-
Chương 63: Tiếp xúc thân mật với Lâm Thanh Nham
Giang Kim Bưu nghe vợ mình phân tích, không khỏi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người:
“Bà xã, ý bà là, là Diệp Huyền ở sau lưng ra tay, chuyện này còn lâu mới đơn giản như chúng ta thấy ở mặt ngoài?”
Hơi thở của Vương Lệ trở nên gấp gáp thấy rõ: “Ngoại trừ suy đoán này, tôi không thể nghĩ ra điều gì khác!”
“Chồng à, năng lực của Diệp Huyền vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta!”
Ban đầu, hai vợ chồng muốn kết bạn làm quen và lấy lòng Diệp Huyền, nhưng họ không bao giờ nghĩ tới họ là đang trèo cao!
Đúng vậy, vợ chồng họ ngày càng tin chắc rằng đằng sau vẻ ngoài khiêm tốn của Diệp Huyền ẩn giấu xuất thân và năng lực kinh khủng không thể với tới nổi!
Đúng lúc này, bác sĩ Trương Vũ Hà gọi điện thoại tới!
Ông nói rằng muốn tổ chức một bữa tiệc tối có sự tham gia của nhà họ Trương, nhà họ Lưu và nhà họ Giang!
Lấy danh nghĩa của ba gia tộc, cùng nhau mở tiệc chiêu đãi Diệp Huyền, thuận tiện kết giao bạn bè đúng nghĩa!
“Cảm ơn bác sĩ Trương. Tôi thật sự vô cùng cảm kích!”
Giang Kim Bưu vội vàng đồng ý!
Đồng thời ông cũng cho rằng bác sĩ Trương hoặc Lưu Công Thiên của Lưu gia đã cảm nhận được thực lực đáng sợ của Diệp Huyền sau cái chết của Ngô Thiên Di!
Hơn nữa, trước giờ Diệp Huyền vẫn luôn đối xử tốt với bọn họ!
Họ có lý do để mời Diệp Huyền ăn tối, xét về công hay tư cũng đều rất ổn thoả!
Kết bạn với Diệp Huyền thực sự là chuyện tốt nhất, cho dù không thể cũng không được xúc phạm hay bỏ mặc hắn!
Sau khi Diệp Huyền nói lời tạm biệt với Trương Vãn Thanh, hắn cũng trở về nhà của Lâm gia: “Diệp Huyền, cuối cùng cậu cũng về tới nhà!”
Cả đêm ông Lâm không ngủ, nhìn thấy Diệp Huyền trở về, ông lập tức đi ra ngoài chào đón, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc!
“Ông nội Lâm.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, giọng điệu thờ ơ: “Đã muộn như vậy rồi, sao ông còn chưa ngủ?”
Vẻ mặt Lâm Vân Hà cay đắng nói: “Tôi sợ cậu cảm thấy oan ức. Tôi đã biết chuyện Nham Nham cười nhạo cậu trong nhà hàng. Bây giờ cậu đang rất tức giận phải không?”
Vừa nói, Lâm Vân Hà vừa mắng Lâm Thanh Nham trong nhà: “Con còn giả vờ cái gì? Mau đến xin lỗi Diệp Huyền đi! Con thực sự muốn làm cho ông nội con tức đến chết luôn hả?”
Sau khi Lâm Thanh Nham hung tợn liếc nhìn Diệp Huyền, lần này cô đi tới một cách rất miễn cưỡng: “Diệp Huyền, tôi không nên cười nhạo anh ở nơi công cộng như trong nhà hàng. Tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi!”
Lâm Vân Hà cũng vội vàng nói: “Diệp Huyền à, tôi đã dạy cho Thanh Nham một bài học, nó cũng biết mình sai ở chỗ nào. Nể mặt ông già xấu xí này, cậu hãy tha thứ cho con bé một lần được không?”
Diệp Huyền không nhìn Lâm Thanh Nham, mà mỉm cười với Lâm Vân Hà nói: “Ông nội, cháu nghiêm túc đấy, cháu thật sự không tức giận. Ngoài trời gió lớn, để cháu đỡ ông vào nhà.”
Cảm nhận được sự độ lượng của Diệp Huyền, Lâm Vân Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đôi bàn tay già nua cũng nắm chặt tay Diệp Huyền: “Diệp Huyền, cậu thật sự rất hiếu thảo và hiểu chuyện!”
Mẹ Lý Gia Tuệ nhìn thấy Diệp Huyền hiếu thảo như vậy, trong lòng nhẹ nhõm khôn xiết, bà không khỏi thấp giọng mắng Lâm Thanh Nham: “Thấy chưa, Diệp Huyền hiền lành, hiếu thảo, ngoan ngoãn thế kia, con phải học hỏi thằng bé đấy.”
Mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng lên, có vẻ xấu hổ!
Đúng rồi!
Sau khi Diệp Huyền trở về nhà, hắn thật sự không thèm nhìn Lâm Thanh Nham đến một cái!
“Tên khốn kiếp này…”
Lâm Thanh Nham rất buồn bực, nhưng sau khi nhớ tới Diệp Huyền đã âm thầm cứu mình hai lần, sự tức giận và chán nản trong lòng cô lập tức giảm bớt một nửa, thậm chí trong thâm tâm cô còn cảm thấy cực kỳ biết ơn là đằng khác!
Lúc này Lâm Thanh Nham mới phát hiện tình cảm của mình đối với Diệp Huyền khá phức tạp!
“Đúng vậy, Tiểu Diệp.”
Sau khi Lâm Vân Hà trở vào nhà và ngồi xuống, ông tò mò nhìn Diệp Huyền: “Tôi nghe Thanh Nham nói, câu có một tấm thẻ chí tôn Long Quốc, có đúng không?”
“Hả?”
Diệp Huyền lập tức đoán được Lâm Vân Hà đang muốn thăm dò chi tiết về mình. Từ góc độ này, ông nội Lâm dường như không hiểu rõ lắm về gia thế của hắn nhỉ!
Nếu không thì ông đã không hỏi hắn câu này!
Trong lòng Diệp Huyền cũng có suy nghĩ của riêng mình, hắn không thể tiết lộ quá nhiều về thân phận và chuyện gia đình của mình cho ông Lâm, kẻo sau này sao ông Lâm lại để cho hắn phải rời khỏi nhà họ Lâm được. Nếu sau này Lâm Thanh Nham yêu hắn thì sao? Điều này không ổn, nó quá khó chịu!
Hơn nữa, hắn vẫn còn tới tận bảy cuộc hôn nhân cần phải giải quyết!
Diệp Huyền cười không chút nghĩ ngợi: “Ông nội Lâm, thật ra cái này là do ông Lưu Công Thiên của Lưu gia gửi cho cháu.”
“Hôm đó sau khi bác sĩ Trương và cháu cứu ông ấy, con trai ông ấy cứ khăng khăng đòi đưa tiền thuốc men cho cháu, nhưng lúc đó cháu nói không cần đâu. Cuối cùng sau bữa tiệc, ông Lưu đã đưa Thẻ vàng Phi Long cho cháu.”
“Cháu không thể từ chối lòng tốt của ông Lưu nên đành phải nhận lấy nó. Nếu cháu mà không tiêu tấm thẻ này một lần thì chắc chắc ông ấy sẽ không vui.”
“Bữa ăn tối nay cháu sẽ sử dụng tấm thẻ này, rồi ngày mai cháu sẽ trả nó cho ông ấy.”
Nghe Diệp Huyền nói những lời này, Lâm Vân Hà không khỏi sững sờ!
“Thì ra tấm thẻ này là của ông Lưu…”
“Tôi còn tưởng nó là của cậu…”
Không khó để nhận ra chút thất vọng trong giọng điệu của Lâm Vân Hà, nhưng ông nhanh chóng đưa thẻ vàng của mình cho Diệp Huyền:
“Tiểu Diệp, cậu có thể cầm lấy thẻ này.”
“Ông nội Lâm, không cần đâu.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nhận lấy tấm thẻ rồi đặt trước mặt Lâm Thanh Nham: “Thanh Nham vẫn luôn thích tấm thẻ này, ông nội, ông có thể đưa cho cô ấy.”
Lâm Thanh Nham cũng không ngu ngốc đến thế, làm sao cô có thể không biết Diệp Huyền đang cố ý chế giễu mình. Diệp Huyền đang khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ!
Lâm Thanh Nham không khách sáo chút nào, cô vội vàng nhận lấy tấm thẻ, nở một nụ cười giả tạo hết sức: “Diệp Huyền, tôi thật sự rất biết ơn anh!”
“Cô khách sáo rồi!”
Diệp Huyền cũng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy khinh thường, giống như đang muốn nói:
“Nếu có gan thì tới cắn tôi đi!”
“Thấy mâu thuẫn giữa vợ chồng hai đứa đã được giải quyết, ông cũng thở phào nhẹ nhõm!”
Lâm Vân Hà nhìn Diệp Huyền với ánh mắt mong đợi: “Tiểu Diệp, cậu cũng cố gắng lên, để một ông già như tôi còn có chắt mà ẵm càng sớm càng tốt.”
“Cháu sẽ cố gắng ạ!”
Diệp Huyền mỉm cười, cố ý liếc nhìn Lâm Thanh Nham: “Chuyện này cũng cần cô ấy hợp tác nữa ạ!”
Lâm Thanh Nham nhìn hắn một cách dữ tợn!
Hắn vừa mới có quan hệ với Trương Vãn Thanh, bây giờ lại muốn có con với cô sao! Khốn khiếp!
Sau khi lên lầu trở về phòng, Lâm Thanh Nham vội vàng đóng cửa lại!
Thấy vậy, Diệp Huyền hơi nheo mắt lại, nở một nụ cười xấu xa: “Cô nóng lòng muốn chơi trò sinh con với tôi đến vậy sao?”
“Đừng giả vờ nữa!”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham đầy xấu hổ và tức giận: “Anh nói thật với tôi đi, lần trước tôi bị trúng độc, còn bị đánh thuốc mê trong khách sạn, là anh đã âm thầm cứu tôi hai lần đúng không?”
“Cô nghe ai nói vậy?”
Diệp Huyền không muốn nói gì thêm với Lâm Thanh Nham, vì vậy hắn thản nhiên cởi áo sơ mi ra, định đi tắm.
“Anh không cần biết tôi nghe nó từ đâu!”
Lâm Thanh Nham vẫn không chịu bỏ cuộc, cô vội vàng chạy đến chỗ Diệp Huyền, ngăn hắn lại: “Nói thật cho tôi biết, là anh đã cứu tôi đúng không?”
“Hừ.”
Diệp Huyền không nhịn được cười: “Phải thì sao, mà không phải thì sao? Chẳng lẽ cô muốn lấy thân báo đáp?”
Đang nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên tiến thêm một bước tới gần cô hơn!
Cơ ngực mạnh mẽ rắn chắc của hắn chạm vào đỉnh ngực mềm mại của Lâm Thanh Nham, trên mặt hắn lộ ra nụ cười xấu xa quyến rũ!
“Khốn khiếp!”
Lâm Thanh Nham vội vàng lùi lại như bị điện giật!
Thế nhưng, cô vấp phải tấm thảm trải sàn trên mặt đất, sau đó mất trọng tâm và ngã về phía sau!
“A.”
Lâm Thanh Nham kêu lên!
Diệp Huyền phản ứng nhanh như chớp, đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Lâm Thanh Nham!
Hắn nhanh chóng xoay người, dùng chính thân thể của mình đỡ lấy thân thể của Lâm Thanh Nham!
Bịch!
Thân hình mảnh khảnh của Lâm Thanh Nham hoàn toàn đè lên người Diệp Huyền!
Từ đầu đến chân, tiếp xúc toàn bộ!
“Bà xã, ý bà là, là Diệp Huyền ở sau lưng ra tay, chuyện này còn lâu mới đơn giản như chúng ta thấy ở mặt ngoài?”
Hơi thở của Vương Lệ trở nên gấp gáp thấy rõ: “Ngoại trừ suy đoán này, tôi không thể nghĩ ra điều gì khác!”
“Chồng à, năng lực của Diệp Huyền vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta!”
Ban đầu, hai vợ chồng muốn kết bạn làm quen và lấy lòng Diệp Huyền, nhưng họ không bao giờ nghĩ tới họ là đang trèo cao!
Đúng vậy, vợ chồng họ ngày càng tin chắc rằng đằng sau vẻ ngoài khiêm tốn của Diệp Huyền ẩn giấu xuất thân và năng lực kinh khủng không thể với tới nổi!
Đúng lúc này, bác sĩ Trương Vũ Hà gọi điện thoại tới!
Ông nói rằng muốn tổ chức một bữa tiệc tối có sự tham gia của nhà họ Trương, nhà họ Lưu và nhà họ Giang!
Lấy danh nghĩa của ba gia tộc, cùng nhau mở tiệc chiêu đãi Diệp Huyền, thuận tiện kết giao bạn bè đúng nghĩa!
“Cảm ơn bác sĩ Trương. Tôi thật sự vô cùng cảm kích!”
Giang Kim Bưu vội vàng đồng ý!
Đồng thời ông cũng cho rằng bác sĩ Trương hoặc Lưu Công Thiên của Lưu gia đã cảm nhận được thực lực đáng sợ của Diệp Huyền sau cái chết của Ngô Thiên Di!
Hơn nữa, trước giờ Diệp Huyền vẫn luôn đối xử tốt với bọn họ!
Họ có lý do để mời Diệp Huyền ăn tối, xét về công hay tư cũng đều rất ổn thoả!
Kết bạn với Diệp Huyền thực sự là chuyện tốt nhất, cho dù không thể cũng không được xúc phạm hay bỏ mặc hắn!
Sau khi Diệp Huyền nói lời tạm biệt với Trương Vãn Thanh, hắn cũng trở về nhà của Lâm gia: “Diệp Huyền, cuối cùng cậu cũng về tới nhà!”
Cả đêm ông Lâm không ngủ, nhìn thấy Diệp Huyền trở về, ông lập tức đi ra ngoài chào đón, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc!
“Ông nội Lâm.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, giọng điệu thờ ơ: “Đã muộn như vậy rồi, sao ông còn chưa ngủ?”
Vẻ mặt Lâm Vân Hà cay đắng nói: “Tôi sợ cậu cảm thấy oan ức. Tôi đã biết chuyện Nham Nham cười nhạo cậu trong nhà hàng. Bây giờ cậu đang rất tức giận phải không?”
Vừa nói, Lâm Vân Hà vừa mắng Lâm Thanh Nham trong nhà: “Con còn giả vờ cái gì? Mau đến xin lỗi Diệp Huyền đi! Con thực sự muốn làm cho ông nội con tức đến chết luôn hả?”
Sau khi Lâm Thanh Nham hung tợn liếc nhìn Diệp Huyền, lần này cô đi tới một cách rất miễn cưỡng: “Diệp Huyền, tôi không nên cười nhạo anh ở nơi công cộng như trong nhà hàng. Tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi!”
Lâm Vân Hà cũng vội vàng nói: “Diệp Huyền à, tôi đã dạy cho Thanh Nham một bài học, nó cũng biết mình sai ở chỗ nào. Nể mặt ông già xấu xí này, cậu hãy tha thứ cho con bé một lần được không?”
Diệp Huyền không nhìn Lâm Thanh Nham, mà mỉm cười với Lâm Vân Hà nói: “Ông nội, cháu nghiêm túc đấy, cháu thật sự không tức giận. Ngoài trời gió lớn, để cháu đỡ ông vào nhà.”
Cảm nhận được sự độ lượng của Diệp Huyền, Lâm Vân Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đôi bàn tay già nua cũng nắm chặt tay Diệp Huyền: “Diệp Huyền, cậu thật sự rất hiếu thảo và hiểu chuyện!”
Mẹ Lý Gia Tuệ nhìn thấy Diệp Huyền hiếu thảo như vậy, trong lòng nhẹ nhõm khôn xiết, bà không khỏi thấp giọng mắng Lâm Thanh Nham: “Thấy chưa, Diệp Huyền hiền lành, hiếu thảo, ngoan ngoãn thế kia, con phải học hỏi thằng bé đấy.”
Mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng lên, có vẻ xấu hổ!
Đúng rồi!
Sau khi Diệp Huyền trở về nhà, hắn thật sự không thèm nhìn Lâm Thanh Nham đến một cái!
“Tên khốn kiếp này…”
Lâm Thanh Nham rất buồn bực, nhưng sau khi nhớ tới Diệp Huyền đã âm thầm cứu mình hai lần, sự tức giận và chán nản trong lòng cô lập tức giảm bớt một nửa, thậm chí trong thâm tâm cô còn cảm thấy cực kỳ biết ơn là đằng khác!
Lúc này Lâm Thanh Nham mới phát hiện tình cảm của mình đối với Diệp Huyền khá phức tạp!
“Đúng vậy, Tiểu Diệp.”
Sau khi Lâm Vân Hà trở vào nhà và ngồi xuống, ông tò mò nhìn Diệp Huyền: “Tôi nghe Thanh Nham nói, câu có một tấm thẻ chí tôn Long Quốc, có đúng không?”
“Hả?”
Diệp Huyền lập tức đoán được Lâm Vân Hà đang muốn thăm dò chi tiết về mình. Từ góc độ này, ông nội Lâm dường như không hiểu rõ lắm về gia thế của hắn nhỉ!
Nếu không thì ông đã không hỏi hắn câu này!
Trong lòng Diệp Huyền cũng có suy nghĩ của riêng mình, hắn không thể tiết lộ quá nhiều về thân phận và chuyện gia đình của mình cho ông Lâm, kẻo sau này sao ông Lâm lại để cho hắn phải rời khỏi nhà họ Lâm được. Nếu sau này Lâm Thanh Nham yêu hắn thì sao? Điều này không ổn, nó quá khó chịu!
Hơn nữa, hắn vẫn còn tới tận bảy cuộc hôn nhân cần phải giải quyết!
Diệp Huyền cười không chút nghĩ ngợi: “Ông nội Lâm, thật ra cái này là do ông Lưu Công Thiên của Lưu gia gửi cho cháu.”
“Hôm đó sau khi bác sĩ Trương và cháu cứu ông ấy, con trai ông ấy cứ khăng khăng đòi đưa tiền thuốc men cho cháu, nhưng lúc đó cháu nói không cần đâu. Cuối cùng sau bữa tiệc, ông Lưu đã đưa Thẻ vàng Phi Long cho cháu.”
“Cháu không thể từ chối lòng tốt của ông Lưu nên đành phải nhận lấy nó. Nếu cháu mà không tiêu tấm thẻ này một lần thì chắc chắc ông ấy sẽ không vui.”
“Bữa ăn tối nay cháu sẽ sử dụng tấm thẻ này, rồi ngày mai cháu sẽ trả nó cho ông ấy.”
Nghe Diệp Huyền nói những lời này, Lâm Vân Hà không khỏi sững sờ!
“Thì ra tấm thẻ này là của ông Lưu…”
“Tôi còn tưởng nó là của cậu…”
Không khó để nhận ra chút thất vọng trong giọng điệu của Lâm Vân Hà, nhưng ông nhanh chóng đưa thẻ vàng của mình cho Diệp Huyền:
“Tiểu Diệp, cậu có thể cầm lấy thẻ này.”
“Ông nội Lâm, không cần đâu.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nhận lấy tấm thẻ rồi đặt trước mặt Lâm Thanh Nham: “Thanh Nham vẫn luôn thích tấm thẻ này, ông nội, ông có thể đưa cho cô ấy.”
Lâm Thanh Nham cũng không ngu ngốc đến thế, làm sao cô có thể không biết Diệp Huyền đang cố ý chế giễu mình. Diệp Huyền đang khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ!
Lâm Thanh Nham không khách sáo chút nào, cô vội vàng nhận lấy tấm thẻ, nở một nụ cười giả tạo hết sức: “Diệp Huyền, tôi thật sự rất biết ơn anh!”
“Cô khách sáo rồi!”
Diệp Huyền cũng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy khinh thường, giống như đang muốn nói:
“Nếu có gan thì tới cắn tôi đi!”
“Thấy mâu thuẫn giữa vợ chồng hai đứa đã được giải quyết, ông cũng thở phào nhẹ nhõm!”
Lâm Vân Hà nhìn Diệp Huyền với ánh mắt mong đợi: “Tiểu Diệp, cậu cũng cố gắng lên, để một ông già như tôi còn có chắt mà ẵm càng sớm càng tốt.”
“Cháu sẽ cố gắng ạ!”
Diệp Huyền mỉm cười, cố ý liếc nhìn Lâm Thanh Nham: “Chuyện này cũng cần cô ấy hợp tác nữa ạ!”
Lâm Thanh Nham nhìn hắn một cách dữ tợn!
Hắn vừa mới có quan hệ với Trương Vãn Thanh, bây giờ lại muốn có con với cô sao! Khốn khiếp!
Sau khi lên lầu trở về phòng, Lâm Thanh Nham vội vàng đóng cửa lại!
Thấy vậy, Diệp Huyền hơi nheo mắt lại, nở một nụ cười xấu xa: “Cô nóng lòng muốn chơi trò sinh con với tôi đến vậy sao?”
“Đừng giả vờ nữa!”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham đầy xấu hổ và tức giận: “Anh nói thật với tôi đi, lần trước tôi bị trúng độc, còn bị đánh thuốc mê trong khách sạn, là anh đã âm thầm cứu tôi hai lần đúng không?”
“Cô nghe ai nói vậy?”
Diệp Huyền không muốn nói gì thêm với Lâm Thanh Nham, vì vậy hắn thản nhiên cởi áo sơ mi ra, định đi tắm.
“Anh không cần biết tôi nghe nó từ đâu!”
Lâm Thanh Nham vẫn không chịu bỏ cuộc, cô vội vàng chạy đến chỗ Diệp Huyền, ngăn hắn lại: “Nói thật cho tôi biết, là anh đã cứu tôi đúng không?”
“Hừ.”
Diệp Huyền không nhịn được cười: “Phải thì sao, mà không phải thì sao? Chẳng lẽ cô muốn lấy thân báo đáp?”
Đang nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên tiến thêm một bước tới gần cô hơn!
Cơ ngực mạnh mẽ rắn chắc của hắn chạm vào đỉnh ngực mềm mại của Lâm Thanh Nham, trên mặt hắn lộ ra nụ cười xấu xa quyến rũ!
“Khốn khiếp!”
Lâm Thanh Nham vội vàng lùi lại như bị điện giật!
Thế nhưng, cô vấp phải tấm thảm trải sàn trên mặt đất, sau đó mất trọng tâm và ngã về phía sau!
“A.”
Lâm Thanh Nham kêu lên!
Diệp Huyền phản ứng nhanh như chớp, đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Lâm Thanh Nham!
Hắn nhanh chóng xoay người, dùng chính thân thể của mình đỡ lấy thân thể của Lâm Thanh Nham!
Bịch!
Thân hình mảnh khảnh của Lâm Thanh Nham hoàn toàn đè lên người Diệp Huyền!
Từ đầu đến chân, tiếp xúc toàn bộ!
Bình luận facebook