• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc sống hạnh phúc (6 Viewers)

  • Chương 35~36

Chương 35: Em không phải cô ấy

Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Trong góc sáng sủa nhất của tủ quần áo đúng là có một con thú bông hình cá heo, Hạ An An lấy nó ra, tìm kéo cắt lớp vải bên ngoài, ngoài dự đoán của cô là, bên trong trừ một đống bông ra thì chẳng có cái gì cả.

Hạ An An hốt hoảng, dự cảm bất an càng thêm mãnh liệt.

Rõ ràng bên trong không có gì, tại sao Hoắc Minh Hiên lại lừa cô?

Kiểu người như anh sẽ không rảnh để chơi mấy trò đùa cợt nhạt nhẽo với người khác, nhưng tại sao anh lại đùa cô như thế?

Hạ An An đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ, vì để chứng thực suy nghĩ của mình, cô vội vàng lấy di động gọi cho Hoắc Minh San.

“Hở, An An?” Hoắc Minh San có vẻ biếng nhác, chắc là đang ngủ.

Hạ An An cố gắng ổn định ngữ khí, nói bóng nói gió, “Minh San, tớ tặng cậu một con búp bê nhé, cậu có muốn không?”

Hoắc Minh San bên kia cười ha hả, “Tớ còn tưởng bây giờ cậu không muốn làm mấy con búp bê rẻ rách ấy nữa rồi chứ, thế nào, muốn quay lại nghiệp cũ hả?”

Nghe đến đây, trái tim Hạ An An lạnh đi một nửa, giờ phút này, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể khắc chế giọng điệu run rẩy, “Ừ, nếu cậu muốn tớ sẽ tặng cậu, cúp máy nha..”

Thần kinh Hoắc Minh San vốn thô nên không nghe ra giọng nói khác thường của cô, lại cười hê hê: “Muốn muốn muốn, đương nhiên là muốn.”

Hạ An An hít sâu một hơi,“Được, mấy ngày nữa tặng cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ An An cảm thấy toàn bộ thế giới đã biến thành một màu đen kịt.

Quả nhiên, Hoắc Minh Hiên thử cô.

Cô để lộ dấu vết trước mặt anh hai lần, người thông minh cơ trí như anh làm sao không phát hiện ra sự khác thường của cô.

Anh đang nghi ngờ cô, anh đang nghi ngờ, cô không phải Hạ An An cùng anh kết hôn sinh con, cho nên, anh mới thử cô như vậy.

Nếu cô đoán không sai, con thú bông kia là do Hạ An An kiếp này làm ra, bất kể là về thủ công hay quần áo thì nó cũng không thể gọi là tinh tế, Hoắc Minh Hiên sẽ không tặng cô thứ quà rẻ tiền như vậy.

Tuy cô không rõ vì sao Hạ An An lại có sở thích làm thú bông nhưng cô biết, lúc này, cô hoàn toàn lộ tẩy.

Nếu cô là Hạ An An thật thì không thể nào lại không biết món đồ chơi kia là do mình làm chứ đừng nói bên trong còn cất giấu bất ngờ gì.

Hạ An An cảm thấy cơ thể lạnh ngắt, trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí cô còn không thể động đậy, cho đến khi tiếng đập cửa uỳnh uỳnh kéo lại thần trí.

Hạ An An hít sâu một hơi, sau đó đi ra mở cửa.

Người bên ngoài là Hoắc Minh Hiên.

Giờ phút này, Hạ An An không dám nhìn anh, cô rất sợ anh sẽ chất vấn mình, cô không biết nên giải thích với anh như thế nào.

Hoắc Minh Hiên liếc nhìn con thú bông bị cắt tơi tả trên giường, ánh mắt thâm sâu, “Tìm được quà không?”

Hai tay Hạ An An đặt bên sườn lặng lẽ siết chặt, cô im lặng lắc đầu, sợ khi mình mở miệng, giọng nói khàn khàn sẽ làm lộ ra tất cả.

“Ừ.” Anh nhẹ nhàng lên tiếng, không hề giải thích, “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Không chất vấn, không dò xét, anh nói những lời này rồi bỏ đi.

Hạ An An như bị hút mất linh hồn, hoang mang lo sợ đi về giường nằm.

Cô nhìn không thấu, thật sự một chút cũng nhìn không thấu, cô không biết rốt cuộc anh có nghi ngờ hay không, cũng không biết có phải anh đã đoán ra cô không phải là Hạ An An này rồi hay không.

Trong đầu rất hỗn loạn, cả đêm mất ngủ.

Hôm sau, cô vẫn dậy sớm làm cơm như thường lệ, không lâu sau hai cha con cũng dậy, Thiên Dục vẫn thân thiết với cô như cũ, mà anh vẫn chào cô như thường ngày, Hạ An An cũng giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nên làm như thế nào thì làm thế đó.

Thứ cô có thể làm bây giờ chính là tuỳ cơ ứng biến.

Sau khi đưa Thiên Dục đến nhà trẻ, trên xe chỉ còn lại hai người, mặc dù Hạ An An tự nhủ mình phải cố gắng bình tĩnh, nhưng vừa nghĩ đến khả năng đó, rốt cuộc cô cũng không thể giống như trước, không kiêng nể gì mà thân mật với anh.

Không khí trầm mặc trong buồng xe khiến người ta luống cuống.

Hạ An An bồn chồn nắm góc áo, cô rất sợ anh sẽ hỏi cô, rất sợ anh sẽ nói ra tất cả nghi ngờ.

“Hôm nay em không cần đến vũ đoàn, anh mang em đi kiểm tra.” Đột nhiên anh mở miệng phá vỡ yên tĩnh.

Hạ An An quay đầu nhìn anh, “Kiểm tra?”

Anh nhăn mày, sắc mặt âm trầm, “Anh phát hiện em không nhớ được rất nhiều chuyện, không biết có phải do lần trước đụng đầu cho nên ảnh hưởng tới trí nhớ hay không, anh đưa em đi kiểm tra, sợ là có di chứng.”

Hạ An An túm chặt góc áo, cố gắng duy trì trấn định, “Vâng.”

Hoắc Minh Hiên đưa cô tới bệnh viện tốt nhất, sau khi kiểm tra não bộ toàn diện, Hạ An An ngồi trên ghế chờ kết quả.

Hoắc Minh Hiên đi lấy kết quả, nhưng rất lâu vẫn chưa về.

Thật ra cô không lo lắng bác sĩ sẽ kiểm tra ra là linh hồn cô đến từ một không gian khác, khoa học kỹ thuật hiện nay còn chưa tiên tiến đến mức này, cô chỉ lo lắng nếu trong kết quả kiểm tra thể hiện cô không có biểu hiện nào khác thường, như vậy trí nhớ thiếu sót thì nên giải thích thế nào đây? Hoắc Minh Hiên thông minh như vậy, anh có thể nghĩ ra cái gì?.

Ngay lúc cô đang lo lắng thấp thỏm, suy nghĩ có nên đi qua xem hay không thì Hoắc Minh Hiên đã quay lại.

Hạ An An vội vàng đứng lên, vẻ mặt căng thẳng “Thế nào?”

“Không sao.” Anh thản nhiên nói, sau đó đi thẳng lướt qua.

Nhìn theo bóng lưng anh, trái tim Hạ An An như chìm đến đáy cốc, thái độ lạnh nhạt của Hoắc Minh Hiên, có phải đã phát hiện ra điều gì?

Cho nên, chuyện cô lo lắng nhất, sợ hãi nhất đã xảy ra, tuy đều là Hạ An An, nhưng bởi vì quỹ đạo nhân sinh khác nhau, thật ra cô và Hạ An An đời này vẫn khác biệt.

Hạ An An xảy ra quan hệ với Hoắc Minh Hiên không phải là cô, cùng anh kết hôn cũng không phải là cô, sinh con cho anh lại càng không phải cô.

Còn cô thì chỉ là kẻ gặp được may mắn, đột nhiên tiến vào cuộc đời của Hạ An An, sau đó đánh cắp tất cả những gì thuộc về “cô ấy”.

Tất cả đều không thuộc về cô, thứ thuộc về cô chỉ là một gian phòng mười mấy mét vuông, một cơ thể béo đến nỗi không dám nhìn, còn có một cuộc sống không có ai để nương tựa, cô đơn và cam chịu.

Sau khi lên xe, hai người đều không nói chuyện, Hạ An An vẫn nhìn ra ngoài, lâm vào trầm mặc, mà Hoắc Minh Hiên cũng đang trầm tư.

Xe chạy đến đường Kim Sơn, Hạ An An xuống xe, tạm biệt anh rồi bỏ lên lầu.

Hoắc Minh Hiên đi làm, mà Hạ An An ở trong nhà thấp thỏm đợi hai người trở về.

Buổi tối, Thiên Dục ngoan ngoãn trở lại phòng, nó muốn em gái đến sắp điên lên rồi, trước khi mẹ sinh em gái cho nó, nó sẽ không cướp giường của mẹ với ba, nhưng mà hôm qua và hôm nay Hoắc Minh Hiên đều không đến phòng cô.

Hạ An An vẫn ngủ không yên, lo lắng lại một lần nữa dâng lên.

Cô cảm thấy như mình là một kẻ cướp đáng khinh bỉ, ăn cắp cuộc đời của người khác còn không biết xấu hổ mà dùng như của mình, có thể là vì cuộc đời ở thế giới kia quá cô độc, cho nên vừa gặp được sự ấm áp liền muốn nắm lấy, không cần biết sự ấm áp này có thuộc về mình hay không.

Cô vui vẻ sắm vai Hạ An An kiếp này, cô vô sỉ nhận tất cả thuộc về Hạ An An kiếp này.

Một đứa con kháu khỉnh.

Một người chồng đẹp trai giàu có.

Ngay tại lúc cô trầm luân trong cuộc sống tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất, đột nhiên có một ngày, một đòn đánh tỉnh, cô mới giật mình, thứ không thuộc về cô thì cuối cùng vẫn không thuộc về cô.

Mặc dù cô đã hãm sâu vào trong đó, mặc dù cô và “chồng” đã trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, nhưng sự hổ thẹn khiến cô không thể nào sống tiếp.

Hoắc Minh Hiên thông minh như vậy, chắc chắn anh đã phát giác ra điều bất thường nên mới không tới phòng cô, lúc ở trong bệnh viện cũng không biết bác sĩ đã nói gì với anh, vẻ mặt anh hôm nay là lạ, ánh mắt nhìn cô cũng lạnh như băng.

Cho nên, trước khi anh tìm cô chất vấn, tốt nhất cô nên thẳng thắn trước với anh, mặc dù không mong anh có thể tha thứ, nhưng ít nhất có thể để anh không hận cô.

Đúng, cô không nên vô sỉ như vậy, mặc dù tất cả đều tốt đẹp khiến cô muốn liều mạng chiếm về cho mình, nhưng cô không thể tiếp tục vô sỉ như thế nữa!!!

Rạng sáng, cuối cùng Hạ An An cũng thuyết phục được bản thân, rời giường, đi tới phòng Hoắc Minh Hiên, đèn trong phòng vẫn sáng, anh chưa ngủ.

Cô gõ cửa, chẳng bao lâu liền nghe thấy anh nói, “Vào đi.”

Hạ An An đẩy cửa vào, nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ hút thuốc, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng cô vẫn cảm thấy được anh đang phiền muộn.

Trái tim Hạ An An trầm xuống, cô đóng cửa, cúi đầu, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí: “Minh Hiên…… em muốn nói với anh một chuyện.”

Nghe cô nói như vậy, hai mắt Hoắc Minh Hiên tuyệt vọng nhắm lại, quả nhiên anh đoán đúng.

Có một khắc, anh muốn đuổi cô ra, bảo cô đừng nói cái gì cả, anh muốn sắm vai một kẻ vừa mù vừa điếc, anh muốn tự huyễn hoặc rằng bản thân không biết gì cả, anh muốn lừa mình dối người cho đến hết cả đời.

Nhưng, người này không phải An An …

Bác sĩ nói, cô hoàn toàn bình thường, cô không mất trí nhớ, nếu không mất trí nhớ, vì sao cô không nhớ bất kì chuyện gì, vì sao ngay cả con thú bông mình tự làm ra cũng không biết?

Anh đột nhiên nghĩ lại, sau khi cô tỉnh dậy ngày ấy, thái độ đối với anh hoàn toàn khác với trước kia, anh cũng từng hoài nghi, một người vốn hận anh đến tận xương tủy tại sao lại đột nhiên tha thứ cho anh, dù là thế, anh vẫn tự thuyết phục bản thân rằng cô muốn sống cùng anh đến hết đời này.

Nhưng mà hiện tại…

Tất cả những dấu vết đều cho thấy, người này, không phải An An.

Anh không biết cô là ai, anh cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, anh không tin quỷ thần, nhưng hiện tại, anh cũng không thể không tin trên đời này còn tồn tại chuyện tá thi hoàn hồn.

Cũng chỉ như vậy mới có thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra.

Thân thể của cô là An An, nhưng ” linh hồn cô là của một người khác…

Giờ phút này Hoắc Minh Hiên không có cách nào hình dung ra sự mất mát và khổ sở trong lòng, anh không thể tưởng được, mấy ngày nay, người mình yêu thương lại không phải là Hạ An An mà anh tâm tâm niệm niệm, cô là người khác.

Điều này khiến anh không thể chấp nhận nổi.

Anh dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, xoay người nhìn cô, sắc mặt anh âm trầm, ánh mắt lạnh như băng, nhìn cô như nhìn người xa lạ, “Cô không phải cô ấy, đúng không?”

Hạ An An lùi về phía sau một bước, tuyệt vọng nhắm mắt, quả nhiên, anh đã đoán ra, cái gì cũng đã đoán ra, cô biết anh thông minh như vậy thì làm sao lại không nghĩ ra?

Nhìn dáng vẻ của cô, Hoắc Minh Hiên chỉ cảm thấy trái tim tan nát, giọng điều lại nặng thêm vài phần, “Cô là ai?!”

Ngữ khí lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên cô thấy anh dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô.

Hạ An An liếm môi, cực lực ổn định tinh thần, “Nói ra có lẽ anh cũng không tin, thật ra có đôi khi em cũng không tin sẽ có chuyện như vậy xảy ra, anh nói đúng, em không phải cô ấy, em là Hạ An An sống ở một không gian song song khác, quỹ đạo cuộc sống hai mươi năm trước đều giống nhau, thay đổi duy nhất chính là một chuyện trước khi em tham gia cuộc thi nhảy ‘Ngôi sao tương lai’, hai đời đều giống nhau, trước khi tham gia cuộc thi, Hoắc Minh San đề nghị cho em mượn phòng của anh tập luyện, nhưng em từ chối, cho nên không hề xảy ra chuyện giữa anh và em, em tham gia cuộc thi, đạt giải nhất, em nhận được danh hiệu “Thiên tài khiêu vũ”, có rất nhiều công ty lớn tranh nhau mời em ký hợp đồng, nhưng ngay lúc em tỏa sáng nhất đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, bởi vì vụ tai nạn này mà em không bao giờ có thể khiêu vũ được nữa, cũng bởi vì vụ tai nạn này mà em bị tiêm rất nhiều chất kích thích, cuối cùng biến thành một kẻ béo hơn hai trăm cân, trừ Hoắc Minh San, tất cả bạn bè đều xa lánh em, bao gồm mối tình đầu của em, trong lúc em bất lực nhất đã phản bội em, hơn nữa anh không tưởng tượng nổi đâu, trở thành một kẻ béo như vậy sẽ rất cô độc, mỗi ngày em đều chiến đấu với sự cô đơn đến đáng sợ, cứ như vậy cho đến khi ba mươi tuổi, đột nhiên có một ngày em mở mắt, phát hiện mình đã đến nơi này, tiến vào trong cuộc đời của Hạ An An, em vốn sống trong cô độc và lạnh lẽo, bất ngờ có được sự ấm áp khiến em luống cuống, em thừa nhận em có lòng tham, em cũng không nói sự thật cho anh trước, không những thế, em còn cố ý giấu anh, em biết em là một kẻ vô liêm sỉ, em ăn trộm thứ thuộc về người khác, mặc dù người này chính là em, nhưng bởi vì trải qua những việc khác nhau, dù sao em và cô ấy cũng không giống nhau, xin lỗi anh, Minh Hiên! Em không phải Hạ An An cùng anh trải qua khúc mắc, cùng anh kết hôn, sinh con cho anh! Em xin lỗi, em vẫn vô liêm sỉ chiếm lấy sự quan tâm, thương yêu và bảo vệ của anh, em hy vọng bây giờ em nói sự thật cho anh vẫn còn kịp, xin anh đừng hận em.”

Vẻ mặt Hoắc Minh Hiên rất phức tạp, ánh mắt thâm trầm khiến người ta nhìn không thấu, cũng không biết anh có tin lời cô hay không, nhưng cô thấy sắc mặt anh đã không còn lạnh như ban đầu, ánh mắt nhìn cô cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

“Em ra ngoài trước đi, anh muốn yên lặng một chút.”

“Vâng.” Hạ An An gật đầu, nhìn anh một lát rồi xoay người đi ra ngoài.

Đêm nay, Hạ An An không ngủ được, anh nói anh muốn yên lặng, có lẽ anh đang nghĩ xem nên quyết định thế nào.

Quyết định cho cô ở lại hay để cô đi.

Vừa nghĩ tới có thể anh sẽ để cô đi, Hạ An An liền đau lòng không thôi, cô thật sự luyến tiếc, luyến tiếc anh, luyến tiếc Thiên Dục.

Mãi cho đến năm giờ sáng, Hạ An An vẫn không ngủ được, lăn qua lộn lại khó chịu trên giường, trời tảng sáng, cô muốn ra ngoài chạy một vòng.

Có lẽ ra ngoài hóng gió, ra mồ hôi, trong lòng cô sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.

Thay quần áo, quả nhiên bên ngoài rất yên tĩnh, mọi người đều đang ngủ, toàn bộ đường Kim Sơn như dã thú ngủ đông.

Trên đường chẳng có lấy một nghười, càng không xe qua lại, qua một đêm tích lũy, trên đường phủ kín lá rơi, tiếng bước chân giẫm lên lá rụng như vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Vì để ngăn mình suy nghĩ, Hạ An An chạy rất nhanh, trong giây lát cô nghe thấy phía sau có tiếng bánh xe nghiền qua, còn nghĩ, nhà ai mà dậy sớm như vậy, đã chuẩn bị đi làm rồi sao?

Hạ An An cũng không để ý nhiều, vẫn duy trì tốc độ chạy trên đường, cũng không nghĩ tới chiếc xe phía sau từ từ dừng lại trước gót chân cô, sau đó một bóng người cao lớn từ trong xe đi xuống.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, Hạ An An lắp bắp kinh hãi.

“Minh… Minh Hiên… Sớm như vậy anh…”

Hạ An An còn chưa nói xong, Hoắc Minh Hiên đã bước nhanh đến trước mặt cô, khuôn mặt anh lạnh lùng, trong mắt là lửa giận thiêu đốt, “Em muốn đi đâu?”

Hạ An An nhíu mày ,“Em…”

“Em muốn bỏ anh và Thiên Dục phải không?” Không đợi cô nói xong, anh đã thô lỗ gầm lên.

Chương 36.1: Anh chỉ yêu em

Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Nhìn bộ dáng nổi giận vô cớ của anh, Hạ An An rất kinh ngạc, thật ra cô muốn nói, cô chỉ đang chạy bộ thôi.

Nhưng cô còn chưa kịp nói, anh đã lại gầm lên: “Hạ An An, em nhớ kỹ cho anh, cho dù em đến từ thế giới nào, chỉ cần em là Hạ An An, em chính là vợ của Hoắc Minh Hiên anh, sống là người của anh, chết là ma của anh, chỉ cần Hoắc Minh Hiên anh còn sống một ngày, em đừng mong bỏ đi!”

“…”

Hạ An An ngơ ngác nhìn người đàn ông nổi giận trước mắt, nhất thời cảm thấy nghẹn ngào không nói ra lời.

Cô rất muốn khóc.

Cô vẫn lo anh sẽ hận cô, sẽ đuổi cô, lại không ngờ anh lại sợ cô bỏ đi, cô chỉ ra ngoài chạy bộ anh mà đã hấp tấp như vậy, từ trước tới nay, vui buồn hỉ nộ chưa bao giờ anh để lộ ra ngoài, bây giờ phẫn nộ như thế cũng là hiếm thấy.

Hạ An An hít mũi, cực lực ổn định giọng nói,“Nhưng mà… kết hôn với anh không phải em, sinh ra Thiên Dục cũng không phải em…” Cô cúi đầu, càng nói càng nhỏ, câu sau nhỏ đến độ không nghe rõ.

Hoắc Minh Hiên đột nhiên vươn tay kéo cô vào trong ngực, giọng nói lộ ra sự kiên quyết không cho phép từ chối,“Không kết hôn với anh, chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ, Thiên Dục không phải em sinh nhưng em nhưng vẫn đối xử với nó như con ruột của mình, cho dù em là Hạ An An đến từ thế giới nào, em vẫn là Hạ An An……”

Bảy năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ An An, anh đã bị cô hớp hồn, Hạ An An khiến anh trầm mê vạn kiếp bất phục.

Cho dù em có biến thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, em vẫn là nữ thần trong lòng anh, chỉ cần em vẫn là Hạ An An, em chính là vợ anh.

Anh vẫn sợ linh hồn cô là của người khác, lại không ngờ rằng cô vẫn là Hạ An An.

Cô không phải người khác, cô vẫn là Hạ An An…

Anh biết mà, anh chưa ngu ngốc đến mức đó, nếu cô là người khác, nhất định anh sẽ nhận ra đầu tiên, nhưng trên người cô vẫn tản ra mị lực hấp dẫn khiến anh mê đắm, bởi vì cô chính là Hạ An An …

Anh không yêu sai người.

Hoắc Minh Hiên ôm Hạ An An rất chặt, cơ hồ làm cô không thở nổi, nhưng giờ khắc này cô vô cùng thỏa mãn, đến tận bây giờ, cô mới xác định, người đàn ông này thật sự yêu cô từ bảy năm trước, cho nên, cho dù cô thay đổi thế nào, cho dù cô đến từ đâu, anh vẫn sẽ chấp nhận cô.

Hạ An An vòng tay siết chặt lấy anh, chuyện cô lo lắng nhất đã không xảy ra, anh vẫn là chồng của cô, cô vẫn là vợ của anh.

Mặt trời mới mọc, tiết trời hơi lạnh, trong ngực anh lại rất ấm áp.

Hạ An An chẳng còn sợ gì cả, anh như một bức tường kiên cố, có thể vì cô ngăn gió chắn mưa, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô chẳng còn gì phải sợ hãi.

Lúc cô và Hoắc Minh Hiên về nhà thì vẫn chưa tới sáu giờ, hai người cũng không về phòng, Hoắc Minh Hiên ôm cô ngồi trên sofa, anh dùng ngón tay dịu dàng chải tóc cho cô, nhẹ nhàng nói: “Nói cho anh biết cuộc sống của em ở thế giới cũ đi.”

Lực độ chải tóc vừa phải, cô thoải mái díp mắt, buồn ngủ, “Cũng không thay đổi gì lắm, chỉ là quỹ đạo phát triển khác nhau.”

Động tác của Hoắc Minh Hiên dừng lại, giọng nói mang theo chút nghiêm trọng: “Vậy… ở thế giới đó, anh và em thế nào? Chúng ta có ở bên nhau không?”

“Không, ở thế giới đó anh và em chỉ quen biết, không thân lắm.”

Trong mắt Hoắc Minh Hiên hiện ra sự đau đớn.

Thật ra anh cũng từng nghĩ, nếu không phải trời đất xui khiến xảy ra chuyện đó với cô, có lẽ cả đời này bọn họ sẽ không thể trở thành vợ chồng, quả nhiên, trong thế giới khác, anh và cô chỉ là người xa lạ.

Anh không biết ở đó anh là người như thế nào, nhưng mà ở đây, anh cảm thấy vô cùng may mắn, có thể có được cô, có lẽ đây là ý trời, ông trời thấu anh yêu quá mệt mỏi, cho nên mới để một An An khác đến bên anh, cho anh tình yêu mà An An đời này không có.

Nhưng như vậy thì An An đâu, cô ở đâu? Có thể đến cuộc sống của An An ở thế giới đó hay không?

Như vậy, nếu cô gặp lại mình ở đó, tất cả có thể khác đi hay không?

“Minh Hiên, nếu… em nói nếu, nếu có một ngày em mở mắt ra và phát hiện em lại trở về với cuộc sống của em ở thế giới kia, mà An An vốn ở thế giới này lại trở về, anh sẽ làm thế nào…”

Hoắc Minh Hiên ôm chặt cô,“Nên làm thế nào thì làm như thế, bởi vì đều là em, An An.”

Hạ An An cười, thoải mái cọ đầu trong ngực anh.

“Nếu em trở lại thế giới của em, như vậy em sẽ ở cạnh anh trong thế giới đó sao?” giọng nói của Hoắc Minh Hiên nhẹ nhàng vang lên trên đầu cô.

Hạ An An cũng ngây ngẩn, sẽ ở cạnh anh trong thế giới đó sao?

Đầu cô thụt lại trong ngực anh, nhẹ giọng nói, “Minh Hiên, em nói như vậy có lẽ sẽ khiến anh tức giận, nhưng mà… em chỉ yêu Hoắc Minh Hiên kiếp này yêu em, thương em, che chở cho em, ở thế giới kia chúng ta chưa từng có gì cả, cho nên anh ở đó và anh ở đây không giống nhau, em nghĩ có lẽ sẽ không ở bên anh trong thế giới đó.

Mặc dù người đưa ô cho Hạ An An, cô cũng không dám chắc chắn 100% người đó chính là Hoắc Minh Hiên, đối với một người chỉ thân hơn người lạ một chút, cô thật sự không yêu nổi.

Hoắc Minh Hiên im lặng hồi, Hạ An An lo lắng nhìn anh, “Minh Hiên, anh giận à?”

Không ngờ Hoắc Minh Hiên lại vùi đầu vào cổ cô, giọng nói mang theo ý cười khó lòng kìm nén, “Không! Sự lựa chọn của em rất chính xác, nghe em nói như vậy, anh rất vui.”

“…”

“Hạ An An em chỉ có thể yêu anh, chỉ có thể yêu anh mà thôi, cho dù em ở đâu, cũng chỉ có thể yêu anh.”

“…”

Hạ An An dở khóc dở cười, người đàn ông này cũng ghen với cả chính mình sao?

Anh không tức giận, Hạ An An thở phào nhẹ nhõm, ôm lưng anh.

Được, em chỉ yêu anh, em chỉ yêu Minh Hiên ở thế giới này.

Hai người không nói gì, theo thời gian yên lặng trôi qua, trong lòng mỗi người đều cảm thấy may mắn và vui vẻ —

Chúng ta đều có được nhau.

Sau đó, Hạ An An vẫn nấu cơm đúng giờ, đi làm đúng giờ.

Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều tiến hành theo thứ tự.

Hoắc Minh Hiên đưa cô đến vũ đoàn như mọi ngày, chẳng qua hôm nay Vũ đoàn Phi Thiên lại không giống ngày thường.

Bởi vì Hạ An An biểu diễn rất thành công, sau thành công của cô, đoàn đội phía sau – Vũ đoàn Phi Thiên cũng được hưởng ké.

Cho nên hôm nay lúc Hạ An An đi đến công ti liền thấy không ít người xếp hàng ở cửa, nam nữ lớn bé đều đủ, vừa nhìn thấy cô, mọi người đã nhiệt tình chào hỏi:

“Cô Hạ, cô nhảy quá đẹp.”

“Chị ơi, em muốn làm học trò của chị, chị nhất định phải nhận em nhé.”

“Em à, ký tên cho anh đi.”

Một đống người chen chen chúc chúc khiến đầu óc Hạ An An choáng váng, cho đến khi nhân viên công tác đến hỗ trợ, cô mới thoát được khỏi vòng vây.

Đi vào văn phòng, Hoắc Minh San vừa thấy Hạ An An đã ôm chầm lấy cô, “Ôi chao nữ thần của tớ, cậu tới rồi!”

Hạ An An bị Hoắc Minh San làm cho hồ đồ, “Đám người bên ngoài là sao vậy?”

“Còn có thể là sao chứ, đương nhiên là vì buổi biểu diễn của cậu khiến vũ đoàn chúng ta nổi tiếng, những người này là người hâm mộ đến học đấy.” Nói đến đây, hai mắt Hoắc Minh San sáng lên,“Này An An, tớ tính mở thêm một công ti con, chiêu mộ thêm vài thầy cô, chỉ cần có kim bài cậu trong tay thì chẳng sợ lỗ vốn, hê hê.”

Năm đó ở trong trường, thành tích chuyên ngành của Hoắc Minh San cũng không cao, chẳng qua do có đầu óc khôn khéo của người nhà họ Hoắc, rất hiểu việc buôn bán, đừng nhìn vũ đoàn của họ không lớn, thật ra lợi nhuận rất khả quan, muốn mở thêm công ti đều là do Hoắc Minh San khổ công suy nghĩ, đương nhiên, có em chồng khôn khéo như vậy, cô cũng chẳng cần lo vũ đoàn lỗ vốn.

Hạ An An nhún vai, “Tớ không hiểu về chuyện làm ăn, tùy cậu xử lý, dù sao chúng ta cũng có giao tình nhiều năm, nếu cậu cần, vậy thì tớ đành hạ mình đi làm thuê thôi.”

Hoắc Minh San cong môi cười: “Cậu là người yêu của tớ, tớ thương còn không kịp, làm sao nỡ để cậu đi làm thuê chứ.”

Hạ An An trừng mắt nhìn Hoắc Minh San, “Dẻo miệng quá.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô có mấy phần ý vị: “Đúng rồi, cậu và Lục Thiên Thành sao rồi?”

Hoắc Minh San phất tay, bĩu môi nói: “Không chơi nữa.”

Hạ An An bi phẫn nhìn qua,“Thế nào lại không chơi?!”

Hoắc Minh San không cho là đúng, ngồi xuống ghế lô, bắt đầu bùng nổ, “Đến tiếng mẹ đẻ còn nói không xong, cậu xem tớ và anh ta giao lưu thế nào, còn nữa, cậu không thấy mái tóc lửa đỏ của anh ta sao, vừa nhìn đã thấy nóng chết đi được.”

Hạ An An không nói gì, xem ra Hoắc Minh San và Lục Thiên Thành đời này giống đời trước y đúc, không ép buộc là không thể đến với nhau.

Bởi vì còn có việc phải làm, Hạ An An cũng không tiếp tục truy hỏi.

Chẳng biết hôm nay Hoắc Minh Hiên bị làm sao, cứ cách một lúc lại gọi điện cho cô, Hạ An An vừa đi WC, di động đã vang lên, cầm lên xem, quả nhiên là Hoắc Minh Hiên.

“Anh sao thế?”

“Em đang làm gì?”

“Em đang ở vũ đoàn.”

“Ừ.” Anh nhẹ giọng đáp,“Đi làm cho tốt, tan ca anh tới đón em.”

Cũng nói y như vậy, không biết lặp lại bao nhiêu lần rồi.

Cuối cùng Hạ An An cũng bùng nổ: “Minh Hiên, anh sợ em bỏ đi à?”

“…”

“Anh yên tâm, em sẽ không bỏ đi đâu, sáng nay em chỉ ra ngoài chạy bộ thôi.”

“…”

“Cho nên anh đừng gọi nhiều như vậy, em cũng không muốn rời xa anh.”

“…”

“Anh đừng căng thẳng nữa nhé.”

“Không có!” Anh tức giận trả lời một câu, “Anh tắt máy đây!”

Hạ An An chợt nghe mấy tiếng “tút tút”, người này thật là!

Vì hôm nay có không ít học viên nên khi Hạ An An và Hoắc Minh làm xong thủ tục nhập học cho mọi người thì đã là giữa trưa.

Hai người vừa rảnh liền tính đi ăn cơm, lúc sắp đi thì có người vào, Hạ An An vừa nhìn đã thấy sợ.

Lục Thiên Thành.

Có điều cái đầu lửa đỏ đã nhuộm thành màu đen, hơn nữa trên tay còn ôm một quyển từ điển, xem ra đang cố học tiếng Trung.

Hạ An An nhăn mày, xem ra Lục Thiên Thành bị Hoắc Minh San cầm chắc rồi.

Hoắc Minh San cũng hoảng, “Sao anh lại tới đây?”

Lục Thiên Thành xấu hổ vò đầu, “Anh muốn mời em ăn bữa cơm.”

Hoắc Minh San nhún vai,“Xin lỗi, hôm nay chúng tôi có rất nhiều việc, không thể ăn cơm với anh được.”

Có việc cái lờ, Hoắc Minh San rõ ràng đang tìm cớ từ chối người ta.

Hạ An An không đành nhìn tiếp, nói: “Không sao, hai người đi ăn đi, chuyện ở đây giao cho tôi là được rồi.”

Lục Thiên Thành vội vàng nói, “Vậy làm phiền cô Hạ rồi.”

Hoắc Minh San lại trừng mắt nhìn cô, ý nghĩa của ánh mắt này đại loại là mắng cô nối giáo cho giặc.

Hạ An An cười khổ.

Đã đến nước này, nếu Hoắc Minh San còn từ chối thì đúng là cố ý, đành gật đầu đáp ứng, không cam lòng đi cùng Lục Thiên Thành.

Đợi đến khi hai người họ đi xa, Hạ An An mới xuống lầu, vừa ra tới cửa đã thấy một người đứng chờ sẵn, Hạ An An dừng lại, người kia cười rộ lên, “Chào cô Hạ.”

Tề Tử Chiêm.

Hạ An An cười cho có lệ: “Chào nh Tề.”

“Cũng đã đến giờ ăn cơm, chắc cô Hạ cũng đang rảnh rỗi nhỉ? Cùng ăn bữa cơm được không?”

Hạ An An căng thẳng, nhớ lại lời cảnh báo của Hoắc Minh Hiên, bảo cô tránh xa Tề Tử Chiêm, anh xã nói đương nhiên phải nghe, cô cười nhạt: “Cảm ơn ý tốt của anh Tề, nhưng tôi hẹn bạn mất rồi, không ăn cơm cùng anh Tề được, xin lỗi nhé.”

Tề Tử Chiêm gật đầu đăm chiêu, cũng không tiếp tục dây dưa, “Tiếc quá, để ngày khác vậy.”

Hạ An An từ chối cho ý kiến, thấy anh ta không có gì muốn nói, liền xoay người rời đi.

Cô đi vào nhà hàng mà mình hay đến cùng Hoắc Minh San, vẫn ngồi ở phòng cũ, ông chủ cũng biết cô, mỗi lần Hạ An An tới đều làm trước cho cô, Hạ An An vừa ngồi chưa ấm chỗ đã có đồ để ăn.

Đang định ăn cơm, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng phục vụ mang trà tới nên bảo người nọ đi vào.

Cửa mở, Hạ An An quay đầu nhìn theo bản năng, thấy người đang đứng cười đểu giả trước cửa phòng, Hạ An An hết nói nổi.

Cô cười xấu hổ cười,“Anh Tề.”

Tề Tử Chiêm ung dung ngồi xuống chỗ đối diện,“Xem ra cô Hạ rất ghét tôi, cho dù là bữa cơm đơn giản cũng không muốn, lại còn tìm lý do để từ chỗi.”

Bị người ta chọc thủng da mặt, Hạ An An thấy rất gượng gạo, “Không có đâu, tôi hẹn bạn rồi, nhưng cô ấy có việc không tới, cho nên…”

“Nếu đã như vậy, tôi ngồi ở đây cũng không phiền chứ?”

Thôi hết lời.

“Không ngại, anh Tề cứ tự nhiên.”

Món anh ta gọi chưa được mang lên, Hạ An An ăn một mình cũng thấy ngại, cho anh ta ngồi ở đây là vì lịch sự khách sáo nhưng như thế không có nghĩa là cô không tức giận với anh ta. Đã biết người khác không muốn ăn cơm với mình thì anh ta còn cứng đầu làm gì?

Không biết xấu hổ sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom