-
Chương 71: Mọi chuyện đảo ngược
"Dương Duy, tới đây nhanh lên!"
Lâm Thanh Nham sắc mặt âm trầm, gọi anh ta tới chỗ cô!
Dương Duy lập tức cảm thấy có chút sợ hãi, bầu không khí trong phòng họp quá mức đè nén, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Sẽ không phải là mình làm sai cái gì đó chứ? Không có khả năng, mình đem hợp đồng mà Triệu Cường ký tên về, đây chính là công lao lớn đó!
"Lâm tổng, thay mặt tổ tám của bộ phận dự án, tôi đã thành công lấy được hợp đồng đã ký tên của Triệu tổng tập đoàn trang trí Triệu thị!"
Vừa nói, Dương Duy vừa trải hợp đồng ra trước mặt Lâm Thanh Nham như đang khoe thành tích!
Nhìn thấy một màn này, Lục Kiên không khỏi hả hê: "Tổ trưởng Dương, cậu, thật không hổ là đại công thần số một của tập đoàn chúng ta, Lục Kiên tôi cảm thấy bội phục sâu sắc!"
Nghe những lời kỳ quái của anh ta, trong lòng Dương Duy không khỏi khựng lại!
Mà ông nội của Dương Duy là chủ tịch Dương tức giận đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Duy!
Dương Duy còn chưa kịp hỏi tại sao thì ông Dương đã tát anh ta ngay trước mặt mọi người!
Dương Duy trực tiếp bị tát cho choáng váng!
Ông nội thế mà lại đánh mình trước mặt mọi người, trước kia ông chưa từng đánh mình lần nào!
Trong lòng Dương Duy tràn đầy oan ức, quật cường hỏi: "Ông nội, sao ông lại đánh con?"
"Mày còn hỏi ông, mày đã làm ra chuyện gì mà còn không biết à, cái thằng ngu này, mày hại thảm tập đoàn Lâm thị chúng ta rồi!"
Ông Dương tức giận chỉ vào Dương Duy mà mắng!
"Không phải cô Lâm đã bảo mày đừng nói với Triệu tổng về việc ký hợp đồng rồi sao?"
"Ai bảo mày ký hợp đồng với Triệu tổng hả? Hơn nữa còn đắc tội Triệu tổng, mày thấy mày lợi hại lắm đúng không?"
"Bởi vì mày tự tung tự tác mà bây giờ tập đoàn Lâm thị bị hủy họai rồi!"
Dương Duy bị đánh bị mắng, sững sờ tại chỗ, trong lòng cảm thấy khó chịu đè nén!
Không phải ban giám đốc quyết định để tôi đại diện cho tập đoàn đến lấy hợp đồng Triệu Cường ký tên sao? Hiện tại tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về thì lại nói tôi hại thảm tập đoàn? Cái khỉ gió gì vậy!
Công lao không còn, còn bị ông nội tát ở nơi công cộng, Dương Duy uất ức đến mức muốn khóc!
Lúc này, Lục Chí Phàm hả hê hỏi: "Dương Duy, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc cậu đã làm gì mà đắc tội ngài Triệu đến mức này!"
Các lãnh đạo tập đoàn cũng thờ ơ lạnh nhạt nhìn!
Sắc mặt Dương Duy tái nhợt, hiển nhiên anh ta vẫn chưa hoàn hồn lại sau nỗi uất ức vừa rồi!
Lâm Thanh Nham càng không khách khí mà nói: "Dương Duy, trước khi cậu trở về tập đoàn thì những nhà cung cấp nguyên vật liệu đã và đang hợp tác với tập đoàn chúng ta gọi điện tới nói muốn chấm dứt mọi hợp tác với tập đoàn chúng ta!"
"Tôi đã hỏi qua, nguyên nhân là bởi vì các người đắc tội Triệu Cường!"
Nghe Lâm Thanh Nham nói, Dương Duy chết lặng!
Tại sao có thể như vậy?
Ngay lúc Dương Duy sững sờ, dưới lầu tập đoàn Lâm thị có một chiếc xe Mercedes-Benz hối hả chạy đến và dừng ngay trước sảnh Tập đoàn Lâm thị!
Một người đàn ông lao ra khỏi xe, phớt lờ sự ngăn cản của nhân viên bảo vệ mà nhanh chóng đi vào trong.
Người đàn ông này mặt mũi sưng vù, khóe miệng vẫn còn rỉ máu, cánh tay trái vẫn còn quấn băng dày! Nhưng ông ta không quan tâm, nét mặt đầy sợ hãi, nút thang máy bị ông ta nhấn sắp bốc khói!
Người này chính là ông chủ của tập đoàn Triệu thị - Triệu Cường!
Sau khi từ trong miệng Vương Khải biết được sự kinh khủng của Diệp Huyền, ông ta ngay lập tức chạy đến tập đoàn Lâm thị để nhận lỗi!
"Sao thang máy lại chậm như vậy!"
Ông ta hận không thể lắp cho thang máy mười cái động cơ phát động của máy bay chiến đấu, để cho bản thân lập tức bay thẳng lên lầu!
Đồng thời, trong phòng họp của tập đoàn vẫn vang vọng những lời chửi mắng Dương Duy!
"Dương Duy, cậu dùng phương pháp gì để Triệu tổng ký tên?"
"Cậu lặp lại toàn bộ quá trình đi, chúng ta mới có thể từ đó tìm ra biện pháp giải quyết, thỉnh cầu Triệu tổng tha thứ!"
"Tôi…"
Dương Duy bị hỏi đến hoang mang lo sợ, anh ta không bao giờ ngờ được mọi chuyện lại biến thành dạng này!
Làm sao anh ta dám nói với Lâm Thanh Nham rằng anh ta và Diệp Huyền đã đánh Triệu Cường một trận mới lấy được hợp đồng đã ký tên!
Hơn nữa còn đánh đến mức nửa bên mặt của Triệu Cường sưng vù, còn gãy một cánh tay!
Nhưng ngay lúc này Lục Kiên còn bỏ đá xuống giếng: "Tổ trưởng Dương, tôi nghĩ cậu nên nói cho mọi người biết chuyện gì đã xảy ra! Không phải chỉ là đi lấy chữ ký thôi sao, sao có thể làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy?"
"Tổ trưởng Dương, cậu không biết bản thân có bao nhiêu phân lượng à, bùn nhão thì làm sao trát nên tường nổi? An phận làm đồ vô dụng ngồi ăn rồi chờ chết không phải là được rồi sao?"
"Hiện tại trên dưới tập đoàn đều bị một mình cậu hại thảm! Tôi thấy chuyện này là do Diệp Huyền bày cậu làm đúng không? Cậu bị hắn lừa thảm rồi! Đồ đần!"
Dương Duy nhìn chằm chằm vào Lục Kiên đang nói toàn lời bóng gió quái đản, hận không thể xé nát Lục Kiên tại chỗ!
Cạch!
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đá tung ra!
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt sưng vù lao vào, sắc mặt vô cùng hoảng sợ!
Sau khi Lục Chí Phàm nhìn rõ mặt người này thì không khỏi sửng sốt!
Người đến không phải là Triệu tổng Triệu Cường của tập đoàn Triệu thị sao, ông ta tới nơi này làm gì? Hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng như vậy, cánh tay trái còn đang quấn băng vải!
Triệu Cường thở hổn hển, sau khi thở ra một hơi, lập tức nở một nụ cười cực kỳ ôn hòa!
"Chủ tịch Lâm, Lâm tổng! Tôi tới vội quá, làm mọi người hoảng sợ rồi, xin lỗi!"
"Vừa rồi mọi người nhận được điện thoại của các nhà cung cấp nguyên vật liệu yêu cầu chấm dứt hợp tác, đó là một sự hiểu lầm, một sự hiểu lầm lớn!"
"Tập đoàn Lâm thị là một tấm gương đáng học hỏi của tập đoàn Triệu thị tôi, sẽ luôn là đối tác thân thiết nhất của Triệu Cường tôi!"
"Các nhà cung cấp nguyên vật liệu vừa rồi gọi điện đến cũng sẽ tăng cường hợp tác với tập đoàn Lâm thị!"
"Không chỉ vậy, họ cũng sẽ cung cấp cho quý vị những vật liệu xây dựng chất lượng tốt nhất với giá cả phải chăng nhất, nhất định sẽ làm cho tập đoàn Lâm thị cảm thấy hài lòng!"
Nghe những lời này, Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham không khỏi sững sờ!
Đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà Triệu Cường giống như biến thành một người khác?
Còn Lục Chí Phàm đã hoàn toàn choáng váng!
Triệu Cường! Con mẹ nó ông phát bệnh thần kinh à? Ông có biết ông đang nói cái gì không?
Nhưng mà Triệu Cường lại coi Lục Chí Phàm là không khí, ngược lại càng thêm nịnh hót cười nói với Lâm Thanh Nham: "Lâm tổng, dự án của hai tập đoàn chúng ta đã hoàn thành, vừa rồi tôi cũng đã chuyển tiền vào tài khoản của tập đoàn cô."
"Nhắc tới chuyện này thật sự tôi rất áy náy, nợ tập đoàn các vị hơn nửa năm trời, tôi rất biết ơn tập đoàn các vị đã thư thả cho tôi nhiều thời gian như vậy."
Lâm Thanh Nham nghe thấy ông ta nói như vậy thì cơ mặt không khỏi giật giật lên, vội vàng nói: "Triệu tổng, ngài nói quá lời!"
Triệu Cường liên tục cười ngượng ngùng, khi nhìn thấy Dương Duy thì toàn thân không khỏi run rẩy!
"Tổ trưởng Dương, không không không, tôi phải gọi là Dương đại ca! Anh cũng ở đây hả? Còn anh Diệp đang ở đâu thế?"
Vừa nói ông ta vừa bước tới chỗ Dương Duy với khuôn mặt tươi cười. Dương Duy hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Tôi đánh ông thành đầu heo mà ông còn gọi tôi là đại ca? Nhưng Dương Duy rất nhanh liền hiểu ra!
Mình không có bản lĩnh làm cho Triệu Cường chịu phục, nhưng đại ca Diệp Huyền của mình lại có bản lĩnh đó!
Đại ca của mình là người đàn ông có quen biết với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết!
Triệu Cường này hẳn là biết được lai lịch và năng lực đáng sợ của Diệp đại ca, cho nên mới chạy tới nói xin lỗi!
Sau khi tự phân tích như vậy, Dương Duy lập tức mỉm cười, vẻ mặt đắc ý!
Lần này, tôi muốn diễn lớn!
Nếu không thì sẽ có lỗi với anh Diệp Huyền!
"Tổ phó Diệp không có ở đây, có cần gì thì cứ nói với tôi!"
Dương Duy ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có thần thái!
Lâm Thanh Nham sắc mặt âm trầm, gọi anh ta tới chỗ cô!
Dương Duy lập tức cảm thấy có chút sợ hãi, bầu không khí trong phòng họp quá mức đè nén, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Sẽ không phải là mình làm sai cái gì đó chứ? Không có khả năng, mình đem hợp đồng mà Triệu Cường ký tên về, đây chính là công lao lớn đó!
"Lâm tổng, thay mặt tổ tám của bộ phận dự án, tôi đã thành công lấy được hợp đồng đã ký tên của Triệu tổng tập đoàn trang trí Triệu thị!"
Vừa nói, Dương Duy vừa trải hợp đồng ra trước mặt Lâm Thanh Nham như đang khoe thành tích!
Nhìn thấy một màn này, Lục Kiên không khỏi hả hê: "Tổ trưởng Dương, cậu, thật không hổ là đại công thần số một của tập đoàn chúng ta, Lục Kiên tôi cảm thấy bội phục sâu sắc!"
Nghe những lời kỳ quái của anh ta, trong lòng Dương Duy không khỏi khựng lại!
Mà ông nội của Dương Duy là chủ tịch Dương tức giận đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Duy!
Dương Duy còn chưa kịp hỏi tại sao thì ông Dương đã tát anh ta ngay trước mặt mọi người!
Dương Duy trực tiếp bị tát cho choáng váng!
Ông nội thế mà lại đánh mình trước mặt mọi người, trước kia ông chưa từng đánh mình lần nào!
Trong lòng Dương Duy tràn đầy oan ức, quật cường hỏi: "Ông nội, sao ông lại đánh con?"
"Mày còn hỏi ông, mày đã làm ra chuyện gì mà còn không biết à, cái thằng ngu này, mày hại thảm tập đoàn Lâm thị chúng ta rồi!"
Ông Dương tức giận chỉ vào Dương Duy mà mắng!
"Không phải cô Lâm đã bảo mày đừng nói với Triệu tổng về việc ký hợp đồng rồi sao?"
"Ai bảo mày ký hợp đồng với Triệu tổng hả? Hơn nữa còn đắc tội Triệu tổng, mày thấy mày lợi hại lắm đúng không?"
"Bởi vì mày tự tung tự tác mà bây giờ tập đoàn Lâm thị bị hủy họai rồi!"
Dương Duy bị đánh bị mắng, sững sờ tại chỗ, trong lòng cảm thấy khó chịu đè nén!
Không phải ban giám đốc quyết định để tôi đại diện cho tập đoàn đến lấy hợp đồng Triệu Cường ký tên sao? Hiện tại tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về thì lại nói tôi hại thảm tập đoàn? Cái khỉ gió gì vậy!
Công lao không còn, còn bị ông nội tát ở nơi công cộng, Dương Duy uất ức đến mức muốn khóc!
Lúc này, Lục Chí Phàm hả hê hỏi: "Dương Duy, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc cậu đã làm gì mà đắc tội ngài Triệu đến mức này!"
Các lãnh đạo tập đoàn cũng thờ ơ lạnh nhạt nhìn!
Sắc mặt Dương Duy tái nhợt, hiển nhiên anh ta vẫn chưa hoàn hồn lại sau nỗi uất ức vừa rồi!
Lâm Thanh Nham càng không khách khí mà nói: "Dương Duy, trước khi cậu trở về tập đoàn thì những nhà cung cấp nguyên vật liệu đã và đang hợp tác với tập đoàn chúng ta gọi điện tới nói muốn chấm dứt mọi hợp tác với tập đoàn chúng ta!"
"Tôi đã hỏi qua, nguyên nhân là bởi vì các người đắc tội Triệu Cường!"
Nghe Lâm Thanh Nham nói, Dương Duy chết lặng!
Tại sao có thể như vậy?
Ngay lúc Dương Duy sững sờ, dưới lầu tập đoàn Lâm thị có một chiếc xe Mercedes-Benz hối hả chạy đến và dừng ngay trước sảnh Tập đoàn Lâm thị!
Một người đàn ông lao ra khỏi xe, phớt lờ sự ngăn cản của nhân viên bảo vệ mà nhanh chóng đi vào trong.
Người đàn ông này mặt mũi sưng vù, khóe miệng vẫn còn rỉ máu, cánh tay trái vẫn còn quấn băng dày! Nhưng ông ta không quan tâm, nét mặt đầy sợ hãi, nút thang máy bị ông ta nhấn sắp bốc khói!
Người này chính là ông chủ của tập đoàn Triệu thị - Triệu Cường!
Sau khi từ trong miệng Vương Khải biết được sự kinh khủng của Diệp Huyền, ông ta ngay lập tức chạy đến tập đoàn Lâm thị để nhận lỗi!
"Sao thang máy lại chậm như vậy!"
Ông ta hận không thể lắp cho thang máy mười cái động cơ phát động của máy bay chiến đấu, để cho bản thân lập tức bay thẳng lên lầu!
Đồng thời, trong phòng họp của tập đoàn vẫn vang vọng những lời chửi mắng Dương Duy!
"Dương Duy, cậu dùng phương pháp gì để Triệu tổng ký tên?"
"Cậu lặp lại toàn bộ quá trình đi, chúng ta mới có thể từ đó tìm ra biện pháp giải quyết, thỉnh cầu Triệu tổng tha thứ!"
"Tôi…"
Dương Duy bị hỏi đến hoang mang lo sợ, anh ta không bao giờ ngờ được mọi chuyện lại biến thành dạng này!
Làm sao anh ta dám nói với Lâm Thanh Nham rằng anh ta và Diệp Huyền đã đánh Triệu Cường một trận mới lấy được hợp đồng đã ký tên!
Hơn nữa còn đánh đến mức nửa bên mặt của Triệu Cường sưng vù, còn gãy một cánh tay!
Nhưng ngay lúc này Lục Kiên còn bỏ đá xuống giếng: "Tổ trưởng Dương, tôi nghĩ cậu nên nói cho mọi người biết chuyện gì đã xảy ra! Không phải chỉ là đi lấy chữ ký thôi sao, sao có thể làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy?"
"Tổ trưởng Dương, cậu không biết bản thân có bao nhiêu phân lượng à, bùn nhão thì làm sao trát nên tường nổi? An phận làm đồ vô dụng ngồi ăn rồi chờ chết không phải là được rồi sao?"
"Hiện tại trên dưới tập đoàn đều bị một mình cậu hại thảm! Tôi thấy chuyện này là do Diệp Huyền bày cậu làm đúng không? Cậu bị hắn lừa thảm rồi! Đồ đần!"
Dương Duy nhìn chằm chằm vào Lục Kiên đang nói toàn lời bóng gió quái đản, hận không thể xé nát Lục Kiên tại chỗ!
Cạch!
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đá tung ra!
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt sưng vù lao vào, sắc mặt vô cùng hoảng sợ!
Sau khi Lục Chí Phàm nhìn rõ mặt người này thì không khỏi sửng sốt!
Người đến không phải là Triệu tổng Triệu Cường của tập đoàn Triệu thị sao, ông ta tới nơi này làm gì? Hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng như vậy, cánh tay trái còn đang quấn băng vải!
Triệu Cường thở hổn hển, sau khi thở ra một hơi, lập tức nở một nụ cười cực kỳ ôn hòa!
"Chủ tịch Lâm, Lâm tổng! Tôi tới vội quá, làm mọi người hoảng sợ rồi, xin lỗi!"
"Vừa rồi mọi người nhận được điện thoại của các nhà cung cấp nguyên vật liệu yêu cầu chấm dứt hợp tác, đó là một sự hiểu lầm, một sự hiểu lầm lớn!"
"Tập đoàn Lâm thị là một tấm gương đáng học hỏi của tập đoàn Triệu thị tôi, sẽ luôn là đối tác thân thiết nhất của Triệu Cường tôi!"
"Các nhà cung cấp nguyên vật liệu vừa rồi gọi điện đến cũng sẽ tăng cường hợp tác với tập đoàn Lâm thị!"
"Không chỉ vậy, họ cũng sẽ cung cấp cho quý vị những vật liệu xây dựng chất lượng tốt nhất với giá cả phải chăng nhất, nhất định sẽ làm cho tập đoàn Lâm thị cảm thấy hài lòng!"
Nghe những lời này, Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham không khỏi sững sờ!
Đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà Triệu Cường giống như biến thành một người khác?
Còn Lục Chí Phàm đã hoàn toàn choáng váng!
Triệu Cường! Con mẹ nó ông phát bệnh thần kinh à? Ông có biết ông đang nói cái gì không?
Nhưng mà Triệu Cường lại coi Lục Chí Phàm là không khí, ngược lại càng thêm nịnh hót cười nói với Lâm Thanh Nham: "Lâm tổng, dự án của hai tập đoàn chúng ta đã hoàn thành, vừa rồi tôi cũng đã chuyển tiền vào tài khoản của tập đoàn cô."
"Nhắc tới chuyện này thật sự tôi rất áy náy, nợ tập đoàn các vị hơn nửa năm trời, tôi rất biết ơn tập đoàn các vị đã thư thả cho tôi nhiều thời gian như vậy."
Lâm Thanh Nham nghe thấy ông ta nói như vậy thì cơ mặt không khỏi giật giật lên, vội vàng nói: "Triệu tổng, ngài nói quá lời!"
Triệu Cường liên tục cười ngượng ngùng, khi nhìn thấy Dương Duy thì toàn thân không khỏi run rẩy!
"Tổ trưởng Dương, không không không, tôi phải gọi là Dương đại ca! Anh cũng ở đây hả? Còn anh Diệp đang ở đâu thế?"
Vừa nói ông ta vừa bước tới chỗ Dương Duy với khuôn mặt tươi cười. Dương Duy hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Tôi đánh ông thành đầu heo mà ông còn gọi tôi là đại ca? Nhưng Dương Duy rất nhanh liền hiểu ra!
Mình không có bản lĩnh làm cho Triệu Cường chịu phục, nhưng đại ca Diệp Huyền của mình lại có bản lĩnh đó!
Đại ca của mình là người đàn ông có quen biết với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết!
Triệu Cường này hẳn là biết được lai lịch và năng lực đáng sợ của Diệp đại ca, cho nên mới chạy tới nói xin lỗi!
Sau khi tự phân tích như vậy, Dương Duy lập tức mỉm cười, vẻ mặt đắc ý!
Lần này, tôi muốn diễn lớn!
Nếu không thì sẽ có lỗi với anh Diệp Huyền!
"Tổ phó Diệp không có ở đây, có cần gì thì cứ nói với tôi!"
Dương Duy ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có thần thái!
Bình luận facebook