-
Chương 72: Cảm ơn Diệp Huyền
Đối mặt với giọng điệu kiêu ngạo của Dương Duy, Triệu Cường không dám nóng nảy mà ngược lại nắm lấy hai tay anh ta, trên mặt nở nụ cười!
"Tổ trưởng Dương, tôi thấy anh là nhân tài, năng lực xuất chúng!"
"Quý tập đoàn có được người như anh phụ trợ, về sau nhất định có thể trở thành tập đoàn đứng đầu thành phố!"
"Tổ trưởng Dương, tương lai anh nhất định phải cho tôi cơ hội hợp tác nhiều hơn nhé!"
"Nhân tiện, xin anh giúp tôi nói tốt với anh Diệp một chút, xin anh ấy tha thứ cho những lời nói và hành động thất lễ hôm nay của tôi! Là do tôi hồ đồ, làm trễ nải công tác của các anh!"
Nhìn cảnh tượng này, ông Dương cứ tưởng mình đang bị ảo giác!
Đây là thật sao? Từ khi nào mà đứa cháu trai này của ông trở nên lợi hại như vậy? Thế mà có thể khiến cho Triệu Cường gọi là “anh Dương” trước mặt mọi người?
Các cổ đông và giám đốc khác cũng thấy cảnh tượng trước mắt thật khó tin!
Ngược lại, trong lòng Dương Duy quả thực là sảng khoái cực kỳ!
Anh ta thực sự muốn hét lên thật to - Đại ca Diệp Huyền quá ngầu quá lợi hại!
"Ai thèm quan tâm chuyện gì đang xảy ra chứ, hiện tại chính là thời khắc mình tỏa sáng, giả ngầu có bị gì không thì tính sau đi, hiện tại phải thể hiện!"
Dương Duy xua tay: "Triệu tổng, ông quá khen!"
Nhưng mà Triệu Cường lại nghiêm túc nói: "Không hề quá! Anh Dương, những lời này đều là lời thật lòng của tôi, anh và anh Diệp Huyền là những người trẻ tuổi thông minh nhất, có năng lực nhất mà tôi từng gặp!"
"Anh Dương, anh còn có chuyện gì muốn tôi làm không, nếu không, tôi có thể trở về được không?" Trong lúc nịnh nọt, Triệu Cường cũng thăm dò hỏi Dương Duy.
Dương Duy trong lòng vui tươi hớn hở, phất phất tay rất vui vẻ: "Ông có thể trở về, sau này nhớ kỹ phải chú ý một chút. Bên chỗ anh Diệp, tôi sẽ nói tốt giúp ông vài câu."
Nghe Dương Duy nói như vậy, Triệu Cường lập tức thở phào nhẹ nhõm!
Ông ta nịnh nọt nãy giờ chính là chờ một câu này của Dương Duy!
Sau khi tươi cười cúi chào Dương Duy một lần nữa, ông ta rời khỏi phòng họp.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lâm Văn Bạch sững sờ một lúc rồi mới kịp phản ứng lại, vội vàng ra lệnh cho Lâm Thanh Nham: "Thanh Nham, con đi tiễn Triệu tổng đi!"
Nghe Lâm Văn Bạch nói vậy, Triệu Cường vội vàng dừng lại, quay đầu lại mỉm cười nói: "Không cần làm phiền cô Lâm, tôi tự mình xuống lầu được rồi, cô ở lại đi!"
Nhìn Triệu Cường đang cười rạng rỡ, cha con Lâm Thanh Nham vẫn cảm thấy chuyện này đầy kỳ quái!
Chuyện này quá phi thực tế!
Triệu Cường rời khỏi phòng họp đã hai phút nhưng tất cả giám đốc và cổ đông trong phòng họp vẫn chưa lấy lại tinh thần!
Lúc này, Dương Duy lên tiếng: "Lâm tổng, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà tập đoàn giao phó, tôi có thể đi rồi chứ?"
Lâm Thanh Nham nhìn chằm chằm Dương Duy từ trên xuống dưới một hồi, sau đó nói: "Vậy cậu trở về tổ tám của bộ phận dự án trước đi!"
Tâm trạng của ông Dương rất phức tạp, ông đang định xin lỗi Dương Duy thì Dương Duy đã lên tiếng trước!
"Ông nội, vừa rồi ông tát con, con không để ý chút nào!"
"Sở dĩ ông tức giận như vậy là vì có mấy con chuột nhắt nhảy nhót muốn làm chuyện xấu, muốn phá hư sự đoàn kết nội bộ tập đoàn chúng ta!"
"Thưa các vị lãnh đạo, tất cả các vị đều bị mấy con chuột đó dắt mũi rồi!"
Trong lúc nói, Dương Duy cố ý nhìn về phía hai cha con Lục Kiên!
Nghe vậy, trong lòng ông Dương nháy mắt trở nên ấm áp dễ chịu, cảm thấy rất vui mừng!
Cháu trai của ông cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi!
Tuy nhiên, mặt mũi cha con Lục Chí Phàm tràn đầy tức giận!
Bọn họ làm sao có thể không biết con chuột mà Dương Duy nói đến chính là họ!
Mà Lâm Văn Bạch cũng cảm thấy cực kỳ hả giận và thoải mái!
Ông mỉm cười, cố ý gọi lại cho các nhà cung cấp nguyên vật liệu vừa mới chấm dứt hợp tác với tập đoàn Lâm thị trước mặt hai cha con Lục Chí Phàm!
"Sếp Vương, tôi là Lâm Văn Bạch, chủ tịch tập đoàn Lâm thị…"
"Khéo quá, chủ tịch Lâm, tôi đang muốn gọi lại cho anh đây, cuộc điện thoại vừa rồi hoàn toàn là hiểu lầm!"
Sau khi Lâm Văn Bạch cúp điện thoại, ông tiếp tục gọi điện thoại cho các nhà cung cấp nguyên vật liệu khác!
Tất cả bọn họ đều khách khí với Lâm Văn Bạch!
Sau khi Lâm Văn Bạch gọi điện thoại xong, Lâm Thanh Nham chế nhạo Lục Chí Phàm: "Phó chủ tịch Lục, theo ông thấy, có nên giải tán tổ tám của bộ phận dự án nữa không đây?"
Giọng của Lâm Thanh Nham không lớn, nhưng trong lời nói lại tràn ngập trào phúng!
Lục Chí Phàm tức giận muốn nổ phổi, nhưng ngoài mặt lại giả vờ làm ra bộ dáng bình tĩnh trầm ổn!
Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để ngả bài!
Ông ta cười lạnh một tiếng: "Tổ tám của bộ phận dự án đã lập công lớn, đặc biệt là Dương Duy và Diệp Huyền, phải thưởng thêm cho họ!"
Nói xong câu này, ông ta xoay người đi ra khỏi phòng họp!
"Lâm Thanh Nham, cô chờ đó!"
Sau khi Lục Kiên trừng mắt nhìn Lâm Thanh Nham thì nhanh chóng đuổi theo cha mình!
…
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!"
Ngay khi Lục Chí Phàm vừa trở lại phòng làm việc của mình thì lập tức gọi điện thoại cho Triệu Cường!
"Triệu Cường, không phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đối phó với hai cha con Lâm Thanh Nham sao, sao anh lại đổi ý, anh chơi tôi à?"
Lục Chí Phàm tức giận đến đỏ cả mắt!
Không ngờ Triệu Cường còn tức giận hơn cả ông ta: "Lục Chí Phàm, ông là thằng ngu, tự ông không muốn sống thì thôi đi, đừng có tới hại tôi! Ông đây xém chút bị ông hại chết rồi!"
"Ông nghe cho rõ đây, từ nay về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau hết, nếu ông còn dám gọi cho tôi, con mẹ nó tôi kêu người giết ông đó!"
Nói xong, Triệu Cường trực tiếp cúp điện thoại, không cho Lục Chí Phàm chút mặt mũi nào!
Lục Chí Phàm bị chửi đến mức choáng váng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra!
Mà Lục Kiên đứng ở bên cạnh cũng không nói lời nào, vì sợ bị cha mắng!
Kỳ thật anh ta cũng rất buồn bực, Triệu Cường này đang yên đang lành tự nhiên phát bệnh thần kinh gì vậy?
Dù sao thì Triệu Cường cũng là nhân vật hung ác số một số hai! Làm sao ông ta có thể sợ cái thứ rác rưởi như Dương Duy chứ?
Sau khi im lặng một lúc, Lục Chí Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: "Xảy ra chuyện khác thường thì nhất định có quỷ dị, đi thăm dò một chút, xem lúc Dương Duy và Diệp Huyền đi tìm Triệu Cường đã xảy ra chuyện gì!"
Lục Kiên ngoan ngoãn gật đầu nói: "Con sẽ đi tra rõ ràng! Dương Duy chỉ là một tên vô dụng thôi, con cảm thấy Diệp Huyền chính là người gây ra chuyện này!"
Lục Chí Phàm hít sâu một hơi: "Nhanh đi tra đi, lần này để tổ tám phế vật đó trốn được một kiếp, lần tiếp theo bọn chúng sẽ không có được may mắn thế này đâu!"
Bên kia, sau khi Lâm Thanh Nham hoàn thành công việc trong tay liền đi một chuyến đến tổ tám của bộ phận dự án.
"Chị Thanh Nham!"
Dương Duy thấy Lâm Thanh Nham tới, trên mặt lập tức nở nụ cười!
"Cậu còn cười được hả!"
"Hôm nay coi như cậu mạng lớn, nếu không để xem ông nội cậu có xé xác cậu ra không!" Lâm Thanh Nham dữ dằn trừng mắt nhìn anh ta.
Dương Duy cũng không phản bác, chỉ đứng bên cạnh Lâm Thanh Nham cười ngây ngô mà thôi!
Kỳ thật Dương Duy biết rất rõ tính tình của Lâm Thanh Nham, lúc này không cần bất kỳ lời giải thích nào, chỉ cần cười ngây ngô là tốt rồi!
"Cười tí ta tí tởn, chẳng có chút nghiêm túc nào hết!"
Lâm Thanh Nham nhìn nụ cười ngớ ngẩn của anh ta, cơn tức giận trong lòng đột nhiên giảm hơn phân nửa!
"Nói đi, làm thế nào mà cậu có được hợp đồng đã ký tên? Có phải có người bày mưu cho cậu không?"
Lâm Thanh Nham lạnh lùng hỏi, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Dương Duy, nhưng khóe mắt lại nhìn phản ứng của Diệp Huyền!
"Tổ trưởng Dương, tôi thấy anh là nhân tài, năng lực xuất chúng!"
"Quý tập đoàn có được người như anh phụ trợ, về sau nhất định có thể trở thành tập đoàn đứng đầu thành phố!"
"Tổ trưởng Dương, tương lai anh nhất định phải cho tôi cơ hội hợp tác nhiều hơn nhé!"
"Nhân tiện, xin anh giúp tôi nói tốt với anh Diệp một chút, xin anh ấy tha thứ cho những lời nói và hành động thất lễ hôm nay của tôi! Là do tôi hồ đồ, làm trễ nải công tác của các anh!"
Nhìn cảnh tượng này, ông Dương cứ tưởng mình đang bị ảo giác!
Đây là thật sao? Từ khi nào mà đứa cháu trai này của ông trở nên lợi hại như vậy? Thế mà có thể khiến cho Triệu Cường gọi là “anh Dương” trước mặt mọi người?
Các cổ đông và giám đốc khác cũng thấy cảnh tượng trước mắt thật khó tin!
Ngược lại, trong lòng Dương Duy quả thực là sảng khoái cực kỳ!
Anh ta thực sự muốn hét lên thật to - Đại ca Diệp Huyền quá ngầu quá lợi hại!
"Ai thèm quan tâm chuyện gì đang xảy ra chứ, hiện tại chính là thời khắc mình tỏa sáng, giả ngầu có bị gì không thì tính sau đi, hiện tại phải thể hiện!"
Dương Duy xua tay: "Triệu tổng, ông quá khen!"
Nhưng mà Triệu Cường lại nghiêm túc nói: "Không hề quá! Anh Dương, những lời này đều là lời thật lòng của tôi, anh và anh Diệp Huyền là những người trẻ tuổi thông minh nhất, có năng lực nhất mà tôi từng gặp!"
"Anh Dương, anh còn có chuyện gì muốn tôi làm không, nếu không, tôi có thể trở về được không?" Trong lúc nịnh nọt, Triệu Cường cũng thăm dò hỏi Dương Duy.
Dương Duy trong lòng vui tươi hớn hở, phất phất tay rất vui vẻ: "Ông có thể trở về, sau này nhớ kỹ phải chú ý một chút. Bên chỗ anh Diệp, tôi sẽ nói tốt giúp ông vài câu."
Nghe Dương Duy nói như vậy, Triệu Cường lập tức thở phào nhẹ nhõm!
Ông ta nịnh nọt nãy giờ chính là chờ một câu này của Dương Duy!
Sau khi tươi cười cúi chào Dương Duy một lần nữa, ông ta rời khỏi phòng họp.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lâm Văn Bạch sững sờ một lúc rồi mới kịp phản ứng lại, vội vàng ra lệnh cho Lâm Thanh Nham: "Thanh Nham, con đi tiễn Triệu tổng đi!"
Nghe Lâm Văn Bạch nói vậy, Triệu Cường vội vàng dừng lại, quay đầu lại mỉm cười nói: "Không cần làm phiền cô Lâm, tôi tự mình xuống lầu được rồi, cô ở lại đi!"
Nhìn Triệu Cường đang cười rạng rỡ, cha con Lâm Thanh Nham vẫn cảm thấy chuyện này đầy kỳ quái!
Chuyện này quá phi thực tế!
Triệu Cường rời khỏi phòng họp đã hai phút nhưng tất cả giám đốc và cổ đông trong phòng họp vẫn chưa lấy lại tinh thần!
Lúc này, Dương Duy lên tiếng: "Lâm tổng, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà tập đoàn giao phó, tôi có thể đi rồi chứ?"
Lâm Thanh Nham nhìn chằm chằm Dương Duy từ trên xuống dưới một hồi, sau đó nói: "Vậy cậu trở về tổ tám của bộ phận dự án trước đi!"
Tâm trạng của ông Dương rất phức tạp, ông đang định xin lỗi Dương Duy thì Dương Duy đã lên tiếng trước!
"Ông nội, vừa rồi ông tát con, con không để ý chút nào!"
"Sở dĩ ông tức giận như vậy là vì có mấy con chuột nhắt nhảy nhót muốn làm chuyện xấu, muốn phá hư sự đoàn kết nội bộ tập đoàn chúng ta!"
"Thưa các vị lãnh đạo, tất cả các vị đều bị mấy con chuột đó dắt mũi rồi!"
Trong lúc nói, Dương Duy cố ý nhìn về phía hai cha con Lục Kiên!
Nghe vậy, trong lòng ông Dương nháy mắt trở nên ấm áp dễ chịu, cảm thấy rất vui mừng!
Cháu trai của ông cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi!
Tuy nhiên, mặt mũi cha con Lục Chí Phàm tràn đầy tức giận!
Bọn họ làm sao có thể không biết con chuột mà Dương Duy nói đến chính là họ!
Mà Lâm Văn Bạch cũng cảm thấy cực kỳ hả giận và thoải mái!
Ông mỉm cười, cố ý gọi lại cho các nhà cung cấp nguyên vật liệu vừa mới chấm dứt hợp tác với tập đoàn Lâm thị trước mặt hai cha con Lục Chí Phàm!
"Sếp Vương, tôi là Lâm Văn Bạch, chủ tịch tập đoàn Lâm thị…"
"Khéo quá, chủ tịch Lâm, tôi đang muốn gọi lại cho anh đây, cuộc điện thoại vừa rồi hoàn toàn là hiểu lầm!"
Sau khi Lâm Văn Bạch cúp điện thoại, ông tiếp tục gọi điện thoại cho các nhà cung cấp nguyên vật liệu khác!
Tất cả bọn họ đều khách khí với Lâm Văn Bạch!
Sau khi Lâm Văn Bạch gọi điện thoại xong, Lâm Thanh Nham chế nhạo Lục Chí Phàm: "Phó chủ tịch Lục, theo ông thấy, có nên giải tán tổ tám của bộ phận dự án nữa không đây?"
Giọng của Lâm Thanh Nham không lớn, nhưng trong lời nói lại tràn ngập trào phúng!
Lục Chí Phàm tức giận muốn nổ phổi, nhưng ngoài mặt lại giả vờ làm ra bộ dáng bình tĩnh trầm ổn!
Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để ngả bài!
Ông ta cười lạnh một tiếng: "Tổ tám của bộ phận dự án đã lập công lớn, đặc biệt là Dương Duy và Diệp Huyền, phải thưởng thêm cho họ!"
Nói xong câu này, ông ta xoay người đi ra khỏi phòng họp!
"Lâm Thanh Nham, cô chờ đó!"
Sau khi Lục Kiên trừng mắt nhìn Lâm Thanh Nham thì nhanh chóng đuổi theo cha mình!
…
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!"
Ngay khi Lục Chí Phàm vừa trở lại phòng làm việc của mình thì lập tức gọi điện thoại cho Triệu Cường!
"Triệu Cường, không phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đối phó với hai cha con Lâm Thanh Nham sao, sao anh lại đổi ý, anh chơi tôi à?"
Lục Chí Phàm tức giận đến đỏ cả mắt!
Không ngờ Triệu Cường còn tức giận hơn cả ông ta: "Lục Chí Phàm, ông là thằng ngu, tự ông không muốn sống thì thôi đi, đừng có tới hại tôi! Ông đây xém chút bị ông hại chết rồi!"
"Ông nghe cho rõ đây, từ nay về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau hết, nếu ông còn dám gọi cho tôi, con mẹ nó tôi kêu người giết ông đó!"
Nói xong, Triệu Cường trực tiếp cúp điện thoại, không cho Lục Chí Phàm chút mặt mũi nào!
Lục Chí Phàm bị chửi đến mức choáng váng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra!
Mà Lục Kiên đứng ở bên cạnh cũng không nói lời nào, vì sợ bị cha mắng!
Kỳ thật anh ta cũng rất buồn bực, Triệu Cường này đang yên đang lành tự nhiên phát bệnh thần kinh gì vậy?
Dù sao thì Triệu Cường cũng là nhân vật hung ác số một số hai! Làm sao ông ta có thể sợ cái thứ rác rưởi như Dương Duy chứ?
Sau khi im lặng một lúc, Lục Chí Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: "Xảy ra chuyện khác thường thì nhất định có quỷ dị, đi thăm dò một chút, xem lúc Dương Duy và Diệp Huyền đi tìm Triệu Cường đã xảy ra chuyện gì!"
Lục Kiên ngoan ngoãn gật đầu nói: "Con sẽ đi tra rõ ràng! Dương Duy chỉ là một tên vô dụng thôi, con cảm thấy Diệp Huyền chính là người gây ra chuyện này!"
Lục Chí Phàm hít sâu một hơi: "Nhanh đi tra đi, lần này để tổ tám phế vật đó trốn được một kiếp, lần tiếp theo bọn chúng sẽ không có được may mắn thế này đâu!"
Bên kia, sau khi Lâm Thanh Nham hoàn thành công việc trong tay liền đi một chuyến đến tổ tám của bộ phận dự án.
"Chị Thanh Nham!"
Dương Duy thấy Lâm Thanh Nham tới, trên mặt lập tức nở nụ cười!
"Cậu còn cười được hả!"
"Hôm nay coi như cậu mạng lớn, nếu không để xem ông nội cậu có xé xác cậu ra không!" Lâm Thanh Nham dữ dằn trừng mắt nhìn anh ta.
Dương Duy cũng không phản bác, chỉ đứng bên cạnh Lâm Thanh Nham cười ngây ngô mà thôi!
Kỳ thật Dương Duy biết rất rõ tính tình của Lâm Thanh Nham, lúc này không cần bất kỳ lời giải thích nào, chỉ cần cười ngây ngô là tốt rồi!
"Cười tí ta tí tởn, chẳng có chút nghiêm túc nào hết!"
Lâm Thanh Nham nhìn nụ cười ngớ ngẩn của anh ta, cơn tức giận trong lòng đột nhiên giảm hơn phân nửa!
"Nói đi, làm thế nào mà cậu có được hợp đồng đã ký tên? Có phải có người bày mưu cho cậu không?"
Lâm Thanh Nham lạnh lùng hỏi, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Dương Duy, nhưng khóe mắt lại nhìn phản ứng của Diệp Huyền!
Bình luận facebook