-
Chương 84: Đường cùng, Diệp Huyền ra tay
“Chú Du!”
“Chú Lý!”
Lâm Thanh Nham hoài nghi nhìn về phía hai vị cổ đông!
Bởi vì hai người bọn họ và Lâm Vân Bạch vẫn luôn có quan hệ tốt với nhau!
Tuy nhiên, hai người đó hoàn toàn không để mắt tới Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch!
Trong trường hợp này, ai lại đi coi trọng tình bạn? Không có gì quan trọng hơn tiền bạc đúng không? Nếu cổ phần và vốn không được rút ra kịp thời, tập đoàn Lâm thị sẽ chỉ có nước sụp đổ hoặc thậm chí phá sản.
Vẻ mặt Lâm Vân Bạch tràn đầy mất mát. Nhìn thấy bạn bè lần lượt rút lui, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, ông rất muốn khóc. Đôi mắt của Lâm Thanh Nham cũng đỏ hoe!
Đôi môi khẽ run lên!
Sau một thời gian, dưới sự ly gián và cám dỗ của cha con Lục Chí Phàm, tám trong số hàng chục cổ đông ban đầu của Tập đoàn Lâm đã yêu cầu rút cổ phần của bọn họ!
Họ muốn theo bước chân của cha con Lục Chí Phàm và cùng nhau bắt đầu một công việc kinh doanh mới!
Lục Chí Phàm cười nham hiểm nói: “Lâm Thanh Nham, Lâm Vân Bạch!”
“Tôi yêu cầu giao quyền quản lý tập đoàn cho tôi, nhưng các người lại không đồng ý!”
“Bây giờ tôi cũng không còn hứng thú nữa, các người cứ khóc vì cái vỏ rỗng này đi!”
“Bây giờ chúng tôi sẽ đi chuẩn bị thỏa thuận rút cổ phần. Trong một tiếng nữa, tất cả chúng tôi sẽ rút khỏi tập đoàn Lâm thị, hi vọng nhà họ Lâm các ngươi mau chóng ký kết!”
Để lại một câu, Lục Chí Phàm dẫn theo một nhóm cổ đông, tức giận đẩy cửa đi ra. Chỉ có ông nội Dương Vĩ và cha của Chu Hiểu Phi khăng khăng ngồi trong văn phòng và không rời đi. Nhưng họ cũng bồn chồn và lo lắng: “Chúng tôi đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát.”
Sau khi tiễn hai cổ đông cuối cùng rời đi, ánh mắt Lâm Vân Bạch càng đờ đẫn hơn, ông gục xuống ghế: “Hết rồi, tập đoàn Lâm thị chúng ta thật sự sắp xong rồi…”
“Hic…”
Lâm Thanh Nham cũng cô đơn, không nhịn được mà rơi nước mắt: “Tập đoàn Lâm do ông nội tạo ra... Bây giờ nó đã bị chúng ta hủy hoại…”
Hai người bọn họ cảm thấy vô cùng hối hận, nếu nghe theo lời thuyết phục của Diệp Huyền lúc đó thì tình hình bây giờ đã không tệ đến vậy!
Nếu hôm nay không có sự hiện diện của đông đảo phóng viên kia, vụ bê bối tài chính của tập đoàn Lâm thị gia sẽ không lan truyền nhanh đến thế, Lâm gia vẫn có thể câu giờ để thu hút thêm đầu tư!
Bây giờ, mọi người đều biết Tập đoàn lâm gặp khó khăn về các quỹ tài chính, ai mà sẵn sàng đầu tư vào nữa cơ chứ!
Phía bên kia.
Dương Duy vội vàng xông vào phòng làm việc của tổ 8, lo lắng nói: “Các đồng nghiệp, có gì đó không ổn!”
Chu Mục Vũ không khỏi ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Dương Duy, đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Duy khẩn trương nói: “Bốn ngân hàng lớn đều đồng thời đến đòi nợ. Lục gia đã lôi kéo gần hết cổ đông. Trong nửa giờ nữa, tập đoàn Lâm thị rất có thể sẽ sụp đổ!”
Diệp Huyền lập tức nhíu mày: “Trong trường hợp này, chẳng phải công sức cả đời của ông nội Lâm sẽ uổng phí sao?”
“Xem ra mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát, Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch không thể khống chế tình hình được nữa!”
Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Diệp Trấn Nam, chủ tịch Thương hội Giang Nam!
“Điều tra rõ ràng, ai đang bí mật tấn công tập đoàn Lâm thị.”
Bên kia, Diệp Trấn Nam đã sớm nhận được tin nhắn của Diệp Huyền!
“Sư công, xin hãy đợi ba phút, tôi sẽ tìm câu trả lời cho ngài ngay lập tức!”
Diệp Trấn Nam lập tức tỉnh táo lại, đích thân phái trợ lý đi điều tra!
“Tôi cũng tò mò không biết tập đoàn hay gia tộc nào xui xẻo đến mức dám xúc phạm tập đoàn Lâm thị!”
“Như vậy chẳng phải tương đương với xúc phạm sư công của chúng ta sao?”
“Mấy người không đụng chạm ai đó khác, mà lại cứ mù quáng muốn khiêu khích sư công của chúng ta?”
… Lúc này, tại văn phòng của tổ 8.
“Tập đoàn Lâm sắp sụp đổ rồi?”
Nghe thấy lời lo lắng của Dương Duy, Chu Mục Vũ không khỏi cau mày, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Sao có thể? Tại sao chúng ta đột nhiên lại bị mất việc như vậy được? Chỉ cần trả lại tiền cho ngân hàng thôi là được rồi mà?”
Dương Duy lắc đầu: “Cô còn không hiểu à? Trong ngành của chúng ta có công ty nào không vay ngân hàng đâu chứ!”
“Hơn nữa, còn thường là nợ đến cả trăm tỷ!”
“Ngoài ra, việc chuẩn bị vật tư, lương nhân sự dự án, đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng, v.v… mỗi hạng mục đều tiêu tốn một khoản tiền lớn!”
“Các nhóm khác như chúng ta về cơ bản sẽ đi vay tiền từ các ngân hàng để hoạt động, sau đó trả lại tiền cho ngân hàng khi dự án có ghi nhận doanh thu.”
Chu Mục Vũ đột nhiên nói: “Theo lời anh nói, vậy sao khi dự án của tập đoàn chúng ta chưa thực sự kiếm ra được tiền, ngân hàng đã yêu cầu trả nợ trước?”
“Đúng vậy!” Dương Duy hạ giọng nói: “Tập đoàn chúng ta đang điều hành một số dự án lớn, và không có nhiều tiền trong tài khoản của công ty. Còn tiền nguyên vật liệu thì sao?”
“Những thứ này không thể không trả. Nếu không trả tiền trong thời gian dài, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!”
Chu Mục Vũ nghe vậy chớp mắt, như thể hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc!
“Nếu tập đoàn tuyên bố phá sản, chẳng phải cả tổ 8 đều sẽ mất việc làm sao? Chúng ta không có việc gì để làm, vậy không phải đang chờ chính thức thất nghiệp sao?” Chu Mục Vũ gần như sắp khóc khi nói đến đây.
Diệp Huyền nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, không khỏi cười thầm.
Gần đây, Dương Duy đã trở nên chủ động hơn và không còn nghiện game trong giờ làm việc nữa. Dưới ảnh hưởng của Diệp Huyền, cậu ta cũng siêng năng nghiên cứu và nắm vững nhiều kiến thức kinh tế trong sách.
Vài phút sau, Diệp Trấn Nam, chủ tịch Thương hội Giang Nam, trả lời Diệp Huyền: “Sư công, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, hóa ra chính là tập đoàn Thiên Di đang dùng thủ đoạn với tập đoàn Lâm thị.”
“Ngô Long Tôn, chủ tịch mới của tập đoàn Thiên Di, hiện đang liên thủ với tập đoàn Phùng gia ở thành phố Dương Thành, và cũng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ phía sau từ Phùng gia!”
“Hôm nay, sở dĩ bốn ngân hàng lớn cùng lúc đến đòi nợ tập đoàn Lâm thị là gì Phùng gia dùng tài sản của mình để gây rắc rối!”
“Họ muốn lợi dụng khủng hoảng tài chính của tập đoàn Lâm thị để mua Tập đoàn Lâm với giá thấp nhất.”
Nghe báo cáo của anh ta, Diệp Huyền không khỏi cau mày. Với tư cách là Huyền Long, kỹ năng thiên bẩm của Diệp Huyền cao đến tận mây xanh, đặc biệt là tài năng kinh doanh của hắn đã đạt đến mức toàn năng. Hắn lập tức hiểu ra đây là hành vi tiếp quản độc ác nhưng phổ biến nhất. Hắn lập tức hỏi: “Phùng gia này có năng lực như thế nào?”
Diệp Trấn Nam suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp: “Trong phạm vi Dương Thành, Phùng gia này là một trong năm gia tộc lớn, có thế lực ngang cơ với Lưu gia.”
“Bọn họ có thể được xếp vào hàng gia đình trung lưu trong tỉnh, nhưng nếu muốn trở thành thành viên Thương hội Giang Nam của tôi thì bọn họ vốn không đủ tầm.”
“Cho nên, nếu đặt Phùng gia trước mặt sư công thì cũng chỉ như con kiến mà thôi. Sư công, ngài có suy nghĩ gì không, cứ nói cho tôi biết.”
Diệp Huyền không nhịn được nở nụ cười nói: “Phùng gia đúng là không biết tốt xấu là gì, chúng ta cứ để cho họ biến mất đi, nhưng bây giờ không phải lúc.”
“Điều quan trọng nhất bây giờ là không thể đứng nhìn tập đoàn Lâm thị bị lỗ vốn. Ông bảo người của ông ra mặt, mang theo tấm séc hai tỷ bơm vốn vào tập đoàn Lâm thị đi!”
“Chú Lý!”
Lâm Thanh Nham hoài nghi nhìn về phía hai vị cổ đông!
Bởi vì hai người bọn họ và Lâm Vân Bạch vẫn luôn có quan hệ tốt với nhau!
Tuy nhiên, hai người đó hoàn toàn không để mắt tới Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch!
Trong trường hợp này, ai lại đi coi trọng tình bạn? Không có gì quan trọng hơn tiền bạc đúng không? Nếu cổ phần và vốn không được rút ra kịp thời, tập đoàn Lâm thị sẽ chỉ có nước sụp đổ hoặc thậm chí phá sản.
Vẻ mặt Lâm Vân Bạch tràn đầy mất mát. Nhìn thấy bạn bè lần lượt rút lui, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, ông rất muốn khóc. Đôi mắt của Lâm Thanh Nham cũng đỏ hoe!
Đôi môi khẽ run lên!
Sau một thời gian, dưới sự ly gián và cám dỗ của cha con Lục Chí Phàm, tám trong số hàng chục cổ đông ban đầu của Tập đoàn Lâm đã yêu cầu rút cổ phần của bọn họ!
Họ muốn theo bước chân của cha con Lục Chí Phàm và cùng nhau bắt đầu một công việc kinh doanh mới!
Lục Chí Phàm cười nham hiểm nói: “Lâm Thanh Nham, Lâm Vân Bạch!”
“Tôi yêu cầu giao quyền quản lý tập đoàn cho tôi, nhưng các người lại không đồng ý!”
“Bây giờ tôi cũng không còn hứng thú nữa, các người cứ khóc vì cái vỏ rỗng này đi!”
“Bây giờ chúng tôi sẽ đi chuẩn bị thỏa thuận rút cổ phần. Trong một tiếng nữa, tất cả chúng tôi sẽ rút khỏi tập đoàn Lâm thị, hi vọng nhà họ Lâm các ngươi mau chóng ký kết!”
Để lại một câu, Lục Chí Phàm dẫn theo một nhóm cổ đông, tức giận đẩy cửa đi ra. Chỉ có ông nội Dương Vĩ và cha của Chu Hiểu Phi khăng khăng ngồi trong văn phòng và không rời đi. Nhưng họ cũng bồn chồn và lo lắng: “Chúng tôi đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát.”
Sau khi tiễn hai cổ đông cuối cùng rời đi, ánh mắt Lâm Vân Bạch càng đờ đẫn hơn, ông gục xuống ghế: “Hết rồi, tập đoàn Lâm thị chúng ta thật sự sắp xong rồi…”
“Hic…”
Lâm Thanh Nham cũng cô đơn, không nhịn được mà rơi nước mắt: “Tập đoàn Lâm do ông nội tạo ra... Bây giờ nó đã bị chúng ta hủy hoại…”
Hai người bọn họ cảm thấy vô cùng hối hận, nếu nghe theo lời thuyết phục của Diệp Huyền lúc đó thì tình hình bây giờ đã không tệ đến vậy!
Nếu hôm nay không có sự hiện diện của đông đảo phóng viên kia, vụ bê bối tài chính của tập đoàn Lâm thị gia sẽ không lan truyền nhanh đến thế, Lâm gia vẫn có thể câu giờ để thu hút thêm đầu tư!
Bây giờ, mọi người đều biết Tập đoàn lâm gặp khó khăn về các quỹ tài chính, ai mà sẵn sàng đầu tư vào nữa cơ chứ!
Phía bên kia.
Dương Duy vội vàng xông vào phòng làm việc của tổ 8, lo lắng nói: “Các đồng nghiệp, có gì đó không ổn!”
Chu Mục Vũ không khỏi ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Dương Duy, đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Duy khẩn trương nói: “Bốn ngân hàng lớn đều đồng thời đến đòi nợ. Lục gia đã lôi kéo gần hết cổ đông. Trong nửa giờ nữa, tập đoàn Lâm thị rất có thể sẽ sụp đổ!”
Diệp Huyền lập tức nhíu mày: “Trong trường hợp này, chẳng phải công sức cả đời của ông nội Lâm sẽ uổng phí sao?”
“Xem ra mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát, Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch không thể khống chế tình hình được nữa!”
Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Diệp Trấn Nam, chủ tịch Thương hội Giang Nam!
“Điều tra rõ ràng, ai đang bí mật tấn công tập đoàn Lâm thị.”
Bên kia, Diệp Trấn Nam đã sớm nhận được tin nhắn của Diệp Huyền!
“Sư công, xin hãy đợi ba phút, tôi sẽ tìm câu trả lời cho ngài ngay lập tức!”
Diệp Trấn Nam lập tức tỉnh táo lại, đích thân phái trợ lý đi điều tra!
“Tôi cũng tò mò không biết tập đoàn hay gia tộc nào xui xẻo đến mức dám xúc phạm tập đoàn Lâm thị!”
“Như vậy chẳng phải tương đương với xúc phạm sư công của chúng ta sao?”
“Mấy người không đụng chạm ai đó khác, mà lại cứ mù quáng muốn khiêu khích sư công của chúng ta?”
… Lúc này, tại văn phòng của tổ 8.
“Tập đoàn Lâm sắp sụp đổ rồi?”
Nghe thấy lời lo lắng của Dương Duy, Chu Mục Vũ không khỏi cau mày, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Sao có thể? Tại sao chúng ta đột nhiên lại bị mất việc như vậy được? Chỉ cần trả lại tiền cho ngân hàng thôi là được rồi mà?”
Dương Duy lắc đầu: “Cô còn không hiểu à? Trong ngành của chúng ta có công ty nào không vay ngân hàng đâu chứ!”
“Hơn nữa, còn thường là nợ đến cả trăm tỷ!”
“Ngoài ra, việc chuẩn bị vật tư, lương nhân sự dự án, đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng, v.v… mỗi hạng mục đều tiêu tốn một khoản tiền lớn!”
“Các nhóm khác như chúng ta về cơ bản sẽ đi vay tiền từ các ngân hàng để hoạt động, sau đó trả lại tiền cho ngân hàng khi dự án có ghi nhận doanh thu.”
Chu Mục Vũ đột nhiên nói: “Theo lời anh nói, vậy sao khi dự án của tập đoàn chúng ta chưa thực sự kiếm ra được tiền, ngân hàng đã yêu cầu trả nợ trước?”
“Đúng vậy!” Dương Duy hạ giọng nói: “Tập đoàn chúng ta đang điều hành một số dự án lớn, và không có nhiều tiền trong tài khoản của công ty. Còn tiền nguyên vật liệu thì sao?”
“Những thứ này không thể không trả. Nếu không trả tiền trong thời gian dài, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!”
Chu Mục Vũ nghe vậy chớp mắt, như thể hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc!
“Nếu tập đoàn tuyên bố phá sản, chẳng phải cả tổ 8 đều sẽ mất việc làm sao? Chúng ta không có việc gì để làm, vậy không phải đang chờ chính thức thất nghiệp sao?” Chu Mục Vũ gần như sắp khóc khi nói đến đây.
Diệp Huyền nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, không khỏi cười thầm.
Gần đây, Dương Duy đã trở nên chủ động hơn và không còn nghiện game trong giờ làm việc nữa. Dưới ảnh hưởng của Diệp Huyền, cậu ta cũng siêng năng nghiên cứu và nắm vững nhiều kiến thức kinh tế trong sách.
Vài phút sau, Diệp Trấn Nam, chủ tịch Thương hội Giang Nam, trả lời Diệp Huyền: “Sư công, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, hóa ra chính là tập đoàn Thiên Di đang dùng thủ đoạn với tập đoàn Lâm thị.”
“Ngô Long Tôn, chủ tịch mới của tập đoàn Thiên Di, hiện đang liên thủ với tập đoàn Phùng gia ở thành phố Dương Thành, và cũng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ phía sau từ Phùng gia!”
“Hôm nay, sở dĩ bốn ngân hàng lớn cùng lúc đến đòi nợ tập đoàn Lâm thị là gì Phùng gia dùng tài sản của mình để gây rắc rối!”
“Họ muốn lợi dụng khủng hoảng tài chính của tập đoàn Lâm thị để mua Tập đoàn Lâm với giá thấp nhất.”
Nghe báo cáo của anh ta, Diệp Huyền không khỏi cau mày. Với tư cách là Huyền Long, kỹ năng thiên bẩm của Diệp Huyền cao đến tận mây xanh, đặc biệt là tài năng kinh doanh của hắn đã đạt đến mức toàn năng. Hắn lập tức hiểu ra đây là hành vi tiếp quản độc ác nhưng phổ biến nhất. Hắn lập tức hỏi: “Phùng gia này có năng lực như thế nào?”
Diệp Trấn Nam suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp: “Trong phạm vi Dương Thành, Phùng gia này là một trong năm gia tộc lớn, có thế lực ngang cơ với Lưu gia.”
“Bọn họ có thể được xếp vào hàng gia đình trung lưu trong tỉnh, nhưng nếu muốn trở thành thành viên Thương hội Giang Nam của tôi thì bọn họ vốn không đủ tầm.”
“Cho nên, nếu đặt Phùng gia trước mặt sư công thì cũng chỉ như con kiến mà thôi. Sư công, ngài có suy nghĩ gì không, cứ nói cho tôi biết.”
Diệp Huyền không nhịn được nở nụ cười nói: “Phùng gia đúng là không biết tốt xấu là gì, chúng ta cứ để cho họ biến mất đi, nhưng bây giờ không phải lúc.”
“Điều quan trọng nhất bây giờ là không thể đứng nhìn tập đoàn Lâm thị bị lỗ vốn. Ông bảo người của ông ra mặt, mang theo tấm séc hai tỷ bơm vốn vào tập đoàn Lâm thị đi!”
Bình luận facebook