• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc sống hạnh phúc (2 Viewers)

  • Chương 31~32

Chương 31.1

Vừa trải qua một đêm chiến đấu dài đằng đẵng, sáng hôm sau, lưng Hạ An An đau đến mức tưởng như không còn là của mình. Có điều, người khiến cô lâm vào cảm giác này lại hoàn toàn thoải mái, sắc mặt hồng hào đến kì lạ.

Từ khi thức dậy, Hạ An An lúc nào cũng trưng vẻ nghiến răng nghiến lợi với người đàn ông nào đó. Người nào đó chẳng những không thèm để ý đến ánh mắt cô, còn vô cùng sảng khoái lái xe chở hai mẹ con, người đi học, người đi làm.

Vì tối hôm qua bị Hoắc Minh Hiên dày vò khốn khổ nên bài vũ đạo hôm nay khiến cô phải mất không ít công sức mới hoàn thành nổi. Hoắc Minh San thấy vậy thì lắc đầu, bĩu môi nói: "Cậu với anh tớ làm gì mà cứ như người chết đói tám năm chưa được ăn cơm vậy hả? Kìm chế chút không được sao? Nhìn cậu thiệt tội nghiệp mà."

Hạ An An hung tợn liếc mắt: "Cậu không nói thì chết sao hả?"

Hoắc Minh San nhún vai, nói tiếp: "Dạo này cậu gầy đi nhiều, cậu cũng không phải không biết."

"..." Được rồi, cô nhịn.

"Nhìn cậu tội nghiệp quá, thôi mai nghỉ một ngày đi. Tớ gọi Tiểu Thi đến, chúng ta cùng đi dạo phố."

Ánh mắt Hạ An An lập tức long lanh như vì sao, không tiếc tặng cô bạn nụ hôn gió: "Quả nhiên là chỉ có em dâu yêu chị nhất."

Hoắc Minh San bị hôn gió thì rùng mình đến nổi da gà.

Hạ An An luyện tập một hồi, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa mà thay quần áo về phòng nghỉ ngơi. Không nghĩ rằng, cô vừa ngồi xuống không lâu thì ngoài cửa xuất hiện một bóng đen lao vào. Khi cô còn chưa kịp nhìn rõ bề ngoài của người này thì bóng đen đã chạy đến cạnh cô, hai chân quỳ xuống còn hai tay thì ôm chặt eo cô cầu xin: "Chị dâu, cứu em với!"

Hạ An An tập trung nhìn một chút mới nhận ra người vừa đến chính là chú trẻ của Thiên Dục, Hoắc Minh Húc.

Hạ An An còn chưa kịp trả lời, Hoắc Minh San đã đi tới đá cậu ta một cái: "Làm gì vậy nhóc? Bộ quỷ đuổi hả?"

Hoắc Minh Húc trưng vẻ mặt đưa đám nói: "Còn đáng sợ hơn quỷ nữa á."

Hoắc Minh San cắn một miếng táo: "Ai?"

"Anh hai."

Hoắc Minh San đồng ý gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình lên tiếng: "Em làm gì mà chọc tới anh hai vậy hả?"

Ánh mắt khẽ động, Hoắc Minh Húc không dám trả lời. Hoắc Minh San thấy vậy thì nhíu mày thắc mắc, nhìn sang Hạ An An. Hạ An An sau vài lần dùng sức vẫn không thể gỡ nổi tay Hoắc Minh Húc đành bất đắc dĩ nói: "Thiên Dục nhỏ như thế mà cậu cũng dám nói những lời đó, bị anh hai giáo huấn là đáng đời lắm."

Hoắc Minh San vừa nghe xong, lập tức ngừng ăn táo, bước tới gõ gõ vào đầu Hoắc Minh Húc vài cái: "Ta nói, Hoắc Minh Húc, không lẽ trong đầu em chứa toàn phế liệu hả? Ngay cả Thiên Dục cũng dám đầu độc?"

Hoắc Minh Húc xị mặt không đáp, trong lúc vô tình phát hiện một bóng người đằng đằng sát khí xuất hiện ngoài cửa thì lập tức gào thét khóc lóc: "Chị dâu, xin chị cứu em, nếu không anh em nhất định sẽ chém chết em mất! Anh hai, anh hai đừng lại đây. Em biết em sai rồi, anh tha cho em lần này đi ?"

Hoắc Minh Hiên từ cửa bước vào, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua người cậu ta rồi hờ hững bỏ lại một câu: "Theo anh ra đây!"

Dù vậy, khí thế khắp người anh vẫn đủ để khiến Hoắc Minh Húc hoảng sợ mà van cầu nhìn Hạ An An: "Chị dâu, cứu em!"

Hạ An An ngoảnh đầu đi, nhóc con Hoắc Minh Húc này đáng bị ăn đòn.

Hoắc Minh Hiên thấy cậu ta vẫn ôm chặt Hạ An An không buông, sắc mặt càng thêm u ám, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo: "Lại đây!"

Hoắc Minh Húc hết cách, đành ngoan ngoãn đứng dậy, tuyệt vọng đi theo anh trai ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Hạ An An có chút lo lắng: "Bọn họ ... Sẽ không có việc gì chứ?"

Hoắc Minh San ra vẻ không sao cả phất tay: "Không chết được đâu."

"..."

Hoắc Minh Hiên mang Hoắc Minh Húc đến một phòng tập luyện của vũ đoàn rồi vừa xắn tay áo vừa nói: "Luật cũ."

Hoắc Minh Húc nghe xong lập tức bủn rủn, trái tim nhỏ bé bắt đầu nức nở.

Nửa tiếng sau, Hoắc Minh Hiên sửa sang quần áo lại, nhìn người mặt mũi bầm dập đang quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Đã nhận được bài học chưa?"

Hoắc Minh Húc trưng gương mặt đã sưng bầm gật gật đầu.

"Vậy nói anh nghe từ nay về sau không được làm gì?"

"Dạ không được nói bậy với trẻ nhỏ nữa." Lời nói của cậu ta có chút mơ hồ, xem ra đã bị ăn đòn không ít.

Hoắc Minh Hiên vừa sửa tay áo vừa nói: "Còn gì nữa?"

"Còn ..." Hoắc Minh Húc nhát gan nhìn vẻ đáng sợ của anh, dè dặt hỏi: "Còn gì nữa anh?"

"Còn dám dùng cặp móng chó kia ôm chị dâu lần nữa, anh sẽ tháo luôn cánh tay mày xuống biết chưa?"

Hoắc Minh Húc sợ tới run rẩy cả người. Nhìn bóng lưng thản nhiên của anh trai, cậu tức giận nói: "Thì ra hôm nay anh đánh em là vì em ôm chị dâu á?"

Hoắc Minh Hiên đang định mở cửa, chợt quay đầu trừng mắt một cái. Hoắc Minh Húc lập tức cắm đầu xuống đất, xoa xoa bụi dính trên quần áo.

Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh Húc một trước một sau về phòng làm việc. Hạ An An và Hoắc Minh San nhìn thấy mặt mũi bầm dập không còn ra hình thù của Hoắc Minh Húc thì vừa buồn cười vừa thấy tội nghiệp.

Hoắc Minh Hiên là vì đuổi theo Hoắc Minh Húc mới đến đây, nên sau khi dạy dỗ xong thì liền rời khỏi. Hoắc Minh Húc bị đuổi theo từ trường tới vũ đoàn nên sau khi anh trai đi thì cũng trở về.

Có điều, trước lúc Hoắc Minh Húc đi, Hạ An An đưa chút tiền cho cậu kêu đến bệnh viện kiểm tra. Hoắc Minh Húc nhận được tiền, cảm kích muốn rơi nước mắt: "Chị dâu, chị thật tốt." Dứt lời, cậu bước lên định ôm chị dâu một cái thì đột nhiên nghĩ đến câu giáo huấn ban nãy liền dừng động tác, cảm ơn một tiếng rồi đi khỏi.

Trước khi về trường, Hoắc Minh Húc tranh thủ đến nhà trẻ một chuyến.

Khi Hoắc Thiên Dục nhìn thấy chú trẻ ở lan can nhà trẻ thì ngẩn ngơ cả người: "Chú trẻ, sao chú lại thành ra thế này?"

Hoắc Minh Húc trừng mắt nhìn cậu nhóc có đôi mày y đúc cha mình, lạnh lùng nói: "Cháu còn dám nói? Không phải chú đã dặn đó là bí mật giữa chúng ta sao? Ai cho cháu nói ra? Thằng nhóc phản bội này, sau này chú không chơi với cháu nữa, đừng hòng chơi ké rô bốt của chú nữa nhé."

Hoắc Thiên Dục nhíu mày, méo mặt lên tiếng: "Sao chú lại làm vậy? Cháu là con nít, chú không nên nói vậy mới phải." Chẳng thế còn hại cháu bị papi la, mém chút còn bị đánh nữa, hừ!

Hoắc Minh Húc nghẹn một cái, tiếp tục nói: "Tóm lại, chú sẽ không chơi với cháu nữa, tiểu phản đồ!" Bỏ lại những lời này, cậu đứng lên định rời đi nhưng chưa bước được mấy bước thì bỗng nghe thấy tiếng Thiên Dục từ đằng sau: "Nếu chú không chơi với cháu nữa cháu sẽ méc ông là chú có bạn gái."

Hoắc Minh Húc lo lắng quay đầu lại, khiêu khích nói: "Cháu thích thì cứ việc, dù sao chú cũng không có bạn gái." Đang định ra vẻ thản nhiên lạnh lùng bước đi, Hoắc Minh Húc lần nữa nghe thấy Thiên Dục hét lớn: "Bạn gái chú trong tủ quần áo, có thể bơm hơi được."

Hoắc Minh Húc nghe xong liền tái mặt, cứng đờ xoay người, hít sâu vài hơi rồi mới đến ngồi xuống cạnh Thiên Dục, cố gắng nở một nụ cười khổ: "Rô bốt Transformer màu vàng được không?"

Hoắc Thiên Dục vươn tay nắm lấy ngón tay đang giơ ra của Hoắc Minh Húc: "Quyết định vậy đi."

Hoắc Minh Húc cắn răng cắn lợi, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tươi cười kia, thầm rủa trong bụng. Quả nhiên, cha nào con nấy, đều dã man như nhau!

Sau khi rời khỏi Phi Thiên, Hoắc Minh Hiên không về thẳng công ty mà đến tiệm trang sức. Không lâu trước đây, anh đã đặt một cái dây chuyền, dự định ngày kỉ niệm kết hôn sẽ tặng cho Hạ An An.

Tự biết bản thân tối qua không kìm chế được mà khiến vợ mệt, nên hôm nay anh đã đặt bàn ở nhà hàng, chờ sau khi tan làm sẽ đưa cô và Thiên Dục đi ăn, nhân tiện tặng quà cho cô.

Khi Hoắc Minh Hiên cầm dây chuyền về công ty cũng đã không còn sớm, chỉ một lúc sau đã đến giờ tan ca. Từ phòng họp bước ra, Hoắc Minh Hiên phát hiện vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ An An.

Anh liền vội vàng gọi lại.

"Minh Hiên này, ..."

Nghe thấy đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng, anh nhíu mày, hỏi: "Em đang ở đâu?"

"À ... Em gọi báo cho anh, hôm nay em không về nhà. Bây giờ em đang cùng Minh San đi dạo phố, mai em được nghỉ một ngày."

Như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, một hồi sau Hoắc Minh Hiên vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

"Minh Hiên? Minh Hiên?"

Phải mất vài tiếng gọi của Hạ An An, Hoắc Minh Hiên mới lấy lại tinh thần. Hít sâu một hơi, anh không mặn không nhạt trả lời: "Ừ, anh biết rồi."

"Như vậy nha, giờ em đi thử quần áo, gặp anh sau."

Nói xong, cô liền cúp điện thoại.

Trở lại phòng làm việc, Hoắc Minh Hiên đầy tâm trạng ngồi xuống ghế.

Cô nàng này, về nhà chưa bao lâu đã chạy ra ngoài chơi! Không biết bản thân đã kết hôn rồi sao? Tại sao lại cứ ở ngoài thế chứ?

Chưa kể, vì để tặng cho cô một bất ngờ, anh đã phải tốn không biết bao nhiêu tâm tư, rốt cuộc đều như bỏ sông bỏ biển.

Hoắc Minh Hiên thực sự muốn tức chết.

Sau khi đi đón Thiên Dục, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng đáng sợ.

Cậu nhóc nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của cha, bĩu môi nói: "Sắc mặt của papi xấu như vậy là do bị mami bỏ rơi chứ gì?"

Ánh mắt người cha đáng sợ càng sâu thêm vài phần: "Chỉ mình cha bị bỏ rơi thôi sao?"

Cậu nhóc kiêu ngạo vuốt cằm: "Con không bị mami bỏ rơi mà, lúc nãy mami vừa đến nhà trẻ tìm con, mua đồ ăn ngon cho con. Mami nói tối nay mami không về nhà, sau khi hôn con xong mami mới đi."

Khóe mắt giật giật, hai tay của người cha mặt lạnh dồn sức mạnh đến mức muốn bóp nát vô-lăng.

Đối với con trai, cô chu đáo là thế. Nhưng đối với anh, cô lại chỉ gọi một cuộc điện thoại qua loa thì xong việc?

Sắc mặt của Hoắc Minh Hiên vốn đã đen nay lại càng đen thêm.

Tối hôm đó, Hạ An An và Bạch Tiểu Thi đều ngủ lại nhà Minh San. Từ khi dạo phố đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Hoắc Minh Xán không ngừng oanh tạc điện thoại đến khi Bạch Tiểu Thi không chịu được mà tắt máy mới thôi.

"Hai chị không biết chứ, tối qua thiếu chút nữa em bị Hoắc Minh Xán giết trên giường luôn rồi. Bây giờ em thấy anh ta chẳng khác gì thấy cọp. Mà cái con người này, anh ta không nhịn được quá ba bữa, nhịn vài hôm là có khi đổ bệnh nữa í." Tắt máy xong, Tiểu Thi liền không ngừng nói.

Hoắc Minh San cười gian nhìn Hạ An An: "Hai người đúng là đồng bệnh tương lân. Xem ra, nhiệm vụ giải phóng giành lại tự do của hai cô, sau này đều vào tay tôi rồi."

Hạ An An ra vẻ xem thường, Bạch Tiểu Thi thì kích động tiến đến, hỏi: "Chị dâu, hôm qua anh cũng ..."

Hạ An An còn chưa kịp trả lời, Hoắc Minh San đã nhanh hơn một bước: "Hôm nay cậu ấy đứng còn không nổi nữa là."

Bạch Tiểu Thi che miệng cười: "Anh hai cũng ... cũng quá mãnh liệt rồi."

Hạ An An trừng mắt nhìn hai người họ, không muốn nói đến chuyện này nữa.

Liếc về phía chiếc điện thoại vẫn im lìm, trong lòng cô bỗng cảm thấy mất mát. Hoắc Minh Xán nhà người ta thì oanh tạch di động của vợ như vậy, còn chồng cô thì ...

Từ khi cô gọi điện báo cho anh xong thì anh không hề gọi lại, anh thật sự không hề bận tâm chút nào sao?

Vốn hôm nay cô định ở lại chỗ Minh San để nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ lại chẳng thoải mái chút nào.

Có điều, cô không hề biết ra, thật ra tối nay, người nào đó lại một đêm thức trắng ...

Ngày hôm sau ba người đi ăn sáng, đi spa sau đó thẳng tiến đến trung tâm thương mại.

Mua xong đồ đã là giữa trưa, ba người đi một hồi lâu nên cũng thấy đói, vừa hay ở đây có một quán mì rất được, ba người lại chuẩn bị đi bổ sung năng lượng.

Hoắc Minh San lo mua đồ ăn, Hạ An An và Bạch Tiểu Thi phụ trách chiếm chỗ.

Bởi vì quán nổi tiếng nên người đến đây ăn rất đông, lúc Hoắc Minh San đi tới đã thấy người ta xếp thành hàng dài, cô cố chịu đựng, đến lúc phía trước chỉ còn một người thì một cô nàng béo mập không biết từ đâu đi đến chắn ngang trước mặt cô.

Hoắc Minh San nổi giận, nhưng dù vậy, cô vẫn lễ phép nhắc nhở người kia, “Bạn ơi, phiền bạn quay lại xếp hàng.”

“Xếp hàng? Xếp hàng cái quái gì? Tôi sắp chết đói rồi đây này!” Cô nàng kia cáu gắt, chẳng thèm khách khí.

Hoắc Minh San vốn đã đè xuống tức giận, nghe cô ta nói vậy, luckygirl_co tức giận lại vọt lên não,“Tôi nói này cô có biết phép lịch sự không vậy? Cô không nhìn thấy mọi người đều phải xếp hàng sao? Cô thấy đói còn người khác thì không à?!”

Cô nàng mập nghe nói vậy thì bắt đầu nổi xung, cô ta đẩy Hoắc Minh San, hếch cằm quát: “Tôi đang xếp hàng, cô bị cái gì vậy?”

Hoắc Minh San bị cô ta đẩy lui về sau vài bước, nhịn xuống sự kích động muốn dùng giày cao gót đập thủng vài lỗ trên đầu cô ta, cuối cùng cô vẫn bình tĩnh: “Sao cô vô lý thế?”

“Tôi vô lý? Vô lý cái đéo gì? Bà đây đói bụng chính là đạo lý, cô để tôi mua trước thì cô sẽ chết à, lắm chuyện cái gì chứ, nghĩ mình gầy là giỏi hả?!”

Hạ An An và Bạch Tiểu Thi nhìn thấy động tĩnh bên này thì vội vàng đi tới, Hạ An An vừa vỗ vai Hoắc Minh San bảo cô bình tĩnh, vừa nói chuyện với cô nàng mập kia: “Mọi người đều là người văn minh, đừng kích động như vậy.”

Không ngờ cô nàng mập này lại không biết lý lẽ, cô ta cười lạnh: “Ối giời, còn tìm người giúp nữa à, cô cho là bà đây không có ai giúp đỡ sao?!” Sau đó phất tay với người cách đó không xa, Hạ An An nhìn theo, mấy người đàn ông to con béo tốt đang đi về phía này.

Đám người kia xăm trổ đầy tay, trên cổ còn đeo dây chuyền vàng to như dây xích, vừa thấy đã biết là nhà giàu mới nổi. Đám người mang theo một trận gió lạnh thổi đến trước mặt ba cô gái, người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen kêu lên: “Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?!”

Hạ An An còn chưa kịp nói, cô nàng mập đã chen vào: “Mấy con ôn này tìm cảm giác tồn tại đấy! Không cho em mua đồ!”

Gã ta vừa nghe xong liền đi đến trước mặt Hoắc Minh San, chỉ vào mũi cô: “Xin lỗi ngay! Lập tức xin lỗi vợ tao ngay!”

Cơn tức của Hoắc minh San đã lên đến đỉnh điểm, đối mặt với người đàn ông có trọng lượng gấp ba lần mình cũng chẳng mảy may sợ hãi, cao giọng gào lên với gã ta: “Tôi thấy quỷ hà, mấy người nghĩ mấy người là ai? Ông trời sao? Tự làm sai đã không biết đường nhận sai lại còn bắt người khác xin lỗi! Thà tôi đi hôn con lợn còn tốt hơn là phải xin lỗi mấy người.”

Đám giàu sổi này vốn chỉ kích động nhất thời, không ngờ Hoắc Minh San lại kích thích đến lòng tự trọng ảo tưởng của bọn gã, gã béo lúc này bùng nổ.

Vẻ mặt gã dữ tợn, trừng mắt nhìn Hoắc Minh San, giận dữ hét lên: “Mày nói thêm câu nữa xem! Tổ sư mày nói thêm câu nữa xem!”

Hạ An An thấy tình thế không ổn, vội vàng ngăn lại sự tấn công của gã, không nghĩ tới cô còn chưa tới gần thì cô nàng béo kia đã ra tay đẩy mạnh cô, thân thể Hạ An An chẳng đáng là gì so với cô ta, lập tức bị cô ta đẩy ngã xuống đất.

Hạ An An vừa ngã, Bạch Tiểu Thi cò hương lại càng không ngăn được gã béo, gã béo vừa chửi vừa vung tay, mắt thấy bàn tay kia sắp rơi trên mặt Hoắc Minh San, không biết từ đâu đột nhiên một bóng người chạy tới xô gã.

Tuy dáng người có sự chênh lệch rất lớn với gã nhưng vẫn khiến gã phải lui về sau vài bước, gã đứng vững lại, khuôn mặt to béo khó coi như muốn ăn thịt người.

“Thằng ranh mày ở đâu chui ra?!”

Người tới tóc ngắn gọn gàng, mặc áo T-shirt màu đen in chữ và quần bò xanh đậm, cả người cậu ta tản ra hơi thở phấn chấn nhiệt huyết thanh xuân, nhìn qua cũng biết là sinh viên.

Nếu bỏ qua những vết bầm xanh tím trên mặt cậu ta, người này khẳng định là một anh chàng tương đối đẹp trai.

Mấy người Hạ An An nhìn thấy người tới đều lắp bắp kinh hãi, Hoắc Minh San lại nhịn không được, kinh ngạc hỏi: “Minh Húc, sao em lại ở đây?”

Hoắc Minh Húc vốn ra đây mua đồ ăn với bạn học, tình cờ nhìn thấy nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, dựa theo nguyên tắc xem náo nhiệt không ngại to chuyện của mình, Hoắc Minh Húc và mấy người bạn cũng kéo qua xem trò, nhưng khi cậu thấy rõ những người bị vây ở giữa, nhất thời ngây ngẩn, người nhà họ Hoắc bị ức hiếp, làm sao cậu có thể khoanh tay đứng nhìn?

Hoắc Minh Húc không trả lời Hoắc Minh San, lạnh lùng trừng gã béo: “Một đám đàn ông đi bắt nạt mấy người phụ nữ, mấy người còn gọi là đàn ông hả?!”

Gã béo chẳng thèm để ý tới cậu, “Thằng ranh, chỗ này không phải chuyện của mày, cút sang một bên!” Gã đẩy cậu, vươn tay chộp tới Hoắc Minh San, Hoắc Minh Húc thấy thế, bất chấp tất cả, vội vàng phi tới đạp một cước lên bụng gã.

Trọng lượng gã lớn như vậy nhưng cũng bị Hoắc Minh Húc đạp cho lui về sau vài bước, khi gã đứng vững lại, mắt trợn tròn, dám đạp tao?!!

Mấy gã đàn ông khoanh tay đứng nhìn bên cạnh nãy giờ cũng không ngồi yên được nữa, thấy đại ca nhà mình bị đánh, không chút nghĩ ngợi liền xông lên đánh Hoắc Minh Húc.

Vài gã béo đồng thời lao về phía Hoắc Minh Húc, giống như một trận lốc xoáy, Hoắc Minh Húc một người căn bản không chống lại được, cho nên chỉ phản kháng được vài cái liền bị bọn chúng hợp lực ấn ngã xuống đất.

Hạ An An thấy thế cũng nóng nảy, lấy túi xách đập vào đầu những người này, cô nàng béo thấy thế, cũng gia nhập vào, xông tới đánh nhau với Hạ An An và Hoắc Minh San.

Bạch Tiểu Thi thừa dịp hỗn loạn đi đến một chỗ vắng, lấy di động gọi cho Hoắc Minh Xán, nói chuyện điện thoại xong cô cũng tức không nhẹ, tuy vóc dáng thấp bé nhưng vẫn khiêu khích nói: “Mấy người nghĩ chỉ có nhà mấy người mới có đàn ông sao?! Nhà chúng tôi cũng có đàn ông! Đàn ông nhà chúng tôi rất lợi hại, để xem các người còn dám bắt nạt chúng tôi không!”

Không ai trả lời cô, đám người đang đánh hăng, Bạch Tiểu Thi dùng ngôn từ không động được đến ai, lúc này cũng nhảy qua giúp Hoắc Minh San và Hạ An An trừng trị cô ả kia.

Về sau hiện trường quá hỗn loạn không thể giải quyết, cho đến khi cảnh sát đến mới làm mọi người ngưng chiến, sau đó Hạ An An và đám người liên can bị đưa tới sở cảnh sát.

Đến được một lúc thì Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh Xán tới.

Hoắc Minh Húc là người bị thương nặng nhất, vì bảo vệ phụ nữ trong nhà mà cậu đã bị đám người kia biến thành bao cát, vết thương bị anh hai đánh ngày hôm qua còn chưa khỏi, hôm nay lại thêm vết thương mới, khuôn mặt bây giờ thê thảm đến mức không ai muốn nhìn.

Vừa thấy anh hai mà mình kính trọng tiến vào, Hoắc Minh Húc như hoa xuân nhìn thấy mặt trời, mắt đỏ lên, vội chạy tới trước mặt Hoắc Minh Hiên ôm đùi anh khóc lóc: “Anh ơi, anh phải giải quyết cho em!”

Hoắc Minh Hiên lườm cậu một cái, khi nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, anh hơi nhướn mày, tuy bình thường anh cũng xuống tay độc ác để giáo huấn thằng nhãi này, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể trơ mắt nhìn em mình bị đánh, tự mình đánh em mình là dạy nó làm người, nhưng người khác thì không được, người nhà họ Hoắc tuyệt không chấp nhận bị người bên ngoài dạy dỗ.

“Đứng lên đi, anh sẽ thay em giải quyết.” Hoắc Minh Húc nhận được lời hứa hẹn của anh mới đứng lên, lúc đi đến bên cạnh đám người kia còn vênh vang hớn hở, vẻ mặt như muốn nói “Các người chết chắc rồi”, đáp lại cậu cũng chỉ là mấy cái hừ lạnh khinh thường.

Hoắc Minh Hiên đã chuẩn bị trước ở trên đường, mà cục trưởng cục cảnh sát cũng biết thân phận của anh qua lời cấp trên, vậy nên không lâu sau khi anh đến, ông ta liền đi ra nịnh hót: “Giám đốc Hoắc đến rồi sao? Mời vào trong.”

“Không cần, người nhà tôi thẩm vấn xong chưa?”

Cục trưởng vội vàng gật đầu, “Xong cả rồi.”

“Nếu xong rồi thì tôi dẫn họ về.”

Cục trưởng cười: “Giám đốc Hoắc cứ tự nhiên!”

Tiễn xong người nhà họ Hoắc về, cục trưởng mới dám lau mồ hôi trán, phải biết rằng, nhà họ Hoắc ở thành Lô có thể coi là cái đầu rắn, huống chi hai cậu của Hoắc Minh Hiên còn giữ chức vị quan trọng ở thành Lô, người nhà họ Hoắc lại bao che khuyết điểm, nếu ai dám đắc tội, toàn bộ Hoắc gia sẽ không tha cho kẻ đó. Xoay người đi vào, ông ta trừng mắt nhìn mấy tên côn đồ, lạnh lùng nói: “Lần này các người thảm rồi!”

Mấy người nhìn nhau, trong mắt đều mang theo lo lắng, mấy gã cũng không ngốc, đến cục trưởng cục cảnh sát còn phải theo đuôi nịnh bợ thì mấy người kia có thể là ai chứ?

Vừa rồi kiêu căng mà bây giờ đã thấy sợ hãi.

“Minh Xán, điều tra xem bọn chúng là ai, quê quán ở đâu, còn lại để anh xử lý.”

Hoắc Minh Xán biết ý của anh là gì, những người này dám bắt nạt người của Hoắc gia, chắc chắn phải bị trừng trị: “Được, em làm ngay.”

Dặn dò xong, Hoắc Minh Hiên và Hạ An An leo lên xe, mà Bạch Tiểu Thi tất nhiên về cùng với Hoắc Minh Xán, nhiệm vụ đưa Hoắc Minh Húc về trường học giao lại cho Hoắc Minh San.

“Đau không?” Hoắc Minh Hiên vừa lái xe vừa hỏi cô.

Khóe miệng Hạ An An bị trầy da, nghe vậy thì lắc đầu, “Em xin lỗi, còn phiền anh chạy tới một chuyến.”

Ánh mắt Hoắc Minh Hiên trầm xuống,Xem ra, em thật sự khách khí với anh.”

Hạ An An khó hiểu.

“Vì sao không gọi điện thoại cho anh?”

Hạ An An chỉ nghĩ anh nói chuyện vừa mới xảy ra, hỏi cô tại sao không gọi điện thoại cho anh, vội vàng giải thích: “Em biết Minh San đã gọi cho anh rồi, cho nên…”

Ngay cả ý của anh cũng hiểu sai, xem ra cô không hề bận tâm tới anh chút nào, mệt cho anh đêm qua còn vì cô mà mất ngủ.

“Hạ An An.” Anh nghiêm túc gọi cô.

Hạ An An theo bản năng liền căng thẳng, chỉ nghe anh nói: “Em thật sự không coi anh là chồng em sao?”

Hạ An An nhất thời kinh ngạc, dù cô không gọi điện cho anh nhưng anh cũng đầu cần phải tức giận như thế!

“Minh Hiên, không phải em không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng Minh San nói cũng như em nói mà, em chỉ không muốn làm điều thừa thôi.”

Sắc mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, cô vẫn không biết vì sao anh tức giận chứ gì?

Hoắc Minh Hiên không nói nữa, mà Hạ An An thấy anh như vậy cũng sợ không dám mở miệng.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, Hoắc Minh Hiên tức giận cái gì?

Hai người cứ trầm mặc như vậy trở lại biệt thự trên đường Kim Sơn, dừng xe ngoài biệt thự sắc, mặt Hoắc Minh Hiên vẫn khó coi như cũ.

Lát nữa Hoắc Minh Hiên còn phải về công ty, đợi Hạ An An lấy đồ từ cốp sau xuống, chưa kịp nói tạm biệt, anh đã lái xe rời đi.

Hạ An An cảm thấy mất mát trong lòng, cô vào nhà, quăng người lên ghế sa lon, cô không rõ, mình làm như vậy là sai rồi sao? Minh San gọi điện cho anh và cô gọi điện cho anh có khác nhau đâu. Vì sao anh lại tức giận như vậy?

Hạ An An cảm thấy ấm ức, lại nghe thấy có người đẩy cửa vào, cô tưởng là dì giúp việc, quay đầu nhìn, hoá ra lại là Hoắc Minh Hiên.

Có chút không thể tin nhìn anh, anh chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng đến phòng chứa đồ, lúc trở ra trong tay còn cầm hòm thuốc.

Anh cầm hòm thuốc đi đến trước mặt cô rồi ngồi xuống, vẫn không nói một câu, mở hòm thuốc ra, lấy lọ khử trùng rồi dùng tăm bông chấm lên, xoay mặt cô lại, cẩn thận bôi thuốc khử trùng lên khóe miệng thâm tím.

Hạ An An nhất thời nghiêm mặt. Không biết vì sao, dưới sự đụng chạm dịu dàng của anh, cảm giác ấm ức đột nhiên tăng lên vô số lần.

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vừa rồi còn hung dữ như vậy, bây giờ lại dịu dàng bôi thuốc cho cô là ý gì?

“Vì sao tức giận như vậy?! Đều là cùng một chuyện, Minh San gọi điện cho anh và em gọi điện anh có khác gì?”

Bôi thuốc khử trừng lại bôi thuốc tiêu viêm, từ đầu tới cuối cũng không để ý tới cô, giống như không nghe thấy cô nói gì.

Hạ An An càng thấy ấm ức, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, cô nức nở: “Được rồi, về sau có xảy ra chuyện gì em sẽ gọi cho anh trước đã được chưa? Mặc kệ là Minh San đã gọi cho anh hay là Minh Xán đã gọi rồi em cũng tự mình gọi cho anh…Á…”

Còn chưa nói xong, người nào đó vẫn hết sức chuyên chú bôi thuốc bỗng nhiên ôm cô vào lòng, Hạ An An bị anh kéo vào trong ngực, còn chưa phục hồi tinh thần, lại thấy anh cúi xuống, nụ hôn mang theo hơi thở nồng đậm của anh bao phủ lấy cô.

Bởi vì cô đang nói chuyện, anh dễ dàng tấn công luồn vào, triền miên ma sát, mang theo trừng phạt lại như thương tiếc, ngậm lưỡi cô mút – hút lại cắn, nháy mắt đã phá tan phòng tuyến của cô.

Thân thể Hạ An An từ từ xụi lơ trong ngực anh, người đàn ông này thật sự rất đáng ghét, rõ ràng vừa rồi còn lạnh nhạt với cô, đột nhiên bây giờ lại làm như vậy, nhưng cô lại không có cách nào, anh vừa chạm vào cô, cô liền không chống đỡ nổi.

Hai người hôn mải miết, cho tới khi không thở nổi, Hoắc Minh Hiên mới buông cô ra.

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, dưới sự phụ trợ của khuôn mặt ưa nhìn, ánh mắt anh như nam châm muốn hút toàn bộ linh hồn kẻ khác.

“Hạ An An, bây giờ em đã kết hôn rồi, về sau không thể chơi qua đêm bên ngoài, biết không?”

Hạ An An chỉ nghĩ ý tứ của anh là bảo cô không được gây rắc rối cho anh giống như hôm nay, gật đầu, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh.

Cơ thể nhỏ mềm của cô vùi trong ngực anh, mùi hương thoang thoảng xông vào chóp mũi, như có bàn tay vô hình đào mất trái tim anh, trong khoảnh khắc, đột nhiên anh không muốn buông cô ra, cứ như vậy ôm cô mãi mãi.

Quả nhiên, trong sách nói rất đúng, hồng nhan họa thủy.

Người phụ nữ này thật đúng là họa thủy!

Có điều sự tự chủ của anh rất lớn, anh từ từ đẩy cô ra, lấy thuốc tiêu viêm bôi lại cho cô,“Vừa rồi chà hết rồi, bôi thêm.”

Hạ An An trừng mắt nhìn anh,“Ai bảo vừa rồi anh chà hết?”

“Em nói cái gì, anh lại chà hết bây giờ.”

Không ngờ Hạ An An thật sự sáp mặt lại gần, “Lại đi.”

Khuôn mặt trắng nõn nhẵn mịn đột nhiên kề sát, làn da non mềm trắng bóc như trứng gà dụ dỗ anh tới.

Hoắc Minh Hiên hít sâu một hơi, khống chế xúc động của mình, đặt thuốc tiêu viêm vào hộp, “Thật sự không biết ngại.” Nói xong liền đứng dậy cất hộp thuốc, lúc quay lại còn nói với cô: “Anh tới công ty, em ở nhà một mình cẩn thận nhé.”

Mắt thấy anh sắp ra khỏi phòng, Hạ An An lập tức chạy chậm tới “Minh Hiên.”

Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, nhìn thấy cô nhăn nhó, ánh mắt cũng không ở trên người anh, “Ôm em một cái.”

“Ừ?”

Cô cắn môi, cúi đầu nhìn mũi chân, “Ôm em một cái rồi đi.”

Âm thanh vừa mềm vừa ngọt, dính dính nhơn nhớt, giống như bánh trôi nóng lăn vào trái tim anh.

Hoắc Minh Hiên cảm thấy bất đắc dĩ, tại sao lại giống con muốn anh ôm vậy? Hơn nữa không phải vừa rồi cũng ôm rồi sao? Có điều cô dính anh như vậy thật ra anh cũng rất hưởng thụ.

Cho nên, Hoắc boss vẫn luôn nghiêm túc lại thật sự ôm cô vào lòng, anh nhẹ nhàng hôn trán cô một cái: “Như vậy được rồi chứ?”

Cô rúc trong ngực anh gật đầu, “Em sẽ làm cơm chờ anh và con về.”

Nhưng thân thể mềm mềm của cô cọ trên người anh, dục hỏa vừa rồi không dễ gì áp chế lại bùng lên.

Hoắc Minh Hiên không muốn buông tay.

Cho nên anh mới nói, không có việc gì đừng quyến rũ anh!

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lông mày nhíu lại, tự lẩm bẩm, “Còn bốn mươi phút nữa, cũng đủ rồi!”

“Dạ?” Cô gái nhỏ vùi trong ngực anh chớp mắt nghi hoặc, “Cái gì cơ?”

Hoắc Minh Hiên không trả lời, đột nhiên ngồi xuống ôm ngang cô rồi đi lên tầng.

Chương [32] Cuộc sống hạnh phúc – Tử Thanh Du

Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Lúc Hoắc Minh Hiên thần thanh khí sảng đi ra khỏi phòng đã là chuyện của một giờ sau.

Anh cười bất đắc dĩ, quả nhiên là họa thủy, làm anh trầm mê không lối thoát, nhưng anh vẫn vui vẻ đón nhận.

Muốn cô một lần, oán khí và tức giận ngày hôm qua bay sạch không sót lại tí gì.

Tâm trạng Hoắc boss rất tốt, lúc ở trên đường quyết định buổi tối sẽ đưa vòng cổ cho cô.

Giờ phút này Hạ An An trần trụi nằm trên giường buồn bực đá chăn, ông xã của cô cũng thật là… Cô không biết phải nói anh thế nào, ban ngày ban mặt mà lại…

Vừa rồi còn làm như bị bỏ đói mấy trăm năm, Hạ An An nhất thời kéo chăn lên che mặt, rất dũng mãnh?

Buổi chiều, lúc Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục về nhà, Hạ An An đã làm xong đồ ăn.

Vừa nhìn thấy Hoắc Minh Hiên, Hạ An An lại nhớ đến dáng vẻ như hùm như hổ ban ngày của anh, thắt lưng cô đến giờ vẫn còn đau đấy, hừ!

Hạ An An vẫn chơi đùa với bảo bối Thiên Dục nhà mình nhưng lúc đối xử với người nào đó, cô liền lạnh mặt làm thinh.

Hoắc tiên sinh tự biết tội, vì sao ánh mắt cô lúc nhìn anh lại phẫn nộ như thế, hai ngày này anh muốn cô ngoan một chút.

Cho nên vừa ăn cơm xong Hoắc Minh Hiên liền về phòng bỏ vòng cổ anh đặt làm riêng vào trong túi, ừ, con thỏ nhỏ bị anh giày vò chắc sẽ rất vui.

Hoắc Minh Hiên gõ cửa phòng Hạ An An, đợi hồi lâu đều không thấy có người đáp, anh đoán chắc cô đang tắm, cửa phòng cô không khóa, anh nhẹ nhàng vặn nắm tay, cửa liền mở, đi vào phòng, quả nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm.

Hoắc Minh Hiên tự giác leo lên giường chờ con thỏ nhà mình đi ra.

Lúc Hạ An An vừa từ phòng tắm ra liền nhìn thấy gã trai lơ nằm chổng vó trên giường, tay dài chân dài chiếm hết diện tích, cô hốt hoảng, “Anh… đang làm cái gì?”

Hoắc Minh Hiên vỗ ngực, “Muốn nằm lên đệm thịt của em không?”

“…” Anh đang chờ làm đệm thịt cho cô hả?

Hạ An An cảm thấy ấm áp, tức giận vì bị ép buộc hai ngày này nháy mắt giảm đi một nửa.

Hoắc Minh Hiên thấy cô đứng bất động, cũng không biết là cô ghét bỏ anh hay tức giận với anh, nhất thời xấu hổ nắm tay ho khan một tiếng, “Không đến nằm thử sao?”

Nếu người nào đó đã vội vàng tới xin làm đệm thịt cho cô như vậy, không cho anh mặt mũi hình như hơi quá đáng rồi?

Chậm rãi bò lên giường, leo lên người anh, nằm úp sấp xuống.

Cơ thể rắn chắc có co có dãn, toàn thân tản mát ra hương thơm do vừa tắm, trong lồng ngực rộng lớn của anh, thân thể cô nho nhỏ nép trên ngực anh không lo rớt xuống.

Ừ, đệm thịt tốt đấy.

Hoắc Minh Hiên ôm lấy thắt lưng cô, giọng cưng chiều, “Thoải mái không?”

Hạ An An thích ý nheo mắt, “Thoải mái.” Cô còn cọ cọ tóc lên cằm anh, “Hôm nay em nằm ngủ trên người anh.”

Hoắc Minh Hiên dùng ngón tay chải tóc cho cô, dịu dàng lên tiếng: “Ừ.”

Thấy cô không tức giận, anh lấy vòng cổ từ trong túi ra, tự mình đeo cho cô.

Hạ An An đang hưởng thụ đệm thịt chỉ thuộc về mình chợt ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn vòng cổ anh vừa đeo.

Người nào đó kiên nhẫn giải thích, “Không phải em quên mất ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta rồi chứ?”

Kỷ niệm kết hôn, đúng thật là Hạ An An không biết.

Nhưng cô chợt nghĩ Hạ An An kiếp này hận anh như vậy, chắc chắn sẽ không nhớ ra đâu?

Cô ăn năn cúi đầu, hạ giọng nói, “Em… emkhông nhớ rõ.”

Hoắc Minh Hiên cũng không mong cô nhớ được cái gì, ngày kết hôn của bọn họ, mình anh nhớ là đủ rồi.

Đeo vòng cổ cho cô xong, anh ôm lấy thắt lưng cô, hôn nhẹ lên trán, “An An, chúng ta kết hôn năm năm, ngày hôm qua là ngày kỷ niệm.”

Hạ An An ngẩng phắt đầu dậy, “Ngày hôm qua?”

Người nào đó gật đầu.

Cô vốn không biết hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, không những thế, vì tránh né ông xã hung tàn này, cô còn cố ý chạy qua chỗ Minh San không thèm về nhà, mà anh thì sao, lại mua vòng cổ chờ đưa cho cô?

Cuối cùng cô cùng hiểu được vì sao hôm nay anh lại tức giận như thế, nghĩ đến việc tặng cho một sự ngạc nhiên lại không ngờ rằng cô chỉ lo chơi bên ngoài, ngay cả nhà cũng không về.

Nghĩ đến lần cô giận dỗi không để ý đến anh, anh mất ngủ cuối cùng té xỉu nhập viện, nghĩ đến hôm nay anh tức giận như vậy , nghĩ đến anh hôm qua giận dữ đến cả đêm không ngủ nổi.

Cũng đúng, rõ ràng là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, kết quả chỉ có mình anh trải qua.

Chắc đêm qua anh cô độc lắm?

Mà cô chẳng biết cái gì lại còn cáu giận anh, giận anh ép buộc mình.

Anh không tức mà ngược lại còn ngoan ngoãn chạy qua làm đệm thịt cho cô.

Hạ An An nhìn tên viết tắt của hai người phía sau vòng cổ, trong lòng nhất thời không rõ có cảm giác gì, cô hít mũi, cật lực khắc chế tiếng nói nghẹn ngào, “Sao hôm qua không nói em biết?”

Hoắc Minh Hiên thấy cô áy náy đến hai mắt đỏ bừng, dáng vẻ nén khóc của cô giống con anh như đúc, lòng anh vừa thương vừa xót, giang tay ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Thấy em chơi vui vẻ như vậy nên anh không muốn làm phiền em.”

Anh thà một mình cố chịu khổ sở cũng không muốn làm phiền em?

Giống như đã qua rất nhiều năm rồi, một mình chấp nhận thống khổ, chấp nhận áp lực, không oán em không chê em, yên lặng nuôi con chúng ta lớn?

Hạ An An nhô đầu ra khỏi ngực anh, hai tay nâng khuôn mặt tuấn tú, hôn môi anh một chút, “Hoắc Minh Hiên, anh là đồ đáng ghét, anh đáng ghét muốn chết.”

Đôi mắt người nào đó dần dần mở lớn, trong ánh mắt thâm thuý mang theo mấy phần vô tội, “Anh làm sao?” Làm sao anh lại chọc cô giận rồi? Còn giận vì anh muốn cô ngoan ngoãn hai ngày nay sao?

Anh nhéo khuôn mặt cô, giọng nói mang theo bất đắc dĩ, “Được rồi, về sau anh sẽ kiềm chế.”

“…”

“Mỗi ngày một lần.”

“…”

“Thôi được rồi, vậy thì cách ngày một lần.”

“…”

“Anh nói lời anh giữ lời, được không?”

Hạ An An dở khóc dở cười, cái gì với cái gì vậy?! Tên khốn này lại nghĩ đi đâu rồi ?!

Cô cúi người cắn lên cằm anh, chẳng may không khống chế được độ mạnh yếu, hạ miệng hơi nặng, nghe thấy tiếng hít khí của anh cô mới phản ứng lại, vội vàng buông ra, đau lòng nhìn anh, thấy trên trán anh quả nhiên đã nổi đầy gân xanh.

Hạ An An áy náy hôn hôn cằm anh, lại dùng ngón tay nhu nhu, “Em xin lỗi, em cắn mạnh.”

Bị cô cắn một cái rồi hôn rồi lại xoa một cái, Hoắc Minh Hiên cảm thấy nơi đó của anh lại bắt đầu ngỏng dậy ngóng trông.

Anh sắp chịu không nổi nữa rồi, nếu cô còn ép buộc như vậy thì anh sợ mình sẽ không nhịn được mà vùng lên.

Anh ôm cô trở mình, để cô nằm bên cạnh anh, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”

“Ớ.” Hạ An An ngạc nhiên lên tiếng, sau lại không cam lòng hỏi: “Anh không làm đệm thịt cho em nữa à?”

Hoắc Minh Hiên không trả lời, bắt lấy tay cô đặt lên người anh, “Bây giờ thì biết rồi?”

Hạ An An vừa đụng đến thứ cứng rắn nóng rực kia liền e lệ thu tay về, cô chọt ngực anh mấy cái, đỏ mặt mắng: “Thật không chịu nổi anh!”

Người nào đó lại ôm cô sát vào, nhỏ giọng nói:”Cho nên, nếu em không muốn ngày mai không dậy nổi thì bây giờ đi ngủ đi.”

Hạ An An cọ qua cọ lại trong ngực anh, ngón tay xoa lên vòng cổ, nghĩ đến việc mình đã bỏ qua ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ thì lại thấy khó chịu, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, mềm giọng nói: “Minh Hiên, em ngủ không được, ngày kỷ niệm một năm mới có một lần như vậy lại bỏ lỡ, em không cam lòng.”

Hoắc Minh Hiên nghe cô nói vậy thì cảm thấy rất vui, anh ấn lên cái đầu nhỏ của cô, kiên nhẫn an ủi, “Không sao, về sau chúng ta còn có rất nhiều lần.”

Hạ An An rầu rĩ không nói lời nào, người nào đó đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô lên tiếng thì hỏi dò: “Ngủ rồi sao?”

“Không ngủ được.” Giọng vẫn đều đều.

Người nào đó bất đắc dĩ thở dài, đặt hai tay cô lên tai anh,”Xoa một chốc là ngủ được.”

Hạ An An bật cười, “Sao anh biết em có thói quen xoa tai người khác thế?”

Hoắc Minh Hiên dịu dàng xoa đầu cô, “Anh biết từ lâu rồi, thói quen này của con là di truyền từ em.”

“Ôi…” Hạ An An chui vào ngực anh, “Em có làm đau anh không?”

“Không.” Người nào đó trả lời, không đau chết thôi.

Trước kia ngủ với Thiên Dục, anh bị thằng nhãi kia làm đau không ngủ được, sau đó cùng phòng với cô, cô cũng giống như con xoa tai của anh, dù sao thì anh cũng bị hai mẹ con này làm cho đủ thảm.

Nhưng hết cách rồi, vợ anh con anh, anh không chịu thì ai chịu? Dù đau vẫn phải chịu đựng thôi, đau nhiều rồi cũng thành quen.

Kỳ thật Hạ An An tự biết rõ, lúc cô ngủ vẫn còn thói quen xoa tai người khác, trước đây mẹ bắt cô phải thay đổi thói quen này, chẳng vì cái gì cả, chủ yếu là người nào ngủ cùng cô sẽ phải chịu khổ, nhưng cô không xoa tai người khác thì không ngủ không được, sau đó mẹ mua về một con thỏ bông tai dài, chuyên môn dùng để xoa tai.

Lúc đến nơi này, mới đầu cô vẫn dùng con thỏ tai dài, nhưng sau đó cùng phòng với ông xã, bất đắc dĩ anh biến thành con thỏ của cô, Hạ An An cũng rõ ràng, người đàn ông này ngủ với cô đã chịu không ít thảm rồi.

Hạ An An hôn lên gò ngực lộ ra ngoài của anh một cái, ừ, ông xã đáng thương, buổi tối cần ngủ một giấc cũng bị cô nhéo lỗ tai, xem ra về sau cô phải bồi thường cho anh thật tốt mới được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom