• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc sống hạnh phúc (4 Viewers)

  • Chương 23~24

Chương 23

Chiều hôm sau, Hoắc Minh Hiên vừa đón Thiên Dục về, khi xe chạy đến cửa thì vô tình phát hiện trên cửa có treo một tấm bảng nhỏ bằng gỗ. Thắc mắc không biết trên đó viết gì, anh liền giẫm chân phanh lại.

Thiên Dục nhìn theo ánh mắt của cha, dĩ nhiên cũng phát hiện ra tấm bảng này. Mở cửa xe ra, cậu nhóc lon ton chạy đến đọc chữ trên bảng gỗ.

Cậu nhóc bây giờ đã học được không ít chữ, nên khi Hoắc Minh Hiên bước tới đã nghe thanh âm đáng yêu của con trai đọc to từng tiếng: "Nhà, của, Hoắc, Hạ."

Mấy chữ "Nhà của Hoắc Hạ" viết bằng bút huỳnh quang tỉ mỉ, xung quanh còn được trang trí hoa lá xinh đẹp và trái tim hồng.

Ánh mắt của cậu nhóc lập tức sáng ngời, nói: "Đây là do mami viết sao? Mami về rồi!" Dứt lời, hai chân nhỏ vô cùng phấn khởi chạy về phía cửa lớn.

Hoắc Minh Hiên nhìn mấy chữ này cũng ngây ngẩn cả người.

Nhà của Hoắc Hạ, cha con họ Hoắc và Hạ An An.

Những kí tự và hoa lá trên tấm bảng như tỏa ra một luồng sáng ấm áp, Hoắc Minh Như chợt cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, khóe miệng bất giác khẽ cong lên.

Anh dừng xe xong, đi vào cửa chính, nhìn thấy hai mẹ con đang ngồi cạnh bàn ăn. Hạ An An lấy thứ gì đó trong chiếc giỏ lớn ra, giải thích với cậu nhóc: "Đây là ly uống nước, cái này của con, cái này của mami, cái kia là của papi. Ly súc miệng cũng cùng một kiểu, chúng ta mỗi người một cái. Còn có, chén ăn cơm. Phải rồi, mami còn mua áo ngủ gia đình. Áo của Thiên Dục và papi, mami đã đặt trong tủ rồi. Kiểu áo ngủ giống nhau như đúc nha. À còn tất nữa, mami cũng mua tất đôi cho Tiểu Dục nữa nè."

Cậu nhóc hưng phấn chớp mắt, vì kích động, nên nước da trắng mịn trên khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ, đáng yêu vô cùng: "Vậy sau này con có thể cùng mami và papi mặc đồ giống nhau?"

Hạ An An nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của con trai: "Đương nhiên, Thiên Dục có vui không nào?"

Cậu nhóc lập tức gật đầu mạnh như băm tỏi: "Vui chết đi được ấy ạ!"

Hạ An An bị con trai chọc cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ một cái. Trong lúc vô tình, cô bắt gặp Hoắc Minh Hiên đang đứng ở cửa. Hạ An An liền nở nụ cười dịu dàng, cầm một cái chén quơ quơ về phía anh: "Anh mau tới xem có thích hay không."

Hoắc Minh Hiên bước chân dài đi tới. Thiên Dục thấy cha tiến đến thì hưng phấn giải thích: "Papi xem nè, chén này của papi, chén kia của con, còn đây là chén của mami."

Ba cái chén có hình dạng giống nhau, chỉ khác hoa văn một chút. Trên mỗi cái chén đều có vẽ hình người đơn giản. Chén có hình bé trai không vẽ cụ thể thân người, trên đầu có ba cọng tóc nhỏ, Thiên Dục nói đó chính là mình.

Nhìn vẻ hớn hở của con trai, trong lòng anh thầm gào thét, không cách nào chấp nhận hình vẽ mình lại xấu như thế.

Trên hai chiếc chén còn lại, hình vẽ thật sự xấu tệ. Thân người nhỏ hơn so với hình vẽ Thiên Dục một chút. Hình của Hạ An An, ba cọng tóc nhỏ đã biến thành ba sợi tóc dài.

Hạ An An trưng vẻ mặt muốn được khen ngợi nhìn anh: "Có đẹp không anh?"

"Ừ." Anh đưa ra đánh giá một cách vô cùng trái lương tâm.

Ăn cơm tối xong, Thiên Dục liền về phòng rửa mặt rồi nóng lòng mở tủ ra. Quả nhiên, bộ quần áo ngủ mới tinh đang nằm ngay ngắn trong đó. Vội vàng thay đồ, cậu nhóc chạy ra khỏi phòng thì bắt gặp Hạ An An cũng đã thay xong quần áo ngủ.

Đúng là kiểu dáng giống nhau như đúc. Cậu nhóc không kiềm được phấn khởi, dạo một vòng trước mặt Hạ An An, hỏi: "Thế nào ạ mami? Mami thấy con mặc có đẹp không?"

Bộ quần áo ngủ màu xanh da trời, trên áo được thêu những ngôi sao. Áo ngủ mặc vào người Thiên Dục rộng thùng thình, khiến cậu nhóc càng nhìn giống một viên thịt nhỏ, đáng yêu chết đi được.

Hạ An An kiềm lòng không đặng, bước đến ôm hôn viên thịt nhỏ: "Đẹp lắm, đẹp vô cùng, mami bị con mê hoặc rồi."

Cậu nhóc nghe mẹ nói vậy, lập tức cười vui vẻ: "Mami mặc cũng rất đẹp nha."

Hai mẹ con vừa tíu tít nói chuyện, vừa đi xuống lầu. Hoắc Minh Hiên đang ngồi trong phòng khách đọc tạp chí, vô tình nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ bước xuống. Hai mẹ con mặc quần áo đôi, dù bộ quần áo này không đẹp cho lắm nhưng lại tạo cho anh một cảm giác rất đỗi ấm áp.

Hoắc Thiên Dục tới phòng khách thì liền trèo lên người Hoắc Minh Hiên. Hoắc Minh Hiên thấy cậu nhóc khó nhọc trèo lên, đưa tay ra đỡ một cái. Thiên Dục cuối cùng cũng trèo thành công vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, chớp mắt nói: "Papi cũng thay quần áo ngủ đi."

"Ừm." Anh nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt lại lần nữa rơi vào quyển tạp chí.

Cậu nhóc thấy cha không thèm nhìn mình, lập tức buồn chán, leo khỏi người anh rồi chạy về phía mẹ. Quả nhiên, mami vẫn là nhất. Papi chẳng thú vị gì hết.

Người cha bị con trai chán Hoắc Minh Hiên, trong lúc vô tình bắt gặp hai mẹ con vui đùa ẩm ĩ. Nhìn hai người thật ấm áp, thật tình cảm, còn anh thì ...

Chẳng biết từ đâu đột nhiên vù vù thổi đến người anh một cơn gió lạnh.

Cảm giác bị cô lập này thật sự rất không thoải mái. Hoắc Minh Hiên thả quyển tạp chí xuống, xoay người chạy lên lầu. Hạ An An thấy vậy, liền hỏi: "Anh đi ngủ à?"

"Đi tắm."Anh chồng mặt lạnh buồn bực vứt lại một câu.

Hạ An An nhíu nhíu mày liễu, người đàn ông này lại bị gì nữa đây? Chẳng lẽ cô và Thiên Dục đùa giỡn ồn ào quấy rầy anh sao?

Thiên Dục thấy mẹ có vẻ buồn, lập tức nhỏ giọng an ủi: "Mami đừng giận nha. Papi tháng nào cũng có những ngày kì cục như vậy, thành thói quen rồi ấy."

À ...

Hạ An An bị giải thích của con trai chọc cười, nhéo mặt nhỏ một cái. Những lời này mà lọt vào tai Hoắc Minh Hiên thì chắc chọc anh tức điên mất.

Nghĩ đến bộ dạng tức giận của anh, Hạ An An bất giác mỉm cười.

Hoắc Minh Hiên sau khi tắm xong liền về phòng mở tủ, nhìn thấy bộ quần áo ngủ nằm gọn bên trong.

Không phải con nít vậy chứ!

Đấu tranh tâm lý mãnh liệt một hồi, Hoắc Minh Hiên mới có thể mặc bộ quần áo vào. Nhìn người trong gương, anh suýt nữa thì không nhận ra chính mình.

Gương mặt lạnh lùng cao ngạo trước sau không đổi của anh, đúng, chính là gương mặt ấy, phối hợp với bộ quần áo in hình hoạt hình này trông thật rất đỗi ba chấm ...

Sao anh lại phải mặc bộ đồ này cơ chứ ?!

Lúc Hạ An An đang ôm Thiên Dục trong lòng, dạy cậu nhóc đọc truyện cổ tích thì vô tình phát hiện anh bước xuống cầu thang.

Cô nhất thời ngây ngẩn cả người !

Thiên Dục thấy mẹ đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn lại theo ánh mắt của mẹ hướng lên lầu. Sau đó, cậu nhóc phát hiện người cha luôn cao ngạo lạnh lùng của mình đang mặc bộ quần áo ngủ có in hình những ngôi sao bước từ cầu thang xuống.

Hoắc Thiên Dục chợt nghĩ, mình bị hoa mắt rồi !

Mí mắt Hạ An An không nhịn được mà khẽ giật giật, cô không thể tưởng tượng nổi, thì ra papi của Thiên Dục khi mặc quần áo ngủ cô mua sẽ trông như thế này đây.

Quá mức kì lạ rồi, kì lạ đến nỗi cô không cách nào nhìn thẳng vào anh được.

Chưa hết, do tay anh quá dài nên bộ áo ngủ mặc trên người anh nhìn giống áo tay lở và quần lửng hơn. Dù anh vẫn duy trì vẻ lạnh lùng ngày thường, tự nhiên bước đến ghế sô pha ngồi xuống, nhưng mà ...

Loại quần áo này hoàn toàn phản bội lại vẻ tao nhã của anh, mặc kệ anh cố gắng bình thường thế nào, nhìn anh vẫn có cảm giác giống bệnh nhân tâm thần.

Hạ An An muốn cười.

Hoắc Thiên Dục cũng muốn cười.

Sau một hồi kiềm chế, rốt cuộc hai mẹ con không nhịn được nữa mà bắt đầu ôm bụng ha ha. Hạ An An cười đến nỗi nói không ra hơi: "Phải rồi ... Minh Hiên à, xin lỗi anh. Hình như em mua quần áo hơi nhỏ cho anh rồi, ha ha ha ..."

"Ha ha ha ha ..."

"Ha ha ha ha ..."

Tiếng cười giòn tan chẳng mấy chốc mà lan tỏa khắp ngôi nhà. Lúc này, nội tâm của người đàn ông bình tĩnh là anh cũng đang sắp chịu hết nổi rồi ...

Vốn vì muốn hòa hợp với hai mẹ con họ nên anh mới chấp nhận thay bộ đồ này, lại không nghĩ rằng bọn họ nỡ lòng cười nhạo anh như vậy!

Anh thực sự muốn hét lên, vì cái gì mà anh phải mặc bộ đồ kì dị này cơ chứ !!

Mặc dù trong lòng thầm gào thét, nhưng anh vẫn tỏ vẻ thản nhiên như cũ, tiếp tục đọc tạp chí như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thậm chí, anh còn bình lĩnh nói một câu: "Ừ, lần sau nhớ mua size lớn hơn."

Đáp lại anh là ...

"Ha ha ha ha ..."

"Ha ha ha ha ..."

Khóe miệng Hoắc Minh Hiên khẽ giật giật, thật muốn đóng gói hai mẹ con này lại mà!

Hôm sau, khi Hoắc Minh Hiên từ trên lầu đi xuống, Hạ An An và Hoắc Thiên Dục đã ngồi dưới bàn ăn. Bình thường, chào buổi sáng xong, Hoắc Minh Hiên sẽ ngồi trên sô pha xem tin tức, hai mẹ con thì cắt bánh mì và phết sữa. Nhưng hôm nay anh vừa xuất hiện, hai người này lại chẳng hề kiêng nể thì thầm tai nhau, thỉnh thoảng còn len lén cười anh.

Chân mày anh khẽ cau lại, thầm đoán chắc hai người kia đang cười chuyện anh mặc bộ đồ ngủ tối hôm qua.

Hoắc Minh Hiên cảm thấy tức giận đến mức muốn giết người.

Vị boss bị cười nhạo này thật sự ăn sáng cũng không yên.

Sau khi ăn, Hoắc Minh Hiên cùng Hoắc Thiên Dục, nhỏ thì đi học, lớn thì đi làm. Hạ An An rảnh rỗi, liền đến sâu sau tưới hoa. Sân sau rất lớn, bên trái là vườn rau, bên phải là hoa cỏ. Vườn rau bên trái chủ yếu do dì giúp việc chăm sóc, còn Hạ An An phụ trách hoa cỏ bên phải.

Hoa hướng dương, thiên lý, linh lan, dâm bụt, thủy tiên và một số loại hoa khác được trồng ở giữa, những viên đá xanh được rải khắp đường đi trong vườn, giúp cô có thể dễ dàng bước lên tưới nước, bón phân.

Hạ An An mở vòi nước, cẩn thận rắc nước vào giữa vườn hoa. Vô tình bắt gặp người đang đứng trước cửa ra vào khu vườn, cô nhất thời giật mình.

"Anh không phải đi làm sao? Hay là anh quên mang đồ gì?"

"Hôm nay anh không phải đi làm." Anh hờ hững đáp.

"?"

"Anh nghỉ bù hai ngày của tuần trước, hôm nay bắt đầu."

"À ra vậy." Hạ An An đăm chiêu gật đầu, vậy là anh chở Thiên Dục đi học xong liền về nhà? Không đi làm cũng không thèm báo trước tiếng nào, người này cũng thật là ...

Đang lúc suy nghĩ, ngón tay giữ vòi nước của cô bất giác nới lỏng. Lực nước mạnh lên, liền bị bắn ra ngoài, tung tóe văng khắp nơi.

Hạ An An trong một thoáng không đề phòng, trở thành người đứng mũi chịu sào.

Khi cô phục hồi tinh thần sau một hồi hốt hoảng thì quần áo đã ướt hơn một nửa.

Hoắc Minh Hiên cau mày nhìn cô, vội vàng đến tắt nước, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"

Hạ An An trưng vẻ mặt tội nghiệp, như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì, mở to đôi mắt tròn ngấn nước, lên tiếng: "Không sao, đều tại em tay chân vụng về."

Nhìn người nào đó ướt như chuột lột, anh bất đắc dĩ thở dài. Hạ An An cứ nghĩ anh sẽ trách mắng cô hậu đậu, nào ngờ anh chẳng những không nói lời nào mà trực tiếp ôm cô lên lầu.

Hạ An An: "?"

Cô kinh ngạc một hồi, lấy lại tinh thần cứng đờ cử động trong ngực anh, yếu ớt nói: "Em ... Em tự đi được."

Anh không để ý tới lời cô, rất nhanh đã ôm cô tới phòng. Sau khi đặt cô xuống, anh liền mở tủ lấy quần áo cho cô.

Lấy chiếc váy hở vai lần trước cô mua, anh vừa đưa vừa lên tiếng: "Em mau thay đi kẻo cảm."

Không những không trách mắng, ngược lại anh còn đối xử với cô chu đáo như vậy, Hạ An An không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, giơ tay nhận quần áo. Đang định thay ra, không ngờ chiếc túi bên tủ quần áo, do bị lực lúc nãy Hoắc Minh Hiên mở cửa tủ tác động mạnh nên lạch cạch rơi xuống đất. Hạ An An nhìn thấy vật rớt ra từ trong túi, lập tức sợ hãi, vội vàng định cầm lên thì Hoắc Minh Hiên đã nhanh tay hơn một bước.

Hạ An An nuốt nước miếng.

Khi Hoắc Minh Hiên cầm lấy vật rớt dưới đất lên thì sắc mặt liền cứng đờ.

Trên tay anh là chiếc áo ngủ màu xám gần như trong suốt và chiếc quần lót chữ T gợi cảm thiếu vải ...

Hạ An An hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi, vội vàng bước đến muốn lấy đồ lại. Nhưng, Hoắc Minh Hiên phản ứng nhanh lẹ, khi cô chưa kịp làm gì thì đã bị anh ra hiệu "Không được."

Anh chau mày, thâm thúy nhìn cô: "Mấy cái này ... là em mua?"

Khuôn mặt Hạ An An liền đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Mấy thứ quần áo này, cô chỉ dám mua chứ không dám mặc. Vốn định cất đáy tủ, lại không ngờ bị anh phát hiện.

Anh sẽ nghĩ cô thế nào? Anh có nghĩ cô là một cô nàng dâm đãng, rất vô sỉ, rất bỉ ổi không?

Hạ An An thực sự muốn khóc thét lên được, trơ mắt nhìn anh giơ quần áo lên, vừa nức nở vừa cầu xin, nói: "Anh trả cho em trước đi."

Người nào đó không thèm để ý tới lời cô, thấy cô bước đến, anh liền giơ quần áo lên cao: "Em mua mấy thứ này làm gì?"

Hạ An An gấp gáp đến nỗi mắt đỏ hồng, thẹn quá hóa giận, cô nghiến răng nghiến lợi đáp: "Mau trả cho em!"

Hoắc Minh Hiên thấy cô thật sự tức giận, không trêu cô nữa, trả quần áo lại cho cô. Hạ An An lập tức nắm chặt, giấu chúng trong tay.

Hoắc Minh Hiên vòng tay trước ngực, thản nhiên nhìn người con gái đang luống cuống nắm chặt quần áo lót trong tay. Hôm qua, vì mặc bộ đồ đó mà anh bị mẹ con họ cười nhạo, rốt cuộc bây giờ cũng an ủi được một chút. Một hồi sau, anh tinh quái lên tiếng: "Không phải em mua là để mặc cho anh xem đó chứ?"





Chương 24

"Sao?" Anh thâm thúy lên tiếng, dù vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng hiện lên tia khoái chí.

Hạ An An cảm thấy bản thân thực ngốc đến chết đi được. Có ai lại tự nhiên chẳng vì lí do gì mà mua mấy thứ đồ này không?

Hoắc Minh Hiên nhìn bộ quần áo đã ướt phân nửa trên người cô, thôi không trêu ghẹo cô nữa, nói: "Em mau thay đồ đi." Dứt lời, anh liền xoay người ra ngoài.

Hạ An An buồn bực cầm quần áo nhét vào tủ rồi thay đồ ướt ra. Thay xong, cô không xuống lầu ngay mà dựa lưng vào giường, ngồi xuống.

Đúng là mất mặt muốn chết.

Lúc đầu, lẽ ra cô không nên nghe lời Bạch Tiểu Thi, cuộc sống vợ chồng của cô ấy và Hoắc Minh Xán có giống với cô và Hoắc Minh Hiên sao chứ?

Có khi nào Hoắc Minh Hiên cũng nghĩ cô muốn được thỏa mãn gì đó không?

Hạ An An thực sự sắp khóc đến nơi.

"Thay đồ xong chưa? Nếu xong rồi thì xuống đây, chúng ta cùng đi ăn. Hôm nay, em không cần phải nấu nữa."

Hạ An An làm vài động tác khí tụ đan điền rồi mới bước khỏi phòng, ra vẻ như chẳng hề xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói: "Vậy cũng tốt. Mình đi thôi."

Khi cô đang định xuống lầu thì tiếng của anh vang tới: "Chờ chút."

Hạ An An nghi hoặc quay đầu nhìn, đã thấy anh cầm một cái áo khoác từ phòng cô. Che vai cô lại xong, anh lên tiếng: "Đi thôi."

Hạ An An nhìn áo choàng, thầm nhủ bụng, Hoắc Minh Hiên đúng là một người bảo thủ hết cỡ, quần áo cô mặc thế này còn bị anh cho là gợi cảm?

Đúng là đầu cô hỏng rồi nên mới mua mấy bộ đồ lót kia về mà.

Hoắc Minh Hiên đưa cô đến một nhà hàng Tây rất sang trọng và cách điệu. Hạ An An gọi một phần mì Ý và một phần súp ngô, còn Hoắc Minh Hiên thì ăn bít tết và salad.

Hạ An An đang ăn thì nghe một âm thanh phụ nữ yểu điệu vang lên từ cách đó không xa: "Minh Hiên?"

Ngẩng đầu nhìn lại, cô thấy một cô gái cao ráo gợi cảm với mái tóc ngắn thời trang. Cô mặc một chiếc áo sơ mi không tay, thân dưới là một chiếc váy công sở bó sát. Cả người cô toát ra một sức quyến rũ nữ tính.

Động tác cắt bít-tết của Hoắc Minh Hiên lập tức dừng lại, lạnh lẽo nhìn người đang bước đến kia.

Có thể thân mật gọi đích danh Minh Hiên như thế, hẳn cô ta là người quen của anh. Có điều, ánh mắt của anh vô cùng khác lạ, dường như rất coi thường cô gái này.

Hoắc Minh Hiên sau khi quay đầu lại, phát hiện Hạ An An đang chằm chằm nhìn mình, liền nói: "Em tập trung ăn đi, không cần phải quan tâm đâu." Dứt lời, anh tiếp tục ăn, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của người đẹp kia.

Thắc mắc trong lòng Hạ An An càng thêm lớn, dù Hoắc Minh Hiên tuy có lạnh lùng với người lạ thật nhưng không phải người không hiểu lễ nghĩa, phép tắc. Anh nói như vậy chẳng lẽ là vì giữa anh và cô gái kia có xích mích gì sao? Mà một người nam và một người nữ thì có thể có xích mích gì đây?

Bị anh phớt lờ, khóe miệng cô gái kia khẽ giật giật. Nhưng, không phải người dễ bỏ cuộc, thấy Hoắc Minh Hiên không để ý tới, ánh mắt cô ta lập tức chuyển hướng sang Hạ An An, cười hi hi nói: "Hạ An An tiểu thư, đã lâu không gặp."

Hạ An An kinh ngạc đáp: "Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"

Sắc mặt cô gái kia có chút xám xịt, nghĩ rằng Hạ An An cố tình khi dễ mình, liền lạnh giọng lên tiếng: "Hạ An An tiểu thư đúng là người hay quên. Hôm đám cưới của cô, tôi đã từng tham gia, còn từng nói chuyện vui vẻ với cô nữa. Chẳng lẽ, Hạ tiểu thư thật đã quên rồi sao?"

Dù cô vốn không có kí ức của Hạ An An đời này, nhưng may vì Hạ An An mấy năm nay đều u mê trong rượu, nên cô có quên thật cũng không khiến người khác nghi ngờ.

Hạ An An đành xin lỗi cười cười: "Thật ngại quá, tôi thực không nhớ rõ."

Cô ấy đã tham gia lễ cưới của cô thì hẳn là bạn bè thân thuộc của Hoắc Minh Hiên rồi. Hạ An An thầm nghĩ, đang định hỏi lại thì nghe thấy thanh âm lạnh lùng của anh: "Chúng tôi không hoan nghênh cô, nếu còn tự trọng thì mời cô đi giùm ngay!"

Ánh mắt cô gái hiện lên tia phẫn nộ, nhưng đã bị che giấu rất nhanh. Giữ nguyên nụ cười ban nãy, cô ta nói: "Minh Hiên, dù sao chúng ta cũng là bạn học, cậu không cần phải vô tình đến vậy chứ?"

Hoắc Minh Hiên không thèm nhìn cô ta, sắc mặt anh lạnh lẽo đến đáng sợ: "Lập tức cút đi!"

Cô gái mím chặt đôi môi xinh đẹp, thấy vẻ kích động của Hoắc Minh Hiên, cô ta đột nhiên cười châm biếm, nói với Hạ An An: "Nếu Hạ tiểu thư không nhớ thì tôi sẽ tự giới thiệu bản thân vậy. Tôi tên Lạc Mỹ Châu, là bạn thời đại học của Hoắc Minh Hiên."

Lạc Mỹ Châu? Đây chẳng phải chính là người đã bỏ thuốc Hoắc Minh Hiên nhưng sau đó không thực hiện được âm mưu mà đổi lại, tạo nên mối quan hệ giữa cô và anh hiện tại đó sao?

Chẳng trách lúc nãy vẻ mặt anh thật sự đáng sợ như thể muốn ăn thịt người.

Hạ An An hít sâu một hơi để ổn định tâm tình, khách sáo cười cười: "Chào Lạc tiểu thư."

"Có thể nói chuyện với nhau được không?" Ánh mắt Lạc Mỹ Châu tràn đầy khiêu khích.

Cô gái từng có ý với chồng mình muốn tìm mình nói chuyện, nếu không phải muốn nói xấu gì đó thì cũng là muốn phá hoại. Hạ An An cũng không rảnh rỗi tự mình chuốc lấy phiền não.

Vậy nên, vẫn giữ nụ cười điềm đạm, cô lên tiếng: "Xin lỗi Lạc tiểu thư, tôi không rảnh."

Khóe miệng Lạc Mỹ Châu giật giật, kiềm chế nói: "Đề tài tôi muốn thảo luận chắc chắn sẽ khiến cô thấy hứng thú."

Hạ An An nhún vai: "Tôi đã nói, tôi không rảnh."

Lạc Mỹ Châu bị hai người này liên tục xúc phạm lòng tự trọng, cuối cùng cũng không nhịn nữa, mà thật ra bình thường cô ta vốn cũng không phải người hiền lành, nhẫn nhục gì. Hít sâu một hơi, cố ý chuyển hướng sang Hoắc Minh Hiên, cô khiêu khích: "Minh Hiên, lẽ nào cậu không nói cho vợ mình biết, cậu là vì bực tức do người trong lòng mình ở cùng với người đàn ông khác mà uống rượu cả đêm nên mới có cơ hội cho tôi ra tay sao?" Hai người xỉ nhục tôi như vậy, tôi sẽ không để hai người thoải mái mà rời khỏi đây đâu.

Nói xong mấy câu này, cô ta quay sang Hạ An An, tiếp tục lên tiếng: "Còn nữa, Hạ An An tiểu thư, cô đừng quá tự cao, cô phải nên biết ơn tôi mới đúng. Nếu không có tôi, làm sao cô có thể ngẫu nhiên mà trở thành công cụ phát tiết thay thế của Minh Hiên. Cô nên nhớ, chỉ vì cuối cùng cô mang thai nên anh ta mới không thể không cưới cô."

"Câm mồm!" Sắc mặt Hoắc Minh Hiên lúc này đã trầm đến mức vô cùng đáng sợ. Khả năng khống chế của anh vốn rất tốt, hiếm khi nào anh lại kích động mà không thèm để ý hình tượng thế này. Khỏi nghĩ cũng biết, cơn giận này của anh là thực sự không thể nén được.

Nhìn vẻ muốn ăn thịt người của Hoắc Minh Hiên, Lạc Mỹ Châu tuy sợ hãi nhưng không muốn mất mặt nên vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo như cũ, nói: "Những gì tôi muốn nói đã nói xong, mời hai người cứ dùng bữa tự nhiên." Dứt lời, cô lạnh lùng hừ một tiếng, lắc eo bước trên đôi giày cao gót 10 phân rời đi.

Hạ An An không thể nuốt trôi nữa. Đặt chiếc nĩa bạc trên bàn, cô yên lặng nhìn thức ăn.

Hoắc Minh Hiên thấy vậy, nheo mày lại: "Đừng để ý mấy lời vớ vẩn của cô ta, em ăn tiếp đi."

Hạ An An vẫn yên lặng nhìn thức ăn, không nói lời nào.

Hoắc Minh Hiên cũng mất hứng ăn tiếp, thả dao nĩa xuống, anh lên tiếng: "Nếu em no rồi thì chúng ta đi thôi."

Sau khi ngồi trên xe, Hạ An An cũng không nói chuyện, chỉ quay đầu ngẩn ngơ nhìn cửa sổ.

Thì ra, Hoắc Minh Hiên đã có người trong lòng từ lâu. Khi đó, anh về nước sớm là vì cô ấy. Lý do mà anh sống cùng cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô, chẳng qua chỉ xuất phát từ trách nhiệm. Nếu lúc đầu Lạc Mỹ Châu không bỏ thuốc anh, khiến sự việc anh không thể khống chế bản thân mà làm chuyện đó với cô xảy ra thì e rằng, cả đời này họ cũng không gặp nhau.

Thật sự như Lạc Mỹ Châu nói, cô chẳng qua là công cụ phát tiết bất đắc dĩ của anh mà thôi.

Hạ An An cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thật muốn mở miệng mắng chửi ai đó quá đi!

Từ sau khi lên xe, anh chỉ yên lặng lái xe. Dù cô đã đoán được phần nào sự thật, nhưng nếu anh có thể giải thích với cô thì lòng cô chắc chắn cũng dễ chịu hơn. Thế mà, ai nửa chữ cũng không thèm nói, khiến cho cô càng thêm khó chịu.

Hai người cứ yên lặng như vậy đến lúc về nhà. Hạ An An vào phòng, thả người trên giường, quyết định dùng giấc ngủ để quên đi phiền não.

Nhưng trong lòng buồn bực muốn chết, làm cách nào cô cũng chẳng thế ngủ nổi.

Cô rất muốn hỏi anh, người trong lòng anh rốt cuộc là ai? Vừa nghĩ đến đây, cô phát hiện bản thân đang tự mình chuốc lấy phiền não.

Sau khi nằm trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được, cô đành đứng dậy đi xuống lầu. Cầm một chai rượu vang trong tủ rượu ra, cô ngắm nghía một chút.

Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn không thể uống.

Nhưng mà, trong lòng cô giờ đang rất buồn, có lẽ uống một chút rượu sẽ cảm thấy khá hơn.

"Em đang làm gì vậy?"

Khi cô đang cầm ly rượu, chưa biết có nên uống hay không thì thanh âm tức giận của anh bỗng vang lên từ phía sau.

Hạ An An hoảng hốt, quay đầu lại thì thấy Hoắc Minh Hiên đang đứng tại đầu cầu thang đưa ánh mắt nặng nề nhìn mình.

Phát hiện ly rượu trên tay cô, sắc mặt Hoắc Minh Hiên càng thêm xám xịt. Anh bước chân tới, thoáng cái đã đến cạnh cô, giật lấy ly rượu, anh lên tiếng bằng thanh âm lạnh lẽo đáng sợ: "Em vừa uống rượu phải không? Em không nhớ đã từng hứa gì sao?"

"Em ..." Đang định nói cho anh biết rằng mình chưa hề uống, cô chợt cảm thấy những rắc rối mà mình đang gánh chịu tất cả đều do anh gây ra. Lập tức, lời muốn nói bị nuốt ngược vào bụng, cô bực dọc đáp: "Em lên lầu ngủ."

Dứt lời, cô bước vòng qua người anh lên lầu, không ngờ anh bỗng nắm cổ tay cô, cất giọng nói đã dịu dàng hơn rất nhiều: "Trong lòng em khó chịu điều gì, không thể nói cho anh nghe sao?"

Hạ An An hít sâu một hơi, cố gắng lấy dũng khí, hỏi: "Vậy được. Anh nói cho em biết, người trong lòng anh là ai?" Cô thật sự muốn biết đáp án, bằng bất cứ giá nào.

Ánh mắt Hoắc Minh Hiên lay động, anh im lặng không lên tiếng.

Hạ An An thấy thế, trong lòng càng cảm thấy mùi vị chua chát nổi lên từng đợt: "Ngày ấy, anh là vì người trong lòng mình mà về sớm hơn dự định có phải không? Cũng bởi vì cô ấy mà anh mới đi uống rượu, khiến Lạc Mỹ Châu có cơ hội ra tay, phải không?"

Hoắc Minh Hiên thả lỏng tay cô, đặt ly rượu lên bàn, anh hờ hững đáp: "Em đừng suy nghĩ vẩn vơ, Lạc Mỹ Châu nói năng lung tung, em không cần để ý."

Anh hoàn toàn có thể hiểu được lý do tức giận của Hạ An An lúc này, có ai nghe thấy chuyện chồng mình có người phụ nữ khác trong lòng mà không buồn bực chứ?

"Anh mau nói cho em biết, người trong lòng anh rốt cuộc là ai?"

"Không ai cả."

"..."

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn vào cô, bộ dạng chột dạ của anh càng khiến cô không tin lời anh nói.

Hạ An An giận dữ, hít sâu một hơi, lạnh lùng lên tiếng: "Bây giờ em đã hiểu, vì sao anh không động vào em. Em còn cứ ngốc nghếch nghĩ rằng bản thân không có sức hấp dẫn, lại còn đi mua quần áo để anh chú ý. Thì ra, anh không động vào em là vì trong lòng đã sớm có người khác. Anh muốn giữ mình cho cô ấy, phải không?"

Lời này của cô vừa dứt, chân mày Hoắc Minh Hiên lập tức nhíu lại: "Em nói lung tung cái gì vậy?"

Hạ An An hít sâu một hơi: "Được, vậy anh cứ coi như em nói lung tung đi."

Nhìn thấy cô muốn bước đi, anh liền đứng trước mặt ngăn cô lại. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, anh nhẹ giọng nói: "An An, rốt cuộc em muốn thế nào?"

Hạ An An ngẩng đầu, tức giận nhìn anh: "Em muốn biết, cuối cùng người trong lòng anh là ai." Cô thực sự muốn biết người con gái có thể khiến anh nhớ mãi không quên đó.

Hoắc Minh Hiên tránh né ánh mắt cô, đáp: "Không có!"

Nhìn dáng vẻ nhất định không nói của anh, cô chợt nghĩ, dường như anh đang bảo vệ người trong lòng mình. Anh sợ cô biết rồi thì sẽ gây phiền phức cho cô ta sao?

Hạ An An nhất thời phẫn nộ, nhấc chân đá đầu gối anh một cái. Không ngờ, đầu gối của anh quá cứng, bị cô đá một cái, anh không những không hề hấn gì mà còn khiến cô đau đến mức khóe mắt đỏ lên.

Hoắc Minh Hiên vội vàng đến đỡ cô. Hạ An An liền lui về sau mấy bước, đợi bớt đau một chút, cô trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, mắng: "Anh là đồ chết tiệt!"

Dứt lời, cô liền chạy nhanh lên lầu.

Sau khi nằm xuống giường không bao lâu, Hạ An An nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến, kế tiếp là giọng nói trầm thấp của Hoắc Minh Hiên: "An An , em ngủ rồi sao?"

Hạ An An kéo chăn qua tai, không trả lời. Hồi sau, cô lại nghe thấy tiếng anh nói: "Em mở cửa xem, chân em có bị thương hay không?"

Lời này của anh khiến tâm tình Hạ An An trở nên phức tạp. Anh không quan tâm tới chỗ đầu gối bị cô đá của mình có bị thương không mà chỉ lo lắng cho cái chân gây tội này của cô. Khóe mắt Hạ An An chợt cay cay, nhưng nghĩ đến anh nhớ nhung người con gái khác thì bao nhiêu mủi lòng lại thành khó chịu. Vậy nên, cô vẫn cương quyết không trả lời.

"Em ngủ rồi sao An An?"

Cô vẫn im lặng.

Anh vẫn vô cùng kiên nhẫn gõ cửa: "An An, em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện có được không?"

Bị anh làm phiền, cô cũng không thể ngủ được, đành đứng dậy mở cửa. Nhìn anh bằng sắc mặt hờ hững, cô hỏi: "Anh muốn nói gì?"

Anh chăm chú nhìn cô, hồi lâu sau, mới cứng đơ mở miệng: "Hạ An An."

"Sao?" Cô tức giận, nói.

"Không phải em muốn biết người trong lòng anh là ai sao?"

Hạ An An căng thẳng, tập trung nhìn anh, đợi anh nói tiếp. Nhưng sau hồi lâu vẫn không thấy anh lên tiếng, cô rốt cuộc nhịn không được nữa: "Là ai?"

"Hạ An An."

"Sao?"

"Người trong lòng anh."

Hai mắt Hạ An An híp lại: "Anh đừng nói, người trong lòng anh là em nha?"

Người nào đó quay đầu đi, tránh né ánh mắt cô. Mãi một hồi sau, anh mới đáp: "Ừ."

Hạ An An bĩu môi hừ một tiếng: "Anh đừng hòng lấy lòng em."

Hoắc Minh Hiên mở miệng, định giải thích thì cô liền vung tay: "Cứ vậy đi, anh không cần nói nữa, bây giờ tôi cũng không còn hứng thú biết. Tôi muốn nghỉ ngơi, hy vọng anh đừng quấy rầy tôi nữa."

Dứt lời, cô liền lạnh lùng đóng cửa lại.

Mà lần này, Hoắc Minh Hiên quả nhiên không tiếp tục quấy rầy cô.

Nằm trên giường, Hạ An An cảm thấy vô cùng bức bối.

Cô vẫn tưởng trong lòng Hoắc Minh Hiên có mình. Lý do anh không động vào cô chỉ vì cô không đủ sức hấp dẫn hoặc như Hoắc Minh San nói, anh sợ cô lại hận anh. Nhưng cô thật không ngờ, anh không động vào mình là bởi vì người con gái trong lòng anh.

Nếu nói như vậy, mấy ngày nay, nỗ lực muốn hòa giải với anh, muốn thân thiết với anh của cô thật quá mức ngu xuẩn.

Hạ An An phát hiện, cô đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu cô lựa chọn tiếp tục sống với anh thì nghĩa là phải chấp nhận việc anh yêu người khác, chấp nhận việc cả đời này họ sẽ chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực. Anh có thể thân thiết với cô, quan tâm, chăm sóc cô nhưng sẽ không bước qua ranh giới của một đôi vợ chồng thật sự, vì anh muốn giữ thân cho người mình yêu.

Nếu cô không thể chịu đựng sự thật anh yêu người khác, vậy chỉ còn cách ly hôn cùng anh.

Ly hôn...

Cô muốn ly hôn sao?

Nằm trên giường hồi lâu, Hạ An An vẫn không cách nào ngủ được. Vấn đề này không phải dễ giải quyết, cô tạm thời gác sang một bên. Thấy thời gian cũng không còn sớm, cô quyết định bước xuống giường. Thiên Dục sắp tan học, cô phải đi đón cục cưng của mình.

Mặc kệ giữa cô và anh có chuyện gì, cô cũng không muốn nó ảnh hưởng đến cục cưng nhỏ của cô.

Hoắc Minh Hiên cũng cùng lúc thay quần áo xong và bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy cô, anh ngẩn người, định nói gì đó thì Hạ An An đã lên tiếng: "Tôi đi đón Thiên Dục. Khó khăn lắm anh mới có một ngày nghỉ, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."

Ánh mắt Hoắc Minh Hiên hiện lên tia phức tạp: "Anh đi cùng em, một mình em đi anh không yên tâm." Dứt lời, anh liền xuống lầu.

Hạ An An cũng không tranh cãi tiếp, theo anh đi xuống. Sau khi lên xe, hai người yên lặng hồi lâu. Mãi đến khi rời khỏi đường Kim Sơn, Hoắc Minh Hiên mới lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện được không An An?"

Hạ An An vẫn duy trì tư thế ngắm cảnh ngoài cửa sổ, lắc đầu: "Bây giờ tôi không muốn nói gì cả." Cô muốn có không gian riêng của mình, để có thể tĩnh tâm suy nghĩ một chút.

Chân mày Hoắc Minh Hiên nhíu lại một cái, trong lòng anh có rất nhiều điều muốn nói với cô. Nhưng thấy cô không muốn nói chuyện với mình, anh cũng không muốn ép cô nữa.

Hai người cùng đón Thiên Dục ở nhà trẻ. Thiên Dục vừa lên xe liền hưng phấn lấy bánh quy do chính mình làm cho cha mẹ ăn.

"Papi, đã lâu papi không ngủ với mami và con rồi, hôm nay papi ngủ chung nha?" Bảo bối nhỏ vừa cắn bánh quy, vừa nhìn Hoắc Minh Hiên, nói.

Hoắc Minh Hiên đang định mở miệng lên tiếng, Hạ An An đã cắt ngang: "Hôm nay papi bận việc, không ngủ chung với chúng ta được." Nếu anh đã có lựa chọn cho riêng mình như vậy, cô cũng không muốn làm khó anh.

"Dạ." Cậu nhóc trầm giọng.

Hoắc Minh Hiên nhìn Hạ An An thật sâu, không lên tiếng nữa.

Sau khi ăn cơm tối xong, cả ba lần lượt ai nấy về phòng mình ngủ. Ngày hôm sau, Hoắc Minh Hiên vẫn theo thường lệ, chở con trai đi học xong thì chở cô đến vũ đoàn. Tất cả mọi chuyện đều không có gì thay đổi, nhưng Hoắc Minh Hiên có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt.

Anh phát hiện Hạ An An đối với anh vô cùng lạnh nhạt.

Cảm giác lo lắng như sương mờ tràn ngập trong lòng, anh sợ rằng An An sẽ trở về thái độ căm hận anh như trước kia. Anh sợ cô đột nhiên không muốn tha thứ cho anh một cách dễ dàng, mà muốn dùng sự căm hận để trừng phạt anh.

Cứ mãi lo lắng như vậy nên Hoắc Minh Hiên thức trắng vài đêm không ngủ.

Hôm nay, lúc nửa đêm, Hạ An An tỉnh dậy đi uống nước. Khi cô từ trên lầu xuống, chuẩn bị vào bếp thì mơ hồ nhìn thấy một bóng người trong bóng tối.

Hạ An An lập tức đề cao cảnh giác, cẩn thận hỏi: "Minh Hiên?"

"Ừ." Anh nhẹ nhàng lên tiếng.

Hạ An An lúc này mới thở dài một hơi: "Sao cả đèn anh cũng không chịu mở? Muốn dọa người à?" Vừa nói, cô vừa tới phòng bếp uống nước. Sau khi uống xong, phát hiện anh vẫn duy trì tư thế ban nãy bên cửa sổ, cô nhìn kỹ thì thấy anh đang cầm một ly rượu.

Bình thường, anh rất ít khi uống rượu.

"Uống ít thôi, anh nghỉ ngơi sớm đi." Cô không mặn không nhạt nói với anh một cầu, định xoay người bước lên cầu thang. Nhưng, vừa bước được một bậc thang, anh đột nhiên tiến nhanh tới ôm cô vào ngực.

Cánh tay mạnh mẽ của anh xiết chặt lấy cô, hơi thở mang theo mùi rượu nồng đậm phả vào má cô. Dù trong bóng đêm, cô không thể nhìn rõ gương mặt anh nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đang vô cùng lo lắng, như thể người sắp chết đuối ôm chặt khối gỗ trôi.

Anh tựa cằm trên vai cô, nhẹ giọng khẩn cầu: "An An, đừng đối xử với anh như vậy. Xin em, đừng đối xử với anh như vậy."

Giọng nói anh khàn khàn, yếu ớt như không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào.

Hạ An An nhắm mắt lại, anh nói không muốn cô đối xử với mình như vậy. Anh còn muốn cô đối xử với anh thế nào? Lẽ nào bắt cô phải thân mật với anh như trước hay sao?

Vốn dĩ, cô chẳng biết điều gì cả, nên mới có thể cùng anh hòa thuận. Nhưng mà lúc này, cái gì cô cũng đã biết, cô không thể lại tự mình đa tình một cách ngốc nghếch nữa.

Bây giờ, cô thật sự không thế giả vờ như chẳng xảy ra chuyện gì.

Minh Hiên, anh hy vọng em đối xử với anh thế nào đây? Em cũng rất mệt, em cũng không biết phải làm thế nào. Em muốn nhổ tận gốc bóng hình người kia trong lòng anh, nhưng em phát hiện, mình quá nhỏ bé. Em căn bản không có năng lực này.

Đã như vậy, em cũng không miễn cưỡng anh. Anh có thể mãi mãi ghi nhớ người con gái kia, còn em, sợ rằng cả đời này chỉ có thể tôn trọng anh như một người khách quý.

Hạ An An hít sâu mấy hơi, chuẩn bị tâm lý hồi lâu mới đưa tay gỡ tay anh ra. Thoát khỏi cái ôm của anh, cô liền tiến về phía trước vài bước, đợi đến khi xác định anh không theo mình, cô lên tiếng: "Đã trễ rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi. Đừng uống rượu nữa."

Dù lời nói có vẻ quan tâm, nhưng thanh âm vẫn xa cách như cũ.

Bỏ lại những lời này, cô liền quay đầu rời đi. Cô không biết Hoắc Minh Hiên ngây dại dưới lầu bao lâu, cũng không biết anh có nghe lời cô nói hay không. Có điều, sáng hôm sau, anh đã khôi phục lại bình thường. Anh vẫn cẩn thận tỉ mỉ như cũ, vẫn già dặn như cũ, vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ. Chỉ cần người khác không bắt chuyện với mình, thì anh vẫn im lặng không lên tiếng.

Con người cao quý lạnh lùng này, so với người đêm qua ôm lấy cô khẩn cầu, quả thực như hai người hoàn toàn khác.

Quan hệ của cả hai cứ giằng co như thế, ngoài những câu hỏi thăm khách khí thì không nói thêm gì nữa, ngay cả Thiên Dục cũng phát hiện ra điều bất thường giữa họ. Nhiều lần cậu bé đưa mắt nhìn cô hỏi, nhưng nghe được đáp án "Không có gì" của mẹ thì cũng không thắc mắc thêm nữa.

Mãi đến ngày nào đó, khi Hạ An An đang ở vũ đoàn thì nhận được một cuộc gọi lạ.

"Em là Hạ An An phải không?" Người ở đầu dây kia là đàn ông.

"Vâng, anh là?" Cô đoán đây là người nhà của học trò gọi đến xin nghỉ.

"Tôi là Trương Trạch Giai."

Hạ An An lập tức đề cao cảnh giác. Trương Trạch Giai chắc hẳn không tùy tiện gọi cho cô, trừ khi là vì Hoắc Minh Hiên. Không biết vì sao, cô đột nhiên có một cảm giác bất an.

"Anh Trương ... Xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Hiên ngã bệnh rất nặng, em có thể đến bệnh viện một chuyến được không?"

Dường như bị một chiếc búa tạ đập vào đầu, Hạ An An nhất thời cảm thấy chóng mặt, cả không gian trước mặt chuyển thành một màu đen, thiếu chút nữa thì đứng không vững. Một hồi lâu sau, cô mới tìm lại được âm thanh của mình: "Ở ... Ở bệnh viện nào?"

Khi Hạ An An chạy tới bệnh viện, cô có cảm giác vô cùng khó chịu như không còn là mình, loại cảm giác tuyệt vọng này hệt như có một con dao đang khoét lấy trái tim cô vậy.

Trương Trạch Giai đang đứng ngoài cửa phòng bệnh. Hạ An An bước nhanh đến, lo lắng nhìn anh: "Anh ấy đâu? Anh ấy có việc gì không anh?"

Trương Trạch Giai thấy mặt cô trắng bệch như tờ giấy, nhất thời cảm thấy tội nghiệp, đưa tay chỉ vào phòng bệnh: "Ở bên trong ..."

Hạ An An không đợi anh nói xong đã vội chạy đến. Cả căn phòng to lớn chỉ có mỗi mình Minh Hiên. Sắc mặt anh tái nhợt, nằm yên không cử động.

Anh mạnh mẽ, kiêu ngạo, tự tin ung dung, thông minh hơn người như vậy. Anh vốn tựa như một ngọn núi lớn không thể phá vỡ, là nhân vật ưu tú, là niềm tự hào của cả gia tộc như vậy.

Nhưng mà bây giờ, một con người sừng sững tựa như không bao giờ ngã là anh lại đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, sắc mặt không hề có chút sinh khí.

Hạ An An lảo đảo bước đến, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh. Bàn tay anh vốn rất ấm áp, lúc này lại lạnh đến đáng sợ.

Cô cầm tay anh đặt lên hai má mình, nhẹ giọng gọi: "Minh Hiên ... Minh Hiên, anh tỉnh lại đi ... Anh đừng làm em sợ, đừng làm em sợ có được không?"

Cô thật không thể tưởng tượng nổi, nếu anh cứ nằm mãi mà không tỉnh dậy, cô phải làm thế nào bây giờ?

Trương Trạch Giai từ ngoài bước vào, thấy vậy thì thở dài lên tiếng: "Bác sĩ nói cậu ấy mệt nhọc quá độ, liên tục thức trắng bốn ngày bốn đêm không ngủ. Lần này,cậu ta vẫn còn may mắn. Nếu lỡ chậm một chút thì có khả năng sẽ bị xuất huyết não mà tử vong hoặc đột tử. Hiên đại mặc dù là người rất cuồng công việc, nhưng không phải không biết yêu bản thân mình. Trước đây, vì muốn chăm sóc Thiên Dục, cậu ấy rất chú trọng chăm sóc sức khỏe bản thân. Mà mấy ngày nay, trong công ty cũng không phát sinh chuyện gì, cậu ta chắc không phải vì chuyện công việc mà ngủ không yên. An An, có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?"

Bốn ngày bốn đêm không chợp mắt? Nhiều ngày qua, anh đều không ngủ sao? Họ cùng chung sống dưới một mái nhà, tại sao cô chẳng hề hay biết gì cả? Hơn nữa, hôm nay, khi tạm biệt, anh vẫn trông rất bình thường mà? Anh vẫn tao nhã như cũ, vẫn hồng hào như cũ. Cô sao có thể vô tâm như thế, không hề phát hiện chút khác thường nào?

Anh vì sao mà không chợp mắt? Hạ An An chợt nhớ đến đêm đó, anh giống như một đứa trẻ, vô cùng lo lắng khẩn cầu cô đừng đối xử với anh như vậy. Anh chính là vì cô mà ra nông nỗi này sao? Vì cô không đáp lại mà lạnh lùng cự tuyệt nên anh mới không thể ngủ sao?

Hạ An An lập tức cảm thấy tội lỗi, nhưng mà, cô vẫn không hiểu lắm. Ngoại trừ cách đó, cô còn có thể dùng thái độ gì đối mặt với anh đây? Cô thật sự không tài nào thuyết phục bản thân vờ như không biết gì cả mà thân mật với anh.

Cô càng không muốn anh quan tâm đến mình như cũ.

"Sức khỏe của Hiên đại đã không có gì đáng ngại nữa. Em không cần lo lắng. Bác sĩ nói cậu ta chỉ là ngủ không đủ, chờ khi ngủ đủ rồi sẽ tỉnh dậy thôi."

Nghe Trương Trạch Giai nói vậy, tảng đá trong lòng Hạ An An cũng coi như được hạ xuống. Cô nhẹ nhàng đặt tay anh trên giường, đứng lên theo Trương Trạch Giai ra ngoài.

Đến khi cửa phòng đã khép, cô mới cẩn thận hỏi: "Anh Trương, anh là bạn cùng phòng của Minh Hiên. Quan hệ của hai người lại rất tốt. Anh có biết người Minh Hiên thích là ai không?"

Vấn đề này là ngăn cách giữa cô và anh, nếu sau này muốn bình tĩnh đối mặt, cô cần phải biết được đáp án rõ ràng.

Trương Trạch Giai nhíu mày, lời nói của cô khiến anh biểu lộ kì lạ. Hạ An An thấy thế liền hỏi tiếp: "Lúc ấy, Minh Hiên từ nước ngoài về vội vàng là vì cô ấy phải không? Cũng vì cô ấy mà Lạc Mỹ Châu mới có cơ hội bỏ thuốc anh ấy phải không?"

Trương Trạch Giai nghe xong, chỉ cười cười: "Xem ra, cậu ta vẫn chưa chịu nói cho em biết à?"

Hạ An An cười khổ một tiếng: "Không có, anh ấy bảo vệ cô ta lắm. Em có hỏi qua, nhưng anh ấy nhất định không nói."

Nụ cười của Trương Trạch Giai thêm méo mó: "Hoắc Minh Hiên này, cậu ta đúng thật là ... thầm yêu em ba năm, mà đến tận khi đã kết hôn vẫn còn không chịu nói cho em."

Hạ An An bị lời nói này của anh làm cho lú lẫn: "Cái gì?"

Trương Trạch Giai đột nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm trang nhìn cô, chân thành lên tiếng: "Người trong lòng Hiên đại kia, chính là em đấy."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom