cùng, đến nỗi không thể chờ đợi một phút một giây nào. Động tác anh dồn dập như vậy, bối rối như vậy, lại còn hoàn toàn không để tâm đến công sức đã bỏ ra để viết code.

Liên Cẩm lúc này mới phát hiện, suy nghĩ ban nãy của cô là sai lầm.Tình cảm mà anh dành cho Hạ An An không phải chỉ đơn thuần là trách nhiệm.

Sau khi Hoắc Minh Hiên lo lắng tới bệnh viện thì gặp Hoắc Minh San đang bước đi trên hành lang. Vừa thấy Hoắc Minh Hiên, cô vui mừng như cún con tìm được chủ, vội hướng về phía anh, nói: "Anh, cuối cùng anh cũng tới."

Hoắc Minh Hiên chạy vội nên mái tóc vốn được chăm sóc kĩ lưỡng đã bị gió thổi rối bời. Quần áo anh cũng vì chạy quá nhanh mà có vẻ lộn xộn.

Người luôn chú ý đến hình dáng bản thân như anh, lúc này lại chẳng màng để ý nữa. Sắc mặt anh trắng bệch, bước đi cũng có chút xiêu vẹo, ánh mắt anh nhìn Hoắc Minh San mang theo tia sợ hãi, sợ rằng bản thân sẽ không chịu đựng nổi những lời sắp nói của Hoắc Minh San.

"Cô ấy đang ở đâu?" Giọng nói của anh gấp gáp đến kì lạ, khiến người nghe không khỏi thắc mắc.

"Cô ấy ... còn đang kiểm tra bên trong."

Hoắc Minh Hiên xiêu vẹo bước tới, ngồi xuống ghế, anh hỏi bằng giọng nói yếu ớt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Minh San liền đem mọi chuyện kể cho anh nghe. Sau khi kể xong, cô sợ hãi hỏi anh: "Anh nói tại sao cô ấy lại đột nhiên ngất xỉu? Có phải là di chứng sau khi tự sát không? Liệu có khi nào cô ấy không tỉnh lại nữa không? ..."

"Câm mồm!" Anh lạnh băng cắt ngang lời cô: "Những lời này về sau đừng để anh nghe thấy nữa!"

Hoắc Minh San vội che miệng, sợ bản thân lại không nhịn được mà nói ra lời xui xẻo, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ mặc bộ quần áo vô khuẩn màu lam đi tới: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

Hoắc Minh Hiên khó khăn đứng dậy, yết hầu run rẩy, một hồi lâu anh mới tìm lại được giọng nói: "Là tôi, tôi là chồng cô ấy."

Anh chưa từng trải qua cảm giác mâu thuẫn thế này bao giờ. Một nửa anh muốn biết tình hình của cô, nhưng lại sợ khi biết được, nếu lỡ cô thật sự xảy ra chuyện, anh không rõ bản thân có thể chịu đựng được hay không.

"Bệnh nhân không sao, chỉ bị hạ đường huyết. Do vận động mạnh, đại não không kịp cung cấp máu nên mới ngất xỉu."

"Sao ... sao cơ?" Hoắc Minh Hiên biểu lộ vẻ không dám tin, còn tưởng bản thân nghe nhầm.

Bác sĩ không giải thích gì thêm, chỉ lên tiếng: "Anh theo tôi lại đây kí tên đi."

Hoắc Minh Hiên ngơ ngẩn, một hồi sau mới phục hồi lại tinh thần, vừa nhìn bóng lưng bác sĩ vừa hỏi: "Cô ấy thật sự không có việc gì sao?"

Bác sĩ quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh hy vọng cô ấy bị gì à?"

Hoắc Minh Hiên không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào. Cô vẫn bình an, chỉ là hạ đường huyết, không phải di chứng sau khi tự sát, càng không phải không thể tỉnh lại.

Cảm giác hạnh phúc như chết đi sống lại chấn động cả thể xác và tinh thần anh, hai chân dường như muốn khuỵu xuống.

Thật không thể tin, người chẳng bao giờ tin vào thánh thần như anh, lại đang thầm cảm ơn trời đất. Anh thầm nghĩ mình chính là người may mắn nhất trên đời.

Sau khi Hạ An An tỉnh lại đã trải qua mấy tiếng đồng hồ. Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà xa lạ, vừa xoay đầu, nhìn thấy bình truyền dịch đong đưa cạnh giường, cô liền giật mình thức tỉnh. Vội vã ngồi dậy, xác nhận đúng là bình truyền dịch đang chảy vào tay mình, cô lập tức gỡ ống truyền dịch khỏi cổ tay.

Khi Hoắc Minh Hiên mua cơm cho cô xong thì vừa đúng lúc chứng kiến hành động này của cô, đôi mày rậm nhíu lại, cấp bách bước tới chỗ cô: "Em làm gì vậy?"

Hạ An An ngước đầu nhìn Hoắc Minh Hiên bước đến, tựa như nhìn thấy cứu tinh, cuống quít bám tay anh, nói: "Minh Hiên, em không muốn truyền dịch!"

Hạ An An đời trước, vì bị truyền quá nhiều chất mà trở nên mập mạp. Vậy nên, điều khiến cô sợ hãi nhất chính là truyền dịch. Đối với cô, thứ nước trong ống truyền dịch không phải thuốc, mà là một đống chất béo. Cô khó khăn lắm mới được khôi phục dáng vẻ này, cô không muốn lại lần nữa trở nên mập mạp.

Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, đôi mắt to ngấn nước, con ngươi đen láy thoắt ẩn thoắt hiện, đôi môi nhỏ có hơi chu chu. Cô và con trai anh có tới sáu phần giống nhau, lập tức khiến trái tim anh mềm nhũn.

Hai mẹ con này thật giống nhau như đúc.

Hoắc Minh Hiên bước tới giường, giọng nói đã dịu dàng trở lại: "Có chuyện gì?"

Hạ An An sợ bác sĩ sẽ đến ép cô truyền dịch, vội ôm eo anh, cạ cạ cơ thể vào người anh, cầu khẩn: "Minh Hiên, cho em về nhà có được không? Em không muốn truyền dịch!"

Hoắc Minh Hiên cứng đờ người, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô trên eo mình. Đôi mắt lất phất lệ, cô cắn chặt môi dưới, như chú thỏ nhỏ sợ hãi bị quái thú ăn thịt, đưa ánh mắt vừa ai oán vừa bất lực nhìn anh.

Hoắc Minh Hiên chợt cảm thấy mềm lòng vô cùng.

Giơ tay nhẹ nhàng vòng lấy lưng cô, thanh âm của anh hiền lành đến mức lạ lẫm: "Tại sao không muốn truyền dịch? Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, còn phải truyền thêm gluco mới được."

Hạ An An mãnh liệt lắc đầu: "Không muốn, không muốn, em không muốn truyền dịch. Minh Hiên, mau chở em về nhà đi."

Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy thân người rắn chắc của anh, như một chú thỏ bám lấy anh, không đạt mục đích thì không buông tay.

Ngón tay Hoắc Minh Hiên dịu dàng vuốt ve vai cô: "Vậy em ăn cơm trước đi đã."

"Em ăn trên xe được không? Em ngồi trên xe ăn nhé, ở đây nồng nặc mùi thuốc, em ăn không vô."

Đối diện với vẻ đáng thương chẳng khác con trai chút nào của cô, anh bất đắc dĩ, đành chiều theo ý cô.

"Được, anh đưa em về."

Đến khi đã ngồi sau xe Hoắc Minh Hiên, Hạ An An mới thở phào một hơi. Hoắc Minh Hiên đang đi lấy thuốc cho cô, cô tranh thủ ngồi trên xe vừa ăn cơm vừa đợi anh.

Có điều, lúc thấy anh vác theo bao lớn bao nhỏ những thuốc đi từ bệnh viện ra, Hạ An An hoàn toàn trợn tròn mắt. Hoắc Minh Hiên đặt đồ vào cốp xe xong mới bước lên xe. Hạ An An thấy anh, nuốt nước miếng một cái, lên tiếng: " ... tất cả đều là thuốc của em?"

Người nào đó vừa khởi động xe, vừa gật đầu.

Hạ An An quả thật muốn khóc thét lên: "Sao mà nhiều quá vậy?"

"Em bị hạ đường huyết, cần phải uống nhiều thuốc bổ."

"Em ăn cơm bồi bổ không được sao? Em có thể không uống thuốc được không?"

"Không được." Lần này, người nào đó vô cùng cứng rắn cự tuyệt.

Hạ An An méo miệng đau khổ.

Lại nghĩ đến đời trước, vì phải uống mớ thuốc bổ mà trở nên mập mạp đến vô cùng thê thảm, cô chỉ cảm thấy thuốc bổ so với quái thú còn đáng sợ hơn.

Sau khi về đến nhà, Hoắc Minh Hiên liền lấy số thuốc đã mua cho cô, chia ra mỗi loại một phần. Hạ An An ngồi trên sô pha, nhìn chén thuốc đen và bình gluco, đau khổ đến phát khóc.

Cô oan ức nhìn anh, bĩu môi nói: "Có thể không uống được không anh?"

"Không được!"

"Anh không cần làm việc sao? Anh đi làm trước đi, để em tự uống."

"Tôi nhìn em uống." Thanh âm của anh như đinh chém sắt, tỏ rõ thái độ nếu cô không uống hết thì anh sẽ không rời đi.

Hạ An An trưng vẻ mặt cầu xin, đành phải lấy bình gluco uống, thứ này thật ra cũng không quá khó uống.

Hoắc Minh Hiên nhìn vẻ mặt đau khổ uống gluco, thỉnh thoảng còn trừng mắt nhìn mình của cô, cảm thấy dở khóc dở cười. Anh rõ ràng chỉ muốn tốt cho cô, lại còn bị cô khó chịu như vậy.

"Nếu em nói sợ truyền dịch vì bị đau thì tôi còn có thể hiểu được, nhưng như thế nào mà mấy thứ này cũng sợ uống đây?"

Nghe anh hỏi, tinh thần Hạ An An liền tỉnh táo, ngồi thẳng lưng kiên nhẫn giải thích: "Anh không biết chứ, tiêm thuốc cũng béo, uống thuốc bổ cũng béo. Anh thử nghĩ xem, đến lúc đó, mặt em sẽ to như vầy." Cô vừa nói vừa dùng tay mô tả, khoa trương giơ giơ bên má, rồi nói tiếp: "Eo em sẽ to như vầy." Khoa trương so eo, "Chân sẽ lớn như vầy." Lại so so chân. "Đến lúc đó, nhất định anh sẽ không muốn nhìn thấy em nữa."

Sau khi nói những lời này, hai mắt cô sáng một cách kì lạ. Vì muốn anh tin mình, cô miêu tả rất quyết liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì vậy mà đỏ ửng, đôi môi dính nước gluco lóng lánh. Có thể nói, trông cô thật sự rất đáng yêu.

"Muốn!" Anh đáp, lời ít ý nhiều.

Hạ An An nghe thấy anh nói vậy, liền lắc lắc đầu, cầm bình gluco uống dở, nói: "Em không tin đâu."

"Không tin thì em cứ thử xem."

Hạ An An vội vàng ngồi dậy: "Xí, không cần."

Khóe miệng anh cong cong, càng nghĩ càng thấy cô đáng yêu.

Dù anh biểu lộ kín đáo nhưng cũng không qua mắt được Hạ An An, cô thấy khóe miệng anh dường như nở nụ cười vui vẻ, liền hưng phấn lên tiếng: "Minh Hiên, anh mới cười sao?"

Người nào đó lập tức nghiêm mặt: "Không có!"

Hạ An An không tin, chạy đến ngồi đối diện anh, mở to đôi mắt tròn nhìn anh: "Anh cười lần nữa được không?"

Hoắc Minh Hiên tránh né ánh mắt cô: "Nhàm chán!"

Hạ An An mặt dày ôm lấy tay anh đung đưa: "Vậy anh cứ coi như em nhàm chán, cười lần nữa cho em xem có được không?"

Hoắc Minh Hiên nghiêng đầu nhìn, đã thấy cô dựa cằm vào vai mình, tròn xoe mắt mong đợi. Cặp mắt kia chớp chớp, quả thực đáng yêu vô cùng.

Sao lại giống hệt trẻ con thế này? Thật khiến anh chẳng biết làm thế nào.





Chương 20

Anh cầm bình gluco đưa tới miệng cô, sắc mặt không chút thay đổi, ra lệnh: "Uống hết đi!"

Sự vui vẻ trên gương mặt Hạ An An lập tức biến mất, cô hung dữ trừng mắt liếc anh, giận dỗi cầm bình gluco uống một hơi.

Anh chàng này thật sự là tàn nhẫn, không chút tình người mà!

Cười một cái thì đã sao, cười một cái có mất miếng thịt nào đâu?

Nhìn vẻ giận dỗi trẻ con của cô, không hiểu vì sao anh chợt vui thầm trong bụng.

"Tối nay công ty tôi liên hoan, em cũng đi cùng đi. Em không được khỏe, không cần phải ở nhà nấu cơm."

Ánh mắt đang đau khổ vì uống gluco của Hạ An An lập tức sáng ngời: "Thật sao? Em cũng có thể đi sao?"

"Ừ."

Đang vui vẻ, chợt nhớ tới hôm nay là thứ Hai, nghĩa là bánh bao nhỏ của cô sẽ về nhà, Hạ An An liền lắc đầu: "Thôi anh cứ đi đi, hôm nay Thiên Dục về. Em muốn cùng con ăn cơm."

"Cha và Minh Xán đang đi Thành Đô khảo sát thị trường. Bà nội sợ ở nhà một mình nên còn muốn giữ Thiên Dục lại thêm mấy bữa."

"À vâng." Hạ An An cảm thấy có chút buồn bực, đã lâu cô không được gặp bánh bao nhỏ rồi.

Hoắc Minh Hiên trông chừng đến lúc cô uống thuốc xong thì cùng cô xuất phát.

Địa điểm liên hoan của bộ phận kỹ thuật công ty Lam Diệu là ở một nhà hàng lẩu. Vừa đến nhà hàng, họ đã thấy Trương Trạch Giai và Liên Cẩm, hai người cùng nhau đi tới.

Trương Trạch Giai và Liên Cẩm trông thấy họ thì đều kinh ngạc. Có điều, ngoài kinh ngạc thì Liên Cẩm còn che giấu tia chán ghét.

Sau khi chào hỏi xong, Trương Trạch Giai liền trêu ghẹo Hạ An An một chút: "Chị Hiên hiếm có dịp mới cùng chúng tôi liên hoan. Em xem, Hiên đại của chúng tôi vì có em đi chung mà tinh thần tốt hơn bình thường rất nhiều."

Hoắc Minh Hiên trừng mắt: "Đừng nói giỡn nữa."

Vì hai người đàn ông còn phải đi đỗ xe, nên Hạ An An đành cùng Liên Cẩm bước vào trước.

"Nghe nói chị An An ngất xỉu, bây giờ chị đã đỡ hơn chưa?" Vừa vào thang máy, Liên Cẩm liền hỏi.

"Cảm ơn cô quan tâm, tôi khỏe hơn nhiều rồi."

Thật ra, khi Liên Cẩm nhìn thấy cô bình yên vô sự xuất hiện ở đây thì liền cho rằng những gì cô ta suy đoán là đúng, Hạ An An chỉ vờ ngất xỉu để thu hút sự chú ý của anh Hiên mà thôi. Đã vậy, cô lại còn mặt dày bắt anh Hiên đưa đến liên hoan. Nghĩ đến đây, sự bất mãn Liên Cẩm dành cho Hạ An An càng tăng thêm nhiều lần.

"Chị An An, theo em, có đôi khi, con người không nên quá ích kỉ. Giá trị thời gian của mỗi người đều không giống nhau. Có thể với chị, mất đi một tiếng chỉ là thiếu đi một đoạn nhảy nhưng với anh Hiên, một tiếng đó có thể gây tổn thất tới hàng triệu."

Dù sau khi nói ra những lời này, trên mặt Liên Cẩm vẫn là nụ cười vui vẻ, nhưng ai nghe thấy đều hiểu được, cô ta là khẩu phật tâm xà. Người phụ nữ này đã nhiều lần muốn quyến rũ Hoắc Minh Hiên, vậy nên Hạ An An cũng chẳng cần khách sáo, châm biếm nói với cô ta: "Cô có ý gì?"

"Không có ý gì cả. Em chỉ muốn nhắc nhở chị An An, đôi khi không nên làm quá."

Hạ An An nghe xong mấy lời này, chỉ cười: "Em gái Liên Cẩm, thân là chị, tôi cũng không muốn so đo với cô. Nhưng, cố ý giả ốm để nhờ chồng người khác mua thuốc cho mình, thủ đoạn cũng được lắm."

"Cô ... " Liên Cẩm không nghĩ cô lại biết chuyện này, vậy xem ra chuyện cô bị anh Hiên cự tuyệt lạnh lùng cô cũng biết?

Liên Cẩm trong thoáng chốc cảm thấy bản thân như bị lột sạch, trần truồng cho người khác nhìn thấu. Hít sâu một hơi kiềm chế, cô ta cùng Hạ An An bước một trước một sau ra thang máy, điều chỉnh hô hấp rồi lên tiếng: "Chị An An, chị không cảm thấy bản thân rất bất lịch sự sao?"

Hạ An An trào phúng nhìn cô ta, chờ cô ta nói xong.

"Lần liên hoan này là chỗ nhân viên bộ kỹ thuật của công ty Lam Diệu tụ họp, chị An An dù là vợ của anh Hiên nhưng chỉ là người ngoài. Chị tùy tiện tham gia như thế không phải rất kì cục sao?"

Phải thừa nhận, Liên Cẩm cô ta cũng khá thông minh, bị người khác chọc vào chỗ yếu vẫn có thể đả kích ngược lại.

"Cô ấy là do tôi mời, không có gì là không phải phép ở đây cả." Hạ An An còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy cách đó không xa vang lên một âm thanh lạnh lùng.

Người bước đến là Hoắc Minh Hiên và Trương Trạch Giai, người lên tiếng dĩ nhiên là Hoắc Minh Hiên. Sau khi hai người đỗ xe xong, vừa vào thang máy thì nghe được những lời này của Liên Cẩm.

Liên Cẩm thấy Hoắc Minh Hiên, vội vàng thu vẻ châm biếm ban nãy, giả vờ vui vẻ. Ánh mắt cô ta trong suốt, lúm đồng tiền đáng yêu như hoa. Cô ta trưng ra bộ dạng thuần khiết như một thiếu nữ không rành chuyện đời: "Tổng giám đốc, em chỉ nói đùa với chị An An thôi. Tổng giám đốc đừng vì vậy mà trách phạt em nha."

Dáng vẻ cười đùa hiền lành này hoàn toàn đối lập với vẻ hung dữ ban nãy của cô ta.

Tuổi nhỏ nhưng cũng thật lắm trò.

Hoắc Minh Hiên mặt lạnh đi tới, không rõ có tin lời giải thích của cô ta không.

Tự nhiên ôm lấy eo Hạ An An, anh nói bằng giọng hờ hững: "Phải rồi, tôi có chuyện muốn nói với cô. Bên bộ phận thị trường đang thiếu nhân lực nên cô qua đó hỗ trợ đi. Tôi chỉ cần trợ lý Lý Tấn là đủ rồi. Cô trước tiên mau chuẩn bị, rảnh rỗi thì đến làm quen nhân viên ở đó."

Tin tức này đối với Liên Cẩm tựa như sét giáng xuống đầu. Cô phải mất bao tâm tư mới có thể vào Lam Diệu, mới có thể trở thành trợ lý của anh, cứ nghĩ rằng có thể như lửa gần rơm, nào ngờ ...

Bộ phận thị trường, đó chính là bộ phận xa nhất. Hơn nữa, trong bộ phận này, đa số là con gái. Nếu cô đến đó, chắc chắn sẽ không được hoan nghênh như ở bộ phận kỹ thuật.

Trưng vẻ mặt không dám tin nhìn Hoắc Minh Hiên, nụ cười ban nãy của Liên Cẩm như đông cứng nơi khóe miệng. Ánh mắt lấp lánh lệ, cô cất giọng vừa mềm mại vừa đáng thương gọi một tiếng: "Anh Hiên ..."

Âm thanh ai oán đến nỗi khiến Hạ An An nổi da gà.

"Em đã làm sai điều gì có phải không? Em tự thấy mình làm việc chăm chỉ cẩn thận, chưa từng phạm phải sai lầm. Anh Hiên, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Giọng nói của cô ta cực kì thê thảm, cả cơ thể yếu đuối như chỉ cần một cơn gió thổi là sẽ ngã quỵ.

Hạ An An thầm xem thường, đang định lên tiếng, không ngờ Hoắc Minh Hiên đứng cạnh cô đã lạnh lùng nói: "Cô thế này là thế nào? Trở thành nhân viên bộ phận thị trường có gì không tốt? Chức vụ đó so với trợ lý thực tập còn có nhiều đãi ngộ hơn. Vậy mà sao tôi có cảm giác cô dường như bị oan ức gì lớn lao lắm?"

"Em ..." Liên Cẩm thấy anh không hề nể nang mà trách móc, sắc mặt liền có chút khó coi. Trong một thoáng, không biết phải trả lời thế nào.

"Nếu cô không vừa lòng với sự sắp xếp của tôi thì có thể từ chức."

Tuy bình thường rất hay diễn trò, nhưng lúc này nghe anh nói vậy, Liên Cẩm thực sự muốn bật khóc.

Anh không nhân nhượng mà la mắng như vậy, quả thật cũng có chút quá đáng. Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Liên Cẩm, không hiểu vì sao Hạ An An lại thầm vui vẻ trong lòng.

Liên Cẩm thẫn thờ nhìn anh, quên mất cả diễn trò, cô không ngờ anh Hiên lại đối với cô tuyệt tình đến mức này.

Hoắc Minh Hiên cũng không muốn nhiều lời với cô ta nữa, ôm eo Hạ An An cùng vào phòng.

Nhân viên bộ kỹ thuật đã tới gần đủ. Vừa thấy người đến từ cửa, không khí náo nhiệt lập tức yên tĩnh. Bọn họ tỏ vẻ ngạc nhiên như nhìn thấy người ngoài hành tinh, quan sát Hạ An An và Hoắc Minh Hiên.

Người phản ứng đầu tiên hưng phấn quát to một tiếng: "Ôi thần linh ơi, đây không phải chị dâu sao?"

Vài người khác cũng nhận ra Hạ An An, liền thân thiện đi tới bắt tay.

"Em chào chị dâu."

"Chào chị, bắt tay với em một cái đi ạ."

"Được gặp chị quá là hân hạnh."

Vốn Hạ An An còn đang lo lắng, sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện như lời Liên Cẩm nói, có cô xuất hiện bọn họ sẽ không thoải mái. Nhưng mà, nhìn về phía đám người đang vội vàng đi về phía mình, cô nhất thời sững sờ, điệu bộ của họ không phải là hoan nghênh cô đó sao? Khi cô còn đang ngạc nhiên, định đưa tay cho họ thì tiếng nói bình tĩnh của Hoắc Minh Hiên vang lên: "Trở lại vị trí cho tôi!"

Quyền uy của Hoắc Minh Hiên có thể nói là không thể phản kháng. Cái miệng nhanh nhảu của họ lập tức nín bặt, không cam lòng nhìn Hạ An An một chút rồi ngoan ngoãn trở về vị trí cũ.

Hạ An An nhịn cười, theo Hoắc Minh Hiên tìm chỗ ngồi xuống. Liên Cẩm đã lau khô nước mắt, lúc này mới từ cửa bước vào. Hạ An An để ý thấy, khi cô ta vừa xuất hiện, có rất nhiều cặp mắt liền sáng ngời lên. Rõ ràng, cô ta rất được hoan nghênh ở bộ phận kỹ thuật.

Liên Cẩm đã yên phận ngồi xuống. Lúc này, nhân viên phục vụ vừa mang rượu lên, cô ta liền cầm ly rượu hướng đến mọi người, nói: "Xem ra, hôm nay có thể là lần cuối cùng em được liên hoan cùng mọi người. Em rất cảm ơn mọi người ở bộ phận kỹ thuật đã giúp đỡ em mấy ngày nay. Ly rượu này coi như lời cảm ơn của em." Nói xong, cô uống một hơi cạn sạch. Vì không quen uống rượu nên cô bị sặc, bắt đầu ho khan, nước mắt lã chã rơi xuống.

Cô ta là đang diễn tuồng gì đây? Hạ An An thầm bực bội, liên hoan vui vẻ mà cứ làm như sinh ly tử biệt ấy.

Hạ An An hướng mắt về phía Hoắc Minh Hiên và Trương Trạch Giai. Quả nhiên, hai boss rất không vừa lòng đối với hành động của Liên Cẩm. Lúc này, cả hai đang khó chịu, không hẹn mà cùng nhíu mày.

Nhưng những người khác lại không nghĩ vậy, nhìn thấy Liên Cẩm ho khan đến tội nghiệp, vội đến giúp cô vỗ vỗ lưng, dịu dàng hỏi: "Liên Cẩm, đã xảy ra chuyện gì? Lần cuối liên hoan là sao? Em không làm ở đây nữa à?"

Vài người phụ họa theo: "Đúng vậy Liên Cẩm. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Liên Cẩm thoáng nhìn Hoắc Minh Hiên, cười cười, nói: "Tổng giám đốc sắp xếp em đến bộ phận thị trường. Mặc dù rất không nỡ, nhưng đây là lệnh của tổng giám đốc, em chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng."

"Ôi thần linh ơi!"

"Đừng mà...!"

"Sao lại có thể như vây?"

Lập tức, có không ít tiếng của các IT tru tréo lên.

"Hoắc lão đại, bộ phận thị trường có nhiều người đẹp vậy còn chưa đủ sao? Khó khăn lắm bộ phận kỹ thuật mới có một người như Liên Cẩm, tại sao lại điều cô ấy đi?"

"Đúng vậy lão đại. Xin lão đại giơ cao đánh khẽ, để Liên Cẩm ở lại đi."

"Lão đại, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn bọn em trở lại làm hòa thượng sao?"

Đối mặt với những lời oán thán của các nhân viên IT, Hoắc Minh Hiên vẫn vững như núi Thái Sơn. Đợi bọn họ kêu la đủ, anh giữ nguyên vẻ bình thản lên tiếng: "Điều mười hai trong luật quản lý của công ty, nếu không phục với sắp xếp của cấp trên, cấp dưới có quyền từ chức. Các người còn muốn nói gì không?"

Những tiếng ai oán ban nãy lập tức im bặt. Người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, tất cả đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hạ An An nhìn thoáng qua Hoắc Minh Hiên. Quả nhiên, chồng của cô là bảnh nhất.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra, làm giảm bớt bầu không khí nặng nề.

Đợi đồ ăn được mang lên đủ, Liên Cẩm rót ly rượu mời Hạ An An, nói: "Chị dâu, hiếm hoi lắm chị mới đến cùng liên hoan một lần, em mời chị một ly."

Hạ An An chưa kịp trả lời, Hoắc Minh Hiên đã cầm ly lên tiếng: "Cô ấy không thể uống rượu. Để tôi uống thay."

Mọi người thấy vậy đều thích thú, một người có vẻ hoạt bát nói: "Bình thường lão đại có vẻ rất yêu chị dâu. Hôm nay, bọn em xin phép giúp chị thử thách anh một chút, xem anh có thể thay chị uống được bao nhiêu ly. Bọn em nhiều người như vậy, không tin không thể hạ gục anh."

Hoắc Minh Hiên không hề kém cạnh, thản nhiên đáp: "Tôi cũng muốn xem các cậu có bao nhiêu năng lực." Lời anh vừa dứt, xung quanh liền ầm ầm một trận hoan hô. Tất cả đều kích động, bắt đầu rót rượu, hết người này đến người khác mời rượu Hạ An An.

Hoắc Minh Hiên vẫn tự nhiên giúp cô uống, thấy còn nhiều người ồn ào bao quanh, Hạ An An muốn lên tiếng khuyên nhưng lại chẳng biết phải nói thế nào.

Rượu qua vài vòng, sắc mặt Hoắc Minh Hiên tuy không hề thay đổi, song Hạ An An cảm nhận được anh đã ngấm rượu đến choáng váng.

Cô lo lắng đỡ người anh, nhỏ giọng ghé vào tai anh: "Anh đừng uống nữa."

Hoắc Minh Hiên lắc đầu, dịu dàng ghé vào tai cô: "Không sao."

Lại có thêm người đến mời rượu, anh lên tiếng: "Tôi phải đi vệ sinh đã. Đợi tôi đi vệ sinh xong lại tiếp tục."

Lập tức có vài người bắt đầu trêu ghẹo: "Hoắc lão đại không phải là muốn trốn đó chứ? Hoắc lão đại, anh tốt nhất là nên nhanh nhanh lên nha. Nếu không bọn em chỉ có thể mời rượu chị dâu thôi."

Hạ An An: " ... "

Từ lúc đồ ăn được mang lên, Liên Cẩm chỉ yên lặng ăn. Trong lòng cô lúc này rất khó chịu, thứ nhất dĩ nhiên là vì Hoắc Minh Hiên phân cô đến bộ phận thị trường. Thứ hai là bởi, vì muốn mời rượu Hạ An An mà những người vốn đang ân cần với cô đều bỏ đi đến chỗ cô ta. Hơn nữa, Hoắc Minh Hiên còn giúp cô ta làm hiệp sĩ đen. Tất cả những điều đó khiến cho Liên Cẩm càng nghĩ càng tức giận.

Chưa kể, việc Hoắc Minh Hiên đột nhiên điều cô đi, chắc chắn là do Hạ An An thì thầm tai anh. Hạ An An nhất định ghi hận chuyện cô không thông báo sớm cho anh Hiên cô ta bị ngất xỉu lần trước.

Nghĩ tới đây, cơn giận của Liên Cẩm với Hạ An An như muốn phun trào.

Nhìn bóng lưng Hoắc Minh Hiên rời đi, Liên Cẩm lấy cớ có bạn đến tìm, lén theo Hoắc Minh Hiên ra phía sau phòng.

Liên Cẩm rời đi lập tức khiến Hạ An An đề cao cảnh giác. Dù xung quanh, mấy người này hoàn toàn không nghi ngờ gì Liên Cẩm. Nhưng Hạ An An quá rõ tâm tư của cô ta dành cho Hoắc Minh Hiên thế nào. Thấy anh vừa đi thì cô ta đã theo sau, cô thật không khỏi lo lắng.

"Minh Hiên đi lâu vậy vẫn chưa về, để tôi đi tìm anh ấy xem sao." Dứt lời, Hạ An An liền bước ra ngoài.

Các nhân viên IT lập tức trêu ghẹo: "Minh Hiên ... Minh Hiên ... Nếu lão đại biết chị dâu quan tâm ngọt ngào đến mình như vậy, không biết sẽ thế nào ha?"

"Nhất định là sướng muốn chết luôn, ha ha."

"Ai cha cha, thật muốn nhìn thấy vẻ sướng muốn chết của lão đại đó nha."

Sau khi trốn khỏi căn phòng ồn ào, hỏi hướng nhà vệ sinh xong, Hạ An An liền nhắm thẳng mà tới. Tại ngã rẽ cách nhà vệ sinh không xa, cô bắt gặp Hoắc Minh Hiên và Liên Cẩm đang đứng bên ngoài.

Quả nhiên, như cô đoán, Liên Cẩm này không dễ gì an phận, còn theo anh đến tận đây.

Hơn nữa, nhìn nét mặt hai người, hẳn là đã dây dưa một hồi lâu.

Lúc Hạ An An đi tới, vừa vặn nghe thấy Liên Cẩm dùng giọng nói tha thiết, ai oán, yếu đuối hỏi Hoắc Minh Hiên: "Anh Hiên, em đã không còn là một đứa trẻ nữa, em đã trưởng thành rồi. Ngày trước, anh luôn nói em còn nhỏ nên không muốn đáp lại em. Nhưng bây giờ em đã lớn, tại sao anh vẫn đối xử với em lạnh lùng như thế?"

Gương mặt Liên Cẩm ướt đẫm nước mắt, dáng vẻ đáng thương này của cô trông cũng không giống như đang giả vờ.

Hoắc Minh Hiên hờ hững nhìn cô, vẫn giọng nói lạnh băng như cũ: "Xem ra, có vẻ cô hiểu lầm ý tôi. Tôi không phải vì cô còn nhỏ mà không để ý tới cô, mà là dù cô là bé gái hay phụ nữ, tôi cũng không thích cô."

Liên Cẩm trưng vẻ mặt đau khổ muốn chết đi được nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô ôm ngực, lui về sau một bước, hỏi: "Tại sao?"

"Không thích là không thích, chẳng vì cái gì cả. Tôi còn phải về phòng, tôi đi trước." Dứt lời, anh liền xoay người định rời đi, không ngờ Liên Cẩm lại thừa lúc anh quay đi mà ôm lấy anh từ sau lưng.

Hạ An An vội vàng che miệng, giữ cho bản thân không thét chói tai. Nhìn đôi móng vuốt đang ôm lấy anh của Liên Cẩm, cô chỉ hận không thể cầm dao chặt chúng thành từng mảnh nhỏ.

"Anh Hiên, anh nói cho em biết, nếu lúc đầu người ở phòng anh hôm đó không phải Hạ An An mà là em, thì hôm nay người kết hôn với anh chính là em đúng không?"

Hạ An An tinh thần căng thẳng. Thực ra, đây cũng là vấn đề luôn quẩn quanh trong lòng cô. Đôi lúc, cô từng nghĩ đến, nếu lúc đầu người xuất hiện trong phòng anh là người con gái khác, vậy bây giờ người kết hôn với anh cũng không phải cô.

Cô che chặt miệng lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người họ. Tai tập trung nghe lời họ nói chuyện, chỉ sợ lỡ không chú ý sẽ bỏ qua mất điều mấu chốt.

Đang lúc quan trọng nhất, cô đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân. Giật mình quay lại, cô nhìn thấy Trương Trạch Giai từ bên kia đi tới.

Vừa thấy cô, Trương Trạch Giai định lên tiếng gọi cô. Hạ An An liền vội vã đến chỗ anh, ra hiệu không được lên tiếng. Lời chưa kịp phát ra của Trương Trạch Giai lập tức dừng lại nơi cổ họng.

Hạ An An kéo anh về phía phòng liên hoan, giữ bình tĩnh, nói: "Đi thôi, chúng ta về phòng trước."

Trương Trạch Giai thắc mắc quay đầu nhìn lại: "Hiên đại đâu?"

"Chắc anh ấy còn trong nhà vệ sinh, em không gặp anh ấy. Chúng ta cứ về trước chờ đi vậy."

Trương Trạch Giai thấy sắc mặt cô không được tốt, đoán cô vừa mới bắt gặp gì đó. Nhưng vốn không có tính tò mò, anh cũng không định hỏi tiếp, theo cô trở về phòng.

Lúc này, Hoắc Minh Hiên đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, không chút nể nang gỡ tay Liên Cẩm ra, dằn từng tiếng nói với cô ta: "Sẽ không!" Giọng anh như đinh chém sắt, không chút do dự.

"Sao ... sao cơ?" Liên Cẩm dường như không tin vào đáp án này của anh.

Hoắc Minh Hiên quay đầu, ánh mắt trầm tĩnh, lên tiếng bằng giọng nói vô cùng chắc chắn: "Vì tôi nhất định sẽ không đụng đến cô."

"Anh ... Anh ghét em đến vậy sao? Dù bị hạ thuốc cũng không đụng đến em? Anh Hiên, anh ghét em ở chỗ nào chứ?"

"Đây cũng không phải do cô. Dù đổi Hạ An An thành ai khác thì, nếu không phải cô ấy, tôi sẽ không đụng đến. Vì sao Lạc Mỹ Châu hạ thuốc tôi nhưng không thực hiện được ý đồ, cô không hiểu ư?"

"Vì sao? Vì sao?" Liên Cẩm không cam lòng hét lớn, bất chấp dẫm nát hình tượng thục nữ đã vất vả gầy dựng.

"Không vì sao cả, đơn giản vì cô ấy là Hạ An An." Bỏ lại những lời này xong, anh lập tức không chút niệm tình mà xoay người rời đi.

Sau khi Hoắc Minh Hiên trở về phòng, không khí chiến trường lạnh tanh trong phòng liên hoan liền nóng trở lại. Xung quanh có nhiều người như vậy, Hạ An An không tiện hỏi anh, chỉ có thể nuốt tất cả thắc mắc vào bụng, giả vờ như không hay biết chuyện gì.

Hoắc Minh Hiên về phòng hồi lâu vẫn chưa thấy Liên Cẩm quay lại, không biết hai người rốt cuộc đã nói gì.

Hoắc Minh Hiên bị nhiều người mời rượu, nên liên hoan vừa chấm dứt thì anh cũng bất tỉnh nhân sự. Sau khi kêu taxi về nhà, Hạ An An phải mất sức của chín trâu hai hổ mới đưa nổi anh lên lầu.

Vất vả kéo anh lên giường xong, Hạ An An mệt đến nổi tưởng như chỉ còn nửa cái mạng.

Cô nuốt nước miếng, cẩn thận ngồi xuống bên giường anh.

Không giống người khác, khi say rượu thì mặt đỏ ửng, gương mặt của anh lúc say lại càng thêm trắng nõn.

Nút áo sơ-mi của anh bị bung vài cái, để lộ yết hầu quyến rũ, nhìn cằm anh và yết hầu kia phập phồng lên xuống tạo thành đường cong mê hoặc, Hạ An An bất giác nuốt nước miếng.

Cô chậm rãi dời ánh mắt nhưng chẳng được bao lâu lại kìm lòng không đặng mà nhìn về phía anh.

Anh ngủ rất say, đôi mi rậm im lìm phủ lấy vầng mắt anh. Khác với vẻ lạnh lùng bình thường, lúc này sắc mặt anh vô cùng hiền lành, càng tăng thêm vẻ anh tuấn.

Nhìn đôi môi hơi hơi ửng đỏ của anh, Hạ An An chợt cảm thấy cổ khô nóng.

Môi của anh có hương vị thế nào nhỉ? Có mềm mại hay không? Có đàn hồi hay không?

Hạ An An vội lắc đầu xóa đi ý nghĩ đáng sợ của mình, thật không hiểu nổi bản thân tại sao lại suy nghĩ như vậy.

Nhưng mà, bây giờ anh đã ngủ say. Anh sẽ không biết cô đang nghĩ gì, không chỉ có thế, mà kể cả cô làm gì anh cũng sẽ không biết.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, không hiểu vì sao, Hạ An An có chút kích động.

Dù sao anh cũng là chồng cô, cô hôn anh một cái thì có gì không phải? Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chỉ cô mới có tư cách sở hữu anh. Chưa kể, đây chỉ là nếm thử miệng anh có hương vị gì, chỉ cần nếm một cái mà thôi.

Hơn nữa, anh ngủ say như vậy, chắc sẽ không hay biết.

Đúng, chính thế.

Hạ An An nuốt nước miếng, chậm rãi cúi xuống, tiến đến gương mặt anh. Ngay tại lúc rất gần với môi anh, cô đột nhiên dừng lại.

Cô cảm thấy hành vi này thật quá bỉ ổi.

Nhưng mà, đôi môi quyến rũ của anh đang ngay trước mắt, dù trong lòng thầm mắng bản thân trăm ngàn lần, cô vẫn không nhịn được mà hướng tới bờ môi của anh.

Môi cô chạm vào môi anh, môi của anh nóng đến dọa người, Hạ An An vừa chạm vào liền buông ra.

Bởi động tác quá nhanh nên cảm giác mới nãy thế nào, cô cũng chẳng nhớ nổi.

Cô cảm thấy mình thực quá ngốc.

Liếm liếm môi, cô lần nữa nuốt nước miếng, rồi hướng tới bờ môi của anh. Lần này, cô đã có kinh nghiệm, cả quá trình có vẻ dễ dàng hơn.

Do lén lút làm chuyện xấu nên hô hấp của cô có chút khẩn trương.

Môi cô đặt trên môi anh, quả nhiên, so với tưởng tượng của cô, môi anh còn mềm mại hơn. Chưa hết, ngoài mềm mại, cô còn có cảm giác tê liệt như có một luồng điện chạy khắp các ngóc ngách cơ thể.

Có điều, cô không có chút kinh nghiệm gì, nên sau khi đặt môi trên môi anh xong, cô lại chẳng biết tiếp tục thế nào. Nhưng mà, môi của anh thật quá hấp dẫn, khiến cô không nỡ rời đi.

Khi cô còn đang mãi cảm nhận sự mềm mại từ môi anh, cô đột nhiên cảm thấy môi anh động đậy vài cái. Sau đó, cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã ngậm môi cô trong miệng, nhẹ nhàng mút lấy.

Hạ An An như bị kim châm người, vội vàng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt thâm trầm không thay đổi của anh đang chăm chú nhìn cô.

"!!!!!!!!!!!!!"

Anh đã tỉnh? Anh tỉnh dậy từ lúc nào?

Dường như bị sét đánh, Hạ An An chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, ngơ ngẩn nhìn anh, không biết phản ứng thế nào.

Mãi đến khi ý thức được mình vừa làm chuyện xấu và bị người khác phát hiện, cô thật sự chỉ hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.

Cô vội vàng đứng dậy, ấp úng nói: "Em ... Em, chuyện này ..." Muốn giải thích nhưng không giải thích được, cô xấu hổ muốn khóc.

Cảm giác này đúng là thẹn đến chết đi được, thấy bản thân hồi lâu vẫn không nói được một câu đầy đủ, Hạ An An quyết định bỏ chạy.

Nhưng vừa xoay người, bàn tay anh đã nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo lại. Dưới tiếng kêu ngạc nhiên của cô, thân thể to lớn của anh đã nằm trên người cô.

"Em vừa làm cái gì?" Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô, cất giọng khàn khàn hỏi.

"Em ..." Khuôn mặt Hạ An An đỏ bừng, ngây người nhìn anh, không biết trả lời thế nào.

"Anh nhớ đã từng nói với em, đừng quyến rũ anh như vậy."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom