-
Chương 44-46
Chương 44: Kế hoạch của Diệp Huyền
“Cái gì? Ông muốn Thanh Nham nhà tôi gả cho cháu trai ông?”
Nghe được yêu cầu của Trang Vương Mã, Lâm Vân Hà lập tức tức giận!
Trang Công Tử là người như thế nào? Là một tên tiểu nhân âm hiểm!
Xứng đáng với cháu gái của ông à?
“Ghê tởm...”
Mà Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch lại càng tức giận hơn!
Lão già này còn vô liêm sỉ hơn Trang Công Tử!
Lâm Vân Hà không khỏi lạnh lùng nói: “Ông Trang, cháu gái tôi đã có hôn ước rồi, tôi không thể đồng ý với điều kiện mà ông vừa nói!”
Bên kia, Trang Vương Mã hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì quên đi! Ông không cần phải cầu xin tôi nữa!”
“Ông đừng tưởng rằng cháu gái nhà ông dát vàng, có thể gả cho cháu trai tôi thì chính là nhà họ Lâm của ông trèo cao, đừng quá coi trọng bản thân như vậy!”
Đã xé mặt, Trang Vương Mã lại càng không nể nang, trực tiếp lộ ra bộ mặt thật!
“Có một chuyện tôi cần phải nói cho nhà họ Lâm của ông biết, tập đoàn Thiên Di và Ngô Thiên Di không phải là đối tượng mà các người có thể đối phó đâu!”
“Hãy sớm tặng cổ phần của mình cho Tập đoàn Thiên Di đi, kẻo đến cuối cùng trong tay không còn lại gì!”
Nói xong, Trang Vương Mã còn hả hê cười lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại!
“Làm sao có thể!”
Lâm Vân Hà tức giận đến đỏ cả mắt!
Vẻ mặt Lâm Văn Bạch cũng tràn đầy tức giận: “Lão già Trang Vương Mã này còn hợm hĩnh và đạo đức giả hơn Trang Công Tử nhiều!”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham cũng đầy tức giận, cô đỡ Lâm Vân Hà: “Ông nội, ông đừng giận, người vô ơn như Trang Vương Mã không đáng để ông phải tức giận!”
“Cha, đừng lo lắng, con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết khác!”
Lâm Văn Bạch cũng vội vàng trấn an cảm xúc của ông Lâm.
Sau sự việc này, Lâm Văn Bạch càng thêm quyết tâm, ông ta muốn gả Lâm Thanh Nham vào một gia đình giàu có chân chính để không bao giờ phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác nữa!
Lâm Vân Hà bất lực thở dài: “Ông nội già rồi, vô dụng rồi…”
Ông không muốn nói gì nữa, ông thật sự mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác vì chuyện của tập đoàn!
Nói rồi, ông đi xuống lầu, Diệp Huyền thấy sắc mặt ông Lâm không tốt nên hỏi: “Sao vậy ạ?”
Ông Lâm kể lại chuyện mình vừa bị Trang Vương Mã làm nhục.
Nghe xong, trong lòng Diệp Huyền dâng lên sát khí. Thấy lợi quên nghĩa, đúng là rắn chuột một ổ với tập đoàn Thiên Di.
Trong âm thầm, Diệp Huyền cũng thêm nhà họ Trang vào danh sách cần phải hủy diệt!
Ở phía bên kia, trên mặt Trương Vương Mã lộ ra nụ cười khinh bỉ: “Người nhà họ Lâm này đều là đồ đần!”
Trang Công Tử ở bên cạnh cũng giễu cợt: “Bọn họ còn nằm mơ mà hẹn được Giang Kim Bưu à? Dưới áp lực nặng nề của tập đoàn Thiên Di, tập đoàn Lâm thị không còn nổi mấy ngày tốt lành nữa rồi!”
Trang Vương Mã không khỏi gật đầu: “Khi tập đoàn Thiên Di có động thái ra tay với tập đoàn Lâm thị, con có thể giúp đỡ!”
“Nếu làm tốt, Ngô Thiên Di sẽ nhớ kỹ ân tình của con, về sau hắn sẽ trả lại gấp ngàn lần con bỏ ra!”
Trang Công Tử vội vàng gật đầu rồi hỏi: “Ông nội! Sao chúng ta không giúp Ngô tổng hẹn gặp Giang Kim Bưu?”
Trang Vương Mã nhìn đồng hồ, cười nói: “Vẫn chưa muộn, bây giờ gọi điện cho Giang Kim Bưu đi.”
Trang Công Tử vội vàng gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi điện. Sau khi điện thoại được kết nối, giọng điệu của Trang Công Tử rất lễ phép và cung kính:
“Giang tổng, xin chào, tôi là Trang Công Tử.”
“Trang Công Tử? Có chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại, Giang Kim Bưu có chút kinh ngạc. Với năng lực hiện tại của Trang Công Tử, ông không hề coi trọng gã chút nào!
Tuy nhiên, ông nội của Trang Công Tử là Trang Hải Sinh, là một nhà lãnh đạo cấp cao đã nghỉ hưu ở Dương Thành!
Đạo lí đối nhân xử thế, mặt mũi vẫn là phải cho.
Trang Công Tử liên tục cười: “Nghe nói Giang tổng trở về Dương Thành ở một thời gian nên tối mai muốn mời ngài dùng bữa!”
“Tối mai?”
Giang Kim Bưu không khỏi khẽ cau mày!
Tối mai ông còn có chuyện quan trọng phải làm, ông muốn mời người của nhà họ Lâm ăn cơm, nhân tiện bàn bạc về việc chuyển nhượng khu đất số hai cho tập đoàn Lâm thị. Đương nhiên, Giang Kim Bưu đã đem lợi ích lớn như vậy cho nhà họ Lâm chính là để lấy lòng Diệp Huyền!
Nghĩ đến đây, ông cố ý hỏi: “Trang thiếu gia, cậu có biết gì về tập đoàn Lâm thị không?”
Trang Công Tử trả lời không chút do dự: “Giang tổng, tập đoàn Lâm thị không thể so sánh với tập đoàn Thiên Di, chỉ có thể xếp hạng hai!”
“Đứng đầu là Tập đoàn Thiên Di, người dẫn đầu xứng đáng trong ngành xây dựng của Dương Thành!”
“Tập đoàn Thiên Di?” Giang Kim Bưu trầm ngâm!
Trang Công Tử tiếp tục giải thích: “Nếu Giang tổng muốn đầu tư vào Dương Thành, hợp tác với Tập đoàn Thiên Di sẽ là một lựa chọn tốt!”
“Còn tập đoàn Lâm thị thì danh tiếng không tốt lắm, thực lực của tổng giám đốc Lâm Thanh Nham cũng không ra hồn. Các dự án trước đây của bọn họ cũng đã gặp phải các vấn đề về chất lượng!”
“Số lượng dự án coi được của bọn họ chỉ có thể đếm hết trên một bàn tay, không cách nào có thể so sánh được với Tập đoàn Thiên Di!”
Xem ra Trang Công Tử muốn hạ thấp giá trị của tập đoàn Lâm thị không còn một đồng trước mặt Giang Kim Bưu!
Nhưng gã không biết Giang Kim Bưu đã điều tra về tập đoàn Lâm thị rồi. Dưới sự lãnh đạo của Lâm Thanh Nham, một số dự án lớn của tập đoàn Lâm thị đã nhận được nhiều lời khen ngợi!
Giang Kim Bưu lập tức liền hiểu được Trang Công Tử này không đủ chân thành!
Trang Công Tử tiếp tục cười nói: “Nếu không tối mai tôi cũng gọi chủ tịch tập đoàn Thiên Di là Ngô Thiên Di tới, giới thiệu cho Giang tổng biết?”
“Ngô Thiên Di?”
Giang Kim Bưu đang muốn từ chối, nhưng người vợ yêu dấu của ông ngồi một bên cứ nháy mắt ra hiệu bảo ông đồng ý chuyện này!
Dù rất khó hiểu nhưng Giang Kim Bưu vẫn đồng ý: “Được rồi, tối mai lúc sáu giờ rưỡi, các người đến khách sạn Khải Lai đi!”
Trang Cung Tử không khỏi cảm thấy hưng phấn: “Được, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trang Cung Tử cười rất tự hào: “Ông, con thành công rồi, Giang Kim Bưu bảo chúng ta đến khách sạn Khải Lai!”
Trang Vương Mã cũng mỉm cười, ông ta rất hài lòng với biểu hiện của Trang Công Tử!
“Đúng, đúng, giao chuyện cho con ông rất yên tâm, xong chuyện này thì Ngô Thiên Di nợ con một ân tình lớn!”
“Chỉ là...”
“Ông nội, chỉ là cái gì?”
Trang Vương Mã lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì, có lẽ là ông suy nghĩ quá nhiều.”
Vừa rồi, lúc Trang Công Tử và Giang Kim Bưu nhắc đến tập đoàn Lâm thị, ông có cảm giác giọng điệu của Giang Kim Bưu thay đổi!
Nhưng tập đoàn Lâm thị có tư cách gì mà khiến một ông lớn như Giang Kim Bưu để bụng? Chắc ông đã suy nghĩ quá nhiều rồi!
Ở một khu biệt thự ở ngoại ô Dương Thành.
“Bà xã, sao vừa rồi lại ra hiệu cho tôi đồng ý gặp mấy người Trang Công Tử? Không phải chúng ta đã nói tối mai sẽ gặp người nhà họ Lâm sao?”
Giang Kim Bưu bối rối!
Vương Lệ không khỏi khẽ mỉm cười: “Vừa rồi ông không nghe thấy sao, Trang Công Tử coi thường tập đoàn Lâm thị, có ý nâng tập đoàn Thiên Di lên!”
“Lúc ông nói chuyện điện thoại, tôi kiểm tra một chút thì phát hiện một số dự án của tập đoàn Thiên Di có mờ ám, tay chân không được sạch sẽ cho lắm!”
“Mấy ngày trước, thuộc hạ của Ngô Thiên Di là Bàng Hổ Cường bị giết, thế lực dưới tay hắn cũng bị cảnh sát xóa sổ ngay trong ngày!”
“Trước khi Bàng Hổ Cường bị giết, hắn đã phái người bắt cóc Lâm Thanh Nham, trưởng nữ nhà họ Lâm!”
“Tập đoàn Lâm thị và tập đoàn Thiên Di có mâu thuẫn rất lớn!”
“Thời điểm xảy ra những chuyện này là mấy ngày sau khi Diệp Huyền xuất hiện ở nhà họ Lâm!”
Giang Kim Bưu nghe xong lời này, hai mắt không khỏi trợn to: “Như vậy xem ra... chắc chắn không phải trùng hợp!”
Vương Lệ gật đầu đầy ẩn ý: “Có lẽ Diệp Huyền đã giết Bàng Hổ Cường. Cậu ấy muốn giúp tập đoàn Lâm thị, tất cả những chướng ngại vật cản trở sự phát triển của Tập đoàn Lâm thị đều phải được loại bỏ!”
“Chướng ngại vật tiếp theo mà Diệp Huyền sẽ tiêu diệt rất có thể là Ngô Thiên Di và tập đoàn Thiên Di, thậm chí nhà họ Trang cũng không thể may mắn thoát khỏi! Thần cản giết thần, phật cản giết phật!”
Chương 45: Trở thành sự thật
“Thần cản giết thần, phật cản giết phật?”
Nghe Vương Lệ phân tích kế hoạch của Diệp Huyền, Giang Kim Bưu không khỏi đập tim nhanh hơn!
Diệp Huyền, đáng sợ như vậy?
“Ông xã, thà tin là có, không thể tin là không!”
“Nếu không, ông nghĩ lại xem, Diệp Huyền còn trẻ tuổi đã có y thuật lợi hại như vậy, huyền thuật cũng thật lợi hại, còn có khí chất và tác phong làm việc như vậy!”
“Làm sao một người trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường lại có thể có năng lực như vậy? Khí chất và tầm nhìn này chắc chắn đã được rèn luyện từ khi còn nhỏ!”
Nhìn bề ngoài thì có vẻ Vương Lệ chỉ là một người phụ nữ bình thường!
Thật ra thì không phải!
Bà là một người phụ nữ rất thông minh!
Nếu không làm sao Giang Kim Bưu biết bà không thể mang thai mà vẫn yêu thương bà như thế!
Bà là vợ đảm của Giang Kim Bưu!
“Bà xã, bà nói rất đúng.” Ánh mắt Giang Kim Bưu trở nên sắc bén:
“Chúng ta chuyển nhượng khu đất số hai cho tập đoàn Lâm thị, cũng phải nhân cơ hội này làm Ngô Thiên Di mất mặt. Đây là cơ hội tuyệt vời để chúng ta lấy lòng Diệp Huyền!”
“Phải!”
Vương Lệ nắm lấy tay Giang Kim Bưu, cười nói: “Đây là cơ hội của chúng ta, tôi nghĩ Diệp Huyền còn lâu mới đơn giản như bề ngoài chúng ta nhìn thấy!”
“Người có thể tiêu diệt toàn bộ thế lực của Bàng Hổ Cường chỉ sau một đêm, thân phận thực sự của cậu ấy có lẽ nằm ngoài tầm với của chúng ta!”
“Hơn nữa Diệp Huyền thật sự đã giúp chúng ta, chính là ân nhân của nhà chúng ta! Vì vậy, về công hay tư thì chúng ta đều nên giúp cậu ấy!”
Nghe vậy, Giang Kim Bưu bật cười: “Bà xã... Bà thực sự là vợ tốt của tôi!”
Vương Lệ cũng cười ngọt ngào: “Tối mai ông phải nắm bắt cơ hội, nhìn rõ ràng mâu thuẫn của ba bên!”
Theo ý của bà, mâu thuẫn giữa tập đoàn Lâm thị, tập đoàn Thiên Di và nhà họ Trang càng lớn càng tốt!
Đồng thời, vợ chồng Giang Kim Bưu cũng giống như cha con Lưu Công Thiên, bắt đầu tràn đầy tò mò và kính sợ đối với Diệp Huyền!
Tò mò vì năng lực của Diệp Huyền như thần tiên hạ phàm!
Kính sợ vì cách làm việc cực kỳ kín tiếng và cứng rắn của Diệp Huyền, thế lực mạnh như Bàng Hổ Cường mà nói diệt là diệt!
Một điểm nữa là Diệp Huyền rất dễ gần!
Trở thành bạn tốt với cậu ấy không có gì bất an hay không thoải mái cả!
…
Bên kia, biệt thự nhà họ Lâm.
Diệp Huyền cùng ông Lâm luyện một bộ Thái Cực Quyền: “Ông nội Lâm, sao cha cháu và ông lại quen nhau vậy?”
“Nghe cha cháu nói, ông ấy nợ ngài một phần ân tình, có rất ít người có thể khiến cha cháu nợ ân tình!”
Diệp Huyền biết năng lực và khả năng của ông cha nhà mình!
Không quá lời khi nói rằng trên đời này hầu như không có gì mà ông ấy không thể làm được!
Một người đàn ông quyền lực như vậy sao có thể nợ ông cụ nhà họ Lâm một ân tình?
“Ha ha.”
Lâm Vân Hà mỉm cười liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Tiểu Diệp, cậu nói chuyện khách sáo với tôi thế này có phải là muốn giúp cha cậu báo đáp ân tình xong rồi chạy không?”
Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi cười khổ trong lòng!
Xem ra trong lòng ông nội Lâm rất rõ ràng!
Thế mà có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn? Tuy nhiên, Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Cháu chỉ không hiểu và tò mò thôi! Ông nội Lâm, ông đối với cháu tốt như vậy, làm sao cháu có thể chạy cơ chứ.”
Lâm Vân Hà cười nói: “Nhóc con, đừng có lừa gạt tôi, tôi nói cho cậu rõ, ân tình mà cha cậu nợ không dễ dàng đền đáp đâu!”
“Nhưng nếu cậu và Thanh Nham sinh một đứa bé bụ bẫm vậy thì ân tình gì cũng xong hết nha!”
Diệp Huyền không nói nên lời, có con với Lâm Thanh Nham? Quên đi, thật không thực tế!
Mặc dù Lâm Thanh Nham rất xinh đẹp, ngoại hình cũng rất đáng kiêu ngạo!
Nghiêm túc mà nói, nếu nhìn Lâm Thanh Nham dưới góc độ của một người đàn ông bình thường thì cô ấy chắc chắn là một báu vật!
Là kiểu có thể khiến tất cả đàn ông cam tâm tình nguyện chết trên giường!
Diệp Huyền cũng là một con người, là một người đàn ông, tất nhiên hắn có hứng thú với một người đẹp như vậy. Nhưng nếu thật sự yêu đương với Lâm Thanh Nham thì hắn không có hứng thú, Lâm Thanh Nham quá kiêu ngạo, Diệp Huyền cũng không thích làm kẻ la liếm lấy lòng!
Hơn nữa, Lâm Thanh Nham vẫn luôn căm thù hắn!
Dưa hái xanh không ngọt, không cần thiết!
Diệp Huyền cùng ông Lâm đánh Thái Cực Quyền một lúc, sau đó trở về phòng của Lâm Thanh Nham.
Mùi thơm tắm rửa xông vào mũi Diệp Huyền, hắn thấy Lâm Thanh Nham buộc tóc thành búi, lộ ra cổ và xương quai xanh quyến rũ, mặt hồng hào, vô cùng xinh đẹp. Cơ thể mềm mại của cô được bọc trong bộ đồ ngủ ren mỏng nhẹ ôm lấy những đường cong quyến rũ và bá đạo khiến đôi mắt của Diệp Huyền đột nhiên sáng lên.
Cơ thể và khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Nham đúng thật là nhìn cả trăm lần cũng không chán.
“Đẹp quá!”
Diệp Huyền nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười xấu xa: “Tôi rất tò mò, ăn gì mà lớn như vậy.”
“Biến sang chỗ khác!”
Lâm Thanh Nham liếc mắt nhìn Diệp Huyền rồi ném chiếc khăn trong tay qua, nhưng Diệp Huyền đã bắt được, trên đó vẫn còn hương thơm cơ thể quyến rũ của Lâm Thanh Nham.
“Thơm quá.”
Diệp Huyền không hề xấu hổ mà ngược lại còn mỉm cười, trái lại người đỏ mặt xấu hổ lại là Lâm Thanh Nham: “Anh đúng là đồ biến thái!”
Diệp Huyền cười ha ha: “Chỉ có người đẹp và món ăn ngon là không thể phụ mà.”
Điều này khiến Lâm Thanh Nham nhớ đến cảnh tượng hôm nay Trương Vãn Thanh đưa Diệp Huyền trở lại công ty, cô lạnh lùng nói:
“Sau này anh không được lên xe của những người phụ nữ khác ở gần công ty!”
“Tôi không ghen, tôi chỉ không muốn ông nội nhìn thấy rồi buồn lòng thôi!”
Diệp Huyền thản nhiên đáp: “Lần sau tôi sẽ chú ý, tôi sẽ không để người khác biết! Lâm Thanh Nham, tôi thấy cô giống như đang ăn giấm vậy, đừng có yêu tôi đó.”
“Hừ, đồ cặn bã! Không biết xấu hổ!”
Lâm Thanh Nham mắng Diệp Huyền trong lòng, sau đó tức giận đi sang một bên đọc tài liệu của công ty!
Tâm tình của cô thật sự không tốt, sau một ngày làm việc vất vả cũng không tìm ra được cách mời Giang Kim Bưu dùng bữa.
Ông nội bỏ qua mặt mũi đi nhờ Trang Vương Mã giúp đỡ nhưng lại bị sỉ nhục, điều này khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy tự trách. Vậy nên Lâm Thanh Nham bên ngoài mệt mỏi, tinh thần bên trong cũng sắp sụp đổ!
Có một loại cảm giác rằng cả thế giới đều không quan tâm tới mình, cô đơn, thất vọng, cáu kỉnh.
Lúc này, Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi vừa nghe ông nội nói tập đoàn Lâm thị lại gặp phải vấn đề. Nhưng tôi thấy cô cũng mệt rồi, không bằng nghỉ ngơi sớm một chút sẽ tốt hơn, có lẽ ngày mai sẽ có tin tức tốt.”
Lâm Thanh Nham sửng sốt một lát, cô không ngờ Diệp Huyền lại quan tâm đến mình. Một sự ấm áp khó tả đã chạm vào trái tim lạnh lẽo của Lâm Thanh Nham.
“Ai cần anh quan tâm.”
Lâm Thanh Nham siết bàn tay ngọc ngà của mình rồi trả lời một cách kiêu ngạo. Nhưng cô suy nghĩ một lúc rồi lại lẩm bẩm:
“Anh nghĩ tôi không muốn ngủ sao? Nhưng nếu khu đất số hai đó bị cha con nhà họ Lục chiếm được thì địa vị của nhà họ Lâm chúng tôi trong tập đoàn sẽ bị đe dọa.”
“Quan trọng hơn là Tập đoàn Thiên Di cũng để mắt đến khu đất này. Nếu bọn họ lấy được thì tập đoàn Lâm thị sẽ còn gặp nguy hiểm hơn nữa, sẽ bị thôn tính trong vài phút.”
Diệp Huyền nhìn Lâm Thanh Nham, phát hiện sự kiêu ngạo trong đôi mắt xinh đẹp của cô dường như đã biến mất, mà lại bộc lộ ra sự yếu đuối và dịu dàng của phụ nữ. Điều này cũng khiến Diệp Huyền có chút kinh ngạc, hóa ra Lâm Thanh Nham cũng có một mặt như thế này.
“Hầy, sao tôi lại nói chuyện này với anh chứ?”
Lâm Thanh Nham lắc đầu cười khổ nhưng Diệp Huyền lại mỉm cười: “Ít nhất nếu nói ra những phiền toái trong lòng thì trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Ừ, có vẻ như vậy.”
Đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Nham hơi nhếch lên, khi thấy hắn cũng đang nhìn cô, cô mới nhớ tới vì sao tối nay cô lại tán gẫu với tên biến thái này? Hình như hắn đang muốn làm cô vui vẻ?
Hai người nhìn nhau. Bầu không khí có chút mập mờ.
“Ừm… anh đi ngủ trước đi.”
Lâm Thanh Nham vội vàng xoay người lại, mặt có chút đỏ lên.
Diệp Huyền không hề xấu hổ mà chỉ cười nói: “Cố gắng sẽ có kết quả, mà cô cũng có thực lực, nếu Giang Kim Bưu là người thông minh thì sẽ liên lạc với cô, cô phải tự tin vào bản thân một chút.”
“Ông nội Lâm nói tôi là vận may của nhà họ Lâm, có tôi ở đây, mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt hơn! Cô cũng phải có một chút niềm tin vào tôi.”
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Thanh Nham không nhịn được bật cười: “Anh đúng là đồ tự luyến. Nhưng mà tôi cũng hy vọng những lời nói của anh sẽ trở thành sự thật.”
Cô còn chưa kịp nói xong thì điện thoại trên bàn rung lên.
Cô nhấc điện thoại lên nhìn, là một số lạ!
“Cô Lâm Thanh Nham, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị phải không? Xin chào, tôi là chủ tịch tập đoàn Giang thị - Giang Kim Bưu!”
Chương 46: Cuộc điện thoại thần bí
“Giang Kim Bưu?”
Hơi thở của Lâm Thanh Nham đột nhiên ngưng trệ, cô đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, bộ ngực kiêu hãnh phập phồng lên xuống!
“Giang… Giang tổng, xin… Xin chào!”
Lâm Thanh Nham có chút nói năng lộn xộn, tim gần như nhảy lên cổ họng!
Thật không thể tin được!
Giang Kim Bưu, trùm đất nắm giữ một phần năm đất thương mại ở Dương Thành, thế mà gọi điện thoại cho cô?
Diệp Huyền mới vừa nói xong vậy mà lập tức ứng nghiệm!
Cô không khỏi nhìn Diệp Huyền!
“Nhìn tôi làm gì?”
Diệp Huyền cố ý hỏi, nhưng trong lòng lại nở nụ cười. Giang Kim Bưu, coi như ông thông minh!
Hôm nay tại nhà Giang Kim Bưu, hai vợ chồng họ nói sẽ liên lạc với Lâm Thanh Nham để chủ động bàn bạc vấn đề về khu đất số hai.
Vì vậy, nếu Giang Kim Bưu là một người thông minh thì ông sẽ rèn sắt khi còn nóng nhanh chóng thực hiện mọi việc. Ưu điểm của việc này là có thể cho Diệp Huyền biết rằng Giang Kim Bưu ông là một người rất đáng tin cậy, lời đã nói ra lập tức thực hiện!
Chỉ là Lâm Thanh Nham không biết gì về chuyện này. Cô chỉ cảm thấy lời nói của Diệp Huyền đã trở thành sự thật!
Giang Kim Bưu thật sự đích thân gọi tới, đây là trùm đất trong truyền thuyết đó!
“Cô Lâm, tối nay cô có rảnh không?”
“Tôi muốn trao đổi cụ thể với cô về khu đất thương mại số hai.”
Giang Kim Bưu nói thẳng vào vấn đề!
Tim Lâm Thanh Nham đập thình thịch, cô vẫn đang trong trạng thái hưng phấn vô hạn: “Giang tổng, tôi rảnh! Tất nhiên tôi rảnh!”
“Được!”
Giang Kim Bưu bật cười, tâm trạng có vẻ rất tốt!
Ông sợ nhất là Lâm Thanh Nham nói không rảnh!
Nếu vậy Giang Kim Bưu ông sẽ phải đích thân đến tập đoàn Lâm thị!
Dù sao nếu đã hứa với Diệp Huyền thì ông nhất định phải làm được!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham nhanh chóng nhớ ra một chuyện khác: “Giang tổng, tôi nghe nói phó chủ tịch tập đoàn chúng tôi đã liên lạc với ông rồi, và sắp giành được quyền sử dụng khu đất thương mại số hai.”
“Phó chủ tịch? Ý cô là Lục Chí Phàm đúng không?”
Giang Kim Bưu cười nhạt: “Cô cũng vừa nói đó, ông ta chỉ là phó chủ tịch thôi! Nếu phải thương lượng thì tôi cũng sẽ thương lượng với cô hoặc cha cô, rốt cuộc thì nhà họ Lâm của cô mới là cổ đông lớn nhất tập đoàn.”
“Hơn nữa tôi cũng được biết những dự án nổi bật của tập đoàn Lâm thị đều do cha con cô hoàn thành! Dù về công hay tư gì thì tôi cũng nên tìm cô!”
Nghe thấy lời khen ngợi của Giang Kim Bưu, Lâm Thanh Nham vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên:
“Vậy thì tốt quá, Giang tổng! Hết thảy cứ nghe theo ngài sắp xếp!”
Giang Kim Bưu cười to: “Nếu vậy thì tối nay chúng ta gặp nhau ở khách sạn Khải Lai nhé. Nhớ báo cho cha và ông nội cô.”
Lâm Thanh Nham cảm ơn Giang Kim Bưu liên tục rồi cúp điện thoại!
“Thật tuyệt!”
Lâm Thanh Nham hưng phấn đến mức không khỏi thốt lên một tiếng, khi nhìn Diệp Huyền thì ánh mắt sáng ngời!
Trong giây tiếp theo, chuyện mà người khác không ngờ đến đã xảy ra!
Lâm Thanh Nham bởi vì quá kích động, thế mà ôm chặt lấy Diệp Huyền, nhảy nhót: “Anh nói đúng, Giang Kim Bưu thật sự chủ động tìm tôi này!”
Cảm nhận được sự hưng phấn và hạnh phúc của Lâm Thanh Nham, tâm trạng Diệp Huyền cũng rất tốt!
Càng quan trọng hơn là!
Thân thể mềm mại gợi cảm của Lâm Thanh
Nham cùng với hương thơm quyến rũ, thật sự dán lên người Diệp Huyền, cùng với
động tác nhảy nhót, mức độ gần gũi càng khiến hắn thoải mái hơn!
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa, hiển nhiên rất hưởng thụ việc này, một đôi bàn tay to lớn di chuyển lên xuống, đặt ở trên eo và đùi của Lâm Thanh Nham!
Sảng khoái!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, hóa ra là mẹ Lâm Lý Gia Tuệ nghe thấy tiếng hét của Lâm Thanh Nham, còn tưởng rằng con mình bị ngã nên vội vàng lên xem chuyện gì xảy ra!
Cho nên cảnh tượng hai người ôm nhau đã bị Lý Gia Tuệ nhìn thấy rõ ràng!
“Mẹ…”
Lúc này Lâm Thanh Nham mới nhận ra mình thất thố, vội vàng buông Diệp Huyền ra!
“Thật xin lỗi!”
Lý Gia Tuệ sững sờ một lát, sau đó vội vàng mỉm cười: “Quấy rầy rồi, hai đứa cứ tiếp tục, cố lên.”
“Không phải!”
Lâm Thanh Nham muốn giải thích nhưng Lý Gia Tuệ đã đóng cửa lại, trước khi rời đi còn giơ ngón tay cái lên với Diệp Huyền!
“Làm sao bây giờ!” Lâm Thanh Nham đỏ bừng mặt, nhịn không được dậm chân:
“Chúng ta bị mẹ hiểu lầm rồi! Đều tại anh!”
“Hả...”
Diệp Huyền dở khóc dở cười: “Người đẹp, cô không thể ỷ mình đẹp rồi ngang ngược thế được, rõ ràng là cô nhào lên trước! Nhưng không thể không nói, cảm giác không tồi nha!”
Lâm Thanh Nham cũng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, mặt càng thêm đỏ bừng xấu hổ: “Anh còn nói! Quay lại ghế sô pha nhanh đi, đồ biến thái!”
Không biết tại sao, tim Lâm Thanh Nham đập rất nhanh, lúc tỉnh táo ôm lấy Diệp Huyền, cảm thấy cơ bắp vừa phải của hắn, ôm rất thoải mái…
“Hầy, người bị hại là tôi, người bị mắng cũng là tôi luôn à?”
Diệp Huyền cười cười, nhưng cũng không tức giận, quay trở lại ghế sô pha của mình:
“Tôi đã nói rồi, tôi là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm! Cô phải đối xử tốt với tôi một chút đi.”
Mặc dù Lâm Thanh Nham không trả lời hắn, nhưng cô không khỏi suy nghĩ lại những gì đã xảy ra trong những ngày này. Đúng như lời Diệp Huyền đã nói, có hắn ở đây, những phiền toái mà nhà họ Lâm gặp phải đều được giải quyết một cách đầy bất ngờ!
Tuần trước cô bị người của Bàng Hổ Cường bắt cóc, nhưng Diệp Huyền có mặt, cô đã trốn thoát thành công!
Cùng ngày hôm đó, Bàng Hổ Cường chết, tập đoàn Thiên Di cũng bận rộn giải quyết chuyện với Bàng Hổ Cường, bận tối mặt tối mày!
Vì chuyện này mà nhà họ Lưu đã chuyển giao dự án Tân Dân Sinh vốn định giao cho tập đoàn Thiên Di cho nhà họ Lâm!
Lần thứ hai, cô hẹn gặp Lý Hùng Phi của bộ phận kiểm tra chất lượng và bị đánh thuốc. Cũng chính là Diệp Huyền đã nhắc nhở trước nên cô mới cảnh giác, mang theo bốn vệ sĩ đi cùng mới tránh được tai nạn!
Sau đó, Diệp Huyền ra mặt giúp cô trong cuộc họp, đánh Lục Kiên, giúp cô giữ được tôn nghiêm!
Những chuyện xảy ra gần đây đúng là đã được giải quyết một cách kỳ diệu nhờ có sự tồn tại của Diệp Huyền!
“Nhìn lại như vậy, Diệp Huyền này thật sự là may mắn lớn của cô và nhà họ Lâm…”
Lâm Thanh Nham càng nghĩ càng cảm thấy khó tin!
Thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Hay là Diệp Huyền đã âm thầm đứng phía sau hỗ trợ cho cô và nhà họ Lâm? Nhưng anh ta chỉ là một kẻ nhà quê, có thể có bối cảnh và năng lực gì chứ?
“Nếu nhà họ Lâm thật sự có được khu đất số hai, mình sẽ thừa nhận anh ta đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm! Về sau sẽ đối xử tốt hơn với anh ta.”
Lâm Thanh Nham nằm trên giường suy nghĩ lung tung, cái nhìn của cô đối với Diệp Huyền cũng bắt đầu thay đổi!
Dù sao thì chữ “duyên” này cũng luôn bí ẩn và huyền diệu đến vậy!
Tuy nhiên, Diệp Huyền không quan tâm Lâm Thanh Nham đang nghĩ cái gì, hắn vừa nằm xuống liền nằm ngáy o o!
Sáng hôm sau.
Vì Giang Kim Bưu đã chủ động gọi điện hẹn trao đổi chuyện về khu đất số hai nên tâm trạng của người cả nhà Lâm Thanh Nham rất tốt. Đặc biệt là ông nội Lâm, ông đã nghe Lý Gia Tuệ nói từ sớm về việc tối qua nhìn thấy Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền ôm nhau.
“Hai đứa ăn nhiều một chút, bồi bổ một chút nha.”
Lời nói của ông Lâm suýt chút nữa đã làm Lâm Thanh Nham bị nghẹn, cô vội vàng ăn xong bữa sáng rồi bỏ chạy.
Trên đường đi, tâm trạng của cô rất tốt.
Thứ nhất là vì liên quan tới khu đất số hai, thứ hai dường như là vì… có chút mập mờ với Diệp Huyền.
“Lâm tổng!”
Thư ký không nhịn được hỏi cô: “Hôm nay cô đều mỉm cười, cô đang yêu sao?”
“Ai rảnh mà yêu đương gì! Là có chuyện tốt, cuối cùng tôi cũng được nữ thần may mắn ưu ái rồi!”
Lâm Thanh Nham cười đến đỏ bừng mặt: “Nhưng mà tạm thời giữ bí mật, mọi người cũng vất vả rồi, chờ tôi thưởng cho mọi người!”
“Thưởng?” Thư ký không khỏi hưng phấn!
Ngay cả ông Lâm cũng hưng phấn đến mức đỏ mặt. Chắc là vì tập đoàn sắp nhận được mối làm ăn lớn!
Phía bên kia.
Ngay khi Diệp Huyền trở lại văn phòng, hắn nhận được một cuộc điện thoại. Tên trên màn hình hiển thị người gọi là ‘Cha’!
“Cái gì? Ông muốn Thanh Nham nhà tôi gả cho cháu trai ông?”
Nghe được yêu cầu của Trang Vương Mã, Lâm Vân Hà lập tức tức giận!
Trang Công Tử là người như thế nào? Là một tên tiểu nhân âm hiểm!
Xứng đáng với cháu gái của ông à?
“Ghê tởm...”
Mà Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch lại càng tức giận hơn!
Lão già này còn vô liêm sỉ hơn Trang Công Tử!
Lâm Vân Hà không khỏi lạnh lùng nói: “Ông Trang, cháu gái tôi đã có hôn ước rồi, tôi không thể đồng ý với điều kiện mà ông vừa nói!”
Bên kia, Trang Vương Mã hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì quên đi! Ông không cần phải cầu xin tôi nữa!”
“Ông đừng tưởng rằng cháu gái nhà ông dát vàng, có thể gả cho cháu trai tôi thì chính là nhà họ Lâm của ông trèo cao, đừng quá coi trọng bản thân như vậy!”
Đã xé mặt, Trang Vương Mã lại càng không nể nang, trực tiếp lộ ra bộ mặt thật!
“Có một chuyện tôi cần phải nói cho nhà họ Lâm của ông biết, tập đoàn Thiên Di và Ngô Thiên Di không phải là đối tượng mà các người có thể đối phó đâu!”
“Hãy sớm tặng cổ phần của mình cho Tập đoàn Thiên Di đi, kẻo đến cuối cùng trong tay không còn lại gì!”
Nói xong, Trang Vương Mã còn hả hê cười lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại!
“Làm sao có thể!”
Lâm Vân Hà tức giận đến đỏ cả mắt!
Vẻ mặt Lâm Văn Bạch cũng tràn đầy tức giận: “Lão già Trang Vương Mã này còn hợm hĩnh và đạo đức giả hơn Trang Công Tử nhiều!”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham cũng đầy tức giận, cô đỡ Lâm Vân Hà: “Ông nội, ông đừng giận, người vô ơn như Trang Vương Mã không đáng để ông phải tức giận!”
“Cha, đừng lo lắng, con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết khác!”
Lâm Văn Bạch cũng vội vàng trấn an cảm xúc của ông Lâm.
Sau sự việc này, Lâm Văn Bạch càng thêm quyết tâm, ông ta muốn gả Lâm Thanh Nham vào một gia đình giàu có chân chính để không bao giờ phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác nữa!
Lâm Vân Hà bất lực thở dài: “Ông nội già rồi, vô dụng rồi…”
Ông không muốn nói gì nữa, ông thật sự mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác vì chuyện của tập đoàn!
Nói rồi, ông đi xuống lầu, Diệp Huyền thấy sắc mặt ông Lâm không tốt nên hỏi: “Sao vậy ạ?”
Ông Lâm kể lại chuyện mình vừa bị Trang Vương Mã làm nhục.
Nghe xong, trong lòng Diệp Huyền dâng lên sát khí. Thấy lợi quên nghĩa, đúng là rắn chuột một ổ với tập đoàn Thiên Di.
Trong âm thầm, Diệp Huyền cũng thêm nhà họ Trang vào danh sách cần phải hủy diệt!
Ở phía bên kia, trên mặt Trương Vương Mã lộ ra nụ cười khinh bỉ: “Người nhà họ Lâm này đều là đồ đần!”
Trang Công Tử ở bên cạnh cũng giễu cợt: “Bọn họ còn nằm mơ mà hẹn được Giang Kim Bưu à? Dưới áp lực nặng nề của tập đoàn Thiên Di, tập đoàn Lâm thị không còn nổi mấy ngày tốt lành nữa rồi!”
Trang Vương Mã không khỏi gật đầu: “Khi tập đoàn Thiên Di có động thái ra tay với tập đoàn Lâm thị, con có thể giúp đỡ!”
“Nếu làm tốt, Ngô Thiên Di sẽ nhớ kỹ ân tình của con, về sau hắn sẽ trả lại gấp ngàn lần con bỏ ra!”
Trang Công Tử vội vàng gật đầu rồi hỏi: “Ông nội! Sao chúng ta không giúp Ngô tổng hẹn gặp Giang Kim Bưu?”
Trang Vương Mã nhìn đồng hồ, cười nói: “Vẫn chưa muộn, bây giờ gọi điện cho Giang Kim Bưu đi.”
Trang Công Tử vội vàng gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi điện. Sau khi điện thoại được kết nối, giọng điệu của Trang Công Tử rất lễ phép và cung kính:
“Giang tổng, xin chào, tôi là Trang Công Tử.”
“Trang Công Tử? Có chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại, Giang Kim Bưu có chút kinh ngạc. Với năng lực hiện tại của Trang Công Tử, ông không hề coi trọng gã chút nào!
Tuy nhiên, ông nội của Trang Công Tử là Trang Hải Sinh, là một nhà lãnh đạo cấp cao đã nghỉ hưu ở Dương Thành!
Đạo lí đối nhân xử thế, mặt mũi vẫn là phải cho.
Trang Công Tử liên tục cười: “Nghe nói Giang tổng trở về Dương Thành ở một thời gian nên tối mai muốn mời ngài dùng bữa!”
“Tối mai?”
Giang Kim Bưu không khỏi khẽ cau mày!
Tối mai ông còn có chuyện quan trọng phải làm, ông muốn mời người của nhà họ Lâm ăn cơm, nhân tiện bàn bạc về việc chuyển nhượng khu đất số hai cho tập đoàn Lâm thị. Đương nhiên, Giang Kim Bưu đã đem lợi ích lớn như vậy cho nhà họ Lâm chính là để lấy lòng Diệp Huyền!
Nghĩ đến đây, ông cố ý hỏi: “Trang thiếu gia, cậu có biết gì về tập đoàn Lâm thị không?”
Trang Công Tử trả lời không chút do dự: “Giang tổng, tập đoàn Lâm thị không thể so sánh với tập đoàn Thiên Di, chỉ có thể xếp hạng hai!”
“Đứng đầu là Tập đoàn Thiên Di, người dẫn đầu xứng đáng trong ngành xây dựng của Dương Thành!”
“Tập đoàn Thiên Di?” Giang Kim Bưu trầm ngâm!
Trang Công Tử tiếp tục giải thích: “Nếu Giang tổng muốn đầu tư vào Dương Thành, hợp tác với Tập đoàn Thiên Di sẽ là một lựa chọn tốt!”
“Còn tập đoàn Lâm thị thì danh tiếng không tốt lắm, thực lực của tổng giám đốc Lâm Thanh Nham cũng không ra hồn. Các dự án trước đây của bọn họ cũng đã gặp phải các vấn đề về chất lượng!”
“Số lượng dự án coi được của bọn họ chỉ có thể đếm hết trên một bàn tay, không cách nào có thể so sánh được với Tập đoàn Thiên Di!”
Xem ra Trang Công Tử muốn hạ thấp giá trị của tập đoàn Lâm thị không còn một đồng trước mặt Giang Kim Bưu!
Nhưng gã không biết Giang Kim Bưu đã điều tra về tập đoàn Lâm thị rồi. Dưới sự lãnh đạo của Lâm Thanh Nham, một số dự án lớn của tập đoàn Lâm thị đã nhận được nhiều lời khen ngợi!
Giang Kim Bưu lập tức liền hiểu được Trang Công Tử này không đủ chân thành!
Trang Công Tử tiếp tục cười nói: “Nếu không tối mai tôi cũng gọi chủ tịch tập đoàn Thiên Di là Ngô Thiên Di tới, giới thiệu cho Giang tổng biết?”
“Ngô Thiên Di?”
Giang Kim Bưu đang muốn từ chối, nhưng người vợ yêu dấu của ông ngồi một bên cứ nháy mắt ra hiệu bảo ông đồng ý chuyện này!
Dù rất khó hiểu nhưng Giang Kim Bưu vẫn đồng ý: “Được rồi, tối mai lúc sáu giờ rưỡi, các người đến khách sạn Khải Lai đi!”
Trang Cung Tử không khỏi cảm thấy hưng phấn: “Được, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trang Cung Tử cười rất tự hào: “Ông, con thành công rồi, Giang Kim Bưu bảo chúng ta đến khách sạn Khải Lai!”
Trang Vương Mã cũng mỉm cười, ông ta rất hài lòng với biểu hiện của Trang Công Tử!
“Đúng, đúng, giao chuyện cho con ông rất yên tâm, xong chuyện này thì Ngô Thiên Di nợ con một ân tình lớn!”
“Chỉ là...”
“Ông nội, chỉ là cái gì?”
Trang Vương Mã lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì, có lẽ là ông suy nghĩ quá nhiều.”
Vừa rồi, lúc Trang Công Tử và Giang Kim Bưu nhắc đến tập đoàn Lâm thị, ông có cảm giác giọng điệu của Giang Kim Bưu thay đổi!
Nhưng tập đoàn Lâm thị có tư cách gì mà khiến một ông lớn như Giang Kim Bưu để bụng? Chắc ông đã suy nghĩ quá nhiều rồi!
Ở một khu biệt thự ở ngoại ô Dương Thành.
“Bà xã, sao vừa rồi lại ra hiệu cho tôi đồng ý gặp mấy người Trang Công Tử? Không phải chúng ta đã nói tối mai sẽ gặp người nhà họ Lâm sao?”
Giang Kim Bưu bối rối!
Vương Lệ không khỏi khẽ mỉm cười: “Vừa rồi ông không nghe thấy sao, Trang Công Tử coi thường tập đoàn Lâm thị, có ý nâng tập đoàn Thiên Di lên!”
“Lúc ông nói chuyện điện thoại, tôi kiểm tra một chút thì phát hiện một số dự án của tập đoàn Thiên Di có mờ ám, tay chân không được sạch sẽ cho lắm!”
“Mấy ngày trước, thuộc hạ của Ngô Thiên Di là Bàng Hổ Cường bị giết, thế lực dưới tay hắn cũng bị cảnh sát xóa sổ ngay trong ngày!”
“Trước khi Bàng Hổ Cường bị giết, hắn đã phái người bắt cóc Lâm Thanh Nham, trưởng nữ nhà họ Lâm!”
“Tập đoàn Lâm thị và tập đoàn Thiên Di có mâu thuẫn rất lớn!”
“Thời điểm xảy ra những chuyện này là mấy ngày sau khi Diệp Huyền xuất hiện ở nhà họ Lâm!”
Giang Kim Bưu nghe xong lời này, hai mắt không khỏi trợn to: “Như vậy xem ra... chắc chắn không phải trùng hợp!”
Vương Lệ gật đầu đầy ẩn ý: “Có lẽ Diệp Huyền đã giết Bàng Hổ Cường. Cậu ấy muốn giúp tập đoàn Lâm thị, tất cả những chướng ngại vật cản trở sự phát triển của Tập đoàn Lâm thị đều phải được loại bỏ!”
“Chướng ngại vật tiếp theo mà Diệp Huyền sẽ tiêu diệt rất có thể là Ngô Thiên Di và tập đoàn Thiên Di, thậm chí nhà họ Trang cũng không thể may mắn thoát khỏi! Thần cản giết thần, phật cản giết phật!”
Chương 45: Trở thành sự thật
“Thần cản giết thần, phật cản giết phật?”
Nghe Vương Lệ phân tích kế hoạch của Diệp Huyền, Giang Kim Bưu không khỏi đập tim nhanh hơn!
Diệp Huyền, đáng sợ như vậy?
“Ông xã, thà tin là có, không thể tin là không!”
“Nếu không, ông nghĩ lại xem, Diệp Huyền còn trẻ tuổi đã có y thuật lợi hại như vậy, huyền thuật cũng thật lợi hại, còn có khí chất và tác phong làm việc như vậy!”
“Làm sao một người trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường lại có thể có năng lực như vậy? Khí chất và tầm nhìn này chắc chắn đã được rèn luyện từ khi còn nhỏ!”
Nhìn bề ngoài thì có vẻ Vương Lệ chỉ là một người phụ nữ bình thường!
Thật ra thì không phải!
Bà là một người phụ nữ rất thông minh!
Nếu không làm sao Giang Kim Bưu biết bà không thể mang thai mà vẫn yêu thương bà như thế!
Bà là vợ đảm của Giang Kim Bưu!
“Bà xã, bà nói rất đúng.” Ánh mắt Giang Kim Bưu trở nên sắc bén:
“Chúng ta chuyển nhượng khu đất số hai cho tập đoàn Lâm thị, cũng phải nhân cơ hội này làm Ngô Thiên Di mất mặt. Đây là cơ hội tuyệt vời để chúng ta lấy lòng Diệp Huyền!”
“Phải!”
Vương Lệ nắm lấy tay Giang Kim Bưu, cười nói: “Đây là cơ hội của chúng ta, tôi nghĩ Diệp Huyền còn lâu mới đơn giản như bề ngoài chúng ta nhìn thấy!”
“Người có thể tiêu diệt toàn bộ thế lực của Bàng Hổ Cường chỉ sau một đêm, thân phận thực sự của cậu ấy có lẽ nằm ngoài tầm với của chúng ta!”
“Hơn nữa Diệp Huyền thật sự đã giúp chúng ta, chính là ân nhân của nhà chúng ta! Vì vậy, về công hay tư thì chúng ta đều nên giúp cậu ấy!”
Nghe vậy, Giang Kim Bưu bật cười: “Bà xã... Bà thực sự là vợ tốt của tôi!”
Vương Lệ cũng cười ngọt ngào: “Tối mai ông phải nắm bắt cơ hội, nhìn rõ ràng mâu thuẫn của ba bên!”
Theo ý của bà, mâu thuẫn giữa tập đoàn Lâm thị, tập đoàn Thiên Di và nhà họ Trang càng lớn càng tốt!
Đồng thời, vợ chồng Giang Kim Bưu cũng giống như cha con Lưu Công Thiên, bắt đầu tràn đầy tò mò và kính sợ đối với Diệp Huyền!
Tò mò vì năng lực của Diệp Huyền như thần tiên hạ phàm!
Kính sợ vì cách làm việc cực kỳ kín tiếng và cứng rắn của Diệp Huyền, thế lực mạnh như Bàng Hổ Cường mà nói diệt là diệt!
Một điểm nữa là Diệp Huyền rất dễ gần!
Trở thành bạn tốt với cậu ấy không có gì bất an hay không thoải mái cả!
…
Bên kia, biệt thự nhà họ Lâm.
Diệp Huyền cùng ông Lâm luyện một bộ Thái Cực Quyền: “Ông nội Lâm, sao cha cháu và ông lại quen nhau vậy?”
“Nghe cha cháu nói, ông ấy nợ ngài một phần ân tình, có rất ít người có thể khiến cha cháu nợ ân tình!”
Diệp Huyền biết năng lực và khả năng của ông cha nhà mình!
Không quá lời khi nói rằng trên đời này hầu như không có gì mà ông ấy không thể làm được!
Một người đàn ông quyền lực như vậy sao có thể nợ ông cụ nhà họ Lâm một ân tình?
“Ha ha.”
Lâm Vân Hà mỉm cười liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Tiểu Diệp, cậu nói chuyện khách sáo với tôi thế này có phải là muốn giúp cha cậu báo đáp ân tình xong rồi chạy không?”
Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi cười khổ trong lòng!
Xem ra trong lòng ông nội Lâm rất rõ ràng!
Thế mà có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn? Tuy nhiên, Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Cháu chỉ không hiểu và tò mò thôi! Ông nội Lâm, ông đối với cháu tốt như vậy, làm sao cháu có thể chạy cơ chứ.”
Lâm Vân Hà cười nói: “Nhóc con, đừng có lừa gạt tôi, tôi nói cho cậu rõ, ân tình mà cha cậu nợ không dễ dàng đền đáp đâu!”
“Nhưng nếu cậu và Thanh Nham sinh một đứa bé bụ bẫm vậy thì ân tình gì cũng xong hết nha!”
Diệp Huyền không nói nên lời, có con với Lâm Thanh Nham? Quên đi, thật không thực tế!
Mặc dù Lâm Thanh Nham rất xinh đẹp, ngoại hình cũng rất đáng kiêu ngạo!
Nghiêm túc mà nói, nếu nhìn Lâm Thanh Nham dưới góc độ của một người đàn ông bình thường thì cô ấy chắc chắn là một báu vật!
Là kiểu có thể khiến tất cả đàn ông cam tâm tình nguyện chết trên giường!
Diệp Huyền cũng là một con người, là một người đàn ông, tất nhiên hắn có hứng thú với một người đẹp như vậy. Nhưng nếu thật sự yêu đương với Lâm Thanh Nham thì hắn không có hứng thú, Lâm Thanh Nham quá kiêu ngạo, Diệp Huyền cũng không thích làm kẻ la liếm lấy lòng!
Hơn nữa, Lâm Thanh Nham vẫn luôn căm thù hắn!
Dưa hái xanh không ngọt, không cần thiết!
Diệp Huyền cùng ông Lâm đánh Thái Cực Quyền một lúc, sau đó trở về phòng của Lâm Thanh Nham.
Mùi thơm tắm rửa xông vào mũi Diệp Huyền, hắn thấy Lâm Thanh Nham buộc tóc thành búi, lộ ra cổ và xương quai xanh quyến rũ, mặt hồng hào, vô cùng xinh đẹp. Cơ thể mềm mại của cô được bọc trong bộ đồ ngủ ren mỏng nhẹ ôm lấy những đường cong quyến rũ và bá đạo khiến đôi mắt của Diệp Huyền đột nhiên sáng lên.
Cơ thể và khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Nham đúng thật là nhìn cả trăm lần cũng không chán.
“Đẹp quá!”
Diệp Huyền nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười xấu xa: “Tôi rất tò mò, ăn gì mà lớn như vậy.”
“Biến sang chỗ khác!”
Lâm Thanh Nham liếc mắt nhìn Diệp Huyền rồi ném chiếc khăn trong tay qua, nhưng Diệp Huyền đã bắt được, trên đó vẫn còn hương thơm cơ thể quyến rũ của Lâm Thanh Nham.
“Thơm quá.”
Diệp Huyền không hề xấu hổ mà ngược lại còn mỉm cười, trái lại người đỏ mặt xấu hổ lại là Lâm Thanh Nham: “Anh đúng là đồ biến thái!”
Diệp Huyền cười ha ha: “Chỉ có người đẹp và món ăn ngon là không thể phụ mà.”
Điều này khiến Lâm Thanh Nham nhớ đến cảnh tượng hôm nay Trương Vãn Thanh đưa Diệp Huyền trở lại công ty, cô lạnh lùng nói:
“Sau này anh không được lên xe của những người phụ nữ khác ở gần công ty!”
“Tôi không ghen, tôi chỉ không muốn ông nội nhìn thấy rồi buồn lòng thôi!”
Diệp Huyền thản nhiên đáp: “Lần sau tôi sẽ chú ý, tôi sẽ không để người khác biết! Lâm Thanh Nham, tôi thấy cô giống như đang ăn giấm vậy, đừng có yêu tôi đó.”
“Hừ, đồ cặn bã! Không biết xấu hổ!”
Lâm Thanh Nham mắng Diệp Huyền trong lòng, sau đó tức giận đi sang một bên đọc tài liệu của công ty!
Tâm tình của cô thật sự không tốt, sau một ngày làm việc vất vả cũng không tìm ra được cách mời Giang Kim Bưu dùng bữa.
Ông nội bỏ qua mặt mũi đi nhờ Trang Vương Mã giúp đỡ nhưng lại bị sỉ nhục, điều này khiến Lâm Thanh Nham cảm thấy tự trách. Vậy nên Lâm Thanh Nham bên ngoài mệt mỏi, tinh thần bên trong cũng sắp sụp đổ!
Có một loại cảm giác rằng cả thế giới đều không quan tâm tới mình, cô đơn, thất vọng, cáu kỉnh.
Lúc này, Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi vừa nghe ông nội nói tập đoàn Lâm thị lại gặp phải vấn đề. Nhưng tôi thấy cô cũng mệt rồi, không bằng nghỉ ngơi sớm một chút sẽ tốt hơn, có lẽ ngày mai sẽ có tin tức tốt.”
Lâm Thanh Nham sửng sốt một lát, cô không ngờ Diệp Huyền lại quan tâm đến mình. Một sự ấm áp khó tả đã chạm vào trái tim lạnh lẽo của Lâm Thanh Nham.
“Ai cần anh quan tâm.”
Lâm Thanh Nham siết bàn tay ngọc ngà của mình rồi trả lời một cách kiêu ngạo. Nhưng cô suy nghĩ một lúc rồi lại lẩm bẩm:
“Anh nghĩ tôi không muốn ngủ sao? Nhưng nếu khu đất số hai đó bị cha con nhà họ Lục chiếm được thì địa vị của nhà họ Lâm chúng tôi trong tập đoàn sẽ bị đe dọa.”
“Quan trọng hơn là Tập đoàn Thiên Di cũng để mắt đến khu đất này. Nếu bọn họ lấy được thì tập đoàn Lâm thị sẽ còn gặp nguy hiểm hơn nữa, sẽ bị thôn tính trong vài phút.”
Diệp Huyền nhìn Lâm Thanh Nham, phát hiện sự kiêu ngạo trong đôi mắt xinh đẹp của cô dường như đã biến mất, mà lại bộc lộ ra sự yếu đuối và dịu dàng của phụ nữ. Điều này cũng khiến Diệp Huyền có chút kinh ngạc, hóa ra Lâm Thanh Nham cũng có một mặt như thế này.
“Hầy, sao tôi lại nói chuyện này với anh chứ?”
Lâm Thanh Nham lắc đầu cười khổ nhưng Diệp Huyền lại mỉm cười: “Ít nhất nếu nói ra những phiền toái trong lòng thì trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Ừ, có vẻ như vậy.”
Đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Nham hơi nhếch lên, khi thấy hắn cũng đang nhìn cô, cô mới nhớ tới vì sao tối nay cô lại tán gẫu với tên biến thái này? Hình như hắn đang muốn làm cô vui vẻ?
Hai người nhìn nhau. Bầu không khí có chút mập mờ.
“Ừm… anh đi ngủ trước đi.”
Lâm Thanh Nham vội vàng xoay người lại, mặt có chút đỏ lên.
Diệp Huyền không hề xấu hổ mà chỉ cười nói: “Cố gắng sẽ có kết quả, mà cô cũng có thực lực, nếu Giang Kim Bưu là người thông minh thì sẽ liên lạc với cô, cô phải tự tin vào bản thân một chút.”
“Ông nội Lâm nói tôi là vận may của nhà họ Lâm, có tôi ở đây, mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt hơn! Cô cũng phải có một chút niềm tin vào tôi.”
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Thanh Nham không nhịn được bật cười: “Anh đúng là đồ tự luyến. Nhưng mà tôi cũng hy vọng những lời nói của anh sẽ trở thành sự thật.”
Cô còn chưa kịp nói xong thì điện thoại trên bàn rung lên.
Cô nhấc điện thoại lên nhìn, là một số lạ!
“Cô Lâm Thanh Nham, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị phải không? Xin chào, tôi là chủ tịch tập đoàn Giang thị - Giang Kim Bưu!”
Chương 46: Cuộc điện thoại thần bí
“Giang Kim Bưu?”
Hơi thở của Lâm Thanh Nham đột nhiên ngưng trệ, cô đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, bộ ngực kiêu hãnh phập phồng lên xuống!
“Giang… Giang tổng, xin… Xin chào!”
Lâm Thanh Nham có chút nói năng lộn xộn, tim gần như nhảy lên cổ họng!
Thật không thể tin được!
Giang Kim Bưu, trùm đất nắm giữ một phần năm đất thương mại ở Dương Thành, thế mà gọi điện thoại cho cô?
Diệp Huyền mới vừa nói xong vậy mà lập tức ứng nghiệm!
Cô không khỏi nhìn Diệp Huyền!
“Nhìn tôi làm gì?”
Diệp Huyền cố ý hỏi, nhưng trong lòng lại nở nụ cười. Giang Kim Bưu, coi như ông thông minh!
Hôm nay tại nhà Giang Kim Bưu, hai vợ chồng họ nói sẽ liên lạc với Lâm Thanh Nham để chủ động bàn bạc vấn đề về khu đất số hai.
Vì vậy, nếu Giang Kim Bưu là một người thông minh thì ông sẽ rèn sắt khi còn nóng nhanh chóng thực hiện mọi việc. Ưu điểm của việc này là có thể cho Diệp Huyền biết rằng Giang Kim Bưu ông là một người rất đáng tin cậy, lời đã nói ra lập tức thực hiện!
Chỉ là Lâm Thanh Nham không biết gì về chuyện này. Cô chỉ cảm thấy lời nói của Diệp Huyền đã trở thành sự thật!
Giang Kim Bưu thật sự đích thân gọi tới, đây là trùm đất trong truyền thuyết đó!
“Cô Lâm, tối nay cô có rảnh không?”
“Tôi muốn trao đổi cụ thể với cô về khu đất thương mại số hai.”
Giang Kim Bưu nói thẳng vào vấn đề!
Tim Lâm Thanh Nham đập thình thịch, cô vẫn đang trong trạng thái hưng phấn vô hạn: “Giang tổng, tôi rảnh! Tất nhiên tôi rảnh!”
“Được!”
Giang Kim Bưu bật cười, tâm trạng có vẻ rất tốt!
Ông sợ nhất là Lâm Thanh Nham nói không rảnh!
Nếu vậy Giang Kim Bưu ông sẽ phải đích thân đến tập đoàn Lâm thị!
Dù sao nếu đã hứa với Diệp Huyền thì ông nhất định phải làm được!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham nhanh chóng nhớ ra một chuyện khác: “Giang tổng, tôi nghe nói phó chủ tịch tập đoàn chúng tôi đã liên lạc với ông rồi, và sắp giành được quyền sử dụng khu đất thương mại số hai.”
“Phó chủ tịch? Ý cô là Lục Chí Phàm đúng không?”
Giang Kim Bưu cười nhạt: “Cô cũng vừa nói đó, ông ta chỉ là phó chủ tịch thôi! Nếu phải thương lượng thì tôi cũng sẽ thương lượng với cô hoặc cha cô, rốt cuộc thì nhà họ Lâm của cô mới là cổ đông lớn nhất tập đoàn.”
“Hơn nữa tôi cũng được biết những dự án nổi bật của tập đoàn Lâm thị đều do cha con cô hoàn thành! Dù về công hay tư gì thì tôi cũng nên tìm cô!”
Nghe thấy lời khen ngợi của Giang Kim Bưu, Lâm Thanh Nham vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên:
“Vậy thì tốt quá, Giang tổng! Hết thảy cứ nghe theo ngài sắp xếp!”
Giang Kim Bưu cười to: “Nếu vậy thì tối nay chúng ta gặp nhau ở khách sạn Khải Lai nhé. Nhớ báo cho cha và ông nội cô.”
Lâm Thanh Nham cảm ơn Giang Kim Bưu liên tục rồi cúp điện thoại!
“Thật tuyệt!”
Lâm Thanh Nham hưng phấn đến mức không khỏi thốt lên một tiếng, khi nhìn Diệp Huyền thì ánh mắt sáng ngời!
Trong giây tiếp theo, chuyện mà người khác không ngờ đến đã xảy ra!
Lâm Thanh Nham bởi vì quá kích động, thế mà ôm chặt lấy Diệp Huyền, nhảy nhót: “Anh nói đúng, Giang Kim Bưu thật sự chủ động tìm tôi này!”
Cảm nhận được sự hưng phấn và hạnh phúc của Lâm Thanh Nham, tâm trạng Diệp Huyền cũng rất tốt!
Càng quan trọng hơn là!
Thân thể mềm mại gợi cảm của Lâm Thanh
Nham cùng với hương thơm quyến rũ, thật sự dán lên người Diệp Huyền, cùng với
động tác nhảy nhót, mức độ gần gũi càng khiến hắn thoải mái hơn!
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa, hiển nhiên rất hưởng thụ việc này, một đôi bàn tay to lớn di chuyển lên xuống, đặt ở trên eo và đùi của Lâm Thanh Nham!
Sảng khoái!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, hóa ra là mẹ Lâm Lý Gia Tuệ nghe thấy tiếng hét của Lâm Thanh Nham, còn tưởng rằng con mình bị ngã nên vội vàng lên xem chuyện gì xảy ra!
Cho nên cảnh tượng hai người ôm nhau đã bị Lý Gia Tuệ nhìn thấy rõ ràng!
“Mẹ…”
Lúc này Lâm Thanh Nham mới nhận ra mình thất thố, vội vàng buông Diệp Huyền ra!
“Thật xin lỗi!”
Lý Gia Tuệ sững sờ một lát, sau đó vội vàng mỉm cười: “Quấy rầy rồi, hai đứa cứ tiếp tục, cố lên.”
“Không phải!”
Lâm Thanh Nham muốn giải thích nhưng Lý Gia Tuệ đã đóng cửa lại, trước khi rời đi còn giơ ngón tay cái lên với Diệp Huyền!
“Làm sao bây giờ!” Lâm Thanh Nham đỏ bừng mặt, nhịn không được dậm chân:
“Chúng ta bị mẹ hiểu lầm rồi! Đều tại anh!”
“Hả...”
Diệp Huyền dở khóc dở cười: “Người đẹp, cô không thể ỷ mình đẹp rồi ngang ngược thế được, rõ ràng là cô nhào lên trước! Nhưng không thể không nói, cảm giác không tồi nha!”
Lâm Thanh Nham cũng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, mặt càng thêm đỏ bừng xấu hổ: “Anh còn nói! Quay lại ghế sô pha nhanh đi, đồ biến thái!”
Không biết tại sao, tim Lâm Thanh Nham đập rất nhanh, lúc tỉnh táo ôm lấy Diệp Huyền, cảm thấy cơ bắp vừa phải của hắn, ôm rất thoải mái…
“Hầy, người bị hại là tôi, người bị mắng cũng là tôi luôn à?”
Diệp Huyền cười cười, nhưng cũng không tức giận, quay trở lại ghế sô pha của mình:
“Tôi đã nói rồi, tôi là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm! Cô phải đối xử tốt với tôi một chút đi.”
Mặc dù Lâm Thanh Nham không trả lời hắn, nhưng cô không khỏi suy nghĩ lại những gì đã xảy ra trong những ngày này. Đúng như lời Diệp Huyền đã nói, có hắn ở đây, những phiền toái mà nhà họ Lâm gặp phải đều được giải quyết một cách đầy bất ngờ!
Tuần trước cô bị người của Bàng Hổ Cường bắt cóc, nhưng Diệp Huyền có mặt, cô đã trốn thoát thành công!
Cùng ngày hôm đó, Bàng Hổ Cường chết, tập đoàn Thiên Di cũng bận rộn giải quyết chuyện với Bàng Hổ Cường, bận tối mặt tối mày!
Vì chuyện này mà nhà họ Lưu đã chuyển giao dự án Tân Dân Sinh vốn định giao cho tập đoàn Thiên Di cho nhà họ Lâm!
Lần thứ hai, cô hẹn gặp Lý Hùng Phi của bộ phận kiểm tra chất lượng và bị đánh thuốc. Cũng chính là Diệp Huyền đã nhắc nhở trước nên cô mới cảnh giác, mang theo bốn vệ sĩ đi cùng mới tránh được tai nạn!
Sau đó, Diệp Huyền ra mặt giúp cô trong cuộc họp, đánh Lục Kiên, giúp cô giữ được tôn nghiêm!
Những chuyện xảy ra gần đây đúng là đã được giải quyết một cách kỳ diệu nhờ có sự tồn tại của Diệp Huyền!
“Nhìn lại như vậy, Diệp Huyền này thật sự là may mắn lớn của cô và nhà họ Lâm…”
Lâm Thanh Nham càng nghĩ càng cảm thấy khó tin!
Thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Hay là Diệp Huyền đã âm thầm đứng phía sau hỗ trợ cho cô và nhà họ Lâm? Nhưng anh ta chỉ là một kẻ nhà quê, có thể có bối cảnh và năng lực gì chứ?
“Nếu nhà họ Lâm thật sự có được khu đất số hai, mình sẽ thừa nhận anh ta đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm! Về sau sẽ đối xử tốt hơn với anh ta.”
Lâm Thanh Nham nằm trên giường suy nghĩ lung tung, cái nhìn của cô đối với Diệp Huyền cũng bắt đầu thay đổi!
Dù sao thì chữ “duyên” này cũng luôn bí ẩn và huyền diệu đến vậy!
Tuy nhiên, Diệp Huyền không quan tâm Lâm Thanh Nham đang nghĩ cái gì, hắn vừa nằm xuống liền nằm ngáy o o!
Sáng hôm sau.
Vì Giang Kim Bưu đã chủ động gọi điện hẹn trao đổi chuyện về khu đất số hai nên tâm trạng của người cả nhà Lâm Thanh Nham rất tốt. Đặc biệt là ông nội Lâm, ông đã nghe Lý Gia Tuệ nói từ sớm về việc tối qua nhìn thấy Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền ôm nhau.
“Hai đứa ăn nhiều một chút, bồi bổ một chút nha.”
Lời nói của ông Lâm suýt chút nữa đã làm Lâm Thanh Nham bị nghẹn, cô vội vàng ăn xong bữa sáng rồi bỏ chạy.
Trên đường đi, tâm trạng của cô rất tốt.
Thứ nhất là vì liên quan tới khu đất số hai, thứ hai dường như là vì… có chút mập mờ với Diệp Huyền.
“Lâm tổng!”
Thư ký không nhịn được hỏi cô: “Hôm nay cô đều mỉm cười, cô đang yêu sao?”
“Ai rảnh mà yêu đương gì! Là có chuyện tốt, cuối cùng tôi cũng được nữ thần may mắn ưu ái rồi!”
Lâm Thanh Nham cười đến đỏ bừng mặt: “Nhưng mà tạm thời giữ bí mật, mọi người cũng vất vả rồi, chờ tôi thưởng cho mọi người!”
“Thưởng?” Thư ký không khỏi hưng phấn!
Ngay cả ông Lâm cũng hưng phấn đến mức đỏ mặt. Chắc là vì tập đoàn sắp nhận được mối làm ăn lớn!
Phía bên kia.
Ngay khi Diệp Huyền trở lại văn phòng, hắn nhận được một cuộc điện thoại. Tên trên màn hình hiển thị người gọi là ‘Cha’!
Bình luận facebook