• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cuồng Long Xuất Thế (1 Viewer)

  • Chương 85: Bốn mắt nhìn nhau, tin tưởng một lần

***

Hai tỷ đối với những người khác là một số tiền khổng lồ, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, đó chỉ là một cơn mưa phùn mà thôi. Sau khi Diệp Huyền giải thích xong, hắn cúp điện thoại.

Chuyện nào có thể giải quyết được bằng tiền thì nó không phải là vấn đề. hắn đứng dậy rót nước uống, vỗ vai Dương Duy khi đi ngang qua:

“Chuyện hôm nay, chú Lâm và các giám đốc tập đoàn sẽ tìm cách giải quyết, không đến lượt chúng ta lo lắng.”

Dương Duy cười lúng túng nói: “Anh Diệp có lý, tại sao chúng ta phải lo lắng cơ chứ!”

Tuy nhiên, anh suy nghĩ một lúc, sau đó thận trọng hỏi: “Đại ca, nếu chị Thanh Nham không thể giải quyết được vấn đề này thì anh sẽ có thể giải quyết nó đúng không?”

Diệp Huyền chỉ khẽ mỉm cười nhưng không trả lời, nhìn bóng lưng bình tĩnh của hắn, Dương Duy đột nhiên hít một hơi thật sâu!

“Chẳng lẽ… anh Diệp Huyền đã bí mật hành động rồi sao?

“Dương Duy, anh đang nghĩ gì vậy?”

Chu Mục Vũ không nhịn được thấp giọng hỏi, Dương Duy nhanh chóng kéo cô sang một bên, thì thầm: “Tôi luôn cảm thấy anh Diệp Huyền của chúng ta nhất định đã sử dụng đến quan hệ của mình, tập đoàn Lâm thị của chúng ta sẽ sớm giải quyết được mối nguy thôi!”

… Nửa tiếng sau, hầu hết cổ đông sẽ chính thức rút cổ phần của mình, đó cũng là lúc tập đoàn Lâm thị chính thức tuyên bố phá sản!

Đúng lúc này, trong văn phòng chủ tịch, Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham đang tranh thủ gọi điện thoại!

Mục đích là để thu hút đầu tư mới và giải quyết các nhu cầu cấp thiết của Tập đoàn Lâm!

Thế nhưng, tin tức về việc tập đoàn Lâm thị bị bốn ngăn hàng lớn đến thăm hỏi để thu hồi nợ và quỹ nội bộ gần như bị rút sạch đã được lan truyền trên nhiều phương tiện truyền thông từ lâu!

Họ gọi điện cho hơn chục tổ chức tài chính nhưng không ai sẵn sàng cho họ vay tiền. Một số người tỏ ra khá lịch sự và từ chối khéo. Còn có những người thái độ không tốt thậm chí còn mắng chửi.

“Ông cho rằng chúng tôi dễ bị lừa vậy sao? Tôi mà cho ông mượn tiền vào lúc này chẳng phải là lãng phí sao?”

“Quên đi, tập đoàn Lâm thị đến đây là hết rồi!”

Hành động thờ ơ này khiến Lâm Thanh Nham và Lâm Vân Bạch càng bị ảnh hưởng sâu sắc hơn, bọn họ gần như muốn gục ngã. Ngược lại, ông Lâm đã vay được một trăm triệu nhờ quan hệ với một số người bạn cũ. Trong đó có 50 triệu mượn từ thần y Trương Vũ Hà!

Bác sĩ Trương thật sự rất tốt bụng khi có thể giúp đỡ ông trong trường hợp như vậy mà không màng được mất. Thế nhưng, mặc dù ông Lâm có một trăm triệu nhưng việc trả khoản nợ ngân hàng tám trăm triệu vẫn rất căng thẳng!

“Thật sự phải tuyên bố phá sản sao…”

Ánh mắt Lâm Vân Bạch thẫn thờ Lâm Thanh Nham nghiến răng nói: “Cha, sao chúng ta không gọi cho ông Lưu và trùm đất Giang Kim Bưu?”

Lâm Vân Bạch cười bất lực nói: “Con gái à, tập đoàn Lâm thị bây giờ đang suy tàn, nếu bọn họ không lập tức thu hồi dự án sinh kế của người dân mới và dự án chuyển nhượng đất số 2 thì đã là nể mặt chúng ta lắm rồi, làm sao họ còn có thể cho chúng ta mượn tiền nữa?”

Hai mắt Lâm Thanh Nham đỏ hoe: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng nhìn tập đoàn Lâm thị ngã xuống thôi sao?”

Nói xong lời này Lâm Thanh Nham dứt khoát gọi điện cho Lưu Bình Vân - chủ tịch của tập đoàn Cát Lai.

“Anh có thể cho tôi mượn tiền hoặc rót vốn vào tập đoàn Lâm thị không?”

Lưu Bình Vân nhận được điện thoại của Lâm Thanh Nham, lần lượt hỏi: “Cô Lâm, cô không biết kẻ chủ mưu đứng sau chuyện lần này là Phùng gia sao?”

“Tôi biết rồi.”

Lâm Thanh Nham gật đầu đáp lại, nhưng giác quan thứ sáu nói với cô rằng tình hình không ổn: “Anh cũng biết tất cả mọi thứ mà.”

Lưu Bình Vân cười nhạt nói: “Mặc dù Lưu gia chúng tôi có thế lực nhất định, nhưng Phùng gia cũng không phải dễ xơi đối phó. Chúng tôi không thể mạo hiểm đắc tội Phùng gia để giúp đỡ tập đoàn Lâm thị các người được.”

Nói đến đây, Lưu Bình Vân dừng lại một chút rồi nói: “Hay là tôi hỏi ý kiến của ông già tôi trước, nửa giờ sau sẽ liên lạc lại với cô.”

“Được rồi, được rồi!”

Lâm Thanh Nham vội vàng gật đầu, ít nhất nhà họ Lưu không từ chối ngay lập tức, cũng cho cô một tia hy vọng. Trong lúc chờ đợi, Lâm Thanh Nham cũng gọi cho Giang Kim Bưu là trùm bất động sản, câu trả lời của đối phương cũng giống như câu trả lời của Lưu Bình Vân, muốn hỏi cân nhắc ý kiến nội bộ trước khi trả lời. Có thể thấy, Phùng gia là một trong năm gia tộc giàu có ở Dương Thành, thế lực rất mạnh, ngay cả Lưu gia và Giang Kim Bưu cũng không dám chống lại họ.

“Đây thực sự là tất cả những gì chúng ta có thể làm…”

Lâm Vân Bạch cười cay đắng, hoàn toàn không hy vọng vào câu trả lời sau đó của Lưu gia và Giang Kim Bưu, chỉ có Lâm Thanh Nham là vẫn kiên trì.

Phía bên kia, Lưu Bình Vân, chủ tịch Lưu gia nhanh chóng bàn bạc với Lưu Công Cảm, ông già của Lưu gia: “Cha!”

“Bây giờ tập đoàn Lâm thị của Diệp Huyền và Phùng gia đang là kỳ phùng địch thủ! Chúng ta nên làm gì đây?”

“Giữa tập đoàn Lâm thị và Phùng gia, chúng ta nên đứng về phía nào…”

Nghe câu hỏi của Lưu Bình Vân, ông Lưu cau mày. Phùng gia là một trong năm gia tộc lớn ở Dương Thành, các thành viên trong gia đình chủ trương võ thuật và và làm việc theo phong cách kiên quyết. Hơn nữa, họ còn chiêu mộ các võ sư từ khắp mọi miền đất nước và các tỉnh lỵ để hỗ trợ!

Những năm gần đây Phùng gia phất lên nhanh chóng, ngay cả Lưu gia cũng phải cảnh giác với bọn họ. Bây giờ Phùng gia đã liên minh với tập đoàn Thiên Di, rõ ràng là muốn nuốt chửng tập đoàn Lâm thị, sau đó trực tiếp vươn lên trở thành ông trùm bất động sản ở Dương Thành. Bất cứ ai dám giúp đỡ tập đoàn Lâm thị đều đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của Phùng gia.

“Nếu là giúp Diệp Huyền, đương nhiên cha sẽ không chút do dự mà đắt đội Phùng gia!”

“Nhưng mà, chỉ vì giúp tập đoàn Lâm thị, cha thực sự không muốn đắc tội Phùng gia chút nào!”

Lưu Công Thiên nhả ra một hơi thuốc lá, nói: “Liên hệ với bác sĩ Trương xem ý kiến của ông ấy thế nào”

Sau đó, Lưu Bình Vân gọi cho bác sĩ Trương Vũ Hà: “Bác sĩ Trương, tôi tin rằng tập đoàn Lâm thị đã liên lạc với ông rồi đúng không?”

Lưu Công Thiên cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi, giữa tập đoàn Lâm thị và Phùng gia, ông định đứng về phía nào?”

“Hừm.” Bác sĩ Trương vuốt râu nói: “Theo ý kiến của tôi thì tất nhiên là ủng hộ tập đoàn Lâm thị rồi. Tôi cũng đã cho ông Lâm vay năm mươi triệu.”

“Thật à?”

Lưu Công Thiên và Lưu Bình Vân lẳng lặng nhìn nhau, vội vàng hỏi: “Bác sĩ Trương, ông thật sự nghĩ chống lại Phùng gia chỉ vì cứu giúp tập đoàn Lâm thị là đáng sao?”

Bác sĩ Trương khẽ mỉm cười, nói: “Nói thật, mặc dù tôi đã làm bạn với ông Lâm nhiều năm, nhưng nếu chỉ đơn giản là để giúp nhà họ Lâm mà trở nên thù địch với Phùng gia, thì cũng không đáng.”

“Dù sao Trương gia của tôi còn quá non yếu, nếu tôi khiêu khích Phùng gia thì cái giá phải trả quá lớn.”

“Thế nhưng, bây giờ Diệp Huyền đang ở trong tập đoàn Lâm thị, tình hình đã hoàn toàn khác!”

Nghe vậy, Lưu Công Thiên không khỏi thắc mắc: “Bác sĩ Trương, ý của ông là vì Diệp Huyền nên cho dù có đắc tội với Phùng gia thì ông cũng phải giúp đỡ tập đoàn Lâm thị?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom